Thần Phục Phần 2
|
|
Chương 82
Bữa ăn chính (thượng)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Trác Duyệt dùng đôi mắt sáng như ngọc thạch kia nhìn Phương Minh Diễn, ngửa mặt xấu hổ nhẹ giọng nói lại: “Chủ nhân, ngài ôm em đi, cầu ngài……” Cậu chưa bao giờ chủ động cầu hoan như vậy, nên lúc này dĩ nhiên đã bức mình đến cực hạn, khuôn mặt tuấn tú trướng đỏ bừng, trên người quanh quẩn mùi mật đào ngọt ngào, giống như một món điểm tâm ngon miệng.
Những lời này khiến nam nhân vẫn luôn cực lực duy trì lãnh tĩnh hoàn toàn bùng cháy, dục vọng nơi nháy mắt cuồn cuộn như sóng biển. Một tay anh ôm lấy người trong lòng lên, bước xuống lầu trực tiếp ném vào giường lớn trong phòng ngủ chính, ra lệnh nói: “Mở chân ra.”
Trác Duyệt ngửa mặt vùi người trên đệm giường mềm mại, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương mà e lệ chậm rãi quỳ gối, mở hai chân, lộ ra bộ phận bí ẩn nhất của mình, không hề che lấp trước mắt anh. Đương lúc ngón tay của Phương Minh Diễn đặt trước cửa hậu huyệt, thân thể theo bản năng sinh ra kháng cự, một khắc Trác Duyệt khép lại hai chân liền biết mình phạm phải sai lầm, run rẩy kêu: “Chủ nhân……”
“Hiện tại hối hận đã chậm.” Nam nhân nhướn mày, rút ngón tay ra. Từ tủ nhỏ bên giường lấy ra hai bộ còng tay, đè lại đầu gối cậu, kéo đôi chân thon dài kia mở rộng ra, sau đó đem hai tay cậu lần lượt khóa cùng với hai mắt cá chân, khiến hai chân chỉ có thể duy trì tư thế mở rộng hình chữ M.
Lót gối đầu dưới bụng, kẽ mông bị cưỡng chế tách ra, u huyệt xinh đẹp dính trơn dịch như một đóa hoa khẽ nở ngậm sương sớm ban mai, chờ quân vương đến hái. Trác Duyệt biết rất rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cậu thẹn thùng nghiêng đầu nhắm mắt lại, chờ đợi nam nhân xâm nhập.
“Nô lệ, mở to mắt nhìn ta.” Phương Minh Diễn cởi quần áo trên người dưới ánh nhìn e thẹn của cậu, thân hình căng đầy mạnh mẽ chậm rãi áp xuống, lấy khuỷu tay chống lên phía trên Trác Duyệt, côn thịt cực nóng mà cao ngất cứ như vậy đặt trên bụng cậu, nói: “Kế tiếp ta sẽ cho em quyền lựa chọn, nghĩ kỹ rồi trả lời ta.”
“Vâng, chủ nhân.” Trác Duyệt chỉ cảm thấy từ trên người cậu truyền đến nhiệt độ kinh người, phảng phất như chính mình cũng bị nướng cháy.
“Muốn hôn môi hay vuốt ve?” Nam nhân đưa ra lựa chọn thứ nhất.
Cậu do dự một chút, đỏ mặt nói: “Hôn môi.”
Phương Minh Diễn trong mắt có tiếu ý, cúi người hôn xuống, cuốn đầu lưỡi mềm mềm kia vào trong miệng, ôn nhu giao triền. Trong đầu Trác Duyệt lóe lên rất nhiều rất nhiều mảnh ghép hồi ức ngắn ngủi cậu từng có với anh. Cậu nhớ tới lần đầu tiên nam nhân bắt cậu uy rượu trong ghế lô ở Mê Thành; nhớ tới cảnh hôn với anh khi cậu còn ở số 15 Hàm Quán; nhớ tới anh giải vây cho cậu trong buổi liên hoan thường niên; nhớ tới anh đưa cậu thoát khỏi ác mộng trường kỳ…… Đáy mắt ướt át như có sương mù, cậu ngẩng cổ càng thêm chủ động đáp lại, phảng phất như một hồi khiêu vũ khó phân bua. Còn chưa kịp bình ổn từ nụ hôn kích thích mà nóng bỏng, môi nam nhân đã sượt qua bên tai, vừa liếm láp vành tai cậu vừa hỏi: “Bên trái hay bên phải?”
Vấn đề này khiến Trác Duyệt mờ mịt một mảnh, cậu tùy ý chọn trái. Sau đó, đầu vú bên ngực trái còn chưa kịp khôi phục từ lần chà đạp vừa rồi lại bị khoang miệng nóng ướt bao bọc. Môi răng dán vào ngực, khi nhẹ khi mạnh chà đạp đóa sắc vi xinh đẹp, vừa mút vào vừa khẽ cắn, lại vừa dùng răng kéo ra phía ngoài, cảm giác đau tê mà kích thích bất ngờ xông đến khiến Trác Duyệt rên rỉ. Cậu hãm sâu trong đau đớn mà ngọt ngào này, không ngừng sa vào, khát cầu càng nhiều.
“Kế tiếp, phía trước hay phía sau?” Phương Minh Diễn tiếp tục hỏi.
Trác Duyệt đoán được vài phần, quẫn bách nói: “…… Phía trước.”
