Quân Y Khó Làm
|
|
CHƯƠNG 10
Tạ Ngự Khi tiến vào, vốn muốn xem tình huống của Lâu Minh Tuyết, ai biết hắn vừa vén chăn lên, mặt liền bị tát một cái: “Cút!” Tạ Ngự Khi bị một tát này đánh có chút mộng, nhìn người đó dùng chăn che lại chính mình, trên mặt là giận dữ cùng xấu hổ không thôi: “Đại phu, tối hôm qua là ta không đúng, đường đột làm ngươi, muốn đánh muốn phạt mặc cho ngươi xử trí.”
Nam nhân chịu thua làm cho tâm lý Lâu Minh Tuyết thư thái một ít, nhưng biểu tình vẫn là không thay đổi: “Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi, cút ra ngoài!”
Hắn nhìn y một cái, trong mắt có chút cô đơn, nhưng đến cùng cũng không nói thêm cái gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Lâu Minh Tuyết mặc quần áo tử tế, vén rèm lên, xem cũng không xem ở chính giữa bên ngoài lều trại, Tạ Ngự Khi đứng như cọc gỗ, y trực tiếp trở về lều trại. Tạ Ngự Khi thở dài, hắn thực sự không biết nên làm gì mới có thể làm y vui lên. Điều này đều là tại hắn, liên tiếp ba lần chiếm tiện nghi của người ta, hai cái tiểu huyệt bị luyến sưng lên, hiện tại cũng không biết thế nào rồi.
Thời điểm hắn buồn bực, Tả phó tướng tiến tới: “Hầu gia nhìn cái gì chứ?”
Tạ Ngự Khi bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, quay đầu nhìn Tả phó tướng: “Không có chuyện gì, xem gió lùa!”
Nói xong liền quay đầu tiến vào lều trại, Tả phó tướng câu lên khóe môi, cười rất chi là hư hỏng, ánh mắt đảo qua đảo lại phương hướng đại phu mới vừa rời đi, hắn nói đúng, Hầu gia có phúc lớn mà!
Lâu Minh Tuyết vừa về tới trong doanh trướng, eo liền mềm nhũn, nơi riêng tư sưng tấy bị vải vóc thô ráp mài mài theo từng bước chân, vừa đau vừa nhột chảy *** thủy làm cho thân thể vừa mới nếm qua *** nháy mắt lần nữa động tình.
Tức giận cắn môi, Lâu Minh Tuyết cởi ra quần ngoài, xấu hổ nhìn hai cái miêng huyệt nguyên bản phấn nộn sạch sẽ bây giờ hoàn toàn bị làm thành màu đỏ tươi, phía ngoài bị dịch thể nông ra không khép lại được, thủy từ từ chảy. Bộ dáng cực kỳ *** mỹ khiến y tức giận, nhất định phải giết nam nhân này mới có thể giải mối hận trong lòng.
Chà thuốc nơi sưng lên, thuốc mỡ mát mẻ làm y thư thái hơn rất nhiều. Mặc quần lại liền nghe có người ở bên ngoài nói: “Đại phu, thao trường có người bị thương, Hầu gia mời ngài đi qua một chuyến.”
“Biết đến.” Lâu Minh Tuyết đáp một tiếng, nhấc theo chẩn hòm (hòm thuốc) vén rèm lên đi ra ngoài, không để ý đến ánh mắt kinh diễm của gã sai vặt.
Đi đến thao trường, nghĩ đến chuyện hoang đường đêm qua khiến sắc mặt y càng thêm âm trầm. Lúc này binh lính bị thương đã được dìu đến một bên, hắn thì đứng ở bên cạnh. Theo lý thuyết những chuyện như vậy căn bản không cần Hầu gia ở đây, tùy tiện an bày một người đều có thể xử lý được. Nhưng đây là cơ hội được gặp y, hắn sao có thể buông tha, người này cứ lên giường cực kỳ *** đãng nhưng xuống giường liền không nhận, làm cho hắn rất buồn bực. Thế nhưng Hầu gia hắn lại liền yêu thích, dường như từ lần đầu tiên hắn muốn thân thể đối phương, liền vô cùng thích, một nụ cười, một cái nhíu mày đều có thể đem hồn vía hắn câu lên mây.
Lâu Minh Tuyết không để ý đến ánh mắt nóng rực của Tạ Ngự Khi, ngồi xổm bên trước mặt binh lính, kiểm tra một chút vết thương trên cánh tay của hắn: “Là ngã từ trên ngựa xuống?”
“Vâng.” Người kia gật đầu một cái, Lâu Minh Tuyết liếc mắt nhìn hắn, thấy dáng dấp đối phương cũng là 16, 17 tuổi, rũ mắt xuống: “Tìm một người dạy kèm cho mình, chậm rãi học, lần này là gãy tay, lầm sau có thể gãy chân, còn sau này thì sao?”
Người kia bị âm thanh của y làm cho sợ hãi, trừng mắt: “Chậm, chậm rãi học không còn kịp rồi, liền, phải đánh trận, ta, ta không thể kéo chân Hầu gia.”
Y liếc mắt nhìn tên lính: “Vậy ngươi bây giờ bị ngã gãy tay không phải là cản trở? Thành thật một chút đừng nhúc nhích.”
