Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình
|
|
Chương 67 Được, chúng ta tạm thời mặc kệ Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc, cũng không nhìn JQ giữa Thú Ca cùng Tam đại thần thú, chúng ta cùng nhìn đến câu chuyện "Yêu hận tình cừu" giữa tiểu Ngư Tuyết và đại tiểu thư Tần Liễu. Bắt đầu nói từ thời khắc Thú Ca rời đi.
Ngư Tuyết đứng phía trong cửa, Tần Liễu đứng ở cửa, cách nhau không quá mười thước. Hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ như vậy nhìn đối phương, người cùng sự vật chung quanh đều trở thành bối cảnh, ở trong mắt Ngư Tuyết cùng Tần Liễu, trừ bỏ đối phương không còn vật nào nũa.
Nếu Thú Ca ở trong này tất nhiên sẽ hô to đây là bắt đầu JQ, các nàng không phải đối mặt nhau, các nàng đây là đang 'tình đưa tình tới'. Đương nhiên, có mắt đều nhìn ra cô gái cùng tiểu cô nương này trong lúc đó truyền đi không phải tình mà là tia chớp bùm bùm a! Nếu ai đứng ở giữa hai người, phỏng chừng sẽ bị điện giật chết không toàn thây .
"Vị cô nương này, nơi này của chúng ta " Tú bà tỏ vẻ áp lực của mình rất lớn, đầu năm nay nữ nhân đều đến kỹ viện sao? Nơi này không phải độc quyền của nam nhân sao?! Tiểu cô nương vừa mới tiến vào, hiện tại lại một cô gái nữa lại tới, nơi này của chúng ta khi nào thì sinh ý từ nữ nhân lại tốt như vậy ?!
"Như thế nào, ngươi muốn nói nơi này của các ngươi không tiếp đãi khách nữ sao?" Tần Liễu nhíu mày, chỉ chỉ Ngư Tuyết phía trước, "Chẳng lẽ, nàng là nam? Hay là nói, ngươi không chào đón ta?" Tay phải cầm chuôi kiếm, Tần Liễu khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, "Cô nương ta muốn đi đến đâu, chẳng lẽ còn phải xin phép ngươi ?!".
Tần đại tiểu thư đời này chỉ té ngã một lần dưới tay Bách Lý Thần, đối với những người khác nàng khinh thường.
Tuy rằng nàng trước đó cũng quyết định muốn thay đổi, nhưng tính tình của một người làm sao nói sửa liền sửa được?
Huống hồ, Bách Lý Thần lại không ở đây, nàng sửa cho ai xem?!
Tú bà lau mồ hôi trên đầu, ánh mắt ngắm kiếm phong lóe hàn quang kia, tuy rằng chỉ lộ ra một chút, nhưng nàng dám khẳng định nếu mình nói cái gì nữa, cô gái này khẳng định sẽ không cố kỵ gì.
"Ha ha, cô nương nói đùa, mọi người sở thích khác nhau, ta biết" Tú bà phe phẩy cây quạt trong tay giả bộ cười, "Không biết cô nương muốn vào nhã gian, hay là ở đại sảnh?".
"Nàng ngồi ở đâu, ta ngồi ở đó!" Tần Liễu ngẩng đầu nhìn Ngư Tuyết đã tìm được vị trí ngồi xuống nói như vậy.
Tú bà nghe xong câu này bừng tỉnh đại ngộ, ta nói hôm nay như thế nào lại quái lạ như vậy, ngay cả cô nương đều đến thăm, giằng co nửa ngày, thì ra hai người này đang mâu thuẫn a!
Tú bà không thể so sánh với dân chúng bình thường, đối với tình yêu đồng tính không có gì khúc mắc, kỹ viện cũng thường xuyên phát sinh loại sự tình này, chỉ là mọi người không biết mà thôi, kỹ viện mở ra dù sao cũng khác so với địa phương khác, tú bà đối với điều này cũng biết một chút .
Phỏng chừng hai nàng này là một đôi, chính là cãi nhau mới có thể như thế, đáng thương cho một bà già như ta a!
"Một khi đã như vậy, sẽ không quấy rầy nhã hứng của cô nương" Tú bà để cho tiểu tư đưa Tần Liễu đi qua, về phần nàng, tự nhiên là cách xa hai người này, người trong giang hồ, đắc tội không nổi. Cũng may mắn tú bà nghĩ lầm Tần Liễu là người trong giang hồ, nếu để cho nàng biết Tần Liễu người tu tiên, phàm nhân trong mắt thần tiên, không biết là biểu tình gì?!
Ngư Tuyết tuy rằng đã ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần Liễu, chỉ thấy nàng hướng chính mình đi tới, trong lòng vừa sợ vừa hận, này Tần Liễu thật sự cho rằng ta khi dễ nàng?!
"Ngươi tới làm gì?!".
"Ngươi có thể đến, ta vì cái gì không thể tới?".
Người không biết còn tưởng rằng các nàng có bao nhiêu quen thuộc, đáng tiếc, hai người thật đúng là quen thuộc đến không chạy đi đâu được.
Ngư Tuyết kêu một cái, nàng thật muốn chém Tần Liễu!
"Tiểu muội muội, ngươi tiếp tục trốn a. Chỉ cần ngươi dám trốn, ta liền dám đuổi theo. Chân trời góc biển, ta quyết đuổi theo ngươi !" Lời này của Tần Liễu kỳ thật không có ý tứ ái muội gì, nàng chỉ nói cho Ngư Tuyết nghe sự thật, ngươi trốn không khỏi lòng bàn tay ta, bất luận là nơi nào, chỉ cần ngươi dám đi, Tần đại tiểu thư nàng tự nhiên cũng không sợ .
Đứa nhỏ Ngư Tuyết này cũng hiếm khi đỏ mặt, vốn dĩ ở dưới sự hun đúc của Thú Ca, làm sao có thể là một đứa trẻ trong sáng thuần khiết?
Đặc biệt lúc trước Thú Ca còn tiên đoán mình cùng Tần Liễu, nay Tần Liễu lại nói với mình 'Chân trời góc biển, ta quyết đuổi theo ngươi', chẳng lẽ Tần Liễu coi trọng mình ?
Ngư Tuyết muội muội cảm thấy thực kinh hãi, tuy rằng nàng vẫn cho rằng mình lớn lên cũng không xấu lắm, nhưng sẽ không thể làm cho Tần đại tiểu thư mới thấy qua nàng một lần liền đuổi theo đến tận cùng thế giới. Đặc biệt tuổi nàng còn 'nhỏ', khẩu vị của Tần Liễu cũng quá nặng đi?!
Ngư Tuyết muội muội không hề nghi ngờ chính là một loli, không nói về tuổi, chỉ đơn giản nhìn vẻ ngoài mà nói.
Tần Liễu thuộc khuynh hướng bên ngoài là ngự tỷ, cũng chính là bán ngự tỷ.
Không chỉ điểm ấy, hai người còn liên tục đấu khẩu .
"Ngươi " Ngư Tuyết muội muội run run chỉ tay vào Tần Liễu, "Ngươi không được khinh người quá đáng!".
"Ta khinh người, cũng do ngươi khinh người?" Tần đại tiểu thư tự rót cho mình một chén rượu, "Bằng vào tu vi của mình khi dễ dân chúng bình thường, chẳng lẽ do người tu chân gây nên? Thật không biết sư môn nào dạy cho của ngươi, ở Tu Chân Giới, đây chính là điều rất kiêng kị! Hơn nữa, làm người tu chân lại còn ăn cắp, vô cùng nhục nhã!".
