Quan Hệ Tình Tiền
|
|
CHƯƠNG 16
Dưới thân bị ba ngón tay cố sức nhồi nhét, mặc dù động tác của cô bé ôn nhu và cẩn trọng, dường như rất sợ làm đau cô, nhưng thật ra Ngô Nhã Nghiên lại thích chơi kiểu cuồng nhiệt SM một chút, thành ra lại biến thành vừa đau vừa khó chịu, dằn vặt cô sắp điên. Dù sao Kỳ Nhạc ở phương diện này cũng không có nhiều kinh nghiệm, không biết nắm giữ tiết tấu, cảm giác cứ sắp lên đỉnh đến nơi lại bị xìu xuống, bức Ngô Nhã Nghiên tức chết. "Em...dùng miệng..." - Tay Ngô Nhã Nghiên chộp vào phía sau lưng Kỳ Nhạc, hận không thể dùng móng tay xé rách cái lưng cô bé. Kỳ Nhạc cả kinh, hiện tại ở địa điểm này, tư thế này, chị ta... chị ra muốn nàng xài miệng a... Thế nhưng ánh mắt Ngô Nhã Nghiên mê muội, vẻ mặt khẩn cầu nhìn nàng, hôn môi nàng, thật làm nàng không có biện pháp cự tuyệt. Cắn môi, Kỳ Nhạc ngồi xổm xuống, tiện đà quỳ gối luôn trên mặt đất, môi hôn đùi cô, ngửa đầu nhìn Ngô Nhã Nghiên, chóp mũi vừa vặn đem làn váy xốc lên. Ngô Nhã Nghiên cúi đầu nhìn cô bé, thương tiếc vuốt ve gương mặt của nàng, ngón tay chậm rãi cắm sâu vào trong những sợi tóc sau tai nàng, nhắm mắt lại, nhiệt tình rên rỉ, thân thể cũng trở nên phi thường mẫn cảm. Khắp phòng bếp vang lên tiếng thở dốc kích tình, chỗ kia vừa nãy đã cho vào ba ngón tay nên càng dễ đi vào, Ngô Nhã Nghiên khom lưng hai tay đặt tại vai Kỳ Nhạc, gấp rút thở dốc, sóng nhiệt ở trong thân thể tán loạn chỉ chờ đợi được bung ra, chân đứng không vững phải tựa mông vào cạnh ghế. Kỳ Nhạc vẫn giương mắt ngắm Ngô Nhã Nghiên động tình, thấy cô khó chịu cau mày, miệng càng cố sức để làm cô dễ chịu, dịch thể ấm áp dọc theo khoé môi lướt xuống cằm, ở trong phòng bếp một nơi cực kỳ trong sáng lại có thể làm ra chuyện dâm đãng thế này, chút thẹn thùng thục nữ cuối cùng bên trong Kỳ Nhạc coi như cũng ném đi luôn. Cũng như vừa nãy Ngô Nhã Nghiên làm, Kỳ Nhạc ôm đùi của cô, tay cố sức nắm bóp hai bờ mông trắng nõn. Ngô Nhã Nghiên thở dốc, trên tay không nặng không nhẹ túm tóc cô bé, qua một hồi lâu, mới chậm rãi buông ra, sau đó cả người đều mềm nhũn, lùi ra hai bước ngồi ở trên ghế thở phì phò. Bởi vì cô như trước mở rộng hai chân, cho nên từ chỗ Kỳ Nhạc có thể thấy rõ ràng phong cảnh bên dưới váy Ngô Nhã Nghiên, ngồi chồm hỗm trên mặt đất đầu chuyển hướng sang chỗ khác lảng tránh, lấy lưng tay lau khoé miệng và mặt. "Em đi tẩy rửa một chút đi." - Ngô Nhã Nghiên uể oải tựa đầu vào ghế, một chút sức lực cũng không có. Kỳ Nhạc nghĩ đồ ăn còn chưa có làm xong, chỉ xoay người đến bồn rửa tay trong phòng bếp súc miệng, Ngô Nhã Nghiên ở sau người cô bé nở nụ cười, "Em sao lại đáng yêu thế này!" "Dạ?" - Kỳ Nhạc không biết bản thân đã làm sai gì mà chọc cô cười. "Quần ướt không khó chịu sao?" - Bị Ngô Nhã Nghiên nhắc tới tỉnh, Kỳ Nhạc lúc này mới cảm thấy xấu hổ, vừa bị cô cởi đai lưng cùng khoá quần cũng chưa kéo lại, hơn nữa dưới thân ẩm ướt lạnh lạnh thật sự khó chịu, nghĩ hẳn là ý chị ấy lúc nãy là muốn bảo nàng đi tắm, "Em...em đi tắm..." Thế nhưng Kỳ Nhạc vừa mới định đi, Ngô Nhã Nghiên lại nắm lấy cổ tay nàng, "Không phải mới vừa rửa xong sao, còn đi tắm làm gì, chị sắp chết đói rồi nèeee~" - Ôm cánh tay nàng làm nũng. Nhìn người phụ nữ trước mặt so với mình phải lớn hơn tầm chục tuổi, lại còn có thể tự nhiên như thế làm nũng, thực sự là cưa sừng làm nghé, Kỳ Nhạc có chút ngây thơ hỏi. "Nhưng làm sao bây giờ... em thật sự, rất khó chịu." Ngô Nhã Nghiên cười xấu xa lấy tay cầm quần của cô bé kéo xuống. "Khó chịu thì cứ cởi hết ra." Kỳ Nhạc khinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt đang dùng đầu lưỡi liếm môi, hình dáng tựa hồ đang chờ nàng làm gì đó, tuy rằng cực kỳ không tình nguyện, nhưng cô bé vẫn là nghe theo, đưa tay nghĩ muốn cởi bỏ tạp dề, lại bị Ngô Nhã Nghiên đè xuống. "Tạp dề không cần cởi, mặc vậy đi." Hình dạng dâm đãng này quả thật khó nhìn, Kỳ Nhạc vốn đang đứng ở bếp, nhưng lại không thể chuyên tâm nấu nướng, bởi vì lúc này nửa người dưới của cô bé đều trần chuồng, tạp dề chỉ che được phần phía trước, nhưng phía sau hoàn toàn bại lộ ra cho người khác nhìn. Không dám quay đầu lại, cũng chẳng cần quay đầu lại, đều đoán biết người phụ nữ kia nhất định là đang nhìn nàng, đại khái là vừa mới bị kích thích mà không được giải toả, bây giờ lại bị người khác nhìn làm cơ thể cô bé có chút khó khăn, thậm chí còn cảm giác được nước dịch e thẹn chảy dọc xuống đùi. "Em đã nấu xong chưa, có phải còn muốn dùng lò nướng không? Chị phải đợi bao nhiêu lâu nữa?" - Ngô Nhã Nghiên nhìn hai cái chân thon dài trắng mịn, dĩ nhiên càng thêm đói bụng, giục hỏi. "A, chắc là 10p nữa mới ăn được." - Kỳ Nhạc bưng khay thức ăn, trong khay đặt món tôm nhìn qua cơ bản đã sắp hoàn thành. Lò nướng đặt ngay trên ngăn tủ bên cạnh chỗ ngồi của Ngô Nhã Nghiên, tuy rằng trong lòng ngượng ngùng, nhưng Kỳ Nhạc vẫn phải đi qua, đem khay tôm bỏ vào, sau đó đặt thời gian cùng nhiệt độ. Một bàn tay trộm men theo đùi nàng chui vào bên trong, ngón tay ở giữa hai chân cô bé nhẹ nhàng lay động lên xuống. "Em muốn sao?" Kỳ Nhạc bị cô sờ đầu óc đều trở nên trì trệ, nhưng tim thì không khống chế được, càng ngày càng đập kịch liệt, tay vịn vào trên vai Ngô Nhã Nghiên, rên ra tiếng. Ngô Nhã Nghiên cười hôn lên cổ cô bé một cái, sau đó vỗ vỗ đùi của mình. "Ngồi lên đây." Nghe lời, Kỳ Nhạc mở chân ngồi ở trên đùi cô, làn da trơn trượt ma sát vào đó, cái loại cảm giác e thẹn khó nói nên lời lại kéo đến, nhưng nàng cảm nhận thấy động chạm da thịt thế này quả thật khiến bản thân thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều. Ngô Nhã Nghiên đem chân Kỳ Nhạc mở ra, lấy ngón tay thâm nhập vào bên trong, cực kỳ trơn ướt, giống như chuẩn bị không kiên nhẫn nổi nữa. Chỗ trống rỗng khó chịu kia cuối cùng cũng được lấp đầy, hai tay Kỳ Nhạc ôm lấy cổ Ngô Nhã Nghiên thoải mái rên khẽ, tựa lên hai vai của cô, nghiên đầu cùng cô hôn sâu, Ngô Nhã Nghiên chỉ nhẹ nhàng xoay chuyển ngón tay, cũng làm cô bé không chịu nổi rên ra. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, sóng nhiệt một lần nữa dâng lên, cái gì rụt rè thẹn thùng, lúc này toàn bộ cũng đều nên được ném ra khỏi đầu, Kỳ Nhạc thầm nghĩ cứ hưởng thụ thế này là sung sướng nhất. Thế nhưng không được bao lâu, Ngô Nhã Nghiên kề môi bên tai cô bé nói. "Chính em tự động đi." - Ngô Nhã Nghiên mới đi bơi về, vừa rồi lại lăn qua lăn lại, lúc này thật sự không còn sức lực, bắp tay rất đau. Trong thân thể đang vui sướng lại bị đình chỉ, Kỳ Nhạc hai mắt mơ hồ, tựa ở đầu vai Ngô Nhã Nghiên thở hổn hển, nghe xong lời của cô, càng không dám ngẩng đầu, tựa hồ nghĩ rằng như vậy có thể đem vẻ mặt dâm đãng của bản thân che khuất. Thực sự nhịn không nổi kích tình dằn vặt kia, Kỳ Nhạc chỉ có thể không biết xấu hổ lau động vòng eo, một chút một chút ngồi lên ngồi xuống, phun ra nuốt vào ngón tay cô, may là tiếng va đập ấy bị âm thanh của lò nướng đè mất, mới làm cô bé có cảm giác còn chút mặt mũi. Bởi vì nắm bắt được tiết tấu của cơ thể, Kỳ Nhạc đi theo bản năng, chăm chú ôm Ngô Nhã Nghiên, tiếp tục động tác, thỉnh thoảng ma sát có làm chút đau đớn cũng đều phải đành vậy, chỉ mong nhanh tìm được một khoảnh khắc cực hạn. "Tích tích tích --" - Lò nướng phía sau đúng hẹn reo lên, Kỳ Nhạc bị âm thanh ấy hù cả kinh, dịch tràn ra rất nhiều, làm cho cô bé xấu hổ chỉ có thể chôn tại vai Ngô Nhã Nghiên không dám ngẩng đầu. Ngô Nhã Nghiên vỗ vai nàng an ủi. "Ở trước mặt chị không có gì phải xấu hổ, đi thôi, mình cùng đi tắm rửa, rồi trở về ăn." Trong quá trình tắm cũng không phát sinh ra chuyện gì, bởi vì hai tay Ngô Nhã Nghiên đã mệt không nhấc lên nổi, nếu như không phải Kỳ Nhạc còn làm đồ ăn, cô thật sự muốn lên giường đi ngủ liền. Lúc này Ngô Nhã Nghiên còn chưa nhận ra rằng, cô đối với Kỳ Nhạc cưng chiều cùng yêu thích so với những người trước đây quả thật là vượt xa, ánh mắt ôn nhu luôn luôn yên lặng dính lên trên người cô bé, thích nhìn cô bé dáng vẻ xấu hổ ẩn nhẫn, thích ở trên thân thể cô bé thác loạn, càng thích nhìn cô bé ngây thơ ngượng ngùng lại cố gắng để hầu hạ bản thân. ----------------------------------
|
CHƯƠNG 17
"Có ngon không?" - Kỳ Nhạc có chút khẩn trương nhìn Ngô Nhã Nghiên, tuy rằng lần đầu làm món này nhưng vẫn chờ mong cô có thể thích. Ngô Nhã Nghiên trong miệng nhai một con tôm, còn tay đang bóc đầu một con tôm khác, ăn phi thường ngon miệng. "Cũng được, bất quá ăn em còn ngon hơn nha~" Kỳ Nhạc hận không thể che đi lỗ tai, dường như càng ở lâu với cô, nàng càng trở nên phóng đãng, vừa nghe xong lời của cô, nàng lại nhớ tới cái màn kích tình trong phòng bếp vừa nãy, trong miệng bản thân tựa hồ còn giữ lại vị đạo của cô, nhàn nhạt, nhưng nàng không cảm thấy ghê tởm chút nào. Thấy Kỳ Nhạc đỏ mặt cúi đầu, Ngô Nhã Nghiên đại khái cũng tưởng tượng được cô bé đang nghĩ gì, dĩ nhiên vì lời nói đùa của mình mà mất hứng, cô tổng cảm thấy đi trêu chọc một cô bé thuần khiết đáng thương như vậy đúng là đang tạo nghiệt đi. Kỳ Nhạc bởi vì tóc không có cột, cho nên rối tung xoã xuống bên vai, so với bình thường cột cao tóc thành cái đuôi ngựa, xoã tóc xuống mơ hồ càng xinh đẹp, làm thiếu đi một chút rụt rè, lại tăng thêm vài phần quyến rũ, tựa như một đoá hoa mới nở, mị hoặc chúng sanh. "Em sau này xoã tóc đi, nhìn xinh lắm." - Ngô Nhã Nghiên làm như lơ đãng nói. Kỳ Nhạc được cô khen, lại có chút thẹn thùng ôm lấy tóc bên tai, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục cúi xuống ăn đồ trong bát. Cái dạng này của cô bé làm Ngô Nhã Nghiên có cảm giác đang nuôi dưỡng một sủng vật nhu thuận, trên đời này làm sao lại có cô bé đáng yêu thế này a, bộ dạng nhỏ nhẹ nghe lời, trong lòng Ngô Nhã Nghiên nghiêm túc kiềm chế dục vọng. Ăn xong bữa cơm, Kỳ Nhạc tự động thu dọn bàn, rồi đeo vào bao tay để rửa bát, bản thân có thể may mắn nhặt được một cô bé toàn năng, Ngô Nhã Nghiên cảm nhận được một cảm giác hạnh phúc trước đây chưa từng có. "Em sắp thi, không ôn à? Gần đây không tới viện thăm bà thì lại qua chỗ chị, chưa từng thấy em đọc sách nha?" - Lúc này Ngô Nhã Nghiên mới nhớ tới, nàng vẫn chỉ là một cô nữ sinh cấp 3 mà thôi. "Em có thể sắp xếp được..." - Kỳ Nhạc bình thường vẫn luôn bảo trì thành tích trên trung bình, tuy rằng gần đây có nhiều chuyện xảy ra, nhưng điểm số cũng không xuống nhiều lắm. "Nghĩ sẽ vào trường nào chưa?" - Ngô Nhã Nghiên hỏi xong lại thấy bản thân giống như phụ huynh của cô bé. "Em vẫn còn đang phân vân." - Vừa nói chuyện cô bé vừa thoăn thoắt rửa sạch tất cả chén đĩa, sau đó lấy xà bông rửa tay. "Phải ôn tập cho thật tốt, mấy tháng nữa là đến kỳ thi cao đẳng rồi..." - Ngô Nhã Nghiên trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường gối lên cánh tay. Kỳ Nhạc cũng nằm xuống, nghiêng người đối mặt cô, "Dạ, nhưng mà em nghĩ muốn thi vào trường điểm, nên chắc là sẽ rất vất vả." "Làm hết sức đi, cũng không cần cấp bản thân quá nhiều áp lực." - Ngô Nhã Nghiên cười chụp lấy khuôn mặt cô bé. "Em sẽ cố gắng." - Kỳ Nhạc hiểu rõ, thi đậu vào một trường danh tiếng có thể giúp nàng đổi đời. "Được rồi, cái này là chìa khoá nhà chị, cho em cầm, sau này nếu chị có việc về trễ, thì em tự bắt xe đến trước cũng được, nếu như muốn mua nhiều đồ như hôm nay, phải nhớ gọi chị đến xách cùng." - Từ đầu giường lấy ra một chiếc chìa khoá đưa màng. "Vâng." - Kỳ Nhạc đem chìa khoá cất kỹ, rồi quay qua ôm thân thể Ngô Nhã Nghiên, cọ cọ vào người cô, tìm một vị trí thoải mái. Ngô Nhã Nghiên lúc này lại thấy hai người có chút