Tuyền Qua
|
|
CHƯƠNG 30.
Diệp Miêu không biết ca ca kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không biết trong nhà có bao nhiêu tiền, nhưng hơn một tháng sau, khi Vu Nhất Xuyên chạy xe mới về nhà, hắn vẫn là mừng rỡ không thôi: “Xe thật đẹp a~.” Vu Nhất Xuyên tựa vào thân xe: “Đây không phải là chiếc xe tốt gì, hơn mười vạn thôi, về sau ta sẽ mua xe tốt hơn nữa.” “Ca ca thật là lợi hại!” Diệp Miêu tiến vào trong xe: “Ta rất thích a, thật là lợi hại a.” Vu Nhất Xuyên tuy rằng ở ngoài mặt chỉ mỉm cười, kỳ thật trong lòng đã sớm nở hoa tưng bừng, cố gắng mới nhịn bày ra vẻ mặt đắc ý, bình tĩnh nói: “Về sau đi học liền giao cho ca ca , sẽ không lại cho ngươi dầm mưa dãi nắng.” “Ân! Ca ca thật tốt!” Diệp Miêu ngồi ở chỗ người lái, vuốt tay lái vô cùng cao hứng. Cả nhà đến nhà hàng ăn tiệc, ngồi xe Vu Nhất Xuyên mới mua về nhà, Diệp Miêu vào phòng học bài, Y Phân kéo đứa con vào trong phòng mình: “Ngươi mới mở công ty có bao nhiêu lâu đã mua xe, thật quá lãng phí .” “Chuyện làm ăn đầu tiên lời hơn mười vạn, mua xe không được sao?” Vu Nhất Xuyên không nhìn mẫu thân: “Muốn ta đem tiền trả lại ngươi?” “Ngươi còn giận mụ mụ?” Y Phân nhìn đứa con: “Ngươi đòi tiền, cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng có thể cho ngươi. Chính là, ngươi có tư cách gì dùng số tiền kia…” “Ta nói rồi , không được nhắc lại sự kiện kia.” Vu Nhất Xuyên xoay người đi. Y Phân một phen giữ chặt hắn: “Hảo, mụ mụ không nói, mụ mụ chỉ cầu ngươi hảo hảo làm người, không cần lại đi sai đường, được không?” Vu Nhất Xuyên ừ một tiếng có lệ. Y Phân nói tiếp : “Ta biết ngươi có khả năng, thông minh , nhưng ngươi mới mở công ty không bao lâu, tiền vốn cũng không nhiều, vì sao kiếm được tiền nhiều như vậy? Ngươi đừng lừa mụ mụ, có phải ngươi đang làm chuyện không nên làm hay không?” “Không có.” Vu Nhất Xuyên cau mày: “Tại sao ta mở công ty ngươi không đồng ý, ta kiếm tiền ngươi cảm thấy lai lịch bất chính? Ta không muốn nói nữa.” Hắn lại muốn đi, Y Phân giữ chặt hắn: “Ngươi đừng nghĩ mụ mụ cái gì cũng đều không hiểu, mụ mụ không phải tiểu Miêu, hiện tại kiếm tiền không dễ dàng, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?” Vu Nhất Xuyên nhìn nàng một hồi: “Thiết kế các công trình kiến trức, ta không phải học đại học về nó sao?.” “Có dễ dàng như vậy?” “Ân, tiền này kiếm rất dễ.” Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Tóm lại là nghề đúng đắn, không có vấn đề, tin hay không tùy ngươi.” Lúc sau , trên cơ bản đều là Vu Nhất Xuyên đưa đón Diệp Miêu đi học, những khi Vu Nhất Xuyên có việc, Diệp Miêu lại ngồi giao thông công cộng. Trời còn rất sớm, vừa qua bảy giờ rưỡi, Diệp Miêu xuống xe giao thông công cộng, vội vàng hướng trường học chạy, đột nhiên nghe được phía sau có người kêu to: “Bạn học nhỏ!” Hắn xoay người, một chiếc BMWs chậm rãi chạy lại , một nam nhân tuổi còn trẻ ló đầu ra: “Bạn học nhỏ, ta rốt cục nhìn thấy ngươi !” Nam nhân bộ dáng rất giống như thấy thân nhân thất lạc, Diệp Miêu nghi hoặc hỏi: “Ngươi có nhận lầm người hay không?” “Bạn học nhỏ, ngươi đã quên ta a? Ai~! Đã qua mấy tháng , ta tái kiến ngươi thật sự là duyên phận a…” “Nhưng ta không biết ngươi a.” “Tiền xu, tiền xu. ” Tay nam nhân làm ra vẻ khoa trương : “Ta quên mang ví…” “Nga, nguyên lai là ngươi a.” Diệp Miêu rốt cục nhớ tới:”Thật ngại, ta vừa không nhớ ra được.” “Không có việc gì, bạn học nhỏ ta rốt cục nhìn thấy ngươi …” Nam nhân làm ra bộ dáng muốn khóc: “Ta chờ ngươi đã lâu , cách năm ba ngày sẽ đứng ở nhà ga chờ ngươi, chờ ngươi đến trường, cuối cùng trời không phụ lòng người, cho ta chờ được…” Người này không có việc gì đi… cứ cảm thấy ngốc ngốc… Diệp Miêu nói: “Ta hiện tại rất ít ngồi giao thông công cộng , ta lập tức phải đi học, ta đi trước.” “Khoan đã!” Nam nhân bước nhanh từ trên xe xuống: “Ta còn không có hảo hảo cám ơn ngươi bạn học nhỏ, ngươi lại đi , lần này ta đến năm tháng nào mới có thể gặp lại ngươi…” “Không có việc gì, hai đồng mà thôi, có thể giúp được ngươi là tốt rồi.” Diệp Miêu cười cười, xoay người đi. “Không không, ngươi không biết ngày đó ta có bao nhiêu thảm a~! Nga, đúng rồi, ngươi muốn đi học, ta không thể chậm trễ việc học của ân nhân. Như vậy đi, ngươi cho ta địa chỉ liên lạc, ta mời ngươi ăn cơm, sau đó nói cho ngươi biết , ngày đó ta gặp được ngươi có bao nhiêu ý nghĩa.” Nam nhân vẻ mặt thực thành khẩn, làm cho người ta ngay cả cự tuyệt cũng cảm thấy được làm như vậy là không phúc hậu. Diệp Miêu quả nhiên có chút do dự, nhưng vẫn nói: “Thật sự không cần a, chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta đi đây.” “Ta chờ nhiều ngày như