Thị Ngược Thành Tính
|
|
CHƯƠNG 135
Sau khi được đến một cái gật đầu của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng tiếp tục hỏi, “Trong cùng bên trái người mặc đạo bào, chính là cung chủ đời thứ nhất?” “Đúng vậy.” “Vậy thì đúng rồi, vật bên người của nàng là một cây phất trần, mà không phải kiếm hoặc nhuyễn kiếm như võ giả thông thường, có thể thấy được nàng đạo hạnh thâm hậu, hẳn là lấy tu đạo làm chuẩn, không hẳn chỉ đơn giản là tập võ. Như vậy bản bí tịch này, rất có khả năng không phải là một bí tịch võ công, mà trên thực tế là bí tịch tu đạo.” “Bí tịch tu đạo? Có gì khác nhau?” Lục Đỉnh Nguyên có chút không theo kịp ý nghĩ của Hàn Lượng. “Ha ha, mục đích cuối cùng của đạo gia khi tu luyện là gì?” Hàn Lượng mỉm cười hỏi Lục Đỉnh Nguyên. “Mục đích cuối cùng? Tu đạo là tu đạo…” Lục Đỉnh Nguyên dột nhiên nhớ tới cái gì, “Chẳng lẽ là bắt yêu quái?” “Ha ha ha, ngươi so với ta càng thêm có thể tưởng.” Hàn Lượng càng ngày càng phát hiện nhiều chỗ đáng yêu của Nai Con, “Giống như mục đích cuối cùng của tu phật không phải chịu khổ mà là thành Phật, mục đích cuối cùng của tu đạo, cũng không phải tập võ, mà là thành tiên.” “Thành tiên?” Lục Đỉnh Nguyên hoàn toàn bị dọa đến. “Phải, Đạo gia vô luận luyện đan, tập võ hay là rèn kiếm, kỳ thật mục đích cuối cùng đơn giản là thân thể bất tử, đây là một quyển bí tịch tu tiên. Hơn nữa ngươi nghĩ lại tên của giáo phái xem, Nghiễm Hàn Cung, Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi không nghĩ tới, đây vốn là tên của tiên cung trên trăng sao? Vốn chính là nơi ở của thần tiên. “A!” Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng nói sửng sốt, hiển nhiên là chưa từng nghĩ tới. “Theo ta đoán, cung chủ đời thứ nhất của các ngươi, vốn xuất thân từ đạo gia, cũng nên có phối ngẫu của mình – chính là tướng công của các ngươi. Nhưng có khả năng do nguyên nhân nào đó mà ra đi, thế là nàng trộm bí tịch của đạo phái, một mình rời đi lập phái.” Hàn Lượng phỏng đoán. “Sao ngươi không đoán nàng là trong vô ý có được bản bí tịch này mới một mình lập phái mà là quăng nguyên lai tướng công?” Lục Đỉnh Nguyên cũng cùng Hàn Lượng chơi trò ‘Ta đoán ta đoán ta đoán sai sai.” “Sẽ không, đây là bản công phu song tu, không có đạo lý sau khi nàng có được nó lại đem nửa kia quăng Hơn nữa ngươi đã nói, đệ nhất cung chủ của các ngươi đã luyện công phu tới tầng thứ tám, nói cách khác nàng đã từng song tu. Lại có, ngươi xem tên của công phu này – Ngọc Hư Công, hiển nhiên xuất từ đạo gia. Cuối cùng còn có một chút, ta nghĩ nàng hẳn là muốn đem bản công pháp song tu này truyền xuống, nhưng tính cách có chút rụt rè, không có khả năng nói quá trắng ra, từ trên tranh nàng vẽ mơ hồ như thế liền có thể biết, cho nên pháp môn này ở trong truyền thừa đời sau hoặc là do cố ý hoặc do sơ sẩy mà bị mất.” “Có ý gì?” Vài câu phía trước có thể hiểu