Nụ hôn nhỏ vụn một đường từ ngực đi đến dưới bụng, tay anh nắm lấy côn thịt của mình và căn tính khí đang ở trạng thái bán cương của Trác Duyệt cùng một chỗ, thong thả ma sát. Bộ vị mẫn cảm đụng chạm lẫn nhau khiến tiểu huynh đệ của Trác Duyệt nháy mắt đứng thẳng lên. Cậu đỏ mặt kêu: “Chủ nhân……”
“Mẫn cảm như vậy thì một lát em sẽ không dễ chịu.” Phương Minh Diễn nhếch nhếch môi cười, rút ra một dải lụa từ áo ngủ, buộc ở gốc tính khí bán cương của Trác Duyệt, còn ác ý kết thành nơ con bướm, thản nhiên nói: “Trước khi ta cho phép, em không có quyền bắn tinh.”
Mỗi động tác của anh đều khiến dục vọng của Trác Duyệt càng tăng lên, bất hạnh thay cậu lại không dám lộn xộn, chỉ có thể không nhịn được mà thở dốc, bất đắc dĩ đáp lại rất đáng thương: “…… Vâng, chủ nhân.”
“Hiện tại nói cho ta nghe, em lựa chọn trước mặt hay là sau lưng.” Nam nhân tùy ý trêu chọc căn tính khí đang bị trói buộc kia, không nhanh không chậm nói: ‘‘Hảo hảo suy xét, tiểu nô lệ, đây chính là tư thế ta tiến vào em.”
Cậu cứng đờ, cắn môi do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Trước mặt, em muốn…… Nhìn ngài.”
Phương Minh Diễn cười khẽ một tiếng, ngón tay tẩm thuốc bôi trơn lại lần nữa chen vào u kính kia. Hậu huyệt vừa khuếch trương đã được chuẩn bị đầy đủ, dần dần thích ứng các ngón tay chen thêm vào, khi khuấy động rồi vô tình xoa ấn đến điểm mẫn cảm, Trác Duyệt sẽ run rẩy một cái dưới thân anh.
Cả khối thân thể đều tê dại, rơi vào khát cầu khoái cảm, hết thảy đều mất đi khống chế. Ngón tay mô phỏng trừu sáp khiến Trác Duyệt động tình lại cố đè nén tiếng rên rỉ, hậu huyệt co rút phảng phất như muốn giữ lại ngón tay đang rút ra. Phương Minh Diễn đặt côn thịt thô to đã cứng rắn hồi lâu trước huyệt khẩu giữa hai chân cậu, giọng nói của anh vì nhẫn nại dục vọng mà khàn khàn: “Nô lệ, nói cho ta nghe em thuộc về ai.”
“Tất cả mọi thứ của em đều thuộc về ngài, chủ nhân.” Trác Duyệt thấy tính khí có thước tấc kinh người kia, cố nén khẩn trương và hoảng sợ, cố gắng mở thân thể ra.
|
Chương 83
Bữa ăn chính (hạ)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
“Ta sẽ từ từ đến, không cần sợ.” Nam nhân trấn an vỗ vỗ mông cậu, đem căn côn thịt thô to kia đặt ngay trước hậu huyệt đã được khuếch trương và bôi trơn, chậm rãi đẩy vào. Cơ vòng bị vật lạ xâm nhập mà hoàn toàn mở ra, Trác Duyệt kinh hoàng há miệng thở hổn hển, thân thể buộc chặt không chịu nổi mà run lên, trong mắt nổi lên hơi nước. Dũng đạo nóng bỏng ngập thuốc bôi trơn, chặt chẽ bao bọc cùng bản năng co rút lại đều mang đến khoái cảm cực hạn, khiến Phương Minh Diễn cũng không khỏi bắt đầu thở gấp: “Thả lỏng, nô lệ.”
“Ô ân……” Người dưới thân không dễ dàng gì mới thoáng trầm tĩnh lại, nam nhân liền thừa cơ mạnh mẽ chen vào hoàn toàn, Trác Duyệt bị đột ngột nhét đầy, uốn cong người lên kinh ngạc thốt ra tiếng.
“Ngoan, nhìn ta.” Phương Minh Diễn thông thường luôn không quá nhẫn nại chuẩn bị tiền hí cho đối phương, nhưng đối với Trác Duyệt thì lại dùng hết công phu, anh cố nén dục vọng không động dậy, cúi người hôn môi thanh niên bị chấn kinh dưới thân, ôn nhu trấn an: ‘‘Ta sẽ không lộng thương em, thử thả lỏng, đón nhận ta.” Nói lại lần nữa, anh ngậm vành tai Trác Duyệt, đôi môi mỏng mạnh mẽ liếm lộng, không ngừng kích thích dục vọng của cậu.
Đối với ôn nhu của anh, Trác Duyệt không hề có năng lực chống cự, quăng mũ cởi giáp tùy ý để đối phương chưởng khống thân thể và dục vọng của mình, dần dần trầm tĩnh lại. Nam nhân mở rộng hai chân cậu, tính khí chậm rãi rút ra một chút, lại chậm rãi đỉnh nhập, tựa hồ muốn thăm dò hoa kính sâu thẳm kẹp giữa hai bờ mông trắng nõn kia, lúc ra lúc vào, chờ đợi cậu từng bước thích ứng.
Côn thịt ra vào thong thả, cố ý mà vô tình ma sát điểm mẫn cảm, khiến Trác Duyệt run rẩy phát ra tiếng rên rỉ áp lực. Thanh tuyến sạch sẽ mà thanh thấu của cậu lúc này bị nhuộm màu tình dục, tiếng khóc tựa như đạo sĩ trẻ tuổi bị ma quỷ dụ dỗ, cấm dục mà gợi cảm, thập phần liêu nhân.
