Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
|
|
CHƯƠNG 79 Bây giờ trong một ngày một đêm phải kết thúc án, Thẩm Lăng Vân không còn quá nhiều thời gian suy nghĩ__ Theo nam nhân này hồ nháo rốt cuộc có đúng hay không! Cho nên tuy nghe xong kế hoạch của Triển Phi Dương, la lên ‘bậy bạ’, nhưng cuối cùng vẫn đi theo. Còn về đi làm gì… đương nhiên vẫn là đến Liễu gia! Chẳng qua lần này không phải giám thị, mà là ‘bắt cóc’, đối tượng bắt cóc, là người vô tội nhất trong vụ án này__ Châu Nhã! Hai người mặc hắc y, đêm tới Liễu gia, hơn nữa còn làm vô cùng ‘không thành công’, gây động tĩnh thật lớn… Triển Phi Dương đã thông báo trước cho Liễu đà chủ, bất luận xảy ra chuyện gì, cái gì cũng đừng hỏi, cũng đừng truy! Liễu đà chủ là người trung thành, thậm chí có chút ngu trung, đương nhiên sẽ làm theo… nhưng có một người lại ai cũng không cản được, vừa thấy Châu Nhã bị bắt đi, liền cưỡi ngựa như điên đuổi theo, mà nơi đuổi tới, là khu rừng nhỏ mà ban ngày hai người đã chau đầu ghé tai. “Nhã! Nhã! Ngươi không sao chứ?’ Vừa thấy người quan trọng nhất của mình, thần hồn chưa định mềm nhũn trên mặt cỏ, Liễu Mạch liền không bận tâm gì nữa, cũng bất kể bầu không khí có chút quái dị, xung quanh Châu Nhã có mai phục hung thủ không, chỉ liều mạng lao tới, ôm chặt Châu Nhã, khẩn trương kiểm tra… toàn thế giới hắn đều không bận tâm, chỉ có người này là không được! “Không, không sao… rốt cuộc là… chuyện gì…” Cũng khó trách Châu Nhã bị dọa cho không kịp phản ứng… hắn là thư sinh trói gà không chặt, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, khó khăn lắm mới ngủ, lại bị người đột nhiên xông vào bắt lấy rồi chạy, còn dùng khinh công phi lên trời, dọa hắn nói cũng nói không xong, khó khăn lắm mới chạm đất, hai người đó bỏ hắn lại không biết đi đâu! Như vậy là bắt cóc sao?” “Nhã, không sao rồi… ta mang ngươi về…” Liễu Mạch cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng hiện tại quan trọng nhất là để Châu Nhã về nhà định thần lại… người trong lòng rõ ràng đã bị dọa! Nhưng chưa đợi hắn kịp đỡ Châu Nhã đứng lên, bên cạnh lại đột nhiên vang lên âm thanh khá quen thuộc, tựa hồ từng nghe qua ở đâu__ “Đại thiếu gia, thật xin lỗi… dùng cách này mời ngươi ra cũng là bất đắc dĩ thôi.” “Ai đó!” Liễu Mạch quay đầu lại, lộ ra chủy thủ vẫn luôn giấu trong tay áo… nhưng chủy thủ lại hơi run rẩy. Hắn mạnh hơn Châu Nhã, cũng coi như văn võ song toàn, nhưng võ công sao, đối với bọn Thẩm Lăng Vân thì không đáng để mắt, tính ra cũng không hơn gì Phụng Thiên Lam… nhưng dù sao cũng là người luyện võ, bọn họ xuất hiện như ma quỷ thế này, Liễu Mạch liền ý thức được mình căn bản không phải đối thủ, nhưng cho dù như thế, động tác vô thức đầu tiên vẫn là bảo vệ Châu Nhã! Nam nhân này không nghĩ tới… động tác này, rơi vào mắt Châu Nhã sau lưng, lại là lần đầu tiên tràn đầy cảm động.
“Là Thẩm đại bổ đầu? Các ngươi đây là… có ý gì?” Dưới ánh trăng, nhìn rõ mặt người tới, bọn họ đã gặp mặt một lần lúc nghiệm thi tối qua, chỉ là vẻ mặt Liễu Mạch không có thả lỏng, ngược lại tràn đầy cảnh giác, nhưng không biết chính biểu tình này đã nói rõ sự kinh hoảng của hắn. “Liễu đại thiếu gia, không phải đã nói xin lỗi rồi sao! Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi cậu chút chuyện… dùng cách thức không để bất cứ ai phát hiện!” Triển Phi Dương nắm chặt tay người yêu, dưới ánh trăng, hai người đều không biết đã đổi sang cẩm bào màu bạc từ lúc nào, rõ ràng đặc biệt xứng. Đặc biệt đổi y phục, hiện tại dù có người tới, cũng không thể nói bọn họ là người bắt cóc Châu Nhã, đương nhiên chuyện này mọi người đều thầm biết… nếu đột nhiên đăng môn đối chất, Liễu Mạch sẽ bị hoài nghi là hung thủ, bọn họ cũng là vì tiền đồ của người trẻ tuổi này, nhưng vì chuyện trộm độc dược, Liễu Mạch tâm có khúc mắc, nếu âm thầm mời, nhất định không chịu tới, còn tránh né bọn họ… trực tiếp bắt cóc Liễu Mạch, hắn cũng chưa chắc tin tưởng họ, lo lắng sẽ bị xem là hung thủ nên không nói thật… … Cho nên Triển Phi Dương liền ra hạ sách này! Nếu an toàn của Châu Nhã bị uy hiếp, vậy Liễu Mạch nhất định sẽ ngoan ngoãn nói thật! Thẩm Lăng Vân trên đường tới đã hỏi hắn… tại sao khẳng định cách này có hiệu quả? Nam nhân chỉ cười, cười nuông chiều… mà không đáp. Hắn sẽ không nói cho ngốc nghếch này__ Đó là vì nếu là hắn, Lăng Vân nếu ở trong tay đối phương, thì bảo hắn làm gì cũng được… chỉ mong Lăng Vân không chút tổn thương! Lý do không nói à, đương nhiên là vì lo lắng ngốc nghếch thích nghĩ bậy bạ này, cho rằng bản thân là gánh nặng… thật ra không phải, vĩnh viễn cũng không phải, y không phải gánh nặng, y là trân bảo! Quả nhiên, đúng như nam nhân dự liệu, căn bản không cần bọn họ uy hiếp, Liễu Mạch sau khi thấy rõ tình thế, hít sâu một hơi, chủy thủ trong tay rơi keng xuống đất__ “Các người muốn biết người, ta sẽ nói hết… nhưng không được tổn thương Châu Nhã…” Mỗi người, đều có ranh giới! Nhưng, hai người nhìn nhau cười. Vậy dễ làm rồi. Đăng bởi: admin
