Tuyền Qua
|
|
CHƯƠNG 35.
Sáu tây tháng sáu. Chạng vạng. Trên đường Vu Nhất Xuyên về nhà nhận được điện thoại của Phương Lỗi, thanh âm đầu dây bên kia vừa vội lại hoảng: “Đã xảy ra chuyện, ngươi nhanh đến đây.” “Chuyện gì? Ngươi chậm rãi nói.” “Ngươi mau tới đây , đã xảy ra chuyện lớn, chúng ta làm không tốt sẽ thật chết chắc, ngươi mau tới, ta chờ ngươi.” Đầu kia đã cúp điện thoại, Vu Nhất Xuyên do dự một hồi, lái xe chuyển hướng ký túc xá viện thiết kế . Vu Nhất Xuyên vừa vào cửa liền nhíu mày, đóng cửa lại: “Tìm ta vội vả như vậy có chuyện gì? Đệ đệ ta ngày mai thi đại học.” Phòng Phương Lỗi lộn xộn , nam nhân ôm đầu ngồi chồm hổm ở trong phòng: “Chúng ta xong rồi…” Vu Nhất Xuyên vẫn bình tĩnh: “Cái gì xong rồi.” Phương Lỗi ngẩng đầu, ánh mắt thất thần nhìn Vu Nhất Xuyên đứng ở bên cạnh: “Trong viện hôm nay nói muốn kiểm tra số liệu , chỉ sợ rất nhanh sẽ phát hiện chúng ta lợi dụng số liệu bán lấy tiền.” “Rất nhanh sẽ biết vậy là hiện tại còn chưa biết. ” Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười một chút: “Ngươi sợ à?” “Ta sợ a, một khi bọn họ biết , chúng ta nhất định sẽ bị khai trừ, làm không tốt còn khởi tố chúng ta…” “Đúng vậy. ” Vu Nhất Xuyên vuốt cằm, ngữ điệu rất nhỏ : “Chúng ta nhất định sẽ bị khai trừ, còn có thể vì ‘lợi dụng buôn bán cơ mật’ mà bị xem như phạm tội kinh tế, ngồi tù vài năm. Sau khi ra tù bị toàn bộ ngành thiết kế bài trừ, đáp án như vậy ngươi vừa lòng sao?” Phương Lỗi nhanh khóc:”Nhất Xuyên, ngươi đừng làm ta sợ, ta tin tưởng ngươi nhất , ngươi nhất định có biện pháp đúng hay không,có đúng hay không?” Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Ta không có biện pháp.” “Không có khả năng, ngươi làm sao có thể không có biện pháp… Ngươi thông minh như vậy ,có khả năng như vậy…” “Được rồi được rồi. ” Vu Nhất Xuyên cúi xuống ,vỗ vỗ bả vai, thanh âm vẫn thản nhiên: “Đừng hoảng hốt , trong viện cho dù tra được số liệu bị lấy ra ngoài , nhưng bọn hắn cũng tra không ra là ai làm, một cái viện nhiều người như vậy , dùng chung một tư liệu số liệu . Hơn nữa làm sao bọn họ biết chúng ta dùng số liệu này, chúng ta cũng không phải sử dụng nguyên bản phương án thiết kế, chúng ta cũng đã sửa lại. Nói sao đi nữa,tất cả bọn họ cũng không biết chuyện ta mở công ty, ngươi không nói ta không nói sẽ không có chuyện, hiểu chưa?” Phương Lỗi lăng lăng nhìn hắn, Vu Nhất Xuyên nói tiếp : “Bất quá chúng ta không thể cái gì cũng không làm, ngươi đứng lên. ” Hắn kéo nam nhân đứng lên: “Hiện tại trên tay chúng ta có vài dự án,phải bỏ hết, bỏ tất cả các tư liệu liên quan trong máy tính, hiện tại làm đi!” Phương Lỗi vội vàng gật đầu: “Hảo, hảo, ta toàn bộ nghe lời ngươi.” Hắn bổ nhào vào máy tính , Vu Nhất Xuyên ngồi ở bên cạnh hắn: “Ngươi đừng hoảng, chúng ta trước hết bắt đầu tiêu hủy, sau đó ta sẽ chú ý tình huống trong viện, vạn nhất thực tra được chúng ta , ta sẽ lấy tiền đưa lãnh đạo trong viện, bọn họ cầm tiền sẽ không nói, việc này cũng cho qua, không nghiêm trọng như vậy.” Phương Lỗi gật đầu: “Hảo, hảo, ta nghe lời ngươi.” “Ân, đừng sợ. ” Vu Nhất Xuyên vỗ vỗ vai hắn, dùng khẩu khí hống tiểu hài tử: “Ta với ngươi cùng làm, ta lập tức về trường học lấy sổ sách đến , một mình ngươi cả đêm sửa nhiều như vậy, sửa không xong đâu.” “Ngươi… ngươi thật tốt…” Phương Lỗi cảm kích nhìn hắn: “Ta có thể nhận thức ngươi, thật sự là phúc khí.” Vu Nhất Xuyên cười một chút: “Lo làm tốt đi.” —————————————- Bảy tây tháng sáu. Sáu giờ. Vu Nhất Xuyên làm suốt đêm,gục xuống bàn ngủ. Bảy giờ. Diệp Miêu đã mặc quần áo ngồi ở trước bàn cơm, Y Phân múc cháo cho hắn: “Đừng hoảng hốt a, hảo hảo thi đỗ, mụ mụ tin tưởng ngươi không có vấn đề gì.” Diệp Miêu cảm thấy được tay phát run, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Ta không khẩn trương, không khẩn trương.” “Hảo, ăn chút cháo, còn có bánh bao.” Y Phân cười cười: “Thời gian còn nhiều, từ từ ăn.” “Mụ mụ cũng ăn. ” Diệp Miêu nhìn nàng: “Ca ca tối hôm qua không về nhà phải không?” “Hắn bận a, vừa đến trường vừa phải đi làm , nhưng hắn đã đáp ứng hôm nay đưa ngươi đi đến trường thi, hẳn là một hồi sẽ về đến , ngươi đừng quản hắn, ăn điểm tâm thật ngon, ăn nhiều một chút.” Bảy giờ bốn mươi. Y Phân nhìn đồng hồ treo trên vách tường: “Đứa nhỏ này, như thế nào còn chưa trở về.” Nàng lấy điện thoại trong nhà gọi vào di động Vu Nhất Xuyên, thanh âm đơn điệu trống rỗng vang lên thật lâu, không ai nghe máy. “Đứa nhỏ này sao lại như thế, phân không rõ nặng nhẹ như vậy!” Y Phân cũng có chút nóng nảy: “Thật không hiểu chuyện !” Diệp Miêu đi tới: “Ca ca làm sao vậy?” Y Phân để điện thoại xuống: “Điện thoại cũng không nghe, đừng đợi hắn , mụ mụ đưa ngươi đi đến trường thi.” Diệp Miêu vội vàng kéo ống tay áo nàng: “Ca ca vì cái gì không nghe? Xảy ra chuyện gì?” “Hắn có thể xảy ra chuyện gì, toàn bộ thế giới xảy ra chuyện hắn cũng sẽ không gặp chuyện không may! Tám phần là đi ra ngoài ngoạn ném di động một bên, mặc kệ hắn, nếu không đi sẽ muộn!” Y Phân cầm túi sách Diệp Miêu: “Đi mau đi mau!” Hai người đi trên đường, Y Phân giơ tay lên gọi xe: “Không còn kịp rồi, chúng ta gọi xe đi.” Diệp Miêu sắc mặt tái nhợt: “Mụ mụ, ca ca sẽ không xảy ra chuyện gì đi, hắn nói làm là sẽ làm, hơn nữa hắn sẽ không không nghe điện thoại.” “Ngươi đừng lo lắng chuyện của hắn , gọi xe trước đi, nếu ngươi thi vào đại học có chuyện gì ngoài ý muốn, ta làm … thất vọng ba của ngươi!” Y Phân đón xe taxi, vừa nói: “Sao khó gọi xe như vậy…” Diệp Miêu cúi đầu, hắn không để ý chuyện thi đại học, đầu óc hắn bây giờ đều là vì cái gì ca ca không có nghe điện thoại, hắn có thể xảy ra chuyện hay không… Hắn lấy điện thoại cầm tay ra lại gọi vào di động Vu Nhất Xuyên, vẫn là không có người nghe. