Nam Thê
|
|
CHƯƠNG 31
“Ngươi có biết khi Tiểu Thúy nói với ta, ngươi muốn đi tìm cái chết, ta có bao nhiêu lo lắng không?” Thông qua độ mạnh yếu mà người này ôm mình, Lưu Giai biết tên này tuyệt đối rất khó chơi, muốn thoát thân dường như không dễ. Không lẽ gã là một tên si tình? Như vậy, chính mình sau này không phải là thường xuyên bị đeo bám. Lưu Giai lo lắng a. “Ta không có muốn đi tự sát. Ngươi trước buông, ngươi ôm ta rất khó chịu.” “Làm đau ngươi sao? Nghe nói ngươi bị thương, là bị thương như thế nào? Hiện tại vết thương còn đau hay không? Đến, làm cho ta xem xem.” Lại xem, không phải chứ, sao ở đây lại có lắm người thích xem vết thương của người khác như thế. “Không cần, Phong đã giúp ta xử lý qua, hiện tại đã không có gì đáng ngại.” Thành Khang ra sức bắt lấy hai tay Lưu Giai. “Ê, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên…” “Phong?! Ngươi kêu hắn là Phong?!” “Rất đau, buông tay coi.” “Sau này không được gọi tên hắn nữa.” Thành Khang thật sự siết tay Lưu Giai rất đau, bất đắc dĩ, Lưu Giai cũng không dám phản kháng. Nghĩ đến chính mình đem Lưu Giai doạ sợ, Thành Khang thái độ lập tức mềm hoá:” Thi, có bị doạ đến hay không?” Đương nhiên là có, đến lượt ta biến đổi sắc mặt, nhìn ngươi có thể bị ta doạ sợ hay không. “Không có, sao lại bị doạ sợ chứ. Ha ha.” “Vậy là tốt rồi, chúng ta đã thật lâu không có gặp mặt, Thi có nhớ ta hay không?” “Đương nhiên là có, ha ha.” Trả lời khẳng định hơn nữa còn cười giả tạo, đại ca, ta ngay cả ngươi tên là gì cũng không biết, ngươi còn hỏi ta nhớ ngươi hay không, nhớ mới là lạ. “Đến, Thi, làm cho ta xem vết thương của ngươi.” Vừa nói, vừa đem Lưu Giai kéo vào nội phòng. “Thật là không cần nhìn, đã không có chuyện gì rồi.” Vừa nhìn liền biết tên này cũng là một đại hôi lang. “Nhất định phải xem, không có xem qua, ta lo lắng.” “Nhưng cũng không cần xem ở đây. Không bằng chúng ta đi ra bên ngoài, bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, ngươi có thể nhìn đến hoàn toàn.” Bị Thành Khang bức tới bên giường, Lưu Giai bắt đầu lo lắng. Không cần nghĩ cũng biết người này bước tiếp theo muốn làm cái gì. Lưu Giai không rõ vì sao người ở thế giới này lại thích giải quyết vấn đề ở trên giường như thế. “Thi, chúng ta đã thật lâu không có gặp mặt, không cần cự tuyệt ta.” Nam nhân luôn miệng trưng cầu Lưu Giai đồng ý, Lưu Giai biết người này tuy rằng rất muốn xằng bậy, nhưng dường như không có ý dùng sức mạnh cưỡng ép, điểm ấy làm cho Lưu Giai hơi chút yên tâm. “Ban ngày ban mặt, lại là buổi sáng, hay là lần sau đi.” Thành Khang nắm chặt cổ tay Lưu Giai, toàn bộ thân thể đang rung động, bao gồm cả thanh âm:” Ngươi, ngươi đã đáp ứng với ta, không bao giờ cùng hắn ngủ chung nữa, vì sao đêm qua lại…” “Đêm qua a. Kia…” Lưu Giai cũng không biết phải trả lời ra sao, nghe người này nói như thế, cũng biết gã chính là người đã xông vào nửa đêm hôm qua, đã bị bắt tại trận, cho nên có giải thích cũng vô dụng. Không thể lui tiếp được nữa, nếu lại lui liền thật sự ngã vào trên giường, Lưu Giai ý đồ đánh trống