giống một đôi tình nhân, rõ ràng bản thân không có hứng thú với tình yêu, huống hồ đối tượng lại là một cô bé kém mình tận 9 tuổi, chưa trưởng thành, vẫn là một đứa trẻ, nghĩ sao cũng đều nghĩ không có khả năng. Hay là do cảm giác mới mẻ, vài tháng sau sẽ chán? Cô bé này cũng rất dính mình, tựa như bản thân cô cũng thế, xa nhau vài ngày là thấy nhớ, hận không thể đem trăng sao hái xuống cho nàng chơi, nghĩ muốn đối phương chỉ được là của riêng mình, 24/7 hoàn trộn vào nhau. Hiện tại ngẫm lại, thiếu cô bé vài ngày, bản thân như sống dở chết dở, may là hiện tại đã giữ được nàng. Kỳ Nhạc lại không biểu hiện gì quá phận, đại khái chỉ là tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ tình tiền của cả hai, đang nỗ lực biểu hiện sao cho tự nhiên. Mấy ngày sau, quả nhiên Ngô Nhã Nghiên không có liên lạc với Kỳ Nhạc, giống như trước đi tìm các chị em rồi ra ngoài lêu lổng, nhưng khi gặp đám đàn ông thì lại thấy chán. Tên đàn ông động tay động chân, ve vuốt lấy lòng cô, không khí náo nhiệt này khiến bản thân cô cảm thấy phiền toái, vì sao trước đây không có nhận ra? Ngô Nhã Nghiên chìm dần vào trầm mặc, lúc này một cô bạn gõ đầu cô. "Nghe nói gần đây bồ đang bao nuôi một cô bé? Nghĩ cái gì vậy trời, bồ với người ta đều là nữ đó!" "Ừ, mình đang rất thích nàng." - Nghĩ đến Kỳ Nhạc, Ngô Nhã Nghiên cầm chén uống một ngụm rượu, vừa nhớ lại khuôn mặt đáng yêu của cô bé, thì nhịn không được khóe môi nhếch lên một nụ cười. "Là cái loại lớn lên đặc biệt giống đàn ông? Rất đẹp trai? Nhưng nàng cũng không có cái kia, các bồ có thể "làm" sao?" - Cô bạn tốt bắt đầu nhiều chuyện. "Xài ngón tay a." - Ngô Nhã Nghiên cũng không cấm kỵ đề khi đề cập đến vấn đề đó. "Vậy thì tự bản thân dùng tay cũng thoả mãn được rồi." "Mình "làm" nàng." "Oa không ngờ nha, Nhã Nghiên, bồ "làm" nàng? Từ khi nào bồ trở thành đồng tính luyến ái thế này, đời bồ coi như xong rồi!" Ngô Nhã Nghiên mỉm cười, không dự định giải thích làm gì, dù có nói, các nàng cũng không hiểu, trước đây bản thân cô cũng tuyệt không tin tưởng loại làm tình kia có gì lạc thú. "Các bồ tiếp tục chơi đi, mình về sớm." - Chẳng còn chuyện gì đến nói, đành cáo lui về nghỉ ngơi. Có thể về nhà sớm thế này, đối với Ngô Nhã Nghiên mà nói là cực hiếm khi, bởi vì một người một nhà, quá mức cô đơn, thú thật cô rất sợ cô đơn đi, chỉ cần có ai đó bồi cô, làm cho cô ấm áp, Ngô Nhã Nghiên cũng không quá để ý ngày mai người đó có còn ở bên cạnh cô không. Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, xe tự nhiện lại chạy đến trường cấp 3, dãy phòng học vẫn còn sáng đèn, chứng tỏ muộn như vậy vẫn chưa tan học. Ngô Nhã Nghiên đậu xe ở một góc không bị đèn rọi sáng, tiện thể lấy từ trong túi bao thuốc, đi ra bên ngoài châm lửa, cũng chẳng biết bản thân tới đây làm chi, chắc là bản năng làm mẹ trỗi dậy, muốn đón cô bé kia đi học về, căn bản là không cần thiết, nàng đi bộ 5-10p là cũng về được đến nhà rồi. Nhìn đèn phòng học từng cái từng cái nối đuôi nhau tắt, Ngô Nhã Nghiên thầm mắng bản thân thần kinh, tàn thuốc ném xuống đất, buồn bực dùm chân chà lên, mắt thấy học sinh trong trường về đã gần hết, cũng chưa thấy Kỳ Nhạc đâu, phải thôi, đều mặc đồng phục, trời lại tối thế này, lỡ bỏ qua cũng là điều bình thường. Tay đút ở trong túi áo gió, Ngô Nhã Nghiên chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người đang hướng phía cô chạy tới, vừa quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt Kỳ Nhạc tươi cười. "Sao chị lại tới đây?" - Kỳ Nhạc tựa hồ rất vui vẻ, nhưng vẫn cẩn thận đè thấp thanh âm sợ mọi người để ý. Cô bé đại khái là người ra khỏi trường muộn nhất, cho nên lúc này trước cổng trường, chỉ còn hai người nàng. Gió đêm thổi là mái tóc cô bé tung bay, ngày hôm nay, nàng không buộc tóc đuôi ngựa. "Tuỳ tiện đi mua sắm rồi tiện đường, trước đây chị tốt nghiệp trường này, cũng được coi là học tỷ của em." Hai người vừa trò chuyện vừa hướng lối khán đài mà đi, "Thật vậy sao? Thể nào, lần trước có thể gặp chị tại đây, lúc đó là quay về thăm thầy cô?" Ngày hôm nay Kỳ Nhạc nói rất nhiều, cũng hoạt bát hơn, chắc là do đang ở trường, một địa phương cô bé quen thuộc. Ngô Nhã Nghiên không trả lời cô bé, chỉ đứng cạnh nàng, tay tựa vào lan can, quay sang ngắm khuôn mặt Kỳ Nhạc, bầu trời đêm đầy sao, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như tuyết của cô bé, làm cho cô không nhịn được đưa tay kéo nàng vào lòng, hôn sâu. Hô hấp của cả hai đều trở nên hỗn loạn, đúng tại vị trí lần trước Ngô Nhã Nghiên ngồi quan sát thầy giáo, chỉ khác là lần này bên cạnh cô còn có thêm Kỳ Nhạc, cả hai dây dưa quấn lấy nhau. Kỳ Nhạc tựa người ở lan can, cánh tay choàng qua ôm lấy cổ Ngô Nhã Nghiên. Rồi lại sực nhớ ra, tuy rằng đang là ban đêm, nhưng cô bé không dám manh động, đây là trong ngôi trường hàng ngày nàng đi học, bây giờ mà bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao. Nghĩ như vậy, chân cô bé kẹp chặt lại, ngẩng đầu nói. "Dừng...vẫn là nên về nhà...em sợ có người tới." Đang say sưa lột quần cô bé, động tác của Ngô Nhã Nghiên chậm lại, nhưng cũng không có buông cô bé ra, ôm thắt lưng cô bé kéo nàng tựa vào người mình. "Gần nửa đêm rồi, ai tới nơi này xem kịch nữa." "Bằng không, chúng ta đến khách sạn gần đây được không?" - Mặc dù nơi đó có chút không riêng tư, nhưng Ngô Nhã Nghiên nghĩ bản thân không thể đợi được đến lúc về nhà nữa. Nghe được hai chữ khách sạn, trong lòng Kỳ Nhạc nổi lên ác cảm. "Đừng đi khách sạn mà..." Ngô Nhã Nghiên nhiệt tình vuốt ve thân thể Kỳ Nhạc, cười kề môi gần bên tai nàng. "Vậy đi về nhà em nha." "Nhà em...bà nội em đã xuất viện rồi..." - Kỳ Nhạc thở hổn hển, nhìn dáng vẻ cô bé cong người gấp gáp, hẳn là cũng không đợi được nữa.
