Khán Thượng Tha
|
|
61: Bữa tiệc ly biệt [3]
“Ngô…” Đầu lưỡi của đối phương chăm chú dây dưa, làm cho Trầm Di không thở nổi.
Chỉ cảm thấy thân thể không khỏi như nhũn ra, cả người không ngừng trượt xuống dưới.
Trầm Di không tự giác vươn tay ôm lấy cổ Sở Trung Thiên.
Tạm thời quên đi những thương tổn mà Sở Trung Thiên gây ra cho hắn, chỉ muốn cảm thụ người mà mình yêu.
Quá nhiều tình cảm mãnh liệt chảy ra khóe miệng, tạo thành đường vòng cung xinh đẹp.
Nụ hôn kết thúc.
Trầm Di không khỏi khẽ ngẩng đầu lên, há to miệng hít thở.
Nhưng mà khi hít vào, lại chính là hương vị nước hoa nhàn nhạt trên người Sở Trung Thiên
“Ngô…”
Đôi môi ôn nhu chậm rãi rời xuống phía dưới, hôn lên cằm cùng với cổ của Trầm Di.
Đưa tay cởi âu phục của Trầm Di, hôn lên da thịt gợi cảm của Trầm Di.
“Ngô…” Nhiệt độ cơ thể của đối phương, xuyên qua quần áo mà truyền tới, nóng bỏng nhưng cũng làm cho người ta an tâm.
Mái tóc dài của Sở Trung Thiên, cũng không ngừng cọ xát trên da thịt.
“A…ngô.”
Nụ hôn của Sở Trung Thiên, đã xuống đến ngực.
Trầm Di không khỏi bị xiêu lòng.
Tất cả đều không giống nhau, từ khi hắn xác định hắn còn yêu Sở Trung Thiên, mọi thứ đều đã khác rồi.
Cho dù trong lòng hiểu tất cả chuyện này đều là sai.
Nhưng mà thân thể lại vì Sở Trung Thiên mang đến khoái cảm mà không ngừng run rẩy.
Sở Trung Thiên không ngừng hôn lên ngực trái của Trầm Di, tay kia thì vươn sang bên còn lại, xoa nắn điểm nổi mềm mại ở đó.
“Ân…không…” Cảm giác tê liệt bao vây toàn thân.
Hai mắt Trầm Di không khỏi bị che phủ bới một lớp sương mù.
Sở Trung Thiên duỗi một tay khác ra, lục lọi xuống phía dưới, nhẹ nhàng ma sát phân thân của Trầm Di.
Phần vải ở chỗ phân thân đã có chút nhô lên.
Sở Trung Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn ở vị trí của phân thân.
“Ngô…a…” Tiếng thở dốc của Trầm Di không khỏi trở nên ngọt nị.
Điểm nổi trước ngực Trầm Di chậm rãi sung huyết.
Mỗi lần Sở Ttung Thiên dùng đầu lưỡi trêu chọc, đều khiến cho thân thể Trầm Di không khỏi run rẩy.
Tay phải cới nút quần Trầm Di, kéo khóa xuống.
Dò xét vào trong quần lót của Trầm Di.
“A…Sở…Sở Trung Thiên.” Xúc cảm quen thuộc, không khỏi khiến cho toàn thân đều run rẩy.
Sở Trung Thiên buông tha cho việc kích thích trước ngực Trầm Di, đem trọng tâm chuyển dời đến phân thân của Trầm Di.
Tiếng kinh hô ngọt nị kích thích thần kinh Sở Trung Thiên. Không khỏi cúi người xuống, nhẹ nhàng thở dài bên cạnh tai Trầm Di.
“Ngươi vẫn nhạy cảm như vậy…bảo bối.”
Hô hấp cực nóng, cùng với lời nói mập mờ, làm cho Trầm Di không khỏi đỏ mặt.
Sở Trung Thiên cảm giác được cực nóng trong tay càng thêm đứng thẳng.
Không ngừng lấy tay đùa bỡn Trầm Di.
Không ngừng kích thích những điểm mẫn cảm của Trầm Di.
“A…ngô…ngô…” Phát hiện mình lại phát ra tiếng rên rỉ đáng mất mặt, Trần Di dùng sức mà che lấy miệng của mình.
Đây chính là nhà vệ sinh, nếu để cho người ta phát hiện ra…
Động tác này lại làm cho Sở Trung Thiên tức giận, hắn muốn nghe tiếng rên rỉ của Trầm Di.
Hắn muốn nhìn bộ dáng Trầm Di ở dưới thân mình khóc lóc, rên rỉ.
Sở Trung Thiên khẽ cười, dường như muốn đùa dai, dùng sức mà kìm chặt đỉnh phân thần Trầm Di một cách có tiết tấu.
“A…không, không cần…không…” Khoái cảm vô cùng kịch liệt, làm cho hai chân không khỏi nhũn ra.
Trầm Di chỉ có thể bất lực lôi kéo cánh tay Sở Trung Thiên.
“A…không…đủ liễu…ngừng nha…” Hai mắt không khỏi tràn ngập sắc thái ***, quá nhiều khoái cảm, hóa thành sương mù, làm cho hai mắt Trầm Di bị che phủ bởi một lớp sương mù.
Sở Trung Thiên cẩn thận nhìn Trầm Di, tựa như muốn đem Trầm Di ấn vào sâu trong lòng mình.
Nội tâm Trầm Di đã thay đổi, trở nên kiên cường, độc lập.
Nhưng mà thân thể vẫn nhạy cảm như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái, là có thể đơn giản dấy lên dục vọng chi hỏa.
Sở Trung Thiên quyến luyến cảm giác ngọt ngào mà Trầm Di mang đến.
Bất kể là thân thể hay trái tim của Trầm Di, hắn đều muốn có.
Vì sao mình lại quan tâm đặc biệt đến Trầm Di như vậy, ngay cả Sở Trung Thiên cũng không biết được.
Sở Trung Thiên nỗ lực nhìn Trầm Di, nỗ lực tìm xem rốt cuộc mình yêu mến Trầm Di ở điểm nào nhất.
Bởi vì vừa rồi hắt nước lên mặt, tóc mái của Trầm Di đã ướt sũng, giọt nước từ gò má Trầm Di chảy xuống.
Đôi mắt đen láy xinh đẹp, tràn đầy dục vọng, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của Trầm Di, Sở Trung Thiên cảm giác bụng mình giống như bị thiêu cháy vậy.
Đôi môi có chút sưng đỏ không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ ngọt nị, khóe miệng tràn ra một chút nước bọt.
Âu phục không cởi ra toàn bộ, chỉ là khoác hờ trên người Trầm Di.
Áo sơ mi lụa màu trắng cũng mở thật to.
Phần xung quanh xương quai xanh, có một vài dấu đỏ nổi lên.
“A…Sở Trung Thiên…ta…không…không được…” Tiếng kinh hô của Trầm Di cắt đứt ý nghĩ của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên không khỏi cười cười, lấy tay ôn nhu bao lên phân thân thẳng đứng của Trầm Di, sau đó đẩy nhanh tốc độ xoa nắn.
“A…”
Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di, dường như đột nhiên tìm ra đáp án.
