Nha! Có Bầu Rồi
|
|
CHƯƠNG 41 – CHỌN NHẪN RỒI.
Chuyện hai bác đắm chìm trong vui sướng không có biện pháp tự kiềm chế như thế nào tạm thời không đề cập tới. Lại nói Lôi Nghị. Sau khi y được mẹ nhắc nhở thì tỉ mỉ suy nghĩ một phen, quyết định quán triệt thực thi thật tốt. Dù sao lúc đầu y cùng Cố Dương cũng đang định ngày mai ra ngoài đi shopping, mua quà cho người lớn hai nhà ăn tết. Vừa vặn nhân cơ hội này cùng Cố Dương qua ngày lễ thật tốt, lại bày tỏ thật tốt một phen. Bày tỏ cái gì, đương nhiên cần phải sửa lại cách thức một chút, thuận tiện lại ăn một bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến. Về đến nhà, Cố Dương đang phơi quần áo, Lôi Nghị dỡ xuống một tảng đá lớn ở trong lòng, bước đi cũng nhẹ nhàng mấy phần, nhìn thân ảnh Cố Dương đã cảm thấy có cảm giác nhà. Y tiến lên đem quần áo còn dư lại cầm qua phơi: “Sau này loại chuyện này giao cho tôi làm là được rồi.” “Ở đâu mà cứ chiều hư như vậy, lại không phiền phức.” Cố Dương không có việc gì có thể làm, liền dựa vào cửa phòng bếp nhìn Lôi Nghị phơi quần áo, nhịn không được trêu chọc, “Đại Lôi có phải bây giờ anh đang đặc biệt đắc ý không?” “A?” Lôi Nghị quay đầu, hơi thu lại nụ cười trên mặt một chút, nghiêm túc nói: “Cũng không có đặc biệt đắc ý nga, bình thường đi.” Cố Dương lườm y một cái, xoay người quay về phòng ngủ. Lôi Nghị phơi xong quần áo vội vàng đuổi theo: “Hôm nay việc này chính là ngoài ý muốn, tôi cũng không nghĩ tới mẹ tôi lại sẽ chạy tới, em cũng đừng tức giận nha!” “Tôi là người dễ tức giận như vậy sao?” Cố Dương ngời bên giường, lui về phía sau dựa vào, nằm ở trên ổ chăn, hai người dậy quá muộn, chăn đều không xếp ni, “Hơn nữa cửa là tôi mở, có hậu quả gì tôi đều đã nghĩ qua. Bọn họ sớm muộn đều sẽ biết, nếu đụng phải, vậy cũng không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì tiến lên. Hoàn hảo, tính tình mẹ tốt như vậy, không có làm khó dễ tôi. Kỳ thực tôi cũng ra một thân mồ hôi ni, thế nào cũng sẽ khẩn trương.” “Mẹ làm sao có thể sẽ làm khó dễ em, cảm kích em còn không kịp đâu! Em không thấy bà như vậy sao? Mừng rỡ đều nhanh không tìm ra hướng bắc rồi, tôi dám đánh cuộc, bà khẳng định cùng ba đắc ý việc này ni…” Lôi Nghị cũng tiến đến bên giường, nằm ở bên cạnh người Cố Dương, nghiêm túc nói: “Tôi cũng đặc biệt cảm kích em, cảm ơn.” “Đều nói đứa nhỏ này cũng không phải của một mình anh, tôi giữ nó lại cũng là tôi cam tâm tình nguyện, không có suy nghĩ đến anh.” Cố Dương vỗ về bụng hừ nói. Lôi Nghị bọn họ nếu như còn đem chuyện bé con nói, hắn còn thật có chút không được tự nhiên, bất quá trong lòng hắn kỳ thực cũng biết, cái này là không có biện pháp, bởi vì dù sao chuyện bé con cũng là một nhân tố quan trọng. Về phần hắn người này, hẳn là thứ yếu đi? Lôi Nghị thấy biểu tình của Cố Dương liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nghiêm mặt nói: “Đại Dương, em cũng đừng suy nghĩ lung tung, tôi với em cùng một chỗ nhiều ngày như vậy em còn không có cảm nhận được thành ý của tôi sao? Tôi chính là thật sự muốn cùng em ở chung với nhau, vô luận em có thể chất đặc thù hay không, vô luận em có thể giữ lại cho tôi đứa bé hay không… Những thứ này vốn cũng không ở trong phạm vi lo lắng của tôi, nhớ kỹ chưa?” Cố Dương hướng y cười: “Tôi không có suy nghĩ lung tung, rõ ràng là anh một mực chú ý.” “Được rồi, không nói cái này nữa, em còn muốn uống tuyết lê Tứ Xuyên chưng đường phèn không? Tôi đi rót cho em một chén, đợi một hồi chúng ta đi ngủ sớm một chút.” Lôi Nghị đứng dậy đến phòng bếp múc một chén tuyết lê trong