Thời điểm Phương Minh Diễn tiến vào cả gốc, Trác Duyệt nức nở một tiếng, ngửa cổ. Thân thể bị một bộ phận của người khác xâm nhập, lại không có một tia xa lạ. Phảng phất như đó là bộ phận thiếu sót trước kia lại lần nữa trở về với chính mình, sung túc mà thỏa mãn. Cậu nhìn nam nhân phía trên, chậm rãi nói: “Chủ nhân…… Em thực yêu ngài.”
Động tác của nam nhân bị kiềm hãm, dục vọng trong mắt lần nữa cuồn cuộn khó đè nén, mạnh mẽ rút ra lại dùng lực đẩy eo xâm nhập, đâm thẳng vào điểm mẫn cảm, khẩu khí cường thế bá đạo: “Liên tiếp trêu chọc ta, em hôm nay không muốn xuống giường ?”
“Ô……” Va chạm mang đến cảm giác tê mỏi như điện giật từ dưới thân vọt tới, phân thành rất nhiều luồng điện lưu tán loạn trong cơ thể. Va chạm liên tiếp, hữu lực và nhanh chóng khiến Trác Duyệt hoàn toàn bị dục vọng nuốt chửng, rên rỉ cũng trở nên vừa nhuyễn vừa mị: “Chủ nhân, nhẹ, nhẹ một chút…… Không cần chỗ đó……” Trong mắt cậu tràn ngập hơi nước, thân thể theo sự va chạm nam nhân mà lên lên xuống xuống, lời xin tha cũng đứt quãng không ngừng.
“Không cần?” Phương Minh Diễn liễm mi, động tác tăng thêm lực đạo, có ý vị trừng phạt.
“A a –” Trác Duyệt bị loại cảm giác đau đớn lẫn khoái cảm này tra tấn mà thét chói tai liên tục, rốt cuộc khóc nức nở: “Cầu ngài, em chịu không nổi, em biết sai, chủ nhân……” Tính khí đứng thẳng giờ đã trướng đến mức phiếm hồng, đầu đỉnh chảy ra một ít chất lỏng trong suốt, như đang lã chã khóc.
“Nói cho ta biết em sai ở đâu.”
“Em không có quyền nói không cần……” Thanh âm cậu có chút nghẹn ngào: “Cơ thể của em thuộc về ngài.”
“Nhớ kỹ điểm này.” Phương Minh Diễn cởi bỏ trói buộc ở tay chân cậu, nâng eo cậu lên, một phát cắm thẳng côn thịt đến tận gốc, sau đó thẳng lưng trừu sáp, lực đạo rất lớn, túi thịt to bự va vào hai bờ mông phát ra tiếng vang ba ba.
Trác Duyệt chỉ cảm thấy mình sắp bị côn thịt kia đâm chết, tuyến thể bị đè ép mang đến tê dại khiến cả khối thân thể chìm trong đau đớn và sung sướng nổi chìm. Tầng tầng khoái cảm từ khắp tứ chi bách hài hội tụ ở hạ thể, cảm nhận rõ rệt mà sinh động. Nhưng mà cấm chế không thể cao trào khiến mỗi phút mỗi giây đều là dày vò. Chỗ kia không thể giải phóng khoái cảm khiến cậu triệt để quên xấu hổ, khóc cầu xin: “Cầu ngài cho phép em bắn…… Ô ân, cầu ngài……”
Khi dục vọng sắp vỡ đê, Phương Minh Diễn tháo dải lụa trên tính khí của cậu, nói: “Ngoan, cùng ta.” Tiếp, lại nhanh chóng đâm thêm vài cái vào điểm mẫn cảm, Trác Duyệt nhịn không được, uốn cong người lên bắn ra, kẹp chặt dũng đạo khiến nam nhân thở gấp đồng thời cũng rót bạch dịch vào trong cơ thể cậu.
Chớp mắt kia, hết thảy mọi thứ chung quanh tựa hồ đều tiêu thất.
Chỉ có người bên cạnh, ôm nhau, tựa như vô tận trôi trên biển.
Hô hấp bên tai, tần suất tim đập, độ ấm trong lòng bàn tay, hơi thở của nhau, làm cho người ta bình yên ấm áp.
Thật muốn cứ như vậy phiêu lưu đến tận cùng thế giới, hóa thành gió, lại hóa thành mưa, vĩnh viễn không rời xa.
Cao trào quá mức kịch liệt trong lần đầu tiên thể nghiệm khiến Trác Duyệt ngắn ngủi mất ý thức. Cậu vô lực nằm, đôi mắt khép hờ, há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, khàn giọng kêu: “Chủ nhân.”
Nam nhân hôn một cái lên trán cậu, mỉm cười nói: “Ta cũng yêu em, tiểu nô lệ.”
|
Chương 84
Sau này (thượng)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Lo lắng đến chuyện đây là lần đầu của Trác Duyệt, Phương Minh Diễn rất lịch sự chỉ làm lướt qua rồi kết thúc. Mặc dù như vậy, Trác Duyệt vẫn cảm thấy từ phần eo trở xuống như bị gãy đôi một lần, chân mềm nhũn vô lực. Hậu huyệt vẫn còn cảm giác bị tiến vào lưu lại, tư thế đi đường cũng bất tri bất giác trở nên rất quái dị. Cho nên đến bữa tối cậu rầu rĩ ủ trên giường không chịu xuống lầu ăn cơm, sợ tư thế mất tự nhiên của mình bị bọn Chu Trì nhìn thấy.
Nam nhân trực tiếp ôm ngang cả cậu lẫn chăn xuống lầu, đặt vững vàng trên đệm mềm được thiết kế riêng kia, nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm, em nên ăn nhiều để béo hơn chút nữa, lúc ôm xúc cảm sẽ càng tốt hơn.”
