Đại Thúc Có Yêu Khí
|
|
Chương 6: Bị nắm yếu điểm
Băng Cơ còn thở phì phò, sắc mặt ửng hồng, làn da trắng như băng tuyết lộ ra màu hồng đào, quần áo mặc trên người đã cởi bỏ một nửa, cả người đã mềm yếu.
"Ha ha, rõ ràng.... rõ ràng dám đùa ta......"
Tắm rửa một một lát, người nọ liền chỗ nào cũng châm lửa.
Băng Cơ nghĩ đến trước kia mình đều là người uy hiếp người ta, ở đâu có chuyện người khác trêu ghẹo hắn. Nhưng hôm nay hắn bị người này hết ăn đậu hũ, lại còn làm hắn khổ sở nói không nên lời.
Một nam nhân nhiều năm cấm dục, đâu chịu đựng lửa nóng quyến rũ đầu độc, bảo trì trấn định đã xem như không tệ. Nhưng tay người nọ không ngừng hành động, miệng cũng không có dừng nói khiêu khích. Nghĩ đến người này khi mà hai người nam tử kia chưa có rời đi thì rất lạnh lùng, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng đến Hoa Âm Các lại thành một người lắm lời.
"Ồ, làn da thật không tệ, thật đúng là véo ra nước."
"... ..."
Cái này hình như là dùng để nói về nữ nhân nha.
"Ngươi xem xem, cái mông nhiều thịt ngạo nghễ ưỡn lên, tay chạm vào cảm giác thật đàn hồi, bóp vào chắc cũng có hương vị vô cùng tốt."
"... ..."
"Còn nữa, không biết ngươi còn có cơ bụng, rất săn chắt. À, không nghĩ tới ngươi gầy yếu, huynh đệ lại lớn và rất cường tráng, cũng không biết có rắn chắc......"
"... ..."
Huynh đệ lại dùng rắn chắc để miêu tả sao?
Lời nói của người nọ làm Băng Cơ chấn kinh không lời nào để nói. Người này vì cái gì không có một chút ngại ngùng hoặc là e dè. Không cần phải nói trắng ra như vậy, chẳng lẽ cũng không biết là nam nhân khó trải qua khảo nghiệm sao.
Có đôi khi ngôn ngữ so với hành động có hiệu quả càng thêm rõ ràng.
Rất nhanh, huynh đệ của hắn dựng thẳng lên. Rõ ràng, rõ ràng người nọ là người mù nhưng nhất cử nhất động lại rất chính xác.
"... ..."
Hắn đã rất nhiều năm thanh tâm quả dục, hắn không nên như vậy.
Sau đó không biết làm sao mặc quần áo, cũng không biết hai người lăn đến trên giường khi nào, cũng không biết quấn lấy nhau bao lâu, sau đó cũng không biết vì sao...... đột nhiên dừng!
Mắt thấy đã đến bước cuối cùng, người nọ rất thẳng thừng nói, sắc trời đã muộn, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến.
Băng Cơ nhìn huynh đệ nhà mình, yên lặng muốn khóc.
"Ngày mai, nhất định đem ngươi nằm ở trên giường, làm đến không dậy nổi eo."
Không có cách nào khác, loại chuyện này vốn cũng rất mất mặt, Băng Cơ cũng không muốn người hầu thấy, nên ở trong phòng một mình yên lặng giải quyết. Vừa làm vừa nghĩ ngày mai nên ứng phó như thế nào. Ngay khi đạt tới đỉnh, toàn thân từng đợt run rẩy, trong đầu giống như có cái gì đó nổ một tiếng. Vào thời khắc đó Liễu Khanh Nhan không biết tại sao đã trở lại.
Băng Cơ giật nẩy mình, tay đang di động trở nên khẩn trương. Kỳ thật hắn vốn không nên khẩn trương, nhưng vừa nhìn thấy người tới nên khẩn trương, làm cho dùng sức quá mạnh, thân thể co lại, chất lỏng màu trắng bắn ra, bay đi. Thật là không khéo, có vài giọt bay đến trên mặt người nọ.
"... ..."
Đây là chuyện chưa có từ trước đến nay. Băng Cơ cảm giác mình rất mất mặt, còn là loại có yếu điểm bị người nắm bắt, còn là người này.
Cái này hoàn toàn là mộng, cũng không quản người nọ dùng loại ánh mắt nào nhìn. Hắn vứt bỏ chất lỏng dinh dính trong tay, kéo qua một góc gấm vóc dùng sức chà lau cho hả giận.
Băng Cơ nửa nằm ở trên giường, hai chân giao nhau thư giãn, tay còn khoát lên chân, trừng to mắt, có chút không có thể tin, thật lâu không có lấy lại tinh thần.
"Không tệ, rất đậm đặc, đã lâu không có giải quyết à."
Tùy ý lau lau mặt, Liễu Khanh Nhan coi như không để ý.
Băng Cơ hoàn toàn hoàn hồn, rất nhanh ngồi ngay ngắn ở trên giường, sắc mặt băng lãnh, không còn nhìn ra được chút điểm dư âm mị hoặc vừa rồi.
"Ai kêu ngươi tới?"
Thần Tích Tuyết Phong từ trước đến nay nghiêm ngặt, chỉ cho phép người ngoài ở trong phòng chờ, không thể tùy ý đi đi lại lại.
Người này ngược lại, không ngừng tùy ý đi động, còn khí thế đi thẳng đến tẩm thất của hắn. Băng Cơ nghĩ lần này thể diện thật sự là ném đi, trong nội tâm không được tự nhiên, còn thiếu chút hủy thi diệt tích.
"Như thế nào, giải quyết xong muốn đem ta ném đi, mọi ngươi trong sơn cốc đều biết được tình huống của ta và ngươi. Nếu ngươi cho rằng không có phát sinh gì cũng được, chỉ là ta hảo tâm tới thăm ngươi một chút, muốn hỗ trợ. Đáng tiếc, người chưa hẳn nghĩ như vậy."
"... ..."
Cau mày, âm thầm không sảng khoái. Cái gì gọi là người trong sơn cốc đều biết rõ, là hai nô bộc kia làm chuyện tốt, truyền nhanh như vậy. Xem ra phải chấn chỉnh sơn cốc, quả thực là càng ngày càng càn rỡ.
"Không cần, từ nay về sau không có sự cho phép của ta, ngươi không được đi vào Hoa Âm Các!"
Băng Cơ nhếch môi một cái, cao ngạo mà lại lạnh lùng. Hắn xem như không có chuyện gì phát sinh, chứng tỏ ta đây là chủ nhân của Thần Tích Tuyết Phong
"Được thôi, dù sao nơi này ta cũng không muốn đến nhiều. Do ngươi bảo ta đến ta mới đến, hơn nữa...... tất cả cũng là ngươi chọn lựa. Ta chỉ là không có nghĩ đến, ngươi nhanh như vậy liền nhận thua. Thật sự làm cho ta có chút tiếc hận."
Đúng rồi, đây chỉ là trò chơi. Đối phương đang chọc giận hắn, thật không ngờ đến mức này, xem ra lần này thật là thua thảm.
Băng Cơ nghe vậy tinh thần hơi bị chấn động, lại có hứng thú. Nhận thua? Làm sao có thể, thua cuộc không thuộc về hắn.
"Không, ngươi sai rồi, cái này chỉ là bắt đầu mà thôi, ta chưa hẳn thua."