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không có một chiếc taxi dừng lại. “Hôm nay ngày đầu tiên thi , khẳng định có rất nhiều người gọi xe, tại sao ta không sớm đón xe, đều tại ta!” Y Phân nén giận chính mình, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Xe taxi, mau tới xe taxi!” Diệp Miêu không nhớ rõ là lần thứ mấy gọi vào di động ca ca, vẫn là không người nghe. Y Phân chỉ lo đón xe: “Ngươi đừng lo gọi điện thoại cho hắn , 8 giờ rồi còn không có xe , làm sao bây giờ a!” Tám giờ rưỡi sẽ phải vào trường thi … Diệp Miêu ngược lại trấn định , hắn hẳn là nên tin tưởng ca ca không phải sao, ca ca sẽ không xảy ra chuyện … Hắn nhìn màn hình di động , gọi dãy số của một người khác. Một khắc đồng hồ sau , một chiếc BMWs dừng ở trước mặt hai mẹ con, Đoạn Tranh từ cửa kính xe ló đầu ra: “Nhanh lên xe!” Y Phân ngẩn người: “Đây là?” Diệp Miêu nhìn kế mẫu: “Mụ mụ , ta đi thi , ngươi đừng lo lắng cho ta, ta nhất sẽ hảo hảo thi đỗ .” Hắn lưng mang túi sách đi vào xe, xe rất nhanh chạy đi. “Ngươi có thể nhớ tới ta, thật tốt.” Đoạn Tranh cười nói: “Đừng lo lắng, ta đã cùng cảnh sát giao thông bên kia so chiêu a, ta cam đoan trong vòng mười phút đưa ngươi đến nơi.” Đoạn tranh lái xe như bay, mặc kệ đèn xanh đèn đỏ , đến trường thi hắn nhìn đồng hồ một cái: “Vừa vặn mười phút, không trễ đi?” “Cám ơn ngươi, vô cùng cám ơn ngươi.” Diệp Miêu đi xuống xe, Đoạn Tranh cũng xuống xe: “Hảo hảo thi đỗ, ta ở bên ngoài chờ ngươi.” “Không cần, anh của ta sẽ đến đón ta, hắn nhìn thấy không tốt.” Diệp Miêu cười cười: “Thật sự phi thường cảm tạ ngươi, ngươi mới là ân nhân của ta…” “Ngươi nói như vậy ta sẽ ngại a ” Đoạn Tranh đem Diệp Miêu xoay người: “Mau đi thi đi, đừng đến muộn, cố lên!” Diệp Miêu đi vài bước lại xoay người, ngoắc: “Tái kiến.” Nói xong chạy một đường vào trường thi. Đoạn Tranh sửng sờ ở tại chỗ: “Hắn nói tái kiến a, nói tái kiến a, ta xác định, nhất định cùng với khẳng định ,lần này sẽ gặp lại a!” END 35.
|
CHƯƠNG 36.
Vu Nhất Xuyên bừng tỉnh , thanh âm ngắn ngủi hỏi : “Hiện tại mấy giờ?!” Phương Lỗi cũng bị hắn làm tỉnh, hắn xoa mắt: “Không biết…” Vu Nhất Xuyên cầm di động lên nhìn thoáng qua, liền đứng lên chạy ra ngoài , Phương Lỗi rốt cục có chút thanh tỉnh, liếc nhìn di động một cái mới vừa chín giờ, vì thế lại nằm úp sấp trên bàn: “Mới chín giờ a, Nhất Xuyên , ngươi vội vả làm gì a…” Vu Nhất Xuyên vô cùng ảo não, tối hôm qua vội vàng làm việc chỉnh chế độ im lặng , hiện giờ thấy di động N cuộc gọi nhỡ, có điện thoại ở nhà ,có di động mụ mụ ,có di động đệ đệ , không có đưa đệ đệ đi thi, kết quả hiện tại đã qua thời điểm đến trường thi. Hắn một đường cũng không nhìn đèn xanh đèn đỏ chạy nhanh về nhà, mở cửa chỉ có một mình Y Phân, hắn la lên: “Miêu Miêu đâu?” “Không biết xấu hổ , ngươi đã chạy đi đâu, di động cũng…” Vu Nhất Xuyên rống lên: “Ta hỏi Miêu Miêu đâu!” “Đã đi thi.” Y Phân đi qua : “Ngươi rống với ta cái gì , nếu không có người đến đón tiểu Miêu , hôm nay ngươi liền gây họa ! Nếu hắn chậm trễ thi đại học, ngươi như thế nào làm … thất vọng ba ba hắn!” Vu Nhất Xuyên nghe đệ đệ đã đi thi , tâm cũng buông lỏng phân nửa, hắn mở cổ áo: “Ta tối hôm qua có chuyện quan trọng làm suốt đêm , di động chỉnh im lặng, ngươi lấy điểm tâm cho ta, thật là đói.” “Ai, ngươi …đứa nhỏ này, buổi sáng hôm nay tiểu Miêu không biết bao nhiêu lo lắng, ta nhìn sắc mặt hắn trắng ra, hắn áp lực đi thi lớn như vậy, còn lo lắng cho ngươi, ngươi làm ca ca như thế sao!.” Y Phân vừa nói vừa đem bữa sáng ra. Vu Nhất Xuyên xoa mũi, đột nhiên ngừng tay : “Ngươi mới vừa nói có người đón Miêu Miêu, là ai?” Y Phân thuận miệng nói:” Đúng vậy,là một nam nhân trẻ tuổi, còn thật suất, có điểm giống Dương Quá trong TV, chạy BMWs, tiểu Miêu lên xe của hắn bảo ta đừng lo lắng, hai người phải đi trường thi .Nam nhân kia lái xe thật nhanh, một hồi liền không thấy , ta còn muốn dặn vài câu cũng không được.” Ngón tay Vu Nhất Xuyên dừng trên không trung, hắn nhíu mày: “Rốt cục người kia là ai?” “Ta không biết, chưa từng gặp, xem ra hẳn là rất có tiền, chạy xe tốt như vậy mà! ” Y Phân lại đi chiên trứng: “Không biết tại sao tiểu Miêu lại biết người như thế , hắn mỗi ngày ở trong trường học , tan học trở về nhà cũng không đi ra ngoài chơi, hai người thoạt nhìn còn thân như thế, tiểu Miêu gọi điện thoại cho hắn , không đến một khắc đồng hồ là chạy tới . May mắn là hắn đến đây, ngươi không biết buổi sáng hôm nay không có xe để…” Nàng đưa lưng về phía đứa con, bởi vậy nàng không có nhìn thấy biểu tình Vu Nhất Xuyên càng ngày càng đen . Diệp Miêu ra cửa trường nhìn thấy xe ca ca, hắn vội chạy qua , Vu Nhất Xuyên cũng thấy hắn , từ trong xe đi ra mở cửa xe cho đệ đệ: “Thi thế nào?” Diệp Miêu cười một chút, cũng không trả lời hắn: “Nhìn thấy ca ca không có việc gì là tốt rồi, ta an tâm.” Vu Nhất Xuyên có chút áy náy: “Thực xin lỗi a! Tối hôm qua ta bận, di động im lặng …” “Chỉ cần ca ca không có việc gì là tốt rồi. ” Diệp Miêu vào trong xe: “Hại ta buổi sáng lo lắng một hồi.” Vu Nhất Xuyên trở lại trong xe, ôn nhu ôm đệ đệ: “Thực xin lỗi.” Diệp Miêu thuận theo dựa vào trong lòng ngực của hắn: “Ân, phải mời ta đi ăn , bằng không ta không tha thứ cho ngươi.” Vu Nhất Xuyên vỗ vỗ bả vai đệ đệ: “Muốn ăn cái gì cũng có thể. Nhưng hiện tại về nhà trước, hảo hảo chuẩn bị cuộc thi buổi chiều.” ——————————- Thi vào đại học xong, đêm đó Vu Nhất Xuyên thực hiện lời hứa chở mẫu thân cùng đệ đệ đi ăn cơm, địa điểm là Diệp Miêu chọn , ngay tại nơi hắn cùng Đoạn Tranh lần đầu tiên ăn cơm . “Nguyên lai còn có nơi như vậy , thật đẹp.” Y Phân ngồi ở tiểu đình nhìn ao nhỏ bên cạnh nói. Thủy tiên trắng đã nở toàn bộ , nước ao xanh biếc, thật đẹp, hơn nữa lịch sự tao nhã . “Củ sen ở đây rất ngon, vừa nhuyễn lại ngọt, ca ca nhất định sẽ thích.” Diệp Miêu đẩy thực đơn qua : “Mụ mụ cũng gọi món ăn a.” “Ta làm sao biết a, nơi cao cấp như vậy vẫn là lần đầu tiên tới.” Y Phân đem thực đơn đưa đứa con: “Nhất Xuyên ở bên ngoài ăn cơm nhiều, ngươi gọi.” Vu Nhất Xuyên tiếp nhận thực đơn chậm rãi trở mình: “Ta cũng vậy, lần đầu tiên tới nơi này, ta thấy hơn phân nửa khách là nhà giàu mới đến đây nổi , nghe nói nơi này thật phong nhã, ” Hắn ngừng một chút, dường như không có việc gì hỏi: “Miêu Miêu ,sao ngươi lại biết nơi này, đã từng đến đây?.” Diệp Miêu thành thực nói: “Đã tới một lần, lúc ấy đã nghĩ cùng ca ca, mụ mụ đến đây thật tốt .” “Cùng ai?” Vu Nhất Xuyên xem thực đơn , mắt cũng không nâng lên: “Có phải người chạy BMWs ngày đó tới đón ngươi đi thi hay không?” Diệp Miêu vẫn không tính toán giấu diếm, hắn gật đầu: “Đúng vậy,là hắn, hắn là người rất tốt.” Y Phân hỏi: “Tiểu Miêu , tại sao ngươi biết hắn?” Diệp Miêu thành thực nói: “Có một lần ta chờ giao thông công cộng , hắn hỏi ta vay tiền ngồi giao thông công cộng , ta cho hắn mượn , sau hắn mời ta ăn cơm để cảm tạ ta.” Y Phân hỏi lại: “Hắn không phải có xe tốt như vậy sao? Chẳng lẽ hắn còn phải ngồi giao thông công cộng?” “Đúng vậy a, nhưng ngày đó hắn thực không may, xe hư, di động hết pin , ví quên đem, tóm lại thực không hay ho, ai cũng nghĩ hắn là kẻ lừa đảo , không chịu cho mượn. ” Diệp Miêu cười cười: “Ta hiện tại nhớ tới , cảm thấy được giống như kịch truyền hình .” Y Phân cũng cười: “Đúng vậy a, trong TV nam nữ diễn viên chính không phải thường quen biết như vậy sao, rất có duyên a.” Nàng nhìn Vu Nhất Xuyên: “Xem lâu như vậy , đồ ăn không tốt sao?” Vu Nhất Xuyên ‘’ân’’ một tiếng, đem thực đơn trả lại cho nữ phục vụ đứng bên cạnh ,nữ phục vụ ghi nhớ liền đi ra, Vu Nhất Xuyên quay đầu lại: “Như vậy lúc sau các ngươi có liên hệ không?” “Cái gì?” Diệp Miêu nhất thời không kịp phản ứng. “Chính là ngươi cùng người lái BMWs kia, hắn mời ngươi ăn cơm xong, lúc sau còn liên hệ không?” Diệp Miêu nhìn ca ca, hắn cảm thấy được ca ca sinh khí, có điểm không dám nói thật: “Trên cơ bản không có.” “Trên cơ bản không có, vậy là có?” Vu Nhất Xuyên đột nhiên nở nụ cười: “Miêu Miêu , ngươi sẽ không nói dối ca ca đi.” Diệp Miêu cảm thấy hơi sợ hãi, lập tức nói: “Lúc sau không có liên hệ , ngày đó thi vào đại học là không có biện pháp, ta cũng không nghĩ tới hắn sẽ đến .” “Tốt lắm, Miêu Miêu sẽ không gạt ta , ta tin tưởng Miêu Miêu. ” Vu Nhất Xuyên khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Nam nhân kia gọi là gì?” Diệp Miêu cúi đầu, suy nghĩ nói: “Ca ca , ngươi biết làm gì?” Vu Nhất Xuyên lấy một trái nho trong mâm, chậm rãi lột da: “Tùy tiện hỏi thôi, bởi vì ta cùng kẻ có tiền này nọ cũng thường xuyên giao tiếp, nếu có cơ hội còn quen biết với hắn , có thể còn có làm ăn qua lại, vạn nhất về sau đụng phải , vừa đúng lúc cảm tạ hắn. Dù sao đệ đệ của ta thi vào trường đại học không bị muộn, hắn xem như giúp một đại ân, ta thực cảm kích hắn a.” Diệp Miêu nga một tiếng: “Như vậy a, hắn gọi là Đoạn Tranh, ca ca , ngươi nhận thức?” Vu Nhất Xuyên suy nghĩ một giây: “Nghe qua tên, không quen.” Hắn đem nho đưa vào trong miệng, chậm rãi nói: “Nguyên lai là người Đoàn gia , quả nhiên đều có tài có mạo.” ——————————————————- Nói đến công ty Vu Nhất Xuyên bất quá là cái xác không, gần như là một công cụ thủ đoạn hợp pháp , công tác thực tế lại chỉ là cần mấy máy tính, ngay cả nơi công tác cố định cũng không cần. Chính là như vậy, làm sao có thể đánh đồng cùng tập đoàn. Vu Nhất Xuyên thở dài, cởi bỏ cà- vạt: “Ta muốn làm cái khác.” “Chúng ta như vậy không phải tốt lắm sao, tương đương với buôn bán vô bản a. ” Phương Lỗi tựa trên ghế: ” Ta lập tức có thể mua nhà ở , cũng là công lao của ngươi.” “Mua nhà ở? Chung cư ? Nhà nhỏ?” Vu Nhất Xuyên nở nụ cười: “Ngươi thấy biệt thự sa hoa chưa? Đó mới gọi là nhà ở, còn có BMWs,đó mới gọi là xe, đây tính là cái gì…” Phương Lỗi không để ý tới ngữ khí châm chọc của hắn: “Đừng không biết đủ a Nhất Xuyên, chúng ta từ từ sẽ đến thôi, chúng ta bây giờ là tiểu công ty kiếm tiền không nhiều lắm, chúng ta phải tin tưởng, qua vài năm chúng ta cũng sẽ kiếm số tiền lớn!” “Vài năm? Ha hả, ngươi không biết thời đại này là thay đổi trong nháy mắt sao? Có lẽ mấy tháng hay vài ngày, thậm chí là vài giờ, sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh” Vu Nhất Xuyên tới sát hắn, đưa ra ngón trỏ: “Ngươi biết không? Cơ hội thường chỉ có trong một giây, cũng thường trong một giây đồng hồ biến mất.” “Ngươi cười đừng như vậy , …” Phương Lỗi hơi lui về phía sau: “Nhất Xuyên , có phải ngươi bị cái gì kích thích hay không ? Ta thấy ngươi không giống bình thường.” Vu Nhất Xuyên đứng lên: “Ta rất bình thường, ta phi thường biết mình muốn cái gì!” Hắn một chữ một chữ nói: “Ta cần tiền.” END 36.
