Thị Ngược Thành Tính
|
|
CHƯƠNG 125
“Chúng ta có cần phát Võ Lâm Thiếp…” hỏi một chút? Thu Vân còn chưa nói xong, Đông Ly liền ngắt ngang, “Được rồi, còn ngại ném mặt không đủ sao? Người ở ngay dưới mí mắt không thấy, còn muốn chiêu cáo giang hồ để người người đều biết sao?” Đông Ly nói chuyện hơi gắt gỏng, khiến cho Thu Vân lần đầu tiên tham gia nghị sự của hộ pháp cảm thấy sợ hãi không thôi. “Người của Thu cung chúng ta đi tìm?” “Không cần phiền toái, đợi thêm chút nữa đi!” Hàn Lượng vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, “Nếu là bị người bên ngoài bắt đi, nhất định là muốn đưa ra điều kiện, sẽ không vô duyên vô cớ mà bắt người Nếu là Phi Ảnh tỉnh tự mình đi, các ngươi đi tìm cũng không thấy được.” “Còn Hạ Thiên…”Vị kia nhưng lại là vô duyên vô cớ biến mất. “Chuyện của Hạ Thiên, chúng ta cũng không hiểu biết,” Hàn Lượng trầm ngâm, “Việc này vẫn là chờ Đỉnh Nguyên tỉnh sau đó bàn lại.” Chuyện tìm người cứ vậy mà gác lại. Trận chiến này, đối với Nghiễm Hàn cung mà nói, quả thật là một đả kích nặng nề, nhưng các phái khác trong giang hồ cũng không chiếm được tốt đẹp gì. Đáng giá nhắt tới là, từ sau khi Hàn Lượng lãnh đạo mọi người ngăn địch cộng thêm cứu về Lục Đỉnh Nguyên, lời đồn đãi về Hàn Lượng trong Nghiễm Hàn cung cũng đã thay đổi. Không còn người dùng những từ ngữ như nam sủng, tiểu quan để gọi hắn, đối với chuyện của hắn và Lục Đỉnh Nguyên, mọi người cũng không dám nghị luận thêm gì nữa. Nói về Hàn Lượng, mọi người cũng cung kính gọi một tiếng “Hàn công tử”, địa vị của Hàn Lượng ở trong Nghiễm Hàn cung đột nhiên đề cao lên, đối với việc Hàn Lượng là bạn lữ của Lục Đỉnh Nguyên, dường như cũng là im lặng cam chịu. Đây là chuyện tốt, nhưng tâm tình của Hàn Lượng lại làm sao cũng không tốt lên được. Nguyên nhân không phải do hắn, mà là do Lục Đỉnh Nguyên. Thời gian Lục Đỉnh Nguyên hôn mê không thể nói là không lâu, trước sau cộng lại ít nhất cũng là mười ngày, thật vất vả tỉnh lại, còn chưa cho người ta một hơi thở ra, liền phát hiện một vấn đề khác. Có lẽ là do đan điền bị thương, mấy ngày nay Lục Đỉnh Nguyên luôn dễ dàng mệt, trong một ngày đã có nửa ngày là say ngủ, cái này cũng chưa nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là, chỉ cần Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu vận công, đan điện ở bụng dưới liền đau như bị lửa đốt. Lục Đỉnh Nguyên từng hai lần mạnh mẽ vận công, đau đến toàn thân đều là mồ hôi là chuyện nhỏ, ngươi lại rõ ràng đau đến ngất xỉu thì Hàn Lượng mặc kệ, sao có thể để cho y tiếp tục luyện? Thế là cùng tiểu Hà Tử mỗi ngày chui vào trong núi sách thuốc, tìm cách để làm cho Lục Đỉnh Nguyên mau khỏe lại. Chỉ chớp mắt, tháng chạp đã qua hơn phân nửa, cửa ải cuối năm cũng đến gần, không khí trong Nghiễm Hàn cung lại luôn là một mảnh nghiêm nghị. Đông Ly gấp a, đến bây giờ Võ Lâm Tru Sát Lệnh vẫn không dừng lại, nhưng Hàn Lượng không nhắc đến, Đông Ly cũng không dám nói, không có biện pháp, bốn hộ pháp hai mất tích, thương thế của chủ tử lúc tốt lúc xấu luôn không thấy chuyển biến tốt đẹp. Nhưng lập tức là lễ mừng năm mới, trước không nói lễ mừng năm mới năm rồi đều là do Tiểu Hà Tử xử lý, hiện tại hắn căn bản không rãnh rỗi mà quan tâm, nhưng cứ đội một Tru Sát Lệnh, ngày Tết này qua cũng không an ổn. Thế là hôm nay, tranh thủ lúc Hàn Lượng đi Dược Lô cùng Tiểu Hà Tử luyện dược, Đông Ly đi tới chủ viện của Lục Đỉnh Nguyên, cũng là vào cũng không được, không vào lại không cam lòng. Vào, sợ làm phiền chủ tử – bình thường Hàn Lượng đều là chờ Lục Đỉnh Nguyên ngủ mới rời đi Không vào, năm cũ sắp qua, cách năm mới chỉ mấy ngày, nếu không bỏ Tru Sát Lệnh, có còn cho người của các cung an ổn mừng năm mới hay không? Đang do dự, lại nghe thấy từ trong phòng Lục Đỉnh Nguyên truyền ra một tiếng “phịch” nặng nề, Đông Ly liền vội vã vọt vào.
