Đế Vương Sủng
|
|
Chương 36 Thật ra thì trong cung vốn không có 'Hoàng Hậu' để giải thích, đối với một đế quốc chỉ có nữ tôn, nam nhân chỉ đứng đằng sau, trong sử sách ghi lại cũng đều là 'Phượng Hậu'. Chỉ có một quốc gia nhỏ ở kia mới có địa vị đảo ngược, nam nhân nhiếp chính, thì mới có nữ nhân xưng vị hoàng hậu. Không hề sai, Tiêu Hàm nói chính là Hoàng Hậu. Minh Lâm hoàn toàn không buồn ngủ, mở to đôi mắt kinh ngạc, trong đầu không biết có phải vì những lời này của nàng dọa cho hoảng thần, thật lâu sau cũng không thấy phản ứng. Tiêu Hàm cúi đầu nhìn nàng một cái, chân mày cũng nhíu lại chứng minh những lời nàng là có nghe, liền hỏi tiếp: "Ta nghĩ, Phượng Hậu kếu cũng không được tự nhiên, mà nàng chắc chắn cũng sẽ không thích. Hoàng Hậu rất tốt, thích hợp với nàng hơn." Minh Lâm đoán có lẽ trước kia đầu Tiêu Hàm đã từng bị lừa đá qua, cho nên di chứng sau này mới bộc phát, cho nên mấy lời này không thể coi là thật, cũng không thể truy cứu, muốn khinh thường coi không nghe. "Ta thấy hơi mệt." Thừa lúc Tiêu Hàm đang thả lỏng, Minh Lâm đem nàng đẩy ra, ngồi dậy đòi sang bên kia một chút. Bởi vì mấy ngày nay ngồi trên xe vượt đường xa, Minh Lâm cũng tự có cách của mình, nói cách khác là ngủ ỡ đâu, ngũ tư thế nào, cần gấp đệm làm mấy lần thì mới có tư thế thoải mái, nàng cũng không hề chịu thua thiệt mà tự ngược mình. Tiêu Hàm cứ thế nhìn nàng rời khỏi ngực mình, hệt như phản ứng đối với nàng có chút mệt mỏi, theo lý thuyết thì cũng không nên bình tĩnh đến như vậy chứ? Nàng cũng không hy vọng nàng ấy có thể cảm động đi nha, nhưng dù gì cũng muốn xem nàng ấy trừng mình vài cái, rồi còn có cho dù có chết cũng cự tuyệt không theo nữa mà? Mãi nghĩ theo, thì cái đệm trên đầu Minh Lâm cũng đã điều chỉnh xong, cũng để cho nàng có một chỗ thoải mái nằm, "Bây giờ đi ngủ sao?" "Ừ." Minh Lâm nhắm mắt, cổ họng phát ra một tiếng hừ. Tiêu Hàm nhìn thức ăn trên bàn, "Sao không ăn them chút gì, nửa đêm đói lại tỉnh giấc, cũng không ai quản nàng." "Buổi chiều miệng cũng đã ăn rồi, không đói bụng." Ngược lại không hề có chút khách khí. Tiêu Hàm thầm nghĩ, Minh Lâm căn bản không hề ngốc, còn biết cách làm sao cho mình qua ngày thật tốt, mặc dù còn liều sống liếu chết cùng nàng đối nghịch, nhưng nàng cũng không nhìn thấy chỗ đó, cũng có lẽ không phải chuyện như vậy. Cũng không thể trách mấy ngày nay đều yên phận ngồi trong xe mà đi, Tiêu Hàm nhìn xa xăm cũng không có nhớ mình đã hạ lệnh lúc nào, đem chuyện tình cảm của Minh Lâm làm chủ chốt, đối với nàng sai sử cũng thật thuận tay. Nghĩ tới đây lại có chút cảm giác buồn cười, Minh Lâm người này nàng còn không hiểu được hết, bất quá cũng không phải bộ chết ngắc như bây giờ của nàng ấy, ít nhất đầu óc La Tiếu đơn giản, tứ chi phát triển bản chất mãng phu chi dũng nàng hoàn toàn không có. Đem áo khoác thật dày đắp lên người cho Minh Lâm, ánh mắt Tiêu Hàm nhu hòa nhìn nàng ngủ. Nói chính xác hơn Minh Lâm còn chưa có ngủ, nàng lại nghĩ tới vấn đề vừa nói trước đó, cảm thấy mọi chuyện tất cả không thể nào. "Ta biết nàng hiện tại không thể nào hoàn toàn tiếp nhận, bất quá ta không nói giả, chuyện Hoàng Hậu là ta nghiêm túc." Bất kể là thật hay giả, để cho một tù bình của địch quốc bước lên vị trí của Phượng Hậu, cho dù là thân phận của nữ nhân cũng không sợ làm trò cười mạo hiểm cho thiên hạ sao? Toàn bộ bá quan văn võ, thiên hạ trăm họ, nơi nào có thể nói được? Trong lòng Minh Lâm cũng không muốn, không biết nói gì. Thấy nàng không thèm để ý tới Tiêu Hàm cũng không giận, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Chuyện này có chút không giống với bình thường, có thể do ta thích nàng nhưng cứ gọi nàng như vậy cũng không được minh bạch khi theo ta, ta muốn cho nàng một danh phận, cũng sẽ có chút khó khăn." "... Ta không muốn." Minh Lâm rốt cuộc cũng chịu không nổi nàng, trong lòng không bình tĩnh, giả vờ cũng không thể giả vờ lâu được, suy nghĩ một tuy không mở mắt nhưng vẫn phải hé miệng nói: "Ta không thích ngươi, ngươi để ta bên cạnh người ngươi ta cũng chịu, đừng ép ta như vậy nữa." Tiêu Hàm bị lời nói của nàng dội lạnh thấu tim, hoàn toàn không để mắt đến trong đó là cưng chiều hay địch ý, "Nàng coi là thật, đối với ta cũng không có chút tình nghĩa gì sao?" Nàng sẽ cứ như vậy đợi nàng ấy, vẫn không thể nói nàng cảm động một chút nào sao? "Nếu ngươi vẫn dùng cái gì nữa uy hiếp ta, ép ta nói thích ngươi, ta cũng sẽ nói." Minh Lâm thẳng thừng nói, rốt cuộc cũng khiến cho người kia nhìn về phía nàng. Tiêu Hàm bị ánh mắt nàng mê mẫn, nhìn chằm chằm không chịu rời, hồi lâu mới tỉm về âm thanh của chính mình, "Ta muốn nghe." Không thể nói ra trong đó có chút run nhẹ, nghe ra khiến cho lòng người cũng run theo. Minh Lâm cũng vậy liền mở mắt nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, ngập tràn trong đó là ý gì cũng không ai biết được. Nhưng tóm lại nàng lại khôn khéo làm theo nguyện ý của Tiêu hàm, ôn nhu nói: "Ta thích ngươi." Cho nên sóng mắt cũng chuyển a chuyển, có thể khiến cho hình người cũng phải lượn quanh đi vào. Có một chút coi là thật, đó chính là vạn kiếp bất phục. Nhưng là giả, Tiêu Hàm cũng biết, Chính mình cũng không thể thoát ra được. Minh Lâm thật ra còn tưởng đây chính là làm theo mệnh lệnh của mình, cho nên mới ung dung nói ra như vậy, nhưng mà sự thật cũng không phải như vậy, tim đập trong giây lát cũng nóng nảy, nhưng lới đã tới miệng, nuốt xuông thì rất dễ dàng bị người nhìn ra nguyên nhân. Cuối cùng chỉ biết làm bộ dạng cứng rắn không đau, ném bao hành lý tựa như ném ra bốn chữ. Cho dù như thế nào thì mình nói nàng cũng không hiểu. Tiêu Hàm kích động khi thấy cơ hội tốt, dù gì cũng đã biết rõ sự thật, chỉ biết cúi đầu thở dài một tiếng, trong lòng có nhiều hy vọng là thật chứ? Thân là Quân Vương, bên người thì người hầu hạ cũng không hề ít, không có lợi ích gì cũng không có kẻ nào đến mưu cầu, chân chính có thể thích nhau mà không có âm mưu th2i có được mấy người. Nàng thật vất vả mới tìm được một người vừa ý, nhưng lại rơi vào tình cảnh như vậy, hẹn mòn còn đem mình vùi vào trong đất, còn khiến cho đối phương không chút hảo cảm. Mới vừa rồi không nên nói cho Minh Lâm, ngược lại càng khiến cho nàng không có được lòng người. Cho có thể để mình đau đớn đứng dậy, quên đi mấy lời hư tình giả ý, "Cũng không còn nhiều ngày nữa là trở về cung, đến lúc đó tấu chương không ngừng, sợ là sẽ không còn thời gian mà chăm sóc cho nàng nữa." Những lời này là nàng nói cho mình nghe, bởi vì muốn giữ lại thời khắc cho mình và đối phương được ở cùng nhau, chỉ sợ đến lúc đó cũng chỉ có một mình nàng. Minh Lâm lại chìm trong im lặng, hệt như lúc nãy còn đang nghi ngờ. Tiêu Hàm đoán nàng cũng đã mệt rồi, cũng không quấy rầy nữa, cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng nõn một cái, "Ngủ đi." Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài lại một mảnh huyên náo, nghe động tĩnh cũng nhích tay. Tiêu Hàm cau mày vén rèm nhìn xem, trong người có chút khó chịu, không chút che dấu cũng bộc lộ đi ra. Minh Lâm cũng phải chịu thua mà tỉnh lại, không dám giận cũng không có động tĩnh gì. Nhất cử nhất động cũng đã đem cảm giác giác của người kia vào trong dự kiến mà suy xét. "Bệ hạ, đụng phải một đám mã tặc." Vương Thuần vội vã chạy tới bẩm báo, trên đầu còn chưa cài lại chỉnh tề, dự đoán có lẽ là sau nữa đêm gác xong mới ngủ, lúc này lại bị động mạnh kéo dậy, cùng đối phương giao thủ cũng chưa kịp xử lý. Không cần nàng nói, Tiêu Hàm cũng nhìn thấy, bất quá lại nháo thành một đám, nhìn cũng rõ ràng, "Một bang mã tặc, lại huyên náo đến như vậy?" Hiếm thấy dáng vẻ nàng trước đại quân như vậy? "Hồi bẩm bệ hạ, bọn mã tặc kia mới vừa quét sạch một cái thôn nhỏ cách đó không xa, bắt đi rất nhiêu nam nhân cùng hài tử, phía trước các tướng sĩ nhìn không được, liền động thủ." "Chế phục?" "Chế phục." Vương Thuần đáp, quả thật đúng như lúc đang nói, mới vừa rồi âm thanh đánh nhau từ binh khí cũng đã nhỏ đi rất nhiều, tiếng nam nhân cùng hài tử khóc thút thít ngược lại còn lớn hơn. Chân mày Tiêu Hàm càng nhíu chặt hơn, cũng không muốn để cho âm thanh này truyền đến tai Minh Lâm, nhưng mà cũng không kịp. Dứt khoát đã nhìn thấy một người đi tới, "Phái người đi diệt đám mã tặc đó, còn mấy nam nhân kia cùng hài tủ thì bảo hộ đưa về." "Vâng." Vương Thuần hai tay ôm quyền, vang tiếng đáp lại. Vốn là chuyện nên làm như vậy, nhưng không lâu sau Vương Thuần liền vội vàng quay trở lại, "Bệ hạ." Lúc đấy Tiêu Hàm vừa lúc vươn người ra, ngồi một bên nhìn Minh Lâm rửa mặt, từng giọt nước lướt qua trên mặt, thấm vào mà không dính lấy, ẩm ướt mềm mại, hệt như sắp vỡ ra, sạch sẽ như là tuyết liên trên tuyết sơn. Lòng nàng đang nhộn nhạo hăng say, lại bị Vương Thuần không thức thời phá vỡ bầu không khí. Giả vờ như đang bận ho khan hai tiếng, đứng thẳng người, hình tượng cao lớn nhất thời trở lại, "Vậy thì sao?" Trong lời nói có mùi thuốc súng có người phải chết không khỏi run lên, Vương Thuần lau mồ hôi một cái, tự biết đại khái cũng là chạm đến hứng thú của Tiêu Hàm, "Có mấy người đổ thừa không chịu đi, nói là không còn nhà để về, cầu bệ hạ thu nhận." "Hắn cầu trẫm phải giữ lại?" Tiêu Hàm hừ lạnh một tiếng, cứu bọn họ còn không đó là quân đội của nàng, sao lai có thể cho nam nhân đi vào? Không có phương tiện ngược lại còn nói khác, mấu chốt chính là nhữ nhân đã nhiều năm không dính tới thức ăn mặn, những nam nhân này chẳng há là dê rơi vào miệng cọp, tự tìm đường chết sao? "Không thu, đuổi đi." "Vâng." Mắt liếc nhìn Minh Lâm bên cạnh, Tiêu Hàm đưa tay phất Vương Thuần quay lại, sắc mặt cũng có