Nam Thê
|
|
CHƯƠNG 21
Sau khi nam nhân thấy bộ ngực hắn, tay ngừng lại một chút, tức khắc trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nàng thật là không có ngực, cô gái mười bảy, mười tám tuổi, bộ ngực lại bằng phẳng như thế sao?! Lâm Phong phát cuồng xé toạt mọi thứ, Lưu Giai dường như không muốn sống chống cự. Nam nhân thình lình vươn tay vói vào giữa hai chân người kia, sau khi bắt được tính khí cùng chính mình giống nhau, nam nhân cuối cùng thanh tỉnh hoàn toàn. Người nằm dưới cảm giác được bộ vị trọng yếu của mình bị đụng chạm, dùng hết toàn lực đạp cho người ở mặt trên một cái, người ở mặt trên trong tình huống hoàn toàn không có phản ứng bị đá xuống giường. Một tiếng “rầm” vang lên, làm binh lính tuần tra có tính cảnh giác rất cao nhanh chóng chạy tới phòng gặp chuyện không may. Một tên lính chạy đến trước gõ cửa, hỏi:” Tướng quân, đã xảy ra việc gì sao?” “Không có việc gì! Các ngươi không cần tiến vào!” Nói chuyện là Lưu Giai, hắn ở trên giường lớn tiếng nói. Lúc này, người dưới giường mới hồi phục tinh thần lại, đối phía ngoài nói:” Không có việc gì!” “Nhưng mà, Tướng quân, vừa rồi có tiếng……” Bọn lính chưa thật yên tâm. “Chỉ là có một con chuột đột nhiên chạy vào, làm Thi sợ hãi. Không có việc gì, đều lui ra. Không được tiến vào, đều đến ngoại viện đi, ai cũng không được phép bước vào nội viện nửa bước.” “Vâng!” Đứng ở ngoài cửa binh lính sau khi nghe được tướng quân mệnh lệnh, đều lập tức lui xuống. Người dưới giường còn ngồi dưới đất, nhưng ánh mắt vẫn nhìn người trên giường. Người trên giường đang cuống quít sửa sang lại quần áo, nhìn lại người dưới giường, trong ánh mắt tràn ngập áy náy, miệng hé ra hợp lại hình như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có phun ra một chữ. Người dưới giường cuối cùng có động tĩnh, y chậm rãi đứng lên, đi đến bên giường, nắm lấy tóc người trên giường, cắn răng hỏi:” Ngươi là nam nhân?” “Phong, ngươi hãy nghe ta nói. Ta không phải cố ý giấu diếm ngươi. Ta……” Càng thêm dùng sức nắm chặt nhúm tóc kia,” Ngươi đây là thừa nhận!” Dùng hai tay muốn gỡ ra bàn tay đang bắt lấy tóc mình,” Thật xin lỗi, ngươi không cần tức giận, rất đau.” Sau khi buông tay ra, lại dùng tay đó bắt lấy vai Lưu Giai, dùng sức. ” Nói cho ngươi biết, ta hiện tại rất muốn làm một việc.” Mị mắt nhìn Lưu Giai:” Hiện tại, ta thật sự rất muốn bóp chết ngươi!” Trên mặt tuấn mỹ của nam nhân xuất hiện thô thô gân xanh, ánh mắt trừng Lưu Giai giống như muốn đem Lưu Giai giết chết trăm ngàn lần. “Phong, không cần tức giận.” Lưu Giai gian nan phun ra mấy chữ, rất muốn đem cái tay đang siết cổ mình lấy ra, nhưng căn bản không phải là đối thủ của người nọ. “Khụ, khụ.” Lưu Giai mặt đã muốn đỏ rực. Bàn tay đang siết cổ Lưu Giai thế này mới thoáng buông lỏng ra. Lưu Giai có một chút đáng thương nhìn Lâm Phong. Lâm Phong dùng sức bỏ tay ra, rồi mới xoay người đưa lưng về phía Lưu Giai, rất lớn hừ một tiếng. Lưu Giai tiến lên bắt được tay Lâm Phong. Thấy thế, Lâm Phong gạt tay Lưu Giai ra. Lưu Giai vẫn nắm chặt tay Lâm Phong, không chịu buông ra. “Nói! Vì sao phải gạt ta?!” Trong lời nói của Lâm Phong rõ ràng mang thịnh nộ dư ba. “Có vài lần ta rất muốn nói với ngươi, nhưng ta không dám. Ta không có cơ hội mở miệng, cũng sợ một khi mở miệng sẽ diễn biến thành cục diện hôm nay.” Tay lại một lần nữa nắm chặt, đầu lại thấp vài phần. Thấy Lưu Giai như vậy, mà sau khi biết Lưu Giai là nam nhân, Lâm Phong nhận thấy dục vọng của mình cư nhiên không có chút lui bước, y hung hăng rút tay về, đem Lưu Giai đẩy ra. Quát lớn:”Cút!” “……” “Cút!” Lại một lần nữa buông ra một tiếng lạnh như băng. Lưu Giai vẫn cúi thấp đầu bất động. Lâm Phong cắn răng một cái, đạp cửa, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.