|
CHƯƠNG 37.
Nhà sách rất lớn, rất nhiều đệ tử nghĩ hè đã đem nơi này trở thành nơi tiêu khiển, Diệp Miêu đứng ở giá sách , liếc mắt xem thời gian trên di động, hắn cùng Đoạn Tranh hẹn gặp mặt, hắn đến sớm. Không quan hệ, dù sao nhà sách vẫn là một trong những nơi Diệp Miêu thích nhất, hắn đã chọn hai quyển sách hay để ở một bên, tay lấy một quyển khác bên cạnh, đồng thời ánh mắt của hắn tùy ý nhìn tủ kính đối diện. Hắn lập tức ngây ngẩn cả người. Ngoài tủ kính chính là phố xá phồn hoa sầm uất , người đến người đi, thấy một nam hài tóc dài kim sắc đi qua. Diệp Miêu buông quyển sách trên tay lao ra , hắn chạy nhanh ra nhà sách,đuổi theo nam hài kia: “Từ từ…” Nam hài quay đầu lại, ánh mặt trời rất sáng, chiếu vào trên mặt của hắn, da của hắn dị thường trắng , chỗ nghênh quang gần như trong suốt, con mắt nâu ngời sáng lên, tất cả cũng cùng ba năm trước đây giống nhau. “Ngươi là Tử Lam! Ngươi thật là Tử Lam! Ta mới vừa ở nhà sách nhìn đến , đã cảm thấy là ngươi, lại sợ nhận sai, quả nhiên là ngươi!” Diệp Miêu cao hứng cười rộ lên. “Diệp Miêu?” Kiều Tử Lam giống như phủ nhận gật đầu: “Anh của ngươi nói với ngươi ?” “Ân?” Diệp Miêu không kịp để lời tự hỏi của hắn, hắn hưng phấn giữ chặt tay Kiều Tử Lam : “Thật là đã nhiều năm không gặp ngươi , ngươi hiện tại thế nào? Ngươi cũng thi vào trường đại học đi, kết quả thế nào a? Đúng rồi, ngươi hết bệnh rồi, lúc sau đi nơi nào học ? Sao không liên lạc với ta…” Kiều Tử Lam mang theo ý cười như có như không: “Hỏi từng cái từng cái.” “Thực xin lỗi, nhìn thấy ngươi ,ta rất cao hứng …” Diệp Miêu ngượng ngùng , hắn bắt đầu đánh giá bạn tốt, cảm thấy được có điểm kỳ quái. Kiều Tử Lam lúc còn học trung học không có khả năng sẽ để tóc dài quá bả vai, nhuộm thành màu kim, mặc một bộ màu đen bó sát ngực, trên người ít nhất ba vòng cổ, trên lỗ tai sáu bảy lỗ, tinh tế nhìn trên cổ tay cũng mang vài vòng đeo. Kiều Tử Lam mỉm cười: “Ta rất quái lạ sao?” “Hoàn hảo hoàn hảo.” Diệp Miêu nhanh lắc đầu che dấu:” Đúng vậy, ngươi thực lạ, ta hơi bất ngờ .” “ Đúng vậy a, đã mười tám tuổi còn mặc áo sơ mi quần bò. ” Kiều Tử Lam nâng khóe mắt lên: “Ngươi vẫn còn là bảo bảo ngoan, đệ tử tốt đi!.” Diệp Miêu chú ý tới Kiều Tử Lam có mùi nước hoa, lông mi quá dài tựa như đã vẽ, đương nhiên điềm này chỉ là suy đoán của hắn . Diệp Miêu không biết trang điểm, hơn nữa hắn cảm thấy nam nhân trang điểm có chút kỳ quái. Hắn đột nhiên cảm thấy được Kiều Tử Lam đã không giống với trước kia . Hắn thấy nam hài trước mắt này, rất xa lạ . Hắn cố gắng đánh vỡ không khí xấu hổ này: “Ân… Ngươi cũng thi vào trường đại học, đi ra ngoài chơi..” “Ta không thi. ” Kiều Tử Lam vẫn đang cười: “Ta sớm đã nghỉ học.” “A?” Diệp Miêu khó có thể tin: “Vì cái gì a, ngươi học tốt như vậy!” “Học không được ” Kiều Tử Lam ngắn gọn nói: “Không có tâm tư.” Diệp Miêu không biết nên nói với hắn cái gì, Kiều Tử Lam đã chuẩn bị rời đi: “Ta và ngươi đã bất đồng , tái kiến.” Diệp Miêu một phen giữ chặt hắn: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Lúc ấy ngươi đột nhiên sinh bệnh , ta mỗi ngày gọi điện thoại đến nhà của ngươi , cũng không có người nghe , lúc sau ngươi chuyển trường ta cũng ghé qua nhà ngươi, nhà của ngươi cũng dọn …” “Còn không rõ sao?” Kiều Tử Lam đánh gảy lời của hắn: “Hiện tại ta đã không thể cùng ngươi làm bằng hữu , ngươi có biết là ta như thế nào không? Anh của ngươi không nói cho ngươi biết sao?” Diệp Miêu rốt cục nghĩ tới: “Ngươi từng gặp anh của ta?” Vì cái gì cho tới bây giờ ca ca chưa nói đã từng gặp Tử Lam… Kiều Tử Lam gật đầu: “Gặp qua một lần, ngươi có biết là ở đâu không?” Hắn gợi khóe miệng tới gần lổ tai Diệp Miêu, nhẹ giọng nói: “Quán bar, ta khiêu vũ ở đó.” Diệp Miêu ngây dại, chuyện này mà nói vơi hắn giống như thế giới bên kia, Kiều Tử Lam nói tiếp : “Còn có, ta là GAY , ăn nằm trên giường với nhiều nam nhân, có tiền thì ai muốn lên giường với ta đều có thể, ta là người như vậy…” “Không được nói như vậy!” Diệp Miêu lắc đầu một cái: “Ngươi không