Đại Thúc Có Yêu Khí
|
|
Quyển Hai
Chương 1: Băng Cơ đáp ứng
Trải qua hóa ma, tam giới sinh linh đồ thán, bất kể là giới nào thương vong cũng rất nhiều. Thoáng qua một cái, tam giới đều an phận thủ thường, đều tự tu thân dưỡng tính.
Ở yêu giới.
Người còn chưa thành ma như Minh Lạc Uyên trải qua trận thanh lộc tàn khốc cả người hoàn toàn cởi bỏ bản chất vốn có, trở nên càng lạnh lùng tiêu sát.
Chém giết như điên hoàn toàn trái ngược với bình thường thấy sai mới giết. Như được tôi luyện ở Địa ngục, trong vòng một tháng không có gián đoạn sự giết chóc. Minh Lạc Uyên chầm chậm biến hóa.
Tính cách trở nên âm tàn độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa trở nên không có tính nhẫn nại, hở chút là tức giận phất tay giải quyết. Quả thực thành là một người hung bạo.
Cái linh hồn bị đè nén ở nơi sâu nhất kia càng ngày càng lớn mạnh, vốn chỉ chiếm một góc nhỏ, hiện tại có thể cùng hắn lộ ra. Bình thường, Minh Lạc Uyên còn khống chế được, nhưng vào thời điểm hóa ma, ý chí của hắn yếu kém đáng thương. Hắn hoàn toàn chỉ biết giết chóc như con rối.
Bởi vì thân thể bị dùng chung, liên quan đến sinh tồn, khi tánh mạng ở thời khắc nguy cơ cái linh hồn kia cũng đứng ngồi không yên, nhảy ra cưỡng chế chiếm dụng thân thể.
Minh Lạc Uyên bản tính ỷ lại, nghĩ có thể khống chế linh hồn kia ở chỗ sâu nhất, cuối cùng bị thất bại.
Hiện tại mỗi bên đều có thể dùng một nửa thời gian, mà quyền sử dụng của Minh Lạc Uyên đang không ngừng giảm bớt. Nếu tiếp tục còn như vậy Minh Lạc Uyên rất có thể bị cái linh hồn kia cắn nuốt sạch.
"Ngươi thật sự là quá hèn hạ, lúc trước chúng ta đạt thành hiệp nghị, vì sao ngươi có thể đổi ý?"
Minh Lạc Uyên oán hận cắn răng, vì chính mình sai lầm mà ảo não.
Trong khi đó ý thức sâu kín truyền đến một tiếng cười đắc ý.
"Không có biện pháp, hèn hạ chính là giấy thông hành, chẳng lẽ ngươi không thể thông minh một chút sao, có lợi ích ngươi còn muốn ta làm quân tử."
"Rất tốt, đã như vậy lần sau ta cho ngươi nếm thử đau đớn khi linh hồn bị xé nát!"
"Thật không? Ta đây chờ, nhìn xem đến cuối cùng bị thua sẽ là ai. Ngươi nhìn ngươi đi, thật sự yếu ớt đáng thương, linh hồn vô lực như vậy, chỉ có thể dùng ngôn ngữ uy hiếp ta, có bản lĩnh ngươi hãy dùng hành động đến đánh bại ta. À, đúng rồi, ngươi còn có một sư phó mỹ nhân, chờ ta cướp được thân xác này, sư phó mỹ nhân sẽ thuộc về ta, xem ngươi còn kiêu ngạo tới khi nào."
Giọng cười mười phần đắc ý.
Minh Lạc Uyên trầm mặc thật lâu sau đó chìm vào trong bóng tối. Ý thức của hắn còn tồn tại, có thể biết rõ ràng thân thể đang làm cái gì, nhưng bất lực ngăn cản, chỉ có thể yên lặng nhìn chuyện phát sinh.
Quyền chủ động lần nữa mất đi.
Khanh Nhan...... Cho dù hiện tại không thể đi tìm, nhưng ta cũng không thể để Khanh Nhan bị nguy hiểm. Chờ sự tình giải quyết xong, ta sẽ tiếp tục đi tìm. Khanh Nhan phải chờ ta.
Hạ quyết tâm, Minh Lạc Uyên thoát khỏi nội tâm tối tăm, cũng không quản cái linh hồn kia cướp đoạt thân thể làm cái gì, toàn tâm dấn thân vào tu luyện. Hắn muốn thừa dịp có cơ hội tốt này, đem tu vi nhanh chóng tăng lên, chỉ có như vậy mới có khả năng làm thứ khác.
Ở Thần Tích Tuyết Phong.
Tuyết vẫn rơi dày như cũ, ngàn dặm đóng băng trắng xóa. Trời đất đều một màu trắng xóa.
Mà bên trong sơn động, nơi Băng Cơ cùng mọi người đang ngồi lại ấm áp như mùa xuân, họ còn đang thưởng thức trà.
Cuối cùng Lạc Hồng Bụi dùng nguồn gốc linh khí để trao đổi, Lan Thương thì đưa ra tầng thứ nhất Ma Tâm Tuyệt Học của Ma Đế, Băng Cơ mới thấy hứng thú.
Thảo luận xong, Băng Cơ nói muốn đi luyện đan, mấy người còn lại cũng chuẩn bị lui xuống. Vài nô bộc đẩy một xe lăn đến khiến mọi người đều có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ Băng Cơ là người bị liệt?
Băng Cơ không phải xưng là diệu thủ thần y sao, y thuật rất cao, có thể trị bệnh cho người khác, sao hai chân mình không thể trị.
Hơn nữa, Băng Cơ tu vi thâm hậu như thế, đả thông Lục Mạch hai chân hẳn là không thành vấn đề. Nhưng người này hết lần này tới lần khác trị được tất cả chứng bệnh của người khác, lại không trị được cho bản thân sao?
"... ..."
Người hầu đẩy xe lăn đi một đoạn, lúc này Băng Cơ quay đầu lại nói.
"Đúng rồi, ta đã quên một chuyện, về mắt của hắn."
Nụ cười của Băng Cơ có vài phần giảo hoạt cùng đắc ý, làm người ta thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lạc Hồng Bụi thấy sợ hãi. Tuy ánh mắt không tập trung vào hắn, nhưng mà hắn biết tính tình Mặc Dạ. Có lẽ trong mọi người, duy nhất chỉ có Liễu Khanh Nhan là Mặc Dạ chịu nhún nhường. Đối với những người khác, ánh mắt Mặc Dạ lộ vẻ vô tình cùng cay nghiệt.
"Ngươi nói xem, là cái gì, chúng ta sẽ tận lực dựa theo ý của ngươi mà đi làm."
Chỉ cần có thể chữa tốt mắt cho Liễu Khanh Nhan, hắn sẽ không để ý việc Băng Cơ sai bảo.
"Ánh mắt của hắn hẳn là bị vật gì đó ăn mòn, lớp bao bọc mỏng manh bên ngoài con ngươi đã tróc ra, có thể nói là tình trạng rất xấu. Chỉ còn một cách, có một phương pháp có thể vãn hồi, chính là tìm được nguồn gốc vật đã ăn mòn mắt của hắn ... ..."
Lạc Hồng Bụi tranh thủ thời gian mở miệng nói:
"Là một yêu quái phun mực, còn có rất nhiều xúc tua......"