Tần Liễu tự cố ý nói, "Ngươi quả thực đang bôi nhọ Tu Chân Giới chúng ta!".
Ngư Tuyết cắn răng, tức giận nói, "Ta làm gì không cần phải ngươi quan tâm! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, còn nữa, đó không gọi là ăn cắp, đó gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo! Ta cũng thuộc loại nghèo khó, sao ta không thể sử dụng ?".
Cách Ngư Tuyết lý luận tự nhiên là từ trong miệng Thú Ca nghe được, nàng cũng hiểu được đạo lý, sao đến miệng Tần Liễu liền hoàn toàn thay đổi?
Kỳ thật, rốt cuộc là miệng ai thay đổi, mọi người đều rõ ràng.
Nếu muốn nói thì Thú Ca chính là đầu sỏ gây nên, dạy hư bạn nhỏ này.
Rượu trong miệng Tần Liễu thiếu chút nữa bởi vì lời nói của Ngư Tuyết mà phun ra, nàng xem như biết mình không phân rõ phải trái, không thể tưởng tượng được có người so với nàng còn không phân rõ phải trái hơn.
Thật sự là thế hệ sau mạnh mẽ hơn thế hệ trước!
Kỳ thật Tần Liễu đối với Ngư Tuyết đúng là không có bao nhiêu địch ý, chấp nhất của nàng là bởi vì trong lòng nàng khó chịu mà thôi, nếu đổi lại lúc bình thường, Tần đại tiểu thư mới lười quan tâm loại chuyện nhàn rỗi này.
Nhưng hiện tại gặp phải, đã quan tâm rồi thì không có đạo lý bỏ dở nửa chừng.
"Dựa theo ý của ngươi nói, chỉ cần cùng đường là đi ăm trộm, nếu thường xuyên ăn trộm, thế giới này không phải sẽ lộn xộn sao?" Tần Liễu nhìn miệng Ngư Tuyết, ngón trỏ búng cái trán của nàng, "Cho nên nói, nếu ta hiện tại cũng vậy, là có thể trộm ngươi?".
Ngư Tuyết ôm cái trán, phẫn hận trừng mắt nhìn Tần Liễu, ngay cả chủ nhân cũng chưa từng đánh qua ta, một phàm nhân nho nhỏ như ngươi lại dám đánh ta?!
Tiểu Tuyết hiện tại chỉ hận mình là kiếm linh, không phải yêu quái cá, nếu không nàng sẽ một ngụm nuốt trọn Tần Liễu.
"Ngươi " Ngư Tuyết vào nhân giới chưa lâu sao có thề là đối thủ của Tần Liễu, tuy rằng cảm thấy Tần Liễu nói không đúng, mà lại không biết không đúng chỗ nào, muốn phản bác, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể vừa tức giận vừa nhìn chằm chằm Tần đại tiểu thư.
Nữ nhân này thật đáng ghét! Mặc kệ nàng!
"Tú bà, gọi đến đây một cô gái cho ta!" Ngư Tuyết vỗ bàn, hào khí mười phần nói.
Kỳ thật nàng tức giận không chỗ xả, nhớ tới lời Thú Ca thường xuyên nói, thốt ra.
Lời này của Ngư Tuyết nói ra quả nhiên là chết người không đền mạng, gọi đến đây một cô gái cho ta, đây là nhân tài kinh khủng đến cỡ nào mới có thể nói ra?!
Tú bà mặc dù đứng rất xa,nhưng ánh mắt luôn thường chú ý nơi này.
Nghe ra sức nặng trong lời nói, tú bà tỏ vẻ áp lực rất lớn.
Cho dù Tần Liễu thân là nữ tử đi vào kỹ viện cũng không thấy dọa người, nhưng nghe được lời nói của Ngư Tuyết lại làm cho nàng hận không thể tìm cái động để chui vào.
Cũng không quan tâm Ngư Tuyết giãy dụa, kéo nàng đi, nơi này, nàng thật sự không còn mặt mũi để ở lại.
"Tần Liễu, nữ nhân chết tiệt, ngươi buông tay cho ta!" Ngư Tuyết giảy giụa trong lòng Tần Liễu.
"Ngươi còn biết ta gọi là Tần Liễu sao?!" Tần đại tiểu thư nắm lấy bả vai Ngư Tuyết, một bộ dáng ngươi không nói ta sẽ không thả, "Nói, ngươi rốt cuộc là ai?!".
"Mau thả ta ra, ngươi có biết chủ nhân của ta, tỷ tỷ của ta là ai không? Tỷ tỷ của ta là Bách Lý Thần, hừ hừ, ngươi ở trên sàn đấu dọa người như vậy, ta sao lại không nhớ rõ ngươi?!" Theo bản năng gọi là chủ nhân, nhưng lập tức phản ứng lại đổi thành tỷ tỷ.
Ngư Tuyết nói chưa dứt lời, khí thế của Tần đại tiểu thư lập tức yếu đi.
Ở Trạc Thanh Thành bị Bách Lý Thần khi dễ còn chưa đủ, khó được khi ra ngoài giải sầu, còn đụng phải muội muội của Bách Lý Thần? Cái này gọi là gì? Nghiệt duyên sao!!! Chết tiệt, quả nhiên là người nhà của Bách Lý Thần, miệng tiện muốn chết!
"Hừ hừ, Bách Lý Thần? Vậy quá tốt. Ngươi liền theo ta về Thiên Đạo Tông làm khách đi! Ngày nào đó Bách Lý Thần đến ta sẽ để ngươi đi, nếu nàng không đến, thì ngươi cả đời ở lại Thiên Đạo Tông làm nha hoàn cho ta!" Tần Liễu không có biện pháp với Bách Lý Thần, không có nghĩa là nàng không có biện pháp với Ngư Tuyết, bắt được nàng còn sợ Bách Lý Thần không đến nhận người? Chỉ cần nàng dám đến, nhất định phải nhục nhã nàng lại!
Tần Liễu cũng không nghĩ tới, ý nghĩ hiện tại trong đầu của nàng bây giờ sẽ làm đảo lộn cả đời nàng.
Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu.
Đáng tiếc Ngư Tuyết không phải thiên tử, Bách Lý Thần cũng không phải chư hầu.
Đem Ngư Tuyết về, nhất định là việc cực kỳ sai lầm trong đời của Tần đại tiểu thư!
Thiếu Bách Lý Thần cùng Thú Ca quản lý, không phải Ngư Tuyết sẽ đem Thiên Đạo Tông quậy long trời lỡ đất lên sao?!
"Ta không đi ".
"Không đi cũng phải đi! Ngươi cảm thấy ngươi bây giờ có thể phản kháng sao?!".
Ngư Tuyết khí cắn cổ tay Tần Liễu, "Ngươi thả ta xuống! Ngươi thả ta xuống!".
"Tiểu muội muội, ngươi ngoan ngoãn cùng tỷ tỷ trở về đi!".
Ngư Tuyết đắc ỳ nhìn Tần Liễu nhếch khóe miệng, đột nhiên linh quang chợt lóe, điều này có tính là đã nhốt được địch nhân không?!
Ở sâu trong nội tâm Tiểu Tuyết cảm thấy mình không thể chăm sóc chủ nhân, vì thế nàng đang rất phiền não.
Tuy rằng lần trước nàng giúp chủ nhân đánh bại Tần Liễu, nhưng đó là may mắn, huống hồ không phải mỗi lần đều có đường sống cho nàng.
Nay, chẳng phải là cơ hội trời cho?
Tròng mắt vừa đảo, ngô, quả nhiên là ý kiến hay!
