Đem Em Về Làm Thê Tử
|
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #45: Nỗi buồn đơn giản Chương 45: Nỗi buồn đơn giản Có một kiểu người, rất thích sự ổn định. Họ để mãi một kiểu tóc, mặc mãi một kiểu phối quần áo quen thuộc. Đi ăn uống bên ngoài, họ cũng chỉ chọn những quán ăn mà mình hay đến, ăn những món mà mình từng ăn rồi. Họ rất ngại thay đổi. Lười khám phá những thứ mới mẻ. Ngay cả trong tình yêu, họ cũng sẽ chọn một người để có thể dành cả cuộc đời để yêu. Và khi phải quên một người, họ cũng mất đi cả đời để có thể gạt bỏ... Trong số hàng nghìn triệu con người đang sống trên Trái Đất này, Từ Cảnh Minh lại là loại người như thế. Tuy tính tình có chút bộc trực và nóng nảy, nhưng cậu rất ổn định về mọi mặt. Nếu đã thích cái gì, cậu sẽ toàn tâm theo đuổi, toàn tâm yêu thích. Nhưng nếu đã ghét cái gì, có đáng giá cỡ nào cậu cũng sẽ không một chút để ý. Con người Từ Cảnh Minh là như thế cho nên trái tim và tâm trí của cậu thường rất khổ sở. Từ ngày dọn hành lý để đi đến một nơi hoàn toàn cách xa khu đô thị sầm uất kia, Từ Cảnh Minh dọn đến một vùng quê tuy có hơi hẻo lánh nhưng rất thích hợp cho tâm trạng của cậu. Hàng xóm xung quanh không nhiều lắm, chủ yếu là những người già và mấy đứa trẻ. Ở gần khu cậu ở còn có một viện mồ côi. Kỳ lạ, viện mồ côi này nằm sâu trong một ngôi làng, nơi đó còn có cả bìa rừng như trong phim. Từ Cảnh Minh ngày đầu dọn đến khá chật vật vì cậu phải tiêu tốn kha khá số tiền mình dành dụm được. Ngày đầu tiên, cậu chưa chọn được một ngôi nhà như ý, cho nên cả đêm phải xin ở nhà trong viện mồ côi kia. Mặc dù chỉ có một đêm ngủ nhờ nhưng nơi ấy có những con người khiến Từ Cảnh Minh không thể nào quên được. Những tiếng cười nói bi bô ngây ngô thuần tuý, những mạch cảm xúc non dại bỗng lôi kéo cậu trở về quá khứ, khoảng thời gian mà cậu mất mẹ phải sống tự lập một mình. Xem ra, Từ Cảnh Minh cậu rất có ý chí vươn lên đó chứ! Ngày thứ hai, Từ Cảnh Minh đã thuê được một căn nhà nhỏ, cũng rất vừa túi tiền. Dọn hành lý vào, cậu bỏ ra một ngày để dọn dẹp nơi ở mới của mình với lời hứa rằng, mình sẽ phải ở thật ngăn nắp và gọn gàng, vì bây giờ không còn Tiểu Khả Ái bên cạnh nữa. Cả ngày mệt nhoài vì phải dọn dẹp từ A đến Z, bên ngoài vừa nhấm nhem tối thì Từ Cảnh Minh cũng hết sức lực mà ngã mình xuống ghế. Đồ dùng trong nhà cũng được cậu mua lại từ những vật dụng đã sử dụng qua, cho nên giá tiền rất rẻ. Vốn từ nhỏ cuộc sống đã khó khăn nên đối với những điều này, Từ Cảnh Minh không cảm thấy áp lực cho lắm. Ngược lại, khi thoát khỏi cái chốn đô thị sầm uất với biết bao nỗi đau kia, Từ Cảnh Minh còn cảm thấy rất nhẹ nhõm nữa. Chỉ cần không phải đối diện với con người đó mỗi ngày sẽ khiến cho tâm trí cậu phần nào ổn định hơn. Nằm trên ghế thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì Từ Cảnh Minh mới phát hiện trời đã sáng. Lục đục ngồi dậy, Từ Cảnh Minh uể oải vươn vai rồi định bụng sẽ đi nấu đồ ăn sáng rồi ra ngoài tìm việc làm. Vừa đứng dậy đi qua cái ghế dài liền va phải một vật cứng nằm dưới đất. Cái chân bị va chạm đau đến nhăn mặt, Từ Cảnh Minh từ trong cơn buồn ngủ tỉnh táo hẳn, cúi xuống nhìn qua vật cứng kia thì đôi lông mày khẽ nhíu lại. Chẳng biết cái khung ảnh kia ở đâu chui ra, vừa vặn nằm ngay sát gầm ghế. Rõ ràng hôm qua Từ Cảnh Minh đã dọn dẹp kỹ lắm rồi, làm sao có thứ này nằm lăn lóc như thế chứ? Mà...cái khung ảnh này trông thật quen quá. Từ Cảnh Minh ngồi xổm trên đất, vươn tay cầm lấy khung ảnh lên nhìn, bất giác hàng mi khẽ cụp xuống. Thật là, có phải vì quá quẩn trí mà cả thứ này cậu cũng bỏ vào trong hành lý hay không? Thứ đồ này...phải nên được bỏ vào thùng rác chứ? Nghĩ rồi Từ Cảnh Minh hạ quyết tâm đứng dậy đi đến bên thùng rác, tay giơ cao lên đặt vào giữa trọng tâm của vòng tròn. Chỉ còn một bước buông tay nữa thôi, cái thứ này sẽ nằm trong đó, mọi thứ sẽ trở về ban đầu. Đồng hồ nặng nề nhích từng giây từng phút, song Từ Cảnh Minh cũng không thể tiến tới bước cuối cùng kia. Nhắm chặt mắt, cậu thở mạnh ra một hơi, tự bảo với chính mình, dù cho có thứ này ở gần mình thì mình cũng không lay động thêm lần nào nữa. Đã tự nói với lòng như thế, sau đó, cậu lại đặt khung ảnh kia trở về vị trí ban đầu. Trong khung ảnh, một khuôn mặt thoáng nét nghiêm nghị mà nở nụ cười. " A Minh, cậu lại tới trễ nữa rồi! Ông chủ sẽ xử đẹp cậu cho coi." Từ xa, một cậu thanh niên vóc người tuy nhỏ nhắn nhưng sức khoẻ lại rất tràn trề năng lượng. Cậu ta đang khuân một thùng hàng trên vai, thấy Từ Cảnh Minh mới bước vào liền nhắc nhở. Cái giọng cậu ta là người vùng quê nên hơi khó nghe, Từ Cảnh Minh đứng mất một lúc mới hiểu được điều cậu ta nhắc nhở. Vừa mới định trả lời thì từ phía sau có một cỗ lực áp tới, đánh thẳng vào lưng Từ Cảnh Minh. Đau điếng, Từ Cảnh Minh nhăn mặt nhưng không dám hé miệng nửa lời, vì cậu biết thừa là ai vừa dùng bạo lực với mình. Quay người lại, nhìn người kia vẻ mặt tức giận, Từ Cảnh Minh hít sâu một hơi, " Ông chủ, em xin lỗi!" Người được xưng ông chủ này có cái đầu hói, chòm râu dê trông rất biến thái, đôi mắt ti hí với đôi môi mỏng. Nói chung, ông ta xấu không thể nói gì được. Đã xấu xí lại còn hung dữ, trên đời này làm sao còn sót lại một người như thế chứ? Từ Cảnh Minh đã bao lần tự hỏi bản thân sau đó thì bất lực. Những người xấu và ác thì luôn có uy quyền, thật đáng ghét!!! " Lại đi trễ, hôm nay là lý do gì? Thức khuya làm việc? Thức khuya coi đá banh? Đồng hồ bị hư? Xe bị bể bánh?" Cái đó...đều đã nói hết rồi. Từ Cảnh Minh trong bụng thầm kêu gào, sau đó cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện, " Hôm nay từ nhà đến đây, em gặp phải bọn lưu manh, bọn nó chặn đường đòi tiền. Em không cho, vì thế nên..." " Lý do lý trấu!" Ông chủ một cú tẩn thẳng vào đầu Từ Cảnh Minh, mắt liếc lạnh, " Ở đây chưa bao giờ xảy ra cướp bóc!" Nói rồi ông ta xoay người đi vào trong. Từ Cảnh Minh một bên chịu đau, một bên ấm ức nghĩ, rõ ràng bọn chúng chặn đường gây sự mà? Nhưng kể ra cũng đúng, cậu đã ở khu phố này được sáu năm rồi, trong sáu năm đó cũng không xảy ra chuyện gì bất thường. Vì sao dạo gần đây số mạng cậu luôn bị mấy thứ âm binh kia đeo đuổi không dứt? Ban ngày bị chặn đường đòi tiền, ban đêm về thì bị chặn lại gây sự? " Mau làm việc đi." Ở bên cạnh bỗng có người nhắc nhở, giọng người này cũng khá trầm làm cho Từ Cảnh Minh giật mình. Cái giọng điệu đó...có hơi quen thuộc. Mỗi lần người kia nói chuyện với cậu, cậu đều cảm thấy rất khó chịu. Khó chịu vì tính tình người kia vô cùng nghiêm túc, khó chịu vì giọng điệu người kia đôi lúc thật ôn nhu, khó chịu vì...người kia thật sự có vài nét rất giống với con người ấy. Người kia là một đàn anh của Từ Cảnh Minh, làm việc trong cửa hàng này lâu năm rồi. Người đó cũng là người hay nhắc nhở và răn đe Từ Cảnh Minh nhất. Công việc của Từ Cảnh Minh tương đối nhẹ nhàng. Cậu thường đứng bán hàng trong cửa hàng tiện lợi, từ sáng sớm cho đến mười giờ rưỡi đêm mới tan tầm. Mỗi ngày đều xoay đi ngoảnh lại ngần ấy công việc, tuy nhàm chán nhưng cũng nhàn hạ. Tiếng máy tính tiền liên tục vang lên tít tít, hôm nay khách mua hàng cực kỳ đông đúc, điều này làm cho Từ Cảnh Minh mặt vui như nở hoa. Vì ông chủ từng bảo rằng, nếu như lượng khách mua đồ mà đông thì cậu sẽ được tiền hoa hồng. Lý do à? Vì ngoài công việc đứng bán hàng và tính tiền cho khách thì Từ Cảnh Minh còn được giao cho trọng trách là lôi kéo khách mua đồ nữa. Tuy là cửa hàng tiện lợi nhưng trong đây cũng bán nhiều thứ khác. Nhất là truyện tranh. Ông chủ mở cả một quầy truyện tranh riêng, và nhiệm vụ của Từ Cảnh Minh là lôi kéo mấy nữ sinh vào đây phải mua ít nhất một quyển. Nhiệm vụ này đúng là khó khăn nhưng với Từ Cảnh Minh thì nó dễ như ăn cháo. Trời đã cho cậu gương mặt điển trai cùng với giọng điệu giỏi dụ dỗ người khác nên mọi việc đều đâu vào đó. " A Minh, bọn em lại đến nữa đây!" Giọng điệu lanh lảnh của mấy nữ sinh vang từ bên ngoài. Từ Cảnh Minh ngẩng mặt liền phát hiện đó là những khách hàng truyện tranh thân thuộc của cậu, trên môi ngay lập tức trưng ra nụ cười chết người. Mau chóng di chuyển sang bên đó, Từ Cảnh Minh chào hỏi thân thiện: " Mấy em vừa tan học đấy à?" " Phải a, cũng đến giờ ăn trưa rồi còn gì." Một cô nàng đáng yêu cười tít mắt nói. Lúc này Từ Cảnh Minh mới nhận ra đã đến giờ ăn trưa. Ngay khi