Quân Y Khó Làm
|
|
CHƯƠNG 15
Tiểu huyệt vừa trải qua cao trào vẫn còn ẩn chút *** bị nam nhân tiếp tục xuyên xỏ mà hứng tình, Lâu Minh Tuyết tham lam vuốt ve cơ ngực Tạ Ngự Khi, mê mẩn khuôn ngực tràn đầy nam tính của hắn.
Tạ Ngự Khi đã phát tiết qua một lần cũng không ngại để người trong lòng tham lam dán tới ngực mình, chỉnh chỉnh tư thế nơi riêng tư hai người càng áp sát vào nhau.
Y hai tay theo bản năng chống lên ngực hắn, không để cho thân thể đã bủn rủn vô lực ngã xuống nhưng lại không dám hoàn toàn dựa lên. Chiều sâu trước nay chưa từng có khiến y hoảng sợ, sợ mình phảng phất không chú ý sẽ bị nam nhân này quán xuyến thân thể.
Tạ Ngự Khi thưởng thức mỹ nhân eo nhỏ không đủ một nắm tay hắn, hai điểm trước ngực phấn nộn nhô ra, da dẻ bị *** làm cho hồng hào, đôi mắt mông lung sương mù, thật sự mê hoặc tâm can. Mỹ nhân như thế nếu không thuộc về mình, eo sợ hắn sẽ hối hận cả đời.
“A… Quá sâu… Không chịu được… Không nên như vậy…” Lâu Minh Tuyết bị nam nhân nắm eo, cảm giác ngồi trên phân thân to lớn của hắn làm y sợ hãi, mà hắn lại như là cố ý đỉnh đến tử cung yếu đuối của y, mạnh mẽ mài mòn làm dịch lỏng nhịn không được tuôn trào, đem nơi dính sát giữa hai người vốn đã lầy lội càng thêm ướt át.
“Không thích như vậy phải không?” Tạ Ngự Khi xưa nay trầm mặc lại đứng dậy dán lên môi Lâu Minh Tuyết, bàn tay thô ráp ngao du trên làn da mịn màng cuối cùng rơi xuống trước ngực y, ngón tay cái xoa xoa, ép chặt đùa bỡn.
“Ân… Không muốn… Muốn hỏng… Cũng bị xuyên hỏng… Hừ hừ…” Y một trên một dưới bị nam nhân chiếm lấy, chỉ cảm thấy toàn bộ khoang huyệt đều muốn hòa tan, khoái cảm cường liệt làm lý trí y tan vỡ, ngửa đầu dâng lên phần cổ trắng nõn, mà y lại tự cảm thấy chỉ như vậy mới có thể cứu rỗi chính mình.
Cảm giác được khoái cảm sắp đến, Lâu Minh Tuyết đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vào thời khắc này, Tạ Ngự Khi ngừng lại.
Phát ra một tiếng nghen ngào bất mãn, y đỏ mắt trừng nam nhân đang cong khóe môi cười không có ý tốt: “Muốn… Cho ta… Cho ta đến đi… Cầu ngươi… Thật là khổ sở…”
“Ngươi đáp ứng gả cho ta, ta liền để ngươi đến, có được hay không?” Tạ Ngự Khi lùi ra một chút như muốn y phải bất mãn, muốn có được đáp án hắn mong đợi.
“A… Người xấu… Cho ta… Ta muốn… Ta đáp ứng… Ân… Đáp ứng gả cho ngươi… Cả đời đều cho ngươi làm… Ân ha… Thoải mái…” Lâu Minh Tuyết gật đầu, khiến Tạ Ngự Khi lần thứ hai điên cuồng đĩnh động như muốn quán xuyến cả thân thể người bên dưới, cúi đầu gặm cắn cổ y: “Nhớ kỹ lời nói của ngươi.”
“A…” Cảm giác như được leo lên tiên cảnh làm y sung sướng kẹp chặt hông hắn, hoa tâm phun ra lượng lớn chất lỏng, hắn cũng vì nơi đó căng mịn chặt chẽ lại một lần bắn ra tinh hoa của mình.
Sau cao trào, Tạ Ngự Khi rút tính khí, nhìn miệng huyệt bị làm đến không khép lại được, phun ra chất lỏng màu trắng, quấn quấn lấy đầu nhũ y: “Ngươi hôm nay đã mệt, tiểu huyệt chờ lần sau đi.” “A… Không muốn… Mặt sau cũng ngứa…” Lâu Minh Tuyết đã mềm nhũn không có một tia khí lực nghe đến nam nhân không định làm mình liền nhăn mặt, y cảm thấy nam nhân giống như là cố ý, biết rõ hai cái tiểu huyệt đều phải ăn dịch thể no mình mới có thể tốt khỏe. Lần này cư nhiên lại không muốn làm, y bất mãn bất mãn.
“Ngoan, coi như ngứa, ngươi cũng nên học khống chế, quá nhiều lần cũng không tốt cho thân thể” Hắn vừa nói vừa đem hai chân đang dang rộng khép lại, vỗ mông y: “Ngủ một chút, ta sai người nấu nước cho ngươi tắm.”
“Tạ Ngự Khi… Ngươi…” Nhìn nam nhân sảng khoái qua không định quản y, Lâu Minh Tuyết tức giận nhìn hắn chằm chằm, nếu nói ra câu đó lại làm y mất thể diện.