Hắn yêu Trầm Di, hắn yêu hết thảy mọi thứ của đối phương, chỉ cần là Trầm Di, hắn thậm chí muốn khám phá sâu hơn.
Một tay nhanh chóng kéo quần của Trầm Di xuống đến đầu gối, một tay khác dính đầy chất lỏng mà Trầm Di bắn ra, tìm kiếm hậu đình của Trầm Di.
“Ân…” Dị vật xâm lấn, làm cho Trầm Di không thoải mái mà kêu rên.
Trầm Di còn chưa thoát khỏi dư âm của trận khoái cảm vừa rồi, cho nên Sở Trung Thiên rất dễ dàng di chuyển ngón tay của mình.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hương vị thân thể hai người đan xen lẫn nhau, trở nên mơ hồ.
Trên da thịt của Trầm Di tản ra hương vị nhàn nhạt của sữa tắm.
Xem ra trước khi đến đây, Trầm Di đã tắm rửa qua.
Chờ đến khi Trầm Di lấy lại tinh thần phản kháng, tay của Sở Trung Thiên đã khuếch trương dũng đạo khá tốt rồi.
Lúc này thân thể không khỏi khẩn trương lên, dũng đạo căng cứng đè ép ngón tay đang xâm nhập vào cơ thể.
Chỉ có điều lúc này, phản kháng của Trầm Di, ngược lại càng giống như là hoan nghênh.
“Bên trong ngươi thật chặt…” Sở Trung Thiên không khỏi có chút cảm thán bên tai Trầm Di.
“Ngô…không có…không có…” Tâm lý bởi vì lời nói của Sở Trung Thiên, liền cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà thân thể, lại giống như nhận được sự cổ vũ, đem ngón tay của Sở Trung Thiên kẹp càng chặt hơn.
Sở Trung Thiên không khỏi mỉm cười, rút ngón tay của mình ra.
Sau đó, giơ một chân của Trầm Di lên.
“Xem ra thân thể của ngươi, dường như rất thích được người khác khen ngợi.”
“Không có…không có…a – không…” Muốn phản bác, lại cảm giác được cực nóng của Sở Trung Thiên đặt tại lối vào, Trầm Di chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy cả ra ngoài.
Phân thân nóng hổi của Sở Trung Thiên, thong thả tiến nhập vào trong cơ thể.
“A…Sở…Trung…Thiên” Cảm giác xâm lấn mãnh liệt làm cho người ta thất thần, làm cho Trầm Di phái bám chặt vào cánh tay Sở Trung Thiên.
Rốt cục đã tiến vào.
Nhưng mà Sở Trung Thiên cảm giác có chút không được tự nhiên, bởi vì Trầm Di hiện đang ở tư thế đứng, cho nên Sở Trung Thiên cũng không tiến vào được nhiều.
Không khỏi xấu xa cười, nếu dùng cái tư thế kia, không biết Trầm Di sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Nghĩ vậy, Sở Trung Thiên giơ cái chân còn lại của Trầm Di lên.
“A…không…không cần a…” Hai chân đều lơ lửng trên không, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đội lên trên phần thân của Sở Trung Thiên.
Hai mắt của Trầm Di không khỏi trợn tròn.
Cảm giác kia, giống như thân thể của mình cũng bị Sở Trung Thiên xé rách.
Không phân biệt được là đau đớn hay là khoái cảm, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ý nghĩ trống rỗng, ngay cả ánh mắt cũng mất đi tiêu cự.
Một dòng nướt bọt không thể khống chế được khóe miệng chảy xuống.
“Thật sự là quá mê người…” Sở Trung Thiên dục vọng nghĩ muốn luật động, chờ Trầm Di chậm rãi thích ứng với phân thân của hắn.
Sở Trung Thiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của Trầm Di.
“Có thể chịu được?” Sở Trung Thiên hỏi Trầm Di.
Nhưng mà đợi nửa ngày, đối phương cũng không trả lời.
Sở Trung Thiên cười cười, hắn coi như là chấp nhận, sau đó, chậm rãi di chuyển thắt lưng.
“Ngô…a…” Trầm Di cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Sở Trung Thiên, khoái cảm vô cùng mãnh liệt, đại não đã không cách nào tự hỏi bất kỳ chuyện gì.
“Chi” Một tiếng, cửa được mở ra, bên ngoài cửa giống như được mở ra.
Trầm Di lập tức dừng lại mọi tiếng kêu, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
“Trầm Di, Trầm Di ngươi ở đây?” Thanh âm ôn nhu hơn nữa lại quen thuộc làm cho toàn thân Trầm Di căng thẳng.
…là Thiên Hạo.
|
62: Bữa tiệc ly biệt [4]
“Ngô…” Một tay liều mạng che miệng của mình.
Tay kia, không khỏi nhéo mạnh lên cánh tay Sở Trung Thiên.
Hoảng sợ nhìn Sở Trung Thiên.
Đột nhiên bừng tỉnh, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
Vì sao lại trầm luân trong ngực Sở Trung Thiên?
Càng đáng sợ hơn chính là, lúc này thậm chí ngay cả ý muốn phản kháng cũng không có?
Vì sao lại có thể như vậy?
Vì sao???
Nỗi buồn không thể hiểu được từ gương mặt chảy xuống.
Chính mình, có phải là quá vô dụng?
Mặc kệ nói cái gì, từ nay về sau không bao giờ…có bất kỳ liên quan gì đến Sở Trung Thiên nữa.
Lực hấp dẫn của Sở Trung Thiên đối với hắn là quá lớn, lớn đến mức có thể cắn nuốt toàn bộ hắn.
Sở Trung Thiên cũng ngừng động tác của mình lại.
Thân thể khẩn trương của Trầm Di, khiến cho cực nóng của hắn như bị bẻ gãy.
“Trầm Di….ngươi ở trong đây?” Thiên Hạo gọi tên Trầm Di. Không biết vì sao, cứ có cảm giác Trầm Di đang ở đây, cách hắn rất gần.
Nghe được thanh âm của Thiên Hạo, thân thể của Trầm Di không khỏi run rẩy, vùng vẫy đứng dậy.
“Buông…thả ta ra…ân…” Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Hạo càng ngày càng gần.
Bởi vì hai tay đẩy Sở Trung Thiên, trọng tâm của Trầm Di, toàn bộ đều đặt trên cực nóng của Sở Trung Thiên.
Phân thân to lớn mà nóng bỏng, phảng phất dường như hòa tan của Trầm Di, hơn nữa tiếng bước chân của Thiên Hạo càng ngày càng gần, làm cho trái tim của Trầm Di như muốn nhảy cả ra ngoài.
“Chỉ cần ngươi cầu cứu tiểu tình nhân của ngươi…ta sẽ thả ngươi ra.” Sở Trung Thiên ôm Trầm Di, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nỉ non.
Động tác cự tuyệt vừa rồi của Trầm Di, đã biểu lộ hết thảy.
Trong lòng Trầm Di, Lục Thiên Hạo, vĩnh viễn trọng yếu hơn Sở Trung Thiên hắn.
Đúng nha, mặc kệ hắn có cố gắng như thế nào, cũng không trọng yếu bằng tên Lục Thiên Hạo kia.
Vĩnh viễn không.
Hai mắt Sở Trung Thiên không khỏi trở nên lạnh lùng.