lãng để tìm đường thoát thân:” Ngươi nói cái gì, không có chuyện đó.” “Thế trên cổ ngươi là cái gì?!” “A…… Đây……” Không cần nghĩ cũng biết đối phương nhìn thấy cái gì, đây là dấu vết không có cách nào giải thích. Lưu Giai lại một lần nữa không nói gì mà chống đỡ. “Ngươi đã nói sẽ không cùng hắn làm chuyện cẩu thả này nữa, vì sao vậy?! Thi?” “Rất đau, ngươi nắm ta thật sự rất đau. Ngươi, buông tay.” “Thi, ta không thể chịu được chuyện như vậy.” Gắt gao nắm chặt Lưu Giai. Ta không phải Thi a, ngu ngốc. Ngươi nhận sai người! “Đáp ứng ta, Thi. Nói ngươi là bị bắt buộc. Nói sẽ không lại có lần sau. Ta sẽ tin tưởng ngươi. Chỉ cần ngươi nói, ta cái gì cũng sẽ tin. Thi.” Nam nhân dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lưu Giai. Biến thành Lưu Giai cảm thấy chính mình giống như thật sự làm sai cái gì. “Ta……” Lưu Giai chỉ vừa mới mở miệng nói một chữ ’ta’ nam nhân đã lộ ra nụ cười thư thái:” Ta biết ngươi sẽ đáp ứng mà, Thi rất yêu ta, ta biết.” “Hả……” Thành Khang lại một lần nữa ôm chặt Lưu Giai, môi đã muốn tiếp cận bên miệng Lưu Giai. “Không cần!” Lưu Giai cùng sử dụng tay chân giãy dụa. “Ta không phải muốn làm. Yên tâm. Không có việc gì. Ta chỉ là muốn giúp ngươi tiêu trừ ấn ký của hắn mà thôi.” Tiện đà, Thành Khang đem môi di chuyển tới cần cổ Lưu Giai, dừng lại ngay tại dấu môi son mà gã đã nhìn thấy, dùng sức mút vào. “A! Ngươi muốn làm cái gì?” Dùng sức đẩy, nhưng người kia cũng không có dừng lại động tác của gã. Thật lâu sau. “Có thể, như vậy Thi lại một lần nữa thuộc về ta.” Thành Khang ngẩng đầu, đối Lưu Giai ôn hoà cười.
|
CHƯƠNG 32
Nhìn nam nhân cười yếu ớt, Lưu Giai chỉ cảm thấy có một trận hàn khí thổi qua. Lúc bị hôn cảm thấy thật ghê tởm, mà nơi cần cổ bị hôn qua cảm thấy thật không thoải mái, giống như có một phần đã không còn thuộc về chính mình nữa. Thấy Lưu Giai sắc mặt không tốt, lại không nói lời nào. Thành Khang quan tâm hỏi:” Xảy ra chuyện gì? Có phải không thoải mái ở đâu hay không? Hay là còn chưa ăn sáng, đã đói bụng? Ta hôm nay có thể cùng ngươi cả ngày, đến, hiện tại chúng ta cùng đi ăn bữa sáng được không?” Thành Khang thật ra cũng là một người rất ôn nhu. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa. “Tiểu thư, đây là điểm tâm mà tướng quân làm cho ta đưa tới.” Vừa nghe có người muốn vào, Lưu Giai nghĩ cũng không nghĩ liền xông ra ngoài, tránh ở phía sau người nọ. Trong lúc nhất thời Thành Khang không kịp phản ứng, cứ như vậy làm cho Lưu Giai giãy dụa chạy đi mất. “Phong đã muốn đi ra ngoài sao?” Lưu Giai kéo áo nữ hầu đã mang bữa sáng vào. “Còn… Còn không có.” Nữ hầu có một chút hoảng sợ, nhưng vẫn trả lời.” Nô tỳ vừa mới thấy tướng quân. Tướng quân hiện tại chắc là ở mã phòng.” “Mã phòng ở nơi nào?!” “Ngay tại……” “Không cần phải nói, ngươi dẫn ta đi! Mau!” Nữ hầu hiển nhiên còn không biết xảy ra chuyện gì đã bị kéo chạy, có chút luống cuống tay chân cộng thêm kích động đem tiểu thư đưa đến mã phòng. Thấy Lưu Giai đột nhiên xuất hiện, Lâm Phong tuy rằng nhận thấy có điểm quái dị, nhưng vẫn vui mừng ra