Liễu Khanh Nhan có chút giật mình, cảm thấy đã hiểu rõ. Người này đang cố nuốt trôi cơn tức, đồng thời trong nội tâm đang muốn khiêu chiến. Do vừa rồi luống cuống mất mặt mũi, muốn trả đũa. Hắn muốn nhìn thấy Mặc Dạ cùng Lạc Hồng Bụi thống khổ. Loại người này chính là tâm tư ấu trĩ muốn chết, nói trắng ra là người này đang ghen tị.
Bất quá, đã nói là trò chơi, như vậy thì cam tâm tình nguyện theo đến cùng.
Liễu Khanh Nhan ngược lại muốn nhìn xem, đến cuối cùng ai mới là người thống khổ nhất. Hắn cho rằng Liễu Khanh Nhan ta là con rối sao, nghĩ muốn điều khiển sao?
Lập tức, trong nội tâm Liễu Khanh Nhan cũng đồng thời bốc cháy ngọn lửa chiến đấu.
Trò chơi bắt đầu.
"Tốt lắm, ta mỏi mắt mong chờ."
Liễu Khanh Nhan cười nói.
"Người thắng nhất định là ta. Hơn nữa ta sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện phục tùng ta, cam nguyện lựa chọn ta. Đến khi đó sẽ thấy, hừ, chỉ là một sai lầm của ngươi mà thôi."
"Khẩu khí thật lớn, bất quá ta thích."
Liễu Khanh Nhan không nói gì thêm. Hiện tại không nên tùy ý chọc giận người này.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Liễu Khanh Nhan còn chưa tỉnh, đã có người gõ cửa, nói là Băng Cơ tiến đến bái phỏng. Nói là bái phỏng nhưng thật ra là không có việc gì tới bới móc.
Liễu Khanh Nhan tranh thủ thời gian mặc quần áo, gọi người lấy nước tới, rửa mặt một chút, cũng không quản Băng Cơ có thái độ ra sao không có tươm tất sẽ không cho người tiến vào phòng. Điều này làm cho Băng Cơ cảm giác mình sai sót, nghĩ thầm cần gì nghe lời người nọ nói, hắn trực tiếp xông vào.
"Chào buổi sáng."
Bọn người hầu dọn bữa sáng ở trong một lương đình ngoài trời, xung quanh là những khóm hoa khoe sắc.
Trên bàn tất cả đều là món nhẹ. Trước mắt là một bát sứ đựng cháo nóng, có dưa chua cùng củ lạc muối, bên cạnh là canh súp với nước trong veo, những chiếc bánh bao nhỏ xinh xắn, bánh ngọt đủ màu đủ vị thơm phức, còn có nước trái cây.
"Hẳn là không còn sớm."
Rất xấu hổ trả lời, Băng Cơ lau cái mũi, hắn cảm thấy buổi sáng cũng không có làm sai cái gì. Hôm nay là cơ hội phản công của hắn. Vì để vãn hồi chuyện mất mặt hôm qua, hơn nữa hắn còn muốn người này tâm phục khẩu phục !
"Ngươi tối hôm qua ngủ vô cùng muộn? Vì làm cái gì?"
Vành mắt thoạt nhìn có chút biến thành màu đen, tinh thần cũng không được khá lắm. Người hầu cũng không làm cái gì đối với hắn. Thật sự là quá kỳ quái.
"Nhớ ngươi......"
Liễu Khanh Nhan nói rất thản nhiên.
"Phốc!"
Băng Cơ phun ra một ngụm cháo, người hầu bên cạnh vội vàng cầm lấy khăn gấm đưa cho hắn. Băng Cơ túm lấy khăn gấm, cho người hầu một ánh mắt hung ác dọa người này lùi lại. Những người hầu rất hiểu biết, nhìn thấy tình huống không đúng, cũng biết chủ nhân nhà mình mất mặt, sợ bị chủ nhân trách phạt, rời đi rất nhanh. Thoáng một cái trong đình chỉ còn lại có hai người.
"Ngươi... ngươi ăn cơm nói lời này, ngươi đây là ý gì?"
Cái này, quả thực chính là cố ý.
"Ta chỉ là nói sự thật, tối hôm qua xác thực là suy nghĩ về ngươi cả một đêm."
Cụ thể đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết. Băng Cơ lập tức không nói gì, ăn mà lòng không yên một chút nào. Ngược lại Liễu Khanh Nhan ăn hết sức say sưa ngon miệng.
Nhưng buổi sáng tỷ lệ phát sinh sự tình tương đối cao, bàn ăn vừa mới an tĩnh không bao lâu lại xuất hiện mấy người.
Người tới là quản gia trong sơn cốc này, cũng là người có quyền uy đứng thứ hai.
Thanh Viễn từ lần đầu tiên nhìn thấy Tử Hiên đã xảy ra sự kiện như trong truyền thuyết vừa thấy đã yêu. Từ đó về sau càng không thể vãn hồi, cho nên một khi Tử Hiên nói cái gì, muốn cái gì Thanh Viễn không có hai lời đáp ứng rất hào sảng.
Bất quá bây giờ rất khó chịu, bởi vì ngày hôm qua Tử Hiên liền trực tiếp nói với hắn muốn gặp một người, nói là có chút hứng thú, Thanh Viễn không tự nguyện đáp ứng.
"Ngươi thật sự cùng hắn không có quan hệ à?"
Tử Hiên khinh thường hừ lạnh.
"Cái này, cùng ngươi có liên quan gì, đây là chuyện của ta, nhớ kỹ không cần phải can thiệp chuyện của ta, không đồng ý thì tránh xa ta một chút!"
Không lưu tình chút nào còn châm chọc.
"Được."
Thanh Viễn trầm giọng trả lời, cúi đầu, trong đôi mắt âm tàn chợt lóe lên.
|
Chương 7: Ghen tị
"Thanh Viễn, ngươi đến đây có chuyện gì?"
Ăn một bữa cơm cũng không yên ổn, còn dẫn theo con hồ ly đến làm gì.
"Chủ nhân, chúng ta đến dạo, không có gì, các người tự nhiên ăn."
Thanh Viễn gượng cười, hướng Tử Hiên nháy mắt. Chủ nhân nhà hắn rõ ràng giận rồi. Kỳ quái ngày hôm qua hai người còn như cừu nhân, hôm nay lại tốt đẹp, còn ngồi chung một bàn ăn sáng.
"Đã đến thì ngồi xuống ăn đi."
"... ... Chủ nhân?"
Thanh Viễn có chút khó xử, bọn họ là những hạ nhân đâu dám cùng Băng Cơ ngồi chung bàn ăn, như vậy không hợp tình hợp lý.
Băng Cơ cứng ngắc nghiêm mặt, khóe miệng nhếch lên, thoạt nhìn có chút tức giận. Trong bàn ăn này, nhìn như gió êm sóng lặng, Băng Cơ không được tự nhiên cũng không biết nửa chừng làm ra cái gì.
"Đợi đã, các ngươi vội vã như vậy hay là không thích gặp ta mới trốn tránh như đã gặp quỷ."
Sắc mặt Băng Cơ càng thêm đen, lành lạnh hừ một tiếng. Thanh Viễn lập tức run rẩy.
"Đâu có, đâu có, ta chỉ là hạ nhân, hạ nhân có thể nào cùng chủ nhân ngồi cùng bàn lớn, về tình về lý không hợp."
