Chương 21 Ta 'Muốn' Tỷ Tỷ
Một cái tát giáng xuống, Hạ Tình rất nhanh cảm giác được Hàn bồi không còn sức chống cự nữa,liền nâng hai tay dùng sức đẩy hắn đi. Lúc này đây, nàng chán ghét hắn đến cực điểm. Mặc kệ Hàn bồi đang đứng chết lặng, Hạ Tình xoay người hướng về phía Hạ Lãng vừa ly khai, vội vàng chạy đi. Trực giác nói cho nàng, bỏ qua lần này, sẽ là sai lầm lớn nhất đời mình. “Vậy, chúng ta nên báo cáo chuyện này như thế nào a?” Nhìn Hàn bồi bị tát xong đang dại ra đứng tại chỗ, nữ sinh Bính do dự hỏi nữ sinh Giáp. Các nàng ngàn đoán vạn đoán, cũng chưa nghĩ tới sẽ có kết quả này. “Ân”. Cúi đầu trầm ngâm một hồi.. Không bao lâu, nữ sinh Giáp liền ngẩng đầu nói với nữ sinh Bính “Trở về nói với mọi người, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì. Tuyệt đối không được trêu chọc Hạ Tình.” ~~Người này, không thể trêu vào. Nhìn nữ sinh Giáp bộ dáng sợ hãi suy ngẫm, nữ sinh Bính nghĩ nghĩ rồi đồng ý ngay, nắm tay nữ sinh Giáp cùng rời đi. Chân lý của nàng là ba phải mà. Vội vàng chạy ra khỏi KTV. Hạ Tình gấp đến độ phóng mắt nhìn xung quanh, chỉ có thể thấy được con đường vắng vẻ trừ bỏ vài người linh tinh đang tụ tập, nào có bóng dáng Lãng nhà nàng. Nhìn đại lộ trống trải, một cỗ lạnh lẽo trong nội tâm Hạ tình đột nhiên sinh ra, nàng tự ôm lấy chính mình, thật là lạnh lẽo... Đều đã sang mùa thu , vì cái gì còn cảm thấy lạnh như thế.. Hạ Tình cảm thấy nàng cùng Lãng đang dần thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có, mặc cho nàng tìm cách ngăn cản nhưng cũng không thể thay đổi sự thật. “Lãng... Nếu có một ngày như vậy, Lãng cũng không được chán ghét ta.” Không tự giác Hạ Tình nhẹ giọng nói nhỏ. Đứng một hồi, Hạ Tình như là nhớ tới cái gì đó, rất nhanh lấy điện thoại cầm tay ra gọi vào dãy số quen thuộc của Lãng, nhưng đáp lại nàng chỉ là những âm thanh lạnh lẽo của nhân viên tổng đài. Những âm thanh này xuyên thấu qua tai nàng từng chút một đánh vào lòng Hạ Tình, khiến nàng suýt nữa không đứng vững, tại sao Lãng lại khoá máy. Ổn định tâm thần, Hạ Tình cố gắng an ủi mình không có việc gì, Lãng đang say mà, hoặc không cẩn thận làm hết pin. Cứ việc dùng mấy lí do buồn cười an ủi chính mình dù biết rằng thật sự rất vô nghĩa, nhưng nàng chỉ có thể thông qua suy nghĩ này để áp chế bối rối trong lòng. Khôn khéo như Hạ Tình, nếu giờ phút này nàng suy nghĩ một cách bình tĩnh, nàng rất nhanh sẽ đoán được ở đâu có thể tìm được Hạ Lãng , mà không đến mức chạy loạn khắp nơi tìm kiếm. Nếu không phải nàng trong lúc không có biện pháp nào gọi cho Rella xin giúp đỡ, không biết chừng nào mới tìm thấy Lãng. Đứng ở cửa phòng 701, Hạ Tình âm thầm vì chính mình cầu nguyện. Nàng vừa rồi hỏi qua quản lý kí túc xá, Lãng đã trở lại. Hiện tại, nàng đứng ngay sau cửa phòng Lãng. Nắm chặt tay, Hạ Tình mới dám bắt tay đặt trên tay nắm. Nhẹ nhàng xoay tròn khoá cửa, phát hiện cửa cũng không khóa, điểm này khiến Hạ Tình cảm thấy một tia vui sướng, bởi vì Lãng từng nói qua, vô luận phát sinh chuyện gì, nàng đều đã vì mình để cửa chờ Hạ tình đến thăm. Vừa đẩy cửa ra, Hạ Tình còn chưa kịp vui sướng đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức mặt không còn chút máu. Bàn tay