|
CHƯƠNG 126
“Chủ tử?” Vào phòng, lại phát hiện Lục Đỉnh Nguyên hai tay ôm bụng đầu đầy mồ hôi lạnh ngã xuống đất ngay trước giường, hiển nhiên là từ trên giường rớt xuống dưới. Đông Ly vội vã chạy tới nâng người dậy. “A…” Lục Đỉnh Nguyên được Đông Ly nâng mới miễn cưỡng đứng dậy, nằm xuống giường liền gian nan ói ra một ngụm khí, hơi thở mới thông thuận lại. “Chủ tử, ngài lại lén luyện công? Hàn công tử không phải đã nói…” Không cho ngài tùy tiện luyện sao? “Ngươi đừng nói cho hắn!” Đông Ly còn chưa nói xong, Lục Đỉnh Nguyên liền đánh gãy. “Nhưng…Hàn công tử nói bệnh của ngài chưa hiểu rõ lại tùy tiện vận công, sẽ là thương càng thêm thương.” Đông Ly nhíu mày, đây cũng không phải là việc nhỏ. “Ta chỉ là muốn thử lại một lần, không có lần sau.” Trời mới biết lời y nói là muốn gạt người hay lừa quỷ? Nhìn bộ dạng muốn trợn mắt trắng của Đông Ly liền biết nàng căn bản không tin. Lục Đỉnh Nguyên vội vàng nói sang chuyện khác, y cũng không muốn việc này ồn ào đến tai Hàn Lượng, người khác tức giận y có thể không để ý tới, Hàn Lượng tức giận y nhưng là không thừa nhận được. “Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?” Cấp dưới này của hắn là loại người vô sự không đăng tam bảo điện, y so với ai khác đều càng thêm rõ ràng, một đám đều vội muốn chết, ai có rảnh mà chạy tới chỗ của y nói chuyện phiếm? Đông Ly vừa nghe, nhớ tới ý đồ của mình liền vội vàng đem mọi việc nói ra. “Tru Sát Lệnh a, bỏ đi!” Lục Đỉnh Nguyên thực ngắn gọn. “A?” Đông Ly có chút phản ứng không kịp, “Không cần thương lượng với Hàn công tử sao?” “Phốc ” Lục Đỉnh Nguyên bật cười một tiếng, “Rốt cục hắn là chủ tử của ngươi? Hay ta là chủ tử của ngươi? Ai là đương gia của Nghiễm Hàn cung?” “Thuộc hạ không dám!” Đông Ly vừa nghe lời này liền vội vàng quỳ xuống. “Được rồi, đứng lên đi!” Lục Đỉnh Nguyên khoát tay, căn bản không để ý, “Lượng là bởi vì vết thương của ta, gấp lên liền quên mất chuyện này, nếu hắn từng nỏi ta tỉnh liền hủy, vậy thù hủy đi.” Lục Đỉnh Nguyên khó được mà giải thích một lần. “Còn chuyện lễ mừng năm mới, ngươi đợi ta suy nghĩ thêm một chốc.” Đây là năm đầu tiên Hàn Lượng ở nơi đây đâu! Nhìn gương mặt Lục Đỉnh Nguyên nháy mắt cười đến vô cùng ôn nhu, Đông Ly có chút há hốc mồm. “Chủ tử? Ngài…nở nụ cười?” “Ta cười rất kỳ quái sao?” Lục Đỉnh Nguyên ngạc nhiên. Y là người, cũng không phải yêu quái, cười có cái gì kỳ quái? Trước kia chủ tử rất ít cười, hiện tại y là thật sự hạnh phúc đi?! Đông Ly nghĩ như vậy, lại cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu, nói câu “Ngài nghỉ ngơi đi” liền lui ra. Lại trải qua nửa tháng điều dưỡng, vết thương trên người của Lục Đỉnh Nguyên đều đã khỏi hẳn, ngay cả