Về sau ăn của Tần Liễu, dùng của Tần Liễu, xem bộ dáng Tần đại tiểu thư hẳn là có tiền hơn so với chủ nhân.
Chủ nhân tuy rằng không xấu, nhưng là tên quỷ keo kiệt, đi theo nàng thật sự là một nghèo hai trắng.
Hiện tại Tần Liễu đem mang mình đi, về sau mình chẳng phải là có thể lấy tiền của địch nhân vì mình mưu lợi?
Ngư Tuyết, ngươi thật sự là quá thông minh!
Thiên Đạo Tông hẳn là không hề thiếu thứ tốt.
Kiếp giàu có thể rơi xuống mình.
Thật sự là, ý kiến hay a!
Cứ như vậy, Ngư Tuyết đã bị Tần đại tiểu thư tha về Thiên Đạo Tông, bắt đầu cuộc sống gà bay chó sủa ở Thiên Đạo Tông.
|
Chương 68 Thú Ca đối với Bách Lý Thần thật sự là tốt không còn gì để nói, quả thật là cúc cung tận tụy đến chết.
Điểm này cũng làm cho trong lòng Chu Tước cùng Thanh Long cực kỳ ghen tị.
Đương nhiên, ghen tị thì ghen tị, các nàng cũng biết một người một thú này chỉ là bạn tốt, tuy rằng nói như vậy, nhưng nhìn Bách Lý Thần thế nào cũng không thuận mắt, còn Bách Lý Thương Mặc thật ra rất được Thanh Long tỷ tỷ ưu ái.
Về phần ưu ái cái gì, sẽ bắt đầu nói sau khi Thú Ca tha Bách Lý Thần đi bế quan.
Bởi vì tu vi Bách Lý Thần tiến triển quá nhanh, cho nên khẳng định sẽ mang đến tác dụng phụ, chính là trụ cột không vững chắc, bản thân không thể tự mình hoàn toàn tiêu hóa thực lực, đối với điểm này Thú Ca cũng đã sớm nghĩ tới, liền kéo Bách Lý Thần đi bế quan.
Bách Lý Thần bế quan, Thú Ca vì cái gì muốn đi theo? Kỳ thật rất đơn giản, chính là Thú Ca nghiện dạy dỗ người khác, muốn tiếp tục dạy Bách Lý Thần các loại kỹ xảo công quân. Tuy rằng biết cơ hội Bách Lý Thần áp được Bách Lý Thương Mặc thật sự không lớn, nhưng hắn thật sự không cam lòng a! Nếu không phải lần này do mình hiến mưu kế, có trời mới biết Tiểu Thần Thần có thể hay không liền thụ như vậy. Công lần đầu tiên có thể công vô số lần, cũng vì vô số lần này, hắn có thể buông tha thời gian ở bên cạnh nương tử!
Đương nhiên là buông tha thời gian bên cạnh nương tử hay là trốn nương tử thì chỉ có Thú Ca tự mình biết.
Về phần hắn có nhiệm vụ chỉ đạo Bách Lý Thần các loại chiêu thức, đương nhiên các loại tiên pháp cũng có thể truyền thụ, hãy xem Tiểu Thần Thần có thể học xong hay không.
Dù sao gặp đại loạn, có chút thực lực tự bảo vệ mình cũng tốt.
Tuy rằng thực ra Bách Lý Thần không muốn cứ như vậy cùng Cô Cô chia lìa, nhưng lại càng không muốn làm tiểu bạch kiểm liên lụy Cô Cô, cắn răng đi! Không thể chăm sóc Cô Cô, nàng đã sắp không còn mặt mũi, nàng tuyệt đối sẽ không làm vướng bận! Vướng bận là chuyện không ai muốn! Tựa như những ngày trong sơn động kia, bị các loại bi ai thúc giục!
Vì thế Bách Lý Thần liền theo Thú Ca đi bế quan.
Bách Lý Thần không nghĩ tới bởi vì lần bế quan này của nàng, ngày sau sẽ đem nàng rơi vào cuộc sống thống khổ, đủ các loại nước sôi lửa bỏng.
Vui mừng hay ưu sầu cũng chỉ có chính nàng biết.
Thú Ca một lòng muốn đem Tiểu Thần Thần dạy thành tuyệt thế tiểu công, lại quên một sự kiện.
Hắn nhờ Thanh Long hỗ trợ tìm bí tịch song tu.
Có lẽ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm thấy, có lẽ là quên, dù sao Thú Ca có tâm làm chuyện xấu, hoặc là nói điều này có lẽ là ý trời a!
Ngày ấy, Thanh Long tỷ tỷ cầm bí tịch song tu có người nhờ nàng tìm đến tìm Bách Lý Thương Mặc.
Đối với Thanh Long không biết nội tình này mà nói, hai người yêu nhau thì đưa cho ai cũng như nhau, có gì không đúng sao? Hoàn toàn không có gì không đúng! Cho dù là đúng thì đối với tướng công không nói lý lẽ nhà mình mà nói, có thể không nhìn là được! Dù sao Huyền Vũ cũng không nói với mình nhất định phải đưa cho Bách Lý Thần.
Cho nên, Thanh Long tỷ tỷ mang theo 'Ý tốt' gõ cửa phòng Bách Lý Thương Mặc.
Cô Cô đại nhân lúc này đang tu luyện Thiên Huyễn Chỉ nàng tâm tâm niệm niệm, chính cái gọi là quen tay hay việc, Bách Lý Thương Mặc hoặc là không làm, còn đã làm rồi thì sẽ làm thật tốt. Hoặc là không công, muốn công sẽ công Bách Lý Thần tơi bời, để nàng ta phải cúi đầu xưng thần.
Cô Cô đại nhân còn nhớ rõ bộ dáng bị khi dẽ của mình lúc trước, thù này không báo, nàng sao có thể tiếp tục làm chưởng môn Hâm Hải Vân Các?!
Cho nên đối với việc Bách Lý Thần đi bế quan, nàng cũng không phản đối, vốn muốn tốt cho Thần Nhi, nàng tự nhiên đáp ứng.
Cũng có thêm một nguyên nhân là nàng sợ Thần Nhi quấn quít lấy mình, mình sẽ không có thời gian luyện tập Thiên Huyễn Chỉ.
Cho nên, Cô Cô đại nhân ước gì Thần Nhi rời đi nhanh chóng.
Không nghĩ tới, Thanh Long lại đích thân ghé thăm mình.
Ở chung với nhóm thần thú một thời gian dài, sự "Cung kính" đối với 'Thần' cũng đã biến mất không ít, nhưng khí thế trên người Thanh Long làm Bách Lý Thương Mặc người ta vẫn phải cẩn thận ba phần.
"Ta gọi ngươi là Bách Lý muội muội được chứ?" Thanh Long tỷ tỷ cười ôn hòa, không khỏi làm cho Bách Lý Thương Mặc thêm vài phần thân cận.
"Nếu như tỷ tỷ thích" đời này Bách Lý Thương Mặc không được ca ca trân trọng, tạo ra cho nàng không ít chuyện ngáng chân, cho nên đối với thân tình rất hời hợt, ánh sáng ấm áp như có như không trên người Thanh Long làm cho Bách Lý Thương Mặc có cảm giác đang đối mặt với một người tỷ tỷ hòa ái dễ gần.
"Bách Lý muội muội, ngươi thật sự không hối hận sao?" Thanh Long cười cười, nụ cười chứa vài phần tang thương lướt qua.