thùng giữ ấm đi ra, ngồi ở bên giường dự định đút Cố Dương, Cố Dương ngồi dậy, “Tôi tự mình tới đi.” “Không có việc gì, đút em tôi thập phần vui vẻ.” Lôi Nghị một mặt đút Cố Dương một mặt cùng Cố Dương thương lượng, “Ngày mai chúng ta đi dạo cửa hàng tổng hợp mua quà đi. Bánh trung thu nhất định là phải mua một chút, ăn lễ nha, cần phải hợp với tình hình.” “Không có việc gì, không cần mua bánh trung thu cho ba mẹ tôi, bà ở nhà chính mình làm bánh trung thu, làm có hơn một trăm cái, vốn ngày nghỉ lần này dự định để cho tôi về nhà mang chút trở về giữ làm điểm tâm từ từ ăn…” Cố Dương thở dài, sau đó lại cười nói, “Cho nên chúng ta cũng không cần mua những thứ bánh trung thu này, bên ngoài bán đều là đóng gói đẹp, bên trong không có thứ gì, trong nhà làm đúng lúc ăn thật ngon, nhân bánh cũng nhiều, các loại nguyên liệu điều là chính mình phân chia. Có cơ hội cho anh nếm thử, anh nhất định sẽ thích.” “Được a!” Lôi Nghị còn chưa có từng ăn qua bánh trung thu do chính mình tự động tay làm ni, “Xem ra mẹ của chúng ta cũng thật khéo tay a!” Cố Dương liếc xéo y một cái, kêu loạn, đồng ý anh kêu là mẹ chưa? Hậu quả trừng người chính là, rất nhanh Cố Dương đã bị Lôi Nghị đưa đến một miếng tuyết lê chặn miệng. (Còn tưởng bị cưỡng hôn cơ =, =) Hai người rất nhanh thì thu dọn thỏa đáng, lên giường nghỉ ngơi. Trong đầu Cố Dương có việc, liền lăn qua lộn lại, ngủ không được. Lôi Nghị từ phía sau Cố Dương ôm hắn, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, Khó chịu?” “Không có. Đại khái là ban ngày ngủ nhiều rồi.” Cố Dương tùy tiện nói dối. “Đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ sớm một chút.” Lôi Nghị an ủi, “Đường của chúng ta có thể chậm rãi đi, nếu như em đang lo lắng cửa ải người nhà em làm thế nào qua, kia đại thể không nhất định, bây giờ nghĩ cái này còn quá sớm. Quan trọng nhất là em trước tiên chăm sóc chính mình thật tốt, những thứ khác, giao cho tôi là được rồi.” “Nói thật dễ dàng, chỉ sợ đến lúc đó một chút cũng không thoải mái.” Cố Dương thấy Lôi Nghị đoán được chính mình suy nghĩ cái gì, cũng liền không gạt, “Ba mẹ tôi đều là người đặc biệt thuần phác giản dị, loại chuyện này tôi sợ bọn họ không tiếp thu được, bằng không tôi cũng không có khả năng nhiều năm như vậy vẫn không có từng tiết lộ nói cho bọn họ chuyện tôi thích đàn ông…” “Không có chuyện gì, nhiều khó khăn hơn nữa cũng đều có tôi cùng em, hơn nữa, chúng ta giữ cuộc sống trôi qua thật tốt, đừng để cho bọn họ lo lắng quan tâm so với cái gì đều tốt hơn. Lùi một vạn bước mà nói, dù cho việc này huyên náo không vui vẻ, có cái gì tôi đều đến gánh, ba chúng ta muốn đánh người tôi sẽ xông lên bảo vệ em, để cho ông đánh tôi thì tốt rồi, ai bảo tôi chiếm đoạt con của bọn họ ni…” Lôi Nghị nói rất hợp tình hợp lý, “Yên tâm, chúng ta tranh thủ tìm một thời cơ thích hợp lại cùng bọn họ nói, thời cơ chưa chín muồi không hợp nói, chúng ta cái gì cũng đều đừng nói, có thể chậm một chút là một chút, chờ khi bé con ra đời, đem con đến trước mặt bọn họ ôm một cái, khẳng định so với hai ta mài hỏng miệng lưỡi còn dùng được hơn.” “Đừng nói nhảm, ba tôi mới không có bạo lực như vậy đâu, ông là lão nhân văn nghệ, thi từ thư pháp vân vân đều đặc biệt thích, nếu là ông nóng giận cũng là nói anh vài câu, chắc chắn sẽ không phát sinh đến đánh người.” Cố Dương cải chính danh tiếng cho cha mình. Người mỗi ngày mang kính lão nghiên cứu hàng thư lối viết thảo của Vương Hy Chi làm sao có thể sẽ vung mạnh cái chổi đến đánh người ni? (một kiểu viết chữ Hán) Nói mẹ già