Trêu Đùa Khốn Thú
|
|
Trêu Đùa Khốn Thú
Tựa: 困兽之逗
Tác giả: Khuynh Phong Phủ Trúc - 倾风抚竹
Thể loại: Hiện đại, sỏa bạch điềm, ấm áp hằng ngày, hài, sảng văn
Tình trạng Raw: 71 chương - Hoàn
Tình trạng Edit: Chờ ngày bị tiểu đường - đã bị tiểu đường
Translate: QT đại nhân, Google đại tỷ
Giới thiệu vắn tắt: Dụ Viên: Ra ngoài hưởng thụ ánh mặt trời ngày hôm nay được không? Đường Tâm Duyệt: Cô hạ độc vào ánh mặt trời à?
Thiên kim tiểu thư mắc chứng hoang tưởng điêu dân muốn hãm hại trẫm x Giáo viên tiểu học đáng yêu dễ chịu luôn nghĩ cả thế giới này ai cũng yêu tôi
|
[BHTT - Edit] Trêu đùa khốn thú - Khuynh Phong Phủ Trúc
1. Chó Husky, nhân duyên nghìn dặm
Trời đầy mây, sắp có mưa.
Trước khi ra ngoài Dụ Viên có xem hoàng lịch, trên đó nói hôm nay là ngày hoàng đạo cát nhật.
Hoàng đạo cát nhật là ngày sẽ có chuyện tốt xảy ra, ví dụ như nàng nhặt được một con chó Husky toàn thân dính đầy bùn đất dưới tiểu khu nhà mình, điều này làm một người yêu động vật như Dụ Viên vui vẻ không thôi.
Con Husky này có hơi khác với những con chó khác, nó rất cao ngạo, cao ngạo tràn đầy vẻ quý tộc. Thậm chí nó còn không muốn bị con người ngu ngốc dắt đi, ngẩng cao đầu bò ở phía trước dẫn đường, quen thuộc như đang đi về nhà mình.
Dụ Viên đẩy đẩy mắt kính, có làm sao nàng cũng không ngờ đến toàn bộ duyên phận nàng tích trữ 26 năm chính là để gặp được con chó này.
Nàng vừa mở cửa, chú Husky liền tăng động chạy ào vào, co người lại nằm lăn lộn trên thảm, căn nhà vốn không nhiễm bụi trần tức khắc bừa bộn khắp nơi.
Dụ Viên ôm lấy trái tim đau thương, lật lật lại tờ hoàng lịch, thì ra nàng xem sai rồi, hôm nay không phải ngày hoàng đạo cát nhật, mà là ngày vạn sự không nên.
Con chó này quá bẩn, nhưng ngũ quan sắc nét, Dụ Viên nhìn ra được, tắm rửa xong nó nhất định là một con mỹ cẩu tử. Vì vậy nàng túm con Husky giãy giụa như sắp chết ra ban công, phục vụ trọn bộ tắm rửa chà lưng cho nó.
Thật vất vả tắm cho chó xong, lại chạy đi lấy một chiếc máy sấy không thường dùng ra thổi lông cho nó.
Dụ Viên cảm thấy nếu có một ngày nàng không làm cô giáo nữa, nàng có thể mở một tiệm tắm cho thú cưng.
Ban đầu Husky còn chống cự, thế nhưng cuối cùng vẫn bị hàng phục, nếu như muốn phản kháng, nó chỉ có hai con đường: Đâm đầu chết trên cửa thủy tinh ban công, hoặc là từ trên ban công nhảy xuống biến thành một con chó tự do bay lượn.
Bộ lông của nó khá là bồng bềnh, chắc là được chủ nhân chăm sóc phi thường tốt. Dụ Viên lấy điện thoại ra chụp ảnh cho nó, chuẩn bị đăng lên trang web địa phương tìm chủ nhân.
Husky lắc người, trên ban công bay đầy lông chó, làm Dụ Viên hắt xì.
Vạn sự không nên a, không nên nhặt một con chó xa lạ về nhà.
Chụp ảnh xong nàng dắt nó vào phòng khách, thuận tiện dọn dẹp mấy chỗ bị nó làm dơ.
Nàng rút tờ báo từ dưới bàn trà ra, là tờ báo hôm nay. Vừa mới mở, liền thấy đầu trang xuất hiện gương mặt một con Husky ngũ quan sắc nét, giống y như con chó nàng vừa nhặt được!
Nhất thời Dụ Viên khẩn trương, mạnh vò đầu chó một chút.
Tiêu đề đầu trang là 《Tiểu thư tập đoàn Đường thị bỏ số tiền lớn tìm lại chú chó thân yêu đi lạc》.
Thành phố A có một tập đoàn Đường thị trứ danh, tiểu thư Đường gia Đường Tâm Duyệt có nuôi một con Husky, tên là Hành Cuốn. Đường Tâm Duyệt sủng ái con chó này đến cực điểm, Hành Cuốn chính là trường hợp điển hình của người không bằng chó.
Dụ Viên ngớ ra vẫy vẫy tay về phía con Husky mình mới nhặt về: "Hành Cuốn!"
Husky quẩy người lên như cá chép, kích động phe phẩy đuôi đi đến trước mặt Dụ Viên.
Dụ Viên, đang làm giáo viên ngữ văn tiểu học năm nhất thành phố A, trong một ngày vạn sự không nên, nhặt được con chó Husky Đường Tâm Duyệt sủng ái nhất.
Nàng sợ đến kính mắt cũng rớt.
Hành Cuốn lè lưỡi thở hộc hộc vẫy đuôi đắc ý trước mặt nàng, Dụ Viên nhặt mắt kính đeo lên gương mặt tròn tròn trẻ con của mình, dùng tay vỗ vỗ bàn trà, tằng hắng giọng nói: "Trò Hành Cuốn, xin hỏi tại sao em lại bỏ nhà đi?"
Hành Cuốn sủa một tiếng, ngốc ngốc cọ cọ đầu vào người nàng. Trách không được Dụ Viên vừa liếc nhìn nó liền cảm thấy nó có khí thế quý tộc, giá trị con người nó có thể còn cao hơn cả nàng.
Nàng cảm thấy không chừng mình sẽ vì một con chó mà thăng quan phát tài đi lên đỉnh cuộc đời trở thành danh nhân của thành phố A, bầu chọn cho giáo viên ưu tú năm nay trừ nàng ra không còn ai khác nữa!
"Trò Hành Cuốn, ngày mai gọi phụ huynh của trò đến gặp cô, cô muốn nói chuyện." Dụ Viên bày ra bộ dạng dạy dỗ học sinh, mấy đứa nhỏ trong trường đều thích Dụ Viên, bởi vì dáng vẻ của nàng giống như con nít, tính tình lại tốt, rất có kiên nhẫn dạy học sinh.
Hành Cuốn nằm bò dưới đất, hai mắt đen láy nhìn Dụ Viên chằm chằm. Một người một chó mắt to trừng mắt nhỏ. Ánh mắt của Hành Cuốn mang theo chút nghi hoặc, tiểu tỷ tỷ này thật kỳ lạ, tại sao lại thích nói chuyện một mình?
Dụ Viên đứng dậy vươn vai làm giãn người một chút, quả nhiên nói chuyện với chó có độ khó nhất định, còn đặc biệt dễ có vẻ như thiểu năng.
Nàng lại lấy tờ báo ra, tỉ mỉ tìm phương phức liên lạc.
Trên tờ báo trực tiếp để số điện thoại di động của Đường Tâm Duyệt, đủ thấy rõ nàng có bao nhiêu yêu Hành Cuốn.
Dụ Viên thấp thỏm gọi vào số điện thoại đó, nàng nhớ tháng trước lãnh đạo đến trường thị sát, lúc nàng dự giờ cũng không có khẩn trương như vậy, có lẽ vì khí thế mấy lúc xuất hiện của tiểu thư Đường gia dọa nàng sợ, dù sao nàng cũng chỉ là một giáo viên nhỏ bình thường.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, đầu dây bên kia quả thật là một giọng nói lạnh lẽo: "Vị nào?"
"Tôi. . . nhặt được một con chó." Dụ Viên sờ sờ đầu Hành Cuốn, "Có hơi giống con chó cô đăng báo tìm."
"Đây là cuộc gọi thứ 8 kể từ lúc tôi đăng báo tìm chó." Người phụ nữ đầu dây bên kia đáp, "Cô ở đâu, đưa con chó đến đây, thù lao không nhỏ."