mặt. “Giai, sao lại tới tìm ta?” Lâm Phong buông ra dây cương tuấn mã. “Phong… Có cái tên kia… đang đuổi theo ta… Hắn nhận sai người… Rất khó đối phó.” Lưu Giai thở gấp, ngay cả nói cũng nói không rõ ràng lắm . Nhìn trái nhìn phải, Lưu Giai đem chính mình giấu ở phía sau Lâm Phong. “Ai?” “Không biết. Một người nam nhân, tìm Thi.” Nghe đến đó, Lâm Phong đã muốn khẳng định thân phận người nọ. “Ta không muốn một mình ở chỗ này, ta cũng muốn đi ra ngoài. Nếu người nọ lại đến quấy rối ta, ta sẽ bị hắn bức điên.” “Hắn đối với ngươi làm cái gì ?” “Cũng không phải chuyện gì quá phận. Chỉ là hoảng sợ.” Lưu Giai cố ý lôi kéo áo, hy vọng cái kia không cần bị phát hiện, kỳ thật làm như vậy cũng không phải muốn bảo vệ người kia, nhưng không biết vì lý do gì, Lưu Giai không muốn làm cho Lâm Phong biết. Nhưng với một động tác như vậy, ngược lại làm cho Lâm Phong hướng trên cổ Lưu Giai nhìn. “Xảy ra chuyện gì?” “Không có cái gì, chỉ là có một chút ngứa mà thôi.” Lưu Giai làm bộ gãi ngứa. Dời đi cái tay đang gãi gãi cần cổ của Lưu Giai, Lâm Phong nhìn thấy ấn ký sưng đỏ kia, theo bản năng nghĩ đến đó là kiệt tác của mình. “Không cần ngượng ngùng, dù sao sau này sẽ có càng nhiều.” Lâm Phong vui vẻ nói. Vừa nghe liền biết Lâm Phong hiểu lầm,” Người kia hôn nơi đó, thật ghê tởm.” Hai hàng lông mày của Lâm Phong nhíu lại thành độ cong kỳ quái. “Hắn đem ta nhận sai, còn hôn ta.” “Tên khốn đó! Hắn còn đối với ngươi làm cái gì?!” So với cái hôn kia, Lâm Phong hiện tại càng thêm quan tâm chuyện này. “Đã không có. Ta cảm thấy chỗ bị hôn kia rất không thoải mái.” “Muốn đi tắm rửa một cái không? Ta giúp ngươi tắm.” Lâm Phong không có ý đồ hỗ trợ đơn thuần. “Ngươi phải về quân doanh, ngu ngốc.” Nhưng người nghe được sẽ không cho là như vậy. Đem Lưu Giai kéo đến trước ngực,” Sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa. Ta cam đoan.” “Ngươi……hôn ta đi.” Lưu Giai cũng không biết lấy đâu ra dũng khí. “A!” Ngơ ngác nhìn Lưu Giai một lúc, dù sao yêu cầu như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe được. “Nơi tên khốn kia hôn qua rất quái lạ. Rất không được tự nhiên, ta lau rất nhiều lần, nhưng cảm giác kia vẫn còn.” Hai người nhìn nhau, không nói thêm gì. Bốn phiến môi tiếp cận, rồi sau đó dán sát vào nhau. Khi bắt đầu chỉ là chuồn chuồn lướt nước, tiếp theo là triền miên như gió nhẹ mùa xuân, tiện đà là kịch liệt như dời non lấp biển. “Ưhm. Hô…… Khí……” Người đưa ra yêu cầu hôn môi bắt đầu chịu không nổi, muốn rút ra. Nhưng đầu lưỡi đã sớm bị bắt được, còn bị gắt gao cuốn lấy. Chẳng lẽ võ tướng không đơn giản chỉ có thể năng tốt, mà ngay cả năng lực hô hấp của bọn họ cũng so với người khác mạnh. Lưu Giai quyết định sau này không bao giờ đưa ra yêu cầu hôn môi nữa, miễn cho chịu tội. Kích hôn qua đi, Lâm Phong giúp Lưu Giai liếm đi sợi chỉ bạc bên miệng, cởi bỏ vạt áo Lưu Giai, đầu lưỡi di chuyển dần xuống cằm, cổ, xương quai xanh của Lưu Giai, mãi cho đến chỗ trái tim mới dừng lại, tiếp đó chính là một loạt qua lại liếm lộng. “Không cần. Nơi này là mã phòng.”
