CHƯƠNG 10
Nếu tôi nói, tôi buồn vì đã bỏ lỡ chuyến đi chơi lần này, thì chắc hẳn đó là lời dối lòng. Bởi, điều khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất chính là sự giấu giếm của Nhiết Thúc Tiên.
- Mày không đi thật à? - Triều Vịnh Nhàn đeo balo lên vai. Tiếc nuối nhìn tôi.
- Ừ. - Tôi cười buồn. Sau đó hướng mắt nhìn sang Tương Lục Đồng.
Bề ngoài của nó thì chắc hẳn không ai nhận ra nó là con gái, nhưng cái cách nó đối xử với Triều Vịnh Nhàn thì thật chẳng giống một thằng đàn ông tí nào.
- Nhóc, mày nhẫn tâm để vợ mày tự xách cái balo nặng trịch này à? - Tôi lườm nó, tay trỏ vào chiếc balo to tướng đằng sau bờ lưng Triều Vịnh Nhàn.
- Ga lăng chút đi! - Tôi đánh vào đầu nó một cái thật kêu thay cho lời nhắc nhở.
Cũng may, chí ít thì nó cũng không xem lời tôi như gió thoảng. Bị tôi nhắc nhở, nó bèn lật đật giúp Triều Vịnh Nhàn xách lấy chiếc balo.
Bao nhiêu người trưởng thành ngoài kia không thương, lại đi thương phải một tên nhóc con mười bảy tuổi. Thật đúng là con người ta đến với nhau là do duyên số cả mà thôi. Cũng như người ta thường có câu: "Người tính không bằng trời tính."
Tiễn họ đến bến xe, tôi dừng chân, vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng vương vấn chút luyến tiếc. Nếu như không phải vì Nhiết Thúc Tiên, chúng tôi đã có một chuyến đi biển thật vui vẻ. Nghĩ đoạn, tôi khẽ nhoẻn môi cười nhạt. Nắng hôm nay chói chang và tươi tắn biết nhường nào, nhưng sao lòng tôi lại ưu sầu đến như thế...
***
Những ngày sau đó, trời chỉ mới vừa lờ mờ sáng thì tôi đã ra ngoài, đến con phố Tam Bạch để trực chờ một người.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài ngồi bó gối dưới chân cầu thang của tầng chung cư cuối phố. Nhìn sang phía đối diện, căn nhà ba tầng với tông màu vàng ấm. Đây quả thật là nơi lí tưởng nhất để tôi theo dõi lấy nàng.
Ngày thứ nhất, tôi uể oải ngồi đợi những một ngày dài dăng dẳng. Bữa sáng của tôi là ổ bánh mì thịt khô cằn. Bữa trưa thì nhâm nhi ly mì vô bổ. Bữa tối thì khổ sở nhai lấy miếng sườn dai nhách với dĩa cơm tấm. Một ngày vẫn đều đặn ba bữa mà trông tôi tiều tụy lạ.
Ngày thứ hai, kết quả tôi thu được vẫn là con số không tròn trĩnh. Kì lạ, nàng không hề đặt chân bước ra khỏi nhà dù chỉ là một bước. Thế thì rút cuộc, chuyện đột xuất mà nàng nói, thật chất là chuyện gì?
Ngày thứ ba, mắt tôi sáng hẳn ra khi thấy một chiếc xe hơi màu đỏ chói lóa dừng ngay trước cổng nhà nàng, thu hút sự chú ý của biết bao người xung quanh. Đâu đó tiếng lào xào vang lên mỗi lúc một nhiều.
- Thằng Hiển về nước rồi kìa.
- Chà. Đẹp trai đô con hẳn ra. - Một vị khác cũng lên tiếng bàn tán.
Nhìn sang phía đối diện, tôi thấy một tên con trai đang lật đật khiêng vác hành lí xuống xe. Cậu đeo chiếc kính mát đằng sau gáy, phong cách ăn mặc đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc vàng loe hoe vài sợi. Muốn nhìn rõ gương mặt cậu cũng thật khó, vì người nhà bên đấy đã chắn cả tầm nhìn của tôi, trong đó có cả Nhiết Thúc Tiên.