phải là người như thế! Ta không tin!” “Thật không biết là nên nói ngươi ngốc hay là khờ dại.” Kiều Tử Lam giống bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta chính là người như vậy , con người sẽ thay đổi, ta mà ngươi nhận thức, đã sớm…” Hắn ngừng một chút, đột nhiên mỉm cười: “Không tồn tại .” Diệp Miêu lăng lăng nhìn hắn, hoàn toàn không biết vì cái gì hắn trở thành như bây giờ. Kiều Tử Lam xoay người bước đi. Hắn đưa lưng về phía Diệp Miêu, bởi vậy bọn họ nhìn không thấy biểu tình đối phương. Sau đó hắn nghe thấy nam hài phía sau hắn nói: “Chúng ta là bằng hữu…” Kiều Tử Lam không quay đầu lại, nhưng hắn dừng cước bộ, Diệp Miêu bước nhanh qua: “Ta ăn nói vụng về , không biết nói như thế nào, nhưng ta vẫn xem ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, cho dù lời ngươi vừa nói là thật, ngươi vẫn là bằng hữu của ta, không có thay đổi. ” Hắn cúi đầu nói tiếp: “Ngươi là tóc vàng hay là tóc đen, đều là Tử Lam… Ngươi nói không tồn tại, vậy hiện tại ở trước mặt ta là ai, ta chính là cảm thấy được …ngươi vẫn là ngươi…” Kiều Tử Lam quay đầu lại, hắn nở nụ cười một chút: “Ngươi thật là khờ như vậy sao?” Diệp Miêu nhìn hắn, còn thành thật nói: “Cho dù ta là đứa ngốc đi, ngươi biến thành cái dạng gì cũng không sao cả, bởi vì ngươi chính là Kiều Tử Lam, ngươi là bằng hữu của ta. Khi chúng ta ở trung học nhận thức ngày đầu tiên ,từ lúc bắt đầu ta đã xem ngươi như bằng hữu của ta, cho tới bây giờ đều không có thay đổi.” Khi Diệp Miêu trở lại nhà sách Đoạn Tranh đã đứng ở gần cầu thang, đang cầm quyển sách xem. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi ta đến muộn.” Diệp Miêu chạy qua: “Thực có lỗi, vừa rồi ta thấy một bằng hữu đã lâu không gặp, cùng hắn nói mấy câu .” Đoạn Tranh ngẩng đầu: “Không có việc gì , ta cũng vừa đến.” Diệp Miêu vẫn là ngại ngùng: “Thật sự là thực xin lỗi, ta cùng bằng hữu nói chuyện đã quên thời gian, rõ ràng là ta hẹn ngươi đi ra , ta còn muộn…” “Ngươi hẹn ta ,ta đã thật cao hứng . ” Đoạn Tranh cười: “Ngày đó đưa ngươi đi đến trường thi ,ngươi nói với ta tái kiến, mấy ngày này ta vẫn trông ngươi gọi điện thoại cho ta, nghĩ một ngày có thể gặp ngươi.” Diệp Miêu càng áy náy, tiếp tục giải thích:” Đúng vậy, ta không tốt, ngươi giúp ta chuyện lớn như vậy , ta còn cho ngươi chờ.” “Không có việc gì, hôm nay ngươi theo giúp ta ăn cơm chiều thì tốt rồi.” Đoạn Tranh tiếp tục cười nói: “Sẽ không phiền ngươi đi?” Diệp Miêu vội lắc đầu: “Sẽ không , hẳn là ta mời ngươi.” “Thật không sao cả, tiền là vật ngoài thân. ” Đoạn Tranh nhìn xem bốn phía: “Bao nhiêu năm qua ta chưa từng tới nhà sách , ta còn là lần đầu tiên đến nơi đây hẹn, mới vừa tìm quyển sách …” Hắn đem bìa sách cho Diệp Miêu xem, bìa sách hồng nhạt, một hoa lan đang nở. Diệp Miêu sợ chính mình nhìn lầm tên sách, sát sát ánh mắt lại nhìn một cái, hắn ngẩng đầu nhìn Đoạn Tranh: “Đẹp… sao?” Đoạn Tranh gật đầu: “Đẹp, ta muốn mua nguyên bộ, ân, loại sách này vẫn là nên xem, nếu không ta cấp công ty ta mỗi người một bộ…” Diệp Miêu không có thể hiểu lối suy nghĩ của hắn, đành phải nói: “Hôm nay ta hẹn ngươi đi ra là vì cảm tạ ngươi, ta biết ngươi có tiền, đưa ngươi lễ vật sợ ngươi không thích, ân, ta chọn rất lâu…” “Quá tuyệt vời!” Đoạn Tranh chỉ kém nhảy dựng lên , người chung quanh đều ghé mắt, Đoạn Tranh cười đến miệng cũng không khép lại được: “Cái lễ vật gì, mau đem tới , mau đem tới!” “Ta mới vừa chạy ra , còn chưa kịp trả tiền. ” Diệp Miêu mặt đỏ lên: “Ta hiện tại mang ngươi đi xem, nếu ngươi không thích liền đổi.” “Thích , thích , ta nhất định thích …nhất định thích, chúng ta đi mau.” Đoạn Tranh nói xong đi theo, Diệp Miêu chỉa chỉa một giá sách: “Ở nơi đó.” Sẽ không… là sách đi… Đoạn Tranh đi theo Diệp Miêu đến trước một giá sách lớn, Diệp Miêu cao hứng cầm lấy một quyển sách: “Thật tốt, còn không có người động vào, tìm được rồi!” Hắn đem sách đưa tới trước mặt Đoạn Tranh, màu trắng bản in bằng đồng, trên bìa mặt viết : Giảm bớt áp lực công tác. END 37.
|
CHƯƠNG 38.