nhận thức được điều đó, cái bao tử của cậu liền kêu vài tiếng làm cho mặt ai đó đỏ lựng. Mấy cô nàng kia vô tình chứng kiến được, đôi mắt đã thầm hiện lên hai trái tim thật to. Đối với bọn họ, Từ Cảnh Minh khá đẹp trai và đáng yêu, tính tình như trẻ con mà cũng thật lưu manh. Nhưng lưu manh kiểu này thì mấy cô nàng cũng chấp nhận. " Hôm nay có truyện mới nhập về, truyện này rất hay đó." Từ Cảnh Minh vui vẻ chỉ về quầy truyện tranh, lôi ra một cuốn rồi không ngớt lời khen ngợi. Mấy cô nàng chỉ biết đứng đó cười tíu tít cả buổi, song, nhiệm vụ của Từ Cảnh Minh cũng hoàn thành tốt đẹp. " Oa~ Cuối cùng cũng xong, hôm nay thực là đông khách a." Từ Cảnh Minh vươn vai một cái, nói bâng quơ với chính mình. Từ xa, cậu thanh niên nhỏ người khoẻ khoắn bỗng cười lớn, " Haha A Minh à, cậu đừng lấy bộ mặt đẹp trai đó ra mà dụ dỗ người ta chứ. Như vậy là thất đức lắm à!" Nghe thế, Từ Cảnh Minh quay sang, lườm lườm, " Cậu vừa mới bảo gì? Tớ đây còn có đức để thất à?" Sau đó thì cười một tiếng lưu manh. Ba năm làm việ ở đây, đối với mọi người trong cửa hàng thì tính tình của Từ Cảnh Minh có hơi lưu manh nhưng lại chơi rất tốt, rất có chí khí của nam tử hán. Khi một anh em gặp chuyện, cậu sẽ không ngần ngại ra tay giúp đỡ, giúp một cách hết mình. Cho nên dù cậu có nói chuyện lưu manh cỡ nào thì vẫn được mọi người yêu mến. Nhưng đôi khi con người ta lại không thể nhìn xuyên thấu được tâm khảm của một người. Ngoài mặt cười nói vui vẻ như mọi chuyện đều ổn, nhưng bên trong đau đớn dằn vặt, nào có ai thấu? Giờ ăn trưa đến rồi, Từ Cảnh Minh một mình đi ra sân sau của cửa hàng, cầm một hộp cơm rồi ngồi ở đó ăn. Phía sau đối nghịch hẳn với khu phía trước, không gian yên tĩnh hẳn, chỉ còn có tiếng mèo kêu moew moew. Đó là con mèo hoang được Từ Cảnh Minh lén lút nuôi ăn. Cứ mỗi buổi trưa, nó sẽ chạy đến đây, ăn một phần thức ăn của cậu rồi sẽ ngồi im bên cạnh chân cậu, nghỉ ngơi. Cả hai cứ thế đắm chìm trong thế giới riêng của mình, mọi thứ tĩnh lặng khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt. Từ Cảnh Minh lúc này không còn bộ mặt vui vẻ lưu manh như hồi nãy nữa, thay vào đó là một biểu cảm khác hoàn toàn. Cậu đặt hộp cơm ăn một nửa xuống đất, dịu dàng vuốt ve đầu con mèo rồi ngồi tựa lưng vào tường, ánh mắt dừng lại ở một điểm nào đó vô định. Những lúc thế này chính là lúc cậu cảm thấy bản thân nhu nhược nhất. Một ngày có hai mươi bốn tiếng thì cậu sẽ dành hơn nửa ngày để làm việc và giả vờ vui vẻ. Còn những giờ khắc còn lại, cậu sẽ tự chìm đắm trong nỗi buồn của mình. Nỗi buồn của cậu đơn giản lắm. Cậu muốn quên một người, rất muốn quên một người nhưng cho dù cố gắng đến mức nào đi nữa, cậu cũng không thể gạt nổi những hình ảnh kia ra khỏi tâm trí của mình. Từ Cảnh Minh, đã sáu năm rồi, tại sao mày vẫn cố chấp như vậy? Đầu óc này, trái tim này đều chẳng còn nghe lời mày nữa. Thật vô phế... Cậu bỗng dưng cảm thấy bực tức vô cớ, dùng chân đá văng hòn đá bên dưới làm cho chú mèo bên cạnh ngước mắt nhìn, đôi mắt màu xanh trong vắt đang nhìn chăm chú vào người chủ của mình. " Meow~" Nó kêu một tiếng, sau đó cụp đuôi chạy đi mất. " Cả mày cũng bỏ tao à?" Từ Cảnh Minh ấm ức nhìn theo bóng dáng màu đen huyền nhuyễn kia, cười chua xót một cái. Ngay lúc này, từ đằng sau có giọng nói vọng đến, " Ai lại bỏ cậu?" "..." Từ Cảnh Minh lần này thật sự bị doạ, cậu đứng phắt dậy, quay người mới biết đó là cái người mà cậu không muốn nói chuyện cùng. " Anh ra đây làm gì?" Cậu hậm hực hỏi. Người kia nhìn cậu, ngồi xuống bậc tam cấp rồi cười một tiếng, " Nơi này là cậu mua à? Sao lại không cho tôi đến?" Bị người kia nói như vậy, Từ Cảnh Minh cũng chẳng còn cách phản kháng lại. Vì cậu đâu bỏ tiền ra mua đứt nơi này... Suy nghĩ một lúc, cậu mới ngồi xuống bên cạnh, nhưng lại không nói gì cả. Mải cho đến khi bầu không khí trở nên kỳ quái, người kia mới mở miệng nói: " Từ lâu tôi đã muốn hỏi cái này. Cậu có phải là tội phạm bị truy nã không?" " Cái gì?" Từ Cảnh Minh quay sang trừng mắt, " Anh nghĩ thế nào lại nói tôi là tội phạm?" Người kia nhìn biểu tình của cậu mà buồn cười không nhịn được, " Haha...tôi chỉ là hỏi như vậy thôi, vì tôi cảm giác cậu là đang chạy trốn đến đây." Anh ta...đang nói gì vậy? Từ Cảnh Minh sững người khi nghe người kia nói trúng tim đen của mình, nhưng bản thân cậu lại không muốn thừa nhận điều đó. Suy cho cùng, cho đến hiện tại, mình vẫn tiếp tục trốn tránh đó thôi. " Cậu đang buồn chuyện gì à? Tôi nhìn cậu ấy, tôi chỉ thấy cậu rất đáng thương." Người kia liên tục công kích những câu nói kỳ quái làm cho Từ Cảnh Minh đứng ngồi không yên. Cậu muốn đứng dậy rời khỏi đó nhưng lại cảm thấy có chút nuối tiếc nếu như lần này không trò chuyện cùng người kia. Mà nếu ngồi lại đây, nghe anh ta thuyết giáo thì lại không đủ dũng khí mà chấp nhận sự thật. Người kia lúc này nhìn cậu, thở nhẹ ra, " Đừng giả vờ vui vẻ nữa, chuyện đó khó lắm, cậu đã giỏi lắm rồi. Hãy thả lõng bản thân một lần đi. Cứ buồn cho thật đã, cứ khóc cho thật sảng khoái, cứ thả trôi cảm xúc đi. Còn không, nếu cậu hận ai đó, cứ đến trước mặt người đó, mắng nhiếc thật nhiều, đánh một trận đã tay rồi dẹp hết." Từ Cảnh Minh im lặng lắng nghe người kia nói, trong lòng có chút dao động. Đã sáu năm nay, cậu ngày nào cũng phải giả vờ vui vẻ, giả vờ cười nói, giả vờ như mọi chuyện quá khứ đã thật sự qua. Nhưng không ai nghĩ đến, mỗi đêm cậu đã phải chật vật với những cơn ác mộng, những nỗi nhớ gào thét trong lòng. Cái đó...thật sự rất mệt mỏi. " Nếu không ngại, cậu thử để tôi giúp cậu xem."
|
Chương 46: Tôi đang rất vui Nghiêm Thần vẫn nói ra cùng với ngữ khí rất bình thản, cứ như anh vừa bảo rằng, tôi đói quá mà thôi. Trong khi đó, Từ Cảnh Minh thì lại vô cùng hoang mang trước lời ngỏ đầy kỳ quái của người kia. Giúp đỡ? Giúp đỡ kiểu gì đây? Bộ anh biết tôi đang vướng mắc chuyện gì à? Anh nói nghe hay như thế đấy! Từ Cảnh Minh trong lòng không phục, vẻ mặt khó coi làm cho Nghiêm Thần hơi mỉm cười. Anh bỗng thu ngắn khoảng cách giữa hai người, rất ái muội cất giọng: " Cậu không tin tôi sao?" Tin anh, nhưng tin cái gì? Trừng lớn mắt nhìn Nghiêm Thần, lúc này Từ Cảnh Minh mới phát hiện hơi thở của người kia đang dần dần xâm chiếm lấy, khoảng cách ngày một gần hơn. Chẳng mấy chốc, chóp mũi của cả hai đã chạm nhau khiến cho Từ Cảnh Minh cảnh giác mà bật lùi về sau. Cậu mau chóng đứng dậy, nhưng không cẩn thận đã vấp phải bậc thang, tạo một tư thế ngã nhúi ra sau. Nghiêm Thần cũng đứng dậy nhưng chỉ vươn một tay, dùng ít lực để níu người kia đứng cho vững. Cả hai cứ thế dây dưa đến một lúc, sau khi Từ Cảnh Minh đã bình tĩnh lại, cậu mới dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh, " Anh rốt cục muốn nói gì? Giúp đỡ tôi bằng cách gì đây?" Nghiêm Thần điều chỉnh tư thế cho nghiêm túc, hai tay rút vào túi quần, môi vểnh lên cười nhẹ, " Bằng cách đơn giản nhất. Chẳng phải cậu đang thất tình à? Tôi sẽ giúp cậu hết thất tình." " Khỉ!" Từ Cảnh Minh nhịn không được mắng một tiếng thô tục rồi lập tức xoay người, hoàn toàn đem những lời người kia vừa nói ném ra sau đầu. Trước khi rời khỏi đó, cậu còn bỏ lại một câu: " Cho dù tôi có thất tình cũng không cần anh đến giúp. Anh nghĩ anh có năng lực phi thường sao?" Dứt lời, bóng dáng cậu mất hút. Nghiêm Thần vẫn đứng lặng một chỗ, hai bàn tay thong thả rút ra khỏi túi quần, cầm lấy một điếu thuốc mà rít một hơi. Ngoảnh đầu nhìn vào bên trong, anh thấy Từ Cảnh Minh lại tiếp tục bộ dạng cười nói vui vẻ như lúc nãy mà có chút đau lòng. Tại sao cậu lại cố chấp quá vậy? Ba năm nay, tôi vẫn luôn âm thầm quan tâm cậu như vậy, lẽ nào cậu lại không nhận ra? Giờ ăn trưa trôi qua nhanh chóng, Từ Cảnh Minh cùng mọi người đều đã quay trở lại công việc của mình. Buổi chiều là lúc cửa hàng đông khách nhất, lại có thêm một tốp học sinh ghé qua để mua thêm mấy cuốn truyện. Một ngày làm việc tưởng chừng vui vẻ nhưng đến hơn tám giờ rưỡi tối, Từ Cảnh Minh lại phải đón tiếp vài vị khách không mấy lịch sự. Cánh cửa reo lên vài tiếng leng keng, tầm mắt của Từ Cảnh Minh nhanh chóng di chuyển về phía đó, phát hiện có một nhóm thanh niên mặt mũi hung tợn, cánh tay xăm trổ không ít đang bước vào. Nhìn qua một lượt, cậu liền biết bọn họ đều không phải loại người gì tốt lành, đặc biệt là cái tên có bím tóc sát da đầu, đôi lông mày đen rậm