vết thương nặng nhất trên ngực trái cũng chỉ còn lại một vệt trắng Lục Đỉnh Nguyên luyện công vẫn gian nan như cũ, không có hiệu quả gì, nhưng đan điền cũng không đau đớn cực kỳ như trước. Lúc này Tiểu Hà Tử mới cón tinh thần rãnh rỗi mà quan tâm chuyện khác, vừa quay đầu lại, cư nhiên phát hiện ngày hôm sau chính là giao thừa, nhưng hắn cái gì cũng chưa xử lý! “Này này này…làm sao bậy giờ đây?” Tiểu Hà Tử gấp đến độ xoay vòng. “Ngươi làm gì vậy? Thương của đỉnh Nguyên không phải đều khỏi hẳn sao?” Hàn Lượng vừa đút xong dược cho Lục Đỉnh Nguyên, ra cửa liền nhìn thấy Tiểu Hà Tử ở trong sân xoay quanh, còn tưởng rằng thương của Lục Đỉnh Nguyên lại có cái gì. “Ngày mai là giao thừa a!” Trong mấy ngày này, Tiểu Hà Tử cùng Hàn Lượng càng thêm thân, ở chung so với người bên cạnh càng thêm tự nhiên, cũng có một chút là sự ăn ý giữa y giả. “Mau như vậy?” Hàn Lượng nhất thời không phản ứng kịp, chính mình cư nhiên đã đến nơi này gần một năm? “Năm mới liền năm mới, ngươi gấp cái gì?” Nhưng Hàn Lượng chính là Hàn Lượng, rất nhanh liền phục hồi tinh thần, bình thản hỏi Tiểu Hà Tử.
|
CHƯƠNG 127
“A? Sao các ngươi đều ở đây? Lúc này không phải là ở Dược Lô sao?” Đông Ly ôm một đống sách đi vào viện, từ lần trước làm cho Lục Đỉnh Nguyên, Lục thúc liền ngượng ngùng gặp Lục Đỉnh Nguyên, sổ sách của Lục gia đều là Hạ Thiên đưa tới, sau khi Hạ Thiên cũng mất tích, việc của Hạ Cung liền rơi xuống trên đầu Đông Ly, kỳ thật không chỉ Hạ Cung, ngay cả việc của Thu Cung, cơ bản đều dừng ở trên đầu của nàng, may mắn còn có Thu Vân giúp đỡ, gần đây lại thêm việc của Tiểu Hà Tử, việc của Đông Cung, Đông Ly có thể làm thay đều bao hết. “Ngươi tới lúc này là…” Hàn Lượng híp mắt, nhìn việc của các cung trong tay Đông Ly, lại nhìn bộ dạng quen thuộc của Đông Ly, lập tức hiểu được, mấy ngày nay đại khái Lục Đỉnh Nguyên căn bản là không có ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mà là thừa dịp lúc bọn họ đi Dược Lô liền giải quyết công việc của các cung. “Này…” Đông Ly lúc này mới giật mình, đại khái cũng hiểu được Hàn Lượng phát hiện cái gì, nhưng là nàng không nghĩ tới Hàn Lượng sâu sắc như vậy, chỉ nhìn thấy nàng, liền đại khái đoán được chân tướng. “Chủ tử…Chủ tử…” Ngay lúc Đông Ly còn chưa nghĩ ra làm sao để ứng đối, Thu Vân liền ầm ĩ chạy tới, người chưa tới âm thanh đã truyền ra, hơn nữa từ trong thanh âm, có thể nghe ra nồng đậm vui vẻ cùng thản nhiên lo lắng. “Làm gì mà hô to gọi nhỏ như vậy?” Lục Đỉnh Nguyên đi ra cửa, “A? Các ngươi đều ở?” Một câu, khiến người ở đây đều xót xa trong lòng, công lực của y, lại tổn thất đến mức này, bọn họ một đống người đứng ở cửa nói nửa ngày, cho dù là hạ giọng nói nhỏ, nhưng y thế nhưng cũng chưa phát hiện sao? “Chủ tử…” Đúng lúc này, Thu Vân chạy tới. “Hộ pháp, Hộ pháp…đã trở lại.” “Hộ pháp?” Mọi người trăm miệng một lời, “Hộ Pháp cung nào?” “Hạ hộ pháp cùng Thu hộ pháp, cùng nhau trở lại.” “Ở đâu?” “A?” Đông Ly cùng Tiểu Hà Tử đồng thời kinh hô. “Trở về liền trở về, còn cần cố ý báo lại sao?” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên cực kỳ thản nhiên. Hàn Lượng chỉ hơi nhướng máy, cũng nghe ra ý tứ trong lời của Lục Đỉnh Nguyên, trở về liền tự mình tới gặp y, cần gì dùng thông báo? “Còn… còn ở ngoài cung, chờ chủ tử truyền.” Ý ở ngoài lời, ngay cả cửa cung cũng chưa dám vào đâu! “Hừ…” Lục Đỉnh Nguyên hừ lạnh một tiếng, xoay người liền vào nhà, đem mọi người để ở bên ngoài. “Này…” Thu Vân sợ hãi, không biết nên làm sao. Đông Ly, Thu Vân đồng loạt nhìn về phía Tiểu Hà Tử. Vốn là Tiểu Hà Tử hiểu rõ ý tử Lục Đỉnh Nguyên nhất, nhưng hiện nay, bởi vì chuyện liên quan tới Hạ Thiên, quan tâm sẽ bị loại, liền không dám tùy tiện phỏng đoán, không dám xác định ý của Lục Đỉnh Nguyên. Thế là chỉ có thể nhìn Hàn Lượng. A…Hàn Lượng lắc đầu, “Đi gọi bọn họ vào đi!” Khó trách giang hồ thịnh truyền Lục Đỉnh Nguyên hỉ nộ vô thường, y nói một nửa, ai hiểu? Chờ tới khi Hàn Lượng mang Hạ Thiên cùng Phi Ảnh cùng một đám người đi vào, Lục Đỉnh Nguyên đang uống trà sâm, vẻ mặt thản nhiên, nhưng Hàn Lượng vẫn nhìn ra y đang tức giận, không chỉ Hàn Lượng nhìn ra, ngay cả tứ hộ pháp đi theo Lục Đỉnh Nguyên nhiều năm cũng đã nhìn ra. “Chủ tử…” Phi Ảnh, Hạ Thiên đồng loạt quỳ xuống. Lục Đỉnh Nguyên giương mắt, không nói chuyện, kĩ càng đánh giá hai người một lần. Tốt lắm, đều thực chỉnh tề, không thương không bệnh, ngoại trừ sắc mặt của Hạ Thiên nhìn qua có chút tiều tụy. “Đã trở lại?” “Vâng.” Hai người trăm miệng một lời, cũng đồng dạng không dám ngẩng đầu. “Làm chuyện gì thực xin lỗi bổn tọa?” Ngữ điệu lạnh lẽo. “A?” “Tuyệt đối không có!” Hạ Thiên cùng Phi Ảnh đồng loạt cả kinh mà ngẩng đầu, tội danh này quá lớn, bọn họ không thể gánh nổi. “Không có thì làm gì bày ra một bộ cúi đầu nhận tội như vậy?” Lục Đỉnh Nguyên trào phúng. “Đông Ly.” “Có thuộc hạ.” Đông Ly vội vàng tiến lên. Lục Đỉnh Nguyên cầm lấy mấy quyển sự vụ trên tay Đông Ly, qua loa lật xem, liền rút ra mấy bản, ném xuống đầu của Hạ Thiên cùng Phi Ảnh, “Chuyện của mình thì tự mình đi làm đi, còn muốn liên lụy người bên ngoài tới bao giờ?” Hạ Thiên cùng Phi Ảnh cuối cùng biết Lục Đỉnh Nguyên kỳ thật là giận bọn họ ra vẻ xa lạ, căn bản không có ý hoài nghi, cũng không dám trốn, chỉ có thể nhận. “Vâng.” Phi Ảnh như trút được gánh nặng. “Nga…hắc hắc…” Hạ Thiên lại là một bộ cợt nhả, không còn cung kính như trước.