được, mấy câu cuối cùng Hàn Lượng nói làm cho Lục Đỉnh Nguyên có chút không hiểu, cố ý làm mất? Chẳng lẽ còn ẩn tình gì? “Ngươi xem, công phu này chỉ có chưởng môn mới có thể luyện phải hay không?” Lục Đỉnh Nguyên gật đầu. “Phương pháp vào mật thất này cũng là dùng miệng tương truyền không có ghi lại đúng không?” Lục Đỉnh Nguyên lại gật đầu. “Cho nên ta nói, pháp môn song tu này, chính là phương pháp tu luyện phía trước do nữ tử luyện, phía sau do nam tử luyện, đệ nhất cung chủ của các ngươi hẳn là cũng dùng miệng truyền cho đời cung chủ kế tiếp.” Lục Đỉnh Nguyên nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể tiếp tục gật đầu. “Ngươi xem, ngươi đã nói, mấy đời cung chủ đầu tiên đều luyện tới ít nhất là tầng thứ bảy, thuyết minh các nàng cũng từng song tu, nhưng những đời cung chủ sau nhiều nhất cũng chỉ luyện tới tầng thứ năm, hơn nữa ngươi nói Nghiễm Hàn Cung vốn là bang phái của nữ tử, cho nên ta phỏng đoán, hẳn là từ khi Nghiễm Hàn Cung biến thành bang phái nữ tử, phương pháp tu luyện của nam tử đã bị cố ý làm mất.. Hoặc là, ở dưới tình huống trường kỳ không có nam tử, phương pháp tu luyện của nam tử dần dần bị thất lạc khỏi truyền thừa.” “Được rồi, cho dù ngươi nói rất hợp lý, nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu điều này thật sự giống như những gì ngươi nói, một mình một người chỉ có thể luyện đến tầng thứ năm.” Lục Đỉnh Nguyên cũng có đầu óc của mình, cho dù đối Hàn Lượng ngoan ngoãn phục tùng hơn nữa, cũng không đến mức nói gì nghe nấy. “Vấn đề là, ta liền một mình luyện đến tầng thứ bảy, chẳng lẽ ngươi quên sao?” Đây cũng là vấn đề từ đầu Lục Đỉnh Nguyên đã nghĩ nói, lại bị Hàn Lượng cấm thảo luận. “Hảo,” Câu hỏi hay! Hàn Lượng cực kỳ thưởng thức, chỉ kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Kế tiếp chúng ta nói về vấn đề của ngươi.”
|
CHƯƠNG 136
“Dựa theo phân tích của ta, mẫu thân của ngươi không biết phương pháp tu luyện của nam tử, cũng không biết pháp môn song tu, cho nên truyền cho ngươi là phương pháp tu luyện của nữ tử, đúng không?” “Đúng.” “Nhưng ngươi là nam tử. Ta nhớ rõ ngươi từng nói với ta, trước khi ngươi bị thương ăn Can Chi Quả, cũng chỉ có thể đem công phu luyện tới tầng thứ ba, có phải hay không?” “Phải.” Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh kia, Lục Đỉnh Nguyên đã nói rất rõ với Hàn Lượng, cũng không để ý nhắc lại một lần. “Ta nghĩ, vấn đề nằm ở chỗ Can Chi Quả. Lúc trước ngươi nói, Can Chi Quả nhất đế song chi, chia làm hai quả âm dương, nhưng hai quả âm dương khó bề phân biệt, ngươi cũng không biết chính mình ăn là quả nào?” “Nói chính xác, ngoài quả đưa cho ngươi, ta căn bản chưa thấy hình dạng của quả còn lại. Năm đó phụ thân của ta bệnh chết, mẫu thân đem mình nhốt lại cùng phụ thân không ăn không uống. Ta tuổi còn nhỏ, tâm tình không chỗ phát tiết, liền ra cửa gây chuyện, cộng thêm