"Không phải. . ." Dụ Viên lau mồ hôi, "Thù lao không quan trọng, chị mang theo chút thức ăn, nó đã rất đói, tôi lại không biết nên cho nó ăn cái gì."
Đường Tâm Duyệt trầm một hồi mặc, ừ, tốt lắm, có thể là một phương thức khiến tổng tài chú ý đến mình.
"Quảng trường Kim Hồ bãi đỗ xe khu C." Đường Tâm Duyệt nói xong liền cúp máy.
Dụ Viên buông điện thoại gõ gõ quai hàm, vuốt đầu Hành Cuốn thầm nói: "Chủ nhân của em thật cao lãnh, cô ấy có thể nghĩ chị lừa tiền không?"
Hành Cuốn ngẩng đầu, liếm liếm tay Dụ Viên.
Nhặt được là duyên phận, Dụ Viên vui vẻ ôm Hành Cuốn, sau đó cầm lấy điện thoại bắt đầu chụp hình. Nàng là người nhặt được một con chó nổi tiếng a, dù sao cũng nên làm kỷ niệm.
Dụ Viên lái chiếc xe mini nàng mua sang tay đến quảng trường Kim Hồ, đây là trung tâm thành phố A. Giờ cơm tối đèn đường sáng trưng người người tấp nập, nàng rất ít khi ra ngoài vào giờ này.
Trong bãi đỗ, xe đậu san sát nhau, Dụ Viên đưa Hành Cuốn đi vào từ khu A, không tìm được chỗ đậu.
Điện thoại di động kêu lên, là Đường Tâm Duyệt gọi đến.
"Đến chưa?" Giọng nói tiểu thư Đường gia lạnh tanh, nghe không giống như cầu người làm việc cho mình, mà là người khác cầu nàng làm việc.
Dụ Viên ừ ừ ha ha đáp mấy câu: "Đến rồi đến rồi, tôi tìm không được chỗ đậu xe."
"Khu C có rất nhiều chỗ đậu xe." Đường Tâm Duyệt trả lời.
Dụ Viên yên lặng rồi yên lặng, lát sau mới xấu hổ nói: "Tôi không tìm được đường khu C. . ."
Dụ Viên, một người mù đường xứng danh, chạy vào quảng trường Kim Hồ đến giờ nàng lái vào cổng khu A, đậu xe rất gần cổng ra, nếu như dừng ở khu khác, có khả năng một tiếng nữa cũng không có cách nào tìm được đường ra. Bình thường đi du xuân du thu đều là mấy đứa nhỏ dắt nàng đi, tìm toilet ở nhà hàng nàng cũng cần nửa tiếng.
Chiếu theo lời đồng nghiệp, bệnh mù đường của Dụ Viên có thể coi như là tàn phế cấp độ ba.
Cho nên lái xe ra ngoài là nàng đã lấy hết dũng khí, một thân một mình đi vào bãi đỗ xe là sự tin tưởng giành cho thế giới.
Đương nhiên, Đường tiểu thư không cho là thế.
"Từ khu A đi vào tới cua rồi quẹo trái, đến cua nữa quẹo phải đi thẳng sẽ thấy bảng Khu B, dọc theo bảng là đến được khu C." Đường Tâm Duyệt lộ rõ bực mình, tính tình Đường tiểu thư không tốt mọi người đều biết, nàng còn có thể chịu đựng chờ Dụ Viên đến hoàn toàn là dựa vào tình yêu với Hành Cuốn.
Dụ Viên có chút ủy khuất, đẩy đẩy mắt kính lái xe về phía trước, sau đó nàng quẹo phải. . . hoàn toàn không ý thức được mình đi sai hướng rồi.
Lại đợi thêm 10 phút, tính khí Đường Tâm Duyệt cũng chịu không nổi nữa gọi điện thoại cho Dụ Viên: "Đi ra cửa khu A chờ, đừng vào!"
Dụ Viên càng thêm ủy khuất: "Tôi tìm không được đường ra. . ."
Thiếu chút nữa Đường Tâm Duyệt phẫn nộ công tâm, đúng lúc tiếng sủa của Hành Cuốn truyền vào điện thoại, âm thanh này nàng đã quá quen thuộc, Đường Tâm Duyệt hít sâu một hơi, lạnh lẽo trả lời: "Đưa định vị cho tôi, tôi ra tìm cô!"
Dụ Viên bĩu bĩu môi, như cô vợ nhỏ gửi định vị của mình đi, sau đó đậu xe vào bãi, sờ sờ đầu Hành Cuốn: "Hành Cuốn, một lát em không gặp chị nữa, có nhớ chị không?"
Hành Cuốn ngồi xổm trên phó lái đưa mắt nhìn nàng, dùng móng vuốt gãi gãi cánh tay Dụ Viên. Hành Cuốn rất thân thiết với con người, có lẽ vì Đường Tâm Duyệt sủng nó, cho nên xung quanh không ai dám không nể mặt nó.
Đằng trước có một chiếc xe thể thao màu trắng chạy đến, lúc đến gần nàng, Hành Cuốn lập tức vươn đầu ra sủa về phía chiếc xe, chiếc xe thể thao liền dừng lại trước mặt chiếc mini sang tay của Dụ Viên. Cửa xe vừa mở ra, một đôi bốt đen cao gót mũi nhọn xuất hiện trước tiên, theo sau là đôi chân dài thẳng tắp, góc áo gió, nửa cơ thể, rồi đến gương mặt. Giống như trên tạp chí, khí phách cao quý lãnh diễm của tiểu thư Đường gia toàn bộ khai hỏa, vóc người cao gầy cùng gương mặt tinh xảo, khiến mấy tài xế lái xe ngang cũng phải ghé mắt nhìn thêm mấy chốc.
Hành Cuốn nhảy xuống xe Dụ Viên, nguyên con chó nhào đến mắc lại trên đùi Đường Tâm Duyệt, vẫy đuôi vút vút, tiếng sủa vang dội ở bãi đỗ xe.
Gương mặt lạnh lùng của Đường Tâm Duyệt liền nở một nụ cười, cúi người xuống dùng trán cọ cọ mặt Hành Cuốn: "May quá em không sao."
Hành Cuốn liếm liếm mặt Đường Tâm Duyệt, vô cùng thân thiết nhảy nhót xoay tròn quanh nàng.
Lúc này Đường Tâm Duyệt mới đi đến trước mặt Dụ Viên, liếc mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới. 1m56, hơi béo, da trắng, mặt tròn, bốn mắt, thoạt nhìn không có sức sát thương, thậm chí có hơi mềm mại.
"Cám ơn cô." Đường Tâm Duyệt cúi thấp đầu, từ trong túi xách lấy ra một tấm chi phiếu, "Đây là thù lao của cô."
"A?" Dụ Viên mông lung tiến đến nhận chi phiếu, nhìn số tiền một cái liền hoảng sợ, "Quá. . . quá nhiều rồi, tôi không thể nhận."
"Đây là tôi hứa." Đường Tâm Duyệt cố gắng làm chính mình trông không quá xa cách như vậy. Tính khí của nàng vẫn không tốt lắm, vô luận là trước mặt công chúng hay cá nhân, nàng luôn là vẻ mặt thù hằn nhiều khổ, chỉ là người bình thường không nghĩ ra được bi thương của kẻ có tiền, "Cầm lấy thù lao chúng ta thanh toán xong, tôi không nợ nhân tình của cô."
"Tôi vẫn dạy tụi nhỏ không được lấy của rơi." Dụ Viên vội vã xua tay, "Cho nên thật sự không nhận được."
"Tôi nên cám ơn cô thế nào?" Đường Tâm Duyệt dắt Hành Cuốn nhìn Dụ Viên, có lẽ do đại đa số người ở bên cạnh nàng đều vì tài sắc nên mới ân cần với nàng, cho nên trong mắt Đường Tâm Duyệt không ai có ý tốt.
Dụ Viên thì khác, sau khi tốt nghiệp nàng liền thi làm giáo viên, từ trước đến nay sống cùng với trẻ em, thế giới của trẻ em ngây thơ trong sáng, bị sự ngây thơ lương thiện của tụi nhỏ lây nhiễm Dụ Viên cảm thấy cả thế giới đều tràn đầy thiện ý đối với nàng.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nở một nụ cười ấm áp: "Mời tôi ăn bữa cơm là được rồi, chúng ta thanh toán xong!"
Đường Tâm Duyệt trầm mặc chốc lát.
