Tổng Tài Lạnh Lùng, Chờ Em Nói Yêu Tôi
|
|
Chương 21 Triển Phong chạy xe tới quán trà ở đường Xuân Thủy, từ nhỏ Triển Tuấn đã thích bánh ngọt ở đây. Chỉ chốc lát sau Triển Tuấn cũng tới, như thường lệ Triển Tuấn gọi trà sữ ô long và bánh ngọt. Triển Phong trực tiếp mở miệng hỏi "Gần đây Hoắc thị đang thu mua cổ phiếu của Lâm thị phải không?" "Anh chỉ là một nhân viên nhỏ bé, làm sao biết loại chuyện này" Triển Tuấn vừa ăn bánh ngọt vừa trả lời. "Anh thật sự không biết?" Triển Phong nhăn nhó hỏi. "Được rồi, được rồi, em đừng nhăn nhó nữa. Nhiều thì anh không biết, nhưng mà cũng có nghe ngóng được họ đang thâu tóm cổ phiếu của Lâm thị" Triển Tuấn đặt bánh ngọt xuống, cầm tách trà sữa ô long uống. "Có phải Hoắc thị muốn thừa cơ lật đổ Lâm thị?" Triển Phong tin chuyện Triển Tuấn không chỉ có vậy. "Em hỏi anh, anh biết hỏi ai" Triển Phong vẫn như cũ xị mặt không lên tiếng. "Biết rồi, biết rồi, anh đem mọi chuyện nói cho em biết là được chứ gì, thật là. Thời gian trước đó Hoắc thị có huy động một số lớn vốn lưu động, xem ra Hoắc thị muốn nuốt gọn Lâm thị. Nhưng mà nếu Lâm thị không gặp phải rắc rối kia thì anh nghĩ Hoắc thị huy động nhiều vốn thế nào cũng vô dụng, dù sao thực lực hai công ty cũng không phân rõ cao thấp. Nói cách khác, chính là Hoắc thị đã biết trước Lâm thị gặp chuyện lớn như vậy cho nên mới chuẩn bị tài chính để thu mua" "Anh có nghe Hoắc thị có hợp tác với công ty nào tên Thụy Tường không" "Chuyện này anh không rõ lắm, nếu là công trình nhỏ, thì bộ phận xây dựng sẽ trực tiếp thực hiện, bình thường sẽ không đăng báo ." "Được, cám ơn anh" "Không cần khách sáo" Triển Tuấn đột nhiên nở nụ cười, nghiêm túc nói "Nghe nói gần đây em thân với tổng tài Lâm thị lắm phải không" Triển Phong mặt đỏ lên quát "Sao anh biết?" "Ôi, làm ơn đi, không phải em mỗi ngày ôm mỹ nhân trên giường lăn lộn nên không xem tin tức hả. Sau khi em và Lâm tổng cùng quay MV, phố lớn ngõ nhỏ, chú bác cô dì có ai mà không biết" Triển Tuấn cười nhạo Triển Phong. "Hứ" Triển Phong liếc Triển Tuấn một cái sau đó bỏ đi. "Cẩn thận một chút, Hoắc thị không đơn giản như em nghĩ" Triển Tuấn uống trà sữa nói. "Cảm ơn" Trở lại công ty của Nhị thúc, thấy Nhị thúc đang ở trong văn phòng, Triển Phong đẩy cửa đi vào nói "Nhị thúc, buổi tối tôi muốn nghĩ tới chỗ Âu Tỷ tìm Trần Nguyệt." Giống như Nhị thúc đã sớm biết Triển Phong sẽ có ý như vậy, nên không cự tuyệt, chỉ nói "Kêu Phách cùng đi với cô, vạn nhất có chuyện gì cô ấy có thể giúp cô một chút" Từ nhỏ Phách đã đi theo Nhị thúc, là đứa bé được Nhị thúc nhặt từ đống rác, lúc trước cùng Triển Phong học võ, ba người thân thủ đều ngang ngửa như nhau. Triển Phong thấy Phách đứng trước cửa, ý bảo cô tiến vào. Phách đi vào văn phòng của Nhị thúc liền gọi"Nhị thúc, Triển Phong" Ba người quen biết nhau từ nhỏ, cho nên không có phân cao thấp, mọi người đều kêu thẳng tên. "Phách, buổi tối cô đi cùng nhị tiểu thư tới chỗ Âu Tỷ tìm Trần Nguyệt, chú ý một chút, người của Âu Tủ rất khó đối phó, còn thân thủ của Trần Nguyệt cũng không tệ đâu" Nhị thúc dặn dò nói. "Được, từ lần Trần Nguyệt tránh được cú đá của tôi, thì tôi đã nhận ra thân thủ cô ta cũng không tệ" Triển Phong nói. "Vậy tiểu thư có muốn đem thêm người theo hay không?" Nhị thúc hỏi. "Không cần Nhị thúc, nhiều người dễ dàng đả thảo kinh xà" "Được, vậy hai người cẩn thận một chút." Vào buổi tối, Triển Phong và Phách thâm nhập địa bàn của Âu Tỷ. Hành lang bên ngoài có thề thấy được vệ sĩ đứng, quả nhiên là lão đại, vệ sĩ bên người thực không ít. Triển Phong và Phách đi vào tìm phòng của Trần Nguyệt, vào một gian phòng lớn, giống như phòng khách, có âm thanh truyền đến, Triển Phong ra dấu cho Phách thăm dò. Hai người cẩn thận bước đi trong phòng khách, ngoài cửa sổ một gốc cây đại thụ thật to, làm Triển Phong chú ý, đột nhiên phát hiện phía trước có bóng đen xuất hiện. Lúc này Phách cũng phát hiện, xoay người hướng vào đầu bóng đen đá vào, tưởng một cước có thể giải quyết. Không nghĩ tới đối phương không có động tĩnh gì, Phách liền bị hắn bóp chặt yết hầu Triển Phong nhanh bắt lấy tay bóng đen nói "Là tôi" Bóng đen nhận ra Triển Phong, sau đó buông tay ra khỏi cổ Phách, nhất cử nhất động đều cẩn thận. Triển Phong nắm lấy áo Phách, làm cho cô không thể manh động, cả ba nhìn người trong phòng. "Âu Tỷ, sao lại gạt tôi, lúc đó cô nói chỉ muốn tôi làm cho công nhân của Lâm thị bỏ đi, sau đó chúng ta sẽ đàng hoàng mà phát triển" Sắc mặt Trần Nguyệt xanh mét nhìn Âu Tỷ nói. "Không giống sao? Hiện tại chúng ta cũng có rất nhiều hướng phát triển" "Làm sao giống nhau, giống nhau chỗ nào, hiện tại Lâm thị phải đối mặt với việc thất thu rất lớn" Trần Nguyệt kêu lên. "Chỉ có một khoản tiền nhỏ, Lâm thị sẽ đối phó được, cô lo làm gì." Âu Tỷ uống trà chậm rãi nói. "Như vậy sau này chúng ta làm sao hợp tác với Lâm thị được, họ sẽ không tin tưởng chúng ta?" "Không cần, về sau nều cô muốn làm, tôi sẽ giới thiệu cho cô một người, cùng người đó hợp tác kiếm được tiền có thể chia đều, một thân một mình kiếm tiền không tốt đâu" "Có ý gì?" Trần Nguyệt nghe ra trong lời nói của Âu Tỷ có dụng ý. "Không có ý gì hết, cô chỉ cần làm theo lời tôi là được, chuyện khác không cần phải xen vào. Hiện tại cô không được ra khỏi cửa, ở trong nhà cho tới khi có lệnh của tôi mới được ra ngoài" Âu Tỷ ra lệnh nói. "Cô muốn giam lỏng tôi!" "Đừng nói khó nghe như vậy, tôi muốn tốt cho cô. Hai người dẫn Nguyệt về phòng đi, không cho phép bước ra khỏi cửa phòng, tuyệt đối không được liện hệ với người ngoài" Âu tỷ nhìn hai vệ sĩ nói. "Buông ra, tự tôi đi được" Trần Nguyệt nhìn Âu tỷ liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra khỏi phòng khách. Bóng đen ra dấu cho Triển Phong và Trần Nguyệt, Triển Phong quay đầu nhìn Phách sau đó ba người cùng nhau đi theo. Trần Nguyệt trở lại phòng, hai tên vệ sĩ đứng canh bên ngoài không nhúc nhích, Triển Phong muốn cùng với Phách xử lý hai tên vệ sĩ, bóng đen lắc lắc đầu, chỉ chỉ gốc cây phía sau hành lang, leo vào từ bên đó. Ba người rất nhanh trèo lên cây, phòng Trần Nguyệt có ban công, đối diện là một cái cây to, dùng sức nhảy vào, ba người dễ dàng nhảy vào ban công. "Ai?" Trần Nguyệt cảnh giác hỏi. Quay người lại rõ ràng phát hiện có ba người đứng ngoài ban công. Trần Nguyệt có chút giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nhìn ba người trước mắt, hỏi "Các ngươi muốn thế nào?" "Những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng" Triển Phong nói "Vì sao muốn hại Lâm thị?" "Tôi không hại Lâm thị" "Cô không hại? Vì thì chuyện gì đã xảy ra với công nhân xây dựng, tại sao họ lại bãi công?" "Đó là vì Lâm thị các người không phát tiền lương cho họ" "Đừng ngụy