càng khiến cho gương mặt hắn ta hung dữ côn đồ. Trong lòng không một chút thoải mái đón tiếp, nhưng vì đây là công việc của mình, Từ Cảnh Minh vẫn phải đứng dậy, niềm nở hỏi: " Xin chào quý khách." Giọng nói của cậu ngay lập tức thu hút sự chú ý của tên đầu sỏ. Hắn ta ngậm một que tăm trên môi, đôi mắt láo liên quan sát Từ Cảnh Minh. Ánh mắt kia dường như rất thích thú khi nhìn cậu, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái. Từ Cảnh Minh khẽ chau mày, bất đắc dĩ đối mặt với hắn mà mỉm cười thân thiện. Sau khi cả bọn chọn một ít đồ rồi mang đến chỗ tính tiền, một trong những tên đó đã lưu manh ném vài món đồ về phía của Từ Cảnh Minh, cất cao giọng: " Tính tiền cho anh lẹ." Từ Cảnh Minh cúi mặt nhìn mấy món đồ mà bọn chúng chọn, toàn là những thứ nguy hiểm như dao rọc giấy, dao lam khiến cậu chau mày. Vì không muốn dây dưa đến bọn nó nên cậu mau chóng tính tiền rồi gói đồ lại. Sau khi xong xuôi, cậu đẩy đồ về phía tên đầu sỏ, " Của quý khách là 100 đồng." Tên kia khẽ cười một tiếng, giọng cười của hắn nghe thật chói tai, cộng thêm cái liếm môi đầy ghê tởm kia nữa. Từ Cảnh Minh nhất quyết không nhìn hắn thêm lần nào, chỉ cúi mặt chuẩn bị tiền thối. Nhưng khi tờ tiền được đặt lên bàn tính, tên kia nói, " Chết rồi, thiếu mất mười đồng, hay cho bọn anh thiếu đi." "..." Mẹ nó. Từ Cảnh Minh mắng thầm trong đầu, nhưng vẫn ngẩng mặt nhẫn nhịn nói, " Chuyện này tôi không quản được. Nếu không đủ, quý khách có thể bỏ lại một thứ." " Bỏ lại một thứ à?" Tên kia lại có cái biểu tình gớm ghiếc kia mà cười, tay cầm lên một con dao lam đưa trước mặt Từ Cảnh Minh, " Anh muốn bỏ lại cái này." Ngay khi Từ Cảnh Minh định vươn tay nhận lấy dao lam cất về chỗ cũ thì hắn bất ngờ dùng nó rạch một đường trên tay cậu, máu chảy ra một đường dài, rỏ xuống cả bàn tính. Trong cửa hàng bỗng lặng như tờ, xung quanh những nhân viên khác đều chứng kiến được hành động khốn nạn của bọn người kia nhưng không dám hó hé. Chính Từ Cảnh Minh còn bất động trước sự việc vừa rồi. Cậu mặc cho máu đang chảy ra không ngừng, nắm tay còn lại đều siết chặt lại từ bao giờ, chỉ còn tung một cú quyết định nữa thôi. " Haha, xin lỗi nhé, bọn này không cố ý đâu." Một tên khác cười chen vào, và sau đó thì lãnh phải một cú đấm của Từ Cảnh Minh. Cậu dùng lực khá mạnh khiến cho tên đó ngã nhoài ra sau, mông tiếp đất, chỉ biết khóc ra nước mắt. Những tên còn lại lập tức ra đòn, đánh phải đấm trái, một mình Từ Cảnh Minh phải chọi lại hết ngần ấy tên khiến cậu kiệt sức. Bản thân đã không dư máu, bây giờ nếu như đánh một trận ra trò thì cậu sẽ nhập viện mất. Trong đầu đang suy nghĩ khả năng sống sót quá ít, Từ Cảnh Minh bỗng lùi về sau một bước, gương mặt né tránh một bên, cứ như chấp nhận chịu đòn. " Ách!!" Cứ nghĩ rằng cú đấm kia sẽ trực tiếp nện tới khuôn mặt nhưng Từ Cảnh Minh cảm thấy đã quá lâu rồi nhưng không hề có động tĩnh gì. Chậm rãi mở mắt ra, cậu phát hiện bọn người kia đều đã bị xử đẹp một trận. Tên đầu sỏ là tên bị thảm thương nhất, cái trán chảy máu, rịn xuống thái dương. " Cút!" Người nói ra từ này không ai khác chính là Nghiêm Thần, vẻ mặt anh lúc đó thật sự đáng sợ, như một con quỷ dữ. Biểu tình này khác hẳn mọi ngày. Nghiêm Thần trong mắt mọi người là một người điềm đạm, vui vẻ. Còn Nghiêm Thần vừa nãy mà Từ Cảnh Minh thấy lại là một ác ma, thật sự rất khác biệt. Cả bọn người kia mau chóng rút khỏi cửa hàng. Từ Cảnh Minh vẫn còn thẫn thờ đến mấy phút, sau đó mới nhìn Nghiêm Thần, ngập ngừng nói cảm ơn. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến cậu không kịp suy nghĩ điều gì, chỉ biết rằng người kia vừa cứu mình một mạng. Nghiêm Thần lúc này nhẹ nhàng đi tới, cầm lấy cánh tay bị thương của cậu, quấn một lớp băng gạc rồi nói, " Số cậu đen đủi thật." Anh ta nói với ngữ khí nhẹ bâng, Từ Cảnh Minh nghe xong vừa có chút bực dọc cũng vừa buồn cười. Đúng là số cậu đen đủi thật. Bọn người kia chẳng biết từ đâu xuất hiện, lại chọn cậu làm đối tượng gây sự giải khuây. " Hết giờ làm rồi, cậu về đi." Nghiêm Thần chỉ vào đồng hồ nói. Từ Cảnh Minh ngốc lăng nhìn lên, sau đó mới vội ừ một tiếng rồi chuẩn bị dọn dẹp ra về. Bên cạnh, anh chàng khoẻ khoắn ân cần đi tới hỏi, " Cậu không sao chứ? Lúc nãy tôi không giúp gì được cả, tôi xin lỗi." Từ Cảnh Minh đeo túi xách vào người, đối mặt anh chàng kia mà nói, " Tần Tần à, cậu cần gì xin lỗi chứ. Bọn người kia không dễ xơi đâu, cậu mà dính vào lại khổ nữa." Tần Tần nhìn Từ Cảnh Minh, đôi mắt hiện lên một tia ái ngại. Trước đây Từ Cảnh Minh luôn giúp đỡ cậu mọi lúc, thế mà lúc nãy cậu đã không dám ra tay giúp lấy một lần. Chuyện này nói ra thật hổ thẹn. Tần Tần cúi mặt, khẽ thở ra. Từ Cảnh Minh đứng cạnh vẫn cười cười vỗ vai Tần Tần, " Được rồi, mặt cậu ủ rũ xấu chết đi được. Tớ về trước nhé." Nói xong Từ Cảnh Minh rời khỏi cửa hàng. Đi được một quãng đường dài, Từ Cảnh Minh mới mệt mỏi ngồi xuống trước một cửa hàng quần áo. Giờ này người ta đã đóng cửa tắt đèn, cậu một mình ngồi thu lu trước chỗ đó cứ như tên ăn trộm rình rập. Vết thương tuy được băng bó chặt nhưng vẫn còn rịn máu, vì cậu mắc chứng máu khó đông. Lúc nãy đáng lý cậu không muốn dính vào bọn chúng nhưng vì hành động lỗ mãng kia thật sự đã thôi thúc cái tính lưu manh khó bỏ của cậu. Khốn khiếp thật mà! Ngồi ôm mặt suy nghĩ, lúc này Từ Cảnh Minh bỗng nhận ra, đám người đó thật sự rất quen mặt. Dường như cậu đã từng gặp qua một lần rồi nhưng lại không thể nhớ rõ ràng là khi nào. Trầm mặc thêm một lúc nữa, Từ Cảnh Minh mới vỡ lẽ tất cả. Trước đây, bọn chúng từng chặn đường cậu đòi tiền, khi đòi không được thì giở trò thô bạo. Cũng vì lần đó mà cậu xin nghỉ phép mấy ngày vì mất sức. Hôm nay lại tái ngộ, còn ở cửa hàng, một chỗ đông người như thế. Bọn chúng bị điên hết rồi sao? Vì sao cứ phải nhắm vào cậu cơ chứ? Lẽ nào có người sai khiến bọn chúng à? " Haha..." Từ Cảnh Minh tự suy diễn ra một lý do ngớ ngẩn, cuối cùng đành cười giễu bản thân đã suy nghĩ nhiều quá. Làm gì có ai thù oán đậm sâu với mình như vậy cơ chứ? Đứng dậy, Từ Cảnh Minh vươn vai một cái cho thật tỉnh táo rồi bắt đầu bước nhanh về nhà. Trời sập tối, con đường càng thêm vắng vẻ và cô tịch, nhưng lúc này đây, Từ Cảnh Minh chỉ cảm thấy nó hơi nguy hiểm. Không hiểu lý do vì sao cậu lại cảm giác như thế nhưng rõ ràng...ở phía sau hình như có người theo dõi từng bước chân của cậu. Cảm giác quái đản này là gì thế? Dừng bước, Từ Cảnh Minh chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi quay phắt người lại. Phát hiện phía sau lưng chỉ là một mảng tối dày đặc, lòng thầm mắng, mày bị điên rồi à, làm gì có ai chứ!! Ngay khi cậu xoay người tiếp tục bước đi thì phía sau xuất hiện tiếng bước chân, vì giẫm phải vũng nước mà tạo ra âm thanh rõ ràng. Âm thanh đó ngày một gần hơn, thình lình có giọng nói vang lên, " Mày nghĩ mày trốn được hả? Bọn tao còn chưa tính xong với mày." Lần này Từ Cảnh Minh biết chắc, số mình đen còn hơn miệng chó. Cậu ngửa cổ nhìn bầu trời dày đặc sao, đôi mày khẽ nhíu lại. Ông trời, ông muốn con phải làm gì? Nhớ một lần Tiểu Khả Ái có từng nói, cách hay nhất trong hàng nghìn cách chính là bỏ chạy. Bỏ chạy chính là thượng sách. Nhưng liệu ngay lúc này, cậu bỏ chạy còn kịp hay không? Bọn nó đã cố tình tìm đến cậu như vậy, chẳng lẽ dễ dàng cho cậu đi? Chậc, kệ! Từ Cảnh Minh bất mãn phun ra một ngụm nước bọt, quay người đối mặt với bọn khốn kia. Đứa nào đứa đấy cũng có một vết bầm trên mặt, thế mà còn chưa chịu từ bỏ? " Rốt cục bọn bây muốn gì? Tao với bọn bây cũng chẳng thù oán, rốt cục lý do là gì?" Trong bóng đêm, giọng nói lại vang lên, " Vì bọn tao được bảo, phải khiến mày sống không yên." "..." Từ Cảnh Minh sững người, cảm thấy máu trong cơ thể không lưu thông nữa. Cái gì? Hoá ra có người thù oán sâu đậm với cậu như vậy à? Ai được nhỉ? " Ai sai bảo bọn bây làm như vậy?" " Mày không cần biết! Giờ thì tiếp đòn đi." Nói xong, ba, bốn tên lại tiếp tục xông lên. Lần này bọn nó còn dùng mấy vật dụng hỗ trợ. Tiếng va chạm của những cây roi khiến Từ Cảnh Minh lạnh cả người. Cậu lùi về sau nhiều bước, cố gắng thủ thế để đỡ đòn. Bây giờ cơ thể cậu không được bị thương nữa, nếu không sẽ nguy mất. Giơ cao tay trái, cậu chặn được một đòn từ tên kia, lại tiếp tục xoay người, giơ cao chân đá văng cây roi trên tay tên còn lại. Vì bọn chúng ở bốn phía, Từ Cảnh Minh không thể một lúc xử lý, vừa đánh được tên phía trước thì ở phía sau, một tên đã lao tới, dùng gậy toan đánh vào lưng cậu. Từ Cảnh Minh xoay người, trong ánh mắt hiện lên hình ảnh cây gậy kia, thoáng cái đã thấy cây gậy rơi xuống đất một tiếng cốp, cả tên kia cũng khuỵ một gối, vẻ mặt đau đớn. Chuyện gì vậy? Nhồi máu cơ tim? Từ Cảnh Minh ngẩn người nhìn tên kia khuỵ gối, ôm cánh tay đang rỉ máu. Rỉ máu? Sao lại rỉ máu? Đầu óc loạn cào cào, Từ Cảnh Minh chẳng nghĩ được gì cả, chỉ thấy từ đằng xa, bỗng xuất hiện một thân ảnh hoà lẫn vào bóng đêm. Người kia bận một thân trang màu đen, từng bước chậm rãi đi tới, lướt ngang qua người cậu. Mùi hương này thật quen quá... Giữa trận đánh nhau kịch liệt thế này, bỗng dưng Từ Cảnh Minh lại mơ màng nhớ đến một người không nên nhớ. Cả mùi hương đó, đáng lý cậu phải quên đi từ rất lâu rồi. Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Người vừa nãy...là ai? Thân ảnh màu đen lúc nãy đang ngồi xổm trên mặt đất, một tay vừa mới cất khẩu súng không thanh vào túi áo, đôi mặt lạnh lẽo lướt qua gương mặt sợ hãi của tên đối diện. Nụ cười trên môi anh bỗng lạnh lẽo, " Lúc nãy chỉ định doạ một tí, không ngờ lại trúng vào cánh tay, xui thật. Nhưng cũng phải thôi, biết vì sao không?" Tên kia sợ đến mức răng cắn vào môi, cánh tay vẫn còn đau không nói được gì. " Vì mày đã đụng vào người của tao." Dừng một chút, anh dùng ngữ khí của một kẻ điều khiển tất cả mà nói, " Mau cút." Cả bọn trong một đêm đã chịu những hai trận đòn tơi tả, sức tàn lực kiệt, mỗi tên đều phải bấu díu vào nhau mà rời khỏi chỗ đó. Đến khi con đường lại trở về hình dáng cũ, yên lặng và tĩnh mịch, Từ Cảnh Minh mới thẫn thờ nhận ra người kia. Trái tim cậu như bị bóp chặt lại, đôi mày khẽ nhíu vào nhau, " Hoá ra...anh cũng có ngày tàn nhẫn như thế." Người kia đã sớm đi đến trước mặt Từ Cảnh Minh, ánh mắt lạnh lẽo lúc nãy đều không còn. Thay vào đó là một ánh mắt trìu mến và dịu dàng, như một người đang ra sức dỗ dành đứa trẻ của mình. Anh mặc kệ lời nhận xét vừa rồi của cậu, anh chỉ biết lúc này, cậu đang đứng rất gần anh, đặc biệt là không có dấu hiệu muốn chạy trốn. Thật ra anh biết rằng, cậu vì quá bất ngờ nên mới đứng hình như thế, nhưng không sao, anh sẽ chậm rãi tiếp cận, chỉ cần kiên nhẫn thôi. Mấy ngón tay đều đã nắm chặt lại từ bao giờ, không hiểu vì sao khi phát hiện người kia chính là người mà sáu năm nay cậu luôn muốn gạt bỏ thì trái tim lại đau như thế. Khoảnh khắc anh trở nên lãnh đạm đến tàn nhẫn khiến cậu thật sự bất ngờ, cũng rất xa lạ. Đó là người mà cậu từng yêu đó sao? Đó là người...vừa mới dùng súng để bắn một người. Bàn tay vươn ra chạm nhẹ lên gò má đã sớm lạnh cóng của Từ Cảnh Minh, Tư Văn nhận thấy một dòng nước ấm nóng trượt dài lên đó. Đôi lông mày chau lại, anh không suy nghĩ gì liền kéo người kia ôm vào lòng. Cảm giác này thật lâu rồi mới trở lại, anh chỉ ước cho thời gian đứng lại mãi mãi. Cơ thể người kia đang run lên từng trận, như là hoảng loạn không biết phải làm gì, đôi chân cũng không thể cử động. Từ Cảnh Minh muốn dùng sức đẩy anh ra, muốn dùng sức để chạy đi nhưng tại sao không thứ gì nghe lời của cậu? Tư Văn vẫn như cũ ôm chặt lấy Từ Cảnh Minh, cánh tay dùng thêm một lực để giữ người đó ở gần mình. " Nếu tôi tới trễ một chút, có lẽ sẽ không bao giờ có thể thấy được em nữa. Tôi biết em sẽ khó chấp nhận sự việc vừa rồi, nhưng đừng nói gì cả, đừng nghĩ gì cả. Lúc này đây, tôi chỉ muốn ôm em thôi, một chút thôi. Tôi đang rất vui, em có thể cảm nhận được điều đó, A Minh."
|
Chương 47: Một ngày ấm áp
Cơ thể căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng, Từ Cảnh Minh lấy sức tách khỏi cái ôm của người kia. Cậu nghiêng mặt một bên tránh né, vội vàng lâu đi mấy giọt nước mắt đáng ghét kia.
Thế quái nào khi gặp anh ta mình lại khóc chứ? Từ Cảnh Minh, mày quên mất điều từng nói rồi sao?
Trái tim rốt cục cũng chịu an tĩnh mà đập, tâm trí dần hồi phục. Từ Cảnh Minh ngước mắt nhìn Tư Văn, đối diện với ánh mắt lúc nào cũng ôn nhu kia bỗng làm cậu khó chịu.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, anh nghĩ tôi sẽ mềm lòng sao?
” Anh đi đi.” Từ Cảnh Minh lên tiếng, sau đó liền xoay người muốn bỏ đi.
Cái ôm lúc nãy chỉ kéo dài được vài phút ngắn ngủi, nhưng đủ khiến cho những ký ức đẹp trước đây trở lại, ngay cả những xúc cảm non dại từ ngày đầu mới yêu nhau cũng quay về làm đầu óc Tư Văn mơ màng.
Anh cúi mặt nhìn cánh tay mình lúc này không còn gì nữa, lại bất giác ngước mắt lên, ” Đừng đi.” Như sợ người kia nghe không rõ, anh lại mau chóng tiến về phía trước một cách vội vã, nắm lấy tay Từ Cảnh Minh kéo lại.
” Tôi bảo em đừng đi nữa.” Anh nghiêm giọng.
Không biết lúc này anh dùng giọng điệu đó có phải đã quá đáng hay không? Bao năm nay người đau khổ nhất có lẽ vẫn là Từ Cảnh Minh, anh chính là người gây ra tổn thương cho cậu. Bây giờ lại dùng ngữ khí cưỡng ép đó mà đối với cậu, điều này có lẽ sẽ gây ra sự ác cảm?
Nhận ra bản thân đã quá lời, Tư Văn ngay lập tức hít sâu một hơi, hạ giọng xuống:
” Tôi muốn đưa em về, ở đây rất nguy hiểm.”
Nghe thế, Từ Cảnh Minh cũng không buồn quay người lại, trực tiếp từ chối:
” Không cần đâu. Bọn người kia bị anh doạ như vậy cũng đủ tởn rồi đi.” Nói xong, cậu nhanh chóng cất bước, mỗi bước lại dài thêm một chút, cứ như đang trốn chạy.
Phải, cậu lại bắt đầu cái trò chạy trốn hèn nhát đó. Chạy trốn người đó, chạy trốn ánh mắt ôn nhu đó, chạy trốn khỏi cái tình cảm đau đớn kia.
Chỉ cần cậu về đến nhà thôi, mọi chuyện sẽ lại như một giấc mơ, nó không có thực. Đêm nay khi cậu gặp lại anh chính là một giấc mơ mà thôi.
Tự nhủ với bản thân như thế nhưng trong lòng Từ Cảnh Minh lại nặng như chì, cảm giác cái ôm lúc nãy vẫn còn vương vấn đâu đây. Cái ôm ấy vẫn rất ấm, nó đủ khiến cho trái tim của cậu dao động.
Không được, mình đang nghĩ cái quái gì thế? Tư Văn, người đó đã không còn phù hợp để ở cùng một chỗ nữa rồi.
Bị một vố đau kia mày còn chưa sợ hay sao, A Minh?
Cắn chặt môi kìm nén cơn giận trong lòng, Từ Cảnh Minh rốt cục cũng chạy thật nhanh về phía trước, tiếng bước chân vang lên từng tiếng nặng nề.
Tư Văn đứng lặng một chỗ nhìn theo bóng dáng kia khuất dần, hoà vào bóng đêm, hàng mi khẽ cụp xuống.
Bàn tay nắm chặt lại, anh thật sự muốn níu giữ Từ Cảnh Minh lâu hơn một chút nhưng lại nghĩ đến lòng tự trọng của người kia mà không hành động dứt khoát. Có lẽ vì gặp mặt bất ngờ mà người kia như thế…
Đứng một lúc lâu, khi bầu trời bỗng nổi lên một cơn sấm, trên mặt đường xuất hiện những vệt nước sáng loáng, Tư Văn mới tỉnh giấc mà ngồi nhanh vào trong xe.
Cuối cùng trời cũng đổ cơn mưa, từng giọt nước bám kín trên khung cửa kính, làm nhoè đi hình ảnh bên ngoài.
Mưa lớn như vậy, em ấy sẽ mắc bệnh mất…
Tư Văn khẽ nhướng mày, tay giữ chặt vô lăng, bắt đầu nhấn ga phóng về phía trước. Khi con xe đã đi khỏi, trong một mái hiên gần đó bỗng có hai dáng người ẩn ẩn hiện hiện.
Một người hơi nhoài mình ra ngoài, nói nhỏ, ” Đó có phải là A Minh không? Còn có ai đó nữa. Lúc nãy hai người đó còn ôm nhau rất thân mật.” Nói rồi người nọ quay sang nhìn người bên cạnh mình, chép miệng:
” Nghiêm Thần anh xem, hai người họ có mối quan hệ rất thân thiết đi?”
Nghiêm Thần liếc mắt ra màn mưa, trên mặt anh không nhìn ra một tia xúc cảm nào. Đôi mắt lãnh đạm nhìn xuống đất một lúc, sau đó mới cười khẽ:
” Chắc là người mà cậu ta luôn nhớ đến.”
Nghiêm Thần tựa như nói với chính mình, lại làm cho kẻ bên cạnh một bụng tò mò. Cả hai sau đó không nói gì thêm mà cùng nhau chui rúc vào chiếc áo khoác của Nghiêm Thần, vội vã chạy trong mưa trở về nhà.
—
Phía sau liên tục có tiếng còi rống lên inh ỏi, khiến cho bước chân của Từ Cảnh Minh đành phải dừng lại. Cơn mưa bỗng dưng ập đến làm cậu trở tay không kịp, trên người ngoại trừ bộ quần áo dính thân kia thì không còn gì có thể che mưa. Cậu buộc phải chạy trối chết về nhà.
Vừa mới chạy được hơn nửa quãng đường thì phía sau liên tục có tiếng kèn réo lên inh ỏi, mà xung quanh đây nhà nào cũng đã tắt đèn đi ngủ mất rồi. Cái người mất lịch sự kia không hiểu chuyện này hay sao?
Từ Cảnh Minh dừng lại, xoay người thì bị ánh đèn pha rọi vào mắt. Cậu theo phản xạ giơ tay lên che ngang mắt, một lúc sau mới hạ tay xuống, chầm chậm tiến lại gần. Phát hiện con xe này quen thuộc, cậu lại lùi về sau mấy bước.