Nhưng là Tạ Ngự Khi thật sự không tính làm mặt sau y, Lâu Minh Tuyết căm giận kéo chăn che mặt: “Ngươi tốt nhất cả đời đều đừng tiếp tục bính ta, Hừ!”
Nhìn người dưới thân đang khó chịu, hắn nhịn xuống kích động muốn ôm lấy y hôn một cái: “Ngoan, ngủ một lúc nữa.” nói xong liền mặc quần áo tử tế ra ngoài. Hắn nhất định phải gửi một phong thư cho hoàng huynh, hảo hảo tìm hiểu một chút bí mật Lâu thị bộ tộc.
Vốn ởi vì hậu huyệt không được thư giải, Lâu Minh Tuyết nghĩ mình sẽ không thể nghỉ ngơi nhưng cuối cùng vẫn là hôn hôn trầm trầm thiếp đi. Chờ đến lúc y tỉnh lại, cảm giã dính dáp trên người cũng biến mất, hiển nhiên khi y mê man ngủ nam nhân đã thanh tẩy giúp mình, tâm lý không khỏi có chút thỏa mãn. Thế nhưng nghĩ đến người không coi khẩn cầu của y ra gì lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Quyết định mấy ngày nay sẽ không để ý đến hắn, làm cho hắn hảo hảo tỉnh ngộ mới được!
Lâu Minh Tuyết ngạo kiều không hề ý thức ý nghĩ mình như thế có cái gì không đúng, mặc quần áo tử tế trở về lều trại. Y vốn nghĩ nam nhân trở về không thấy mình sẽ lập tức đi tìm, nhưng đợi thât lâu đến bóng của hắn cũng không thấy, y âm thầm lý sự, quả nhiên là nên giết hắn!
Lúc này Tạ Ngự Khi vừa trở về từ thị trấn, công việc coi như đã xong xuôi đi, đem ngựa giao cho người hầu liền thấy Tả phó tướng khập khiễng đi tới, nhịn không được cau mày: “Chuyên này, ngươi làm sao bị thương?”
Tả phó tướng sắc mặt có chút, tinh thần cũng uể oải: “Không có chuyện gì, tiểu thương mà thôi, hai ngày nữa là tốt rồi!”
“Đại chiến gần tới, có đau xót cũng nhanh chóng xử lý biết không?” Tạ Ngự Khi liếc mắt nhìn hắn, dặn dò một câu liền quay người đi về hướng lều Lâu Minh Tuyết.
Chỉ có điều mới vừa đi ra không xa liền thấy Hữu phó tướng thần thanh khí sảng đi tới: “Hầu gia ngài đã trở lại?”
“Ân, ta xem Tả phó tướng thân thể không khỏe, ngươi rảnh rỗi nhiều chăm sóc hắn một chút.”
“Hầu gia yên tâm, ta sẽ chăm sóc hắn nhiều!”
“Vậy thì tốt.” Đem việc giao phó xong, Tạ Ngự Khi cũng không nói thêm nữa, trực tiếp xốc lên mành lều Lâu Minh Tuyết đi vào.
Mà Hữu phó tướng ánh mắt dõi theo bóng lưng Tả phó tướng, cười rất chi xán lạn: “Hầu gia phân phó, ta há có thể không tuân theo a!”
|
CHƯƠNG 16
Lâu Minh Tuyết nhìn người tiến vào, hừ lạnh một tiếng.
Tạ Ngự Khi cười hì hì đến gần: “Đại phu làm sao không nghỉ ngơi, ngồi đây làm gì.”
Y nắm chặt tay, khống chế bản thân muốn xé người trước mặt ra, kích động nói: “Ta muốn làm gì, làm cái gì, cùng ngươi có quan hệ sao, cần ngươi quản sao, Hầu gia cũng quá tự tin rồi.”
Hắn biết đến y đối với hắn như vậy, hơn phân nửa bởi vì mình không đáp ứng cầu mong của y, cũng như không đáp ứng mối quan hệ này, cẩn thân cười cười lấy lòng, từ trong lòng móc ra hộp gấm đem đến trước mặt y: “Ta đi thị trấn có mua cho ngươi ít đồ.”
Lâu Minh Tuyết quét mắt đến hộp gấm, trực tiếp ném đi: “Lấy về, ta mới không cần đồ của ngươi.”
Tạ Ngự Khi nhận láy, nhìn y một chút: “Đã như vậy, ta cũng không bắt buộc đại phu.”
Nói xong liền đứng dậy ra ngoài, Lâu Minh Tuyết nhất thời vô cùng tức giận, mới vừa trên giường còn nói muốn y gả cho hắn, xuống giường liền đối y như vậy, quả nhiên đáng chết. Rút dao nhọn giấu dưới bàn hướng hắn đâm tới, liền thấy hắn quay người tránh né, nắm chặt bàn tay cầm đao của y, đem y kéo đến trước mặt: “Ngươi còn muốn giết ta?”
Lâu Minh Tuyết đỏ mắt lên: “Ta liền muốn giết ngươi, thế nào!”