biện. Bọn họ là người của cô, cô đừng nói là tiền lương của họ phải do Lâm thị trả" Triển Phong kích động nói. Bóng đen nâng tay ý bảo Triển Phong nói nhỏ thôi, đừng cho vệ sĩ ngoài cửa nghe được. Trần Nguyệt nhìn Triển Phong không nói gì, đúng là cô lợi dụng Dương Vân, Trần Nguyệt lợi dụng cấp dưới của Dương Vân, vụng trộm sao chép hợp đồng nhân sự của Lâm thị và con dấu của họ. Tuy rằng vi phạm pháp luật, nhưng có thể làm cho nhiều công nhân gây rối thì Lâm thị cũng đủ đau đầu. Lúc ấy Trần Nguyệt tự mình cất con dấu cùng hợp đồng, sợ vạn nhất Lâm thị đổi ý, thì cô sẽ dùng nó để uy hiếp. Nhưng thời gian Trần Nguyệt bị giam lỏng thì toàn bộ những thứ đó cũng biến mất. Trần nguyệt biết chuyện này khẳng định là Âu tỷ đã giở trò, người có thể trộm đồ của cô tuyệt đối không có ai khác ngoài Âu tỷ, nhưng Trần Nguyệt không biết vì sao Âu tỷ lại làm như vậy. Lúc trước kêu cô đi tìm Lâm thị hợp tác, bây giờ lại đổi ý cùng là Âu tỷ. "Các người có thể tìm tới chỗ này, xem ra cũng không phải người tầm thường" Trần Nguyệt nhìn Triển Phong cùng bóng đen nói. "Hừ. Tôi nhất định sẽ ngăn cản các người" Triển Phong nhìn bóng đen nói "Chúng ta rời khỏi chỗ này trước, sau đó bàn bạc kỹ hơn." Bóng đen gật gật đầu, ba người lại theo ban công nhảy ra ngoài. Chạy ra khỏi nhà Âu tỷ, Triển Phong, bóng đen, Phách, ba người cùng nhau đi ở một ngã tư không người. "Khẳng định là do người Hoắc thị làm, âm thầm cấu kết Âu tỷ muốn cùng nhau lật đổ Lâm thị" Triển Phong đem toàn bộ chuyện phân tích ra. "Cô cũng biết Hoắc thị đang âm thầm thu mua cổ phiếu Lâm thị?" Bóng đen nhìn Triển Phong hỏi. "Đúng" Triển Phong nhìn bóng đen nói "Cô cũng đã biết từ sớm?" "Cũng không bao lâu, bởi vì còn có Thụy Tường phá rối, cho nên Hoắc thị không có công khai mọi chuyện" Bóng đen phân tích nói. "Triển Phong, cô có bao nhiêu tiền?" Bóng đen hỏi. "Hả?" "Nếu muốn ngăn cản Hoắc thị thu mua cổ phiếu, không có tiền thì ngăn cản làm sao được" Bóng đen nói. "Tôi có một biện pháp âm thầm tranh giành thu mua cổ phiếu của Lâm thị với Hoắc thị" Triển Phong trừng mắt nhìn nhìn bóng đen. Bóng đen cùng Phách bước lại gần Triển Phong, ba người ghé vào nhau, Triển Phong nói nhỏ nói một lúc, chỉ thấy bóng đen cùng Phách liên tục gật đầu. "Đúng, biện pháp là không sai, nhưng cần không ít thời gian chuẩn bị" Bóng đen nói. "Được, tôi biết, cho nên công ty bên kia và Lâm thị nhờ cô chiếu cố" Bóng đen gật gật đầu, chậm rãi kéo che mặt xuống nói "Cô nhận ra tôi lúc nào?" "Khi cô bóp cổ Phách, tôi nói câu "là tôi". Kỳ thật lúc ấy tôi không biết là cô, chỉ muốn nhanh tay cứu Phách nên mới nói vậy để cô sơ hở" Triển Phong nói. "Chuyện như vậy cũng chỉ có cô dám làm" "Binh bất yếm trá" "Chuyện đêm nay xem như chưa từng xảy ra, cứ tiến hành theo kế hoạch của cô, công ty bên kia tôi sẽ phụ trách, các người phụ trách bên ngoài" Vương Khiết nhìn Triển Phong nói. "Được. Lâm Văn bên kia mong cô chiếu cô nhiều một chút, chuyện này sẽ có nguy hiểm xảy ra, cho nên tạm thời tôi sẽ không quay về công ty cùng Lâm văn được" "Được, cô yên tâm." Nói xong Vương Khiết xoay người liền biến mất ở trong đêm đen.
|
Chương 22 Triển Phong rút sim trong điện thoại ra, cẩn thận đặt vào trong bóp tiền. Từ giờ trở đi chân chính bắt đầu đọ sức, nếu cùng hắc đạo nhấc lên quan hệ, nguy hiểm sẽ khó tránh khỏi, cho nên Triển Phong quyết định đoạn tuyệt hết thảy liên hệ với Lâm Văn, như vậy chính cô sẽ có thể an tâm làm việc, hơn nữa Lâm Văn có Vương Khiết chiếu cố, tin rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra, chỉ cần một thời gian là họ sẽ được trở về bên nhau. "Vẫn chưa liên lạc được cho Triển Phong sao?" Dương Vân nhìn Lâm Văn có chút cô đơn hỏi. Lâm Văn lắc lắc đầu, từ khi Triển Phong nói câu: Chờ Phong trở lại sau, sau đó rời đi, cho tới giờ cũng không có tin tức gì. Di động trước sau vẫn là trạng thái tắt máy, làm Lâm Văn lo lắng vô cùng. "Cậu cũng đừng quá sốt ruột, dù sao Triển Phong cũng không phải một đứa trẻ, sẽ không có chuyện gì đâu, biết đâu chừng tối nay lại về gặp cậu" Dương Vân an ủi nói. "Hy vọng là thế" Lâm Văn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt. Mấy tháng sau "Phách, bên phía Hoắc thị đã bắt đầu gia tăng việc thu mua?" Triển Phong một bên gõ bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên hỏi. "Đúng vậy, rõ ràng là tốc độ thu mua rất nhanh." "Ha ha, chuẩn bị lâu như vậy, cơ hội rốt cục cũng đến. Lâm Văn, chờ Phong" "Lâm tổng, Lâm tổng" Dương Vân kêu lên. "Cái gì?" Lâm Văn lấy lại tinh thần nhìn Dương Vân. Mấy tháng nay sẽ có nhiều lúc bắt gặp Lâm Văn ngồi ngẩn người, Dương Vân có chút hối hận đem chuyện nhìn thấy lần trước ở quán cà phê nói cho Lâm Văn nghe. Hôm đó ba mẹ Dương Vân lại muốn cô đi xem mắt, Dương Vân gặp mặt với một người đàn ông ở quán cà phê, thời điểm hai người đang tán gẫu, ánh mắt đồng thời cũng nhìn những người đi dạo bên ngoài. Không nghĩ lại có thể bắt gặp Triển Phong và một vị phu nhân có tuổi cùng ngồi trong quán cà phê. Hai người cử chỉ có chút thân mật, vị phu nhân kia có chút lớn tuổi xoa đầu Triển Phong, thỉnh thoảng bất mãn nhìn Triển Phong nói gì đó. Triển Phong bất đắc dĩ nhìn người đó gật đầu, nhìn qua rất nghe lời người đó. Dương Vân mở to hai mắt nhìn họ, mà lúc đó Triển Phong và người kia đang thảo luận gì đó nên không chú ý tới Dương Vân. Gã đi xem mắt Dương Vân thấy cô nhìn chăm chú hai người bên kia, hắn cũng nhìn theo, khinh miệt nói "Lại là một tên tiểu bạch kiểm được nữ nhân bao nuôi." Nói xong còn tự cho rằng mình nói đúng nhìn Dương Vân cười cười. Dương Vân nhìn hắn liếc mắt một cái, làm bộ cầm lấy tách trà thuận tay liền hất lên người hắn, giả vờ hoảng sợ nói "A, thật ngại quá, tôi trật tay" Trong ly có mật ong, làm quần áo của hắn bị dính bẩn, hắn chạy nhanh đứng dậy muốn đi, còn không kịp nói đưa Dương Vân trở về. "Không cần, tôi tự mình về là được, anh mau về thay quần áo đi" Dương Vân không muốn cùng tên nam nhân này dây dưa, liền đón đầu hắn nói. Kỳ thật Dương Vân muốn ở lại quan sát Triển Phong, nhìn xem họ có quan hệ gì. Tên kia đi không bao lâu, Triển Phong cùng vị phụ nhân ấy cũng tính tiền rồi rời khỏi, Dương Vân để ý một chút, là vị phụ nhân kia dùng tiền mua cô đơn. Hai người không lái xe, mà gọi taxi đi, Dương Vân chạy nhanh theo sát xe taxi đó, qua khoảng mười lăm phút sau, xe dừng lại trước cửa một căn nhà, cô thấy hai người họ khoác tay nhau thân mật đi vào. Dương Vân bất khả tư nghị nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Tài xế xe taxi không kiên nhẫn hỏi "Tiểu thư rốt cuộc là xuống xe hay tiếp tục đi?" Dương Vân nhanh thanh toán tiền sau đó xuống xe, đến một quán trà đối diện ngồi chờ, chờ khoảng hai giờ. Hai