Tuyền Qua
|
|
CHƯƠNG 40.
Vu Nhất Xuyên nghĩ không ra là chuyện gì, đứng ở bên cạnh nam nhân gục xuống bàn nức nở , khó được kiên nhẫn khuyên: “Rốt cuộc chuyện gì, nói mau a, ta sẽ giúp ngươi.” Phương Lỗi vẫn không nói lời nào, Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Nếu không nói , ta đi đây.” “Mẫn Tư… Mẫn Tư nàng…” “Nàng làm sao vậy?” “Tối hôm qua ..nàng cùng người khác hẹn hò…” Vu Nhất Xuyên nói : “Hẹn hò mà thôi, cũng không phải kết hôn, còn gì nữa?” “Ngươi không biết nàng là cùng ai hẹn hò a! ” Phương Lỗi ngẩng đầu: “Nàng hẹn hò nam nhân kia trên TV từng thấy qua, là tập đoàn Đoạn Thị, vừa suất lại có tiền, Mẫn Tư nhất định sẽ coi trọng hắn, bọn họ nhất định sẽ kết hôn …” Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ngươi luôn miệng nói thích mẫn tư, cũng bởi vì hắn là người Đoạn gia liền rút lui ? Xem ra ngươi yêu Mẫn Tư học tỉ cũng không bao nhiêu.” “Không phải! Ta là thật tâm với Mẫn Tư, chính là ta lấy cái gì so với người khác. ” Phương Lỗi cam chịu nói: “Ta không có tiền , không nhà , không xe, bộ dạng nhục nhã, tóc cũng bị rụng hết…” Vu Nhất Xuyên thấy trên mặt hắn đầy nước mũi nước mắt ôm đồm , cảm thấy rất dọa người , không tự giác hồi tưởng lại tối hôm qua nước mắt Kiều Tử Lam, quả nhiên đại thúc chênh lệch với thiếu niên a, khóc lên một cái chật vật lôi thôi , một cái lê hoa đái vũ… Vu Nhất Xuyên thân thủ dùng sức xoa đầu Phương Lỗi: “Ngươi bây ở đây cam chịu phải không? Thực thích sẽ đem nàng truy trở về , mà không phải ngồi ở chỗ này chỉ biết khóc khóc khóc.” “Ta không thể so với người khác…” Phương Lỗi bị Vu Nhất Xuyên xoa đầu ngồi yên nức nở: “Ngươi nói rất đúng, chúng ta cần tiền… có tiền mới có làm chủ…” Vu Nhất Xuyên buông tay: “Ta cũng biết a, nhưng tiền kiếm không ra a, lần trước ta đã nói với ngươi, có một người bán lại công ty giá thấp, dọn dẹp một chút chính sách ,chúng ta có thể kiếm ra tiền, nhưng lại không có tài chính để mua vào.” Phương Lỗi lấy khăn sát nước mũi, vẫn nức nở: “Ngươi cần… ngươi cần bao nhiêu tiền?” “Trừ bỏ tiền đang có, ít nhất cần ba trăm vạn.” Vu Nhất Xuyên nghiêng mắt nhìn hắn: “Ngươi có tiền?” “Ta không có, nhưng ta biết có loại ngân hàng tư nhân, có thể cho vay ngắn hạn rất nhiều tiền, loại này…” “Câm miệng! Muốn cũng đừng nghĩ, ngươi có biết cái loại này là cái gì không?” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời của hắn: “Đó là vay nặng lãi a, lãi còn hơn vốn.Hơn nữa ngươi còn không biết,cái loại cho vay này không phải giống như ngân hàng, vay nặng lãi này mà không đủ trả , xã hội đen phía sau sẽ lấy mạng của ngươi!” Phương Lỗi ngẩng đầu: “Nhưng tiền này là mượn được nhanh nhất a, không phải ngươi nói chỉ cần dọn dẹp một chút chính sách là có thể kiếm tiền sao! Ta tin tưởng ngươi a!” Vu Nhất Xuyên sắc mặt thay đổi: “Con mẹ nó , ngươi sẽ không đã cùng những người đó liên hệ đi ?” Phương Lỗi bị hắn làm hoảng sợ: “Ta muốn kiếm tiền…” “Muốn kiếm tiền cũng phải nhìn đối tượng! Xã hội đen sẽ lấy mạng ngươi!” Vu Nhất Xuyên một cái tát chụp trên đầu hắn: “Con mẹ nó , ngươi muốn tiền điên rồi !” “Ta muốn có nhiều tiền một chút. Ta nghĩ cùng Mẫn Tư một chỗ…” Phương Lỗi cúi đầu: “Ta muốn nàng có thể nhìn ta một lần… Ta muốn có thể xứng đôi với nàng…” Vu Nhất Xuyên ngồi xuống, hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng: “Ngươi mượn nhiều ít, khi nào thì trả lãi?” “Vừa đúng ba trăm vạn, bên kia nói nội trong hai mươi bốn giờ …” Phương Lỗi không dám nhìn hắn: “Tối hôm qua ta nhìn thấy Mẫn Tư cùng người khác, sau lại suy nghĩ thật lâu mới đi vay tiền …” “Suy nghĩ? A, bất quá tiền tới coi như nhanh, đợi cho giấy tờ xong,ta lập tức đi mua. ” Vu Nhất Xuyên thanh âm hoàn toàn khôi phục bình tĩnh ngày thường: “Chúng ta sẽ làm tốt.” “Ngươi… ngươi không mắng ta ?” “Tiền cũng đã mượn ,mắng còn có tác dụng gì, xem làm sao đem số tiền kia phát huy tác dụng lớn nhất , kiếm nhiều tiền nhất đi.” ———————————————————————– Ngày có kết quả thi đại học Vu Nhất Xuyên bồi ở nhà với Diệp Miêu, Diệp Miêu vẫn khẩn trương, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, Vu Nhất Xuyên an ủi hắn: “Không sao, đừng lo lắng, có ca ca ở đây.” Diệp Miêu thanh âm phát run: “Có ngươi… có ích lợi gì, ngươi cũng không phải chấm thi…” Vu Nhất Xuyên nắm tay đệ đệ : “Ta là hậu thuẫn của ngươi , cho dù thi không đậu, ca ca sẽ nuôi ngươi a.” “Ta mới không cần người khác nuôi, ta muốn lên đại học.” Ngón tay Diệp Miêu giảo ngón tay Vu Nhất Xuyên: “Ai, ta nghĩ nhiều ngày, thành tích giảm xuống thiệt nhiều…” Vu Nhất Xuyên hiểu được hắn nói thời điểm phụ thân hắn qua đời, sự kiện kia đối với Diệp Miêu đả kích quá lớn, một thời gian dài không có tâm tư học tập, cả người uể oải không phấn chấn, thành tích cũng từ trong top mười lọt xuống hai mươi. Vu Nhất Xuyên ôm đệ đệ: “Đừng nghĩ nhiều quá, chờ kết quả đi, mấy giờ nữa có thể gọi điện thoại tra .” Diệp Miêu gật gật đầu: “Vẫn là cảm thấy được…” “Còn cảm thấy lo lắng , vậy làm một chút chuyện cho qua thời gian đi.” Vu Nhất Xuyên không hề cố kỵ địa nói , tay vuốt lưng đệ đệ: “Cam đoan mấy giờ này qua thật nhanh.” Diệp Miêu ngượng ngùng, Vu Nhất Xuyên liền mạnh mẽ đè mặt hắn hôn môi, chỉ chốc lát hai người thở hồng hộc, trên ghế sa lon cuốn thành