"Được rồi, hiện tại quan trọng nhất là lấy được mật của yêu vật kia, đem mật nhỏ vào mắt hắn mới có thể tẩy trừ độc tố của yêu vật."
Mặc Dạ luôn im lặng lúc này mở miệng.
"Còn thời gian bao lâu?"
"Nếu như ngươi muốn mắt của hắn nhanh khỏi thì tìm được càng sớm càng tốt tìm, cơ hội càng lớn. Hơn nữa ta cũng không dám cam đoan mắt của hắn thật sự khôi phục hoàn toàn. Ta cho ngươi thời gian là một tháng, trong một tháng này ngươi phải bắt được yêu vật lấy mật đưa đến trên tay ta, mỗi ngày qua đi khả năng mắt của hắn bị mù càng tăng. Sau một tháng mắt của hắn sẽ hoại tử toàn bộ, lúc đó ta cũng không có cách nào trị liệu."
"Được rồi, ta sẽ đi."
Mặc Dạ nói thật nhỏ.
Ở chỗ hắn không có trông thấy Băng Cơ lộ ra nụ cười gian trá.
Không nghĩ tới người đứng đầu tam giới như Mặc Dạ, cũng sẽ có lúc phải cúi đầu nghe lời hắn. Mặc Dạ thật sự cho rằng mật yêu vật kia có thể trị được mắt sao, thật sự là buồn cười. Sao hắn lại không dùng đầu óc suy nghĩ, đã là thần y mà chút độc dược này cũng trị không được, vậy danh xưng thần y không phải là bị hủy sao.
Người hầu đẩy xe lăn đi, công tử toàn thân màu trắng như bay xuyên qua rừng hoa đào, những cánh hoa tung bay lên cao rồi rơi xuống ... ...
Mặc Dạ cúi người nhìn Liễu Khanh Nhan, có chút không muốn. Nhẹ nhàng vuốt ve gò má người này, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể, có chút lưu luyến.
"Ta đi đây......"
Hắn ở bên tai của Liễu Khanh Nhan nói thật nhỏ. Liễu Khanh Nhan vẫn giống như không có nghe được.
"Chờ ta, mấy ngày nữa ta sẽ trở lại."
Đứng lên, Mặc Dạ nhìn về phía Lạc Hồng Bụi, trịnh trọng phân phó.
"Ta không ở đây một thời gian, ngươi phải chăm sóc tốt cho hắn, nếu ta trở lại hắn thiếu một sợi tóc, ta liền bầm thây ngươi vạn đoạn!"
"Yên tâm, cho dù ngươi không nói ta cũng biết rõ, Khanh Khanh so với tánh mạng của ta còn quan trọng hơn. Ta làm sao để hắn có bất kỳ sơ xuất nào, trừ phi là ta chết."
Lời này hiển nhiên là điềm xấu , bất quá Mặc Dạ chỉ để ý an nguy của Liễu Khanh Nhan, người khác vì Liễu Khanh Nhan làm như vậy theo lý cũng là bình thường.
"Nhớ kỹ lời ngươi nói!"
Vung tay áo ra, quay đầu lại lần nữa nhìn về phía Liễu Khanh Nhan ngồi bất động, không có lưu luyến nhiều hơn nữa, bóng dáng Mặc Dạ biến mất rất nhanh.
Xuyên qua Tuyết Sơn, sau đó là nhân giới, lại là tiên giới, với tu vi của Mặc Dạ bốn năm ngày là đủ rồi.
Không biết vì sao, Lạc Hồng Bụi thấy hoảng sợ, cảm giác lần này cần tới mình, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Hắn nhớ lại ánh mắt kiêng kị sợ hãi của Lan Thương, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Lan Thương tu vi cao, bản thân cao ngạo, sao lại có thể ăn nói khép nép như vậy?
|
Chương 2: Lạc Hồng Bụi tạm thời hôn mê
Nhưng mà sự tình biến hóa rất nhanh.
Mặc Dạ vừa mới rời đi, Băng Cơ đã kêu người đến nhắn Lạc Hồng Bụi đến gặp. Nói Liễu Khanh Nhan đợi mình xong, Lạc Hồng Bụi cũng không có nghĩ cái gì, liền đi theo người hầu.
Một lát sau đã trở về, thoạt nhìn cũng không có gì thay đổi, cùng Liễu Khanh Nhan nói ít lời, sau đó cảm giác mệt mỏi, nói muốn đi ngủ. Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.
"Vừa mới rồi Băng Cơ bảo ngươi đi ra ngoài làm gì vậy?"
Liễu Khanh Nhan cau mày, trực giác cho Liễu Khanh Nhan biết đó không là chuyện tốt. Lạc Hồng Bụi từ sau khi trở về, cả người giống như thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi cái gì, Liễu Khanh Nhan cũng không biết được, chỉ cảm giác là lạ.
"Không có gì, ta thật sự muốn nghỉ trong chốc lát."
Ngáp liên tục, buồn ngủ nghiêm trọng. Đúng là càng lúc càng kỳ quái.
Tựa như nghĩ tới điều gì, Lạc Hồng Bụi cố gắng chống chọi cho thần chí tỉnh táo một chút.
"Ta cảm thấy được có khả năng không thuận lợi giống như tưởng tượng. Tóm lại Khanh Khanh nên ít tiếp xúc với Băng Cơ. Hiện tại Mặc Dạ cũng không ở đây, bên cạnh Khanh Khanh cũng không có ai, ta thật sự không biết làm sao bây giờ."
Lan Thương cũng là một người xấu bụng sẽ không thể trông cậy vào người này, không làm cho chuyện thêm tồi tệ đã là may mắn rồi.
Lời nói như không được tự nhiên, lại giống như lo liệu hậu sự.
Liễu Khanh Nhan buồn bực, sớm biết như vậy bản thân sẽ không xen vào việc của người khác. Khí tức Lạc Hồng Bụi rõ ràng không ổn, khiến cho Liễu Khanh Nhan không an tâm.
"Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ một mình ta ở lại mà rời khỏi sơn cốc sao?"
Tuy nhiên Lạc Hồng Bụi bỏ đi lúc này bản thân Liễu Khanh Nhan cũng không có bất luận lý do gì cản trở, chỉ là trong lòng có chút mất mát. Cảm giác bị người ở nửa đường từ bỏ, ở tại nơi lạ lẫm một mình, rõ ràng là tức giận nói không nên lời.
Lạc Hồng Bụi nghe lời này vào trong tai đúng là cảm thấy hết sức thoải mái, toàn thân thoải mái vô cùng. Cái này có phải là Liễu Khanh Nhan làm nũng với hắn không?
Đáng tiếc, hắn thật sự mệt muốn chết, một chút vui sướng cũng không có, sự sợ hãi cuốn trôi vui sướng không còn một mảnh.
Hắn lo lắng Liễu Khanh Nhan còn lại một mình thì làm sao bây giờ?
Mặc Dạ ít nhất là năm ngày sau mới về, Thần Tích Tuyết Phong nguy cơ khó lường, còn có một bầy tâm tư khó đoán......
"Không có, không có, ta chỉ là tạm thời hôn mê, Khanh Khanh, ta có thể... có thể ở bên cạnh ... ..."
"Ngươi có ý gì, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe đến tột cùng là có ý gì!"