Nói đem một đống bột phấn dặm vào chỗ đau, liền thấy người kia sâu sắc nhịn xuông ý muốn kêu lên, Lâu Minh Tuyết ngẩng đầu Tạ Ngự Khi: “Đi tìm hai cái tấm gỗ lại đây.”
Tạ Ngự Khi vội vã đáp lại xoay người đi tìm tấm gỗ.
Người kia thật vất vả nhịn đau, trừng mắt không thể tin được nhìn đại phu xinh đẹp này lại dám sai khiến Hầu gia của bọn họ, mà bộ dáng của Hầu gia lại giống như rất nghe lời. Thật không nghĩ tới quan hệ của hai người tốt như vậy.
“Ngươi nhìn cái gì?” Cảm nhận được ánh mắt người kia, Lâu Minh Tuyết một bên quấn vải bang cho hắn, một bên hỏi.
“Không, không có gì, chính là, chính là cảm thấy được đại phu ngài và Hầu gia quan hệ tốt vô cùng, a!” Cánh tay đột nhiên truyền tới đau đớn làm cho hắn không nhịn được kêu một tiếng, liền nghe Lâu Minh Tuyết lạnh lùng nói: “Hảo, ngươi gảy cánh tay, đôi mắt cũng thành mù, hơn nữa còn nói lung tung, ta liền triệt để làm cánh tay này của ngươi phải phế bỏ!”
Người kia run run một cái, rõ ràng cảm nhận được sát khí đến từ đại phu. Chờ Tạ Ngự Khi trở về, chỉ cảm thấy tiểu binh sắc mặt hình như càng trắng hơn.
Lâu Minh Tuyết xử lý xong đứng dậy, hung hăng trợn mắt liếc Tạ Ngự Khi một cái, cũng không quay đầu lại đi mất. Đưa mắt nhìn đại phu rời đi, Tạ Ngự Khi đối tiểu binh nói: “Các ngươi mới vừa tán gẫu cái gì?”
“Hầu gia, ta không nói gì, liền, liền cảm thấy các ngươi quan hệ hảo, liền nói, ta, ta nói sai sao?”
“Ngươi nói không sai.” Tạ Ngự Khi vỗ vỗ bờ vai hắn, quay đầu đuổi theo y.
Lâu Minh Tuyết mới vừa về lều trại, liền thấy hắn Tạ Ngự Khi đuổi theo sau, phịch một tiếng đem hòm thuốc bỏ lên trên bàn: “Hầu gia, hẳn là đi nhầm lều trại đi.”
Hắn nghe được âm thanh không hề thân mật của y, cố gắng trưng ra nụ cười: “Đại phu, ta không đi sai, ta tới là muốn cùng ngươi đàm luận.”
“Đàm luận?” Y xì cười một tiếng: “Ta làm sao không cảm thấy ta và Hầu gia có chuyện gì đáng nói.”
Hắn nhìn y trên mặt đều là trào phúng, biết là mấy lần chiếm thân thể khiến y bất mãn, lần này hắn đến cũng là muốn giải quyết vấn đề. Hắn không muốn sau đó đại phu đối với hắn đều là như vậy, khúc mắt này nhất định phải giải.
Kéo kéo cánh tay Lâu Minh Tuyết: “Đại phu, ta mang ngươi đi một nơi, chỗ đó ngươi nhất định sẽ thích.”
Lâu Minh Tuyết bị hắn kéo một cái, toàn thân tóc gáy đều dựng lên, theo bản năng muốn tránh né, liền cảm thấy thân thể lần thứ hai nhuyễn lại: “Thả… Thả ra…” Rõ ràng là quát lớn nhưng không có nửa phần uy hiếp, bên trong đều là mềm mại ma mị, chính y nghe còn đỏ mặt.
Tạ Ngự Khi cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay dần dần cao, không khỏi hơi kinh, hắn bỗng nhiên liền ý thức được, đại phu mỗi lần bị hắn đụng chạm giống như? !
|
CHƯƠNG 11
Cảm thụ nhiệt độ cao từ lòng bàn tay truyền đến, Tạ Ngự Khi kinh ngạc nhìn Lâu Minh Tuyết da dẻ trở nên hồng hào, đáy mắt nổi sương mù. Mùi lãnh hương càng ngày càng nồng đậm: “Đại phu, ngươi…” “Mau buông ra ngươi tay, đừng đụng ta!” Lâu Minh Tuyết cảm nhận được thân thể của mình bủn rủn vô lực đứng cũng không thể. Dục vọng nồng nặc nóng rực đốt cháy y, càng ngày càng nhanh. Thân thể cũng càng ngày càng không nhịn được đụng chạm nam nhân, Lâu Minh Tuyết cắn răn căm giận: “Cút ra ngoài!”
Thời điểm như thế này Tạ Ngự Khi làm sao có khả năng sẽ rời đi, ôm chặt Lâu Minh Tuyết: “Đại phu đừng sợ, ta sẽ không làm gì nữa, lần này chỉ cần ngươi không muốn, ta chết cũng sẽ không bính ngươi, đi, ta mang ngươi đi một nơi, chỗ đó sẽ khiến ngươi thoải mái một ít.”
Nói xong cũng không chờ Lâu Minh Tuyết phản bác, trực tiếp ôm người ra lều trại lên ngựa.
Lâu Minh Tuyết toàn thân hỗn độn bủn rủn dựa vào ***g ngực Tạ Ngự Khi. Hai cái thịt huyệt vốn đã bị nam nhân làm sưng bị yên ngựa cứng rắn cọ cọ. Dâm thuỷ bên trong tràn ra ướt tiết khố, nội bộ khát khao khó nhịn nhúc nhích co rút.
