Trọng Sinh Áp Đảo Hắc Bang Lão Đại
|
|
Chương 25
Mang ngươi về nhà
Giờ người bị chán ghét nhất chính là Phong Dật cùng Dương Phong, hai người giống như mặt trời sau mưa, cả ngày dính vào một chỗ, trước mặt ta làm bộ thân tình, thật không biết ngại khi làm dằm trong mắt người khác.
Bất quá ta cũng có điểm tự ngược, biết rõ bọn họ lúc nào cũng cùng nhau mà còn tự nguyện, ngồi ở đối diện bọn họ…
Sớm muộn có ngày ta cũng ôm Phương Thiển vào trong ngực như vậy, đây cũng là điều ta luôn canh cánh trong lòng, chỉ không biết khi nào mới có khả năng làm được.
Nghĩ tới đây ta không khỏi thở dài, không khỏi mất đi khẩu vị nhìn thức ăn.
“Dương Thần, ngươi cơm nước xong đến thư phòng ta một chuyến.” Giữa lúc ta nặng nề suy nghĩ, Âu Dương Lão gia tử lãnh đạm lên tiếng, nghe hắn nói, Dương Phong cùng Phong Dật đều đưa mắt nhìn ta, sau đó Dương Phong cầm chén rượu trước mặt lên khóe miệng câu dẫn ra mạt tự tiếu phi tiếu.
Ta mím môi một cái nói: “Gia gia, ta ngày hôm nay còn phải đi học.”
Âu Dương Lão gia tử nhìn ta một cái nói: “Cũng không lâu đâu, nếu sợ trễ thì bảo quản gia lái xe đưa ngươi đi.” Nói xong hắn đứng lên chậm rãi hướng thư phòng đi đến.
Ta uống xong sữa bò, sau đó đi theo, không có biện pháp, lời của lão gia tử không ai có thể vi phạm, nhất là bây giờ ta còn là cháu trai hắn. Phong Dật tương đối có lương tâm, nhìn ta thần sắc có chút ưu tư, Dương Phong lại hướng ta châm chọc cười một tiếng, khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nói chúc ngươi sớm chết sớm siêu sinh…
Buồn bã ỉu xìu đi theo Âu Dương Lão gia tử vào thư phòng, sau khi vào, lão nhân gia ngồi hắn ở trên ghế gỗ trầm tĩnh không nói, thần thái an tường, con ngươi lại vô cùng sắc bén, mà ta đứng ở nơi đó đáp cuối đầu, một bộ buồn bã ỉu xìu.
Cả hai đều không nói gì.
Cuối cùng lão gia tử dùng tay vuốt phẳng ghế dựa, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi thực sự quyết định ở bên Phương Thiển?”
Nghe lời này, ta có chút ngoài ý muốn, vội vàng gật đầu một cái.
“Ngươi thích hắn ở điểm nào? Là khuôn mặt hắn sao…”
“Toàn bộ.” Ta nhìn hắn gằn từng chữ: “Ta yêu mến Phương Thiển, hết thảy con người hắn ta đều yêu mến, vô luận là đẹp hay xấu, mập hay gầy .”
Lão gia tử nhìn ta, trong con ngươi quang mang chậm rãi lưu động, cuối cùng hắn thở dài phất phất tay nói: “Đối với các ngươi yêu mến này ta còn là không tiếp thu được, ngươi đi ra ngoài đi.”
Nghe hắn nói xong ta gật đầu, trong lòng có chút nghi hoặc, lão gia tử muốn ta biết là hắn không tiếp thu được tình yêu của chúng ta?
Người ngoài đều nói lão gia tử lúc nào nói chuyện cũng mang theo hàm ý, bất quá bây giờ ta thật là có chút nghĩ không ra những lời này rốt cuộc có thâm ý gì, nghĩ không ra cũng liền lười suy nghĩ, chung quy cảm thấy hắn sẽ không làm chuyện gì quá phận đối với ta và Phương Thiển, như vậy là đủ rồi.
Ra thư phòng, Dương Phong Phong Dật vẫn còn đang ăn, thấy được ta ra sau, Dương Phong buông bánh mì trong tay xuống nói: “đã sắp trễ rồi, ta đưa các ngươi đi.”
Phong Dật một bên gật đầu, ta cũng không có từ chối.
Lại nói có thể để cho Dương Phong lái xe đưa người đi thì chỉ có Phong Dật, lần này xem như ta may mắn.
Xe chạy đến cổng trường, Dương Phong và Phong Dật ở trong xe ôm hôn thắm thiết, ta ngồi ở phía sau khắp người đều không được tự nhiên. Chờ hai người khí tức đều có chút hỗn loạn, ta nhẹ giọng ho khan một tiếng, Dương Phong đẩy Phong Dật ra, hai người bốn mắt xem ta, tựa hồ hỏi lại ta vì sao còn ở nơi này.
Điều này làm cho ta khóe miệng giật một cái, tâm trạng có chút khó chịu.
“Phong, vậy chúng ta đi học, ngươi cẩn thận chút.” Cuối cùng vẫn là Phong Dật hồi thần, nhìn Dương Phong thấp giọng cười cười nói. Dương Phong thần sắc nhu hòa hai phần, sau đó nhìn Phong Dật xuống xe.
Chúng ta sau khi xuống xe, Dương Phong liền lái xe rời đi, một câu chào tạm biệt cũng không nói, Phong Dật ở ven đường thở dài, thần sắc có chút vi diệu.
“Đi thôi, hai tiết đầu là lớp số học.” Trầm mặc một hồi, Phong Dật vỗ bả vai của ta nói.
Ta gật đầu một cái, trong lòng phiền muộn.
“Thế nào, không muốn lên lớp?” Phong Dật nhìn ta khẽ cười một tiếng hỏi.
“Không muốn đi.” Ta thành thật nói.
Phong Dật liếc mắt nhìn ta muốn nói cái gì lại thôi, ta cũng không muốn hỏi gì.
Qua hai tiết số học khô khan, hai tiết sau là tiết của Phong Dật, ta ở trong lớp thật sự là phiền muộn, liền chuồn mất .
Ta nghĩ xem quan hệ chúng ta không phải ít, Phong Dật chắc sẽ cho qua lần này thôi.
Đi ra sân sau của trường ngồi xuống, ở phía sân thể dục có lớp đang học.
Ta nhàn rỗi không có việc gì liền ngồi đọc tiểu thuyết, kỳ thực trước đây ta rất chăm học, nhớ lại khi đó cũng muốn học thật giỏi, sau đó thi vào cùng một trường đại học với Phương Thiển, sau đó có thể rời khỏi cái thế giới xã hội đen kia, cũng lười suy nghĩ cái khác .
Chỉ là hiện tại không còn suy nghĩ kia nữa.
Suy nghĩ một chút liền phiền muộn thở dài.
“Dương Thần, ngươi không lên lớp sao?” Đúng lúc này, có người chạy đến bên cạnh ta hỏi, ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn, là Lưu Dĩnh, nàng mặc một chiếc váy màu tím, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh mở to nhìn ta, thật giống búp bê.
Ta hướng nàng gật đầu ừ một tiếng.
Lưu Dĩnh cười hì hì ngồi xuống bên cạnh ta nói: “Vừa rồi ta còn tưởng rằng bản thân hoa mắt, không nghĩ tới thật sự là ngươi.”
Ta không có nói tiếp, thứ nhất ta cùng nàng không tính là thân cũng không biết nói cái gì, thứ hai, quan hệ của nàng cùng Hoàng Triệu khiến ta không biết nên mở miệng thế nào, vì vậy cuối cùng lựa chọn im lặng không lên tiếng.
Lưu Dĩnh ở bên cạnh ta ríu ra ríu rít nói rất nhiều, ta cũng không nghe được gì, trong thời gian này có rất nhiều nam nam nữ nữ đến đây cùng nàng chào hỏi, nàng đều sảng khoái đáp lại, xem ra nàng nhân duyên rất tốt.
Cuối cùng lúc ta nghĩ muốn tìm lý do để rời khỏi, đột nhiên có một nam sinh đi tới trêu tức cười nói: “Lưu Dĩnh, hắn sẽ không phải là bạn trai ngươi đi.”
Mặt Lưu Dĩnh nhất thời đỏ lên, mở mắt to nhìn hắn chằm chằm không nói gì.
“Vậy là sao, là bạn trai cũng không thể nói rõ a.” Đúng lúc này từ phía sau truyền đến giọng của Hoàng Triệu, đầu ta lại một trận đau, ta nghĩ hôm nay ông trời phạt ta rồi, kỳ thực ta nên ở trong lớp chịu đựng mấy tiểt học khô khan, mà không là tới đây chịu tội.
Lưu Dĩnh nghe Hoàng Triệu nói sắc mặt hơi thay đổi, ta thở dài cầm lấy cuốn tiểu thuyết đứng lên, xoay người nhìn Hoàng Triệu, bên cạnh Hoàng Triệu có vài người thanh niên, một bộ lưu manh, thấy được ta đều tự tiếu phi tiếu…
Ta liếc mắt nhìn bọn họ thản nhiên nói: “Ta còn có việc các ngươi tiếp tục.”
“Ngươi có chuyện gì?” Hoàng Triệu nhìn ta cười lạnh nói: “Còn có chuyện gì so hiện tại chuyện quan trọng hơn?”
Hiện tại có chuyện gì? Ta cau mày nhìn hắn, đây không phải là chuyện yêu hận của các ngươi sao? Cái này cùng ta có quan hệ gì.