|
CHƯƠNG 22
Trong cơn thịnh nộ Lâm Phong đi ra ngoại viện thật không khéo gặp gỡ Thừa tướng, lúc định lảng tránh thì đã quá muộn rồi. Thừa tướng vừa nhìn thấy Lâm Phong liền hỏi:” Vừa rồi binh lính nghe thấy trong phòng các ngươi có tiếng động lớn, còn nói nghe được Thi kêu to. Ngươi đem binh lính đều đuổi tới ngoại viện, đã xảy ra chuyện gì?” Thừa tướng nghĩ đến đây là vợ chồng bọn họ trong lúc đó cãi nhau, vừa lúc tìm lý do đem ’con rể tốt’ giáo huấn một phen. Sau khi Lâm Phong cân nhắc đến lợi hại, ngăn chặn tức giận, lộ ra vẻ mặt giả cười,” Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là trong phòng xuất hiện con chuột, đem Thi sợ hãi, Thi không muốn làm cho người ngoài thấy mình hoa dung thất sắc, ta liền làm cho binh lính đều đến ngoại viện.” “Vậy bây giờ ngươi còn làm cho Thi một mình ở lại trong phòng.” Lâm Phong nắm chặt hai tay, trên mặt cuối cùng có một chút run rẩy, nhưng vẫn như cũ thật bình tĩnh trả lời: “Ta đây định đi tìm một ít thuốc diệt chuột. Thi đang chờ, ta phải đi nhanh về nhanh. Trước cáo từ.” “Thong thả.” Không thể làm gì, Thừa tướng không thú vị rời đi. Vốn đã đầy bụng lửa giận không chỗ phát tiết, sau khi Lâm Phong gặp gỡ Thừa tướng càng thêm giận không thể át. Không đi hai bước, lệnh một sĩ binh bên cạnh làm một ít an bài, liền cưỡi tuấn mã —- Liệt Hoả, ra roi phóng thẳng mà đi. Mà mục đích của y chính là một nơi có thể giải hoả —- kỹ viện. Vừa vào cửa, kỹ viện lão nương liền đầy mặt tươi cười chạy ra nghênh đón. Lâm Phong không nhìn nàng liếc mắt một cái, nói:” Ta muốn một phòng, đem rượu tốt nhất nơi này đều bưng tới.” Lão nương vừa nghe, liền biết người này tuyệt đối là quý nhân, vội vàng tự mình dẫn đường, lĩnh Lâm Phong tới một căn phòng sang trọng. Lâm Phong mặt mang tức giận, vào phòng vừa ngồi xuống liền quát lớn:” Rượu! Nhanh lên!” “Đại gia, rượu sẽ tới ngay. Thỉnh chờ. Ta giúp ngươi an bài mỹ nữ đến hầu rượu, rượu sẽ tới ngay.” Lâm Phong tuy rằng không có đáp ứng, nhưng cũng không có cự tuyệt, hiển nhiên tâm tình hiện tại của y rất kém cỏi. Nhưng cho dù như thế, dung nhan anh tuấn cũng không hề suy giảm. Chỉ chốc lát sau, lão nương đã trở lại. “Đại gia, đây là trấn *** chi bảo của tiểu ***.” Một cô nương yêu mị theo phía sau lão nương, che che lấp lấp đi ra. Nữ nhân phủ một thân sa y mỏng manh, từ đầu đến chân, toàn là màu đỏ, phi thường diễm lệ. Tuổi rất nhỏ, khoảng chừng mười sáu, mười bảy, vừa mới lớn, bộ dáng thật mị hoặc. “Đến, Như Yên. Nhanh đi hầu đại gia châm rượu.” Lâm Phong như không có nghe thấy lời