chút tahy đổi, thanh âm cũng cố ý lớn hơn: "Nếu không có nhà để về, vậy thì lưu lại, sai người đi bảo vệ." "Vâng." "Khoan đã, chọn một người biết hầu hạ ngươi đem đến đây." "Vâng." Vương Thuần đáp lại một tiếng, lại không nhịnw đượcl iền hỏi thêm mọt câu, "Có cần tướng mạo không ạ?" "Nhìn vừa mắt là được." Đợi cho Vương Thuần đi khỏi, Tiêu Hàm chỉ có mấy bước đã đến bên người Minh Lâm, giành công dựa hướng nàng cười một tiếng, "Trong quân này đều là nữ nhân thô lỗ, không hiểu cách chiếu cố người, dưới mắt nếu có nam nhân, vậy thì chọn một tên tới hậu hạ cho nàng. Đại khái cũng còn vài ngày đường muốn đền bù trước mặt cũng không kịp nữa rồi, chỉ còn cơ hội tốt ở phía sau." Nguyên lai là để cho nàng gánh. Minh Lâm nhìn nàng một cái, vốn còn tưởng ràng Tiêu Hàm nghĩ mình cần nam nhân, nhưng mà nghĩ lại những lời tối qua nàng đã nói, lại cảm thấy nàng không giống như vậy nổi danh một cía liền phá bỏ hình tượng luôn. "Ta không cần người hầu hạ." Minh Lâm ít lời cự tuyệt. "Thật sự là khi đó không cần sao?" Tiêu Hàm cười một tiếng, "Ta lại thấy thị nữ bưng trà bị nàng sai bảo rất thuận tay nha." Minh Lâm bị lời nói của nàng làm cho cứng họng, không nghĩ tới bình thường lúc Tiêu Hàm không có ở đây, một động tác nhỏ của mình vẫn bị nàng thu vào trong mắt. "Bất quá nữ nhân không thể thận trọng so với nam nhân, nếu cảm thấy có thể, vài ngày tiến cung, cũng có thể cho mang theo bên cạnh nàng. Không thì bây giờ nuôi dưỡng thanh tâm phúc, lúc ta bận rộn, cũng có người cũng nàng nói chuyện một chút." Tiêu Hàm lại nói, "Cũng không còn bao lâu nữa đến cung rồi, còn phải cho nàng lựa chon thêm 18 tên nữa, nhưng mà những người đó đã ở trong cung lâu ngày, lòng dạ cũng thâm sâu, tính tình che đậy như vậy nàng cũng không thể đấu lại các nàng ấy." Minh Lâm nghe có thể không phục, liếc nàng một cái, ý là: Nguoi làm sao biết ta đấu không lại ? Tiêu Hàm nhìn nàng cũng biết ý, đến cả trên lời nói cuối cùng cũng không chút nhượng bộ, "Nàng đừng có mà không tin, bày mưu lập kế, chinh chiến sa trường, các nàng đấu với nàng thì không thể chống lại cho dù kẽ hở ngón út, nhưng mà đấu tâm, thì nàng chính xác không thể là đối thủ. Quốc gia so với trong cung không hề giống nhau. Đến lúc đó bị các cung nữ nhỏ nhoi khi dễ thì đừng có mà tìm ta khóc nhè." Tác giả có lời muốn nói: 233333, canh ba kết thúc. Nữ vương đủ cưng chìu đi, tướng quân chính là mạnh miệng, sớm muộn để cho nàng thừa nhận, rất nhanh rất nhanh.
|
Chương 37 Editor: Hoàng Kỳ(tiểu Jin) Mỗi chữ mỗi lời Tiêu Hàm cũng muốn kéo thành lâu dài, giống như là mở mắt thì có thể nhìn thấy cuộc sống trong cung sau này. Nhưng lời nói này của nàng không đáng tin, Minh Lâm sao có thể vì những chuyện như vậy mà trở thành một người hay khóc được chứ? Nàng dù gì cũng là một nữ nhân kiêu hãnh thiện chiến, làm sao có thể dùng mấy thủ đoạn của nam nhân được? Ngoại trừ Tiêu Hàm đang nắm giữ tính mạng của nàng trong tay, cho dù là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện khinh dễ nàng! "Bất quá nói đạo lý, chỉ cần nhấc tay, thì tất cả bọn họ cũng đừng ai nghĩ tới đường sống." Minh Lâm bình tĩnh nói. Ngược lại không phải là người hiền lành. Ý tứ trong lời nói của Minh Lâm, Tiêu Hàm nghe cũng hiểu được. Nàng đây là đang cảnh cáo mình, nếu cưỡng ép nàng vào cung, cùng một chỗ giống những nam nhân kia, chẳng khác nào nói cho phép nàng tiêu diệt cả cái hậu cung kia, tự mình quấy phá gà chó không yên cũng chính là ý nói như thế. Bất quá Tiêu hàm cũng không có tức giận, ngược lại nhịn không được mà cười lên, "Vậy cũng giúp ta bớt tốn công hơn, đang rầu vì không động tới được những nam nhân kia, đến lúc đó nếu nổi lên mâu thuẫn, ta nhất định đứng về phía nàng." Qúa nhiều thoát được một người thì càng tốt một chút, tránh cho nhìn thấy lại phiền lòng, "Đến lúc đó cũng chỉ còn lại một mình A Lâm, đúng lúc họp với tâm ý của ta." "..." Người này đơn giản đao thương không thủng. Đang nói chuyện, không lâu sau, Vương Thuần liền dẫn một nam nhân mặt mũi xám xịt đến. Nói chính xác thì đó là một nam hài, ước chừng chỉ mới 14 hay 15 tuổi, cái đầu so với Minh Lâm nhìn còn thấp hơn. Trên người nhìn không ra nhân dạng quần áo thì vá đúp nhiều chỗ, lúc này nhìn vào như là bị ngược đãi, lại đính đầy bùn đất, lại nhìn không ra hình dáng là gì. Tiêu Hàm nhớ là để Vương Thuần tìm một người vào xem thử, nhưng bộ dạng cũng không phải là đến nỗi như vậy a. "Ngẩng đầu lên." Nàng ra lệnh, thanh âm không mạnh mà cứng rắn, nhưng cũng không thể so sánh với một phần ôn nhu khi đối đãi với Minh Lâm. Nam hài thân mình run một cái, nghe lời mà ngẩng đầu lên. Bùn đất trên mạt tùy tiện lau đi một chút, miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra hình dáng. Ít nhất làn da cũng rất thủy nộn, ánh mắt ngập nước sáng rỡ, nếu được tắm rửa sạch sẽ cũng là một kẻ câu người. Tiêu Hàm tính toán trong lòng, quay đầu hỏi Minh Lâm, "Nàng cảm thấy thế nào?" Minh Lâm chỉ nhìn ánh mắt nam hài kia, cũng không nghĩ nhiều nhu Tiêu Hàm, đến lúc này vẫn cố ý muốn giữ mình."Ta không cần người hầu." Lời nàng vừa nói xong, Tiêu Hàm cũng không có phản ứng gì, nam hài liền quỳ rạp xuống mặt đất. Tiếng đầu gối vac chạm trên mặt đất rõ ràng lọt vào tai, mở miệng cũng không hề thay đổi bộ dạng khẩn cầu, cầu Minh Lâm thu nhận hắn. Nén lại đang lúc nam hài nói gặp được mình, thì cha mẹ cũng đã chết hết, hắn vô lực mà sống. Còn nói từ nhỏ gia cảnh bần hàn, cái gì cũng biết làm, nhất định hết lòng hầu hạ. Nhưng thật ra Minh Lâm cũng là một người dễ mềm lòng, nhìn nam hài dưới chân khóc tới hoa lê đái vũ, khổ sở cầu khẩn, cho dù là chủ là thì cũng sẽ đổi ý. Tiêu Hàm nhíu chặt mày một cái, trong lòng mắng một câu tiểu hồ ly. Tại sao mìn lại không thấy Minh Lâm mềm lòng với mình, hắn cứ thế có một lúc, lại khiến cho Minh Lâm giao động. Lúc này mới nhớ tới, để một nam nhân bên cạnh Minh Lâm đúng là gieo họa, muốn câu dẫn nàng chứ gì? đã đồng ý rồi muốn đổi cũng không được, cũng không thể tự đánh vào mặt mình. "Vậy..." Minh Lâm do dự mở miệng, không đành lòng nhẫn tâm nói lời cự tuyệt, nhưng nếu muôn giữ lại hắn cũng không thể qua loa như vậy. "Vậy thì lưu lại đi." Ngược lại Tiêu Hàm lại giúp nàng mở miểng, ánh mắt đánh giá còn người nhỏ bé kia, Tiêu Hàm suy nghĩ một chút nói, "Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, mạng của ngươi giờ là của chủ tử, nhất định phải toàn tâm toàn ý mà hầu hạ, nếu có hai lòng..." "Ngàn lần cũng không dám hai lòng!" Nam hài lạp tức nói với nàng, còn thiếu cái muốn vỗ ngực đảm bảo, nhìn bộ dạng hèn mọn kia khiến ta thấy thật do dự. Hết lần này đến lần khác tâm Tiêu Hàm luôn tĩnh lặng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, không biết Minh Lâm đang nghĩ gì. Tiêu Hàm hài lòng gật đầu một cái, " Tên gọi là gì?" "Cẩu, cẩu tử..." giống như cũng tự biết được không dám bày ra ngoài, nam hài cúi tháp đầu lắp bắp nói. Tiêu Hàm thấy buồn cười, nhưng cảm thấy không nên, liền ho khan hai tiếng, "Quay đầu lần nữa cho chủ tử ngươi nhìn xem." Lại khoát tay hướng Vương Thuần một cái, "Mang hắn đi chăm sóc chút đi." Nam hài kia đi xa nhìn lại Minh Lâm là đang xuất thần, Tiêu Hàm trong lòng ăn dấm, lại phát giác mình làm sai rồi, tính cách tìm cơ hội đuổi đi mới được. Sau này chỉ cần để cho Minh Lâm một nữ nhân thuận tiện là được, cẩu thả cũng bớt đi lo lắng của nàng. Nhưng thực tế thì từu đầu đến đuôi Minh Lâm cũng chưa có nghĩ đến chuyện Tiêu Hàm lo lắng, trong lòng nàng cũng đang suy nghĩ, bất quá cũng không muốn nói ra. "Mới vừa rồi nhìn lợi hại như vậy, bây giờ lại bị một nam hài hù dọa, không phải là lại mềm lòng rồi." Minh Lâm tỉnh hồn nhìn nàng một cái, "Hắn chỉ là một nam hài, cũng không có xấu bụng như vậy." "Nói vậy cũng không biết chừng, thiên hạ rộng lớn, ai biết được lòng người? Ta thấy hắn rất khôn khéo, còn biết dùng nước mắt để nói chuyện, lát nữa tắm rửa xong, tám phần còn có thể câu hồn người khác." Minh Lâm hừ lạnh một tiếng, nói ra một câu giễu cợt, "Vậy ngươi đây không phải là tự lấy đá đập vô chân mình?" Tiêu Hàm kinh ngạc nhìn biểu hiện của nàng, không khỏi cười một tiếng, "Cho nên mới nói, ta đúng là có chút hối hận." Dưới chân chưa đi được hai bước đã bị cát đá chèn ép 'chíp chíp' âm thanh có chút u oán, "Bất quá nếu hắn có lá gan đó, chỉ sợ không còn mạng." Kết quả này Tiêu Hàm không nói, Minh Lâm cũng đoán được. Nhưng mà nàng đinh dùng nam hài kia đi câu dẫn Tiêu Hàm, có lẽ không mất lại là một diệu kế. Tiêu Hàm không phải nói thích nàng sao, vậy thì cứ theo như tính tình của nàng mà dạy dỗ, chắc có hiệu quả. Đến lúc đó Tiêu Hàm vui vẻ thì cũng không có thời gian đi quản nàng. Minh Lâm sỡ dĩ cũng chỉ nghĩ đơn giản như vậy, bởi vì nàng hoàn toàn không biết được tình cảm mà Tiêu Hàm dành cho nàng đã tới mức như thế nào. Có một thành đầy mỹ nhân cũng không thể kéo lòng nàng lại được. Bất quá như vậy thí nói sau, chỉ cần chôn đi ý niệm trong lòng nhau, cũng không coi là chuyện gì. Cho dù Tiêu Hàm và Minh Lâm có cãi nhau đến kinh thiên động địa thì căn nguyên cũng rất đơn giản chính là vấn đề của tên nàm hài kia. Lúc đó Vương Thuần cũng đã mang nam hài tắm rửa sạch sẽ tới, Tiêu Hàm một trận giật mình, không nghĩ tới một thôn sơn dã câu như vậy lại có một nam hài tướng mạo nam nhân như vậy, chỉ là một xiêm y vải thô nhưng lại có căn cơ của một mỹ nhân. Nếu như chỉ cần trang điểm một chút, mặc thêm tơ lụa kết hợp cùng đá quý, huấn luyện thêm chút khí chất, cũng có thể gải mạo thành một đại công tử. Lúc này hai Tiêu Hàm vỗ một cái, "Gọi là Hoa Dung đi." tiện tay lấy dại cái ten, thực chất không có ý tứ gì chỉ thấy nhan sắc của hắn trông được thì gọi là Hoa Dung thôi. Cái đó chỉ vỗ một cái thì xong xuôi, Minh Lâm lại làm ngược lại so với nàng, "Gọi là Thừa Phong." Đó mới là cái tên hào phòng, khí phái, chứ làm sao lại có thể không chút phóng không chút tự nhiên được. "Nam nhân sao lại tên là Thừa Phong? Trong đó một chút tinh tế cũng không có." Tiêu Hàm lại không đồng ý với ý này. Vì vậy ý kiến hai người đối lập ở sau rèm che, cãi nhau mặt đỏ tới mang tai, cũng chỉ là chuyện tranh cãi dành đặt cái tên, so sánh âm thầm cũng bị đưa lên đài, chẳng qua là không ai dám nói toạc ra. Minh Lâm hướng đến tự do, gọi là Thừa Phong muốn gởi gắm tất cả trong đó, dĩ nhiên là phải tranh. "Ngươi nói là cho ta làm, bây giờ lại hối hận không chịu cho?" Vào lúc này tranh cãi cũng mệt mỏi, ánh mắt độc ác Minh Lâm nhìn nàng, Tiêu Hàm thở hổn hển một cái, ngược lại cười một cái. "Được rồi, được rồi, nhường cho nàng. Chẳng qua cũng chỉ là tên một thị tỳ thôi sao, dù sao thì cũng nên tự mình đặt tên đi." Muốn tranh cũng không nên là bây giờ a. Lắc đầu một cái, "Vậy gọi là Thừa Phong đi, nghe theo nàng vậy." ngược lại àng cũng không muốn dành tới cùng. Kéo rèm đã thấy một người đứng ngây ngô ben ngoài muốn mở miệng khuyên can, lại bị Tiêu Hàm đuổi ra ngoài xe ngựa, kêu Thừa Phong đi vào, kết quả coi như được công bố. Người bên ngoài cũng đồng loạt thở phảo nhẹ nhõm, nghe động tĩnh này, người đến xem chuyện náo nhiệt còn không ít. Tiêu Hàm đang tính toán lúc nào thì đem những người này đến nhà bếp quân dụng thổi lửa lao động, tránh cho bọn họ rãnh rỗi đến cả chân tường cảu hoàng đế cũng dám đi nghe. Chuyện này lúc này cũng xong xuôi, thoáng một cái hai ngày cũng trôi qua, nhìn thấy Minh Lâm được nam hài kia hầu hạ thật thoải mái, Tiêu Hàm một mặt để trong lòng, một mặt thì đề phòng. Phái người âm thầm đi theo dõi có phải còn làm những chuyện khác người hay không, đêm hôm đó, nàng phụng bồi cùng Minh Lâm đi tản bộ trong lúc còn nói xa nói gần mấy câu. Bị Minh Lâm bắt được nhược điểm, ngược lai khiến cho mình lúng túng một trận. Tướng quân đầu gỗ này thật đúng là không đần chút nào, cái gì cũng bị nàng nhìn trúng. "Nếu ngươi thấy không yên tâm, thì để hắn bên cạnh ngươi đi, ta vốn cũng không cần người này." Giọng điệu như vậy nghe ra có chút oán khí, giống như vợ chồng bình thường trong nhà giận dỗi, không sai lắm vốn cũng nên như vậy. "Ai nói ta thiếu người, coi như là không yên tâm, cũng không thể để cho nàng bên người cũng không có người hầu hạ phải không?" Tiêu Hàm ngượng ngùng nói, bản lãnh tự luyến cũng không chịu lui bước, "Qua ít ngày nữa là tới hoàng thành, còn nhiều chính sự bận rộn, nàng cũng sẽ không thấy được ta, nhám chán như vậy làm sao tốt được?" Chỉ mong không thấy được nàng! Chỉ mong Tiêu Hàm quên đi nàng mới phải! Minh Lâm giận dữ thầm hét. Nghĩ tới việc phải về hoàng thành của Tiêu quốc, trong lòng cũng là một trận chán nản. Nơi đó chình là một nhà lao xa hoa, tiến vào, sợ là cũng không thể ra được. Khi đó Tiêu Hàm nói để cho nàng trở lại chiến trường, có thể mặt khác còn tính toán để cho nàng vào hậu cung, sợ đó chính là lời nói đó, tim nàng cũng theo đó mà khép lại. Nàng còn ngây ngốc thiếu chút nữa là làm thật. Một nữ nhân trong hậu cung, trừu những nam nhân giữ quyền quốc gia, cũng chưa bao giờ nghe đến. Cũng phải chịu thua da mặt dày của Tiêu Hàm, một tay che trời, không sợ bị người chê cười. Nhưng mà còn nàng, sỉ nhục này sẽ đi theo nàng cả đời, bỏ xuống cũng không bỏ được. Đi được hai bước, âm thanh ngựa nhảy lên truyền vào lỗ tai, phản ứng đầu tiên của Tiêu Hàm là có kẻ mai phục sao, sau đó phát hiện không phải, mình quả thực có chút nhạy cảm. Lấy lại tinh thần mới phát hiện đã theo bản năng đem Minh Lâm bảo vệ sau lưng, giống như là đang che chở bảo bối khó chịu. "..." Minh Lâm nhìn nàng như là thấy quỷ, hiển nhiên bị cái khẩn trương vô hình của nàng khiến cho hòa thượng cũng không nghĩ ra. Thu hồi cánh tay ngăn trước người Minh Lâm, thuận thế giơ tay sờ đầu một cái, hình tượng vương giả cao cao tại thượng kia, trước mặt Minh Lâm cũng không biết còn dư lại bao nhiêu. Đợi cho con ngựa kia đến gần, Tiêu Hàm để hai tay sau lưng, đứng thẳng người, khí tràng uy nghiêm lại quay về. "Bệ hạ, người đã đưa tới, có cho tiếp kiến hay không? Nghe được tin tức này Minh Lâm so với Tiêu Hàm còn hưng phấn hơn nhiều, hai mắt mạo hiểm lóe lên sự mong chờ, nhìn Tiêu Hàm, "Là Minh Tuyết đến sao?" Tiêu Hàm chỉ cần hai ngày nữa, mà lúc này cũng đã tới. Minh Lâm cao hứng, Tiêu Hàm sao không biết, cũng cao hứng. Gật đầu một cái, "Không sau, ước chừng hôm nay nàng muốn đi gặp?" "Muốn gặp, dĩ nhiên muốn gặp." Nàng vì Lương Như Phong chinh chiến sa trường, cuộc sống trải qua nhiều gian khổ cũng chưa được về nhà, chưa nhìn thấy người thân, chính mình cũng không biết như thế nào. Bây giờ người đang ở cạnh mình, nơi này cũng không thấy tới? Tiêu Hàm khoát tay một cái, cho binh sĩ thông báo kia lui xuống. Lòng Minh Lâm lập tức lạnh lại, không biết Tiêu Hàm lại đang tính toán gì với nàng, vừa rồi khuôn mặt kia đầy mừng rỡ, nhất thời lại bị đóng băng hoàn toàn. "Ngươi lại muốn gì nữa?" Tiêu Hàm nhìn mặt nàng cười khổ, "Ta ở trong lòng nàng, là một người có hình tượng như vậy, làm gì cũng không thay đổi được?" "..." Nếu không phải trước đó nàng còn rầu rĩ, nàng cần gì phải đề phòng nàng ta như vậy? "Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, muội muội nàng và nàng cùng một người ra, tính tình đoán chừng cũng không khác gì nhau, nàng đừng nói cho nàng ta biết chuyện của ta, mắc công nàng ta lại thay nàng hận ta." "Cái ngươi không cần phải lo ta nói, ta biết rồi." Cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nàng cũng không cần phải nói ra khiến cho Minh Tuyết phải lo lắng cho nàng. Huống chi, Mính Tuyết chỉ là hài tử mới lớn, chuyện này sao có thể để cho nàng biết được. Bất quá mục đích Tiêu Hàm cũng khong phải là chỗ này, "Còn nữa, ở đây cũng không còn là Lương quốc nữa, nàng trước không muốn để bản thân chịu khổ, hãy khuyên răn nàng cho tốt. Chờ khi trở về ta mời cho nàng một sư phó, chờ cho lớn thêm chút nữa thì an bài một chức vụ, không đến nổi phải kéo chân sau của nàng." Đây là chuyện Minh Lâm cũng không hề nghĩ tới, nói thế nào thì Minh Tuyết cũng là muội muội của nàng, cũng từng là người của Lương quốc, nói an bài cho nàng một chức vụ, kia hẳn là muốn nàng đầu hàng từ từ? Minh Lâm cũng khó xử, theo lý thuyết thì nửa đời sau của Minh Tuyết cũng đều được sắp đặt, phong phong quang quang mà mặc cẩm y ngọc thực, là thứ mà nàng muốn được có nhất, nhưng mà... "Ta biết nàng đang khó xử cái gì, nhưng nàng không suy nghĩ tới vấn đề kia sao? Lần trước ta cũng đã nới với nàng, thiên hạ thống nhát là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nếu sống khỏe mạnh, cần gì phải cố chấp nhớ về chuyện trước kía? Lương Như Phong là loại người gì, nàng cũng biết, ả ta cầm quyền quốc gia thành cái dạng gì, nàng cũng nhìn thấy trong mắt. Như vậy cũng không đáng để nàng phục tin ta? Minh Lâm thầm thở dài một hơi, đạo lý do ai cũng biết, nhưng có thể làm được hay không cũng là một chuyện. "Ta biết." Cuối cùng nàng cũng gật đầu một cái mà thỏa hiệp. Lương Như Phong mê muội hưởng lạc, cố chấp, tự cho là đúng. Trăm họ Lương quốc ai oán đến tận trời đất, thật ra từ sớm đã không cần đến nàng. Ai, kai còn gì là Lương quốc nữa, khắp mọi vùng lãnh thổ cũng đã bị Tiêu quốc cắm cờ. Trước mặt nàng cũng chỉ có một con đường duy nhất, chỉ vì mình đã từng là người của Lương quốc, mà không thể nào kiên định vậy mà không bước đi. Nhưng mà rốt cuộc hay là vẫn bước ra ngoài. Cảnh tượng tỷ muội gặp lại, Tiêu Hàm cũng không có chút hứng thú gì, nàng liền ra ngoài lều đứng, xa xa nhìn thấy hình dáng của Minh Tuyết. So với Thừa Phong còn nhỏ hơn một chút, gương mặt non nớt kia nhìn một cái cũng nhận ra là muội muội ruột của Minh Lâm, bảy phần tương tự nhau, ngay cả cổ ngạo khí kia, khí tức quật cường cũng giống nhau như đúc. Có thể lại giống nhua như vậy, trên khuôn mặt cũng lộ ra vài phần nhu nhược, so với Minh Lâm còn giống nam nhân hơn một chút. Nghe qua một hồi, không có chuyện đặc biệt quan trọng gì, phần lớn đều là muốn nói đều trong lòng, Tiêu Hàm đoán có nghe tiếp cũng không thích hợp, liền cho người bên ngoài lặng lẽ lui xuống, có chỗ nào không ổn sẽ bẩm báo cho nàng. Mình đạp ánh trăng, đi bộ hết một hồi. "Quân sư." "Bệ hạ!" Đột nhiên lòi ra một hoàng đế bệ hạ làm sợ vỡ mật, Hà Dương hết sức sợ hãi đúng dậy hành lễ, rượu trên mép còn chưa liếm sạch sẽ. Tiêu Hàm cười nhìn nàng, con ngươi đảo một vòng trên túi rượu, bình thường người mang túi đều là nước, chỉ có nàng ngửi một cái liền nghe có vấn đề. "Trộm uống rượu?" "Bệ hạ thứ tội, thần..." "Được rồi, trẫm biết ngươi không uống rượu không ngủ được." Tiêu Hàm cũng không có tức giận, hư đỡ nàng một cái, "Trẫm rãnh rỗi không có việc đến tìm ngươi, muốn ngươi an bài cho một môn sinh." "Môn sinh?" Tiêu Hàm gật đầu, "Đây là chuyện tiếp theo, trẫm muốn hỏi ngươi về chuyện sắc phong Phượng Hậu." "Chuyện này dễ dàng, chỉ cần bệ hạ coi trọng công tử nhà nào, thân phận địa vị thích hợp... không thích hợp cũng có thể thích hợp, sau đó cho tiến cung, làm một chút thủ tục, là được." Nàng nói nghe thật dễ dàng, người nào không biết trong này còn quanh co, lễ nghi phiền phức vô số, chuyện chính tổ tiên không làm, lại tìm tòi những thứ đồ chơi vô dụng này chứ. Tiêu Hàm vuốt trán, "Vậy nếu như Phượng Hậu là nữ nhân thì phải làm sao?" Tác giả có lời muốn nói: chương này cảm giác tốt, 23333, bất tri bất giác cũng vậy.
