Trói Buộc Tình Yêu Phần 1: Thúc Tình
|
|
Chương 64 - Tiếng súng Giờ phút này, An Mộ Ca chật vật từ dưới đất ngồi dậy, < Khụ Khụ! > Cô ngồi dậy liền bắt đầu không ngừng ho khan, mới vừa rồi Lộ Dịch Tư bổ nhào lên người cô quá mức nhanh, cô cũng không phản ứng kịp...
Lộ Dịch Tư chắn ở trước mặt An Mộ Ca, hắn bịt vai phải đang chảy máu tứ phía, cảnh giác lại mang sợ hãi nhìn chăm chăm Thẩm Mộng Hi đang chĩa họng súng về mình, hắn làm sao cũng không ngờ được trong buổi gặp trước lễ cưới của mình Thẩm Mộng Hi lại mang theo súng, hơn nữa còn điên loạn như vậy.
Vừa rồi một chút báo trước cũng không có Thẩm Mộng Hi liền nổ súng bắn An Mộ Ca, đủ thấy nàng đã quyết định muốn đưa An Mộ Ca vào chỗ chết, không nhân nhượng một chút đường sống, ngay cả cơ hội thương lượng cũng không.
"Lục tướng quân, chẳng lẽ ông hi vọng Thẩm đại tiểu thư gánh thêm tội danh nữa sao?!"
Lộ Dịch Tư vội vã kêu Lục Chấn Thiên đã bị chấn kinh tại chỗ, nhưng hai con ngươi xanh biếc của hắn lại chăm chú khóa chặt vào ngón tay trên cò súng ru lô của Thẩm Mộng Hi, không dám lơi lỏng chút nào.
Lục Chấn Thiên bị tiếng kêu vội vã của Lộ Dịch Tư làm tỉnh hồn, mồ hôi lạnh bất giác từ trán ông chảy xuống, súng ru lô của Thẩm Mộng Hi rốt cuộc từ đâu đến, ông chưa bao giờ cho súng Thẩm Mộng Hi, hơn nữa hình dáng súng ru lô này không phải loại trong nước, đây nhất định là từ công ty quân hỏa, ở Tây Thanh thị có thể cùng công ty quân hỏa liên hệ như vậy chỉ có bang Mộc Thu!
Vì có Thẩm Mộng Hi, nên Lục Chấn Thiên mới mắt nhắm mắt mở với bang Mộc Thu, cho nên bang Mộc Thu mới có thể ngày càng lớn mạnh dưới sự dẫn dắt của hội phó Thẩm Mộc Thu. Nhưng lần này hắn lại cho Thẩm Mộng Hi vũ khí nguy hiểm như vậy, ông không thể buông thả bọn họ hơn nữa, với lại ông vẫn chưa biết Thẩm Mộng Hi còn vũ khí nguy hiểm nào khác nữa không.
"Mộng Hi bỏ xuống!"
Lục Chấn Thiên chống quải trượng đứng chắn trước đám người Lộ Dịch Tư cùng An Mộ Ca, giọng nặng nề nghiêm túc với Thẩm Mộng Hi hai con ngươi đã vô hồn.
Thẩm Mộng Hi từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông, ông có lòng tin nàng tuyệt đối sẽ không hướng ông nổ súng.
Quả nhiên, Thẩm Mộng Hi đã chần chờ, hai con ngươi cũng khôi phục một ít thanh tỉnh, chỉ có điều chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt. Nàng dùng ngón tay cái kéo chốt súng, khiến nó nằm trong trạng thái đợi bắn, sau đó lại ngắm họng súng ngay Lục Chấn Thiên.
"Cậu, tránh ra, nếu không đừng trách cháu!!!"
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Thẩm Mộng Hi chụp lên cò súng, tựa như tùy thời đều có thể bóp cò lấy mạng Lục Chấn Thiên.
Lục Chấn Thiên không ngờ ông chắn trước Lộ Dịch Tư cùng An Mộ Ca sẽ khiến Thẩm Mộng Hi quay họng súng về ông, ngực có chút đau nhói, trong đầu hiện ra hình ảnh một người đàn bà cầm súng ngắm ngay mặt ông.
Quả nhiên, đều có cùng một bộ dáng...
Thẩm Mộng Hi thấy Lục Chấn Thiên một chút nhượng bộ cũng không có, họng súng ngắm ngay mé chân Lục Chấn Thiên, sau đó nhanh chóng bóp cò < Đoàng >, tiếng súng lại vang lên, Lục Chấn Thiên vì đứng không vững, xém chút ngã xuống.
May mắn Lộ Dịch Tư nhanh tay lẹ mắt, lập tức từ phía sau ôm lấy phần lưng Lục Chấn Thiên, đem ông đỡ dậy. Thẩm Mộng Hi lại ngắm ngay quải trượng Lục Chấn Thiên, bắn, muốn Lục Chấn Thiên mất đi chống đỡ, sau đó liền có thể nhân cơ hội Lục Chấn Thiên ngã xuống hướng An Mộ Ca cùng hắn ta bắn.
"Hôm nay tôi nhất định phải giết chết các người!"
Thẩm Mộng Hi xem nhẹ ánh mắt đau lòng cùng khiếp sợ của Lục Chấn Thiên, nàng đưa ra đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc của mình, động tác hết sức mị hoạt, nhưng giọng điệu lại rất dữ tợn.
Tiếp theo nàng kéo chốt súng lần nữa, ngắm họng súng chính xác ngay phía hai người đứng sau Lục Chấn Thiên. Bóp cò, tất cả sẽ khôi phục như bình thường, Nhan nhi cũng sẽ vĩnh viễn thuộc về mình, nếu không xử lý được chuyện, cùng lắm mình mang Nhan nhi cùng bỏ trốn sang Châu Mỹ, nơi đó không có bất kỳ ai biết các cô, từ đây các cô sẽ cùng trãi qua cuộc sống hạnh phúc như bình thường.
Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh mình cùng Lạc Khuynh Nhan sống chung, để nàng quyết định nổ súng lần nữa, lúc ngón tay chuẩn bị bóp cò, một dung nhan đẹp tuyệt trần ánh vào trong mắt nàng.
Cô đưa cổ mình dính thật chặt trên họng súng Thẩm Mộng Hi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Mộng Hi. Thẩm Mộng Hi sao có thể nổ súng với người thân của mình chứ?! Chị ấy làm sao có thể vô tình như vậy? Chị ấy vẫn còn là Thẩm Mộng Hi sao?
Nếu như hôm nay nhất định có một người phải chết, người đó chắc chắn phải là mình! Mình đã làm nhiều người liên lụy, Cố Vân Tuấn, cô gái thế thân đó, còn nữa, Mục Tuyết Nhi, có thể vẫn chưa dừng lại, có lẽ một phát súng này của Thẩm Mộng Hi, hết thảy đều sẽ kết thúc.
Lúc nãy Thẩm Mộng Hi buông Lạc Khuynh Nhan, là đem cô dựa vào cửa, không để cho cô bởi vì mình bỗng nhiên buông mà ngã xuống, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Thẩm Mộng Hi lựa chọn lùi đến cạnh cửa. Có thể do lần đầu tiên chân chính nghe thấy tiếng súng, Lạc Khuynh Nhan đứng tại đó cũng không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng. Chẳng qua lúc Thẩm Mộng Hi hướng Lục Chấn Thiên nổ súng, cô mới bỗng nhiên thức tỉnh, cô xoay người nhìn cặp mắt đỏ bừng, hiện lên nồng nặc sát ý của Thẩm Mộng Hi. Bây giờ Thẩm Mộng Hi đáng sợ hơn bất kỳ lúc nào.
Nhân lúc Thẩm Mộng Hi chuẩn bị bóp cò, Lạc Khuynh Nhan dằn cơ thể run rẩy vì sợ hãi của mình xuống, dứt khoát kiên quyết chặn trước họng súng, hết thảy đều do mình, vậy hãy để mình gánh vác trách nhiệm này đi! Hơn nữa nếu Thẩm Mộng Hi nổ súng với bọn An Mộ Ca, không thể nghi ngờ Thẩm Mộng Hi sẽ xảy ra chuyện, cô không muốn Thẩm Mộng Hi ngồi tù, nếu như là mình, Lục Chấn Thiên nhất định sẽ có cách giúp Thẩm Mộng Hi!
"Em, em tránh ra..."
Thẩm Mộng Hi run rẩy nói với Lạc Khuynh Nhan chặn cổ trước họng súng, tay nàng cũng đang hơi run rẩy, nàng dùng bàn tay trống không còn lại của mình cầm thật chặt súng ru lô, nàng sợ mình sẽ vô tình nổ súng mà giết chết Lạc Khuynh Nhan, vậy tất cả đều sẽ tan nát, mình cũng sẽ tan vỡ.
"Lạc Khuynh Nhan, chị tránh ra cho em, chị ấy là một người điên, chị mau tránh ra, mục tiêu của chị ấy là em!!!"
An Mộ Ca bị bọn họ chắn ở phía sau cùng, có thể sau khi thấy Thẩm Mộng Hi nói những lời hung ác kia xong, nhưng vẫn chậm chạp không nổ súng, liền tò mò quay đầu lại, từ sau chiếc lưng cao lớn của Lộ Dịch Tư lộ ra một đôi mắt, kết quả nhìn một cái trái tim liền sợ hãi ngưng đập trong nháy mắt.
Cô vội vàng đứng dậy sau lưng Lộ Dịch Tư, khẩn cấp lại lo âu kêu gào Lạc Khuynh Nhan, lúc này Thẩm Mộng Hi đã điên rồi, nếu như chị ấy nổ súng với Lạc Khuynh Nhan, những gì cô làm còn ý nghĩ gì nữa, như vậy cũng ngang với việc cô đã hại Lạc Khuynh Nhan.
Sau khi Thẩm Mộng Hi nghe tiếng An Mộ Ca khẩn cấp lại lo âu kêu gào Lạc Khuynh Nhan, vội vàng chuyển họng súng về hướng An Mộ Ca, nhưng một bàn tay ngọc trắng nõn lại ngăn trên họng súng.
"Thẩm Mộng Hi chị lại làm tôi thất vọng lần nữa, đến cuối cùng sẽ là tuyệt vọng, nếu như tất cả đều do tôi, vậy hãy để tôi đến kết thúc đi!"
Lạc Khuynh Nhan nhịn được sợ hãi trong nội tâm, ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Mộng Hi, nhưng cô nói lời cuối cùng xong, tiếng nói lại không khắc chế được run rẩy.
"Tránh ra, em biết rõ là chị không nỡ tổn thương em!"
Thẩm Mộng Hi mất khống chế vung vẫy khẩu súng, tựa hồ muốn bỏ tay Lạc Khuynh Nhan ngăn trên họng súng ra.
"Cô ta muốn có được em, chị nhìn bằng mắt cũng biết, chị không thể dễ dàng tha thứ cho ngoài chị có bất kỳ ai muốn nghĩ cách lấy được em, cho nên, hôm nay cô ta phải chết!!!"
Mặc dù Thẩm Mộng Hi đang gào to với Lạc Khuynh Nhan, nhưng hai con ngươi đỏ lên một mực tập trung khóa chặt An Mộ Ca!
Ngay lúc Thẩm Mộng Hi bỗng nhiên hất tay Lạc Khuynh Nhan ra, ngón tay run rẩy của nàng bất giác bóp cò, Lạc Khuynh Nhan ngay tại trước mặt Thẩm Mộng Hi, tránh không kịp, hoàn toàn không tránh được phát súng này, viên đạn lao qua chiếc vai ngọc trần trụi của Lạc Khuynh Nhan với tốc độ ánh sáng, bay thẳng tắp về hướng An Mộ Ca đứng.
"Á..."
"Ư!!!"
Hai giọng nữ thống khổ đồng thời vang lên, đạn từ bả vai Lạc Khuynh Nhan lao qua bay thẳng vào giữa cánh tay phải An Mộ Ca.
Lạc Khuynh Nhan cùng An Mộ Ca cơ hồ lảo đảo đồng thời muốn ngã, Lộ Dịch Tư vội vàng đỡ lấy An Mộ Ca đã bị trúng đạn. Còn Thẩm Mộng Hi thả súng xuống, vội vàng ôm chặt Lạc Khuynh Nhan vào ngực, từ nhỏ thể chất Lạc khuynh Nhan đã hơi yếu ớt, chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng, liền lập tức hôn mê trong ngực Thẩm Mộng Hi.