Khu thượng lưu thành phố A đều biết, tiểu thư Đường gia thật sự cao quý lãnh diễm, nàng cự tuyệt ăn chung với tất cả những người không quen. Câu nói của Dụ Viên thật sự chọt đến kíp nổ của Đường Tâm Duyệt, con tim nàng gần như tan vỡ.
Hành Cuốn vẫy đuôi đi bộ giữa chân hai người, bỗng nhiên cọ cọ chân Dụ Viên, Dụ Viên ngồi xổm xuống chơi với Hành Cuốn, hài hòa như người một nhà.
Đường Tâm Duyệt cắn răng: "Đi, ăn cơm."
=== Đừng nhìn tựa truyện, tất cả chỉ là lừa gạt, bộ truyện này hoàn toàn là SỎA - BẠCH - ĐIỀM! Cái nghĩa ngu ngốc, ngây ngô, ngọt ngào ý. Không có âm mưu ai hại ai, không có ngược, ngay cả nội dung coi như không có luôn cũng được nếu bạn thấy có chứng tỏ nó là lừa gạt nốt
Tác giả có 1 bộ khác nổi hơn, (nghe đồn là) rất hài, nhưng trên 100c mình không làm, tên là Đế Sư, có hứng thú thì mời xem.
_( :3」 ∠)_ thế giới tốt đẹp như vậy, bạn lại dễ thương như vậy, ngại gì mà không nhảy vào đây cùng nhau sỏa bạch điềm~
|
2. Khốn thú lao ra lồng giam
Đường Tâm Duyệt đồng ý mời Dụ Viên ăn cơm toàn bộ đều dựa vào tình yêu với Hành Cuốn.
Nhà hàng không cho thú cưng vào, Đường Tâm Duyệt hôn lên đầu Hành Cuốn, gọi điện thoại kêu người đón về.
Chung quanh quảng trường Kim Hồ không hề ít nhà hàng sa hoa, Đường Tâm Duyệt trực tiếp chỉ định một cái, đưa Dụ Viên đi qua. Nàng cảm thấy cô nương này thông minh cực kỳ, chỉ cần ăn cơm cùng Đường tiểu thư, trong mắt người ngoài cô gái bình thường này có quan hệ không tầm thường với Đường Tâm Duyệt, có khi sẽ có người đến ân cần nịnh nọt, lợi ích kiếm được còn nhiều hơn một tấm chi phiếu.
Đường tiểu thư cười nhạt trong lòng, quả nhiên, trên thế giới này không có người tốt, có người tiếp cận nàng vì tài, có người tiếp cận nàng vì sắc, có người tiếp cận nàng vì cổ phần Đường thị, có người, ví dụ như cô gái hơi béo thoạt nhìn không có sức sát thương này, cũng là vì lợi ích của bản thân mới trả Hành Cuốn lại cho nàng!
Cuộc đời của Đường tiểu thư đen tối không có ánh sáng, nàng chính là một thiên kim phú gia luôn cảm thấy điêu dân muốn hãm hại trẫm.
Mà Dụ Viên thì khác, Đường Tâm Duyệt vừa mới đưa nàng vào nhà hàng tên là Ngự Yến này thì, nàng cười như một đóa hoa nhỏ! Tiểu thư Đường gia quả nhiên xuống tay rộng rãi, loại nhà hàng một bữa cơm tốn ít nhất bốn số, giáo viên tiểu học tiền lương mấy nghìn đồng như nàng cho đến giờ cũng không dám mơ tưởng vào đây ăn tối! Nhân gian nơi chốn có tình người, nhân gian nơi chốn có chân ái, Đường Tâm Duyệt đối với Hành Cuốn là chân ái, Đường tiểu thư thật sự là người tốt a!
Dụ Viên đã muốn nhịn không được nhào tới hôn Đường Tâm Duyệt một cái, nhưng mà nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng, Dụ Viên lại rụt tay về, khí thế người sống chớ gần tỏa ra cả thước này bất cứ ai cũng có thể 'hold' được.
Hiển nhiên Đường Tâm Duyệt là khách quen của Ngự Yến, phục vụ vừa nhìn thấy nàng, trực tiếp đưa nàng vào phòng xa hoa nhất.
Phục vụ viên cũng đang nhìn Dụ Viên, trời đất đây nhất định là một nhân vật vô cùng lợi hại, dưới vẻ bề ngoài moe xuẩn* cất giấu siêu năng lực người thường không thể có, mới có thể được Đường Tâm Duyệt ưu ái ăn chung bữa cơm với nàng! *Moe = đáng yêu; xuẩn = ngốc (Từ này ý nặng hơn nhưng câu này không phải mắng chửi)
Dụ Viên, một tiểu giáo viên chưa từng trải đời, sợ đến nổi da gà toàn thân.
Nàng chạy chậm đuổi theo Đường Tâm Duyệt: "Tôi có thể hỏi, tại sao bọn họ đều nhìn tôi không?"
Đường Tâm Duyệt cũng không quay đầu lại lạnh giọng trả lời: "Cô đi hỏi bọn họ."
Dụ Viên ủy khuất bĩu môi, bữa cơm này, áp lực thật lớn.
Nếu như có Hành Cuốn ở đây thì tốt rồi, ít nhất Hành Cuốn có thể hòa hoãn bầu không khí căng thẳng này.
Dụ Viên cảm thấy nàng không phải tới đây ăn cơm, mà là sắp lao vào chiến trường, sinh tử khó lường.
Hiện tại chạy còn kịp không?
Nàng dè dặt lên tiếng hỏi: "Hay là. . . đổi nhà hàng khác được không? Tìm một quán bình dân là được rồi."
Đường Tâm Duyệt lạnh lùng liếc nàng, cô nương này tâm nhãn thật cao, quán ăn bình dân nhiều người, không được 10 phút, cả thế giới đều biết Đường Tâm Duyệt nàng ăn cơm cùng một cô gái xuẩn xuẩn vô danh không biết từ đâu nhảy ra.
"Chỉ ở đây!" Đường Tâm Duyệt bỏ hai tay vào túi mắt nhìn không chớp, âm thanh giày cao gót giẫm lên sàn lót đá cẩm thạch thanh thúy dễ nghe, vừa nhìn chính là kiểu người nữ cường nhân lãnh tụ tinh anh.
Đem ra so sánh, Dụ Viên mặc áo lông rộng thùng thình giẫm giày đánh banh làm người hầu của nàng cũng không xứng.
Nhưng mà tính tình nàng tốt, mọi việc đều nghĩ về hướng tốt, chân ngắn nhỏ lại ì ạch đuổi theo lần nữa, ngẩng đầu nhìn Đường Tâm Duyệt: "Tìm được Hành Cuốn là một chuyện vui vẻ a! Sao chị lại rầu rĩ không vui?"
Đường Tâm Duyệt không trả lời, ăn cơm với người lạ, nàng một chút cũng không vui.
Thức ăn của Ngự Yến làm khá tinh xảo, mỗi một phần chỉ có một chút xíu, lúc Dụ Viên cầm đũa ăn cơm, Đường Tâm Duyệt cổ quái nhìn thoáng qua, sau đó không nói được lời nào chậm rãi nhai nuốt.
Dụ Viên cố tình học phong phạm thục nữ, gắp một miếng lá lớn như đầu ngón tay nằm bám trên đĩa thức ăn, chuẩn bị bỏ vào miệng, rốt cuộc Đường Tâm Duyệt cũng mở miệng: "Cái này dùng để trang trí."
Dụ Viên sợ đến vội phun chiếc lá ra, quả nhiên quán thức ăn nhanh hợp với nàng hơn, phong thái thục nữ quốc tế, nàng vốn làm không được!
Hành động này, lại một lần nữa bị Đường Tâm Duyệt ghét bỏ.
Bữa cơm hầu như không có đối thoại, ăn đến Dụ Viên muốn trốn về nhà, lúc hai người đi ra bãi đậu xe, Dụ Viên ngại ngùng gọi nàng một tiếng: "Cái kia. . . tôi không quen đường chạy ra ngoài có thể đi theo xe chị một đoạn không?"
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Chỉ cần cô có thể theo kịp."
Dụ Viên nhìn chiếc xe nát sang tay của mình, lại nhìn qua chiếc xe thể thao xa hoa của Đường Tâm Duyệt, nhất thời rơi lệ đầy mặt. . .
Đường Tâm Duyệt gần như dùng vận tốc trôi dạt chạy ra bãi đỗ xe, Dụ Viên còn đang đảo quanh trong bãi đỗ như mê cung, chờ nàng rốt cuộc cũng lái xe ra khỏi bãi, Đường Tâm Duyệt đã về đến nhà.