Nghe những lời này, đám người Chu Trì thập phần ăn ý mắt xem mũi xem tâm, làm bộ như lỗ tai không nhạy. Trác Duyệt giận mà không dám nói gì trừng mắt nhìn chủ nhân của cậu, đỏ mặt cúi đầu yên lặng bới cơm.
Có lần đầu tiên liền có lần thứ hai, lần thứ ba. Chắc do trước trận mây mưa này đã nghẹn rất cực khổ nên nhu cầu của Phương Minh Diễn thập phần dồi dào. Trong ba ngày này, Trác Duyệt đã lĩnh giáo đầy đủ thủ đoạn của vị DOM đứng đầu, mỗi một hồi dây dưa đều đẩy dục vọng của cậu lên thật cao, sau đó đặt cậu trên giường không ngừng giữ lấy, cho đến khi cậu khóc cầu xin tha thứ mới cho phép phóng thích. Hơn nữa, mỗi lần đều khống chế cường độ rất tốt, mang đến tận hứng cho cậu trong chuyện chăn gối, lại không đến mức tiêu hao thể lực quá độ.
Về phần chiếc bút bi mà cậu định tặng anh, Trác Duyệt về sau mỗi lần thấy nam nhân dùng liền nóng bừng mặt. Cậu làm sao cũng không quên được ngày đó trong thư phòng, Phương Minh Diễn mặc áo mưa cho bút bi rồi bôi trơn dịch cắm vào hậu huyệt của cậu, còn ác ý yêu cầu cậu bày ra bộ dáng như vậy để tặng quà cho mình.
Tính sự của hai người vô cùng hài hòa, nhưng thời gian ở chung lại càng ngày càng ít.
Bởi Trác Duyệt càng ngày càng nổi tiếng, thông cáo và hợp đồng càng ngày càng nhiều, có đôi khi hai người vội vã gặp mặt rồi lại phải đuổi theo lịch trình kế tiếp, có đôi khi ngày hôm sau phải quay phim, không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào trên người, còn có những lúc cậu bị bắt diễn một số cảnh hôn, lưu lại hương vị của người khác trên người. Mấy điều này đều khiến Phương Minh Diễn phi thường khó chịu. Nhưng thái độ của Trác Duyệt đối với công việc cực kỳ nghiêm túc, tựa hồ còn chủ động yêu cầu công ty gia tăng lượng công việc. Trước khi tiếp nhận Trác Duyệt trở thành người thệ ước, anh đã đoán trước tình huống như vậy sẽ xảy ra, anh thưởng thức bộ dáng chuyên tâm vào công việc cùng với trạng thái toàn tâm toàn ý đắp nặn hình tượng nhân vật của Trác Duyệt. Đây đều là thuộc về sự nghiệp của cậu, anh không có quyền ngang ngược can thiệp.
Đối với điều này, đáy lòng Trác Duyệt rất áy náy, mỗi lần gặp mặt đều cố gắng hết sức bồi thường anh, thuận theo anh mở thân thể cùng anh triền miên. Phương Minh Diễn cũng thay đổi cá tính cà phất cà phơ với SUB trước đây, anh tỉ mỉ quan tâm đến Trác Duyệt, còn dành thời gian đến trường quay thăm cậu.
Là một nghệ nhân đang nổi tiếng, Trác Duyệt nhận được sự chú rất cao của công chúng, tất nhiên thường xuyên gặp phải vài con chó săn chụp lén, mặc dù hai người hết sức cẩn thận, chưa từng bị chụp được cảnh tượng gì quá mức thân mật, nhưng vẫn có không ít tin đồn truyền ra. Không ít đồng nghiệp ghen tị với Trác Duyệt liền dùng tiền mướn người phỉ báng cậu bán thân cầu vinh trên mạng, nói cậu là đồ đê tiện vì muốn nổi danh mà tình nguyện mở chân với sếp. Tuy rằng dư luận bị Phương Minh Diễn áp xuống, nhưng trong lúc nhất thời cũng nhấc lên không ít sóng gió.
Trác Duyệt lại tựa hồ không thèm để ý, xem bài post nói xấu mình trên di động mỉm cười trêu chọc nói: “Em lúc trước tới tìm anh quả thật vì muốn nổi danh, bọn họ nói cũng chẳng sai, hơn nữa em xác thật cùng anh……” Nói đến đây mặt đỏ lên, cọ cọ đầu vào khuỷu tay nam nhân.
Phương Minh Diễn cười khẽ lên tiếng, cầm lấy điện thoại di động từ trong tay cậu, sau đó ôm người vào trong ngực: “Đừng xem mấy thứ loạn thất bát tao này, anh sẽ giúp em xử lý tốt.”
Trác Duyệt thuận theo gật gật đầu, ôm anh mà chìm vào giấc ngủ.
Hơn nửa năm bận rộn cứ như vậy mà trôi qua. Độ phủ sóng của Trác Duyệt càng ngày càng cao, tin tức có liên quan đến cậu thường xuyên là tin tức giải trí đầu trang, ngay cả chuyện xấu hay ồn ào về cậu cũng luôn cực kỳ náo động, tình yêu ngọt ngào phiên bản với Tôn Hân Hân, chụp hình với người mẫu nữ gợi cảm, rồi hợp tác đóng phim với nữ diễn viên tuổi teen, vân vân các loại, cậu cũng không bác bỏ tin đồn, mỗi lần đều rất có kỹ xảo chuyển đề tài, cái gì mà “Tôi thực thưởng thức cô ấy”,“Cô ấy là nữ nghệ nhân có cá tính nhất mà tôi từng hợp tác” đều mập mờ lấp lửng không có đáp án chính xác, khiến phóng viên không hỏi được tin tức có giá trị gì. Mà quan hệ giữa cậu cùng giám đốc Phương Minh Diễn lại dường như che dấu một đống chuyện xấu bên trong, có vẻ càng thêm khó bề phân biệt.