Tạ Ngự Khi hừ lạnh một tiếng: “Xem ra đại phu vẫn không có ngoan ngoãn, vậy ta cũng không ngại làm đại phu nhớ thật lâu, làm ngươi biết mình rốt cuộc là ai, mưu sát phu quân nhưng là tội lớn!”
“Ai thừa nhận ngươi là phu quân ta, ân?” Lâu Minh Tuyết không yếu thế trừng Tạ Ngự Khi, mặt đầy tức giận.
“Hay, hay, hảo!” Hắn liên tiếp nói ba tiếng hảo, đè y lên giường, bàn tay thô ráp mạnh bạo xé quần áo y.
Lâu Minh Tuyết đấm đá vùng vẫy nhưng Tạ Ngự Khi phảng phất như một toàn núi lớn bất động.
Quần áo trên người từ từ bị lột ra, cảm giác bất an ngày càng lớn, cuối cùng cả người đều run rẩy: “Không muốn… Buông ta ra… Ngươi cái này đáng chết… Buông ta ra… Nha nha… Không phải đối với ta như vậy…”
Nhìn người dưới thân hoảng sợ khóc lên, Tạ Ngự Khi nóng nảy tức giận cũng dần tỉnh táo lại, an tĩnh nhìn quần áo y đã bị xé không đủ che thân, không khỏi có chút đau lòng.
“Đừng khóc, ta không làm, ngoan, đừng khóc.” Hắn ôm y vào lòng, Lâu Minh Tuyết dựa sát vào ***g ngực hắn, nhẹ nhàng nức nở, nghe nam nhân nói nhịn không được muốn lên án hắn nhưng vừa mở miệng liền nấc lên: “Ngươi …. Cách… Bại hoại… Cách… Chỉ biết bắt nạt ta… Cách… Nha nha…”
(Cách là tiếng nấc lên khi mình khóc ý mọi người.)
“Hảo, hảo đừng khóc, ta không phải cũng là bị ngươi làm cho tức giận sao, ai cho ngươi muốn giết ta?” Hắn vuốt ve tấm lưng trần trụi trắng mịn giúp y thuận khí.
Nghe được câu này, Lâu Minh Tuyết nhất thời ủy khuất xẹp xẹp miệng: “Kia ai cho ngươi… Cách… Ta bất quá là… Nói… Nói…Cách… Ngươi hai câu… Ngươi muốn đi… Ngươi… Cách… Ngươi cũng không dỗ ta… Nha nha…”
Không nghĩ tới y lại cất giấu tâm tư như vậy, Tạ Ngự Khi vẫn còn tức giận nhất thời mềm nhũn, tay nhào nặn cái mông mềm mại vểnh cao: “Ta sai rồi, ta sai rồi, sau này ngươi nói cái gì chính là cái đó, ta sẽ không lạnh nhạt ngươi, phía sau không phải là muốn sao, ta hiện tại liền cho ngươi, đừng khóc, ngoan!”
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới hắn lại nhớ tới chuyện này, nhất thời có chút giận dữ và xấu hổ: “Ngươi… A… Nhẹ chút…” Vốn muốn lên án lời nói nhưng bàn tay lại chạm đến hậu huyệt nhạy cảm chưa được thỏa mãn nhẹ nhàng ve vãn, nhất thời như có vô số dòng điện chạy qua. Cả người mềm nhũn, y theo bản năng nắm lấy quần áo hắn.
Tạ Ngự Khi thấy gò má Lâu Minh Tuyết ửng hồng, hiển nhiên đã động tình, đem y phục triệt để kéo xuống, nhẹ nhàng hôn cổ y, ngón tay đâm vào bí động ẩm ướt. Nghe người trong lòng hít một tiếng, lãnh hương nhàn nhạt trong không khí, hắn kế sát bên tai y, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Thoải mái sao, Tiểu Tuyết!”
Đột nhiên có nhũ danh thân mật, khiến Lâu Minh Tuyết mở ra đôi mắt đã mông lung sương mù, chủ động dâng lên môi thơm: “Thoải mái, hôn nhẹ ta, ta muốn, ân!”
Mời gọi như vậy, hắn sao có thể bỏ qua, nhanh chóng ngậm vào đôi môi dụ người liếm hôn.
“A… Thật là nhột… Không muốn đùa… Mau vào… Chen vào… A… Thật là tốt đẹp đầy… Yêu thích… Hừ hừ…” Bí động hư không rốt cục cũng được lấp đầy trong nháy mắt, Lâu Minh Tuyết phát ra rên rỉ ngọt ngào, ôm cổ hắn, eo thon chủ động lên xuống. Y chỉ thấy huyết dịch cả người đều tập trung ơ tiểu huyệt đang phun ra nuốt vào côn thịt nam nhân kia.
Nhịn xuống ước muốn mạnh mẽ thao lộng cho thỏa dục vọng bản thân, Tạ Ngự Khi mở hộp gấm ra, đem đồ mua về cho y lấy ra, đó là một thắt lưng dây xích cùng một đôi cước hoàn liên thủ (?)
Trên eo mát lạnh, Lâu Minh Tuyết cúi đầu xem liền thấy một sợi dây khảm đá quý màu đỏ đeo ở hông, theo y đung đưa, dây xích cùng tiểu hoa tai cũng sẽ cùng chập chờn.