mình thì còn có thể… Khụ…. Đương nhiên, tính tình mẹ hơi có chút trẻ con, dỗ được rồi cũng không có cái gì có thể băn khoăn lo lăng. Cố Dương thầm nghĩ, nhiều năm như vậy hắn vẫn không dám cùng người nhà thẳng thắn, kỳ thực cũng là sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng của bọn họ đi? Có lẽ bất cứ giá nào thử một lần, sẽ có thu hoạch và kết quả khác nhau. “Nga?” Lôi Nghị trước mắt sáng ngời, “Thư pháp? Thi từ? Tôi chính là đang rầu rỉ ngoại trừ thuốc bổ còn cần phải mua cái gì ni, hiện tại tốt rồi, vừa vặn đi cửa hàng sách tìm một ít sách vở còn có điển cố nổi danh tương quan của các nhà đại thư pháp Trung Hoa hợp lại gửi qua cho ba chúng ta, trước lấy lòng rồi lại nói!” Vì lót đường gì đó cho sau này, không cần phải quá lanh trí rồi a! “Ừ, cứ quyết định như vậy, trước đi cửa hàng tổng hợp rồi lại đi cửa hàng sách.” “Hiện tại có thể ngủ chưa?” Lôi Nghị đắp kín chăn cho Cố Dương, đem người ôm lấy, “Cơn sốt của em mới lui, còn ho khan cảm mạo ni, nghỉ ngơi một chút a, nghe lời…” Cố Dương liền trở mình, mặt hướng Lôi Nghị, thuận thế gối lên khuỷu tay y, “Được rồi, không nghĩ nữa, ngủ!” “Ừ, lúc này mới ngoan nha!” Lôi Nghị một tay ôm Cố Dương, một tay nhẹ nhàng xoa bên thắt lưng cho hắn, tư thế của hai người cũng thập phần hài hòa. Gần gũi lại thân mật. Từ ban đầu không có thói quen có người ngủ bên cạnh, đến bây giờ tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, tìm kiếm gối ôm, Cố Dương cũng bất quá là dùng hơn nửa tháng. Bây giờ thói quen đã hình thành, chợt cảm thấy kinh ngạc, cũng chỉ là cười cho qua. Mà thôi, cứ như vậy đi, cũng rất tốt. Hình thành thói quen không chỉ là một mình Cố Dương. Lôi Nghị cũng là thói quen khuya khoắt mà đột nhiên bò dậy đi rót nước cho Cố Dương uống, hoặc là đứng lên làm món ăn khuya, còn có nếu Cố Dương bị chuột rút đau lưng mỏi eo a y còn phải xoa bóp. Những việc đó đều là thói quen hình thành của Lôi Nghị trong nửa tháng này. Thời gian, thật là một thứ thần kỳ ni. Hôm sau. Lôi Nghị tỉnh lại trước, nghiêng đầu hôn lên gương mặt đang ngủ say của Cố Dương một chút, rón rén rời khỏi giường, bắt đầu một ngày bận rộn. Sau khi Cố Dương tỉnh lại hai người ăn bữa sáng lại cùng nhau thay quần áo ra cửa. Hẹn hôm nay muốn mua quà cho ngày lễ. Lôi Nghị lái xe chở Cố Dương đi cửa hàng tổng hợp lớn ở gần đây. Trong cửa hàng tổng hợp cái gì cũng có, siêu thị, quần áo, rạp chiếu phim, ẩm thực, cái gì cần có đều có, thập phần đầy đủ hết. Lôi Nghị quan sát kỹ chỗ này, chuẩn bị đi dạo xong liền cùng Cố Dương cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều lúc rãnh rỗi có hứng thú lại nói cùng nhau xem phim, sau đó y thừa dịp đi WC đi lựa một chiếc nhẫn. Nhẫn cầu hôn cũng không cần khoa trương, nhưng ít nhất là minh chứng hai người ở chung với nhau. Coi như là chứng minh hai người đã xác định quan hệ đi! Thời cơ chọn nhẫn cũng không quá khó tìm, trước tiên Cố Dương ở tầng quần áo tỉ mỉ dạo, hắn chuẩn bị mua cho ba mẹ mỗi người hai bộ áo lót giữ ấm. Qua Quốc khánh, thời thiết rất nhanh thì sẽ chuyển lạnh, trong thời gian sau Quốc khánh này đến trước năm mới hắn cũng không thể về nhà, mua nhiều vật phẩm giữ ấm quả thật rất thích hợp. Lôi Nghị ở cửa hàng vàng bạc kế bên dừng lại chỉ chốc lát, rất nhanh thì chọn được nhẫn rồi, kiểu dáng phong cách cổ xưa, một chút cũng không sặc sỡ, rất thích hợp cho con trai đeo. Về phần kích thước ngón tay của Cố Dương tối qua y thừa dịp lúc Cố Dương ngủ đo, sau khi mua xong nhẫn, y rất nhanh lại trở về bên cạnh Cố Dương vẫn còn đang lựa