giờ sau Dương Vân thấy vị phụ nhân kia kéo Triển Phong ra ngoài, vẻ mặt so với vừa mới đi vào thập phần quyến rũ, vuốt ve mặt Triển Phong nói cái gì đó. Lúc này Triển Phong cũng vui vẻ ôn nhu, còn nhẹ nhàng giúp vị phu nhân kia lấy lá cây trên tóc xuống. Hai người như trước kêu xe taxi, Dương Vân chạy nhanh đuổi theo. Nhưng lúc này đúng ngay thời điểm tan tầm, Dương Vân đón xe vô cùng khó khăn, trên đường lại kẹt xe, không lâu sau liền mất dấu họ. Nhưng mà Dương Vân cũng tinh ý, quay về ngôi nhà lúc nảy gõ cửa. Cốc...... Cốc...... "Xin hỏi cô tìm ai?" "Nhĩ hảo, xin hỏi chỗ này còn phòng cho thuê phòng không?" Dương Vân tùy tiện nói dối hỏi. "Thực xin lỗi, nơi này là khu nhà riêng, không cho người ngoài thuê." "Sao? Thật không? Mấy ngày hôm trước tôi còn nhìn thấy trên mạng đăng tin cho thuê phòng mà" Dương Vân thành khẩn nói. Người kia nhìn thấy Dương Vân không phải người xấu, gương mặt lại thanh tú, thực dễ làm cho người ta yêu mến, lập tức nói "Chủ khu nhà này tuy rằng ít lại đây, nhưng không có khả năng cho người ngoài thuê lại" "Xin hỏi chủ nhà họ gì vậy?" "Sở" Người nọ nhìn Dương Vân, cuối cùng vẫn là trả lời cô. "À, thực xin lỗi, quấy rầy anh, cám ơn." Dương Vân nghe xong liền rời khỏi đó. Trở lại công ty, Dương Vân lập tức tìm Trương Dao điều tra người họ Sở "Dương Vân, mình điều tra được, người này tên là Sở Minh, là chủ một công ty mậu dịch, nhưng mà trước kia cũng có qua lại với hắc đạo, bối cảnh không đơn giản chút nào." Trương Dao vừa nói vừa hỏi "Cậu điều tra làm gì? Hai người quen nhau sao?" Dương Vân lập tức đem chuyện nói với Trương Dao, Trương Dao vỗ đùi nói "Wow, nhìn không ra Triển Phong lại dụ dỗ được một nữ nhân trong giới hắc đạo" Dương Vân hướng Trương Dao liếc mắt một cái nói "Tiểu thư ơi, làm ơn đi, cậu đừng há mồm liền nói bừa được không, chưa biết thì đừng có nói như biết rồi ấy." "Cái gì chưa biết, cậu xem đi. Nữ nhân kia là bà chủ trong giới hắc đạo, mà Triển Phong lúc đó nói muốn đi tìm Trần Nguyệt, Trần Nguyệt cũng chỉ là một tên lưu manh thôi, như vậy muốn tìm cô ta đương nhiên là phải nhờ xã hội đen hỗ trợ. Triển Phong muốn tìm ra Trần Nguyệt không phải là cần nữ nhân họ Sở kia giúp sao" Trương Dao phân tích đạo lý rõ ràng nói. "Cho dù là như vậy, Triển Phong đi tìm họ Sở, nhưng cũng không cần phải thân mật với người đàn bà đó" "Không phải Triển Phong cảm thấy nữ nhân kia dễ dụ sao? Hoặc là Triển Phong cùng ả đó có tư tình gì rồi" Dương Vân nghe Trương Dao nói Triển Phong như vậy cũng không phải không có đạo lý, nhớ lại vóc dáng vị phu nhân kia, mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng mà rất xinh đẹp lóa mắt, mị lực thành thục, điểm này những cô gái trẻ tuổi so ra thua kém, muốn nói Triển Phong mê muội cũng không hẳn là không có đạo lý. "Vậy cậu có định nói cho Lâm Văn không?" Dương Vân có chút do dự. "Đương nhiên nói, cậu không thấy Lâm Văn vì chuyện của Triển Phong mà lo lắng sao. Tên xú tiểu tử đó thật đáng đánh, bên ngoài cư nhiên lại dám ôm nữ nhân khác, thực không là kẻ hay ho gì, làm Lâm Văn hết hy vọng sớm một chút cũng tốt" Dương Vân nhìn thấy Lâm Văn như thế không yên lòng, có chút đau lòng đem sự tình toàn bộ nói cho Lâm Văn. "Lâm tổng, hiện tại Hoắc thị không ngừng thu mua cổ phiếu của công ty chúng ta. Chuyện của Thụy Tường, Vương tổng cũng không chống đỡ nổi, một số tiền lớn phải mất đi, lần này xem ra Hoắc thị có dã tâm không nhỏ, có cảm giác như họ đang dồn chúng ta vào đường cùng." Dương Vân lo lắng nói. "Hoắc thị thật đúng là chưa từ bỏ ý định, lúc trước Thụy Tường lợi dụng chuyện hợp đồng tính thu mua Lâm thị, không nghĩ tới Vương tổng có thể xoay chuyển tình thế, với lý Do Thụy Tường lừa dối hợp đồng, làm cổ phiếu Lâm thị tăng lên, ngăn chặn việc thâu tóm của Hoắc thị, không hiểu sao hiện tại lại có hành động thu mua tang nhanh như vậy" Lâm Văn mệt mỏi nói. Cốc...... Cốc...... "Mời vào" "Lâm tổng" "Vương tổng, có chuyện gì sao?" "Vì tiến độ thi công công trình bị trì hoàn nên ngân hàng không cho chúng ta tiếp tục vay nữa, hơn nữa Hoắc thị không ngừng thu mua cổ phiếu công ty, tài chính ngày càng tồi tệ, nếu tiếp tục chỉ e là......" Vương Khiết cũng không nói tiếp, nhưng không ai biết cô muốn nói gì tiếp theo. "Tình hình tài chính của công ty không thể phục hồi sao?" Lâm Văn nhìn Vương Khiết hỏi. "Vài công trình đồng thời khởi công, số tiền còn lại không đủ. Công ty gần đây đã giảm biên chế đến lần thứ hai, chi tiêu cũng hạn chế tới mức thấp nhất. Nhưng Trần Nguyệt cũng làm cho chúng ta tổn thất không ít, cũng may Thụy Tường bên kia còn có thể đối phó, nói cách khác nếu không có Thụy Tường, chỉ sợ căn bản không có biện pháp chống đỡ đến bây giờ." "Các cậu ra ngoài đi, tôi muốn yên lặng một chút." "Được" Dương Vân cùng Vương Khiết hai người rời khỏi văn phòng Lâm Văn. "Vương tổng" Vương Khiết quay đầu lại nhìn Lâm Văn nói "Chuyện gì?" "Cô có tin tức gì của Triển Phong không?" Lâm Văn vẫn chưa có ý định từ bỏ. Nàng không tin Triển Phong thật sự sẽ đi dụ dỗ một nữ nhân lớn tuổi hơn cô, nếu Triển Phong làm vậy để giúp nàng, như vậy Lâm Văn tuyệt đối có thể tha thứ cho Triển Phong, nhưng Lâm Văn không cần Triển Phong bán đứng bản thân để giúp nàng. Vương khiết lắc lắc đầu, xoay người lẩm bẩm nói "Cô ấy nhất định sẽ trở về" Đáng tiếc là không ai nghe được câu này. Reng reng reng...... "A lô" "Văn Văn, là ba" "Ba, chuyện của công ty con sẽ cố gắng xử lý, ba nghỉ ngơi đi" Lâm Văn không muốn ba cô lo lắng cho chuyện của công ty nữa. Thân thể của ba Lâm Văn vẫn không tốt, cho nên Lâm Văn tốt nghiệp liền tiếp nhận công ty, một cô gái yếu đuối phải đối đầu với một đám nam nhân lão luyện cũng không phải chuyện dễ dàng. Vừa mới bắt đầu không ai phục nàng, mọi người đều muốn phế bỏ chức vị tổng tài của nàng, nhưng Lâm Văn bằng vào chính khả năng của mình trụ vững ở công ty. Sau đó lại có Dương Vân, Trương Dao gia nhập, khiến cho công ty nhanh chóng lớn mạnh kiên cố. Đáng tiếc hiện tại thành cũng Lâm văn, bại cũng lâm văn, ban giám đốc đem toàn bộ trách nhiệm đổ trên người nàng, nói Lâm Văn khư khư cố chấp tin tưởng Trần Nguyệt, làm cho công trình bị trì trệ. Còn có chuyện nội gián trong bộ phận tiêu thụ, làm cho công ty phải tổn thất một khoản tiền lớn, mấy lão già trong ban giám đốc đều giũ sạch trách nhiệm, toàn bộ đều bắt Lâm Văn gánh chịu. "Văn Văn, làm việc không cần quá cứng nhắc, Hoắc thị để ý công ty chúng ta cũng không có gì lạ, có nhiều chuyện liên quan đến trước kia, cho nên con cũng đừng tự trách, không cần tự gây ra áp lực cho mình" "Ba, ba yên tâm nghỉ ngơi đi, mọi chuyện con sẽ giải quyết, ba không cần lo lắng" Lâm Văn an ủi nói. "Được, con cẩn thận một chút." Ba Lâm nói.