|
CHƯƠNG 18
"Nhìn không ra, em lại thích làm ở mấy chỗ nguy hiểm." - Ngô Nhã Nghiên nhất thời cao hứng, muốn đè cô bé ra làm ngay trên khán đài của trường, nhưng chung quy lại gió ban đêm thổi rất lạnh, làm cô run run hắt xì một cái. Tuy rằng Kỳ Nhạc rất không tình nguyện, ai mà có thể đang tình triều gợn sóng nguyện ý dừng lại, nhưng thấy Ngô Nhã Nghiên xụt xịt, vẫn đành phải nói. "Chị hình như rất sợ lạnh." - Kỳ Nhạc lấy hai tay cô đặt vào trong túi áo mình, đem cơ thể Ngô Nhã Nghiên ôm trọn vào lòng, "Trở về đi." Nhìn cô bé rõ ràng là khó nhịn còn cố nén, tiến lên nửa bước ôm lấy thân thể nàng, "Vậy mình làm nhanh một chút, chị sẽ tăng tốc, để em thế này rất khó chịu." - Lúc này cô không còn động tác ôn nhu như trước nữa, mà cánh tay gấp gáp đi xuống vuốt ve thân thể cô bé, làm cả người nàng lắc lư sắp ngã, Kỳ Nhạc chưa bao giờ trải qua kiểu làm tình này, chỉ cảm thấy vừa đau lại vừa khó nhịn, mặt chôn ở hõm vai Ngô Nhã Nghiên, cúi đầu rên rỉ. Mùi nước hoa trên người Ngô Nhã Nghiên rất dễ chịu, là loại nước hoa kích dục cao cấp, bằng không vì sao cô mới làm vài động tác đơn giản, đã đem Kỳ Nhạc nhanh chóng bị tình triều bao phủ, hít thở không thông. Chăm chú ôm Ngô Nhã Nghiên, Kỳ Nhạc thở dốc, dưới thân vừa có một trận trơn ướt tuôn ra, nàng xấu hổ quả thực không có biện pháp ngẩng đầu, vì sao mỗi lần cùng chị ấy mây mưa đều như thế, phản ứng của bản thân luôn làm cho nàng thẹn không tả nổi. "Ướt hết tay chị rồi." - Đứng làm như vậy, thật đúng là mệt mỏi quá, Ngô Nhã Nghiên đổ mồ hôi, bị gió thổi qua, lạnh run cả người. "Em... Trong túi em có khăn giấy." - Kỳ Nhạc khom người cúi xuống lục túi, tìm khăn đưa Ngô Nhã Nghiên. Lau qua bàn tay, Ngô Nhã Nghiên nhìn khuôn mặt cô bé, "Sướng sao?" Kỳ nhạc chỉ mím môi chỉnh lại túi xách, làm bộ không có nghe thấy lời cô hỏi. Bị bơ Ngô Nhã Nghiên đi tới phía sau ôm lấy cổ Kỳ Nhạc, làm cho mặt cô bé nghiêng hướng bản thân. "Nếu như còn chưa sướng, chị lại giúp em làm thêm một chút." Kỳ Nhạc bị ôm cổ có chút khó chịu, nhưng cũng biết nếu không dựa theo ý tứ của cô trả lời, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mìn , con mắt nhìn về hướng khác. "Không cần, rất tốt..." Biết cô bé dễ xấu hổ, Ngô Nhã Nghiên không làm nàng khó xử nữa, buông tay, "Chị chở em về nhà." Hai người sóng vai đi ra ngoài, Kỳ Nhạc ôm túi sách, đưa tay bắt lấy ngón tay Ngô Nhã Nghiên, cúi đầu hé miệng cười, "Hẻm nhỏ từ bên trong khó lái xe ra được, chị đi theo em một đoạn đi." Vài ngày không gặp cô, Kỳ Nhạc đặt biệt nhớ Ngô Nhã Nghiên, nếu như bỏ qua quan hệ tình-tiền của cả hai, bản thân nàng hẳn là vẫn thích cô, thích cô ôn nhu, thích cô thỉnh thoảng làm chuyện xấu, mà cô cũng không sẽ bởi vì có tiền, đối với nàng muốn làm gì thì làm, vẫn rất tôn trọng cảm thụ của mình, điều này làm cho đôi lúc Kỳ Nhạc nghĩ viển vông, có phải cô cũng giống nàng, có thích nàng một chút? "Hình như hôm nay tâm tình đặc biệt vui vẻ?" - Kỳ thực Ngô Nhã Nghiên không muốn thừa nhận, thời điểm từ quán bar đi ra, được nhìn thấy cô bé làm buồn bực trong lòng cô giảm bớt, mỗi lần nhìn nàng cười, bản thân cũng sẽ vui vẻ theo, cô thích nhất là mối quan hệ tình-tiền, nhưng lại sợ nếu như một ngày thật lòng yêu ai đó, cô sẽ không còn biện pháp nắm giữ người ấy trong tay bằng tiền bạc, cho nên không muốn cùng cô bé làm rõ. Kỳ Nhạc ôm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng đung đưa, thì thầm nói. "Bởi vì chị đột nhiên tới trường xem em, thật ngoài ý muốn." Trong hẻm nhỏ, hai bên đường còn bầy đầy hàng quán, thành ra càng chật hẹp khó đi hơn, xe máy xếp hàng bấm còi như kèn đồng, Ngô Nhã Nghiên không nghe được cô bé nói gì, khom người xuống hỏi nàng, "Em vừa nói cái gì? Thật ồn, chị không nghe rõ." "Em là nói, chị hôm nay rảnh rỗi đến trường, là muốn đến tìm em?" - Kỳ Nhạc ngẩng đầu nhìn cô, tuy rằng cũng biết sẽ không nhận được đáp án bản thân muốn nghe. "Hả?" - Ngô Nhã Nghiên nhìn Kỳ Nhạc mang theo ánh mắt khó hiểu, tâm tình trở nên phức tạp, bản thân cũng có thích cô bé, nhưng lại sợ cùng nàng nói đến vấn đề yêu đương phức tạp, không sai, cô chính là một con quỷ ích kỷ. "Chỉ là tình cờ thôi, kia cũng là trường cũ của chị." - Cười xoa nhẹ mái tóc cô bé. Mặc rất chút thất vọng, nhưng cũng sớm đoán được đáp án, Kỳ Nhạc hiểu rõ quan hệ của hai nàng, chỉ có mình ngốc mới nghĩ rằng chị cũng đang thích bản thân, cúi đầu ngẫm nghĩ, thực sự là ngu ngốc, chị ấy có thể thích mình vì cái gì? Cùng lắm là thích cơ thể trẻ tuổi của mình thôi. Nghĩ vậy, dáng vẻ tươi cười của Kỳ Nhạc dần dần đạm đi, tựa hồ ngoại trừ cùng Ngô Nhã Nghiên triền miên trên giường, tìm không ra khả năng còn có thể tiến triển thêm, trong lòng có chút đau sót. Vốn là tay đang nắm lấy tay Ngô Nhã Nghiên cũng buông lỏng, người đi đường đụng phải vai Ngô Nhã Nghiên, làm cô khựng lại, Kỳ Nhạc cũng dừng bước đợi nhưng không có quay đầu nhìn, Ngô Nhã Nghiên chạy đến, hai người trầm ngâm đứng thẫn thờ, trước đây cho tới bây giờ từng trải qua rất nhiều mối quan hệ tiền