“Này…” Trong nháy mắt đại não Đoạn Tranh không kịp phản ứng. “Ngươi nói ngươi công tác bề bộn nhiều việc, ân, ta là đệ tử ,không thể hiểu được áp lực trên xã hội, cho nên đã nghĩ có lẽ ngươi cần một vài cách giảm bớt áp lực, liền chọn quyển sách này, ta vừa rồi xem thử cũng rất tốt. ” Diệp Miêu đem sách đưa cho Đoạn Tranh: “Nếu ngươi không thích, ta sẽ đổi cái khác…” Đoạn Tranh cơ hồ là lệ nóng oanh tròng mà đoạt lấy sách: “Ta thích, ta thích, ta phi thường thích.” Kỳ thật phương pháp giảm bớt áp lực công tác tốt nhất chính là gặp ngươi a, tiểu ngu ngốc! Diệp Miêu như trút được gánh nặng: “Ngươi thích ta an tâm, còn nếu ngươi ghét bỏ , ta cũng không biết nên mua cái gì , bởi vì ta cảm thấy được ngươi rất có tiền ,cái gì cũng không cần…” “Ta cần chính là…” Đoạn Tranh đem câu nói kế tiếp nhẫn xuống: “Cám ơn ngươi tặng sách cho ta.” ‘’Ta chỉ muốn cám ơn ngươi.” Diệp Miêu cười cười. ————————————————— Vu Nhất Xuyên đã lên năm tư, có một số việc cần phải về trường xử lí, hắn phải ở ký túc xá vài ngày, thẳng đến có một chút thời gian rảnh mới về nhà. Hắn vừa vào cửa liền thấy một bàn đồ ăn lớn, Y Phân đang lấy đồ uống trong tủ lạnh, nhìn hắn trở về có chút ngoài ý muốn: “Yêu, thực trùng hợp a!.” “Hôm nay ngày gì mà làm nhiều đồ ăn như vậy?” Vu Nhất Xuyên đi qua , thuận tay bốc lên một miếng cá chiên nhỏ: “Miêu Miêu đâu?” “Ở trong phòng, cùng bạn học…” Đúng lúc này, Diệp Miêu mở cửa phòng , hai thiếu niên đi ra. Vu Nhất Xuyên rõ ràng sửng sốt một chút. “Nghe được thanh âm ca ca thì biết ca ca về nhà , hảo xảo nga, hôm nay mời Tử Lam ăn cơm a!” Diệp Miêu đã chạy tới: “Vài ngày không gặp ca ca …” “Mấy ngày nay bận.” Vu Nhất Xuyên ngắn gọn nói, hắn nhìn về phía thiếu niên tóc dài sau lưng Diệp Miêu: “Nhĩ hảo.” “Nhĩ hảo ” Kiều Tử Lam đối hắn gật đầu: “Xem ra ta cùng Nhất Xuyên ca ca thật sự thực có duyên phận a!.” Diệp Miêu kéo Vu Nhất Xuyên ngồi vào bàn ăn : “Ca, chuyện ngươi gặp Tử Lam cũng không nói cho ta, hắn nói là hắn không cho ngươi nói , các ngươi rất ăn ý đi, biết rõ ta cùng Tử Lam đã lâu không gặp cũng không nói.” Vu Nhất Xuyên mắt liếc Kiều Tử Lam một cái. Y Phân bên cạnh giải vây ngồi xuống:” Đúng vậy nga, con ta đã lâu không gặp ngươi, tiểu Lam , ngươi thật sự là thật lâu không tới nhà của chúng ta chơi, nghe nói là sinh bệnh, hiện tại đã hết rồi đi!.” Kiều Tử Lam hơi cười: “Đã không có thuốc nào cứu được .” “A?” Y Phân sửng sốt một chút, không biết nên nói tiếp như thế nào. Diệp Miêu vội nói: “Mẹ, Tử Lam hay nói giỡn , đến, ăn cơm đi.” Y Phân cũng không hiểu sao lại thế này, vội đổi dề tài: “Tiểu Lam thi vào trường đại học thế nào? Muốn học ngành gì?” Diệp Miêu liều mạng nháy mắt, Kiều Tử Lam vẫn đang cười: “Diệp Miêu không cùng a di nói? Ta đã sớm nghĩ học .” “A?” Y Phân lại ngây người một chút: “Ngươi đã đi làm?” “Đúng vậy a, ta tại quán…” “Không đi học cũng không có gì.” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời Kiều Tử Lam , thực tự nhiên nói: “Hiện tại đi học không nhất định có tiền đồ, có tiền đồ cũng không nhất định phải đi học.” Y Phân nhìn đứa con: “Ngươi ngụy biện cái gì, đi học tổng so với không đi học cũng lợi thế hơn.” Vu Nhất Xuyên uống nước, thản nhiên nói: “Vậy cũng không nhất định, cơ hội mới là trọng yếu . Có người từ nhỏ sinh ra trong gia đình quyền thế ,cái gì cũng có, khởi điểm cũng là đã hơn phần lớn người phấn đấu cả đời cũng không đạt tới, không so sánh được.” “Ngươi nhiều ngụy biện , ta không nói lại ngươi, chúng ta ăn cơm.” Y Phân nói với Kiều Tử Lam nói: “Tiểu Lam đã lâu không có tới trong nhà làm khách , đừng khách khí, ăn nhiều một chút nga.” Kiều Tử Kam gật đầu, Diệp Miêu cũng gấp đồ ăn cho hắn, Vu Nhất Xuyên không ăn , chỉ uống đồ uống, hỏi: “Các ngươi gặp lại như thế nào?” “Ca ca sao không ăn a? ” Diệp Miêu bên cạnh gấp đồ ăn cho ca ca ,vừa nói: “Ta đến nhà sách mua sách thì gặp hắn, hảo trùng hợp.” Vu Nhất Xuyên thuận miệng hỏi: “Mua sách gì?” Diệp Miêu không cần nghĩ nói: “Nga, ta mua hai quyển sách giống nhau, ‘giảm bớt áp lực công việc ‘, ta chuẩn bị đợi lát nữa đưa cho ngươi sao, quyển sách kia rất tốt , Đoạn Tranh cũng thích xem!” Vu Nhất Xuyên biểu tình không có gì bất đồng: “Đoạn Tranh? Là người ngày đó đưa ngươi đi thi ?” “Ân! Chính là hắn, hắn giúp ta lớn như vậy, ta hẳn là nên cảm tạ hắn, nhưng không biết tặng hắn cái gì, hắn rất có tiền cái gì cũng không thiếu, đành phải mua sách , ta mua hai bản giống nhau , ngươi một quyển hắn một quyển, vốn ta còn cảm thấy được ta thực keo kiệt. ” Diệp Miêu vừa ăn cơm vừa nói: “May mắn hắn thực thích.” “Đúng vậy a, chạy BMWs, lại là người Đoạn gia.” Vu Nhất Xuyên nở nụ cười một chút: “Hắn còn suất nữa, mụ mụ không phải nói hắn giống diễn viên sao?.” “Ta không để ý, bất quá nhìn hắn cũng tốt lắm, đi đến nơi nào thoạt nhìn cũng rất có… rất có khí chất đi. ” Diệp Miêu suy nghĩ một chút: “Cũng không tự cao tự đại, trừ bỏ dễ dàng kích động một chút,thật sự là một người rất được.” Sau khi ăn xong bữa cơm chiều , trời đã có điểm đen, Kiều Tử Lam chuẩn bị trở về nhà, Vu Nhất Xuyên cầm lấy chìa khóa xe: “Ngồi giao thông công cộng phiền toái, ta đưa ngươi về.” Kiều Tử Lam ánh mắt sáng trong nhìn hắn, Diệp Miêu cũng gật đầu: “Hảo, ca ca đưa ngươi về.” Diệp Miêu đưa hai người tới cửa xe lên lầu trở về nhà, Y Phân đang thu thập chén dĩa, vừa nói: “Bạn học ngươi như thế nào thành cái dạng này, nhuộm tóc, cũng không đi học, hiện tại hắn làm gì? Vừa thấy liền không giống như là tiểu hài tử trong