|
Chương 38 Hà quân sư đầu không kịp phản ứng cùng với thân thể, đầu gối mềm nhũn, lại qùy xuống ''Bệ hạ a...'' suýt chút nữa thì lão lệ tung hoành. Ai mà không biết nữ hoàng bệ hạ đây có hứng thú với tù binh địch quốc kia, bây giờ lại hỏi vấn đề kia quá rõ ràng. Cũng không được a, cho dù có thể che dấu thân phận của tù binh kia, nhưng đó cũng là nữ nhân a. Nếu nữ nhân là Phượng Hậu, cái này làm sao còn thái bình được a? ''Sao vậy, sao vậy!'' Sắc mặt Tiêu Hàm lúc này trầm xuống, trợn mắt liếc nhìn Hà Dương qùy trên đất, ''Chuyện lớn gì, là người không làm nổi!'' Cái này còn không lớn, thì cái gì mới là lớn a? Hà quân sư còn bị dọa cho sợ run rẩy hết cả lên sững sờ tại chỗ, gần vua như gần cọp đạo lý này nàng cũng hiểu, một khắc trước còn cùng người vui vẻ ra mặt, giây kế tiếp đã bị người đánh vào địa ngục. Cho nên chuyện hoàng đế đã làm sai, vậy cũng phải nói xiên nói vẹo, có thể không nói thì cũng không nên nói, có thể ngay trước mắt chuyện này nếu không nên nói, đây chẳng phải là đang đẩy hoàng đế vào trong hố lửa sao? Có thể nói, phản ứng này của hoàng đế bệ hạ, thật là có thể ăn tươi nuốt sống nàng. "Ngươi cứ nói đi, có thể được hay không?" Tính nhẫn nại của hoàng đế có hạn. "Bệ Hạ..." Hà Dương lau mồ hôi trên trán, "Chuyện này quả thực là khó thành a." "Sao lại khó thành? Chuyện trong nhà trẫm mà trẫm còn không tự mình làm chủ được sao?" Làm chủ được thì cần gì hỏi tới nàng a? Hà Dương khẽ cắn răng, hai hàng chân mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi, "Có thể cũng là một nhất quốc chi phụ a, cả triều văn võ, thiên hạ trăm họ ai cũng nhìn, bệ hạ đây không phải là để cho người ta chê cười sao?" 'Bốp' một tiếng, Tiêu Hàm đập bàn, tức giận ngất trời, "Ai dám chê cười, trẫm chu di cửu tộc nhà hắn!" "..." Lần này hai chân Hà Dương cũng mềm nhũn hoàn toàn, lập tức ngã sấp xuống đất, không còn biết có thể nói gì. Bệ hạ đã định, cần gì phải hỏi tới nàng chứ, không phải là đang tìm tội cho nàng sao? Tiêu Hàm sau một lúc bình tĩnh lại, đại khái cũng biết chuyện này vốn không thể trách Hà Dương, nhưng trong lòng vẫn còn giận dữ, khom người lấy vò rượu của nàng cầm lên, "Phạt ngươi bảy ngày không cho phép uống rượu!" "Bệ, bệ hạ!" Đây là muốn lấy mạng nàng a? Nhưng mà Tiêu Hàm sẽ không đợi mình cầu xin nàng tha thứ cho mình. Hà Dương lần này thật là muốn khóc, nữ hoàng tính tình ngây thơ giận cá chém thớt, cũng không biết lúc nào mới có thể thay đổi. Những lời của Hà Dương khiến cho Tiêu Hàm mãi cũng không thoải mái được, ngồi trên lưng ngựa, không yên lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được đi tìm Minh Lâm, lúc này nhìn thấy mặt người kia dường như trong lòng mới có thể yên tĩnh được. Thừa Phong canh giữ ngoài xe, bị Tiêu Hàm phất tay một cái thừa dịp đến đuổi sang một bên, bất quá vừa vào xe mới nhớ, tối hôm qua lại có thêm một tiểu tổ tông. Cho nên nàng bây giờ mới chỉ có thể cưỡi ngựa, ném một vòng, mới nhớ đến chuyện xảy ra. Có thể cũng vào, nhưng mà khi vào lại có chút quái dị. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm của Minh Lâm, Tiêu Hàm tự mình ngồi xuống một bên. "Bên ngoài có gió lớn, đi vào tránh một chút." Tiêu Hàm lấy lý do, Mình Lâm nhìn ra ngoài bên ngoài mặt trời chói chang đang nhô lên cao, nhưng có gặp phải long đong vất vả sao? Nhưng mà người này đã tự đi vào, tự mình cũng không thể đuổi đi được. "Ngươi, ngươi là hoàng đế Tiêu quốc sao?" Minh Lâm không mở miệng, Minh Tuyết đang dựa vào người Minh Lâm liền chớp chớp đôi mắt to, thử nhìn sang dò hỏi. Thần sắc kia cũng không hề sợ, chỉ có chút hiếu kỳ, thật giống như là còn có chút gì đó sùng bái. Sùng bái? Tiêu Hàm cũng không có chút rõ, mình cũng không có làm chuyện gì đáng giá cho tiểu tử này ngưỡng mộ đi. Chẳng lẽ nàng nghe lời Minh Lâm, nên trước mặt nàng tên tiểu tử này mở miệng khen nàng? "Không sai." Tiêu Hàm cười gật đầu. Nhất thời hai mắt Minh Tuyết sáng lên, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn lên, bỏ Minh Lâm qua một bên, dời sang bên cạnh Tiêu Hàm một chút, "Ngài thật sự chính là hoàng đế Tiêu quốc sao, oa, ta gặp được người sống rồi!" "..." Tiêu Hàm thật không biết là mình nên vui hay nên nổi giận đây, sống? Đây là giải thích cái gì? Minh Lâm hiển nhiên cũng bị Minh Tuyết làm cho nghẹn lời không nhẹ, cúi đầu, bộ dạng ão não thật giống như muốn cùng tên tiểu tử không hiểu chuyện này phủi sạch quan hệ. Qủa thật là một tiểu tử khiến cho người ta nhức đầu, bất quá so với Tiêu Hàm trong tưởng tượng đễ đối phó hơn nhiều, nhìn dáng vẻ nàng, hoàn toàn không có địch ý, nếu là có thể thu phục được nàng, Minh Lâm kia còn xa sao? "Ngươi đã nghe nói qua trẫm?" "Dĩ nhiên, Lâm tướng quân nói, là ngài phái người tới cứu ta. Những tên đạo tặc kia rất là dữ mà còn xấu nữa, giết người cũng không nháy mắt một cái, còn khiến ta bị dọa sợ, nhưng Lâm tường quân đến thì rất tốt." Người nàng nói hẳn là Lâm Dật Thanh. Tiêu Hàm nhếch mép một cái, phát hiện ra bộ dạng kỳ lạ của đứa nhỏ này, nơi nào làm gì có nửa điểm sợ xấu, sợ là nửa điểm ám ảnh cũng không để lại mới có thể thản nhiên nói như vậy? "Yên tâm, có trẫm che chở cho các người, thì sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu." Tiêu Hàm yêu ai thì sẽ yêu tất cả của người đó, vẻ mặt cưng chiều, cũng xem Minh Tuyết như là muội muội của mình, bộ dạng khả ái, khiến cho người ta nói ra không được chữ thích, giống như là phiên bản thu nhỏ của Minh Lâm vậy. Bất quá nàng chính là muội muội ruột của nàng ấy, sợ là sẽ không khiến cho nàng bớt lo thêm. "Thật sao?" Minh Tuyết nghe nàng nói như vậy, một nửa xích tới, một nửa hồ nghi, đại loại là sợ cái cảm giác nguyện vọng rơi vào khoảng không đó, "Trước kia nữ hoàng bệ hạ còn muốn cho ta vào cung, cũng là nói như vậy đối với ta. Nhưng là mỗi lần tỷ tỷ vào cung cũng..." "Minh Tuyết." Minh Lâm kịp thời ngăn lại lời nàng nói. Khi đó Lương Như Phong vì lợi dụng điểm của người khác mà uy hiếp nàng, cố ý cho Minh Tuyết vào cung, chỉ toàn là lừa gạt. Sai lầm của nàng chính là mỗi lần trở về đều bị thương, cũng không có cách nào làm bộ đối mặt mọi chuyện cùng với Minh Tuyết, quá đau. Mà nói cho cùng thì Tiêu Hàm à Lương Như Phong thì có gì khác nhau chứ, cũng đều như vậy chỉ toàn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác, cũng giống như nhau ép nàng đi vào khuôn khổ. Minh Tuyết quay đầu nhìn Minh Lâm một cái, khôn khéo dùng lại, bất quá dùng một chút thì cúi thấp đầu, vẫn không nhịn được cả giận quát lên: "Dù sao ta cảm thấy người so với nàng tốt hơn, nàng luôn khi dễ tỷ tỷ!" Tiêu Hàm cũng biết ý nàng này, nhìn Minh Lâm một bên không được tự nhiên một cái cười một tiếng, đưa tay nhéo khuôn mặt đô đô phấn nộn nhỏ nhắn của Minh Tuyết một cái, vốn khuôn mặt của nàng cũng tương tự có phần trung tính y như Minh Lâm, ở nhà sống trong nhung lụa, không chút gió sương, rất là trơn mềm nhẵn nhụi. "Thật, trẫm không gạt người. Ngươi nhìn tỷ tỷ người đi, bây giờ cũng rất là tốt, trẫm cũng không có từng có khi dễ nàng." "..." Minh Lâm chỉ cảm thấy có lý không thể nói, có cũng không nói được, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, coi mình như người ngoài xem chuyện. "Vậy ngươi sẽ vẫn đối xử với tỷ tỷ và ta như vậy chứ, luôn bảo vệ chúng ta? Ta không thích nữ hoàng trước kia, nếu ngài đối tốt với chúng ta, ta cũng chỉ thích ngài." Con nít nói chuyện không suy nghĩ, tóm lại người đó đối tốt với nàng, thì nàng liền theo người đó. Tiêu Hàm nghe thật vui vẻ, "Dĩ nhiên, trẫm cũng thích các ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, muốn cái gì trẫm cũng đều có thể cho ngươi." Không nghĩ tới đứa nhỏ Minh Tuyết này đoàn tụ gốc rễ, bây giờ hiện tại chỉ là chính nàng quá lo lắng. "Muốn cái gì đều được?" Minh Tuyết thật sự là một tiểu nha đầu dễ dàng thỏa mãn, nghe nói như vậy cả người cũng nhảy lên, huyên náo nghiêng ngả một trận trong xe ngựa, "Ta muốn ăn Phượng Lê Tô* và đồ chơi làm bằng đường * , ta còn muốn làm một con búp bê bằng đất, còn muốn xem tiểu hầu làm xiếc, những thứ này có được không?" *Phượng Lê Tô Phượng Lê Tô là điểm tâm nổi tiếng của Đài Loan, nguyên liệu chính của PLT là một mì, bơ, đường, trứng gà, nước bí đao, vỏ bánh bên ngoài xốp giòn, nhân bên trong mềm. Nguồn: https://zh.wikipedia.org/wiki/%E9%B3%B3%E6%A2%A8%E9%85%A5 *đồ chơi làm bằng đường Công đoạn làm ra một tác phẩm từ đường tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại lắm công phu. Cho nước đường vào một cái nồi được bắc trên bếp, khuấy đường liên tục, điều chỉnh độ nóng của bếp lửa bằng cách thêm hoặc bớt củi trong lò để đường có độ sánh thích hợp. Sau khoảng 3 giờ đồng hồ nấu, nước đường dần trở nên đặc lại, đường trong nồi không quá cứng mà cũng không quá mềm để dễ dàng thổi và nắn được. Khi đường đã sánh đúng độ, người thợ nhắc nồi xuống đổ vào một cái chậu, để nguội. Khi cần làm một sản phẩm có hình thù nào đó, người thợ chỉ cần cắt lấy một miếng đường rồi đun nóng cho mềm ra. Nguồn: https://www.dulichvietnam.com.vn/an-tuon....oc.html "..." Minh Lâm nhìn đắc ý như vậy, muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt Tiêu Hàm tỏ ý cắt đứt, "Những thứ này không thành vấn đề, ngươi muốn bao nhiêu, trẫm ra lệnh cho người đem đến cho ngươi bấy nhiêu, bất quá có một điều kiện." Minh Lâm nhếch miệng, trong lòng thầm thở dài một cái, tiếp tục trầm mặc. "Điều kiện gì?" "Ngươi đã đến tuổi đi học, trẫm sẽ an bài cho ngươi một lão sư, ngươi phải ngoan ngoãn cùng nàng học tập, học giỏi thì mới được có những thứ đó." "Đi học sao? Cái này thì dễ dàng rồi, trước kia ở trường bên ngoài, tiên sinh thích nhất chính là ta, những thứ đó, nằm trong tay, không khó khăn gì." Minh Tuyết lắc đầu một cái, bộ dạng nhỏ bé khinh thường một cái chọc người buồn cười. Tiêu Hàm phát giác nàng ham vui, "Đó chính là điều kiện duy nhất được không." Phối hợp cùng nhau, "Kia ngéo tay hứa đi." Minh Tuyết đưa ngón út ra, mặt đầy mong đợi nhìn Tiêu Hàm. Tiêu Hàm mặc dù sinh trong hoàng thất, khi còn bé cũng đã từng nghịch ngợm qua, đây là trò chơi lúc nhỏ nàng chơi qua, lúc này giơ ngón tay cùng nàng ngéo chung một chỗ, tính trẻ con không phai còn đọc thêm cái thần chú kia 'Một trăm năm không cho phép đổi'. "... Ta đi ra ngoài một chút." Cũng không biết Minh Tuyết và Tiêu Hàm cùng nhau chơi náo nhiệt như vậy là tốt hay xấu, trong lòng Minh Lâm thấp thỏm, bảy lên tám xuống không biết đường đi. Liền muốn ra ngoài hóng gió một chút, để yên định trong lòng. Tiêu Hàm liếc một cái nhìn ra tâm tư nàng, "Ta đi theo nàng." Quay đầu lại giao phó vài câu cho Minh Tuyết, tiểu tử khôn khéo gật đầu đáp ứng nàng, vẫy tay tạm biệt với nàng. "Sao vậy? Minh Tuyết cao hứng, nàng lại mất hứng." Tiều Hầm từ phía sau đuổi kịp nàng, đại quân còn đang chạy, nàng làm một động tác tay với Vương Thuần, sau đó có người đem tới chiến mã cho nàng. Minh Tuyết không có ở đây, thì nói chuyện với Minh Lâm cũng sẽ dễ hơn. "Tuổi nàng còn nhỏ, tâm tư còn rất đơn thuần..." Tiêu Hầm nhìn như thế này không đúng, "Nàng không cần nghĩ xa chứ?" Minh Lâm nhìn ngựa lớn hiểu tính người, theo dây cương nhìn về phía Tiêu Hàm, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không biết phải nói ra như thế nào. Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Hàm chậm rãi nắm lấy tay Minh Lâm, "Nàng muốn đi nơi nào, nói thế nào thì nàng vẫn còn là hài tử, là muội muội nàng, ta đối với hài tử chưa trổ mã không có hứng thú." "..." Minh Lâm nửa tin, nửa nghi ngờ, cũng quên không có ý tránh thoát nàng, "Vậy ngươi cần gì phải cưng chiều nàng như vậy?" "Ta cưng chiều nàng không được sao? Nàng là muội muội của nàng, nhìn ta vui mừng, liền phải cưng chiều. Bất quá cưng chiều như thế nào đi nữa, cũng là do phúc của nàng, khiến trẫm yêu ai thì yêu tất cả của người đó." Tạm thời tin lời Tiêu Hàm, chân mày Minh Lâm vẫn không động, "Tính khí của nàng không nên cưng chiều, nuôi từ nhỏ cả người đã yếu ớt, sau này sửa cũng không sửa hết, tự cho mình hô phong hoán vũ, lại còn đi con đường quanh co." Bây giờ Minh Lâm chính là một hình tượng trưởng bối nghiêm khắc, Tiêu Hàm cũng chưa từng nhìn thấy qua nàng như vậy, cảm thấy mới mẻ, "Ta nhìn ra, tính cách nàng rất tốt, sao có thể giống như ngươi nói không hiểu chuyện. Phải nói cưng chiều không được, sợ là nàng càng cưng chiều cũng không được, càng cưng chiều càng dễ cho ta nói chuyện, dễ khi dễ có phải không?" Tiêu Hàm làm sao cũng không coi là nói thật, trong giọng nói đều ai oán. Oán Minh Lâm không hiểu phong tình, làm sao đợi cho nàng tốt lên, đều là nhẫn tâm như vậy, ngay cả một khuôn mặt vui vẻ cũng không nguyện cho nàng. "..." Lần này hoàn toàn không phản đối, cúi đầu đang lúc muốn đi, mới phát hiện tay bị Tiêu Hàm nắm. Nhất thời tim đập nhanh mặt đỏ, sợ sẽ gặp điều gì đó. Vừa định để cho Tiêu Hàm buông tay, ngược lại người nọ tốt hơn, được voi đòi tiên đột nhiên đem cả người nàng ôm vào trong ngực, mặt kề mặt, ngực dán ngực, hô hấp tim đập đều rất rõ ràng, thật giống như nó rất lớn ngay bên tai vậy. "Ta cảm thấy, A Lâm xấu hổ có phải không?" Tiêu Hàm trêu ghẹo nói, cái miệng đang kề bên cái lỗ tai hồng thấu của nàng, thật giống như đang cắn nó, rồi tỉ mỉ liếm cắn. Bệnh cũ Tiêu Hàm lại tái phát, Minh Lâm càng đỏ mặt hơn, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, "Không có, ngươi mau buông ra!" Nơi mềm mại của nữ nhân hai bên đụng chạm, khiến cho cảm giác kia thật kỳ quái. Minh Tuyết vén rèm lên, nằm cạnh cửa sổ nhìn ra phía ngoài xa, nhìn thấy có hai thân ảnh xa xa đang ôm nhau, cụ thể là gì ngược lại cũng không nhìn rõ, nhưng là ai với ai, nhìn một cái cũng nhận ra được. "A!" Nàng không nhịn được mà kêu lên, đột nhiên đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn theo. Nguyên lai là như vậy a, trong tâm nho nhỏ cũng có chút mặt mũi, khó trách nữ hoàng đại nhân và tỷ tỷ có gì đó là lạ, nguyên lại là thích nhau a, nhìn ôm chặt như vậy mà, cũng không thể là giả được. Nhưng mà hai nữ nhân có thể ở chung với nhau sao? Nghiêng đầu một chút, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng giống như hình ảnh mà nàng từng tưởng tượng qua nữ hoàng cùng vói tỷ tỷ ở chung, sau đó lại cảm giác cũng không có nam nhân nào có thể xứng với một nữ nhân ưu tú như tỷ tỷ. "Đừng quật cường như vậy nữa có được không?" Tiêu Hàm nhẹ giọng nói. "..." Không thể nóng lòng, không thể nóng lòng. Tiêu Hàm luôn tự khuyên mình như vậy, vừa quay đầu một cái liền quên sạch sẽ. Nghĩ tới không còn cách nào, nhẹ nhàng buông Minh Lâm ra, tay vẫn còn nắm, một người phóng lên ngựa, tiếp trên tay nhắc tới, lại đem Minh Lâm kéo lên, ngồi trước người nàng. Hai nữ nhân cùng cưỡi một ngựa, giống như là gì? Vì vậy Minh Lâm lên ngựa là giống như lên tinh thần, ngươi tới ta đi, động tác đánh nhỏ này không thể tách rời ra, Tiêu Hàm đầu tiên nhíu mày, trong tâm vui đùa đến gần. Con ngựa đen vẫn như cũ chuyện không liên quan vẫn như thế mà vững vàng bước đi. "A Lâm đúng thật là không ngoan." trên bụng Tiêu Hàm bị thụi một trỏ, đau đến gập cả người, bất quá trong lúc nguy cấp dù gì cũng túm được hai tay Minh Lâm, ngồi sau lưng đi đi trước một bước, dây cương thật dài tùy ý siết chặt giật lên hai cái, khiến nàng không kịp tránh thoát, cuối cùng bị cưỡng chế phải ôm thật chặt, trước hóa giải cơn đau bụng nói sau. Tác giả có lời muốn nói: Chương sau tạm thời không dài ╮(╯▽╰)╭
|