“Hoàng Triệu, đây là chuyện của ta cùng Dương Thần, với ngươi không quan hệ đi.” Lưu Dĩnh đột nhiên tiến lên một bước nhỏ giọng nói, sắc mặt tuy rằng đỏ bừng nhưng vẫn là nhìn thẳng Hoàng Triệu nói.
Hoàng Triệu biến sắc, con ngươi có chút ngoan lệ, mà ta chỉ có thể đỡ trán trong lòng thở dài, đại tỷ, ngươi lời này dường như nói ta và ngươi có một chân đó, thượng đế chứng minh chúng ta không có gì cả a, trong lòng ta nghĩ như vậy, ngoài miệng nói: “Các ngươi từ từ trò chuyện, cái này cùng ta không liên quan, ta đi trước.”
“Ngươi…” Lưu Dĩnh nhìn ta, biểu tình như bị tổn thương, ta mặc kệ thôi.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu trắng từ đằng xa lái tới, xe rất tinh xao, cuối cùng dừng lại trong sân trường, trong lòng ta khẽ động, ánh mắt chăm chú nhìn về phía chiếc xe, cửa sổ chỗ tài xế được kéo xuống, ở bên trong là khuôn mặt lạnh lùng mà ta quen thuộc…
Tâm như được cởi bỏ, quét sạch phiền muộn, ta nghĩ tới cuộc sống tương lai, lại tốt hơn rất nhiều.
Nhìn xem người đang ngồi trong xe, ta cầm chặt cuốn sách ở trong tay khóe miệng khẽ mỉm cười. Phương Thiển khóe miệng giật giật không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình gì, bất quá trong lòng ta là thập phần cao hứng, hắn rốt cuộc đã tới, đi tới trước mặt hắn cười nói không ra lời.
Phương Thiển nhìn ta thản nhiên nói: “Không đi học?”
“Không cần.” Ta vừa nói vừa ngồi vào ghế phó lái, trong lòng lại âm thầm cầu khẩn Phong Dật đừng không hiểu phong tình.
“Dương Thần, ngươi muốn làm gì?” Lúc ta mới ngồi vào, Hoàng Triệu đột nhiên đi lên trước căm tức nhìn ta âm trầm nói: “Ngươi sẽ không quên ngươi sắp thi đi, ngươi bây giờ đang làm trò gì.”
“Ta không có quên.” Ta hướng hắn cười nhạt một cái nói: “Bất quá việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc ta cùng Phương Thiển ra ngoài chơi.”
Nói xong ta đóng cửa kính lại, Phương Thiển hừ lạnh một tiếng lái xe rời đi.
Ta không nhìn lại Hoàng Triệu, chỉ là dùng tay nâng mặt lẳng lặng nhìn Phương Thiển.
Phương Thiển một mực trầm mặc không nói, xe chạy đến dưới lầu nhà hắn hắn cũng không nói gì thêm, ta cùng hắn đi vào phòng, hắn ngồi ở trên ghế salon, vẫn không nói chuyện.
Bầu không khí có chút quỷ dị, ta ngồi đối diện đánh giá hắn, tóc trên trán hắn có chút lộn xộn, ta cúi người rất tự nhiên giúp hắn sửa lại.
Phương Thiển thân thể có chút run rẩy lại không có ngăn cản ta, ta thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, khe khẽ hôn tai của hắn nói: “Một tuần, ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ.”
Phương Thiển quay mặt nhìn ta nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ta cười cười không nói gì, hắn không muốn nói ta tới giờ cũng sẽ không miễn cưỡng.
Phương Thiển dựa vào ghế salon nhìn trần nhà, ta cũng nhìn trần nhà, trên đó trừ bỏ đèn treo thì không có gì cả, trắng noãn sạch sẽ, không đẹp chút nào.
“Đích thực không có gì đẹp mắt.” Phương Thiển nhìn ta thản nhiên nói, ta nhướng mày nhìn hắn, mới bừng tỉnh phát hiện bản thân đem suy nghĩ trong lòng trong nói ra.
Mặt ta hơi đỏ lên, cười cười, Phương Thiển bình tĩnh nhìn ta chằm chằm, sau đó dời mắt đi chỗ khác đầu rầu rĩ nói: “Ta đói bụng.”
Ta nghe sững sờ, sau đó đứng lên nói: “Ta đi nấu cơm cho ngươi, ngươi chờ chút.” Hắn gật đầu một cái.
Ta đi phòng bếp phát hiện trong tủ lạnh chất đầy thức ăn, nghĩ đến lần đầu tiên mở ra trong tủ không có chút gì so với bây giờ, thật sự có chút quỷ dị.
“Còn thiếu cái gì không?” Giữa lúc ta đang sững sờ, Phương Thiển đã đi tới tựa vào cạnh cửa nhẹ giọng hỏi, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn lắc đầu nói: “Không thiếu.”
Tiện tay lấy ra thịt bò cùng khổ qua, dùng nước rửa một chút… Lúc chờ xào rau, tranh thủ nấu cơm.
Trong lúc ta làm cơm Phương Thiển một mực tựa vào cửa vừa nhìn ta, thần sắc chuyên tâm lại đẹp mắt, ta cũng không ngăn cản, bởi vì biết đến cho dù có nói hắn cũng sẽ không nghe, không bằng để hắn làm theo ý mình đi.
Thịt bò cùng khổ qua đã xào chín, liền nấu thêm chút canh nấm, lúc này cơm cũng đã chin.
Ta lau sạch chén đũa, đem thức ăn dọn ra đĩa, sau đó nhìn Phương Thiển đứng ở nơi đó nhàn nhạt cười nói: “Đại thiếu gia, ngươi có thể tới dùng bữa .”
Lời này là ta trước đây nói lúc muốn Phương Thiển rửa chén, Phương Thiển không muốn rửa sẽ nói: “Bản đại thiếu gia tay không dính nước, ta chỉ ăn cơm.” Nói xong miệng hếch lên, ta ở một bên nhìn xem bật cười, không muốn rửa chén còn tìm nhiều lý do như vậy.
Thời khắc này Phương Thiển nghe vậy đầu lông mày hơi nâng lên, khóe miệng không nhịn được mang theo ý cười đẹp mắt, sau đó đi tới, hắn đi rất nhẹ, ta đứng nhìn một chút ánh mắt hơi híp lại, luôn cảm thấy Phương Thiển giống như một bộ tranh thuỷ mặc, xinh đẹp lại ưu nhã.
Chờ hắn ngồi xuống ta giúp hắn trang lấy cơm, sau đó đưa cho hắn, Phương Thiển hông nói gì thêm liền tiếp nhận, sau đó tnh tế ăn khổ qua.
Khổ qua vật này ta không ăn, bởi vì quá đắng, thế nhưng Phương Thiển lại rất thích, hắn có khẩu vị rất đặc biệt…
Lúc đang ăn, chúng ta không nói gì, ăn xong ta đem hết thảy thu thập tốt, Phương Thiển ngồi trên ghế salon xem ti vi, ta đi tới rất tự nhiên đem hắn ôm vào trong ngực.
Phương Thiển thân thể cứng ngắc sau đó lại mềm nhũn, cả người dựa vào lòng ta, ta nắm thật chặt cánh tay của mình, hắn hơi hơi nhắm mắt lại nói: “Mệt mỏi.”
“Vậy đi ngủ?” Ta thấp giọng hỏi, có chút đau lòng nhìn xem hai vành mắt đen của hắn, Phương Thiển như nghe thấy gật đầu một cái, bất quá người không hề động.
Ta khẽ cười khổ một chút, đem hắn ôm lên, người hắn rất nhẹ, ngày sau phải bồi bổ thật tốt cho hắn, quá gầy.
Đem hắn đặt lên giường, ta vốn định đứng dậy, Phương Thiển đột nhiên cầm lấy vạt áo ta, ta nhìn hắn, hắn không có mở ra mắt, chỉ là thân thể nhích vào trong một chút, khóe miệng ta khẽ nâng, nằm xuống, đem hắn ôm vào trong ngực.
“Ngày sau cùng ta ở đây đi.” Hắn dúi đầu vào bả vai ta thấp giọng nói: “Phương Đồng, ta mang ngươi về nhà.”
Ta ừ một tiếng, câu mang ta về nhà kia chẳng biết tại sao khiến ánh mắt ta nóng lên, có chút nói không ra lời, đành phải đem hắn ôm thật chặt, kỳ thực chỉ có nơi có hắn mới là nhà ta.
Mà căn nhà kia, là Tây Thành, năm năm rời đi bây giờ thật là có chút tưởng niệm .
Nghĩ tới đây ta cười cười, vành mắt chua xót .
Phương Thiển ở ta trong lòng hô hấp vững vàng, nói thật ta cũng không biết hắn rốt cuộc là ngủ thiếp đi hay là không ngủ, ta cũng không muốn động, sợ làm hắn tỉnh.
Sau đó chẳng biết đến lúc nào, ta cũng chậm rãi tiến nhập mộng đẹp, lúc sau ta nghe được điện thoại di động Phương Thiển kêu, híp mắt cầm lên, vừa mới ấn nút trả lời, một đạo thanh âm đạm mạc liền vang ở bên tai: “Phương Thiển, ta muốn nhờ ngươi một chuyện, có thể hay không qua mắt phóng viên giúp chúng ta rời khỏi đây? Mấy ngày nay ta cùng Hứa Kiệt bị bọn họ làm phiền chết.”