vậy, vì muốn cảm kích ngươi, thế nhưng bạn học nhỏ liền cự tuyệt ta như vậy, ta chờ nhiều ngày như vậy, gần cả trăm ngày lẫn đêm…” “Nghiêm trọng như thế a.” Diệp Miêu đành phải gật đầu: “Vậy được rồi, cảm tạ của ngươi ta nhận.Bất quá cũng không cần ăn cơm, ngươi cảm thấy băn khoăn thì đem hai đồng trả lại cho ta, chúng ta huề nhau, được không?” Nam nhân không kịp phản ứng, sửng sốt chớp mắt một cái , lập tức nói: “Không, bạn học nhỏ, ngươi không rõ tầm quan trọng của hai đồng tiền kia đối với ta, ai~! Hiện tại ngươi vội đi học, ta không có cách nào khác để tinh tế nói cho ngươi nghe.Như vậy đi, giữa trưa ngươi tan học, ta ở đây chờ ngươi, ta chỉ chiếm một phần nhỏ thời gian của ngươi, xin ngươi lắng nghe lòng cảm kích của thanh niên đối với thiếu niên cứu mạng , bằng không, ta vẫn ở chỗ này chờ ngươi, vẫn…” Sao lại thành ân nhân cứu mạng? Không phải chỉ là hai đồng tiền thôi sao? Diệp Miêu có chút hồ đồ, nhưng nhìn nam nhân vẻ mặt van cầu ‘’ngươi cho ta cơ hội báo đáp’’, hắn nghĩ nghĩ: “Vậy được rồi, mười hai giờ ta mới tan học, sau đó ta đến đây chờ ngươi, được không?” “Thật tốt quá!” Nam nhân vỗ tay: “Ta ngay tại chỗ này, mười hai giờ gặp.” “Mười hai giờ gặp.” Diệp Miêu gật đầu, xoay người đi đến cửa trường. Cuối cùng khóa buổi sáng quá giờ , tan học đã mười hai giờ hai mươi, Diệp Miêu thu thập nhanh túi sách hướng của trường chạy ra. Tuy rằng hắn cũng không muồn gặp mặt nam nhân kia, nhưng nếu đáp ứng rồi thì phải làm, huống chi, Diệp Miêu thực chán ghét trể hẹn. Chiếc xe đậu ở trước của trường, nam nhân tựa vào thân xe, Diệp Miêu liếc mắt một cái liền thấy được, hắn chạy qua : “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lão sư dạy quá giờ.” Nam nhân thẹn thùng cúi đầu: “Không sao, một trăm ngày ta cũng chờ , chỉ có hai mươi phút mà thôi…” Diệp Miêu không biết nói gì, nam nhân nói tiếp : “Ta sợ ngươi không đến nga, ai, tuy rằng chỉ có hai mươi phút, ta lại giống như đã đợi mười năm , ngươi nhìn ta có phải già hơn buổi sáng hay không ?” Diệp Miêu càng không biết nói gì, hắn đành phải nói: “Vậy làm sao bây giờ?” “Ngươi cho ta chờ hai mươi phút, thời gian quý giá này bị ác nhân giáo dục lãng phí , đây không phải ngươi làm sai .” Nam nhân mở cửa xe: “Cho nên hiện tại xin ngươi lại cho ta thêm một chút thời gian, để cho ta nói hết cảm kích với ngươi,được không?” Diệp Miêu trong lòng thở dài: “Ở đây nói không được sao?” “Ta… ta chờ ngươi lâu lắm…” Nam nhân mặt ỉu xìu: “Thật đói …” “Ý ngươi là muốn đi ăn cơm?” “Bạn học nhỏ, ngươi cũng chưa ăn cơm , vừa lúc cùng nhau đi, nếu hiện tại ngươi không tiếp thu lòng biết ơn của ta, lương tâm ta vẫn sẽ bất an.” Diệp Miêu bất đắc dĩ: “… Vậy được rồi.” Ai ngờ nam nhân lái xe tiền vào khu nhà hàng : “Chính là nơi này.” Hai người xuống xe vào nhà hàng, nhà hàng này tại khu náo nhiệt, sau cánh cửa là rừng trúc lớn chằng chịt ,chính giữa là nhà thủy tạ. “Đây là…” Diệp Miêu há hốc mồm, cho tới bây giờ hắn chưa từng tới loại nhà hàng này. “Đi theo ta .” Nam nhân cười cười, đi phía trước. Hai người đi đến một cái ao nhỏ , ở giữa ao xanh biếc có một tiểu đình, trong đình hé ra một bàn tròn bằng gỗ, đã để sẵn đồ ăn vặt cùng mâm trái cây. Diệp Miêu hoảng hốt , cảm thấy như là mình xuyên qua , hoàn toàn không có cảm giác chân thật, rõ ràng mới vừa rồi còn ở trường, học cuốn SINTAN buồn tẻ, đảo mắt liền ở cảnh rừng trúc cổ kính trong đó. Nam nhân đụng đụng tay hắn: “Đến rồi.” Nói xong dựa vào cạnh đình: “Bên này còn có chòi nhỏ, muốn qua bên đó hay không?” Diệp Miêu đi đến bên cạnh hắn: “Nơi này ăn cơm phải tốn bao nhiêu tiền a?” “Tiền là vật ngoài thân, ta còn cảm thấy nơi này không xứng với ngươi . ” Nam nhân chỉ vào nước ao: “Bây giờ còn sớm, quá mấy tháng nữa thủy tiên nở nhìn đẹp lắm.” “Buổi sáng ta thấy xe của ngươi, hiện tại đến nơi này ăn cơm, ngươi rất có tiền đi. Chính là, ta cũng không phải muốn ngươi mời ta ăn cơm báo đáp nên ngày đó mới giúp ngươi. Việc ấy đối với ta chỉ là việc nhỏ, có thể giúp ngươi,ta thật cao hứng, cho dù giúp không phải ngươi mà là người khác, ta cũng thật cao hứng…” “Ngươi hiểu lầm , không phải như vậy, nhất định là phương thức biểu đạt của ta có vấn đề!” Nam nhân vội vàng giải thích: “Ta rất ngu , người nhà của ta đều nói ta khờ …” “Không không, ngươi đừng nói mình như vậy . ” Nghe nam nhân hạ thấp chính mình như vậy , ngược lại Diệp Miêu cảm thấy thật ngại , trong lòng hắn đa tâm thương tổn người khác, giải thích: “Đúng là ta hiểu lầm , là ta suy nghĩ nhiều.” “Không có đâu. ” Nam nhân lập tức cười rộ lên: “Ta còn chưa giới thiệu , ta là Đoạn Tranh.” Nói xong vươn tay. END 30.
|
CHƯƠNG 31.