|
Chương 23 Lâm Văn cúp điện thoại, nàng thở dài, đứng trước cửa sổ nhớ lại những gì nàng và hắn cùng nói. "Xin chào, cô là Lâm tổng?" "Là tôi, xin hỏi anh là ai?" "Tôi là phó tổng của Hoắc thị, Hoắc Hãn Đình." "Xin chào Hoắc phó tổng, xin hỏi có chuyện gì sao?" Lâm Văn ngạc nhiên, vì sao phó tổng Hoắc thị lại gọi cho nàng nhưng lại bất động thanh sắc. "Muốn mời Lâm tiểu thư ăn cơm, thuận tiện nói chuyện đã xảy ra gần đây, không biết Lâm tiểu thư có hứng thú hay không" Lâm Văn còn chưa kịp hé răng thì Hoắc Hãn Đình đã bá đạo nói "Tối nay 6 giờ tôi tới đón cô" "Không, không cần, anh nói địa điểm là được, tôi tự mình đi" "Đàn ông đón phụ nữ đi ăn thì có chuyện gì là lạ đâu, quyết định như vậy đi, tối nay gặp. Chào" "Chào" Lâm Văn suy nghĩ, không hiểu vì lý do gì mà Hoắc Hãn Đình lại mời nàng ăn cơm trong lúc này? Mang theo nhiều nghi vấn Lâm Văn đi chuẩn bị cho cuộc hẹn với hắn. "Không biết Hoắc phó tổng có chuyện gì muốn nói?" Lâm Văn nhìn Hoắc Hãn Đình trước mặt, thân hình cao lớn, diện mạo cũng không kém, gia thế lại tốt, xem ra chính là một công tử hào hoa, nữ nhân đi theo hắn chắc chắn không ít. Hoắc Hãn Đình phát hiện Lâm Văn đang đánh giá mình, hắn giơ lên một nụ cười tự tin "Đừng nói là Lâm tổng tài đang nghĩ tôi có rất nhiều phụ nữ nha" Lâm Văn có chút xấu hổ bị hắn nhìn thấu tâm tư, cho nên trầm mặc không lên tiếng. Hoắc Hãn Đình dừng một chút tiếp tục nói "Nói vậy là Lâm tổng hẳn là cũng biết, Hoắc thị chúng tôi đang thu mua cổ phiếu Lâm thị, xác nhận là có ý định cùng Lâm thị xác nhập" Nói dễ nghe là xác nhập, kỳ thật chính là muốn lợi dụng lúc Lâm thị gặp nạn, thừa cơ nuốt chửng Lâm thị mà thôi, Lâm Văn thầm nghĩ. "Sao tôi lại không nhìn ra Hoắc thị đang muốn cùng Lâm thị xác nhập?" "Lâm tổng, nghe cô nói sao có vẻ bất mãn vậy, cố ý thu mua Lâm thị là ba tôi, nhưng tôi cũng không biết vì sao ông phải làm như vậy, nhưng tôi cảm thấy công ty chúng tôi cùng công ty Lâm thị xác nhận chỉ có lợi không có hại. Việc đầu tiên là Lâm thị sẽ thoát khỏi việc ra tòa cùng với nợ nần, thứ hai hai nhà chúng ta có thể độc quyền toàn bộ thị trường bất động sản, cô cảm thấy thế nào?" "Vậy là hôm nay anh gặp riêng tôi là muốn bàn bạc về chuyện xác nhập?" "Đúng, tôi có thể khuyên bảo ba tôi là cho hai công ty khi xác nhập đều có cổ phần 50 % như nhau, thế nào? Cách này đối với Lâm tổng mà nói chỉ có lợi chứ không tổn thất gì" Hoắc Hãn Đình cười nói. "Không biết Hoắc phó tổng muốn gì mà đưa ra điều kiện như vậy?" Lâm Văn đương nhiên biết trong thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, càng không có chuyện ai cho không ai cái gì. "Ha ha, Lâm tổng không hổ danh là nữ cường nhân, nói chuyện với cô thật là không cần quanh co lòng vòng" Hoắc Hãn Đình đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt đứng đắn nhìn Lâm Văn nói "Cô" "Tôi?" tuy rằng Lâm Văn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng người đàn ông trước mắt này là người đứng đắn. Nhưng đáng tiếc, Hoắc Hãn Đình là đàn ông, chỉ cần là đàn ông, thì đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. "Không biết Hoắc phó tổng muốn tôi làm gì?" Lâm Văn trong lòng khinh bỉ người trước mặt, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi. "Lâm tổng, cô yên tâm, tôi không giống như những người đàn ông khác, không muốn cô làm tình nhân hay là bạn giường gì đó" "Vậy anh muốn gì......" "Kết hôn" Hoắc Hãn Đình đột nhiên nói. Lâm Văn hoảng sợ, không nghĩ tới hắn lại muốn kết hôn, nếu hắn nói muốn nàng là người phụ nữ của hắn, Lâm Văn còn có thể lý giải. Nhưng mà kết hôn, thì Lâm Văn chưa từng nghĩ đến. "Thế nào? Lâm tổng" "Anh nói quá đột ngột, tôi cần thời gian suy nghĩ" "Được, tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ" Đưa Lâm Văn đến trước cửa nhà, Lâm Văn vừa nói lời cảm ơn rồi xuống xe, sau đó lại thấy hắn bước tới trước mặt mình, Lâm Văn lạnh lùng nhìn Hoắc Hãn Đình, trong lòng đã đoán được vài phần hắn muốn gì. "Lâm tổng không nói chúc ngủ ngon sao?" Hoắc Hãn Đình tươi cười. "Ngủ ngon" Lâm Văn miễn cưỡng nói. Hoắc Hãn Đình bất ngờ cuối đầu hôn môi Lâm Văn, Lâm Văn vẫn không nhúc nhích đứng ở đó. Hoắc Hãn Đình rất tin tưởng kỹ năng hôn của mình, nhưng mà hắn hôn lâu như vậy, Lâm Văn vẫn không có một chút phản ứng nào, điều này làm cho hắn lập tức có cảm giác thất bại. Nhưng những gì càng khó thì hắn lại càng muốn chinh phục, giống như Lâm Văn trước mặt, giống như băng sơn ngàn năm, nhưng Hoắc Hãn Đình hắn nhất định phải làm cho tảng băng này tan ra trước mặt mình, cho nên hắn cũng không sốt ruột, trong lòng hắn hiểu được sớm muộn gì Lâm Văn cũng thuộc về hắn. "Mọi việc chính là như vậy, Hoắc Hãn Đình cho mình thới gian ba ngày để suy nghĩ chuyện này" Lâm Văn xem nhẹ chuyện Hoắc Hãn Đình cường hôn mình, nàng chậm rãi đem mọi việc kể lại cho Dương Vân, Trương Dao và Vương Khiết nghe. "Vậy Triển Phong thì làm sao?" Dương Vân nhìn Lâm Văn nói. Nhắc tới Triển Phong lại làm cho Lâm Văn cảm thấy vô cùng đau lòng. Lúc trước Triển Phong thề son sắt muốn nàng tin tưởng cô sẽ tìm Trần Nguyệt trở về, nhưng mà cho tới bây giờ, cũng không có tin tức gì, những nơi tìm được nàng đều đã đi tìm, Lâm Văn hy vọng có thể giống lần trước, khi nàng về nhà sẽ thấy Triển Phong ngồi chờ mình trước cửa nhà, nhưng thất vọng mỗi ngày càng làm cho nàng thêm tuyệt vọng. Tuy rằng ba vẫn nói với nàng, cho dù công ty bị Hoắc thị thu mua thì cũng không trách nàng, nhưng mà Lâm Văn biết, ba nàng đối với công ty không phải chỉ nói một hai lời nhẹ nhàng như vậy. Trước kia, Lâm Văn cảm thấy ba mẹ nàng lúc nào cũng bận rộn, căn bản là không có thời gian bên cạnh nàng, nhưng Lâm Văn biết ba mẹ là vì liều mạng làm việc ơ công ty nên mới bận rộn như vậy. Lần này để tập đoàn có thể bình ổn trở lại, thì người bình thường không thể làm được, cho nên Lâm Văn quyết định hy sinh chính mình vãn hồi công ty. "Lâm tổng, cô thật sự quyết định như vậy?" Vương Khiết nhìn Lâm Văn hỏi. "Đúng, đó là lựa chọn tốt nhất đối với Lâm thị" Lâm Văn không dám nhìn vào mắt Vương Khiết, nàng vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa trả lời. "Dương Vân, một tháng sau mình sẽ cùng Hoắc Hãn Đình đính hôn, sau đó sẽ tuyên bố Lâm thị cùng Hoắc thị xáp nhập, cậu giúp mình sắp xếp một chút" Lâm Văn nói với Dương Vân. "Được" Dương Vân trả lời sau đó cùng Vương Khiết đi ra ngoài. Lâm Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ nếu lúc này Triển Phong ở bên cạnh nàng, không biết nàng sẽ quyết định như thế nào, phản đối Hoắc Hãn Đình, hay là...... "Lâm Văn quyết định hy sinh chính mình, để cứu công ty." Vương Khiết cầm điện thoại nói. "Cái gì? Họ Hoắc cư nhiên lấy chuyện này bức Lâm Văn!" Triển Phong nghiến răng nghiến lợi nói. "Một tháng sau sẽ cử hành nghi thức đính hôn cùng với tuyên bố xác nhập, cô tự lo liệu đi" "Tôi biết rồi" Trong một tháng, tin tức của Lâm Văn và Hoắc Hãn Đình đều là tiêu điểm của các báo và tạp chí, tập đoàn Lâm thị cùng Hoắc thị sắp xác nhập, trở thành tập đoàn bất động sản lớn nhất thị trường, Kim Đồng Ngọc Nữ của giới kinh doanh mỗi ngày cũng nhau chuẩn bị cho hôn lễ, dự kiến sẽ là một hôn lễ thế kỷ. Triển