70. Đây là một đại kết cục
Buổi ký tặng ngắn hai tiếng đồng hồ rất thành công, dù độ nổi tiếng của Đường Tâm Duyệt không lớn như Phong Tả Tả, nhưng hai người ngồi trên đó có thể ghép thành giá trị nhan sắc và khí chất.
Lúc Dụ Viên ký xong đi xuống liền thấy Đường Tâm Thừa đứng bên cạnh dựa tường nhìn Phong Tả Tả, đương nhiên, trạch nam dạo triển lãm anime khá nhiều, so sánh với Đường Tâm Thừa thì hoàn toàn có thể oneshot một mảnh đàn ông.
"Ừm. . . em có thể hỏi anh một câu không?" Dụ Viên đi qua dè dè dặt dặt hỏi.
Đường Tâm Thừa gật đầu: "Một bánh quy một câu."
Dụ Viên bĩu môi, Đường Tâm Thừa và Đường Tâm Duyệt quả nhiên là người một nhà.
"Đường baba thật sự không cần Đường tiểu thư nữa sao?"
Đường Tâm Thừa cười cười: "Anh không biết."
"Câu trả lời này không có thưởng bánh quy cho nha!" Dụ Viên phồng má bày tỏ không vui.
Đường Tâm Thừa nhún vai: "Thật mà, có lẽ ba sẽ không tha thứ cho Tâm Duyệt nhưng chốc lát sau liền nghĩ thông thì sao? Tâm nguyện lớn nhất của cha mẹ không phải là con cái vui vẻ hài lòng sao? Cho nên, hai đứa phải vui vẻ hài lòng, có lẽ một ngày nào đó ba thấy được, hoàn toàn tỉnh ngộ thì sao?"
Có thể có được sự lý giải và giúp đỡ của Đường Tâm Thừa, chắc đây cũng là chỗ khiến Dụ Viên cảm động.
Nàng nắm chặt tay: "Đường đại ca anh yên tâm đi, em nhất định sẽ đối tốt với Đường tiểu thư, em sẽ nấu cơm ngon cho chị ấy mỗi ngày, không cho chị ấy làm việc nặng, cố gắng kiếm tiền, để chị ấy có thể vui vẻ vẽ truyện, mà không phải biến sở thích thành áp lực sinh nhai!" Giống như đang lập lời thề. Nếu như có một người yêu bạn như vậy, rốt cuộc giới tính có quan trọng gì?
"Ừm." Đường Tâm Thừa tiếp tục cười cười, "Em gái anh được nuông chiều từ nhỏ, không ăn hành gừng tỏi, quần áo một ngày một mới, thích xe cộ, gặp người không thích nói, em phải nhớ kỹ nha, nó thích tập thể hình, thích vận động cao độ, thích đọc sách lịch sử, thích du lịch ở thôn trang hẻo lánh phong cảnh đẹp. . ."
Dụ Viên ghi nhớ từng cái, nàng cảm thấy Đường Tâm Thừa giống như một người cha giao phó con gái cho con rể. . .
"Đường đại ca anh thật tốt." Dụ Viên cười.
Đường Tâm Thừa nhún vai: "Có cách nào sao? Anh chỉ có mỗi đứa em này a!"
Cưng chiều lại bất đắc dĩ, có thể nghe ra thật sự là huynh muội tình thâm.
Dụ Viên siết tay, nàng muốn cho Đường Tâm Duyệt trải qua những ngày vui vẻ hơn trước đây.
Buổi ký tặng kết thúc, Đường Tâm Duyệt và Phong Tả Tả bị chuyển tới sân ga của công ty tiếp tục ký tặng, goods bán được càng nhiều thù lao Đường Tâm Duyệt có thể nhận cũng càng cao. Nàng có một suy nghĩ lớn mật. . .
Mà trên thực tế nếu có một người chụp ảnh buổi ký tặng đăng lên mạng, dưới sự thần thông quảng đại của các bạn mạng, sẽ luôn có người nhận ra Đường Tâm Duyệt tiểu thư tập đoàn Đường thị là Mặt trời lặn.