Vì cái gì một người thoạt nhìn ngây ngốc mà có tên như một minh tinh a, thật sự là vi diệu … Diệp Miêu cũng vươn tay, học bộ dáng người lớn cùng hắn bắt tay: “Ta gọi là Diệp Miêu, Diệp lá cây, Miêu mạ.” “Thật đáng yêu nga. ” Đoạn Tranh nắm tay không thả: “Bạn học nhỏ … mười sáu tuổi?” “Ách… Đã mười bảy .” Diệp Miêu rút tay ra, nghĩ thầm rằng :người này thật ngốc, ta sẽ không so đo với hắn. Đoạn Tranh ngồi vào bàn bên cạnh, rung chuông, vừa nói: “Bạn học nhỏ, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Diệp Miêu cũng ngồi xuống, rất nhanh có một nữ phục vụ chạy đến, cầm thực đơn làm bằng tre cho bọn họ gọi món ăn. “Ngươi thích ăn cái gì, Miêu Miêu…” Diệp Miêu lập tức đánh gảy lời của hắn: “Không được gọi ta như vậy.” “A, thật có lỗi , ta đối với ai có hảo cảm liền kêu bằng điệp âm, ngươi không muốn cũng được, thực đơn này, ngươi thích ăn cái gì thì gọi đi.” Đoạn Tranh đẩy thực đơn qua. Diệp Miêu lắc đầu: “Ta lần đầu tiên đến nơi cao cấp như vậy, ta không biết, ngươi gọi đi, đơn giản là tốt rồi, ta ăn xong trở về , buổi chiều còn phải đi học.” “Như vậy a.” Đoạn Tranh cũng không miễn cưỡng, cầm thực đơn gọi vài món ăn bộ dáng rất là thuần thục. Nhân viên nữ ghi nhớ liền ly khai, Đoạn Tranh bưng ghế bành để sát vào Diệp Miêu: “Ôi chao, thừa dịp chờ đồ ăn , ta và ngươi nói một chút chuyện ta ngày đó gặp đi.” “Ân.” Diệp Miêu lấy lên một khối hương dụ cao bỏ vào trong miệng. Đoạn Tranh thanh thanh cổ họng, nghiêm túc nói: “Ngày đó, ta có chuyện quan trọng phải ra ngoài, lái xe ra khỏi cửa thì nhớ tới ví để trên ghế sa lon , sau đó nghĩ quên đi, dù sao cũng đi ra không lâu , bi kịch bắt đầu …” Sau đó dừng lại , nhìn Diệp Miêu. Kỳ thật hình dáng Đoạn Tranh một chút cũng không khó coi, thậm chí xem như là một suất ca. Bất quá Diệp Miêu là hảo hài tử, không biết thưởng thức, ánh mắt mong chờ nhìn Đoạn Tranh: “Sau đó thế nào?” “Sau đó, ta lái xe tới nơi, mọi chuyện giải quyết rất nhanh, lái xe về nhà, trên đường gọi điện thoại, chợt nghe di động ‘’đô’’ một tiếng, hết pin …” Lại ngừng, Diệp Miêu đành phải tiếp tục hỏi: “Vậy cũng thật là xui xẻo a, sau đó thế nào?” “Sau đó, cuộc điện thoại còn chưa nói hết, đành phải lái xe đến ven đường mượn di động người khác, ai ngờ tất cả bọn họ đều trở mình xem thường ta: ‘’ phương pháp lừa điện thoại cũ rít như vậy còn tại dùng a! ’’, những người này cảm thấy ta là lừa di động …” “Trên TV thật là có nói,những người đó mượn di động,sau đó lập tức lái xe chạy đi, ngươi cũng không thể trách bọn họ a.” “Bạn học nhỏ , ngươi nói đúng!” Đoạn Tranh mỉm cười tiếp tục nói: “Sau đó càng thêm bi kịch , xe của ta, đột nhiên thủng lốp …” “A?” Đây cũng là hí kịch đi! “Lúc ấy ,ta nghĩ ta thật không may mắn,biết thế ta đã không ra ngoài.Vì thế đã nghĩ chạy nhanh về nhà, đã muốn gọi xe, kết quả đột nhiên nhớ tới không mang ví , muốn tìm bằng hữu xin giúp đỡ, nhớ tới di động hết pin. Chỉ nghĩ đi tới bên đường mượn ai hai đồng đi xe .Ta đường đường là Đoạn Tranh cư nhiên nghèo túng đến tình cảnh như thế…” Diệp Miêu mồm đã muốn thành chữ O , tạm thời nghĩ không ra nên nói gì. “Nhưng là, trời không chiều lòng ngươi, người qua đường ngang nhiên nói ta lừa tiền bọn họ, gạt di động thì không nói.Một đại nam nhân như ta vì hai đồng tiền đi lừa gạt aaaaaaa! Lòng bị thương tổn …” Đoạn Tranh đột nhiên bắt lấy tay Diệp Miêu đang ở dĩa hương dụ cao: “Đúng lúc này, có một nam hài xinh đẹp đáng yêu xuất hiện , hắn cứu người trong biển lửa, như là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa!” ( bó tay anh này luôn) Diệp Miêu bị hắn làm hoảng sợ, nhất thời cũng quên rút tay ra, sau một lúc nói: “Ta không vĩ đại như vậy, ta chỉ là cho ngươi hai đồng tiền…” “Đúng vậy , chỉ có hai đồng tiền khối mà thôi, nhưng ta đang đứng ở cánh cửa nghĩ xã hội không ai tốt, đối với người khác tuyệt vọng, ngươi… lại vươn tay…” Đoạn Tranh nhìn thắng hắn: “Ta… thật sự…” Diệp Miêu đã bị hắn dọa tới rồi: “Có thể giúp thì giúp a!” Nữ phục vụ đã bưng thức ăn lên , Diệp Miêu kịp phản ứng, lập tức rút tay ra, cúi đầu nhìn cái bàn. “Hai vị tiên sinh , có gì phân phó cứ rung chuông.” Nữ phục vụ nói xong rời đi. Đoạn Tranh lại nói: “Vừa rồi ta hơi kích động , thực xin lỗi, chúng ta ăn cơm thật ngon đi.” Nói xong gấp đồ ăn còn nóng cho Diệp Miêu, giống như hai người nhận thức đã lâu. Diệp Miêu tuy rằng cảm thấy được người này có một chút ngốc, nhưng vẫn cảm thấy được hắn là người rất tốt, chính là phương thức biểu đạt có điểm kỳ quái, hắn gật đầu: “Cám ơn, ngươi cũng ăn đi.” Cơm rất nhanh ăn xong, Đọạn Tranh lại lái xe đưa Diệp Miêu về trường học, hỏi: “Hương vị thế nào?” “Ăn thật ngon, củ sen kia, ta chưa từng nếm qua củ sen ngon như vậy, mềm mại ngọt ngào , không biết làm như thế nào .” Diệp Miêu nhớ tới Vu Nhất Xuyên thích ăn ngọt , không bằng mang ca ca tới nơi này ăn . “Đó là món ăn nổi tiếng của nhà hàng, lần sau lại đi a.” Đoạn Tranh lái xe, chỉ chốc lát đưa Diệp Miêu đến trường học , thở dài: “Ai, vì cái gì trường học của ngươi gần vậy ?” Diệp Miêu cười cười: “Cám ơn ngươi hôm nay mời ta ăn cơm, ta đi đây, tái kiến.” Xuống xe liền chuẩn bị đi. Đoạn Tranh cũng đi xuống xe: “Tái kiến, là khi nào thì tái kiến?” “A?” Diệp Miêu đột nhiên có dự cảm bất hảo. “Ngươi mới vừa nói tái kiến a ” Đoạn Tranh mỉm cười nói: “Nói thật, ta có thể quen biết ngươi, thực đúng là có duyên , hôm nay cùng ngươi tán gẫu thật sự khoái trá. Bởi vì việc làm của ta,có rất ít bằng hữu có thể tùy ý nói chuyện phiếm như vậy, cho nên ta thực hy vọng còn có cơ hội cùng ngươi tán gẫu. Đương nhiên ta biết ngươi là học sinh, bài vở quan trọng, tùy theo thơi gian của ngươi, chờ ngươi rãnh, chúng ta gặp mặt một lần, được không?” Bộ dáng hắn nói chuyện thật sự thẳng thắn thành khẩn, hoàn toàn không phải bộ dáng ngốc ngốc vừa rồi. Diệp Miêu gật đầu: “Hảo, ta đi học trước.” Đoạn Tranh ‘’ân’’ một tiếng: “Đi thôi, tái kiến.” Diệp Miêu xoay người bước đi, Đoạn Tranh ở phía sau hắn kêu lên: “Ta sẽ lại tới tìm ngươi !” Diệp Miêu quay lại, vẫy tay cười với hắn, Đoạn Tranh cũng giơ tay lên . Diệp Miêu cười một chút, đi đến cửa trường. Nửa giờ sau, Diệp Miêu ỏ giờ học ngữ văn đột nhiên nhớ tới Đoạn Tranh. Ta vì sao giữa trưa cùng hắn ăn cơm a! không phải nói chỉ cần mười phút biễu đạt lòng cảm kích thôi sao!Vì cái gì mà nguyên một bữa trưa a, càng kỳ quái là, ta vì cái gì phải đáp ứng cùng hắn gặp lại a! Ta có phải trúng cái bẫy gì hay không … END 31.