Phong đem báo chí vo thành một nắm, cảm giác vẫn chưa hết giận lại đem báo xe nát, tay nắm chạt, cánh tay nổi gân xanh, đánh một quyền thật mạnh vào bàn, đem mặt bàn run run làm cho máy vi tính sắp rớt xuống đất. Triển Phong cầm một cây viết trong tay hét lớn Hoắc Hãn Đình, tao sẽ không tha cho mày sau đó bóp gãy cây viết. Vào đêm đính hôn, Lâm Văn mặc lễ phục màu trắng đi vào phòng khách sạn, Dương Vân an bài nghi thức đính hôn ở khách sạn cử hành, ngoài cửa chờ rất nhiều phóng viên, đều tranh nhau chụp ảnh của Lâm tổng và Hoắc phó tổng, xem ra tiêu đề báo vào ngày mai đều viết về Lâm Văn và Hoắc Hãn Đình, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi nha. "Các vị, các vị, mới mọi người uống chút gì trong khi chờ đợi, chờ Lâm tổng trang điểm xong sẽ cho mọi người chụp ảnh" Dương Vân nói với phóng viên, sau đó liền đóng cửa lại. Khách sạn to như vậy, nhưng hiện tại trong phòng hội nghị chỉ có Lâm Văn, ba mẹ của Lâm Văn, Dương Vân, Trương Dao, và Vương Khiết. Hoắc Hãn Đình và trợ lý của hắn, và ba mẹ hắn. Trên danh nghĩa là muốn nhìn Lâm Văn trang điểm, nhưng kỳ thật là Lâm gia muốn cùng Hoắc gia nói chuyện một chút. "Ha ha, Lâm Kiến Trung [ba Lâm] còn muốn nói gì nữa, ông nên cảm thấy mai mắn khi con trai tôi xem trọng con gái ông, nói cách khác ông căn bản là không cơ hội, nhìn thấy tập đoàn Lâm thị xuất hiện trên đời" Ba Hoắc đột nhiên cười to nói. "Lão Hoắc, chuyện của bọn nhỏ thì liên quan gì đến chúng ta đâu" Ba Lâm thở dài nói. Ông nhìn vào mắt Lâm Văn, ông biết con gái mình cũng không ưa gì Hoắc Hãn Đình, chỉ vì sự sống còn của công ty nên mới chấp nhận kết hôn, ba Lâm cũng không nghĩ Lâm Văn quyết định như vậy có hối hận hay không. "Hừ, Lâm Kiến Trung, ông đừng được tiện nghi còn khoe mã, giang sơn cùng nữ nhân ông đều chiếm được, đương nhiên là không xem ai ra gì, còn tôi đây, đã nhịn nhiều như vậy chỉ vì một ngày hôm nay" Ba Hoắc nghiến răng nghiến lợi nói. "Nếu vậy thì trong hôn lễ hôm nay ông có thể đem tất cả sự tình nói rõ ràng" Vương Khiết đột nhiên chen vào nói. "Cô là ai, nơi này có chỗ cho cô xen vào sao!" Ba Hoắc tức giận Vương Khiết. Không đợi Vương Khiết nói tiếp, ba Hoắc nhìn Lâm Văn nói "Lâm tổng, ha ha, không đúng, chút nữa cô sẽ là vợ của con trai tôi, làm ba chồng như ta sẽ nói cho cô biết một số chuyện, cho cô biết một số chuyện hay mà ba cô làm trước kia" "Đủ rồi, lão Hoắc." Ba Lâm đột nhiên kêu lên. "Đủ cái gì? Sợ tôi vạch trần ồng trước mặt con gái à? Vậy thì tôi đây càng muốn nói, làm cho mọi người ở đây đều biết Lâm Kiến Trung ông là loại người như thế nào" "Con dâu, con nghe ta nói" Ba Hoắc thở dài, chậm rãi nhìn Lâm Văn nói "Trước kia có ba đứa trẻ là bạn tốt của nhau, cùng nhau học cùng nhau chơi, không có gì giấu nhau. Chờ ba đứa trẻ ấy trưởng thành, đều có lý tưởng riêng, trong đó hai người có mục tiêu là tự gây dựng sự nghiệp. Ba người cùng có gia cảnh tốt, hai người trong số đó đầu tư vào việc kinh doanh, từ một công ty chỉ có vài nhân viên dần dần trở thành một tập đoàn với vài trăm người, thành công làm cho họ cảm giác như mệt mỏi đều bị ném lên chín tầng mây. Một người kích động chạy về định báo cho bạn gái của mình biết thành công mà hắn đạt được, và có thể quang minh chính đại mà cưới cô ấy về làm vợ, hắn mở cửa ra thì cảm giác giống như sấm sét đánh vào chính mình, trơ mắt nhìn bạn gái mình lỏa thể nằm trong lòng người bạn thân chơi với hắn từ nhỏ, cũng là người cùng hợp tác với hắn, châm chọc, chuyện này quả thực là châm chọc mà" Ba Hoắc đột nhiên có chút thất thố, ngửa đầu không biết đang cười hay là khóc, cả người có chút run run, lúc này mọi người nhìn ông, không nói một tiếng nào.
|
Chương 24 Ba Hoắc tạm dừng một chút, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc, hít một hơi thật sâu nói "Tên tiểu nhân ấy chẳng những cướp vợ người khác, sau đó ngay cả công ty cũng không chịu buông tha, chỉ vì một sai lầm nhỏ của người đàn ông kia bị hắn bắt gặp, hắn cư nhiên liên hợp công ty khác cùng nhau đem người nọ đuổi ra khỏi công ty, cô nói xem người như vậy có phải là hỗn đản hay không, có phải đáng chết hay không?" Ba Hoắc nhìn chằm chằm Lâm Văn hung tợn nói. "Hãn Đình, con vẫn hỏi vì sao ba nhất định phải thu mua Lâm thị, hiện tại ba nói cho con, kẻ cướp vợ của ba năm đó, chính là tên hỗn đản Lâm Kiến Trung. Lâm thị, ha ha, tiếng tăm vang dội, con có biết hay không, Lâm thị cũng một nửa là của ba!" Ba Hoắc kích động nói với Hoắc Hãn Đình. "Lão Hoắc" Mẹ của Lâm Văn đột nhiên mở miệng nói "Ông hiểu lầm Kiến Trung" "Tôi hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái gì?! Tôi hiểu lầm bà năm đó là bạn gái tôi lại nằm dưới thân Lâm Kiến Trung, hiểu lầm Lâm Kiến Trung bởi vì một chút việc nhỏ mà cùng với người khác đuổi tôi ra khỏi công ty?!" Ba Hoắc nhìn mẹ Lâm lớn tiếng nói. "Kỳ thật năm đó tôi và Kiến Trung quen nhau trước, nhưng ông ấy vẫn không thổ lộ tình cảm với tôi, sau đó tôi mới gặp ông, ông là người hướng ngoại sáng sủa, làm cho mọi người xung quanh đều có cảm tình, nhưng trong lòng tôi chỉ có Kiến Trung, lại không nghĩ sẽ làm tổn thương ông, cho nên mới đáp ứng cùng ông kết giao, cũng hy vọng có thể bên cạnh ông mà quên đi Kiến Trung. Nhưng lúc ông dẫn tôi đến tham dự tiệc trong công ty, lúc đó gặp lại Kiến Trung, tôi mới phát hiện kỳ thật tôi vẫn yêu Kiến Trung chứ không phải là ông" Lúc này mẹ Lâm khóc không thành tiếng. Ba Lâm ôm mẹ Lâm, mẹ Lâm tiếp tục nói "Thật ra tôi rất muốn nói với ông, nhưng lúc ấy ông cả ngày đều viện cớ bận rộn.. công việc, căn bản không rảnh nhìn đến tôi, lúc thân thể tôi không khỏe thì ông ở chỗ nào? Nhà tôi xảy ra chuyện cần người giúp đỡ thì ông đang ở chỗ nào? Tôi gọi điện thoại cho ông, ông vĩnh viễn đều không bắt máy, tôi chỉ có thể tìm Kiến Trung, ông ấy bận nhiều việc, mệt mỏi không ít, nhưng vẫn dành thời gian giúp tôi. Lão Hoắc, ông nói đi, tôi nên chọn ai đây? Người nên chọn là ai?" "Lấy cớ, đều là lấy cớ!" "Lão Hoắc, bà ấy nói đều là sự thật, lúc ấy ông thật sự lấy lý do công việc mà bỏ rơi bà ấy" Ba Lâm nhẹ nhàng nói. "Cho dù lúc đó tôi bận việc.. bỏ bê bà ấy, vậy còn ông, vô duyên vô cớ lại đuổi tôi ra khỏi công ty công ty, quy mô công ty lúc đó lớn mạnh cũng nhờ tôi góp phần, tôi vì công ty mà mất đi bạn gái, lại bị bạn thân của mình loại trừ, ông nói tôi phải nuốt cục tức này như thế này" Ba Hoắc càng nói càng kích động. "Lúc ấy tôi cũng không có cách nào khác, nếu tôi bảo vệ ông sẽ bị những người khác cho rằng tôi và ông cùng nhau cấu kết, đến lúc đó hai chúng đều bị đuổi ra khỏi công ty, công ty là chúng ta cùng nhau sáng lập, như thế nào có thể làm cho người ngoài cướp lấy thành quả, cho nên tôi mới không giữ ông lại" Ba Lâm giải thích nói. "Ông vì bản thân mà hy sinh tôi?" "Tôi vì công ty của chúng ta thôi" Lúc này ba Hoắc nói không nên lời, thật tình thì theo như tình huống lúc đó, Lâm Kiến Trung quyết định như vậy quả là không sai, nhưng lúc ấy ông quá nóng giận làm mất hết lý trí, cho nên một lòng muốn báo thù, muốn đem tất cả của Lâm Kiến Trung đoạt lại. Ba Hoắc nhìn Lâm Kiến Trung và vợ, còn có con gái. Nhìn lại chính mình, vì báo thù mà liều