Thân phận này và bạch phú mỹ mà Phong Tả Tả nói quá là ăn khớp, thế cho nên chỉ chốc lát sau liền truyền tới tai Đường Thiên Lộc.
Lúc này Đường Tâm Thừa cũng về nhà rồi, bị Đường Thiên Lộc gọi đến.
"Đi gặp em gái à?"
Đường Thiên Lộc không ngốc, Đường Tâm Thừa chuồn ra ngoài hai ba ngày ông rõ ràng tất cả. Triển lãm thành phố H vừa có Phong Tả Tả vừa có Đường Tâm Duyệt, dùng bàn chân cũng có thể nghĩ tới Đường Tâm Thừa cũng đến.
Nhưng chỉ là giọng điệu của ông đã bình thản hơn nhiều.
Đường Tâm Thừa cũng không phủ nhận: "Vâng."
"Bây giờ nó ở đâu?" Đường Thiên Lộc hỏi.
Đường Tâm Thừa nhún vai: "Con thật sự không biết."
Hắn quả thật không biết, từ sau khi rời khỏi triển lãm anime Đường Tâm Duyệt lấy được thù lao liền mua hai vé máy bay đi đảo Bali.
Đương nhiên, còn mang theo Hành Cuốn.
Hành Cuốn bày tỏ rốt cuộc hai người cũng nhớ mang theo bổn bảo bảo, tại sao không đưa bổn bảo bảo đến triển lãm anime cùng a? Bổn bảo bảo có thể ngồi xổm bên cạnh hai người in dấu chân, so với ký tên gì gì đó còn đáng giá hơn nhiều.
Dụ Viên mơ mơ màng màng hỏi thăm: "Tại sao đột nhiên chị muốn đi du lịch vậy?" Nàng còn nhớ Đường Tâm Thừa nói, Đường Tâm Duyệt thích đi du lịch những nơi chật hẹp vắng vẻ.
Đường Tâm Duyệt cười cười, không trả lời trực tiếp: "Đến lúc cửa hàng khai trương rồi, sẽ không có thời gian ra ngoài chơi."
"Nhưng mà hiện tại chúng ta là người nghèo túng a, đi du lịch rất tốn tiền." Dụ Viên bắt đầu hồn nhiên tự hỏi vấn đề sinh sống.
Đường Tâm Duyệt có chút mất mát, chung quy, nàng bắt đầu từ một tiểu thư vung tiền như rác biến thành một người bình thường vì củi gạo dầu muối tương giấm trà mà tiết kiệm.
"Dù sao tôi cũng đặt vé rồi, hồi vé càng hố hơn." Đường Tâm Duyệt giả bộ thờ ơ nói.
Đương nhiên Dụ Viên bằng lòng rồi, có thể ở bên Đường tiểu thư, đi nơi nào cũng là vui vẻ.
Một trong những ưu điểm của Đường Tâm Duyệt là, lúc này đã có rất nhiều người đang bới bối cảnh và thân phận của nàng, có vài người đã bịa đặt mọi chuyện càng đặc sắc hơn tiểu thuyết, nhưng nàng không bận tâm một chút nào.
Hà tất phải quan tâm suy nghĩ của người ngoài a, nếu quan tâm, nàng đã không comeout.
Đường Tâm Duyệt không chỉ đặt vé máy bay, cả khách sạn cũng sắp xếp ổn thỏa. Tiểu thư xa xỉ quen rồi, tiền kiếm được chỉ chốc lát đã xài hết. Nàng không nói với Dụ Viên, sợ Dụ Viên lo lắng vấn đề chi phí sinh hoạt.
Biển và trời ở đảo Bali ngát một màu xanh, vừa xuống máy bay liền có xe đón hai người đến khách sạn, bởi vì liên quan đến chi phí, Đường Tâm Duyệt chỉ đặt hai ngày.