bạc, không thích nữa liền chia tay, cỡ nào đơn giản, nhưng bây giờ cô bé này lại làm nội tâm cô trở nên mâu thuẫn, làm cô cảm thấy vô cùng lo lắng. Kỳ Nhạc chỉ là thất thần trong chốc lát, rất nhanh hồi phục, quay đầu lại nhìn cô, cười nói, "Đã về đến nơi, nhà em ở bên kia." - Dáng vẻ cô bé tươi cười quả thật làm lòng Ngô Nhã Nghiên đau đớn, cảm thấy cô bé này thật đáng thương, cũng không nói gì cả, chỉ hướng phía cô bé kéo kéo tay, ý bảo nàng vào đi. Kỳ Nhạc cắn môi gật đầu, xoay người chạy đến cửa nhà, nhưng vừa mới hoà vào bóng đêm đen kịt, cô bé liền dừng bước, nhếch môi, lấy tay lau đi khoé mắt, không biết nên làm thế nào mới tốt, lòng nàng đã bị hãm vào quá sâu, dứt ra không nổi. Ngô Nhã Nghiên cũng không vội vã rời đi, nhìn theo bóng lưng nhỏ đang mở khoá cửa, châm một điếu thuốc hút vào thật sâu, lại chậm rãi thở ra, xuyên thấu qua màn đêm tràn ngập một màu khói thuốc, cô không rõ điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, vốn ban đầu chỉ muốn vui vẻ, giờ lại phát triển đến mức độ quá mập mờ, bản thân cô cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý để yêu một lần nữa. Đem điếu thuốc còn phân nửa nhét vào ven đường, Ngô Nhã Nghiên quyết định sẽ không hãm sâu thêm, đúng thời điểm thì sẽ dứt ra, đối với cô bé kia mà nói, cũng là chuyện tốt. =================== Cuối tuần, Ngô Nhã Nghiên có hẹn cùng các nàng bạn thân đi bơi, nhưng buổi chiều chuẩn bị đi lại nhận được điện thoại của Kỳ Nhạc, muốn tìm cô cùng đến rạp xem phim, vốn thầm nghĩ sẽ cự tuyệt cô bé, nhưng lời nói đến mép lại biến thành, "Chị cùng bạn muốn đi bơi, đi cùng chị không?" Kỳ Nhạc rất sợ cô đem bản thân nàng vứt bỏ, cho nên mới mặt dày chủ động liên hệ cô, "Em...em không biết bơi." - Nhưng lập tức lại lo lắng nói thêm "Bất quá chị dạy em là được." "Chị không tiện đường đón em, bắt xe đến tìm chị đi." - Ngô Nhã Nghiên không muốn cùng cô bé quá thân mật, lại cũng không muốn quá mức lạnh lùng với nàng, thực sự là đau đầu, dĩ nhiên còn muốn bận tâm đến ý nghĩ của đối phương. Cũng không để Ngô Nhã Nghiên chờ lâu, Kỳ Nhạc vội vã bắt taxi đến khu biệt thự, vừa xuống xe đã nhìn thấy Ngô Nhã Nghiên ngồi trên xe đợi, khoá kéo áo khoác cũng chưa kịp kéo cẩn thận, vội chạy qua. Ngô Nhã Nghiên không nói gì, khởi động xe, Kỳ Nhạc bất an ngồi bên cạnh, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết mở miệng từ đâu, hẳn là tối hôm qua nàng không nên thổ lộ quá nhiều như thế, vô luận là mối quan hệ gì, chỉ cần có thể cùng cô ở một chỗ là tốt rồi, những điều khác đều không quan trọng.
|
CHƯƠNG 19
Hội quán lắp đặt những thiết bị hết sức xa hoa, kể cả trên tường cũng được khảm đá quý, Kỳ Nhạc kinh ngạc nhìn xung quanh, nhưng lại sợ biểu hiện của bản thân làm Ngô Nhã Nghiên mất mặt, cúi đầu ngoan ngoãn đi theo sau cô. Kỳ Nhạc vốn tưởng rằng chỉ cùng Ngô Nhã Nghiên đến gặp vài cô bạn, kết quả tới nơi mới phát hiện không phải chỉ toàn phụ nữ, mà trong đó còn có hai tên đàn ông lần trước ở trong quán bar chuốc say nàng, cô bé xấu hổ túm góc áo Ngô Nhã Nghiên. "Em làm sao vậy?" - Ngô Nhã Nghiên còn không có để ý đến, nhưng hai tên đàn ông kia đã nhanh nhảu mở lời chào hỏi trước. "Chị Nhã Nghiên, này... này không phải là cô em gái ở quán bar lần trước a?" - Nói xong liền sờ mặt Kỳ Nhạc. Ngô Nhã Nghiên thản nhiên ôm Kỳ Nhạc vào trong lòng, cười đáp hai tên kia. "Đừng có ăn cây táo rào cây xung, cẩn thận làm cô bé không vui." - Dứt lời, hướng tầm mắt về phía một cô bạn khác, vui vẻ bắt chuyện. Vài người bạn mới vừa đến cửa, thấy Kỳ Nhạc bị Ngô Nhã Nghiêm ôm ở thắt lưng, đều rất hiếu kỳ nhìn cô bé, thỉnh thoảng lại có người đi đến dán vào bên tai Ngô Nhã Nghiên thì thầm, sau đó cả hai cùng mỉm cười hài lòng, Kỳ Nhạc trong đầu suy đoán, có phải họ đang nói bản thân không. Đây mới là thế giới của chị ấy, cùng bản thân không có gì liên quan, mình chỉ là một cô bé ngốc nghếch, thích hợp để người ta trêu đùa. Vậy mà lúc trước còn vọng tưởng hai người có thể có chút khả năng, thật sự là ấu trĩ, hẳn ở trong lòng chị ấy cũng nghĩ nàng như vậy. "Nhã Nghiên, cậu nổi hứng muốn làm bà mẹ trẻ của người ta à?" - Một cô bạn thấy Ngô Nhã Nghiên cầm tay Kỳ Nhạc đi tới, trêu ghẹo nói. "Em gái, dưới tuổi vị thành niên sao? Bên kia có một khu vui chơi dành cho trẻ con, chị dắt cưng đi nha?" - Vừa nói xong liền tạo ra một tràng cười làm rung chuyển cả hội quán. "Em đã thành niên." - Kỳ nhạc còn muốn cãi, lại bị Ngô Nhã Nghiên cười kéo qua. "Em cùng mấy con quễ thích trêu người này cãi nhau làm chi." - Quay đầu nhìn cô bạn vừa nãy, sau đó giơ lên ngón tay giữa ( ' ロ ' )凸. "Mấy bồ chơi vui vẻ, đừng ở đây trêu chọc khuê nữ nhà mình!" - Rồi liền tiêu sái cầm tay Kỳ Nhạc rời khỏi. Từ hội quán đi ra chỗ bể bơi, khoác theo khăn tắm đi tới gần một cái bể nhỏ, nơi này được trồng rất nhiều cây cối, che khuất tầm nhìn của những bể xung quanh. Dắt tay Kỳ Nhạc đi đến góc bể tắm, sau đó nhảy xuống, mặt nước vì vậy mà nổi gợn lăn tăn. "Mau đến đây." - Ngô Nhã Nghiên hướng phía Kỳ Nhạc chìa