"Ha ha, như vậy à, ta nghe nói trong cốc cũng tới một người ngoài, còn giống như là người của ngươi."
Sắc mặt Tử Hiên lập tức biến đổi lớn. Lời nói của người này có chút kỳ dị, như là nghiến răng nghiến lợi, từng chữ hình như là răng nhọn cắn trên người hắn.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Băng Cơ cũng cảm giác giọng điệu của Liễu Khanh Nhan không đúng, nhìn về phía Tử Hiên đứng ở một bên không nói, có vài phần hứng thú.
Đáng tiếc, người nào đó không có chút nào cảm giác lời mình nói có bất kỳ sai lầm nào.
Thanh Viễn trấn định rồi trấn định, thấy Tử Hiên không có phản đối, trong nội tâm có vài phần vui vẻ như chim sẻ, hân hoan đáp:
"Lời chủ nhân phải tuân theo."
Cái này, chính là thân mật.
Liễu Khanh Nhan hướng tầm mắt về phía Thanh Viễn, nhẹ nhàng hừ một tiếng, dùng sức đặt chén đũa trong tay xuống, hỏi.
"Có phải không?"
Sau đó nhìn về phía Tử Hiên, mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có vài phần khẩn trương.
Băng Cơ sảng khoái uống một chén cháo, ăn thỏa mãn. Khó trách được hai người này không được tự nhiên, nguyên do có gian tình...... Không đúng, mỹ nhân không phải đã có hai người nam tử sao, hồ ly tinh này......
Băng Cơ âm thầm nuốt nuốt nước miếng, thật sự nhìn người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu. Có ba nam tử, mỹ nhân này khẩu vị thật đúng là không phải bình thường, cũng không sợ ăn quá no. Như vậy quản gia Thanh Viễn thật đáng thương khẳng định bị đùa giỡn. Tâm tình Băng Cơ sung sướng, cảm thấy hôm nay thời tiết thật tốt. Trời trong nắng ấm, gió nhẹ. Khắp nơi là gian tình, có trò vui để xem.
"Ngươi cùng hắn thân mật, ta sao lại không biết?"
Tử Hiên nghe giọng điệu người kia là mệt mỏi. Tuy sắc mặt vẫn lạnh như cũ bất quá Tử Hiên nghe ra ý nghĩa quan tâm, chỉ có quan tâm mới có tức giận, hay là ghen.
Tình nhân ghen thật đúng là đẹp mắt.
Tử Hiên cười cười, lôi kéo Thanh Viễn còn có chút ngẩn người, ngồi xuống ghế. Liễu Khanh Nhan cảm thấy gò má, lỗ tai có khí tức ấm áp phun lên, có chút ngứa. Liễu Khanh Nhan không thoải mái né tránh. Tử Hiên cười khẽ một tiếng.
"Ngươi quan tâm hai người chúng ta là có ý gì?"
Hắn nheo mắt tà mị hướng Thanh Viễn cười cười. Nụ cười của Tử Hiên có thể nói là điên đảo chúng sinh, linh hồn nhỏ bé của Thanh Viễn cũng bị hút mất, không còn vẻ không vui như vừa rồi.
"Ngươi cảm thấy chúng ta là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó, chẳng lẽ ngươi rất quan tâm quan hệ giữa chúng ta sao?"
Ngón tay đưa qua đụng vào ngón tay Liễu Khanh Nhan, chỉ là đơn giản đụng chạm, nhưng phảng phất như là bị vật gì đó đâm vào.
"Ngươi! Ta không quan tâm!"
"Cũng phải, làm sao ngươi quan tâm ta, chúng ta bất quá là...... Thôi, dù sao ngươi cũng có người mình thích, tuy cũng kém ta một chút. Ta đối với ngươi mà nói cái gì cũng không phải, cái gì cũng coi như không có, chỉ trách ta tự mình đa tình thôi."
Giọng ngượng ngùng, có vài phần chán nản.
Nghe Tử Hiên nói như vậy, lòng Liễu Khanh Nhan cũng mềm đi. Là người thích mềm không thích cứng, chỉ cần nghe lời mềm mỏng liền buông tha chất vấn.
Tử Hiên vì sao đi vào Thần Tích Tuyết Phong? Tử Hiên, những ngày qua ngươi ở đâu, vì sao không thấy ngươi? Tử Hiên, vì sao chúng ta gặp mặt lại thành người xa lạ?
Trong lòng có thật nhiều câu hỏi mà không có đáp án, Liễu Khanh Nhan muốn biết, nhưng tình cảnh ngày nay cũng không giống ngày xưa. Những lời này trước kia nói sẽ có người trả lời ổn thỏa, hiện tại hỏi sẽ mang theo mùi thuốc súng nồng đậm còn có mấy phần căm thù.
"... ..."
Người ưu tú như vậy sao không có ai thích. Liễu Khanh Nhan à Liễu Khanh Nhan, ngươi không cần phải lại lừa mình dối người.
Đột nhiên thức ăn trong miệng có chút vô vị, tâm tình tốt hóa thành hư ảo.
"Không ăn nữa."
Hành động này trong mắt mấy người kia, có chút tính trẻ con, Băng Cơ cười thầm, trong miệng lại là ôn nhu nói:
"Làm sao vậy, không hợp khẩu vị. Như vậy chúng ta đi Vân Mộng Các, ta vừa mới tập được một khúc nhạc, nếu ngươi có hứng thú có thể nghe một chút."
Sắc mặt Liễu Khanh Nhan có chút tối tăm, không có nhiều lời làm theo phân phó của Băng Cơ.
Nhìn Tử Hiên mặt màu đỏ, còn có Thanh Viễn kinh hồn táng đảm, Băng Cơ tâm tình rất thoải mái, khóe miệng cong cong nở nụ cười.
Những người hầu âm thầm kinh hãi, hai ngày này chủ nhân thật sự là kỳ quái. Một hồi tức giận, trong chốc lát bật cười, quả nhiên là hỉ nộ vô thường, xem ra phải luyện công phu trấn định, bình tĩnh, bình tĩnh tuyệt đối không thể cho chủ nhân bắt được nhược điểm, bằng không mạng nhỏ khó giữ.
"Vân Mộng Các là nơi nào?"
Tử Hiên nghiêm mặt, đôi mắt màu tím phát ra hắc khí.
"Là lầu các của chủ nhân, bình thường là nơi luyện đàn, Tử Hiên hỏi cái này làm chi?"
Thanh Viễn có dự cảm không tốt, hình như Tử Hiên và phàm nhân gọi là Liễu Khanh Nhan này quan hệ thân thuộc lắm. Tuy thấy chủ nhân cũng có ý, bất quá hắn biết rõ chủ nhân nhà mình có chừng mực, sẽ không đem phàm nhân để ở trong lòng, nhưng mà Tử Hiên......
"Tử Hiên, ngươi cùng Liễu Khanh Nhan thật sự có gì đó phải không? Ngươi cũng biết ta thích ngươi, nếu không có ta, với pháp lực của ngươi ngay cả vào sơn cốc cũng không được nói gì là được thoải mái ở đây. Ngươi cũng không nên làm chuyện có lỗi với ta, ngươi phải hiểu được ta cùng hắn là khác nhau."
Tử Hiên nhìn hắn một cái, sau đó đem tầm mắt nhìn về phương hướng Liễu Khanh Nhan rời đi.