Đường Tâm Duyệt đã tới đây mấy lần, quen đường dễ đi. Mà Dụ Viên là lần đầu tiên, cứ như một bảo bảo hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây. Khỏi nói tới Hành Cuốn, một bộ dạng các nơi trên thế giới ta đều quen, tiểu trù nương không có kiến thức, bốn chân bước đi phá lệ đỏm dáng.
"Đường tiểu thư chúng ta đi đâu chơi vậy?" Dụ Viên hưng phấn nhảy qua nhảy lại bên cạnh Đường Tâm Duyệt.
Đường Tâm Duyệt vẫn nghiêm trang như cũ, đáp: "Tôi tới đây có chút việc, có lẽ không đi chơi được."
Dụ Viên cũng không buồn, kéo rèm cửa sổ nhìn biển rộng, cầm điện thoại chụp ảnh.
Weibo Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan đã lâu không đăng weibo rồi, bởi vì bận rộn, hơn nữa không thể để lộ địa chỉ của Đường Tâm Duyệt.
Fan vẫn đông như trước, tất cả mọi người đều gào khóc chờ hai người phát đường.
Dụ Viên kéo Hành Cuốn ra cửa sổ chụp ảnh, sau đó đăng ảnh chó lên.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Chó của T tiểu thư càng ngày càng đô!
Nếu như Hành Cuốn biết gõ chữ, nhất định sẽ vỗ nàng một cái sau đó hồi phục: Đô cái gì mà đô! Người ta là trung nhan như ngọc có được không?
Đường Tâm Duyệt mặc kệ hai đứa, nàng đang gọi điện, toàn bộ quá trình đều nói tiếng Anh.
Dụ Viên cái hiểu cái không, vô tư ngoan ngoãn ở một bên chơi với chó. Nàng cảm thấy Đường tiểu thư khi làm việc rất có mị lực, cái loại mang giày cao gót, tóc dài tới thắt lưng và vẻ mặt cao lãnh, với âm thanh giày cao gót gõ lên mặt đất, quả thật y như trong phim!
Hiện tại nàng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc thảo luận chuyện của mình, giống như có hạng mục to lớn mấy tỷ cần phải bàn bạc vậy.
Xong xuôi, Đường Tâm Duyệt chỉ nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ: "Ngày mai chúng ta có việc phải làm, đi ngủ sớm một chút."
Sáng sớm hôm sau liền có xe đứng chờ ngoài khách sạn.
Dụ Viên mờ mịt đi theo Đường Tâm Duyệt lên xe. Hôm nay Hành Cuốn vô cùng soái, Đường Tâm Duyệt còn thắt cho nó một cái nơ con bướm màu đỏ, giống như một tiểu quý ông.
"Hôm nay Hành Cuốn thật đẹp!" Dụ Viên vuốt đầu Hành Cuốn.
Đường Tâm Duyệt cúi đầu nhìn nàng một cái: "Hôm nay em cũng rất xinh đẹp."
Dụ Viên lại nhìn Đường Tâm Duyệt, hôm nay nàng trang điểm mỹ mỹ, mặc váy dài màu đỏ, giống như một nữ vương ngồi trên ngai mạ vàng, mà bản thân thì đối lập chỉ mặc một cái váy hoa bình thường. . . dù Đường Tâm Duyệt nói với nàng, hiếm khi có một lần ra ngoài chơi, bảo nàng mặc đẹp một chút.
Nhưng mà. . . vóc người tốt mặc cái gì cũng đẹp, mà nàng chỉ có tay chân mũm mĩm.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Dụ Viên hỏi.
"Đến rồi em sẽ biết." Đường Tâm Duyệt thờ ơ trả lời.
Xe đậu cạnh bãi biển, trời xanh mây trắng, biển trời một màu.
Xa gần không có du khách, chỉ có một vài nhân viên đứng đợi hai người, cầm camera và các loại công cụ, chào hỏi với Đường Tâm Duyệt.
Đường Tâm Duyệt nói, những thứ này đều là nàng sắp đặt.
Trong lòng Dụ Viên thấp thỏm, sau đó Hành Cuốn bị người ta dắt đi.