của lão nương. Không để ý đến nàng, độc ngồi ở trên ghế uống rượu, ngay cả mỹ nhân cũng không có liếc mắt một cái. Lấy kinh nghiệm phong trần của Như Yên, vừa thấy liền biết đây là cá lớn, một khi câu được, đời này không những được thoát ly khổ hải, ngày sau mặc vàng đeo bạc tự nhiên là không thể thiếu, nhưng khả năng là phải làm thiếp. “Quan nhân.” Nữ nhân dùng thanh âm thật kiều mị xưng hô Lâm Phong một tiếng, sau đó đặt khuỷu tay lên người Lâm Phong. Bị gọi như vậy, Lâm Phong lúc này mới nhìn nữ nhân liếc mắt một cái, nói:” Châm rượu!” Rồi sau đó lại không để ý tới cô ta. Nữ nhân quả thật không thể tin được, lấy chính mình tư sắc thế nhưng không thể bắt nam nhân này làm tù binh, mà y chỉ liếc nhìn mình có vài lần mà thôi. Ở một bên lão nương cũng nóng nảy, khách nhân này chính là mỏ vàng, chính mình đã muốn mang đến trấn *** chi bảo, y vẫn như cũ không có hứng thú, kia chẳng phải là trơ mắt thấy cá lớn sa lưới lại trốn thoát. Lão nương lặng lẽ cho nữ nhân một cái nháy mắt, sau đó đối Lâm Phong nói hai câu, đóng cửa lại liền rời đi. Ngay tại lão nương đi không lâu, trong tình huống không hề dấu hiệu, Lâm Phong dùng sức ở trên bàn đánh một chưởng. Rồi sau đó cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Uống xong, thuận tay ném một cái, bầu rượu vỡ nát. “Đáng giận!” Lại là một chưởng. Nữ nhân tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng rất nhanh trên mặt lại khôi phục chuyên nghiệp tươi cười. Lại một lần nữa bám lấy Lâm Phong, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn ngực y. Miệng chậm rãi dán vào lỗ tai Lâm Phong, rồi mới dùng thanh âm dụ hoặc, nhẹ thở:” Quan nhân, không cần tức giận.” Thấy Lâm Phong vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục nói:” Là chuyện gì, làm cho quan nhân tức giận như thế? Có thể nói cho Như Yên biết không, Như Yên sẽ vì quan nhân chia sẻ.” Nói xong, nữ nhân cúi đầu chôn vào trong ngực Lâm Phong, dùng mặt cọ cọ. Nhưng vào lúc này, dục hoả trong Lâm Phong cuối cùng dập tắt. Nữ nhân vẫn như cũ dựa vào Lâm Phong, nàng đâu không cần biết vì sao Lâm Phong thịnh nộ. Nàng nhẹ nhàng mà cầm lấy bầu rượu rót đầy chén, đưa tới bên miệng Lâm Phong, thật yếu ớt nói:” Quan nhân, không cần tức giận, đến uống chén rượu hạ hoả đi.” Vừa nói vừa dùng sóng mắt thu ba của nàng dụ hoặc Lâm Phong. Tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch, lại quăng nát cái chén. Lâm Phong nguyện ý uống chén rượu này kỳ thật là vì nể tình nàng đã giúp mình hạ dục hoả. Nữ nhân thấy Lâm Phong nguyện ý