Chết tiệt, anh ta bám dai như vậy?
Mưa lúc này đã làm ướt khuôn mặt của cậu, bộ quần áo dính sát vào người, lộ ra những nơi không được phép cho người khác tuỳ tiện nhìn thấy. Tư Văn trên xe bước xuống, vội vàng chạy lại gần, khoác lên người cậu một chiếc áo khoác rồi dứt khoát kéo tay người kia đi vào trong xe.
Cả hai dùng dằng ngoài trời mưa cả năm phút, cuối cùng không chịu được cái lạnh thấu xương mà Từ Cảnh Minh đành phải ngồi vào xe của Tư Văn.
Khi yên vị rồi, cậu mới nhìn ra ngoài cửa kính, trong lòng chỉ biết mắng một câu, chết tiệt, thế này thì anh ta biết nhà mình rồi.
Cơ thể vì thấm mưa mà dần run rẫy, Từ Cảnh Minh ra sức xoa xoa hai tay của mình, cả người co lại một cục như con nhím cuộn mình. Tư Văn ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao rất muốn cười.
Con người kia, muôn đời vẫn đáng yêu như vậy.
Lại đắp thêm một lớp áo nữa lên người Từ Cảnh Minh, Tư Văn còn chu đáo chỉnh nhiệt độ trong xe lên mức cao để sưởi ấm. Sau đó, cả hai cùng nhau trở về nhà.
Trên xe, cả hai không ai mở lời nói chuyện trước.
Từ Cảnh Minh vẫn duy trì tư thế nhím cuộn mình, hai môi vì lạnh mà biến thành một màu tái nhợt, cả khuôn mặt cũng thế. Tư Văn khẽ liếc mắt nhìn qua, phát hiện điều đó liền tăng tốc độ, phóng như bay.
” Lúc nãy nếu em để tôi đưa về thì đã không có chuyện gì.”
” Sao anh không nghĩ chuyện anh đưa tôi về chính là một vấn đề lớn?” Từ Cảnh Minh cố chấp hỏi vặn lại.
Tư Văn nghe khẩu khí tuyệt tình kia, khoé môi cong nhẹ lên cười chua xót. Lúc này anh không muốn tranh cãi cùng cậu, chỉ biết im lặng chạy thật nhanh về nhà.
Đôi khi yêu phải một con nhím, bạn nên tìm cách giữ một khoảng cách nhất định để có thể vừa sưởi ấm cho nó mà không bị nó làm cho tổn thương.
Tư Văn luôn ghi nhớ điều này, cho nên anh luôn nhường con nhím cố chấp kia một bước.
Về đến nơi, Tư Văn nhận ra nơi ở của Từ Cảnh Minh khá khó khăn. Căn nhà nhỏ hơn rất nhiều so với nhà cũ, xung quanh cũng không có hàng xóm, chỉ lác đác vài ngôi nhà lưa thưa.
Từ Cảnh Minh vừa thấy nhà mình hiện ra, cậu buông áo khoác của anh qua một bên, sau đó mở cửa xe, vội vàng lao xuống. Tư Văn ngay lập tức theo phía sau nhưng rốt cục đã bị người kia cự tuyệt thẳng thừng.
” Cảm ơn.” Từ Cảnh Minh ném lại một câu đáp trả công ơn, sau đó thành thục mở cửa, đi vào trong, đóng cửa lại, khoá chốt.
Căn phòng mở sáng đèn, Tư Văn thì đứng bên ngoài với từng cơn gió đêm thổi sượt qua tấc thịt. Anh khẽ nhíu mày, hai cánh tay ôm lấy cơ thể, bất đắc dĩ thở ra một làn khói trắng.
Nhiệt độ ban đêm giảm xuống đáng kể, lại bị người kia nhốt bên ngoài, Tư Văn có hơi hụt hẫng. Đứng dựa người vào cửa, anh nghiêng mặt thì thào với chính mình:
” Ngoài trời lạnh thật…”
” Mưa lại lớn nữa rồi…”
” Hmm, làm thế nào đây nhỉ?”
Vừa nói vừa bật cười một tiếng, Tư Văn cũng chẳng biết bản thân rốt cục đang làm cái trò hề gì nữa. Bên trong đã sớm tắt đèn, người kia có lẽ cũng đã mau chóng thay đồ rồi đi ngủ. Chỉ còn một mình anh là kiên nhẫn ở ngoài này, ôm hy vọng sẽ được người kia cho vào nhà.
Chẳng biết từ lúc nào anh lại ngủ quên mất ngay bên thềm cửa, khi tỉnh giấc mới phát hiện trời đã tạnh mưa, mà chiếc áo của anh thì bị ẩm vì nước mưa. Lúc này thức dậy anh mới cảm thấy cơ thể bị lạnh, cho nên vội đứng dậy đi vào trong xe ngồi sưởi ấm.
Cứ nghĩ ngồi ở đó một lúc thì Từ Cảnh Minh sẽ ra mở cửa, không nghĩ đến chuyện anh chờ mãi đến khi ngủ quên luôn. Ngồi trong xe, nhiệt độ ấm hơn hẳn, cơn buồn ngủ lại ập đến, Tư Văn mệt nhoài thiếp đi nhanh chóng.
Đến sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu qua ô cửa kính, đánh tan giấc ngủ của Tư Văn. Anh lay động hàng mi, thật sự muốn mở mắt nhưng cảm thấy đôi mắt nặng trĩu, không tài nào mở ra được.
Cơ thể nhức mỏi, chỉ muốn nằm một chỗ chứ không muốn phải di chuyển đi đâu. Cứ như thế, Tư Văn ngồi yên trong xe, mơ màng giữa cơn say ngủ, anh lại nghe được tiếng ồn bên ngoài.
Có một giọng nói như vọng vào qua lớp kính. Lần này anh cố gắng mở mắt, đảo qua một vòng thì phát hiện Từ Cảnh Minh đang ở bên cạnh nhìn mình.
Chỉ cần thấy người kia ở trước mặt, dù trong hoàn cảnh nào anh cũng có thể cười lên đầy hạnh phúc. Lần này cũng vậy, tuy nhiên nụ cười của anh có chút kỳ quái.
Tư Văn cố gắng ngồi dậy, xoay người, muốn mở lời chào người kia một tiếng nhưng mọi thứ như ứ nghẹn trong cổ họng, cả cánh tay cũng không thể nhấc lên.
” Anh còn ngồi trong đó làm gì? Nếu đã dậy thì mau trở về đi.” Từ Cảnh Minh vẫn còn đứng một chỗ quan sát.
Mải đến khi Tư Văn nghiêng người về phía cậu, tuy cơ thể anh di chuyển nhưng không có dấu hiệu của một người khoẻ mạnh chuẩn bị bước xuống xe, cậu mới nhận ra anh thật sự có vấn đề.
Vội vàng đi lại gần đỡ lấy cả cơ thế cao lớn kia, Từ Cảnh Minh lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Khoan đã, nóng như thế này, không lẽ đã phát sốt?
Để anh tựa vào người mình, Từ Cảnh Minh đưa tay lên trán anh kiểm tra thân nhiệt. Phát hiện trán nóng như lửa thiêu, cậu hoảng hốt cúi người, đỡ lấy anh đi vào nhà.
Khó khăn lắm mới đưa cơ thể cao lớn kia nằm trên giường của mình, mà người kia lại còn mê man chẳng biết gì nữa chứ. Nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, trong lòng ai kia bỗng dưng nhói lên một chút.
Cái này…có phải là do đêm qua anh ấy ở bên ngoài nên bị nhiễm lạnh không?
Từ Cảnh Minh chăm chú nhìn anh, sau đó nghiêng mặt một bên, mắt nhìn đăm đăm xuống sàn nhà.
Vậy là do mình phải không nhỉ?
Cứ mải suy nghĩ lỗi tại ai mà cậu quên mất là anh đang sốt rất cao. Đến khi trên giường phát ra tiếng nói khe khẽ đầy mệt mỏi, Từ Cảnh Minh mới xoay người nhìn anh.
” Nước…” Tư Văn vẫn nhắm mắt, miệng lại mấp máy nói như kẻ đang mơ.
Nghe thấy anh nói, Từ Cảnh Minh lật đật chạy xuống bếp, mang một ly nước lọc cùng với một thau nước ấm lên phòng. Ngồi bên mép giường, cậu đỡ lấy đầu anh, đưa ly nước đến bên môi, chậm rãi cho anh uống.
Uống được một ngụm, Tư Văn lại nằm xuống như lúc đầu, không nói thêm gì mà an tĩnh đi vào giấc ngủ. Từ Cảnh Minh ở bên cạnh liên tục thay khăn rồi lại thay nước, chốc chốc lại đắp khăn mới lên trán anh.
Chẳng bao lâu nhiệt độ hạ xuống, Tư Văn cũng đã có chiều hướng khoẻ lại. Sau khi thay cho anh một bộ quần áo sạch, Từ Cảnh Minh mới đi lấy di động của mình, gọi vào số Tần Tần.
Tần Tần bên đây đang khuân một thùng hàng, vừa nghe thấy tiếng chuông liền bỏ hàng xuống, lôi điện thoại ra nghe. Giọng cậu ta lúc nào cũng the thé mà buồn cười:
” A Minh, chuyện gì thế? Sao cậu còn chưa đến?”
Từ Cảnh Minh ho khan một tiếng, mắt liếc về phía giường nằm mà nói, ” Hôm nay tớ bận chút việc, không thể đi làm được. Cậu có thể nói với ông chủ giúp tớ không?”
Tần Tần nghe được lý do liền vui vẻ bảo, ” Đương nhiên rồi. Cậu cứ lo việc đi nhé.”
Dứt lời, cả hai cùng lúc cúp máy.
Từ Cảnh Minh bỏ điện thoại xuống bàn, sau đó đi đến bên giường nằm, ngó xuống con người đang ngủ ngon lành kia.
Đúng là không thể trốn tránh được. Từ đầu đã cố ý tránh né, không muốn anh ta biết nhà thì người kia lại có cơ hội đưa mình về tận nhà. Sau đó cố gắng tỏ ra cự tuyệt không cho vào nhà, thì hôm nay anh ta lại có cơ hội đường hoàng mà vào nhà mình, còn nằm trên giường ngủ của mình.
Mình lo cho anh ta chỉ vì đây là lỗi của mình thôi, hoàn toàn không có một ý nghĩ gì khác.
Từ Cảnh Minh cắn cắn môi nghĩ, sau đó đóng cửa phòng lại, đi xuống dưới phòng khách.
Ở cửa hàng, Tần Tần vừa mới báo lại cho ông chủ nghe xong thì Nghiêm Thần liền đi đến bên cạnh hỏi, ” A Minh không đi làm à?”
Tần Tần ngây ngốc thành thật nói, ” Ừm, cậu ta bận việc gì đó.”
Nghiêm Thần lại nhếch môi cười khó hiểu, ” Ra vậy.” Sau đó thì anh rời đi.
Chỉ tội cho Tần Tần, cậu đã ở cạnh anh lâu lắm rồi nhưng lại không thể hiểu nổi suy nghĩ của con người kia. Cái con người đó, cổ quái lắm, nghĩ cái gì cũng sẽ giấu kín trong lòng. Nói thẳng ra chính là nguy hiểm khó lường.
Tần Tần chép miệng một tiếng rồi cũng quay trở về công việc của mình.
—
Đến xế chiều, Tư Văn cuối cùng cũng tỉnh dậy. Anh mở mắt ra thì thấy khung cảnh hoàn toàn khác với tối hôm qua. Trong lòng còn đang ngỡ ngàng thì tiếng mở cửa đột ngột vang lên, kéo anh trở về thực tại.