"Chúng ta. . . đang muốn làm gì vậy?"
Đường Tâm Duyệt không trả lời, dắt tay Dụ Viên chạy ra biển, nước trời một màu một dáng người mặc váy đỏ đường cong lôi cuốn dắt theo một cô gái mũm mĩm đáng yêu, chạy thẳng đến giữa bãi biển.
Ở nơi đó có một người, một ông lão trông như là mục sư, ở đó chờ đã lâu.
Có tốp hát ca, chắc vì quá bao la, cùng với âm thanh của sóng biển, giống như có tiếng hồi âm.
"Đường tiểu thư. . ." Dụ Viên có chút nghẹn ngào.
Đường Tâm Duyệt cười cười, gió thổi qua, thổi lay tà váy dài, nàng cười đến ôn nhu như vậy, giống như một mỹ nhân ngư vừa hiện lên giữa biển khơi: "Dù chúng ta không có cách nào đăng ký kết hôn, hiện tại tôi cũng không có quá nhiều tiền để tổ chức một hôn lễ xa hoa, càng không thể có chúc phúc của mọi người, cho nên tôi nghĩ, chỉ có thể làm như vậy, một nghi thức đơn giản, em cũng không cần quá cảm động đâu. Cám ơn em đã khiến tôi từ một người mắc bệnh tràn đầy phiến diện đối với thế giới trở thành một người có thể cảm nhận được tình yêu và ánh sáng, tôi chỉ là, cố hết sức có thể."
Dụ Viên chưa từng cảm thấy bản thân có thể vĩ đại như vậy, nàng chỉ. . . làm một chút chuyện nhỏ bé, lại nhận được hồi báo to lớn.
"Đường tiểu thư. . ."
Đường Tâm Duyệt cúi đầu cười cười: "Đừng nói."
Bởi vì mục sư muốn nói rồi.
"Đường Tâm Duyệt, con có nguyện ý cùng Dụ Viên, kết làm bạn đời, từ hôm nay trở đi, bất luận bần cùng hay phú quý, bất luận khỏe mạnh hay ốm yếu, bất luận thuận cảnh hay nghịch cảnh, bất luận cô ấy còn trẻ tuổi xinh đẹp, hay dung nhan phai nhạt, đều thủy chung tương thân tương ái, gắn bó bên nhau, hoạn nạn có nhau, một đời một kiếp không xa không rời, con có nguyện ý không?"
Đường Tâm Duyệt gật đầu, nở một nụ cười hạnh phúc: "Con nguyện ý."
"Dụ Viên, con có nguyện ý cùng Đường Tâm Duyệt, kết làm bạn đời, từ hôm nay trở đi, bất luận bần cùng hay phú quý, bất luận khỏe mạnh hay ốm yếu, bất luận thuận cảnh hay nghịch cảnh, bất luận cô ấy còn trẻ tuổi xinh đẹp, hay dung nhan phai nhạt, đều thủy chung tương thân tương ái, gắn bó bên nhau, hoạn nạn có nhau, một đời một kiếp không xa không rời, con có nguyện ý không?"
"Con nguyện ý!" Dụ Viên nói, so với ai cũng đều lớn tiếng hơn, giống như muốn cho cả thế giới đều biết, nàng thích Đường tiểu thư, muốn mãi mãi ở bên nhau!
"Bây giờ mời hai người đứng đối mặt với nhau, trao đổi tín vật ghi lại tình yêu vĩnh hằng. . . mời tiểu thiên sứ dâng nhẫn tân hôn!"
Tiểu thiên sứ của người ta là các tiểu loli đáng yêu, mà tiểu thiên sứ của hai người là Hành Cuốn Cuốn, ngay từ ban đầu nó chính là chú chó đẹp cắn dây tơ hồng chết cũng không buông quấn hai người lại với nhau!
Dây xích của Hành Cuốn đã được mở ra, nó ngậm một cái rổ nhỏ chạy đến chỗ Đường Tâm Duyệt, có lẽ nó không biết hành động của mình có ý nghĩa gì, thế nhưng lúc này, nó biết hai người rất đẹp, mà chó đẹp như nó cũng muốn đứng chung với hai mỹ nhân.