Ngươi cùng hắn đương nhiên là khác nhau. Vị trí ngươi cùng hắn ở trong lòng của ta cũng hoàn toàn không giống, ngươi vĩnh viễn kém xa hắn. Nếu không phải vì được ở đây với nhan sắc này khó được ta nhìn một cái, làm sao có thể phát sinh cái gì. Uy hiếp cái gì, Tử Hiên ta rất chán ghét.
Bất quá những điều này chỉ là nghĩ trong lòng, biểu hiện bên ngoài của Tử Hiên vẫn như cũ là đường hoàng tuyệt đại phong hoa, điên đảo chúng sinh.
"Sao? Ta là người đúng mực. Chỉ có ngươi tu luyện lâu như thế sao tâm tình yếu ớt như vậy, rất dễ dàng bị người khác nắm giữ nhược điểm. Ngươi cho rằng ta cùng hắn có quan hệ thì là có quan hệ, ngươi cho rằng ta cùng hắn không có quan hệ thì không có vấn đề gì. Đây chỉ là ý tưởng cá nhân, suy nghĩ cẩn thận sẽ không buồn rầu."
"... ..."
Câu trả lời này của Tử Hiên lập lờ phân đôi, căn bản cũng không là đáp án. Ngươi đang qua loa, trong lòng ngươi khẳng định quan tâm phàm nhân kia. Ai kêu ta thích người lạnh lùng vô tình như ngươi, chỉ có thể trách mệnh cách của ta không tốt.
"Ta muốn đến đó, ngươi dẫn đường."
Nháy mắt nháy mắt (đá lông nheo) một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.
"... ... được, được, đi theo ta."
Chiêu này hữu dụng đối với rất nhiều người, vì sao đối với Liễu Khanh Nhan liền mất đi tác dụng, rốt cuộc điểm nào phạm sai lầm. Chẳng lẽ là bởi vì hắn cùng Thanh Viễn gần gũi, Liễu Khanh Nhan ghen nên không để ý tới hắn?
|
Chương 8: Ngươi không hiểu !
"Là ai cho phép ngươi tới chỗ này?"
Một người đánh đàn, một người nghe, ngay khi Băng Cơ cảm thấy ý tưởng đang đến, Tử Hiên vọt vào đánh tan ý nghĩ trong lòng.
Từng bước từng bước vô pháp vô kỷ, hắn đem sơn cốc trở thành nhà mình đi lại tự nhiên.
Tử Hiên nghe vậy chỉ mỉm cười, còn có mấy phần khiêu khích. Trong mắt hắn, Băng Cơ này ngoại trừ pháp lực cao siêu những thứ khác căn bản cũng không có đặc biệt, còn là một người bị liệt. Người như vậy cũng có ý tính toán có được Liễu Khanh Nhan quả thực làm hắn khó chịu.
"Ta tới tìm người ta muốn gặp, chẳng lẽ có gì bất mãn?"
Trực tiếp tìm một vị trí ngồi xuống, rất gần Liễu Khanh Nhan. Tử Hiên hoàn toàn không để ý ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Băng Cơ. Hắn cẩn thận nhìn Liễu Khanh Nhan, cũng không dám thái quá làm càn. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, cái gì nhẹ cái gì nặng, Tử Hiên cũng biết cân nhắc.
"Khá tốt, không có gì trở ngại."
Thấy Liễu Khanh Nhan bình yên vô sự, sự khẩn trương của Tử Hiên cũng ổn định lại.
Khi biết được Liễu Khanh Nhan tới nơi này, Tử Hiên sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng hắn chỉ có thể yên lặng nhìn, tỏ ra là một người xa lạ. Ngoại trừ đau lòng cùng thương tiếc, hắn cũng không làm được gì.
"Thái độ của ngươi như vậy, khiến cho ta không thể không hoài nghi ngươi muốn cùng hắn ở chung một chỗ."
Tay dừng đàn, ngón tay nắm một sợi dây đàn, lông mi run run, bộc lộ vài phần phong tình đắc ý, nhưng cái phong tình kia làm cho lòng người nhìn kinh sợ.
"À, ngươi hoài nghi cái gì?"
Tử Hiên mím môi, cười thầm, đưa tay cầm lấy chén trà bằng sứ trắng trên bàn, rồi rót trà. Sau đó đem chén trà để vào trong tay Liễu Khanh Nhan, tự mình thản nhiên bưng lên một chén, thần sắc sung sướng nhấm nháp.
Tử Hiên tư thái dạt dào, không thấy chút nào khẩn trương hoặc là chần chờ, phảng phất như là ở nhà mình.
Sắc mặt Băng Cơ tối sầm lại, đôi mắt lưu quang lập loè, bên trong thoáng như như nước chảy, làm cho người ta phân không rõ trong đó cất giấu cái gì. Thần bí, mà lại khó lường.
Người này càng ngày càng làm càn. Mà Tử Hiên có thể nói là người từ ngoài đến, lại cùng quản gia của mình quan hệ không rõ, thái độ phóng túng, quả thực làm hắn bất mãn.
Băng Cơ thật vất vả nghĩ ra một cái ý tưởng tuyệt diệu, đã bị Tử Hiên vô tình cắt đứt, vì thế sao hắn có thể đối với Tử Hiên có hảo cảm.
"Ngươi nghĩ một chân đạp hai thuyền, Thanh Viễn còn có mỹ nhân. Thủ đoạn của ngươi rất cao, hai bên đều xuôi gió xuôi nước, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, có biện pháp mê hoặc tâm trí nhiều người. Mỹ nhân cũng không nên bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa gạt. Thanh Viễn nhà ta thanh tâm quả dục, chỉ là từ khi gặp được hồ ly này cả chủ nhân cũng không hề để tâm. Một nam nhân kém......"
Tử Hiên vốn không thèm để ý vẫn vui tươi hớn hở, Liễu Khanh Nhan nhà hắn sẽ không nghe theo lời tiểu nhân hiểu lầm hắn đâu.
Nhưng khi nhìn thấy Liễu Khanh Nhan lộ ra sự giận dữ, ánh mắt hừng hực lửa lớn, sắc mặt trở nên đen thui, xung quanh không khí đã dần dần lạnh.
"Khanh Nhan cần phải tin ta, không cần nghe hắn nói bậy......"
Thái độ Liễu Khanh Nhan hiện tại có thể nói là muốn bao nhiêu hung hăng thì có bấy nhiều hung hăng.
"Ngươi nếu không có làm việc trái với lương tâm, tại sao sợ hãi lời của hắn, hay là ngươi đã làm mới có thể bối rối như vậy, lời nói không bình thường?"
"Không có, ta làm sao có thể làm ra chuyện không tốt. Từ trước đến nay cực kỳ an phận thủ thường, ta thành thật ... ..."
Bọn họ có vài người, từ khi xác định tâm tư của mình, không người nào không nơm nớp lo sợ, làm việc đều hết sức cẩn thận. Còn dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là không muốn sống, mấy tên kia gắt gao nhìn chằm chằm vào, ước gì hắn ở bên ngoài làm ra cái trò gì để đến cáo trạng với Liễu Khanh Nhan, ai còn dám.
"Hừ! Thật không?"
Giống như tâm tình có một chút tốt lên. Liễu Khanh Nhan không để ý tới tâm lý kỳ quái vừa rồi, uống một ngụm nước trà. Nước trà này thật sự là dễ uống, uống thêm mấy ngụm, sợ khi xuống núi cũng không có trà ngon như vậy để uống.