Cúi đầu nhìn Trầm Di.
Hắn thực sự muốn phá hủy tất cả.
Chỉ cần đem Trầm Di triệt để phá hủy, Trầm Di sẽ đến bên hắn.
Bởi vì khi đó đối phương chỉ có thể, tới bên cạnh hắn.
Chỉ là khi đó, Trầm Di sẽ chỉ biết hận mình.
Trầm Di biết rõ vô luận như thế nào, Sở Trung Thiên cũng sẽ không thả hắn, đành phải nhận mệnh che miệng của mình.
“Nếu như tình nhân của ngươi thấy ngươi ở cái bộ dáng này… ngươi đoán hắn sẽ có biểu lộ gì? Sẽ phản ứng ra sao…??” Sở Trung Thiên cảm giác được thân thể Trầm Di đột nhiên co rút, Sở Trung Thiên không khỏi kêu rên một tiếng.
“Không…ta xin ngươi…đừng…đừng như vậy…”Cực lực đè thấp thanh âm, thậm chí có chút biến điệu.
Nếu để cho Thiên Hạo nhìn thấy bộ dáng mình lúc này, vậy hắn sẽ lại thực sự bị phá hủy…
Sở Trung Thiên cúi đầu nhìn Trầm Di.
Khuôn mặt vì *** mà đỏ bừng, trên đó còn một vài vệt nước mắt.
Đôi mắt xinh đẹp mở to, hoảng sợ nhìn hắn.
Đôi môi sưng đỏ, không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ gần như không nghe được.
Sở Trung Thiên cúi người xuống, cúi đầu hôn lên cổ Trầm Di.
Thật sự, thật sự muốn đem ngươi phá hủy hoàn toàn.
Để ngươi, chỉ thuộc về một mình ta.
Vĩnh viễn đem ngươi vây ở trong ngực ta.
Để ngươi chỉ có thể nằm dưới thân ta mà rên rỉ.
“Ta muốn động…” Sở Trung Thiên ôm chặt lấy Trầm Di, chậm rãi di chuyển thắt lưng của mình.
“Cái gì…” Trầm Di ngây ra một lúc, sau đó hiểu ra ý tứ của Sở Trung Thiên, nhanh chóng gắt gao cắn tay mình.
“Ngô…ngô…” Chuyển động mãnh liệt làm cho ý nghĩ run lên, mặc dù thanh âm rên rỉ không có phát ra, nhưng mà tiếng động do thân thể ma sát phát ra, lại khiến cho Thiên Hạo chú ý.
Chỉ cảm thấy tiếng bước chân từng chút từng chút một lại gần, càng ngày càng gần, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.
Trầm Di ngẩng đầu lên, thấy được ánh mắt lạnh như băng của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên muốn phá hủy hắn…
Nhìn ra ý đồ của Sở Trung Thiên, Trầm Di không khỏi dựng tóc gáy.
“Không…cầu ngươi…đừng như vậy…” Cảm giác sợ hãi lan vào thật sâu trong lòng Trầm Di.
Trầm Di không ngừng mà lắc đầu, mà dùng sức nhéo ở cánh tay Sở Trung Thiên.
Ta xin ngươi, ta xin ngươi, cầu ngươi đừng để cho ta xuất hiện trước mặt Thiên Hạo.
Chỉ cảm thấy lòng của mình giống như bị người ta xé nát hoàn toàn, không còn cách nào để khâu lại.
“Bên trong có ai không?” Tiếng bước chân ngừng lại, Thiên Hạo hiện giờ đang đứng ngoài cửa.
Trầm Di không khỏi mở to hai mắt, chỉ cần Thiên Hạo mở cửa, tất cả mọi chuyện đều kết thúc.
Nhìn biểu tình của Trầm Di, trái tim Sở Trung Thiên không khỏi cảm thấy đau đớn, chính mình, có lẽ không hạ thủ được.
Trầm Di, ta lại thua ngươi.
Bởi vì yêu Trầm Di.
Cho nên không muốn làm cho Trầm Di hận hắn.
Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy, mình đã tìm được lý do để rời bỏ Trầm Di rồi.
Cho nên, cũng đã đến lúc rời đi.
“Xin hỏi có chuyện gì không?” Sở Trung Thiên hỏi Thiên Hạo.
Thanh âm bởi vì nhiễm ***, hơi cao một chút, cho nên Thiên Hạo không nhận ra người ở bên trong chính là Sở Trung Thiên.
“Đối, thực xin lỗi. Ta có lẽ nhận lầm người.” Thiên Hạo lễ phép xin lỗi.
Sau đó giống như đi ra ngoài.
“Ta thật sự là điên rồi, Trầm Di làm sao có thể ở trong cái vũ hội này?” Thiên Hạo hiểu ra ý nghĩ của mình thật sự là quá hoang đường.
Nhưng mà vẫn luôn có cảm giác Trầm Di đang ở đây, cách hắn rất gần.
Trầm Di nghe được lời này, toàn thân không khỏi run rẩy.
Thực xin lỗi, Thiên Hạo.
Thực xin lỗi.
Hắn làm sao có thể đến cái vũ hội này.
Kết quả thế nhưng hắn lại đến đây, lại còn cùng với tình nhân trước kia yêu đương vụng trộm trong nhà vệ sinh.
Thiên Hạo, thực xin lỗi.
Ta thậm chí còn xem như là tự nguyện.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Sở Trung Thiên thở dài một hơi.
Vẫn là không cách nào triệt để hủy diệt Trầm Di.
“Buông…thả ta ra…” Trầm Di gần như là kêu lên thảm thiết.
Hắn đã nhận lầm.
Hắn không muốn lại tiếp tục sai lầm.
“Chết tiệt, đến lúc này, còn nói cái lời này?” Buông Trầm Di ra vào lúc này? Có thể sao?
“Buông ra ngươi cũng được, nhưng ít nhất phải chờ làm xong lần này đã a?” Hắn sẽ thả Trầm Di, sẽ.
Bởi vì Trầm Di đã có người trọng yếu hơn.
Bởi vì Trầm Di đã không còn yêu hắn.
Bởi vì Trầm Di chỉ vừa nhìn hắn, đã sợ hãi đến phát run.
Sở Trung Thiên cười cười, cho dù rời khỏi Trầm Di, hắn có lẽ vẫn sẽ làm tổn thương tới đối phương.
Bởi vì cừu nhân của hắn, cũng chính là người yêu của Trầm Di a.
“Đến…ôm chặt ta…”
Thấy Trầm Di không có bất kỳ phản ứng gì, Sở Trung Thiên không khỏi cười khổ, chuyển động thắt lưng.
“Ngô…không…” Trầm Di không muốn có bất kỳ tiếp xúc với Sở Trung Thiên, nỗ lực không có bất kỳ tiếp xúc với Sở Trung Thiên.
Nhưng mà cái cảm giác chơi vơi này thật là đáng sợ, chỉ có phía sau lưng dựa vào tường, thân thể không ngừng trượt xuống.
Sở Trung Thiên động thân một cái.
“A…không…không cần…” Sợ mình sẽ ngã xuống, Trầm Di lập tức ôm chặt cổ Sở Trung Thiên.
“Thiệt là, ôm lấy ta sớm một chút, có phải tốt hơn không?”