rất nhanh che miệng lại , chỉ sợ nàng không khống chế được sẽ kêu to kinh động đến Lãng. Dưới ánh trăng, đưa lưng về phía Hạ Tình, thân ảnh của Lãng thật cô đơn, cùng bóng tối dung hợp thành một khối khiến Hạ tình càng thêm xót xa. Gió thu thổi qua, sợi tóc dài ở trong bóng đêm bay phấp phới. Ngồi ở trên bệ cửa sồ, cô tịch dần dần biến thành tĩnh mịch. Hạ Tình lén lút đi về phía Lãng, nàng không dám phát ra một chút tiếng vang, nàng sợ kinh động đến Lãng, nàng sợ Lãng sẽ từ bệ cửa ngã xuống. Nàng thậm chí ngay ánh mắt cũng không dám nháy, chỉ sợ nhắm mắt lại, Lãng sẽ hoá thành hư không. Thật cẩn thận tiến lên phía trước, Hạ Tình tính là khi Lãng còn chưa phát giác sẽ đem Lãng kéo xuống. Làm như vậy khả năng sẽ làm hai người đều bị thương , bởi vì nàng biết khi Lãng ngã xuống người mình cũng sẽ rất đau, nhưng như vậy cũng không làm sinh mệnh Lãng lâm vào nguy hiểm, vì vậy phải làm. Còn chưa đến ba bước nữa , Hạ Tình ở trong lòng tự chuẩn bị tinh thần. Khẩn trương vươn tay, đang lúc Hạ Tình muốn bắt lấy Hạ Lãng , Hạ Lãng đột nhiên quay đầu lại, mà tim của Hạ Tình đột nhiên nhảy dựng, cả kinh lùi về phía sau. “Tỷ....” Nhìn thấy tỷ tỷ, Hạ Lãng cười nhẹ, ngữ khí vẫn là mang theo sủng nịch. Tựa hồ đối với sự xuất hiện của tỷ tỷ, không có chút nào giật mình. “Lãng...” Hạ Tình tâm tình thật căng thẳng, tuy rằng Lãng thoạt nhìn không có gì, nhưng nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì vậy bất an lại nổi lên. “Ân? Làm sao vậy sao?” Khóe môi nhếch lên tươi cười, Hạ Lãng nghịch ngợm nghiêng đầu hỏi. Thân hướng ra ngoài cửa sổ, chân đong đưa theo gió, tựa như đang ngồi ở bể bơi. “Lãng. Không cần!” Thanh âm lên cao vài phần, Hạ Tình bị Hạ Lãng làm cho hoảng hốt, vài lần muốn chạy lại ôm Lãng vào lại không dám tùy tiện hành động, vừa rồi khi tiến vào, nàng đem toàn lực chú ý phóng trên người Lãng, cho nên mới không chú ý tới tình hình, chờ đến khi phát hiện mới biết được sự tình thật đáng sợ. Lãng khi uống rượu so với ai khác đều còn say một cách rõ ràng,18 tuổi năm ấy Lãng chẳng qua uống hai cốc bia sau đó tựa như tiểu hài tử đi nơi nơi la hét ầm ĩ, dùng trước ánh mắt vô tội nhìn mọi người. Không đem biểu tình khẩn trương của tỷ tỷ ở trong mắt, Hạ Lãng lại quay đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lơ đãng nói “Tỷ, thành thị thật sự nhìn không thấy ánh sao mà, ta chờ đã lâu, trừ bỏ ánh trăng cái gì khác cũng đều không có, ngươi nói vì cái gì mà?” Nói xong, cúi đầu ha ha cười, tiếp tục nói “Không có sao, sẽ không có ánh sáng. Tỷ, ta rất nhớ ngươi, vì cái gì không cần ta .” Thuần túy lầm bầm lầu bầu, chính là mỗi một câu nói đều khiến sắc mặt Hạ Tình trắng đi vài phần. “Không phải vậy đâu, mau xuống dưới được không Lãng?” Lúc nói chuyện Hạ Tình trên mặt đã không còn chút huyết sắc. “Không được!” Tính khí trẻ con của Hạ Lãng nổi lên, ngay sau đó chính là ngây ngô cười. “Thực lạnh . Cho nên mới không thể đi xuống.” Như muốn chứng minh lời nói của chính mình, Hạ Lãng đột nhiên buông tay đang nắm cửa sổ ra, làm động tác giống như muốn vỗ cánh bay lên, vẻ mặt thực thoải mái. “Lãng, cầu ngươi, mau xuống đây được không?” Hạ Tình gấp đến độ nước mắt chảy ròng, nàng không