chọn quần áo. “Kiểu này như thế nào?” Cố Dương cầm lấy một cái áo lông dài màu nâu, hỏi Lôi Nghị. Hiện tại đang ở trái mùa tiêu thụ, ở đây trưng bày áo lông đều là kiểu dáng nổi tiếng chất lượng tốt, chẳng qua là kiểu dáng cũ năm ngoái, năm nay không lưu hành, thế nhưng Cố Dương tin chắc, ngoại trừ yếu tố không lưu hành này, chất lượng và hình thức vẫn còn rất tốt. Cố Dương nghĩ, dù sao là cho cha mặc, thời thượng như vậy sang trọng như vậy, cha cũng sẽ không xoắn xuýt, chất lượng tốt giá rẻ ông mới sẽ lưu tâm. Aiz, cha mẹ Cố Dương điểm này thập phần giống nhau, mẹ còn tốt chút, cha lại tuyệt đối là một điển hình không nỡ ăn ngon không nỡ mặc đẹp, có chút tiền liền để dành lại mua sách đi. Thực sự là không có biện pháp với họ! Chú thích: hành thư lối viết thảo Vương Hy Chi
|
CHƯƠNG 42 – TÔI YÊU EM
“Cũng không tệ lắm.” Lôi Nghị cẩn thận nhìn cái áo lông Cố Dương chọn một chút, cười thở dài nói, “Rất thích hợp cho ba chúng ta mặc.” “Anh cũng chưa có thấy qua ông mà, làm sao sẽ biết thích hợp với ông nha?” Cố Dương bĩu môi, tiếp tục xem những kiểu dáng khác. Lôi Nghị vòng qua đến bên cạnh Cố Dương, cùng hắn lựa, trong miệng không quên giải thích: “Này còn cần gặp qua mới biết sao? Nhìn em không phải đều rõ ràng sao? Có thể có người con trai ưu tú như vậy đẹp trai như Đại Dương của nhà ta, người cung cấp gien chắc chắn sẽ không kém nga!” (chân tó (¬∀¬)) Cố Dương nhíu mày, lời này nghe rất là hưởng thụ nha! Quả nhiên mọi người đều thích nghe tán dương a! Cái người này, thực sự là làm hắn mở rộng tầm mắt ni! Lúc ở chung mới phát hiện, Lôi Nghị người này lúc bình thường nhìn thấy y có thể nói là so với dáng vẻ biểu hiện ra ngoài đơn giản là hai người, cái gì khốc suất cuồng bá duệ, đều là mây bay! Bất quá nhớ tới câu nói lưu hành kia, con người chỉ có ở trước mặt người quen thuộc nhất mới có thể biểu hiện một mặt chân thật nhất, Cố Dương lại bình tĩnh. Đây coi như là triệt để nhận thức rõ ràng chân diện mục của Lôi Nghị sao? (chân diện mục: hình dáng thật sự) Dù sao bất kể như thế nào, Lôi Nghị đều là một người đáng giá để kết giao. Hai người chọn quần áo tiếp tục theo phong cách lần trước, thấy được liền trực tiếp mua, không do dự cũng không quấn quýt, lại càng không có lãng phí thời gian. Dĩ nhiên, lúc này đây, Cố Dương kiên trì là tới lượt hắn trả tiền. Lôi Nghị suy nghĩ một chút, dù sao sau này tiền của y cũng đều là giao cho Cố Dương, dùng để nuôi gia đình, dưỡng bà xã, chăm bé con, hiện tại nếu Cố Dương kiên trì trả tiền, đã nói lên vị vợ yêu này của y là một người cần kiệm chăm lo việc nhà có chừng mực, vậy cứ như vậy đi, tùy hắn vui vẻ. Lôi Nghị cầm toàn bộ đồ đã thanh toán đều muốn tự mình đến xách. Cố Dương không có việc gì làm vẫn rất không quen. “Anh buộc hai bộ áo lót giữ ấm cho tôi, để cho tôi cầm đi, anh cũng không có cách nào đi bộ được nữa rồi.” Cố Dương lần đầu biết đàn ông cũng là có thể mua đồ như thế. Lập tức tới trung thu rồi, cửa hàng tổng hợp a siêu thị a cửa hàng quần áo a, người cũng rất nhiều, Lôi Nghị sợ hắn bị chen chúc, cho nên xách một đống lớn đồ ở phía trước mở đường, Cố Dương ở phía sau đi theo là được. “Không có việc gì, lập tức liền xuống lầu, em nán lại ở bên cạnh tiệm cà phê chờ tôi, tôi đem mấy thứ này để trong xe lại tới tìm em.” Lôi Nghị lơ đễnh cười nói. Đồ tuy nhiều, nhưng đều là loại nhẹ, không nặng. Sau khi ở chung một chỗ cùng Cố Dương, Lôi Nghị đột nhiên cảm thấy trước đây y mua đồ đều rất qua loa. Lễ tết vân vân, tuy rằng y cũng thường xuyên sẽ nghĩ mua quà cho ba mẹ a bạn bè a vân