Vì sao, ngươi luôn quật cường như vậy?
Đây cũng chính là điểm mà Sở Trung Thiên yêu mến ở Trầm Di.
Rõ ràng vô cùng yếu ớt lại cứ muốn giả bộ kiên cường.
Sở Trung Thiên cúi đầu xuống, hôn lên môi Trầm Di
Nhẹ nhàng, ôn nhu, giống như nụ hôn giữa hai người yêu nhau.
|
63: Bữa tiệc ly biệt [5]
“Ngô…ngô…” Nụ hôn khiến cho người ta mê loạn.
Trầm Di không khỏi bi ai.
Chỉ cần Sở Trung Thiên muốn mình câm miệng, đối phương sẽ hôn môi mình.
Dùng môi hung hăng ngăn chặn môi của mình.
Bởi vì khẩn trương, cùng với giằng co, Trầm Di đã tiêu hao rất nhiều thể lực.
Vô lực phản kháng, nhưng lại kích thích dục vọng nguyên thủy của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên điều chỉnh tư thế, ôm lấy mông Trầm Di.
Trầm Di cảm giác được dục vọng của đối phương mạnh mẽ tiến vào trong thân thể.
Hoàn toàn.
Khoái cảm mát lạnh làm cho Trầm Di không ngừng run lên.
“Không…không cần phải…” Hắn muốn điên rồi, trong ý nghĩ ngoại trừ khoái cảm, cái gì cũng không có.
Quên đi hết thảy, quên hết những thương tổn mà Sở Trung Thiên gây ra cho hắn, chỉ cảm nhận được khoái cảm mà cực đại nóng rực đang ở trong cơ thể mang đến.
“A…ngô…” Bởi vì khoái cảm xâm nhập, ý nghĩ của Trầm Di trở nên trống rỗng, thân thể hành động dựa theo bản năng.
Trầm Di dùng chân ôm lấy thắt lưng Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên cảm giác được chân của Trầm Di đang ôm lấy eo của hắn, không khỏi cười khổ.
Sở dĩ ép buộc Trầm Di như vậy, là vì chỉ có dưới loại tình huống này, mới có thể có ảo giác rằng Trầm Di vẫn còn yêu hắn.
Kỳ thật điều mà Sở Trung Thiên muốn chính là…
Trầm Di giống như trước đây vậy, mỉm cười nói, ta yêu ngươi.
Không khỏi hôn nhẹ lên môi đối phương.
“Ngô…không…” Trầm Di ôm chặt hơn.
Sở Trung Thiên biết Trầm Di đã đạt tới cao trào.
Vì vậy hung hăng đẩy nhanh hơn tốc độ.
“A… Sở Trung Thiên…” Nhiệt độ cơ thể của đối phương, hương vị của đối phương, tất cả mọi thứ, đều làm cho người an tâm.
Cảm giác được ý nghĩ trống rỗng, ngoại trừ ôm chặt lấy đối phương, Trầm Di không biết mình còn có thể làm cái gì.
Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy dũng đạo chặt khít không ngừng co rút nhanh.
Co rút khiến cho Sở Trung Thiên không khỏi kêu lên, gần như đồng thời xuất ra cùng với Trầm Di.
Tay của Trầm Di hơi trượt xuống dưới, Sở Trung Thiên vươn tay ôm lấy Trầm Di.
Hai người cứ như vậy chặt chẽ dây dưa.
Qua một hồi lâu, Trầm Di đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Đột nhiên buông lỏng tay chân của mình ra.
Thân thể Trầm Di nhanh chóng ngã xuống dưới đất.
Sở Trung Thiên nhìn thấy, nhanh chóng giữ chặt cánh tay Trầm Di
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì??” Sở Trung Thiên rốt cục bị thái độ của Trầm Di chọc giận.
“Không! Không cần!! Thả ta ra!!!” Đột nhiên đẩy Sở Trung Thiên ra, Trầm Di không khỏi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sau đó cuộn người đứng dậy.
Có chút run rẩy.
Vì sao, vì sao lại như vậy.
Chỉ cần vừa rơi vào trong ngực Sở Trung Thiên, hắn thật giống như mất đi khả năng tư duy vậy.
Trở nên không phải là chính mình.
Chỉ biết cứ thế trầm mê trong ngực đối phương, thậm chí còn mong vĩnh viễn như vậy.
Thật sự là đáng sợ.
Tuyệt đối không thể tiếp tục.
Tuyệt đối không thể tiếp tục có bất kỳ tiếp xúc gì với Sở Trung Thiên.
“Ngươi đi đi…đừng để ý đến ta…” Trầm Di quần áo không chỉnh tề đẩy Sở Trung Thiên đi ra bên ngoài.
“Trầm Di!!! Đủ rồi, ngươi điên rồi sao???” Thái độ của Trầm Di triệt để chọc tức Sở Trung Thiên.
“Ta không để ý tới ngươi?” Sở Trung Thiên bực bội cào tóc, hắn thật sự bị tính tình thay đổi thất thường của Trầm Di làm cho phát điên rồi.
“Đây là nơi nào ngươi không phải là không biết? Nếu ngươi xảy ra chuyện gì đó thì phải làm sao bây giờ?” Sở Trung Thiên nói vậy với Trầm Di.
Kỳ thật, kẻ làm cho Trầm Di gặp chuyện không may, chính là hắn, Sở Trung Thiên.
“Ta mặc kệ!!! Ngươi cho ta đi…” Cảm giác sợ hãi đối với Sở Trung Thiên, lớn hơn rất nhiều so với tất cả mọi chuyện khác.
Sở Trung Thiên đột nhiên không nói, mặt triệt để lạnh băng.
“Nếu ngươi cương quyết như vậy, ta sẽ trực tiếp kéo ngươi như vậy đi ra ngoài, đi gặp tiểu tình nhân của ngươi.” Hắn như thế nào cũng không thể để Trầm Di một mình ở lại nơi này, dù sao nơi này thật sự là quá rối loạn.
“Không…” Một câu nói của Sở Trung Thiên, làm cho Trầm Di rốt cuộc còn không lời nào để nói, chỉ có thể có chút phát run.
“Mặc quần áo vào đi, ta đưa ngươi về nhà.” Âm thanh lạnh như băng, không mang theo một chút cảm tình nào.
Nghiêm khắc làm cho Trầm Di không cách nào phản bác.
Trầm Di mặc quần áo xong, mặc kệ chỉnh như thế nào, cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng những nếp gấp, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng cùng với đôi môi sưng đỏ.
Người bình thường cũng có thể nhìn ra Trầm Di đã trải qua chuyện gì.
“Chết tiệt.” Sở Trung Thiên chửi bới một tiếng, cởi áo vest màu đen của mình ra, khoác lên người Trầm Di.
Trầm Di không khỏi cười khổ, Sở Trung Thiên luôn luôn là người cẩn thận.
Cắn răng, cố nhịn cảm giác đau nhức ở thắt lưng, Sở Trung Thiên dìu Trầm Di trở về đại sảnh.
Chỉ thấy đại sảnh lộn xộn, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cùng nam sinh đứng cạnh Thiên hạo, nhìn thấy Trầm Di cùng Sở Trung Thiên đi tới thì, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Sau đó lắc đầu, tiếp tục đi tìm Thiên Hạo.