|
CHƯƠNG 80: HUNG THỦ LÀ NGƯỜI KHÁC. “Độc là do ta hạ, nhưng chuyện buồn nôn đó ta không làm! Ngoài ra các ngươi còn muốn biết gì, cứ hỏi đi!” Liễu Mạch bày vẻ vò mẻ không sợ nứt, nhưng vẫn bảo vệ Châu Nhã không chút sơ hở. “Chúng tôi biết độc dược là do ngươi trộm, vì người có thể thấy toàn bộ quá trình Liễu viên ngoại thử độc hơn nữa cất đi chỉ có ngươi và Châu Nhã… nếu ngươi đã thừa nhận, thì nói kỹ chút đi?” Thẩm Lăng Vân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mưu kế. Thật ra y cũng không nắm chắc lắm, dù sao trừ nghe trộm Liễu Mạch đích thân nói câu đó ra, chứng cứ gì cũng không có, hơn nữa chỉ dựa vào một câu nghe trộm đó, thì không thể xem là bằng chứng trên công đường… nhưng thẩm vấn bức cung là lớp tất yếu của cảnh sát, học sinh loại ưu như Thẩm Lăng Vân, sao có thể không đạt điểm cao! Khi không có chứng cớ lại tiếp xúc với người hiềm nghi, có thể khè cứ khè! Trí tuệ của người cổ đại, sao sánh bằng người hiện đại? Hiện tại rất hiển nhiên, Liễu Mạch cho rằng mình là hung thủ… vấn đề xuất hiện ở phân đoạn nào, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết, cho nên đầu tiên nhất định phải bức hắn nó rõ thực tình, sau đó từ trong tình tiết đó suy ra vấn đề ở đâu, bại lộ ai? Từ trong đó tìm ra chứng cứ gì đủ để chỉ đích danh phạm nhân… “Mấy ngày trước vào buổi tối, sau khi dùng cơm tối ta đi ngang cửa phòng cha mẹ, nghe bọn họ nói chuyện… Châu Nhã sắp tới, nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì nghe bọn họ lại nói, cha mẹ Châu Nhã gửi thư nói muốn tác hợp hôn sự của hắn cùng Liễu Cầm… tối hôm đó, ta cả đêm không ngủ! Hai chúng ta từ nhỏ cùng trưởng thành, mười lăm tuổi ta đã ôm hắn, cả đời này ta không dự định cùng với ai khác! Nhưng hiện tại, bọn họ lại muốn hắn lấy muội muội của ta! Ta làm sao ngủ được? Cũng vì thế, hôm đó ta mất ngủ lại không muốn người nhà biết, cho nên không mở đèn, cũng không ai phát hiện ta vẫn thức, canh hai hôm đó, đèn thư phòng của cha ta sáng lên, cùng ông còn có Lâm thúc thúc, bọn họ đại khái cho rằng người trong nhà đều ngủ, cho nên cũng không đóng cửa thư phòng, cửa sổ của ta lại mở ra đúng cửa phòng, thấy rõ ràng__ Lâm thúc thúc cầm một bình sứ nhỏ, cha ta cầm một con gà đã bị cột miệng và cánh, con gà đó cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, ta thấy Lâm thúc thúc dùng khúc cây nhỏ chấm thứ bên trong bình, nhét vào miệng gà, sau khi nhét vào, hai người liền ngồi trong thư phòng ngâm thơ đối ẩm, đặt con gà đang giãy bên chân… tới canh tư, gà không giãy nữa, bọn họ đào một cái hố chôn gà! Lúc đó ta đặc biệt chấn động, nếu không hiểu sai, thì họ đang thử độc, cha ta là phú thương, mở dược ***, bố trang, tiền trang… ông cần độc được làm gì… nhưng ta lại không dám hỏi, kết quả cả đêm đó càng không ngủ nổi!” “Cho nên lúc đó ngươi thấy rõ được chỗ cất độc được, hôm sau liền trộm rồi dự định gia hại muội muội của mình?” __ Triển Phi Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu vì bộ hạ mình dạy con không đúng cách. “Không có! Lúc đó ta chỉ bị dọa, không có suy nghĩ này… ta cả đêm không ngủ, hôm sau Nhã tới, ta nói với hắn, nhà bọn họ lần này bảo hắn tới làm khách là vì muốn tác thành hôn sự của hắn và Liễu Cầm, ta không đồng ý! Ta hy vọng hắn có thể thẳng thắn nói với người nhà quan hệ của chúng ta! Nhưng Nhã…” Liễu Mạch nghĩ tới tranh cái của họ lúc đó, lập tức nghẹn ngào không ra lời, thần tình ảm đạm, mà Châu Nhã sau lưng cũng rũ mặt xuống… là hắn hại người mình yêu, nếu hắn không cố chấp như thế, vì tận hiếu, vì không để người nhà đau lòng, vì không muốn sỉ nhục gia môn, mà thờ ơ với khẩn cầu của người yêu, Liễu Mạch sẽ không tới mức này… “Cầu xin các ngươi, đừng bắt hắn… các ngươi bắt ta đi… là ta hại Liễu Mạch, gián tiếp hại chết biểu muội! Bắt ta đi! Đừng bắt hắn…” Bị Liễu Mạch cản sau lưng, Châu Nhã yếu ớt cuối cùng không