Tôi thở phào ra trong nhẹ nhõm. Thì ra chỉ vì gia đình có Việt kiều về nước nên nàng mới bất đắc dĩ phải hủy bỏ chuyến đi. Thật khó hiểu, ngay cả những chuyện đơn giản như vậy mà nàng cũng phải giấu tôi sao? Vì lí do gì? Có lẽ người hiểu rõ nhất chỉ có nàng mà thôi.
***
Khuya đến, vì lũ em nhà tôi tự dưng lại thèm bún cá trên phố Tam Bạch, tôi mới phải bất đắc dĩ đạp xe lên đấy một lần nữa. Cho dù không biết vì sao Nhiết Thúc Tiên phải giấu giếm tôi mọi chuyện, nhưng dù sao thì cơn giận trong tôi cũng đã nguôi từ lúc nào. Định bụng ngày mai sẽ cho nàng một bất ngờ nho nhỏ. Nếu nàng biết rằng tôi không hề đi Dàn Làn, vẫn luôn dõi theo nàng như thế, thì liệu nàng có vui như tôi tưởng tượng không nhỉ?
Nghĩ đến đấy, tôi trong vô thức liền bật cười.
- Nè cháu à, cháu có mua bún cá không đấy? Cứ ngồi đó cười là thế nào? - Giọng của một ông cụ lớn tuổi kéo tôi trở về thực tại.
Tôi ngượng chín mặt vội lên tiếng.
- Dạ. Cho cháu ba phần mang về.
Trong lúc đợi, tôi thích thú đưa mắt nhìn ra phố. Tâm trạng tốt, thì tự nhiên phong cảnh cũng trở nên đẹp hơn đôi phần.
Tam Bạch về khuya cũng đã vơi bớt đi phần nào sự náo nhiệt. Tuy vậy, lác đác trên đấy vẫn còn khá nhiều quán xá bật đèn sáng trưng, khách tuy đã thưa thớt dần nhưng cũng không đến nỗi vắng vẻ. Tam Bạch không những được mệnh danh là khu ẩm thực có tiếng, mà còn là con phố duy nhất hoạt động về đêm trên thị trấn Trịch Nhu này.
Mải mê ngắm phố, nhưng tâm trí tôi vẫn không thể không chú ý đến cuộc đối thoại giữa đôi vợ chồng già ở quán bên cạnh.
- Thằng Hiển nó về nước rồi đó bà biết không?
- Tất nhiên là biết rồi. Lúc sáng om sòm cả lên mà. Nghe đâu lần này về là bàn chuyện hôn ước.
- Cũng phải. Con bé Tiên cũng đã mười chín rồi còn đâu. Nghe nói thằng Hiển lần này về là để thắt chặt lại mối quan hệ, đợi con bé tốt nghiệp đại học là cưới luôn.
Khung cảnh lúc này vốn là yên bình, nhưng sao tôi lại nghe hai bên tai lùng bùng lùng bùng không ngớt. Một nỗi đau vô hình trực trào nơi đáy tim. Đau như vừa bị ai đó cầm dao cứa vào từng nhát thật sâu. Toàn thân tôi nóng ran như lửa đốt, cảm giác như chỉ muốn gào thét thật to ngay lúc này.
Chỉ vì người con trai đó, Nhiết Thúc Tiên đã nhẫn tâm hủy bỏ luôn cả chuyến đi chơi với tôi. Ừ, cũng phải thôi, tình yêu vốn là luôn chiến thắng tất cả mà.
Đối với nàng, sự tồn tại của tôi chỉ như một giọt nước nhỏ len lỏi giữa đại dương rộng lớn. Không quan trọng, bất cần thiết và càng không thể đánh đổi và sánh so với người ta.
Một bên là bạn, một bên là tình yêu, nhắm mắt cũng thừa biết đâu là kẻ thua cuộc, đâu là người giành lấy vinh quang.
- Cháu... Cháu ơi! - Chủ quán khều lấy vai tôi.
Vẻ mặt tôi lúc này cứ như người mất hồn.
- Của cháu tổng cộng sáu chục nghìn.
Tôi lật đật một tay rút tiền từ trong túi, một tay nhận lấy ba phần bún cá nóng hổi. Nhưng có lẽ vì tâm trạng bất ổn, khiến tôi làm điều gì cũng bất thành. Bằng chứng là chỉ việc đón lấy thức ăn thôi mà cũng hụt tay, khiến cho mọi thứ đổ ụp ngay xuống đất.