Liễu Khanh Nhan có chút gấp, bởi vì Lạc Hồng Bụi không có nói chuyện nữa. Liễu Khanh Nhan đưa tay sờ soạng phát hiện Lạc Hồng Bụi gục xuống bàn, nhiệt độ cơ thể còn ấm nhưng đang không ngừng giảm xuống. Liễu Khanh Nhan bối rối, sau đó hít thật sâu vài hơi, tự nhủ không thể sợ, tuyệt đối không thể sợ, ngàn vạn lần không thể rối loạn.
Lúc này đây đụng vào chính là cái mũi của Lạc Hồng Bụi phát giác hắn còn hơi thở, lại nhớ tới vừa rồi Lạc Hồng Bụi đã nói hắn tạm thời hôn mê. Chẳng lẽ chỉ nằm ngủ thôi sao?
Ngu ngơ trong chốc lát, cũng không biết vì sao trong lòng Liễu Khanh Nhan xuất hiện sợ hãi cùng bất an.
Chuyện này chỉ sợ là chủ nhân nơi này đã sớm liệu đến. Nghĩ đến hiện tại chỉ có một mình, lại là người mù, nội lực tu vi cái gì cũng giảm đi rất nhiều, hơn nữa những người ở Thần Tích Tuyết Phong đều không bình thường, người hầu mà tu vi cũng rất lợi hại, có thể nói ở trong này thì nửa bước cũng khó đi.
Mặc Dạ lại rời khỏi....
Đối với người này Liễu Khanh Nhan cực kỳ không thích. Hoàn toàn khống chế, giam cầm, giống như dùng gông xiềng vô hình buộc chặt, không phản kháng được, không có thể trái ý.
Đối với Mặc Dạ, Liễu Khanh Nhan có nhiều oán giận, nhưng chỉ là oán giận, không khắc ghi hận ở trong lòng.
Nghĩ đến bên người không có ai, Liễu Khanh Nhan không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào?
Nghĩ cũng không có nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cảm thấy Lạc Hồng Bụi ngủ gục trên mặt bàn không tốt lắm, Liễu Khanh Nhan cũng không muốn kinh động những người bên ngoài, rất có lương tâm ôm Lạc Hồng Bụi đến giường. Quá trình có chút gian khổ, nhưng cũng coi như làm được. Chỉ là khi đến bên giường định buông người xuống, đột nhiên trong ngực không còn gì, cả người Liễu Khanh Nhan bị mất thăng bằng ngã về phía sau.
Liễu Khanh Nhan ngã đập lưng vào tủ bên giường, có chút đau, không đứng dậy được.
Trong phòng có tiếng động vang lên làm người hầu bên ngoài chú ý. Người hầu cũng không có vội vàng xông vào, chỉ ở bên ngoài hô to.
"Công tử, có chuyện gì cần hỗ trợ sao?"
Cố gắng đứng lên, lúc này mới lấy lại tinh thần, Liễu Khanh Nhan phát hiện âm thanh kia tuy không phải rất lớn, lại nghe vô cùng rõ ràng, hẳn là dùng nội lực đưa vào trong tai, cho nên mới rõ ràng như thế.
"Không có việc gì, có việc ta sẽ nói."
Hướng trên giường sờ soạng lại không có gì, ngoại trừ chăn mền không có gì cả.
Liễu Khanh Nhan bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Sau đó lại quỳ rạp trên mặt đất mò mẫm lung tung, đụng phải một bộ quần áo, vừa định ném đi lại cảm thấy có chút không đúng. Lại tiếp tục lần mò xuống phía dưới phát hiện đai lưng, tiếp tục đi xuống còn có một đôi giày.
Những thứ này chính là của Lạc Hồng Bụi, còn ấm chứng tỏ mới vừa cởi......
Đưa tay với vào trong quần áo thăm dò, Liễu Khanh Nhan liền chạm vào một vật, do dự mấy phen mới lấy ra. Vật kia là một nhánh cây nhỏ!
Liễu Khanh Nhan biết rõ đây không phải nhánh cây đơn giản, đây là mai thụ là nguyên hình của Lạc Hồng Bụi!
Nếu là bình thường, một yêu vật tuyệt đối sẽ không lộ ra hình dáng thật của mình.
Bởi vì hình dáng thật sự của Lạc Hồng Bụi chỉ là một nhánh cây nhỏ, nếu để tùy tiện bị bẻ gãy thành vài đoạn, thì dù Lạc Hồng Bụi có bản lĩnh cao cũng xong luôn.
Băng Cơ làm cái gì đối với hắn, mà hắn bị hiện nguyên hình, lộ ra nguồn gốc bản thân. Chỉ nghĩ một chút thôi, Liễu Khanh Nhan đã cảm thấy lạnh cả người.
Cầm lấy quần áo ngửi ngửi, mùi hương hoa giảm đi không ít.
Chẳng lẽ bị cướp lấy hương khí nên Lạc Hồng bụi mới bị như thế? Không, không có khả năng, sự tình tuyệt đối không có đơn giản như vậy. Xem ra Băng Cơ trị bệnh là giả, có âm mưu mới là thật, cũng không biết rốt cuộc hắn có quỷ kế gì.
Khi Liễu Khanh Nhan còn ngồi chồm hổm trên mặt đất suy nghĩ, người hầu bên ngoài lại lên tiếng.
"Công tử, chủ nhân nhà ta cho mời công tử, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng với công tử thương nghị, mời theo chúng ta đến đó."
Người hầu đột nhiên lên tiếng làm Liễu Khanh Nhan cảm thấy nên đề phòng.
"Đợi một chút. Ngươi có thể mang cho ta chút ít nước ấm, ta muốn tắm rửa trước khi đến đó."
"Công tử, chủ nhân nhà ta mời công tử đến ngay."
"Ta nói ta muốn tắm rửa, ngươi không nghe được sao. Ta không quan tâm chủ nhân nhà ngươi nói gì. Nếu ngươi không làm, ngay bây giờ đi nói cho hắn biết, ta muốn tắm rửa hắn có việc gì thì kêu hắn chờ! Nói cho hắn biết muốn làm cái gì cũng dứt khoát không thể ở thời điểm luộm thuộm như thế này. Tuy ta mù, nhưng ý thức còn chưa có mù, không cần phải quá gấp gáp mà không nghĩ đến thể diện, ta cũng phải cho hắn thấy bộ dạng tốt!"
Bên ngoài giống như là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, yên lặng mà run rẩy, muốn nói điều gì đó bất quá lập tức liền khôi phục lại.
"Được. Ta đi bẩm báo chủ nhân."
Cũng không quan tâm người hầu có thái độ như thế nào, Liễu Khanh Nhan cúi đầu, tuy mắt nhìn không thấy nhưng tầm mắt hướng về lòng bàn tay mình.
Nhất định phải tìm một chỗ giấu đi, một khi những người này thấy được tình trạng của Lạc Hồng Bụi thì không tốt. Nghĩ nghĩ, Liễu Khanh Nhan lục lọi, mò mẫm đến một cái góc, đem phiến đá xốc lên, dùng tay bới sâu một chút, đem nhánh cây chôn xuống.
"... ... Hồng Trần ủy khuất cho ngươi, chờ một lát ta sẽ đem ngươi đến chỗ tốt hơn."