uống rượu mình châm, nghĩ đến chỉ cần thêm vài câu an ủi, là có thể công phá nam nhân tâm. “Quan nhân, ngươi cũng không để ý Như Yên.” Nữ nhân một bên dùng thanh âm có chứa từ tính ở bên tai Lâm Phong thì thào, một bên dùng tay cởi dây lưng Lâm Phong. “…… Tiểu nữ tử……” Khi Lâm Phong nghe được hai chữ ”Nữ tử”, y không nói hai lời liền đem nữ nhân đẩy ra, bắt được nữ nhân vạt áo nói: “Ngươi là nữ nhân?!” Giọng đầy căm tức. Nữ nhân thế này mới bắt đầu hoảng sợ, nàng không biết chính mình là làm sao đắc tội quý nhân, càng thêm không biết quý nhân vì sao lại hỏi như vậy. “Như Yên…… Như Yên đương nhiên là nữ nhân a.” Nữ nhân run run, hoang mang đáp. Nhìn thoáng qua nữ nhân bộ ngực, Lâm Phong liền đẩy nữ nhân qua một bên, lưu lại một tấm ngân phiếu rồi rời đi. Nữ nhân đáng thương cứ như vậy ngơ ngác ngồi dưới đất, cho đến khi hạ nhân tới thu thập mới đỡ nàng đứng lên.
|
CHƯƠNG 23
Lại một lần nữa cưỡi Liệt Hoả, Lâm Phong rời khỏi kỹ viện. Đáng giận! Đáng giận! Đã qua mấy tháng, cùng một người nam nhân ngủ chung cũng có nửa tháng [thời gian Lưu Giai bị thương là ngủ riêng], vì sao lại không biết hắn là nam nhân. Cho dù hắn còn rất non trẻ, nhưng sao mình ngay cả nam nhân hay nữ nhân cũng phân biệt không được. Đáng giận! Sai liền sai ở chỗ mình chưa từng hoài nghi qua giới tính của hắn. Ngày thường nói chuyện không có một chút nữ nhi gia giáo, vì sao mình lại cho rằng đó là hắn ngay thẳng thiên nhiên một mặt. Lâm Phong càng nghĩ càng giận trong lòng, đột nhiên quay lại đầu ngựa, huy tiên hướng về phía quân doanh. Tướng quân đang trực kêu Mã Liệt, hắn là anh em kết nghĩa với Lâm Phong. Lúc Mã Liệt thấy Lâm Phong không thèm chào một tiếng liền đá cửa mà vào, hắn cũng lắp bắp kinh hãi. Khi hắn đang muốn tiến lên hỏi Lâm Phong xảy ra chuyện gì, Lâm Phong nắm lên áo hắn, vẻ mặt kém vui, nửa ngày mới phun ra một câu:” Liệt, đánh một hồi.” Hiểu được huynh đệ đang khó chịu, không hỏi gì thêm, vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, nói:” Hảo, đi ra bên ngoài.” Lúc này, trời đã tối đen. Tràng luyện binh càng đen như mực, ngay cả nửa bóng người cũng không có. Hai nam nhân hơn hai mươi tuổi tại tràng luyện binh bắt đầu đấu vật, ngoại trừ một ít tiếng ”A!” ra, hai người cũng không nói một câu nào khác. Canh ba đã qua, một góc nơi tràng luyện binh nằm hai nam nhân, hai người đã muốn thở hổn hển, trong tình trạng kiệt sức. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mã Liệt mở miệng hỏi. Lâm Phong thở dài, cũng không có trả lời. “Là chuyện mà ngay cả ta cũng không thể nói?” Lâm Phong như cũ không có mở miệng. Có lẽ vì đã đánh đấm qua hai đợt, cũng có lẽ vì tinh lực đã dùng hết. Hiện tại trong đầu Lâm Phong trống rỗng. Y nằm hình chữ đại trên mặt đất, trơ mắt nhìn thiên không. Thấy Lâm Phong không có ý trả lời, Mã Liệt cũng không miễn cưỡng y, an vị ở bên cạnh Lâm Phong, không có rời đi. Qua một lúc lâu, Lâm Phong mở miệng:” Liệt, vì sao ngươi lại thích thư đồng kia?” “A.” Có một chút kinh ngạc, Lâm Phong chưa từng hỏi đến chuyện của mình cùng Hạo, nhưng Mã Liệt vẫn hồi đáp:” Không biết. Có lẽ nếu ta biết, nói không chừng ta sẽ không thương hắn.” Lại là một trận yên lặng. Nhìn sắc trời, đêm đã thật khuya, Mã Liệt đứng lên, nói:” Ta phải đi trở về. Lúc ngươi tới tìm ta, Hạo vừa mới tránh mặt. Hiện tại thời gian không còn sớm, Hạo sẽ lo lắng.” Nói xong xoay người định rời đi. “Thi đã chết.” Lâm Phong ngồi dậy. “A, ngươi đùa hả?! Ta nghe nói nữ nhân kia bị thương, sao bây giờ ngươi lại nói nàng đã chết?” Mã Liệt đi trở lại bên cạnh Lâm Phong ngồi xuống. “Hiện tại là thế thân.” “Ngươi giết nàng? Không thể nào. Theo lý thuyết, ngươi đối nàng không có chút tình cảm nào đáng nói, cũng không có lý do gì để giết nàng. Chắc không phải vì chuyện nàng yêu đương vụng trộm đó chứ, nàng yêu đương vụng trộm cũng không phải chuyện một hai ngày. Vì sao đến giờ này mới giết nàng? Ngươi giết thật sự không phải lúc. Sớm biết rằng ngươi muốn giết nàng, ta liền thay ngươi xuống tay tốt lắm. Dù sao nữ nhân kia ta đã sớm xem không vừa mắt. Thế hiện tại là ai?” Vừa nghe đến này, Lâm Phong hô hấp liền thay đổi tiết tấu. “Đại ca. Ta nói ngươi tới nơi này của ta đến tột cùng là vì cái gì, chẳng lẽ chỉ là muốn tìm ta đánh một chút. Ta thấy không chỉ là như thế đi. Trước đây ngươi luôn có một câu liền nói một câu, hôm nay làm sao vậy?” Cắt ngang lời Mã Liệt,” Hắn là nam nhân.” “Không phải chứ?!” Thật là chấn động, Mã Liệt mở to hai mắt:” Cho dù tìm không thấy người, ngươi cũng không nên tìm một nam nhân giả làm phu nhân ngươi, ngươi cũng chọn người quá bất cẩn đi. Sớm hay muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, thay đổi người đi.” “Đêm nay, ngay tại trên giường, ta phát hiện hắn là nam nhân.” “Ngươi, vậy trước kia chẳng lẽ ngươi không biết?” Cẩn thận quan sát biểu tình Lâm Phong, tiếp tục nói;” Ngươi không có đối hắn làm cái gì đi?” “Ta có thể làm cái gì?! Trong tình huống đó, chẳng lẽ ta còn có thể làm như không có việc gì tiếp tục xuống tay?!” Lâm Phong nói chuyện rất lớn tiếng. Hiển nhiên, lại là giận không thể át.