Trong rổ đặt hộp nhẫn, trong khoảnh khắc Đường Tâm Duyệt mở hộp lấy nhẫn ra, Dụ Viên liền khóc.
Đường Tâm Duyệt chỉ mỉm cười, đeo nhẫn vào tay Dụ Viên.
May mắn biết bao nhiêu khi có em, cho nên mới có thể vứt bỏ tất cả vinh hoa phú quý cùng em lưu lạc đến chân trời góc biển.
Cái tôi muốn không chỉ là hạnh phúc vào lúc này, mà muốn yêu và bên em lâu dài, dù cho vì em mà bỏ cả thế giới.
Tôi yêu em, bởi vì em là tiểu trù nương của tôi, cũng là. . . người cho tôi thành danh.
☆*:.。. Chính văn hoàn .。.:*☆
=== Đúng là bộ nào đến hồi kết thúc đều dài dòng văn tự viết cho có lệ, edit mệt mỏi. Một bộ hài là chủ yếu như vậy mình cũng không trông chờ vào cái kết lắm, thôi tạm chấp nhận, tạm chấp nhận đi huhu. Cám ơn mọi người đã ủng hộ và siêng năng giật tem còn một phiên ngoại, ngắn thôi, cũng ko rõ có cái gì, mấy ngày nữa mới làm, mình muốn nghỉ ngơi.
Thông báo cho tương lai: Sau bộ này có lẽ mình lại lặn tiếp, truyện muốn làm vẫn có nhưng đăng hay không là chuyện khác, chỉ chắc chắn là nếu Vô Liêu Đáo Để mở hố mới thì mình nhất định sẽ edit, thắp nhang cầu khẩn đại đại đừng trầm mê Âm dương sư nữa. Rồi, hẹn gặp lại ở hố kế tiếp.
|
Phiên ngoại: Phiên ngoại tâm huyết dâng trào
Giữa lòng thành phố này có một cửa hàng đồ ngọt chủ đề thế giới 2D, chủ cửa hàng là một cô gái vừa moe vừa đáng yêu, da trắng nõn, vóc người mũm mĩm, thích mang tạp dề màu sắc sặc sỡ đi tới đi lui trong cửa hàng diện tích không lớn của mình.
Dường như mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ, mỗi ngày đều không dừng lại được.
Mà cửa hàng này thường xuyên có những món mới, tập hợp rất nhiều những món đồ ngọt Hot nhất mạng xã hội, buôn bán có thể nói là phi thường nhộn nhịp.
Trong cửa hàng có một chú Husky thoạt nhìn không ngốc thậm chí còn có hơi cao quý, nó có thể là kẻ phản bội của loài Husky. Con chó tên Hành Cuốn này vô cùng có tính người, chỉ cần chủ cửa hàng gọi nó sẽ buông bỏ tôn nghiêm của một con chó, hộc lưỡi chạy tới, thậm chí còn có thể ngậm bồn thức ăn của mình.
Mà một quang cảnh khác trong cửa hàng, có khi có một mỹ nữ thường xuyên ôm máy tính và bàn vẽ ngồi ở đó, dáng vẻ thập phần có khí chất, người ta nói nàng là đại đại nổi tiếng trong giới truyện tranh.
Cuộc sống của chủ cửa hàng này vốn rất túng quẫn, sau đó thì khá lên, chậm rãi biến thành một tiểu phú bà.
"Đường tiểu thư, 20 hộp bánh quy Jenny hôm nay em làm đều bán sạch rồi!" Dụ Viên ôm má kiêu ngạo khoe khoang thành quả của mình với Đường Tâm Duyệt.
Đường Tâm Duyệt đang vẽ, bất mãn ngẩng đầu: "Đã nói em bao nhiêu lần, đừng gọi Đường tiểu thư, gọi tên là được rồi."