Vỗ vỗ tay, đem phiến đá phục hồi như cũ, sau đó điềm nhiên như không lần mò về ngồi ở trên giường.
"Công tử, nước ấm đến đây."
"Đem nước vào đi."
Tắm rửa xong, Liễu Khanh Nhan cũng không có nói thêm lời nào nữa, tùy tiện lấy một bộ quần áo mặc vào, rồi đi theo người hầu đến chỗ Băng Cơ.
|
Chương 3: Có ý gì?
Hoa Âm Các.
Khi Liễu Khanh Nhan đi vào, Băng Cơ đang vung bút vẽ tranh.
"Đến rồi à."
Giọng nhàn nhạt, giọng điệu ân cần.
Người hầu đi đến dìu Liễu Khanh Nhan ngồi xuống. Những người khác lui ra rất nhanh, trong Hoa Âm Các chỉ còn lại Liễu Khanh Nhan cùng Băng Cơ.
Hoa Âm Các rất yên tĩnh, rộng rãi, sáng sủa. Bên trong trang trí đơn giản có một cái bàn, còn có một cái lò luyện đan, khói lượn lờ mang theo mùi thuốc bay lên.
Trên bàn trải rộng một tờ giấy tuyên bên trên là nét bút lả lướt mực còn chưa khô.
Có thể nghe được âm thanh lật trang giấy loạt soạt, nghe được tiếng của ngòi bút di động trên trang giấy.
Trong không khí, thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào. Cái mùi thơm này làm Liễu Khanh Nhan thấy rất quen thuộc.
Ngồi hồi lâu, cũng không nghe chủ nhà nói lời nào, Liễu Khanh Nhan cũng không phải người nói nhiều, cũng không nóng nảy, ngược lại muốn chờ xem Băng Bơ muốn làm cái gì. Mà Băng Cơ tựa hồ cũng không gấp gáp, như không biết còn có một người khác chờ bên cạnh.
Rốt cục, bức họa cũng vẽ xong.
Băng Cơ như có chút ảo não.
"Thật sự là có lỗi, ta quên mất công tử, xin đừng trách ta."
"... ... Ta chỉ là muốn biết rõ ngươi làm mấy việc này là có chủ ý gì. Nếu như thật sự muốn làm cái gì căn bản không cần tốn hao công sức như thế đâu. Ta chỉ là nhân vật nhỏ, căn bản không đáng để hao phí tâm huyết lớn như thế, để tránh kết quả là mất đi nhã hứng của ngươi."
"Ngươi tự biết thân phận mình sao."
Băng Cơ cười to.
"Xác thực so với mai thụ tinh quái cùng Mặc Dạ độc nhất vô nhị, ngươi kém cỏi rất nhiều. Nhưng ta thấy kỳ quái, ngươi chỉ là một phàm nhân, pháp lực tu vi bình thường không có gì đặc biệt. Mà có lẽ ở nhân gian tu vi của ngươi cũng không tệ, nhưng nếu đặt ở tiên giới thì không chịu nổi một chiêu. Một phàm nhân hèn mọn sao có thể làm hai người bọn họ hết lòng vì ngươi?"
Khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười tà mị. Hắn đối với người này cảm thấy rất hứng thú, thật lâu không có ai có thể khiến cho hắn chú ý.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, chuyện tình cảm phàm trần không còn trong suy nghĩ của hắn. Trong tam giới, hết thẩy không phải đều mong cầu quyền lợi cùng địa vị sao? Hiện tại tu luyện vì trường sinh vĩnh sinh.
Nhưng những phàm phu tục tử sao biết được khi đắc đạo vĩnh sinh, kết quả là vô cùng tịch mịch cùng cô độc.
Trường sinh, cuộc sống vĩnh cửu thì đối với mọi chuyện đều quen thuộc, trong thế giới này tất cả mọi thứ đều trong tầm tay. Vạn vật đã không có cái gì có thể ngăn trở mình, sẽ chán nản, đối với thế giới này cũng thấy nhàm chán.
Liễu Khanh Nhan đến mang cho Thần Tích Tuyết Phong chút ít sinh khí.
Thần Tích Tuyết Phong nguy hiểm trùng điệp, không có người thường dám tới đây. Mà tiên giới đều tâm cao kiêu ngạo, tất nhiên không ngó xuống thế gian, cũng sẽ không đi tới nơi này. Vì thế Thần Tích Tuyết Phong luôn vắng vẻ.
Sơn cốc chỉ có người hầu cùng chim thú, có rất ít người ngoài đến.
Mấy người này bước vào, phá vỡ yên tĩnh của sơn cốc.
Đã có người tới cửa Băng Cơ tỏ vẻ rất hoan nghênh, vì có thể làm cho cuộc sống nhàm chán thêm lạc thú, hơn nữa còn là một phàm nhân rất bình thường.
Liễu Khanh Nhan dung mạo coi như không tệ, nhưng đem so sánh với người hầu trong sơn cốc thì còn kém rất nhiều. Không phải nói Liễu Khanh Nhan không tốt, nhưng thật ra Băng Cơ là một người cực kỳ bắt bẻ, khi tuyển người hầu thì điều kiện chẳng những pháp lực cao, mà dung mạo cũng phải xuất chúng. Liễu Khanh Nhan đứng cùng những người xinh đẹp này trông có vẻ quá tầm thường.
Chỉ điều này thôi cũng làm Băng Cơ hứng thú.
Đối với những người xinh đẹp này hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần, đã thấy nhiều đã quen thuộc nhiều, cũng không có thay đổi gì. Trải qua biến thiên, qua bao cuộc bể dâu, phần nhiệt tình ngày xưa đã xóa đi theo năm tháng, tận diệt không còn một chút.
Nhưng hắn chỉ thấy kỳ quái vì Mặc Dạ.
Người kia rõ ràng ở Thiên Giới, dù là thượng đế cũng phải nể nang. Người kia nhàn tản, có thể đem người ở vị trí cao nhất đưa xuống dưới, biến người đứng đầu Tiên giới thành tượng gỗ của hắn. Người hiểu thấu đáo thiên cơ, loại chuyện tình cảm này càng rõ như lòng bàn tay, sao lại phạm vào sai lầm trí mạng như thế?
Chẳng lẽ hắn cũng không biết, người như vậy một khi có bất luận ràng buộc gì cũng giống như trên người có nhược điểm dễ bị người ta nắm bắt sao?
Mặc Dạ không phải không biết, khả năng hắn đã sớm biết rõ kết quả này. Băng Cơ thắc mắc người nam nhân trước mắt này không phải rất đẹp, tuyệt đối không phải loại nhìn thoáng qua sẽ làm hồn phi phác lạc, pháp lực cũng không xong.
Nam tử như vậy sao có thể chinh phục được Mặc Dạ?
Hắn cảm giác mình hứng thú càng lớn.
Bởi vì hắn phát hiện trong thân thể nam tử này còn có khí tức ma tộc, loại khí tức không phải bình thường. Nói cách khác, nam tử này cách đây không lâu đã cùng một nam tử ma tộc thân mật.
Tin tức này làm Băng Cơ vui mừng tâm hoa nộ phóng, hắn phát giác vấn đề này càng ngày càng thú vị.