|
CHƯƠNG 128
Trong Nghiễm Hàn cung thêm hai người Phi Ảnh cùng Hạ Thiên liền giống như trở nên vô cùng náo nhiệt, cũng bắt đầu lộ ra không khí ngày Tết, hết thảy giống như không có gì biến hóa, lại vẫn có gì đó khác biệt. Cẩn thận cảm nhận sẽ phát hiện, Phi Ảnh không hề chỉ là bóng dáng, thân ảnh của hắn xuất hiện nhiều nơi trong Thu cung, không hề luôn xoay quanh Lục Đỉnh Nguyên Mà Hạ Thiên, cũng không lại đi Lục gia trang ở, chính thức vào ử Hạ viện trong Nghiễm Hàn Cung, thường thường xung quanh liền truyền ra tiếng thét chói tai rống giận của Hà đại tổng quản. Mà Hàn Lượng nhiển nhiên chính là một trong những người cẩn thận kia. “Ngươi không hỏi bọn họ đã xảy ra cái gì?” Ăn xong cơm trưa, Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên ở trong sân phơi nắng, xa xa, từng đợt thanh âm ồn ào truyền ra không khí đặc biệt của ngày Tết, mà chỗ này của bọn họ, là góc yên tĩnh duy nhất. “Chuyện của Hạ Thiên ta có thể đoán được một ít, không phải kẻ thù cũ chính là việc nhà trong Thiên Ưng bang của hắn.” Lục Đỉnh Nguyên mị mắt hưởng thụ cảm giác lười biếng dưới ánh mặt trời, nhất là khi còn có Hàn Lượng ở kề bên. “Thiên Ưng Bang?” Hàn Lượng híp mắt, nhớ lại ngày đó người làm Lục Đỉnh Nguyên bị thương. “Ngươi không nhớ rõ? Ngày ấy ngươi hẳn là cũng gặp được.” Lục Đỉnh Nguyên nhĩ đến Hàn Lượng không có ấn tượng. “Nhớ rõ, bộ dạng rất giống Hạ Thiên, nhưng khí chất kém rất nhiều.” Hắn sẽ không nhận lầm hai người, Hạ Thiên cho người ta cảm giác thực ánh mặt trời, mặc dù ngẫu nhiên có hơi trầm buồn, nhưng người ngày hôm đó lại quá mức âm trầm. “Ân, bang chủ hiện tại của Thiên Ưng Bang là em trai sinh đôi của Hạ Thiên.” Lục Đỉnh Nguyên gật đầu. “Hèn gì ngươi không cho Phi Ảnh giết hắn, là ngại với Hạ Thiên?” “Xem như đi!” Lục Đỉnh Nguyên thở dài, chuyện của Hạ Thiên thật sự rất loạn, không phải một hai câu có thể nói rõ. “Còn Phi Ảnh, ta chỉ có thể khẳng định hắn là bị người khác mang đi, còn cái khác, ta cũng không đoán ra.” “Nga? Khẳng định như vậy?” Hàn Lượng nhướng mày. “Ừ, nếu Phi Ảnh tự mình rời đi, liền sẽ tuyệt đối không quay về. Nhưng mà…” Lục Đỉnh Nguyên trầm ngâm, “Lần này hắn trở về có chút hơi khác.” “Ngươi cũng phát hiện?” Hàn Lượng hỏi. “Ngươi cũng phát hiện?” Lục Đỉnh Nguyên quay đầu hỏi lại, y phát hiện không có gì kỳ quái, dù sao Phi Ảnh đi theo y nhiều năm như vậy, nhưng Hàn Lượng cũng phát hiện, vậy nói lên cái gì? “Ha ha, hắn thế nhưng là tình địch của ta, sao có thể không chú ý nhiều một chút?” Hàn Lượng cười. “Tình địch?” Lúc đầu Lục Đỉnh Nguyên đối với từ ngữ như vậy không phản ứng kịp, nghĩ ngĩ, lại nhìn vào đôi mắt cười đến sáng lên của Hàn Lượng, chậm rãi cũng hiểu được ý nghĩa. Mặt đỏ lên, quay