"Mỹ nhân đừng tin nha. Hắn là hồ ly, hồ ly giỏi nhất chính là hoa ngôn xảo ngữ, nếu tin hắn, ngươi có thể có hại. Ngươi ngẫm lại đi hắn vừa mới rồi ở cùng ai, hiện tại còn nói như vậy với ngươi, ta khẳng định hắn cũng sẽ cùng Thanh Viễn nói như vậy."
Băng Cơ hiện tại cảm thấy chỉ mấy câu đơn giản mỹ nhân liền khuất phục, thật là một mỹ nhân yếu đuối, sao dễ bị lừa gạt như vậy. Chẳng lẽ chỉ cần mềm giọng làm nũng, nịnh nọt là được.
Băng Cơ cân nhắc, càng cảm thấy có khả năng. Xem ra về sau nói chuyện cùng với mỹ nhân này, liền áp dụng cách này đi. Liễu Khanh Nhan còn chưa biết nhược điểm của mình cứ như vậy bị người ta nắm giữ.
"... ..."
Thành công châm ngòi li gián, Băng Cơ cảm thấy mỹ mãn khi chứng kiến Tử Hiên đang thảnh thơi uống nước trà bị nghẹn, nước trà ngậm trong miệng nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong.
Liễu Khanh Nhan đối với Thanh Viễn có thể nói là không mong gặp, lời nói của Băng Cơ không thể nghi ngờ giống như là châm ngồi thùng thuốc nổ. Liễu Khanh Nhan là người ngay thẳng, trong lòng nghĩ cái gì, dù khó chịu hay cao hứng đều rất khó giấu ở trong lòng, lập tức liền biểu hiện ở trên mặt.
Trong nội tâm Tử Hiên đem tổ tông mười tám đời nhà Băng Cơ ra nguyền rủa cực độ. Một cốc chủ mà lòng dạ nhỏ nhen, nhỏ hơn cả lỗ kim, nói ra cũng không sợ bị người ta chê cười.
"Chuyện của ta cùng Khanh Nhan không cần ngươi nói điều dư thừa. Ngươi châm ngòi ly gián, ngươi cho rằng tâm tư của ngươi, ta sẽ không biết. Hừ, nghĩ ta buông tay Khanh Nhan, không có khả năng đâu. Ta tuyệt đối sẽ không để ý xấu của tiểu nhân như ngươi thành hiện được!"
Tử Hiên vẻ mặt âm hiểm.
Băng Cơ âm thầm nhíu mày, lời này sao nghe không được tự nhiên, hay là khả năng lý giải của hắn có vấn đề, vì sao không giống trong tưởng tượng của mình chút nào.
"Ngươi có ý gì, cái gì gọi là tiểu nhân, nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng!"
"Ý của ta rất rõ ràng, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi nhìn trúng Khanh Nhan nhà ta, nghĩ cách làm ta buông tay để ngư ông đắc lợi. Cái thủ đoạn tiểu nhân này, Tử Hiên ta hoàn toàn không có để vào mắt!"
Cái gì, nhìn trúng Khanh Nhan của nhà ngươi?! Thật là quái dị, hắn sao lại không biết mình còn có ý tưởng này. Thật sự là buồn cười, buồn cười...... Ô, mỹ nhân Liễu Khanh Nhan có biểu lộ gì đây, thừa nhận, còn là ngầm đồng ý. Chẳng lẽ mỹ nhân cũng có ý nghĩ như vậy nên mới có thể như thế nhìn hắn. Băng Cơ như bị đánh vào đầu, sững sờ không nói gì, là bởi vì hành động của mình quá mức mập mờ, còn làm cho Liễu Khanh Nhan có ý tưởng kia......
Chính mình có ý tưởng này bị người khác nhìn ra, Băng Cơ bị chìm trong ý nghĩ của mình mà rối ren! Bất quá bên ngoài vô cùng trấn định.
Sự trấn định của hắn trong mắt Tử Hiên biến thành thừa nhận.
Hừ hừ, hắn biết mà, tiểu nhân này có tâm tư, dám đánh chủ ý lên Khanh Nhan nhà hắn. Hắn sẽ làm cho Băng Cơ có lá gan này, không có năng lực này!
"Dù ngươi có ý niệm xấu xa trong đầu, cũng nên sớm bỏ đi. Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có chút năng lực, lại không có nhân phẩm, dù ngươi có gương mặt nhưng thân thể ngươi thế này...... Không phải ta nói chứ, thân là nam nhi có chút tật cũng khó, Khanh Nhan nhà ta chắc là không để ý, nhưng một nam nhân hợp quy cách mà không thể chuẩn bị hôn nhẹ để thỏa mãn người nhà mình thì ngươi đúng là rất thất trách ."
Băng Cơ nghi hoặc, Tử Hiên nói có chút nghe không hiểu nha, cái vụ hôn nhẹ cần chuẩn bị cái gì. Còn nữa hắn tài đức vẹn toàn, mọi thứ tinh thông, có tài lại có tướng mạo, chân có khuyết điểm, nhưng Băng Cơ tự nhận thấy mình là mỹ nam hiếm có, căn bản không có khả năng bị ghét bỏ.
"Ngươi nói chuẩn bị là cái gì?"
Tử Hiên ném cho hắn một ánh mắt dành cho người ngu ngốc.
"Ngươi vậy cũng không hiểu, ngươi là nam nhân! Đây cũng là lạc thú giữa nam nhân cùng nam nhân khi ở chung, ngươi không hiểu!"
Băng Cơ phát ra hàn khí.
|
Chương 9: Quan hệ vỡ tan
Vân Mộng Các.
Thanh Viễn đứng ở bên ngoài dậm chân, vào cũng không được, không vào cũng không phải, mong muốn của Tử Hiên còn có tác dụng hơn so với mệnh lệnh của chủ nhân.
"Thanh Viễn, ngươi tiến vào."
Là giọng chủ nhân, Thanh Viễn trong nội tâm lo sợ, cũng không biết lúc này chủ nhân gọi hắn làm gì. Chuyện ở Vân Mộng Các, nếu hắn muốn biết rất dễ dàng, nhưng như vậy giống đang dò xét, sợ Băng Cơ sẽ tức giận lúc đó mạng nhỏ của hắn sẽ khó bảo toàn.
Chờ hắn đi vào liền chứng kiến Tử Hiên ngồi ở bên cạnh Liễu Khanh Nhan, sắc mặt không tốt, thậm chí là khó coi.
Liễu Khanh Nhan cũng là một bộ gió bão giông tố sắp đến.
Thanh Viễn bây giờ đối với Liễu Khanh Nhan chán ghét đạt đến cực điểm. Dựa vào cái gì Tử Hiên có thể cùng hắn ngồi gần như vậy, khẳng định là người nam nhân này quyến rũ Tử Hiên nhà hắn! Thanh Viễn oán hận nghĩ như thế.
"Ngươi nói đi, nếu không phải như vậy thì ở trước mặt mỹ nhân nói. Nếu nội tâm ngươi trong sáng như miệng ngươi nói, ta cũng tin ngươi. Ta chỉ không muốn mỹ nhân bị ngươi lừa gạt lần nữa."
Chủ nhân nói cái gì vậy. Vì sao hắn một câu cũng không hiểu?