"Tìm được chó về rồi?" Vừa vào cửa chính là giọng nói băng lãnh của cha Đường Tâm Duyệt.
"Ừm." Nàng cũng chỉ đáp tiếng. Bầu không khí trong nhà lạnh lẽo quỷ dị, chỉ có mỗi một mình cha ở đây.
"Đứng lại!" Đường Thiên Lộc gọi nàng, "Ta có cho con đi à?"
Nguyên nhân nàng có tính khí như hiện tại, cũng là vì gia đình.
"Có chuyện gì sao?" Đường Tâm Duyệt dừng bước, "Không có việc thì con lên lầu."
"Con đến đây, ngồi xuống." Đường Thiên Lộc chỉ chỉ bên cạnh mình, "Đến đây, ngồi xuống."
Đường Tâm Duyệt đi qua, diện vô biểu tình mà ngồi.
"Tiểu tử tập đoàn EC kia, con cảm thấy thế nào?" Đường Thiên Lộc cầm tờ báo thản nhiên hỏi thăm.
"Con đã nói mấy lần rồi, không được tốt." Đường Tâm Duyệt nhíu mày.
"Vậy con nói mẫu người con vừa ý cho ta." Sắc mặt Đường Thiên Lộc cũng không tốt, "Ta thấy tiểu tử EC không tệ, dáng vẻ tốt, du học về, có chút tài hoa, danh tiếng cũng không tệ. Quan trọng hơn là bối cảnh hùng hậu, nếu như có thể hợp tác cùng EC, năm nay. . ."
"Đủ rồi!" Đường Tâm Duyệt lạnh lùng ngắt lời Đường Thiên Lộc, "Trong mắt ba ngoại trừ bối cảnh hùng hậu còn có cái gì? Hắn ta ngoại trừ xuất thân ra chỉ là Hoa hoa công tử ra cái gì cũng tồi tệ! Ba đừng ép con chọn đàn ông như tuyển phi tử, kẻ nào con cũng chướng mắt!"
Nói xong xoay người bỏ đi, chỉ nghe phía sau "phạch" một tiếng, Đường Thiên Lộc vứt tờ báo lên bàn trà!
"Tống tổng của EC rất vừa ý con, con trai của ông ta theo đuổi con rất lâu, hiện tại có một hạng mục hợp tác đang trong thời gian thảo luận. Mặc kệ con có thích hay không, lần này ta nói là thành!" Đường Thiên Lộc cũng gấp đỏ mắt, đứa con gái Đường Tâm Duyệt này, không có việc gì thì gây gỗ với ông một trận, làm việc cũng không chịu khống chế của ông. Nói đến đây, ưu điểm của Đường Tâm Duyệt là năng lực lãnh đạo cao, khuyết điểm chính là tính khí không tốt, đáng tiếc hậu phương lớn mạnh, dù tính khí có như thuốc nổ, người khác cũng phải chịu đựng nàng.
Nàng quay đầu lại, nhìn Đường Thiên Lộc, mỗi câu mỗi chữ đều quyết tuyệt: "Con không đồng ý!"
"Ở trong mắt con nhà chúng ta cũng không quan trọng bằng con chó con nuôi!" Hành Cuốn đúng lúc chạy xuống đón Đường Tâm Duyệt, bị khí thế của Đường Thiên Lộc dọa sợ đứng trên thang lầu.
Đường Tâm Duyệt cười lạnh một tiếng: "Chó con nuôi chưa bao giờ ép con làm cái gì, nó nghe lời, nó sẽ vui vẻ buồn khổ với con, nó sẽ không rống lớn kêu to về phía con! Ba, nếu như không phải anh hai ngăn cản, từ giai đoạn khởi bước của Đường thị con đã bị ba bán làm vợ cho tập đoàn Thiên Tề!" Nàng cắn răng, "Con sẽ không đồng ý, ba chết tâm đi."
Đường Thiên Lộc đập một quyền lên bàn trà thủy tinh: "Không đồng ý thì cút ra ngoài cho ta, đừng quay về cái nhà này, ta coi như không có đứa con gái như cô!"
"Ờ." Đường Tâm Duyệt lạnh lẽo đáp một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay với Hành Cuốn, "Hành Cuốn, tới đây!"
Thoáng cái Hành Cuốn đã nhảy đến, đảo quanh bên chân Đường Tâm Duyệt. Nàng ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Hành Cuốn: "Chúng ta đi thôi."
"Để chìa khóa xe lại đây, thẻ của cô cũng đóng băng." Vì bức Đường Tâm Duyệt, Đường Thiên Lộc chặt đứt đường lui của nàng, "Đừng nghĩ Tâm Thừa sẽ cứu tế mình, nếu như nó dám, toàn bộ cổ phần công ty ta đều chuyển về tay mình."
Đường Tâm Duyệt một câu cũng không nói, móc chìa khóa xe và bóp tiền vứt trước mặt Đường Thiên Lộc, mang theo Hành Cuốn đóng sầm cửa lại.
Căn nhà như vậy, không có cũng được.
Ban đêm cuối thu, đường phố vắng lạnh, Đường Tâm Duyệt dắt Hành Cuốn bước đi không có mục đích. Vừa rồi đầu óc nàng bị teo, nhìn thì như tiêu sái vứt ví tiền và chìa khóa đến trước mặt Đường Thiên Lộc, trong lòng thì lại bồn chồn, thân không xu dính túi biết đi đâu?
Bạn bè? Thật ngại quá, Đường tiểu thư tự cho là thanh cao tính tình cổ quái, căn bản chẳng đáng kết bạn với ai, sau khi trở về từ ngoại quốc chỉ có Hành Cuốn là bạn.
Huống chi, bộ dạng chật vật này, hiện tại không dám xuất hiện trước mặt người khác.
Nàng đi dạo một vòng trên đường, dừng bước chân, đột nhiên lật lật túi xách, móc ra một tờ chi phiếu bị nhào thành một cục ở trong góc túi. Thù lao tìm Hành Cuốn về của cô nương mập mập hồi nãy, nàng nói số tiền lớn quá không dám nhận, thật ra cũng chỉ có 20 ngàn mà thôi.
Giống như người rơi xuống nước bắt được cọng rơm cứu mạng mình, như kẻ lưu vong tìm được chốn dung thân, 20 ngàn là một con số nàng không cần liếc mắt đến nhìn, hiện tại lại trở nên cực kỳ đáng quý!
Đường Tâm Duyệt vỗ vỗ đầu Hành Cuốn: "Đi thôi, tìm một chỗ qua đêm."
Hành Cuốn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng nó biết Đường Tâm Duyệt đang buồn, nó dùng đầu cọ cọ nàng, như là đang an ủi.
Đường Tâm Duyệt ngồi xổm xuống, gương mặt đau buồn chôn vào người Hành Cuốn, đáp lại sự quan tâm của nó: "Không sao, không có bọn họ ta cũng có thể sống tốt. Sẽ không làm em bị đói."
Hành Cuốn liếm lên mặt nàng một cái, Đường Tâm Duyệt đã lâu không cười rồi.
Suy nghĩ của nàng rất rõ ràng, nàng không muốn bị cha cho là vật hy sinh vì tập đoàn, cũng không muốn bị ai cười nhạo. Anh trai Đường Tâm Thừa vẫn rất chiếu cố nàng, nàng càng không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến cổ phần trong tay anh. Nàng chỉ muốn yên lặng, rời xa phạm vi bị tiền tài và quyền lực hiếp bức.
Cám ơn cô nương không nhận thù lao kia, 20 ngàn đồng đối với Đường Tâm Duyệt khốn cùng mà nói, đã tạm đủ rồi.
Đường Tâm Duyệt tìm một khách sạn không xa hoa, cùng một tờ báo hôm nay.
Dù sao cũng phải tìm chỗ đặt chân trước, chuyện từ nay về sau, ai nói chắc được đâu?
Chung cư trong tiểu khu bình thường giá cả sẽ tiện nghi một chút, nàng xem báo, tìm được một quảng cáo cho thuê khá là thỏa mãn.
Chung cư Ninh Hưng vị trí gần thành Tây, một buồng một phòng một bếp một WC, có ban công, xách đồ vào là ở. Giá cả cũng không cao, khoảng chừng 1 ngàn 5 một tháng.
Đường Tâm Duyệt gọi điện cho chủ nhà thương lượng ngày mai đến xem phòng.