khống chế được bi thương trong lòng, đột nhiên đẩy Liễu Mạch ra, phịch một tiếng quỳ dưới chân hai người, dập đầu như gà mỏ thóc… liên tục nói “các ngươi bắt ta đi”, Thẩm Lăng Vân nghe mà lòng chua xót, có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, thật ra rất đơn giản, chính là khi người có khó xử, có thể không quản bất cứ cái gì, đẩy hắn ra, cản trước người hắn… điểm này, hai người này đều có đủ! Châu Nhã quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu muốn nhận tội thay, Liễu Mạch hoàn hồn lại liền ôm người yêu sống chết không buông tay… nhìn hai người trẻ tuổi chưa trải sự đời ôm nhau khóc lóc, Thẩm Lăng Vân chỉ có thể thở dài… thật hy vọng bọn họ có kết quả tốt. Nhưng thời gian của họ có hạn, không có hơi sức lãng phí nhìn hai tiểu tử sống chết bên nhau này, đen mặt nói__
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa! Tội có thể chịu thay sao chứ? Nếu vậy đã có người làm sớm rồi! Ngươi, nói tiếp đi__” Triển Phi Dương một tay nhu tình mật ý ôm bảo bối của mình, một bên hung ác đe dọa hai tiểu tử… tuy Thẩm Lăng Vân cảm thấy hắn thật bất cận nhân tình, nhưng muốn phá án… bọn họ đều là người từng trải, công việc cảnh sát trước kia cũng là nơi rất bất cận nhân tình, bổ đầu hiện tại cũng thế. Lăng Vân mềm lòng, cho nên người xấu để hắn làm. Bị hắn gầm như thế, Châu Nhã vô lực cúi đầu, mắt đầy hối hận… nếu lúc đó hắn có thể dũng cảm chút… Liễu Mạch vỗ vỗ hắn, lại cản trước người hắn, vẻ mặt ai làm nấy chịu__ “Hôm đó ta và Nhã cãi nhau một trận, đột nhiên nghĩ tới nếu Liễu Cầm chết rồi, bọn họ sẽ không cần kết hôn nữa, hơn nữa ta còn có thể cho Nhã biết quyết tâm của ta, quyết không nhường hắn cho người khác! Hắn rất thiện lương, lá gan cũng không lớn, chắc sau này vì không muốn ta lại giết người, nhất định sẽ không để chuyện này lại phát sinh… cho nên, ta nhân lúc thư phòng không người, trộm bình dược đó! Ta nhớ bọn họ làm thí nghiệm, hình như cần hai canh giờ mới phát tác, nhưng không chắc lắm, lại sợ có gì sơ xót, buổi sáng nhân lúc hạ nhân dưới nhà bếp đang ăn cơm trong viện, ta vào nhà bếp, tìm một con gà chuẩn bị nấu cơm, muốn thử nghiệm lần nữa, nhưng sau khi thử nghiệm thành công, nhìn con gà đã chết, trong lòng lại đột nhiên sợ hãi… Liễu Cầm, dù quan hệ không tốt cũng là muội muội của ta. Nghĩ đi nghĩ lại… Ta vẫn không hạ thủ được! Lúc đó ta vốn dự định từ bỏ rồi, đang nghĩ lén bỏ bình dược lại thư phòng, nhưng mẹ ta không biết tại sao đột nhiên lại vào nhà bếp… lúc đó ta luống cuống tay chân, trước mặt là một con gà chết, trong tay còn cái bình đáng nghi, ta sợ bị phát hiện, liền vội vàng trộn bình vào trong vại đụng bình điều canh trong nhà bếp, sau đó mẹ ta vào hỏi ta ở nhà bếp làm gì, ta nói đúng lúc đi ngang, thấy có một con gà chết, ta sợ hạ nhân vì tiết kiệm tiền lấy gà chết làm cơm bưng lên, cho nên dứt khoát vào lấy ra đi ném, lúc đó bà cũng không hoài nghi, chỉ nói vậy thì ném đi, nhưng bà lại nói muốn hầm canh cho cha ta, bà không đi, ta cũng không thể lấy lại cái bình, chỉ đành xách con gà chết ra ngoài… lúc đó ta còn nghĩ, cha ta chú trọng cơm nước, trong nhà có đủ các loại rau củ, cách làm cũng khác biệt rất lớn, cho nên điều canh cũng có trên trăm bình, nhưng mỗi bữa cơm thật ra căn cứ vào khẩu vị khác nhau cũng dùng mấy loại mà thôi, khả năng đầu bếp có thể dùng tới cái bình của ta rất thấp, lại nói bọn họ đều quen bình mình hay dùng, sẽ cho là bình này của đầu bếp khác… Cho nên, lúc đó khi ta ra ngoài cũng không quá lo lắng, chỉ nghĩ đợi một lát có cơ hội sẽ lại trộm bình về, trả lại thư phòng là được! Nhưng ta không ngờ được, hôm đó sau khi Liễu Cầm dùng cơm xong, buổi tối liền gặp chuyện… ta thật sự không phải cố ý… Nếu nói hối hận, thì đâu phải chỉ có Châu Nhã, dù sao hắn không phải là người làm, cảm giác hối hận vì tội ác, khiến hắn đau đớn, khó chịu hối tiếc, nhưng không cách nào cùng cảm nhận, Liễu Mạch lúc này, ôm đầu, đau đớn khó nhịn… khó nhịn như thế, thật ra hắn đã ẩn nhẫn nhiều ngày rồi… Lúc đó, cố ý làm ra vẻ hung ác, nói với Châu Nhã, người là hắn giết… thật ra là yêu bị kích thích, hắn thậm chí dùng cách thức đe dọa mất khống chế muốn giữ đối phương lại, nhưng trong lòng thì lại lo sợ bất an với việc xảy ra án mạng này. Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân nhìn nhau thở dài__ tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày này, lần này bị giáo huấn không nhẹ, chắc sau này sẽ không làm chuyện không đúng mực thế nữa. Giáo huấn này, cũng coi như chuyện tốt… dù sao, không tạo ra sai lầm lớn. Tiểu tử này cho là đầu bếp lấy nhầm bình điều vị hắn trộn trong đó, tình cờ dẫn tới cái chết của Liễu Cầm, lại đúng lúc dược tính phát tác, Liễu Cầm gặp phải hái hoa tặc… nhưng sự thật… hiển nhiên không thể! Thứ nhất, trên bàn cơm, chết lại chỉ có một mình Liễu Cầm, khả năng này không phải hoàn toàn không có, nhưng tỷ lệ rất thấp. Thứ hai, như Liễu Mạch nói, mỗi đầu bếp đều nhận ra cái bình mình hay dùng, tỷ lệ lấy sai càng thấp. Thứ ba, nếu thật sự là việc ngoài ý muốn trong tỷ lệ cực thấp này, lúc đó sẽ không có người phải phí công huyễn hoặc thêm nữa… Chỉ là sự việc phát triển có một điểm khiến Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân cảm thấy ngạc nhiên__ Thì ra người có khả năng hạ độc nhất, không phải quản gia, mà là đại phu nhân Lam Cô! Bọn họ vốn cho rằng, quản gia chân đạp hai thuyền, bình thường nhờ có đại phu nhân chống đỡ, Liễu Cầm lại không dám lên tiếng, không cách nào làm gì hắn, hiện tại thấy chuyện sắp bại lộ mới hạ sát thủ… đại phu nhân đủ sức lại không biết sự tình, được xem là tán dù bảo vệ… nhưng hiện tại xem ra, người này lại là điểm then chốt của vụ án! “Đừng khóc nữa! Ta hỏi ngươi một vấn đề, trả lời thành thật cho ta__ quan hệ của ngươi và Liễu Cầm, vẫn luôn không tốt sao? Cho dù ngươi muốn giết Liễu Cầm, thì dựa vào ngươi hoàn toàn có thể dễ dàng bóp chết nàng, tại sao chọn dùng độc?” __ Chân tướng đã sắp lộ ra, chỉ còn lại hai nghi điểm quấy nhiễu không để chân tướng phơi bày, Thẩm Lăng Vân nghi hoặc. Liễu Mạch thế này, không phải là người sẽ vì tranh gia tài mà không tiếc huynh muội… dùng độc lại càng kỳ quái! Ai biết, Liễu Mạch ngây ra, rồi nói một câu không kinh chết người không nghỉ__ Đăng bởi: admin
|
CHƯƠNG 81: NỮ NHÂN ĐÁNG CHẾT NHẤT. “Khi ta mới nổi sát tâm, một mặt là vì không thể hạ thủ, sợ nhìn thấy Liễu cầm chết thảm dưới tay ta… mặt khác, ta muốn giá họa cho mẹ ta! Vì gặp phải hái hoa tặc là ngoài ý muốn, nếu không có ngoài ý muốn này, nhất định sẽ bị người ta nhìn ra do người nhà hạ độc… là nam nhân, muốn giết một nữ tử căn bản không cần dùng độc, cho nên ta muốn đánh lừa người… bắt mẹ ta! Vì bà căn bản không phải mẹ ta, cũng không xứng làm mẹ ta!” … Ai có thể tưởng tượng, oán hận nghiến răng nghiến lợi này, lại xuất phát từ miệng của con ruột mình! “Tại sao? Đó là mẹ ngươi? Mười tháng hoài thai sinh hạ ngươi… bất luận bà làm sai cái gì…” Thẩm Lăng Vân khó thể tin nổi nhìn Liễu Mạch phẫn hận khó nén trước mặt. Kiếp trước, y là cô nhi, từ nhỏ đã trưởng thành trong cô nhi viện, ngưỡng mộ nhất là người khác có mẹ… lúc nhỏ thường nghĩ, nếu ông trời chịu ban cho y một người mẹ, bất kể người đó ra sao, y cũng sẽ dùng tất cả của mình đổi lấy! Nhưng trước mắt, lại có người thống hận mẹ ruột của mình như thế! Không ngờ, Liễu Mạch hôm nay lại liên tục xuất ngôn kinh người__ “Nữ nhân đó không phải là mẹ ta, mẹ ta là nhị phu nhân bị bà hại chết lúc trước! Lúc đó bọn họ gần như lâm bồn cùng lúc, bà sinh hạ nữ hài tử lo sợ địa vị không vững, liền lén bảo quản gia đổi ta và nữ hài do bà sinh ra với nhau, chính là Liễu Cầm đó! Sau đó, bà đột nhiên nói với cha ta, nhị phu nhân ở bên ngoài có vụng trộm với nam nhân khác, chứng cứ chính là ngay cả hài tử cũng không phải của cha ta! Cha ta thích mẹ ta, không tin bà, liền trích máu nhận thân cho mọi người thấy, muốn chứng minh sự trong sạch của người trong lòng, nhưng không ngờ máu của hai cha con không thể dung hợp, cha ta tức giận, lập tức lạnh nhạt với nhị phu nhân, nhốt mẹ ta không cho mẹ ta ra ngoài, đáng thương mẹ ta cả đời trong sạch tự giữ, căn bản không biết vấn đề từ đâu ra, vừa sinh hài tử xong, đang lúc xuy yếu liền bị đả kích như thế, không bao lâu đã mắc bệnh, lúc đó cha ta lại xuất môn, Lam Cô căn bản bất kể sống chết của mẹ ta, ngay cả cơm cũng không cho người đưa tới… sau đó mẹ ta chết đói trong phòng tối đó, hơn nữa đến chết mẹ ta cũng không biết, Liễu Cầm thật ra mới là hài tử mà Lam Cô và dã nam nhân bên ngoài tằng tịu sinh hạ! Ta là một vào buổi tối một năm trước, cha ta mang hạ nhân trong nhà về quê tế tổ, ta lại do cưỡi ngựa ngã bị thương chân, ở nhà nghĩ dưỡng, quản gia và Lam Cô cũng tìm lý do không đi… hai người họ cho rằng ta đã ngủ, liền ở dưới cửa sổ lén lút nói chuyện, ta mới biết! Nữ nhân ác độc đó… ta vẫn luôn nghĩ, làm sao