Thanh Viễn bị ba người tập trung nhìn không cách nào nhúc nhích, dường như bọn họ muốn tìm đáp án trên người hắn.
Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi, mặt vì phẫn nộ mà ửng hồng, giống như cừu nhân nhìn chằm chằm vào Thanh Viễn. Thanh Viễn không khỏi lui về phía sau một bước. Tử Hiên có phản ứng này chẳng lẽ bởi vì chủ nhân thừa dịp hắn không ở đây nói bậy, mới có thể làm cho Tử Hiên nhìn hắn như thế.
Mỹ nhân trong miệng chủ nhân là ai?
Hắn nhìn chung quanh hồi lâu, thật sự là tìm không thấy, ngoại trừ ba người họ còn có người tuyệt sắc hơn sao. Liễu Khanh Nhan, người này còn tệ hơn người tệ nhất trong sơn cốc.
Chủ nhân hiện tại khẩu vị thay đổi, thích người vừa bình thường lại lạnh lùng. Thanh Viễn thoáng an tâm vì chủ nhân không chú ý Tử Hiên nhà mình.
"Ngươi nói đi."
Thanh Viễn cảm thấy chủ nhân có chút đắc ý...... kiêu ngạo. Thanh Viễn vụng trộm lau mồ hôi. Sao ngây thơ như trẻ con.
"... ..."
"Ngươi xem xem, ta nói chính là sự thật. Người nghĩ đi ở chỗ này của ta có một người, không biết ở bên ngoài sơn cốc còn có bao nhiêu, người cũng không biết."
Băng Cơ sung sướng cười không ngừng, ánh mắt nhìn Thanh Viễn phát lạnh. Thanh Viễn cố nhớ xem mình từng đắc tội chủ nhân khi nào, nghĩ tới nghĩ lui thật sự không nhớ ra. Nhưng ánh mắt và những lời nói của chủ nhân đúng là chế giễu, Thanh Viễn biết rõ là nhằm vào mình.
Liễu Khanh Nhan đem tầm nhìn về phía Tử Hiên, trên mặt lộ ra nghi vấn cùng tức giận.
"... ..."
Tử Hiên bưng chén trà, bàn tay nắm lại, không nói gì.
Việc này có thể nói là không tiếng động thắng có tiếng.
"Ngươi không nói chính là thừa nhận. Mỹ nhân xem, tình địch đụng nhau hắn bổ nhào, đúng là lật thuyền trong mương. Hôm nay nếu ta không nói ra, không biết mỹ nhân sẽ bị lừa gạt đến ngày nào."
Liễu Khanh Nhan châm chọc:
"Như thế thì ta phải cảm tạ ngươi rồi."
Nhiệt độ Vân Mộng Các lập tức giảm xuống.
Một phàm nhân mà khí thế như vậy, lại còn trước mặt chủ nhân, Thanh Viễn không khỏi lau mắt mà nhìn Liễu Khanh Nhan. Dám ở trước mặt chủ nhân châm chọc, không muốn sống mà.
Chủ nhân đang cười vui vẻ sao? Thanh Viễn hoài nghi, chủ nhân nhìn trúng phàm nhân, nếu không sao lại dung túng. Không đúng, rất không đúng, khẳng định có vấn đề.
"Không có chi, ta chỉ muốn đem người nào đó làm không đúng lật mặt ra mà thôi."
Chén trà trong tay đập mạnh xuống mặt bàn, lập tức vỡ ra nhiều mảnh, nước trà chảy tràn ra, rơi tí tách xuống nền nhà.
Tử Hiên thấy mà kinh hãi.
"Khanh Nhan, tay của ngươi như thế nào?"
"Cút ngay cho ta! Chuyện của ta, ngươi đừng quản, ta nhận không nổi!"
Tử Hiên nghe lời này của Liễu Khanh Nhan thật muốn cười. Nếu là trước kia nghe lời nói này, hắn khẳng định hoan hô, nhưng hôm nay chỉ có thể thầm than đáng tiếc. Liễu Khanh Nhan sở dĩ phẫn nộ như vậy hoàn toàn là đang ghen, còn là loại mất lý trí. Điều này nói rõ trong lòng của Liễu Khanh Nhan có hắn, chỉ là hiện tại hoàn toàn hiểu lầm, mà tất cả là do Băng Cơ lung tung châm ngòi.
"Cho ta xem tay ngươi."
Vừa rồi ra sức, tay Liễu Khanh Nhan nắm chặt chén trà vung lên đập xuống, mảnh sứ vỡ còn giữ trong lòng bàn tay, hắn thấy ngực co lại.
"Tử Hiên, ngươi đang làm gì?"
Đã sớm nhìn ra quan hệ của hai người này, Thanh Viễn không để cho hai người có cơ hội nói chuyện, nhân cơ hội chen vào.
"... ..."
Tử Hiên nghe vậy dừng động tác. Trong nội tâm Liễu Khanh Nhan sững sờ, vung tay ra.
"Khanh Nhan vết thương của ngươi......"
"Không có gì đáng ngại, chỉ là vết trầy xước nhỏ, thương thế của ta ở chỗ khác, ngươi làm tổn thương tâm của ta......"
"Tử Hiên, ngươi cùng hắn là quan hệ gì? Còn nữa, ngươi cũng không nên quên ngươi đã nói ở cùng ta trong sơn cốc này."
Thanh Viễn mở miệng nói ra lời này, sắc mặt Liễu Khanh Nhan càng lạnh hơn, có vẻ lạnh lùng cùng cô tịch.
Đứng lên, Liễu Khanh Nhan xiết chặt nắm tay, nghiền nát mảnh sứ vỡ còn trong lòng bàn tay, da thịt bị cắt, máu đỏ không ngừng chảy ra.
Thanh Viễn đi tới nắm tay Tử Hiên ôm vào trong ngực, Tử Hiên không động.
"... ..."
Không khí có chút nặng nề.
Băng Cơ cũng không cười nữa, đẩy xe lăn tới kéo Liễu Khanh Nhan sang một góc. Sau đó bung lòng bàn tay ra, lấy những mảnh sứ vỡ ra, hắn nhẹ nhàng thổi khí lên trên vết thương, một lớp sương màu trắng chầm chậm ngưng kết trên miệng vết thương, máu từng chút ngừng lại.
Băng Cơ ngượng ngùng mở miệng, đánh vỡ không khí ngột ngạt.
"Mỹ nhân à, thiên hạ này người tốt nhiều lắm, cần gì yêu mến người này. Ngươi tức giận liền trút lên người ta, không nên đem thân thể của mình gây thương tích. Ngươi xem tay bị cắt đứt, bị thương đau chỉ là mình ngươi. Ngươi nhìn hắn, còn không phải đang ôm ấp người đẹp, đâu còn quan tâm ngươi đau hay không."
"... ..."
Liễu Khanh Nhan nhìn về phía Tử Hiên, phảng phất như muốn xác minh lời Băng Cơ.
Thanh Viễn cảm thấy ánh mắt phàm nhân này thật dọa người, trong trẻo lạnh lùng, sâu không thấy đáy hút hết thảy mọi thứ, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay. Nội tâm Thanh Viễn không khỏi run lên, cố gắng ôm chặt Tử Hiên. Người này trong ngực của mình, nhất định sẽ là của mình.
"Ngươi nói rất đúng."
"Ngươi nghĩ như vậy là tốt rồi."
Băng Cơ gượng cười.
"Ngươi còn có gì muốn nói?"