Bách Lý Thương Mặc tự nhiên biết chuyện hối hận Thanh Long nói là gì, "Tỷ tỷ, có lẽ nàng còn chưa đủ trưởng thành, có lẽ nàng còn giống đứa nhỏ, nhưng nàng là Thần nhi của ta, là người nguyện ý theo ta cả đời này. Ta không biết nếu lần đó thật sự mất đi Thần Nhi, ta sẽ trờ thành thế nào, nhưng ta nghĩ ta nhất định không thể cùng ngươi trò chuyện vui vẻ giống như bây giờ. Thần Nhi đối với ta là duy nhất".
Trong mắt Thanh Long có thêm một tia mờ mịt, "Nói như thế nào cũng sẽ không hối hận!" có lẽ là nhớ tới cái gì, ánh mắt có chút mê ly.
Sau một lúc lâu, mới từ trong lòng lấy ra một khối ngọc chứa bí quyết, "Đây là tướng công nhờ ta giao cho nha đầu nhà ngươi, nếu nàng đi bế quan, như vậy ta giao cho Bách Lý muội muội".
Bách Lý Thương Mặc tiếp nhận ngọc bí quyết, nghi hoặc nhìn Thanh Long, "Đây là?".
Thanh Long mất tự nhiên cười cười, "Nghe nói là một phương pháp tu luyện, hẳn là rất thích hợp với Bách Lý muội muội cùng nha đầu nhà ngươi".
Không phải sao, thuật song tu nữ nữ, quả thực là cố ý chuẩn bị vì hai người các ngươi.
Bách Lý Thương Mặc thấy thần sắc Thanh Long khác thường, chỉ biết bên trong đó khẳng định là thứ không thể nói thẳng ra.
Dùng thần niệm nhìn, quả nhiên, nói là phương pháp song tu không bằng nói là xuân cung đồ mới thỏa đáng.
Khóe mắt Cô Cô đại nhân vừa kéo, Thần Nhi thật sự là .
Nàng không biết nên nói như thế nào.
"Bách Lý muội muội cũng không cần phải như thế, đây vốn là gốc rễ tính cách rồi" Thanh Long tỷ tỷ nhận ra Bách Lý Thương Mặc xấu hổ, nói, "Kỳ thật cũng không phải không tốt, Bách Lý muội muội biết nha đầu nhà ngươi tính ra cũng không muốn bị động".
Bách Lý Thương Mặc khó hiểu cau mày, Thanh Long tiếp tục nói, "Trong bí quyết song tu này, phương pháp tu luyện của một công một thụ không giống nhau, nếu nha đầu nhà ngươi chỉ biết phương pháp của thụ dù sao bí quyết này ta giao cho Bách Lý muội muội, về phần xử lý như thế nào là chuyện của muội muội" ngụ ý rất rõ ràng, chỉ cần ngươi không đem phương pháp tu luyện của công dạy cho Bách Lý Thần, chỉ dạy nàng phương pháp của thụ, như vậy về sau thời điểm song tu, còn không phải ngươi luôn luôn ở mặt trên? Chỉ cần ngươi học được hai phương pháp này, ngọc bí quyết tồn tại hay không tồn tại cũng sẽ không còn quan trọng nữa.
Không thể không nói, một chiêu này có thể nói độc ác bội phần.
Đây là Thanh Long đang làm trái ý Thú Ca, ngươi vĩnh viễn sẽ không cảm thấy cái loại tương phản này, còn để ngươi làm người tốt làm cho nàng cảm kích.
Bách Lý Thương Mặc như thế nào cũng là chưởng môn nhân, nghĩ một chút liền thông, tinh tế hiểu được thâm ý trong đó.
Tuy rằng nàng cũng không muốn ức hiếp Bách Lý Thần cả đời, nhưng là có dạy phương pháp của công hay không còn xem biểu hiện của Bách Lý Thần.
Biểu hiện tốt, vậy thì dạy, biểu hiện không tốt, vậy ngươi vẫn tiếp tục thụ đi.
Phối hợp Thiên Huyễn Chỉ mới học, Cô Cô đại nhân nghe xong ý kiến của Thanh Long, có thể nói Bách Lý Thần cả đời này không có cơ hội xoay người.
Bách Lý Thương Mặc nhìn Thanh Long cười thực ôn nhu, lại vì Thú Ca mà bi ai.
Có một người vợ như vậy, trách không được hắn muốn chạy trốn.
Quả là rất phúc hắc a!
"Vậy đa tạ tỷ tỷ".
Bách Lý Thương Mặc tuy rằng cảm thấy Thanh Long phúc hắc, nhưng đề nghị này không phải tốt lắm sao!
Vì không muốn mình ở trên giường không dậy được, vậy chỉ có thể ủy khuất Thần Nhi.
Cho nên, Thần Nhi, Cô Cô sẽ cố gắng học tập!
|
Chương 69 Hai bi kịch bị gài bẫy ở trong lòng Bách Lý Thương Mặc cùng Thanh Long cuối cùng cũng xuất quan.
Sau đó, các bi kịch về nhà tìm các 'Mẹ'.
Thú Ca hiện tại là người có vợ, tự nhiên không thể tiếp tục cùng Bách Lý Thần trộn lẫn, cho dù Thú Ca muốn thì Bách Lý Thần có Cô Cô cũng sẽ đem hắn đuổi đi. Là một người có Cô Cô thì không có huynh đệ, loại chuyện này Bách Lý Thần làm mà trong tròng không có một chút áy náy.
Bách Lý Thần không ngại làm bóng đèn cho người khác, nhưng để ý người khác làm bóng đèn của mình, đối với loại bóng đèn này đuổi xa được bao nhiêu thì đuổi.
Hai người yêu nhau, hận không thể dán lấy đối phương bất cứ lúc nào, làm sao có thể để cho người khác ngáng chân?
Vì ổn định quan hệ cùng Bách Lý Thương Mặc, Bách Lý Thần phải bắt được Cô Cô không buông tay.
Hiện tại cùng Cô Cô ở chung một sân, một gian phòng, một giường, ngươi nói mặc kệ chẳng phải là rất có lỗi với mình?
Nằm bên cạnh là một tuyệt thế mỹ nhân thiên kiều bá mị, không bàn luận chuyện nhân sinh sao được?
Về phần bàn luận như thế nào, Bách Lý Thần từng có một lần kinh nghiệm cảm thấy nàng có thể làm rất tốt.
Đương nhiên, nếu Bách Lý Thần biết mấy ngày nay Cô Cô đều khổ tâm nghiên cứu các loại 'Bí quyết', thì nàng sẽ không nghĩ như vậy.
Bách Lý Thần muốn làm gì trong lòng Cô Cô đại nhân tự nhiên sáng tỏ, nàng sẽ để Bách Lý Thần thực hiện được sao? Tự nhiên là không có khả năng, Bách Lý Thương Mặc cảm thấy mình có thể bị áp, nhưng không thể liên tiếp bị áp, trước kia tuy rằng nàng bị áp nhưng vể sau cũng không có khả năng.
Bất quá, Cô cô đại nhân là loại người đã làm thì sẽ làm tốt nhất, nàng chắc chắn về sau, Bách Lý Thần chỉ có thể ngửi thấy mùi thịt mà không thể nếm được vị thịt.
"Thần Nhi, ngươi xem xem, đây là cái gì?" Bách Lý Thương Mặc cầm giấy viết thư trong tay, cười như không cười nhìn Bách Lý Thần.
Bách Lý Thần cảm thấy không hiểu, ta gần đây vẫn ngoan ngoãn, biểu tình của Cô Cô là sao?
Chỉ cần nghĩ đến gần đây cũng không có gây sự gì, trong lòng cảm thấy rất tò mò.