Từ Cảnh Minh ở bên ngoài chậm rãi đi vào với một tô cháo trên tay. Cậu thấy anh đã tỉnh, trong lòng liền thở một hơi nhẹ nhõm.
Cậu nhẹ nhõm là vì cuối cùng anh ta cũng sẽ rời khỏi đây, chứ không hề có ý gì khác.
Đặt tô cháo xuống bàn, Từ Cảnh Minh nhìn anh nói, ” Khoẻ chưa?”
Tư Văn dùng sức ở cánh tay để ngồi dậy, cong môi cười dịu dàng, ” Đã khoẻ hơn nhiều.” Sau đó anh nhìn sang tô cháo còn bốc khói, ” Là em đã chăm sóc anh?”
” Không phải tôi thì còn ai nữa chứ?” Từ Cảnh Minh lạnh lùng liếc một cái rồi mang tô cháo đặt vào tay anh, ” Ăn đi, còn nóng đó.”
Cái giọng điệu đanh đá này lâu rồi mới nghe lại, Tư Văn bất giác cười khẽ. Anh thuận theo người kia cầm lấy tô cháo, múc lên từng muỗng thổi qua rồi bỏ vào miệng.
Nhìn người kia không một chút đòi hỏi nào, Từ Cảnh Minh bỗng dưng có hơi hụt hẫng. Thật ra ban đầu cậu còn nghĩ rằng anh sẽ bắt cậu bồi cho ăn, không nghĩ đến việc anh lại tự làm tất cả.
Có phải…anh ta không cần mình nữa?
Ý niệm xẹt qua phút chốc đã bị đánh tan.
Mình lại nghĩ linh tinh rồi! Mình với anh ta đã không còn quan hệ, chẳng cần thiết phải làm như thế!
Đứng một chỗ, Từ Cảnh Minh không biết rằng bản thân mình đang biến hoá cỡ nào. Nhất là khuôn mặt mình, nó đang chứa biết bao biểu cảm kỳ lạ. Tư Văn đang ăn thì chứng kiến được nó, anh suýt nữa thì sặc cháo.
Con người này suy nghĩ cái gì cũng đều viết hết lên mặt.
Tư Văn nén cười, rất an tĩnh ăn cháo.
” Cháo ngon lắm, cảm ơn em.” Tư Văn đặt tô cháo trở lại bàn, dịu dàng nói.
” Không có gì. Nếu khoẻ rồi thì mau trở về đi, ở đây không có dịch vụ ở thuê.” Từ Cảnh Minh cầm lấy tô cháo, tuyệt tình nói rồi rời đi.
Còn mỗi Tư Văn ở trong phòng, anh nhìn bóng lưng kia đi mất rồi mới nhẹ thở ra. Nếu như anh không nhầm thì sáng hôm nay Từ Cảnh Minh cũng đã nói như vậy, cũng muốn đuổi anh đi thật nhanh nhưng mà…anh vẫn chưa muốn.
Mới ở lại một ngày thôi vẫn chưa đủ mà?
Cả một ngày, hai người ở hai nơi khác biệt. Khu vực dưới phòng khách là của Từ Cảnh Minh, còn khu vực phòng ngủ là của Tư Văn. Giống hệt nước sông không phạm nước giếng.
Mải đến khi trời tối hẳn, Từ Cảnh Minh buồn ngủ rồi thì mới lết thân xác lên phòng ngủ. Khi bước vào rồi cậu mới sực nhớ, người kia vẫn còn chưa ra khỏi nhà.
Bản thân lại muốn mở cửa, chạy thật nhanh xuống phòng khách nhưng đã không kịp. Tư Văn lúc này từ trong phòng vệ sinh bước ra, hình như anh vừa đi rửa mặt, thấy Từ Cảnh Minh đang đứng như trời trồng thì liền lại gần.
Kỳ lạ, mặc cho anh bước ngày càng gần cậu nhưng cậu vẫn không nhúc nhích. Chẳng lẽ đang suy nghĩ gì đó mà không chú ý xung quanh?
Tư Văn thầm nghĩ rồi cười khẽ, nhanh chóng đứng đối diện người kia. Anh cúi thấp đầu, vô tình che đi một ít ánh sáng, ” Em đang nghĩ gì vậy?”
Từ Cảnh Minh sực tỉnh, vô thức lùi về sau liền đụng phải cánh cửa, cậu dừng bước. Khoảng cách hai người bỗng dưng được rút ngắn làm cậu căng thẳng.
Cả ngày hôm nay, cậu đã mất công phân định ranh giới, không để người kia ở gần mình quá hai mét. Còn bây giờ, đến mười xăng ti cũng đã bị chiếm hết. Từ Cảnh Minh nghiêng đầu, định tránh một bên thì bị Tư Văn chặn lại.
Anh vẫn cúi thấp đầu, muốn cậu phải ngước mắt nhìn mình mới thôi.
” Sao em lại căng thẳng như vậy?” Anh hỏi.
Từ Cảnh Minh vẫn tiếp tục tránh né, cố gắng lách qua người anh, ” Tôi muốn ngủ.”
Tư Văn thấy vậy đành nghiêng người một bên, ngay khi Từ Cảnh Minh lách qua thành công thì anh lại nắm tay cậu kéo ngược về. Trọng tâm hoàn toàn đổ dồn về phía sau, Từ Cảnh Minh bị anh ôm trọn.
Căng thẳng lại càng căng thẳng, Từ Cảnh Minh đứng bất động, mặt cúi thấp. Trong đầu niệm thần chú, không sao, bình tĩnh, bình tĩnh, phải thật….
Hai chữ bình tĩnh còn chưa kịp nảy ra thì Tư Văn bất ngờ cúi xuống hôn lên tóc cậu, hôn nhanh rồi lui về, nhắn nhỏ bên tai, ” Ngủ ngon.”
Trở về giường, Tư Văn tự giác cầm lấy một cái mền rồi xoay người lại, hướng đến cửa phòng đi đến.
” Anh sẽ ngủ ở dưới, em ngủ sớm đi.” Dứt lời, anh rời khỏi phòng.
Chỉ còn Từ Cảnh Minh vẫn đứng bất động giữa căn phòng, hơi thở nóng rực lúc nãy vẫn còn bên tai, khiến cho nơi đó đỏ lên. Khoảnh khắc kia khiến nhịp thở cậu chậm lại, dường như là nhịn thở hoàn toàn.
Mất một lúc, Từ Cảnh Minh mới thở hắt ra, bàn tay đặt lên ngực trái, biểu tình khuôn mặt vẫn chưa thôi kinh ngạc.
Mình sẽ…sẽ không…không động lòng… Nhất định sẽ…không như…thế…
|
Chương 48: Vẫn là không thể
Ngày hôm sau, trời xanh nắng ấm.
Tư Văn loay hoay trên chiếc ghế sô pha từ lúc đồng hồ chỉ vừa điểm sáu giờ nhưng anh chưa muốn dậy. Mải đến khi đồng hồ lại reo lên lần nữa, đã bảy giờ sáng rồi. Tư Văn bắt đầu ngồi dậy, cánh tay liền đưa ra phía sau lưng vỗ vỗ mấy cái.
Cả đêm nằm ngủ trên ghế sô pha, diện tích quá hẹp, chỉ có thể nằm đúng một tư thế khiến cho cái lưng của anh tê cứng, cơ thể đau nhức không chịu nổi. Sau khi cảm thấy thoải mái hơn một tí, Tư Văn mới đứng dậy thay đồ rửa mặt.
Từ hôm qua đến hôm nay anh cũng chỉ có mỗi một bộ quần áo, mấy bộ quần áo còn lại vẫn còn nằm mãi trong xe chưa lấy ra. Nghĩ vậy anh liền sải bước ra ngoài sân, lấy vào một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất.
Thay đồ xong xuôi, anh bước vào bếp, đem tạp dề thắt dây ngang hông rồi bắt đầu công việc làm bữa sáng. Phía trên lầu lúc này vẫn còn im ắng lạ thường, Tư Văn nghĩ người kia vẫn còn say giấc ngủ, cho nên cũng không vội đánh thức.
Cứ ngủ cho thoải mái vào, bữa sáng cũng đã có anh lo rồi.
Hài lòng nghĩ như thế, Tư Văn ngay lập tức bắt tay làm vài món ăn nhẹ buổi sáng. Mùi thơm nức lan toả khắp không gian, nhanh chóng xông vào phòng ngủ, kích thích khứu giác của ai đó, cơn buồn ngủ liền bị đánh tan.
Từ Cảnh Minh ngồi dậy, vò vò tóc, mũi hít hít một chút rồi liếm môi. Anh ta dậy sớm nấu ăn à? Còn chưa chịu về sao?
Trong lòng nghĩ như thế chứ thật ra cậu không có tí bài xích khó chịu nào, ngược lại còn mau chóng rửa mặt rồi đi xuống bếp xem xem người kia đang làm trò gì.
Xuống tới nơi, Từ Cảnh Minh phát hiện trên bàn ăn đã có sẵn vài món đơn giản nhưng bắt mắt, bất giác khiến cho cái bao tử vào sáng sớm liền kêu lên rột rột. Ngượng đỏ mặt đi tới, Từ Cảnh Minh liếc nhìn một lượt rồi thờ ơ hỏi:
” Anh làm hết hả?”
Tư Văn vừa bưng món cuối cùng đặt lên bàn, đối mặt với cậu cười dịu dàng:
” Đúng rồi. Em ngồi xuống mau ăn đi, còn nóng đó.”
Nghe vậy, Từ Cảnh Minh kéo ghế ngồi xuống, tay cầm đũa gắp liền vài món cho thử vào miệng, nhai chóp chép. Vị ngon, rất đúng khẩu vị của cậu. Lén lút liếc nhìn Tư Văn, thấy anh cũng an tĩnh cúi mặt dùng bữa, Từ Cảnh Minh có hơi vui vẻ cúi mặt làm động tác giống anh.
Bữa ăn sáng nhanh chóng trôi qua một cách êm đẹp, tuy không ai nói chuyện với ai nhưng bầu không khí không quá nặng nề. Khi dọn dẹp xong, Từ Cảnh Minh đi lên phòng thay y phục khác, sau đó chạy xuống nhà, trên người đeo một túi xách, dáng vẻ vội vã.
Nhìn theo bóng lưng cậu đứng ở cửa mang giày, Tư Văn nhanh chóng đi đến bên cạnh, ho nhẹ một tiếng:
” Em đi làm hửm?”
Từ Cảnh Minh vẫn cúi mặt mang bata, đáp, ” Không có, hôm nay tôi có việc.” Nói rồi cậu đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại được vài giây, sau đó đột ngột mở ra, Từ Cảnh Minh đứng ở cửa, đôi mày khẽ nhíu lại, ” Anh không đi làm à? Sao cứ ở lỳ chỗ này vậy?”
Tư Văn thong thả đút hai tay vào túi quần, mỉm cười nói, ” Anh giao việc cho mọi người rồi, bọn họ có thể gửi mail báo cáo, không cần anh phải đến công ty.”
Dừng một chút, anh quan sát Từ Cảnh Minh từ trên xuống dưới, sau đó nhún vai đi lại gần cậu, ” Để anh chở em đi công việc.”
Còn chưa đợi Từ Cảnh Minh đồng ý, anh đã tuỳ ý bước ra khỏi nhà, đóng cửa lại rồi nhìn cậu, ” Em khoá cửa đi. Anh ra chuẩn bị xe.”
Lời nói của anh rất tự nhiên, giống như bọn họ chính là mối quan hệ trước kia, mọi thứ đều trở về như cũ. Điều này khiến cho tâm trí Từ Cảnh Minh bối rối, rõ ràng cậu không muốn mọi chuyện tiếp diễn theo chiều hướng này.