tay ra, cô bé cũng nhanh học theo động tác của Ngô Nhã Nghiên, đem khăn tắm trên người treo lên một cái giá, sau đó đưa tay nắm lấy tay Ngô Nhã Nghiên, để cô kéo xuống nước. Nước trong bể khá nóng, đem thân thể thiếu vải vừa bị gió thổi có chút lạnh của cô làm ấm lại, ngồi ở một góc bể, Ngô Nhã Nghiên ôm cơ thể Kỳ Nhạc vào lòng, cảm giác thật ấm áp. Kỳ Nhạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cảm khái nói nhỏ, "Đẹp quá." Ngô Nhã Nghiên cũng ngẩng đầu nhìn, "Trong thành phố xây quá nhiều nhà cao tầng, nhìn không ra mấy ngôi sao nữa, có một năm chị cùng các bạn đi lên núi chơi, ban đêm nằm có thể ngắm cả một giải ngân hà..." "Đúng, nếu có cơ hội, em cũng muốn đi xem." - Kỳ Nhạc mỉm cười quay đầu nhìn cô, bộ dáng đều mang theo ý vị vui vẻ. "Đợi em thi đậu vào trường cao đẳng, chị dẫn em đi." - Ngô Nhã Nghiên sủng nịch sờ gương mặt cô bé. Bên tai chỉ còn tiếng nước chảy nhè nhẹ, rất an tĩnh, hai người cứ như vậy ôm nhau, Ngô Nhã Nghiên tựa hồ đã rất lâu không được hưởng thụ cảm giác yên bình thế này, từ khi đắm chìm vào trong sắc dục, cô chỉ còn biết lo hưởng lạc, nhưng khi những cuộc vui thâu đêm suốt sáng kết thúc, thì cũng chỉ còn một mình cô ngồi ôm thân xác trống rỗng, rất cô đơn. "Ư...a...." - Không biết từ nơi nào lại truyền đến những âm thanh ám muội, giọng nữ thì rên rỉ, còn có giọng nam đang thở gấp, ở trong một không gian yên tĩnh, có thể nghe đặc biệt rõ ràng. Thực sự là lợi hại, ở chỗ này cũng có thể như vậy tình cảm mãnh liệt, Ngô Nhã Nghiên bất đắc dĩ cười, vừa muốn đi cười nhạo bọn họ, kết quả cô bé ngồi trong lòng không yên phận nhẹ nhàng xoa cánh tay cô, quay đầu, rũ lông mi, run rẩy tìm môi Ngô Nhã Nghiên bắt đầu hôn. Tựa hồ sau mỗi lần tình triều mãnh liệt, cô bé kia lại mạnh dạn thêm một chút, không còn ngây ngô thẹn thùng như ban đầu nữa, mà đã từ từ tập quen với những chuyện kia, thậm chí bây giờ còn đang chủ động tìm cô cầu hoan. Ngô Nhã Nghiên đáp lại nụ hôn, nhìn Kỳ Nhạc đang nhắm hờ hai mắt, khuôn mặt cô bé đỏ hồng, không biết có phải do nhiệt độ trong bể bơi mà thành không. Một tay cách áo tắm xoa lấy bộ ngực không tính là quá lớn kia, tay còn lại thì luồn qua nách cô bé, ôm trọn lấy cả cơ thể nàng, sau đó kéo đầu Kỳ Nhạc cúi xuống, cố sức hôn cô bé thật sâu. Bị làn nước ấm áp bao phủ, hơn nữa lại bị những tiếng rên vừa nãy kích thích, nhiệt độ xung quanh như ngày càng nóng hơn. "Chỉ mới nghe tiếng đã nhịn không nổi rồi?" - Đầu lưỡi Ngô Nhã Nghiên dán trên cổ cô bé, từ trên xuống dưới hết liếm lại hôn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khe khẽ. Tay Kỳ Nhạc tựa dưới nước, bởi vì cả thân thể đều mềm nhũn, nước trong bể đã gần chạm tới cằm nàng, nếu như không có Ngô Nhã Nghiên gắt gao ôm cơ thể cô bé trong lòng, khẳng định lúc này nàng đã chìm xuống đáy. Cách lớp vải quần tắm, tay Ngô Nhã Nghiên đặt ở giữa đùi Kỳ Nhạc, chậm rãi xoa, từ xoa nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, hai chân Kỳ Nhạc đều không tự chủ khép lại cùng một chỗ, cô bé ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, dường như tất cả các vì sao đều đang xoay tròn trước mắt, cảm giác hơi mê muội, cũng rất thoải mái. Đầu ngón tay đem quần bơi của cô bé kéo ra, sau đó luồn tay vào, cho dù đang ở trong nước, Ngô Nhã Nghiên vẫn cảm nhận được những xúc cảm trơn ướt đang tuôn trào từ bên trong Kỳ Nhạc. "Làm trong nước không sạch sẽ, chúng ta đi lên lầu đi." Kỳ Nhạc tựa hồ còn chưa hồi phục tinh thần, thân thể mềm nhũn như muốn chìm xuống đáy bể, Ngô Nhã Nghiên đỡ cô bé lên, vì từ nãy đến giờ đã thấm mệt, cũng suýt chút nữa trượt chân ngã. Ra khỏi bể bơi, bị gió lạnh thổi vào người, Kỳ Nhạc bừng tỉnh, chạy đi lấy khăn tắm bọc quanh thân, rồi theo Ngô Nhã Nghiên đi thẳng vào một căn phòng bên trong hội quán, đến lúc này hơi thở của cô bé cũng chưa trở lại bình thường. Ngô Nhã Nghiên đại khái cũng bị dáng dấp động tình của Kỳ Nhạc làm cho gấp gáp, cởi phăng đồ tắm của cô bé cùng bản thân ra, hai người trần chuồng hôn nhau, sau đó Ngô Nhã Nghiên đặt Kỳ Nhạc xuống giường, tay đè cổ tay cô bé ra hai bên cạnh. Từ khi biết rõ ý tứ của bản thân đối với cô bé, Kỳ Nhạc sẽ không còn như trước rụt rè, rất hợp tác chiều theo ý cô. Ngô Nhã Nghiên bỗng cảm thấy bản thân thật hèn nhát, đã yêu lại còn sợ, sợ bản thân bị thiệt thòi, sợ bản thân chưa chuẩn bị sẵn sàng. Đè cả thân thể lên người Kỳ Nhạc, ngón tay ở bên trong người cô bé không ngừng chuyển động, khó chịu của cô bé, khát vọng của cô bé, tất cả đều hiện rõ ngay trước mắt cô, Kỳ Nhạc so với quá khứ càng thêm thả lòng lúc động tình, tuy rằng chỉ mới có hơn mười mấy tuổi đầu, thế nhưng đã bắt đầu tản ra loại mỹ cảm diêm dúa lẳng lơ. Hai ngón tay chuyển động bên trong âm đạo Kỳ Nhạc, môi gần kề bên tai cô bé, liếm liếm lên vành tai. "Thích chị như vậy làm em không?" Kỳ Nhạc đem mặt quay đi chỗ khác, hai bên vành tai hồng thấu, không lên tiếng, Ngô Nhã Nghiên đem mặt cô bé xoay trở về, làm cô bé nhìn thẳng bản thân, rút ngón tay ra, nhìn bộ dạng cô bé đang hưởng thụ liền như vậy chuyển sang bất mãn khó chịu, híp mắt cười. "Ý em chính là không thích?" Kỳ Nhạc cắn môi không nói nên lời khẩn cầu, nhưng trong người xác thực khó chịu muốn nổ tung, ngón tay Ngô Nhã Nghiên còn ở bên ngoài nhiệt tình làm loạn, để thân thể Kỳ Nhạc đều theo động tác của cô mà run lên, cuối thật sự nhịn không nổi, giọng khàn khàn nói. "Không phải... thích..." "Thích cái gì?" - Hai ngón tay Ngô Nhã Nghiên ở bên ngoài vẫn tiếp tục càn quấy, từ lâu ra dính đầy nước dịch. "Thích chị như vậy... như vậy đè em..."