"Gọi tiểu đội chuyên cứu thương của cháu đến! Nhanh, nhanh!!!"
Lục Chấn Thiên vội vàng ấn nút gọi khẩn cấp trong phòng khách quý, cơ hồ dùng âm thanh lớn nhất kêu gào với những người bên trong.
Lúc này An Mộ Ca cùng Lộ Dịch Tư đều bị thương, nghiêm trọng nhất là An Mộ Ca, đạn cắm bên trong, cô nhịn đau đớn, khó khăn ngẩng đầu nói với Thẩm Mộng Hi.
"Đây chính là tình yêu của chị à? Quá đáng sợ, quá đáng sợ rồi... bây giờ kết quả này là điều chị muốn sao? Ha ha ha, khụ..."
An Mộ Ca che vết thương, nghẹn ngào cười to nói, nhưng không biết làm sao với vết thương không có nông, khóe miệng bất giác ra một chút máu tươi, không ngừng ho khan.
"Khụ... tôi nói cho... chị biết... nếu... nếu Lạc Khuynh Nhan có... chuyện gì... tôi sẽ cho chị nợ máu trả bằng máu!!! Ư..."
Dưới tình huống đang đau nhức sau khi An Mộ Ca nói những lời hung ác xong, liền kêu đau một tiếng, hôn mê.
Lục Chấn Thiên vội vàng bước đến, xem tình trạng Lạc Khuynh Nhan.
"Mau, Mộng Hi, buông Lạc Khuynh Nhan ra, con bé đã bị sốc do mất máu, đừng tiếp tục ôm chặt nó như vậy!"
Lần đầu tiên Lục Chấn Thiên dùng giọng dạy dỗ gào to với Thẩm Mộng Hi.
Thẩm Mộng Hi nghe vậy vội vàng nhẹ nhàng thả Lạc Khuynh Nhan nằm lên mặt đất, nàng tựa hồ đã mất đi năng lực nói chuyện, ngoại trừ đôi môi khẽ nhúc nhích ra, còn lại không phát ra được tiếng nào.
Mà giờ phút này trên gương mặt yêu mị của nàng đã đầy nước mắt, những giọt nước long lanh trong suốt yên lặng nhỏ xuống gương mặt Lạc Khuynh Nhan, sau đó ánh mắt trống rỗng nhìn Lục Chấn Thiên đang khẩn cấp dùng các biện pháp cấp cứu Lạc Khuynh Nhan đang nằm trên vũng máu.
Ngay lúc đội cứu thương gõ cửa phòng, Thẩm Mộng Hi đang quỳ ngồi bên người Lạc Khuynh Nhan, cầm lên khẩu ru lô vứt trên đất đã dính đầy máu Lạc Khuynh Nhan ngắm ngay vai phải của mình, lại một tiếng súng vang lên, Thẩm Mộng Hi ngã xuống đất, trước khi rơi vào bóng tối, trong đầu liên tục hiện lên năm đó hình ảnh Lạc Khuynh nhan đứng trên ruộng oải hương yếu ớt nở nụ cười.
Nhan nhi bị thương ở đâu, chị liền bị thương ở đó...
Nhan nhi đau, chị cũng đau...
Nhan nhi nếu không còn nữa, chị cũng sẽ không còn...
--
Tác giả có lời muốn nói : Bị dồn vào đường chết để rồi sau được hồi sinh, Thẩm Mộng Hi trải qua chuyện lần này sẽ có một chút thay đổi.
P/S : Mình không edit đoạn này, đại khái Băng Ngôn than phiền bị đạo văn.
Editor : Hai chị yêu nhau nhanh nhanh cho tui nhờờờờờ, giai đoạn này edit khổ mà đọc cũng khổ. Tui ráng sức là vì muốn chờ được đến lúc hai chị yêu nhau đó TT! Khổ không nói nên lời, hai người đừng chơi trò ngược nhau nữa ah!!!
P/S : dưới đây là súng ru lô, hay còn gọi là súng ổ xoay. Nhét giấu được dễ dàng thì nên là loại nhỏ gọn, ổ loại 6 viên.
|
Chương 65 - Nước mắt "Lường gạt, bịp bợm, cậu là một tên bịp bợm!!! Cậu đã đáp ứng cháu, nhất định sẽ làm em ấy tỉnh lại, nhưng vì sao em ấy vẫn không có thở vậy..."
"Buông tha cho cả nhà Mục Tuyết Nhi, nếu không, nếu không chị sẽ chỉ có được thi thể tôi!"
"Tôi chỉ muốn tự do, tôi không thích loại cảm giác này, không thích phụ nữ, không thích... chị... mà thôi..."
Hình ảnh sau cùng, đó là cả người đẫm máu của Lạc Khuynh Nhan ngã lên ngực mình, mà giờ khắc đó mình hoàn toàn cảm nhận được trái tim đã ngừng đập mấy giây, muốn nói, nhưng chữ lại không chịu bật ra, muốn kêu nhưng lại không kêu được, chỉ có nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng tràn ra.
Khi đó nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là ôm chặt lấy, chỉ có ôm chặt lấy mới có thể làm cho trái tim mình có lại nhịp đập, cũng chỉ có vậy mới có thể làm nước mắt ngừng rơi.
Quả nhiên như mình dự liệu, tim đã đập lần nữa, nhưng mỗi một nhịp đều dị thường đau đớn, so với bất cứ lúc nào đều đau hơn, giống như có vô số bàn tay hung hãn bóp nắn trái tim nàng. Mà nước mắt ngày càng ngày càng nhiều, từng giọt theo cằm nhỏ xuống mặt mũi nhợt nhạt của Lạc Khuynh Nhan.
Buông tha, chị sẽ buông tha, chị thật sự sẽ buông tha cho em, đừng chảy máu nữa được không?
Đừng chảy máu nữa, chị van xin em!
Khi nghe được câu 'bị sốc do mất máu' của Lục Chấn Thiên, Thẩm Mộng Hi cảm thấy trái tim mình hoàn toàn bể nát, vỡ vụn thành từng hạt từng hạt bụi nhỏ...
Dù cho Lục Chấn Thiên đã cố gắng dùng các biện pháp cấp cứu cho Lạc Khuynh Nhan, nhưng sắc mặt cùng cơ thể của cô vẫn không có động tĩnh, vì vậy trong lòng Thẩm Mộng Hi đã làm quyết định tồi tệ nhất, nếu cô ấy không còn nữa, mình cũng sẽ đi theo. Nếu như cô ấy có thể sống lại, vậy kể từ đây mình sẽ không bức ép cô ấy, nếu như cô ấy thật sự không muốn, vậy mình liền sẽ không tiếp tục quấy rầy, sau đó sẽ ở sau lưng lặng lẽ âm thầm bảo vệ cô ấy.
Khi Thẩm Mộng Hi tỉnh lại, cảnh tượng đã đổi thành căn phòng mình trong trang viên Lục Chấn Thiên. Vì vừa mới tỉnh lại, đầu còn thấy hơi choáng váng, nhưng trí nhớ khắc sâu lại cuồn cuộn ập tới, từ hốc mắt nước mắt lại bất giác im lặng rơi xuống.
"Tỉnh rồi?!"
Bên người là một giọng nam trầm thấp, tựa hồ cố gắng ngăn chặn lửa giận nặng nề.
"Nhan nhi sao rồi? Em ấy thế nào? Mau nói cháu biết!!!"
Thẩm Mộng Hi cơ hồ hỏi ngược lại, nàng vội vàng chuẩn bị ngồi dậy, nhưng do động tác quá mạnh, động đến vết thương, đau đến chân mày nàng một mực nhíu chặt, nhưng đôi mắt đẹp lại vẫn chặt chẽ nhìn chăm chăm Lục Chấn Thiên đang ngồi bên mép giường, rất sợ sẽ bỏ mất vẻ mặt của ông.
"Hừ!"
Lục Chấn Thiên ngăn chặn lửa giận trong lòng, hừ lên một tiếng.
"Lại hướng mình nổ súng, chẳng lẽ muốn cậu trở thành kẻ cô độc sao?"
Lục Chấn Thiên nghĩ đến hình ảnh đó vẫn có chút kinh hồn bạt vía.
Lúc ông đang nỗ lực cứu chữa cho Lạc Khuynh Nhan, thật vất vả đợi được tiếng gõ cửa của tiểu đội cứu thương, nhưng cũng nghe được tiếng súng vang lên, cho rằng là Thẩm Mộng Hi hướng An Mộ Ca hạ thủ, vội vàng chuẩn bị tiến lên ngăn cản, nhưng lại thấy Thẩm Mộng Hi ngã vật xuống vũng máu, lễ phục màu đỏ sậm nhuộm thành máu tím đẫm, mà bên ngoài chung quanh bả vai phải vốn trần trụi tất cả đều là vết máu đỏ tươi, lớp máu đỏ giống như một lớp lụa mỏng phủ lên nàng vậy, rực rỡ tươi đẹp mà thê mỹ.
Để cho ông khó quên đó là ánh mắt Thẩm Mộng Hi, lúc ngã xuống đầu nàng nghiêng về vị trí Lạc Khuynh Nhan, ánh mắt mang theo quyến luyến khôn nguôi, nhìn chăm chăm không chớp mắt nét mặt đã tái nhợt không còn chút máu của Lạc Khuynh Nhan.
Dù lúc tiểu đội cứu thương đã đưa ba người lên cán, trong con ngươi của nàng vẫn nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan không buông, tựa hồ như có ngàn lời muốn nói.
Cuối cùng sau khi Lục Chấn Thiên phân phó những người đó tiêm thuốc tê cho nàng, nàng mới quyến luyến không thôi thiếp đi, nhưng phương hướng đầu của nàng vẫn không di động...
"Nói cháu biết, mau nói cháu biết!"
Thẩm Mộng Hi không để ý chất vấn của Lục Chấn Thiên, mà cơ hồ dùng phương thức gào thét để dò hỏi. Nhưng lúc mở miệng, mới biết tiếng mình khàn đục lợi hại, giống người đã đi trong sa mạc mấy ngày không có nước vậy.
Lục Chấn Thiên dùng ánh mắt phức tạp khó thể nói rõ nhìn chăm chú Thẩm Mộng Hi, đứa nhỏ này hôn mê ba ngày qua, mình một mực canh chừng bên cạnh, nhìn mi mắt đóng chặt tràn ra không ngừng dịch thể trong suốt, ông không ngừng lau chùi cho nàng, nhưng nước mắt của nàng cứ như suối không ngừng vậy, cứ lại tuôn không ngừng...
Thẩm Mộng Hi thấy Lục Chấn Thiên nhìn chăm chăm nàng bằng ánh mắt phức tạp cũng không có mở miệng, lòng lặng đi một nửa.
"Cháu biết mà, từ nhỏ Nhan nhi chưa từng trải qua những chuyện này, hơn nữa từ ngày ở bên cháu thân thể ngày càng yếu đi, làm sao sẽ chịu đựng được đây!!! Hahaha ~"
Thẩm Mộng Hi có chút điên dại cười nói, nhưng trong lòng nàng lại có một loại tính toán khác.
Nếu cô ấy đã không còn, mình cũng phải đi gặp cô ấy lần cuối, sau đó ở trước mặt cô ấy mình sẽ đi theo, như vậy cũng coi như sống chết có nhau đi?!
Thấy Thẩm Mộng Hi vì cười như điên dại mà mặt mũi vặn vẹo, Lục Chấn Thiên tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng Thẩm Mộng Hi, bây giờ ông rất muốn tát Thẩm Mộng Hi một cái, để nàng tỉnh táo lại một chút, nhưng đáng tiếc Thẩm Mộng Hi vừa mới tỉnh lại, không thể lại bị tiếp những vết thương khác.
"Con bé không có việc gì, sáng sớm nay cũng đã được tiểu đội cứu thương của An Đức Mỗ đưa đi nơi khác chữa trị!"
Lục Chấn Thiên nắm chặt nắm đấm, tựa hồ tùy thời đề phòng cử động điên cuồng của Thẩm Mộng Hi.
Thẩm Mộng Hi sững sốt một chút, một dòng lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
"Vâng! Cháu biết, hôm khác cháu sẽ đi thăm em ấy!"
Tiếng nàng nhàn nhạt, nói chuyện tựa hồ như thể người kia chỉ là một người bạn bình thường vậy. Chỉ nàng mới biết, nàng mừng muốn chảy nước mắt, Lạc Khuynh Nhan vô sự là được, chỉ cần còn sống, nàng có thể buông tha cho Lạc Khuynh Nhan, nàng có thể! Dù cho cõi lòng đau đớn hơn nữa thì đã làm sao?!