|
CHƯƠNG 32.
Căn tin ở viện thiết kế thức ăn không tồi , Vu Nhất Xuyên bưng phần ăn, đột nhiên phía sau có người chụp vai hắn: “Nhất Xuyên, ta có lời muốn nói với ngươi.” Vu Nhất Xuyên quay đầu lại, là Phương Lỗi, hắn gật đầu, bưng chén dĩa cùng hắn đi. Hai người đi đến góc trồng trong căn tin ngồi xuống, Phương Lỗi rầu rĩ: “Nhất Xuyên, ta thực lo lắng , gần đây mỗi ngày đều ngủ không ngon.” Vu Nhất Xuyên nhìn bốn phía một chút, xác định không có ai , lúc sau nói: “Như thế nào, kiếm tiền nhanh quá, ăn không tiêu?” Tướng mạo Phương Lỗi thường thường bậc trung, hai mươi tám tuổi , hắn cúi đầu: “Ta cuối cùng cảm thấy được… cảm thấy được… số tiền này không …” “Có sao? Chúng ta chính là thủ đoạn hợp pháp.” Vu Nhất Xuyên hơi nở nụ cười một chút: “Lá gan ngươi cũng nhỏ quá đi.” Chuyện này phải nói thật lâu trước kia ,thời điểm Vu Nhât Xuyên mới vào thực tập , trong viện bốn mươi tuổi ngoài chiếm đa số,ít người trẻ tuổi . Học tỷ Âu Dương Mẫn Tư của Vu Nhất Xuyên dung mạo xinh đẹp tuyệt trần , khí chất xuất chúng, hấp dẫn không ít người theo đuổi. Phương Lỗi chính là một trong số đó, hơn nữa còn là một người si tình. Nhưng Âu Dương Mẫn Tư không hề ý tứ với hắn, Phương Lỗi không hề quan tâm, ngược lại đã nghĩ cách khác. Hắn biết Vu Nhất Xuyên là học đệ Âu Dương Mẫn Tư ,liền nghĩ cách tiếp cận Vu Nhất Xuyên: “Học tỷ ngươi.. nàng có người thích không?” “Không rõ ràng lắm.” Vu Nhất Xuyên lúc ấy trả lời hắn như vậy. “Ta thấy nàng cùng ngươi một chỗ, ngươi suất như vậy, có phải nàng có ý với ngươi hay không?” “Làm sao có thể, hơn nữa ta có người thích rồi.” Vu Nhất Xuyên cười: “Nguyên lai ngươi có ý với Mẫn Tư , mắt ngươi thật tốt. Nhưng Mẫn Tư học tỷ yêu cầu rất cao , nàng học đại học bốn năm cũng chưa có bạn trai , ngươi muốn theo đuổi nàng, thật khó a.” “Ngươi kể cho ta chuyện nàng hồi đại học đi, ta muốn biết tất cả chuyện liên quan đến nàng.” Vu Nhất Xuyên cũng không từ chối hắn, đứt quãng nói cho hắn nghe một chút, Phương Lỗi là một người thành thực , càng nghe càng thích Âu Dương Mẫn Tư, cũng càng nghe càng tín nhiệm Vu Nhất Xuyên, vì thế hai nam nhân cứ như vậy thân nhau. Phương Lỗi là nhân viên chuyên nghiệp của viện thiết kế, luận kinh nghệm so với Vu Nhất Xuyên lão rất nhiều, tuổi cũng lớn hơn nhiều, lại cực kỳ bội phục Vu Nhất Xuyên, thường nói: “Anh bạn nhỏ a, ta mà là nữ nhân , ta nhất định thích ngươi.” “Thôi đi, ngươi thật ghê tởm.” “Ha hả, đáng tiếc ta là nam nhân, trong lòng chỉ có một mình Mẫn Tư. “Phương Lỗi cười khổ: “ Phải làm thế nào Mẫn Tư mới có thể thích ta a…” Vu Nhất Xuyên suy nghĩ nói: “Học tỷ xinh đẹp như vậy , gia cảnh lại hảo, chính là ngươi, thành thật mà nói , ngươi cũng không phải suất ca, nhà ở nông thôn, điều kiện càng không thể so với học tỷ. Hiện tại cũng chưa mua nhà , điều này là quan trọng nhất cũng chưa có.” “Ngươi không biết nhà bây giờ ít nhất là một vạn một mét vuông hay sao, mua cái nhà cũng hơn một trăm vạn, một tháng tiền lương còn không đến năm nghìn, còn phải gửi tiền về nhà, làm sao mua được.” “Tiền là một vấn đề lớn, Phương Lỗi, nếu ta có cơ hội kiếm tiền, ngươi có muốn làm không?” “Đương nhiên muốn!” Phương Lỗi nhãn tình sáng lên: “Nhất Xuyên , ta biết ngươi giao thiệp rộng rãi, ngươi kiếm tiền phải gấp ngàn vạn lần kia , đừng quên ta.” “Kỳ thật ta có ý tưởng này.” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Chỉ là đối với ngươi thì không tốt…” Phương Lỗi nóng nảy: “Không có gì ! Ta xem ngươi như bằng hữu , cái gì cũng nói cho ngươi biết, kết quả ngươi có cách phát tài không nói cho ta! Không nghĩa khí!” Vu Nhất Xuyên suy nghĩ kỹ một hồi, quyết định nói: “Hảo, ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không thể nói cho người thứ ba.” “Ta thề!” Vu Nhất Xuyên nhìn mặt bàn: “Ta tính đăng kí một công ty, làm thiết kế, ngươi muốn cùng làm hay không?” Phương Lỗi là người đơn giản, lại cần tiền, hắn lập tức đáp ứng Vu Nhất Xuyên , hai người ăn khớp với nhau, Vu Nhất Xuyên lợi dụng quan hệ của viện thiết kế, Phương Lỗi trộm tư liệu trong viện , lại sửa chữa một tí , đem bán ra ngoài . Vu Nhất Xuyên chỉ cần lấy danh nghĩa công ty , sinh ý không cần phải lo. Tiền tới quá nhanh , Phương Lỗi bắt đầu sợ hãi, hắn ngồi bên cạnh Vu Nhất Xuyên: “ Đúng vậy a, ngươi mắng ta nhát gan , ta thật sự sợ hãi a, lợi dụng tư liệu trong viện, điều tra ra là sẽ khai trừ , ta học nhiều năm như vậy mới được đi đến đây làm, ta không