Chương 39 (H) "Thật là xem thường nàng rồi, khí lực vẫn lớn như vậy." Tiêu Hàm cắn răng nói, nhưng giọng nói cùng nét mặt lại không nhìn ra sự tức giận, chẳng qua là vẫn ngang ngược siết chặt Minh Lâm, giống như đang tuyên thệ quyền bá đạo chiếm làm của riêng mình, "Nàng thật sự xuống tay, không biết tri ân báo đáp sao?" Tình huống trước mắt thì Minh Lâm sao có thể suy nghĩ nhiều, trước đó ở trong xe, không có người bên cạnh ngược lại thì thôi, bây giờ lại ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu con mắt đang nhìn, Tiêu Hàm cũng không biết thu liễm. Nàng vẫn như cũ ra sức tránh thoát, nhưng bất kể là dây cương trên tay Tiêu Hàm hay là cánh tay của nàng cũng không có một tia giao động. "Ngươi buông ta ra!" Nàng cũng chỉ có thể thấp giọng ra lệnh, nhưng lúc này nàng lại quên người nàng ra lệnh chính là hoàng đế quyền lực nhất Tiêu quốc, sao có thể khôn khéo như vậy? Không nghĩ tới thân thể mình cũng đã khôi phục được bảy tám phần, nhưng khi ở trong tay Tiêu Hàm cũng lại không thể chịu nổi một kích, rốt cuộc có phải nàng là hoàng đế hay không, không thể giống như Lương Như Phong sống trong nhung lụa, eo không thể cong, tay không thể nói sao!? "Ta không thả, nàng muốn làm gì?" Tiêu Hàm vô lại hỏi ngược lại nàng, nụ cười trên mặt đầy hăng hái, chứng tỏ cơn đau bụng khi nãy cũng đã khá hơn nhiều. Minh Lâm rốt cuộc cũng không hạ tử thủ. "Hoàng đến Tiêu quốc, cũng giỏi thủ đoạn cướp dân nam trên đường phố?" Minh Lâm cố ý khích nàng, làm gì cũng không thể tạo được tác dụng căn bản. Tiêu Hàm vẫn ung dung cười, "Nhưng mà A Lâm không phải dân nam, tự nhiên cũng sẽ khác khi bàn tới." Nàng đưa cằm từ phía sau tựa lên vai Minh Lâm, cạ một cái, "Huống chi A Lâm vốn là của ta, cần gì phải đi cướp?" "Ta không phải!" "A Lâm mà còn không chịu nghe lời như vậy nữa thì sẽ có nhiều ánh mắt nhìn tới hơn." Tiêu Hàm thuận miệng nói, nàng cũng biết rõ những tướng sĩ đang sau lưng nàng, thật ra họ vẫn trong tối âm thầm chịu đựng mà thôi, ai có thể thể đoán được chỗ này xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là hứng thú của hoàng đế, ai dám to gan phá hỏng? "Mới vừa rồi A Lâm nói gì ta phải không?" Tiêu Hàm biết mà còn hỏi. "Ta..." Lời đến miệng mới nhớ nói như vậy rất có thể sẽ chọc giận Tiêu Hàm, nàng vốn không nên xúc động như vậy, "Không có gì." Tiêu Hàm cũng không truy hỏi, "Không phải nàng muốn cưỡi ngựa sao, ta liền cho nàng cưỡi, còn có gì không hài lòng?" Nàng thì làm gì có gì để bất mãn, cho dù có, thì cũng là Minh Tuyết vẫn còn ở trong tay Tiêu Hàm, nàng có thể nói sao? Có thể chỉ là cưỡi ngựa thuần khiết cũng được, Tiêu Hàm lại đưa đầu đến bên gáy nàng, phun ra từng đợt nhiệt khí vào tai nàng, nửa còn lại nhẹ nhàng như lông vũ rơi xuống trên cổ nàng. Mềm mại ngứa ngáy, cảm giác cực kỳ khác thường. "Lỗ tai A Lâm tại sao lại đỏ như vậy?" Tiêu Hàm cười hỏi nàng, biết rõ do mình ban tặng, nhưng lại coi như chuyện không liên quan đến mình, tầm mắt chuyển đến khuôn mặt Minh Lâm, "Gò má cũng vậy, chẳng lẽ là sốt, mới có thể đỏ như vậy?" "..." Minh Lâm cắn răng không nói, trong lòng không biết đang tự nhẫn nại cái gì. Tiêu Hàm giống như đang phát hiện ra một vùng đất mới, "Không được rồi, tim Minh Lâm sao lại đập nhanh như vậy, để ta gọi Lý thái y tới, xem cho nàng một chút?" Lời nàng nói như vậy, nhưng mà hành động lại không có nửa gì là thật, hiển nhiên chỉ là đang cố ý đùa bỡn Minh Lâm thôi. "Khi dễ ta xong, ngươi liền nói lời lấy lòng?" Minh Lâm rốt cuộc oán hận mở miệng, giọng nói đúng lúc có chút ủy khuất, nghe trong lòng có chút ngứa ngáy, chỉ muốn khi dễ nàng đến khi hoa lê đái vũ mới tính dừng lại. Tiêu Hàm cũng biết đến nơi thì ngưng, không thể trêu đùa nàng nữa, nếu không sẽ càng hận càng sâu. Bất đắc dĩ thở dài một cái, "Cũng đã nói trước rồi làm sao có thể là khi dễ, ta thích là nàng, nàng còn không lĩnh hội được sao, chẳng qua tính khí nàng quật cường thật lợi hại, nếu ta không dùng một ít thủ đoạn nhỏ, thì nàng sẽ cách ta càng lúc càng xa." Nỗi thê lương nho nhỏ trong lòng vì người này không giúp cũng đã bại lộ, trong lòng Tiêu Hàm so với Minh Lâm thì còn ủy khuất hơn, "Vốn chỉ muốn cùng nàng cưỡi ngựa, nào biết nàng lại phản ứng như vậy? Rõ ràng là nàng cũng có thể cảm giác được không phải sao, nếu không thì sao nhịp tim lại đập nhanh như vậy?" Thân thể phản ứng tự nhiên, sao có thể giống như trong lòng? Minh Lâm cũng thống hận thân thể mình không chịu thua kém, thật ra thì vừa rồi nàng cũng mong đợi Tiêu Hàm sẽ làm gì đó, nhưng nàng vẫn không chịu nhận bản thân mình như vậy, cũng chỉ có thể đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu Tiêu Hàm, Nhưng mà trong lúc Minh Lâm đang còn trầm mặc, đột nhiên có cái tay không an phận của người nào đó chụi tọt vào trong quần áo của nàng rồi trượt lên trên cổ. "Ngươi, ngươi làm gì? Ngươi, ưm..." Khỏa mềm mại trước ngực đột nhiên bị người tóm gọn trong tay, được lòng bàn tay bọc lấy, ấm áp nháy mắt truyền đến cơ thể. Minh Lâm cắn chặt răng để không phát ra tiếng thân ngâm. "Nơi này của A Lâm thật ra cũng khát vọng đụng chạm đúng không?" Giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn của Tiêu Hàm vang vọng bên tai Minh Lâm, đây tuyệt đối là một dấu hiệu nguy hiểm. Cổ họng Tiêu Hàm khô khốc lợi hại, thật sự muốn đem người trong ngực đặt dưới thân như đêm đó mà vui vẻ vậy. "Ngươi, mau, buông ra! Hỗn đản!" Minh Lâm không nhịn được thấp giọng mắt, một bên không muốn làm người khác chú ý, một bên lời nói ẩn nhẫn cũng không trót lọt, mười ngón tay nắm chặt như muốn trật khớp. Thân thể nàng làm sao lại nhạy cảm như vậy, rõ ràng cảm thấy là sỉ nhục, nhưng lại càng hưng phấn. Tiêu Hàm buông tay ra, nhưng không chờ cho Minh Lâm thở một chút, liền chiếu cố cho chu toàn nắm lấy cái còn lại, cách một lớp quần áo nắn bóp không tha, chỉ chọc cho người trong ngực co lại, từng trận run sợ. Bất quá cái này cũng không phải là tất cả, Tiêu Hàm nuốt nước miếng một cái, Minh Lâm cảm giác chính mình đã bị tình dục làm cho vô lực, chỉ có thể cúi đầu nặng nề thở dốc, mặc cho nàng đang ác loạn lúc này, không nhanh không chậm phương hướng cũng bị thay đổi, tiến xuống vùng bí mật của người kia. "Không..." Minh Lâm kinh hãi, cho dù ngục ngã cũng không muốn làm ở trên này, nàng lắc đầu, nói một câu không đầy đủ. Lại không nói tới hai tay vẫn còn bị kiềm chế, thân thể nàng trong tay Tiêu Hàm như là bồ cỏ trong gió, thân bất do kỷ. Căn bản phân nửa cũng không có. Chuyện đến nước này, Tiêu Hàm làm gì còn có thể nghe nàng, một hơi đã dò được chỗ thấp nhất, từ ngoài lưng quần luồn vào trong, chiếc quần dài rộng thùng thình bao bọc lấy địa vực nguy hiểm của Minh Lâm, hai ngón đưa vào tuyệt lộ thật chặt của Minh Lâm. "Rõ ràng là muốn, tại sao cứ phải nhất quyết cự tuyệt?" "Không, không phải... dừng... dừng lại..." Trong lòng Minh Lâm bi ai, thân thể rất muốn, còn thêm thoải mái khó khăn, tinh thần chống cự giống như là ngày cuối cùng vậy. "Tha, tha cho ta... Không muốn ở, ở chỗ này..." Cầu ngươi! Không thể là trên lưng ngựa a! Câu kế tiếp nàng chưa nói ra khỏi miệng, Minh Lâm đã không chịu nổi muốn khóc, nhưng mà khoái cảm vẫn đang cố gắng chiếm đoạt lý trí sau cùng của nàng. "Nhưng Minh Tuyết ở trong xe ngựa." Tiêu Hàm nhắc nhở. "... còn, đó là, ban ngày... a..." xong rồi, cảm giác quá mãnh liệt khiến nàng căn bản không thể chống lại. Cho dù lúc này Tiêu Hàm dừng lại, chỉ sợ là nàng sẽ bị dục vọng thiêu cháy mà chết. Tiêu Hàm cười, Minh Lâm động tình là chuyện đáng kiêu ngạo nhất của nàng, "Nếu buổi tối A Lâm muốn, có thể tiếp tục." "Hỗn, hỗn đản!" Ngoại trừ mắng chửi nàng cũng không biết phải nói gì nữa, lần này khác với lần trước, không có chút đau đớn nào, ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái như bay trên mây, mà người khiến cho nàng thoải mái trên người cuối cùng vẫn chính là Tiêu Hàm! Nàng không biết mình đối với Tiêu Hàm đã sớm không còn hận ý, ngoại trừ ban đầu có vài chuyện không vui, thật ra Tiêu Hàm đã làm rất tốt. Thay đổi làm mới cải tiến vốn chính là lẽ tự nhiên thường tình, nàng không phải là không biết, vậy thì mình đang kiên trì ỷ lại cái gì, khí tiết, tôn nghiêm? Những thứ, nàng còn dư lại sao? "Ưm, ưm... không, a..." Dựa vào không được! Cái cổ ưu mỹ ngửa về sau, đem thắt lưng dựa sát vào người Tiêu Hàm, tư thế vừa khít, hôn tai tăng dần sung sướng đến khó tả, khiến cho nàng muốn ngừng mà cũng không thể ngừng được. Chuyện đã tới như vậy rồi, cũng không thể tiếp nhận, trong đầu chỉ có tiếp tục, vô tình biểu lộ cảm thụ chân thật, "Nhanh, nữa... nhanh, ừm..." "A Lâm phải nhỏ tiếng xuống một chút, đừng để người khác nghe nha." Tiêu Hàm cực kỳ hài lòng, nhìn dáng vẻ Minh Lâm quên mình hưởng thụ, tâm kích động lợi hại, chỉ cảm thấy không ai lại khiến cho nàng gặp được cảm giác cường liệt như vậy. Lần đầu nghe được Minh Lâm nói thẳng khát vọng của mình, sự tiến bộ này cũng khiến cho lòng nàng thêm ấm áp. Các nàng bỏ lại đại quân đi qua một bên, thật ra thì khoảng cách cũng không quá xa, chỉ cần có người quay đầu lại cũng có thể nhìn ra các nàng đang làm gì, bất quá Tiêu Hàm đoán đúng không ai dám có gan đó, nếu không chuyện ngươi biến mất cũng chỉ là chuyện nhỏ. "Ngươi, ngươi..." Minh Lâm thở hổn hển, ngọn lửa mãnh liệt so với khi nãy càng lúc càng cao hơn, mắt thấy mình sắp lên đỉnh núi. Tay Tiêu Hàm chợt dừng lại, dính chút chất lỏng không rõ hứng thú, cười hì hì hỏi nàng. "Muốn nói cái gì?" Lúc này dừng lại, chẳng