Người nọ thanh âm trầm thấp êm tai. Ta bỗng nhiên thanh tỉnh, hắn là ai?
Chỉ là ta còn không hỏi ra lời, Phương Thiển đã đem điện thoại lấy đi… Ta nhìn hắn chằm chằm, hắn ngáp một cái không tiếng động nói: “đối tác.”
Chỉ là đối tác mà có thể gọi tên ngươi sao? Ngoài người kia ra thì còn ai có thể chứ? Tín?
|
Chương 26
Tính chiếm hữu
Phương Thiển nhấc điện thoại điện thoại ngáp một cái mới thản nhiên nói: “Hàn Hiểu a, làm sao vậy? ngươi lại làm trò gì rồi?”
Không biết người trong điện thoại nói cái gì, Phương Thiển sắc mặt khẽ động, mắt híp lại, mang theo ba phần nguy hiểm, sau đó hừ lạnh nói một tiếng: “Hàn Hiểu ngươi có phải hay không ăn no không có việc gì làm, chuẩn bị làm bà tám à.”
Người kia lại nói thêm điều gì nữa, Phương Thiển căng thẳng, sau đó sắc mặt đột nhiên buông lỏng ba phần, khóe miệng chậm rãi câu dẫn ra một mạt ý cười miễn cưỡng nói: “Chút chuyện nhỏ như vậy có thể làm khó ngươi sao Hàn Hiểu, trước đây ồn ào đi thông báo cho mọi người biết sao không nghĩ đến hôm nay đi.”
Nói thật ta một bên đến hai chữ Hàn Hiểu, trong lòng đã thập phần không thoải mái, lại nhìn thấy vẻ mặt Phương Thiển, chân mày ta theo ý cười của hắn ngày càng nhăn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, chỉ là Phương Thiển cùng Hàn Hiểu hứng thú bừng bừng nói chuyện, một chút cũng không để ý ta, tự nhiên cũng không có chú ý tới ta không vui, điều này làm cho ta có cảm giác bực bội…
Chờ hắn rốt cuộc cũng nói chuyện xong, cúp điện thoại, ta cũng buồn bực đến hữu khí vô lực , Phương Thiển liếc mắt nhìn ta nằm ở trên giường, ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.
Ta nhìn hắn, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt hắn, lông mày tú khí của Phương Thiển khẽ nhíu lại, sau đó quay qua nhìn ta, ta bình tĩnh nhìn hắn cũng không nói lời nào, Phương Thiển giật giật miệng nhưng cũng không nói.
Ta nhìn bộ dạng của hắn khe khẽ cười một tiếng, sau đó cúi đầu hôn lên môi hắn.
Phương Thiển tùy ý ta, không có ngăn cản.
“Phương Thiển…” Ta hôn hắn hàm hồ nói thầm, Phương Thiển khẽ uhm một tiếng, chậm rãi đưa tay ôm lấy cổ ta.
“Ta yêu ngươi, Phương Thiển.” Lúc rời khỏi môi hắn, ta khẽ nói. Con ngươi Phương Thiển hơi hơi co lại, sau đó từ từ nhắm mắt lại không nói gì, ta khe khẽ thở dài, lần nữa nghiêng người hôn lên đôi môi hồng nhuận của hắn.
Ta mới vừa nói ra câu kia không phải vì ta ăn dấm chua của Hàn Hiểu, kỳ thực ta biết Phương Thiển đời này trừ bỏ ta sẽ không thuộc về những người khác, ta chỉ là muốn cùng nói cho hắn biết.
Kiếp trước ta nhớ kỹ bản thân rất ít nói yêu Phương Thiển, thế cho nên lưu lại rất nhiều tiếc nuối, nếu đã được sống lại lần nữa, ta đây nhất định phải nói cho hắn biết thật nhiều thật nhiều lần, bù đắp năm năm hắn phải sống trong cô đơn
Nụ hôn nhỏ vụn chậm rãi rơi xuống cần cổ trắng nõn của hắn, sau đó là xương quai xanh duyên dáng, hồng anh trên ngực…
Phương Thiển rên rỉ ra tiếng, lúc thanh lúc trầm mà truyền tới, thanh âm của hắn mong manh, có lúc hắn lại đè nén thanh âm của mình, do đó lộ ra giọng trầm thấp ấm ách gợi cảm không nói nên lời, ta thích nghe hắn khắc chế chính mình nhưng lại không kìm nổi mà thở dốc…
Ân ái qua đi, ta nằm trên người hắn ổn định hô hấp, Phương Thiển khắp người ửng đỏ, mặt mày còn mang theo ý xuân, khuôn mặt vốn nguyên bản lạnh lùng giờ lại mang theo một tia nhu hòa. Ta khẽ hôn lên khóe môi hắn, rút tiểu huynh đệ bên trong thân thể của hắn ra, sau đó ôm hắn đi vào phòng tắm.
Phương Thiển vẫn miễn cưỡng tựa vào trên người ta, không nhúc nhích, cực kỳ giống con mèo sau khi đã ăn uống no đủ, ta lắc đầu vì hắn tẩy trừ thân thể, sau đó lại thay trải giường mới, lúc này mới đem người ôm trở về giường.
Sau khi nằm xuống, Phương Thiển híp mắt phượng ngáp một cái nói: “Phương Đồng, ngươi ngày sau dự định làm cái gì?”
“Nghĩ như thế nào lại hỏi cái này?” Ta khe khẽ cười một tiếng hỏi lại.
“Cũng không phải đột nhiên muốn hỏi, chỉ là ta vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.” Phương Thiển vô thức dùng tay vẽ vòng trên người ta: “Dù sao ngươi bây giờ có gia thế rất tốt, tương lai cũng rất tốt.”
“Sau đó thì sao?” Nghe hắn không nói đến trọng điểm, ta nín cười nắm tay hắn thấp giọng hỏi.
“Sau đó?” Phương Thiển nhướng nhướng mày nhìn ta nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta muốn xem ý tứ ngươi.” Ta cố ý thấp giọng nói: “Ta đương nhiên tôn trọng ý của ngươi.” Cái gọi là tôn trọng, đương nhiên là ý kiến tương đồng thì tôn trọng, ý kiến tương phản thì tính sau.
“Vậy là tốt rồi.” Phương Thiển gật đầu một cái nói: “Ta ngươi đều biết, ngươi chính là Phương Đồng nhập vào xác Dương Thần, nhưng vẫn là Phương Đồng, vậy đời này đến lúc chết ngươi cũng đừng mơ tưởng rời đi ta.” Nói đến đây, khuôn mặt của Phương Thiển hiện lên một mạt lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Biểu tình này của hắn ta chưa từng thấy qua, ngay cả trước đây chúng ta trốn sự truy sát của Đông Thành hay kẻ phản bội, ta đều chưa từng thấy qua loại vẻ mặt này.
Ta không khỏi giơ tay lên sờ sờ gò má của hắn.
“Làm sao vậy? Sợ sao?” Phương Thiển cười nhạo một tiếng nói: “Phương Đồng có một số việc ta nghĩ ta vẫn là nên nói trước với ngươi một chút, năm năm không dài cũng không ngắn, lúc ngươi không có ở đây, ta thay đổi rất nhiều, nói ta lòng dạ độc ác cũng tốt, nói ta tàn khốc vô tình cũng được, hiện tại ta chính là người như vậy. Ngươi trước đây không thích hắc đạo, những thứ này ta đều biết, hiện tại ta biến thành một kẻ thuộc về hắc đạo, ngươi không thích cũng không có biện pháp, ngươi đây, nghe những thứ này ngươi nghĩ sao?”
Phương Thiển lúc nói lời này khí thế thật sự là rất lớn, sắc mặt bình tĩnh cơ hồ có thể nói là lạnh lùng, nụ cười trên mặt ta chậm rãi tiêu thất, ta đột nhiên nghĩ đến việc khúc mắc trong lòng Phương Thiển thật sự còn rất nhiều, trong quá khứ hắn chắc chắn sẽ không nói những lời này, bởi vì hắn biết ta sẽ không rời đi hắn.
Hắn nói xong, ta như cũ trầm mặc, Phương Thiển nhìn ta, cau mày, không vui: “Ngươi sao lại không nói gì.”
“Ta đang suy nghĩ ngươi muốn nghe ta nói cái gì.” Ta thản nhiên nói: “Vừa rồi ngươi vẫn còn nói, ta nếu là Phương Đồng, vậy đời này chết cùng đừng mơ tưởng rời khỏi ngươi, thế nhưng lúc sau lại hỏi ta nghĩ như thế nào, nếu như ta nói chúng ta đây chia tay đi, vậy ngươi lại…”
“Ngươi mơ tưởng.” Ta còn chưa nói hết Phương Thiển bỗng nhiên ngồi dậy, tay khẽ động theo đầu giường lấy ra một khẩu súng chỉ ở trên trán ta con ngươi hiện lên lãnh khốc nói: “Đời này ngươi đừng mơ tưởng cùng ta tách ra, nếu ngươi vẫn muốn rời đi ta tình nguyện giết ngươi.”