Con bé sao vậy? Tại sao có giọng điệu bình thản như vậy.
"Mộng Hi, cháu..."
Lục Chấn Thiên không dám tin tưởng đó là Thẩm Mộng Hi, bình thường nếu sau khi biết Lạc Khuynh Nhan rời khỏi mình nhất định sẽ nổi cơn tam bành, sau đó sẽ làm ra một vài chuyện khiến người ta kinh hãi.
Thẩm Mộng Hi hít sâu một hơi, ngăn chặn xôn xao trong lòng, nàng làm sao chịu được Nhan nhi rời đi, nhưng không nỡ thì cũng làm được gì? Tính mạng cô ấy thiếu chút nữa mất trong tay mình, tuy lí trí bản thân đã bức ép nàng buông tha Lạc Khuynh Nhan, nhưng trong tim khát vọng đối với Lạc Khuynh Nhan vẫn đang rục rịch.
"Cháu buông tha em ấy, buông tha cho em ấy!!! ..."
Thẩm Mộng Hi cố gắng mở miệng, tựa hồ chỉ có mở miệng mới có thể để nàng chân chính buông tay để Lạc Khuynh Nhan đi.
"Haizz!!!"
Lục Chấn Thiên lắc đầu, lại tiếp tục nói.
"Tiểu thư An Đức Mỗ đối với chuyện này sẽ không nhắc lại, yêu cầu duy nhất của nó là hy vọng cháu đừng xuất hiện trước mặt Lạc Khuynh Nhan, sau hai năm, những tài liệu về chúng ta nó sẽ hoàn trả đầy đủ, một chút bản sao cũng sẽ không giữ lại."
Lúc này Lục Chấn Thiên đã phân phó cho nhân viên đóng trụ ở Paris dùng phương thức hack để vào máy tính gia tộc An Đức Mỗ, thời gian càng nhanh càng tốt, dù sao cái chuôi nằm trong tay người khác tổng sẽ để tâm sợ sệt.
Hai năm? Thẩm Mộng Hi tựa hồ như nghĩ chuyện gì, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hai năm, cô ta nhất định sẽ khuyên Nhan nhi sang Pháp, cháu..."
Thẩm Mộng Hi nói đến cuối cùng, không biết lại nên nói tiếp thế nào, bởi vì chẳng phải nàng đã quyết định quyết tâm buông tha cho Lạc Khuynh Nhan sao?! Làm sao còn vì những chuyện này mà tức giận...
"Thẻ căn cước hộ khẩu của Lạc Khuynh Nhan, bao gồm một loạt các giấy tờ chứng thân cậu đã trả toàn bộ lại cho con bé, những chuyện này không phải vẫn nên để nó tự làm chủ sao?"
Lục Chấn Thiên khuyên, ông làm sao không biết nội tâm Thẩm Mộng Hi giãy giụa, sợ hãi hoàn toàn mất đi, vừa sợ người khác chiếm được.
Thẩm Mộng Hi sau khi nghe xong, hai con ngươi trong nháy mắt ảm đạm, thì ra cậu đã trả lại Nhan nhi, nàng vốn còn chuẩn bị mượn cớ này để xuất hiện trước mặt Lạc Khuynh Nhan.
"Cậu, thật xin lỗi, cháu đã gây thêm phiền hà cho cậu!"
Thẩm Mộng Hi cuối đầu xuống, có chút áy náy nói.
Mấy năm nay nàng đã gây thêm nhiều phiền phức cho Lục Chấn Thiên, lại để Lục Chấn Thiên tổn thất không biết bao nhiêu nhân lực tài lực, hơn nữa còn dây vào gia tộc phiền phức An Đức Mỗ tầng lớp quý tộc ở Pháp, điều quan trọng nhất, nàng lại đối với ông nổ súng...
"Bây giờ mới biết xin lỗi sao?"
Lục Chấn Thiên có chút không biết làm sao, quả nhiên người Lục gia đều đem người yêu xếp ở vị trí đầu tiên!
"Uống nước đi, đợi lát nữa cậu sẽ cho bọn họ kiểm tra toàn diện cho cháu!"
Lục Chấn Thiên nhẹ nhàng đỡ Thẩm Mộng Hi dậy để nàng tựa lưng vào đầu giường, từ trên tủ đầu giường lấy ly nước ấm cho Thẩm Mộng Hi.
Đợi sau khi một nữ bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho Thẩm Mộng Hi xong, chuẩn bị rời phòng hướng Lục Chấn Thiên báo báo tình trạng thân thể Thẩm Mộng Hi, thì bị Thẩm Mộng giựt mạnh lại.
"Chuyện tôi giao cô làm lần trước không có nói cho cậu tôi biết chứ?"
Thẩm Mộng Hi dùng tay trái kéo tay cô, giọng hết sức nguy hiểm hỏi.
Nữ bác sĩ ngẩn người, cô xoay người nhìn hai con ngươi Thẩm Mộng Hi có chút sâu, vội vàng làm rõ.
"Chuyện đại tiểu thư phân phó tôi làm, tôi không có nói cho lão gia, xin đại tiểu thư yên tâm!"
Thẩm Mộng Hi nổi tiếng lòng dạ độc ác, cách thức chơi chết người có rất nhiều, nhưng phần lớn đều là loại cực độ tàn nhẫn, cô làm sao dám báo với Lục Chấn Thiên đây? Chuyện này cô coi như mình quên mất, cái gì cũng không biết.
"Vậy sao? Vậy thì tốt, nhân viên không nên tìm hiểu nhiều, nhanh làm cho tôi đi, tôi không đợi được rồi!"
Thẩm Mộng Hi thả cổ tay thô ráp của nữ bác sĩ, nghiêm túc nói.
Nữ bác sĩ có chút kinh ngạc nhưng cũng không tiện hỏi, dù sao chuyện riêng của Thẩm Mộng Hi cô cũng không dám hỏi, chỉ có thể vùi đầu làm việc.
"Nhưng mà vết thương đại tiểu thư còn chưa khỏi, tôi sợ..."
Cô có chút do dự mở miệng, vạn nhất không xử lý tốt, Lục Chấn Thiên trách tội xuống, vận mạng của cô hơn phân nửa sẽ không khác gì của tì nữ thời cổ đại.
"Chính là tôi muốn trong khoảng thời gian này mới được, tôi biết cô có bản lĩnh, nếu không cô cũng không ngồi lên được chiếc ghế đội trưởng tiểu đội chuyên cứu thương của cậu, hơn nữa tôi đã không còn thời gian chờ đợi!"
Thẩm Mộng Hi vội vàng nói, nàng làm sao có thể chờ đợi thêm nữa, chờ đợi nữa Nhan nhi sẽ bị con sói An Mộ Ca kia tha đi mất. Dù mình đã không còn nỡ lại dùng phương thức cường ngạnh để giữ Lạc Khuynh Nhan lại bên mình, nhưng vẫn là không thể tiếp thụ Nhan nhi có thể sẽ bị người khác lấy mất, nhưng không còn cách nào khác để giữ cô ấy, có thể thành công hay không liền ở một chiêu này.
Nữ bác sĩ gật đầu, ở lại trong phòng thương thảo với Thẩm Mộng Hi thêm một chút, mới dưới sự thúc giục của Thẩm Mộng Hi rời đi.
Mà sau khi cô rời phòng, liền hướng Lục Chấn Thiên báo cáo bệnh tình của Thẩm Mộng Hi, còn chuyện kia một chữ cô cũng không dám tiết lộ, dù sao Thẩm Mộng Hi độc ác so với Lục Chấn Thiên không chỉ hơn mười lần.
Sau khi Lãnh Tâm Du thấy nữ bác sĩ từ phòng Lục Chấn Thiên đi ra liền vội vàng tiến lên.
"Đại tiểu thư chị ấy sao rồi?"
Cô để lộ giọng nóng nảy, vốn là mặt không biểu cảm cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Sau khi biết Thẩm Mộng Hi không có gì đáng ngại, Lãnh Tâm Du mới thở phào nhẹ nhõm, lúc cô thấy Thẩm Mộng Hi, cũng là lúc Lạc Khuynh Nhan cùng các cô ấy được đưa lên cán, năm người trong phòng khách quý trừ Lục Chấn Thiên đều có những vết thương nặng nhẹ khác nhau, mà khi cô mơ hồ nhìn thấy máu bên bả vai phải Thẩm Mộng Hi, tim không cầm được đau nhức, ngay cả nếu cô không thấy quái gở với những tình cảnh có mấy thứ máu me này, Lãnh Tâm Du vẫn sẽ có chút không thích ứng, chỉ vì đó là Thẩm Mộng Hi, vì cô trung thành với đại tiểu thư...
Mà lúc Lục Chấn Thiên vào phòng Thẩm Mộng Hi lần nữa, thì Thẩm Mộng Hi đang dựa lưng vào đầu giường, nhìn thất thần ánh sáng ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng quải trượng của ông chạm đất phát ra tiếng vang cô cũng không chú ý.
"Mộng Hi, cậu có chuyện muốn nói với cháu!"
Những lời này Lục Chấn Thiên đã cất giấu trong lòng từ rất lâu, mặc dù ông biết sớm muộn gì cũng sẽ nói, nhưng ông vẫn không ngờ sẽ nói ra dưới dạng tình huống này. Lúc đầu ông định để Thẩm Mộng Hi tìm được người đàn ông của mình, mới nói với nàng...
"Hả? Cậu đến rồi!"
Sau khi Thẩm Mộng Hi nghe tiếng trầm thấp của Lục Chấn Thiên, mới lấy lại tinh thần, giọng tựa hồ có chút mệt mỏi.
Lục Chấn Thiên bước đến ngồi lên sa lông cách mép giường Thẩm Mộng Hi không xa, trầm giọng nói.
"Cậu biết nội tâm cháu đang giãy giụa, cậu kể cho cháu chuyện này cũng hy vọng cháu có lựa chọn chính xác, tránh hại người hại mình. Ngoài ra chuyện này cũng là chuyện cháu nên biết, vì cậu ích kỷ mới hại cháu mất mẹ, cho nên cậu thật có lỗi!"
Lục Chấn Thiên dùng giọng hối hận nói với Thẩm Mộng Hi, sắc mặt cương nghị xuất hiện một ít nhu tình.
"À? Cậu muốn kể về chuyện cậu yêu mẹ cháu đúng không?"
|
Chương 66 - Mộng Hi "Vâng, cậu muốn kể về chuyện cậu yêu mẹ cháu đúng không?"
Thẩm Mộng Hi tựa hồ đoán được Lục Chấn Thiên muốn nói chuyện gì, dùng giọng nói nhàn nhạt để tiếp xúc.
Còn Lục Chấn Thiên sau khi nghe chính là bỗng trợn tròn hai mắt, tựa hồ có chút không dám tin. Chuyện này làm sao Thẩm Mộng Hi biết được?
"Mộng Hi, cháu, cháu..."
Môi Lục Chấn Thiên có chút run rẩy, không biết nên nói tiếp thế nào.
Thẩm Mộng Hi chỉ nhàn nhạt nhìn Lục Chấn Thiên khẩn trương.
"Cậu, chuyện này, cháu đã biết từ rất sớm, cậu không cần khẩn trương."
Chuyện này, là tai tiếng của Lục gia, chỉ người trong cuộc mới biết, cho nên sau khi biết chuyện này Thẩm Mộng Hi liền lựa chọn quên đi, dù sao cũng là chuyện đồng thế hệ, cũng không ảnh hướng gì đến nàng, nếu như phải nói có ảnh hưởng, đó chính là chuyện này đã thay đổi quan điểm yêu của nàng đối với Lạc Khuynh Nhan.
"Haizz, nhắc tới cũng là xấu hổ, Mộng Hi, nếu cháu đã biết, cũng nên hiểu được, bức ép, vĩnh viễn không cách nào có được trái tim của một người."
Lục Chấn Thiên cuối đầu, dùng giọng nói hết sức buồn bã.
"Anh hai, anh hai....... Em thích anh nhất, sau khi tan học nhớ mang kẹo cho em nha, cha nói, em không học được đàn nên quà vặt gì cũng không cho em..."
Lục Kính Hân mười tuổi đã theo Lục Chấn Thiên nắm tay làm nũng.
"Haizz, cha rất bận! Anh hai, tư lệnh rốt cuộc có công chuyện gì vậy? Để cha mấy năm rồi cả thời gian về thăm chúng ta cũng không có."