thể mất đi công tác a.” Vu Nhất Xuyên từ từ ăn cơm, lãnh đạm nói: “Làm sao tra ra? Chúng ta không phải đem phương án thiết kế ban đầu sửa đổi một chút sao, không phải giống nhau hoàn toàn, đừng buồn lo vô cớ.” “Phần chính điều giống nhau, tuy rằng mấy tháng qua kiếm được không ít, nhưng chuyện này chỉ cần bại lộ , chúng ta sẽ bị khai trừ. Tại ngành này cũng không sống được , ta mỗi ngày lo lắng hãi hùng, Nhất Xuyên , chúng ta dừng tay lại đi.” “Tốt, ngươi dừng đi.” Vu Nhất Xuyên vừa ăn cơm: “Ta làm một mình cũng giống nhau ” Phương Lỗi thật cẩn thận nói: “Ngươi sẽ không trách ta không có nghĩa khí ?” “Sẽ không. ” Vu Nhất Xuyên mỉm cười một chút: “Ngươi làm một ít cũng là làm, làm một vạn lần cũng là làm, chỉ cần ngươi phạm chính là phạm! Ngươi cho là bản chất có cái gì bất đồng sao?” Phương Lỗi ngây ngẩn cả người, Vu Nhất Xuyên cúi đầu uống một hơi sữa: “Ngươi đã sợ hãi như vậy , lo kiếm tiền lương đi,mấy tháng này tiền ngươi kiếm cũng đủ mua một buồng vệ sinh , hảo hảo công tác để mua nhà ,nhiều năm sau đi theo đuổi Mẫn Tư.” Phương Lỗi ngơ ngác nhìn hắn uống sữa, nửa ngày mới nói: “Nhất Xuyên, ngươi đừng như vậy.” “Ta như thế nào?” Vu Nhất Xuyên liếm sữa trên khóe miệng, bộ dáng của hắn nhìn qua giống sinh viên trong sáng đơn thuần. Phương Lỗi suy nghĩ, hắn quay đầu lại nhìn Âu Dương Mẫn Tư ngồi góc bên kia căn tin, nữ nhân cùng nữ đồng sự khác cùng nhau ăn cơm nói giỡn, gương mặt xinh đẹp giống như phát ra hào quang, đó là nụ cười đáng để hắn trả giá. “Ta tiếp tục làm với ngươi!” Phương Lỗi quay đầu quyết định: “Nhất Xuyên, giúp ta.” “Ta không giúp được ngươi, tiền mới có thể giúp ngươi.” Vu Nhất Xuyên đẩy bàn ăn ra: “Ta ăn xong rồi.” END 32.
|
CHƯƠNG 33.
Vu Nhất Xuyên xong việc trở về trường đi học, sau khi học xong phải đi Nhất Trung đón Diệp Miêu, buổi tối Diệp Miêu còn có vãn tự học, Vu Nhất Xuyên ngồi ở trong xe chờ, bất tri bất giác liền ngủ, đến khi nghe được có người gõ cửa sổ. Hắn mở to mắt, gặp đệ đệ cười tủm tỉm đứng ở ngoài cửa sổ, vội mở cửa cho Diệp Miêu vào: “Ta đang ngủ, làm ngươi ở bên ngoài chịu lạnh .” “Không quan hệ, ca ca thật cực khổ . ” Diệp Miêu nắm tay Vu Nhất Xuyên: “Đến trường, đi làm, còn phải mở công ty,rất mệt mỏi ?” “Không có việc gì, anh của ngươi thân thể hảo.” Vu Nhất Xuyên hôn mặt đệ đệ. Diệp Miêu tựa vào ngực Vu Nhất Xuyên: “Vừa rồi ta ở ngoài cửa sổ thấy ca ca ngồi trên xe mà có thể ngủ, trong lòng cảm thấy thật là khó chịu, ca ca, ta có thể giúp ngươi cái gì không?” Vu Nhất Xuyên xoa tóc đệ đệ: “Ngươi hôn ta một chút thì tốt rồi.” Diệp Miêu lập tức hôn lên mặt Vu Nhất Xuyên một cái, lại hôn một cái, tiếp theo ôm cổ hôn lên môi hắn. Vu Nhất Xuyên kéo đệ đệ vào hôn sâu, gắn bó dây dưa , khi hai người buông ra đều thở hồng hộc. “Miêu Miêu hôm nay hảo chủ động .” Vu Nhất Xuyên liếm liếm môi, phát động cơ xe: “Gần đây học tập thế nào?” “Vẫn là như vậy.”Thành tích hắn vốn tốt lắm, nhưng sau khi phụ thân qua đời tinh thần sa sút ,thời gian lâu kéo xuống không ít khóa, Nhất Trung cạnh tranh kịch liệt, hiện giờ thành tích Diệp Miêu chỉ có thể ở giữa lớp. “Không có việc gì, ca ca nuôi ngươi.” Vu Nhất Xuyên lái xe: “Chúng ta thân một chút rồi về nhà, vẫn là thân thiết một chút rồi về nhà ?” Mặt Diệp Miêu không ngừng đỏ lên: “Nghe… nghe ca ca …” Nghĩ lại , lại sửa miệng: “Vẫn là về nhà , ca ca mệt mỏi .” “Đau lòng anh của ngươi a, ” Vu Nhất Xuyên da mặt dày cười rộ lên: “Nếu thật tình thương ca ca, đợi lát nữa ngươi chủ động nga.” Diệp Miêu lấy tay che miệng: “Không được nói nữa!” Vu Nhất Xuyên dừng xe, hắn quay đầu một phen đem đệ đệ kéo vào trong lòng, cường ngạnh hôn lên ,tay chui vào đồng phục Diệp Miêu. “Ca… ca… ân…” Diệp miêu bị hắn hôn đến không thể thở. “Thích nhất bộ dáng Miêu Miêu thẹn thùng ” Vu Nhất Xuyên một bên cởi áo một bên hôn môi, thuần thục nhanh nhẹn như hành văn liền mạch lưu loát. Vì thế hai huynh đệ mấy giờ sau mới về đến nhà, Vu Nhất Xuyên ôm đệ đệ xuống xe: “Đang lo cái gì?” “Lại… lại lộng ở bên trong…” Diệp Miêu đầu chôn ở trong lòng nhực ca ca, ngượng ngùng nâng lên. “Nhịn không được , bên trong rất thư thái a.” Vu Nhất Xuyên nói những lời này mặt cũng mang theo vỗ về: “Đợi lát nữa ca ca tắm rửa cho ngươi a.” “Mụ mụ ở nhà , không cần.” Diệp Miêu bị Vu Nhất Xuyên hoành ôm vào trong ngực, gió đêm dẫn theo hàn khí thổi vào người, nhưng vì ca ca ở bên cạnh một chút cũng không biết lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn trời: “Ca, ánh trăng rất sáng.” Vu Nhất Xuyên khóe miệng nhếch thành độ cung mỉm cười: “Ân, không sáng bằng mắt Miêu Miêu.” Diệp Miêu vươn tay vỗ về mặt Vu Nhất Xuyên: “Ca ca, chúng ta sẽ vẫn như vậy sao?” “Đương nhiên.” Vu Nhất Xuyên không cần(phải) nghĩ ngợi: “Ta đã sớm nói, ta sẽ bảo hộ ngươi, luôn luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng phải như vậy nga.” “Đương nhiên rồi. ” Diệp Miêu cười nói: “Ta cả đời cũng không muốn cùng ca ca tách ra, cả đời đều phải cùng ca ca một chỗ.” Hai người cười tựa đầu vào nhau, phía trên bầu trời đêm, một vầng trăng tròn. ————————————————————————— Quan hệ làm ăn là phiền phức nhất, phải uống rượu,phải cười… Vu Nhất Xuyên giơ lên ly rượu: “Bạch Tổng,ly này tiểu đệ kính ngài.” Bạch Tổng vỗ vỗ vai hắn : “Hiện tại không phải quán rượu, đừng kêu Bạch Tổng, kêu ta ca, ca thích người trẻ tuổi như ngươi.” Đích xác không phải khách sạn hay quán rượu, mà là quầy bar, nhưng không phải cũng là uống rượu sao?Vu Nhất Xuyên tửu lượng không tồi ,Phương Lỗi bên cạnh uống nhiều quá đã bất tỉnh nhân sự trên quầy bar, Vu Nhất Xuyên cố gắng duy trì thanh tỉnh: “Ta đây liền không khách khí gọi ngài là Bạch ca , sau này còn muốn Bạch ca chiếu cố nhiều hơn a!” Âm nhạc đột nhiên thay đổi, nguyên bản âm nhạc sôi động đã không còn , sàn nhảy hình tròn hiện lên, hai cây ống tuýp chầm chậm xoay ra. Vu Nhất Xuyên nâng cổ tay xem đồng hồ, đã muốn khuya. Ngọn đèn hôn ám hoàn toàn mất đi, chỉ còn đèn trên sàn nhảy, hai vũ công từ trong bóng tối đi lên, theo âm nhạc nhảy quanh ống túyp. Vu Nhất Xuyên đối loại này hứng thú không lớn, nhàm chán nhìn xem , hắn cầm bình rượu, chỉ lo cùng Bạch Tổng nói chuyện: “Muốn hay không …” Hắn chú ý tới ánh mắt Bạch tổng nhìn chằm chằm hai người trên sàn nhảy, hắn nhìn lên. Hai vũ công trên sàn nhảy là một nam một nữ, nữ mặc áo màu đen quần ngắn không thể ngắn hơn , giày bó màu đen.Mà nam vũ công kia toàn thân màu đen bó sát., Vu Nhất Xuyên vẫn là lần đầu tiên thấy nam nhân khiêu ống túyp , hắn cảm thấy mới mẻ. Vòng nam vũ công dị thường tinh tế,vũ động linh hoạt, Vu Nhất Xuyên thậm chí cảm thấy được hắn thập phần xinh đẹp, ách, nếu cái từ này có thể lấy để hình dung nam nhân . “Nữ nhân kia thật là …” Bạch Tổng ở một bên nói. “Đúng vậy sao?” Lực chú ý của Vu Nhất Xuyên cũng không có đặt ở nữ vũ công, hắn nhìn chằm chằm nam nhân kia. Nam vũ công thoạt nhìn bất quá mười bảy mười tám tuổi, vòng eo mềm mại như sóng phập phồng dán vào ống túyp , đầu của hắn nhộm màu vàng nhạt, tóc dài đến bả vai bị mồ hôi ướt nhẹp, dán tại trên cổ thon dài trắng nõn gợi cảm khác thường, hắn vươn đầu lưỡi liếm ống tuýp , không ngừng làm ra hành động ám chỉ, mị nhãn như tơ, phía dưới sàn âm thanh tán thưởng vang lên. Vu Nhất Xuyên phát giác thân thể của mình có phản ứng. Sau khi biểu diễn chấm dứt ,Bạch Tổng lập tức đi qua, Vu Nhất Xuyên sợ hắn uống nhiều gây sự, cũng chạy nhanh qua . Bạch Tổng đi đến nữ vũ công kia: “Ngươi nhảy thật đẹp, vinh hạnh mời ngươi uống một ly rượu ?” Bên cạnh có một trung niên nam nhân cũng đi qua, giơ một ly rượu đưa cho nam vũ công: “Thật tuyệt vời! Ly này mời ngươi.” Nam vũ công toàn thân mồ hôi , hắn không nói một tiếng tiếp nhận , ngửa đầu uống hết. Trung niên nam nhân lập tức vỗ tay, lại lấy một ly rượu qua : “Thật sảng khoái!Ly này cũng mời ngươi!” Nam vũ công thoạt nhìn tửu lượng không tốt lắm, uống một ly rượu cũng có chút lay động, mà hắn không cự tuyệt, tiếp nhận ly rượu kia, toàn bộ uống vào. Trung niên nam nhân vừa lòng lấy tiền ra, nhét tại vòng eo mãnh khảnh của nam vũ công, tay sờ soạng một phen: “Một nam nhân, học nữ nhân khiêu ống tuýp , ha ha, thật sự là người có chí a.” “Cám ơn ông chủ.” Nam vũ công giống như không có nghe ra ý tứ trêu cợt, chỉ không hề biểu cảm nói tạ ơn, cúi chào bước đi. Vu Nhất Xuyên đi theo phía sau hắn. Đi vào hậu trường, hắn ngay cả Bạch tổng cũng không chú ý nữa. Trước phòng hóa trang nam vũ công rốt cục quay đầu lại: “Tiên sinh , ngươi có chuyện gì?” Vu Nhất Xuyên trầm mặc nhìn nam hài trẻ tuổi có khuôn mặt mỏi mệt. Mặt nam hài không biểu tình,nói: “Tiên sinh muốn mời ta uống rượu , thỉnh lấy tiền boa đến.” Vu Nhất Xuyên ngừng một chút, lắc đầu: “Tại sao ngươi ở nơi này?” Nam hài xoay người: “Ngươi nhận sai người.” Hắn đi về phía trước, Vu Nhất Xuyên ở phía sau kêu lên: “Ngươi là Kiều Tử Lam, sẽ không sai .” END 33.
|
CHƯƠNG 34.