Mở phong thư ra nhìn chữ bên trong, sắc mặt Bách Lý Thần chậm rãi quýnh lên, trách không được Ngư Tuyết đến bây giờ cũng chưa trở về, muốn đi Thiên Đạo Tông! Tần Y thật kiêu ngạo, còn viết thư cho mình nói giúp mình chăm sóc muội muội, nếu rảnh có thể đi Thiên Đạo Tông gặp nàng, dù sao ý tứ giữa những hàng chữ chính là, người ta đang giam giữ, muốn đem nàng trở về thì kêu Bách Lý Thần đến!
"Ạch, Cô Cô, chuyện này cũng không quan đến ta, ngươi biết lòng ta chỉ có ngươi thôi mà!" Bách Lý Thần thức thời biểu lộ thái độ của mình, đây cũng là một loại thổ lộ sao!
Bách Lý Thương Mặc cười cười không nói gì, dù sao đối với Bách Lý Thần nàng không thể đánh cũng không thể mắng, da mặt Thần Nhi dầy, Cô Cô đại nhân là mặc cảm, dưới tình huống như vậy còn có thể nói ra lời nói xấu hổ như thế.
"Ngươi tính làm sao bây giờ?" Bách Lý Thương Mặc đối với Tần Y cũng có tâm phòng bị, trước đây nàng sẽ ghen tị nếu Bách Lý Thần có mối quan hệ thân mật này, đừng nói đến hiện tại mối quan hệ của hai người đã sâu sắc như thế nào. Đối với Tần Y, Cô Cô đại nhân tuy rằng rất tin tưởng, nhưng dù sao tuổi của Tần Y và Bách Lý Thần xấp xỉ nhau, mà mình lại không biết kém Thần Nhi bao nhiêu năm. Tuy rằng nói tu chân không kể năm tháng, nhưng dù sao cũng là người, cũng không thể ngoại lệ, mà cuối cùng cũng không biết nói như thế nào?
"Còn có thể làm sao bây giờ? Để ý nàng làm gì?" Bách Lý Thần nhìn bức thư, cười nhạt, "Muốn ta đi gặp nàng, nằm mơ đi! Để cho Ngư Tuyết ở đó cũng tốt lắm, dù sao Thiên Đạo Tông cũng nuôi nổi. Hơn nữa, nghe Thú Ca nói Tần Y cùng Ngư Tuyết có khả năng phát triển quan hệ, ta đi qua chia rẽ người ta làm gì? Không phải có bệnh sao! Chính cái gọi là hủy mười ngôi miếu, dứt khoát tạo một mối hôn sự, ta cũng không thiếu đạo đức như vậy".
Bách Lý Thương Mặc không nghĩ tới Bách Lý Thần sẽ nói như vậy, nói như thế nào thì Ngư Tuyết cũng là thần khí, nếu đổi lại là người khác, đừng nói Thiên Đạo Tông kể cả đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào một lần.
Bách Lý Thần thấy sự kinh ngạc trong mắt Bách Lý Thương Mặc, "Cô Cô, ta không coi Ngư Tuyết là binh khí, ta đem nàng đối xử như muội muội, cho nên muội muội muốn đi đâu chơi, làm tỷ tỷ không muốn can thiệp. Nếu Ngư Tuyết đi mà không vui, Tần Y cũng không mang nàng đi được, nếu nàng đi, thì Ngư Tuyết tự nhiên cũng có suy nghĩ của nàng. Cho nên, ta đi hay không đi cũng không quan trọng".
Nếu người khác nói, Bách Lý Thương Mặc tất nhiên không tin, nhưng trong mắt Bách Lý Thần không có loại suy nghĩ chỉ cần hiệu quả và lợi ích, luôn sạch sẽ trước sau như một, cho nên Bách Lý Thương Mặc tin.
Thật ra muốn nói Cô Cô đại nhân không có ý đó là không có khả năng.
Lục Đại môn phái tuy rằng ngoài mặt tưởng như hòa bình, nhưng trong nội bộ không ai không bị người đàn áp qua một lần, đều ngấm ngầm gia tăng thực lực, làm chưởng môn không áp lực không tính kế là không được .
Đây cũng giải thích vì sao Bách Lý Thương Mặc đối với tứ đại thần thú ở lại Lạc Hà phong, mở một mắt nhắm một mắt.
Chỉ cần mấy người các nàng ở, liền mơ hồ hiểu rằng các nàng cùng Hâm Hải Vân Các có quan hệ, Bách Lý Thương Mặc ước gì các nàng cả đời ở nơi này!
Mà kiếm linh Ngư Tuyết này, nói không muốn để cho Bách Lý Thần khống chế nàng hoàn toàn là nói dối.
Tuy rằng trong lòng hy vọng Ngư Tuyết ở Hâm Hải Vân Các đi theo Bách Lý Thần, nhưng Thần Nhi đã nói, nàng cũng không tiếp tục miễn cưỡng.
Cùng Thần Nhi so sánh thì thần khí gì cũng biến thành tiểu muội.
"Nếu Thần Nhi nói như vậy, thì liền như vậy đi".
Theo lý thuyết đưa thư giữa các phái trong Lục Đại môn phái tuyệt đối sẽ không chậm như vậy, nhưng bởi vì thư này mang tính cá nhân, cho nên Tần Y tìm một tiểu sư đệ nội tông đi đưa thư, vốn không phải gửi cho Bách Lý Thương Mặc mà là gửi cho Bách Lý Thần, chỉ là tiểu sư đệ này bị cà lăm, cho nên đệ tử Hâm Hải Vân Các nhận thư dưới tình huống nghe không rõ.
Sợ bị Tần đại tiểu thư trách cứ, vì thế tiểu sư đệ kia ngay cả mọi người cũng không dám gặp.
Bách Lý Thần cười hắc hắc, sau đó thừa dịp Bách Lý Thương Mặc không chú ý trực tiếp ôm thắt lưng Cô Cô đại nhân, "Cô cô, ngươi thật tốt" Bách Lý Thần chống lại ánh mắt bất đắc dĩ của Bách Lý Thương Mặc, híp mắt, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt, "Kỳ thật, chúng ta có thể làm một chút việc" nhìn trước ngực Bách Lý Thương Mặc, Bách Lý Thần nuốt nước miếng, thật nhớ cảm xúc kia a!
Cô Cô đại nhân giãy dụa muốn thoát thân, ban ngày ban mặt, nàng cũng dám!?
Cô Cô tuy rằng khổ tâm nghiên cứu các loại bí pháp, nhưng khi chân chính ở chung, Bách Lý Thần hình như vẫn ở thế thượng phong, đại khái là vì tâm tư công quân của nàng quá nặng, có chấp niệm, cho nên cùng Bách Lý Thần so sánh, Cô Cô vẫn có chút thụ.
Bách Lý Thương Mặc muốn công Bách Lý Thần bởi vì nàng muốn trở về; mà Bách Lý Thần công Cô Cô đại nhân là vì nàng là 'công quân', tính chất bất đồng, ý niệm sinh ra trong đầu cũng không giống nhau.
Đương nhiên, công thụ ở đây không biểu hiện tuổi lớn hơn, kỳ thật mọi thứ đều là mây bay.
Ngay thời điểm Cô Cô đại nhân không nề hà muốn chụp Bách Lý Thần, Thú Ca mang theo gia quyến đẩy cửa phòng ra.
"Ách, các ngươi tiếp tục " mắt Thú Ca nhìn thẳng, không thể tưởng được hai người không quan tâm đến trình độ này, cửa cũng không khóa, kết giới cũng không tạo, thật sự là ta thích!