“Thích không, ta vừa nhìn liền thấy nó rất hợp với ngươi.” Nhìn y, Tạ Ngự Khi ôn nhu nói, Lâu Minh Tuyết cũng nhìn hắn, hiếm khi y không có che giấu tâm tình, gật gật đầu: “Yêu thích.”
Hai chữ này y nói rất nhẹ nhưng hắn vẫn nghe được, không nhịn được trên mặt y mạnh mẽ hôn vài cái: “Yêu thích thì liền đeo không cho ngươi bỏ xuống, hơn nữa đã nhận đồ của ta, sau này sẽ là người của ta, vợ ta, không được nghĩ đến việc giết ta, biết không?”
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới người này chỉ là tặng hắn món đồ lại có nhiều yêu cầu như vậy, nghĩ lại hành động thô bạo của hắn ban nãy lại có chút sợ sệt, người này nếu muốn liền thô bạo với mình, chỉ có thể gật gật đầu, xấu hổ nhắm mắt ôm lấy Tạ Ngự Khi: “Đừng nói nữa… Sắp ta… Ân… A… Nhẹ chút… Quá nhanh… Ha… Thoải mái…”
Lâu Minh Tuyết không muốn thừa nhận, lời nam nhân này nói lại làm tâm lý y rất thỏa mãn, chỉ có thể kéo hắn cùng chìm đắm vào bể dục, y mới thấy được mình không có vi phạm ước muốn ban đầu.
|
CHƯƠNG 17
Tạ Ngự Khi không ngờ hoàng huynh ở thành đô cách xa vạn dặm nhận được tin của hắn trong vòng ba ngày liền cho hắn câu trả lời.
Nhìn tin tức trong thư phi thường chi tiết tường tận cơ hồ có thể giải đáp tất cả nghi hoặc của hắn. Hơn nữa Tạ Ngự Hàn cũng rất tri kỷ tặng cho hắn một cái Giác tiên sinh cùng ghi chú rất rõ phương pháp sử dụng.
Hắn nhìn nột hàng phân thân giả to nhỏ khá nhau bên trong hộp gấm, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngay lập tức lôi kéo đại phu làm chuyện gì đó, đem tất cả đều thử qua một lần.
Bất quá hắn cũng biết cá tính Lâu Minh Tuyết chắc chắn không chịu mang, chỉ có thể đem người này làm làm, để y hãm sâu tròn bể dục mới có thể thực hiện. Bất quá nghĩ đến sâu độc chung tình sư phụ già của y đã hạ, nếu phá thân y không phải là hắn mà là ma giáo lão quỷ, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi. Tạ Ngự Khi nắm chặt hai tay hạ quyết định sau đại chiến lần này hắn nhất định phải tìm lão quỷ kia báo thù!
Lâu Minh Tuyết lúc tỉnh lại chỉ thấy nơi riêng tư bị sử dụng quá độ ê ẩm sưng không nhịn được có chút xấu hổ. Thời điểm mặc quần áo nhìn thấy dây xích bên hông cũng không khỏi đỏ mặt, nghĩ đến những lời Tạ Ngự Khi nói đêm qua. Y thật không nghĩ đến tên ngốc kia cư nhiên cũng có thể nói những lời như vậy, gảy nhẹ chiếc dây xích, Lâu Minh Tuyết cười nhẹ mặc quần áo vào.
Vén rèm ra khỏi lều trại, Lâu Minh Tuyết hiếm khi thấy trời thật trong xanh, tâm tình không tệ. Mà Hữu phó tướng đang khoát một tay lên eo Hữu phó tướng, một tay vịn trên bội kiếm đứng cách đó không xa: “Ngươi nói không sai, Lâu đại phu quả nhiên cùng Hầu gia, Hầu gia cũng vì y không chỉ cạo đi chòm râu đã nhiều năm, còn đem y hầu hạ đến thoải mái, càng ngày càng xinh đẹp.”
“Làm sao, ngươi ước ao?” Tả phó tướng xì cười một tiếng, quay đầu nhìn Hữu phó tướng: “Bất quá coi như là ngươi ước ao cũng không thể có được phúc phận của Hầu gia.”
Hữu phó tướng nhìn Tả phó tướng nhếch môi cười, mặc dù biết người này đang giễu cợt mình, mặt vẫn không đổi sắc nói : “Ước ao, ta làm sao sẽ ước ao đây, ta không phải đã có ngươi sao?”
“Ta và ngươi không có quan hệ gì, ngươi đừng ở đây nói hưu nói vượn!” Tả phó tướng gạt cánh tay hắn xuống, nghiêm chỉnh nói.
“Sao không liên quan, đêm qua là ai ở dưới thân ta, trái một câu hảo ca ca, phải một câu cầu ta xuyên vào tao động, ân?” Hữu phó tướng mập mờ dựa sát bên tai Tả phó tướng, hạ lưu nói khiến Tả phó tướng xấu hổ cùng giận dữ không thôi suýt chút nữa dùng dao bổ chết người trước mặt: “Còn không phải là ngươi dùng biện pháp tiểu nhân bỉ ổi với ta sao, vô liêm sỉ!”
Nhìn người mắng hắn một câu liền giận dữ rời đi, Hữu phó tướng cong khóe môi đuổi theo.
Đại chiến gần tới, vì thế Lâu Minh Tuyết cùng các đại phu kiểm tra binh sĩ trước khi xuất chiến, chuẩn bị cho họ trạng thái tốt nhất ra chiến trường.
Tạ Ngự Khi đứng trong lều trại nhìn Lâu Minh Tuyết bận rộn, có chút đau lòng. Lúc chạng vạng, hắn dựa vào sắc trời đã tối lấy lí do dùng bữa cơm đem y hống đến doanh trướng của mình.
Nhìn một bàn đầy thức ăn hắn chuẩn bị cho mình, y có chút cảm động nhưng trên mặt vẫn là hừ lạnh một tiếng: “Hầu gia, đại chiến gần tới sao không cấp thêm cho anh em vài món ăn, ngược lại lại cho đại phu là ta, không khỏi quá mức…”
Không chờ y nói hết lời, hắn liền hôn lên, không nghĩ tới người này không chờ mình nói hai câu đã hôn lên, Lâu Minh Tuyết trợn to hai mắt, thân thể trong nháy mắt mềm nhũn ra.
Biết người này cố ý, y căm giận cắn hắn một cái, nhìn kinh ngạc trong mắt nam nhân, Lâu Minh Tuyết lóe lên đắc ý. Nhưng Tạ Ngự Khi lại căn bản không bởi vì đau mà buông y ra, trái lại hôn càng sâu hơn.
Đợi đến khi Lâu Minh Tuyết được thả ra thân thể đã triệt để mềm nhuyễn ở trong ngực nam nhân, hai tay níu lấy quần áo hắn không nói, hạ thân cũng không kiềm hãm được ma sát, trên mặt vẻ xuân tình khó kiềm chế khiến Tạ Ngự Khi động tâm, kiềm chế ham muốn đang nổi lên trong người, hắn nghĩ muốn thành cầm thú cũng phải đợi y cơm nước xong đã.
Cố tình không phát hiện biến hóa trên người y, cầm đũa gắp đồ ăn đưa đến bên môi đại phu: “Há mồm.”
Nghe thanh âm của nam nhân, nhìn thức ăn đã đưa đến bên môi, lườm hắn một cái khẽ hé miệng, tiếp nhận nam nhân uy.
Một bữa cơm triền miên, thời điểm để đũa xuống, Tạ Ngự Khi không nhịn được lần nữa đem người áp đến trước ngực mạnh mẽ hôn lên. Không nghĩ tới nam nhân sẽ sốt ruột như vậy, Lâu Minh Tuyết khẽ khước từ một chút, không nghĩ tới Tạ Ngự Khi lại thuận thế buông y ra: “Đại phu không muốn sao?” Nói xong cố ý dùng đùi lớn ma sát nơi riêng tư nhạy cảm.
“Ngươi… Cầm thú… Từ sáng đến tối chỉ biết chuyện như vậy…” Lâu Minh Tuyết trừng đôi mắt hơi nước mông lung không hề có lực uy hiếp nào, khiển trách hắn.
“A, lẽ nào đại phu không nghĩ, đã như vậy, vậy ta…” Tạ Ngự Khi định buông tay, hắn hiện tại rất thích xem người dưới thân khẩu thị tâm phi, chờ hắn thuận theo bộ dáng lại bất mãn quấn lấy.
“Ngươi… Đừng đi…” Thân thủ theo bản năng kéo quần áo hắn, Lâu Minh Tuyết cảm thấy người này càng ngày càng đáng ghét, biết rõ tâm tư mình còn hết lần này đến lần khác trêu đùa mình, bắt mình nhất định phải biểu lộ chân tâm với hắn.
“Hảo, ta không đi, nhưng Tiểu Tuyết phải cho ta biết ngươi có muốn hay không nha?”
Nhìn dục hỏa không hề che giấu trong mắt hắn, y đỏ mặt, vì xấu hổ mà khẽ cắn môi: “Muốn.”
“Nơi nào muốn, cởi quần chỉ cho ta xem!”
|
CHƯƠNG 18
Lâu Minh Tuyết không nghĩ tới một nam nhân đàng hoàng cư nhiên cũng có thể biến thành ác liệt như vậy, nhưng hạ thân hai cái mật huyệt lại hư không vô cùng, y cắn môi do dự một chút, cuối cùng cũng không thể chống lại sự cám dỗ của hắn cùng ***, chủ động mở thắt lưng ra kể cả tiết khố đã bị *** thủy làm cho ướt nhẹp.
Tạ Ngự Khi nhìn Lâu Minh Tuyết bởi vì *** da dẻ toàn thân đều biến thành màu phấn hồng, xấu hổ tách trước chân mặt hắn, đẩy hai mép âm thần đem toàn bộ hoa huyệt lộ ra trước mặt hắn: “Nơi này… Chen vào…”
Ầm!
Hắn chỉ cảm thấy cả người đều bị câu sôi trào lên nhưng tâm thần vẫn giả vờ trấn định, sờ tay lên. Lại không nghĩ rằng y đột nhiên vung tay đánh hắn: “Không muốn ngón tay!”
Lâu Minh Tuyết giận dữ và xấu hổ nhìn nam nhân trước mặt, y bày cũng đã bày ra như vậy, *** đãng cầu hoa hắn, người này còn muốn lấy ngón tay lừa gạt y!