"... ..."
Tử Hiên trầm mặc không nói lời nào.
Băng Cơ cảm thấy vấn đề đã lớn rồi. Hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan, sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Đúng rồi, trong nhân gian thường xuyên xuất hiện tình trạng thất tình rồi chán nản. Còn có rất nhiều người bị tổn thương mà làm ra rất nhiều việc ngốc. Trong nội tâm Băng Cơ áy náy, hiện tại Liễu Khanh Nhan không có việc gì, một khắc sau cũng không biết xảy ra chuyện gì.
"Ngươi cả lý do cũng không nói? Là bởi vì hắn à?"
Liễu Khanh Nhan chỉ vào Thanh Viễn hỏi. Băng Cơ phát hiện Liễu Khanh Nhan không nhìn thấy, nhưng khi nhìn người hay chỉ người cực kỳ chuẩn.
"Ngươi thật sự thích hắn, sẽ cùng hắn ở trong sơn cốc này?"
"... ..."
"... ... được rồi, ta đã biết, đợi mắt ta khỏi, ta liền rời khỏi. Hiện tại may mắn đôi mắt của ta nhìn không thấy, nói cách khác...... có lẽ không phải chọn ta."
Liễu Khanh Nhan cười nói, khóe miệng xinh đẹp cười không khác gì khóc. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến hóa, người này lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, nói với Băng Cơ.
" Không phải người đã nói tức giận cứ trút lên người ngươi sao?"
"... ... Á, phải, phải, là ta nói như vậy."
Băng Cơ đổ mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác chuyện không tốt sắp xảy ra.
"Vậy đi, ta không muốn ở chỗ này, có người mà ngay cả mùi ta cũng không muốn ngửi thấy."
Có người.... là chỉ hồ ly sao?
Hừ hừ, quả nhiên là hồ ly, một thân đầy mùi hôi!!!
Tử Hiên nghe vậy, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan, khóe miệng ngọa nguậy. Thanh Viễn thấy được, trừng mắt nhìn hắn một cái, Tử Hiên lập tức đem tất cả lời nói nuốt xuống bụng. "Được, chúng ta đi."
Khoang đã, không đúng, Vân Mộng Các là của hắn, đây là nơi Liễu Khanh Nhan tới, sao phải đi, có đi là hai vị kia. Không đợi Băng Cơ đưa ra phản ứng, Liễu Khanh Nhan giống như cảm ứng được hắn đổi ý, cũng không để ý xé toang miệng vết vừa kết vẩy trong lòng bàn tay. Khí lực tăng lên thần kỳ, giống như là chạy trối chết lôi kéo xe lăn đi cực kỳ nhanh. Băng Cơ chỉ có thể ngậm miệng.
|
Chương 10: Băng Cơ thành công......
"Ngươi nói tức giận có thể trút lên trên người của ngươi!"
Liễu Khanh Nhan đầy mùi rượu nói, bước đi ngã trái ngã phải.
Dự cảm xấu trong nội tâm Băng Cơ càng ngày càng mãnh liệt. Lúc ấy có phải là bị sắc đẹp làm váng đầu nên mới có thể nói lời mất đi lý trí như vậy. Không đúng, người này căn bản không có sắc đẹp.
"Chuyện này, chuyện này sao, không tốt lắm đâu. Ta cũng không phải nam nhân của ngươi, muốn trút giận tìm nam nhân của ngươi đi."
Hắn cần gì để ý tới cái tên sâu rượu này!
Uống mỹ tửu của hắn cất đã lâu còn chưa tính, mượn rượu làm càn, ném đồ.
"Ha ha......"
Băng Cơ cau mày khoát tay, chuẩn bị đem những bình rượu ngon trăm năm thu hồi. Hắn sao lại hồ đồ nghe lời Liễu Khanh Nhan uống rượu.
Nhìn về phía người bình thường rất lạnh lùng, cũng rất ít nói, vậy mà uống rượu xong liền đập phá. Hiện tại lắm lời còn ném đồ, còn chuyên môn chọn thứ đáng giá mà ném, ném xong rồi tìm hắn để khoe, vui vẻ chạy qua hỏi hắn:
"Như thế nào? Như thế nào thủ pháp của ta chuẩn không?"
"Rất chuẩn, rất tốt."
Sau đó, hắn liền thấy gương mặt người nào đó toả sáng, thật là cao hứng.
"Ta làm tốt lắm, ta đi làm lại."
Băng Cơ nghĩ thầm người này còn muốn ném thì không mấy chốc nữa đồ vật trong sơn cốc cũng không còn, tranh thủ thời gian phải nhanh kết thúc việc ném đồ này.
"... ... Ta cảm thấy thủ pháp của ngươi không tốt lắm, có chút không được tốt, ngươi còn......"
Hắn vừa nói như vậy, Liễu Khanh Nhan vốn cao hứng lập tức nổi giận, mắt đỏ, nhếch miệng, có vài phần như bật cười đắc ý.
"Ngươi nói cái gì, ý của ngươi là ta ném không chính xác sao? Ta cũng đã bị ném bỏ, chẳng lẽ hiện tại ta muốn xả giận một chút cũng không được. Ngươi là tên hỗn đản, ngươi là người không có lương tâm, ta ném thì làm sao, ta còn muốn vứt bỏ hết."
"... ..."
Cái này có thể nói là cưỡng từ đoạt lý, Băng Cơ thật sự hoài nghi, người này không phải thật sự say.
Nếu như bị cự tuyệt là bi kịch, ném gì đó càng thêm vui sướng. Cuối cùng hũ hèm chui vào trong ngực Băng Cơ khóc lóc om sòm.
"Tên hỗn đản này, ta ném, ta liền ném, ngươi dám ném bỏ ta, ta liền ném đồ vào ngươi. Ta chính là ném vào ngươi, ngươi tại sao phải bỏ ta......"
Miệng đầy mùi rượu, giọng lầm bầm không rõ.
Có rượu đôi mắt có chút ướt át, thoạt nhìn có vài phần lung linh, làm người nhìn thấy sững sờ ngẩn ngơ. Đôi mắt này nhìn rất đẹp.
Khóe môi hơi nhếch lên, vài giọt rượu ngon còn đọng ở một bên. Người này giống như đứa trẻ không có được kẹo nên quấy khóc. Như là cầu xin, hai tay cầm lấy cánh tay Băng Cơ lắc lư, đầu cũng lay động theo.
Sau đó, Băng Cơ liền chứng kiến một tu chân giả làm ra hành động làm nũng thật buồn cười.
"Tên hỗn đản này, cũng không cho ta ném, ngươi lại bỏ ta, ngươi là tên khốn kiếp, hỗn đản......"
Chuyện này.... người đó không phải hắn.
"Có phải ngươi quên rồi hay không, ta chỉ là người qua đường. Đúng, là người qua đường thôi. Người ngươi muốn tìm gọi là Tử Hiên."
"Tử Hiên là ai? Ta không biết! Ngươi là người qua đường sao?... ..."
Phủ quyết như vậy, còn với giọng điệu nhàn nhạt, Băng Cơ hoài nghi Liễu Khanh Nhan còn tỉnh.
"Vậy người qua đường là Tử Hiên, ngươi chính là Tử Hiên."