Thanh Long cùng Chu Tước hiển nhiên cũng không nghĩ đến, sắc mặt đỏ ửng.
"Khụ, có việc?" Bách Lý Thần đối mặt với nhóm nương tử của Thú Ca vẫn rất áp lực, buông lỏng Bách Lý Thương Mặc, hỏi.
Thú Ca dường như nghĩ tới việc đứng đắn, sắc mặt rùng mình, nói: " Vùng biển Đông Hải hình như có cái gì đó muốn xuất hiện".
Bách Lý Thương Mặc quay đầu lại, trong mắt ngưng trọng.
Nếu đúng như Huyền Vũ nói, Tu Chân Giới sợ rằng thật sự không có thái bình.
Đừng nói chính đạo bất hòa, Ma Tông chỉ sợ cũng muốn chen chân vào.
Xem ra hôm nay, muốn thay đổi.
Gió đã nổi lên.
|
Chương 70 Khu vực biển Đông Hải, từng là nơi Long tộc cư ngụ.
Về sau do một nguyên nhân nên tất cả Long tộc đều đi lên thần giới, vì thế khu vực biển này liền không có người quản lý.
Cũng có không ít người tu chân muốn có ý với Đông Hải, chẳng qua cấm chế khu vực này không ai có thể phá, cho nên lâu ngày, nhóm người tu chân nhanh chóng quên đi 'mảnh đất vàng' này.
Long tộc, bảo tàng.
Nghe nói, ở dưới Đông Hải có vô số linh khí, tiên khí, các loại công pháp, đan dược người tu chân tha thiết ước mơ, nói tóm lại, chỉ cần đem bất kỳ một thứ gì dưới Đông Hải ra, bất luận người hay môn phái nào đoạt được đến tay tất nhiên có thể nhất thống Tu Chân Giới.
Chỉ là cấm chế Long tộc lưu lại quá lợi hại, thế gian căn bản không ai có thể phá, đi một người chết một người, đi hai người chết một đôi.
Mà tiên nhân cũng không để ý bảo vật này, bởi vì thứ tốt Long tộc đều đã mang đi thần giới, số bảo vật lưu lại này bất quá chỉ làm cho người tu chân thèm thôi.
Tiên giới, thần giới đều có quy định của mình, cũng không phải ngươi muốn xuống trần thế thì xuống, cũng chỉ có loại "nhân tài" nghịch thiên giống tứ đại thần thú này không quan tâm quy định, đương nhiên, các nàng cũng là lén lút.
Quy định tồn tại đều có đạo lý của nó, không thể tùy tiện vi phạm, nếu không thế giới này sẽ rối loạn.
Giống như người tu chân không thể động thủ với người thường, thần tiên cũng không thể.
Nếu vài ông thần này không tùy tiện xuống dưới thì Tu Chân Giới này cũng bình yên.
"Cô Cô, ngươi nói ngoại trừ chúng ta, có môn phái nào biết không?" Bách Lý Thần cưỡi Lưu Hỏa Kiếm Bách Lý Thương Mặc đưa, hai người đi song song nhau.
"Trời sinh dị tượng, người nào không biết?" Bách Lý Thương Mặc nhìn về hướng Đông Hải kia, liền thấy phía trên đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng có một tia sét đánh xuống, rất áp lực.
Mới nửa ngày, toàn bộ khu vực biển Đông Hải liền không yên ổn .
"Ặc, người của Ma Tông hẳn là cũng sẽ tới thôi?!" Bách Lý Thần đối với Ma Tông thật sự là rất rối rắm, Mộc Tử Khê lần trước thiếu chút nữa chém chết nàng, cho dù như thế, nàng cũng không nói cho Bách Lý Thương Mặc biết, sợ Bách Lý Thương Mặc nhìn thấy Mộc Tử Khê. Nay, Đông Hải có dị tượng, môn phái cùng người tu chân nào làm sao không nghĩ tới việc chiếm được một phần lợi ích? Cho dù mình không cần, cũng không thể để cho người khác cầm đi.
Ma Tông vẫn ẩn nhẫn không xuất hiện, lần này chỉ sợ cũng ngồi không yên.
Khu vực biển Đông Hải, từng là nơi Long tộc cư ngụ.
Về sau do một nguyên nhân nên tất cả Long tộc đều đi lên thần giới, vì thế khu vực biển này liền không có người quản lý.
Cũng có không ít người tu chân muốn có ý với Đông Hải, chẳng qua cấm chế khu vực này không ai có thể phá, cho nên lâu ngày, nhóm người tu chân nhanh chóng quên đi 'mảnh đất vàng' này.
Long tộc, bảo tàng.
Nghe nói, ở dưới Đông Hải có vô số linh khí, tiên khí, các loại công pháp, đan dược người tu chân tha thiết ước mơ, nói tóm lại, chỉ cần đem bất kỳ một thứ gì dưới Đông Hải ra, bất luận người hay môn phái nào đoạt được đến tay tất nhiên có thể nhất thống Tu Chân Giới.
Chỉ là cấm chế Long tộc lưu lại quá lợi hại, thế gian căn bản không ai có thể phá, đi một người chết một người, đi hai người chết một đôi.
Mà tiên nhân cũng không để ý bảo vật này, bởi vì thứ tốt Long tộc đều đã mang đi thần giới, số bảo vật lưu lại này bất quá chỉ làm cho người tu chân thèm thôi.
Tiên giới, thần giới đều có quy định của mình, cũng không phải ngươi muốn xuống trần thế thì xuống, cũng chỉ có loại "nhân tài" nghịch thiên giống tứ đại thần thú này không quan tâm quy định, đương nhiên, các nàng cũng là lén lút.
Quy định tồn tại đều có đạo lý của nó, không thể tùy tiện vi phạm, nếu không thế giới này sẽ rối loạn.
Giống như người tu chân không thể động thủ với người thường, thần tiên cũng không thể.
Nếu vài ông thần này không tùy tiện xuống dưới thì Tu Chân Giới này cũng bình yên.
"Cô Cô, ngươi nói ngoại trừ chúng ta, có môn phái nào biết không?" Bách Lý Thần cưỡi Lưu Hỏa Kiếm Bách Lý Thương Mặc đưa, hai người đi song song nhau.
"Trời sinh dị tượng, người nào không biết?" Bách Lý Thương Mặc nhìn về hướng Đông Hải kia, liền thấy phía trên đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng có một tia sét đánh xuống, rất áp lực.
Mới nửa ngày, toàn bộ khu vực biển Đông Hải liền không yên ổn .
"Ặc, người của Ma Tông hẳn là cũng sẽ tới thôi?!" Bách Lý Thần đối với Ma Tông thật sự là rất rối rắm, Mộc Tử Khê lần trước thiếu chút nữa chém chết nàng, cho dù như thế, nàng cũng không nói cho Bách Lý Thương Mặc biết, sợ Bách Lý Thương Mặc nhìn thấy Mộc Tử Khê. Nay, Đông Hải có dị tượng, môn phái cùng người tu chân nào làm sao không nghĩ tới việc chiếm được một phần lợi ích? Cho dù mình không cần, cũng không thể để cho người khác cầm đi.
Ma Tông vẫn ẩn nhẫn không xuất hiện, lần này chỉ sợ cũng ngồi không yên.
Đối mặt với Ma Tông như hổ rình mồi, bọn họ cũng rất khẩn trương.