sạch, trước kia không phải tốt lắm sao.” Diệp Miêu giúp kế mẫu thu thập: “Có thể là đã xảy ra một việc đi, hắn không muốn nói.” Y Phân cau mày: “Tiểu Miêu, về sau ngươi đừng lui tới với hắn , hắn sẽ phá hư ngươi.” Diệp Miêu dừng tay lại: “Mụ mụ, tại sao ngươi nói như thế, hắn sẽ không , hắn là bạn tốt của ta.” Y Phân nhìn Diệp Miêu: “Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu, người sẽ thay đổi, hài tử Kiều Tử Lam trước kia tốt lắm, sáng sủa hoạt bát, cũng biết lễ phép. Chính là ngươi nhìn xem hắn bây giờ là cái bộ dáng gì ? Không lo học hành, hỏi thân thể của hắn, còn nói câu ‘’không có thuốc nào cứu được’’, nhìn hắn mặc quần áo làm sao giống người đàng hoàng, còn đeo nhiều vòng trang sức như vậy, mang nhiều nhẫn như vậy, còn vẽ mắt, hoá trang, đây là người nào a! Giống như yêu quái!” “Mụ mụ!” Diệp Miêu kêu lên: “Hắn bề ngoài là có biến hóa, nhưng hắn vẫn là Tử Lam a , hắn là người bạn tốt đầu tiên của ta, cũng vẫn sẽ là bằng hữu của ta.” “Ngươi xem hắn là bằng hữu nhưng chưa chắc hắn còn xem ngươi là bằng hữu. ” Y Phân lắc đầu, tiếp tục thu thập: “Ngươi quá ngây thơ rồi, lòng người hiểm ác làm sao hiểu được.” “Nhưng Tử Lam không phải là người xấu, ta tin tưởng hắn.” Diệp Miêu thật sự sinh khí, hắn bưng bát lên đi tới phòng bếp, thở phì phì ,nghĩ không muốn nói nữa. ———————————————————- Vu Nhất Xuyên cho xe dừng lại , Kiều Tử Lam nhìn về phía hắn: “Cám ơn ngươi đưa ta về.” Nói xong liền chuẩn bị xuống xe. “Từ từ. ” Vu Nhất Xuyên đột nhiên mở miệng: “Ta có lời muốn nói với ngươi.” Kiều Tử Lam cười cười: “Ngươi là muốn ta không cần lui tới cùng Diệp Miêu đi? Yên tâm, ta vốn cũng là không tính như thế, lần này là lần gặp cuối cùng.” Vu Nhất Xuyên ‘’ân’’ một tiếng: “Tốt nhất là như vậy.” Kiều Tử Lam liếc hắn một cái: “Ngươi sợ ta đem đệ đệ của ngươi làm hư?” “Cũng không phải, Miêu Miêu không phải dễ bị người làm xấu.” Vu Nhất Xuyên ánh mắt không có nhìn hắn: “Nhưng là ít tiếp xúc một chút cũng hảo hơn, hy vọng ngươi đừng để ý ta thẳng thắn.” “Không sao, ta biết mình là dạng mặt hàng gì.” Kiều Tử Lam cũng không ngại: “Bất quá, ta trước kia cũng nghĩ mình không phải người dễ bị người khác làm hư, nhưng hiện tại thì sao? Rối tinh rối mù.” Vu Nhất Xuyên khẽ cười một tiếng: “Biết rối tinh rối mù còn không sửa? Ngươi còn trẻ.” “Quên đi, có một số việc không phải mình có thể khống chế.” Kiều Tử Lam nhún nhún vai: “Ta đi đây, cám ơn ngươi đưa ta về, hôm nay cũng sẽ là ta và ngươi gặp mặt một lần cuối cùng.” Hắn mở cửa xe chuẩn bị đi ra ngoài, trong nháy mắt đó Vu Nhất Xuyên đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của hắn, kéo hắn vào trong lòng ngực. END 38.
|
CHƯƠNG 39.
Mà đồng thời, ngoài cửa xe một trận chất lỏng tạt vào, rơi trên mặt đất phát ra thanh âm ăn mòn ‘’két két’’, một chút mùi khó chịu bay ra. “Tiện nhân!” Thanh âm một người nam nhân vang lên : “Tiện nhân! Có giỏi thì ra đây!” “Đừng đi ra ngoài.” Vu Nhất Xuyên buông tay Kiều Tử Lam ra, mở cửa xuống xe, hắn nhìn nam nhân xa lạ: “Ngươi là ai?” Nam nhân vẻ mặt phẫn nộ, hắn ném xuống bình không trong tay: “Ta là ai! Ta nên hỏi ngươi là ai! Một đôi tiện nhân!” Hắn chạy lại bắt lấy cổ áo Vu Nhất Xuyên,nhưng hắn chậm một bước, Vu Nhất Xuyên một quyền đánh lên gương mặt nam nhân, nam nhân hét lên rồi ngã gục. Vu Nhất Xuyên mắt nhìn cái bình bị vứt bỏ cùng chất lỏng trên mặt đất, hắn cười cười: “Nguyên lai là axit sunfuric, ngươi muốn trả thù?” Nam nhân bụm mặt đứng lên: “Tiện nhân! Ta không tha cho ngươi! Ngươi cho là ngươi tìm cái tiểu bạch kiểm có xe là rất giỏi ? !” Vu Nhất Xuyên đi qua một bạt tai tại trên mặt hắn: “Lái xe sẽ là tiểu bạch kiểm, vậy còn người chạy BMWs thì sao?!” Hắn trên mặt hơi hơi cười, đột nhiên nắm tóc nam nhân nện lên kim loại phía sau xe, xe có lọng kim chúc lập tức một khối rớt xuống, cùng với thanh âm cơ thể nặng nề truyền tới.(Ai ! Nhất Xuyên a!Đừng nhắc tới BMWs nữa,rồi anh cũng sẽ mua được mà) “Buông!” Nam nhân quát, huyết theo mặt chảy xuống. “Rất không may a, tâm tình ta hôm nay thực không tốt.” Vu Nhất Xuyên cũng không buông tay, chỉ cười cười mà đem nam nhân đứng lên, lại thuận thế đạp xuống mặt đất, sau đó hắn một cước dẫm nát mặt nam nhân: “Bị đá liền muốn trả thù sao? Nguyên lai không chỉ riêng học sinh trung học mới như vậy a!” Nam nhân đã ý thức được mình và đối phương thể lực chênh lệch, chỉ có miệng còn không biết , nói: “Con mẹ nó , các ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt, tiểu tiện nhân này đá ta , sớm muộn gì cũng tới ngươi…” “Đúng vậy sao? Chúng ta kết quả không tốt cũng không quan hệ, nhưng ngươi có sợ ngươi hiện tại sẽ không có kết quả tốt không? ” Vu Nhất Xuyên vẫn cười: “Ngươi xem khu này trời tối như vậy, hiện tại cũng không ai đi ngang qua, ta giết ngươi thực dễ dàng, sau đó ta đem ngươi tới ngoại ô hoang dã phao thây, ha hả, không có vật chứng,ngươi sẽ thành cô hồn dã quỷ …” Hắn nói chuyện mang theo âm cười , cũng không phải lãnh, giống như vui đùa, tùy ý nhẹ nhàng. Nam nhân thấy không xong , run rẩy lên: “Không… Không…” “Không muốn, thì không bao giờ … đến đây, nếu không..ta cũng sẽ đem axit tạt lên người ngươi…” Vu Nhất Xuyên nâng chân lên : “Axit sunfuric đến trên người có ý gì, ta hóa học không giỏi đi, axit chậm rãi tiêm vào trong thân thể mới có ý tứ, cùng máu lưu thông, đốt tâm can khí thận, không biết có thật tốt ngoạn không…?” Nam nhân té chạy: “Ngươi này… biến thái… biến thái…” Nháy mắt bỏ chạy đến không thấy thân ảnh . Vu Nhất Xuyên