Nơi này thật sự là quá lớn.
Tìm hơn nữa ngày, cũng không thấy ngươi.
Đang lúc nam sinh kia nghĩ muốn từ bỏ, Thiên Hạo đã trở lại.
“Thiên Hạo, ngươi vừa đi đâu vậy, trong này đã thành một đám hỗn loạn rồi.” Chính chủ của vũ hội đột nhiên biến mất, vũ hội nhanh chóng thành một đám hỗn loạn.
“Không có, không có gì.” Chuyện giữa hắn và Trầm Di, Thiên Hạo không hề nói với bất kỳ ai, kể cả bằng hữu tốt nhất của hắn.
“Đúng rồi, ta vừa rồi có thấy một nam nhân, nhìn khá giống người ở cùng nhà với người.” nam sinh này đã từng gặp Trầm Di, cho nên lúc nhìn thấy Trầm Di thì hắn mới sửng sốt như vậy.
“Nhìn giống người cho ta thuê nhà?” Trầm Di đi tới nơi này?
Không, sẽ không, chỉ đơn giản là trùng hợp mà thôi, dù sao, lúc hắn vào nhà vệ sinh thì nghe được tiếng người đó hoàn toàn không có chút nào giống của Trầm Di.
Hơn nữa nếu như Trầm Di có ở nơi này, sẽ không thể không thấy hắn.
Sẽ không, không phải là Trầm Di.
“Không nói chuyện đó nữa, ngươi như thế nào lại bỏ đi? Cha của ta còn muốn giới thiệu cho ngươi vài nữ sinh để làm quen.”
“Giới thiệu nữ sinh?” Thiên Hạo không khỏi ngây ngẩn cả người, đây không phải là một vũ hội đơn thuần?
“Ông nội của ngươi có nói với cha ta, ngươi cũng đã trưởng thành, để cha ta tìm cho ngươi một vài nữ sinh để làm quen.” Nam sinh kia dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thiên Hạo.
“Hiện tại đám kia nữ sinh đang chờ ngươi tới, thấy ngươi nửa ngày không có tới, các nàng đều đã kêu ca muốn ngất trời.” Mấy nữ sinh kia đều là thiên kim đại tiểu thư, tính tình đều rất kiêu ngạo.
Cho nên hiện tại cục diện mới hỗn loạn như vậy.
“Rốt cuộc ông nội ta đang làm cái gì, cũng không phải lai giống.” Thiên Hạo đã vô cùng phiền chán loại cuộc sống này, nhưng mà hắn không có cách nào thoát ra được.
“Ha ha…những lời này cũng đừng để cho mấy đại tiểu thư kia nghe được, bằng không lại ngất trời lần nữa.”
Nam sinh không khỏi vỗ vỗ bả vai Thiên Hạo.
“Mau đi, tìm người mà yêu mến, mời nàng khiêu vũ a, dù sao diễn viên chính của vũ hội này cũng chính là ngươi nha.”
Trầm Di vô lực ngã xuống chiếc giường mềm mại, trên được Sở Trung Thiên rửa ráy sạch sẽ.
Sở Trung Thiên xử lý xong mọi chuyện cần thiết, mới đi về nhà mình.
Không khỏi bực bội, vì sao Sở Trung Thiên lại cứ biểu hiện săn sóc như vậy.
Loại săn sóc không khỏi làm cho Trầm Di trầm mê.
Ngày mai, ngày mốt. Nếu như còn có thể gặp được Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên cũng cũng sẽ đối đãi như vậy với mình.
Nghĩ vậy, trong lòng Trầm Di không khỏi sợ hãi.
Vì sao Sở Trung Thiên không hoàn toàn đối xử xấu xa với hắn đi.
Xấu xa để hắn không còn có bất luận ảo tưởng gì.
Như thế tốt hơn so với hiện tại.
Cái cảm giác không rõ ràng này.
…thật sự rất chán ghét.
|
64: Bức thư muộn màng
Trầm Di sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, cảm giác cả người đều khó chịu. Giống như bị cảm.
Thậm chí đứng dậy cũng chẳng muốn đứng. Vươn tay mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy thuốc cảm ra.
Không muốn động đậy.
Nhưng mà muốn uống nước thì bắt buộc phải xuống giường mới được.
Cho nên Trầm Di có chút hờn dỗi, ngay cả thuốc cũng chẳng thèm uống nữa.
Hắn chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh.
Hắn chỉ là muốn có một người yêu có thể chăm sóc cho hắn lúc hắn ốm đau bệnh tật.
Vì sao, nguyện vọng đơn giản như vậy, lại không thể nào đạt được.
Cuộc sống giống như lại trở về như trước kia vậy, thậm chí so với trước kia còn không bằng.
Mẹ kiếp, lát nữa còn phải đi làm.
Những việc làm của mình ngày hôm qua, tuyệt đối đã khiến cho Sở Trung Thiên tức giận.
Vừa nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra khi đi làm, Trầm Di lại cảm thấy đau đầu.
Nếu ngày nào cũng như vậy, liệu mình có phát điên không?
Trầm Di một mực làm tổ trên giường.
Biết đã đến giờ đi làm, rốt cuộc đứng lên.
Mặc quần áo.
Uống chút nước, uống thuốc.
Đi vào công ty.
Trong lòng đã nghĩ tới tất cả các phản ứng của Sở Trung Thiên, nhưng mà không ngờ lại là như thế này.
Mới đi vào công ty, đã có người xông tới.
“Ta thăng chức?” Trầm Di lấy được tin tức từ trong miệng những người kia, nhất thời không thể tin được.
“Ân, đúng nha, lão bản mập mạp của chúng ta trước đây đã bị chủ tịch sa thải.”
“Chủ tịch?” Sở Trung Thiên, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì???
“Chủ tịch nói mọi việc bên đây đã xử lý rất tốt rồi, cho nên đã trở về bên 4D Generation.”
“Hắn…trở về???” Cái này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trầm Di không có ở nghe bọn họ giải thích, hắn chỉ muốn tìm Sở Trung Thiên để hỏi cho rõ.
Trầm Di đi đến lầu ba.
Vươn tay đẩy cửa văn phòng ra.
Mọi thứ bên trong cũng không có gì thay đổi, chỉ có người vẫn thường ngồi đó là không còn.
Giống như chưa từng tồn tại.
“Chết tiệt…” Trong lòng cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, kỳ thật hắn hẳn là nên cảm thấy cao hứng không phải sao?
Chí ít sẽ không còn chuyện mỗi ngày Sở Trung Thiên lại quấy rầy hắn trong phòng làm việc.
Mình cũng không cần mỗi ngày làm chân sai vặt của mọi người.
Lại càng không cần mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc.
Đều là nhờ phúc của Sở Trung Thiên, hắn đã leo lên chức lão bản chết tiệt.
Hắn nên cao hứng, không phải sao?
Nhưng mà, vì con mẹ nó cái gì, thế nhưng hắn lại khóc?
Trong lòng cảm thấy đau nhức, đột nhiên quặn thắt lại.
Hắn lại một lần nữa, bị Sở Trung Thiên vứt bỏ.
Bị đối phương cưỡng chế chiếm đoạt, rồi lại bị đối phương cưỡng chế vứt bỏ.