trừ khử bà, bà không chỉ hại chết mẹ ruột của ta, hơn nữa còn có lỗi với cha ta, luôn cùng quản gia ghê tởm kia tằng tịu, gần như toàn bộ hạ nhân đều biết bí mật này, chỉ có cha ta bị che giấu…” Hài tử trưởng thành trong đại viện thâm trạch nào có dễ dàng? Nhìn vẻ mặt thống khổ của Liễu Mạch lúc này… Thẩm Lăng Vân thậm chí không nhẫn tâm hỏi tiếp. “Cho nên, quan hệ của ngươi và Liễu Cầm cũng không tốt lành gì, vì tuy không phải là nàng ta sai, nhưng dù sao cũng vì sự tồn tại của nàng ta, mới hại chết mẹ ruột của ngươi…” Triển Phi Dương nhún vai, biểu hiện nhẹ nhàng hơn Thẩm Lăng Vân nhiều. Đừng quên, kiếp trước của hắn cũng từng có một thân phận chỉ hơn không kém, đứng càng cao, nguy hiểm càng tăng, có thể nhìn thấy càng nhiều chuyện dơ bẩn… chẳng hạn, lúc đó, người tình của cha hắn cũng không ít, vì muốn sinh con cho cha hắn, cảnh đánh bể đầu hắn thấy nhiều rồi! Đến cuối cùng, ông già đó chỉ còn hắn là con, nhưng kết quả thì… thế sự khó ngờ… Đối với kết luận của hắn, Liễu Mạch không gật đầu cũng không lắc đầu, coi như ngầm thừa nhận! “Hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng__ Lam Cô bình thường có thói quen tới nhà bếp nấu canh sao?” “Không, không có… loại nữ nhân đó bình thường chỉ biết đánh bài, còn tằng tịu với nam nhân, hôm đó cũng không biết sao lại…” Ban đầu, câu trả lời của Liễu Mạch là không chút chần chờ, buột miệng thốt ra, nhưng càng nói càng chậm, hoài nghi nhìn hai người, tựa hồ ý thức được gì đó, “Các ngươi hoài nghi độc đó không phải ngoài ý muốn, là Lam Cô cố ý?! Nhưng Liễu Cầm là nữ nhi ruột của bà ta…” Không thể không nói… hổ dữ không ăn thịt con, đây là tâm lý hiểu lầm của rất nhiều người! Triển Phi Dương và Thẩm Lăng Vân trao đổi ánh mắt… gần xong rồi, bọn họ muốn biết những gì đã biết hết, còn có thu hoạch ngoài ý muốn, tiếp theo là vết thương lòng của người ta, không còn ý nghĩa nữa! Thẩm Lăng Vân đột nhiên vung kiếm chém Liễu Mạch đang thống khổ và kinh ngạc, tuy Châu Nhã muốn đứng trước mặt người trong lòng, nhưng chỉ dựa vào hắn… khác biệt thực lực không phải nguyện vọng chủ quan có thể bổ sung! Chỉ nghe Liễu Mạch bất ngờ không kịp phòng bị kêu thảm một tiếng, định thần nhìn lại, trên tay, chân đều đã bị Thẩm Lăng Vân rạch vài vết, tuy không nghiêm trọng, nhưng nhìn máu tươi đầm đìa cũng rất đáng sợ! “Ta đã nói những gì mình biết rồi… các ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Liễu Mạch đau đớn che vết thương, lại đột nhiên hiểu lầm gì đó, không lo đau đớn ôm chặt Châu Nhã sau lưng, “Các ngươi muốn lạm dụng tư hình, ít nhất buông tha Châu Nhã, không liên quan tới hắn…” “Đừng… đừng tổn thương Liễu Mạch!” Nước mắt cuối cùng cũng trào khỏi khóe mắt Châu Nhã, giãy giụa muốn lao tới trước mặt người yêu, chỉ là đối mặt đối thủ cường đại, sức lực này quá mức yếu đuối… nếu, Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương thật sự là đối thủ! “Ân ái gì đó các ngươi đợi về nhà rồi nói…” Thẩm Lăng Vân thu kiếm, cười, không một chút ác ý, “Các ngươi cũng không nghĩ xem, chỉ dựa vào công phu mèo ba cẳng của các ngươi, muốn dễ dàng cứu người trong tay ác đồ, có thể sao? Ta chỉ không muốn đánh rắn động cỏ, ít nhiều cũng phải diễn trò, vì muốn hung thủ yên tâm, xin lỗi rồi, hy vọng các ngươi phối hợp một chút… các ngươi có thể về rồi, sau khi về, Châu Nhã cứ nói là Liễu Mạch liều chết huyết chiến ác đồ, mới cứu được ngươi về…”
Cái này gọi là khổ nhục kế… nếu không vào lúc mẫn cảm thế này, phát sinh chuyện vừa nhìn đã thấy không bình thường, hung thủ thật sự rất dễ chú ý tới! “Hả? Ngươi nói hung thủ không phải Liễu Mạch?!” Châu Nhã kinh hỉ quên cả khóc. “Ha ha… lần trải nghiệm này hai người các ngươi đã đủ trưởng thành rồi đi, sau này phải dũng cảm một chút, phải trân trọng người mình yêu!” Thẩm Lăng Vân mỉm cười, coi như đồng ý, nhìn hai người dìu nhau đi xa, đột nhiên cảm thấy cảm xúc của mình có chút nồng. “Lăng Vân của tôi, cậu quá lương thiện… không nên nói cho họ chân tướng sớm như vậy, vạn nhất họ không nhịn nổi, làm hỏng chuyện!” Nam nhân bên cạnh giở khóc giở cười ôm chặt y. Thật ra hắn biết, Lăng Vân thông minh hiểu nặng nhẹ, lại không kìm được làm thế đại khái cũng là vì bị chân tình của hai người, trong lúc đối mặt nguy hiểm đã che chắn cho nhau cảm động, không nhẫn tâm để họ chịu đựng cảm giác tội ác nữa, Liễu Mạch đã phạm sai lầm, nhưng giày vò lương tâm đã đủ rồi, Châu Nhã cũng không đủ dũng