Đường tiểu thư ngày xưa phong quang vô hạn đột nhiên lưu lạc đến mức thuê phòng cầu sinh, có lẽ đây sẽ là đề tài sôi nổi cho giới thượng lưu ngày mai bàn tán. Nhưng vậy thì sao? Dù sao cũng không thể như một con rối bị bán tới bán lui.
. . .
Ngày hôm sau, khí trời vẫn lạnh lẽo như trước, Dụ Viên trùm áo bông, ở nhà quét tước.
Mở cửa ra, hàng xóm nhà bên mấy tháng không có động tĩnh đột nhiên có tiếng mở cửa.
"Chú Trần, chú về rồi à?" Dụ Viên cười đến như một mặt trời nhỏ, ấm áp đáng yêu, "Đã lâu không gặp chú rồi, tìm được khách thuê?"
Chú Trần vẫy vẫy tay với Dụ Viên: "Đúng vậy cô giáo Dụ, có một cô nương đến xem phòng ở."
Phía sau ông có một người, giày bốt đen cao gót mũi nhọn, chân dài thẳng tắp, áo gió màu đen, tóc dài đến eo, cùng với gương mặt không có biểu cảm. Đương nhiên, còn có con chó Husky Hành Cuốn bay thẳng đến chỗ Dụ Viên.
Dụ Viên hoảng hồn: "Đường tiểu thư?"
|
3. Trước tiên định một mục tiêu nhỏ
Không tới 20 mấy tiếng đồng hồ đã gặp nhau hai lần, nếu như không phải mâu thuẫn với gia đình đã tồn tại từ lâu, có khả năng Đường Tâm Duyệt sẽ cảm thấy đây là một âm mưu.
"Hai người quen nhau à?" Chú Trần hiếu kỳ hỏi, "Nhưng mà con người giáo viên Dụ tốt như vậy, nhất định có rất nhiều bạn bè."
Đường Tâm Duyệt một câu cũng không nói, chỉ dắt Hành Cuốn đi xem phòng.
Dụ Viên niềm nở chào hỏi cảm thấy rất xấu hổ, nàng nghĩ bản thân có chứng mù đường, còn Đường tiểu thư nhất định mắc chứng hay quên.
Nhưng mà, thiên kim tiểu thư tại sao lại đến tiểu khu phổ thông không chút đáng chú ý này thuê phòng? Dụ Viên vội vàng đi lấy nhật báo hôm nay, phía trên không có tin tức của Đường thị.
Nàng gãi gãi đầu, nghi hoặc không được giải thích nhìn bóng lưng Đường Tâm Duyệt.
Sau khi Hành Cuốn dạo một vòng trong căn phòng liền chạy vào nhà Dụ Viên, yên tâm thoải mái lăn trên tấm thảm, Dụ Viên sờ sờ nhúm lông ngắn trên bụng Hành Cuốn: "Hành Cuốn, sao em và chủ lại đến đây thuê phòng vậy?"
Hành Cuốn cố gắng quẩy dậy mắt to trừng mắt nhỏ cùng Dụ Viên, nhìn chăm chú một phút đồng hồ, Dụ Viên bừng tỉnh: "Chị biết rồi, là cho người khác thuê?" Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, bạn của Đường Tâm Duyệt còn cần thuê một gian phòng một tháng 1 ngàn hơn sao?
Chờ Đường Tâm Duyệt xem phòng xong quyết định vào ở sau đó đi gọi Hành Cuốn trở về, chú Trần cũng đi theo, vẻ mặt hiền lành cười nói: "Đúng lúc cô quen với cô giáo Dụ, cô ấy là người tốt, có thể làm bạn."
Đường Tâm Duyệt vẫn như trước, một ánh mắt cũng không gửi, chỉ vẫy vẫy tay với Hành Cuốn.
Chú Trần xuống lầu rồi. Ở trong lòng Đường Tâm Duyệt, cô tiểu giáo viên thoạt nhìn mềm mại này là một người rất có tâm kế, đáng tiếc là trong một buổi tối nàng đã từ thiên kim tiểu thư biến thành nữ thanh niên nghèo túng cùng đường.
"Cô tên gì?" Đường Tâm Duyệt lạnh nhạt nói.
Nhất thời Dụ Viên rùng mình, Đường tiểu thư cao quý lãnh diễm như cột băng trên núi.
Nhưng nàng vẫn mỉm cười mở miệng: "Tôi là Dụ Viên."
"Dụ Viên?"
"Ừm!"
"Cái loại có thể ăn?" Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình hỏi.
Dụ Viên phì một tiếng bật cười: "Dù sao sau này chúng ta cũng là hàng xóm rồi, nếu chị muốn ăn dụ viên*, tôi có thể làm cho chị a! Tôi còn biết làm các loại điểm tâm tây và ta, hôm qua chị mời tôi ăn cơm rồi, tôi rất hoan nghênh chị đến nhà tôi ăn cơm!" *Dịch theo mặt chữ nó là Khoai môn viên
Đường Tâm Duyệt hừ mũi coi thường: "Cám ơn, không cần." Nói xong liền đi rồi, tuy xách hành lý vào là có thể ở, nhưng vẫn cần mình đặt mua đồ đạc, ví dụ như chăn.
20 ngàn đồng đối với người thường mà nói ít nhất có thể chống đỡ mấy tháng, nhưng đến bây giờ cũng không thiếu tiền như Đường Tâm Duyệt mà nói, muốn tiêu hết cũng chỉ cần một cái chớp mắt.
Dụ Viên nhún vai tiếp tục quét tước gian nhà, đợi đến buổi chiều, rảnh rỗi tới không có gì làm nàng mới bắt đầu nướng bánh ngọt.
Phòng bên cạnh rất yên tĩnh, Dụ Viên cũng là một bảo bảo hiếu kỳ, thiên kim Đường thị đột nhiên dọn vào ở trong nhà dân bình thường, nhất định có mục đích không thể cho ai biết. Nàng mở cửa ra, một chốc Đường Tâm Duyệt về là nàng có thể nhìn thấy.
Nướng một cái bánh Chiffon từ lúc chuẩn bị nguyên liệu đến khi ra lò không mất đến 1 giờ, lúc bánh gần ra lò, Hành Cuốn ngửi được mùi hương chạy tới như tia chớp.
Đường Tâm Duyệt ngăn cũng ngăn không được.
Hành Cuốn ngẩng đầu chó chảy nước bọt, mắt cũng không chớp mà nhìn Dụ Viên, Đường Tâm Duyệt không thể trách được. Dù sao Hành Cuốn chỉ là một con chó.
Nhân tiện, Hành Cuốn được Đường Tâm Duyệt nuôi rất tốt, bộ lông bồng bềnh láng mướt, ánh mắt lấp lánh có thần, nhưng nó cũng không phải Husky thuần chủng, chính xác ra, nó là chó lai.
Hành Cuốn không phải do Đường Tâm Duyệt mua về, là ngày hôm đó về nước nàng nhặt được ở ven đường, lúc đó Hành Cuốn chưa được gọi là Hành Cuốn, là một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, cận kề cái chết. Có lẽ do từng chống chọi với cái đói, bản tính của Hành Cuốn chính là thấy ăn không chịu đi.
Lúc Dụ Viên cầm bánh ngọt đi ra, cửa đã không còn bóng dáng Đường Tâm Duyệt, nàng chạy tới gõ gõ cửa: "Ừ. . . cái kia. . . chó có thể ăn bánh ngọt không?"
Đường Tâm Duyệt quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Một chút."
Nhất thời Dụ Viên cười thành đóa hoa, chạy vào nhà mình, cắt một miếng nhỏ cho Hành Cuốn, vừa sờ sờ đầu nó: "Cho em ăn bánh ngọt nha, sau này em qua chơi là có thể ăn ké đồ ngon!" Cuối cùng, lại xoa cằm lẩm bẩm: "Chủ nhân của em có thích ăn bánh ngọt không?"
Hành Cuốn ấu một tiếng, vùi đầu cố sức ăn.
Trên người Đường Tâm Duyệt tràn ngập khí thế cách tôi mười thước người lạ chớ gần làm Dụ Viên có hơi sợ, cảm thấy ở bên cạnh nàng giống như bị ba ngọn núi lớn đè, nhưng mà nội tâm ngây thơ tinh khiết thiện lương của Dụ Viên nói cho nàng biết, thiên kim tiểu thư vào đây ở chắc chắn có câu chuyện đau thương gì đó, không phải sợ, để cô ấy nói ra câu chuyện của mình. Maa, thế giới tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ nhiều người xấu đến vậy? Đường tiểu thư lạnh lùng ở sát vách kia chắc chắn chưa thích ứng cuộc sống bình thường, cho nên, mình nên mang đến cho cô ấy tình yêu và ấm áp a!