Trầm Di thật sự không rõ, hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì?
“Ta rốt cuộc đã tự do…” Không có một chút mừng rỡ, cảm nhận đau đớn nặng nề lan tràn đến toàn thân.
Chính mình, có lẽ thật sự là bị bệnh a, bất kể là thân thể…hay là tâm.
Vươn tay, dùng tay áo lau khô nước mắt.
Đối với Sở Trung Thiên, những giọt nước mắt này là đủ rồi, dù sao người yêu hiện tại của hắn là Lục Thiên Hạo.
Chính mình, cũng nên kiên cường.
Đi ra văn khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Cũng đóng lại trái tim của mình.
Nỗ lực cười cười.
Hắn tự do, con mẹ nó hắn tự do.
Không khỏi cười khổ.
Trong thân thể thậm chí còn lưu lại xúc cảm về đối phương.
Trên thân thể còn có dấu vết đối phương lưu lại.
Đi xuống dưới, về tới văn phòng thu thập đồ đạc của hắn.
Tại sao mình một mực ở lại công ty, ngay từ đầu thật sự là vì chờ Sở Trung Thiên.
Nhưng mà sau khi mình tiếp nhận Thiên Hạo, vì sao còn muốn ở lại công ty.
Có phải là trong đáy lòng, còn mong chờ, sẽ có một ngày, Sở Trung Thiên lại trở về?
Nhưng mà tất cả đều đã không còn ý nghĩa gì nữa, hắn cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì.
Nếu còn tìm hiểu, không chừng người bị thương tổn sẽ chính là mình.
Ngày này, Trầm Di đều đứng ở trong văn phòng.
Ngơ ngác nửa ngồi ở trên mặt ghế, nhìn trần nhà ngẩn người.
Cứ như vậy ngồi.
Trong tim giống như bị thiếu mất một mảnh.
Trống trơn.
Đến lúc tan việc, về đến nhà. Thiên Hạo còn chưa trở lại?
Mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
“Trầm Di, hôm nay trong công ty có chuyện phải xử lý, cho nên ta lại không thể trở lại.”
Nghe trong thanh âm của Thiên Hạo, có mang theo một tia áy náy, Trầm Di không khỏi cười cười.
Lại không trở lại sao?
Hắn giống như đã thành thói quen?
Bằng không vì cái gì, không cảm thấy đau đớn?
Thậm chí cả cảm giác muốn phàn nàn cũng không có?
Trái tim bị thương, Trầm Di cảm nhận được, nhưng lại kiên cường.
Giống như đã thành thói quen, Trầm Di đi tới phòng bếp làm món ăn.
Khả năng nấu nướng ít ỏi, hiện tại đã trở lại.
Dù sao mình nấu, cũng vẫn có thể nuốt trôi, không phải sao?
Một mình một người, cũng vẫn có thể sống tốt, nhưng mà sẽ cảm thấy trống vắng.
Nằm trên giường, lại thế nào cũng ngủ không được.
Lật qua lật lại, cuối cùng chỉ là nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ ngẩn người.
Tiếp nhận sự thật a, Trầm Di,
Ngày mai làm việc cho tốt.
Trầm Di tự khuyên nhủ chính mình, chậm rãi đi ngủ.
…………
Đã thật sự trở thành lão bản, Trầm Di muốn quét dọn thật tốt phòng làm việc của mình.
Kỳ thật cái này vốn có thể tìm người khác làm.
Nhưng mà Trầm Di đã quen làm tạp dịch, cho nên vẫn quyết định tự mình quét dọn.
Trong văn phòng có rất nhiều thứ, nhưng mà thứ hữu dụng lại chẳng có nhiều.
Thậm chí còn có tạp chí sắc tình loạn thất bát tao gì đó.
Bảo sao Sở Trung Thiên lại không sa thả lão bản kia.
Hơn nữa không tìm được ai, nên mới để hắn đảm nhiệm vị trí này.
Muốn coi hắn như là MB? Chỉ có điều lần trước là cho tiền, lần này là chức vị?
Chết tiệt, tại sao mình lại nghĩ đến Sở Trung Thiên.
Trầm Di lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ đến những chuyện này.
Đem hết những thứ vớ vẩn vứt vào thùng rác, lại thấy trong ngăn kéo cuối cùng có hai phong thư.
Vô tình cầm lên, những dòng chữ đã cũ, lại khiến cho trái tim Trầm Di ngừng đập nửa nhịp.
“Đơn xin từ chức???” Hơn nữa, dĩ nhiên là do Sở Trung Thiên viết???
Tất cả chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra???
Nhưng càng khiến cho Trầm Di chú ý chính là một phong thư khác, bởi vì, là gửi cho hắn.
Hai tay run rẩy, mở thư ra.
Lấy ra tờ giấy viết màu trắng.
Hít sâu một hơi, Trầm Di nỗ lực làm cho mình bình tĩnh lại.
Trầm Di:
Lúc ngươi đọc được bức thư này, ta đã ở trên máy bay bay sang nước Mỹ.
Ta đã gọi điện thoại cho ngươi rất nhiều lần, nhưng không gọi được.
Ta muốn đi tìm ngươi, nhưng mà rồi lại không thể.
Bởi vì ta sợ khi nhìn thấy ngươi, ta sẽ mất đi dũng khí muốn ra đi.
Dù sao, hạnh phúc mà ngươi mang đến cho ta, quá mức ôn hòa.
Ta không cách nào cho ngươi bất luận hứa hẹn gì, tương lai của ta thật sự là quá mức hư ảo.
Nếu như một năm sau, ta trở lại, mà ngươi vẫn còn chờ ta.
Ta sẽ cùng ngươi chia sẻ tất cả mọi chuyện, kể cả quá khứ của ta.
Chắc hẳn ngươi cũng không biết số điện thoại của ta a. Ta viết ở mặt sau của bức thư này.
Phong bì tiền gửi riêng là ta tiền lương gấp 10 lần mà đáp ứng đưa cho ngươi.
Hứa hẹn mà ta có thể làm được lúc này, tạm thời chỉ có thế này thôi.
Ta hy vọng ngươi có thể chờ ta.
Ta hy vọng, tình yêu của chúng ta là vĩnh hằng.
—- tình yêu của ngươi, Sở Trung Thiên
Thời gian, là 8 tháng trước —-
Vì sao ——
Tại sao lại như vậy?
Hai tay cầm thư nhịn không được mà run rẩy.
Lần này nước mắt rốt cuộc đã không có cách nào khống chế được, rơi khỏi hốc mắt.
Tất cả chuyện này đều là giả a?
Đây tuyệt đối không thể nào là sự thật!!!
Trầm Di chỉ cảm thấy chính mình muốn điên rồi.[ ta cũng muốn điên rồi.]
Vì sao?
Vì sao lão bản không đưa thư cho hắn.
Chết tiệt, vì sao???
Cố gắng hồi tưởng lại tình huống lúc đó.
Sở Trung Thiên lúc ấy đang bị Kim Chấn Vũ phát lệnh truy nã trên thương trường?
Nếu như Sở Trung Thiên không phải tự mình từ chức, mà là bị công ty đuổi đi, chẳng lẽ sẽ có phần thưởng?