cảm, nhưng sau lần giáo huấn này, nghĩ chắc hắn sẽ biết nhìn lại bên cạnh mình cái gì mới là quan trọng nhất… Cũng như khổ nhục kế này, nếu không làm thế, còn có cách khác là mê hoặc hung thủ… cố ý khiến Liễu Mạch thấy chút máu, hòng bức Châu Nhã yếu đuối biết mình đau lòng bao nhiêu, để ý bao nhiêu… Thẩm Lăng Vân có thể nói là dụng tâm lương khổ. “Không có thời gian cho họ làm hỏng chuyện đâu!” Thẩm Lăng Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời đã có ánh sáng ở phương đông, tam vương gia tối nay sẽ tới. Về đầu cua tai nheo của vụ án, y tin nam nhân bên cạnh cũng như y, đã đoán ra được tám chín phần mười… nhưng, Triển Phi Dương lần này lại không phối hợp y, không lập tức nói suy nghĩ của mình ra, mà đột nhiên cúi đầu cắn nhẹ lên lỗ tai của y__ “Lăng Vân, không cần ngưỡng mộ người khác… tình yêu của tôi, so với họ, chỉ nhiều không ít! Tôi sẽ không làm chuyện xúc động, sẽ không khiến cậu sợ hãi, khi có nguy hiểm tôi nhất định sẽ quét sạch chướng ngại cho cậu, khiến cậu thuận buồm xuôi gió, cả đời đều bảo vệ nụ cười trong sáng vui vẻ của cậu…” Nam nhân này thổ lộ không phân thời gian, trước mặt di thể tình ý miên man, khi đối mặt án mạng cũng không quên thủ thỉ, lúc này đã là lúc khẩn cấp, còn nhu tình mật ý như thế… nhưng Thẩm Lăng Vân phát hiện mình hết cứu rồi, đối diện sự hồ nháo không phân trường hợp thời gian của nam nhân, y lại đỏ mặt, gương mặt như ngọc dưới ánh trăng nhuộm lên hai mạt hồng, đặc biệt mê người. “Phi Dương, hiện tại còn thiếu chứng cớ và nhân chứng! Làm sao đây?” Tuy sắc mê người trên mặt đã bán đứng tâm tư khó xử lại cố gắng bình ổn của y, Thẩm Lăng Vân vẫn cứng miệng, sát phong cảnh đem vụ án ra. Nam nhân nhẹ cười, ôm càng chặt__ “Nhân chứng có, chứng cớ cũng có… đợi trời sáng rồi, chúng ta lại diễn một trò là có thể ‘kết thúc’ rồi!” “Hả?” Thẩm Lăng Vân quái dị nhìn nam nhân, tên này một chút cũng không giống đang đùa, bất giác có chút không cam tâm… tên này, luôn thông minh hơn mình một chút, mắt vừa chuyển lại nảy ra một chủ ý xấu, dán lông khỉ lên thì sẽ còn ranh hơn khỉ! … Tiếp tục như thế, mình không phải cả đời sẽ bị ăn chặt sao! Đăng bởi: admin
|
CHƯƠNG 82: MẬT NGỌT TRONG RỪNG. Nhưng cũng vì Triển Phi Dương cho y ăn định tâm hoàn này, cho dù nam nhân này không tiết lộ chi tiết nào… y vẫn liền an tâm, sự ăn ý của hai người, luôn là như thế, tín nhiệm, ỷ lại vào nhau… kiếp trước, người này từng phản bội y một lần, y cũng biết, người này sẽ không lừa y lần thứ hai. … Đáng lý ra một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, y nên tránh xa mới đúng, nhưng sự thâm tình của nam nhân này lại phá hoại lời nguyền đó, khiến y kìm lòng không đặng lại trầm mê vào đó. “Vân nhi, cậu nói xem chúng ta đợi hai canh giờ nữa mới có thể bắt đầu, hiện tại về khách ***, quá lãng phí thời gian rồi, không bằng ở đây nghỉ ngơi một lát đi?” “Ừ… được… nghe cậu vậy.” “Vân nhi…” “Hả?” “Ngồi đây đi, đám cỏ này rất sạch, cũng rất mềm.” “Được rồi…” “Vân nhi, cậu xem… mặt trời sắp mọc rồi, ánh trăng vẫn còn, khi nhật nguyệt thay nhau, phong cảnh của khu rừng này thật đẹp. “Đúng, ở thế giới của chúng ta trước kia, rất ít khi có thể thấy phong cảnh tự nhiên sạch đẹp thế này, cho dù chỉ là một khu rừng nhỏ…” “Phong cảnh đẹp như thế, rất hiếm thấy đó, cho dù chúng ta có xuyên tới đây, cậu bận rộn như vậy, cũng không có bao nhiêu thời gian cùng ngắm mặt trời mọc… thời cơ tốt thế này, không làm chút chuyện gì có phải hơi lãng phí không…” “Cậu nói cũng phải, vậy cậu muốn làm gì? Tôi cùng cậu…” Trên bãi cỏ mềm mại, nam nhân ngồi bên cạnh, bờ vai ấm áp cho y dựa vào rất đáng tin, cảnh tượng hạnh phúc… nam nhân bên cạnh vẫn ‘dẫn dắt từng bước’, mà Thẩm Lăng Vân hoàn thoàn nằm trong cảm xúc ấm áp, bất tri bất giác buông bỏ toàn bộ phòng bị, lãng mạn giữa hai nam nhân, so với tưởng tượng của y còn đẹp hơn nhiều, bất tri bất giác liền xuôi theo, bất tri bất giác thuận theo đường suy nghĩ của đối phương… “Vậy tôi muốn làm gì, cậu cũng sẽ theo sao?” “Xì! Khu rừng nhỏ như thế, còn có thể làm gì? Theo thì theo! Cho dù cậu muốn tỉ võ, chưa chắc tôi kém hơn cậu!” Rõ ràng, người phúc hắc và người đơn thuần, lối tư duy luôn có cách biệt rất lớn! Nhưng nam nhân muốn chính là hiệu quả này, nếu không tiểu bảo bối giương nanh múa vuốt của hắn sao có thể ‘lọt bẫy’ được? “Tỉ võ gì chứ, bỏ nó đi nha? Tôi cam bái hạ phong còn không được? Lăng Vân nhà ta lợi hại nhất.”