Bất quá thú vị là, có một bộ phận fans của Trác Duyệt thập phần kiên định với “Couple Phương Trác”, đối với cảm tình của hai người họ cực kỳ tin tưởng, không nghi ngờ. Bởi ngoại hình hai người tuấn lãng, khí chất trác tuyệt, cho nên đội ngũ này còn có xu thế không ngừng lớn mạnh. Lần trước Hoa Thịnh tổ chức hoạt động quyên tiền từ thiện, cậu đi theo xe công ty chuẩn bị cho, thời điểm Phương Minh Diễn đến bên cạnh cậu, toàn trường cùng gào thét không ngừng quả thực chói tai đến mức lỗ tai bọn họ đều muốn điếc. Trác Duyệt không khỏi đỏ bừng mặt, mà nam nhân lại bình tĩnh đứng bên cạnh cậu, càng kích động một trận hỗn loạn.
Vừa đúng lúc cậu ngẩng đầu, Phương Minh Diễn nghiêng mặt nhìn cậu, ánh mắt hai người giao hội, cái gì cũng không nói, vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiết và tín nhiệm lẫn nhau.
Tấm ảnh này nháy mắt liền bị fans chụp được rồi tuyên truyền lên mạng lạc, trở thành “Bằng chứng” cho nhận định tình yêu giữa “Couple Phương Trác”. Đêm tất niên ba mươi năm đó, có người chụp được hình ảnh mơ hồ của Trác Duyệt xuất hiện ở ngoại thành H, trấn Kim An. Chỗ đó là nơi cư trụ của cha mẹ nuôi Trác Duyệt, cậu trở về hẳn là vì ăn bữa cơm đoàn viên. Cùng đồng hành với cậu còn có hai nam tử, nhưng vì cự ly quá xa mà hình ảnh cực kỳ mờ nhạt, chỉ có thể đại khái phán đoán một người thân cao trong đó có nét tương tự Phương Minh Diễn.
|
Chương 85
Sau này (hạ)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Thực ra người nọ xác thật là Phương Minh Diễn, người còn lại là Trác Hải.
Trác Duyệt nhờ nam nhân giúp cậu tìm Trác Hải. Cậu ta vẫn còn duy trì bộ dáng ăn hại không làm việc đàng hoàng, xun xoe nịnh bợ quấn lấy một tên gọi là “Đại ca” trong bang phái, làm những chuyện đòi nợ bẩn thỉu. Lúc tìm thấy cậu ta, cậu ta đang dùng gậy gộc đập phá một tiệm sách nhỏ đã đóng cửa, chủ tiệm sợ tới mức lui vào trong góc phát run.
Chính Trác Duyệt từng bị bọn vay nặng lãi bức qua, cậu biết có bao nhiêu khủng hoảng và bất lực. Giờ lại thấy Trác Hải làm loại chuyện này, trầm mặt tiến lên hung hăng cho cậu ta một bàn tay. Trác Hải bị cái tát thình lình này đánh tỉnh, sau khi nhận rõ người trước mặt, nhất thời cứng đờ. Tầm mắt chuyển tới nam nhân phía sau Trác Duyệt, sợ tới mức sắc mặt xám như tro tàn, rút lui nửa bước, khô cằn nói: “Các người như thế nào…… Tìm đến nơi này?”
Trác Duyệt thanh âm lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ rằng tôi muốn đến tìm cậu? Nếu không phải cha nhờ, tôi tuyệt không muốn nhìn thấy mặt cậu. Thu thập đồ đạc cùng tôi trở về mừng năm mới.”
Trác Hải tự biết chuyện từng làm với quá mức độc ác lại quá mức bẩn thỉu, giờ nào dám cùng cậu tranh luận, huống chi đứng sau còn có một ác ma khiến cậu ta phát khiếp. Cậu ta vội ném gậy gộc, thành thật lên xe. Cho nên mới có một màn ba người về trấn Kim An mừng năm mới. Hai lão nhân gia thấy ba người trở về thì rất kinh ngạc, sau khi biết được Phương Minh Diễn là sếp lớn của Trác Duyệt, nhiệt tình mời anh vào hảo hảo chiêu đãi một phen.
Trong bữa cơm, hai cụ vẫn cố gắng khuyên bảo Trác Hải lưu lại với bọn họ, nói muốn tìm một công việc cho cậu trên trấn. Trác Hải không chịu, hùng hùng hổ hổ từ chối. Phương Minh Diễn thản nhiên quét mắt liếc nhìn cậu ta nói: “Tôi ngược lại cảm giác sống ở trấn nhỏ này thực không tồi, ít nhất sẽ không bị người ta nhốt vào tầng hầm ngầm xem chương trình thực tế.”
Sắc mặt Trác Hải trắng bệch, sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Con lưu lại.”
Hai lão nhân bị chuyển biến đột ngột này làm cho giật mình hai mặt nhìn nhau, Trác Duyệt nghi hoặc nhìn nhìn nam nhân bên cạnh, đối phương mỉm cười với cậu, trong mắt đều là ôn nhu.
Ăn xong bữa cơm tất niên, Trác Duyệt chủ động rửa bát, Phương Minh Diễn đứng bên cạnh cậu giúp cậu lau khô bát đĩa. Cậu có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, em tự làm được.”
Nam nhân cười dịu dàng: “Sợ anh lau không sạch?”