|
CHƯƠNG 24
Làm ơn đi, ta không phải nơi trút giận được không. ”Ta là hỏi, sau đó ngươi có đối hắn như thế nào hay không, hay là ngươi giận quá giết hắn rồi?” “Không có.” Thoáng trấn định xuống.” Ta đem hắn bỏ lại trong phòng liền rời đi.” “A, ngươi không có tra tấn hắn, thậm chí không có ra sức đánh hắn một chút liền đi ra ngoài tìm ta đánh một hồi?” Thật là có một chút kinh ngạc, Mã Liệt cho rằng, Lâm Phong là không có khả năng cứ như vậy bỏ qua cho người lừa bịp y, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ. “Ngươi thích hắn đúng không? Lần trước ngươi tới chỗ ta, người mà ngươi nhắc tới chính là hắn, có phải hay không?” Lâm Phong định mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. “Đối ta, không cần nói dối. Ngươi cũng không cần giấu diếm. Trước đây, chuyện của ta cùng Hạo, ta cũng không có giấu diếm ngươi.” Thẳng tắp nhìn Lâm Phong. Thở dài một hơi, nghe Mã Liệt nói như vậy, làm cho y nhớ lại chuyện thật lâu trước kia. “Hắn là nam nhân.” “Ngươi luôn như vậy. Lúc trước ngươi không phải đã muốn tiếp nhận ta cùng Hạo rồi sao. Chẳng lẽ là nam nhân liền nhất định phải thích nữ nhân!” Mã Liệt thoáng kích động lên, hai tay nắm chặt.” Có phải hay không hắn cố ý lừa ngươi, cho nên ngươi……” “Không cần nhắc tới hắn.” “Hắn lừa ngươi nói hắn là nữ nhân. Rồi sau đó ngươi ở trên giường phát hiện hắn là nam nhân?” Cẩn thận nghĩ lại, quả thật là do người của mình đem người ta nhận sai. Nhưng hắn không có đem giới tính nói rõ ràng, điểm này tuyệt đối là lỗi của hắn. Hiện tại, Lâm Phong cuối cùng có thể dùng lý tính để ngẫm nghĩ. Không biết, vì cái gì, khi cùng nghĩa đệ ở chung, Lâm Phong luôn không có cơn tức gì. “Ngươi cứ như vậy tức giận mười phần rời đi, hắn hiện tại nhất định sợ hãi chết luôn.” “Hắn xứng đáng!” “Ta nghĩ hắn cũng không phải cố ý muốn gạt ngươi, chỉ là sợ hãi nói ra mà thôi.” “Chẳng lẽ hắn không sợ bị ta phát hiện!” “Ngươi chính là một bộ hung tướng như vậy, mọi người mới có thể sợ ngươi. Nếu đổi là ta, ta cũng không dám nói cho ngươi.” “Ta phát hiện ngươi hiện tại đang thay hắn nói chuyện.” “Bởi vì ngươi thích hắn. Đừng nói là không phải, huống hồ hắn lừa ngươi, ngươi cũng không có đối hắn như thế nào.” “Hắn đã cứu ta.” “Hắn đã cứu ngươi?” “Đúng, cũng chỉ là như thế mà thôi.” “Đại ca, ngươi luôn như vậy. Rất lãnh đạm.” Mã Liệt tiếp tục nói:” Nhớ rõ tên hiệp đạo ở thôn trang mà trước kia ta ở không?” “Cái tên ’Kên Kên’ ấy?” Người nọ ở nơi đó phi thường nổi danh, cho nên Lâm Phong lập tức nhớ tới gã. “Đúng, là tên đó.” “Nhớ rõ thì như thế nào?” “Cái tên Kên Kên đó rất thích một cô gái thanh mai trúc mã với gã. Nhưng sau đó cô gái kia lại gả cho một tham quan trong vùng. Không lâu, tham quan bị người tố giác, trải qua chuyện kia, cô gái đó mất trí nhớ. Không ngại chuyện cũ, Kên Kên chiếu cố cô gái kia. Cuối cùng còn lựa chọn cô gái ấy làm thê tử. Mọi người đều nói Kên Kên ngốc, nói lấy điều kiện của gã, có rất nhiều cô gái tốt có thể