vân, nhưng mua cũng là vài thứ đồ tùy loại, sang trọng to lớn có đẳng cấp là được, về phần có thực tế hay không, thôi bàn chuyện khác còn hơn. Những quà tặng trong nhà y mua mừng lễ năm mới đều chất đống trong kho, có thể thấy được ba mẹ cũng không cần dùng đến những thứ đó. Cố Dương không giống như vậy. Lần này lúc cùng Cố Dương mua hết các món quà, Lôi Nghị học được không ít thứ. Cố Dương mua đều là đồ thực dụng. Trung thu mọi người đều mua bánh trung thu đóng gói không thiết thực lại đắt chết người không đền mạng, Cố Dương lại không mua, mà là mua hai bộ quần áo lót giữ ấm cho ba mẹ hắn, mỗi người một cái áo lông. Mặc dù có thể là trong lòng áy náy vì lễ mừng năm mới cũng không có biện pháp về nhà mới cân nhắc đến quần áo mùa đông, nhưng tốt xấu những thứ này đều rất thực dụng. Sau đó, lại đặc biệt mua riêng cho mẹ khăn quàng cổ, một đôi bao tay và mũ, cộng thêm máy xay và máy ép trái cây, mua cho ba máy massage, buổi chiều còn phải đi tiệm sách mua các loại sách có liên quan đến thư pháp trứ danh a. Tất cả đều là thực dụng. Lôi Nghị có thể tưởng tượng đến biểu tình vui sướng mà thỏa mãn khi hai bác nhận được quà. Trách không được lúc ba mẹ mình nhận quà đều là tiện tay để qua một bên ni, nguyên lai là chính mình không để tâm, Lôi Nghị tự mình kiểm điểm, ánh mắt nhìn Cố Dương càng thâm tình. Cố Dương: “?” “Tôi yêu em.” Lôi Nghị mở miệng cười, dấu chấm hỏi trên đầu Cố Dương càng lớn hơn. Người này lại phát bệnh gì đây? Lôi Nghị không nói thở dài, có thể trì độn như vậy sao? Nói chút lời ngon tiếng ngọt tại sao không thu được phản ứng nên có ni? Quên đi, kinh hỉ vẫn là lưu lại đến lúc ăn tối đi! Cố Dương ở tiệm cà phê tìm một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, sau đó gọi một ly cà phê cho Lôi Nghị, chính mình vừa chơi điện thoại vừa chờ y. Sau đó đột nhiên nhớ tới, tên Lâm Mục kia hình như đã lâu không có liên lạc với hắn, Cố Dương nhất thời nổi giận, gọi điện thoại qua cho Lâm Mục. Thật lâu sau Lâm Mục mới nhận, mới vừa bắt máy, Cố Dương liền bùm bùm dạy dỗ Lâm Mục một trận: “Cậu chính là bạn thân của tôi sao? Như thế nào thời gian dài như vậy cũng không có liên lạc với tôi?” “Ây da! Tôi tưởng là ai, nguyên lai là bạn học Cố a!” Đầu kia Lâm Mục âm dương quái khí nói: “Thế nào, đại gia ngài rốt cuộc nhớ tới tôi rồi? Lại còn người xấu mà đi cáo trạng trước… Là tôi không liên hệ cậu sao? Rõ ràng là cậu trọng sắc khinh bạn, không liên hệ tôi mới đúng chứ?” Cố Dương: “….” Hắn thừa nhận, mấy ngày này cùng một chỗ với Lôi Nghị, hắn quả thực là đem trung tâm cuộc sống chuyển đến trên gia đình và bé con, Lâm Mục không có tìm hắn, hắn cũng liền tạm thời không nghĩ tới Lâm Mục. Hôm nay cũng là đột nhiên nghĩ tới mới gọi điện thoại cho cậu ấy, bằng không không chắc lúc nào mới liên hệ với cậu ấy ni. “Được rồi, tôi sai rồi, ngày nào rãnh rỗi a, qua nhà của tôi ăn.” Cố Dương biết nghe lời nói. Hắn cùng Lâm Mục ở chung chính là như vậy, Lâm Mục nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, Cố Dương ni tùy tiện vô tâm vô phế, cho nên thông thường, nếu như hai người gặp phải bất đồng gì, Cố Dương tuyệt đối là người nhận sai bồi lễ nói xin lỗi trước. (tâm đậu hủ: dễ mềm lòng – vô tâm vô phế: không tim không phổi, ý chỉ người không để ý suy nghĩ nhiều về chuyện xung quanh) Bằng không a…. Ngươi cùng một người có khả năng chiến tranh lạnh cả một năm tranh cãi, vậy không phải là thua đến thất bại thảm hại sao? Dĩ nhiên, đối với Cố Dương, Lâm Mục rất ít khi tức giận hay chiến tranh lạnh, cậu cũng biết Cố Dương nhất định sẽ nhường cậu. Đây là cách ở chung của hai người. “Không đi, cậu lại muốn tôi tự mình làm cơm cho cậu có đúng hay không? Cậu làm cơm quá khó ăn, tôi mới không lạ gì!” Lâm Mục không chút lưu tình đả kích Cố Dương. Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Mục nghiêm mặt nói. “Đây không phải là chạy cho kịp song lễ sao? Tiệm đúng lúc mới khai trương, mấy ngày nay tôi thật bận rộn. Còn cậu, cứ chăm sóc chính mình thật tốt, không có việc gì đừng gọi điện thoại cho tôi. A, được rồi, tôi vẫn chưa kịp hỏi cậu, cậu cùng vị kia…. sống chung như thế nào?” “Ừ… Cũng không tệ lắm. Hiện tại hai chúng tôi ở cùng một chỗ.” Cố Dương không có gạt bạn chí cốt. “Ai gu, tốc độ rất nhanh a, nếu phát triển đến bước này cứ tiếp tục phát triển thật tốt ha, anh em không thể giúp cậu được cái gì, cũng chỉ có thể chúc phúc.” Lâm Mục vui vẻ nói. “Ừ, yên tâm đi, tôi có chừng mực. Cậu cũng đừng quá mệt mỏi a, tiền kiếm bao nhiêu cũng chê ít, nhưng thân thể mới là tiền vốn để làm cách mạng đúng không?” Cố Dương khuyên vài câu, “Có cơ hội tới nhà tôi tụ hội đi, anh ấy làm cơm cũng không tệ, so với tôi làm ăn ngon hơn nhiều.” Lâm Mục ở đầu kia trêu chọc: “Ngài đây là khoe khoang hay là lấy le a? Bất quá cậu cuối cùng cũng có thể tự mình hiểu lấy mình a, rốt cuộc biết cơm mình làm khó ăn rồi?” “Đó là cậu kén chọn có được hay không!” Cố Dương quở trách, “Chưa từng thấy qua ai kén chọn như cậu!” Đang cùng Lâm Mục trò chuyện, Lôi Nghị đi bãi đỗ xe cất đồ đã trờ lại tiệm cà phê tìm hắn, Cố Dương đem cốc cà phê đẩy cho Lôi Nghị, sau đó hướng y cười cười. Lôi Nghị thấy hắn đang gọi điện thoại, dùng khẩu hình dò hỏi: “Ai nha?” “Lâm Mục….” Cố Dương cũng dùng khẩu hình im lặng trả lời. Lôi Nghị hiểu rõ mà gật đầu, đem sữa tươi chính mình từ trong xe lấy tới cắm ống hút vào đưa cho Cố Dương, bản thân thì bưng cốc cà phê lên chậm rãi uống cà phê của y. Đầu kia Lâm Mục bỉu môi nói: “Thôi đi, với cái thiểu năng về mỹ thực này của cậu sẽ không có cách nào thảo luận cái này, cậu không hiểu.” Lâm Mục nhìn đồng hồ, sốt ruột vội vàng lật đật nói, “Được rồi a, tôi không nói chuyện với cậu nữa, trong tiệm quá bận rộn, tôi phải dán mắt vào chút, trung thu vui vẻ, cậu trải qua thật tốt a! Bye bye!” “Được, bye bye.” Cố Dương nghe âm thanh đô đô vang lên ở đầu dây đã sớm gác máy kia nhún vai, vốn còn muốn cùng Lâm Mục nói một chút chuyện hắn gặp mẹ Lôi, cũng muốn nói chuyện mình chỉ góp tiền nhưng không giúp đỡ tiệm lẩu, kết quả tên kia bận quá, vậy quên đi. “Cậu ấy gần đây hình như rất bận rộn?” Lôi Nghị hỏi. “Ừ, Cậu ấy có một chi nhánh gần đây mời khai trương, tranh thủ song lễ còn có thể hoạt động sôi nổi, cho nên gần đây đều sắp bận điên rồi.” Cố Dương thở dài, “Đáng tiếc a, tôi không giúp được gì.” “Còn cần phải hỗ trợ cái gì? Nếu không thì tôi giúp em tìm mấy người qua giúp cậu ấy một chút?” Lôi Nghị mở miệng cười. Đem bạn bè Cố Dương thành bạn bè của mình, như vậy mới càng có thể kéo gần khoảng cách hai bên. “Vậy cũng không cần, đây là chi nhánh thứ ba của cậu ta, trình tự thủ tục vân vân cậu ấy đều rất rõ ràng, cũng là bởi vì song lễ này mới bận rộn như vậy, chờ sau lễ hoạt động bình thường liền tốt hơn nhiều.” Quả nhiên biểu tình Cố Dương nhu hòa vài phần, đối với sự quan tâm quá mức của Lôi Nghị cảm thấy rất là khổ tâm. “Vậy cũng được, có chuyện gì có thể tùy thời nói với tôi, có thể giúp một chút thì giúp một chút.” Lôi Nghị tiếp tục nói. Cố Dương uống sữa tươi, không chút nào keo kiệt mà cho Lôi Nghị một nụ cười thật tươi: “Ừ.” “Vị bạn bè này của