Trong mắt Mặc Dạ cùng mai thụ tinh quái đều có dục vọng, ngốc cũng nhìn ra. Nhưng sự tình bực này thật đúng là làm người ta thay đổi cách nhìn. Hắn quyết định, đem nam nhân khiến cho mình hứng thú chơi đùa một phen.
"Đúng vậy, ta rất hèn mọn, có thể tu vi hiện tại thấp kém nhưng đây chỉ là tạm thời. Ta không cho rằng ở phương diện khác cũng rất hèn mọn, hèn mọn hay không cái này chỉ là cách nhìn của riêng ngươi mà thôi."
"Nói rất hay, nói tốt! Lần đầu tiên gặp được người dám mạnh miệng nói với ta lời như vậy. Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với ta sao? Còn hoàn toàn không quan tâm mắt của ngươi?"
Liễu Khanh Nhan không nói, thật sự là không biết nói gì. Hơn nữa nếu như nói sai cái gì sẽ rơi vào bẫy của Băng Cơ thì cũng sẽ làm hỏng việc.
"Kỳ thật, muốn trị đôi mắt của ta cần phải có ngươi. Ta làm cái gì, nói cái gì kỳ thật cũng không thể ảnh hưởng quyết định của ngươi. Lần đầu tiên gặp mặt ngươi liền quyết định có trị liệu hay không. Ngươi đã đồng ý, ta cũng không có lên tiếng nói đồng ý hay phản bác. Ngươi ngoại trừ tu vi pháp lực cao hơn so với ta, không có nghĩa những thứ khác đều cao hơn so với ta. Ta vì sao phải e dè ngươi."
Băng Cơ trở nên lạnh lùng, Liễu Khanh Nhan nói rất có lý, nhưng lời này nghe vào tai của hắn lại càng không thoải mái.
Chính là một loại ngỗ nghịch.
Đây là việc chưa từng có xảy ra, cảm giác thật không tốt.
"Ngươi không muốn trị mắt của ngươi sao?"
Giọng lành lạnh, mang theo uy hiếp cùng giận rung.
"Ngươi nói điều kiện cùng ta sao? Không phải Lạc Hồng Bụi đã đáp ứng với ngươi rồi. À, lấy được đồ rồi thì đổi ý sao?"
"Hừ, ta lấy được thì như thế nào, không có lấy thì như thế nào? Ta muốn làm cái gì, chẳng lẽ còn do ngươi quyết định sao?"
Băng Cơ có chút tức giận, đẩy xe lăn vòng qua bàn, xe lăn cuối cùng dừng trước mặt Liễu Khanh Nhan. Hai người cách nhau vô cùng gần.
"... ..."
Liễu Khanh Nhan rất giận, đồng thời cũng rất phẫn nộ. Trong nội tâm tựa như có một ngọn lửa bùng cháy, cả lồng ngực đều là lửa giận tràn ngập. Loại cảm giác này làm cho Liễu Khanh Nhan toàn thân khó chịu muốn chết, nghẹn trong cổ họng cũng phun không ra.
Liễu Khanh Nhan chưa từng có nghĩ đến Băng Cơ là người xấu, là tiểu nhân như vậy. Tức giận không phải vì mắt không có được chửa trị, mà là vì Lạc Hồng Bụi. Hắn bị người ta lừa gạt mất linh khí, sống chết chưa biết, còn hồ đồ cho rằng Băng Cơ có thể chửa trị. Đáng tiếc Băng Cơ đã làm chuyện gì, giảo hoạt như thế, chẳng những vi phạm giao ước, còn không thể chờ đợi được đã đem mai hương pha vào mực nước. Chuyện này quả thực chính là một loại vũ nhục đáng khinh.
"Hừ, người ở Thần Tích Tuyết Phong bất quá là một đám tiểu nhân, chỉ tiếc ta mắt bị mù, thấy không rõ sắc mặt đáng giận của các ngươi."
"Thật đúng là đáng tiếc mà."
Ngón tay như băng tuyết duỗi ra, ngả ngớn nắm lấy cằm Liễu Khanh Nhan, miệng phun ra khí tức ấm áp thổi tới lỗ tai người này.
"Ngươi biết ta mang ngươi đến là có ý gì không?"
"... ... Không biết."
Chầm chậm phun ra một câu. Liễu Khanh Nhan đầu tiên là bị cử động của đối phương sửng sốt một hồi, sau đó nội tâm liền hiểu rõ. Vì có chuyện chỉ cần gặp một lần liền học được.
Băng Cơ đáng chết này là đang đùa giỡn, chọc ghẹo. Ha ha, hắn cho là Liễu Khanh Nhan còn là một đứa ngốc sao? Chưa biết ai sẽ đùa giỡn ai......
Băng Cơ nhìn người rất thanh cao cũng rất lạnh lùng kia. Hắn luôn rất ưu việt, loại người duy ngã độc tôn, tài trí hơn người, người như vậy đứng ở trên tất cả mọi người. Nhưng mà đứng ở chỗ cao nhất, thường cũng là rất tịch mịch.
Mỗi lời của Băng Cơ đều là uy quyền cùng áp đặt. Đây là ý nghĩ cá nhân của hắn, Liễu Khanh Nhan dựa theo khẩu khí của hắn cho rằng hắn đang ganh tị. Đúng, là ganh tị.
Loại người này là nếu thấy người khác chiếm được cái hắn không có thì sẽ ghen ghét.
Băng Cơ đang ghen tị......
Liễu Khanh Nhan đột nhiên cảm thấy sự tình giống như có chuyển biến. Có lẽ ở lại trong sơn cốc cũng không có tịch mịch như trong tưởng tượng.
|
Chương 4: Bị đùa giỡn
Băng Cơ cười khẽ, chứng kiến Liễu Khanh Nhan không có nhún nhường, trong nội tâm có chút nghi hoặc, lập tức thử thăm dò. Hắn cầm tay của Liễu Khanh Nhan, tỉ mỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt.
Sau đó hắn rất vui vẻ cười to. Liễu Khanh Nhan nổi giận, mày nhíu lại có thể kẹp chết ruồi bọ.
Hắn còn tưởng rằng người này thật là khúc gỗ, thì ra còn có phản ứng.
"Ngươi cảm thấy nếu đoạt ngươi từ tay bọn họ, đem ngươi trở thành vật sở hữu của ta, ngươi thấy cái chủ ý này có tuyệt mỹ không?"
Ánh mắt Băng Cơ tà mị, sáng lấp lánh, có thể nói là đẹp mắt đến cực điểm. Hắn ở một bên quan sát Liễu Khanh Nhan, nhưng nhìn hồi lâu đối phương không có động tĩnh, không khỏi ảo não. Hắn đã quên, đối phương là người mù, sao nhìn thấy hào quang của hắn.
"Đoạt đồ vật của người khác, ngươi cảm thấy chủ ý này như thế nào? Mặc Dạ lúc trở lại sắc mặt nhất định sẽ phi thường đẹp mắt."
"Ngươi đang ganh tị sao?"
"Cái gì!?"
"Ta nói ngươi đang ganh tị với ta. Bởi vì ta có thứ ngươi không có. Ngươi ngoại trừ pháp lực, chính là tay không. Ngoại trừ có thời gian, ngươi hai bàn tay trắng. Ngươi đang ganh tị!"