- Trời. Cẩn thận chứ cháu. - Chủ quán lắc đầu nhìn tôi.
Tôi vội vã cúi xuống dọn lấy đống bừa bộn mà mình đã gây ra. Thật trách bản thân quá, chỉ vì một người con gái mà đã thất thần như thế rồi. Trách tôi yếu đuối, hay trách tôi quá lụy tình đây?
- Anh gọi món đi. Để em giúp bạn này cái.
Bất chợt, một giọng nói thân thuộc vang lên bên tai. Chất giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào ấy, thêm cả mùi hương hoa hồng phảng phất, vốn dĩ là không thể nhầm lẫn.
Tôi ngừng tay ngước mặt lên nhìn. Không ngoài dự liệu, đúng thật là Nhiết Thúc Tiên. Ông trời trớ trêu thật đấy, tôi chưa đủ đau hay sao, lại còn mang họ đến tận trước mặt tôi để "ra mắt" cơ chứ.
- Đặng Xuân? - Nàng tròn mắt nhìn lấy tôi. Ngạc nhiên cũng phải, lẽ ra giờ này tôi phải ở Dàn Làn, chứ chẳng phải là rỗi hơi đến tận đây mua bún cá.
Tôi nhìn nàng, không cười, cũng chẳng nói. Cơ bản là đau đến không thốt thành lời. Vội dọn lấy tàn cuộc, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
- Đặng Xuân. Đợi đã. - Nàng í ới gọi với theo, lật đật chạy theo sau gót chân tôi.
Tôi dừng chân, ngay cả cái ngoái nhìn về phía sau cũng chẳng dám. Yếu đuối, đúng thật là yếu đuối.
- Bạn không đi Dàn Làn sao? - Nàng chạy đến trước mặt tôi, ngạc nhiên buông lời.
- Mình có đi Dàn Làn hay không thì có liên quan đến bạn không? - Tôi khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhạt nhẽo.
- Bạn còn giận mình sao? Mình thật sự xi...
- Không cần xin lỗi. - Tôi đưa tay ra phía trước, ngăn lời nàng. - Bạn bận đột xuất, không có lỗi. Lỗi là do mình đã trách móc bạn vô cớ.
- Bạn... thật sự ổn chứ? Chỉ là mấy hôm nay... - Nàng áy náy nhìn tôi, buông một câu lấp lửng.
- Mình ổn. Bạn về với người yêu bạn đi. Mất công cậu ta đợi. - Tôi hít một hơi sâu, nặn ra một nụ cười não nề.
Dứt lời, tôi nhanh chân toan bước đi. Ở lại càng lâu, tim tôi sẽ càng đau. Chẳng thà đừng để tôi nghe thấy, cũng đừng để tôi nhìn thấy, có lẽ tôi sẽ dễ thở hơn...
- Sao... sao bạn lại biết? - Nàng nói với vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Tôi đã chờ đợi một câu trả lời khả quan hơn. Như là, đây không phải người yêu nàng, hay đại loại là những câu, tôi đã hiểu lầm rồi, đây chỉ là anh họ, chẳng hạn. Nhưng không, nàng đã trả lời tôi một cách rất thành thật.
Trước khi rời khỏi, tôi không quên ngoái đầu nói vọng lại.
- À quên nữa. Từ giờ đã có người thay thế mình chăm sóc cho bạn rồi. Mình nghĩ, bạn sẽ không còn thời gian để dành cho người bạn thân này nữa đâu. Thôi thì, hạnh phúc nhé.
Nói đoạn, tôi gồng mình, kiêu ngạo bước đi, mặc kệ nàng đang gọi vọng từ phía sau.
- Đặng Xuân!
- Bạn nói vậy là ý gì?
- Đặng Xuân! Bạn đứng lại đó cho mình!
Nàng càng gọi, tôi càng bước vội hơn. Nếu ai đó thật sự cần bạn, họ sẽ đuổi theo bạn. Bất kể đó là con đường dài, dốc hay nhiều chướng ngại vật. Chỉ cần là yêu, là thương, họ nhất định sẽ có cách để bắt kịp bước chân bạn. Nhưng tiếc thay, tôi chỉ nghe tiếng nàng vang xa dần, xa dần rồi tắt hẳn...