phải muốn mạng nàng sao? Minh Lâm gấp đến độ không biết nên làm gì cho phải, không tự chủ được ma sát lên người Tiêu Hàm, ý muốn cầu hoan không cần nói cũng biết, chính là trên mặt không nói ra khỏi miệng. Nàng muốn giết Tiêu Hàm! Nữ nhân vô sỉ này! Trêu đùa nàng như vậy, nhưng lại... dừng ngay tại chỗ này. Minh Lâm khó nhịn được quá lâu, cho dù là dùng hai tay mình cũng không cách nào giải cứu cho chính mình. Hơi thở trên người đều là mùi vị mát mẻ trên người Tiêu Hàm, cực kỳ dễ ngửi, cám dỗ nàng bộc phát cuồng dại. Mồ hôi trên trán rơi xuống yên ngựa, một tiếng giòn dã, gỡ xuống bất an trong lòng nàng. Tiêu Hàm ôm nàng, ngón tay không dừng lại từ từ bên ngoài đánh vòng, cảm giác đó không mất đi, nhưng lại không thể lên đến đỉnh điểm. "Nói ta biết, nàng muốn cái gì, nói, ta liền cho nàng." Giọng nói của nàng căn bản từ tình đã hóa thành khí có lực thúc giục rất mạnh, Minh Lâm nghe qua trong đầu một mảng mờ mịt, chỉ còn lại ý niệm sung sướng vô tận. Giày vò nước mắt ngập đầy hốc mắt, nàng ngập ngừng lên tiếng, âm thanh không ổn định, "Ta..." cắn cắn môi dưới, tựa hồ muốn cắn ra máu, "Ngươi, đã nói gì, ngươi... ngươi sẽ không, khi dễ ta..." Cùng nàng chơi một ngón tay này? Tiêu Hàm quả thực có chút kinh ngạc. Đó là nàng vừa với dùng nói với Minh Tuyết, lúc này lại thành Minh Lâm trong tay tới hỏi nàng? Với tính tình của nàng không chịu mở miệng, nhưng thật ra không phải là đang làm nũng chứ? Tỏ ra yếu ớt sao? Nhưng mà, nghe thấy thế nào, cũng cảm thấy đều khả ái đây. Cúi đầu hôn lên cổ đã đầm đìa mồ hôi của nàng, Minh Lâm mẫn cảm rụt lại một cái, thân thể run lợi hại hơn, "Đây là tình thú, làm gì có khi dễ chứ? Thật ra A Lâm rất muốn mà, muốn thì dĩ nhiên ta sẽ cho nàng, cần gì phải thẹn thùng mà không mở miệng chứ?" "..." Hỗn đản! Minh Lâm cố gắng không muốn gây sự với nàng, ở phương diện lý trí nàng vẫn biết là tự mình đang chuốc lấy cực khổ không cần thiết, không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cũng không nên đã vào được nửa đường rồi đột nhiên lại dừng lại, đúng là dầu sôi lửa bỏng, sống không bằng chết! "Ừm a..." vừa nghĩ tới, cảm xúc mạnh mẽ đến muộn nháy mắt liền bung ra, Tiêu Hàm không báo trước lần nữa tiến vào bên trong, động tác nhanh chóng. Không được, không được, quá nhanh! Minh Lâm muốn kêu, nhưng lại cố ý khắc chế không để cho mình kêu lên, nín lặng một hơi trong cổ họng, chỉ cảm thấy bản thân sắp bùng nổ không chịu nổi. "A Lâm thích không?" Tiêu Hầm ác ý còn quấn lấy bên tai, đến thời khắc cuối cùng cũng không chịu buông tha cho nàng. Minh Lâm nhắm mắt lại không nhìn nàng, trong người như có dòng điện đang chạy tán loạn, thống khoái không gì sánh bằng! Tiêu Hàm cũng thuận theo không buông ra, "Không thích, ta có thể ngừng?" "Không!" Minh Lâm theo bản năng hoảng sợ mở miệng, hai mắt mở to không tìm tiêu cự, chỉ biết khi nãy thống khổ dừng lại, nàng không nghĩ lần nữa lại sắp tới. "Vậy thì nói thật." Cũng không biết là thiên phú tới từ đâu, tốc độ nắm giữ của Tiêu Hàm cực tốt, lúc nhanh lúc chậm, có thể đem người sống ép tới điên. Nếu không phải tay tay kia còn nắm chặt dây cương, tất nhiên nàng sẽ đẩy Minh Lâm lên đỉnh núi cao hơn. ".. hèn, hạ!" Nàng lại tố cáo như vậy. Tiêu Hàm nhẹ nhàng liếm vành tai nàng rồi kéo vô ngậm lấy, nhỏ giọng mập mờ, "Vì một tiếng thích của A Lâm, điểm hèn hạ này, ta cũng nhận." Thở dốc thêm nặng nề, trong lòng Minh Lâm cũng quyết định khó khăn, lý trí bên trên tồn tại căn đang cùng với bản năng ầm ĩ chống lại nhau, tất cả ý niệm buộc nàng mở miệng yếu thế. "Ta, ta..." Đốt ngón tay nắm thành trắng bệch, lông mi điềm đạm đáng yêu, tia hy vọng giữ vững cuối cùng cũng tan vỡ, "Thích, rất thích... ngươi, hài lòng, ưm... rồi chứ?" như hờn như giận, rõ ràng là đang oán trách Tiêu Hàm quá đáng hèn hạ, cảm thán chính mình không thể làm gì. Khóe miệng Tiêu Hàm ngả ngớn, khẽ mỉm cười, "Hài lòng, cực kỳ hài lòng." nhất thời ngón tay cũng tăng thêm tốc độ, hơi thở Minh Lâm cũng dần nặng nề hơn, không muốn giãy dụa để cho Tiêu Hàm rong chơi khuấy động tâm hoa, chi phối Minh Lâm khiến cho sự kiêu ngạo của nàng phập phồng không dứt. Lúc đó lên ngôi, vạn chúng chúc mừng, cũng không vui vẻ yên tâm so với thời khắc này. "Ưm a, a a..." Chất lỏng làm ướt tay Tiêu Hàm, sau mọi thứ cũng trở lại bình tĩnh hơn. Tác giả có lời muốn nói: Che mặt mẹ Mễ a, sợ hãi, nhanh đến xem a nhanh đến xem a...
|
Chương 40 (H) Tiêu Hàm cũng không vội rút tay ra khỏi phiến ướt át kia, nhuyễn hương trước ngực, nàng còn muốn nhiều hơn nữa ôm thêm một lúc, vô tình nhúc nhích chỗ ngón tay kia, Minh Lâm không nhịn được sự công kích bên trong người, nếu không phải do khoái cảm quá mạnh mẽ rút cạn khí lực, nàng làm so có thể ngoan ngoãn như vậy để cho Tiêu Hàm xấu xa làm thêm nữa? "Thoải mái sao?" Tiêu Hàm vờn tới vành tai tránh né hỏi, nụ cười chọc ghẹo bên trong là tràn đầy cưng chiều. Giữa ban ngày như vậy khi dễ còn chưa đủ, nàng ấy còn muốn nàng cúi đầu thừa nhận cái vấn đề khiến người ta mặt đỏ đến mang tai này! Minh Lâm cắn chặt môi dưới, thở hổn hển thật lâu cũng không giảm xuống, lúc này động tác Tiêu Hàm lại xoay loạn lần nữa. Trong lòng oán hận, thân thể lại không thể khống chế được sự lưu luyến cái cảm giác tuyệt vời đó. "Hửm?" Không vội vã truy hỏi, thân thể dán chặt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền tới, mặc dù đã có dự đoán trước, nhưng vẫn không thể biết rõ ràng. Tiêu Hàm nhẹ nhàng dùng mặt mình cọ lên má Minh Lâm, cảm nhận được sự bóng loáng khiến người yêu thích không buông tay. Từng bước ma sát tăng nhiệt lượng, càng làm cho thân mình thoải mái không dứt. "Lấy, lấy đi... a..." Trừng phạt nàng vì khẩu thị tâm phi, Tiêu Hàm đột nhiên tăng cao tốc độ, nhưng lại nhanh ổn định trở lại. Đúng như dự đoán Minh Lâm bị bất ngờ không kịp đề phòng than nhẹ một tiếng, sau đó lại hứng thú dồi dào hỏi: "Lấy đi cái gì?" "Ngươi..." Mặc dù trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ảo tưởng đem Tiêu Hàm đè xuống đất trả lại đủ kiểu, nhưng trên thực tế nàng chỉ có thể nằm gọn trong ngực đối phương, mặc cho người quấy rối, "Không muốn, nữa, tay, lấy, lấy đi..."Nàng không được tự nhiên đẩy. Tiêu Hàm cười khẽ, ngón tay lần thứ hai tiến nhập vào trong vòng quỹ đạo, "Qủa nhiên, thân thể A Lâm so với cái miệng này còn thành thật hơn nhiều." "Ưm ư... A a... ngươi, đừng... a... không, cầu, cầu người... dừng, ưm a..." Mặc dù lúc đầu còn hụt hơi, nhưng tạm thời vẫn có thể kiên cường kêu dừng, sau đó chỉ có thể ai oán cầu xin buông tha, than nhẹ khóc không thành tiếng. Cuối cùng biết là Tiêu Hàm cũng sẽ không nghe nàng, liền cắn môi, tuy nhiên cũng không thể ngăn lại những âm thanh mắc cở kia, ngay cả khí lực ngăn cản cũng không có, há miệng thở dốc, những âm thanh kia giống như là đang đánh vào trong nước, không thu lại được. "Gia hỏa ày thật là khác với cái miệng." Mượn lượng nhiệt dư của lần đầu tiên, Tiêu Hàm tăng thêm tốc độ, không nói lời nào mang nàng đến đỉnh núi lần thứ hai. Lúc kết thúc Minh Lâm kiệt sức không thể động đậy, cổ họng khô khốc khàn khàn như sắp bốc lửa, không thể nói được chữ nào. Tiêu Hàm nhìn nàng toát nhiều mồ hôi, dáng vẻ đáng thương, thật ra trong lòng cũng đã sớm không kiềm chế được, nhưng mà hết lần này đến lần khác chỗ này cũng không phải là nơi làm việc ấy, nàng càng không cho là Minh Lâm sẽ nghe lời giúp nàng giải quyết. Nhịn một chút, nhịn xuống một thân hỏa khí, thật là muốn đem thân thể nàng thiêu cháy. Giật giật, ý định muốn lấy ra khỏi cơ thể Minh Lâm, nào biết chim sợ cành cong tựa như nữ nhân, lập tức lộ ra kinh hoảng ánh mắt gần như là cầu xin, cật lực quay đầu muốn nhìn nàng, nhưng mà lực bất tòng tâm, từ đầu đến cuối bất quá vài lần di động nho nhỏ, ma sát trên người Tiêu Hàm có thể nói là hành hạ. "Đừng..." không cần, nàng không chịu nổi nữa. Như tiếng mèo kêu đâu đây khẽ rên làm hài lòng người, móng vuốt nhỏ cào trong ngực Tiêu Hàm. Cúi đầu nhìn cặp mắt kia còn vương nước trong suốt, Tiêu Hàm hung hăng nuốt nước miếng một cái. Tiêu Hàm cũng không tính dọa nàng nữa, dứt khoát rút tay ra, cảm giác được bộ dạng người trong ngực thở phào nhẹ nhõm một tiếng, nàng không khỏi cười lên một tiếng, "Chuyện này thật tốt, sao lại khiến nàng sợ đến vậy?" Đáy lòng Minh Lâm xem