mạng, xem nhẹ vợ cùng con trái, bà Hoắc tóc bạc đi không ít, đều là do lo lắng cho ông. Ba Hoắc đi tới trước mặt vợ mình nói "Thực xin lỗi, mấy năm nay một lòng vì báo thù, xem nhẹ bà, đã nhiều năm mà bà vẫn sau lưng cổ vũ cho tôi, mà tôi lại không quan tâm chăm sóc cho bà, là tôi không tốt, là tôi không xứng với bà". Ba Hoắc có chút nghẹn ngào nhìn vợ mình "Từ giờ trở đi tôi muốn bên cạnh bà, chăm sóc bà, bù đắp tổn thương mà bấy lâu nay tôi đã đối với bà" Mẹ Hoắc cảm nhận được tấm lòng của ba Hoắc, vẫn biết mình vì ông ấy trả giá rất nhiều năm, nhưng hiện tại hết thải đều đã qua, mẹ Hoắc xúc động"Được, được" Ba Hoắc quay qua nói với Hoắc Hãn Đình "Hãn Đình, ba ba rốt cục nghĩ thông suốt , thu mua hay không thu mua Lâm thị đều không sao cả, nếu Lâm Văn thiệt lòng thích con, nguyện ý gả cho con, các con liền kết hôn, nếu không thì con quên đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra" "Vì cái gì? Ba, vì sao ba có thể dễ dàng quên được? Đây là tâm huyết nhiều năm của ba mà" Hoắc Hãn Đình không rõ tại sao ba hắn lại dễ dàng buông tha cho tâm huyết nhiều năm của mình như vậy. Kỳ thật Hoắc Hãn Đình có dụng tâm, hắn hy vọng cùng Lâm Văn kết hôn sau đó để cho nàng ở nhà toàn tâm toàn ý là phu nhân, giúp chồng dạy con, cứ như vậy hắn là có thể một người nắm trong tay công ty của hai nhà, xem ra dã tâm của Hoắc Hãn Đình so với ba mình lớn hơn rất nhiều. "Còn có nhiều chuyện cần ba làm, ba vì những việc hoang đường mà làm chậm trễ rất lâu, hy vọng bây giờ còn kịp bù lại" Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc nói. "Hoắc tổng, cháu muốn hủy bỏ hôn lễ hôm nay và việc sáp nhập hai công ty, bác không có ý kiến gì chứ" Lâm Văn nắm chắc thời cơ đề nghị với ba Hoắc. Ba Hoắc nhìn Lâm Văn nói "Con đã không muốn thì bác cũng không miễn cưỡng nữa" "Không được!" Hoắc Hãn Đình đột nhiên dữ tợn nói. "Tại sao không được, hiện tại Hoắc thị là do Hoắc tổng định đoạt" Lâm Văn nhìn chằm chằm Hoắc Hãn Đình nói. "Ha ha, một tuần trước thì đúng là vậy, nhưng hiện tại tôi mới là tổng tài Hoắc thị" Hoắc Hãn Đình cười to nói. Vốn Hoắc Hãn Đình không rõ tại sao ba mình đã mất nhiều tâm tư để giành lại Lâm thị như vậy mà bây giờ lại quyết định từ bỏ, cũng muốn khuyên ba mình, nhưng ba hắn khư khư cố chấm hắm cũng không có biện pháp. Hoắc Hãn Đình đã đợi bao nhiêu năm, nhưng ba hắn vẫn không giao lại công ty cho hắn, rất nhiều kế hoạch của hắn đều bị ba mình bác bỏ, một lòng lại muốn hắn thu mua Lâm thị, vốn Hoắc Hãn Đình cũng không có hứng thú với Lâm thị, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Văn hắn lại thay đổi suy nghĩ, một suy nghĩ trong lòng hắn chậm rãi lớn dần. Bề ngoài hắn giúp đỡ ba mình thu mua Lâm thị, nhưng Lâm thị cùng Hoắc thị thực lực ngang nhau, muốn thu mua Lâm thị nhất định là lưỡng bại câu thương, cho nên ngầm cấu kết không ít người đả kích Lâm thị, làm cho cổ phiếu Lâm thị tuột dốc, tiến hành thu mua thuận lợi. "Lễ đính hôn cùng với việc xác nhập công ty đều phải thực hiện đúng như dự tính" Hoắc Hãn Đình nhìn Lâm Văn nói. "Tôi không đồng ý" "Ha ha, tôi nói cho cô biết nha Lâm Văn, đừng có rựu mời không uống cứ thích uống rựu phạt. Tôi cho cô một cơ hội, chúng ta xác nhập, nếu cô không muốn, tôi sẽ dứt khoát thu mua Lâm thị, đuổi tất cả mọi người ra khỏi công ty" Hoắc Hãn Đình cuồng vọng nói. "Hãn Đình mày......" Ba Hoắc nhìn con trai mình nói. "Ba, ba già rồi, về hưu sớm đi, về sau con sẽ là người cầm quyền, con nhất định sẽ làm công ty càng ngày càng lớn mạnh" Ba Hoắc không nghĩ con trai ông lại có dã tâm lớn như vậy, đột nhiên cảm giác bản thân có lòng mà không đủ sức. "Anh dựa vào cái gì khẩu xuất cuồng ngôn muốn thu mua Lâm thị" Vương Khiết nhìn Hoắc Hãn Đình nói. "Ha ha, dựa vào cái gì à? Dựa vào việc tôi nắm 45% cổ phần của Lâm thị." Hoắc Hãn Đình đắc ý. "Chúng tôi cũng nắm giữ 45% cổ phần Lâm thị" Lâm Văn bình tĩnh nhìn Hoắc Hãn Đình. "Ha ha, phải không? Vậy 10% cổ phần còn lại trong tay ai?" Hoắc Hãn Đình làm bộ thần bí nói. Lúc này mọi người không nói chuyện, Lâm Văn, Dương Vân, Trương Dao, và Vương Khiết trong lòng đều hiểu được, 10% cổ phần còn lại nằm trong tay Thụy Tường, mà Thụy Tường có thể có nhiều tài chính thu mua cổ phiếu Lâm thị cũng là bởi vì có Hoắc thị ngầm hỗ trợ phía sau, cho nên trận này thắng bại sớm đã rõ thuộc về Hoắc thị, trách không được Hoắc Hãn Đình lại tự tin như vậy. "Dương Vân, nói cho phóng viên cùng tất cả khách mời bên ngoài, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu." Hoắc Hãn Đình kiêu ngạo nhìn Dương Vân nói. Dương Vân liếc hắn một cái, nghĩ thầm công ty còn chưa xác nhập, mà đã muốn khoa tay múa chân ,hô to gọi nhỏ với người của Lâm thị, Dương Vân giả vờ nói chuyện với Trương Dao, phớt lờ Hoắc Hãn Đình. Hoắc Hãn Đình thấy Dương Vân xem thường mình, mặt mũi không giữ được, liền trút giận lên trợ lý của hắn, trợ lý bị dọa chạy nhanh đi ra ngoài làm theo những gì hắn phân phó. "Văn Văn, ba mẹ xin lỗi con" Ba Lâm bất đắc dĩ nói với Lâm Văn. Lâm Văn nhìn ba mẹ mình, một câu cũng nói không nên lời. Hoắc Hãn Đình không phân biệt nặng nhẹ quay sang Lâm Văn "Cô không muốn làm xấu mặt Lâm thị thì ngoan ngoãn nghe lời, chớ có trách tôi trở mặt" Hoắc Hãn Đình cảnh cáo Lâm Văn, tốt nhất nên thông minh bằng không ai cũng không có lợi. Lâm Văn lạnh lùng nhìn Hoắc Hãn Đình, Hoắc Hãn Đình giống như thực vừa lòng biểu tình của Lâm Văn lúc này, lấy tay nhấc cầm Lâm Văn nói "Tốt lắm, tôi rất thích gương mặt em lúc này, càng lạnh lùng tôi càng hứng thú" Lâm Văn hất tay Hoắc Hãn Đình ra "Anh nhất định sẽ hối hận" "Ha ha, tôi hối hận? Ha ha ha" Hoắc Hãn Đình cầm chặt cánh tay Lâm Văn "Tôi nói cho cô biết, chờ tôi chơi chán cô, tôi cũng sẽ không tha cho cô, đừng cho là tôi không biết cô và tên nhân viên quèn kia đã làm ra chuyện gì" "Anh......" Lâm Văn trong lòng cả kinh, mặt ngoài lại bất động thanh sắc nhìn Hoắc Hãn Đình. "Đừng khẩn trương tiểu bảo bối của tôi" Hoắc Hãn Đình nhìn thấy Lâm Văn khẩn trương cười nói "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể cam đoan sủng vật của em sẽ được an toàn. Nhưng, nếu em còn không nghe lời, tôi khó giữ được nhất thời xúc động sẽ làm ra chuyện gì cho em thương tâm" Lâm Văn gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Hãn Đình trong lòng thầm mắng hắn, Hoắc Hãn Đình tên hỗn đản này, xem ra hắn đã theo dõi nàng từ lâu. Nghi thức đính hôn vẫn tiến hành như thường lệ, Lâm Văn khoác tay Hoắc Hãn Đình một cách miễn cưỡng, tất cả khách quý đều vỗ tay tiến lên chúc mừng khi hai người họ xuất hiện. Hoắc Hãn Đình ở một bên như cũ không buông tha nói "Tuy rằng chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng tôi cũng muốn cho hắn co cơ hội chào hỏi các cô, các cô nói có đúng không?" Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lâm Văn, Dương Vân, Vương Khiết và Trương Dao đứng bên cạnh. "Quản lý Lý, ông tới đây một chút, tôi giới thiệu ông với họ" Hoắc Hãn Đình gọi quản lý Lý lại. Trương Dao nhìn tên quản lý gương mặt như chuột ấy, bộ dạng dáo dác, là điển hình của tiểu nhân đắc chí, hận không thể đi lên cho hắn hai bạc tay, mới hả giận trong lòng.