Tạ Ngự Khi không nghĩ tới y sẽ sốt ruột như vậy, trong mắt tràn đầy ý cười đem người kéo vào ***g ngực, tách chân y ra, ngón tay thô ráp sờ lên tiểu đậu tử nhạy cảm: “Ngoan, hoàng huynh thưởng ta vài món đồ chơi, ngươi có muốn thử một chút không?”
“Ân… Cái gì…” Tựa lưng vào ngực hắn, hai chân bị nam nhân tách ra, hoa huyệt đỏ rực cũng theo đó mở rộng, ngón tay thô ráp xoa xoa gảy thịt đế non mềm. Vách thịt phía trong cũng bị hắn kích thích khát khao.
Tạ Ngự Khi liền đem Giác tiên sinh đã được chuẩn bị trước cho y xem. Nhìn kích thước to nhỏ giống như vật kia nam nhân, gò má Lâu Minh Tuyết vốn hồng hào càng đỏ hơn: “Chuyện này… Đây là cái gì?”
“Đây là Giác tiên sinh, còn gọi là phân thân giả. Nghe nói Nhị sư đệ ngươi mỗi ngày đều mang, trên nó có nước thuốc có thể điều trị thân thể, ngươi thử một lần đi?” Hắn nắm tay y cùng sờ lên phân thân đang nóng rực: “A… Thật là nóng…”
Tạ Ngự Khi cười khẽ: “Bên trong chứa nước thuốc tự nhiên sẽ nóng, bất quá yên tâm, không làm ngươi bị thương, hơn nữa còn rất thoải mái.”
Y mò mò Giác tiên sinh nóng rực: “Muốn… Muốn đem nó xuyên… Xuyên tới đó sao?”
“Đúng, không chỉ có muốn toàn bộ cắm vào đi, còn có thể đem ngươi tiểu huyệt nóng nhiệt hồ hồ.” Tạ Ngự Khi vừa nói một bên đẩy hai mép âm thần bởi vì lời nói của hắn mà run rẩy chảy chất lỏng. Hắn biết y sẽ không chống cự vì vậy trực tiếp đem phần đầu phân thân nhẹ nhàng nhúc nhích cạ cạ lên thịt huyệt nhạy cảm
“A… Thật là nóng… Không muốn…” Thịt huyệt nhạy cảm đột nhiên nóng rực khiến y theo bản năng ưỡn eo, vốn là muốn thoát khỏi nó nhưng lại vô tình như dâng hiến tất cả.
Tạ Ngự Khi nhân cơ hội đem Giác tiên sinh tẩm *** thuỷ.
“Không muốn… Ta không muốn… Thật là nóng… Sẽ bị nóng hỏng…” Nhiệt độ nóng rữ, Lâu Minh Tuyết hoảng hốt không thôi, giãy dụa muốn rời khỏi nhưng bị nam nhân ôm vào ***g ngực. Dù y có giãy dụa thế nào cũng không thể trốn tránh, hắn cũng không có ý định buông y ra.
Cảm giác phân thân trong tay đã đủ trơn trợt liền đem đầu đỉnh nhắm ngay lỗ huyệt cắm vào.
“A… Thật là nóng… Cũng bị nóng hỏng… A…” Lâu Minh Tuyết vì Giác tiên sinh cắm vào toàn bộ thân thể cong mạnh lên, lông mày nhíu chặt mang theo chịu đựng cùng nhẫn nại.
Tạ Ngự Khi lại không nương tay chút nào, đem phân thân một hơi cắm thẳng vào đến tạn gốc rễ bên trong.
Nhịn miệng huyệt xinh đẹp bị phân thân thô to bằng ba ngón tay nhồi vào, hắn cúi đầu nhìn y đang cắn môi, ánh mắt mông lung sương mù: “Thoải mái sao?”
“A…” Y khẽ hừ một tiếng, thân thể căng thẳng không vì phân thân tiến vào mà thả lỏng, toàn bộ huyệt khoang không dám nhúc nhích nửa phân, dường như chỉ cần một cử động nhỏ, nhiệt độ nóng rực này có thể bỏng chết mình.
Cảm nhận được dị dạng người dưới thân, hắn xoa nhẹ thịt đế nhạy cảm, nỗ lực muốn y nhanh chóng thích ứng.
“Ân… Nóng quá… Không muốn… Lấy ra… A…” Hoa huyệt giống như sắp bị nóng cháy, rõ ràng e sợ Hỏa Long kia nhưng lại theo bản năng cắn chặt, Lâu Minh Tuyết cuối cùng cũng nhẫn nại không nổi bắn tinh. Tạ Ngự Khi hôn Lâu Minh Tuyết, bên dưới đem Giác tiên sinh từ từ rút ra, nhìn phân thân từ từ tiến ra ngoài, một cỗ *** thủy cũng phun theo, hắn cảm nhận được hô hấp càng ngày càng nặng nề.
“A… Hảo nguội lạnh…” Hoa huyệt bao bọc lấy Hỏa Long nóng rực đột nhiên bị rút ra, nơi riêng tư giàn giụa *** thủy bị gió thổi qua thật lạnh nhượng y trong lúc nhất thời theo bản năng kẹp chặt hai chân giấy tiểu huyệt vào bên trong ngăn gió lùa. Nhưng Tạ Ngư Khi lại ngay lúc này đỉnh côn thịt vào.