Chẳng lẽ cũng bởi vì cái nguyên nhân chết tiệt này, cho nên lão bản không có đưa thư cho hắn?
Chỉ là muốn làm cho bọn họ xác định rằng Sở Trung Thiên là bị công ty đuổi đi?
Kể từ khi Sở Trung Thiên rời đi, công ty bọn họ cũng có tiếp nhận vài hợp đồng khá lớn.
“Chết tiệt.” Cũng bởi vì loại nguyên nhân buồn cười này, đã phá hủy tình yêu của hắn và Sở Trung Thiên?
Nếu như khi đó, Thiên Hạo không có tới, có phải là hiện tại trên cái thế giới này, sẽ không còn cái người có tên là Trầm Di?
Vận mệnh đáng buồn cười, đáng sợ, đáng hận.
Trầm Di hắn, lại triệt để bị đám người kia đùa giỡn.
Sau này mình nên làm cái gì bây giờ?
Ngơ ngác nhìn bức thư, Trầm Di hoàn toàn không biết phải làm gì.
Lật mặt sau của tờ giấy lại, có địa chỉ cùng với số điện thoại của Sở Trung Thiên.
Trong lòng chỉ cảm thấy ngũ vị bất phân.
Đủ loại cảm xúc lẫn lộn vào nhau.
Trầm Di lấy điện thoại ra, chỉ là mấy con số, lại mất thời gian thật dài mới ấn được.
Thật vất vả mới ấn xong số, nhưng lúc ngón tay di chuyển đến phím gọi thì dừng lại.
Có nên nhấn xuống hay không?
Cuộc điện thoại đến muộn nửa năm, có nên gọi hay không.
Muốn nghe thanh âm của đối phương, muốn nói cho Sở Trung Thiên biết, hắn sai rồi.
Bàn tay run rẩy, nhấn xuống.
Lắng nghe tiếng nhạc chờ của đối phương, đó là bài thời gian tốt nhất.
Bởi vì có ngươi, ta đã có được thời gian tốt nhất.
Tinh tế nhấm nháp, mùi hương thơm ngát, nhàn nhạt của tình yêu.
Hạnh phúc cùng đau thương, ta vì ngươi, mà cất kỹ.
Giấu ở trong lòng ta.
Cho tới mãi mãi.
“Alo?” Thanh âm không có chút gì phập phồng, lại có thể đơn giản nhấc lên gợn sóng trong lòng Trầm Di.
“–” Muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói được gì ra khỏi miêng.
Đột nhiên phục hồi tinh thần, chính mình, rốt cuộc đang làm cái gì đây?
Trầm Di nhanh chóng cúp điện thoại, ngồi yên trên ghế làm việc.
Cho dù Sở Trung Thiên biết chân tướng thì có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ muốn hắn vứt bỏ Thiên Hạo, trở về tìm Sở Trung Thiên?
Dù sao vào lúc hắn thống khổ nhất, ở cùng hắn, là Lục Thiên Hạo.
Dù là thống khổ khi đó, là do hắn tự chuốc lấy.
Cứ coi như việc này không có phát sinh qua a.
Dù sao Sở Trung Thiên không có mình, cũng có thể sống rất tốt, không phải sao?[ đản đản, kiên cường cũng là một sai lầm nha.]
Xóa bỏ số điện thoại lưu lại trong lịch sử cuộc gọi.
Để cho tất cả đều trở thành quá khứ a.
Dù sao, chuyện trước kia, đã không cách nào quay đầu lại.
Không khỏi cười cười. Chính mình giống như thật sự trở nên kiên cường?
Nhưng mà cái giá phải trả thật sự là quá mức đau đớn, thê thảm.
Đau đến mức cũng không biết mình có còn sống hay không.
Trong lòng trở nên lạnh giá, toàn thân cũng lạnh giá.
Chưa bao giờ biết, thời gian qua lại vô vị thống khổ như vậy.
Không biết Sở Trung Thiên có phải là cố ý, không gặp mặt Trầm Di.
Trầm Di chưa từng đi hội nghĩ. Cũng không có nhận được thông báo.
Thời gian trước kia, thứ tư hàng tuần, đều có một hội nghị.
Nhưng mà bây giờ tất cả đều bị hủy bỏ.
|
65: Đáp lại
Rõ ràng chẳng là chuyện gì, lại có cảm giác toàn thân đều mệt mỏi muốn chết.
Trầm Di từ bỏ Sở Trung Thiên.
Bởi vì muốn tìm được Sở Trung Thiên, hắn phải buông tha một thứ, có lẽ được không bằng mất. ( bịa toàn tập câu này, đừng có hỏi ta tại sao.!)
Hơn nữa, tổn thương mà Sở Trung Thiên gây ra cho hắn. Đã khắc sâu ở trong tim. Không thể nào xóa bỏ được.
Lần cường bạo ở bãi đỗ xe kia, còn có cả lúc ở vũ hội, Sở Trung Thiên muốn triệt để phá hủy hắn.
Cho dù Trầm Di biết rằng đây không hoàn toàn là lỗi của Sở Trung Thiên, nhưng mà trong lòng đã hình thành nỗi sợ hãi đối với Sở Trung Thiên.
Mở cửa, về tới nhà.
“Ngươi đã trở lại?” Thanh âm ôn nhu trong phòng, làm cho tay của Trầm Di không tự giác run lên.
“Những lời này nên là ta hỏi mới đúng a?” Trầm Di không tự giác nở nụ cười. Thiên Hạo, rốt cuộc đã trở lại.
“Thực xin lỗi nha, mấy ngày nay trong công ty đã xảy ra chuyện. Giải quyết xong ta mệt muốn chết.” Thiên Hạo đã đi tới. Cười khổ với Trầm Di.
“Ta thấy ngươi chắc đã vài ngày không ngủ, nhìn rõ cả quầng thâm ở mắt đây này.” Trầm Di vén tóc mái của Thiên Hạo lên.
Thiên Hạo lúc này có thể ví ngang với một chút gấu mèo.
“Công ty của các ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Khiến cho Thiên Hạo trở thành cái dạng này, nhìn qua nhất định không phải là chuyện nhỏ.
“Có mấy công ty đang hợp tác với bọn ta từ lâu rồi, đột nhiên lại chuyển qua công ty khác. Chuyện này từ trước tới giờ chưa từng phát sinh.” Thiên Hạo đột nhiên ôm lấy Trầm Di.
“Ở nhà không nói chuyện công ty nữa, ta muốn ngươi đến sắp phát điên rồi.” Thiên hạo cúi đầu, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Trầm Di.
“Ta cũng muốn ngươi…” Trầm Di cũng quay người lại ôm Thiên Hạo, nhẹ nhàng nói. Cái ôm của đối phương thật là ấm áp.
Ăn xong cơm, Trầm Di ngồi trên ghế salon xem TV, Thiên Hạo nằm lên đầu gối Trầm Di.
Trầm Di nhìn mí mắt Thiên Hạo không ngừng nhắm vào, mở ra, không khỏi cười cười.
“Ta nói ngươi buồn ngủ như vậy thì về phòng ngủ đi?” Ngón tay của Trầm Di không khỏi quyến luyến tóc của Thiên Hạo. Sợi tóc mềm mại mang theo cảm giác suôn mượt.