|
CHƯƠNG 33
Ôm lấy đầu Lâm Phong, cười khổ:” Nếu có người vào thì làm sao đây?” “Cứ mặc cho bọn họ nhìn.” “Hắn hôn chỗ nào của ngươi?” Lưu Giai lấy tay chỉ chỉ vào chỗ kia.” Chính là nơi này.” “Chỉ có nơi này?” “Ừ.” “Thật sự?” “Sao ngươi lại không tin ta vậy hả?!” “Đát! Đát!” Vang lên một trận tiếng vó ngựa Không biết có phải vì Lưu Giai nói chuyện quá lớn tiếng hay không, cho nên con tuấn mã Liệt Hoả mà Lâm Phong cưỡi cho rằng chủ nhân đang bị quở trách, nó vượt qua rào chắn chạy tới. Đến bên cạnh chủ nhân, liếc liếc Lưu Giai còn hướng hắn phì phì đe doạ, sau đó vẫn yên lặng nhìn Lưu Giai. Đem hai tên đang làm chuyện xấu bị một phen giật thót người. “A, con ngựa này, mày muốn làm cái gì?” Bị con ngựa trừng Lưu Giai cũng trừng lại nó. “Liệt Hoả, làm gì vậy?” Lâm Phong vuốt ve đầu ngựa. Con ngựa lập tức quay đầu lại nhìn chủ nhân, đáp lại chủ nhân vuốt ve. “Con ngựa chết tiệt, mày đối đãi cũng quá lớn khác biệt đi.” Lâm Phong nhảy lên lưng ngựa, đưa cho Lưu Giai một bàn tay.” Đến. Chúng ta hồi quân doanh đi.” “Ê, ta không muốn ngồi như vậy, thế này sao tính là cưỡi ngựa được.” “Ngươi căn bản không biết cưỡi ngựa, ngồi như vậy an toàn hơn.” “Ngồi như vậy, vừa đi ra ngoài, người khác sẽ thấy, rất kỳ quái.” “Ngươi cho dù không ngồi như thế, mọi người vẫn sẽ nhìn. Mà cái này có gì kỳ quái đâu.” Không để ý tới ý kiến phản đối, đem Lưu Giai kéo lên lưng ngựa, chân khoá ở hai bên sườn ngựa. Ở mặt sau Lâm Phong chờ Lưu Giai ngồi ổn liền ôm lấy hắn, đem cằm đặt ở trên bờ vai hắn.” Ngươi như vậy có phải cho ta cơ hội đối với ngươi làm chút gì đó hay không?” “Ngươi, không cần náo loạn, ta chỉ không muốn ở lại nơi này, đi thôi.” Lâm Phong kẹp chặt bụng ngựa, huy tiên, con ngựa mang theo hai người phóng đi. “Tay ngươi còn muốn sờ bao lâu, người khác đang nhìn kìa, ngươi không biết thu liễm một chút sao?” “Có sao đâu, hắn là nghĩa đệ của ta, không cần để ý.” “Ngươi không ngại, nhưng ta để ý.” Cực lực muốn thoát khỏi người nọ dây dưa. “Đại ca, vị này chính là người mà lần trước ngươi nói … Không biết nên xưng hô như thế nào?” “Thì kêu……” “Kêu