Ta mị mắt nhìn nam tử mà mình yêu mến này, đột nhiên có chút nói không ra lời, trầm mặc hồi lâu, ta đưa tay đem súng của hắn cầm ở trong tay đùa vài cái, ta trước đây bình thường cầm súng, ngoạn một hồi liền biết đến bên trong có đạn hay không… nghịch vài cái, ta đặt khẩu súng xuống đầu giường, sau đó đem Phương Thiển ôm vào trong ngực, trong lòng đột nhiên cực kỳ lo lắng, Phương Thiển đối ta tựa hồ tựa hồ có chút ma chướng…
Là quá mức bất an sao?
Phương Thiển tựa vào trong lòng ta không có hé răng, hồi lâu hắn hơi hơi đẩy ra ta quay đầu sau đó thay đồ nói: “Ta phải về Tây Thành một chuyến, ngươi về trường học trước đi, hai ngày nữa ta lại gọi điện thoại cho ngươi.”
“Ta không đến trường học, ta và ngươi cùng nhau về Tây Thành đi.” Ta đi theo xuống giường nói.
“Không cần…”
Ta kéo hắn lại gần, nhẹ nâng cằm hắn thấp giọng nguy hiểm nói: “Ngươi đang sợ? Sợ hãi thực sự sẽ bắn chết ta, cho nên muốn trốn tránh, Phương Thiển ngày hôm nay ta nếu để cho ngươi đi, ngươi có phải hay không cả đời đều không trở lại nữa? Có phải như vậy không? Vậy bây giờ ta cũng nói cho ngươi biết, ngươi đời này cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta.”
Phương Thiển thân thể run lên, khuôn mặt hắn hiện lên sự lo lắng và sốt ruột, nhìn ta nói: “Ta vừa rồi… Không nghĩ đến cầm súng chỉ vào ngươi, thế nhưng ta tựa hồ có chút không khống chế được bản thân, ta không biết…”
“Ngươi cầm súng điều kiện tiên quyết là ta phản bội ngươi, cái điều kiện tiên quyết kia lại không tồn tại.” Ta nắm cằm hắn nói: “Cho nên đừng vì những thứ này mà kiếm cớ, nói chung ta sẽ không cho ngươi rời khỏi tầm mắt ta.”
“Lời này nên là ta nói mới phải.” Phương Thiển nghe ta nói đột nhiên tránh thoát khống chế của ta cười lạnh nói: “Ngươi là gia hỏa luôn tự cho là đúng, dựa vào cái gì mà bản thân ngươi đã chết còn muốn ta sống, dựa vào cái gì khiến ta thống khổ, dựa vào cái gì năm năm sau mới tới tìm ta, ngươi… Ngươi quả thực là hỗn đản.”
|
Chương 27
Lời thề như gió Phương Thiển càng về sau, thanh âm cơ hồ có thể nói là ở gào thét, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên vì tức giận, con ngươi mang theo hơi nước lại mơ hồ vô cùng sắc bén, bộ dạng hắn lúc đó trông rất dữ tợn. Thế nhưng hắn như thế trong mắt ta lại rất đáng yêu, ta không sợ hắn đối với ta phát giận, ta cũng không sợ hắn hướng ta rống giận, ta chỉ sợ hắn đem hết thảy giấu ở trong lòng không phát tiết, không lên tiếng, chỉ tự mình yên lặng khó chịu, sau đó đẩy bản thân vào ngõ cụt…
Sau khi hướng ta rống giận, hắn không ngừng thở dốc, cả người đều có chút run rẩy, sau đó hắn mất hứng ngồi ở trên giường, dùng tay che gò má của mình, ta một bên nhìn đau lòng không ngớt, vì vậy nhẹ nhàng đi tới đem hắn ôm vào trong ngực thấp giọng nói: “Thiển, không sao, ta thề, đời này không bao giờ rời đi ngươi nữa.”
“Thề sao? Thực sự là cười chết người.” Phương Thiển ghé vào bả vai ta thuận tay cho ta một quyền, cười lạnh một tiếng nói: “Lẽ nào ngươi đã quên, ngươi trước đây cũng đã thề, sẽ theo ta cả đời, cả đời. Ở trong mắt ngươi cả đời có thể có dài như thế nào? Ngươi không nói ta cũng biết, không phải là hai mươi năm, hai mươi năm rất nhanh, chớp mắt đã đi qua. Đã như vậy, ta còn muốn ngươi thề làm cái gì. Nói cho cùng lời thề của Phương Đồng ngươi chính là một đống cứt chó, không, liền cứt chó đều không bằng, chính là một đống chó má, thề xong cái gì cũng không có, cho nên, ngươi không phải cùng ta thề thốt, ta không tin.”
Phương Thiển lúc nói những lời này, thanh âm cực kỳ bình tĩnh cũng rất nhẹ, không có một chút phập phồng, nhưng lúc vào tai ta lại làm ta giật mình, ta muốn nhìn một chút thần sắc của hắn, Phương Thiển đang dùng tay nắm chặt bả vai ta không cho ta nhúc nhích, mười ngón bấu chặt vào thịt ta, nói thật có chút đau, bất quá ta biết đến hắn lúc này là đang phát tiết, cho nên cũng không nói gì, chỉ là ôm hắn, để hắn đem mấy năm ủy khuất đều phát tiết ra ngoài.
Người thường nói giải tỏa những gì uất ức trong lòng sẽ tốt hơn không nên giấu kín, không sẽ sinh bệnh, ta đương nhiên không hy vọng Phương Thiển sinh bệnh .
Phương Thiển ghé vào bả vai ta thật lâu, thân thể dần dần không còn run rẩy nữa, cuối cùng hô hấp khôi phục bình tĩnh. Tay của ta vuốt ve tóc của hắn, tóc Thiển rất mềm, sờ lên cực kỳ thoải mái, ta cúi đầu hôn lên tóc hắn, ái muội.
Ta làm những động tác ái muội này, Phương Thiển vẫn một mực không phản ứng, cả hai trầm mặc hồi lâu, Phương Thiển khẽ thở dài một cái, sau đó lùi ra, xoay người bắt đầu thô lỗ dọn dẹp này nọ, khoảnh khắc hắn quay lại, ta thấy mắt phượng xinh đẹp hơi hơi phiếm hồng. Khe khẽ mím môi một cái, sau đó đi lên phía trước nói: “Tây Thành không thiếu, ngươi không cần dọn dẹp, ngày sau quay lại cũng rất phiền toái, ngươi có thể thay đồ mới đi?”
“Ân.” Phương Thiển thản nhiên nói, tiện tay cầm bộ quần áo đen tiền vào phòng tắm, nhìn hắn đóng cửa lại, lòng ta mềm nhũn, sau đó đem y phục thu dọn cất vào tủ.
Không bao lâu Phương Thiển liền đi ra từ trong phòng tắm, một thân hắc y, còn mang theo một đôi kính đen.
Phương Thiển là kiểu người thanh mảnh lại tuấn mỹ, nhưng lúc này toàn thân đều khoác trang phục màu đen, quả là rất giống đại ca xã hội đen trong phim Hồng Kông, còn kém trong miệng không ngậm một điếu thuốc thơm nữa thôi.
Ta nhìn quần áo của hắn không khỏi cười cười, trong lòng thầm nghĩ, Phương Thiển vẫn thích hợp với màu trắng hơn, hắn mặc quần áo màu trắng giống như tuấn nhã vương tử tranh bước ra, màu đen… Màu đen cũng tốt, bất quá sữ khiến người nhìn cảm thấy áp lực tang lên vài phần mà thôi.
“Nhìn cái gì, còn không đi.” Phương Thiển nhìn ta khẽ cau mày nói: “ngươi làm muộn giờ rồi.” Nói xong sải bước đi ra ngoài, một bộ không muốn nhìn thấy ta.
Ta lắc đầu cười cười, theo sau hắn. Chân Phương Thiển đột nhiên mềm nhũn, cả người ngã xuống, hắn vốn là người nhanh nhẹn liền đưa tay bám lấy tường, bất quá lại dọa ta giật mình, vội vàng sải bước đến đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Thiển, ngươi không sao chứ?”
Phương Thiển nhìn thoáng qua ta, tuy rằng bị kính râm che khuất, không nhìn thấy ánh mắt của hắn, bất quá nghe hắn hừ một tiếng, ta cũng biết hắn rất không cao hứng, trong lòng có chút hổ thẹn, vừa rồi trên giường bản thân tựa hồ có chút kích động, vì vậy làm có chút hơi quá, Phương Thiển đại khái cũng không dễ chịu đi.
“Thiển, nếu không ngày mai hãy trở về?” Ta nhìn đôi mắt sau kính râm của hắn, thấp giọng nói.
“Ngày hôm nay phải quay về.” Phương Thiển thản nhiên nói: “Đã nói ngày hôm nay phải quay về, tại sao lại muốn ngày mai mới đi… Ta còn có chút chuyện muốn đích thân tìm hiểu.”
Nghe lời này ta có chút không vui, nhìn hắn thản nhiên nói: “Chuyện Tây Thành lẽ nào chỉ có một mình ngươi làm chủ sao? Ngươi người nuôi đều là vô dụng sao?”
“Hữu dụng rất nhiều, thế nhưng, có thể khiến ta yên tâm thì không có mấy người.” Phương Thiển cười nhạt nói: “Ta sẽ không giống như cha, bị huynh đệ của mình bán đứng .”
Nghe lời này trong lòng ta giật mình, minh bạch, Phương Thiển hắn không tin bất luận kẻ nào. Hắn cùng ta dù sao cũng khác nhau, ta năm năm nay chưa từng tham dự vào những việc này, việc phản bội năm đó đã phai nhạt ít nhiều, nhưng mà Phương Thiển vẫn phải sống trong thế giới này, hắn vẫn nhớ, hắn trả thù từng người từng người một, cũng vì thế mà tâm tư cũng không dơn giản.