Nếu như ngày nào cũng có thể như vậy trôi qua như vậy, thật tốt.
Yên tĩnh mà bình thản.
“Không cần, ta thật vất vả mới tranh thủ được ngày nghỉ. Ta muốn ngươi ở cùng ta a.” Thiên Hạo xoay người, còn dùng một tay, ôm lấy eo Trầm Di.
“Này, ngươi quay lại đi, như vậy mà còn không quan tâm ta xem TV?”Mặt của Thiên hạo dán chặt lấy bụng Trầm Di, tư thế rất không dễ chịu.
“Này…” Chỉ là gọi một tiếng, Trầm Di lại không nói nữa, bởi vì Thiên Hạo đã ngủ.
“Thiệt là, đã mệt mỏi như vậy, hôm nay lẽ ra nên nghỉ ngơi một chút, vì sao lại cần phải chạy đến chỗ ta???”
Trầm Di nhích về phía sau một chút, sau đó cách ra một khoảng. Nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thiên Hạo, không khỏi bật cười.
Hắn yêu Thiên Hạo?
Đương nhiên là yêu, nếu như hắn không yêu Thiên Hạo, lúc hắn biết được chân tướng của sự việc, tuyệt đối hắn sẽ đi tìm Sở Trung Thiên.
Nếu như hắn không yêu Thiên Hạo, hắn cũng sẽ không sợ Thiên Hạo nhìn thấy bộ dáng *** đãng của mình.
Mặc dù tình cảm của hắn đối với Thiên Hạo, phần áy náy chiếm đa số, tuy rằng không ngừng làm cho Trầm Di sinh ra cảm giác áy náy, nhưng thực sự là hắn yêu Thiên Hạo.
Cứ như vậy nhìn mặt Thiên Hạo, qua thời gian thật dài, Thiên Hạo có chút giật giật.
“Trầm Di…” Thiên Hạo mở mắt, vươn tay, vuốt ve mặt Trầm Di.
“Ân?”
“Chúng ta bỏ trốn đi?” Trong mắt Thiên Hạo, lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Ha ha…” Trầm Di không khỏi nở nụ cười.
Sờ lên tóc Thiên Hạo. Lúc này mới phát hiện, Thiên Hạo, thật là một đứa trẻ.
“Bỏ trốn, chúng ta có thể đi đến đâu? Chúng ta cho dù có chạy đến sao Hỏa, ông nội của ngươi đều có thể bắt ngươi về a?”
Tình yêu của hắn và Thiên Hạo, thật sự quá mức xa vời.
Xa vời khiến cho Trầm Di không ngừng mà nghĩ muốn từ bỏ..
“Trầm Di…đừng từ bỏ tình yêu của chúng ta, ta sẽ cố gắng, được không?” Trong ánh mắt chân thành của Thiên Hạo, có bao hàm cả tình yêu của hắn với Trầm Di.
“Vì ngươi, ta có thể vứt bỏ tất cả.” Thiên Hạo nhẹ nhàng kéo cổ Trầm Di.
Trầm Di nhận được ám chỉ của Thiên Hạo, chậm rãi cúi người xuống.
Hôn lên môi.
Chỉ là môi chạm môi, nhưng lại cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
“Ta yêu ngươi…” Trong ánh mắt tràn ngập tình yêu dành cho Trầm Di.
Tất cả mọi chuyện trước kia, cứ coi như là quá khứ đi.
Quên hết mọi chuyện, một lần nữa bắt đầu lại.
“Ta cũng yêu ngươi…” Trầm Di cười cười.
Thiên Hạo đột nhiên sững sờ, hắn biết tầm quan trọng của lời mà Trầm Di vừa nói.
Đây là lần đầu tiên, Trầm Di nói yêu hắn.
Cũng đồng nghĩa với việc, hắn đã từ bỏ người yêu trước kia rồi.
Thiên Hạo ngồi dậy, ôm lấy Trầm Di
“Nói lại lần nữa đi…” Trầm Di nói yêu hắn?
“Ta yêu ngươi…” Trầm Di mỉm cười nhìn Thiên Hạo.
“Nói lại lần nữa đi…”
Còn muốn nữa? Trầm Di không khỏi ngây ra một lúc.
“Ta yêu ngươi…”
Hay là không đủ?
“Ta yêu ngươi…”
“Ta…” Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị đối phương dùng môi chặn lại.
“Ngô…” Đầu lưỡi linh xảo của Thiên Hạo, chui vào trong khoảng miệng. Ôn nhu liếm láp từng góc trong khoang miệng.
Ý nghĩ nồng đậm yêu thương của đối phương từ đầu lưỡi truyền đến.
Chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.
“Trầm Di đêm nay ta có thể ngủ cùng với ngươi sao?” Thiên Hạo hiện tại đã rất mệt, không thể nào làm được chuyện gì khác, cho nên chữ ngủ của hắn đơn thuần chỉ là ngủ.
“Ân, có thể.” Lần trước cùng Sở Trung Thiên, cũng đã qua mấy ngày, cũng may mà Sở Trung Thiên cũng không có lưu lại bất kỳ dấu hôn nào ở những chỗ lộ ra ngoài, cho nên không có vấn đề gì a.
Bóng đêm nhu hòa, rải rác khắp phòng. Thiên Hạo đi đến tủ quần áo thay áo ngủ.
Sau đó đi về phía Trầm Di.
Ngọn đèn mờ ám chiếu lên gương mặt ôn nhu của Thiên Hạo. Làm cho trái tim của Trầm Di không khỏi đập nhanh.
Cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra ***g ngực rắn chắc.
Trầm Di đột nhiên ngây ngẩn cả người, giống như lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Thiên Hạo.
Thiên Hạo bò lên giường, kéo chăn của Trầm Di, chui vào.
“Này, ngươi cũng có chăn cơ mà?” Trầm Di sợ dấu hôn trên người bị Thiên Hạo phát hiện, cho nên tránh tiếp xúc với Thiên Hạo.
Câu trả lời nhận được chính là, Thiên Hạo ôm lấy Trầm Di.
Thiên Hạo đem mặt mình áp vào cổ Trầm Di, khẽ sửng sốt một chút.
Sau đó lại càng ôm chặt lấy Trầm Di.
Thiệt là, không khỏi thở dài, Trầm Di nhắm mắt lại, mọi chuyện, cứ mặc hắn đi a.
Trầm Di vươn tay tắt đèn.
Ánh trăng nhu hoà chiếu lên hai người trên giường.
Trầm Di nhắm mắt lại, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương. Giống như, đã lâu rồi, không có ấm áp như vậy.
……………………
Thiên Hạo chỉ về mỗi buổi tối đó.
Ngày hôm sau, hắn lại đi.
Chuyện của công ty giống như càng nghiêm trọng, cho nên, còn chưa kịp ăn điểm tâm, Thiên Hạo lại chạy tới công ty.
Ăn điểm tâm Thiên Hạo làm.
Tình yêu của Thiên Hạo đối với mình, tất cả đều nằm ở trong đó.
“Đừng từ bỏ tình yêu của chúng ta.”
Đột nhiên nhớ tới lời của Thiên Hạo, không khỏi cười cười, chính mình, sẽ cố gắng làm được.
|