Giai là tốt rồi.” Lâm Phong còn chưa nghĩ nên xưng hô ra sao, đã bị Lưu Giai giành nói trước. Sợ y cho mình một cái xưng hô kỳ quái. “Thế thì tiểu đệ liền cung kính không bằng tuân mệnh.” “Ta đây thì sao? Phải gọi ngươi như thế nào?” Mã Liệt vỗ vỗ ngực.” Tiểu đệ họ Mã, tên một chữ Liệt.” “Vậy ta đây cũng gọi ngươi là Liệt tốt lắm.” “Liệt, ngươi sao không biết thời biết thế như vậy, ngươi còn muốn ở trong này quấy rầy bao lâu, người ta đã muốn giới thiệu cho ngươi, nói các ngươi cũng nên nói đủ đi. Bây giờ là thời điểm làm cho chúng ta một chỗ, bằng không ta sẽ về nhà.” “Phong, ngươi đang nói cái gì?!” Lưu Giai tức giận đến mặt xanh hơn phân nửa. “Đại ca, ngươi thật đúng là tinh lực tràn đầy, mới sáng sớm mà đã… Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, nơi này là quân doanh. Có rất nhiều người.” “Ngươi sẽ giúp ta đuổi bọn họ đi.” Lâm Phong cho rằng đây là nghĩa vụ của gã. “Giai, ta cũng không giúp được ngươi rồi. Hôm nay thật vui vì được gặp ngươi. Hai vị chậm dùng.” Nói xong, Mã Liệt liền thật sự cáo từ. “Liệt! Ngươi không cần đi! Ngươi không có nghĩa khí, bỏ ta lại một mình!” “Hôm nay buổi sáng, ngươi bảo ta hôn ngươi, ta đã làm. Hiện tại ta muốn ôm ngươi, ngươi cũng không thể cự tuyệt.” “Ngươi đây là cái gì lý luận!” Muốn đi, ngược lại bị người áp đảo. Lâm Phong đứng lên ôm lấy Lưu Giai. “Ngươi muốn làm cái gì?!” “Còn có thể làm cái gì, không phải đã nói với ngươi rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm trên mặt sàn, ta là lo lắng lưng của ngươi sẽ chịu không nổi, mới cho ngươi nằm ở trên giường. Ngươi mà còn lộn xộn, ta sẽ trực tiếp áp đảo ngươi trên đất luôn.” “Ngươi……” Đem Lưu Giai đặt ở trên giường lớn không biết vì sao lại xuất hiện ở quân doanh, Lâm Phong giúp Lưu Giai cùng chính mình cởi xuống dây cột tóc, rồi lại cởi áo chính mình, tiếp theo đi đến bên giường, thoăn thoắt hai ba cái đã đem Lưu Giai cởi sạch sẽ. Động tác liên tục, vô cùng sạch sẽ lưu loát. “Rất đẹp.” “Ngươi nói cái gì?” Lưu Giai lấy tay che lại mắt mình. “Ta nói thân thể của ngươi rất đẹp, phát ra hương vị thúc giục tình sự.”