Khẽ thở dài một cái, ta giữ lấy hắn nói: “Tốt lắm, nếu như ngươi thực sự muốn đi, ta liền đi cùng ngươi. Ta ôm ngươi xuống lầu.” Nói xong ta đem hắn ôm vào trong ngực.
“Ngươi điên rồi, buông ra.” Phương Thiển giãy giụa nói, khuôn mặt trắng nõn mang theo một tầng ửng đỏ thật mỏng, khiến hắn có thêm vài phần phong tình…
“Chớ lộn xộn, tay của ta buông lỏng, ngươi sẽ ngã xuống.” Ta khẽ cười một tiếng nói.
“Ngươi cái người điên này, ngươi mau buông ra.” Phương Thiển quát: “Lão tử tình nguyện rơi trên mặt đất, cũng không cần mất mặt như vậy. Phương Đồng, ngươi có phải hay không muốn nói cho tất cả mọi người biết việc ta bị thượng.”
“Đúng vậy.” Nghe hắn nói, ta bỗng nhiên nhớ tới Cường Tử, nghĩ đến Tây Thành sẽ phải gặp hắn liền thất trong lòng thập phần khó chịu, vì vậy nhìn Phương Thiển lạnh nhạt mở miệng nói: “Ta chính là muốn như vậy ôm ngươi xuống lầu, hơn nữa đến Tây Thành ta cũng muốn như vậy ôm ngươi.”
“… Phương Đồng, ta thế nào nghe lời này như vậy không được tự nhiên a, dường như cực kỳ chua.” Phương Thiển trầm mặc hạ mở miệng nói.
Ta trên mặt nóng lên ôm hắn rời phòng, không có mở miệng.
Bởi vì Phương Thiển tầng cao nhất, một đường đi xuống, ngừng ở không ít tầng, nam nam nữ nữ già trẻ lớn bé đều có, thấy được ta trong lòng ôm một người đàn ông, đều trợn mắt há hốc mồm đứng ở đó, rất nhanh lấy lại tinh thần, ở thang máy nhanh khép lại lúc tiến vào, bất quá đại bộ phận đều chỉ có thể chờ chút một chuyến.
Phương Thiển đoạn đường này đều đem đầu chôn ở hõm vai ta, dùng tay không ngừng bấu cánh tay của ta, ta cắn răng nhẫn nhịn, hắn lòng dạ hẹp hòi, ta có thể hiểu được, bất quá muốn ta bỏ hắn xuống, đừng mơ tưởng.
Đến dưới đất bãi đỗ xe, ta đem hắn để dưới đất, lắc lắc cánh tay có chút tê dại, Phương Thiển tuy rằng không mập, thế nhưng ôm lâu vẫn còn có chút không chịu nổi, tê dại qua đi, ta tiến lên hôn lên môi của hắn, chờ lúc thối lui ta đưa tay lấy chìa khóa xe từ túi quần hắn, ta hướng Phương Thiển thấp giọng cười nói: “Thân ái, việc ngươi luôn để chìa khóa xe ở bên trái, điện thoại ở bên phải không có đổ nha.”
“… Thói quen này đã có gần hai mươi năm, sao lại có thể thay đổi.” Nói xong, Phương Thiển hướng xe bên cạnh đi đến, ta vội vàng mở cửa xe, Phương Thiển lần này lại thành thật ngồi ở vị trí phó lái .
Lúc vào trong xe, Phương Thiển nhắm mắt tựa vào trên ghế thản nhiên nói: “Phương Đồng, lần sau thi bằng lái đi. Ngươi có bằng lài, ta cũng không muốn ngày nào đó bởi vì lí do này mà ở đồn cảnh sát qua đêm, tư vị kia ta cả đời đều không muốn nếm thử.”
“Ngươi cái miệng ăn mắm ăn muối này, nóí gì đấy.” Ta cười lắc đầu nói, đồn cảnh sát ba chữ này cho ta có cảm giác xấu, đại khái là bởi vì đối nghich đi, dù sao hắc bạch tương phản mà…
Xe chạy đến Tây Thành cũng không có gặp phải cảnh sát, lúc ôm Phương Thiển đi ra, ta ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Ngươi nói đúng, ta sẽ mau chóng thi bằng lái, hơn nữa ngươi yên tâm, đời này ta tuyệt sẽ không để cho ngươi tiến vào đồn cảnh sát được.”
Phương Thiển khóe miệng chậm rãi câu lên, sau đó ôm cổ của ta, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Đối với động tác của này trong lòng ta ấm áp, hắn làm ra động tác lơ đãng này là vì muốn hướng mọi người nói rõ hắn là tự nguyện, là vì để tránh cho ta ở chỗ này bị xa lánh …
Nghĩ tới đây ta hôn một chút khóe miệng của hắn, mới bước đi về phía Tây Thành, lúc ôm Phương Thiển đi vào đại sảnh, đứng trước cửa chính là thanh niên có vết sẹo bắt ta từ trường học, phía sau hắn còn đứng vài cái tiểu đệ, xem bộ dáng là chuẩn bị hoan nghênh Phương Thiển , chỉ bất quá lúc này mỗi người nhìn ta con ngươi trừng lớn, giống như gặp quỷ, thẳng đến khi ta ôm Phương Thiển đi vào, bỗng nhiên nghe phía bên ngoài một tiếng kêu rên…
Chỉ bất quá ta ở ôm Phương Thiển đi vào đại sảnh, trong đại sảnh có vài người tóc tai đã bạc đang ngồi nhìn nhau, lúc này ta cũng đột nhiên cũng muốn kêu rên một tiếng, ngày hôm nay mệnh phạm tiểu nhân, mệnh phạm tiểu nhân.
“Đại… Đại… Đại ca, này Khổng trưởng lão, Khổng trưởng lão bọn họ… Bọn họ đột nhiên… Đột nhiên đến, ta gọi điện thoại… Ngươi… Ngươi không có nhận.” thanh niên mặt sẹo đột nhiên nhảy đến trước mặt chúng ta lắp bắp nói.
Ta cùng Phương Thiển thân thể đều cứng ngắc ở nơi đó…
Xui xẻo hai chữ đảo qua đầu óc của ta, thực sự cực kỳ xui xẻo.
|
Chương 28
Tình địch khiêu khích
Phương Thiển ở trong ngực ta, hơi thở hạ thấp, sau đó miễn cưỡng ôm lấy cổ ta, nói: “Ngây ngốc làm cái gì? Mang ta đi nghỉ ngơi, chẳng lẽ lại muốn ta phải chỉ cho ngươi ta ở chỗ nào sao … Tiểu hồ, ngươi chiêu đãi tốt các vị bá bá, một chút nữa ta sẽ quay lại.”
“Vâng… Lão đại…” Phương Thiễn nói xong, thanh niên có vết sẹo vẻ mặt khổ sở hưỡng chúng ta ứng tiếng, bất quá quang nghe thanh âm tuyệt đối là cung kính vô cùng.
Ta ho nhẹ một tiếng, sau đó ôm Phương Thiển đi đến hậu viện, trên đường đi ta cùng Phương Thiển đều cực kỳ trấn định coi nhẹ những ánh nhìn của mọi người.
Thẳng đến khi vào phòng, ta mới thở phào nhẹ nhõm, chỗ này là không có camera, bất quá có người chú ý là điều không thể tránh khỏi, cho dù như vậy ta không thể không ôm Phương Thiển đến chỗ hắn ở.
“Sai rồi.” Vừa mới đi vài bước, Phương Thiển đột nhiên mở miệng nói.
Ta có chút không hiểu nhìn hắn, Phương Thiển khẽ ngẩng đầu nói: “Ta mấy năm này đều ở tại phòng của ngươi.”
Ta nghe khắp người chấn động, sau đó kinh ngạc nhìn xem hắn.
Phương Thiển khóe miệng nhếch lên: “Tại sao lại nhìn ta như vậy, lẽ nào phòng của ngươi ta không thể ở?”
“… Đương nhiên có thể.” Chỉ là không có nghĩ tới mà thôi.
Ta luôn cảm thấy người bình thường sau khi mất đi người yêu, không phải là luôn tránh những thứ khơi gợi lại hình ảnh người yêu sao?
Ta biết phòng ta là nơi có rất nhiều kỉ niệm của hai người, hơn nữa đó là nơi chúng ta thường xuyên ân ái… nếu như năm đó người chết là Phương Thiển, ta nhất định sẽ khóa kín phòng lại, không cho ai bước vào, đem nơi đó thành một nơi tuyệt mật, để ký ức trong lòng được chôn sâu xuống đáy, thẳng đến lúc ta già đi… Mà Phương Thiển lại không giống người bình thường, điều này làm cho ta có loại dự cảm xấu.
Cho dù nghĩ tới những thứ này, ta cũng không có biện pháp làm gì, ai bảo chúng ta xa cách năm năm, năm năm này là ta không cách nào bồi thường cho hắn.