Sư phụ nói rất đúng, cổ độc kia một khi nếm trải mùi vị của dịch thể sẽ trở nên càng khát khao tham lam, biện pháp duy nhất chính là giết nam nhân, hoặc là sinh ra dòng dõi của hắn mới có thể loại trừ.
Nghĩ đến Nhị sư đệ đến nay vẫn không có sinh được con (chỗ này mình hơi khó hiểu, rõ ràng ở mấy chap trước tác gải đã nói là Nhị sư đệ đã sinh được vài người con trai nhưng ở đây lại nói không sinh được :3 ), y đối với mình cũng không ôm ấp hi vọng, cho nên biện pháp duy nhất là giết nam nhân. Một tia lý trí cuối cùng, Lâu Minh Tuyết chủ động dựa vào ***g ngực Tạ Ngự Khi cọ xát.
“Đại phu sắp đến rồi, ngươi cố nhẫn nại một chút.” Tạ Ngự Khi ôm Lâu Minh Tuyết, bên tai nhẹ giọng an ủi, lại không nghĩ rằng Lâu Minh Tuyết càng cọ càng nhanh: “Không muốn… Không chịu được… Hiện tại liền muốn… Huyệt bên trong ngứa… Muốn… Làm ta… A…”
Hắn căn bản là không chịu được sự hấp dẫn của y, nhưng lý trí vẫn còn, không nói đến nguy hiểm mà là hai cái thịt huyệt bị làm sưng lên không thể sử dụng nữa.
Y nào cho hắn cơ hội từ chối, cầu hoan không được nhất thời có chút tức giận, dùng một chút sức lực nằm úp sấp trên lưng ngựa, cởi quần ra vểnh mông lên, tách hai cánh mông trắng nộn, chủ động để lộ hai huyệt động đỏ tươi khát khao khó nhịn.
Dâm thủy nhỏ xuống yên ngựa lộ ra sợi chỉ bạc mập mờ, Tạ Ngự Khi nhìn người trước mắt đã phát *** đến chảy nước, hai cái động thịt rõ ràng đã sưng lợi hại mà vẫn *** đãng uốn éo muốn hắn tiến vào.
Hô hấp không thông móc ra tính khí đã sưng đau không thôi: “Đại phu, đây là do ngươi tự chủ động.”
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Ngự Khi liền đâm đến, ngay cả gốc rễ cũng cắm vào hoa huyệt căng mịn ướt át, *** thủy phun ra ngoài, văng lên y phục của hắn. Tạ Ngự Khi hoàn toàn không hề để ý, một tay cầm dây cương, một tay ôm chặt eo Lâu Minh Tuyết làm làm.
“A… Hảo đầy… Thoải mái…” Thịt huyệt khát khao cuối cùng cũng được lấp đầy, y nhịn không được phát ra một tiếng thở dài.
Tạ Ngự Khi đỡ eo y, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực, cứ như vậy, Lâu Minh Tuyết cả người ngồi thượng lên tính khí, độ sâu trước nay chưa từng có khiến y kinh hoảng muốn trốn tránh nhưng hắn lại thúc vào yên ngựa tăng nhanh tốc độ.
Tốc độ phập phồng khiến, y lớn tiếng kêu rên. Khoái cảm không chịu nổi làm cho y muốn hỏng mất, đôi mắt chảy lệ ửng hồng, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cổ, Lâu Minh Tuyết y chỉ cảm thấy lần này thật sự muốn hỏng mất.
Hai mắt mông lung thất thần nhìn về phía trước, cảnh sắc tiên diễm nhưng không lọt được vào mắt y.
Tạ Ngự Khi cũng bị khoái cảm như vậy làm cho có chút không chịu nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy người trong ngực, hung hăng đỉnh đến nơi đã sớm xốp,bắn dịch thể nóng bỏng vào.
“Ừm…” Theo nam nhân bắn tinh, Lâu Minh Tuyết lần thứ hai vô lực đổ về phía trước.
Hắn chậm rãi rút ra khí cụ, nhìn nơi đó hoàn toàn bị làm đầy đến phun phốc phốc ra ngoài, ổn định hô hấp: “Đại phu đừng nóng vội, lập tức tới ngay.”
Y lúc này đang chết lặng sau dư vị cao trào sao có thể nghe được hắn nói gì, nằm trên lưng ngựa phập phồng thở, qua một khoảng thời gian mới dần dần khôi phục tâm trí.
Tạ Ngự Khi cột ngựa, đem người trên yên ôm xuống, Lâu Minh Tuyết liền thấy một ốc đảo, xa xa còn có một dòng song sạch sẽ, không nghĩ tới nơi này còn có một địa phương xinh đẹp như vậy.
Tạ Ngự Khi ôm Lâu Minh Tuyết: “Phía trước có con sông, ta ôm ngươi đi vào trong đó gột rửa. ”
Y không có giãy dụa, vô lực nhìn hắn, kì thật trên người đã có vài phần khí lực, hậu huyệt vẫn còn đói khát nhưng bởi vì hoa huyệt đã thỏa mãn cũng thư giải được mấy phần.