Dù sao các đồng nghiệp của Dụ Viên đều cảm thấy nàng là mặt trời nhỏ!
Dụ Viên cắt một miếng bánh ngọt, dè dè dặt dặt một lần nữa đi vào nhà mới của Đường Tâm Duyệt: "Đường. . . tiểu thư, chị có ăn bánh ngọt không?"
"Không ăn." Đường Tâm Duyệt lạnh lùng trả lời.
"Bánh ngọt ngon như vậy sao chị không ăn a? Tôi cho rằng con gái và con nít đều thích ăn đồ ngọt." Dụ Viên nâng gương mặt tròn ủy khuất.
Đường Tâm Duyệt rét căm nhìn nàng một cái: "Tôi sợ có độc." Đường tiểu thư mắng thầm, vô sự xum xoe, không gian tức tặc*! *Không gian thần/gian trá thì là đạo tặc/địch
Thật đúng là quá ủy khuất Dụ Viên, dù sao nàng cũng không có ác ý.
Nhưng Dụ Viên tiểu thiên chân cảm thấy Đường Tâm Duyệt chỉ đang nói đùa, dù sao cũng không thể trông cậy một người mặt lạnh sẽ cười khi đang nói giỡn, bĩu môi tiếp tục nói thêm: "Vậy chắc là vật liệu tôi trộm được trong phòng thí nghiệm hóa học ở trường chế ra thuốc độc?"
Lúc này Đường Tâm Duyệt thật sự mỉm cười một chút, nhưng mà là cười nhạt: "Tiểu học có lớp hóa học à?"
Dụ Viên nhún vai: "Chị yên tâm, tôi không hạ độc đâu, chị xem, tối hôm qua tôi còn có động cơ hạ độc, bây giờ chị cũng tới đây ở rồi, nếu như chị có đủ tiền thì còn cần tới đây thuê phòng sao? Tôi không cần thiết phải hạ độc a!"
Đường Tâm Duyệt cảm thấy mình bị bạo kích đến từ một giáo viên tiểu học, tiền. . .
Trước tối qua, nàng vẫn là phú nhị đại toàn thân tỏa ra mùi thơm nhân dân tệ, ngày hôm nay lại biến thành một kẻ nghèo hèn. Trong lòng phẫn uất, bất tự giác cầm lấy chiếc bánh ngọt trên bàn.
Dụ Viên nở hoa, đầy chờ mong mà nhìn Đường Tâm Duyệt, hy vọng nàng có thể khen mình.
Đường Tâm Duyệt ăn một miếng, sau đó buông xuống, phun ra hai chữ: "Cũng được."
Nhất thời Dụ Viên giống như bong bóng xì hơi rũ đầu trở về nhà mình.
Cũng không phải Đường Tâm Duyệt cố ý chọc giận nàng, mà là đồ ăn Đường tiểu thư ăn đều là đầu bếp nổi danh làm, chút tài hoa trẻ con của Dụ Viên, có thể từ niệng nàng nói ra hai chữ đã là khen ngợi lớn lao rồi.
Mà Dụ Viên đang ngồi xổm trong nhà mình, mắt to trừng mắt nhỏ với Hành Cuốn.
"Hành Cuốn, có phải chủ nhân của em bị đả kích gì không?"
Hành Cuốn wu một tiếng, dựng lỗ tai lên nhìn Dụ Viên chằm chằm.
"Thật ra chị cảm thấy, nếu như một người ít khi cười, nhất định không phải bản tính của người đó. Con người vốn nên cười vui vẻ hài lòng, cho nên chị đoán, chủ nhân của em nhất định thường xuyên sa sút tinh thần, chống đối với hoàn cảnh xung quanh, cho nên mới lạnh như vậy lùng, đúng không?"
Hành Cuốn nhìn Dụ Viên lẩm bẩm, má ơi, thật đáng sợ!
Dụ Viên tự mình suy đoán: "Người càng thành công sẽ càng hiền hòa a, người thành công như thế hẳn nên vui vẻ mới đúng, hơn nữa, cô ấy xuất thân danh môn lại lén lút tới đây thuê phòng, nhất định đã xảy ra biến cố to lớn gì đúng không?"
Hành Cuốn run run lỗ tai, tiểu tỷ tỷ này điên điên đao đao, bây giờ chạy còn kịp không?
Đột nhiên Dụ Viên đứng lên, khoanh hai tay cười nói: "Nhưng mà không quan trọng, như vậy có là gì đâu? Chị sẽ không giận, nhất định chị sẽ làm cô ấy vui vẻ lên!"
Hành Cuốn cũng đứng lên theo, xoay một vòng bên chân Dụ Viên.
Dụ Viên xoa mặt cười: "Dù sao dáng vẻ cô ấy cũng đẹp như vậy!"
Dụ Viên, một giáo viên tiểu học vì mù đường mà phải làm trạch nữ, trầm mê trong thế giới anime 2D không thể tự kiềm chế, nàng cảm thấy Đường Tâm Duyệt đặc biệt giống hình tượng nữ vương trong anime, vóc người cao vóc người hảo, ánh mắt sắc bén, nữ vương cao quý lãnh diễm, ngự tỷ dịu dàng và loli ngực bự nàng đều thích!
Nàng định một mục tiêu nho nhỏ cho mình, dùng tình yêu cảm hóa Đường Tâm Duyệt, dù sao thế giới cũng tốt đẹp như vậy.
Đường Tâm Duyệt còn không biết có người ở sát vách đã lập một mục tiêu kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, đang ngồi trầm tư trước bàn.
20 ngàn đồng, tiền đặt cọc thuê nhà ba tháng, còn thừa 15 ngàn mấy. Tính cách của Đường Thiên Lộc nàng rất rõ, nàng không chịu đám cưới, thì đừng trông mong về nhà. Không muốn để anh hai nhìn thấy dáng vẻ khốn khó của mình, nhưng nàng vẫn phải ăn cơm, 15 ngàn có thể chống đỡ bao lâu? Nàng còn phải nuôi chó.
Đường Tâm Duyệt gãi gãi đầu, rời nhà chạy ra nàng không mang theo cái gì, vừa đi siêu thị mua chút vật dụng hằng ngày, cũng cần tạm biệt các xa xỉ phẩm của nàng một khoảng thời gian.
Điện thoại di động đột nhiên reo lên, là điện thoại Đường Tâm Thừa gọi đến. Làm anh trai của Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Thừa vẫn rất yêu thương Đường Tâm Duyệt.
"Em ở đâu?" Trong giọng nói của Đường Tâm Thừa có chút sốt ruột, "Ba nói em bỏ nhà đi? Bây giờ em đang ở đâu!"
"Sao em lại bỏ nhà đi, là bị ba đuổi đi." Đường Tâm Duyệt ngã xuống giường, ngẩn ra nhìn trần nhà, "Có chiến lược gì muốn hợp tác với EC đến nỗi bán con gái mình?"
Đường Tâm Thừa tức thì đoán được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không hỏi thêm nữa: "Tài khoản của em đều bị ba đóng băng rồi, lúc ra ngoài cái gì cũng không mang, nói cho anh biết em ở đâu, em tạm quẹt thẻ của anh, chuyện khác chờ anh xử lý."
"Không cần." Đường Tâm Duyệt cự tuyệt, "Em sẽ không chết, hơn nữa, ông già đuổi con gái ruột đi mắt cũng không thèm chớp, nếu như anh nhúng tay, chờ ông ấy nổi giận đuổi anh ra khỏi nước, sau đó sắp xếp sinh một đứa con riêng thì sao? Đức hạnh của ông ấy không phải anh không biết."
Đường Tâm Thừa trầm mặc chốc lát: "Trước tiên cho anh biết em ở đâu cái đã, anh lén đưa đồ dùng của em đến, từ nhỏ em đã yêu làm đẹp nhất, chẳng lẽ chờ thêm mấy tháng nữa, Đường tiểu thư biến thành Đường đại tỷ sao?" *Mặt chữ 'tiểu thư' đọc là 'tiểu tỷ'
"Anh có biết trò chuyện không vậy?" Đường Tâm Duyệt chau mày, nhưng lại cười, chí ít nàng biết có Đường Tâm Thừa ở đây, bản thân sẽ không lưu lạc đầu đường, "Chung cư Ninh Hưng thành Tây, 304 tòa 19, lén mà đến nghìn vạn lần đừng để bị phát hiện biết không?"