"Anh hai, em đã thích một người, anh đoán thử xem là ai?"
Lục Kính Hân mười lăm tuổi, quấy nhiễu ngón tay mình, có chút ngượng ngùng hỏi Lục Chấn Thiên tựa hồ đã hơi đờ đẫn.
"Anh nhất định không đoán được đúng không?! Haha, đó là, đó là, con trai của Thẩm thúc thúc lần trước đến nhà chúng ta thăm cha đó!!!"
Lục Kính Hân càng nói, đầu liền chôn càng thấp, mà dung nhan non nớt cũng bởi vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ ửng.
"Con mặc kệ, cha, con chính là muốn gả cho Thẩm Tuấn, nếu không con liền chết tại chỗ!... Anh hai, anh giúp em đi, có được không?!"
Lục Kính Hân hai mươi tuổi đứng trên sân thượng hướng về phía Lục Chấn Thiên, cha cùng mọi người gào thét.
"Anh ấy có vị hôn thê thì như thế nào, con chỉ thích một mình anh ấy, cha, con cầu xin cha, con yêu anh ấy, không có được anh ấy, con sẽ chết mất, sẽ chết..."
Cô đứng trên sân thượng, chôn dung nhan xinh đẹp động lòng người vào giữa hai đầu gối của mình, thống khổ thút thít.
Lục Chấn Thiên ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt hơi tái nhợt của Thẩm Mộng Hi, bất luận phong thái, hay tướng mạo đều tương tự, mà người của Lục gia bắt đầu từ thế hệ ông hệt như đều bị nguyền rủa vậy, họ thích ai, đều sẽ yêu đơn phương cho đến khi rơi vào thống khổ vô tận. Yêu, cầu không được, bỏ cũng không xong, chỉ có cưỡng cầu, nhưng...
"Mộng Hi, làm sao cháu biết được?"
Lục Chấn Thiên thấy dáng vẻ Thẩm Mộng Hi như có điều suy nghĩ, có chút trầm trọng hỏi.
Thực ra Thẩm Mộng Hi không muốn lại tiếp tục đề tài nặng nề như vậy, bởi vì chuyện này không riêng gì là tai tiếng của Lục gia, mà còn là nỗi đau khổ vĩnh viễn của Lục Chấn Thiên. Nhưng thấy bộ dạng Lục Chấn Thiên tựa hồ quyết định thực hiện đến cùng đề tài này, nàng mới dừng một chút, giả vờ vô tình nói.
"Vâng, đại khái vào khoảng đầu bảy năm trước!"
Vào đầu bảy năm trước, sau khi Thẩm Mộng Hi lấy được cổ phần Thẩm Mộc Thu chắp tay dâng lên, được như nguyện ngồi lên vị trí tổng tài, mà đương thời Lạc Khuynh Nhan vẫn đang ở Giang thành học lớp 12, để Thẩm Mộng Hi có trọn vẹn đầy đủ thời gian tiếp nhận công việc ở Thẩm Thị Quốc Tế.
Một lần cơ duyên trùng hợp, trên gác lửng trong căn nhà cũ của Thẩm gia Thẩm Mộng Hi phát hiện một cuốn vở ghi chép phủ đầy bụi bặm trong cái rương tầm thường, lòng mang hiếu kỳ, nàng lấy khăn giấy đem cuốn sổ kia lau chùi sạch sẽ. Khi lật ra trang đầu tiên, con ngươi Thẩm Mộng Hi bất giác co giật, tất cả chữ viết bên trên đều là của mẫu thân, mà bất luận giở bao nhiêu trang, tất cả cũng đều là chữ của mẹ, mà mỗi trang đều ghi ngày tháng, không thể nghi ngờ đây là nhật ký của Lục Kính Hân.
Mỗi đứa con ít nhiều gì cũng sẽ sinh lòng hiếu kỳ về cha mẹ, mà Thẩm Mộng Hi cũng không ngoại lệ, trong ấn tượng của nàng, Lục Kính Hân chưa bao giờ để ý đến nàng, trong cuộc sống của nàng từ khi bắt đầu có trí nhớ đã ở bên cạnh Lục Chấn Thiên, trừ mùa xuân hoặc lúc ở yến tiệc của Thẩm gia nàng mới lấy thân phận đại tiểu thư Thẩm gia ra mặt, còn toàn bộ thời gian còn lại nàng đều ở trong trang viên Lục Chấn Thiên...
Đêm đó, nàng đem cuốn sổ về phòng mình, lòng mang nồng nặc hiếu kỳ bắt đầu lật xem nội dung bên trên, đại khái qua mấy giờ Thẩm Mộng Hi run rẩy bỏ cuốn nhật ký xuống, rạng sáng đêm đó, nàng ở trong phòng vệ sinh của mình bật lửa đốt sạch cuốn nhật ký.
Ngày 1 tháng 10 năm xx, hôm nay, A Tuấn rốt cuộc đã trở thành chồng mình, nhưng tối hôm đó, anh vẫn chậm chạp không chịu động vào mình, cho đến khi mình uy hiếp anh, nếu như anh không chịu thì người đàn bà thanh mai trúc mã kia của anh sẽ bất ngờ gặp phải tai họa, anh mới dùng ánh mắt phẫn hận nhìn mình, sau đó từ từ đến gần mình...
Ngày 10 tháng 3 năm xx, người mình phái đi giám sát A Tuấn báo cáo, hôm nay anh lái xe đi gặp người đàn bà kia. Mà lúc ấy mình phái một vài tên côn đồ cắc ké cưỡng gian người đàn bà kia. Nhất định phải cảnh cáo anh, anh đã là người của mình, làm sao còn muốn nghĩ đến người khác, không thể được, không thể được. Còn người đàn bà kia, cô ta phải trả giá đắt, cô ta dám đem lòng mê hoặc anh, chỉ có như vậy, anh mới thấy bộ mặt thật của cô ta, trung thành với anh, vĩnh viễn chỉ có mình, Lục Kính Hân!!!
Ngày 13 tháng 9 năm xx, sau ngày hôm đó, A Tuấn thành thật ở bên cạnh mình, mỗi ngày đều đúng giờ tan sở về nhà. Mà sau khi mình đưa báo cáo xét nghiệm của bác sĩ tư nhân cho anh xong, anh không có vui vẻ như trong tưởng tượng của mình, ngược lại lại nhíu đôi mày anh tuấn, chẳng lẽ mình mang thai không phải một món quà đáng quý không phải một chuyện vui mừng sao?
Ngày 4 tháng 12 năm xx, chúng mình đã kết hôn được hơn hai năm, bụng của mình cũng ngày càng lớn, A Tuấn đối với mình ngày càng tốt, mà mình cũng cực kỳ vui vẻ, nếu cả đời được như vậy, để kiếp sau trở thành cái gì mình cũng tình nguyện. Bảo bảo à, con nhất định phải là ván bài cược giữ A Tuấn bên cạnh ta, bảo bảo...
Ngày 16 tháng 7 năm xx, bảo bảo của chúng mình đã ra đời được mấy ngày, nhưng sao lại là con gái, tại sao? A Tuấn là con trai đơn truyền độc nhất ba đời của Thẩm gia, cho nên cha mẹ A Tuấn luôn muốn có đứa bé trai, nhưng mình lại sinh ra con gái...... nhưng mà, không sao, mình yêu anh, mình còn sinh được, sinh cho đến khi được bé trai mới thôi.
Ngày 22 tháng 7 năm xx, A Tuấn đặt tên cho đứa nhỏ của chúng mình là Mộng Hi, mình rất thích, Hi, đại biểu cho bắt đầu, đại biểu cho hy vọng, mình với A Tuấn cũng sẽ như vậy, cuộc sống hạnh phúc của chúng mình vừa mới bắt đầu, sau này sẽ còn có con cái nhiều nữa, mà A Tuấn cũng sẽ càng yêu mình hơn!
Ngày 25 tháng 6 năm xx, ngày này, đối với mình mà nói, là một ngày tăm tối nhất, bác sĩ tư nhân của Lục gia nói với mình, mình không thể sinh con được nữa. Bởi vì sau khi sinh Mộng Hi, tử cung mình đã có hiện tượng lệch vị trí, nếu cưỡng ép có con, lúc sinh, đứa bé không chỉ không chịu nổi, mà mình có thể cũng vì vậy mà bỏ mạng.
Không, mình không thể chết được, mình còn phải ở bên cạnh A Tuấn cả đời, đúng, cả đời!!! Nhưng mà mình lấy gì để giao phó với cha mẹ A Tuấn đây? Ngoại trừ thân phận đại tiểu thư Lục gia, mình cái gì cũng không có, Mộng Hi, tại sao con lại là con gái, tại sao vừa sinh con ra, ta lại không thể sinh con được nữa chứ.
Ngày 11 tháng 7 năm xx, A Tuấn tựa hồ một chút cũng không quan tâm đến Mộng Hi, cũng không để ý, cho dù Mộng Hi leo đến ban công lầu 3, anh cũng chỉ đứng nhìn, không có chút nào ý nghĩ ngăn cản, hơn nữa tại sao mình lại có cảm giác trong lòng anh nhàn nhạt có sát ý chứ, Mộng Hi, con không nên là con gái?!
Ngày 4 tháng 3 năm xx, mình căm ghét Mộng Hi, A Tuấn không chỉ một lần vì chuyện nó là con gái mà cùng mình làm ầm lên, khiến mình hận muốn bóp chết nó mà không được, mà mình cũng đã làm như vậy, nhưng lại không khéo bị anh hai lúc đến thăm bắt gặp, anh hai vội vàng chạy đến nắm chặt lấy cổ tay mình đè trên Mộng Hi, đợi cho mình buông tay, Mộng Hi đã khóc ngất đi, mà cũng trong ngày đó, anh hai đem Mộng Hi đi, còn A Tuấn biết được cũng không có chút nào là không nỡ.
...
Ngày 13 tháng 4 năm xx, mình với A Tuấn bên nhau đã 15 năm, mặc dù A Tuấn thường xuyên đi công tác nước ngoài, nhưng người mình phái đi giám sát anh vẫn không phát hiện dấu vết nào, mình biết giữa hai vợ chồng đã bắt đầu thời kỳ nhạt nhẽo, nhưng mình vẫn giống năm đó, yêu A Tuấn nồng nàn, có khi sẽ cùng anh ra nước ngoài du lịch. Thậm chí lúc anh đi công tác, mình vẫn muốn canh giữ bên người anh, nhưng anh luôn cự tuyệt nói sợ mình mệt mỏi, có lẽ anh thực sự yêu mình đi!
Mà cha mẹ anh cũng tại đây những năm này trong cuộc đọ súng bị mất mạng... Mình phái người để bọn họ đến chỗ Hắc bang gây tranh chấp, sau đó sẽ phát sinh bắn nhau trước mặt cha mẹ A Tuấn, chỉ là muốn dọa họ một chút, để họ không nhắc đến chuyện sinh con trai nữa, để họ biết chỉ có Lục gia mới che chở được cho Thẩm gia, nhưng mình không ngờ bọn họ cũng sẽ bị trúng thương...
Ngày 5 tháng 5 năm xx, trái tim mình hoàn toàn bể nát, ngày này cha qua đời, anh hai đột nhiên nói với mình A Tuấn có với người đàn bà kia một đứa con, còn là con trai, ngay tại Luân Đôn Anh Quốc, cuối cùng mình biết tại sao chồng mình lại đi công tác Anh Quốc. Nhưng mà, mình vẫn không tin, không thể tin, cho đến khi anh hai cho mình xem một đoạn ghi hình mà anh đã phái người ghi lại, đứa bé trai kia chỉ kém Mộng Hi một tuổi, hơn nữa dáng dấp còn rất giống A Tuấn, mình nhìn hình ảnh cha con họ hòa thuận vui vẻ, lòng mình rỉ ra máu. Mà người đàn bà kia cũng tại đây mấy năm trước sau khi sinh con thì qua đời, có lẽ vì lần đó bị cưỡng gian quá kịch liệt chăng? Hahaha...