Nước mát tràn vào, Lâu Minh Tuyết thoải mái hừ một tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân nóng bỏng hóa giải rất nhiều.Tạ Ngự Khi cũng nhảy xuống nước, hắn biết y còn chưa đủ, kinh nghiệm mấy lần trước, người này chỉ bị làm hoa huyệt là chưa đủ, nhất định hậu huyệt cũng phải được làm qua mới có thể triệt để giải trừ dục vọng.
Ngón tay thô ráp gảy gảy làm xốp hậu huyệt: “Đại phu, nơi này có muốn không?”
Nằm nhoài trên bờ song, Lâu Minh Tuyết loé ra một tia ác liệt: “Muốn… Ngứa… Mau vào… Ân…”
Tạ Ngự Khi không dám trì hoãn, trực tiếp động thân cắm vào.
“A…” Theo nam nhân tiến vào còn có nước song mát lạnh, y theo bản năng kẹp chặt lại làm cho trán hắn nổi lên gân xanh: “Đại phu, thả lỏng nào, quá chặc…”
“Ha… Làm ta… Thật là nhột…” Y chủ động mân mê nảy mông dính sát vào bụng dưới nam nhân, đem côn thịt ngậm vào, lắc mông lay động.Hắn bị y chủ động kích thích không nhẹ, lập tức đỡ lấy eo thon, thoải mái đĩnh động.
Lâu Minh Tuyết mê say hưởng thụ nam nhân làm làm, nhưng không để cho thần trí mình lần nữa luân hãm vào bể dục vọng.
“Thoải mái… Lại dùng lực một ít… A… Muốn hỏng… Cũng bị ngươi làm hỏng…” Lâu Minh Tuyết mở mắt ra, ngước đầu, cảm thụ được thân thể sắp lên đỉnh khoái cảm, mặc cho nam nhân đem mình đưa lên cao trào.
Hậu huyệt căng mịn bởi vì cao trào càng thêm nóng bỏng, Tạ Ngự Khi bị từng tầng vách thịt trong nội bích bao vây mút mát, lần thứ hai kích động muốn bắn tinh. Cố định người dưới thân, hung hang ra vào thêm mấy cái mới đem dịch thể bắn vào sâu bên trong.
Nhưng mà vào lúc này một tia sáng đột nhiên chợt lóe, Tạ Ngự Khi bản năng né qua, lưỡi dao đâm vào bờ vai hắn, máu tươi lập tức tràn ra.
Không thể tin được nhìn người trong lòng, rõ ràng hai người vừa làm qua chuyện thân mật nhất, tính khí của hắn còn chưa rút khỏi hoa huyệt y mà người này lại muốn giết hắn!
“Ngươi…”
|
CHƯƠNG 12
Lâu Minh Tuyết thấy một đòn không trúng, rút dao định đâm thêm một lần nhưng cơ hội vuột mất, cổ tay y bị Tạ Ngự Khi bắt lấy, đao tuột mất.
Lâu Minh Tuyết không cam lòng nhưng sức lực Tạ Ngự Khi rất lớn, giãy dụa căn bản không thể thoát khỏi cầm cố chỉ có thể đỏ mắt trừng đối phương. Y biết nếu lần này thất bại, sau này cũng không còn cơ hội.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc Tạ Ngự Khi biến hoá thất thường, hắn hận y tuyệt tình nhưng cũng hận mình không đủ nhẫn tâm.
Thời điểm hắn trầm mặc không biết làm thế nào với y, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng sàn sạt, sau đó liền nghe một trận cười to: “Ha ha ha ha, thật không nghĩ đến Lâu đại phu xưa nay mắt cao hơn đầu cư nhiên cũng thành đồ vật dưới khố nam nhân, có phải hay không không đủ hùng dũng, không thỏa mãn được ngươi mới đâm hắn một kiếm. Nếu như vậy chi bằng theo lão phu, lão phu xác định có thể cho ngươi dục tiên dục tử, ha ha ha!”
Lời còn chưa dứt, Lâu Minh Tuyết cảm nhận được một chưởng đánh tới chỗ mình, nhắm mắt muốn gắng gượng chống đỡ đòn này nhưng không có đau đớn trong tưởng tượng. Mở to hai mắt nhìn Tạ Ngự Khi vì mình chống đỡ một kích, y không thể tin được, người này đã biết mình muốn giết hắn, không chỉ bây giờ mà còn có sau này nhưng vẫn vì mình đỡ đòn đánh.
Ngực giống như bị vỗ mạnh.
Tạ Ngự Khi ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu, nhìn kinh ngạc trong mắt y: “Ta đem hắn dẫn ra, ngươi nhân cơ hội chạy trốn đi.”
Dứt tiếng, hắn đẩy y ra, đón nhận người kia.
Lâu Minh Tuyết bị hắn đẩy một cái, mất thăng bằng té vào trong nước, nhìn thân ảnh phía trên, cắn cắn môi.
Y không biết Tạ Ngự Khi tại sao lại giúp y, y chỉ biết chuyện này không thể nợ, bằng không, bằng không y cũng không biết sẽ biến thành ra sao!
Huống chi, Lâu Minh Tuyết vốn dự định là sẽ tự mình thu thập ma giáo lão quỷ kia, hai ba lần bò lên bờ, mặc quần áo tử tế, đuổi theo hướng hai người đang tranh đấu.