… Nam nhân vẫn luôn nuông chiều như thế, từ kiếp trước cho tới kiếp này, hận không thể sủng người yêu lên trời. “Bớt nhảm đi!” Miệng cứng thì cứng, Thẩm Lăng Vân lại không phải một người không biết trời cao đất dày, “Vậy cậu muốn làm gì chứ… ưm ư… ư… Phi Dương… ô ô…” Chỉ đáng tiếc, lời chưa nói ra, đuôi sói che giấu nửa ngày cuối cùng cũng lộ ra mặt thật__ Nam nhân bên cạnh lật người, ấn y xuống dưới… nếu không đặc biệt chọn một bãi cỏ mềm mại làm gì? Đương nhiên là vì muốn khi ‘làm chút gì đó’ sẽ tiện hơn, Lăng Vân sẽ không bị cấn. “Vân nhi… tôi muốn cậu… tôi…” Vừa hôn hít nồng nhiệt, nam nhân vừa thở dốc tràn đầy dục vọng, tách đôi môi thanh thuần, công thành chiếm đất trong khoang miệng ngọt ngào, trong khát cầu hàm hồ không rõ, đã nhanh chóng cởi bỏ y sam của mỹ nhân… làn da oánh ngọc như tuyết, trơn mịn như ngọc, dưới ánh trăng chiếu rọi, trở nên càng chói mắt, hiển nhiên là một bộ cực kỳ dụ hoặc. Lồng ngực thẳng tắp vì khẩn trương mà nhấp nhô không ngừng, trong bầu không khí đầy vị cỏ sớm tỏa ra hương cơ thể nhàn nhạt đặc biệt… “Phi Dương… đừng… đang ở bên ngoài… ưm ư… ư…” Thẩm Lăng Vân muốn phản đối, muốn cự tuyệt kiên quyết… y vốn chưa hoàn toàn tiếp nhận thân mật da thịt của hai người, huống hồ y là người bảo thủ, chuyện đánh dã chiến đối với y là quá điên cuồng… Nhưng không dễ gì mới tách môi ra được để hít thở không khí tươi mới vào phổi, sau đó vừa mới lên tiếng nói ngừng… nam nhân lại cúi đầu hôn lên hạt đậu mẫn cảm trước ngực… tê tê dại dại, toàn thân bị hôn mềm nhũn, lại thêm tay của nam nhân cứ như ma đao, mang theo ma pháp ve vuốt toàn thân y, trong thoáng chốc Thẩm Lăng Vân chỉ cảm thấy xương cốt cũng phát tê… Mất mặt vứt bỏ vũ khí… chấp nhận chuyện này… Cho nên, kết quả cuối cùng, lại biến thành cảnh y không cam tâm nhất__ “Ha a… Phi Dương… nhẹ, nhẹ chút… nhẹ chút… ưm ư…” “Bảo bối… thật đẹp… tôi yêu cậu…” Tuy nam nhân động tác như muốn đóng cọc, khiến mỹ nhân toàn thân sôi sục, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi vì mình lại mất quyền nói… nhưng ba chữ vĩnh viễn ấm áp đó, lại giống như có thể dung hóa tim lẫn nhau… Không biết từ lúc nào, Thẩm Lăng Vân cũng không tự ý thức được, y bắt đầu chậm rãi hồi ứng lại khát cầu của đối phương… “Tôi cũng…” Trong tiếng rên rỉ kiều mỹ, lén thốt ra một câu nói, thanh âm rất thấp, hàm hồ không rõ… hoặc y căn bản không dự định cho đối phương nghe thấy. Nhưng lúc này, dù sao y cũng lén nói ra… Đăng bởi: admin
|
CHƯƠNG 82: MẬT NGỌT TRONG RỪNG. Nhưng cũng vì Triển Phi Dương cho y ăn định tâm hoàn này, cho dù nam nhân này không tiết lộ chi tiết nào… y vẫn liền an tâm, sự ăn ý của hai người, luôn là như thế, tín nhiệm, ỷ lại vào nhau… kiếp trước, người này từng phản bội y một lần, y cũng biết, người này sẽ không lừa y lần thứ hai. … Đáng lý ra một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, y nên tránh xa mới đúng, nhưng sự thâm tình của nam nhân này lại phá hoại lời nguyền đó, khiến y kìm lòng không đặng lại trầm mê vào đó. “Vân nhi, cậu nói xem chúng ta đợi hai canh giờ nữa mới có thể bắt đầu, hiện tại về khách ***, quá lãng phí thời gian rồi, không bằng ở đây nghỉ ngơi một lát đi?” “Ừ… được… nghe cậu vậy.” “Vân nhi…” “Hả?” “Ngồi đây đi, đám cỏ này rất sạch, cũng rất mềm.” “Được rồi…” “Vân nhi, cậu xem… mặt trời sắp mọc rồi, ánh trăng vẫn còn, khi nhật nguyệt thay nhau, phong cảnh của khu rừng này thật đẹp. “Đúng, ở thế giới của chúng ta trước kia, rất ít khi có thể thấy phong cảnh tự nhiên sạch đẹp thế này, cho dù chỉ là một khu rừng nhỏ…” “Phong cảnh đẹp như thế, rất hiếm thấy đó, cho dù