tuỳ gã lựa chọn, cười gã cần gì phải chọn mặc ‘ đồ cũ’. Kên Kên đáp lại: ‘Ta có thể chọn một cô gái càng thêm tốt, nhưng không có khả năng chọn một người càng thêm thích.’” “Đó là gã ngốc.” “Phải không? Ta lại cảm thấy gã nói rất đúng, được so với mất vẫn tốt hơn.” “Khi đó ngươi nghĩ đến nhiều lắm.” “Nam tử hán đại trượng phu, thích chính là thích.” “Hắn là nam nhân.” “Hạo cũng là nam nhân. Chúng ta không phải cùng một chỗ sáu năm rồi sao. Là nam nhân thì như thế nào? Nói gì thì nói, ngươi nói hắn đã cứu ngươi một mạng, hiện tại thế nhưng chỉ vì việc nhỏ liền giận thành như vậy, ngươi cũng thật quá đáng.” “Nhất định là ta ngày thường đối đãi ngươi tốt quá, cũng chỉ có ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy.” “Nếu nói ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi sao có thể nhẫn tâm không chiếu cố nghĩa đệ như ta. Nghe lời ta không có sai đâu, phải quý trọng người trước mắt. Không cùng ngươi nhiều lời nữa, Hạo nhất định lo lắng lắm rồi. Ta phải đi về thôi.” Vừa nói, vừa vội vội vàng vàng đứng lên, tiện đà vội vàng đi rồi. Không biết vì cái gì, sau khi cùng Mã Liệt gặp mặt, cơn giận của Lâm Phong liền mất hơn phân nửa, tâm tình cũng thoải mái không ít. Ngồi một mình một lúc, liền lên ngựa trở về phủ thừa tướng.
|
CHƯƠNG 25
Từ sau khi Lâm Phong rời đi, Lưu Giai liền vẫn ở lại trong phòng không đi ra ngoài nửa bước. Cũng không phải hắn không muốn đuổi theo, nhưng Lâm Phong đi quả thật quá nhanh, mà hắn lại không biết đường, nên không có cách nào đuổi theo. Nói sao, Lưu Giai cảm thấy chuyện lần này là chính mình không đúng, chờ một lát, cho dù Phong trở về muốn đem hắn đánh đau thế nào, hắn cũng sẽ không đánh trả, coi như để chuộc lỗi của mình. Chờ sau khi y hết giận mới năn nỉ y tha thứ. Nhưng nếu y không chịu tha thứ mình thì tính sao đây? Sẽ không thật sự đem mình đưa vào nhà tù đi? Cho dù, không đưa vào tù, nhất định sẽ đem mình đuổi đi. Chính mình tại thế giới này ngoại trừ tướng quân phủ ra là không có chỗ dung thân. Ngay tại thời điểm Lưu Giai đang miên man suy nghĩ, Lâm Phong đã trở lại. Tiếng y đá cửa làm cho Lưu Giai hoảng sợ. Sau khi thấy Lâm Phong đi vào, Lưu Giai liền vội vàng bước lên phía trước đem cửa đóng lại. Đem Lâm Phong kéo đến bên cạnh cái bàn, ấn y ngồi xuống. Rót một ly trà, đưa tới trước mắt Lâm Phong. Lâm Phong đương nhiên không để ý tới Lưu Giai. Lưu Giai đầu lại cúi thấp, đem trà đưa đến bên miệng Lâm Phong, lớn tiếng nói:” Thật xin lỗi! Ta không nên giấu diếm ngươi! Ta hiện tại trịnh trọng hướng ngươi tạ lỗi!” “Nghĩ đến một ly trà rồi thêm một tiếng xin lỗi, ta sẽ hết giận!” “Ta cũng đã muốn ăn nói khép nép, vậy ngươi còn muốn ta làm như thế nào? Vả lại, chuyện này kỳ thật cũng không hoàn toàn là do lỗi của ta. Ngay từ đầu đem người nhận sai là các ngươi. Còn có, chính là ngươi quá nhỏ mọn. Hung hăng như thế, ta cũng không dám mở miệng.” “Vậy ngươi thật đúng là quá vô tội.” “Ta đã sớm muốn nói ra, nhưng đều