Đúng lúc Dụ Viên dắt Hành Cuốn về, đứng ở cửa một hồi.
Đường Tâm Duyệt cảnh giác cúp máy: "Cô đứng ở cửa nhà tôi làm gì?"
Nhất thời Dụ Viên như làm phải việc xấu lắp bắp trả lời: "Tôi tôi tôi chỉ muốn tới trả chó, không phải tới nghe trộm cô nói chuyện điện thoại!"
"Hành Cuốn sẽ tự mình về." Đường Tâm Duyệt ngoắc ngón tay về phía Hành Cuốn đang lè lưỡi, Hành Cuốn nhanh như chớp chạy qua.
Nhất thời Dụ Viên ủy khuất: "Không dám đâu! Hành Cuốn sắp ăn sạch bánh ngọt của tôi rồi!"
|
4. Thực lực hãm hại em gái của anh trai
Đường Tâm Duyệt cũng phải sửng sốt: "Không phải tôi nói chỉ có thể ăn một chút thôi sao!"
"Chị nghĩ tôi muốn a?" Dụ Viên đau lòng thay bánh ngọt của mình, "Quỷ biết tôi quay người lại thì Hành Cuốn đã dùng chân đẩy bánh ngọt xuống đất rồi, tôi còn chưa được ăn đây này!" Nàng tức giận trông gương mặt lại càng tròn hơn.
Làm chó đương sự, lúc này Hành Cuốn đang làm nũng bên chân Đường Tâm Duyệt, giả như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Đường Tâm Duyệt cho Dụ Viên một cái khinh thường: "Quên đi, không tính toán với cô." Lỡ như cô nương mang kính mắt trước mặt có âm mưu thì sao? Đường Tâm Duyệt rời nhà thuận lợi thuê một gian phòng, lúc nào cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nhất định có người âm thầm muốn hại nàng, phải cẩn thận một chút mới phải.
Dụ Viên ôm lấy trái tim nhỏ của mình, cả người đều không tốt, nếu không phải vừa rồi nàng thề thốt muốn lấy tình yêu cảm hóa Đường Tâm Duyệt, nếu không phải nàng cảm thấy thế giới tốt đẹp như vậy, mình đáng yêu như vậy không thể nào có người sẽ ghét một cô gái thiện lương như vậy, đổi là người khác thì tức khắc đạp cửa đi rồi!
Dụ Viên không đi: "Tôi. . . tôi vừa mới nướng xong, Hành Cuốn ăn hết bánh ngọt của tôi, chị đền đi!"
Đường Tâm Duyệt nghĩ thầm, thì ra đứng đây ăn vạ nàng a? Đêm qua không nhận thù lao bây giờ đổi ý rồi, muốn cố sức moi một số tiền từ nàng? Đổi lại là tối qua, chắc chắn Đường Tâm Duyệt sẽ vứt Mao gia gia đầy mặt nàng để nàng cút đi, nhưng bây giờ ngay cả Mao gia gia cũng rời xa nàng rồi.
Nàng trầm giọng lạnh lùng hỏi: "Đền thế nào?"
Dụ Viên nghiêng đầu, đôi mắt vốn không lớn cười lên chỉ còn một đường thẳng: "Tối nay tôi làm dụ viên bốn màu a, chị tới ăn cơm đi!"
Đường Tâm Duyệt sửng sốt: "Đây là đền bù?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Dụ Viên hài lòng cười nói, "Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm rồi, chị xem Hành Cuốn quá chừng thích tôi nha, tôi thấy bếp chị chưa mua gì cả, chỉ có thể ra ngoài ăn cơm thôi đúng không?"
Dụ Viên rất cẩn thận, dù sao quanh năm đều ở bên cạnh trẻ con.
Đường Tâm Duyệt nhìn gian phòng trống trải, một phòng một WC một bếp một ban công, bởi vì không có nhiều đồ đạc mà trông khá trống trải.
"Cô không có âm mưu gì chứ?" Nàng cảnh giác nhìn Dụ Viên.
Dụ Viên nhìn Đường Tâm Duyệt ngồi trên giường, chân thật dài, có thể so với người mẫu, thiên kim tiểu thư cao quý lãnh diễm như thế, rốt cuộc tại sao lại chạy đến nơi này?
Dụ Viên không nghĩ được nhiều lắm, mỗi người đều có bất đắc dĩ riêng, nhưng mà cuộc sống vẫn đẹp như trước.
Chí ít Đường Tâm Duyệt vẫn đẹp như trước.
"Chị xem tôi lùn như vậy, có âm mưu cũng đánh không lại chị nha!" Nàng le lưỡi, "Đi mà đi mà, qua nhà tôi ăn cơm đi mà! Tôi làm dụ viên cho chị ăn nha!"
Hành Cuốn ngồi xổm bên chân Đường Tâm Duyệt sủa lên một tiếng, Đường Tâm Duyệt nửa ngờ nửa tin: "Chỉ ăn thì ăn."
Giống như cách mạng đã đến bước quan trọng nhất, nhất thời Dụ Viên vui vẻ nhảy nhót đi ra ngoài.
Đường Tâm Duyệt nghĩ, tiểu giáo viên này thật kỳ quái, mình nhất định không thể phớt lờ.
Lúc Dụ Viên ở trong nhà làm dụ viên, Đường Tâm Thừa tới tiểu khu Ninh Hưng, Đường Tâm Duyệt biết anh trai sắp đến, không đóng cửa.
Thoáng cái Hành Cuốn ngửi được mùi người quen, vẫy đuôi đi ra cửa đón.
Trời vào thu không khí dần lạnh, trên người Đường Tâm Thừa dính chút vôi do gió thổi rơi xuống lúc đi lên thang lầu, âm thanh giày da gõ trên bậc thang vang lên đặc biệt thanh thúy.
Đường Tâm Thừa vừa đến liền quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa vào cửa đã bắt đầu bất mãn: "Đây là chỗ quỷ gì, em gái anh sao có thể ở một chung cư cũ nát như vậy? Tâm Duyệt đi về với anh, không về nhà, ít nhất cũng ở một chỗ tốt hơn chút!"
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Thôi, lúc em rời nhà trên người chỉ có 20 ngàn, muốn thuê một gian phòng cũng không dễ đâu!"
Đường Tâm Thừa gõ gõ tường, ghét bỏ mà nhìn gian phòng: "Vậy bây giờ anh lập tức đi xem chỗ nào tốt hơn cho em!"
"Dọn đến dọn đi quá phiền phức." Đường Tâm Duyệt đứng dậy, đã lâu không nở nụ cười, "Anh không cần quan tâm thay em, anh đến đây có bị phát hiện không?"
"Anh làm việc em còn không yên tâm?"
"Anh đậu xe ở đâu?" Đường Tâm Duyệt thuận miệng hỏi.
"Dưới lầu."
Nhất thời nàng không còn gì để nói mà nhìn Đường Tâm Thừa: "Đây gọi là có thể yên tâm? Xe của Đại thiếu Đường gia anh đậu ở dưới lầu a! Nhanh chuyển xe đi cho em!"
Đường Tâm Thừa ngẫm thấy cũng đúng, buông đồ đạc đem đến cho Đường Tâm Duyệt vội vã xuống lầu dời xe đi.
Hắn vừa đi, Đường Tâm Duyệt bắt đầu lục đồ, Đường Tâm Thừa đặc biệt hiểu rõ em gái mình, đem quần áo hằng ngày nàng mặc, máy tính xách tay thường dùng cùng với mỹ phẩm bảo vệ da cũng đem đến.
Đồ đạc của Đường Tâm Duyệt đều trở về vị trí vốn có, nhất thời gian phòng trông cũng chật chội không ít.
Chờ Đường Tâm Thừa đi lên lần nữa, còn mang theo một bao tải, đặt ở cửa: "Thức ăn chó của em."
"Của em?" Ý nghĩ đánh nhau với anh trai Đường Tâm Duyệt cũng có.
"Của Hành Cuốn." Đường Tâm Thừa lập tức sửa miệng, "Em chết đói không sao, chó chết đói em gái của anh sẽ tìm người tính sổ."
Nhất thời Đường Tâm Duyệt cười thành tiếng: "Em chết đói cũng phải tìm anh tính sổ trước!"
Đường Tâm Thừa lấy một chiếc thẻ từ trong ví ra: "Em quét thẻ của anh đi."
Đường Tâm Duyệt cũng không từ chối, mật khẩu của thẻ cá nhân anh trai nàng mở nàng biết.