"Buồn cười! Ta cần gì ganh tị, loại hành động buồn cười đó sao phát sinh trên người của ta."
Quả thực là lời nói vô căn cứ. Băng Cơ cảm thấy đây là lời nói vớ vẩn nhất từ trước tới nay mà hắn nghe được.
"Ta không ganh tị, ta chỉ thử chơi một trò chơi, ngươi hiểu không?"
Hắn tựa như đang an ủi.
Hàm dưới vô cùng đau nhức, xương cốt bên trong như bị bóp nát. Liễu Khanh Nhan cảm thấy người nọ là kẻ điên, có cái tật xấu mượn người khác trút giận.
"Hiểu."
Liễu Khanh Nhan nói ra như thế. Nói rất nhẹ nhàng, có lẽ đúng là trò chơi thú vị.
Đã dám khiêu chiến cực hạn của Liễu Khanh Nhan, như vậy Liễu Khanh Nhan muốn nhìn người này có thủ đoạn gì có thể làm cho mình khuất phục.
"Ta chờ ngươi ra tay, bất quá nếu là trò chơi như ngươi nói, cần phải tương tác qua lại. Nhưng thân thể của ngươi ... ... có chút lực bất tòng tâm."
Liễu Khanh Nhan nói lời này cực kỳ bình thản, hời hợt, nhưng mấy câu này thật sự đánh trúng chỗ hiểm của Băng Cơ. Nếu nói Băng Cơ là người hoàn mỹ, lại có pháp lực vô thượng, nhưng chân tàn tật, không thể không dựa vào xe lăn để di chuyển.
Băng Cơ lại không có tức giận, ngược lại sinh hứng thú.
"Hả, làm sao ngươi biết ta lực bất tòng tâm?"
Băng Cơ thấy mỹ nhân lạnh lùng này nhìn như khối khúc gỗ, kỳ thật là người miệng lưỡi. Trong lòng Băng Cơ cười thầm.
"Nếu không tin năng lực của ta, có thể tới thử thử. Ta tuy thiếu sót so với người thường nhưng có thể công năng chỗ ấy không kém so với người khác, làm mấy lần cũng không đáng ngại. Công tử nếu có hứng thú, ta cam tâm tình nguyện phụng bồi."
Liễu Khanh Nhan trong lòng cười lạnh. Đã như vậy, còn dám cậy mạnh.
"Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi. Nếu ngươi có thể lực, lập tức thử cũng không sao......"
Lập tức......
Mỹ nhân nói là lập tức......
Chẳng lẽ mỹ nhân khúc gỗ là muốn bắt đầu ngay, Băng Cơ có chút sửng sốt, trong một khắc khó có thể tiếp nhận. Mỹ nhân khúc gỗ cũng không tránh khỏi quá đói bụng mà ăn quàng đi. Không đúng, là đói khát mới đúng, giống như là một ác lang hung ác nhào tới ăn cừu mập mềm mại!
Băng Cơ vì ý nghĩ như vậy mà trong lòng rùng mình một cái.
Không nên nha.
Không nên như vậy, Băng Cơ đã lâu không có nói chuyện yêu đương. Những phong hoa tuyết nguyệt gì đó qua thời gian dài biến mất hầu như không còn. Chần chờ thật lâu cũng không nghĩ ra cái cớ chối từ nào. Cuối cùng mới ảo não biết được, mình không trêu chọc được mỹ nhân mắt mù, bây giờ trái lại đã bị mỹ nhân đùa giỡn ... ...
Hắn lại bị người ta đùa giỡn. Chuyện này làm cho đầu óc Băng Cơ rơi vào trạng thái mê muội, sau đó lại có chút thẹn thùng, làn da trắng như băng tuyết nhuộm màu hồng như hoa đào tháng ba tuyệt đẹp.
Đáng tiếc người nào đó nhìn không thấy, cảnh đẹp trôi qua như vậy.
"Chẳng lẽ, ngươi không được?"
"... ..."
Cái này tuyệt đối là khiêu khích. Không là đùa giỡn!
Chết tiệt, hắn rõ ràng lại một lần nữa bị đùa giỡn, còn dám phủ nhận bản lĩnh nam nhi của hắn. Chẳng lẽ trong mắt mỹ nhân, hắn là một người nam nhân cả bản lĩnh cùng tôn nghiêm đều không có sao!?
Chỉ là một người mù còn dám coi rẻ không đếm xỉa hắn như vậy ... ...
Băng Cơ phẫn nộ đỏ cả mắt, sát khí vô hình phóng thích. Cả Hoa Âm Các tràn ngập hàn khí.
"Ngươi! Câm miệng cho ta!... ... Á?"
Một bàn tay đặt ở bên mặt, ngón tay có chút lạnh buốt, chầm chậm trượt xuống dưới, trong không khí lưu chuyển khí tức hồng nhạt mập mờ. Sau đó đầu ngón tay tựa hồ cố ý vuốt ve cánh môi của Băng Cơ.
"Ô......"
Thủ pháp của mỹ nhân khúc gỗ quả thực thành thục, thủ đoạn và kinh nghiệm phong phú, cực kỳ lưu manh!
Liễu Khanh Nhan sờ đến nghiện, như còn chưa đủ lại vuốt ve gò má. Sau đó khi Băng Cơ bị hóa đá rốt cục hoàn hồn bắt lấy bàn tay với vào áo sờ loạn.
"Ngươi, ngươi đang làm gì?"
Liễu Khanh Nhan giả bộ như không biết rõ tình hình, bộ dáng ngơ ngác.
"Làm sao vậy?"
Không giống như đang đùa giỡn mà bị người bắt lấy, ngược lại giống như đang làm một việc vô cùng cao thượng.
"... ..."
"Chẳng lẽ, ngươi thật sự không được sao?"
"Ta là nam nhân, ta đương nhiên được!"
Bị một người nam nhân phủ nhận về phương diện kia, Băng Cơ lần đầu tiên phát hiện bi phẫn cùng sỉ nhục. Hắn cảm thấy mọi cử động của Liễu Khanh Nhan hiện tại là châm chọc cùng nhục nhã!
Đúng, là đang nhục nhã hắn!
"Nếu nói thế, vậy thì thử xem, ngươi sợ ta sẽ ăn ngươi phải không?"
Băng Cơ cười nhạo:
"Làm sao có thể, nếu ăn cũng là ta ăn ngươi mới đúng!"
Băng Cơ cảm thấy có chút không đúng, phát hiện mình lần nữa rơi vào bẫy mỹ nhân khúc gỗ này. Không phải, là mỹ nhân rắn rết mới đúng. Cái người mù chết tiệt này, lại chọc ghẹo hắn.
Được, nếu muốn chọc ghẹo, ta cũng không ngại cùng ngươi chơi một hồi, dù sao cũng sẽ không thiệt thòi cái gì.
Hắn thuận thế hóa thân thể giống như rắn không có xương bám vào Liễu Khanh Nhan, hai tay ôm lấy cổ Liễu Khanh Nhan, môi để sát vào cổ người này.
Hắn dùng giọng cực kỳ ngọt ngào nói vào tai Liễu Khanh Nhan.
"Tốt lắm, ta để cho ngươi ăn. Ta không thể đi, nhưng hãy xem thử năng lực của ta, được không?"