|
CHƯƠNG 34
“Ngươi nói vô liêm sỉ gì đó?!” Lưu Giai muốn ngồi dậy, nhưng rất nhanh lại bị đẩy nằm xuống. “Lần này ta sẽ không làm cho ngươi đau nữa.” Nâng lên một chân Lưu Giai gác lên trên vai chính mình. “Ngươi có biết là tốt rồi.” Lưu Giai không muốn nhìn thẳng Lâm Phong, quay mặt đi nhắm mắt lại. “Lần này ta cũng sẽ không giữa đường buông ra ngươi.” “Ngươi muốn làm thì làm nhanh đi! Không cần ở đó nhiều lời!” Tiến đến bên tai Lưu Giai, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn.” Ngươi đến bây giờ còn thẹn thùng cái gì?” “Ưhm, ngươi… đừng dong dài nữa.” Ngón tay dính vào trơn tề vừa đủ vẽ loạn ở mật động Lưu Giai. Cảm giác lạnh lẽo từ hạ thân phát tán đến các bộ phận toàn thân, mỗi tế bào trong Lưu Giai đều như đông cứng lại. “Thả lỏng, ta còn chưa bắt đầu mà.” Tuy rằng cái gì cũng chưa làm, nhưng hiện tại toàn thân Lưu Giai một mảnh nóng cháy, dục vọng tiềm tàng trong cơ thể làm hắn rất khó chịu, uốn éo, muốn tìm kiếm thứ gì đó đột phá cửa vào. Cảm giác được tiểu huyệt nhắm chặt đã đạt được sự mềm mại dễ chịu, Lâm Phong lấy ra phân thân chính mình đặt ở lối vào, vận sức chờ phân phó. “Ta muốn đi vào.” “Ừ.” Sau khi được người yêu đồng ý, hai đầu gối Lâm Phong dùng sức, một hơi đem phân thân toàn bộ vọt vào trong mật động người yêu. “A…… đau……” Lưu Giai nắm chặt bả vai Lâm Phong. “Chờ một chút sẽ thoải mái, ngươi phải thả lỏng một ít, thật chặt, ta không động đậy được.” “Ta…… Không biết…… phải thả lỏng… như thế nào…. Rất đau.” “Thân thể không cần dùng sức. Chậm rãi hô hấp. Thử một lần.” Nâng lên thắt lưng Lưu Giai, nâng tới vị trí thích hợp, làm cho phân thân càng thêm dễ dàng ra vào, cũng dễ dàng cho thân thể hai người dung hợp. “A……… A………” Cùng với tiết tấu hô hấp của Lưu Giai, Lâm Phong chậm rãi rút ra rồi lại tiến vào. “Không…… Từ bỏ… sắp… sắp chết… đau.” Thấp giọng khóc cùng vặn vẹo, Lưu Giai muốn thoát đi. Đè thấp thân thể, đem bộ phận của mình càng thêm thâm nhập sâu vào thân thể người yêu. “A………” Lưu Giai gắt gao ôm lấy cổ Lâm Phong. Lâm Phong ra vào biên độ dần dần nhanh hơn. “A…… A…… Ah…… Ah……” Âm điệu rên rỉ đã muốn thay đổi, biết đã va chạm đến bộ phận mẫn cảm của Lưu Giai, liền cái phương hướng kia, cái vị trí kia, Lâm Phong tiến hành thế công mãnh liệt. “A…… Không cần……” Tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong miệng Lưu Giai tràn ra. “Lập tức sẽ tốt thôi.” Lâm Phong lừa gạt nói. “Ừ…… A…” Cực nóng bạch trọc doanh đầy nơi hai người tương liên, quấn quanh ở bụng cùng hạ thể hai người. Cuối cùng nếm được trái cấm Lâm Phong ôm người yêu, liếm lộng đôi mắt nhắm chặt sưng đỏ của người yêu, rồi sau đó lại tiến đến bên tai Lưu Giai thủ thỉ lời tâm tình. Không hề nức nở, nghe nghe, Lưu Giai cuối cùng bật cười. “Đứa ngốc.” Xoa xoa khoé mắt. Cảm giác được khí quan đang chôn trong cơ thể mình từ mềm biến cứng, thân thể Lưu Giai không khỏi trở nên cứng ngắc, tiến vào trạng thái đề phòng,” Không… Không