chút tâm tư nổi danh lập vạn, liền không biết trời cao đất rộng đi tìm Thiên hạ đệ nhất tiên, kết quả mặc dù thắng, cũng là hôn mê bị nâng về, chờ lúc tỉnh lại, cũng đã ăn xong Can Chi Quả, cũng lên ngôi cung chủ, mẫu thân chống đỡ một hơi cuối cùng, dặn dò chút chuyện quan trọng trong cung, lại chưa kịp nói chi tiết, liền đã đi bồi phụ thân.” Lục Đỉnh Nguyên ưu sầu hồi ức. “Ân,” Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên càng chặt một chút, không muốn quá khứ lại làm tổn thương Lục Đỉnh Nguyên, cố gắng kéo về lực chú ý của Lục Đỉnh Nguyên, “Cho nên ta suy đoán, quả ngươi ăn là quả Âm. Lúc trước ngươi lấy thân đồng tử luyện Ngọc Hư Công của nữ tử, Thuần Dương trong cơ thể mâu thuẫn với công pháp, cho nên rất khó để có thành tựu, mới có thể luyện tới tầng thứ ba liền không có tiến triển. Đợi đến khi ăn Can Chi Quả, công hiệu của quả Âm làm cho Thuần Dương trong cơ thể của ngươi giao hòa với công pháp, ở trong cơ thể ngươi hình thành một tiểu thế giới âm dương, tự nhiên đạt thành hiệu quả âm dương song tu. Cộng thêm công lực sáu mươi năm mà Can Chi Quả tăng lên, mới có thể làm cho ngươi một mình đột phá tầng thứ bảy.” Hàn Lượng phân tích vô cùng hợp lý, Lục Đỉnh Nguyên nghe vô cùng giật mình. “Còn có, theo thời gian luyện công của ngươi càng dài, có cảm thấy dục vọng càng dày đặc hay không? Hơn nữa đối tượng khát vọng đều là nam nhân, đối nữ tử đều không có hứng thú?” Mặt Lục Đỉnh Nguyên đỏ lên, lại không trả lời. “Đó là bởi vì nam dương trong cơ thể ngươi dần dần tiêu hao, không đủ để thỏa mãn mức độ hao tổn khi ngươi luyện công.” “Nhưng chiếc giường Hàn Ngọc này có thể áp chế dục vọng của ta a!” Tuy rằng chỉ là tạm thời. Hàn Lượng lắc đầu, “Người lúc đối mặt với nguy cơ ít nhiều đều sẽ kích phát tiềm năng, giường Hàn Ngọc này bởi vì âm hàn, đối với nam tử, có thể kích phát ra dương khí cùng năng lượng tiềm tàng, cho nên có thể làm nên một ít công to, đối với nữ tử vốn là thân âm hàn mà nói, giường này chưa chắc đã có ích với luyện công. Ngươi ngồi trên Hàn Ngọc luyện công, tự nhiên kích phát ra năng lượng nam dương ẩn dấu trong cơ thể, đạt tới hiệu quả tạm thời áp chế dục vọng cùng gia tăng hiệu quả luyện công gấp bội, nhưng lại đẩy nhanh tốc độ tiêu hao dương khí của ngươi.” Hàn Lượng nói tới đây liền nhíu mày, “Ngươi có biết nếu nam dương trong cơ thể ngươi hao hết, sẽ có kết quả gì sao?” “Ta biến thành nữ tử?” Lục Đỉnh Nguyên quả thật muốn cười, chẳng lẽ luyện công phu còn có thể biến thân?” “Đương nhiên không có khả năng!” Hàn Lượng tức giận, vì sự vô tri không sợ của Lục Đỉnh Nguyên. “Một người nam tử, nếu nguyên dương hao hết, vậy chỉ có một con đường bỏ mạng.” Lục Đỉnh Nguyên chấn động, không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này. “Nhưng mỗi khi ta từ bên ngoài luận võ trở về, lại có thể luyện công rất nhanh, này lại là vì sao?”