Chỉ có điều chờ Lâu Minh Tuyết tìm tới, Tạ Ngự Khi dựa vào nham thạch nghỉ ngơi, lão quỷ kia đã sớm bỏ chạy. Nhìn nam nhân vì mình mà bị thương, y đứng một hồi lâu cũng không thể mở miệng.
Tạ Ngự Khi mở mắt ra nhìn y: “Hiện tại giết ta vẫn còn kịp, chờ ta hảo, ngươi sẽ không có cơ hội.”
Nghe hắn nói câu này, Lâu Minh Tuyết nhíu mày, mình thật sự là người vong ân phụ nghĩa như vậy?
Ngồi xổm bên cạnh nam nhân: “Không muốn chết thì câm miệng!”
Tạ Ngự Khi bỗng nhiên nở nụ cười, bắt lấy cánh tay đang dò xét vết thương của hắn: “Ngươi có phải là, có phải là không nỡ giết ta, ân?”
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, tim đập rộn ràng, vấn đề này làm cho y hoảng hốt, cũng tức giận, thật giống như là bí mật giấu ở đáy lòng lại bị người này phát hiện, giãy khỏi tay hắn nhưng rồi lại bị nắm thật chặt: “Ngươi hẳn là bị lão già kia đánh cho đầu óc ngớ ngẩn đi?”
Tạ Ngự Khi không để ý đến ngữ khí trào phúng của y, nghiêm túc nói: “Ngươi không dám thừa nhận, là bởi vì ta đoán trúng có đúng hay không, ha, ngươi kỳ thực cũng không chán ghét ta như vậy đối với ngươi, có phải là, không thể chịu được cuối cùng mỗi lần đều là biến thành ngươi quấn lấy ta cầu hoan, khụ khụ!”
Lâu Minh Tuyết nghe hắn nói, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn nam nhân bị nội thương chỉ nói mấy câu liền ho ra máu, không giống bộ dáng hay cường hãn ngày thường, không khỏi cảm thấy chút khó chịu.
“Ngươi đừng nghĩ trên mặt mình có vàng, ta chỉ đơn thuần không muốn nợ tình, chờ ngươi tốt ta nhất định sẽ lại tìm cơ hội giết ngươi, hiện tại thì câm miệng cho ta.”
Tạ Ngự Khi cười khẽ, hắn biết y là người nói một đằng làm một nẻo, khẩu thị tâm phi chỉ là không muốn thừa nhận, ngoài miệng nói giết giết e là sau này cũng không thật sự muốn làm. Nếu không phải y sẽ không do dự như vậy.
Không nói gì thêm, hắn dựa vào nham thạch nhắm hai mắt lại, mặc cho y thay mình xử lý vết thương.
Nghĩ đến những câu nói của ma giáo lão quỷ, hắn thật sự không ngờ đến thân phận của Lâu Minh Tuyết, nhưng bởi vì như thế hắn mới thấy mình thật sự đến tột cùng là rất may mắn bắt được ngự y trong tay của thánh thượng.
Cũng khó trách huynh trưởng sẽ đem người kia sủng lên trời, chắc chắn cũng giống như hắn, sớm đem tâm ném ở bên trên.
Nhưng là dù vậy cũng rất vui vẻ chịu đựng.
Mở mắt nhìn người đang cúi đầu chữa thương cho hắn, tóc vẫn chưa khô, nước nhỏ từng giọt, thân thể chỉ khoác một cái áo mỏng còn bởi vì khom lưng mà lộ ra tấm lưng mảnh, Tạ Ngự Khi chỉ cảm thấy dục vọng vừa phát tiết một lần nữa kêu gào lên.
Cảm nhận được thân thể hắn khác thường, Lâu Minh Tuyết lườm một cái: “Còn dám động dục lung tung, có tin hay không ta liền phế ngươi!”
Nghe vậy Tạ Ngự Khi lần thứ hai nhắm hai mắt lại, không dám lộn xộn.
Lâu Minh Tuyết thấy hắn nhắm mắt lại, cắn cắn môi, có trời mới biết bởi vì cổ độc liên kết, chỉ cần người này có dục vọng, trong cơ thể y mẫu sâu độc sẽ rêu rao lên, theo bản năng rụt chặt huyệt khoang lần thứ hai khát khao, y đỏ mắt căm giận trừng nam nhân một cái.
|
CHƯƠNG 13
Thật vất vả mới đem nam nhân về đến lều trại, Lâu Minh tuyết vốn là muốn hất tay rời đi nhưng Tả phó tướng lại lấy lí do Hầu gia cần được chăm sóc đem y ở lại.
Nhìn nam nhân đang ngủ mê man, nội tâm Lâu Minh Tuyết có chút xoắn xuýt nhưng nghĩ đến mình nếu bây giờ nhẹ dạ mà sẽ biến thành người vô cùng *** loạn liền hận nhịn không được muốn giết hắn. Nhưng mỗi khi muốn đem hắn giết đi liền không tự chủ nghĩ đến hình ảnh Tạ Ngự Khi không chút do dự thay y đỡ một chưởng kia. Y xưa nay vô cùng quyết đoán nay lại do dự không thể quyết định, tức giận trừng người đang hồn nhiên ngủ.
Người này quả nhiên đáng ghét đến cực điểm!
Ngồi vào bên giường muốn giựt đứt một bên râu mép của hắn nhưng đến cuối cùng vẫn không thể hạ nhẫn tâm, y khẽ hừ một tiếng đứng dậy ra khỏi lều trại, lúc trở về trên tay là một tiểu đao cùng xà phòng.