một đoàn. Vu Nhất Xuyên tiếp theo cởi khóa quần đệ đệ, ngón tay bởi vì dục vọng mà không tự giác phát run, Diệp Miêu nhắm mắt, sắc mặt ửng đỏ, môi hồng diễm lệ. Đúng lúc này, di động Diệp Miêu để một bên vang lên. Vu Nhất Xuyên không muốn cho đệ đệ nghe, tay vẫn đặt tại thắt lưng không buông , Diệp Miêu có chút nóng nảy: “Ta có điện thoại , không biết có chuyện gì!.” “Không có chuyện gì so với hiện tại quan trọng hơn…” Vu Nhất Xuyên đã cởi xong khóa quần Diệp Miêu, ngón tay dò xét đi vào. “Không cần… ca ca… ta muốn đi nghe…” Diệp Miêu giãy dụa đẩy Vu Nhất Xuyên ra , với tay lấy điện thoại nghe. Vu Nhất Xuyên bị đệ đệ đẩy ngồi ở trên ghế sa lon, hắn có điểm bực mình. Di động truyền đến thanh âm ngốc của người nào đó: “Kết quả thi đại học …” Diệp Miêu sửa sang lại quần áo hỗn độn, cầm di động: “Ngươi nói cái gì?” Đoạn Tranh cười nói: “Ta hiện tại ở chỗ chiêu sinh, giúp ngươi tra xét điểm, nguyện vọng thứ nhất của ngươi đã được tuyển , thư thông tri ta sẽ đã lấy ra trước, khi nào rãnh đem qua cho ngươi nga.” “Trúng tuyển…” Diệp Miêu sửng sốt một chút: “Ngươi nói ta đã đậu?” “Đúng vậy , ta dùng tên ngươi tra , người cùng tên cũng thật không ít, ta hảo hảo dò thật kĩ, quả nhiên tìm được , trường học này không tồi, chúc mừng chúc mừng.” “Thật vậy sao? Cám ơn…” Diệp Miêu nhất thời đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ lặp lại : “Cám ơn…” Đoạn Tranh nghe thấy hắn không thích hợp: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi khóc?” Nước mắt theo hai má không ngừng chảy xuống, Diệp Miêu nâng mắt nhìn trên tường đối diện di ảnh phụ thân , một tấc vuông hình ảnh như đối hắn mỉm cười, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. “Ba ba… Là ngươi phù hộ ta …” Vu Nhất Xuyên đi qua , hắn ôm lấy đệ đệ: “Đừng khóc , đây là chuyện đáng để cao hứng.” Đoạn Tranh đang ở di động nói: “Không cần cảm tạ ta, là chính ngươi làm thật tốt, chừng nào ngươi rảnh ,ta đem thư thông tri đưa cho ngươi.” Diệp Miêu kịp phản ứng: “Nga, không vội, không cần lấy trước, ta chờ bưu cục gửi thì tốt rồi, thật sự… phi thường cảm tạ ngươi.” “Không sao,chỉ là việc nhỏ.” Đoạn Tranh sang sảng cười rộ lên: “Cùng người nhà báo tin vui đi, không quấy rầy .” Nói xong cúp điện thoại. Diệp Miêu chậm rãi khép lại di động, chôn ở trong ngực Vu Nhất Xuyên : “Ca ca, ta thật cao hứng…” Nói xong liền khóc . Vu Nhất Xuyên xoa lưng đệ đệ , hắn không có nói gì, Diệp Miêu khóc nói: “Nếu ba ba có thể nhìn thấy thì tốt rồi… Ba ba trước kia luốn nói muốn ta lên đại học, hiện tại ta thi đậu … Hắn lại không nhìn thấy …” “Thúc thúc sẽ cao hứng .” Vu Nhất Xuyên nhẹ giọng nói. END 40.
|
CHƯƠNG 41.
Đoạn Tranh dừng xe trước nhà Diệp Miêu, xuống xe gọi điện thoại: “Ta ở trước nhà ngươi, có thể đi ra ngoài một chút không?” Chỉ chốc lát Diệp Miêu đã đi xuống , chạy tới: “Có chuyện gì ?” “Làm người phát thư.” Đoạn Tranh đem phong thư màu đỏ đưa qua. Diệp Miêu lập tức đoán được bên trong là cái gì, hắn cười rộ lên: “Không phải nói chờ bưu cục gửi sao, còn phiền ngươi đưa một chuyến.” “Dù sao ta cũng không có việc gì, muốn thấy ngươi vui một chút.” Đoạn Tranh trảo trảo tóc: “Mời ta lên uống chén trà được không?” Diệp Miêu do dự một chút, Đoạn Tranh lập tức nói: “Nếu không tiện , ta mời ngươi ra ngoài uống chén trà được không?” Diệp Miêu nói: “Không phải không tiện, là ca ca ta ở nhà, ta sợ hắn mất hứng.” “Nga, ca ca a! ” Đoạn Tranh nói: “Có phải là nam nhân mấy ngày hôm trước ta gọi điện thoại báo tin vui cho ngươi ở bên cạnh không?” “Đúng vậy . ” Diệp Miêu nhìn phong thư, có chút ngượng ngùng: “Thật có lỗi , chúng ta đừng lên nhà, như ngươi nói …chúng ta ra ngoài đi.” Đoạn Tranh vui mừng vô cùng, vội đem cửa xe mở ra: “Thỉnh.” Diệp Miêu ngồi trên xe, Đoạn Tranh cũng lên xe: “Ngươi muốn đi đâu?” Diệp Miêu nhìn phía trước: “Nơi nào cũng được, dù sao… ta cũng có chút chuyện muốn nói với ngươi.” Xe rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt, Vu Nhất Xuyên xoay người tựa vào trên vách tường, hắn vẫn không nhúc nhích , trầm mặc thật lâu. Đoạn Tranh mở nhạc trong xe: “Ta nhớ rõ ngươi thích Ngũ Nguyệt Thiên, ta có một bằng hữu làm trong ngành giải trí , vừa lúc tặng ta CD có kí tên, nghe một chút xem.” Thanh âm Ngũ Nguyệt Thiên theo loa phát ra, loa trong xe Đoạn Tranh hiệu quả tốt lắm, thanh âm A Tín thập phần xuyên thấu: “Khi ta cùng thế giới không giống với , vậy làm cho ta không giống với Kiên trì với ta mà nói chính là lấy mới vừa khắc mới vừa Ta nếu đối với mình không được, nếu đối với mình nói dối Cho dù ngươi không tha thứ , ta cũng không có thể tha thứ Đẹp nhất nguyện vọng, nhất định điên cuồng nhất..’” Đoạn Tranh gặp Diệp Miêu nghe xuất thần, đã nói: “Thích không? Thích ta đưa cho ngươi , bằng hữu của ta từ lúc Ngũ Nguyệt Thiên bắt đầu hát đều có …” “Ta không cần.” Diệp Miêu đánh gảy lời của hắn: “Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng ta thật sự không thể nhận đồ của ngươi .” “Không có việc gì, coi như hoàn lễ quyển sách lần trước.” Đoạn Tranh nói tiếp: “Lần trước sách kia giúp ta rất nhiều, ta vừa thấy quyển sách kia ,áp lực gì đều không có , ta rất là cảm tạ ngươi , CD tính cái gì.” Diệp Miêu nghe hắn nói, nghĩ nghĩ, nói: “Ta không thông minh, nhưng