Nghẹn ngào và cay đắng, chính là những gì tôi cảm nhận được ngay lúc này...
|
CHƯƠNG 11
Rời khỏi thành phố, tôi một mình bắt xe lên Dàn Làn. Chuyến xe đêm vắng lặng như tờ, chỉ lác đác vài hành khách an tọa trên hàng ghế phía sau. Càng tiến dần về vùng biển, nhiệt độ càng xuống thấp, gió càng trở nên lạnh lẽo và ồ ạt hơn. Nhưng làm sao lạnh bằng cái lạnh tâm hồn nơi tôi ngay lúc này?
Khẽ thở dài, ngửa đầu tựa vào hàng ghế, đưa mắt nhìn lên nơi bầu trời cao phía xa kia, chợt nhận ra đằng sau đám mây nhạt màu ấy, có vầng trăng vừa khuyết lại vừa mờ, thoắt ẩn, thoắt lại hiện.
"Bạn có biết vì sao, trăng có lúc lại khuyết, có lúc lại tròn không?" - Tôi nhớ nàng đã từng hỏi tôi như thế.
Bất giác tôi khẽ cười, thật tiếc quá, còn chưa kịp tìm ra câu trả lời, đã phải vội xa nhau rồi...
***
"Vịnh Nhàn, tao đang đứng trước cổng làng Vịnh Lãng, ra đón tao đi." - Tôi cất lên chất giọng uể oải qua điện thoại. Ròng rã suốt một ngày trời mới đến nơi, nơi gì mà xa quá thể, khiến cho đôi chân tôi tê buốt và mỏi nhừ.
Cởi ra một chiếc giày, tôi dùng nó làm miếng đệm lót chỗ ngồi. Lặng lẽ quan sát cuộc sống thường ngày của người dân nơi đây.
Buổi tối ở Dàn Làn vắng đến không tưởng. Quang cảnh xung quanh yên ắng đến đáng sợ. Gió nơi đây mạnh mẽ vô cùng. Chỉ cần tạt ngang một cái đã khiến tôi rung rinh cả thân người, hai bên tai cứ vang vọng tiếng ù ù khó nghe.
Vùng đất hoang sơ và thưa dân như thế này cũng không khiến tôi quá đỗi ngạc nhiên. Tôi chỉ thấy lạ một điều, đã khuya đến thế rồi, mà phía xa kia, vẫn còn lác đác vài đứa trẻ ê a tập đánh vần, rồi lại hí hoáy tập viết.
- Nè mấy nhóc à. Tối như thế này sao mà học. Coi chừng bị cận thị đấy. Vào nhà ngủ sớm, sáng mai rồi hẵng học. - Tôi tiến gần lũ trẻ hơn, trông chúng cũng trạc sáu đến bảy tuổi.
- Không được ạ. - Bọn chúng cùng đồng thanh.
Sau đó, một đứa nhóc đầu ba chỏm thay cả bọn lên tiếng giải thích.
- Không học xong bài, tụi em không ngủ ngon.
Tôi cười hiền, xoa xoa đầu thằng nhỏ. Trông nó đen nhỏm đến mà tội.
- Thế sao lúc trời còn sáng không chịu học. Lo chơi chứ gì. - Tôi cười ghẹo.
- Không ạ. - Bọn chúng lại tiếp tục đồng thanh.
- Đến tối bọn em mới rãnh rỗi để học bài. Ban ngày bọn em phải phụ ba mẹ bán cá. - Thằng nhỏ thành thật trả lời tôi. Ánh mắt nó trong veo và niềm nở.
Trong phút khắc, nụ cười trên môi tôi vội khép lại, trong lòng trùn xuống một cảm xúc khó tả. Là đồng cảm, là thương hại, hay là thầm ngưỡng mộ? Chính tôi cũng không biết rõ. Chỉ biết rằng, lũ trẻ này có nghị lực phi thường hơn cả tôi.
- A. Cô giáo. - Một đứa bỗng ngừng bút, mắt sáng rực reo lên.