chúng ta có xuyên tới đây, cậu bận rộn như vậy, cũng không có bao nhiêu thời gian cùng ngắm mặt trời mọc… thời cơ tốt thế này, không làm chút chuyện gì có phải hơi lãng phí không…” “Cậu nói cũng phải, vậy cậu muốn làm gì? Tôi cùng cậu…” Trên bãi cỏ mềm mại, nam nhân ngồi bên cạnh, bờ vai ấm áp cho y dựa vào rất đáng tin, cảnh tượng hạnh phúc… nam nhân bên cạnh vẫn ‘dẫn dắt từng bước’, mà Thẩm Lăng Vân hoàn thoàn nằm trong cảm xúc ấm áp, bất tri bất giác buông bỏ toàn bộ phòng bị, lãng mạn giữa hai nam nhân, so với tưởng tượng của y còn đẹp hơn nhiều, bất tri bất giác liền xuôi theo, bất tri bất giác thuận theo đường suy nghĩ của đối phương… “Vậy tôi muốn làm gì, cậu cũng sẽ theo sao?” “Xì! Khu rừng nhỏ như thế, còn có thể làm gì? Theo thì theo! Cho dù cậu muốn tỉ võ, chưa chắc tôi kém hơn cậu!” Rõ ràng, người phúc hắc và người đơn thuần, lối tư duy luôn có cách biệt rất lớn! Nhưng nam nhân muốn chính là hiệu quả này, nếu không tiểu bảo bối giương nanh múa vuốt của hắn sao có thể ‘lọt bẫy’ được? “Tỉ võ gì chứ, bỏ nó đi nha? Tôi cam bái hạ phong còn không được? Lăng Vân nhà ta lợi hại nhất.”
… Nam nhân vẫn luôn nuông chiều như thế, từ kiếp trước cho tới kiếp này, hận không thể sủng người yêu lên trời. “Bớt nhảm đi!” Miệng cứng thì cứng, Thẩm Lăng Vân lại không phải một người không biết trời cao đất dày, “Vậy cậu muốn làm gì chứ… ưm ư… ư… Phi Dương… ô ô…” Chỉ đáng tiếc, lời chưa nói ra, đuôi sói che giấu nửa ngày cuối cùng cũng lộ ra mặt thật__ Nam nhân bên cạnh lật người, ấn y xuống dưới… nếu không đặc biệt chọn một bãi cỏ mềm mại làm gì? Đương nhiên là vì muốn khi ‘làm chút gì đó’ sẽ tiện hơn, Lăng Vân sẽ không bị cấn. “Vân nhi… tôi muốn cậu… tôi…” Vừa hôn hít nồng nhiệt, nam nhân vừa thở dốc tràn đầy dục vọng, tách đôi môi thanh thuần, công thành chiếm đất trong khoang miệng ngọt ngào, trong khát cầu hàm hồ không rõ, đã nhanh chóng cởi bỏ y sam của mỹ nhân… làn da oánh ngọc như tuyết, trơn mịn như ngọc, dưới ánh trăng chiếu rọi, trở nên càng chói mắt, hiển nhiên là một bộ cực kỳ dụ hoặc. Lồng ngực thẳng tắp vì khẩn trương mà nhấp nhô không ngừng, trong bầu không khí đầy vị cỏ sớm tỏa ra hương cơ thể nhàn nhạt đặc biệt… “Phi Dương… đừng… đang ở bên ngoài… ưm ư… ư…” Thẩm Lăng Vân muốn phản đối, muốn cự tuyệt kiên quyết… y vốn chưa hoàn toàn tiếp nhận thân mật da thịt của hai người, huống hồ y là người bảo thủ, chuyện đánh dã chiến đối với y là quá điên cuồng… Nhưng không dễ gì mới tách môi ra được để hít thở không khí tươi mới vào phổi, sau đó vừa mới lên tiếng nói ngừng… nam nhân lại cúi đầu hôn lên hạt đậu mẫn cảm trước ngực… tê tê dại dại, toàn thân bị hôn mềm nhũn, lại thêm tay của nam nhân cứ như ma đao, mang theo ma pháp ve vuốt toàn thân y, trong thoáng chốc Thẩm Lăng Vân chỉ cảm thấy xương cốt cũng phát tê… Mất mặt vứt bỏ vũ khí… chấp nhận chuyện này… Cho nên, kết quả cuối cùng, lại biến thành cảnh y không cam tâm nhất__ “Ha a… Phi Dương… nhẹ, nhẹ chút… nhẹ chút… ưm ư…” “Bảo bối… thật đẹp… tôi yêu cậu…” Tuy nam nhân động tác như muốn đóng cọc, khiến mỹ nhân toàn thân sôi sục, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi vì mình lại mất quyền nói… nhưng ba chữ vĩnh viễn ấm áp đó, lại giống như có thể dung hóa tim lẫn nhau… Không biết từ lúc nào, Thẩm Lăng Vân cũng không tự ý thức được, y bắt đầu chậm rãi hồi ứng lại khát cầu của đối phương… “Tôi cũng…” Trong tiếng rên rỉ kiều mỹ, lén thốt ra một câu nói, thanh âm rất thấp, hàm hồ không rõ… hoặc y căn bản không dự định cho đối phương nghe thấy. Nhưng lúc này, dù sao y cũng lén nói ra… Đăng bởi: admin
|