dám tưởng tượng tiếp theo Lãng có còn ở trong tầm mắt của mình nữa hay không. Các nàng là chị em song sinh, từ nhỏ đã bầu bạn với nhau, nếu mất đi đối phương, một người kia sống còn có ý nghĩa gì. “Tỷ rất muốn ta xuống sao?” Thu hồi gương mặt thiên thần rạng rỡ, Hạ Lãng quay đầu lại giảo hoạt nhìn Hạ Tình hỏi. “Ân, chỉ cần ngươi xuống dưới, ta đều nghe theo lời ngươi.” Nghe được Lãng nói, Hạ Tình không ngừng gật đầu, nàng không có con đường nào khác, hiện tại chỉ cần Lãng bình an cho dù phải trả giá thế nào cũng xứng đáng. “Như vậy a.. .Thật sự cái gì cũng nghe theo chứ?” Hạ Lãng xoay người, dễ dàng đem thân mình hướng về phía Hạ Tình, nguyên bản chân đang đung đưa cũng kéo về bên trong. Chẳng qua, nàng vẫn như trước ngồi ở cửa sổ, duy nhất không giống chính là hiện tại nàng thụt lùi về phía ngoài cửa sổ. Chỉ cần nàng nhẹ đưa mình về phía sau một cái, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. “Thật sự thật sự.” Bị động tác của Lãng làm sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, Hạ Tình rơi lệ điên cuồng gật đầu. Vừa rồi, nếu có cái cái gì đó vạn nhất xảy ra, nàng thật sự sẽ mất đi Lãng . “Vậy tỷ tỷ đem chính mình cho ta được không?” Mang theo biểu tình trêu tức, đầu ngón tay điểm nhẹ cúc áo trước ngực. Yêu cầu này khiến Hạ Tình giật mình, ngơ ngác nhìn Lãng. Nàng không hiểu Lãng nói lời này có nghĩa gì. “Lãng ngươi nói... Cho ngươi?” Nàng có phải nghĩ sai rồi không? Nếu không nàng như thế nào cho rằng Lãng cùng nàng đang có tâm tư giống nhau. “Không thể sao?” Thoáng nhìn về phía sau, Hạ Lãng nhìn chằm chằm vào Hạ Tình. “Ta muốn tỷ tỷ.” Nói xong, nét mặt biểu lộ sáng lạn tươi cười, trong mắt lộ vẻ đắc ý. “Có thể có thể. Cho nên Lãng, không cần, không cần lộn xộn..” Kích động nói xong, chỉ sợ chính mình chần chờ sẽ khiến cho Lãng bất mãn, làm ra hành động điên cuồng, nàng không thể không thừa nhận Lãng thật sự say, nếu không Lãng tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy.. Càng nghĩ như vậy, Hạ Tình càng đau lòng, sở dĩ tạo thành cục diện này, toàn bộ đều là nàng gây ra, là nàng tự làm tự chịu. Thấy tỷ tỷ đồng ý, Hạ Lãng cười đến vui vẻ. Nàng có một ý niệm trong đầu, chỉ cần có được tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ vĩnh viễn thuộc về mình . Hắc hắc... Nghịch ngợm cười, Hạ Lãng dễ dàng từ trên cửa sổ nhảy xuống đất. Chân vừa bước xuống, tươi cười cũng biến mất, bởi vì phòng cũng không có đốt đèn, trong bóng đêm Hạ Tình không biết Lãng hiện tại ra sao. Vừa tiến lên phía trước, Hạ Tình chạy nhanh giữ chặt Lãng muốn đem nàng mang cách cửa sổ xa xa, nàng hiện tại vừa thấy khung cửa sổ rộng mở, liền cảm thấy hoảng hốt. Giống nhìn đến cái miệng to của mãnh thú chờ Lãng tới gần sau đó đem nàng một hơi cắn nuốt. “Lãng...” Còn chưa nói xong, Hạ Tình cảm thấy thiên địa chuyển dời, chờ lúc lấy lại tinh thần, nàng đã bị đặt dưới thân Lãng. “Lãng, ngươi...” Muốn nói nhưng lại thấy hai mắt của Lãng lộ vẻ ‘chớ có lên tiếng’, trong mắt nàng sủng nịch không còn tồn tại, Hạ Tình duy nhất có thể thấy được chỉ còn dục vọng trong mắt Lãng. Lãng thật sự muốn nàng sao? Ý tưởng này lần nữa đánh sâu vào đầu óc Hạ Tình, khiến nàng quên cả giãy dụa.