Ngày 29 tháng 5 năm xx, mình bị anh hai giam lỏng trong vườn nhà Lục gia, anh lại còn nói anh yêu mình, hơn nữa đã yêu hơn hai mươi mấy năm, còn nói mình hãy từ bỏ ý định với A Tuấn, không, anh hai đã thay đổi, không còn là anh hai của mình... mấy ngày trước mình cũng đã hiểu ra nguyên nhân vì sao năm đó cha đã đánh gãy chân anh, bởi vì ông đã phát hiện anh có khởi niệm đó với mình, cho nên đến nay vẫn không kết hôn. Nhưng mà, ông cũng chỉ bảo vệ mình được mấy năm, cuối cùng vẫn vì phiền lòng quá độ mà qua đời. Mà anh hai hiện giờ đã giữ chức tướng quân, cái gì cũng không sợ, anh thậm chí còn sinh ra vọng tưởng với cơ thể của mình, nếu không phải mình uy hiếp anh sẽ cắn lưỡi tự vẫn, anh có lẽ đã liền được như ý. Mà Mộng Hi vào buổi sáng mấy năm trước đã được anh đưa đến Anh Quốc đi học, tại sao lại là Anh Quốc? Mình hận Anh Quốc!!!
Ngày 21 tháng 7 năm xx, ngày đó giấc mộng trong lòng mình hoàn toàn sụp đổ, mình lợi dụng tay chân trung thành trước kia của cha thật vất vả mới trốn khỏi trang viện của anh hai trở lại Thẩm gia, chuẩn bị lấy hộ chiếu đi Anh Quốc tìm A Tuấn, nhưng lại thấy A Tuấn công khai đưa đứa con vào ở nhà của mình và A Tuấn, ngọn lửa giận thiêu đốt ở trong lòng mình, mình xông đến chuẩn bị động thủ với đứa nhỏ, lại bị A Tuấn bạt tai một cái, anh cho rằng mình bị anh hai giam lỏng rồi liền có thể mang loài tạp chủng này về nhà sao? Không thể nào, mình phải giết chết đồ tạp chủng đó, mình phải giết chết nó!!!
Ngày 22 tháng 7 năm xx, mình hận anh hai, mình hận A Tuấn, mình hận Mộng Hi, tại sao? Thế giới của mình đã lọt thỏm vào sâu tận cùng trong bóng tối, mình sống còn ý nghĩ gì đây? Anh hai đã hợp tác với A Tuấn cùng nhau lừa dối mình, mình nhất định phải để họ trả giá đắt, cho nên mình mới gọi một cuộc điện thoại cho anh hai, phải giết chết đồ tạp chủng đó, sau đó liền cúp máy...
Còn Thẩm Mộng Hi sau khi xem xong cuốn nhật ký vốn không phải rất dài, đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là khiếp sợ, nhưng ngoài khiếp sợ ra nàng cũng không có chút cảm giác nào, bởi vì cho đến giờ mẫu thân và phụ thân nàng cũng không quan tâm nàng, hơn nữa họ còn mong mình có thể chết đi...
Nếu như là mình, mình nhất định sẽ làm cho Nhan nhi yêu mình, ở bên cha nhiều năm như vậy cũng không thể để ông ấy yêu, thật sự thất bại! Thật không hiểu cậu yêu mẹ ở điểm nào?
Lúc đó Thẩm Mộng Hi chẳng qua chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút, không ngờ rằng sau này nàng cũng đối với Nhan nhi mình yêu giống như vậy, uy hiếp cô, trói buộc cô, giam lỏng cô...
Mộng Hi, Hi, là đại biểu cho hy vọng, cho ánh mặt trời, cho sự khởi đầu, nhưng mà, tại sao trước nó lại là chữ Mộng đây?
-
Chưa đọc trước QT đoạn này, hôm nay đọc nhật ký của Lục Kính Hân xong đơ người nửa buổi, lúc đầu cứ tưởng người cố chấp trói buộc là Lục Chấn Thiên chứ, còn Lục Kính Hân là nạn nhân bị chồng ngoại tình lúc phát hiện Thẩm Mộng Quân mới uất hận mà tự vẫn, ai ngờ Lục Kính Hân mới là kẻ đầu sỏ gây nên rồi mới đến Lục Chấn Thiên, thiệt tình không biết có phải tại cái cuốn nhật ký bàng môn tà đạo kia không, nhưng chắc chắn nó cũng góp phần dẫn đường cho Thẩm bạo chúa làm bậy =))
Vẫn còn ngược một đoạn nữa mới đến được hạnh phúc của hai chỉ, Thẩm Mộng Hi ơi ráng lên, ê đít tờ ơi ráng lên, ráng lết thôi, tự cổ vũ bản thân.
P/S : Hôm nay mình up bù cho thứ 5, nếu thứ 7 mình không up được sẽ up vào chủ nhật.
|
Chương 67 - Trách nhiệm "Chuyện đại khái chính là như vậy..."
Thẩm Mộng Hi đơn giản thuật lại nội dung cuốn nhật ký, đương nhiên nội dung để Lục Chấn Thiên có chút khó chịu, nàng vẫn là không nói...
Sau khi Lục Chấn Thiên nghe xong, thật lâu vẫn không lên tiếng, ông chỉ cuối đầu hút thuốc không ngừng, đợi sau khi Thẩm Mộng Hi nói xong, tàn thuốc trong gạt tàn đã nhiều đếm không xuể.
"Thì ra cháu sớm đã biết mọi chuyện, còn biết nhiều hơn cả cậu..."
Lục Chấn Thiên trầm mặc một hồi, mới hơi trầm trọng mở miệng, ông nghĩ đến những năm qua Thẩm Mộng Hi đều biết những hành vi năm đó của người cậu này, bỗng không biết nên đối mặt nàng ra sao, dẫu sao năm đó Lục Kính Hân tự sát, ông cũng có phần trách nhiệm.
Thẩm Mộng Hi nhìn Lục Chấn Thiên cuối đầu hút thuốc không ngừng, nàng tựa hồ đoán được ý nghĩ trong lòng ông, an ủi.
"Thực ra, cậu không cần để ý, cháu cũng biết đã nhiều năm rồi. Hơn nữa những năm qua, cậu làm sao đối với cháu, cháu đều biết, bất kỳ chuyện gì cũng đối tốt với cháu, cho nên không cần tự trách đâu!"
Hơn nữa cháu đối với mẹ một chút tình cảm đều không có, vốn không cần khó chịu. Đương nhiên, những lời này, Thẩm Mộng Hi không nói ra, dù sao đời này Lục Kính Hân vẫn là người duy nhất Lục Chấn Thiên yêu sâu đậm.
Lục Chấn Thiên nghe vậy lắc đầu, đem điếu thuốc trong tay còn chưa hút xong hung hăng dụi vào gạt tàn.
"Ừ, cậu biết rồi!"
Tiếng ông tựa hồ thăng trầm rất nhiều, lúc ngẩng đầu lên, chung quanh vành mắt đã ửng đỏ, tựa hồ đang cố gắng ẩn nhẫn nước mắt trong hốc mắt.
"Cho nên năm đó cháu mới dám đem chuyện yêu một người con gái nói với cậu, bởi vì cháu biết cậu nhất định sẽ hiểu tâm tình của cháu!"
Thẩm Mộng Hi tiếp tục nói.
Năm đó sau khi nàng biết Lạc Khuynh Nhan qua lại với Cố Vân Tuấn, Thẩm Mộng Hi liền nói chuyện này với Lục Chấn Thiên, vì nàng biết tình cảm nghịch luân mà Lục Chấn Thiên đối với mẹ mình, cho nên tình cảm như vậy của nàng ông hẳn sẽ hiểu và ủng hộ.
Mà kết quả quả nhiên như nàng đoán, sau khi Lục Chấn Thiên nghe xong chẳng qua chỉ kinh ngạc nhìn nàng suy tư một hồi, mới thờ ơ mở miệng.
"Cháu muốn cậu giúp cháu làm chuyện gì?"
Năm đó chuyện cảnh sát kiểm tra phòng cùng với việc Cố Vân Tuấn bị kéo vào trong hẻm đánh đập đều là Lục Chấn Thiên giúp Thẩm Mộng Hi làm, nhưng Thẩm Mộng Hi vẫn cảm thấy còn chưa đủ, trong lòng nàng một mực tồn tại vướng mắc Cố Vân Tuấn hôn Lạc Khuynh Nhan, cho nên mới liên hệ Thẩm Mộc Thu kêu hắn an bài chuyện cưỡng gian lúc sau...
Thì ra là vậy, Mộng Hi quả nhiên là con gái của cô ấy!
"Vậy lúc ấy cháu cũng biết cưỡng cầu sẽ không có được trái tim của một người!"
Lục Chấn Thiên tiếp tục nói, ông vẫn không quên mục đích lần này đến.
Mà Thẩm Mộng Hi sau đó cuối đầu, tiếng nói có chút đau thương chậm rãi nhả ra từ đôi môi mỏng của nàng.
"Thật ra, năm đó cháu đồng ý với cách làm của mẹ, bởi vì yêu một người nếu không có được, lúc đó sẽ rất đau khổ."
Chẳng qua khi đó mình chỉ giễu cợt mười lăm năm mà mẹ cũng không có được trái tim của cha, nào sẽ ngờ mình cũng đối với Nhan nhi giống như vậy.
"Vậy còn bây giờ?"
"..."
Thẩm Mộng Hi không nói gì, nàng không hối hận năm đó đã đối với Lạc Khuynh Nhan như vậy, nhưng điều nàng hối hận duy nhất là đã kéo cha mẹ Lạc Khuynh Nhan vào, nàng biết mình đã chạm vào nghịch lân Lạc Khuynh Nhan, nhưng ít nhất nàng đã để được Lạc Khuynh Nhan ở bên cạnh 5 năm, cho dù 5 năm này Lạc Khuynh Nhan vẫn không yêu nàng...
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thẩm Mộng Hi nâng lên nụ cười tự giễu, mình và Lục Kính Hân giống nhau biết bao, dùng sức mạnh với phương thức cường đoạt người mình yêu ở bên cạnh mình mà cũng không làm cho người ta yêu được mình.
"Thực ra, vẫn còn cách khắc phục!"
Lục Chấn Thiên liếc nhìn nụ cười nơi khóe miệng Thẩm Mộng Hi, biết nàng đang nghĩ gì, dù sao cũng là lớn lên bên cạnh mình.
"Cách gì ạ?"
Thẩm Mộng Hi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thật thẳng lên ngồi trên giường, nhưng vì động tác quá mạnh, làm rách vết thương, khiến nàng đau đến nhíu chặt chân mày.
Lục Chấn Thiên bỗng đứng dậy, chống quải trượng bước đến bên mép giường Thẩm Mộng Hi ngồi xuống.
"Thực ra, lòng Khuynh Nhan vẫn là nghiêng về cháu!"
Lời Lục Chấn Thiên vang lên bên tai Thẩm Mộng Hi.
"Nghĩa là sao?"
Thẩm Mộng Hi nghe không hiểu, hỏi ngược lại.
Còn Lục Chấn Thiên chính là nở nụ cười nhìn nàng.
"Cháu vẫn còn chưa để ý thấy?"
Ngày đó Thẩm Mộng Hi giơ họng súng chống lại Lộ Dịch Tư, Lạc Khuynh Nhan lấy cổ mình để trên họng súng, mà ngoại trừ cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Mộng Hi ra, dù vô tình hay cố ý khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn tình huống Lộ Dịch Tư, còn khi nhìn về phía Thẩm Mộng Hi, ánh mắt lạnh nhạt của cô mang theo một chút lo âu.
Lục Chấn Thiên nhìn thấu ánh mắt của cô, cô sợ Lộ Dịch Tư tấn công Thẩm Mộng Hi, đồng thời cũng có ý giúp Thẩm Mộng Hi, bởi vì Thẩm Mộng Hi như vậy sẽ chỉ làm mọi chuyện ngày càng lớn.
"Khuynh Nhan, khi đó là muốn dùng tính mạng để ngăn cản hành động điên rồ của cháu, nhưng cháu vẫn là nổ súng..."
Lục Chấn Thiên im lặng thở dài, ít nhất trong lòng Lạc Khuynh Nhan có Thẩm Mộng Hi, nhưng là loại tình cảm gì, Lục Chấn Thiên cũng không biết.
Mà Thẩm Mộng Hi sau khi nghe xong, nhớ đến giây phút Lạc Khuynh Nhan nhuốm máu ngã vào ngực mình, nước mắt nàng lại trong hốc mắt tràn ra, khi đó nàng chỉ lo đặt chú ý lên người An Mộ Ca, tận lực để Lạc Khuynh Nhan không bị thương, để ổn định bàn tay đang run rẩy, còn sức lực nào đi chú ý tình huống Lạc Khuynh Nhan?!