xoay người trở về trong xe: “Đã không có việc gì .” Hắn nhìn Kiều Tử Lam, nam hài tử lui thành một đoàn nhỏ, tay ôm chân, tóc dài bay trên mặt của hắn, nước mắt trên gương mặt tái nhợt chảy xuống. Vu Nhất Xuyên sửng sốt một chút: “Rất sợ ?” Hắn vươn tai muốn trấn an nam hài tử, nhưng Kiều Tử Lam lập tức hét rầm lên: “Đừng đụng ta! !” “Ta vừa rồi đó là dọa hắn , sẽ không đem ngươi dọa tới như vậy đi! ” Vu Nhất Xuyên đành phải lùi tay về : “Vừa rồi thực nguy hiểm, thiếu chút nữa axit liền dính trên người ngươi .” Hắn phát giác thân thể Kiều Tử Lam vẫn run rẩy, tùy tay từ chỗ ngồi phía lấy áo khoác phủ lên cho hắn: “Đừng sợ.” Kiều Tử Lam vùi đầu vào khuỷu tay khóc lên. Vu Nhất Xuyên hoàn toàn không hiểu hắn , đành phải ngồi ở một bên đốt điếu thuốc: “Biết sợ? Không cần lại trêu chọc nam nhân nữa, người trên xả hội thực phức tạp, phải biết bảo vệ mình. ” Hắn ngừng một hồi, sau một lúc lâu nói: “Ngươi xuống xe đi, ta phải đi về.” Kiều Tử Lam nức nở một hồi, mở cửa xuống xe, không có nói chuyện, cũng không quay đầu lại. Vu Nhất Xuyên về đến nhà , Diệp Miêu đang ngồi một mình ở trong phòng ngẩn người, vừa thấy hắn vào cửa nhìn hắn bằng đôi mắt trông mong. Vu Nhất Xuyên hiểu ý, đi vào phòng thuận tay đóng cửa: “Làm sao vậy? Đang tức giận ai?” Diệp Miêu đi tới ôm lấy ca ca: “Mụ mụ không muốn ta cùng Tử Lam ngoạn…” Vu Nhất Xuyên nghe khẩu khí hắn ủy khuất liền cười: “Nàng không cho ngươi cùng Tử Lam ngoạn, ngươi sẽ không cùng Tử Lam ngoạn sao?” “Ta không muốn làm mụ mụ sinh khí. ” Diệp Miêu ngẩng đầu lên: “Tử Lam thay đổi rất nhiều, ta cũng thừa nhận, nhưng nếu làm bằng hữu sẽ vẫn làm a, hơn nữa Tử Lam vẫn là Tử Lam, hắn chỉ là bề ngoài thay đổi…” Thanh âm thấp đi, dần dần nghe không được, Vu Nhất Xuyên vuốt cằm đệ đệ : “Ngươi cũng cho rằng hắn chỉ là bề ngoài thay đổi? Đừng tự lừa gạt mình .” “Tử Lam lúc trước không phải người như vậy, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra với hắn, sinh bệnh chỉ là lấy cớ. Nếu như quả thật là sinh bệnh, vì cái gì lúc ấy ta không thể đi thăm, vì cái gì hắn muốn chuyển nhà, vì cái gì không đến năm hắn thay đổi nhiều như vậy?Lúc trước hắn sáng sủa , đối với ai cũng hảo, cũng nhiệt tình, ai hắn cũng nguyện ý giúp đỡ, luôn luôn cười, vô cùng cao hứng , mà hiện tại…” Diệp Miêu thùy mắt suy nghĩ: “Hắn không vui, khi hắn không nói lời nào phi thường lạnh lùng, như là đem mình cùng bên ngoài ngăn cách , ta không muốn hắn như vậy…” Vu Nhất Xuyên không cho là đúng: “Bất quá ta cũng cho rằng ngươi ít cùng hắn tiếp xúc sẽ tốt hơn. Chuyện bằng hữu hay không bằng hữu không liên quan, vì hắn hiện tại quan hệ với người khác rất phức tạp, ta không có nói cho ngươi biết , hắn ở quán bar khiêu ống tuýp , thu một ít tiền liền bồi người uống rượu, giao tế cũng hỗn loạn.Ta đương nhiên yên tâm ngươi sẽ không theo hắn học cái xấu, nhưng là ta lo lắng…” Hắn nhìn đệ đệ lông mi dài rũ xuống: “Hắn tới gần sẽ ảnh hưởng tới ngươi, cho dù hắn là vô tâm.” “Sẽ sao?” Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Kỳ thật chuyện khiêu ống tuýp, chuyện tiền bạc của hắn , ta biết, chỉ là ta là bằng hữu của hắn, nếu ta cũng vứt bỏ hắn, hắn sẽ càng buồn hơn…” “Có một số việc phức tạp hơn ngươi nghĩ, tâm địa ngươi thiện lương, chính là…” Vu Nhất Xuyên kéo đệ đệ vào trong lòng ngực , hắn thở dài: “Ta sẽ lo lắng a.” “Ca ca…” “Bằng hữu có thể quen người khác, Kiều Tử Lam thiếu một bằng hữu như ngươi cũng không sao , hơn nữa ngươi phải hiểu được một việc….” Vu Nhất Xuyên cúi đầu: “Đồng tình, cũng không phải là thứ nam nhân cần .” Diệp Miêu nhìn ca ca: “Ngươi là nói, ta đồng tình hắn? Ta không phải…” “Không phải ngươi cho rằng… ” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời đệ đệ : “Mà là hắn cho rằng, cho nên dù là vì muốn hắn tốt, cho dù vì không cho mụ mụ sinh khí, cũng đừng tìm hắn. ” Hắn nở nụ cười một chút: “Hoặc là vì không muốn ca ca mỗi ngày lo lắng!” “Ca…” Diệp Miêu không kịp đáp ứng hay cự tuyệt, môi Vu Nhất Xuyên ôn nhu mà hữu lực rơi xuống, ngăn chặn lời hắn muốn nói. Diệp Miêu nhắm mắt lại, hít thở không thông làm cho Diệp Miêu dần dần bị lạc. ———————————————————–. Ngày hôm sau ăn điểm tâm , Diệp Miêu giải thích với kế mẫu : “Mụ mụ, ngày hôm qua thái độ ta không tốt, thực xin lỗi.” Y Phân cười: “Mẫu tử có chuyện gì là giận hờn!” Diệp Miêu ngượng ngùng: “Mụ mụ không giận ta là tốt rồi.” “Không tức giận, không tức giận, chỉ cần ngươi cùng Nhất Xuyên hảo hảo , mụ mụ cũng không có tâm nguyện khác .” Y Phân vừa nói vừa đem trứng chiên để vào bát hai người con: “Ăn nhiều một chút.” Vu Nhất Xuyên lấy thìa : “Quá chín rồi, trong tiệm cơm lòng đỏ trứng đều vừa chín tới.” “Chê mẹ ngươi làm không tốt a, chính mình không chiên còn chọn tam lấy tứ. ” Y Phân đưa sữa cho Diệp Miêu : “Vẫn là tiểu Miêu tri kỷ a, sữa không để cho ca ca .” Người một nhà cười rộ lên, Vu Nhất Xuyên nói: “Ôi chao, ta không phải ý tứ này, ta ý là nói mẹ làm trứng chiên rất đặc sắc…” Hắn đang nói di động đột nhiên vang lên, Vu Nhất Xuyên nhìn màn hình:”Là đồng sự.”Liền nghe máy. Đầu kia lập tức truyền đến một thanh âm nam nhân nghẹn ngào : “… Nhất Xuyên…” Vu Nhất Xuyên đỡ lấy cái trán: “Phương Lỗi a, có chuyện chậm rãi nói, ngươi khóc cái gì a?” “Nhất Xuyên…” Đầu kia kêu một tiếng , lại nghẹn ngào , cái gì cũng không nói nên lời. “Quên đi , ngươi đừng khóc nữa, ta lập tức đi tìm ngươi.” Vu Nhất Xuyên khép lại di động đứng lên: “Mụ mụ, Miêu Miêu, các ngươi ăn, ta có chút việc, đi trước.” END 39.
|