Tâm tư Bách Lý Thần giờ phút này lại sớm đặt ở ma đạo Tam Tông, chết tiệt, Mộc Tử Khê rốt cuộc có tới không? Xem cấp bậc của nàng hẳn là thuộc loại cao tầng, khẳng định sẽ đến đi?!
Cẩn thận nhìn phía đối diện , rốt cục ở trong góc thấy được một nam tử mang mặt nạ màu bạc, mà đứng bên người hắn là một cô gái mặc áo vàng, cô gái kia dường như cảm thấy tầm mắt Bách Lý Thần, đối với nàng cười cười ý vị thâm trường.
Nam tử này không phải người khác, đúng là Mộc Tử Khê!
Đừng tưởng rằng mặc nam trang thì tỷ đây sẽ không nhận ra, bóng dáng của Mộc Tử Khê hóa thành tro ta cũng nhận ra!
Bởi vì lần trước gặp thì Mộc Tử Khê mặc chính là nam trang, cho nên Bách Lý Thần tuyệt đối sẽ không nhận sai !
"Khê di, ngươi nói nàng sẽ nhận ra ngươi sao?" Nam Mộ Ngân nhìn nữ tử áo trắng bên người Bách Lý Thần dùng ngữ khí khiêu khích hỏi Mộc Tử Khê, "Sợ là trong mắt nàng chỉ có Bách Lý Thần thôi?!".
Kỳ thật, đối với việc Bách Lý Thương Mặc thay lòng đổi dạ, Nam Mộ Ngân rất là thích. Sở dĩ lúc trước nàng giữ lại mạng cho Bách Lý Thần là để nhìn xem người trong lòng Bách Lý Thương Mặc là ai, Bách Lý Thần đến tột cùng có bao nhiêu trọng lượng.
Có Bách Lý Thần ràng buộc, Khê di muốn cùng Bách Lý Thương Mặc tiếp tục tiền duyên là khó càng thêm khó.
Chỉ cần Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc đi cùng nhau, một ngày nào đó Khê di sẽ là của mình.
Cho nên, nàng chẳng những không giết Bách Lý Thần, thậm chí còn âm thầm cứu nàng ta là như thế.
"Mộ Ngân " Mộc Tử Khê lạnh lùng hướng cô gái quát, "Câm miệng!".
Cô gái oán hận trừng mắt liếc Bách Lý Thương Mặc bên kia một cái, quả nhiên không hề nói nữa.
Nếu đổi thành người khác, nàng sớm giết đối phương một trăm lần, nhưng Mộc Tử Khê, nàng có thể dễ dàng tha thứ.
Những người khác, bao gồm phụ thân thân sinh của nàng cũng không dám răn dạy nàng như thế.
Mộc Tử Khê ngẩng đầu nhìn bầu trời tối như mực dường như đang áp chế một cái gì đó, hai tay chắp sau lưng gắt gao nắm chặt, lực đạo kia mạnh đến nỗi có thể đâm thẳng vào tim.
Nàng không dám đối mặt với Bách Lý Thương Mặc, nhưng lần này sợ là sẽ có xung đột vũ trang.
Các nàng đứng ở hai bên trận doanh, vì đều lợi ích, không thể tránh được tranh đấu.
Cho dù nàng không ra tay, Bách Lý Thương Mặc cũng sẽ động thủ.
Bởi vì, các nàng là địch nhân.
Không khí áp lực tràn ngập hai bên bờ, mọi người đều nín thở chờ thời điểm, mặt biển bằng phẳng đột nhiên có một cột sáng hướng thẳng từ dưới nước lên trời, cột sáng hiện ra trận pháp mà ai cũng chưa bao giờ gặp.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có một ai dám lên phía trước.
Rốt cục, có người hành động.
Ngự kiếm hướng tới cột sáng mà đi.
Chạm vào cột sáng, người nọ đột nhiên không thấy.
Không biết là ai hô to một tiếng truyền tống trận, đám người xôn xao lên.
Trong lúc nhất thời, quần hùng cùng tiến lên, đều hướng cột sáng kia bay tới.
|
Chương 71 Vì tranh đi trước, người bình thường tự nói mình là tu chân chính đạo đều khẩn cấp ra tay với người bên cạnh để tranh giành, trong lúc nhất thời các loại phi kiếm bay loạn trên không trung. Cô Cô đại nhân cau mày nhìn cảnh tượng khó coi này, vì biết bọn họ ra vẻ đạo mạo, nàng mới không muốn cùng bọn họ quá mức thân cận, Lục Đại môn phái nói thật dễ nghe, nhưng có mấy môn phái là sạch sẽ ? Bách Lý Thương Mặc không thể cam đoan người khác tốt, nàng chỉ có thể tận lực dạy dỗ hành vi của đệ tử môn phái mình, kỳ thật chính nàng cũng không sạch sẽ giống như ngoài mặt. Làm chưởng môn một môn phái, hoặc nhiều hoặc ít cũng không có khả năng sạch sẽ. Bách Lý Thần cũng bị kỹ năng đánh nhau đặc biệt này làm cho rung động, trước kia chơi trò chơi trực tuyến từng đi đánh với bang hội còn tốt hơn hiện tại, hiện tại thật hỗn loạn a! "Cô cô " trong lúc nhất thời Bách Lý Thần cũng không rảnh chú ý Mộc Tử Khê, mà là ngơ ngác nhìn cảnh đánh nhau trên trời, "Đây là tiên đạo Cô Cô theo đuổi sao?" quả nhiên như trong tiểu thuyết viết, một đám sói đội lốt cừu a! Bách Lý Thương Mặc kéo kéo khóe miệng, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lắc đầu thở dài một hơi, "Kỳ thật rất nhiều chuyện ngươi không đếm xỉa đến nhưng không phải không có, đi lên con đường này, có một số việc không thể tránh được" linh khí trong Tu Chân Giới vốn thiếu thốn, bảo vật khan hiếm, mà núi tốt sông tốt đều bị môn phái lớn chiếm cứ, môn phái nhỏ có được chẳng qua chỉ là những nơi nhỏ như thịt muỗi, chỉ biết kéo dài chút hơi tàn khi bị môn phái lớn đè xuống, hiện tại có cơ hội lớn xuất hiện trước mắt như vậy, còn không liều mạng chạy về phía trước?! Lục Đại môn phái thế lực ngang nhau, cho dù Bách Lý Thương Mặc không muốn đi thứ nhất, mặt khác Ngũ Đại môn phái cũng không cam lòng làm người đi sau, nếu có thể đến được bảo tàng của Long tộc, về sau có thiên hạ. Cho nên, có thể nói, truyền tống trận này làm cho người tu chân trở nên điên cuồng. Tựa như người thường yêu tiền, người tu chân cũng để ý gì đó, chính là các loại thiên tài địa bảo, linh khí, tiên khí, công pháp đan dược. Huống chi còn có người của Ma Tông như hổ rình mồi, ai mà chịu làm người lạc hậu? Có lẽ do như vậy trong nháy mắt, thứ tốt đã bị người khác lao đi đoạt lấy, cho nên điên cuồng là điều không thể tránh được. Bách Lý Thương Mặc cùng Bách Lý Thần có thể trấn định như vậy, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì các nàng có các tiên khí rất tốt. Cô Cô đại nhân có kiếm tiên trong tay, mà Bách Lý Thần cũng có thần khí nghịch thiên tiểu Ngư Tuyết, tuy rằng không có chuyện gì để trọng dụng, nhưng nàng cũng đã được biết qua thần khí là như thế nào, tự nhiên đối với bảo tàng của Long tộc không có bao nhiêu