|
CHƯƠNG 137
“Cái này muốn cảm tạ thể chất chịu ngược trời sinh của ngươi a.” Hàn Lượng đối với người này ở phương diện tính một mảnh trống rỗng, vừa vui sướng lại sợ hãi, nếu lúc trước…Sợ là hắn đã không nhìn thấy y. “Dục vọng, hoặc những điều tương tự, là nội khí có thể tăng phúc cho thân thể, giống như lúc cao trào khi làm tình, thường thường nam tử càng làm càng nóng, nữ tử lại là càng làm càng lạnh. Mỗi lần ngươi đi ra ngoài mang thương trở về, kỳ thật là thỏa mãn dục vọng của thân thể, dưới tình huống dục vọng cao trào, dương khí tăng lên, cộng thêm ngươi tinh khí thủ mà chưa tiết, hoàn toàn là biên độ lớn nhất mà tẩm bổ dương khí, cho nên mới có thể làm cho ngươi lại chống đỡ thêm một trận.” “Dựa theo lời của ngươi, ta vốn phải đã sớm đi đời nhà ma?” “Đây là điều khiến ta sợ hãi.” Hàn Lượng ôm chặt Lục Đỉnh Nguyên, “Cảm tạ thể chất chịu ngược của ngươi, cảm tạ người làm cho ngươi phát hiện thể chất của mình. Thân thể con người có công năng tự bảo hộ mình, cho nên khi dương khí trong người ngươi yếu xuống, mới có thể sinh ra dục vọng khó có thể áp chế. Nhưng nếu như ngươi không có thể chất chịu ngược, người bình thường không thể thỏa mãn ngươi, nếu không ngươi có thể sẽ tùy tiện tìm một nữ tử hoặc tiểu quan đi làm tình, nhưng tình ái bình thường là sẽ không cung cấp nam dương cho ngươi, mà tinh khí tiết ra, chỉ có thể làm cho nam dương của ngươi hao tổn nhanh hơn mà thôi.” “Nga? Vậy phương pháp gì mới có thể bổ dương khí cho ta?” Lục Đỉnh Nguyên tò mò. “Hắc hắc,” Nói tới đây, Hàn Lượng vừa cười vừa lộ ra vẻ mặt mèo ăn vụng, “Rất đơn giản, chính là đem dịch thể đổ vào trong thân thể của ngươi, vô luận là cái miệng bên trên hay là bên dưới.” Lục Đỉnh Nguyên ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu được vì sao chính mình lại thích ăn thứ kia của Hàn Lượng như vậy, thì ra không chỉ là vì đó đã từng là giải dược của y, có ý nghĩa đặc biệt với y, còn bởi vì, thân thể của y khát cầu nó. “Ngươi đừng cười như vậy.” Lục Đỉnh Nguyên đem mặt vùi vào trong ngực Hàn Lượng, thật sự ngượng ngùng nhìn hắn. “Tốt lắm,” Hàn Lượng vỗ vỗ Lục Đỉnh Nguyên, “Mấy ngày nay ta cũng đã đút no ngươi, vừa lúc ngươi nhân cơ hội này luyện công, cảm nhận một chút lời của ta nói có phải thật sự hay không.” “Vậy còn ngươi?” Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng có vẻ muốn rời đi. “Ta đi ra ngoài thu xếp cái ăn cho chúng ta, dù sao thân thể no nhưng bụng còn đói.” Hàn Lượng ha ha cười, “Ngươi cũng đừng luyện quá lâu, nhớ một lát phải đi ra ăn cơm. Chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận lời của ta, buổi tối chúng ta lại tham khảo chuyện song tu.” Nói đến song tu, Lục Đỉnh Nguyên liền đỏ mặt tới tai. “Ngươi nghĩ gì đó!” Hàn Lượng búng vào trán của y, “Ta nói là luyện công.” “Nga!” Lục Đỉnh Nguyên che trán, bày ra một bộ vâng lời. Chọc cho Hàn Lượng lại cắn y hai phát mới một mình đi ra cửa. “Ai u tổ tông nha, cuối cùng cũng đi ra,” Hàn Lượng mới ra cửa phòng liền nghênh đón tiếng gào to của Tiểu Hà Tử, “Giờ đều đã là sáng mùng 4, chúng huynh đệ đều chờ gấp cả…” Tiểu Hà Tử đột nhiên phát hiện, sao thiếu một người? Lời đang muốn nói cũng nuốt xuống một nửa. “Chủ tử đâu? Sao chỉ có một mình ngươi đi ra?” “Ngươi nói chúng huynh đệ chờ để làm gì?” Hàn Lượng hỏi. “Chờ chúc Tết chủ tử a!” Tiểu Hà Tử vừa nói, vừa hướng bên trong vươn đầu, “Chủ tử đâu? Không phải là bị ngươi muốn chết đi?” “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” “Ai u!” Tiểu Hà Tử bị Hàn Lượng cùng Hạ Thiên mỗi người đánh một phát, Đông Ly cùng Phi Ảnh đều vẻ mặt hắc tuyến (==|||) “Tiểu Hà Tử, ngươi càng ngày càng gan lớn a?” Hàn Lượng ngoài cười nhưng trong không cười. “Hắc hắc, không dám không dám.” Tiểu Hà Tử cũng là đầu đầy mồ hôi, đều là do không khí vui mừng của năm mới còn chưa biến mất, làm cho hắn cũng bắt đầu không lớn không nhỏ. “Hừ hừ…” Hàn Lượng chỉ là cười lạnh hai cái dọa dọa hắn rồi thôi, biết Hạ Thiên trở lại, tim của tiểu tử này cũng rơi xuống, liền bắt đầu nhảy nhót làm càn. “Đi chuẩn bị chút cái ăn, trong chốc lát chủ tử nhà ngươi đi ra muốn dùng, còn có, nói cho chúng huynh đệ ngày mai lại đến, hôm nay chủ tử nhà ngươi luyện công, không rảnh.” “Chủ tử có thể vận công?” Mọi người đều vui vẻ. “Hẳn là không thành vấn đề,” Hàn Lượng cũng vui vẻ. “Chờ một lát y đi ra nhìn xem hiệu quả mới biết được.” “Vâng, chúng thuộc hạ cáo lui.” Đoàn người vô cùng vui vẻ mà rời đi. “Đợi đã, các ngươi đi đi, Ảnh ở lại.” Hàn Lượng gọi Phi Ảnh lại.