"... ..."
Không hề nghi ngờ Liễu Khanh Nhan quả thật bị Băng Cơ đầu độc, rất phối hợp run rẩy một chút, thể xác và tinh thần trôi nổi trong nháy mắt đến Thiên Đường.
Đầu óc trống rỗng, trừng to mắt, có chút khó có thể tin. Không có việc gì, chỉ là trò chơi mà thôi. Đối phương đã như vậy thì nhìn xem trận này ai mới là người thắng cuối cùng.
"Được."
Giọng như cực kỳ triền miên, ôn nhu như nước.
"Đây chính là ngươi nói."
Hôn cổ Liễu Khanh Nhan một chút, giống như muốn hút hồn phách, tỉ mỉ toát thực.
"... ... Ừ, ta đây chờ ngươi, cũng đừng làm cho ta thất vọng."
Dừng một chút, tựa hồ nghĩ đến cái gì, Liễu Khanh Nhan thành thật nói.
"Đúng rồi, ta đối với nam nhân yêu cầu rất cao, nếu ngươi kém cỏi hơn so với nam nhân bình thường, ta đây thật sự sẽ rất thất vọng."
"... ..."
Đây là khiêu khích!
Đối với một người hay bắt bẻ như hắn, chỉ có hắn được chỉ trích, cái gì gọi là đối với nam nhân yêu cầu rất cao, còn liên quan đến phương diện kia...... Hắn lần đầu không biết nói gì.
Có nam nhân như vậy sao, thật sự là có não!
Mỹ nhân nói trực tiếp như vậy, có phải nói rõ mỹ nhân khúc gỗ cất giấu một ngọn lửa nhiệt tình hừng hực trong lòng. Chọn nam nhân dựa vào phương diện kia, thật là đặc biệt, xem ra sau này càng phải thêm cố gắng mới được. Nhìn hai nam nhân bên cạnh, sẽ không phải trước đó đã thử một lần mới có thể tuyển chọn......
Băng Cơ có chút do dự, cảm giác mình giống như là một vật thí nghiệm, bị người lợi dụng, làm cho hắn không cam lòng.
"Làm sao vậy? Đã lâu như vậy còn chưa chịu làm sao?"
|
Chương 5: Yêu thương táo bạo
Băng Cơ có chút chóng mặt, mà Liễu Khanh Nhan không cho phép hắn tỉnh táo, đã đưa tay vạch vạt áo ra.
"Á, có thể hay không, chờ một chút, ta hôm nay còn chưa có chuẩn bị tốt......"
Mỹ nhân thật sự là thái quá, quả thực chính làm cho người ta ăn không tiêu.
Chẳng lẽ mấy năm nay, hắn không ra ngoài chỉ thường niên ở lại trong sơn cốc, làm cho tin tức bị bế tắc. Hắn không biết nhân gian hiện nay lưu hành yêu thương táo bạo sao?
"Chuyện này ngươi không cần phải chuẩn bị, chỉ cần hưởng thụ, một đại nam nhân nhăn nhăn nhó nhó còn thể thống gì."
Lúc này thật sự là hết chỗ nói rồi.
Rõ ràng là chuyện khó mở miệng, vậy mà mỹ nhân khúc gỗ nói ra rất thuận miệng còn rất chân chính. Làm cho Băng Cơ sửng sốt lại sững sờ, hắn phát hiện chỉ trong chốc lát hắn đã ngớ ngẩn nhiều lần, cái này thật sự không phải tác phong của hắn.
"Phải, phải, ta cũng không có từ chối, huống chi còn là mỹ nhân mời, chỉ là ta còn chưa tắm rửa xông hương, thân thể có chút không sạch, ý tốt của mỹ nhân ta khó mà thực hiện."
Ngay khi Băng Cơ cho rằng thoát kiếp nạn này, trong nội tâm còn nhủ thầm có một ngày nhất định sẽ xử lí đẹp mắt người này. Còn dám trêu chọc hắn, người này đã quên ai mới là chủ nhân nơi đây.
"Sự việc này, ta cũng không phải người tùy tiện, chờ ngươi tắm xong là được."
Đây là có ý gì?
Ngươi không phải người tùy tiện, chẳng lẽ ta chính là người tùy tiện sao?
Băng Cơ thở hồng hộc, không khỏi trợn mắt nhìn chằm chằm Liễu Khanh Nhan.
Liễu Khanh Nhan an ủi.
"Không cần sốt ruột, háo sắc không phải tốt. Là ta không tốt, đã không nghĩ đến ngươi chờ đợi lâu như thế. Ngươi cũng thiệt là, ở nơi này lâu như vậy, đã bao nhiêu năm không giải quyết, như vậy không tốt cho sức khỏe. Loại sự tình này cần được giải quyết triệt để, nghẹn lâu đối với thân thể không tốt. Ngươi cũng đừng ngượng ngùng, tất cả đều là nam nhân, ta có thể hiểu được."
"... ..."
Băng Cơ đen mặt.
Âm thầm rít gào, ngươi không nói lý, ngươi cái gì cũng không biết!
Liễu Khanh Nhan nói chuyện, cũng không cho Băng Cơ cơ hội chen vào. Cái tư thế kia, cái cử động kia, làm nơi này trở thành khuê phòng, rất là tùy ý.
"Người đâu."
Hai tiểu đồng xuất hiện với tốc độ rất nhanh, cũng không biết từ chỗ nào xuất hiện. Chủ nhân nhà mình dùng tư thế uyển chuyển ôm một người nam nhân, còn thở phì phò, ánh mắt mơ màng. Bọn họ vừa nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đỏ ửng, không biết là thẹn thùng hay bị sắc đẹp dẫn dắt động tâm tư, ôm lấy đầu nhìn mũi chân.
"Công tử có chuyện gì."
Hai người hầu cũng không dám nhìn thẳng, đứng run rẩy.
Băng Cơ cũng biết bộ dáng mình bây giờ bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm, trong nội tâm càng khó chịu, hắn không phải yếu thế như vậy.
"Các ngươi mau mau chuẩn bị, chủ nhân nhà các ngươi thân thể rất khó chịu, cần tắm rửa. Các ngươi là nô tài mà chút chuyện nhỏ cũng không biết, giữ lại mấy phế vật các ngươi còn dùng làm gì? Nể tình các ngươi xưa nay tương đối trung thành, chuyện này ta cũng không so đo. Được rồi, còn thất thần làm gì, nhanh đi chuẩn bị nước ấm mang đến."
Người hầu kinh hãi, trừng to mắt nhìn. Người mù vẻ mặt nghiêm túc tựa như là chủ Hoa Âm Các, trong nội tâm họ nói thầm đây là chuyện gì, chẳng lẽ năng lực hiểu biết của bọn họ có vấn đề, còn nữa chủ nhân đã chấp nhận người mù...... thành người của chủ nhân.
Không có cách nào, hai người hầu do dự, đành phải dùng ánh mắt cầu xin hướng chủ nhân của bọn họ.
"... ..."
Chủ nhân giống như muốn nói. Có thể được người mù sờ vuốt dâm mỹ mà mặt chủ nhân có vẻ nhăn nhó.