Nghĩ đến Tạ Ngự Khi mỗi lần cùng y làm bộ lông dày đặc chà chà làm y vừa ngứa vừa đau liền sinh khí, cạo sạch sẽ đi sau đó lúc hắn tỉnh dậy sẽ dằn vặt hắn. Cảnh tượng đó khiến Lâu Minh Tuyết nhịn không được cong khóe môi, dao nhỏ múa múa trên mặt hắn, đem chòm râu quai nón phủ khắp mặt cạo sạch sẽ. Nhìn gương mặt tuấn lãng trẻ tuổi ẩn phía sau, tâm run lên một cái, hai má có chút nóng nóng. Tự nhủ mình không nên bị bề ngoài của tên xấu xa này mê hoặc nhưng lại không tự chủ ngắm nhìn gương mặt tuấn tú.
Đột nhiên có chút giận dữ và xấu hổ, y nắm chặt dao nhỏ đâm hắn nhưng khi mũi dao chuẩn bị tiếp xúc với da thịt lại dừng tay: “Bất tỉnh, còn mê hoặc ta.”
Căm giận trừng mắt, Lâu Minh Tuyết vén chăn lên, cởi sạch quần áo trên người Tạ Ngự Khi, nhìn nam nhân hoàn toàn trần trụi không hề phòng bị đang phô ra trước mắt, dung dao nhỏ khoa tay múa chân ở nơi riêng tư: “Nên giải quyết nhất chính là chỗ này, thật nên một đao cắt của ngươi!”
Mặc dù như thế, y vẫn là không có nhẫn tâm hạ đao, bất quá đám cỏ dại xung quanh lại không thể may mắn thoát khỏi. Nhìn đám long bị mình quát sạch sành sanh, y có chút thỏa mãn, xem ngươi sau này còn đắc ý như thế nào.
Dọn dẹp sạch sẽ cho hắn, y cũng mệt muốn chết rồi. Hai ngày nay làm rất nhiều lần, thân thể vẫn chưa được nghỉ ngơi liền dựa vào bên người nam nhân ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Lâu Minh Tuyết bị trống rỗng trong cơ thể làm tỉnh lại, hai chân không nhịn được ma sát lẫn nhau nhưng vẫn không thể giảm bớt, bất mãn vuốt ve tính khí. Có thể vì chưa bao giờ làm loại chuyện này, hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ có thể vuốt ve lung tung. Hai cái thịt động phía dưới đang chảy nước gàn giụa, ướt cả tiết khố.
Liếc mắt nhìn người vẫn còn ngủ say, y căm giận cắn môi đem quần ngoài cùng quần lót vứt đi, tách hai chân nghĩ đến nam nhân đang dung ngón tay xỏ xuyên bên trong, chính mình cắm vào chính mình.
“A… Thật là nhột… Hảo tưởng muốn…” Lâu Minh Tuyết nhíu mày, ngón tay tại hoa huyệt nỗ lực cắm vào nhưng không bao lâu liền hết lực, hoa huyệt chỉ ngậm ngón tay cơ bản cũng không đủ, y cảm thấy mình sắp ngứa chết rồi.
Xấu hổ cầm lấy vật nhuyễn giữa hai chân nam nhân, cuối cùng cũng chỉ có thể đem tay hắn kéo tới dưới thân, đem hoa huyệt đang khó nhịn muốn được gãi ngứa ngồi lên.
Ngón tay hắn thô ráp to lớn không giống y mảnh khảnh vô lực, vết chai ở đầu quệt quệt lên vách thịt khiến y thở ra.
Lâu Minh Tuyết cầm lấy cánh tay tráng kiện nam nhân, một tren một dưới cùng nhau gian *** ngón tay hắn, tiểu huyệt bị cắm vào thích đến chảy nước giàn giụa, còn phát ra âm thanh òm ọp. Khoái cảm như dòng nước cuốn đi lý trí y, Ngửa đầu nhìn trần lều, hai mắt mông lung, dù là mở nhưng căn bản không hề xem đến cảnh vật xung quanh, môi đỏ rên nhẹ.
“A…” Y gắt gao cầm lấy cánh tay hắn, hoa huyệt cùng hậu huyệt cắn chặt ngón tay nam nhân, thân thể căng cứng đạt tới cao trào.
Vô lực ngã vào ***g ngực Tạ Ngự Khi, Lâu Minh Tuyết nhắm mặt thở gâp, dư vị cao trào khiến dục vọng khát khao được hóa giải không ít cũng làm cho y mệt không chịu được, nằm vùi trong ngực hắn ngủ thiếp đi.
Tạ Ngự Khi lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy ngực phảng phất như bị một tảng đá lớn đè lên, mở mắt ra mới thấy Lâu Minh Tuyết đang dựa vào ngực mình ngủ, ngũ quan thật đẹp mắt.
Muốn vuốt lên vùng giữa chân mày đang nheo lại của đối phương nhưng đầu ngón tay ẩm ướt cùng nóng rực làm hắn thoáng sửng sốt. Theo bản năng rút ra liền thấy người phía trên không thoải mái hừ một tiếng.