“Đương nhiên không phải.” Trác Duyệt trầm ngâm một lát, dùng ánh mắt đen láy nhìn anh nói: “Chủ nhân, lần này em mời ngài cùng trở về, là muốn…… nói rõ với bọn họ.”
Phương Minh Diễn giật mình, buông cái đĩa trong tay xuống, nói: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Em đã nghĩ thật kỹ.” Cậu rũ mắt xuống: “Chung quy bọn họ cũng là người nhà em, em không muốn lừa gạt bọn họ.”
“Cha mẹ nuôi của em tương đối bảo thủ, có khả năng sẽ không dễ dàng chấp nhận quan hệ như vậy. Nếu em muốn nói, cần uyển chuyển một chút.”
“Ân.” Cậu gật đầu.
Buổi tối ngày đó, Trác Duyệt và cha nuôi ở ngoài nhà nói chuyện hồi lâu, khi trở về mặt đều đỏ bừng vì đông lạnh. Phương Minh Diễn nhíu nhíu mày, đưa tay xoa má sưởi ấm cho cậu. Trác Thanh thấy hai người như thế, khe khẽ thở dài, nói: “Phương tổng, đứa nhỏ Trác Duyệt này vẫn thực cô đơn, phiền toái cậu sau này…… chiếu cố nó thật tốt.”
“Cháu sẽ .” Phương Minh Diễn trả lời phi thường nghiêm túc.
Mùng một năm mới, hai người liền ngồi trên phi cơ đến thành G. Từ sau khi Phương Tử Hạ không còn quay phim, liền về thành G làm giáo sư giảng dạy cho một học viện điện ảnh. Tim của ông không tốt lắm, phu nhân Tiêu Mi vẫn luôn bồi bên cạnh ông chăm sóc, coi như là một đôi ân ái kiểu mẫu trong giới điện ảnh.
Phương Minh Diễn kéo tay Trác Duyệt xuyên qua hành lang, trực tiếp đi đến thư phòng, hướng tới phụ thân đang xem sách trực tiếp nói: “Con từng nói chờ con tìm được đối tượng kết hôn liền mang đến cho cha xem, hôm nay con mang người đến. Cậu ấy gọi là Trác Duyệt, là người con yêu.”
Trác Duyệt bị anh không chút kiêng kị nào giới thiệu như vậy mà mặt đỏ tai hồng, cũng không biết nên xưng hô như thế nào, quẫn bách cúi đầu nói: “Phương đạo diễn, ngài hảo.”
Nghe được người hầu báo tin, vừa lúc Tiêu Mi vội vàng vào liền nghe con trai của mình hùng hồn tuyên bố, bà phốc xuy bật cười một tiếng, đi tới nói: “Thật là cha có cái dạng gì con trai liền có cái gì dạng vậy, cha con hai người đều một dạng đức hạnh, đều là đột ngột như vậy, cũng không sợ người ta xấu hổ.”
Trác Duyệt thấy dung mạo nàng thì có chút sửng sốt, đỏ mặt thành thật nói lời khen từ tận đáy lòng: “A di, người rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp là từ dùng để hình dung thiếu nữ trẻ, cô già rồi, bất quá nghe được lời tán dương này cô vẫn thực vui vẻ a.” Tuổi tác dường như không thể phai mờ vẻ đẹp của bà, dáng người vẫn thướt tha thùy mị, dung mạo vẫn kiều diễm y như những tháng năm còn trẻ, đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu, bà trên dưới quan sát Trác Duyệt một phen, quay sang con trai nói: “Ân, chính là cái người trên mạng kia nha, mẹ nói với cha con rồi mà ông ấy còn không tin. Đúng rồi, tiểu tử anh tuấn như vậy làm sao con lừa được tới tay?”
Phương Minh Diễn: “…… Mẹ!”
“Tiểu Mi, đi pha trà.” Phương Tử Hạ ngồi ở sau bàn mở miệng nói. Khi ông nói chuyện có một loại khí thế không giận mà uy, khiến người ta không tự giác mà khẩn trương lên. Hiện tại Trác Duyệt đã hiểu khí chất cường thế ổn định cùng khả năng chưởng khống toàn cục trên người Phương Minh Diễn là từ đâu mà đến .
“Được.” Thấy ông mở miệng, Tiêu Mi xoay người liền đi.
Việc pha trà này tự nhiên không tới phiên nữ chủ nhân tự mình làm, ông cố tình muốn đẩy bà đi mà thôi. Bất quá Trác Duyệt có chút minh bạch ông làm như vậy là vì cái gì, cậu không nghĩ tới mẹ của Phương Minh Diễn lại có tính cách hoạt bát thú vị như vậy, nếu bà còn ở đây chỉ biết đề tài sẽ không ngừng xiên xẹo đến phương trời nào……
Phương Tử Hạ giương mắt nhìn con trai, trầm giọng nói: “Trước kia khi con muốn bước vào giới điện ảnh làm đạo diễn cha từng hỏi vấn đề này của con, hôm nay cha hỏi lại một lần, đây là quyết định đã trải qua suy xét thận trọng sao?”
“Vâng.” Phương Minh Diễn trả lời phi thường kiên định, đồng thời gắt gao nắm lấy tay Trác Duyệt.
Phương Tử Hạ nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Trác Duyệt, chỉ nói một chữ “Được” liền lại cúi đầu đọc sách, tựa như bọn họ không tồn tại vậy.
Trác Duyệt sững sờ nhìn nam nhân bên cạnh, Phương Minh Diễn mỉm cười, nói: “Ông ấy đồng ý .”
Cứ như vậy…… Đồng ý?