Thân thể nam hài chấn động một chút, hắn cúi đầu. Vu Nhất Xuyên đi qua : “Ngươi không nhớ rõ ta đi…” “Ngươi là ca ca Diệp Miêu.” Kiều Tử Lam thấp giọng nói. “Ngươi nhớ rõ ta?” Vu Nhất Xuyên có chút ngoài ý muốn, hắn rất nhanh khôi phục trấn định: “Tại sao ngươi ở nơi này? Thi xong đến nơi này ngoạn?” Kiều Tử Lam trầm mặc một chút: “Ta nghĩ học .” Vu Nhất Xuyên không nói gì, Kiều Tử Lam nói tiếp : “Kỳ thật, ta vốn không quen biết ngươi, ta dạng này… Không được nói cho Diệp Miêu ngươi từng gặp ta, được không?” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn, gật đầu một chút, hắn lấy ví ra đem tất cả tiền mặt đưa qua. “Ta có tiền.” Kiều Tử Lam chỉ tiền nam nhân trung niên vừa rồi mới boa: “Ta không cần đồng tình, thật sự.” Vu Nhất Xuyên ngẩn người: “Vậy coi như tiền boa.” “A, ta đây liền cám ơn ông chủ .” Kiều Tử Lam nhìn hắn, cầm tiền qua: “Ngươi vì sao muốn cho ta tiền? Ngươi rõ ràng cùng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần , là vì Diệp Miêu, hay là…” Mắt nhìn phía Vu Nhất Xuyên: “Ngươi muốn cùng ta lên giường?” Vu Nhất Xuyên lập tức phản ứng: “Ta không phải .” “Đó là ta tự mình đa tình . ” Kiều Tử Lam sóng mắt lưu chuyển: “Ta nghĩ đơn thuần trả thù lao đã không có, ta đi đây, ông chủ.” Hắn xoay người bước đi, Vu Nhất Xuyên nhìn bóng lưng của hắn rời đi, cũng không có gọi hắn. ————————————– Kỳ thật người nam nhân này tuyệt không ngốc! Ngốc chính là mình! Diệp Miêu ảo não nghĩ,ban đầu rõ ràng chỉ là đáp ứng 10 phút cho hắn nói tạ ơn. Vì cái gì lặp đi lặp lại ăn cơm nhiều lần! Không khí tốt lắm, hoàn cảnh tốt lắm, thức ăn trừ bỏ một chút cũng tốt lắm, chính là ngồi đối diện không phải ca ca mà là Đoạn Tranh này , đã cảm thấy không tốt lắm. Đoạn tranh lộ vẻ tươi cười ngốc ngốc: “Hương vị thế nào?” “Ăn thật ngon. ” Diệp Miêu gật đầu: “Cám ơn ngươi lại mời ta ăn cơm, bất quá kỳ thật ta chỉ là cho ngươi hai đồng mà thôi, thật sự không cần mời ta lần nữa…” Đoạn Tranh một tiếng thở dài đánh gảy lời của hắn: “Ai, ngươi cũng biết, ta không có bạn gái, bình thường công tác,bằng hữu cũng khó thổ lộ tình cảm, ngay cả người cùng nhau ăn cơm , nói chuyện phiếm đều không có.Ta thực cảm kích ngươi, hơn nữa bởi vì càng ngày càng cảm kích ngươi, muốn mời ngươi ăn cơm , cùng ngươi gặp mặt… Ai, ta có phải hơi bắt buộc hay không a?” “Có thể đi…” Diệp Miêu không đành lòng đả kích hắn, lại không muốn kỳ quái như vậy, chậm rãi nói: “Ta sẽ thi vào đại học , thời gian rãnh rất ít, còn muốn cùng người nhà ở cùng nhau.Lần này là tính cùng ngươi gặp mặt một lần cuối cùng, hảo ý của ngươi ta đã nhận, sớm là đủ rồi .” Đoạn Tranh cúi đầu, không nói lời nào. Diệp Miêu nhìn hắn bộ dáng mất mác liền tự kiểm điểm lời nói của mình,có phải hơi nặng hay không! Nhưng hắn đích xác là không tính tiếp tục như vậy, hắn không phải người mẫn cảm , nhưng cũng hiểu được hai nam nhân không minh bạch cùng nhau ăn cơm là chuyện không bình thường. Mặc kệ Đoạn Tranh có phải hay không đối với mình có ý tứ , hắn cũng không muốn tiếp tục như vậy, hắn chỉ cần có ca ca là tốt rồi. Diệp Miêu tâm cứng rắn tiếp tục nói: “Thực xin lỗi nga, có thể là ta nói nặng, nhưng là ta thật sự tính về sau không gặp ngươi nữa , ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, chỉ là ta lúc trước đã giúp ngươi một việc nhỏ, không đáng để ngươi tốn tiền như vậy, hơn nữa…” Hắn nghĩ nghĩ: “Ngươi nói công tác của ngươi bề bộn nhiều việc, nếu như vậy không cần lãng phí thời gian cho ta.” “Không phải lãng phí. ” Đoạn Tranh ngẩng đầu: “Ta và ngươi cùng một chỗ rất vui vẻ.” Diệp Miêu trong lòng kêu khổ, sẽ không thật sự là đối với mình có ý đi.Diệp Miêu không phải nam sinh được nữ sinh hoan nghênh, nhưng bởi vì tướng mạo thanh tú , tính cách ôn hòa cũng giành được một ít tình cảm của nữ sinh.Thư tình cũng không phải chưa từng nhận , mà hắn vẫn đều là kiên định nói :”Thực xin lỗi , ta không thể nhận , thật sự có lỗi” , lần này cho dù là đối mặt với nam nhân cũng không ngoại lệ. Đoạn Tranh nói tiếp đi: “Ngươi nói ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, nhưng ta thực tin tưởng duyên phận…” Không xong! Chẳng lẽ câu tiếp theo chính là thổ lộ ? Diệp Miêu lập tức cướp lời: “Không không, nào có duyên phận gì! Duyên phận chỉ là nam nữ….!” Đoạn Tranh ánh mắt sáng ngời kích động nhìn thiếu niên, nói rõ ràng: “Ngươi sai lầm rồi, duyên phận không có hạn chế, chỉ là có hoặc không có.” Rất không xong , lại gần một bước , Diệp Miêu chỉ có thể làm bộ như nghe không hiểu: “Có ý tứ gì a, ta không hiểu, ta muốn đi học , tái kiến, nga không, cúi chào.” Hắn đứng lên muốn đi. Đoạn Tranh một phen giữ chặt cổ tay hắn: “Ta còn muốn tái kiến ngươi, chỉ là tâm sự cũng được, ta cam đoan , sẽ không hề giống như trước , vừa thấy mặt liền chiếm thời gian giữa trưa của ngươi, ta chỉ muốn mười phút, mười phút là tốt rồi.” … Diệp Miêu dùng sức muốn kéo cổ tay về: “Không cần! Ta có người thích !” Đoạn Tranh sửng sốt một chút, hắn buông tay ra, lui về phía sau từng