Rốt cuộc ý thức được tình cảnh, hắn không biết nên vui mừng hay sinh khí, người trong ngực không chịu được cô quạnh cư nhiên thừa dịp hắn mê man dùng ngón tay của hắn gian chính mình không nói, sau đó cũng không xử lý, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
“A… Đừng nhúc nhích… Thật là nhột… Ân…” Lâu Minh Tuyết còn chưa tỉnh mà thân thể đã như bản năng phản ứng dưới đùa bỡn của Tạ Ngự Khi, y rốt cuộc cũng mở mắt.
Hắn thấy y tỉnh lại, vươn mình đem người áp xuống dưới thân, nhìn nam nhân phía trên, Lâu Minh Tuyết lập tức lạnh mặt: “Lăn xuống!”
Đã sớm quen với y như vậy, chỉ cần tái tỉnh táo sẽ không nhận bộ dáng *** loạn của mình, ngón tay bên trong như trừng phạt mà bắt đầu xỏ xuyên: “Đại phu có phải là quên mất tối hôm qua làm gì với ta, có cần ta nhắc tới một chút?”
Ngón tay thô ráp đột nhiên chuyển động khiến y lập tức cắn môi, trong mắt nổi lên sương mù, đỏ mặt nhớ đến đêm qua mình cưỡi trên tay nam nhân: “Vậy thì thế nào, cũng chỉ cho phép ngươi có thể, ngươi có thể đùa bỡn ta, ta, ta không thể, không thể chơi sao?”
Nhìn người dưới thân đỏ mặt, rõ ràng đang xấu hổ nhưng vẫn muốn cãi chày cãi cối, bộ dáng thật sự muốn bao nhiêu khả ái liền có bấy nhiêu, Tạ Ngự Khi cảm thấy thích vô cùng.
Làm sao bây giờ, người này rõ ràng muốn giết hắn, nhưng tâm hắn lại thích y vô cùng, căn bản không nỡ thương tổn y. Thế nhưng nếu như không trừng phạt y, người này sợ là sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
|
CHƯƠNG 14
“A… Nhẹ chút…” Ngón tay thô ráp của nam nhân giống như muốn trừng phạt mà hung hăng đánh lên vách thịt, hoa tâm đột nhiên phun ra một luồng nước thấm ướt tay hắn. Tạ Ngự Khi rút tay ra, chỉ thấy ngón tay vùi một đêm trong thịt động bị thấm đến trắng bệch nhăn nheo, đưa bên mũi liền ngửi được mùi lãnh hương quen thuộc, khe cười một tiếng: “Dâm dịch của đại phu cũng thật thơm.”
Lâu Minh Tuyết không dám nhìn bàn tay đang đặt ở mũi của hắn, y cảm thấy đầu ngón tay trắng bệch kia là minh chứng cho tội trạng của mình.
Nhưng không có ngón tay tao huyệt liền ngứa ngáy, theo bản năng co rút lại, không kiềm được giơ chân dùng nơi riêng tư ma sát với cự vật nam nhân, ngoài miệng cũng gấp gáp nói: “Ngươi đến cùng có làm hay không, không làm lăn xuống!”
Nhìn người dưới thân bất mãn, Tạ Ngự Khi ngậm lấy đầu nhũ y cắn một cái, hài lòng nghe y hít một ngụm khí.
“Thân thể đại phu tao như vậy, nếu ta không làm sợ là huyệt động sẽ chảy như lũ. Chỉ là nếu lần này không gặp ma giáo lão quỷ, ta ngược lại không nghĩ tới thân thể đại phu còn có diệu dụng như vậy.”
Biết trong lời hắn có ý tứ, thân thể Lâu Minh Tuyết run lên: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Ta trước đây cũng chỉ là nghe nói sư phụ già trên núi tuyết có năm đồ đệ thiên phú dị bẩm. Lão nhị bị đưa vào hoàng cung thành hoạ sĩ huynh trưởng ta, ngươi đứng hàng nào, thân thể có phải giống như lời đồn, một khi phá thân sẽ không thể rời bỏ ***?”
“Ngươi hôm nay làm sao nhiều lời như vậy, ta đứng hàng nào liên quan gì đến ngươi, muốn làm liền làm, nếu không ta tìm người khác.”
Tạ Ngự Khi không nghĩ tới người này ác liệt như vậy, lại dám nói như vậy kích thích hắn, có phải y cho rằng hắn không nỡ trừng phạt y?
Ngón tay kẹp lấy đầu nhũ hung hăng ép, mãi đến khi người dưới thân thốt lên, hắn mới buông tay: “Đại phu sốt ruột như vậy, ta lại không phối hợp, chẳng phải rất có lỗi với đại phu sao, ta bồi tội.”
Lời nói vừa dứt, Tạ Ngự Khi nắm chặt mắt cá chân Lâu Minh Tuyết, áp bắp đùi y vào ngực mình nhưng khi nhìn đến cự vật chuẩn bị tiến vào huyệt khoang liền không khỏi sững sờ.
Lâu Minh Tuyết thấy hắn rốt cục phát hiện dị dạng bản thân, không nhịn được phù một tiếng bật cười.
Ngẩng đầu nhìn đắc ý trong mắt đối phương, sờ soạng khuôn mặt thấy quai hàm cũng là một mảnh bóng loáng, câu khoé môi: “Thì ra đại phu yêu thích như vậy!”
“Ai… Yêu thích… A… Đáng chết… Nhẹ chút… Ân… Thật lớn…” Không nghĩ tới Tạ Ngự Khi thô bạo đỉnh vào, Lâu Minh Tuyết thân thể cứng ngắc hít một hơi mạnh, đầu ngửa lên vô tình đem phần cổ thanh mảnh trắng nõn đến trước mặt nam nhân.