em vẫn thật tài giỏi nha!” Lôi Nghị cảm thán một tiếng, ngành ẩm thực xu thế phát triển mấy năm gần đây rất tốt, người lấy cái ăn làm trời nha, cả đời con người, trên cơ bản đều không thiếu đươc một ngày ba bữa. Chỉ cần có chút đầu óc, là có thể ở ngành ẩm thực kiếm một số lớn. “Ừ, tính tình cậu ta nóng nảy, không thích ứng được nơi làm việc, sau đó đơn giản liền từ chức làm chuyện chính mình thích.” Cố Dương giải thích, “Kỳ thực cậu ấu cũng thật không dễ dàng, hai năm lúc mới bắt đầu cũng đủ loại mệt mỏi. Bất quá bây giờ thì tốt rồi, cậu ta cũng coi như ông chủ lớn, không cần nhìn sắc mặt người, chính mình làm chủ cho mình.” “Nếu như em ngại nơi làm việc phiền, tôi có thể phê chuẩn cho em chỉ cần cho người khác xem sắc mặt, tuyệt đối không ai dám cho em xem sắc mặt.” Lôi Nghị đúng lúc lại biểu lộ một chút thật lòng. Cố Dương: “….” “Tôi nói thật, thói đời này, thời điểm có thể sử dụng quyền lực không sử dụng thật tốt, sau này khi không có cơ hội dùng chẳng phải là hối hận?” Lôi Nghị cười nói: “Hơn nữa, em nguyên bản cũng là được thăng chức, danh chính ngôn thuận a!” “Người từ chức rồi quay lại, thật không được tự nhiên a.” Cố Dương lơ đễnh, “Hơn nữa người tôi đề cử cho các anh cũng không tệ, chính là cái người gọi là Đường Phi kia, anh có ấn tượng chứ?” “Không có, tôi cũng không phải ai cũng gặp, những cô gái đó đều thật đáng ghét…” Lôi Nghị lúc nói đến đây đột nhiên cảm thấy có điểm sai sai, y liếc mắt nhìn Cố Dương, khóe miệng Cố Dương cũng đang mang cười, mặt mang tia trêu chọc mà nhìn y, nhướng mi, “Ân hửm?”
|
CHƯƠNG 43 – LỄ VẬT ĐÍNH ƯỚC
Lôi Nghị bị Cố Dương trêu chọc như vậy khiến cho có chút khẩn trương, vội hỏi: “Cơ bản tôi không có nán lại ở công ty, em cũng biết mà, có thời gian tôi liền trở về bồi em. Nghe nói những cô gái đó rất nhiều chuyện vân vân… Nghe nói…” Cố Dương ừ một tiếng, tiếp tục bình tĩnh mà uống sữa tươi. “Tôi nói đều là thật, em cũng đừng suy nghĩ nhiều a! Nếu không, hôm nào em theo tôi cùng đi đến công ty một chuyến sẽ biết, hai chúng ta lại làm trò tú ân tú ái trước mặt các cô ấy, các cô ấy liền chùn bước, biết khó mà lui….” Lôi Nghị rất chân thành biểu lộ rõ ràng lập trường của y. Cố Dương rốt cuộc không nhịn cười được: “Không nghĩ nhiều, anh khẩn trương cái gì?” “….” Lôi Nghị đầu đầy hắc tuyến, không nghĩ nhiều còn là cái bộ dạng này, suy nghĩ nhiều còn không xác định được là cái dạng gì ni! Vạn nhất không cho y ngủ chung giường đuổi y đi sô pha ngủ thì làm sao bây giờ?! Mặc dù tình trạng bây giờ chỉ tới cùng giường cũng kéo kéo ôm ôm hôn hôn, nhưng tối thiểu cũng có phúc lợi a, nhưng là đi sô pha thì cái phúc lợi gì cũng đều không có…. Nếu Cố Dương biết trong đầu Lôi Nghị đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ đạp y. “Đi thôi, đến tiệm sách.” Cố Dương dẫn đầu đứng dậy, nụ cười trên mặt không giảm. Cùng Lôi Nghị ở chung xác thực thật không tệ, y không có phách lối, cũng không có cảm giác về sự ưu việt tài trí hơn người, ngược lại, phần lớn thời điểm y biểu hiện như trẻ con, hỉ nộ ái ố vân vân đều biểu hiện ở trên mặt. Dĩ nhiên, Cố Dương biết, này chỉ giới hạn ở trước mặt hắn, trước mặt người ngoài, Lôi Nghị vẫn là mười phần cao lãnh khó tới gần. Nhớ lại hai lần ban đầu đã gặp Lôi Nghị ở công ty, khóe miệng Cố Dương mang ý cười càng sâu. Lôi Nghị thấy Cố Dương quả thật không có ý tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm. Thả lỏng đồng thời lại có chút xíu thất lạc. Đều không ăn dấm sao? Ánh mắt Cố Dương đảo qua biểu tình hơi thất lạc của Lôi Nghị, rất là vui