|
CHƯƠNG 138
“Công tử?” Phi Ảnh không biết Hàn Lượng tìm mình vì việc gì. “Ngồi đi, thừa dịp Đỉnh Nguyên không ở, có vài việc muốn hỏi ngươi.” Hàn Lượng cùng phi Ảnh ngồi xuống chiếc bàn trong viện. Trên bàn có điểm tâm, đủ loại kiểu dáng, trong ấm thậm chí còn có trà nóng, không khí ngày Tết còn đậm, nhưng trong mắt Hàn Lượng lại thong thả lạnh xuống. Phi Ảnh không biết Hàn Lượng muốn hỏi mình việc gì, nhưng cảm giác được khí thế nghiêm nghị lại lạnh băng xung quanh Hàn Lượng, liền biết không phải chút việc nhà, ngữ khí cũng trở nên kính cẩn, “Công tử muốn hỏi thuộc hạ việc gì?” “Đỉnh Nguyên vì sao bị thương, đem chuyện kể lại tỉ mỉ từ đầu tới cuối cho ta.” Hàn Lượng nhìn thẳng vào mắt Phi Ảnh, mâu quang băng hàn khiến người cảm thấy lạnh lẽo. “Công tử,” Phi Ảnh cứng lại, thống khổ cũng dâng lên phủ đầy hai mắt, “Là thuộc hạ hộ chủ bất lực.” “Không có ai truy cứu lỗi của ngươi. Ngươi cửu tử nhất sinh hộ y, ta đã thực cảm tạ ngươi, ta chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra.” Hàn Lượng dùng thanh âm cứng ngắc trần thuật sự thật, nghe không giống như lời an ủi, lại làm cho Phi Ảnh đang kích động nhanh chóng bình tĩnh lại. “Sự tình là như vầy…” Phi Ảnh bắt đầu kể từ lúc xuất phát liền phát hiện có người theo dõi. “…Chúng ta vốn tưởng là luận võ bất quá là tranh đấu giữa chưởng môn các phái, lại không ngờ rằng đối phương dùng xa luân chiến, ngay cả một vài kẻ loại phó thủ đường chủ cũng đi lên khoa tay múa chân, vì không làm mất thân phận của chủ tử, ta cùng Hạ Thiên, còn có vài tên hộ vệ cũng đi lên, kết quả ít nhiều đều bị thương. Đợi đến ngày cuối cùng lúc chủ tử luận võ, bốn năm chưởng môn trong vòng trăm chiêu đều bị chủ tử đánh bại, thậm chí không đến trăm chiêu liền thua, chủ tử một người đầu hớn bảy, tám. Đợi đến lúc thể lực của chủ tử không chống đỡ nổi, liền đi lên một người tên Toàn Hữu Câu, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nói đao kiếm không có mắt, muốn…muốn dùng quyền cước…” Phi Ảnh nói tới đây đã có chút nói không được, Hàn lượng biết Toàn Hữu Câu nhất định là điểm mấu chốt của câu chuyện, cũng không quấy rầy thúc giục, chỉ yên lặng rót ra một tách trà, đưa cho Phi Ảnh. Phi Ảnh tiếp nhận chén trà, mượn dùng động tác uống trà thoáng ổn định cảm xúc của mình, mới tiếp tục nói: “Đợi đến khi hắn cùng chủ tử đấu võ, lại dấu độc châm trong chưởng, đầu tiên là dùng hư chiệu dụ chủ tử truy kích, tiếp theo liền thừa dịp chủ tử chưa kịp chuẩn bị liền đem độc châm bắn vào đan điền của chủ tử. Đan điền của chủ tử bị thương, đối phương lại chiêu chiêu ép sát, dưới tình thế cấp bách chủ tử liền rút ra nhuyễn kiếm tùy thân, ngay lúc này đối phương cố ý đánh lên mũi kiếm, làm bộ bị thương, lại dùng nội lực hướng mọi người kêu lên, nói chủ tử không tuân thủ quy củ, dấu diếm vũ khí đả thương người. Sau đó liền có người đưa vũ khí cho hắn, hắn từng bước ép sát, đem chủ tử đã không thể vận công trọng thương trên lôi đài.” Phi Ảnh nói tới đây, hai vai đã run run, hai đấm siết chặt. Hàn Lượng lại không có động tác gì, vẫn là tư thế cũ, vẫn là vẻ mặt cũ, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không thay đổi, nhưng không khí bên người hắn đột nhiên lạnh xuống, phảng phất mùa đông kéo đến, khiến người đông cứng. Phi Ảnh hít sâu, tiếp tục nói: “Lúc đầu chúng ta chưa kịp phản ứng, chỉ biết chủ tử rút kiếm nhất định là đã đến lúc vô cùng bất đắc dĩ, chờ phát hiện chủ tử chỉ thủ khó công, thậm chí tay đều nâng không được, đã muốn chậm. Chúng ta xông lên đem chủ tử trọng thương giải cứu xuống, người của đối phương liền kêu đánh kêu giết bắt đầu đuổi giết chúng ta.” “Đại khái là do khoảng thời gian chủ tử trên đài lại không thể vận công chống cự mới khiến độc châm chạy, lúc Phi Ảnh cứu người xuống, chủ tử chỉ kịp nói một câu ‘Về cung’, liền ngất đi.” Lúc này Tiểu Hà Tử mang hộp thức ăn đi vào viện, tiếp tục lời kể của Phi Ảnh, một giọt lệ cũng nhịn không được mà chảy xuống. “Hạ Thiên vì để cho chúng ta lao ra sơn trang liền dẫn theo một đám huynh đệ đi đoạn hậu, cũng là khi đó không có tin tức.” Phi Ảnh bồi thêm một câu. Chuyện mặt sau không cần bọn họ nói, Hàn Lượng cũng đã có thể đoán được, đơn giản chính là đối phương phái rất nhiều nhân mã đuổi giết, gắng đạt tới đuổi tận giết tuyệt, mà Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử mang một đám huynh đệ nghìn cay vạn đắng bảo hộ Lục Đỉnh Nguyên chạy về. Nhưng Hàn Lượng vẫn đỏ mắt, làm cho hắn đau lòng chua xót, là hai chữ mà Lục Đỉnh Nguyên chống đỡ không té xỉu nói ra – về cung. Trước khi té xỉu, y không nói gì về thương thế của mình, cũng không nói chuyện độc châm, chỉ nói phải về. Hàn Lượng so với người khác càng thêm hiểu biết câu nói kia, Lục Đỉnh Nguyên không phải muốn về Nghiễm Hàn Cung, mà là muốn về bên cạnh Hàn Lượng hắn. Vì nguyện vọng này của y, lại có bao nhiêu huynh đệ trả giá đại giới thảm trọng, thậm chí sinh mệnh?