|
Một người nếu say rượu, khi say khướt thường sẽ làm một chuyện, chính là tiếp tục tìm rượu, mà Hạ Lãng tuyệt đối thuộc loại người say khướt mà vẫn kiên quyết tìm rượu uống tiếp. Mơ hồ, Hạ Lãng ngửi được người dưới thân có mùi hương của rượu trái cây, theo mùi hương, nàng rất nhanh tìm ra nơi phát ra mùi hương. Không chút nghĩ ngợi, liền hướng về phía mùi hương phát ra mà cúi xuống. Hạ Tình bị hành động của Hạ Lãng làm cho hoảng sợ, nàng vạn vạn không thể ngờ được Lãng lại ở trên quần áo của mình liếm loạn cả lên, thi thoảng còn dùng răng nanh cắn cắn một cái.Đợi đến khi nhận ra sự việc, Hạ Tình mới bắt đầu chống cự. “Lãng, dừng tay, không được làm như vậy.” Hạ Tình vặn vẹo thân thể, giãy dụa muốn ngồi dậy, lại bị gắt gao đè lại chỉ có thể lấy tay chắn trước ngực. =)) (may ghê, rượu ko đổ xuống dưới dưới nữa :”>) Hạ Tình giãy dũa hoàn toàn chọc giận Hạ Lãng , thoáng nâng người lên, không chút khách khí đè xuống hai cánh tay không chịu nghe lời của Hạ tình, thấy đối phương muốn ngồi dậy ngay lập tức áp lại, đem nàng đè ép xuống, xác định đối phương không thể nhúc nhích mới cảm thấy mỹ mãn tiếp tục liếm trên người nàng. Bị hành động thô lỗ của Lãng làm cho phát đau, Hạ Tình giãy càng thêm kịch liệt , chính là tay đã bị đặt ở sau lưng không động đậy được, chỉ dựa vào việc đong đưa thân thể căn bản là vô bổ, thử vài lần, chẳng những không có thoát ra, ngược lại càng giống như đang mời chào Lãng. Một lúc sau, nàng cảm thấy thân thể trở nên là lạ , giống như càng ngày càng nóng. “Lãng ~” Một tiếng ưm, Hạ Tình là muốn cầu Lãng buông mình ra, chính là câu nói kế tiếp vì động tác của Hạ Lãng mà ngừng lại. Nguyên lai Hạ Lãng dần dần không còn liếm được rượu thơm, vì thế tức giận cởi áo ngoài và nội y của Hạ Tình ra, nhìn thấy hai khoả anh đào nho nhỏ của Hạ tình, không mang theo một chút do dự một hơi ngậm vào miệng, dựa vào bản năng mà hành động, không chịu rời đi. Thường thường mím môi mút vào. Xấu hổ không chịu nổi Hạ Tình gấp đến độ muốn điên lên rồi, cắn chặt môi dưới nói cho chính mình biết không thể lạc lối, nhưng dưới hành động của Lãng, thân thể của nàng đã sinh ra dục vọng nguyên thủy, nàng bắt đầu khát vọng Lãng đụng vào, thậm chí muốn dẫn đường cho Lãng muốn mình. Chính là ý niệm này vừa hiện ra trong đầu liền lập tức bị bác bỏ, với sự hiểu biết của nàng về Lãng, nếu các nàng đêm nay thật sự làm cái chuyện này, Lãng khi thanh tỉnh sẽ đem trách nhiệm toàn bộ đặt lên vai mình, và Hạ tình sẽ vĩnh viễn mất đi Hạ Lãng. Hơi thở càng ngày càng dồn dập, nhưng Hạ Tình vẫn là chưa từ bỏ ý định cầu xin Lãng buông nàng ra, nàng biết Lãng lúc này thần trí không tỉnh táo mới có thể làm như thế với mình, cũng bởi vì vậy mà Lãng sẽ không nghe lời của nàng, mặc dù nàng ở dưới thân Lãng khóc thảm thiết. Chậm rãi ghé vào trước ngực Hạ Tình, Hạ Lãng nghe được từng