Nếu cứ để yên như vậy, liệu chuyện gì sẽ xảy ra đây chứ?
Thẫn thờ một lúc, Từ Cảnh Minh vẫn đánh thượt một hơi, tay đút chìa khoá vào ổ cắm, khoá lại.
Ra đến ngoài xe, Từ Cảnh Minh liếc nhìn Tư Văn đang chờ đợi, rất không hài lòng mà kêu, ” Tôi tự đi được, cũng không muốn phiền đến anh.” Nói xong, cậu đi về phía trước.
Tư Văn ở phía sau đương nhiên không để yên, anh đi lên hai bước đã vừa vặn giữ được tay người kia, nắm chặt kéo lại. Cũng ngay lúc này bỗng xuất hiện một người thứ ba đang đứng nhìn hai người bọn họ.
Người này trong mắt Tư Văn có chút ấn tượng tốt. Bề ngoài khá nho nhã, lịch sự. Dáng người cao lớn, đôi mắt sáng, vầng trán cao lộ rõ vẻ thông minh. Nhưng việc người kia xuất hiện ở đây, còn dùng ánh nhìn kỳ lạ đối với Từ Cảnh Minh, Tư Văn không thoải mái lắm.
Trong lòng Tư Văn còn đang nghi hoặc nhiều thứ, Từ Cảnh Minh đã lên tiếng chào hỏi:
” Nghiêm Thần, anh đến đây sớm thế?”
Nghiêm Thần từ nãy đến giờ vẫn bận rộn quan sát Tư Văn, ánh mắt của anh hầu như không rời khỏi Tư Văn một khắc nào. Từ trên xuống dưới, từ phong thái đến bộ quần áo Tư Văn đang mặc đều được Nghiêm Thần cẩn thận đánh giá.
Qua một lúc, đôi mày Nghiêm Thần hơi nhíu lại như đang nghĩ gì đó, mất thêm vài giây nữa, anh mới nhìn sang phía Từ Cảnh Minh.
” Tôi định đưa cậu đến viện mồ côi. Không phải hôm nay ở đó có tiệc ngoài trời sao?”
Từ Cảnh Minh nghe xong, à một tiếng. Sau đó lại cười lạnh nhạt, ” Mấy lần trước đều nhờ anh, nhưng anh lại bận việc. Hôm nay xem ra anh rảnh rỗi rồi?”
Nghiêm Thần không vòng vo, thẳng thắn gật đầu, ” Phải, cho nên tôi mới đến.”
Dừng một chút, Nghiêm Thần lại nhìn về phía Tư Văn, ánh mắt hiện rõ lên tia tò mò. Từ Cảnh Minh thấy vậy cũng liếc nhìn người bên cạnh mình, ho nhẹ một tiếng giới thiệu, ” Đây là Tư Văn.”
” Ồ.” Nghiêm Thần cười khẽ, ” Là…bạn của cậu?”
Bạn à? Không phải!
Từ Cảnh Minh nhún vai, ” Là cái đuôi.” Sau đó bổ sung, ” Cái đuôi thừa thãi.”
Tư Văn bên cạnh nghe thế có vài giây đứng hình, đôi mày hơi nhướng lên, ánh mắt lập tức liếc nhìn Từ Cảnh Minh. Con nhím nhiều gai kia ngày càng ăn nói không ra gì, thật khiến người ta tức mà chết.
Im lặng đã lâu, Tư Văn nghĩ mình cũng nên chào hỏi vài câu, ” Chào anh, tôi là Tư Văn, người yêu của Từ Cảnh Minh.” Anh thản nhiên giới thiệu bản thân mà không có một chút dè dặt.
Chỉ hổ thẹn cho con người phía sau anh, mặt mày vì tức giận mà đỏ bừng bừng. Người kia muốn tiến lên, dùng một cước đạp thẳng đến, sau đó nhừ nát, nghiền nát anh mới thôi.
Người yêu, hai từ này nói ra nghe sao dễ dàng quá vậy?
Từ Cảnh Minh lạnh nhạt liếc nhìn phía khác, cũng chẳng buồn phản đối câu nói kia. Trong lòng lại buồn một chút, chẳng hiểu vì sao nữa.
Nghiêm Thần nghe thấy khẩu khí của Tư Văn tràn đầy tự tin, nhưng khi nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Từ Cảnh Minh, anh chỉ cười thầm.
” Tôi là Nghiêm Thần, đồng nghiệp của Từ Cảnh Minh.” Nghiêm Thần giơ tay ra, tỏ ý muốn bắt tay Tư Văn.
Cả hai sau khi chào hỏi xong, Nghiêm Thần lại bất giác hỏi:
” Tư Văn này, tôi với cậu trước kia có từng gặp qua nhau không nhỉ?”
Câu hỏi này gây kinh ngạc cho cả Tư Văn cùng Từ Cảnh Minh. Nghiêm Thần vốn là người đã ở đây lâu năm, đương nhiên không thể có cơ hội gặp mặt Tư Văn. Từ Cảnh Minh từ khi chuyển đến đây mới có cơ hội trở thành đồng nghiệp với Nghiêm Thần.
Câu hỏi kia không phải rất thừa thãi sao?
Tư Văn và Từ Cảnh Minh cùng có một suy nghĩ như thế. Chỉ có Nghiêm Thần vẫn bình tĩnh, nụ cười trên môi chưa tắt, ” Cậu đừng kinh ngạc như vậy. Chỉ là tôi thấy cậu có chút quen mắt, chắc là do cậu giống một người tôi biết.”
Tư Văn vẫn duy trì im lặng mà suy nghĩ. Thoạt đầu, anh đã khẳng định mình chưa từng gặp qua Nghiêm Thần, nhưng sau đó anh lại quan sát người kia một cách kỹ càng. Đúng là có chút ấn tượng tốt nhưng không phải ấn tượng quen thuộc.
Coi như, anh chưa từng quen biết Nghiêm Thần, càng không một lần gặp qua. Đây xem là lần đầu tiên đi.
Nghĩ một lúc, Tư Văn cười nói, ” Xin lỗi, có thể anh nhầm rồi.”
Nghiêm Thần cũng không dong dài, ” Ừm, có thể lắm!” Nói xong, anh nhìn Từ Cảnh Minh, ” Này, cậu có đi không? Xe của tôi đang đậu bên ngoài.”
Vì muốn tránh xa Tư Văn càng xa càng tốt cho nên Từ Cảnh Minh liền chộp lấy cơ hội này mà cắt cái đuôi kia. Dứt khoát ừ một tiếng, Từ Cảnh Minh không nhìn đến Tư Văn, mau chóng đi về phía Nghiêm Thần.
” Đi thôi!” Cậu nói, không nghĩ đến việc Tư Văn không chịu từ bỏ.
Anh vẫn đứng phía sau, khoé môi nhếch nhẹ lên, từ trong túi đã sớm lấy ra một cái gì đó, ” A Minh, hình như em đang quên một thứ.”
Dứt lời, Từ Cảnh Minh cùng Nghiêm Thần đều quay lại. Nhìn thấy một tấm thiệp mời đang vẫy vẫy trước mặt, Từ Cảnh Minh giận mím môi, bàn tay nắm chặt lại.
Vốn dĩ tấm thiệp mời đó được người trong viện mồ côi phát cho, người nào cho thiệp mời mới được tham dự bữa tiệc cùng cô nhi và mọi người. Vì viện mồ côi đã có vài lần xảy ra sự cố nguy hiểm, cho nên về sau mọi người đã cảnh giác hơn.
Phải là người quen biết thân thuộc mới có thiệp mời, nhưng nếu không có thiệp mời cũng bị tra hỏi đủ điều. Dù gì mấy chú bảo vệ ở đó cũng rất khó nhớ mấy khuôn mặt. Mỗi lần có người vào nhận con nuôi, mỗi ngày đều có đến một chục người, làm sao có thể nhớ cho xuể?
” Anh, mau trả tôi!!” Từ Cảnh Minh sấn lại chỗ của anh, vươn tay ra định giựt thì tấm thiệp mời nhanh chóng bị thu lại.
Tư Văn vẫn nở nụ cười với cậu, mắt lại đảo qua phía chiếc xe của mình, ” Nếu em theo tôi, tôi sẽ trả.”
” Anh còn dùng cả trò này à? Thối tha!!” Từ Cảnh Minh tức giận hét lên.
Tuy bị mắng là thối tha nhưng Tư Văn không giận. Anh chỉ nhẹ nhún vai, từ tốn nói, ” Từ đây đến viện mồ côi cũng mất hai tiếng đi bộ, một tiếng đi xe máy, nhưng chỉ có nửa tiếng đi xe hơi. Giờ này cũng đã gần trễ, em cũng chuẩn bị một số đồ ăn đến đó, lẽ nào em muốn bọn nhỏ chờ đợi?”
Nhìn thấy Từ Cảnh Minh cúi mặt im lặng, Tư Văn đi lại gần, cười khẽ:
” Chi bằng đi với tôi, em sẽ có lợi hơn.”
Từ Cảnh Minh cắn môi kìm nén cơn giận, cậu cũng không ngờ con người kia lại ghê gớm như vậy. Mọi thứ đều nằm trong kiểm soát của anh ta, cậu có thể làm gì khác sao?
Nếu như có thiệp mời, cậu mới có thể vào, người kia nếu muốn vào thì chỉ cần bảo rằng quen biết cậu, vừa mới chở cậu đến đó thì rất có thể được đón tiếp. Nói chung, phải có tấm thiệp mời.
|
Trầm mặc vài phút, Từ Cảnh Minh đành nuốt cơn giận vào bụng, ” Coi như lần này anh thắng!”
Nói xong, cậu quay người nhìn Nghiêm Thần với vẻ mặt ái ngại, ” Xin lỗi đã phiền đến anh. Tôi phải đi với Tư Văn.”
Nghiêm Thần từ nãy đến giờ đều chứng kiến mọi việc, anh cũng ngầm hiểu Tư Văn kia là đang giữ khoảng cách của Từ Cảnh Minh với mình. Trong lòng đang có rất nhiều suy nghĩ, Nghiêm Thần vẫn bình tĩnh nói:
” Được rồi, cậu cứ đi với cậu ta. Tôi lại trở về, hôm nay Tần Tần cũng nhờ tôi vài việc.”
Tư Văn đã sớm mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Từ Cảnh Minh cười với Nghiêm Thần một cái rồi mau chóng chạy sang bên kia, mở cửa ngồi vào chỗ của mình. Con xe ngay sau đó tăng tốc phóng đi, lướt ngang qua Nghiêm Thần.
Một mình Nghiêm Thần đứng trong khu sân nhà, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo bóng chiếc xe đang dần chạy xa. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Nghiêm Thần ngước mắt nhìn lên cao, trời hôm nay trong vắt, lại còn có nắng nhạt.
Tư Văn, cậu chắc chắn chúng ta là chưa từng gặp mặt hay sao?
Nghiêm Thần vẫn ôm lấy câu hỏi này suốt khoảng thời gian khi gặp mặt Tư Văn, anh muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn phải nén lại trong bụng.
#
Đến viện mồ côi, Từ Cảnh Minh mở cửa xe bước xuống. Trước mặt là một khu nhà thật rộng lớn, nằm gọn trong một khoảng sân còn rộng hơn gấp ba lần. Xung quanh chỉ thấy những hàng cây cao ngất toả bóng râm, còn có một cái hồ lớn.
Từ Cảnh Minh vui vẻ cầm tấm thiệp đi tới chỗ bảo vệ, ” Chào chú, cháu đến dự tiệc.”
Chú bảo vệ nhìn Từ Cảnh Minh, nheo mắt một lúc mới cười, ” À ra là A Minh hả? Cháu vào đi, mọi người đều đang chuẩn bị.” Nói xong, bác liếc mắt ra phía sau, thấy một người thanh niên vẫn đang đứng cạnh chiếc xe.