|
Chương 25 Quản lý Lý đi đến trước mặt Hoắc Hãn Đình "Hoắc tổng." "Uh, quản lý Lý, tuy rằng ông chỉ là một cổ đông nhỏ, nhưng tôi cảm thấy cũng nên đối xử công bằng với ông, ba vị cổ đông cùng nhau thương nghị mới đúng, ông nói có phải hay không a" Hoắc Hãn Đình hăng hái nhìn Lâm Văn nói. "Đúng vậy, đúng vậy, nhận được sự chiếu cố của Hoắc tổng là may mắn của tôi, tham gia lễ đính hôn xa hoa của ngài là vinh hạnh của tôi" Quản lý Lý lấm la lấm lét nhìn mọi người nói. Đột nhiên Hoắc Hãn Đình cầm lấy micro trong tay MC lớn tiếng nói với mọi người "Các vị, tôi tuyên bố hiện tại Lâm thị đã bọ Hoắc thị thu mua hoàn toàn, một giây sau sẽ không còn Lâm thị nữa, từ nay chỉ còn Hoắc thị" Mọi người bên dưới đồng loạt ồ lên, mọi người nghị luận sôi nổi, hôm nay không phải ngày tổng tài Lâm thị cùng với phó tổng của Hoắc thị đính hôn sao, như thế nào đột nhiên Lâm thị bị Hoắc thị thu mua, cũng có không ít người cho rằng Hoắc thị cùng Lâm thị muốn mượn lần đính hôn này mà tuyên bố việc sáp nhập, bao nhiêu suy đoán đều theo lời Hoắc Hãn Đình mà dâng lên. "Anh......" Lâm Văn bị những lời của Hoắc Hãn Đình làm cho thất kinh, tất cả mọi người nhìn Hoắc Hãn Đình, không nghĩ tới hắn sẽ ra tay như vậy. Hoắc Hãn Đình nhìn nét mặt không thể tin của Lâm Văn mà cảm thấy phi thường vừa lòng, công ty hai nhà xác nhập mỗi bên chiếm 50% cổ phần mà hắn nói trước kia chỉ là Hoắc Hãn Đình lừa gạt Lâm Văn, 50% cái rắm, Hoắc Hãn Đình tôi muốn là toàn bộ Lâm thị. Hoắc Hãn Đình đứng ở một bên cuồng vọng cười lớn, giống như hôm nay chỉ có Hoắc Hãn Đình hắn là người chiến thắng, tất cả mọi người đềuthất bại thảm hại. "Hoắc tổng" Quản lý Lý nghiêng đầu đột nhiên kêu lên. "Chuyện gì?" Hoắc Hãn Đình tâm tình rất tốt nhìn hắn. "Chuyện thu mua Lâm thị tôi phải hỏi lại chủ của mình mới được" vẻ mặt hắn khó xử nói. "Cái gì?! Quản lý Lý, đầu óc của ông bị hỏng rồi sao, không phải tôi là chủ của ông sao!" Hoắc Hãn Đình căm tức nhìn quản lý Lý nói. "Đúng, trước kia ngài là ông chủ của tôi" Quản lý Lý nói "Nhưng mà hiện tại tôi lại có chủ nhân mới" Tuy rằng Thụy Tường được Hoắc Hãn Đình âm thầm giúp đỡ, nhưng vì có người cố ý che đậy, đại diện pháp nhân vẫn là quản lý Lý, cho nên nếu có người mua Thụy Tường, thì 10% cổ phần Lâm thị của Thụy Tường cũng sẽ cùng nhau bị người đó mua đi. Hoắc Hãn Đình không thể tin quản lý Lý lại ngầm cấu kết với kẻ khác, lừa gạt hắn. "Ông nói cái gì!" Hoắc Hãn Đình không thể tin nhìn quản lý Lý nói. Đừng nói Hoắc Hãn Đình không thể tin, ngay cả Lâm Văn bên cạnh cũng khó hiểu, Dương Vân các nàng cũng không hiểu ra sao, không biết tên này đang làm cái quỷ gì. "Tổng tài, tổng tài, Hoắc tổng nói muốn thu mua Lâm thị, ý ngài thế nào" Quản lý Lý lớn tiếng nói với người đứng sau cánh cửa lớn. Lúc này tất cả mọi người đều hướng mắt về phía có người bí ẩn kia, đều muốn đem cánh cửa thật nhanh mở ra. Cửa đột nhiên chậm rãi mở, Triển Phong mặc một thân tây trang màu xanh, tay cầm một túi văn kiện màu trắng, mái tóc được chải gọn gàng, mấy tháng không gặp, Triển Phong càng có vẻ thành thục ổn trọng. Tuy rằng Hoắc Hãn Đình biết Lâm Văn cùng với nhân viên trong công ty có gian tình, nhưng hắn cũng không biết mặt Triển Phong "Mày là ai?" Triển Phong cũng không thèm nhìn tới Hoắc Hãn Đình, từ lúc cô bước vào thì ánh mắt tràn ngập nhu tình chỉ nhìn chằm chằm Lâm Văn, nhìn Lâm Văn vì chuyện của công ty mà tiều tụy không ít, Triển Phong vô cùng đau lòng, thật muốn bước lên ôm chặt lấy Lâm Văn, đời này cũng không buông tay, nhưng mà hiện tại cô không thể, hiện tại cô phải xử tên hỗn đản Hoắc Hãn Đình này! "Vị này chính là chủ nhân của công ty Thụy Tường, Triển Phong" Quản lý Lý thấy Triển Phong không có phản ứng, hắn nhanh miệng thay Triển Phong giới thiệu. Lúc này Hoắc Hãn Đình như muốn hôn mê, cũng không quản Triển Phong là ai, liền chỉ vào Triển Phong nói "Tiểu tử kia, nhanh nói cho người của Lâm thị biết, Hoắc thị đã thu mua toàn bộ Lâm thị" "Anh chỉ có 45% cổ phần, như thế lại có thể thu mua toàn bộ Lâm thị." Vẻ mặt Triển Phong cười nhạo nhìn Hoắc Hãn Đình nói. "Còn có 10% cổ phần của Thụy Tường, cùng với 45% của tôi cộng lại là 55%, tôi là cổ đông lớn nhất nắm quyền khống chế" Hoắc Hãn Đình tức giận nói. "Lỗ tai anh điếc, hay là ráy tai bị tắc, không phải quản lý Lý vừa nói rồi sao, tôi mới là chủ của Thụy Tường, 10% cổ phiếu của Lâm thị trong tay Thụy Tường là của tôi" Triển Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoắc Hãn Đình, tâm tình tốt hẳn lên. Triển Phong dừng một chút nói "Tôi đem 10% cổ phần của Lâm thị giao cho Lâm tổng." Lời này vừa nói ra, lại làm cho mọi người một trận kinh ngốc, không biết Hoắc thị, Lâm thị cùng 'soái tiểu tử' này đang diễn cái gì, vận mệnh của hai công ty giống như có ảo thuật gia đem ra biển đổi. "Nói như vậy Lâm tổng có được 55% cổ phần Lâm thị nắm quyền khống chế, cô ấy mới là đại cổ đông." Vương Khiết lập tức bước lên nói. "Sao lại thế này?! Sao lại thế này?! Thụy Tường là do tôi đầu tư, sao chủ nhân lại là người khác" Hoắc Hãn Đình vẻ mặt bất khả tư nghị chỉ vào quản lý Lý kêu lên. Hoắc Hãn Đình không thể tin được hắn âm thầm chi tiền đầu tư cho Thủy Tường, mà bây giờ chủ của Thụy Tường lại là người khác. Tuy rằng người đứng đầu pháp nhân là quản lý Lý, nhưng là Hoắc Hãn Đình lúc ấy đã nghĩ đến tên tiểu nhân này rất có khả năng âm thầm gian lận nuốt chửng công ty, cho nên hai người ký kết một hiệp nghị bí mật, giấy phép kinh doanh là do quản lý Lý có quyền, nhưng tập đoàn Hoắc thị có quyền khống chế 100% Thụy Tường, nói cách khác tên hỗn đản này muốn đem công ty bán cho Triển Phong, chỉ có Hoắc Hãn Đình mới định đoạt được, cho dù cuối cùng