- Lý trí cùng thẹn thùng vốn đã bị dục vọng lấn át, muốn giữ cũng đều giữ không nổi nữa, Kỳ Nhạc ôm cổ Ngô Nhã Nghiên, vô cùng thân thiết cọ vào gương mặt cô. "Cầu xin chị đi." - Ngô Nhã Nghiên cắn lỗ tai cô bé. "Cầu xin chị..." - Bây giờ Kỳ Nhạc đã khó chịu sắp ngất, cảnh vật trước mắt đều bị đảo lộn, thân thể hết nảy lên rồi lại nảy xuống, chỉ muốn được cô giải thoát. "Cầu xin chị cái gì nào?" - Đầu ngón tay của Ngô Nhã Nghiên dò vào trong một chút, sau đó lại rời khỏi, mang ra theo rất nhiều dịch thể, cô bé dưới thân run rẩy, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn.
|
CHƯƠNG 20
"Cầu chị... Cầu chị nhanh lên một chút... Nhanh cho vào đi... " - Kỳ Nhạc gấp gáp đến nói năng lộn xộn, những lời dâm đãng nhất bản thân có thể nói cô bé cũng đều đã nói, lúc này Kỳ Nhạc chỉ nghĩ muốn mau được Ngô Nhã Nghiên lấp đầy. "Nhã Nghiên..." - Khi Kỳ Nhạc đưa tay sờ giữa hai bắp đùi Ngô Nhã Nghiên, cũng là đồng dạng giống nàng, vừa ướt lại vừa trơn. Ngô Nhã Nghiên thấy Kỳ Nhạc một bộ dạng kích tình, bản thân cũng không cách nào kiềm chế mà trở nên ướt, thật sự rất ngoài ý muốn, trước đây cô luôn tự khẳng định, cô là một quý cô thẳng tắp mê trai. Hai ngón tay kia cuối cùng cũng chịu đi vào, bên trong Kỳ Nhạc rất chặt chẽ, Ngô Nhã Nghiên động tác vừa chậm vừa nhẹ, mà da thịt cô bé nóng rực, như muốn nuốt luôn hai ngón tay cô, "Em đừng kẹp chặt thế chứ." Chưa cần đầu ngón tay Ngô Nhã Nghiên chạm đến điểm G, thân thể Kỳ Nhạc đã phản ứng lại một cách mãnh liệt, hai tay ôm chặt cổ Ngô Nhã Nghiên cũng sắp đem cô thở không nổi, giọng rên rỉ như khóc, nức nở nghẹn ở trong lỗ mũi, cô bé nhanh chóng đạt cao triều. Kỳ Nhạc mềm nhũn nằm ở trong lòng Ngô Nhã Nghiên, trong đầu nàng là một mảnh trống rỗng, duy chỉ có thân thể là nở rộ cùng cực hạn vui sướng, bỗng cảm thấy bản thân sao thật hạnh phúc. "Chị mới mớn trớn cho vào thôi, em thế nào đã ra rồi?" - Môi Ngô Nhã Nghiên hôn khắp thân thể cô bé, hơi thở của Kỳ Nhạc dường như còn chưa thuận, cô bé thở dốc liên tục, tóc mai trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt, bết dính bám xuống bên mặt. Kỳ Nhạc cuộn người, rúc sâu trong lòng Ngô Nhã Nghiên, tay cô bé ôm chặt lấy thắt lưng cô. Bàn tay Ngô Nhã Nghiên dò vào trong những sợi tóc của cô bé, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé an ủi, Ngô Nhã Nghiên phát hiện bản thân cư nhiên lại luyến tiếc cảm giác gắn bó với Kỳ Nhạc như vậy, tâm tình bỗng trở nên có chút phức tạp. "Luôn luôn như thế này qua đêm, bà của em sẽ không lo lắng chứ?" - Tay cô đang chơi đùa với mấy lọn tóc của Kỳ Nhạc. "Em nói đi nhà bạn học thêm." Nghe vậy Ngô Nhã Nghiên liền cười khanh khách, nhéo nhéo gương mặt Kỳ Nhạc, cô bé kia học nói dối cũng quá đáng yêu đi. "Nhưng không thể mãi dùng một cái cớ đó." Kỳ Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, cắn môi do dự một chút, cuối cùng nhịn không được mở miệng, "Chị, chúng ta như vậy... Tính là quan hệ gì?" Trên danh nghĩa thì Ngô Nhã Nhiên hiện đang bao nuôi Kỳ Nhạc, thế nhưng giữa hai nàng lại phát sinh một số tình huống không đơn thuần là quan hệ như vậy, vô luận là thế nào, cô bé cũng cảm nhận được Ngô Nhã Nghiên là rất chiếu cố mình, ngay cả khi ở trên giường, cũng vẫn một thể ôn nhu như đối với người yêu, không hề giống loại sự tình ăn bánh trả tiền, hành hạ để thoả mãn. Kỳ Nhạc có nghe nói qua một chút về chuyện ấy, ai cũng đều bảo con gái mới lớn khi làm chuyện đó sẽ rất đau rát, thế nhưng cô bé ngoại trừ lần đầu tiên có chút khó chịu, những lần sau đều được Ngô Nhã Nghiên làm cho sung sướng muốn chết, hầu như khiến cô bé trầm mê vào trong loại trò chơi sắc dục ấy, vừa thẹn lại vừa hưng phấn, không thể tự mình thoát ra. Cho nên Kỳ Nhạc không thể không suy đoán, Ngô Nhã Nghiên có thể hay không cũng có một chút ý tứ với nàng, Kỳ Nhạc còn nhớ rõ lần đầu tiên, chị ta đối với nàng quả thật là vừa kiên trì lại vừa nhẹ nhàng. Nghi vấn ở trong lòng chồng chất qua rất nhiều ngày, mà cô bé lại không dám hỏi, chỉ sợ sẽ bị bỏ rơi. Thế nhưng ngày hôm nay, cô bé thực sự nhịn không được nữa, đã dự đoán trước được kết quả, mặc dù kết quả này đối với Kỳ Nhạc mà nói là tàn nhẫn, nhưng nàng cũng tự nhủ như đây cũng là vì bản thân nàng một chút, đau một lần rồi thôi, còn hơn để đến sau này, khi nàng đã lún quá sâu không còn cách nào thoát ra khỏi. Động tác tay của Ngô Nhã Nghiên bỗng dừng lại, sau đó chuyển sang khoác hờ lên trên vai Kỳ Nhạc, nhìn ánh mắt Kỳ Nhạc thấp thỏm