Khi còn bé ta cùng Phương Thiển vẫn luôn ở cùng một chỗ, sau khi bệnh tự kỉ của hắn đỡ phần nào Phương Thanh Phong đem hắn đến nơi khác ở, thế nhưng Phương Thiển vừa rời khỏi ta liền quay lại như trước, Phương Thanh Phong không có biện pháp, đành phải đem ta tới chỗ hắn, bất quá vì cho thấy ta cùng Phương Thiển thân phận không giống nhau, phòng của ta so Phương Thiển tự nhiên thua kém rất nhiều, thế nhưng Phương Thiển cực kỳ thích đến trong phòng ta chơi, mệt thì ngủ cùng với ta, mãi cho đến sau này…
Cửa phòng ta vốn không có khóa, lại chẳng có sửa chữa gì, năm năm, năm tháng để lại những vết loang lổ trên tường.
Ta nhìn vành mắt hơi ửng đỏ, Phương Thiển thân thể run lên, đem kính râm tháo xuống, lộ ra hắn khuôn mặt tinh xảo, hắn khẽ khẽ hít một hơi nhìn xem môn thản nhiên nói: “Những năm gần đây, mỗi lần ta về tới đây đều tự nói với mình, nói không chừng biết đầu mở cửa ra sẽ thấy ngươi ngồi chờ ta… Đợi nhiều năm như vậy, ngày hôm nay có thể nói là được như nguyện đi.” Nói đến đây hắn nhìn ta đôi mắt mang theo ý cười nói: “Phương Đồng, ngươi còn không ôm ta tiến vào.”
Ta nhìn hắn khẽ nhếch môi nói: “Hảo.”
Phương Thiển dùng tay đẩy cửa ra, ta ôm hắn từ từ đi vào, gian phòng không lớn, bất quá cực kỳ sạch sẽ, bên trong bài trí vẫn giống như lần cuối ta nhìn thấy, chỉ bất quá nhiều ra rất nhiều thứ, như bộ sách lúc ta còn đi học, búp bê phấn nộn lần đầu mua bằng tiền mình làm ra, thậm chí ngay cả ly uống nước cũng được để trên bàn, được lau chùi sạch sẽ.
Phương Thiển bước xuống, lấy khăn lau để trên ghế, rất tự nhiên lau những thứ trong phong, khuôn mặt lộ ra một vẻ xinh đẹp không thể nói.
Ta đi lên trước cầm lấy khăn lau trong tay hắn nói: “Ngươi lên giường nghỉ ngơi một chút, ta làm thì tốt rồi.” Phương Thiển liếc mắt nhìn ta gật đầu một cái, đi tới bên giường ngồi xuống, sau đó đem tay đặt ở trên bàn sách nâng cằm nhìn xem ta.
Phương Thiển trước đây hoàn cảnh không được tốt, thế nhưng sinh hoạt bình thường cũng không hơn không kém đại thiếu gia, hắn giờ đây làm những thứ này quen tay như vậy, đại khái là do thói quen .
Thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tình cảnh Phương Thiển lần đầu tiên vụng về lau cái bàn, trong lòng ta liền đau nhức như hang ngàn con dao nhỏ đâm vào, tư vị kia thật sự là sống không bằng chết, loại cảm giác này khiến ta đình trệ hô hấp, rất khó chịu.
“Phương Đồng, ngươi…”
“Không có việc gì.” Ta đứng thẳng người nhìn hắn khe khẽ cười nói: “Còn ngây ngốc làm cái gì, bên kia không phải là còn có người chờ ngươi sao?”
Phương Thiển nhìn xem ta mắt phượng hơi hơi híp một cái, sau đó từ từ đứng lên nói: “Ngươi theo ta cùng đi.”
“Dĩ nhiên.” Ta nắm tay hắn nhẹ nhàng nói: “Thân ái, ngươi yên tâm, núi đao biển lửa ta đều cùng ngươi, hiện tại không phải là gặp vài cái lão đầu thôi sao. Yên tâm, ta chịu được.”
Phương Thiển nghe vậy cười ra tiếng nói: “Ta là sợ bọn họ chịu không nổi…”
Ta hướng hắn mím môi một cái, không có tiếp lời, trong lòng lại không cho là đúng, ta đời này dáng dấp mi thanh mục tú, một chút cũng không trở ngại bộ mặt thành phố, làm sao hù được bọn họ.
Lúc chúng ta đến, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ta không khỏi nhìn một chút Phương Thiển, hắn không mang kính râm, trên mặt mang theo nụ cười cao ngạo, thanh niên mặt sẹo đứng ở góc tường bưng ấm trà, thấy được chúng ta khóe miệng một nứt ra, ta nghĩ nếu không phải là tình cảnh vô cùng quan trongh, hắn sẽ trực tiếp nhảy ra, chạy đến trước mặt Phương Thiển lệ rơi đầy mặt đến tố khổ, không có biện pháp các vị nguyên lão đây rất khó hầu hạ a.
Bên trong có sáu vị lão giả, nói đến ta cũng đều biết, đều là những nhân vật trước đây theo chân Phương Thanh Phong trung thành và tận tâm, đối Phương Thiển cũng không tệ lắm, mấy năm nay Tây Thành không có ngã xuống đều không thể không nói đến công lao của những người này
Mấy người thấy được chúng ta tới rồi đều đứng lên, Phương Thiển hơi hơi gật đầu một cái liền đi tới trung tâm, sau đó hướng thanh niên mặt sẹo phân phó nói: “Tiểu hồ, dời cái ghế kia đến đặt bên cạnh chỗ của ta.”
Thanh niên mặt sẹo a một tiếng, thần sắc có chút kinh dị, sau đó nhìn Phương Thiển một chút lại nhìn sáu vị lão giả một chút, cuối cùng nhìn ta chằm chằm, ta hướng hắn khẽ mỉm cười. Hắn vội vàng đem ấm trà đưa cho người khác, đi bưng ghế qua. Trong lòng ta vì Phương Thiển tự đại lắc đầu, nơi nào cũng có quy tắc riêng của nó, bất quá theo hắn thì tốt rồi .
“Hiền chất, tuy rằng đây không phải là họp chính thức của bang chúng ta, nhưng là tất cả các vị bá bá chúng ta đều có mặt ở đây, để một ngoại nhân ngồi ở chỗ này có vẻ không lớn thích hợp đi.” Tiểu Hổ mới vừa đi, có người liền đứng lên nói, người nọ ước chừng năm sáu chục tuổi, sắc mặt trầm tĩnh mỉm cười, con ngươi hơi sáng phát sáng, ta hướng hắn câu ra khóe miệng.
“Hàn bá phụ, hắn sẽ không ngoại nhân, ngày hôm nay không phải, ngày sau cũng sẽ không.” Phương Thiển lạnh nhạt nhìn hắn thản nhiên nói: “Nói tới bang hội, Hàn bá phụ, ngọn gió nào đem ngươi tới.”
“Hiền chất, không có việc gì lẽ nào không thể đến thăm ngươi một chút sao, mấy năm nay số lần chúng ta gặp nhau cũng không quá năm lần. Tây Thành có chuyện gì, chúng ta cũng không xen vào .”
Phương Thiển nghe lời này liền nhìn về phía người nói chuyện, khóe miệng câu ra mạt cười nhạt chuẩn bị mở miệng thì thấy Tiểu Hổ bưng ghế đến, Phương Thiển cũng liền không nói thêm gì .
“Ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, nếu cảm thấy buồn chán, ghé vào trên bàn ngủ một chút.” Phương Thiển lúc này hướng ta khẽ mỉm cười nói.
Ta gật đầu một cái, nhìn Hàn bá phụ ngồi xuống mới ngồi xuống, tuy nói như thế miệng của ta không tự chủ được giật giật, Phương Thiển cũng quá không cho người khác mặt mũi , ta ngày hôm nay nếu thật sự ở chỗ này ngủ, không chừng ngày nào đó sẽ bị người nổ súng bắn chết, lý do là không biết kính trọng tiền bối. Nghĩ tới đây ta thân thể run lên, loại này chết kiểu này, quá oan ức đi.
Dư quang nhìn về phía ở đây sáu vị nguyên lão, mỗi người đều không nói gì, bất quá trong lòng họ có bao nhiêu khó chịu, trừ bỏ Phương bá phụ mặt mũi hiền lành.
Ta không khỏi nhìn hai mắt hắn nhiều hơn một chút, hắn chú ý tới ta tầm mắt, khẽ gật đầu, biểu tình không có cao hứng cũng không có mất hứng, con ngươi bình tĩnh như hải dương, khiễn người nhìn không hiểu thấu được.
“Các vị bá phụ, có lời gì muốn nói liền nói thẳng đi.” Phương Thiển lúc này mở miệng thản nhiên nói.
Hàn bá phụ nhìn ta cười cười nói: “Ngươi này tiểu oa nhi, thế nào lại mất kiên nhẫn như vậy… Được, nghe lời ngươi không vòng vo, hiền chất, ta gần đây nghe nói tình hình dạo này không được yên ổn, Đông Thành đám người kia có phải hay không còn dự định theo ta đối dầu với chúng ta, nếu vậy liền thanh toán bọn hắn đi.”
“Ta cũng nghe nói, vài cửa hang của chúng ta đều bị quấy phá, ta xem bọn hắn cũng là không muốn sống nữa.” Có người lập tức phụ họa nói: “Chúng ta mấy năm này nghe lời ngươi đều chân chính buôn bán, thế nhưng lại xuất hiện mấy loại gai nhọn này…”
Phương Thiển chờ bọn hắn nói xong mới miễn cưỡng nói: “Các vị bá phụ, hiện tại không lưu hành đánh đánh giết giết , tuy tiền sạch tiền bẩn đều như nhau, thế nhưng tiền sạch dễ cầm hơn rất nhiều.”