"Cháu đừng khóc, hãy thử thay đổi cách thương yêu cháu dành cho Lạc Khuynh Nhan. Tình yêu cuồng nhiệt của Lục gia chúng ta dễ dàng khiến đối phương nghẹt thở, nhưng nếu đổi lại cách thức yêu thương, giống như một người bình thường vậy không phải tốt sao?"
Lục Chấn Thiên đưa ngón tay quát chóp mũi vểnh lên của Thẩm Mộng Hi, cưng chìu nói.
"Nhưng mà, cách thức như người thường năm đó cháu cũng đã thử, đối tốt với em ấy bằng mọi cách có thể, giống như một người phụ nữ bình thường theo đuổi người mình thích vậy, nhưng mà em ấy vẫn đến với người khác..."
Thẩm Mộng Hi ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn chặn giọt nước trong hốc mắt sắp rơi, nhưng giọng vẫn mang theo âm nức nở.
Lục Chấn Thiên từ tủ đầu giường rút ra khăn giấy đưa Thẩm Mộng Hi.
"Đó là vì cháu là phụ nữ, mà con bé cũng là phụ nữ."
Lục Chấn Thiên lắc đầu, thực ra tình huống Mộng Hi so với Kính Hân năm đó tốt hơn rất nhiều, bởi vì cuối cùng Thẩm Tuấn yêu vẫn là vị hôn thê trước kia, cho dù sau khi biết người đàn bà của mình bị kẻ khác luân phiên cưỡng gian cũng không bao giờ phản bội, trong lòng hắn chưa từng chứa Kính Hân.
"Cho dù mẹ ghét cháu là con gái, cháu cũng chưa từng cảm thấy việc mình là con gái là một sai lầm, nhưng từ khi quen biết Nhan nhi, cháu liền không chỉ một ngày căm ghét việc mình là con gái... nhưng mà cháu đối với em ấy không dừng yêu được, thật sự không dừng được..."
Nước mắt Thẩm Mộng Hi vẫn là từ khóe mắt rơi xuống, nhưng chỉ là một giọt, còn khăn giấy kia nàng một mực nắm chặt trong tay...
Lục Chấn Thiên thấy Thẩm Mộng Hi lại rơi lệ, vội vàng nói.
"Vậy bây giờ Khuynh Nhan có người thương sao? Năm đó Kính Hân không có được trái tim Thẩm Tuấn là vì hắn đã có người yêu, nhưng Khuynh Nhan thích cái cậu Cố Vân Tuấn kia sao?"
Lục Chấn Thiên dò xét hỏi, ông nhất định phải dẫn dắt Thẩm Mộng Hi thật tốt, mấy năm qua ông một mực cho nàng tùy ý, khiến nàng phạm phải rất nhiều tội nghiệt, hơn nữa những tội chứng này còn bị người khác nắm giữ...
"Thực ra Nhan nhi cho đến nay vẫn chưa từng thích Cố Vân Tuấn, cậu ấy qua lại với Cố Vân Tuấn hoàn toàn là vì chị!"
Những lời này của Mục Tuyết Nhi bỗng nhiên bay lượn trong đầu Thẩm Mộng Hi, Mục Tuyết Nhi từng nói, Nhan nhi không thích Cố Vân Tuấn, vậy ý của cậu là...
Thẩm Mộng Hi nhớ lại, sau đó vội vàng nhìn về phía Lục Chấn Thiên, còn Lục Chấn Thiên chính là từ ái nhìn nàng, giống như bao cái nhìn thông thường của người cha mà nhìn Thẩm Mộng Hi.
"Nghĩ ra rồi?! Người của cậu bây giờ đang trong tối theo dõi nhà xe của An Đức Mỗ, hẳn sẽ biết được ngay mục đích của bọn họ, Khuynh Nhan với tiểu thư An Đức Mỗ đều bị thương, tạm thời sẽ không xuất ngoại, hơn nữa lấy cá tính Lạc Khuynh Nhan, biết rõ người kia có ý đồ với con bé, hẳn sẽ không có phản ứng với nó."
Lục Chấn Thiên an ủi, mặc dù ông không thường xuyên gặp mặt Lạc Khuynh Nhan, nhưng dẫu sao những năm này ông đã gặp qua không ít loại người, một người giữ vững ánh mắt ông cũng có thể nhìn ra, mà ông cũng từng điều tra Lạc Khuynh Nhan, tựa hồ giống như ông đã nghĩ.
Thế mà Lạc Khuynh Nhan vẫn theo tiểu thư An Đức Mỗ, vậy có phải vì tài liệu trong tay bọn họ! Nếu không nhà An Đức Mỗ cũng đã không nêu điều kiện 2 năm không được gặp mặt Lạc Khuynh Nhan, mới giao trả toàn bộ tài liệu!
Lục Chấn Thiên cảm thấy cho dù Lạc Khuynh Nhan không yêu Thẩm Mộng Hi, vẫn có tình cảm với nàng, cho dù tất cả tội chứng Thẩm Mộng Hi đều bại lộ trước mặt Lạc Khuynh Nhan, Lạc Khuynh Nhan vẫn đứng về phía nàng, chỉ là có thể cô đã cảm thấy cực kỳ thất vọng về những chuyện của mấy năm qua, cũng đối với những người đó cực kỳ áy náy.
"Còn hồ sơ cá nhân của cháu, cậu sẽ tận lực cho người mang về! Mục đích của công tước An Đức Mỗ cậu một mực không đoán được..."
Lục Chấn Thiên thấy Thẩm Mộng Hi tựa hồ chuẩn bị mở miệng lần nữa hỏi gì đó, vì vậy đem lời cho hết.
"Còn có nửa đêm hôm qua Khuynh Nhan đã tỉnh lại."
Lúc này Lạc Khuynh Nhan đang nằm trên chiếc giường của một căn phòng hết sức xa hoa trong một chiếc xe, bây giờ chiếc xe này đang trên trường về Hoành Giang thị, bên cạnh dạng đồ gì cũng đều đủ, chỉ là...
"Có thể đừng nhìn chị như vậy không?"
Lạc Khuynh Nhan quay đầu đi, giọng tựa hồ có chút ẩn nhẫn đối với An Mộ Ca đang nằm nghiêng người trên một chiếc giường khác nhìn cô không chớp mắt.
Còn An Mộ Ca chỉ ngây ngốc cười một tiếng.
"Haha, bạn gái chị luôn nhìn chị có gì không đúng?"
Sau khi An Mộ Ca nhẹ giọng nói xong, vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn dù chỉ nhìn được sau ót Lạc Khuynh Nhan.
"Bạn gái..."
Lạc Khuynh Nhan không thích từ này, còn ở một nơi khác An Mộ Ca không thể nhìn thấy bàn tay cô đang nắm thật chặt.
Tựa hồ chỉ có trong tay loáng thoáng truyền đến cảm giác đau đớn mới có thể để cô đối mặt thực tế.
"Lạc Khuynh Nhan, bây giờ em vẫn không dám tin chị đã là bạn gái em, chị nói thật sự thật sự thật sự đều là sự thật sao?"
Thân thể An Mộ Ca co giật, dường như chuẩn bị xuống giường, nhưng đau đớn trên cánh tay nhắc nhở cô bây giờ còn chưa phải lúc.
Hai con ngươi Lạc Khuynh Nhan chìm xuống.
"Đây là chị trả lời em lần thứ 55, chị nói đều là sự thật sự thật sự thật sự thật!"
Mỗi một chữ cô đều phải ẩn nhẫn, nói đến chữ cuối cùng có thể coi như đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô vẫn tận lực đem tất cả lời nói trở nên thật lưu loát.
An Mộ Ca đang đắm chìm trong hạnh phúc được qua lại với Lạc Khuynh Nhan, vẫn không chú ý thấy khác thường của Lạc Khuynh Nhan. Cô nằm lại lần nữa, dùng tay trái không bị thương vén cổ áo lên, từ bên trong cầm ra một viên kim loại màu đỏ.
"Lạc Khuynh Nhan, chị biết không? Em lấy đạn cắm trong thân thể mình ra rồi sai người khoét thông chính giữa, sau đó thắt dây đỏ đeo lên cổ."
Bởi vì viên đạn đồng thời đi qua thân thể em và chị, cho dù như vậy tựa hồ có chút quỷ dị nhưng nhất định có ý nghĩa kỷ niệm.
Sau khi Lạc Khuynh Nhan nghe xong một mực trầm mặc.
Trước khi hôn mê cô một mực lo lắng cho Thẩm Mộng Hi, nhưng vì vết thương không sâu, nên nửa đêm ba ngày sau liền tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là đi hỏi thăm tình hình sau khi cô hôn mê, cô lo lắng nhất chính là Thẩm Mộng Hi bị bắt giữ, dù Thẩm Mộng Hi đã làm chuyện xấu như vậy, cô vẫn còn tình cảm với Thẩm Mộng Hi. Tình cảm giống như người thân mình đã giết người vậy, chẳng lẽ mình sẽ vì chị ấy giết người liền vứt bỏ chị ấy mặc kệ không quan tâm sao?
Hơn nữa những người đó cũng cùng liên quan đến mình, nếu không phải vì cá nhân mình kéo họ vào, họ đã không gặp phải cảnh ngộ như vậy, nói cho cùng, mình cũng có trách nhiệm, cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Thẩm Mộng Hi, dù sao mình đã kéo họ vào trước, mình rõ ràng hiểu tính tình Thẩm Mộng Hi, nhưng lại vẫn kéo họ vào.
Sau khi y tá rời đi, lúc Lạc Khuynh Nhan đang trầm tư, cửa gỗ phòng bệnh liền vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau khi mình cho phép, một bóng người cao lớn bước vào.
"Lạc tiểu thư, thấy cô có thể tỉnh lại tôi thật vui mừng."
Một người đàn ông trung niên anh tuấn tóc vàng mắt xanh, lại là Lộ Dịch Tư.
Nơi này là phòng bệnh tư nhân trong trang viên Lục Chấn Thiên, khi đó Thẩm Mộng Hi cùng An Mộ Ca đều ở đây, chỉ khác phòng thôi.
"Ông vào đây có việc gì không?"
Lạc Khuynh Nhan có chút mờ mịt nhìn Lộ Dịch Tư vai phải đang băng bó, hắn không ở phòng nghỉ ngơi, lại đến chỗ mình làm gì chứ? Nghĩ đến hình ảnh hắn uy hiếp Thẩm Mộng Hi, không hiểu sao giọng theo bản năng lại nghiêm túc lên.
--
Được rồi viện đê, Lạc tỷ chụy cứ viện thật nhiều lý do vào đê, thương nhau lắm cắn nhau đau mị hiểu mà :">, chụy lo lắng cho ngừ ta, vì iu ngừ ta chụy sợ ngừ ta vô tù chụy sẽ đau nòng chứ gì, mị rất ảo tưởng sức mạnh a tờ sờ mờ nhưng mị hiểu mà, mị biết hết roài (o>v
|
Chương 68 - Ẩn nhẫn Còn Lộ Dịch Tư lúc thấy gương mặt lạnh lùng của Lạc Khuynh Nhan, lại bất giác bắt đầu đánh giá cô.
"Haha, đương nhiên tìm cô là có chuyện thương lượng a!!!"
Lộ Dịch Tư cười kiểu tà mị nói.
Thực ra vị Lạc mỹ nhân này có tiềm chất của một mỹ nhân lạnh lùng, khó trách người kia vẫn quyến luyến không quên đối với gương mặt cô, trước kia mình vẫn không thể hiểu, bây giờ nhìn lại, thật ra cũng không thể trách người kia, chỉ là đáng tiếc...
Lạc Khuynh Nhan không muốn Lộ Dịch Tư ở đây nữa, cô quay đầu, không tiếp tục nhìn Lộ Dịch Tư, nhưng Lộ Dịch Tư lại không như cô mong muốn.
"Lạc tiểu thư, công tước đại nhân muốn tôi chuyển lời đến cô?"
Lộ Dịch Tư biết chủ đề này Lạc Khuynh Nhan hẳn sẽ có hứng thú tiếp tục, vì vậy hắn thẳng đến ngồi lên sa lông đối diện giường Lạc Khuynh Nhan, sau đó nói tiếp.
Công tước An Đức Mỗ muốn chuyển lời đến mình?
Lạc Khuynh Nhan nghi ngờ, cô với công tước An Đức Mỗ một chút quan hệ cũng không có, cho dù có quan hệ cũng là chuyện con gái ông ta với Mục Tuyết Nhi, vì vậy cô chuyển hướng ánh mắt đến Lộ Dịch Tư, tỏ ý cho hắn nói tiếp.