trận nức nở, tuy đầu óc nàng còn không có ý thức được là chính mình đã tạo thành cục diện này, nhưng khi nhìn người dưới thân mặt che kín bằng nước mắt, đột nhiên cảm thấy ở sâu trong nội tâm truyền đến bi thống thật lớn, nước mắt cũng rơi xuống. “Không khóc... Không khóc....” Buông tay đang áp chế đối phương, Hạ Lãng an ủi nói. Nói xong thanh âm đều bắt đầu khàn khàn. “Lãng ” Ngữ khí quen thuộc, sự ôn nhu quen thuộc khiến Hạ Tình khóc càng lớn hơn, dùng sức ôm lấy người trước mặt, giống như đứa nhỏ bị ủy khuất dùng nước mắt khóc để cho mọi người biết mình bị đau ra sao, vì cái gì, mình không thể yêu Lãng? Một tháng nhớ nhung vào lúc này hoàn toàn được giải phóng, Hạ Tình ôm Hạ Lãng không kiêng nể gì khóc hết hơi sức. Nhìn đối phương chút không có ý ngừng khóc, Hạ Lãng lại lo lắng, đầu óc loạn lên thầm nghĩ làm sao ngăn cản chất lỏng chảy ra từ mắt Hạ tình, phút chốc, nàng cúi đầu nhìn mặt Hạ Tình , chần chờ một hồi vẫn là theo ý nghĩ của mình, từng cái từng cái hôn lên khuôn mặt hoàn mỹ giống mình kia. Hạ Tình sợ ngây người, Lãng đang hôn mình sao? Nàng rất muốn biết Lãng hiện tại rốt cuộc này đang tính làm gì với mình? Nhưng nàng hỏi không được, nàng lo lắng một khi nàng mở miệng, giấc mộng này sẽ kết thúc. Nước mắt được Hạ Lãng ôn nhu lau đi, mỗi khi bờ môi của Lãng hạ xuống mặt nàng, nội tâm đau đớn của Hạ tình cũng giảm bớt đi rất nhiều. Theo đường nước mắt chảy xuống, môi của Hạ Lãng cũng đến khóe miệng tỷ tỷ. Nhưng lần này Lãng lại không cảm nhận được hương vị nước mắt của Hạ tình, Hạ Lãng chưa từ bỏ ý định, mở rộng phạm vi hôn lên môi Hạ Tình, ngay tại đôi môi của Hạ tình liếm liếm nhiều lần, hai người trong phút chốc đều đông cứng thân mình. “Lãng ~” Hạ Lãng chăm chú nhìn mình khiến Hạ Tình cảm thấy Lãng có ý định xấu xa, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nàng rất sớm thành thói quen nhận biết ánh mắt của Lãng, chính là không nghĩ tới ánh mắt này lại dừng ở bộ vị đó khiến tim nàng đập loạn nhịp, hô hấp dồn dập. Thôi thì cứ nhắm mắt lại, khiến cho nàng và Lãng tùy hứng một hồi đi. “Hộc ~ hộc ~” Thật vất vả Hạ Tình mới có thể hô hấp được không khí. Hôn nhau thật lâu khiến nàng không thể hô hấp thoải mái, cả người thiếu dưỡng khí khiến Hạ tình nhanh chóng hoa mắt , liên tục hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại được. Nhưng mà Hạ Lãng tựa hồ không thấy Hạ Tình khó chịu, hít vào một hơi dài lại tiếp tục hôn lên đôi môi anh đào mềm mại, không muốn thối lui. Đang lúc hai người hôn đến chết đi sống lại, một bóng đen rất nhanh xâm nhập phòng ở, thừa dịp người trên giường phóng tới xô ngã Hạ Lãng, lấy cây gậy chuẩn bị sẵn trong tay chuẩn bị đánh lên đầu Hạ Lãng, chợt nghe thấy một tiếng quen thuộc gọi, tay thoáng chốc cương lại ở giữa không trung, ánh mắt cũng nhìn đến một người khác cũng đang nằm trên giường.
|