Tôi cũng chuyển hướng nhìn theo ánh mắt nó. Trước mặt tôi ngay lúc này, không ai khác chính là Tương Hạch Tú.
- Đặng Xuân à, mới không gặp vài tháng đã sụt kí rồi sao? Trông em còm nhom quá đấy. - Chị khẽ cười, đánh nhẹ vào vai tôi.
Chị trao cho tôi một cái ôm xã giao thay cho lời chào.
Trên con đường đi đến căn nhà trọ mà chúng tôi sẽ ở lại, Tương Hạch Tú đã kể cho tôi nghe biết bao nhiêu chuyện. Những câu chuyện về mấy đứa nhỏ trong làng, về những người ngư dân kiên cường tại nơi đây. Hay thậm chí là chuyện Triều Vịnh Nhàn với Tương Lục Đồng thân mật ra sao, thường xuyên âu yếm nhau thế nào mà chị cũng vô tư tường thuật lại, nghe mà nổi cả gai óc.
Nhưng rồi sau đó, cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác...
- À... không biết là em có phiền nếu chị nhắc đến... Thúc Tiên không? - Tương Hạch Tú bỗng ái ngại nhìn tôi, dè dặt buông lời.
- Chị... - Tôi chau mày tỏ vẻ khó chịu. - Đang vui tự nhiên lại nhắc đến bạn ấy làm gì. - Giọng tôi cộc cằn khó nghe hơn.
- Lúc em gọi điện kể cho Vịnh Nhàn nghe mọi chuyện, chị cũng ở đó. Vịnh Nhàn bật loa ngoài nên mọi người đều biết cả rồi.
Tôi tặc lưỡi, bước chân đi vòng sang bãi biển thay vì là đi thẳng để về nhà trọ. Tự dưng lại nhắc đến Nhiết Thúc Tiên, vết thương này còn chưa lành. Sao cứ phải một mực chạm vào khiến nó tái phát.
Đối mặt ra phía biển rộng, tôi ngồi phịch xuống cát. Từng ngọn gió lớn thổi phà vào mặt như đang cố giúp tôi cuốn trôi đi những phiền muộn.
- Chị xin lỗi. Chị cũng không định nhắc đến, nếu như ban sáng Thúc Tiên không gọi điện cho chị... - Tương Hạch Tú nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi.
- Gọi cho chị? Gọi cho chị làm gì? - Tôi thoáng ngạc nhiên, nhíu mày hỏi.
- Con bé bảo nó có sang nhà kiếm em. Người nhà bảo em đi Dàn Làn rồi. Nên nó mới nhờ chị chuyển lời, khi nào em đến thì gọi cho nó.
Tôi cười khẩy một cái. Không buồn đưa ra một lời đáp thỏa đáng. Đưa tay chạm vào đống cát mềm mịn phía dưới, sau đó cầm lên một nắm cát to.
- Chị nhìn này. Thúc Tiên cũng giống như đống cát trên tay em vậy. Càng nắm chặt, thì sẽ càng dễ vụt mất.
Vừa nói, tôi vừa dùng sức nắm chặt nắm cát trong tay. Chỉ một lúc không lâu sau, những hạt cát vô tri ấy đã từ từ vơi dần qua kẽ tay nơi tôi. Cuối cùng, không còn một hạt nào sót lại...
- Em đừng như vậy. Biết đâu Thúc Tiên muốn giải thích điều gì đó? - Tương Hạch Tú vẫn kiên trì thuyết phục.
Tôi gật gù mái đầu, cười một tiếng thật lớn.
- Giải thích? Em không ngu đến mức nhìn không ra mọi chuyện.
- ......... - Tương Hạch Tú lặng đi...
- Cái gì mà chưa phải lúc thích hợp để yêu? Cái gì mà đợi tốt nghiệp đại học mới biết được ai thật lòng? - Tôi cười đắng nghét nhớ lại những lời nàng từng nói với tôi.
- Ngụy biện. Tất cả cũng chỉ là ngụy biện! - Tôi tức tối nắm nhanh một nắm cát quẳng xuống biển khơi.
- Aaaaaaaaa! - Sau đó là hét lên một tiếng thất thanh. Như muốn trút ra hết những ưu sầu đang trĩu nặng trong lòng.