"Tôi cũng biết Lạc tiểu thư đối với công tước đại nhân chúng tôi hẳn rất có hứng thú, vậy tôi cũng sẽ không thừa nước đục thả câu!"
Lộ Dịch Tư nhoẻn miệng cười một tiếng, sau đó dùng giọng mê hoặc tiếp tục nói.
"Công tước đại nhân có ý hy vọng cô với tiểu thư Ngả Luân sẽ ở bên nhau hai năm này, hơn nữa... phải nảy sinh quan hệ thật sự!!!"
Sau khi Lộ Dịch Tư nói xong, nhìn chăm chú biểu tình trên mặt Lạc Khuynh Nhan, quả nhiên như hắn đoán, sắc mặt xanh mét.
"... . Thật xin lỗi, tôi không thích tiểu thư nhà các người, cho nên tôi không cần thiết phải làm như vậy!"
Lạc Khuynh Nhan nghe xong, sắc mặt có chút không tốt, cho dù lần này cô có thể rời khỏi Thẩm Mộng Hi, nhưng cũng không cần phải ở bên nhau với An Mộ Ca chứ?
Mà Lộ Dịch Tư tựa hồ sớm đã đoán được Lạc Khuynh Nhan sẽ nói như vậy, hắn lắc đầu một cái, sau đó dùng giọng tiếc nuối nói.
"Vậy thật xin lỗi, nếu vậy, công tước đại nhân của chúng tôi đành công bố số tài liệu này ra ngoài, như vậy Thẩm đại tiểu thư sẽ..."
Lộ Dịch Tư vuốt tay, sau đó nhìn về Lạc Khuynh Nhan.
"Thật đáng tiếc, tôi sớm đã không còn tình cảm gì với chị ấy, các người thích thế nào thì cứ làm như thế đó đi?"
Sau khi nghe xong Lạc Khuynh Nhan sững sốt một chút, suy tư một lát liền dùng giọng không quan tâm nói với Lộ Dịch Tư.
Lại dùng phương pháp giống với Thẩm Mộng Hi uy hiếp mình, trừ Thẩm Mộng Hi ra mình sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ ai uy hiếp mình...
"A? Như vậy à! Vậy cũng hết cách, tôi chỉ đành lập tức liên lạc với công tước đại nhân, ông ấy sẽ phán câu trả lời tốt nhất!!!"
Lộ Dịch Tư giả bộ có chút kinh ngạc, sau đó lấy di động trong chiếc quần tây vẫn chưa thay ra, chuẩn bị ấn số.
"Đợi đã!!!"
Lạc Khuynh Nhan thấy Lộ Dịch Tư chuẩn bị bấm số, vội vàng hô.
Làm sao bây giờ? Cho dù giả bộ không quan tâm cũng vô ích, tại sao người nhà An Mộ Ca lại muốn yêu cầu như vậy?
"Ồ, Lạc tiểu thư còn phân phó gì sao?"
Lộ Dịch Tư tựa hồ giống như rất nghe lời Lạc Khuynh Nhan cất di động, sau đó nhìn về phía Lạc Khuynh Nhan.
Lạc Khuynh Nhan dựa thân thể vào đầu giường, sau đó phẫn hận nhìn Lộ Dịch Tư.
"Các người nói chuyện không giữ lời gì hết, chẳng phải nói để Thẩm Mộng Hi thả tôi với Tuyết Nhi thì sẽ không công bố phần tài liệu này ra ngoài sao?"
Lúc ấy mình bị Thẩm Mộng Hi ôm chặt, dù rơi vào thống khổ tận cùng, nhưng lời bọn họ mình vẫn nghe thấy rõ ràng.
"Đúng vậy! Nhưng tôi có nói sẽ đem tài liệu trả lại cho bọn họ sao? Tài liệu vẫn ở trong tay chúng tôi, vậy chúng tôi hẳn sẽ làm vài chuyện có lợi cho mình chứ?!"
Lộ Dịch Tư nghiêng đầu hỏi.
Không có... đúng là, không có, chỉ nói trong một năm Thẩm Mộng Hi không xuất hiện trước mặt mình liền đưa Thẩm Mộng Hi tòa cao ốc nào đó, lúc đó cô vẫn kinh ngạc tại sao An Đức Mỗ sẽ ra sức lớn như vậy, thì ra nguyên nhân nằm trên người mình.
Lạc Khuynh Nhan bất lực lắc đầu, quả thật không có, nhưng cô vẫn còn nghi vấn.
"Tại sao?"
Chẳng lẽ công tước An Đức Mỗ có thể vì đứa con gái yêu dấu của mình mà làm đến nước này sao?
"Về phần lý do sau này cô sẽ biết, công tước đại nhân cũng không có giao phó tôi nói với cô. Nhưng nếu cô có thể đồng ý với ông ấy yêu cầu này, ông ấy đến năm thứ 3 sẽ giao trả đầy đủ tài liệu này cho Thẩm đại tiểu thư và Lục tướng quân, một chút sao lưu cũng không giữ lại!"
Lộ Dịch Tư đứng dậy, thu hồi thái độ bất cần đời trước đó, đối với Lạc Khuynh Nhan nghiêm túc nói.
"Các người liền nhất định chắc chắn tôi sẽ chấp nhận yêu cầu này sao?"
Lạc Khuynh Nhan có chút tự giễu cười, quả nhiên như mình đoán lúc trước, vừa thoát hang hổ lại rơi vào hang sói, hơn nữa còn là cái hang sói không phải cô chưa biết, nhưng bây giờ thực lực bọn họ nhất định đang mạnh hơn hổ, lại còn bắt trúng chỗ đau của hổ.
Sau khi nghe, Lộ Dịch Tư nhếch mép.
"Thực ra mới bắt đầu tôi cũng không khẳng định cô sẽ đồng ý yêu cầu này hay không, cho đến khi cô chặn trước họng súng Thẩm đại tiểu thư, tôi mới hoàn toàn có thể khẳng định cô đang lo lắng cho cô ấy!"
Khi đó không chỉ Lục Chấn Thiên nhìn thấy ánh mắt Lạc Khuynh Nhan, Lộ Dịch Tư cũng nhìn thấy.
Lạc Khuynh Nhan không nói gì, bởi vì cô đúng thật rất quan tâm Thẩm Mộng Hi, dù sao các cô đã quen biết 10 năm, cho dù quan hệ chị em lúc ban đầu biến thành dạng như bây giờ, nhưng cô vẫn quan tâm Thẩm Mộng Hi, cho dù đối với những hành vi của Thẩm Mộng Hi cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Nhưng ai sẽ nguyện ý nhìn người thân sống với mình nhiều năm như vậy vào tù, hơn nữa người kia còn là người mình thích, mặc dù bây giờ vẫn chưa nhất định là thích... (rốt cuộc là có thích hay không a Băng Ngôn tỷ!!!)
"Phải rồi, tiểu thư Ngả Luân tạm thời chưa biết chuyện này, hy vọng cô có thể vì công tước đại nhân giữ bí mật, đây là tâm ý của ông ấy một người làm cha. Trước khi ra quyết định, cô có thể suy nghĩ một chút, không cần vội vã, nhưng chuyện tiểu thư Ngả Luân bị trúng đạn, công tước đại nhân rất tức giận, cho nên hy vọng cô sớm đưa ra quyết định tránh cho..." (cái kiểu tát rồi xoa tát rồi xoa, chỉ muốn đấm cho một phát -_-)
Lộ Dịch Tư nói xong liền chuẩn bị rời khỏi, vì hắn cũng là cứng rắn chống đỡ, bây giờ vết thương do động tác lúc nãy có dấu hiệu nứt ra.
Hừm, khẩu ru lô của Thẩm Mộng Hi uy lực thật lớn, không hổ khẩu súng do công ty quân hỏa bên Pháp của chúng ta cung cấp!!!
"Tôi đồng ý yêu cầu của các người, nhưng chuyện này cũng không phải loại chuyện muốn nảy sinh liền có thể nảy sinh?"
Lúc Lộ Dịch Tư đến cửa, Lạc Khuynh Nhan mới yếu ớt lên tiếng.
Lộ Dịch Tư dùng cánh tay chống tường, hơi thở có chút bất định nói.
"Dĩ nhiên! Chúng tôi cũng biết khi không làm gì hết thì cũng sẽ không có gì nảy sinh, nhưng tiểu thư Ngả Luân không biết chúng tôi đứng sau những chuyện này."
Lộ Dịch Tư nghiêng đầu qua, tận lực duy trì nụ cười thân thiện.
Thực ra em ấy biết hay không biết thì liên quan gì chứ? Sau khi biết cha mình xem mạng người như cỏ rác, một chút phản ứng cũng không có, rõ ràng chính là cá mè một lứa.
"Được, tôi đồng ý với các người, dĩ nhiên cũng hy vọng các người sẽ giữ đúng lời hứa."
Lạc Khuynh Nhan đối mặt Lộ Dịch Tư ở cạnh cửa lạnh lùng nói.
"Không thành vấn đề, vây tại hạ liền đi trước!"
Lộ Dịch Tư nói xong cũng chuẩn bị nắm kéo tay nắm cửa, nhưng lại bị Lạc Khuynh Nhan gọi lại.
"Phải rồi, còn Tuyết Nhi?"
Lạc Khuynh Nhan giả bộ bỗng nhiên nhớ ra, vội vàng hỏi.
Còn Lộ Dịch Tư đành phải lại xoay người, tiếp tục duy trì thái độ thân thiện cung kính nói.
"Mục tiểu thư đã được người của chúng tôi dẫn ra hội sở, chúng tôi giao cho cô ấy hộ chiếu với giấy tờ chứng thân, còn quay lại Pháp hay ở lại đây, hoàn toàn, hoàn toàn theo ý nguyện của cô ấy!"
Lộ Dịch Tư nói đến khúc sau hơi thở đã hơi hổn hển, những ngày qua hắn vẫn không thể băng bó tỉ mỉ vết thương, bởi vì trừ những chuyện này ra, công tước An Đức Mỗ còn giao hắn làm vài chuyện khác, sau khi xong thì nghe thủ hạ nói An Mộ Ca với Lạc Khuynh Nhan cùng tỉnh lại, vội vàng đi thăm tình trạng An Mộ Ca trước, sau đó liền đến chỗ Lạc Khuynh Nhan nói điều kiện với cô, vốn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
"À! Được rồi, à mà đúng rồi, chuyện ở hội sở ngày đó là như thế nào vậy?"
Cơ hồ lại hỏi mấy vấn đề, thời gian đại khái kéo dài khoảng hơn hai mươi phút, để Lộ Dịch Tư liên tục xin cáo từ, Lạc Khuynh Nhan mới thả người.
Cô làm sao sẽ không nhìn thấy điểm khác thường trên người Lộ Dịch Tư đây?
Hơn nữa trên bả vai Lộ Dịch Tư mơ hồ có thể nhìn thấy máu do vết thương rách ra, cô là cố ý trì hoãn Lộ Dịch Tư, trừ Thẩm Mộng Hi ra, không ai được uy hiếp cô, cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, cô nhất định phải trong quá trình này sớm lấy lại những tư liệu kia.
Quan hệ thật sự hả? Đi gặp quỷ đi!
Trong ấn tượng Lộ Dịch Tư cùng trong tài liệu, Lạc Khuynh Nhan đối với bọn họ mà nói chỉ là con thỏ trắng vô hại, cho nên vẫn cho rằng Lạc Khuynh Nhan là một phụ nữ có thể dễ dàng khống chế, nếu như Lạc Khuynh Nhan có thể dễ dàng khống chế, vậy cô đã không nghĩ được kế hoạch thế kia để giúp mình bỏ trốn, đã hy sinh nhiều người như vậy.
Chỉ một điểm này, ai cũng đều đã bỏ quên...
Nhưng cô cũng đã quên một chút, Lộ Dịch Tư với vị y tá lúc nãy vẫn không kể về tình trạng của Thẩm Mộng Hi, bây giờ cô chỉ biết Thẩm Mộng Hi không sao mà thôi.
Cho nên Lạc Khuynh Nhan chỉ cho rằng Thẩm Mộng Hi chỉ bị Lục Chấn Thiên giam lỏng, chỉ là làm sao cũng không ngờ nàng đang ngủ say trong căn phòng bệnh cách vách với phòng mình, có thể do hiệu quả thuốc tê cộng thêm đau lòng, cho nên nàng tỉnh lại chậm hơn Lạc Khuynh Nhan một chút.
--
"Lạc Khuynh Nhan, chị gọi em đến có việc gì không?"