“Hiền chất, nói thì dễ như vậy, bất quá chúng ta những thứ này thế hệ trước đều là đánh đánh giết giết, nếu bị người chém giết dồn vào đường cùng thì làm gì còn mặt mũi nữa.” Hàn bá phụ mở miệng cười nói.
Phương Thiển nghe hắn nói, tay gõ lên mặt bàn tự tiếu phi tiếu nhìn mọi người, bầu không khí có chút trầm mặc.
Ta một bên nghe có chút buồn chán, kỳ thực lần này tập hợp lại đây, bề ngoài thì nói là hội nghị, nói trắng ra là một hồi đàm phán, không phải là muốn đưa mình về vị trí cao thì cũng là muốn bồi thường, ta biết Phương Thiển trên tay có một cuộc làm ăn, công trình ở thành phố lớn, lợi nhuận cực kì cao, những người này đại khái cũng nghe nói liền nghĩ đến muốn một phần, lại muốn mượn cơ hội đề dò hỏi thực lực Phương Thiển… Phương Thiển mấy năm nay đại khái cũng là tùy ý bọn họ mở miệng, đều không phản đối, cho nên những người này cũng không thèm để ý, dám lên tiếng nói ra.
Bất quá theo phương diện này mà nói, Phương Thiển cũng không có thật tâm với mấy người này, mấy vị này nguyên lão này, được bao nhiêu người thật sự giúp đỡ hắn cũng không nói chắc được.
Phương Thiển im lặng nghe không nói nữa, bầu không khí tự dung trở nên lúng túng .
Phương bá phụ liếc nhìn Phương Thiển, khóe miệng lộ ra mạt tươi cười nhàn nhạt, như là tán thưởng hoặc như là muốn nói cái gì, bên ngoài đột nhiên truyền tới vội vàng tiếng bước chân, ta quay ra nhìn, chỉ thấy Cường Tử mang theo vài người vội vã chạy tới.
Cường Tử lúc thấy ta, con ngươi rõ ràng co rút nhanh, ta hướng hắn khẽ mỉm cười, hắn cũng cười cười, mi mắt rũ xuống, tiến lên cung kính cùng mọi người chào hỏi sau, hướng ta nói: “Đây không phải là Âu Dương gia tiểu thiếu gia sao? Hiện tại đều sắp thi tốt nghiệp trung học, không phải là nên ở trường học học tập sao? Thế nào lại ở Tây Thành chúng ta? Tiểu bằng hữu, ngươi còn chưa trưởng thành, nơi này là hắc bang, không phải chỗ mỗi người đều có thể đến, mau trở về đi, miễn cho ba mẹ ngươi lo lắng.” Nói xong liền mỉm cười nhìn ta.
Khiêu khích, khiêu khích, đây rõ rang là trắng trợn khiêu khích mà.
Đáng chết, ngươi mới là con nít ranh chưa trưởng thành.
|
Chương 29
Nam sủng nam sủng
Cường Tử vừa mới dứt lời, bên trong phòng liền trở nên yên lặng, sau đều cười ồ lên, cả mấy vị lão giả cùng vài tên bảo vệ đều cười cười. Phương Thiển trên mặt không có biểu tình, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, giống như đang chế giễu vậy. Hắn đã chờ mong như vậy, ta việc gì phải khiến hắn thất vọng.
Ta bất động thanh sắc rũ mi mắt bưng chén trà lên nhấp một ngụm, chờ mọi người ngừng cười, ta mới chậm rãi để chén trà trong tay xuống, sau đó đối với Cường Tử ngọt ngào cười nói: “Thúc thúc, ngươi nói không đúng, ngươi tuy rằng đã già rồi, thế nhưng mắt hẳn vẫn còn bình thường đi, nhưng chính xác mà nói thì mắt ngươi dường như không tốt lắm, người khác đã trưởng thành hay chưa ngươi có thể nói sao, ánh mắt này thật không tốt, cần chữa trị đi, nếu không ta giúp ngươi tìm người khám, cam đoan chữa khỏi, tiền thuốc men đều tính cho ta cũng không có vấn đề gì. Ngươi có chịu không, thúc thúc.”Ta nhấn mạnh hai chữ cuối.
Cường Tử nghe lời này, mặt ngăm đen liền đỏ, con ngươi trong nháy mắt mở lớn, môi run rẩy nói không ra lời, thanh niên vết sẹo nhìn đều muốn dùng tay bụm mặt , vài vị nguyên lão tương đối trấn định, đều nhìn ta liếc mắt không nói gì, trong đó Phương bá phụ mặt mày mang theo một màn ôn hòa.
Nhìn thần thái mọi người, ta tiếp tục không thèm để ý uống trà, trong lòng thì thầm nghĩ theo ta ngoạn tiểu lý tang đao, chờ học thêm hai năm nữa đi, năm đó lão tử vào sinh ra tử, ngươi còn không biết đang ở chỗ nào đâu.
Phương Thiển lúc này phốc cười ra tiếng, ta nhìn hắn, hắn mặt mày lúc đó rất đẹp mắt, nhìn Cường Tử phất tay nói: “Cường Tử, này là chuyện riêng của ta, cùng công sự không quan hệ, ngày sau ta không hy vọng ngươi tùy ý như vậy.”
“Đại ca ta không phải là ý tứ này.” Cường Tử nhìn xem Phương Thiển cung kính biệt khuất nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy Âu Dương tiểu thiếu gia xuất hiện ở Tây Thành chúng ta, có chút kinh ngạc, cho nên cùng hắn vui đùa một chút, tin tưởng Âu Dương tiểu thiếu gia cũng sẽ không để ý lời vừa rồi của ta.”
“Ngươi là trợ thủ đắc lực của Thiển, ta tự nhiên sẽ không để ý .” Ta nhìn hắn khẽ mỉm cười nói: “Vừa rồi ta cũng chỉ là nói đùa với ngươi thôi, hy vọng Cường ca cũng không cần để ý.” Cường Tử ứng thanh nghe không ra hỉ nộ.
Lúc này Phương Thiển chậm rãi đứng lên nhìn mọi người nói: “Các vị bá phụ, liên quan tới sự tình các ngươi vừa nói trong lòng ta nắm chắc, các ngươi không cần nhiều lời, ta đều đã hiểu. Cường Tử, ngươi an bài chỗ nghỉ ngơi cho các bá phụ ở Tây Thành.”
Cường Tử nghe vội vàng ứng tiếng.
Sau đó Phương Thiển đút tay vào túi quần xoay người hướng hậu viện đi, bộ dạng tuy rằng ôn hòa thế nhưng lại toát ra vẻ cô đơn tịch mịch không thể nói.
Ta đứng lên hướng mọi người khẽ gật đầu, xoay người đi theo.
Lúc trở về phòng, ta đem giường thu dọn, nhìn Phương Thiển cười yếu ớt nói: “Trước nằm một chút đi.” Phương Thiển gật đầu một cái, thần sắc tuy rằng tươi tỉnh nhưng cũng mang theo một tia mệt nhọc. Dù sao cùng lão hồ ly giao tiếp không phải là chuyện gì tốt.
“Có muốn ăn chút gì hay không?” Nhìn xem hắn sắc mặt không được tốt, ta thấp giọng mở miệng hỏi. Phương Thiển lắc đầu nói: “Không có khẩu vị, không muốn ăn, ngươi nói chuyện với ta đi đi.”
“Được.” Ta nằm ở trên giường ôm hắn thuận miệng nói: “Tây Thành bây giờ nhìn rất loạn .”
“Có vài người sẽ chờ ta bị đẩy xuống ngựa đây mà.” Phương Thiển lắc đầu nói: “Ngươi biết ta từ nhỏ liền không thích hắc đạo, luôn nghĩ trong sạch cùng ngươi vượt qua một đời, thế nhưng mọi thứ đều không phải người định, cuối cùng vẫn là bước vào… Mấy năm báo thù cho ngươi xong, ta liền đem tiền bắt đầu tẩy trắng, luôn nghĩ ngày nào đó có thể sử dụng. Kết quả có thể dùng tới, có người lại muốn đưa tay vào.”
Ta nghe khẽ mỉm cười nói: “Nói như vậy tiền của ngươi đều là vì ta chuẩn bị ?”
“Ngươi bây giờ lại không thiếu tiền.” Phương Thiển hậm hực nói: “Nói không chừng đến cuối cùng ta còn muốn dựa vào ngươi đây.”
Ta nhếch miệng cười cười, ở trên trán hắn hôn một cái nói: “Gả cho ta ta liền nuôi ngươi.”
Phương Thiển mặt phiếm đỏ nhìn ta nói: “Ý của ngươi là không gả cho ngươi, ngươi sẽ không nuôi ta?”
“Ta nào dám.” Ta vội vàng nhấc tay nói. Phương Thiển liếc ta một cái nói: “Ta có chút mệt mỏi, ngủ một hồi, có chuyện thì gọi ta.” Ta gật đầu một cái, hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn ta mới đem đầu vùi vào ngực ta.