"Nhưng mà nhất thời người ta chưa sửa được mà!" Dụ Viên bĩu môi làm nũng, "Chị nhanh nhanh khen khen em đi!"
"Rồi rồi rồi, em làm là ngon nhất, 20 hộp mới vừa lên kệ a, tôi còn chưa được ăn." Đường Tâm Duyệt không hài lòng với thứ mình vừa vẽ ra, vội xóa.
Hiện tại nàng có tên tuổi rồi, vì vậy liền có áp lực của một đại thần.
Tác phẩm không thể qua loa, mỗi một bức đều phải tinh tế điêu mài.
Dụ Viên lấy một chiếc hộp nhỏ từ đằng sau ra, như tranh công mà nói: "Để lại cho chị nè! Chị ăn đi!"
Nàng ngẩng đầu, cười cười.
Ngoài cửa có khách tiến vào, hỏi còn bánh quy Jenny hay không.
"Hôm nay đã bán hết rồi, bánh của tiệm đều phải đặt sớm nha!" Dụ Viên mỉm cười bắt chuyện với khách, "Nếu không vội hiện tại ngài có thể đặt hàng, ngày mai đến lấy nha!"
Khách đi rồi, Đường Tâm Duyệt nhìn cánh cửa đóng lại, cắn một miếng bánh quy.
"Em làm chủ thật có khí chất."
"Ai bảo đồ ngọt nhà chúng ta làm ngon a?" Dụ Viên xoay vòng giữa cửa hàng, sau đó đứng trước chiếc tủ thủy tinh nhìn figure.
Nàng khai trương cửa hàng này sau đó quen không ít đồng bọn cùng sở thích, vốn tưởng quen bạn bè rất khó khăn, sau đó phát hiện thật ra cũng rất đơn giản.
Trong cửa hàng có khách cố định, cũng có khách nghe tiếng mà đến. Còn có rất nhiều trẻ em, vừa ngắm figure vừa chơi với Hành Cuốn, Hành Cuốn cảm thấy đầu của nó mém chút bị trọc lỗ rồi.
"Tối nay có nấu cơm chứ?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
Dụ Viên gật đầu, đương nhiên nấu rồi.
Hai người đã dọn đến nhà mới, ba phòng một sảnh có cảnh biển, ban công siêu to, mỗi ngày đều có thể hóng gió biển thổi đến, không thể càng dễ chịu hơn nữa.
Dụ Viên chỉ chỉ ra ngoài cửa hàng: "Hôm nay chúng ta. . . tan tầm sớm một chút?"
Không hẹn mà chung ý định, lúc này Đường Tâm Duyệt thu dọn đồ đạc, sau đó cùng đi chợ mua thức ăn.
Chủ sạp trong chợ gần tiểu khu đã quen hai cô gái thường xuyên mang theo chó đến mua, rất nhiệt tình cân ký cho hai người.
Dụ Viên vẫn như xưa, nấu một bàn lớn thức ăn.
Hiện tại có thể chụp ảnh đăng weibo rồi, hai tiếng sau weibo Dụ Viên liền có cập nhật mới.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Hôm nay nấu thật nhiều thức ăn ngon cho T tiểu thư, nhưng mà hai người ăn không hết nha, có ai muốn ăn cùng không!
-- Có lẽ đây là kết cục ngọt nhất tôi từng thấy rồi!
-- Chúc phúc cho hai người!
-- Muốn ăn, muốn ăn thức ăn Dụ Viên-chan làm, vừa ăn đường hai người ném!
-- Nghe nói T tiểu thư bỏ trốn với chị? Thật đúng là như tiểu thuyết. . .
. . .
Về phía Đường thị, tình hình hiện tại ra sao Đường Tâm Duyệt cũng không rõ lắm, nàng chỉ biết hiện tại nàng sống rất tiêu dao khoái hoạt. Có thể toàn tâm toàn ý vẽ, tổng số lượng và chất lượng cũng đã tăng lên nhiều, từ sau khi nàng lộ mặt ngoài triển lãm anime, công ty xuất bản bắt đầu tập trungcho nàng phát triển, tiền nhuận bút cũng tăng cao mấy lần, còn có hợp đồng không ngừng cuồn cuộn tiến đến.