Người ta bảo, mỗi khi buồn, chỉ việc lớn tiếng thét lên thỏa thích, thì nỗi buồn sẽ tựa như làn gió vơi dần đi. Nhưng sao tôi chẳng thấy tâm dễ chịu hơn chút nào. Càng la lớn, tôi chỉ càng thêm bất lực và muốn gục ngã.
Tôi đứng phắt dậy, nhặt nhanh nhiều viên đá lên tay, rồi quẳng chúng vào một khoảng không hư vô phía trước.
Viễn cảnh ngày hôm ấy lại ùa về, khiến cho khóe mắt này bỗng dưng lại nhạt nhòa. Từ khi nào tôi trở nên yếu đuối đến thế này? Một Đặng Xuân ngang tàng của thuở trước đâu mất rồi?
- Đặng Xuân... - Tương Hạch Tú chạy đến cạnh tôi. Nhẹ nhàng truyền vào tay tôi một mảnh khăn giấy.
Bất giác, chị ôm chầm lấy tôi. Một cái ôm thật chặt thay cho sự an ủi...
- Khóc đi. Khóc ra hết sẽ nhẹ lòng hơn. - Chị vuốt ve lấy bờ lưng tôi dỗ dành. Chất giọng nhẹ nhàng truyền sâu vào trong tâm can.
Và rồi, trong phút chốc, tôi như bùng nổ thứ cảm xúc đã cố gắng kiềm nén bao ngày qua. Nước mắt túa ra khiến tôi mất cả kiểm soát. Tôi bật khóc nấc nở, vừa khóc vừa gào thật lớn tên của nàng. Ngay lúc này, tôi chỉ biết nhớ nàng, nhớ đến da diết.
- Chị à... Em đau... - Giọng tôi đan xen những tiếng nấc khó nhọc.
- ......
- Chị à... Em thật sự rất yêu Thúc Tiên. Rất rất yêu...
Cuối cùng, đôi chân tôi ngã quỵ trên nền cát lạnh ngắt. Tôi bất lực nhìn quanh với đôi mắt ngấn nước. Hai bên gò má ướt đẫm những giọt lệ chua chát. Trông tôi lúc này thật đáng để thương hại.
Nhưng sau đó, bất giác tiếng chuông điện thoại của Tương Hạch Tú đổ dài trong đêm vắng, cắt ngang mọi thứ.
Chị giơ màn hình về phía tôi, là dãy số của Nhiết Thúc Tiên...
- Không được nhấc máy! - Tôi bực dọc ngăn cấm. Sau đó là giật nhanh chiếc điện thoại về tay mình. Lạnh lùng tắt máy.
Tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, lần này, chị không thèm hỏi ý tôi mà tự tiện nhấc máy. Khiến tôi giận dữ vô cùng.
Chị bật loa ngoài để tôi nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Chị Tú. Giờ này đáng lẽ Đặng Xuân phải đến nơi rồi chứ? Sao vẫn chưa gọi cho em?"
"À... Đặng Xuân nó..." - Chị buông lời lấp lửng, khẽ nhìn về phía tôi.
Tôi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu ý bảo chị im lặng, tuyệt đối không được để nàng biết tôi đã đến nơi.
"Đặng Xuân nó... đến rồi. Em yên tâm nhé." - Thế mà chị nhẫn tâm làm trái lại những gì tôi đề nghị.
"Bạn ấy có đang ở cạnh chị không ạ? Em muốn nói chuyện một chút."
Lúc này, tôi ngang ngược giành lấy chiếc điện thoại của Tương Hạch Tú. Cúp máy trong giận dữ.
- Đặng Xuân, em làm vậy Thúc Tiên sẽ rất lo lắng. - Tương Hạch Tú chau mày nhìn tôi, tỏ vẻ không hài lòng.
Không buồn trả lời, tôi tức mình đứng dậy, kiêu ngạo rời đi. Vốn dĩ là vẫn chưa đủ dũng cảm để đối mặt với nàng ngay lúc này. Và càng không thể để nàng nhận ra bộ mặt yếu đuối trong tôi. Im lặng, chính là cách tốt nhất để giải quyết tất cả...
Lửng chửng bước về nhà trọ, con đường phía trước vừa tối tăm lại vừa mờ nhạt, thật khó đi!
|