“Ha!” Bên trong nóng rực khiến hắn vừa cắm vào nhịn không được rống lên một tiếng, thật sự không nghĩ tới tiểu huyệt nóng nóng lại thư thái như vậy, nếu không phải sức nhẫn nại cao e sợ vừa cắm vào sẽ liền bắn.
Giác tiên sinh vừa đi lại có cự vật chen vào, lỗ huyệt nóng bỏng bao bọc thật chặt côn thịt hơi lạnh nam nhân lấy lòng, hưởng thụ cảm giác mát mẻ.
“A… Thoải mái… Nhúc nhích… Bên trong cũng phải…” Lâu Minh Tuyết híp mắt vuốt ve tính khí sắp dâng trào của mình, bên dưới đã quen được hưởng thụ vui sướng, nam nhân xuyên vào lại bất động nhượng y không thoải mái nhưng tư thế này lại không thể tự xoay eo lay động, chỉ có thể nhẹ giọng khẩn cầu hắn.
Đã sớm không thể tiếp tục nhẫn nại, Tạ Ngự Khi nghe vậy liền trực tiếp đem chân y dạng rộng ra, mạnh mẽ làm lên. Hai chân y vốn đang co lại chưa kịp duỗi ra liền bị hắn áp đến trước ngực dạng ra, nơi riêng tư mở rộng bị nam nhân hung ác quán xuyến, ma sát ma sát. Khoái cảm cường liệt khiến y muốn gào khóc trốn tránh.
“A… Không muốn… Quá nhanh… Nha nha… Nhẹ chút… Muốn hỏng… Cũng bị xuyên hỏng… Nha nha… Tha ta… Không chịu được… A a a a…”
Một luồng chất lỏng ấm áp dưới khoái cảm mãnh liệt dâng trào ra làm ướt giường dưới thân, Lâu Minh Tuyết nhếch miệng, đôi mắt vô thần nằm nhoài xuống, y không thể tin chính mình cư nhiên bị nam nhân làm đến không khống chế. Mà cái không thể khống chế của y lại làm Tạ Ngự Khi sửng sốt, nhìn nước tiểu bên dưới, tâm lý vô cùng thỏa mãn!
|
CHƯƠNG 19
“Nha…” Tỉnh hồn, Lâu Minh Tuyết phát ra một tiếng nghẹn ngào, Tạ Ngự Khi cũng biết hắn làm có chút bạo, ôm người dưới thân hôn hôn gò má y trấn an liền đứng dậy bế y sang địa điểm khác, giường chiếu bây giờ đã thành một mảnh bừa bãi rồi.
“A… Quá sâu… Đừng đi…” Huyệt khoang vừa trải qua cao trào vốn rất mẩn cảm bị nam nhân ôm bế lên tính khí càng đâm sâu hơn, đảo qua tâm huyệt. Y yếu ớt phát hiện mình cơ hồ sắp đạt đến cao trào lần nữa!
Hoảng sợ ôm cổ nam nhân, y đỏ mắt cọ cọ trong ngực hắn: “A… Không chịu được… Huyệt bên trong muốn hỏng… Không muốn… Hừ hừ…”
Hắn biết y liên tục cao trào thật mệt mỏi cũng không làm khó y nữa, đem y đẩy ngã trên bàn đè lên chân y dùng tư thế mặt đối mặt. Côn thịt mạnh mẽ đỉnh đến hoa tâm, đem chất lỏng nóng hổi bắn vào trong đó!
“A…” Bị dịch thể nóng bỏng bắn vào, Lâu Minh Tuyết thoải mái hừ một tiếng, thả lỏng người.
Nhưng hoa huyệt có bao nhiêu thoả mãn thì cúc huyệt phía sau lại có bấy nhiêu hư không. Ngay lúc Tạ Ngự Khi rút cự vật ra liền không nhịn được nắm lấy tay hắn, dùng âm thanh đã khàn khàn nói: “Không cần đi… Mặt sau… Mặt sau cũng phải… Đừng đi…”
Nhìn người rõ ràng đã rất mệt mỏi vẫn khao khát hắn thao hậu huyệt y, cúi đầu hôn hai má ướt đẫm mồ hôi: “Ngoan, nghỉ ngơi một hồi, chờ ngươi tỉnh lại ta lại cho ngươi!”
“Không muốn… Nha nha… Ngứa…” Nghe thấy hắn từ chối, Lâu Minh Tuyết nhất thời đỏ mắt, kéo tay hắn dúi vào hậu huyệt của mình mò mò.
Tạ Ngự Khi vốn là đè nén dục vọng chính mình, người này lại nhiều lần câu dẫn hắn, hắn sao có thể nhịn được. Thương tiếc lúc trước cũng biến mất không còn dấu vết.
Đem người kéo lại liền đâm vào mật đạo căng mịn khéo léo.
“A…” Đột nhiên thét lớn, y thoả mãn híp mắt quỳ gục xuống bàn, hai cánh mông trắng mịn cong vểnh kẹp chặt phân thân nam nhân, nhận lấy từng cú thao làm mạnh mẽ của hắn.