Khuôn mặt toát lên một vẻ tri thức hiếm thấy, bác bảo vệ cảm thấy người kia nhìn thế nào cũng thuận mắt, bề ngoài một vẻ có học thức. Lại nhìn sang Từ Cảnh Minh, bác hỏi nhỏ, ” Người kia là ai thế? Cậu ta chở cháu đến hả? Nãy giờ cứ nhìn cháu mãi, nhìn không rời mắt.”
Từ Cảnh Minh nhất thời quay lại nhìn Tư Văn, thấy anh vẫn chăm chú nhìn mình, nhìn đến ngượng đỏ mặt, cậu lạnh nhạt thờ ơ nói, ” Anh ta vừa chở cháu đến.”
” Ồ, hay là mời cậu ta vào trong cùng cháu dự tiệc? Dù gì bên trong cũng đang có nhiều thứ phải chuẩn bị, có thể cậu ta sẽ giúp cháu phần nào.” Bác bảo vệ đề đạt ý kiến.
Thường ngày bác rất khó tính, nếu không phải người quen thì sẽ không cho vào viện mồ côi, ngoại trừ những người đến xin con nuôi. Đằng này khi nhìn Tư Văn, bác lại dễ dàng cho anh vào trong phụ giúp một số việc.
Từ Cảnh Minh bất lực thở dài, quay người nói với anh, ” Anh mau lại đây, cùng tôi vào trong.” Nói rồi cậu xoay lưng đi vào cổng, Tư Văn lúc này nở nụ cười thật tươi theo phía sau.
Chỉ còn bác bảo vệ ngồi đó ngẫm nghĩ. Giọng điệu của A Minh thật sắc bén đanh đá, nói chuyện như thế mà người kia cũng không nổi giận. Nội lực người kia thật phi thường quá rồi!!
Vào đến bên trong, Từ Cảnh Minh ngay lập tức bị vây quanh bởi một đám trẻ con. Bọn nhóc bi bô cười nói, giọng cười lảnh lót dội bên tai, mấy cánh tay nhỏ đều ôm cứng Từ Cảnh Minh.
Tư Văn ở phía sau nhìn cảnh tượng này lại nghĩ đến những đại minh tinh nổi tiếng khắp thế giới. Từ Cảnh Minh như một minh tinh, lũ trẻ lại như mấy fan hâm mộ nhiệt tình.
” Mấy em đợi lâu lắm rồi phải không?” Từ Cảnh Minh xoa đầu từng đứa nhóc cười cười.
Bọn trẻ nghe thế liền gật gật, miệng chép chép, ” A Minh, anh đến muộn, bọn em chờ lâu lắm rồi đó!!”
Nói xong, bọn trẻ bị một hình ảnh khác thu hút. Từng đôi mắt non dại lại sáng rực lên như cú mèo trong đêm, miệng la một tiếng, ” Í chú kia đẹp trai thế!!”
Chú…đẹp trai?
Từ Cảnh Minh nhất thời cứng họng, quay người nhìn thì phát hiện bọn trẻ đã sớm rời bỏ cậu mà chạy đến chỗ Tư Văn. Anh bị bọn nhỏ vây quanh tập kích bất ngờ, cả thân người lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Quần áo mới đó còn sạch sẽ, bây giờ đã bám không ít bụi bẩn. Từ Cảnh Minh nhìn viễn cảnh này bỗng cười thành tiếng.
Tư Văn kia đang chật vật với đám trẻ con tinh nghịch, anh hoàn toàn không có lối thoát. Bọn nhỏ thì liên tục bảo, chú đẹp trai ơi, chú đẹp quá vậy, chú là ai, chú tên gì.
Càng đứng lâu ở đó nhìn, Từ Cảnh Minh lại càng không thể nhịn cười. Nụ cười của cậu ngày một rõ ràng hơn dưới ánh nắng ban mai, khiến cho đôi mắt Tư Văn không thể không liếc nhìn qua.
Tuy bị bọn trẻ bao vây hỏi đủ điều nhưng anh không khó chịu, ngược lại còn vui vẻ cười xán lạn.
Nụ cười đó, có lẽ không dành cho việc được bọn trẻ mến mộ, mà là vì anh thấy ai đó cũng đang cười, cười đến hạnh phúc.
Qua một lúc đùa nghịch, bọn trẻ mới buông tha cho Tư Văn. Anh chật vật ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục rồi ngước mắt nhìn Từ Cảnh Minh. Thấy cậu không cười nữa, anh mới đi lại gần, nhíu mày:
” Đáng lẽ em nên giúp anh chứ?”
Từ Cảnh Minh quay ngoắt như chong chóng, mắt lạnh lùng liếc anh:
” Tại sao phải giúp anh? Chẳng phải anh rất có kinh nghiệm với trẻ con sao?”
Khi nói câu này, khẩu khí của cậu có chút nặng nề, như là trách móc hờn dỗi. Nói xong, cậu cũng xoay người, bỏ anh một mình mà đi vào trong phụ giúp mọi người.
Tư Văn đứng tại chỗ, lẳng lặng suy nghĩ lời Từ Cảnh Minh vừa nói. Khi tìm đến đây, anh cũng đã nghĩ đến việc phải làm thế nào để khiến Từ Cảnh Minh trở về bên mình mà không có bài xích với Nhã Nhạc.
Nhưng xem ra, chặng đường của anh còn lắm gian nan rồi.
Vào trong, Từ Cảnh Minh phát hiện mọi người đang nấu rất nhiều đồ ăn, ai nấy cũng bận rộn. Vội vàng chạy lại, cậu cười với một nữ bảo mẫu:
” Tôi đến rồi, để tôi giúp một tay.”
Thật ra cậu không giỏi việc bếp núc cho lắm, nói thẳng ra là rất hậu đậu nữa. Nhưng vì thấy mọi người bận rộn như vậy, cậu thật lòng muốn giúp một tay.
Nữ bảo mẫu kia nhìn Từ Cảnh Minh, tay dừng lại động tác cắt hành, ” A Minh đến rồi. Bọn trẻ đợi cậu suốt, hay cậu ra ngoài chơi với bọn chúng đi.”
Lại nữa rồi…Tôi cũng muốn giúp lắm mà, chỉ hậu đậu một chút thôi, haiz.
Từ Cảnh Minh nghe vậy, khẽ bĩu môi rồi ngoảnh đầu nhìn bọn trẻ đang nô đùa ở sân sau. Lúc này Tư Văn từ xa đi đến, nhìn mọi người nấu ăn, anh nói khẽ với cậu:
” Em không giúp họ sao?”
” Họ không cho giúp!” Từ Cảnh Minh bĩu môi giận dỗi nói, ” Vì tôi thường làm hư đồ.”
Nghe vậy, Tư Văn bật cười thành tiếng khiến cho người kia càng thẹn hơn. Mắt lườm lạnh anh, cậu không thèm nói nữa mà đi về phía sân sau chơi cùng bọn trẻ.
” Ayy, đây là ai thế? Anh là ai vậy?” Một bảo mẫu nhìn Tư Văn, kinh ngạc hỏi.
Từ Cảnh Minh mới đi một quãng liền xoay người, thấy Tư Văn bối rối mỉm cười, cậu đành chạy lại, giới thiệu, ” Anh ta là Tư Văn, là bạn tôi.” Như vừa nghĩ ra gì đó, cậu láu lỉnh nhếch môi:
” Anh ta nấu ăn giỏi lắm. Mọi người có thể trông cậy.” Nói xong, cậu còn nhìn bảo mẫu, nháy mắt.
Bảo mẫu kia nghe thế liền vui ra mặt, ” Ôi hay quá! Chúng tôi đang nấu nhiều món, anh mau lại đây giúp đi. Thật cảm ơn anh~” Vừa nói, cô vừa kéo lấy tay anh dẫn đến nơi nấu ăn.
Từ Cảnh Minh đứng ở sau nhếch môi cười. Sau đó, cậu ngoảnh mông chạy lại chỗ bọn trẻ trông nom chúng.
Tư Văn đúng thực có tài nấu nướng, tuy ban đầu không tình nguyện làm một đầu bếp nhưng khi bắt tay vào việc, anh cảm thấy rất vui. Có những món ăn đã nấu xong, Tư Văn lại quay sang xắt một ít rau cùng thịt.
Trong lúc xắt, anh không cẩn thận làm dao cắt vào tay, máu chảy ra. Tư Văn nhíu mày, bình tĩnh buông dao rồi đi tìm băng cá nhân. Cô bảo mẫu kia nhìn thấy vết thương của anh, có hơi hốt hoảng, ” Anh không sao chứ? Mau lấy băng cá nhân thôi.”
Từ Cảnh Minh lúc này đang đi lại gần xem anh làm việc thế nào rồi, vô tình phát hiện anh bị thương ở tay, theo phản xạ bình thường, cậu vội vàng chạy lại gần. Nhìn tay anh vẫn đang chảy máu, cậu nhíu mày nắm lấy tay anh kéo đi.
Cô bảo mẫu vừa mới xoay người một chút, khi quay lại thì đã không còn thấy ai nữa.
Cả hai đi vào một phòng có đủ đồ dùng y tế, Từ Cảnh Minh ấn vai Tư Văn bắt anh ngồi xuống, sau đó nhanh nhẹn đi tìm băng cá nhân cùng thuốc sát trùng. Khi cậu ngồi đối diện, cẩn thận giữ lấy ngón tay của anh, xức thuốc rồi băng lại, đôi mắt anh đã không rời khỏi gương mặt kia một giây nào.
Lâu lắm rồi anh mới được nhìn thấy vẻ dịu dàng đáng yêu này của Từ Cảnh Minh. Lúc nãy trông cậu cũng rất lo cho anh nữa.
Nghĩ vậy, anh hơi mỉm cười. Từ Cảnh Minh đặt băng cá nhân một bên, ngẩng mặt nhìn người kia, đôi mày chau lại.
Khó chịu phun ra một câu, ” Cười cái gì! Bị thương vui lắm chắc!”
Tư Văn lại càng cười tươi hơn, như thể vết thương kia không là gì cả.
” Em đang lo lắng cho anh, anh còn không vui sao?”
” Ai thèm lo lắng cho anh! Chỉ là vì tôi nên anh mới bị kéo đi làm việc, bây giờ bị thương, tôi thấy có lỗi thôi.” Từ Cảnh Minh vẫn quyết phủ nhận.
Lúc này, hai gương mặt chỉ cách nhau không quá mười phân, Từ Cảnh Minh ngẩng mặt nhìn anh, phát hiện có gì đó không đúng nhưng vẫn không thể tránh khỏi. Tư Văn đã sớm giữ lấy cằm cậu, chậm rãi thu gọn khoảng cách.
Khi hai làn môi gần dán vào nhau, Từ Cảnh Minh đã trừng to mắt, trái tim trong lồng ngực đập như trống dồn. Vì một tia ý chí cuối cùng, cậu đã hất mạnh tay anh ra, đẩy anh về phía sau, đứng dậy, bỏ chạy ra ngoài.
Bóng lưng kia nhanh chóng khuất sau cánh cửa, Tư Văn có chút thất vọng nhìn theo, mi mắt lại cụp xuống.
Từ Cảnh Minh nấp sau bức tường bên ngoài phòng y tế, vẫn là biểu cảm trước, gương mặt đỏ lựng, tâm trí rối bời, trái tim đập loạn.
Nhớ lại khoảnh khắc người kia chuẩn bị hôn lấy mình, Từ Cảnh Minh nhắm mắt lại, cắn nhẹ môi dưới, tự nhủ bản thân không được nghĩ linh tinh nữa.
Trong lòng cậu vẫn kiên quyết giữ lấy suy nghĩ kia. Chuyện quay lại, vẫn là không thể được.
|