Nói chung, nuôi sống tiểu trù nương không phải vấn đề nữa, dù thu nhập hiện tại của Dụ Viên cũng khá khả quan.
"Sau đó ba chị có tìm chị không?" Dụ Viên vừa ăn cơm vừa hỏi.
Đường Tâm Duyệt không chút gợn sóng mà đáp: "Không có."
Nàng nghĩ, làm sao ba nàng có thể không biết, có lẽ chỉ không muốn nói tới nàng mà thôi. Trái lại, Đường Tâm Thừa và Phong Tả Tả vẫn như trước, hoàn toàn bền vững trước áp lực của Đường Thiên Lộc.
"Vậy, chị có muốn trở về thăm không?" Dụ Viên rất tri kỷ.
Đường Tâm Duyệt nhìn nàng một cái, bình tĩnh trả lời: "Không."
"Ờm. . ." Dụ Viên nắm đũa nhìn trần nhà, "Thật ra là không muốn xa em phải không?"
Đường Tâm Duyệt bật cười một chút: "Vâng vâng vâng, không muốn xa em."
Một bàn cơm chỉ ăn được nửa, Dụ Viên vừa dọn dẹp vừa cảm thái lãng phí quá.
Đường Tâm Duyệt ngồi trên sofa, ngoắc nàng: "Đừng dọn nữa, mau đến xem tập mới!" Hai người đang theo dõi một bộ anime bách hợp.
Dụ Viên liền bỏ toàn bộ công việc trên tay, nhanh chóng tiến vào lòng Đường Tâm Duyệt, nhìn chiếc ipad trên đùi, đúng lúc tới OP.
Khoảng thời gian chờ cập nhật thật hạnh phúc, giống như. . .
Trong anime hai tiểu loli đang kiss nhau, Đường Tâm Duyệt một phen nâng cằm Dụ Viên lên, sau đó hôn một cái: "Không đúng, hai bé ấy không hôn như thế, chắc là như vầy." Sau đó dò lưỡi vào, tiến tới một nụ hôn đủ tiêu chuẩn.
Gương mặt Dụ Viên đỏ bừng, Đường tiểu thư lại nhân lúc xem anime mà nghiêm trang ăn đậu hũ của mình!
Hoặc là nhìn thấy một tiểu loli đẩy ngã một tiểu loli khác, vì vậy Đường Tâm Duyệt sẽ học theo mà đẩy đẩy Dụ Viên, sau đó lại đẩy đẩy. . .
Dụ Viên: ". . ."
Đường Tâm Duyệt thở dài một hơi: "Đúng rồi, em có hơi béo, đẩy không ngã."
Gương mặt của người nào đó nháy mắt ủy khuất, chỉ kém trào nước mắt.
Đường Tâm Duyệt lập tức buông tay đi an ủi tiểu trù nương: "Tôi đùa thôi!" Sau đó mạnh đẩy một cái, liền đẩy ngã tiểu trù nương, "Em xem, tôi đùa thật mà, đẩy một cái liền bị tôi đẩy ngã rồi!"
Dụ Viên lập tức nín khóc mỉm cười.
Cười một cái, bộ phim hoạt hình cả hai chờ xem cũng bị ném ra sau đầu.
Hành Cuốn che mắt chó, lại bắt đầu xấu hổ xấu hổ rồi. . .
☆*:.。. Toàn văn hoàn .。.:*☆
=== Cứ tưởng phiên ngoại 10 ngàn từ gì =)) gõ chưa kịp mỏi tay đã xong rồi. Quảng một cáo cho tác giả: Nếu mọi người thích phong cách đậu bỉ của tác giả thì nhớ tìm đọc Đế Sư nha :3 tác giả đang viết tiếp phần của một cặp khác trong bộ này, nhớ tìm Khuynh Phong Phủ Trúc - 倾风抚竹 trên tấn giang, nuôi mập nàng ấy.
|