Cái này tuyệt đối là cố ý. Băng Cơ còn không có thời gian giải thích, đã bị Liễu Khanh Nhan nắm chặt tay gọi tên Tử Hiên. Tuy rằng muốn thoát khỏi cái nắm tay này đối với hắn mà nói chỉ là gãi ngứa, nhưng mà có thể làm cho Liễu Khanh Nhan tâm tình tốt một chút, tối thiểu không có lại điên cuồng như vậy.
Sau đó, điều này làm cho Băng Cơ biết một sự thật, người có bề ngoài văn tĩnh đạm mạc này kỳ thật là một đại thúc có chút bạo lực.
Cuối cùng không biết có phải tại say rượu hay không khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi, không để ý người nào đó nắm tay rồi vung tay đánh.
Bây giờ đã rất say rượu rồi, làm cho có chút hiểu lầm gì đó, đợi Liễu Khanh Nhan tỉnh rồi cũng không biết mình đã làm cái gì. Băng Cơ bỗng nhiên nghĩ từ nay về sau cuộc sống của mình nhất định sẽ rất thường xuyên gặp chuyện này.
"Đi, chúng ta đi tắm rửa."
Người nào đó không an phận cởi quần áo ném tứ tung đi vào phòng tắm.
Liễu Khanh Nhan bây giờ thật sự phát điên rồi. Vào phòng tắm vung vẩy lung tung, sờ đến cái gì liền ném cái đó, ném ném ném...., phàm cái gì có thể bắt được trong tay đều tránh không được số phận này.
Sờ tới sờ lui, sờ đến tiểu huynh đệ của Băng Cơ. Đây là vấn đề rất nhạy cảm. Băng Cơ còn đang ảo tưởng có phải nên phát sinh chút chuyện gì hay không, ngày mai cũng có chuyện tốt để nói.
"Ném đi, đều ném hết......"
Miệng la hét, hoàn toàn không biết nắm trong tay cái gì.
Băng Cơ nghe thấy liền chấn động. Tuy chỗ kia bị nắm là một việc vui. Nhưng mà bị kéo.... cũng may người say khí lực không lớn, bằng không hắn và tiểu huynh đệ của mình sẽ ở riêng.
"Cái này không thể....ném...... ngươi sẽ không có cái gì thay vào."
Sau một lúc vật lộn tắm rửa cũng chấm dứt. Người nào đó mượn rượu làm càn không nguyện ý đi ngủ, toàn thân như bị đốt nóng gây sức ép không dứt, khí lực của Băng Cơ cũng bị ép khô. Cuối cùng, Băng Cơ cũng hoàn toàn không biết mình là từ lúc nào đã ngủ. Đợi đến thời điểm đầu đau như muốn nứt mới có lại ý thức.
"Ui......"
Giọng này tuyệt đối không phải hắn phát ra.
Hai chân kẹp lấy bên hông hắn, hai tay như dây leo quấn quanh cổ, thân thể dính vào nhau không một khe hở.
"... ..."
Hình ảnh trước mắt kích động thị giác mãnh liệt, làm cho hắn thiếu chút nữa hôn mê.
Ai có thể nói cho hắn biết tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Băng Cơ chỉ nhớ được người nào đó sau khi uống rượu có khí lực xưa nay chưa từng có, liền triệt để quấn lấy mình, tra tấn mình, trong lúc bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết.
Nhưng mà, nhưng mà, chuyện gì xảy ra?
Tuy bây giờ đắp chăn mền, có thể giờ phút này người nọ coi như là người mù, cũng cảm giác thân dưới ẩm ướt, nhiệt độ cơ thể ấm áp, còn có cảm xúc mềm mại. Hết thảy đều nói cho hắn biết tuyệt đối không phải đang nằm mơ.
Tối hôm qua hắn còn đang ảo tưởng có phải nên phát sinh chút gì đó, nhưng chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra, còn vượt quá dự liệu của hắn.
Mỹ nhân trong ngực không sai, còn ôm chầm nhau, tứ chi quấn quanh, sáng sớm cũng không thể không có bất kỳ phản ứng.
Hay là giải quyết trước nói sau, còn không biết một hồi sẽ phát sinh thêm cái gì không nên phát sinh.
Băng Cơ ngồi dậy kéo theo người nào đó cũng thuận thế ngồi dậy, chỉ là y như cũ hai tay hai chân còn bám dính trên người hắn. Nếu như không gian càng thêm mật thiết, da thịt ma sát hoạt động sinh lý thức tỉnh, dã thú cũng tỉnh.
"Ư!"
Đây tuyệt đối là muốn chết.
Nếu mỗi ngày phát sinh chuyện như vậy, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện!
"Ô, thật thoải mái, ấm áp...... Ấm áp, đừng rời đi."
Miệng nói như vậy, tay gắt gao chế trụ......
"Ông trời của ta ạ, ta rốt cuộc đắc tội ai, đem ngươi ... ... tên hỗn đản này đến."
Hắn vốn muốn nói 'yêu tinh', có thể Liễu Khanh Nhan một chút nhỏ cũng không dính dáng gì với yêu tinh...... nhưng trong nội tâm có chút xảo trá, hắn hiện tại đã biết rõ. Hắn cùng người này dây dưa không rõ là có nguyên do, cũng có chỗ nói không rõ, mà điều này là lần đầu tiên hắn trải qua trong đời.
Không ai ở đây thật là tốt, Băng Cơ lập tức hủy diệt chứng cớ. Hắn không nghĩ cùng người nam nhân này có nửa điểm quan hệ, một chút cũng không nghĩ, tốt nhất vĩnh viễn không có vấn đề gì. Tối hôm qua thật sự là đầu óc bị hỏng, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy!
"Các ngươi không thể vào, để chủ nhân ngủ, chủ nhân còn đang ngủ."
Bên ngoài truyền đến giọng người hầu khuyên can.
Sau đó là giọng rống giận cùng rít gào, động tác của Băng Cơ thình lình dừng lại. Hắn nghĩ thầm, đây không phải kết quả mình muốn sao, không phải mình muốn vậy sao. Đã nghĩ cùng hắn phát sinh chút gì đó, cùng Liễu Khanh Nhan có chút quan hệ, khi tỉnh lại để người khác đến bắt gian tại trận, sẽ làm Liễu Khanh Nhan không thể chối cãi....
"Mở ra, ta sẽ không làm kinh động đâu, chỉ là nhìn thôi, ngươi còn ngăn ta đào ba thước đất cũng muốn tiến vào."
Sau đó, một nam tử giọng trầm thấp, có chút nịnh nọt đắc ý.
"Mở ra, mở ra, ta sẽ có chừng mực ."
"Dạ, đại quản gia."
Đáng giận, Thanh Viễn lại nghe theo người ngoài. Băng Cơ bối rối kéo Liễu Khanh Nhan. Lôi kéo làm chăn mở ra, hắn kinh hãi phát hiện, cổ và lòng ngực Liễu Khanh Nhan đầy dấu vết đỏ hồng!
Cái này..... đây là chuyện gì ?
Chẳng lẽ tối hôm qua hắn đã làm, nhưng hắn sao không nhớ. Đây là phòng của hắn, không ai có thể tiến vào, trừ hắn ra có người nào có thể đối với Liễu Khanh Nhan làm chuyện như vậy???
Là Liễu Khanh Nhan tự làm? Dấu hôn, dù tu vi lợi hại cũng hôn không đến cổ của mình......
Băng Cơ không bình tĩnh.
Đến tột cùng tối hôm qua chuyện gì đã xảy ra?
|