cũng không phải đứa ngốc. Ngươi nói như vậy , làm như vậy là vì cái gì, ta hiểu được .” Đoạn Tranh đành phải im lặng, sợ hãi chuyện không muốn đã xảy ra. Diệp Miêu nói tiếp : “Kỳ thật thích Ngũ Nguyệt Thiên không phải ta, là ca ca ta, ca ca ta thích , nên ta cũng thích, ngươi cảm thấy rất kỳ quái ?” Đoạn Tranh vẫn đang trầm mặc , hắn lắc đầu. Diệp Miêu cúi đầu: “Ta thích ca ca ta, ta chỉ thích một mình hắn, những người khác, mặc kệ là ai, đều không được.” Đoạn Tranh rốt cục mở miệng:” Vậy là….loại thích nào?” “Ta là đệ đệ của hắn, hắn là ca ca ta, hắn luôn bảo hộ ta, ta từ trước đến nay luôn muốn cùng hắn một chỗ, chính là thích như vậy.” Diệp Miêu ngẩng đầu nhìn phía Đoạn Tranh: “Ngươi tốt với ta, ta biết, nhưng ta không thể ỷ vào ngươi tốt với ta mà khi dễ ngươi. Ta sẽ không thích ngươi, ngươi lãng phí thời gian trên người ta , ta sẽ cảm thấy áy náy.” Ánh mắt của hắn cũng không phải thập phần sâu thẳm , cũng không có nhiều sáng ngời chói lọi . Nhưng Đoạn Tranh cảm thấy trên thế gian, nam hài tử này có ánh mắt trong suốt nhất. “Thực xin lỗi, ngươi đối với ta tốt như vậy, hôm nay còn đưa thông tri thư cho ta, ta thật sự rất cảm tạ ngươi. Nhưng ta biết cảm tạ cùng thích, chúng nó là bất đồng . Kỳ thật ta thực nguyện ý cùng ngươi làm bằng hữu, nhưng là đối với ngươi như vậy không công bình. Ta vậy là khi dễ ngươi,cũng đối với ca ca không công bình, ta lừa gạt hắn, ta không thể làm như vậy, cho nên…” Diệp Miêu nhìn hắn: “Lần này là chúng ta lần gặp mặt cuối cùng, được không?” Đoạn Tranh không thể nói cự tuyệt . “Thực xin lỗi. ” Diệp Miêu thùy mi suy nghĩ: “Đúng vậy, ta không tốt, ta không nên cùng ngươi gặp mặt lần nữa, ngày đó cũng không nên gọi điện thoại cho ngươi đưa ta đi thi, cũng không nên cho ngươi đưa thư, nhất định là ta làm cho ngươi hiểu lầm …” “Không phải!” Đoạn Tranh đánh gảy lời của hắn: “Ta là … thích ngươi.” Hắn rốt cục nói ra thích hai chữ, chỉ tiếc thời khắc nói ra đồng thời cũng là bị cự tuyệt . Diệp Miêu tuy rằng vẫn hiểu được ý nghĩ của hắn, nhưng khi nghe vẫn là ngây người một chút, Đoạn Tranh chậm rãi dừng xe lại, ánh mắt nhìn phía trước: “Những lời này ta đã sớm muốn nói , nhưng sợ nói ra ngay cả làm bằng hữu bình thường cũng không được. Bất quá hiện tại xem ra, cho dù không nói những lời này, bằng hữu bình thường cũng khó có thể làm, ngươi không phải là người sẽ chơi trò chơi mập mờ.” Hắn quay đầu nhìn mặt nam hài tử chậm rãi đỏ lên: “Nói thật ta quen nữ nhân nhiều, cũng có nam nhân,đơn giản chỉ là đùa một hồi , cho dù trên giường cũng không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, chơi đùa xong, bọn họ đều nói ra một câu: ‘ nếu ngươi yêu thật sự,liền thất bại’, đùa thôi, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau ta lại gặp ngươi…” Hắn nở nụ cười một chút, thở phào một cái: “Ngày đó xe ta thật là hư giữa đường, ta là ham vui một tý đi ngồi giao thông công cộng , nhìn thấy ngươi đứng ở trạm xe , trong tay còn cầm sách chăm chú xem, ta rất muốn đi trêu đùa ngươi một chút. Kết quả tâm địa ngươi thật sự rất tốt tới giúp ta, đúng vậy, ta và ngươi nhận thức, là ta có dự mưu… Thực xin lỗi, ta lừa ngươi.” Diệp Miêu sửng sốt một chút, thái độ Đoạn Tranh như vậy, ngược lại hắn không thể trách : “Đừng lo .” “Sau đó ta tính đi tìm ngươi, nhưng lại luôn không gặp được, ta không biết ngươi tên gì đành phải đứng ở nơi lần đầu gặp mặt chờ.Nhưng cũng đợi không được, ta tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, còn không có người làm cho ta đây phải chờ đợi, ta tiếp tục chờ , thẳng đến cuối cùng gặp lại ngươi…” Đoạn Tranh cười cười: “Sau ta liền quấn quít lấy ngươi, ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy được rất có lực hấp dẫn .Ngươi không giống những người ta từng gặp. Ta nghĩ nên bắt đầu với ngươi một lần, dù cho thất bại…” Hắn cười một tiếng: “Kết quả thật sự thua.” “Thực xin lỗi.” Diệp Miêu cúi đầu: “Ta nên sớm một chút nói rõ ràng với ngươi.” “Kỳ thật ngươi đã sớm nói rõ ràng , là ta không chịu nhận thua, ngươi không nên áy náy như vậy , quên đi, ta biết ngươi là người thiện lương , nhất định sẽ áy náy . ” Đoạn Tranh lắc đầu: “Được rồi, nói đúng hơn, ta thích ngươi trừ bỏ ngươi khác bọn họ, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn chính là vì bộ dạng ngươi thật sự đáng yêu a, ta ăn ngay nói thật, ngươi có thể khinh bỉ ta là người nông cạn ‘trông mặt mà bắt hình dong’…” Hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy ,Diệp Miêu càng không thể nói gì. “Ngươi bình thường tính tình ôn hòa ,tính cách hướng nội , bộ dáng nhìn qua cũng yếu đuối, nhưng là vừa rồi nghe ngươi nói trắng ra ngươi thích ca ca ngươi, ta đã biết ngươi có bao nhiêu thích hắn , ” Đoạn Tranh thở dài: “Ngươi thực yêu hắn đi.” Yêu? Diệp Miêu vẫn là lần đầu tiên đối mặt với vấn đề này, chữ ‘yêu’ này trong đầu hắn thật xa lạ .Trước khi Vu Nhất Xuyên xuất hiện,hắn không có động tâm với bất luận kẻ nào. Sau khi Vu Nhất Xuyên xuất hiện , trong lòng hắn toàn bộ đều là Vu Nhất Xuyên, là yêu sao? Thầm nghĩ muốn cùng hắn một chỗ, sợ hắn mất hứng , sợ hắn không vui, sợ hắn vất vả , sợ hắn khổ sở, cũng không cự tuyệt hắn , không phản đối hắn, là yêu đi… Diệp Miêu gật đầu: “Đúng vậy a.” END 41.