“Ân… Thoải mái… Dùng sức… A…” Lâu Minh Tuyết nghênh hợp giãy dụa eo nhỏ, dây xích bạc treo bên hông cũng đung đưa lay động. Tạ Ngự Khi nằm nhoài lên lưng y rải dấu hôn đỏ thẫm mập mờ.
Đầu vú bị hắn siết trong tay nhào nặn sưng ê ẩm khiến y có ảo giác như có thứ gì đó muốn trào ra.
“A… Sờ sờ phía dưới ta…” Y giãy dụa yêu cầu nam nhân âu yếm, nhưng Tạ Ngự Khi lại cắn lỗ tai của y: “Muốn liền tự mình móc ra, còn có tao thịt đế không ngứa sao, tự mình sờ sờ!”
“Không… Không muốn…” Y xấu hổ nhưng lại là không nhịn được mê hoặc duỗi một tay nắm chặt tính khí phía trước đã bắn không biết bao nhiêu lần, một tay chuẩn bị bộ lộng thịt huyệt.
“A… Thoải mái…” Tất cả địa phương nhạy cảm trên người đều được sờ sờ xoa nắn, Lâu Minh Tuyết thích đến ngửa đầu, mắt phủ sương mờ nhìn về phía trước, đôi môi đỏ thẫm khẽ nhếch.
Đầu vú bị đùa bỡn đến sưng tấy *** đãng đứng thẳng, phía đỉnh còn lưu lại dấu tay mập mờ, nam nhân vẫn không ngừng tiến vào phía sau y, hung ác đỉnh thao y.
“Ha!” Tạ Ngự Khi đột nhiên đem người trong ngực ôm chặt, hung hăng đỉnh động vào mật huyệt tiêu hồn thêm mấy lần, một lần nữa đem dịch thể nóng rực vùi sâu vào bên trong.
Người trong ngực đã hôn mê ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng thả y xuống cùng đem tính khí chậm rãi rút ra, từ mật huyệt phun ra một lượng lớn chất lỏng. Hai cái huyệt động bị hắn làm đến giương lên không khép lại được, *** đãng co rút.
Hắn không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy tiếp tục nhìn sẽ không thể đảm bảo hắn không tiếp tục đè y ra đại chiến ba trăm hiệp.
Tìm quần áo che đi thân thể trần truồng đang mê man, quay đầu liếc mắt nhìn giường đã tàn tạ, Giác tiên sinh cũng bị vứt ở một góc. Đem phân thân lẫn dịch thể *** thuỷ cắm vào tiểu huyệt y. Nhìn chất lỏng vẫn chen được ra ngoài, Tạ Ngự Khi nhếch miệng cười, tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Lâu Minh Tuyết: “Không biết khi nào nơi này mới có thể có nhãi con!”
Sai người chuẩn bị nước nóng, tự mình thay ráp trải giường cùng thanh tẩy giúp y xong mới đem người trong lòng ôm đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Lâu Minh Tuyết tỉnh lại chỉ cảm thấy trên người giống như bị tảng đá lớn đè ép, y có đẩy cỡ nào cũng không ra ngược lại bị áp càng chặt. Bất mãn mở mắt ra liền thấy gương mặt Tạ Ngự Khi đang gần mình trong gang tấc không khỏi có chút luống cuống. Gương mặt hắn cạo đi lớp râu kia thật tuấn tú, y nhịn không được đưa tay sờ một chút nhưng người vốn đang ngủ đột nhiên bắt lấy tay y đưa đến bên môi hôn nhẹ tiện đà ôm người chặt hơn. Vật nóng rực bên dưới dán vào nơi riêng tư nhượng y có chút sốt sắng: “Buông ta ra!”
Tạ Ngự Khi nhìn khuôn mặt đỏ bừng Lâu Minh Tuyết, tay nắn bóp cái mông vểnh cao: “Ngủ thêm một chút.”
“A…” Bên trong hoa huyệt trướng trướng vì hắn nắn bóp cảm giác càng rõ ràng: “Ngươi… Bên trong cái gì… A… Đừng ngắt…”
Thân thể nhạy cảm sao có thể chịu được khiêu khích như thế, chỉ chốc lát y liền cảm nhận được hai cái huyệt động bắt đầu chảy dịch.
“Giác tiên sinh, ngươi sau này cứ cắm vào đi, tốt cho thân thể ngươi.”
Tạ Ngự Khi hôn nhẹ một cái, cũng không có làm y. Lâu Minh Tuyết ở trước ngực hắn thở dốc một hồi, trên cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn bấm một cái: “Hừ, nói được lắm. Là muốn tốt cho ta hay dễ dang để ngươi đùa bỡn hơn?”
Nhìn đôi mắt to đen láy vẫn còn ẩn ẩn thuỷ triều ***, Tạ Ngự Khi chỉ cảm thấy người này càng ngày càng quyến rũ. Không nhịn được gặm mặt y một cái: “Hảo hảo, coi như là ta vì mình, thế nhưng ngươi cũng rất thích đúng không?”
“Ai nói ta thích!”
“Kia nếu không thích kia ta giúp ngươi lấy ra.” Nói xong hắn vươn tay ra, Lâu Minh Tuyết thấy hắn giơ tay liền vỗ một cái: “Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, chuẩn bị quần áo cho ta, ta muốn đứng lên!”
|