phải cùng nhau ra tòa, thì Hoắc Hãn Đình cũng nắm chắc mười phần thắng. Thời điển Hoắc Hãn Đình thu mua cổ phiếu Lâm thị, liền cố ý để lại một tay, âm thầm giúp đỡ Thụy Tường thu mua 10% cổ phần Lâm thị, chính là cố ý làm cho người của Lâm thi hướng sự chú ý vào Thụy Tường, một công ty nhỏ bé toàn lực muốn thu mua cổ phần cũng không đủ sức uy hiếp, điều này làm cho Hoắc thị thành công thu mau cổ phiếu Lâm thị, làm ra không ít chuyện bỉ ổi, để Lâm thị nghĩ rằng cả hai tập đoàn chỉ nắm số cổ phần ngang nhau là 45%,, mọi người coi như là cùng ngồi cùng ăn. Như vậy Hoắc Hãn Đình có thể tung ra đòn trí mạng nhất, cũng chính là báo cho Lâm thị biết 10% cổ phần Lâm thị của Thụy Tường tùy thời tùy chỗ đều là của Hoắc thị . Đang lúc Hoắc Hãn Đình lấy lại bình tĩnh chuẩn bị đánh trả, thì đối phương cũng ra đòn nguy hiểm. "Haizz, Hoắc tiên sinh, tôi quên nói cho anh biết một thân phận khác của tôi" Triển Phong cố ý sửa lại áo vest, lấy tay vuốt tóc, chậm rãi nói với Hoắc Hãn Đình "Từ hôm nay trở đi tôi mới là cổ đông lớn nhất của Hoắc thị" "Cái gì!" Ba Hoắc cùng Hoắc Hãn Đình đồng thời lớn tiếng kêu lên. Triển Phong lấy từ trong túi văn kiện màu trắng ra một phần quyết định của ban giám đốc đưa ra trước mặt cha con Hoắc Hãn Đình "Chính mình xem đi." Hoắc Hãn Đình cầm lấy quyết định nhìn kỹ, nhất thời trợn mắt há mồm, nguyên lai chính mình cùng ba toàn lực thu mua Lâm thị thì đồng thời cũng có một người không biết tên đầu tư công ty, tuy nhiên mấy tháng gần đây không ngừng thu mua cổ phần của Hoắc thị, trong tay Triển Phong nắm giữ 51% cổ phần, nói cách khác hiện tại Triển Phong xác thực là cổ đông lớn nhất Hoắc thị. "Ngươi...... ngươi...... Khi nào thì bắt đầu thu mua công ty của ta." Ba Hoắc giật mình hỏi Triển Phong. "Từ lúc Thụy Tường yêu cầu Lâm thị bồi thường bảy triệu, từ lúc Hoắc Hãn Đình cấu kết hắc đạo làm suy sụp công trình của Lâm thị" Triển Phong nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng nhìn ba Hoắc nói. "Hãn Đình, có phải đều là thật sự không?" Ba Hoắc chất vấn Hoắc Hãn Đình. Hoắc Hãn Đình lộ vẻ xấu hổ gật gật đầu. Sau đó cho trợ lý nhanh chóng điều tra kẻ âm thầm thu mua cổ phần công ty, và từ đâu mà hắn có số tiền lớn như vậy. "Ha ha, tôi vẫn tưởng trời cũng giúp tôi, Lâm thị liên tục xảy ra nhiều nội loạn như vậy, nguyên lai, nguyên lai đều là con tôi đang làm trò quỷ, báo ứng, thật sự là báo ứng a!" Ba Hoắc đột nhiên lớn tiếng kêu lên. Ba Hoắc nhìn Triển Phong cùng con mình, chính mình một lòng muốn thu mua Lâm thị, kết quả lại bị một tên vô danh tiểu tốt thu mua tâm huyết cả đời của mình, điều này sao có thể không làm ông phát điên được chứ. Hoắc Hãn Đình cũng không nghĩ đến, bởi vì chính hắn chỉ tập trung vào Lâm thị và Lâm Văn mà nội bộ xảy ra vấn đề cũng không biết, mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Triển Phong hỏi "Rốt cuộc mày là ai?" Không đợi Triển Phong trả lời, chợt nghe một tiếng sang sảng cười lớn,"Ha ha, nó là người của Triển gia chúng ta" Ba Triển ôm mẹ Triển bước ra, ngụ ý muốn cảnh cáo Hoắc Hãn Đình, người của Triển gia không phải để hắn có thể hành động thiếu suy nghĩ . "Lão Hoắc, lão Lâm, xem ra lúc này các người cũng không tệ nha" Ba Triển cười với hai người nói. "Ha ha, thì ra là con của lão Triển, khó trách làm việc chu đáo cẩn thận lại gan lớn cuồng vọng như vậy" Ba Hoắc giả cười nói. "Lão Hoắc, ông không thể nói như vậy, nếu không phải con ông dùng thủ đoạn bỉ ổi muốn làm suy sụp Lâm thị, thì Triển Phong nhà tôi cũng không bày ra hạ sách này" "Không nghĩ tới lúc trước khi tuổi trẻ, ông liền luôn giúp đỡ lão Lâm đối phó tôi, hiện tại ngay cả người kế thừa của chúng hai người cũng như vậy, liên hợp lại đối phó tôi." Ba Hoắc thịnh nộ nói "Lão Triển, ông nói ông và Triển thị sẽ không giúp Lâm thị, vậy thì chuyện hiện tai ông giải thích thế nào" Ba Hoắc nhìn công ty mà con trai hắn đầu tư, chỉ là một xí nghiệp nhỏ, căn bản không có khả năng có tài chính lớn như vậy để thu mua Hoắc thị, khả năng duy nhất chính là Triển thị âm thầm giúp đỡ. "Lão Hoắc, chuyện tôi đáp ứng ông nhất định làm được, lần này thu mua cổ phần của Hoắc thị, Triển thị không hề xuất ra một đồng tiền." "Không có khả năng" Ba Hoắc hét lớn. Lúc này trợ lý của Hoắc Hãn Đình đã bước nhanh đến bên người Hoắc Hãn Đình lặng lẽ nói "Hoắc tổng, tra ra được, Triển thị quả nhiên không hề chi ra phân tiền nào, nhưng mà mấy tháng trước, theo như ngoại cảnh ngân hàng Thụy Sĩ, thì đột nhiên có người đầu tư 20 triệu. Nhưng mà, danh nghĩa người này không thể điều tra được, ngân hàng Thụy Sĩ đã có quy định phải giữ bí mật thông tin của khách hàng" Hoắc Hãn Đình nhất thời cảm giác mồ hôi thấm ướt áo sơ mi làm hắn không hề thoải mái. "Không phải, lão Hoắc, ông hãy nghe tôi nói, lúc trước ông còn trẻ khí thế hừng hực, làm việc không lo hậu quả, nên tôi cùng lão Triển mới ngăn cản hành vi nông nỗi của ông" Ba Lâm vội vàng giải thích. "Ông câm miệng, họ Lâm cùng họ Triển các người cũng không phải thứ gì tốt." Ba Hoắc đột nhiên giận dữ hét lên. Trường hợp hiện tại có chút khống chế không được, Dương Vân cùng Trương Dao khẩn cấp đối phó với khách quý cùng truyền thông phóng viên. Những vị khách quý coi như là rất phối hợp, chỉ chốc lát sau liền đi ra khỏi đại sảnh. Nhưng mà phóng viên thì không chịu buông tha, đều muốn nghĩ cách không đi, Dương Vân cùng Trương Dao phải huy động nhân lực mới đuổi được họ ra ngoài. "Haiz, lão Hoắc, tính tình ông vẫn giống như lúc còn trẻ, luôn không biết phân biệt phải trái, sao ông không nghĩ thằng con trai của ông thì có cái gì tốt" Mẹ Triển nhìn ba Hoắc nói. Lời editor: Càng nhiều comment, càng nhiều động lực ... ngao~~~
|