cần lại đến!” “Ta biết.” “Nhưng… Nhưng mà… Nó……” “Ta sẽ tự xử lý. Ngươi hiện tại thả lỏng, ta phải đi ra.” Lại một lần hít sâu,” A……” Dị vật cuối cùng rời khỏi. Lấy ôn nhu hôn môi thay thế lời an ủi, Lâm Phong không ngừng ở cần cổ Lưu Giai lưu lại hồng ấn. Làm đáp lại, Lưu Giai cũng ôm Lâm Phong. “Cái dấu môi son đặc biệt sưng đỏ kia là của hắn?” “Chắc vậy, hắn hôn ta rất đau.” “Chờ sau này nó biến mất, ta sẽ bồi thường cho ngươi một cái khác.” “Tốt.” “Ta rất muốn ngủ.” “Vậy ngươi ngủ một giấc đi.” Cẩn thận vì người yêu tẩy trừ sạch sẽ rồi thay quần áo, nằm bên cạnh Lưu Giai một lần lại một lần thủ thỉ những câu nói biểu đạt tình yêu, được sủng nịch bao vây Lưu Giai ở trong khuỷu tay người yêu thư thái ngủ. “Ừhm.” Lưu Giai dụi dụi mắt. “Tỉnh? Mới ngủ không lâu.” Lâm Phong siết chặt vòng tay. Ánh vào mắt là một đôi môi, Lưu Giai liền tránh được. “Không cần ngượng ngùng.” “Ta không mặt dày không biết xấu hổ như ngươi, ngu ngốc.” “Có không thoải mái hay không?” “Lần sau đổi ngươi ở mặt dưới thử xem, ngươi sẽ biết có không thoải mái hay không.” Lâm Phong không nói gì. Qua một lúc. Lâm Phong lại hỏi:” Đói không?” “Ta phát hiện ngươi hiện tại đối ta đặc biệt tốt. Vì sao vậy?” “Không thích ta đối tốt với ngươi?” “Đương nhiên không phải.” “Đại khái là vì ngươi hiện tại đã thuộc về ta.” “Khó trách ngươi trước kia đều đối ta hung hăng như vậy.” “Cho nên nói ngươi nên sớm một chút làm cho ta ăn luôn.” Hai người cứ nói qua nói lại, ở trên giường đánh tình mắng tiễu, tận tình hưởng thụ dư vị sau tình sự.
|
CHƯƠNG 35
“Đều nói ngươi ngủ tiếp đi mà không nghe.” “Còn ngủ cái gì, ta đã muốn ngủ cả ngày, có muốn cũng ngủ không nổi nữa.” “Vậy ngươi cũng không nên bảo ta mang ngươi tuần tra quân doanh, còn muốn cưỡi ngựa.” “Ta không muốn đi bộ.” “Cho nên mới kêu ngươi lại đi ngủ.” “Muốn ngủ, ngươi đi mà ngủ lấy.” Bất đắc dĩ, lại cho Lưu Giai ngồi trên lưng ngựa, không mục đích đi dạo xung quanh tràng luyện binh. Thường thường đối người yêu ân cần thăm hỏi. Hai người liền vẫn đi, cho đến khi Lưu Giai phát hiện một gốc cây rất lớn, hai người mới xuống ngựa. “Cây có cái gì tốt đâu, huống chi ngươi cũng sẽ không leo.” “Ngươi leo là được rồi, dù sao nhánh cây này cũng thấp, ngươi có thể với tới.” Sau khi lên cây, hai người vai kề vai ngồi trên nhánh cây cách mặt đất gần nhất, Lâm Phong nhận nhiệm vụ làm chỗ dựa cho Lưu Giai. “Sao ngươi lại làm tướng quân?” Vô tình, chỉ là tuỳ tiện hỏi hỏi mà thôi. “……” “Không thể nói? Ta đây nhất định phải biết.” “Cũng không phải không thể nói.” “Nói đi, ta muốn nghe.” “Ta xem như là người của Mã gia. Mới trước đây, nhà ta gặp phải thổ phỉ, bọn chúng chẳng những cướp sạch mọi thứ trong nhà, còn giết hết người nhà của ta. Khi quan binh đuổi tới, cũng chỉ còn lại một mình ta. Ta là trưởng tử, mọi người vì muốn cứu ta, đều dùng thân thể chắn đao kiếm cho ta. Vì biểu thị áy náy, quan quân lúc đó cũng chính là cha của