đầu không nói nữa. Nhưng về việc Phi Ảnh bị người bắt đi, quả thật khó có thể tưởng tượng. Rốt cục là ai bắt Phi Ảnh đi? Xuất phát từ nguyên nhân gì? Ai có bản sự lớn như vậy có thể từ hệ thống phòng vệ kín đáo của Nghiễm Hàn cung người không biết quỷ không hay mà mang một người đi? Hơn nữa còn là người bị thương nặng? Công phu của người này cao tới mức nào? Hơn nữa, vì sao Phi Ảnh khỏe mạnh lại trở về? Người bắt đi hắn dễ dàng thả người như vậy? Một đống nghi vấn, khiến Hàn Lượng vô cùng đau đầu, thế là nhẹ giọng gọi, “Đỉnh Nguyên…” Không động tĩnh. “Đỉnh Nguyên?” Cúi đầu, lại phát hiện Lục Đỉnh Nguyên đã ở trong ngực của mình ngủ say. “…” Hàn Lượng cười khẽ. Gần nhất thương thế của Lục Đỉnh Nguyên tuy rằng có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn dễ dàng mệt mỏi như cũ. Ôm chặt người trong lòng, Hàn Lượng đứng dậy vào phòng. Hôm nay là trừ tịch, ngày mai là mùng 1 năm mới, đây là năm mới đầu tiên của hắn ở niên đại này, vì có Lục Đỉnh Nguyên làm bạn, làm cho hắn đối với hết thảy đều vô cùng chờ mong. Nha, lại nói tiếp, hình như Lục Đỉnh Nguyên còn nhỏ hơn mình hai tuổi đâu, vậy có phải là cần chuẩn bị tiền mừng tuổi hay không? Nhưng là, trên tay mình không có bạc vụn, Lục Đỉnh Nguyên lại giàu có như vậy, cho y cái gì mới đáng giá đây? Vấn đề này, có chút làm khó luôn luôn thông minh Hàn Lượng.
|
CHƯƠNG 129
Ở trong khái niệm của Hàn Lượng, cổ đại không có tivi, không có pháo mừng, cho dù là năm mới, cũng náo nhiệt không đến đâu, nhưng sự thật lại hoàn toàn cách xa suy đoán của hắn. Cơm chiều, cũng chính là cơm tất niên, không hề là mỗi nhà tự nấu tự ăn, mà là mọi người trong Nghiễm Hàn cung tụ lại trong “Tụ Sự Đường” ăn cơm tập thể. Đương niên, Lục thúc cùng các gia đinh của Lục gia trang cũng đã ở dưới sự bày mưu đặt kế của Lục Đỉnh Nguyên, vào lúc chiều để cho Hạ Thiên mang tới – từ mười ngày trước các công nhân đã được cho nghỉ phép về nhà. Thế là, mấy trăm người tụ cùng một chỗ, cho dù Tụ Sự Đường không nhỏ, cũng khó mà chứa hết nhiều người như vậy. Vậy là bên ngoài đại sảnh viện đều là người, bày như là tiệc cơ động, nơi nơi là tiếng cụng rượu, mời rượu, cụng chén, chỉ là tiếng cụng rượu cũng là thiên kì bách quái, đa dạng chồng chất, khiến Hàn Lượng nhìn xem hoa cả mắt, càng đừng nói là từ giờ Dậu tiếng pháo chưa từng dừng lại. Từ lúc Hàn Lượng đến cổ đại, đã thật lâu không cảm nhận được bầu không khí nhiệt liệt như vậy, quả thực òn chật chội ồn ào hơn phòng cấp cứu mà hắn đã ở quen. Đợi tới gần giờ Tý, một gánh kịch ca múa nối đuôi nhau mà vào, làm cho mọi người vốn đã chật chội lại phái chừa ra một khối đất ở trung ương, rồi mới ca ca, múa múa, xiếc ảo thuật, còn có một số người trực tiếp đi vào trong đám người ấp ấp ôm ôm…Cảnh này sao thấy quen quen? Hàn Lượng quay đầu nhìn Lục Đỉnh Nguyên. Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng cười khẽ, nắm tay Hàn Lượng, lặng lẽ từ trong phòng náo nhiệt lui ra ngoài. Chờ về tới chủ viện của Lục Đỉnh Nguyên, lại phát hiện đám người Tiểu Hà Tử, Hạ Thiên, Phi Ảnh đã sớm đến. Giữa sân kê hai cái bàn, trên chiếc bàn hơi nhỏ chút bày đầy trái cây, rượu, điểm tâm, mà trên chiếc bàn lớn hơn, đúng là một đám sủi cảo mới được bao phân nửa. “Chủ tử, các ngươi thật chậm nga!” Tiểu Hà Tử vừa Ya! Một tiếng vừa ngẩng đầu oán giận. “Các ngươi sẽ không là tính đợi chúng ta bao sẵn rồi về ăn đó chứ?” Hạ Thiên cũng là tay đầy bột mì liếc xéo bọn họ. “Cũng không biết là ai nói muốn tự tay làm sủi cảo cho người nào đó ăn, kết quả mệt nhọc là mấy người chúng ta…” Tiểu Hà Tử không lớn không nhỏ lấy ánh mắt liếc hấy Lục Đỉnh Nguyên, kết quả vừa quay đầu lại, lại phát hiện sủi cảo trong tay Hạ Thiên bị bao vô cùng thê thảm, “Ai nha, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không phải bao như vậy, lát nữa cho vào nồi nhất định sẽ nứt ra a!” Phi Ảnh chỉ cười, không nói chuyện, im lặng cẩn thận học việc chưa từng làm này. Hàn Lượng từ trong lời nói của Tiểu Hà Tử lấy ra được manh mối, mở to mắt nhìn Lục Đỉnh Nguyên, lại duỗi tay có chút không tin mà chỉ vào mũi mình, “Ta?” Ý là, ngươi muốn tự tay bao cho ta ăn? Mặt Lục Đỉnh Nguyên đỏ lên, buông tay Hàn Lượng ra, vén tay áo lên ồn ào, “Ta đến hỗ trợ, ta đến hỗ trợ.” Ở bên giếng rửa sạch tay, sau đó liền gia nhập cuộc chiến với nhât cùng bột. Có thể nghĩ, kết quả lại là một phen tay chân luống cuống, chọc cho Tiểu Hà Tử không ngừng hét lớn, cũng càng liên miên không dứt. Không bao lâu, Đông Ly cũng đến, bên người còn đi theo một nữ tử, nghiễm nhiên là cô gái suýt nữa bị Hàn Lượng khi dễ ở Tụ Sự Đường, tuy rằng có chút thay đổi, nhưng Hàn Lượng vẫn nhận ra. Khó mà không nhận ra cho được, ai kêu người ta vừa thấy hắn liền một bộ sợ hãi vô cùng, mà Đông Ly cũng hung hăng dùng ánh mắt trừng hắn, hơn nữa cô gái này xem như người đầu tiên Hàn Lượng đối xử không quá thỏa đáng sau khi đến thời đại này, cho nên miễn cưỡng cũng coi như nhớ kỹ vài phần. Tương đối với cô gái ngượng ngùng, Đông Ly là tùy tiện chẳng hề để ý, trực tiếp nói nhao nhao, “Loại việc này vẫn là giao cho nữ nhân chúng ta đi, mấy đại nam nhân các ngươi chỉ biết thêm phiền mà thôi.” Liền nắm tay cô gái, gia nhập vào hàng nghũ làm sủi cảo. Kết quả náo loạn nửa ngày, hai tay của Đông Ly đối với đánh giết vô cùng linh hoạt nhưng đối với loại chuyện này lại ngốc vụng đến vô cùng thê thảm, cuối cùng trọng trách vẫn chỉ dừng trên người Tiểu Hà Tử cùng cô gái mới đến kia.
|