Cùng hắn cùng một chỗ, thời gian an tĩnh, mọi thứ đều rất tốt đẹp, Phương Thiển tựa vào trong lòng ta không bao lâu liền ngủ, chờ hắn ngủ thiếp đi, ta ngước mắt nhìn trần nhà chân mày hơi hơi nhíu lại, nhìn ra Phương Thiển là không để bụng Tây Thành , thế nhưng hắn không để bụng không có nghĩa người khác không để bụng… Có một số việc không phải là muốn thế nào là được thế đấy, hắc bang lão đại cũng không phải nói muốn rửa tay gác kiếm là có thể rút ra… Mà ta tựa hồ một chút đều không thể giúp.
Nghĩ tới những thứ này tâm tư không khỏi lo lắng, cuối cùng ta cũng lười suy nghĩ , ngáp một cái cùng Phương Thiển ngủ .
Ngủ một giấc đến hoàng hôn, chỉ là lúc tỉnh lại Phương Thiển đã không còn bên cạnh, sờ sờ bên cạnh chăn còn mang theo hai mạt ấm áp, hắn đại khái vừa mới đứng dậy không lâu, đây là địa bàn của hắn ta không cần quá lo lắng, ngáp một cái mang dép từ từ đến phòng tắm rửa mặt một phen.
Sau khi rửa mặt, ta ra cửa, hoàng hôn rất bình thường, ánh nắng chiều xinh đẹp.
Phương Thiển đại khái là đi thương lượng cùng người khác, ta nhàn rỗi không chuyện gì đi bộ xung quanh.
Vừa mới đi vài bước, ta đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai cyả thanh niên vết sẹo truyền từ phía sau núi giả đến, ta hơi hơi nhíu nhíu lông mày, trong lòng có chút kỳ quái.
Ta biết tính tình Phương Thiển, hắn đã ở đây, hậu viện này nhất định là không cho những người khác tuỳ tiện tiến vào, bốn phía đều không có bảo tiêu, thanh niên vết sẹo không biết tới nơi này có chuyện gì.
Bất quá hắn lựa chọn địa phương cũng không sai, đây chính làcái gọi là chỗ nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, ai bảo nơi này không có camera, cũng không dễ dàng khiến người phát hiện có người tới.
“Ta nói Cường ca, ngươi đừng cầm súng chỉa vào người của ta a, đem lão đại ôm vào trong ngực cũng không phải ta.” Vết sẹo thanh niên rầm rì nói.
“Ngươi là nói tên nhóc vắt mũi chưa sạch Dương Thần đem lão đại ôm trở về đến ?” Cường Tử trong thanh âm mang theo tức giận hỏi.
“Cường ca ngươi cũng không biết sao?” thanh niên vết sẹo thở dài nói: “Cường ca, có câu này ngươi không thích nghe ta nói ta cũng phải nói, ngươi xem mấy năm nay lão đại không để ai đến gần, Trầm Tuấn cùng Trầm Lạc xem như đã biết lão đại từ nhỏ, trước đây vì giúp lão đại suýt thì mất mạng, mặc dù sau đó lão đại đối hai người cũng xem là tốt, thế nhưng lần này không giống. Lão đại bị Dương Thần… Ngạch, cái tên tiểu tử kia ôm trở về, ôm a, là kiểu anh hùng ôm mỹ nhân. Hơn nữa nghe nói tên tiểu tử kia hiện tại đang ở phòng ở của lão đại Phương Đồng, lão đại còn phân phó không cho người quấy rối, phòng của lão đại Phương Đồng…. Cường ca, ngươi nghe ta, ngươi thực sự không đùa… Ngươi… Cường ca, ngươi cẩn thận súng cướp cò… Ta cũng không phải tên tiểu tử kia.”
“Ta không vui, tên tiểu tử kia có thể vui vẻ sao? Đại ca cũng bất quá là có cảm giác mới mẻ mà thôi, ngươi trở lại nói cho các huynh đệ, đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa.” Cường Tử lạnh lùng nói.
Ta đứng ở nơi đó bị hắn một ngụm một cái kêu tiểu tử trong lòng thập phần bực bội, nói đến ta so Cường Tử còn muốn lớn hơn một tuổi rưỡi, ta nếu là tiểu tử, vậy hắn chẳng phải là vẫn còn ở trong bụng mẹ sao… suy nghĩ đến điều này, tâm tình ta tốt lên 1 chút.
Nghe trộm người khác nói chuyện dù sao cũng không được tốt lắm, ta thừa dịp hai người vẫn còn thảo luận lúc lén lút rời đi, bất quá sau khi rời đi ý muốn đi dạo cũng không còn nữa, vì vậy liền đi tìm Phương Thiển, trên đường đi lại không có ai ngăn cản ta, thậm chí còn có tiểu đệ cung kính nói cho ta biết Phương Thiển đang ở phòng làm việc tiếp khách, giọng điệu cùng ánh mắt rất cung kính, xem bộ dáng là Phương Thiển đã phân phó.
Chỉ là ta vừa mới chuyển thân liền hội nghe được có người không nhịn được mở miệng nói: “Thấy không, đó chính là lão đại nam sủng…”
“Chớ nói lung tung nói… Thật vậy chăng? Thoạt nhìn vừa trắng vừa mềm, khó mà không yêu được…”
“Ta có nói gì sai, không phải chỉ là một tên nam sủng sao? Một điểm cũng không bằng Phương Đồng đại ca.”
“Lão huynh, chúng ta mấy năm nay đi theo lão đại, chỉ nghe qua Phương Đồng đại ca, ngay ảnh chụp cũng không có ngươi bớt nói đi…”
“Các ngươi đúng là không biết sống chết, việc này sao có thể là tùy tiện nói lung tung… Bất quá muốn nói về Phương Đồng đại ca, các ngươi là chưa thấy qua, dáng dấp cực kỳ hung hãn, nổ súng cho tới bây giờ đều là không lưu tình chút nào, người này chính là nhân vật máu lạnh…”
Nghe người khác đánh giá mình, khiến ta không khỏi nhăn mày, sau đó khắp người vô lực thở dài đi vào, mới vừa đi hai bước, thanh niên vết sẹo tiểu Hồ liền cười hì hì xuất hiện ở trước mặt ta.
Ta nhướng mày nhìn xem hắn không nói chuyện.
“Dương Thần… Không, Âu Dương tiểu thiếu gia, lão đại ở phòng làm việc, ta dẫn ngươi đi.” Hắn hướng ta híp mắt cười nói.
Ta gật đầu một cái nói: “Được, ngươi đừng gọi ta tiểu thiếu gia, gọi ta Dương Thần là được .” Tiểu Hồ nghe ta nói nhìn ta mặt mày rạng rỡ chính là muốn nói cái gì đó, ta lại không thèm để ý đắc đạo: “Dương Thần chí ít cũng là cái tên, so tên tiểu tử tốt hơn nghe đi.” Nói xong ta cười hì hì nhìn về phía tiểu Hồ, hắn mặt trắng nhợt, sau đó cười nói: “Phải, phải.”
Ta nhìn hắn hiện tại bộ dạng rất hài lòng.
Hai người như vậy đi mấy phút liền đến, nửa đường tiểu Hồ vẫn muốn cùng ta nói cái gì đó bất quá cuối cùng cũng không nói ra. Hắn không nói ta cũng liền lười hỏi.
Lúc tới phòng làm việc, tiểu Hồ dừng lại trước cửa nhìn ta cười nói: “Lão đại ở bên trong.” Ta gật đầu một cái hướng bên trong đi đến, tiểu Hồ thì thủ ở bên ngoài.
Còn chưa có bước vào ta liền nghe thấy tiếng của Âu Phong Minh, hắn ở nơi nào sói khóc quỷ gào nói: “Phương Thiển, ngươi nói ngươi đem Hàn Hiểu an bài đưa đi coi như xong, ngươi làm chi cũng đem Hứa Kiệt đưa đi luôn a, hiện tại ta phải ra ngoài ở, ngươi đây không phải là đang chơi đùa với bộ xương già này sao?”
Ta nghe khóe miệng giật một cái, cảm thấy mỗi lần thấy được Âu Phong Minh nghe hắn nói chuyện đều cực kỳ vui mừng, thực sự, hắn là kẻ dở hơi đến mức thành quốc bảo quốc gia luôn rời
Vừa tiến tới một bước, bên trong phòng truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp nói: “Phương Thiển, đây chính là ngươi không đúng, bất quá Hàn Hiểu ở địa phương nào? Ngươi nói cho ta một chút đi, không thì chuyện của công ty đều giao cho ta, hắn cũng thanh nhàn đi, chỉ lấy tiền mặc kệ chuyện như vậy được không?”
Nghe lời này ta không khỏi dừng lại, dừng lại không phải là bởi vì điều hắn nói, mà là ta theo cửa sổ nhìn thấy mặt ba người trong phòng, Âu Phong Minh ngồi một ghế, Phương Thiển cùng người lại kia ngồi một ghế.
Người lạ kia cùng Phương Thiển ngồi chung một chỗ kỳ thực cũng không có gì, mấu chốt là người nọ cánh tay chính để ngang vai Phương Thiển, một bộ hai anh em tốt, mà Phương Thiển cũng tùy hắn… Ta đứng ở nơi đó nhìn bên trong ba người không hề động, thần sắc hẳn là cực kỳ bình tĩnh .
Tiểu Hồ lúc này cọ đến bên cạnh ta hướng bên trong liếc nhìn, bỗng nhiên hít một hơi, hướng bên trong đi một bước rống to: “Lão đại, Dương… Dương Thần lão đại đến .” Nói xong cũng chuồn mất, bên trong ba người đồng thời giương mắt hướng ta xem đến…
|