cùng mong đợi, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, chuyện không muốn nhắc tới nhất cuối cùng cũng vẫn phải nhắc, "Phân chia quan hệ rõ ràng đối với em rất quan trọng sao? Cùng chị một chỗ thế này không vui?" "Rất hài lòng, thế nhưng..." - Kỳ Nhạc thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Ngô Nhã Nghiên là không vui, thì cũng không dám nói thêm gì nữa. Ngô Nhã Nghiên sở dĩ không muốn đem mối quan hệ của hai nàng đặt ra bên ngoài vòng tròn tình-tiền, chính là bởi vì nếu như cô thật sự đâm đầu vào trong cái thứ gọi là tình cảm nghiêm túc, thì có nghĩa cô sẽ phải chịu trách nhiệm với Kỳ Nhạc, sẽ bị gò bó, mà cô lại rất không thích ba cái từ trầm trọng như thế. Ngô Nhã Nghiên luôn cảm thấy, vui vẻ như hiện tại không phải tốt hơn sao. "Thật ra trên đời có rất nhiều người tự đi tìm phiền phức, một đời người có được bao lâu chứ, em không nên suy nghĩ đến những chuyện vô nghĩa kia." - Nếu như Kỳ Nhạc còn muốn tại vấn đề này dây dưa, Ngô Nhã Nghiên khẳng định bản thân sợ hãi bị lún sâu, sẽ triệt để cắt đứt mối quan hệ với nàng. "Vâng..." - Kỳ Nhạc mặc dù hơi thất vọng, nhưng ít ra thì đến giờ phút này vẫn còn có thể cùng Ngô Nhã Nghiên ở chung một chỗ, nếu như Ngô Nhã Nghiên thật sự vì câu hỏi kia mà ruồng bỏ nàng, hai người sau đó sẽ không còn nữa một chút liên quan. Vốn đang suy nghĩ muốn kêu cô bé hầu hạ bản thân một chút, thế nhưng vì vấn đề vừa nãy mà hứng thú gì Ngô Nhã Nghiên cũng không còn, với tay lấy hộp thuốc, tựa người trên đầu giường, cúi đầu châm lửa. "Dạo này em ôn tập đến đâu rồi?" - Ngoại trừ vụ học hành, cô cũng không biết nên hỏi cái gì khác. "Hình học không gian gì đó em còn rất mờ mịt, với cả..." - Kỳ Nhạc nghiêm túc báo cáo tình hình học tập. Ngô Nhã Nghiên nhíu mày, căn bản cũng không nghe hiểu được bao nhiêu, đã tốt nghiệp nhiều năm trời, chữ thầy đều trả hết về cho thầy. "Em tham khảo xem sẽ xin vào trường nào chưa?" "Em còn... chưa nghĩ ra, phải chờ điểm thi nữa..." "Cái thành phố nhỏ này tuy rằng cũng rất tốt, nhưng mà không có mấy danh tiếng, bản thân có khả năng thì nên tìm một trường ở xa chút, tốt nhất là đi học ở những thành phố lớn, lúc ra trường sẽ có nhiều cơ hội hơn." - Ngô Nhã Nghiên nghĩ bản thân thật đúng là đã trở thành một bà mẹ trẻ, thế nào lại phát ngôn ra những câu đáng xấu hổ này. "Em lo cho bà nội, bà đã già lại một thân một mình, có bệnh cũng không ai chăm sóc." - Kỳ thực Kỳ Nhạc cũng muốn thử rời xa thành phố này, đời người ngắn ngủi, thế giới lại muôn màu muôn vẻ, hẳn là đi ra ngoài thăm thú trải nghiệm một chút, rồi sau khi chán lại quay về, mới không có gì để tiếc nuối. "Mướn một bảo mẫu để chăm sóc bà cũng được mà, hơn nữa hiện tại công nghệ phát triển, một cuộc điện thoại là đặt vé máy bay đi về chiếu cố bà được ngay, có cái gì phải lo lắng." - Với Ngô Nhã Nghiên mà nói, những chuyện vướng tay vướng chân kia, muốn có bao nhiêu đơn giản thì có bấy nhiêu. Kỳ Nhạc gật đầu, ở thời đại này, có tiền thật là tốt, những chuyện khiến rất nhiều người ngày đêm đau đầu vắt óc suy tư, chỉ cần có tiền, thì đều trở nên vô cùng đơn giản. "Cảm tạ chị." - Tay cô bé vuốt ve thắt lưng Ngô Nhã Nghiên, ngẩng đầu hôn lên cổ của cô, rồi sau đó là cằm, xoay người đè cô xuống dưới thân. Ngô Nhã Nghiên nhìn thấy cô bé chủ động, có chút buồn cười, cô bé này là đang cảm kích cô sao, quả nhiên vẫn là còn nhỏ tuổi ngây thơ, luôn luôn đem tình cảm đặt vào cái trò chơi vốn không nên có tình cảm tồn tại, để rồi sau đó lại thua đến thảm thương, mà Ngô Nhã Nghiên cô đây, đại khái cũng không tính là người thắng. Kỳ thực Ngô Nhã Nghiên rất muốn nói cho Kỳ Nhạc biết, bản thân sẽ không có khả năng cùng cô bé phát sinh mối quan hệ gì ngoài bao nuôi, thế nên không cần đối với cô thật tâm như vậy. Nhưng thật ra Ngô Nhã Nghiên cũng rất hưởng thụ cùng luyến tiếc cảm giác có một người tâm tâm niệm niệm chỉ có mình cô trong đầu. Như một con rắn liên tục giãy dụa thân thể, ngón tay Kỳ Nhạc đặt bên trong người cô không ngừng chuyển động, móng tay Ngô Nhã Nghiên bám chặt vào ga giường, cả người cong lên, hơi thở gấp gáp. Đột nhiên, Kỳ Nhạc khom người, đầu lưỡi mềm mại lại lạnh lẽo bắt đầu liếm láp bên ngoài, một chút rồi lại một chút, Ngô Nhã Nghiên hoảng sợ, thế nào bản thân cô lại cảm thấy thật thoải mái, quả thực như được bay lên trời, từ trước đến nay chưa bao giờ được thoải mái đến như thế, ga giường cũng bị kéo nát, cả người Ngô Nhã Nghiên đổ đầy mồ hôi. Tại thời điểm dư vị còn chưa hoàn toàn bị đánh tan, Ngô Nhã Nghiên cố sức động đậy phần thân dưới, hướng Kỳ Nhạc đòi hỏi, mà lúc này ngón tay Kỳ Nhạc đã có chút rã rời, nhưng nhìn thấy dường như Ngô Nhã Nghiên vẫn còn muốn, lại cắn răng gắng sức tiếp tục đem cô đẩy lên đỉnh. Cuối cùng hai người đều vô lực thở phì phò ngã xuống giường, ai cũng không còn sức vặn vẹo, chờ cho thân thể hồi tỉnh một chút, Ngô Nhã Nghiên kéo chăn lên đắp cho cả hai, cằm đặt tại trán Kỳ Nhạc, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé. -----------------------
|