Lúc này Lạc Khuynh Nhan vừa nghỉ ngơi một chút, bỗng một giọng nữ kiều mị truyền vào bên tai.
Ánh vào mắt là An Mộ Ca với cánh tay đang bị băng bó treo lên, đứng bên mép giường ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, mình kêu An Mộ Ca đến lúc nào chứ?
Thấy Lạc Khuynh Nhan lúc mở mắt ánh mắt có chút mờ mịt, An Mộ Ca hơi lúng túng, chẳng lẽ Lộ Dịch Tư nói Lạc Khuynh có việc tìm mình là giả sao? Nhưng hắn không cần phải gạt mình a?
"Chị không để Lộ Dịch Tư truyền lời nói có việc tìm em sao?"
An Mộ Ca nghi ngờ hỏi.
Thì ra lại là tên đàn ông kia, chẳng lẽ cứ như vậy sợ mình đổi ý sao? Hai tay Lạc Khuynh Nhan ở trong chăn khẽ nắm chặt ra giường, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó gian nan chuẩn bị ngồi dậy, nhưng do vai phải bị thương, khiến cho động tác cô có chút khó khăn.
Cô làm sao không biết Thẩm Mộng Hi là vô tình nổ súng, nhưng tại sao khi vết thương đau nhói, tim lại liền cùng nhói đau theo...
An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan bộ dạng tựa hồ chuẩn bị ngồi dậy, vội vàng dùng tay trái đỡ, đợi lúc Lạc Khuynh Nhan ngồi xong, hai người đều thở hổn hển tại chỗ, ai kêu cả hai đều là thương binh chứ?!
"An Mộ Ca, em qua kia ngồi trước đi!"
Lạc Khuynh Nhan chỉ vào sa lông mà Lộ Dịch Tư ngồi lúc nãy, đối An Mộ Ca nói.
An Mộ Ca nhìn theo hướng ngón tay Lạc Khuynh Nhan.
"Dạ!"
Cách chị ấy thật là xa, bỏ đi, trước tiên cứ nghe chị ấy nói chuyện gì!
Đợi An Mộ Ca ngồi vào ghế, Lạc Khuynh Nhan mới thở dài một hơi.
"An Mộ Ca, em thích chị đúng không?"
Giọng Lạc Khuynh Nhan có chút lạnh nhạt, An Mộ Ca tưởng Lạc Khuynh Nhan muốn nói những lời đả kích, liền vội vàng lắc đầu mãnh liệt.
"..."
"..."
Hai người cũng không nói gì, cuối cùng An Mộ Ca tựa hồ kịp phản ứng, lại gật mạnh một cái.
"Thích..."
Giọng cô hơi nhỏ xíu, nếu không phải đang nửa đêm, chung quanh lại yên tĩnh, Lạc Khuynh Nhan thật đúng không nghe được.
"Vậy chúng ta... ở bên nhau đi!"
Bốn chữ sau Lạc Khuynh Nhan quả thật không thể nói ra miệng, nhớ lại những lời nói của Lộ Dịch Tư cô mới ngoan cường nói ra.
Mà An Mộ Ca chính là ngây ngẩn cả người tại chỗ, thật lâu cũng không hoàn hồn. Nhưng dung nhan tuyệt đẹp kiều mị lại mơ hồ ửng đỏ, đến lúc sau thì ngày càng đỏ, nhưng bỗng nhiên trong mắt lại trở nên cực kỳ ảm đạm.
"Lạc Khuynh Nhan, chị có phải, vì Thẩm Mộng Hi không?"
An Mộ Ca cuối đầu, giọng có chút ngưng trọng.
"Một mặt là vậy, bởi vì chị hy vọng tất cả chúng ta đều không sao. Còn mặt khác, chị..."
Lạc Khuynh Nhan không biết nên lấy cớ gì nữa, Lộ Dịch Tư chỉ nói không muốn để An Mộ Ca biết dụng ý của cha cô ấy thôi, chứ không bảo cô cần phải nói thế nào với An Mộ Ca.
"Cái gì?"
An Mộ Ca tựa hồ như bắt được điểm chính, ngẩng đầu lên trông đợi nhìn đôi môi mỏng có chút run rẩy của Lạc Khuynh Nhan.
"Chị muốn quên chị ấy, em đồng ý giúp chị không? Chị nghĩ, sau này chị sẽ thích, thích em!"
Lạc Khuynh Nhan từ từ trong cổ họng gian nan phun ra từng lời, nhưng nói đến phần sau cùng cô thật sự không cam lòng, không cam lòng!!!
Nói đến cùng, vẫn là vì cô ta, em cũng đâu phải là đồ đần độn...
Tim An Mộ Ca bỗng thắt lại hơi đau, nhưng cô vẫn gật đầu một cái, mặc dù cô rất muốn đối phó chuyện Thẩm Mộng Hi đã nổ súng bắn cô với Lạc Khuynh Nhan, nhưng, chuyện gì cũng không bằng được cô có thể cùng Lạc Khuynh Nhan ở bên nhau...
"Em, đồng ý, không?"
Trong lòng Lạc Khuynh Nhan một mặt mong mỏi An Mộ Ca đừng đồng ý, nhưng một mặt cũng hy vọng An Mộ Ca sẽ chấp nhận, bởi vì có như vậy cô mới có thể tiếp cận gia tộc An Đức Mỗ, mới lấy lại được những tư liệu kia.
"Em không phải đã gật đầu sao?"
An Mộ Ca làm bộ tức giận nói.
"Vậy sao? Xin lỗi, chị không để ý!"
Trong lòng Lạc Khuynh Nhan có chút không yên nói, cô làm sao sẽ đi chú ý mấy cái chi tiết này chứ? Bây giờ trong đầu cô đầy những suy nghĩ làm thế nào để lấy lại được những tư liệu kia.
Bỗng nhiên An Mộ Ca tiến tới, đã gần trong gang tấc.
"Lạc Khuynh Nhan, em có thể hôn chị một chút không? Một chút thôi!!!"
Giọng An Mộ Ca mang khẩn cầu, ngày đó cô nhìn thấy Thẩm Mộng Hi trước mặt mình cùng hôn lưỡi Lạc Khuynh Nhan, lòng cô cũng đau đến sắp không thể thở, nếu Lạc Khuynh Nhan qua lại với mình, nhất định phải lưu lại dấu vết của mình.
Lạc Khuynh Nhan nghe vậy sững sốt một chút, muốn lắc đầu, nhưng mà, môi An Mộ Ca đã xích lại gần, cô muốn cự tuyệt cũng đã muộn.
Khi An Mộ Ca hôn lên bờ môi mà cô luôn mơ thấy trong giấc mộng, lòng cô vô cùng kích động, nhưng môi người kia lại đang run rẩy, tiếp theo cô trả thù mút lấy môi dưới Lạc Khuynh Nhan khẽ cắn. Còn Lạc Khuynh Nhan thì trợn to hai con ngươi nhìn chăm chăm dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc, cũng không nhúc nhích...
Chính ngay lúc An Mộ Ca chuẩn bị dùng đầu lưỡi cạy miệng Lạc Khuynh Nhan, Lạc Khuynh Nhan đột ngột dùng tay chặn trên môi An Mộ Ca.
"Thật xin lỗi, chị..."
Lạc Khuynh Nhan không biết nên nói sao với An Mộ Ca, lúc mình cùng cô hôn môi, trong đầu đều tràn ngập hình dáng Thẩm Mộng Hi đau lòng tức giận, cô cảm thấy cô đang ở sau lưng phản bội Thẩm Mộng Hi, cho nên lập tức ngăn cản hành động kế tiếp, mặc dù bây giờ cô với Thẩm Mộng Hi quan hệ nào cũng không phải.
Mà An Mộ Ca chính là sắc mặt đỏ ửng hơi thở bất ổn nhìn Lạc Khuynh Nhan.
"Em là bạn gái chị, chị cũng là bạn gái em, chị đừng nói xin lỗi, em không để ý đâu!"
Không để ý được thì tốt rồi, An Mộ Ca có chút ủ rũ.
Có thể do môi phụ nữ mềm mại hơn môi đàn ông rất nhiều, hơn nữa lại rất thơm, thật giống như kẹo bông vậy. An Mộ Ca cảm thấy mình đã say mê mất rồi.
Nhưng An Mộ Ca bỗng ý thức mình đã hôn Lạc Khuynh Nhan, từ lúc bắt đầu, cô đã chính là người yêu Lạc Khuynh Nhan. Nghĩ đến đây, cô liền lập tức bắt đầu kích động.
"Lạc Khuynh Nhan, Lạc Khuynh Nhan, em thật sự là bạn gái chị sao? Có thật không?"
Cô khẽ tựa đầu vào cổ Lạc Khuynh Nhan, giọng hưng phấn nói, cô rốt cuộc có thể đến gần không còn khoảng cách nào với Lạc Khuynh Nhan rồi.
An Mộ Ca bỗng thay đổi khiến Lạc Khuynh Nhan có chút kinh ngạc, thay đổi cũng hơi nhanh quá rồi?
Thực ra nội tâm An Mộ Ca luôn có tâm tính của một cô bé gái, cho nên nếu không phải những lúc nghiêm túc, đặc biệt những lúc khi đối mặt Lạc Khuynh Nhan, cô sẽ thả loại tính cách cô gái nhỏ này ra ngoài.
"Vậy chuyện Thẩm Mộng Hi..."
Lúc này Lạc Khuynh Nhan biết nói đề tài này có chút không thích hợp, nhưng nếu An Mộ Ca muốn truy tố Thẩm Mộng Hi, thì cha cô ấy cũng phải đành chịu, nhứt thiết phải hỏi cho rõ ràng trước.
Lại Thẩm Mộng Hi, Thẩm Mộng Hi sao cứ âm hồn bất tán aaa!!!
"Em sẽ không làm gì chị ấy, chỉ cần từ nay về sau chị ấy không quấy rầy cuộc sống của chúng ta."
An Mộ Ca không cho là đúng nói, nhưng cánh tay thật vẫn rất đau a, bỏ đi, coi như nể mặt Lạc Khuynh Nhan! Hơn nữa nếu không phải lúc đó Thẩm Mộng Hi nổ súng bắn hai người, Lạc Khuynh Nhan có lẽ sẽ không nói với mình chuyện ở bên nhau, mình cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Xem ra An Mộ Ca không có chuẩn bị trong vòng hai năm giao trả lại toàn bộ tài liệu cho Thẩm Mộng Hi, vậy công tước An Đức Mỗ kia truyền lời có thể tin được sao?
Lúc này Lạc Khuynh Nhan hơi không xác định Lộ Dịch Tư truyền lời có phải thật không, cứ cho bọn họ giữ cam kết, nhưng An Mộ Ca sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Lạc Khuynh Nhan rơi vào bế tắc...
"Chờ trời sáng, chúng ta liền rời khỏi đi!"
An Mộ Ca không biết Lạc Khuynh Nhan vẫn cuối đầu suy nghĩ chuyện gì, nhưng cô sợ Lạc Khuynh Nhan đổi ý, vội vàng lúc Lạc Khuynh Nhan chuẩn bị mở miệng, ở bên tai cô nói.
Thấy Lạc Khuynh Nhan vẫn một bộ mờ mịt, An Mộ Ca có chút cưng chiều nói.
"Hoành Giang thị, chính là nơi chúng ta gặp mặt nhau! Chị vẫn sẽ là cô giáo dạy mỹ thuật, em vẫn sẽ mỗi ngày đến làm phiền!"
Cô ngẩng đầu lên, lại dè dặt hôn khóe miệng Lạc Khuynh Nhan một cái, tại sao em ấy lại hôn mình nữa, chân mày Lạc Khuynh Nhan nhíu chặt, cô khẽ nâng tay chuẩn bị làm tư thế đẩy người kia ra, nhưng An Mộ Ca tựa hồ biết cô suy nghĩ gì trong lòng, vội vàng đứng dậy, vui vẻ ra mặt nhìn cô.
"Lạc Khuynh Nhan, từ từ rồi chị sẽ quen, nhưng chị yên tâm, em sẽ không bức ép chị, vĩnh viễn cũng không......"
Cô nghiêm túc nói với Lạc Khuynh Nhan.
Thế nhưng, em vừa hôn chị, không phải đang bức ép chị sao?
Lạc Khuynh Nhan kinh ngạc nhìn vẻ mặt thành thật của An Mộ Ca, mình phải làm nhanh lên, phải nhanh lên...
--
Thề là dài muốn xỉu a. Nhẫn thôi.
|