Trác Duyệt còn đang phát ngốc, đã bị đối phương nắm tay ra khỏi thư phòng.
Tiêu Mi cực kỳ cực kỳ thích tiểu tử dễ thẹn thùng này, nhịn không được liền muốn trêu cậu, hỏi toàn những vấn đề linh tinh: “Con với Tiểu Minh ai ở mặt trên?”,“Các con có thể đổi vai cho nhau hay không?”. Trác Duyệt đỏ mặt không biết nên trả lời như thế nào cho tốt, cậu hiện tại cũng đã hiểu khí chất lưu manh và đam mê đặc biệt kia của Phương Minh Diễn là kế thừa từ ai……
“Mẹ, cậu ấy là của con. Hơn nữa mấy vấn đề này là riêng tư, không phương tiện nói cho người.” Nam nhân trực tiếp ôm cậu lên từ trên ghế, khiêng lên vai, mang ra ngoài.
Mấy ngày ngắn ngủi ở thành G trôi qua thật thú vị cũng thực phong phú. Phương Tử Hạ tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn có chút lãnh đạm, nhưng rất nguyện ý thảo luận với cậu về một số vấn đề diễn xuất, đưa ra cho Trác Duyệt rất nhiều rất lời khuyên hữu dụng. Có một lần trò chuyện Trác Duyệt nhịn không được hỏi ông: “Ngài không lo lắng cháu vì mục đích khác mà tiếp cận Minh Diễn sao?”
Phương Tử Hạ liếc nhìn cậu nói: “Đây là chính chuyện của nó. Nó lựa chọn con đường nào cũng được, yêu người nào cũng tốt, đều là nó quyết định. Nếu nó chọn sai, như vậy nó nhất định phải vì sai lầm của mình mà trả giá thật lớn. Ta không thể thay nó gánh vác cuộc đời này, cho nên cũng không phản đối hay nghi ngờ quyết định của nó. Nó là một người trưởng thành, có đầy đủ tâm trí và kinh nghiệm để phán đoán cháu có phải là người thích hợp với nó hay không.”
“Ngài thực tín nhiệm anh ấy.”
Khóe môi nam nhân hơi hơi nâng lên: “Bắt đầu từ khi nó cự tuyệt sự giúp đỡ của ta, cho đến thành tựu đạt được hôm nay, chứng minh nó có đủ thực lực để người ta tín nhiệm.”
“Dù thế nào cháu rất muốn cám ơn ngài, đồng ý cho cháu lưu lại bên cạnh anh ấy.” Trác Duyệt đứng dậy, trịnh trọng nói lời cảm tạ.
|
Chương 86
Đoạt giải (thượng)
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Thời gian như thoi đưa, giải thưởng Ngân Tinh mỗi năm tổ chức một lần được bình chọn qua internet đã đến mùa xuân năm thứ hai. Lần này, với diễn xuất nổi bật của Trác Duyệt trong bộ phim ‘Nguyên lai anh yêu em’, cậu được lọt vào danh sách đề cử giải thưởng nam nhân vật chính xuất sắc nhất của loạt phim truyền hình.
Lễ trao giải ngày đó, Lâm Huy lái xe trên đường đến buổi lễ, Trác Duyệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ mà cảm khái trong lòng: “Nháy mắt đã trôi qua ngày đó, em vẫn còn nhớ rõ cảm giác sợ hãi ống kính, chỉ muốn chạy trốn. Cái gì đoạt giải, biểu diễn, nổi danh hay kiếm tiền, tất cả đều không muốn. Hiện tại nghĩ lại, thật giống như một giấc mộng.”
“Hiện tại không sợ?” Nam nhân bên cạnh cười hỏi.
“Có ngài bên cạnh em, cái gì em cũng không sợ.” Cậu đưa đầu lại gần, tựa vào vai Phương Minh Diễn.
Nam nhân im lặng cười, bàn tay ấm áp bao lấy tay cậu. Trác Duyệt mở lòng bàn tay ra, mười ngón tay giao nhau. Dưới ống tay áo giấu trong tây trang, trên hai cổ tay đều đeo vòng tay màu bạc giống hệt nhau, mặt trong vòng, nơi người khác không nhìn thấy, được khắc tên viết tắt của đối phương.
Đây là do Phương Minh Diễn tự lên ý tưởng và thiết kế, được Hạ Nhiên tự tay chế tác.
Không quan tâm nó đắt giá đến đâu, nhưng trên thế giới này chỉ có một đôi.
Lần này bước vào thảm đỏ, Trác Duyệt vẫn đi cùng Lục Trần Dương. Lễ phục hai người một đen một trắng, tương phản cường liệt.
“Lần này làm sao lại chọn màu đen?” Lục Trần Dương vừa đi vừa hỏi.
“Thoạt nhìn như càng trầm ổn hơn một chút.” Cậu đáp.
“Trầm ổn?”
“Ân, nếu như tôi thật sự có cơ hội lấy được giải thưởng này, tôi muốn làm một chuyện thực đặc biệt. Cho nên chí ít phải khiến mình thoạt nhìn trầm ổn một chút, chung quy đây cũng coi như là một chuyện nghiêm túc ……” Cậu hào phóng dừng chân trước mặt phóng viên, mỉm cười trước ống kính.
Trong một năm này, Trác Duyệt tham diễn kịch nói, quay quảng cáo, làm từ thiện, tham gia chương trình thực tế, quay phim truyền hình và điện ảnh, không ngừng tích lũy và rèn luyện, cảm giác với ống kính của cậu cũng càng thêm nhạy bén. Tựa hồ không cần cố ý nhìn, cũng có thể biết chính xác phương hướng và góc độ máy quay. Từ phong thái tao nhã lịch thiệp đến đôi mắt đầy tự tin nổi bật, đều thu hút ánh nhìn của mọi người.