|
CHƯƠNG 42.
Tân sinh vào trường học lệ thường có quân huấn, Vu Nhất Xuyên đại diện đệ tử năm tư diễn thuyết đón chào tân sinh, hắn đứng ở giữa sân, micro làm cho thanh âm của hắn quanh quẩn trong sân thể dục, Vu Nhất Xuyên nghiêm chỉnh đọc xong. Nữ sinh phía dưới đều khe khẽ nói nhỏ: “Học trưởng này hảo suất a!” Vu Nhất Xuyên phát biểu xong liền nhảy xuống sân , đem bản phát biểu lưu cho lão sư khác, Cốc Sam làm đại biểu xã đoàn ở phía dưới chờ hắn: “Nhĩ hảo oai phong a.” Vu Nhất Xuyên bên cạnh cởi tây trang bên ngoài, vẻ mặt mỏi mệt: “Làm bộ thôi mà.” Hắn bên trong mặc sơ mi lam nhạt , có vẻ nhanh nhẹn lại phong độ của người trí thức mười phần, nhưng đôi mắt mệt mỏi chỉ rõ trạng thái của hắn, Cốc Sam nhìn bạn: “Gần đây bận cái gì mà thành như vậy.” “Áp lực lớn.” Vu Nhất Xuyên ngắn gọn nói, hắn cũng không có đem chuyện mình mở công ty nói ra bên ngoài, ngẫu nhiên có người hỏi , mới hàm hồ nói là kiêm chức ở viện thiết kế . “Ngươi áp lực lớn cái gì, đẹp trai không sợ tìm không thấy bạn gái,chưa tốt nghiệp đã được viện thiết kế mướn a.” Cốc Sam lắc đầu: “Ngươi còn có gì chưa đủ.” Vu Nhất Xuyên xoa mắt: “Ta cần tiền.” “Bạn hữu , ngươi không sao chứ?” Cốc Sam thấy hắn biểu tình cũng không giống như là nói giỡn, quan tâm hỏi : “Ngươi thiếu bao nhiêu tiền?” “Nói đùa thôi.” Vu Nhất Xuyên không muốn nhiều lời. Cốc Sam chụp bả vai hắn: “Không có việc gì là tốt rồi , tiền cũng là vật ngoài thân ! Ta đi lên diễn thuyết đây ” Hắn gần sát lổ tai Vu Nhất Xuyên nói: “Ngươi xem ,tiểu nữ sinh phía dưới nhìn thấy ngươi , hận không thể chạy lên kìa.” Nói xong cười cười, đi lên phía trên. Vu Nhất Xuyên vẫn xoa mắt, tiền là vật ngoài thân, ngươi thiếu 300 vạn thử xem, vẫn chờ chính sách ổn thỏa , chỉ là chính phủ chưa quyết định khiến cho hắn không thể mua xong, kỳ hạn mỗi ngày tới gần, đến kỳ không trả cũng không phải là việc ngoài thân a… Vu Nhất Xuyên thở dài, ngẩng đầu nhìn không trung. ———————————- Khi Diệp Miêu đến trường học mới kế mẫu cùng ca ca cũng đưa đi, Y Phân ở ký túc xá hắn quét dọn, chạy ra chạy vào, Diệp Miêu ở một bên giúp nàng, Vu Nhất Xuyên phải đi xếp hàng đóng phí, kết quả có một phụ đạo viên xem thư thông tri của Diệp Miêu rất khách khí nói: “Nguyên lai ngươi chính là Diệp Miêu a, không cần xếp hàng , ta mang ngươi trực tiếp đi.” Vu Nhất Xuyên ăn mặc bình thường,áo sơ mi vàng xanh,quần trắng, thoạt nhìn thập phần hiền lành, hắn nhìn lão sư: “Vì cái gì?” “Có người nói trước ” .Phụ đạo viên mang theo hắn chen ngang: “Không có việc gì , không có việc gì, bên này xong rồi ta trực tiếp mang ngươi qua bên kia, ngươi yên tâm , nửa giờ ta sẽ giúp ngươi làm tốt thủ tục.” Vu Nhất Xuyên cũng không sữa đúng hắn, chỉ mỉm cười nói: “Người nào chiếu cố ta?” Phụ đạo viên buông tay: “Ta cũng không rõ lắm, là chủ nhiệm phân phó ta, hình như là Đoạn cái gì…” Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Vậy cám ơn ngài.” Toàn bộ xong xuôi , lúc sau Vu Nhất Xuyên xem đồng hồ, quả nhiên nửa giờ. Ngẫm lại ba năm trước đây , chính mình lo liệu thủ tục ước chừng khoảng 1 ngày, quả nhiên không giống với có quyền có tiền , hắn đi trở về ký túc xá, Y Phân còn chưa dọn dẹp xong, cũng thực kinh ngạc: “Tại sao ngươi trở về ?” “Làm xong rồi.” Vu Nhất Xuyên đem tư liệu tùy tay ném tới trên bàn: “Có người chiếu cố riêng, về sau cuộc sống đại học của Miêu Miêu không cần lo lắng .” “Nói như thế nào?” “Chính là Đoạn Tranh kia , a, thật sự là gặp được quý nhân.” Y Phân ngừng tay: “Ngươi đừng cười như vậy ,thực quái , tiểu Miêu gặp được quý nhân là chuyện tốt, ba hắn rất không yên lòng hắn, hiện tại hắn lên đại học , ta cũng coi như không làm … lão Diệp thất vọng, ngươi cũng…” Nàng không có nói thêm gì nữa, Vu Nhất Xuyên cũng không nói gì , hai người nhất thời trầm mặc . Diệp Miêu vừa lúc múc nước đi vào: “Ca ca đã trở lại?” “Làm tốt .” Vu Nhất Xuyên đi qua : “Bên này mẹ giúp ngươi chậm rãi dọn dẹp, ta còn có việc , đi về trước .” Hắn sờ đầu đệ đệ , đi ra ngoài. Diệp Miêu quay đầu lại nhìn Y Phân: “Mẹ, ca ca gần đây có phải có tâm sự hay không?” Y Phân lắc đầu: “Ta không biết, đứa nhỏ này chuyện gì cũng không nói với ta.” “Ta cảm thấy được ca ca giống như tâm tình không tốt. ” Diệp Miêu nghĩ nghĩ nói: “Ca ca nhất định là áp lực quá lớn, chỉ là ta không biết nên giúp hắn như thế nào.” Y Phân cũng thở dài, sau một lúc lâu nói: “Chính ngươi sống thật tốt, đã là trợ giúp hắn lớn nhất .” ————————————————— Vu Nhất Xuyên không biết đi đâu , trên đường dạo qua một vòng mới lái xe về nhà,khi gần đến cửa nhà đột nhiên thấy một thiếu niên gầy yếu. Nam hài tử mặc áo trắng, quần dài xanh trắng, da thịt tái nhợt nhìn có chút tiều tụy, Vu Nhất Xuyên dừng xe lại , đi qua : “Ngươi tới làm gì?” Kiều Tử Lam quay đầu nhìn hắn, chỉ là nhìn hắn, lại không nói lời nào, Vu Nhất Xuyên tâm tình phiền não: “Lần trước không phải ta nói ngươi đừng tìm Miêu Miêu sao…” “Ta tới đây tìm ngươi.” Kiều Tử Lam cúi đầu: “Chuyện lần trước , muốn cám ơn ngươi.” “Chỉ là chuyện nhỏ, bất quá ngươi ngụ ở chỗ đó không an toàn, tốt nhất nên chuyển nhà.” Vu Nhất Xuyên nói xong hướng nhà đi, đi vài bước phát hiện Kiều Tử Lam thế nhưng đi theo hắn, hắn xoay người: “Còn có việc?” Kiều Tử Lam gật đầu: “Ta có lời muốn nói với ngươi .” “Nói.” Vu Nhất Xuyên đứng ở trước mặt hắn. Kiều Tử Lam nhìn nhìn bốn phía, hiện tại thời điểm này là giờ ngủ trưa, bên cạnh không có ai, hắn đến gần từng bước, nhìn Vu Nhất Xuyên: “Nhất Xuyên ca ca, ngươi đối với Diệp Miêu thật tốt, ân, không đúng, là quá tốt. ” Hắn ngừng một chút, nở nụ cười: “Từng có người nói ta mẫn tuệ thật sâu sắc, ngày đó tại nhà ngươi ăn cơm , ta lưu ý thấy… ngươi thích Diệp Miêu, đúng không?” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Ngươi muốn nói cái gì?” Kiều Tử Lam “ân’’ một tiếng: “Ngươi thích hắn, là loại tình nhân , đúng không? Các ngươi, đã phát triển đi?” Vu Nhất Xuyên thái độ lãnh đạm: “Có liên quan tới ngươi sao?.” “Đúng vậy a, cùng ta có liên quan sao?” Kiều Tử Lam mắt nâu dưới ánh mặt trời trong sáng sáng ngời: “Nhất Xuyên ca ca, ta cảm thấy ngươi…kỳ thật không xấu …” “Ta xấu hay không xấu làm sao ngươi biết, ngươi mới gặp ta vài lần.” Vu Nhất Xuyên không muốn cùng hắn nói tiếp, xoay người bước đi. “Đúng vậy a, vì sao ta biết?” Kiều Tử Lam giống như lầm bầm lầu bầu : “Ta biết hay không biết là bởi vì… Thời điểm ngươi đối với ta làm chuyện đó, bịt kín đôi mắt của ta?” Vu Nhất Xuyên dừng cước bộ. Kiều Tử Lam nhìn bóng dáng hắn vẫn không nhúc nhích : “Cái người kia , có phải là ngươi hay không ?” Sau giờ ngọ , thái dương rất lớn, sáng choang làm cho người ta không mở mắt ra được, thanh âm rõ ràng tràn ngập màn nhỉ. Vu Nhất Xuyên chậm rãi xoay người, nhìn thiếu niên tái nhợt kia. “Thời điểm mắt ta bị bịt kín , nhìn không thấy mặt người kia, người kia cũng không nói gì. Nhưng tay hắn đặt trên người ta, rất nhiều rất nhiều buổi tối ta nằm ác mộng thấy bàn tay kia ,sau đó bừng tỉnh… cả người mồ hôi lạnh… Không thể đi vào giấc ngủ… Cái loại xúc cảm này cả đời ta cũng không quên được , ngày đó… khi ngươi kéo ta vào trong lòng ngực, tay ngươi nắm lấy cổ tay ta , giống như trí nhớ sống lại …” Kiều Tử Lam nhẹ giọng nói: “Ta đã biết… Người kia, là ngươi.” Vu Nhất Xuyên vẫn trầm mặc. “Vì cái gì không nói lời nào? Vì cái gì không phủ nhận?” Kiều Tử Lam bước đến gần hắn: “Vì cái gì đối với ta làm chuyện đó ?! Ngươi có biết hay không …ngươi phá hủy ta ?” Hắn đối với nam nhân vẫn đang trầm mặc giơ lên cánh tay, nhưng cái tát lại không có rơi xuống . Vu Nhất Xuyên cầm cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên , mạnh mẽ kéo hắn vào trong lòng ngực. Không có ngôn ngữ dư thừa. Kiều Tử Lam ở trong lòng Vu Nhất Xuyên , thất thanh khóc rống. END 42.
|
CHƯƠNG 43.