|
CHƯƠNG 139
Lặng yên lan tràn, Hàn Lượng không nói lời nào, Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử cũng không mở miệng. Thời gian yên tĩnh trôi đi, thẳng đến “két” một tiếng, cửa phòng Lục Đỉnh Nguyên mở ra. “Các ngươi đều ở a?” Thanh âm mang theo ý cười của Lục Đỉnh Nguyên truyền đến, chứa đựng tràn đầy vui mừng. “Sao? Luyện công có hiệu quả không?” Ba người đồng loạt điều chỉnh sắc mặt, Hàn Lượng lên tiếng đầu tiên, lúc quay đầu trong mắt đã phủ đầy ý cười ôn nhu. “Ai nha, chuyện đó nói sau cũng không muộn, chủ tử tới ăn cơm trước, đói bụng đi?” Tiểu Hà tử cũng cười, khôi phục bản lĩnh ồn ào ngày xưa, vừa nói vừa từ trong hộp thức ăn bưng thức ăn ra. Do tầng thấp nhất của hộp có một lò than nhỏ, cho nên tất cả thực vật đều còn nóng. Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt, cũng không biết là vì lời nói của Hàn Lượng hay Tiểu Hà Tử. Phi Ảnh cũng không nói chuyện, cúi đầu yên lặng rót trà cho Lục Đỉnh Nguyên. Mặc dù ngượng ngùng, nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn hỏi, “Hôm nay là ngày mấy?” “Mùng 4.” Ba người đại hợp tấu. Lục Đỉnh Nguyên ngồi xuống, từ trong ngực móc ra ba bao lì xì, “Vốn dự bị đưa vào 30, kết quả đều say.” Lục Đỉnh nguyên vừa cười vừa đưa ra ngoài. “Cám ơn chủ tử.” “Tạ chủ tử.” Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh tất nhiên thống thống khoái khoái nhận lấy, dù sao hàng năm đều có thể nhận được một phần đại lễ do Lục Đỉnh Nguyên cố ý đưa cho tứ hộ pháp. “Ta cũng có a?” Hàn Lượng lại có chút há hốc mồm, nói sao chính mình cũng lớn hơn Nai Con, lại được y đưa tiền lì xì, có loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời tràn đầy ngực. “Đồ cái vui mừng mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Theo lý thuyết Hàn Lượng không phải thuộc hạ của y, tuổi lại lớn hơn y, y thật sự không có tư cách cho Hàn Lượng tiền lì xì. Nhưng nghĩ đến Hàn Lượng ở đây ngay cả một thân nhân cũng không có, tựa hồ cũng chưa từng ở trong Nghiễm Hàn Cung linh tiền tiêu vặt hàng tháng, một đại nam nhân đừng nói ngân lượng, thậm chí một động xu cũng không có, quả thật không dễ nói. Là do mình sơ sót, nếu nghĩ tới, đương nhiên phải bổ sung một phần đại lễ. Hàn Lượng cười, nếu Lục Đỉnh Nguyên đưa, hắn nhận, hắn cũng không phải người không được tự nhiên, không chơi cái gì chui vào sừng trâu. Nói sao đây cũng cói như một mảnh tâm ý của Nai Con. Thu hồi tiền lì xì, Hàn Lượng cũng chia thức ăn cho Lục Đỉnh Nguyên. “Phân đà đường chủ cùng phân hào quản sự của Lục gia đều đã cùng người nha đến đây, Hàn công tử nói để cho bọn họ ngày mai đến chúc Tết.” Tiểu Hà Tử dù sao cũng là tổng quản, tất cả chuyện lớn nhỏ trong Nghiễm Hàn cung đều phải ghi nhớ thu xếp. “Ừ, các ngươi an bài đi!” Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nhét thức ăn vào miệng, không rõ tại sao mình liều mạng ăn như vậy, vẫn là không ăn nhanh bằng Hàn Lượng ra vẻ ăn rất nhàn nhã. “Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Quả nhiên, Hàn Lượng vừa nói xong, Lục Đỉnh Nguyên liền nghẹn. Hàn Lượng vội vàng vỗ lưng dâng trà. Ở một bên Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời, thật giống như bên trên có chim quý thú lạ như Phượng Hoàng Kỳ Lân bay qua. Bọn họ theo Lục Đỉnh Nguyên hơn mười năm, lúc nào lại nhìn thấy đại cung chủ phạm phải lỗi như vậy a, cũng chỉ có Hàn Lượng có tài năng này. Chờ đến khi ăn cơm xong, Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên về phòng, Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cáo lui. Trước khi đi, Hàn Lượng dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Phi Ảnh một câu “Sửa sang lại tư liệu của hắn hai ngày nữa đưa ta.” Phi Ảnh quay đầu cùng ánh mắt Hàn Lượng giao lưu, lập tức hiểu được “hắn” trong lời của Hàn Lượng là chỉ ai, hơi gật đầu, im lặng lui ra. “Sao? Xác thực có hiệu quả sao?” Chờ khi vào phòng, cũng không đi mật thất, Hàn Lượng trực tiếp hỏi Lục Đỉnh Nguyên.
|