Liệt, thu lưu ta. Ông cũng là một quân nhân có gia thế, ta cùng Liệt vừa lúc đều được tam vương tử trọng dụng.” “Như vậy a.” Lưu Giai cúi đầu. Lấy tay búng một cái vào trán Lưu Giai,” Đó là chuyện thật lâu trước kia rồi, không có gì. Lúc này nên nói về ngươi đi.” “Ta là con trai độc nhất, học sinh bình thường mà thôi. Mất tích đã một thời gian, lão mẹ nhất định đang mắng to đứa con bất hiếu như ta. Ha ha.” Có một chút tự giễu, đột nhiên trong lòng Lưu Giai mạnh xuất hiện một ít cảm giác rối loạn. Ôm chặt Lưu Giai:” Cho dù có thể trở về, cũng đừng về.” “Oái, ngã xuống bây giờ. Buông tay coi.” “Đáp ứng ta, không cần trở về.” Lâm Phong vẫn như cũ dùng ngữ khí thật nghiêm túc. “Ta không biết, đại khái cũng không có biện pháp trở về.” “Ta nói cho dù có thể, cũng không cần về. Ta sẽ không cho ngươi đi.” “A! Ê! Đừng áp lại đây, chúng ta thật sự sẽ cùng nhau ngã xuống đó.” “Đát! Đát! Đát!” Cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, một trận tiếng vó ngựa vang dội từ xa, dần dần tới gần. Cảnh giác, ôm Lưu Giai từ trên cây nhảy xuống. “Khuya như vậy còn xông vào quân doanh của ta, có chuyện gì?!” Người tới khuôn mặt tiều tụy, u ám, khi tiếp cận hai người thế nhưng lại quên mục đích chính mình đến đây. Nhìn hai người, ngồi yên ở trên ngựa. “Phong, chính là người này, vào buổi sáng hôm đó…” Xoay người lại, nhẹ giọng:” Hắn gọi là Thành Khang, cũng là một tướng quân.” Hai người mỗi một động tác rất nhỏ, người tới đều xem ở trong mắt. Người tới nhảy xuống ngựa, hướng hai người đến gần. “Có việc?” Lâm Phong lại một lần nữa đặt câu hỏi. “Thi, vì sao? Vì sao ngươi hiện tại lại sợ ta?” “Ngươi phải tự trọng, nàng là phu nhân của ta. Ngươi trở về, ta sẽ không truy cứu.” Lâm Phong vẫn tỏ thái độ cao thượng. “Ngươi cút! Nhất định là ngươi! Là ngươi làm nàng thay đổi ! Ta phải giết ngươi!” Thành Khang không khống chế được. May mắn, người tới cũng không có mang vũ khí. Nhưng, chức vị là tướng quân cho dù chỉ là tay trần cũng có thể đánh chết người. “Giai, ngươi lui ra phía sau.” Lâm Phong hai tay bắt lấy người đang xông tới, nhưng ngăn cản không được xung lượng khi va chạm. Liền với tư thế ấy, hai người vật nhau trên mặt đất. “Hôm nay để cho ta tới giải quyết ngươi!” “Ngươi vọng tưởng! Ta cho ngươi về sau cũng không dám xuất hiện nữa!” Kế tiếp là một mảnh hỗn loạn. Một khắc sau. Hai người đánh cho áo rách quần manh, để trần ra nửa người trên. Nửa giờ sau. Trên mặt tuấn mỹ của hai người xuất hiện dấu vết bầm tím, trước ngực cũng có thể thấy vết cào cấu. Một giờ sau. Hai người duy trì trạng thái xoay đánh, quấn quanh cùng một chỗ. Ba giờ sau. Các nam nhân ngồi dưới đất, thở hồng hộc, rốt cuộc mắng không ra một câu. Náo nhiệt xem đủ, cũng hiểu được hai người sẽ không động thủ lần nữa, Lưu Giai mới đi đến bên cạnh Lâm Phong. “Thi.” “Thi, đã muốn quên ngươi, hết hy vọng đi.” Những lời này làm Thành Khang lập tức đứng lên: ” Ngươi nói cái gì?!”
|