hứng thú. "Thần Nhi " Bách Lý Thần không phản ứng lại, đã bị Cô Cô đại nhân ôm thắt lưng ngự kiếm hướng cột sáng bay tới. Bách Lý Thương Mặc làm chưởng môn Hâm Hải Vân Các tự nhiên cũng vì môn phái nhà mình mà lo lắng, mình không cần, nhưng không có nghĩa môn hạ đệ tử không cần, cho nên có chút này nọ nàng không thể không tranh. Chưởng môn, không chỉ là vinh quang, còn có các loại nghĩa vụ. Bách Lý Thần tự nhiên cũng hiểu tâm sự của Cô Cô, ngươi không cần người khác sẽ muốn, ngươi không mạnh người khác sẽ đàn áp ngươi, không muốn bị người khác đàn áp, cũng chỉ có thể tranh đấu, cho dù tranh đấu đoạt được mà không dùng cũng không để cho người khác. "Cô Cô yên tâm, ta sẽ không rời Cô cô nửa bước" mặt Bách Lý Thần nghiêm túc đỏ ửng, ở trong lòng Cô Cô đại nhân thật sự rất nhộn nhạo. Đứa nhỏ không được ăn thịt thực vất vả, nhẫn nại đủ loại a! Khóe mắt lơ đãng nhìn qua nam tử mang mặt nạ bạc phía dưới, Bách Lý Thần lộ ra tươi cười đắc ý. Cô Cô là của ta! Không tiếng động dùng khẩu hình nói ra lời nàng muốn nói, đây là một loại khiêu khích cũng là một loại tuyên chiến. Do đó, Bách Lý Thần cùng Mộc Tử Khê vĩnh viễn không có khả năng trở thành bằng hữu. Nàng cũng không có tốt bụng đến nỗi cùng tình địch, và là người thiếu chút nữa giết chết mình làm bằng hữu. Nghĩ đến Mộc Tử Khê là người kiêu ngạo như vậy cũng khinh thường bắt tay giảng hòa cùng Bách Lý Thần . Mộc Tử Khê mắt lạnh nhìn Bách Lý Thần khiêu khích mình, lần trước, quả nhiên không nên lưu lại một mạng cho nàng. Bất quá, ta có thể giết ngươi lần đầu tiên, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai. Trăm ngàn lầm đừng để ta gặp ngươi vào thời điểm sau khi vào truyền tống trận, nếu không đó là lúc ngươi chết. Hừ nhẹ một tiếng, cũng không nhìn Nam Mộ Ngân mà xé gió bay thẳng đến cột sáng kia. Nam Mộ Ngân nhìn bóng dáng Mộc Tử Khê rời đi àm ảm đạm xuất thần. Sau đó, cũng ngự kiếm đuổi theo hướng Khê di. Nàng biết trong lòng Khê di trách cứ chính mình, nhưng nàng cũng không hối hận. Bách Lý Thần không chết, nàng mới có cơ hội! Cho nên, cái gì đều có thể nghe Khê di, chỉ là vấn đề về Bách Lý Thần nàng muốn làm trái lại với Mộc Tử Khê. Khê di, khi nào thì ngươi mới biết tình yêu của ta dành cho ngươi đây?! Ánh sáng như hòa vẩy lên người, Bách Lý Thần chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó lại mở to mắt, liền xuất hiện ở một nơi kỳ quái. Hai chữ mang ánh sáng vàng rực rỡ kia nháy mắt làm mù mắt chó của nàng. Long cung?! Trời ạ, ta đang ở trong thế giới Tây Du kí sao?! Sắc mặt Bách Lý Thần thiên biến vạn hóa, mà Bách Lý Thương Mặc cũng bị nơi mà cột sáng rầm rộ phá biển kia đưa tới làm chấn động một chút. Thì ra truyền tống trận này dẫn đến Long Cung dưới Đông Hải. "Cô Cô, sao chỉ có hai người chúng ta?" Bách Lý Thần nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy người thứ ba ở đây không khỏi tò mò, nhiều người tiến vào sao cũng chỉ có hai người chúng ta ở đây? Bách Lý Thương Mặc tuy rằng sống lâu, từng trải qua nhiều tình huống khác nhau, nhưng loại tình huống này là lần đầu tiên nàng gặp, "Cái này, ta cũng không biết. Chúng ta vẫn nên vào xem đi" không biết vì cái gì cảm thấy bốn phía quá mức yên tĩnh, có cảm giác như đang ở trong mộng, không thực tế. "Ừm" Bách Lý Thần gật gật đầu. Như vậy cũng tốt, còn hơn gặp phải Mộc Tử Khê . Long Cung này cực kỳ to lớn, mà ở trong này dường như có một loại cấm chế, căn bản người ta không thể ngự kiếm mà đi, dù sao chính là không thể ngự khí ngự phong, chỉ có thể dựa vào hai chân. "Cô Cô, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?" Bách Lý Thần thật sự mệt mỏi, Long Cung to lớn trống trơn, tuy rằng đồ vật các loại đều có, nhưng không có sinh khí, đừng nói rồng, lính tôm tướng cua đều không có. "Được". Bách Lý Thương Mặc đi tới đây mày chưa từng giãn ra, luôn cảm thấy có chỗ không đúng mà lại không nói ra được là không đúng chỗ nào. Bách Lý Thần tìm ghế dựa ngồi xuống, sau đó nhìn mọi nơi, "Cô Cô, cái này là gì vậy, sao nơi nào cũng có nó?" Bách Lý Thần không chớp mắt chỉ vào một khối tinh thạch màu đen trong góc, nghi hoặc hỏi. Một lời làm người trong mộng bừng tỉnh, một câu của Bách Lý Thần hoàn toàn làm cho Bách Lý Thương Mặc hiểu được. Kỳ thật, các nàng căn bản luôn ở tại chỗ không có rời đi. Nơi này, chẳng qua một ảo cảnh. Mà này khối tinh thạch chính là chứng cớ. Bách Lý Thương Mặc híp mắt đi qua, tinh tế đánh giá khối tinh thạch không biết tên này, lấy tay sờ sờ nó, sau đó lại tùy ý sờ sờ cái bàn, quả nhiên có điều bất đồng. Tinh thạch có cảm giác thật, mà cái bàn cho cảm giác hơi hư ảo. "Thần Nhi, sợ là chúng ta đã rơi vào ảo cảnh" Bách Lý Thương Mặc quay đầu lại tận lực thả lỏng nói, "Bất quá, xem ra ảo cảnh này cũng không đả thương người, chì là muốn chúng ta ở bên trong đi dạo, xem ra người bố trí trận pháp này không xấu". Cô Cô, tâm địa không xấu không có nghĩa là tâm địa hắn tốt, được không? Bách Lý Thần thật sự không thể bình tĩnh như Bách Lý Thương Mặc, "Cô cô, ta còn muốn cùng ngươi du sơn ngoạn thủy nữa, ta cũng không hy vọng chúng ta chết già ở trong này". Ta không muốn làm chưởng môn nhân phái Cổ Mộ! Ngươi không phải Tiểu Long Nữ, ta cũng không phải Dương Quá, cho nên, phái Cổ Mộ thật sự không thích hợp với chúng ta! Mà câu tiếp theo của Bách Lý Thương Mặc trực tiếp làm Bách Lý Thần hôn mê, "Thần Nhi, cấm chế này ta không thể phá". Cô Cô đại nhân dùng ngữ khí thật đạm mạc nói xong, giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt. Ô ô ô, Cô Cô, ngươi có thể cho ta giết ngươi một chút không?! Bách Lý Thần tỏ vẻ bị đau trứng. Thì ra Cô cô cũng không phải vạn năng !
|