Mùa hè qua đi, thời tiết dần chuyển lạnh, Diệp Miêu cuối tuần về nhà lấy y phục mùa thu, Y Phân giúp hắn thu thập: “Cái này cũng cầm lên, còn có cái áo lông này.” “Ít nhất tới tháng mười hai mới thật lạnh. ” Diệp Miêu không cần: “Chỉ cần lấy áo khoác là được rồi.” Vu Nhất Xuyên ở bên ngoài xem tin tức, nói: “Lên đại học , quần áo từ trung học bỏ đi, mua vài bộ đẹp, ca cho ngươi tiền.” Diệp Miêu đi ra ngoài , bổ nhào vào ghế sa lon phía sau hắn: “Ca ca, vì sao gần đây đối với ta tốt như vậy, rất kỳ quái nga.” “Trước kia ta không tốt với ngươi sao?” Vu Nhất Xuyên nhéo mũi hắn một chút: “Miêu Miêu bây giờ là sinh viên , phải mặc quần áo tốt một chút , đừng khiến cho người ta nói ngươi keo kiệt.” Diệp Miêu bỉu môi: “Làm sao keo kiệt a, quần áo trước kia cũng rất tốt.” “Tùy ngươi đi, hiện tại ở đại học thế nào ? Có người truy ngươi hay không a?” Vu Nhất Xuyên cười hỏi: “Có người nào đặc biệt chiếu cố ngươi hay không? “ Diệp Miêu hai mắt thật to trát một chút: “Không có, làm sao sẽ có người để ý ta, ta đây bình thường như vậy.” “Nói dối nháy mắt, tật xấu này vẫn là không sửa.” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Có người đối với ngươi hảo là chuyện tốt, vô luận là nam hay nữ.” “Kỳ thật…” Diệp Miêu có chút thẹn thùng : “Cũng có , có một học tỷ mỗi ngày muốn ta cùng nàng lên thư viện, còn có một nữ sinh nói giặt quần áo cho ta…” “Yêu, tiểu Miêu có nữ sinh theo đuổi!” Y Phân từ trong phòng ôm một đống quần áo đi ra: “Trưởng thành nga…” Người một nhà đang nói chuyện, trong TV tin tức vẫn còn tiếp tục : “… Cơ quan tài chính điều chỉnh lãi suất cho vay nhân dân tệ…” Vu Nhất Xuyên sắc mặt rõ ràng thay đổi, hắn chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm nữ phát thanh TV, nữ phát thanh tư thái chuyện nghiệp báo: “Trong đó, kỳ hạn một năm gởi ngân hàng tiêu chuẩn cơ bản lãi suất lên 0. 25 %, từ hiện hành 2. 25% đề cao đến 2. 50%; kỳ hạn một năm cho vay tiêu chuẩn cơ bản lãi suất lên 0. 25 %, từ hiện hành 5. 31% đề cao đến 5. 56%…” Diệp Miêu cũng nhìn màn hình, lại nhìn ca ca: “A? Ca ca ngươi có cho vay sao?” Vu Nhất Xuyên lắc đầu, đứng lên: “Ta đi ra ngoài một chút.” Nói xong liền đi ra ngoài, Y Phân ở phía sau hắn kêu lên: “Mặc thêm quần áo rồi đi, bên ngoài lạnh …” Nhìn đứa con đã đi không thấy thân ảnh, đành phải lắc đầu: “Ai, hơn hai mươi, còn làm cho người ta lo lắng.” Diệp Miêu còn nhìn TV: “Mụ mụ , ca ca có cho vay sao? Vì cái gì hắn nghe được tin tức sắc mặt cũng thay đổi ?” ——————————————————– Vu Nhất Xuyên lái xe nhanh như bay ,không quan tâm vượt qua xe khác, gió đêm gào thét theo cửa kính xe tràn vào, mà hắn không hề có cảm giác, trong lòng như hỏa sắp đốt hắn , đầu óc của hắn lại càng ngày càng thanh tỉnh, thanh tỉnh đến nỗi như gió đêm lạnh băng. Khi hắn chạy tới ký túc xá ,Phương Lỗi còn đang ngoạn máy tính , Vu Nhất Xuyên tắt đi màn hình. “Tại sao ngươi tắt máy tính của ta!” Phương Lỗi vừa nói vừa ấn nút mở: “Đến trễ như thế , có chuyện gì?” Vu Nhất Xuyên tính tình nhẫn nại: “Thời sự .” “Nga, thời sự thì thời sự.” Mắt Phương Lỗi vẫn nhìn chằm chằm màn hình: “Ta thật vất vả mới nghĩ mời Mẫn Tư…” “Thời sự thì thời sự? A…” Vu Nhất Xuyên nắm cổ áo hắn: “Đó là một tín hiệu , ngươi hiểu không? Chính phủ đang can thiệp, chúng ta chờ mong chính sách sẽ không bao giờ có!” Phương Lỗi sửng sốt một chút: “Ngươi nói cái gì?” “Ngươi nghe rõ , chúng ta mua cái công ty kia vì chờ chính sách của chính phủ, hiện tại không có chính sách mới, cái công ty kia chỉ như đồ bỏ !” Vu Nhất Xuyên buông tay ra: “Nếu như là tiền của ngân hàng thì không có gì , nhưng ngươi mượn chính là cho vay nặng lãi , xã hội đen sẽ lấy mạng chúng ta …” “Kia… vậy làm sao bây giờ…” Phương Lỗi bắt lấy tay Vu Nhất Xuyên : “Thời hạn đã rất gần , làm sao bây giờ a, ngươi phải nghĩ biện pháp, ngươi nhất định có biện pháp , ngươi nhất định có thể cứu chúng ta …” “Ta có thể có biện pháp gì? Ta còn là một sinh viên.” Vu Nhất Xuyên rút ta ra, xoay người: “Ta không có cách nào.” Phương Lỗilắc đầu: “Không có khả năng…..không có khả năng ngươi không có cách nào , ta cầu ngươi mau nghĩ lại đi, đây cũng không phải là chuyện của một mình ta ,mạng hai chúng ta là buộc cùng nhau a…” Thanh âm hắn cũng đã phát run, hai tay lạp Vu Nhất Xuyên. Vu Nhất Xuyên quay người lại, nhìn bộ dáng hắn chân tay luống cuống, trầm mặc không nói lời nào. “Ta cầu ngươi , ngươi mau nghĩ biện pháp đi, ta còn chưa muốn chết, ta còn chưa cùng Mẫn Tư ở một chỗ, ngươi cũng không muốn chết mà, ngươi mới hai mươi mốt tuổi ,còn trẻ như vậy…” Vu Nhất Xuyên thờ ơ đứng, không nói một lời. “Ngươi đừng không nói lời nào a, ngươi nhất định có biện pháp , không bằng… Không bằng chúng ta đi báo cảnh sát, cho dù chuyện này lộ ra , trong viện sẽ khai trừ chúng ta, cảnh sát sẽ xử phạt chúng ta, cũng không đến mức phải chết đi, chúng ta báo cảnh sát…” Hắn đi qua muốn lấy di động, Vu Nhất Xuyên chậm rãi mở miệng: “Cảnh sát quản được sao? Ngươi không biết xã hội đen là như thế nào sao? Ngươi cho là chuyện này lộ ra thì chỉ bị trong viện khai trừ rồi xong sao?” “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ Nhất Xuyên…” Phương Lỗi giống như bắt lấy dây thừng cứu mạng , gắt gao lôi kéo tay hắn. Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Không muốn chết ,liền nghe lời ta.” “Ta nghe lời ngươi, ngươi nói cái gì , ta cũng nghe theo ngươi.” “Hảo, ngày mai ngươi đến viện xin phép , sau đó thu thập vài thứ, ta biết một khách sạn tư nhân , về phương diện an toàn không cần lo lắng, ngươi đi bên kia trốn vài ngày. ” Vu Nhất Xuyên thở dài, lắc đầu: “Bên này giao cho ta xử lý.” “Ngươi, ngươi không đi?” Phương Lỗi giật mình nhìn hắn: “Ngươi xử lý như thế nào?” “Ngươi đừng quản , ngươi nếu tin tưởng ta ,thì nghe lời ta, ta có biện pháp đem chuyện này chìm xuống , cho dù là dùng tiền…” Vu Nhất Xuyên thùy mi: “Chính là tiền hai năm nay chúng ta kiếm được.” Phương Lỗi sửng sốt một chút, nước mắt đột nhiên dũng mãnh tiến ra: “Nhất Xuyên…” Vu Nhất Xuyên thở dài: “Lại khóc cái gì?” “Ta có thể quen biết ngươi , thật sự là quá tốt. ” Phương Lỗi nâng lên tay áo lau nước mắt: “Cho dù dùng tiền hai năm nay , cũng không sao cả, ta có thể có được bằng hữu như ngươi… đời này đã đáng giá …” “Tốt lắm tốt lắm.” Vu Nhất Xuyên lấy khăn đưa cho hắn: “Lau đi, đại nam nhân không cần lúc nào cũng khóc.” Phương Lỗi tiếp nhận khăn : “Ngày mai ta đi rồi , còn không biết khi nào thì mới có thể tái kiến ngươi, ta luyến tiếc…” “Có chuyện gì ta sẽ điện thoại cho ngươi , nếu muốn kéo dài ngày nghỉ , ta cũng sẽ giúp ngươi xin phép, tóm lại nơi này hết thảy có ta. ” Vu Nhất Xuyên vỗ vỗ vai Phương Lỗi : “ Ngày mai một mình ngươi đi ra ngoài , phải hảo hảo chiếu cố chính mình, biết không?” Thanh âm hắn ôn nhu khó có được , Phương Lỗi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nở nụ cười. —————————————————- Hậu cần thiết kế viện , Vu Nhất Xuyên lấy xong nước ấm chuẩn bị đi, một nữ nhân trong bộ hậu cần gọi hắn lại: “Anh bạn nhỏ, đến đây một chút.” Vu Nhất Xuyên đi qua : “Chương tỷ , có chuyện gì không?” Chương tỷ cười đến quỷ dị: “Nhất Xuyên a, có bạn gái chưa?” “Có a.” Vu nhất xuyên không cần nghĩ ngợi trả lời. “Như vậy a…” Chương tỷ có chút tiếc nuối: “Còn chuẩn bị giới thiệu cho ngươi một người bạn gái, ta biết một cô bé , xinh đẹp, trong nhà điều kiện cũng tốt…” Một nam nhân bên cạnh đánh gảy lời của nàng: “Người ta nói có bạn gái , ngươi còn thu xếp cái gì a!” Chương tỷ không cho là đúng: “Lão Lý a, đây là ngươi không hiểu , hiện tại người trẻ tuổi chỉ cần chưa kết hôn, được phép lựa chọn , ta xem Nhất Xuyên tuổi trẻ đầy hứa hẹn , đầu óc cũng thông minh, không cần sớm như vậy đem mình vây khốn thôi.” Vu Nhất Xuyên cười mà không nói, lão Lý vừa uống trà vừa nói: “Nhất Xuyên là tiểu tử không tồi , đúng rồi, mấy ngày nay ngươi có nhìn thấy Phương Lỗi hay không?” “Hắn không phải xin phép sao?” Vu Nhất Xuyên thực tự nhiên nói: “Ta nghe Trần chủ nhiệm nói .” Lão Lý nói: “Nga, như vậy a, ngày hôm qua ta đi ký túc xá trong viện kiểm tra vệ sinh, phát hiện cửa phòng Phương Lỗi không có khóa, ta hảo tâm đi nhắc nhở một chút, kết quả bên trong không có ai, trong phòng cũng thực loạn, không biết sao lại như thế?.” “Không biết. ” Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Ta vài ngày không gặp hắn .” END 43.
|
CHƯƠNG 44.
“Phương Lỗi là một người thành thật , làm trong viện 7 năm , ngay cả đi muộn về sớm đều không có, lần này xin nghĩ 1 tuần ,ta liền phê chuẩn . Ai ngờ hết phép hắn còn chưa đi làm, có người ở bộ hậu cần phản ánh nói hắn cũng không ở ký túc xá , bên trong loạn thất bát tao. Ta cảm thấy kỳ quái liền liên lạc hắn, nhưng vẫn không được , lại tìm số điện thoại nhà hắn , phát hiện hắn cũng không có về nhà. Lại tìm hắn một tuần, vẫn là một chút tin tức cũng không có, đành phải báo cảnh sát.” Trung niên nam nhân ngồi ở trên ghế là Trần chủ nhiệm phù phù kính mắt: “Đồng chí cảnh sát , theo kinh nghiệm của ngài, sẽ không xảy ra chuyện gì ?” Từ Chiến Thắng làm bản ghi chép: “Khó mà nói, chúng ta sẽ căn cứ theo manh mối có được.” Trần chủ nhiệm chần chờ một chút: “Khi nào thì có thể có kết quả?” Từ Chiến Thắng nắm bút: “Ngươi nói thêm một chút về tình hình của Phương Lỗi, ta sẽ chú ý, như vậy cũng dễ dàng tìm hơn.” Trần chủ nhiệm gật đầu: “Tiểu Phương nhà hắn ở nông thôn,bên cạnh không có thân thích hay bằng hữu , cũng không bạn gái, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào viện. Bình thường đi làm tan tầm chỉ một đường từ viện đến kí túc xa , hẳn không phải là người hay gây chuyện.” Từ Chiến Thắng hỏi tiếp: “Lần thấy hắn cuối cùng là khi nào ?” “Chính là buổi sáng 7 tháng 11, hắn đến xin phép , ta thấy hắn bình thường cũng không xin phép liền phê .” “Có gì dị thường không?” Trần chủ nhiệm suy nghĩ, khẳng định nói: “Không có.” “Hắn cùng ai có quan hệ tốt ?” “Ta đây cũng không rõ ràng lắm, hắn với mấy người tuổi trẻ trong viện cũng có qua lại một ít.” Từ Chiến Thắng gật đầu: “Làm phiền ngươi ghi những tên này cho ta.” Hắn đưa giấy bút qua : “Ngươi viết một chút.” Trần chủ nhiệm chui đầu viết, Từ Chiến Thắng ở một bên xem, hắn thoát khỏi thân phận ”Điều giải viên” đến phòng điều tra hơn một năm , hắn làm cảnh sát không lâu ,nhưng thật ra chức vị thay đổi vài cái, đồng nghiệp Lê Húc thì không như vậy,vẫn luôn ở tổ trọng án. Trần chủ nhiệm viết xong đưa cho Từ Chiến Thắng, Từ cảnh quan liền xem, đột nhiên có một tên làm cho hắn hơi sửng sốt một chút : “Vu Nhất Xuyên?” Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy được tên này giống như đã từng quen biết. “Nhất Xuyên a, hắn là đồng nghiệp trẻ tuổi nhất trong viện chúng ta, còn chưa tốt nghiệp, nhưng đã muốn xác định sẽ được lưu lại. ” Trần chủ nhiệm giải thích. “Nga.” Từ Chiến Thắng không nói gì, tiếp tục xem. ——————————————————————- Phòng khách sạn xa hoa bài trí có cảm giác ấm áp thập phần , Diệp Miêu lui ổ chăn nghĩ , có một số việc hắn không biết có nên nói cho ca ca hay không? Người yêu phải là không hề giấu diếm , chính là chuyện Đoạn Tranh … Nói ra ca ca sẽ tức giận a, tuy rằng đã cùng Đoạn Tranh nói qua rất nhiều lần không gặp lại. Nhưng nam nhân kia luôn lặp đi lặp lại nhiều lần đột nhiên xuất hiện, đưa ra một ít yêu cầu bé nhỏ không đáng kể, làm cho không người nào có thể cự tuyệt , tỷ như ‘’ngươi ở trong phòng học , ta chỉ muốn ở bên ngoài nhìn ngươi liếc mắt một cái là tốt rồi’’… “Lạnh quá lạnh quá.” Vu Nhất Xuyên khoác khăn từ trong phòng tắm lao tới , một đầu tiến vào ổ chăn : “A a …vì cái gì không dùng điều hòa a.” “Nào có lạnh như thế…” Diệp Miêu cảm giác được ca ca gắt gao ôm mình, tay đã sờ soạng từ trên xuống dưới. “Chính là quá lạnh , cho nên cần làm một chút vận động thích hợp.” Vu Nhất Xuyên ôm đệ đệ ,hôn lên mặt hắn: “Vài ngày không gặp , nhớ…quá a.” Diệp Miêu nhắm mắt lại, hai tay ôm cổ ca ca , hắn nhẹ giọng nói: “Ca, chúng ta có phải không nên có giấu diếm gì hay không ?” Vu Nhất Xuyên ngừng một chút, hắn nhìn đệ đệ: “Ngươi muốn nói cái gì?” Diệp Miêu nhìn ánh mắt Vu Nhất Xuyên đột nhiên tối đen,cái gì cũng nói không nên lời. Hắn thật sự nguyện ý vì ánh mắt này không có phiền não cùng ưu sầu làm bất cứ chuyện gì,đành giấu diếm, Diệp Miêu lắc đầu: “Không có gì.” Vu Nhất Xuyên trầm mặc một hồi: “Ngươi có việc gạt ta có phải hay không?” Diệp Miêu vẫn lắc đầu: “Không…” “Hảo. ” Vu Nhất Xuyên gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi.” Hắn cúi đầu hôn lên môi đệ đệ : “Chỉ cần ngươi nói, ta liền tin tưởng.” Diệp Miêu thuận theo đáp lại hắn, đồng thời tâm càng ngày càng trầm trọng cảm giác áy náy . —————————————— Khi Lê Húc tới hiện trường là rạng sáng năm giờ, là hình cảnh công tác vốn sẽ không có đi làm hay tan tầm , hắn theo xe máy đi xuống dưới, rạng sáng cuối mùa thu thập phần rét lạnh, nói chuyện không ngừng thở ra bạch khí: “Tình huống thế nào?” “Một công nhân trên đường đến lâm trường phát hiện , buổi tối một ngày trước hắn xuống núi tìm bạn gái, hôm nay sáng sớm trở về , thời gian gấp nên đi đường tắt , đi qua rừng cây, kết quả phát hiện người chết.” Lão Trương hút thuốc: “Xem ra người chết đã hơn mười ngày , bất quá hiện tại thời tiết lạnh, lại ở trên núi, còn có thể miễn cưỡng phân biệt đại khái hình dáng.” Lê Húc bên cạnh nhìn thi thể đã muốn bắt đầu hư thối : “Nhìn quần áo là nam tính, hẳn là tuổi trẻ, ta gọi điện thoại đến đội tra bên kia qua nhận dạng.” Lão Trương gật đầu: “Người này trên người không có giấy chứng nhận, tạm thời không biết là thân phận gì, gọi bọn họ tới nhìn xem cũng tốt.” Lê Húc nói chuyện điện thoại xong tiếp tục nhìn thi thể: “Vết thương trí mệnh phải là nơi này đi. ” Hắn chỉ vào trước ngực thi thể : “Như là vật bén nhọn , có thể là dụng cụ cắt gọt linh tinh.” “Ta theo kinh nghiệm xem ra phải là một đao trí mạng. ” Lão Trương thở dài: “Bất quá cụ thể phải đợi pháp y kiểm nghiệm báo cáo.” ————————————————— Từ Chiến Thắng không nghĩ tới cách nhiều năm sau còn có thể cùng Lê Húc phá án, hai người so tư liệu , lúc sau cơ bản đã xác định được thân phận người chết. “Pháp y xem xét ra thời gian tử vong là khoảng ngày 10 tháng 11 , căn cứ tin tức bên kia Phương Lỗi là mất tích ngày 7 , hơn nữa cơ thể ăn khớp , còn lại chính là so vân tay , ta đã đi lấy , kết quả rất nhanh sẽ có.” Từ Chiến Thắng nói tiếp : “Lê hình cảnh, ta phân tích là đúng?” Lê Húc nâng cằm: “Phương Lỗi là ngực bị đâm chí tử, pháp y xem xét kết quả là một đao trí mạng, xác định là mưu sát, thủ pháp sạch sẽ lưu loát như thế , thật sự là một người lành nghề.” Từ Chiến Thắng đảo bản ghi chép : “Ta đây có ghi một ít tư liệu về hắn , người này quan hệ thực đơn thuần, chẳng lẽ lại trêu chọc đến loại nhân vật là sát thủ?” “Ai biết, tóm lại phải tin tưởng chứng cớ, so với suy đoán đáng tin cậy hơn nhiều. ” Lê Húc ngừng một chút, nói tiếp : “Chúng ta đã lâu không cùng nhau phá án , lần trước cùng nhau vẫn là thời điểm mới tốt nghiệp , tra chuyện cái tên côn đồ bị đánh , ngươi còn nhớ rõ không ?” “Nhớ rõ … ” Từ Chiến Thắng đột nhiên dừng lại , hắn nhìn bản ghi chép trong tay: ” Vu Nhất Xuyên này …” “Ân?” Lê Húc cũng sửng sốt. “Ta nhớ ra rồi, khó trách ta cảm thấy được tên này nhìn quen mắt, khi chúng ta tra án lần đầu tiên, có phải cũng đã điều tra qua người này a!” Từ Chiến Thắng lắc đầu: “Thật sự là duyên phận a duyên phận!” “Lại là Vu Nhất Xuyên?” Lê Húc nhìn bản ghi chép : “Đây cũng quá trùng hợp đi, trùng tên trùng họ?” “Cũng có thể, họ Vu thực phổ biến, Nhất Xuyên cũng không phải tên khó gặp, ta đang định ngày mai đi đến viện bọn họ điều tra , vừa lúc gặp luôn hắn. ” Từ Chiến Thắng còn đang cảm thán: “Thật sự là rất hữu duyên !” END 44.
|