Tạ Ngự Khi cũng không có khách khí, khom lưng liếm lên hầu kết không rõ ràng, cảm nhận nơi đó lăn lăn chuyển động, nhẹ nhàng gặm gặm in lên dấu răng mờ mờ.
“A… Dùng sức… Bên trong ngứa… Không chịu được… Làm làm ta…” Y hai tay ôm cổ hắn, eo chủ động đỉnh đỉnh phối hợp, huyệt động nhiệt tình phun ra nuốt vào côn thịt to lớn.
Tạ Ngự Khi thuận thế bế Lâu Minh Tuyết lên, mặt đối mặt người kia, trụ thịt phía dưới dùng sức đỉnh lên, càng vùi sâu vào mật huyệt nóng rực, tạo ra một chuỗi âm thanh xì xì ba ba, ngậm lấy đôi môi đỏ rực đối diện.
“A…” Lâu Minh Tuyết nhắm mắt lại, phối hợp cùng nam nhân hôn môi, mạnh mẽ dưới thân làm y khó kiềm chế được thích ý.
“A… Quá nhanh… A… Tử cung… Đẩy đến tử cung… A… Muốn hoài…” Lâu Minh Tuyết ôm thật chặt Tạ Ngự Khi, hai chân đè ở trước ngực, bàn tay thô ráp sờ nắn đánh lên kiều đồn, toàn bộ huyệt khoang bị mài ướt đến rối mù, *** thủy nương theo khí cụ chảy ra ngoài.
Y chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn như run rẩy vì nam nhân đang xâm phạm mình nhưng kì quái là, y lại thích vô cùng.
Tạ Ngự Khi ôm người trong ngực, ghé lỗ tai y trầm thấp nói: “Hoài không được, bản hầu còn muốn nơi này sinh ra nhãi con, không chừng đã mang bầu của ta rồi.”
(hew hew Đậu cũng không hiểu chữ Hoài này nghĩa là gì, chỉ biết hai nghĩa của nó là mãi không thôi và uổng. Hai nghĩa này đem vào đây không có hợp ah)
Dựa theo thể chất cực dễ thụ thai của bọn họ, vừa nghĩ tới thân thể mình đã bị nam nhân biến thành loại người *** loạn không chịu nổi còn có thể mang thai sinh con cho hắn, Lâu Minh Tuyết liền chịu không được: “Không… Ta không muốn sinh… A… Đừng… Muốn hỏng…… A… Muốn tới… A…”
Khoái cảm bao phủ cả lý trí, hai thân thể dán chặt vào nhau, hoa tâm bị đùa bỡn sắp thiêu cháy cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa phun ra một lượng lớn chất lỏng, bao lấy đầu đỉnh hắn.
Cảm thụ dưới thân người vì cao trào mà huyệt khoang càng chặt, Tạ Ngự Khi giữ chặt y hung hang đỉnh thêm mấy chục lần mới đem dịch thể bắn vào tận cùng bên trong.
“A… Không muốn… Thật là nóng… Ha…” Bị bắn vào bên trong, Lâu Minh Tuyết run nhẹ, vòng tay ôm cổ người phía trên cũng thả lỏng, vô lực nằm xuống, đôi mắt vô thần thở hổn hển.
Tạ Ngự Khi nằm nhoài trên người y, tính khí mềm nhũn vẫn chôn trong đường hầm ấm áp nóng rực, sờ sờ da thịt bóng loáng người dưới thân ăn đậu hũ: “Tiểu Tuyết, dựa theo luật thân thể ngươi đã bị ta xâm phạm, ta cóquyền thú ngươi làm thê, ngươi có bằng lòng hay không?”
Lâu Minh Tuyết đang còn chìm trong mông lung bởi vì câu nói này của nam nhân mà cứng ngắc, không thể tin được nghiêm túc nhìn người nằm phía trên. Hắn cư nhiên lại có ý nghĩ, đôi môi khẽ run rẩy không nói thành lời.
“Không quản ngươi có nguyện ý hay không, tâm ta đã quyết, đại chiến lần này qua đi ta sẽ báo cho huynh trưởng, đem ngươi ban cho ta.”
Không nghe thấy y trả lời, hắn có chút bất an, hắn sợ cuối cùng nghe được là từ chối, cho nên cũng không có ýđịnh cho Lâu Minh Tuyết cơ hội cự tuyệt.
Không nghĩ tới nam nhân mạnh mẽ như thế, vốn có một tia cảm động nay lại xen chút khó chịu: “Mọi người đều là nam nhân, chẳng lẽ ta vì cùng ngươi làm mấy lần liền gả cho ngươi, Hầu gia cũng quá đơn thuần… A… Ngươi…”
Cảm nhận được cự vật vừa mới phát tiết lại có dấu hiệu thức tỉnh, y nhịn không được hoảng hốt nhìn hắn chằm chằm. Chỉ thấy Tạ Ngự Khi liếm liếm đôi môi khô khốc: “Đại phu không muốn vậy ta cũng chỉ có thể làm đến khi ngươi nguyện ý.”
“A… Không muốn… Ngươi này vô sỉ đáng chết… Từ… Trên người ta… Ân… Lăn xuống… A… Nhẹ chút… Quá nhanh… Hừ hừ… Thoải mái…”
|