bước: “Thực xin lỗi.” “Nên nói đúng là ta . ” Diệp Miêu cũng lui về phía sau từng bước: “Ngươi suất như vậy, lại có tiền, ngươi là người tốt, thực xin lỗi.” “Đúng là ta nên nói. ” Đoạn Tranh lập tức nói: “Ta luôn chiếm dụng thời gian của ngươi, không có nghĩ đến tâm tình của ngươi, ta thầm nghĩ mình rất ích kỷ, nói thực ra ta đích thật là tìm đủ loại lý do già mồm lẽo mép để ngươi gặp ta, là ta bắt buộc ngươi, lòng dạ hẹp hòi ta , là ta không tốt, thực xin lỗi.” ( Đoạn Tranh a!Yêu anh quá!) Hắn thành thành thật thật nhận sai như vậy , ngược lại Diệp Miêu không biết nói gì, Diệp Miêu nhìn bộ dáng buồn nản của hắn: “Không nghiêm trọng như vậy, không có việc gì , ta cũng không phải trách ngươi, ngươi không cần nói mình như vậy.” Đoạn Tranh lắc đầu: “Ngươi tâm tính tốt, không so đo với ta. Bởi vì ngươi mềm lòng nên lôi kéo ngươi gặp mặt, ta là người như thế thật sự rất xấu rồi, khó trách ngươi không muốn tái kiến ta, khó trách ngươi chán ghét ta, ngay cả ta cũng chán ghét chính mình…” “Ta không có chán ghét ngươi…” Diệp Miêu vội vàng lắc đầu: “Ngươi thật sự là người rất tốt.” Đoạn Tranh dáng vẻ đáng thương nhìn hắn: “Vậy ngươi tha thứ ta ?” Diệp Miêu nhìn hắn: “Ta không trách ngươi a.” “Ta còn có tư cách làm bằng hữu của ngươi sao?” Diệp Miêu gật đầu, Đoạn Tranh liền cười rộ lên: “Ngươi thật tốt.” Cười đến ngốc như sủng vật. “Vậy tốt rồi, ta thực phải đi ” Diệp Miêu cầm túi sách: “Trong khoảng thời gian này cám ơn ngươi .” Đoạn Tranh nói tiếp : “Ta cam đoan, trước khi ngươi thi vào đại học , cũng không quấy rầy ngươi , nhưng sau khi ngươi thi xong, có thể gặp ta hay không?” Diệp Miêu có chút không đành lòng, nhưng cảm thấy chuyện này càng nói càng phiền toái, hắn tránh đi ánh mắt nóng bỏng chờ mong của Đoạn Tranh: “Đến lúc đó, rồi nói sau.” Hắn đẩy cửa ra, Đoạn Tranh ở phía sau nói: “Nếu ngươi có phiền toái , nhất định phải tới tìm ta, được không? Ngươi cũng có số điện thoại của ta.” Diệp Miêu không quay đầu lại, ‘’ ừ’’ một tiếng. ————————————————————– Buổi tối Y Phân xem tv , Vu Nhất Xuyên về nhà , nàng thấy đứa con người đầy mùi rượu , vội đứng lên pha trà cho hắn: “Lại xã giao ?” “Không có biện pháp.” Vu Nhất Xuyên dựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt lại: “Phải kiếm tiền a.” “Tiền của ngươi đã xem như là có lời, mấy tháng nay mua xe và mấy thứ khác, ngươi còn là một sinh viên , ta xem trên tv rất nhiều người đã tốt nghiệp, ngay cả công tác cũng tìm không thấy.” Y Phân đem trà đưa đến trước mặt đứa con: “Thật sự mệt mỏi thì dừng đi, tìm cái công tác cố định…” “Sau đó chờ lấy tiền lương?” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời mẫu thân: “Không có khả năng , ta không phải người như vậy.” Y Phân không nói gì nữa, đành phải thổi nguội trà, chậm rãi đưa đến bên miệng hắn: “Hảo hảo hảo, ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, nhưng phải bảo trọng thân thể, biết không.” Vu Nhất Xuyên mở mắt uống trà mẫu thân đưa tới, uống hai hớp nói: “Miêu Miêu học ở trong phòng?” Y Phân gật đầu:” Đúng vậy a, hắn sắp tới sẽ thi vào trường đại học , ngươi cũng đừng lo bận rộn công tác, quan tâm thành tích đệ đệ của ngươi một chút.” “Đúng vậy.” Vu Nhất Xuyên đứng lên, hắn đi qua , đẩy ra cửa phòng đệ đệ. Diệp Miêu bên bàn học quay đầu, ánh mắt của hắn lập tức sáng rọi: “Ca ca ngươi đã trở lại.” Vu Nhất Xuyên thuận tay gài cửa, đi qua ôm cổ đệ đệ: “Muốn ta không?” “Thật nồng mùi rượu.” Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Ca ca ngươi không cần luôn uống rượu a, cồn đối với thân thể không tốt.” Vu Nhất Xuyên không giải thích cái gì, chỉ nói: “Ân, hảo, ta nghe Miêu Miêu.” Diệp Miêu đẩy hắn ra: “Ca ca , ngươi muốn uống trà hay không, ta đi pha cho ngươi .” “Mụ mụ đã pha cho ta, ngươi học đi, mụ mụ còn kêu ta quan tâm chuyện học của ngươi một chút . Tuy rằng ta càng muốn quan tâm một chút thân thể ngươi.” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Đúng rồi, ta xem một căn nhà, cuối tuần có rãnh không? Cùng mụ mụ đi nhìn xem , các ngươi vừa lòng ta sẽ mua.” “Muốn mua nhà mới. ” Diệp Miêu nhìn ca ca: “Ngươi kiếm rất nhiều tiền ?” Vu Nhất Xuyên sờ mặt đệ đệ: “Không tính là rất nhiều .” Diệp Miêu nhìn ca ca, tùy ý mặt mình bị người nào đó chà đạp, nửa ngày nói: “Tiền chỉ cần đủ dùng thì tốt rồi, ca ca vất vả như vậy, ta không muốn.” Vu Nhất Xuyên thở dài một hơi: “Như vậy sao được, ngươi nói ta kiếm tiền là vì cái gì, không phải vì muốn cuộc sống các ngươi tốt hơn sao. Ta nghĩ đến khi còn học trung học, thời tiết lạnh như vậy còn cưỡi xe đạp đến trường, gió thổi đến độ mắt cũng không mở ra được, tay cũng đóng băng, ta không sợ lạnh, ta luyến tiếc Miêu Miêu a…” Hắn cúi đầu nhìn mắt đệ đệ: “Ta muốn ngươi có cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn.” Diệp Miêu cười tiến trong lòng ngực ca ca, kỳ thật hắn cảm thấy được ngày đó cùng nhau đến trường cũng đã là tốt đẹp, ca ca nắm tay mình, chỉ cần ở gần mình như thế này cũng rất hảo. END 34.
|