Cuối cùng, Đường Tâm Thừa không khuyên được Đường Tâm Duyệt đi cùng mình, nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, cửa nhà Dụ Viên đang mở, bên trong truyền ra tiếng làm cơm.
"Em không biết nấu cơm, theo anh ra ngoài ăn?"
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Tối nay không được, em có hẹn." Bởi vì vừa rồi, tiểu nữ giáo viên tiểu học nói muốn nàng đến ăn cơm để bồi thường, tuy trong lòng Đường Tâm Duyệt còn lo lắng, nhưng Đường Tâm Thừa đến khiến tâm trạng của nàng tốt lên không ít.
Đường Tâm Thừa biết Đường Tâm Duyệt ở đây không có bạn bè, càng không cần nói bị Đường Thiên Lộc đuổi đi còn có người mời nàng ăn cơm: "Lừa người khác thì được, không cần lừa anh."
"Thật sự có hẹn." Đường Tâm Duyệt nhún vai.
Đường Tâm Thừa đi đến có chút suy tư nhìn Đường Tâm Duyệt: "Có bạn trai cũng không nói cho anh biết? Liên minh huynh muội đã từng nói đâu?"
"Không có bạn trai." Đường Tâm Duyệt cười cười, "Ngay cả bạn bè cũng không có."
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Đường Tâm Thừa, giải thích thêm: "Là hàng xóm."
Chính là cái cô nữ giáo viên tiểu học hàng xóm vừa hát nhạc thiếu nhi vừa làm dụ viên, ở bên đây nghe thấy trông cũng khá thiểu năng.
"Hàng xóm mời ăn cơm chiều em cũng chấp nhận?" Đường Tâm Thừa không thể tin được nhìn Đường Tâm Duyệt, đây không thể là tác phong của em gái hắn! Em gái hắn nếu như bình dị gần gũi dễ dàng hẹn ăn cơm như vậy, làm sao sau khi về nước lại không có bạn được?
Đường Tâm Duyệt gật đầu: "Chấp nhận."
Nhất thời hắn hiểu ra rồi, em gái cao quý lãnh diễm tự phụ đột nhiên chịu ăn cơm với hàng xóm, nhất định là duyên phận ngoái đầu nhìn lại tới gãy cổ mấy kiếp mới nhất kiến như cố* a! *Vừa gặp đã như quen từ lâu
Đường Tâm Thừa lập tức kéo Đường Tâm Duyệt ra cửa, Đường Tâm Duyệt vẻ mặt ngớ người: "Anh làm gì vậy?"
"Trả tiền tháng a! Nếu không sợ em chết đói!"
Dụ Viên bị soái ca ca cộng mỹ nữ cộng Husky đột nhiên xông tới dọa sửng sốt, vốn đang nắn bột mì nàng không biết nên đối mặt như thế nào: "Ế? Ế?" Anh trai này nàng thấy quen mắt, dù sao gương mặt có mấy phần giống Đường Tâm Duyệt, vừa nhìn đã biết là anh trai của Đường Tâm Duyệt.
Hành Cuốn 'quen đường dễ đi' mà chạy vào nhà Dụ Viên, ngửi a ngửi bên chân nàng, chảy nước miếng nhìn chằm chằm viên tròn tròn màu tím trên tay nàng.
Đường Tâm Duyệt còn đang giãy giụa, vừa thấy Dụ Viên nhất thời sắc mặt lạnh hơn phân nửa, lập tức cao lãnh lên: "Đây là anh trai tôi."
Đường Tâm Thừa rất thân sĩ cười cười, thoạt nhìn ôn hòa hơn Đường Tâm Duyệt nhiều: "Tôi là Đường Tâm Thừa, em gái tôi muốn ở lại đây một khoảng thời gian, nếu có quấy rầy, phiền phức cho cô rồi!" Nói xong còn hơi cúi người, làm Dụ Viên càng thêm hoảng sợ.
"Ế? Không. . . quấy rầy, có thêm một hàng xóm tôi rất vui vẻ a!" Chờ Dụ Viên ngây người xong, lại chợt hưng phấn, "Hay là anh cũng ở lại cùng ăn cơm chiều?"
Chỉ nghe thấy Đường Tâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, quả nhiên không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, cô nghĩ anh tôi sẽ để ý đến một cô gái bình thường vô vị như cô sao?
Trời đất chứng giám, Dụ Viên thật sự chưa từng nghĩ gì, chỉ thuần túy xuất phát từ lễ độ.
"Không cần đâu." Đường Tâm Thừa cười đáp, "Bị vây trong một vài nguyên nhân không thể nói, em gái tôi sẽ ở tạm đây một khoảng thời gian, thế nhưng Tâm Duyệt không biết nấu cơm, bình thường lại trạch, cho nên tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."
"Hả?"
"Có hơi mạo muội, thế nhưng cô có thể để Tâm Duyệt ăn ké cơm ở đây không? Tôi sẽ trả tiền."
Dụ Viên thích nấu ăn, nàng cảm thấy làm ra các món ăn là một chuyện đáng để hưởng thụ, tiếc là nàng vẫn sống một mình, nấu ăn cũng chỉ có thể mang đến trường cho các giáo viên tổ ngữ văn ăn.
Hơn nữa nàng là một cô gái ngây thơ thiện lương như vậy, cảm thấy cả thế giới đều đối xử dịu dàng với mình, cho nên nàng cũng muốn dịu dàng đáp lại thế giới.
Đây là một loại cảm giác cả đời Đường Tâm Duyệt chưa từng lĩnh hội được, rõ ràng thế giới u ám như vậy, nơi nào cũng có người muốn hại nàng, tại sao thế giới của cô nương kia lại hoàn toàn tương phản?
Dụ Viên cười gật đầu đồng ý: "Được!"
"Như vậy em gái tôi phải nhờ cô rồi!" Đường Tâm Thừa thành khẩn biểu lộ cảm giác.
Điều này làm cho Đường Tâm Duyệt sản sinh ảo giác, vẻ mặc hắc tuyến: "Anh!"
Sau đó lại nhìn Dụ Viên gương mặt đã tràn đầy nụ cười như gió xuân, Đường Tâm Duyệt bất đắc dĩ mím môi, sớm biết vậy nàng sẽ không cho Đường Tâm Thừa biết chỗ mình ở.
Đường Tâm Thừa bận rộn nhiều việc rất nhanh đã đi rồi, Dụ Viên tiếp tục vo bánh trong bếp, Đường Tâm Duyệt đi đến nhìn nhìn.
Dụ viên phân làm bốn màu, nhìn Dụ Viên nắn bánh vui vẻ như vậy, dường như đang hưởng thụ.
"Đây là cái gì?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
"Màu trắng là khoai môn, màu vàng là khoai lang, màu quýt là bí rợ, màu tím là khoai tím." Dụ Viên trả lời, "Chị thích ăn loại nào?"
Hanh Cuốn sủa một tiếng, bày tỏ cái nào nó cũng thích.
Đường Tâm Duyệt ngắt một viên vuông vuông mềm mềm, có chút đăm chiêu: "Cô không cảm thấy mời người ta ăn dụ viên rất kỳ quái à?"
"Tại sao lại kỳ quái a?" Dụ Viên hỏi.
"Bởi vì cô tên Dụ Viên." Đường Tâm Duyệt không thể nói nổi mà đáp, "Giống như gọi người khác, mau tới ăn tôi a, thịt tôi hầm nấu gì cũng ngon lắm."
Hình ảnh này trong đầu Đường Tâm Duyệt là máu tanh tàn nhẫn, con mồi bị kẻ thù xé ra từng mảnh từng mảnh, dã thú chia sẻ thịt linh dương, trong bóng tối tràn đầy mùi tanh của máu, một bên là vách núi, một bên là vực sâu.
Nhưng trầm mê trong thế giới anime không thể tự kiềm chế như Dụ Viên mặt chợt đỏ lên, tưởng tượng ra hình ảnh tiểu tỷ tỷ liếm môi tràn đầy mê hoặc nhìn tiểu muội muội, cánh tay vừa di chuyển đến chỗ không thể miêu tả vừa mê hoặc mở miệng: "Muội muội thật ngon miệng!"
Con gái da trắng mặt đẹp chân dài ánh mắt mang theo sát khí như Đường Tâm Duyệt, đặc biệt phù hợp với hình tượng tiểu tỷ tỷ a!
Nhất thời Dụ Viên đỏ mặt: "Không. . . không phải vậy! Nhưng mà. . . dụ viên ngon lắm nha!"
|