không có cơ hội.” “Theo ta thấy, cơ hội là lúc nào cũng có, chỉ còn xem ngươi có muốn nói hay không mà thôi.” “Ta thừa nhận đây là lỗi của ta. Nhưng mà, nhưng mà ta đã từng cứu ngươi một mạng, hiện tại ta còn thay ngươi làm gián điệp, cái gì cũng bồi thường đủ đi. Vậy ngươi hiện tại không cần phải tức giận. Ngươi mà giận ta cả đời ta sẽ không biết nên làm sao đây.” Lặng yên một hồi, Lâm Phong nói;” Chuyện xử phạt ngày mai nói sau, hiện tại ta muốn đi ngủ.” Nói xong liền thật sự lên giường. Lưu Giai theo phía sau. Vừa mới lên giường Lâm Phong thấy Lưu Giai cũng đang muốn leo lên, nói:” Ngươi không cần lên.” “Ta không ngủ nơi này, thì ta đây ngủ ở đâu? Nơi này cũng chỉ có một cái giường mà thôi.” Ngươi nghĩ rằng ta rất muốn cùng ngươi ngủ chung ư, trước ngươi ôm ta ngủ, ăn ta nhiều đậu hủ, ta còn chưa cùng ngươi so đo đâu. “Ngủ sàn.” Nói xong thuận tay tắt đèn ở đầu giường, đắp chăn, xoay người đưa lưng về phía Lưu Giai. Keo kiệt nam nhân! Lưu Giai ở trong lòng oán hận. Trong phòng tối như mực, đêm thật sự đã rất khuya. Lưu Giai cũng có chứa một chút ủ rũ. Không chỗ ngủ hắn chỉ có thể ghé vào trên mặt bàn ngủ. Qua thật lâu cũng không phát hiện Lưu Giai lên giường, Lâm Phong thế này mới xoay người sang chỗ khác. Phát hiện Lưu Giai đang ghé vào trên mặt bàn, hình như đang ngủ. Cẩn thận đi qua, vừa thấy, Lưu Giai quả nhiên đang ngủ. Ngoài cửa sổ thổi vào một trận gió, Lưu Giai run nhè nhẹ một chút. Thấy thế, muốn đi lấy cái gì đó phủ thêm cho Lưu Giai. Vừa mới đi vài bước, nhớ lại chuyện người nọ lừa mình, lại dừng bước. Tối nay dường như đặc biệt lạnh, Lưu Giai lại một lần nữa cuộn mình lại. Nhìn có một chút đáng thương. Cuối cùng, Lâm Phong lấy đến một kiện áo choàng, đi tới bên cạnh Lưu Giai nhẹ nhàng phủ thêm cho hắn. Không biết sao, áo choàng vừa mới phủ lên liền trượt xuống, liên tục hai lần cũng không có thành công. Quên đi, dù sao phủ thêm cũng sẽ tiếp tục rơi xuống, hơn nữa, đó là hắn xứng đáng. Rất nhanh Lâm Phong liền đánh mất ý niệm làm người tốt trong đầu. Lúc này Lâm Phong cũng không có buồn ngủ, y đứng ở bên cạnh Lưu Giai, lẳng lặng nhìn hắn. Chung quanh tối như mực, kỳ thật cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng Lâm Phong vẫn đứng ở nơi đó. Qua một khắc, Lâm Phong cũng thoáng thấy có chút hàn ý, vậy càng đừng nói tới Lưu Giai đang ngủ. Thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Giai. Lưu Giai tựa hồ cảm giác được ấm áp, ôm lấy nguồn nhiệt không buông. Bất đắc dĩ Lâm Phong đối hắn không có cách nào. Cẩn thận đem Lưu Giai đặt ở trên giường, lúc đang muốn đi, tên kia ngủ như chết còn gắt gao bắt lấy chính mình không buông. Nếu hiện tại gỡ tay hắn ra, chắc hắn sẽ thức giấc. Có chút không đành lòng. Thế là, Lâm Phong cũng lên giường, sau khi đắp chăn cho Lưu Giai, y xoay người đưa lưng về phía Lưu Giai. Thay đổi tư thế càng thêm thoải mái, Lưu Giai ôm Lâm Phong càng thêm chặt. Liền với tư thế này, hai người đều ngủ say.
|