"Sao háo sắc như vậy, ở nơi này còn có người ngoài. Ngươi nghĩ ta mở cửa làm cái chuyện kia để mọi người quan sát sao. Ngươi thật đúng là xấu tận xương cốt, trong đầu cũng chỉ có nghĩ những thứ đó. Được rồi, một hồi ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, ta theo ngươi là được."
Người nọ rất biết an ủi.
Chủ nhân giống như là gật đầu vội vàng...... Đúng rồi, chính là như vậy, mắt đỏ rực, hơi thở thô, còn nữa trong lồng ngực như bị đè nén thống khổ......
"... ..."
Đây quả thật là chủ nhân nhà mình sao.
Háo sắc, thật là háo sắc nha. Nhưng mà người mù kia cũng không đẹp cho lắm. Trong sơn cốc này ai cũng có thể đẹp hơn so với hắn. Vậy mà chủ nhân lại thích bộ dáng này. Chẳng lẽ chủ nhân không thích người nhà mình, mà thích người bên ngoài sao?
Hai người hầu tự mình nghĩ rồi trong lòng chấn kinh, vụng trộm lau mồ hôi, rất cung kính lui ra, đối với người mù này càng thêm sợ hãi.
Thật là lợi hại, phàm nhân mà lợi hại đến mức làm cho một người cường đại như chủ nhân có thể thuận theo.
Liễu Khanh Nhan không biết uy danh của mình trong lúc vô tình lại tăng lên theo một cách thức vô tiền khoáng hậu.
"... ... Ngươi đây là ý gì?"
Không chỉ không cho hắn lên tiếng, cả tư tưởng cũng bị bóp méo.
"Ta chỉ là nói ra lời trong lòng của ngươi. Ngươi không phải là nghĩ như vậy sao? Ta lại không có nói sai cái gì, ngươi chột dạ...... là thẹn thùng sao?"
"Ta không có!"
"Còn không thừa nhận, ngươi sao không được tự nhiên?"
"... ..."
Yên lặng không nói gì, Băng Cơ quay đầu, không để ý tới nữa. Hắn là người cao ngạo, tu vi lại rất cao, chưa từng bị bực tức. Thoáng một cái Hoa Âm Các lại an tĩnh, hai người đều không nói lời nào.
Liễu Khanh Nhan tuy nhìn mặt ngoài như chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng còn e ngại. Dù sao tu vi hai người cách nhau quá xa, Băng Cơ chỉ cần khẽ nhất ngón tay Liễu Khanh Nhan liền xong đời. Nhưng không thể để như vậy, dù ở vào thế yếu, lại không muốn yếu thế, còn không bằng thuận thế đè sập thanh thế của Băng Cơ.
"Chúng ta......"
"Công tử, nước ấm đã chuẩn bị xong."
Còn chưa nói thì hai người hầu đã mang một cái bồn nước ấm rất lớn khói bốc lên nghi ngút tiến vào, cũng đặt một cái bình phong trong phòng.
"Tiểu nhân đến hầu hạ hai vị công tử tắm rửa."
Liễu Khanh Nhan nói:
"Không cần, chỉ một mình ta là được rồi, các ngươi đều lui ra đi. Nếu có gì cần, ta sẽ phân phó, các ngươi cứ ở bên ngoài chờ."
Liễu Khanh Nhan cũng quay sang trấn an Băng Cơ.
"Chúng ta đi tắm rửa nha."
Lời này nói rất hay. Hơn nữa, giờ phút này điều kiện cũng tốt.
Theo đạo lý mà nói Băng Cơ có lợi hơn, tuy chân đi không được, mắt lại nhìn thấy. Nói tới 'tắm rửa' sẽ làm cho người ta có ý niệm xấu trong đầu, Băng Cơ lại cảm thấy toàn thân khó chịu, không thoải mái, cảm giác mình là người bị hại.
"Được."
Hắn còn không tin, một người mù có thể cùng hắn so cái gì, giống như trong miệng người này nói đều là nam nhân sợ cái gì.
Băng Cơ uốn éo trở lại xe lăn. Liễu Khanh Nhan rất thuận tay bắt lấy hắn, bước theo sát, hoàn toàn không thấy sắc mặt âm trầm dọa người của Băng Cơ.
Đến sau tấm bình phong, đã thấy bồn gỗ chứa nước ấm. Bồn gỗ có chút cao, đến phần eo người đứng, Băng Cơ lại ngồi ở xe lăn.
"Ngươi làm gì?"
Giọng Băng Cơ có chút tức giận.
Bởi vì Liễu Khanh Nhan lại làm chuyện đáng giận. Tay của người mù này lần nữa làm loạn trên mình hắn, còn vô cùng thuận tay và rất tự nhiên.
"Ngươi choáng váng sao, tất nhiên là giúp ngươi. Ngươi muốn tắm rửa mà không cởi sao?"
"Đúng, ta không cởi."
"... ... được rồi, không cởi."
Băng Cơ thở dài một hơi, cuối cùng xong việc.
"Ngươi đang làm gì đó, ngươi buông ra cho ta, nhanh lên."
Hắn đã quên dùng pháp lực, giống như đứa bé đang làm nũng, chỉ đơn thuần giãy dụa thoát khỏi trói buộc bên hông.
"Ta ôm ngươi vào."
"Ầm..đùng."
Âm thanh rơi xuống nước, nhưng tư thế không thế nào tốt, Băng Cơ uống một ngụm nước lớn, quần áo cùng tóc đều ướt cả.
Liễu Khanh Nhan lại cầm lấy khăn được để sẵn bên cạnh bồn.
"Ngươi.... ngươi đang làm gì đó?"
Có chút sợ mà run rẩy chất vấn, giống như là bị khi dễ, hắn không còn là Băng Cơ của Thần Tích Tuyết Phong.
Liễu Khanh Nhan chớp chớp mắt, rất là vô tội nói:
"Giúp ngươi kỳ lưng mà."
Băng Cơ rùng mình một cái, lắc đầu liên tục.
"Không, không cần, ta tắm một mình, mỹ nhân lui ra đi. Khụ khụ, ta ngại ngùng khi có người, mỹ nhân hơi đường đột."
Hắn thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, mỹ nhân cười rộ lên lại có lực đe dọa, rõ ràng con mắt nhìn không thấy, nhưng cặp mắt giống như là nhìn thấu hết thảy.
"Ngươi không muốn ta làm sao, vậy buổi tối làm hay sao?"
"Khụ khụ......"
Quả nhiên phát hiện mỹ nhân hào phóng thật khó tiếp thu.
"Ngươi làm sao vậy?"
"... ... Bị sặc nước."
Đánh chết cũng không thừa nhận là nói bị sặc. Hắn muốn trấn định, phải trấn định.
"Vậy buổi tối, bây giờ còn sớm, đến buổi tối còn lâu. Ban ngày kỳ thật có thể làm rất nhiều chuyện như đánh đàn, ngắm hoa..... cái gì cũng có tình thú. Một hồi ta dẫn mỹ nhân đi."
Băng Cơ thật sự không muốn nói về vấn đề này. Nếu có thể một chưởng đánh chết cho xong việc là tốt rồi. Nhưng thật vất vả mới tìm được một người thú vị, có được trò chơi mới, đánh chết thì có chút không nỡ.
"Tình thú là cái gì? Ngươi, không biết làm chuyện phòng the càng có tình thú sao?"
"... ..."
|