Đèn huỳnh quang liên tục lóe sáng trước mắt, tiếng thét chói tai vang lên, hết thảy đều y hệt một năm trước.
Thời không phảng phất như đan xen chồng lên nhau.
Trác Duyệt còn nhớ rõ ràng, khi đó mình chật vật như thế nào xuyên qua thảm đỏ thật dài này, nhớ rõ nam nhân cho cậu lời “bùa chú” kia, nhớ rõ nam nhân vô thanh dặn dò phía sau cậu, nhớ rõ hốc mắt cậu đỏ lên khi nghe hai tiếng “Vì ta”.
Cậu lưu loát kí tên mình, sau đó bước vào đại sảnh trao giải.
Phương Minh Diễn đang đứng ở một góc hẻo lánh gần cửa chính chờ cậu, một thân tây trang màu đen tinh xảo được thợ thủ công cắt may tỉ mỉ. Một tay tùy ý đặt trong túi, một tay chán chết nghịch di động. Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt cậu, nam nhân ngẩng đầu, hướng về phía cậu hơi hơi cong khóe môi, trong mắt có vài phần ấm áp.
“Xem ra anh nên công thành thân thoái (thành công rồi thì nên lui thân).” Lục Trần Dương cười cười, thức thời đi trước.
Trác Duyệt đi đến trước mặt anh hỏi: “Tiên sinh đang chờ em sao?”
Phương Minh Diễn đưa tay sửa sang áo cậu, nói: “Đã chuẩn bị lời phát biểu khi nhận giải chưa?”
“Em đã chuẩn bị kỹ càng rồi.” Cậu dùng cặp con ngươi đen láy kia nhìn đối phương, nói: “Ngài cảm thấy em có hy vọng đoạt giải sao?”
“Nếu anh là giám khảo, anh sẽ chọn em.”
“Đơn thuần từ phương diện chuyên nghiệp mà chọn?”
“Đương nhiên, em là diễn viên giỏi.”
“Nếu em đoạt giải, ngài có thể đáp ứng em một nguyện vọng hay không?”
Trong mắt nam nhân có tiếu ý: “Loại thủ đoạn ra giá trước này em học ở đâu?”
Trác Duyệt nhướn mày nói: “Ngài không dám sao?”
Phép khích tướng vụng về khiến Phương Minh Diễn nhịn không được nở nụ cười, thản nhiên nói: “Được, anh đáp ứng em.”
Trước khi dạ hội trao giải chính thức bắt đầu, hai người một trước một sau bước vào hội trường, ngồi xuống. Khi khách mời trao giải tuyên bố danh sách đề cử nam nhân vật chính phim truyền hình xuất sắc, trong màn ảnh Trác Duyệt hơi hơi cong khóe môi, ngọn đèn hòa tan dưới đáy mắt thành tinh thạch oánh lượng sáng rực rỡ.
Tiếp theo, khách mời công bố người chiến thắng.
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Trác Duyệt mặc tây trang màu đen đứng dậy, quay người lại cám ơn từng người đồng hành đang chúc mừng cậu ngồi chung quanh, sau đó ngẩng đầu vững bước về phía sân khấu.
Phương Minh Diễn nhìn thân ảnh cậu, vô thanh cong khóe môi.
Lần đầu gặp mặt, cậu tựa như một động vật nhỏ cùng đường, quật cường lại cố chấp nhưng không thể không vì sinh kế mà buông bỏ tự tôn lấy lòng mình. Sau này, khi cậu bắt đầu được mài khắc tỏa sáng trong tay anh, lại vì sự cố kia đột ngột phát sinh mà cơ hồ bị hủy diệt triệt để, trở thành một con rối gỗ ỷ vào thuốc để sinh tồn, trong mắt chỉ có vô tận kinh hoảng và trống rỗng. Lễ trao giải năm trước, cậu như một chú nai nhỏ chấn kinh, xuyên qua mưa bom bão đạn chạy về hướng mình. Đến cuối cùng, cậu đã trở nên rực rỡ loá mắt như vậy.
Ôn nhã, tự tin, tuấn dật, lại khiêm nhường.
Tốt đẹp như vậy.
Từ bao giờ bắt đầu sinh lòng thích cậu?
Đó là loại cảm tình chậm rãi lên men theo thời gian, giờ phút này đã khó có thể phân chia giới hạn chính xác, nhưng mà vì nó, mà lồng ngực luôn nồng nàn nóng bỏng, trái tim luôn đập nhanh vì người ấy, đó gọi là tình yêu.
Trác Duyệt nhận cúp chiến thắng, lúc cám ơn cậu nhìn quanh toàn hội trường, nói: “Cám ơn mọi người. Hôm nay nhận được giải thưởng này chứng tỏ khả năng của tôi được khán giả và giám khảo tán thành và công nhận, tôi cảm thấy thực tự hào. Cảm tạ tất cả nhân viên đoàn phim ‘Nguyên lai anh yêu em’, không có sự giúp đỡ của mọi người tôi sẽ không có thành tích ngày hôm nay. Còn có các fans của tôi, tôi biết mọi người vẫn luôn bỏ phiếu cho tôi, còn không ngừng động viên khuyến khích, cũng phi thường cảm ơn mọi người.” Cậu dừng một chút, nói: “Thực ra tôi hôm nay, ngoại trừ chuẩn bị cảm nghĩ khi đoạt giải ra, còn có lời thanh minh muốn tạm thời ly khai sự nghiệp diễn xuất.”
|