thường nàng một cái, mọi việc cũng phải có chừng mực đạo lý này Tiêu Hàm cũng không hiểu sao? nàng cũng không phải là mấy nữ nhân dục cầu bất mãn, huống chi còn đang là giữa ban ngày ban mặt, trên lưng ngựa lắc lư, mặt ta muốn như vậy sao? Những đạo lí này nói với Tiêu Hàm, chỉ sợ là cũng như đàn gảy tai trâu, nàng hồi phục được chút khí lực cũng không cần nóng giận. Vẫn là đạp ngựa mà đi. Nhìn cảnh hai người cùng cưỡi một ngựa, xa xa màu sắc mờ mịt, đỉnh đầu vạn dặm trời quang, thật ra cũng không làm mất đi khung cảnh đẹp. Chẳng qua nữ tử ngồi đằng trước sắc mặt cũng không tốt, cau mày khó chịu không biết vẫn đang vùng vằng cái gì. "A Lâm đừng lộn xộn nữa, ta sẽ không nhịn được. Đến lúc đó, phải làm phiền A Lâm vì ta giống như lúc nãy làm cho nàng, giúp ta giải quyết nha." Tiêu Hàm cười nói. Qủa thật Minh Lâm bất động, trong đầu nàng ông ông một đống mù tịt, bắt đầu chỉnh lại những lời Tiêu Hàm vừa nói. Ngược lại nàng quên mất cái vấn đề này, mỗi lần đều là Tiêu Hàm tự mình làm chuyện ấy với nàng, mà nàng cũng chưa cũng Tiêu Hàm? Nghĩ tới cái tên ác ma sau lưng muốn nàng làm cái đó, Minh Lâm lạnh xương sống. Phảng phất nhìn ra sự bất an của nàng, Tiêu Hàm lắc đầu cười khổ, nhưng lại xa hơn không như suy nghĩ của Minh Lâm, "Yên tâm, ta sẽ không ép nàng. Vì A Lâm làm những chuyện này, đều là ta cam nguyện mà." "..." Ai cần! Gò má Minh Lâm không khỏi nóng lên, cúi đầu trong lòng âm thầm oán. Thực sự thì trong tim cũng đã thoát khỏi ý định ban đầu. Nàng khôi phục được chút khí lực, mặc dù tim còn đập nhanh vẫn chưa dừng được, nhưng dù gì cũng có thể nói được vài câu, giật giật cánh tay, nàng trầm giọng nói:"Buông ra." Tiêu Hàm nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ tính đến chuyện này, "Buông ra, có phải A Lâm muốn đánh ta một cái không, sau đó bỏ chạy?"\ Ngược lại nàng cũng không có sức mà bực chuyện đó a! Minh Lâm khẽ cắn răng, tức giận nói:"Không có." tại nơi đất hạn đầy trời, chẳng lẽ muốn nàng nhảy xuống ngựa, một mình chạy thêm cả đại quân đuổi theo phía sau sao? Ngược lại trước kia còn có thể, khi đó trong xe ngựa còn không thể được. "Thật không?" Mặc dù Tiêu Hàm cũng có nghĩ tới chuyện liên quan kia, nhưng vẫn là miệng da vừa đụng hoài nghi muốn hỏi tới. "...là thật." Tiêu Hàm cười cười, nghe được câu trả lời nhưng cũng không thấy hành động gì, Cùng nhau cưỡi chung, không có gì ràng buộc thêm khiến A Lâm cam tâm tình nguyện cùng ta ngồi chung một chỗ, chẳng lẽ, A Lâm nguyện ý tiếp nhận ta?" "Dĩ nhiên không phải!" không chút nghĩ ngợi liền phản bác, hệt như sự cự tuyệt đã treo trên miệng rồi, nói theo quán tính cũng không cần. "Vậy thì không thể buông nàng ra." Tiêu Hàm nói chuyện là đương nhiên, ai cũng không ngờ được nháy mắt trong lòng nàng lại xẹt qua tia đau đớn, "Nếu A Lâm muốn dùng tin tưởng của ta để trả thù, ta chắc sẽ thất vọng, đau khổ cả đời?" lời nói của nàng trong chuyện này có chút phóng đại, có thâm ý khác. Thời khắc Tiêu Hàm sợ nhất cũng không phải là Minh Lâm không muốn tiếp nhận nàng, mà là giả vờ tiếp nhận, khiến nàng trong lúc vui vẻ như điên sau đó lại hung hãn đâm nàng một đao. Như vậy, nàng thật sự sẽ sợ tới điên chứ? "..." Thật ra thì ý nghĩ này Minh Lâm cũng đã từng nghĩ tới, nhưng với tính tình này của nàng mà giả bộ tiếp nhận, dối trá mà nghênh đón cũng không thể làm được. Chán ghét chính là chán ghét, mọi chuyện trong lòng tất cả đều biểu lộ trên mặt, lúc nàng học được cách như thế nào thu liễm, nhưng lai hết lần này đến lần khác dấu đi điều mà Tiêu Hàm muốn thấy. Lòng đã sớm mềm yếu rồi? cũng giống như bây giờ, cho dù Tiêu Hàm làm chuyện quá đáng với nàng, thật ra thì nàng cũng không còn cảm thấy tức giận nữa. Mỗi ngày cứ đến lúc không nhìn thấy được Tiêu Hàm, ngồi một mình một người, nhàm chán tâm như đang đợi gì đó. Nghe đến âm thanh tiếng bước chân người đó quanh quẩn bên tai, tim nàng là gia tăng nhịp đập một cách khó hiểu, không dám nói vì đối nàng vẫn còn hãi, hay là còn những cảm giác khác. Tiêu Hàm đem thức ăn đến dỗ nàng, nàng đều biết. Tiêu Hàm không chán ghét phiền phức nói những lời ngon tiếng ngọt kia với nàng, coi như đều là nữ nhân, cũng rất khó không làm động lòng người. Huống chi những gì nàng nói đều là thật sự với mình, chợt nhìn lại lòng mình, vô tình là có thể có bị mang vào trong vực rồi. Minh Lâm biết rõ, mình bây giờ cũng vì một câu duyên mà quanh quẩn, thân thể cảm nhận không cho nàng chối, sự phản bội trong lòng càng biểu hiện rõ ràng, thêm chút nữa đổ dầu vô lửa, thì nàng xong rồi. Hoàn toàn bị vùi lấp trong cái vực đó. "Ai." Cuối cùng Tiêu Hàm cũng sâu kín thở dài một cái, hơi thở phất đến bên tai Minh Lâm cũng khiến cho nàng một trận phiền não, "Tuy ta đã nói sẽ không ép nàng, nhưng nàng cũng đừng để chúng ta đợi qua lâu. Ta cũng là lần đầu xem thường chính mình như vậy, làm gì được khi đã trúng độc của nàng, cũng không biết có thể giới điệu được hay không." Nàng vừa nói vừa nhìn Minh Lâm một cái, "Nàng cũng chỉ mong ta có thể giới điệu nàng thôi sao?" Cũng không phải hận không được, ban đầu không phải chính mình đã nói sao, nếu Tiêu Hàm đối với nàng không có cảm giác, vậy thì nàng cũng sẽ không có giá trị lợi dụng, hậu quả kia tựa hồ cũng không thấy được có thể so với bây giờ lại tốt hơn. Nghĩ đến đây, càng không biết là không phải có chút giận dỗi, "Làm sao có thể chứ? Tính mạng bá tánh còn nằm trong tay ngươi, tiền đặt cược của ta cũng chỉ còn lại nhiêu đó, cũng không thể ném đi nữa." Tiêu Hàm bị lời nói của nàng làm cho cứng ngắc, thật sự không biết phải làm sao, "Nàng không thể nói chuyện ôn hòa với ta sao, sao so với trước thì sau còn tệ nhiều hơn vậy?" Nói tới chuyện vui mừng khi nãy thì cũng hiểu rõ. Minh Lâm liền thẹn quá thành giận ngồi dậy, tâm tình Tiêu Hàm không khỏi thả lỏng, đột nhiên nàng lại càng ôm chặt hơn trước đó, "Nguyên lại A Lâm cũng mềm lòng hiểu ý ta, sẽ không xuống tay được, cho nên mới dùng thủ đoạn điềm đáng yêu kia với ta?" Nàng xoa nhẹ lên ánh mắt Minh Lâm, đến cái mũi, cuối cùng đến khóe miệng, "Sao ta lại nhẫn tâm như vậy chứ, âm thanh A Lâm nói cũng dễ nghe biết bao nhiêu, không nghe được lời này thì thật đáng tiếc. Đôi mắt này cũng vậy, căn bản là hai huynh đệ đen trắng, có thể câu hồn người." "Ngươi!" Đúng là miệng chó thì không mọc được ngà voi mà, cứ mỗ lần đến miệng Tiêu Hàm, thì nàng lại trở nên như vậy, như vậy... Nhìn bộ dạng nàng trợn mắt cắn răng, Tiêu Hàm nhịn không được thấy rất khả ái, muốn đưa tay nhéo mặt nàng, khiến nàng cứng rắn chống đỡ khí thế mãnh liệt tại chỗ phá công. Mà trên thực tế nàng cũng làm như vậy, "Nhìn nàng hung dữ, thật muốn ăn ta sao? Bất quá nếu nàng muốn ăn ta, ta cũng sẽ không cự tuyệt. Chờ đến đêm, tắm rửa xong, ta tự mình nằm trên giường chờ nàng." "..." Minh Lâm nghe đến trợn mắt há miệng, quả thực không nghĩ ra, Tiêu Hàm sao lại mặt không đỏ tim không đập mà nói ra những lời vô sỉ này. Đây là đặc quyền của đế vương sao? Có thể tùy ý đùa bỡn những người thân bất do kỷ như các nàng. Là thật hay là giả càng khó định thành số hơn, lật mặt là có thể rớt đầu, đảo qua những người đã từng sủng ái cũng quét sạch, đây cũng là chỗ đáng buồn của hậu cung nam nhân. Mà mắt lại lập tức thấy, nàng đang giống như những nam nhân kia đối mặt những điều như nhau. Không tính cười nàng nữa, Tiêu Hàm tháo xuống sợi dây cương trói buộc Minh Lâm, "Lát nữa ta mang Minh Tuyết đi ra ngoài, nàng đi thay xiêm y, mặc như vậy chắc sẽ không thoải mái đâu." Minh Lâm sững sốt một chút, "Ngươi nàng nàng đi đâu?" "Đi gặp tiên sinh của nàng một chút." Tiêu Hàm nói, cúi đầu ấn lên môi Minh Lâm một cái, hài lòng, "Chân còn mềm sao?" "..." Tuy Minh Lâm còn ngượng ngùng, có thể tưởng tượng được chút nữa đi bộ sẽ còn khiến cho người ta mất mặt hơn, liền thử giật giật, sau đó liếc mắt thấp giọng nói:"Đại khái, phải chờ chút nữa." Dường như bất tri bất giác nhớ tới khi nãy Tiêu Hàm vừa hôn nàng, sắc mặt nhất thời không kịp phản ứng liền đỏ thấu, "Ngươi... không thể như vậy được không?" Tác giả có lời muốn nói: Tướng quân phản xạ lại cũng hơi lâu... Chíp chíp chíp, cầu chia sẻ, nhấn thẳng vào địa chỉ:... Cám ơn, Me me da ! Tác giả học tập lâu như vậy, kết quả thi không qua, lòng chịu đựng chịu đựng, cho nên mới đăng bài trễ, cầu thông cảm ~
|