vẻ xoay đầu. Ghen cái gì nha, đến điểm đó thì ngừng, quá rõ ràng nhất định sẽ bị cười nhạo…. Tin tưởng lấy chỉ số thông minh của Lôi đại tổng tài, nhất định có thể hiểu rõ ý của mình. Người trong tiệm sách so với người trong cửa hàng tổng hợp, có lẽ tương đối ít hơn nhiều, hai người nhàn nhã đi dạo một hồi, sau đó mới đi đến nơi trưng bày tác phẩm thư pháp tìm sách. Lôi Nghị thoáng cái liền chọn thật nhiều cuốn, Cố Dương ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Anh là muốn dọn sạch tiệm sách đem về nhà sao? Mua nhiều như vậy ông cũng không xem hết, đồ gửi về nhà nhiều lắm, còn không đủ cước phí bưu điện, lần sau lúc trở về nhà có thể lái xe lại mua thêm nhiều chút là được.” “Không có chuyện gì, nếu đã đến liền mua thêm mấy cuốn.” Lôi Nghị lơ đểnh, dễ dàng mà dời đi trọng tâm câu chuyện, “Đói bụng chưa? Nghĩ xem một hồi ăn cái gì?” “Được rồi, anh đừng cầm quá nhiều.” Cố Dương đi theo phía sau Lôi Nghị, thực sự rất nghiêm túc mà nghĩ vấn đề muốn ăn cái gì đi. Hiệu suất ngày hôm nay không tệ, tốn thời gian hơn nửa ngày đã đem đồ nên mua mua xong rồi. Hai người lên xe, chuẩn bị đi ăn cơm. Đã hơn một giờ rồi, phỏng chừng Cố Dương đã sớm đói bụng, Lôi Nghị tăng nhanh tốc độ xe. Cuối cùng chọn ở tại một cái nhà hàng rất có phong cách. Kỳ thực ban đầu Lôi Nghị muốn đi nhà hàng Tây, nơi đó có phong cách rất lãng mạn, bất quá sau lại suy nghĩ một chút, chỗ kia Cố Dương khẳng định ăn không đủ no, vẫn là nhà hàng Trung tương đối tốt. Phối hợp dinh dưỡng cũng tương đối hợp lý. Cố Dương cũng không có nhiều tâm tư vòng vo như vậy, lúc đến nhà hàng rồi chọn chỗ, ngồi xuống cầm thực đơn bắt đầu gọi món ăn. Cùng Lôi Nghị ở chung cũng hơn nửa tháng, đối với sở thích của Lôi Nghị trên cơ bản Cố Dương đã có thể thấu hiểu trong lòng bàn tay, cho nên hắn gọi đều là món hai người thích ăn. Trong quá trình ăn cơm, trong đầu Lôi Nghị một mực nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể tặng nhẫn càng thêm thuận lợi suôn sẻ một chút, kết quả nghĩ đến lúc ăn xong rồi, y cũng không nghĩ ra được. Bởi vì chiếu theo hình thức ở chung hiện nay của y cùng Cố Dương mà xem, bọn họ đã là tiết tấu rất hài hòa rất vui vẻ, cái gì nhẫn, bất quá là mua dựa theo sự nhắc nhở của mẹ đến cầm tù Cố Dương, kỳ thực Lôi Nghị rất là tự kỷ mà nghĩ, bằng mị lực của y, cầm tù Cố Dương phải dùng tới nhẫn sao? Nhân cách mị lực thì tốt rồi nha! (Thực sự, thực sự đây là nguyên văn của tác giả nha, anh tự kỷ quá anh ơi =, = ) “Anh làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?” Cố Dương phát hiện Lôi Nghị không yên lòng, nhịn không được hỏi. “A? Không có, không có, rất tốt.” Lôi Nghị phục hồi lại *** thần, tâm nói Lôi Nghị a Lôi Nghị, ngươi khẩn trương cái gì a, do dự cái gì a, trực tiếp lấy ra đưa cho em ấy không phải tốt rồi? Cố Dương nghi ngờ nhìn Lôi Nghị, Lôi Nghị hướng hắn cười cười, cuối cùng từ trong túi quần lấy ra nhẫn. Nói chính xác hơn là hộp nhẫn. Thời điểm Cố Dương thấy hộp nhẫn, lông mày nhướn lên, trong nháy mắt liền hiểu vì sao mới vừa rồi Lôi Nghị không yên lòng. Lôi Nghị đem nhẫn đẩy đi qua: “Quà tặng ngày lễ, thuận tiện cũng nghiêm túc cho thấy một chút tâm ý của tôi.” “Cố Dương, tôi thích em, hy vọng có thể cùng với em tiếp tục đi tiếp. Sau này tôi có chỗ nào làm không được tốt, cứ nói, tôi nhất định sẽ sửa.” Cố Dương không có từ chối, đưa tay tới, ý bảo Lôi Nghị đeo cho hắn: “Như nhau như nhau, thời điểm tính tình tôi không tốt cũng phải xin anh thông cảm nhiều ni!” Lôi Nghị nở nụ cười, mở hộp lấy chiếc nhận từ bên trong ra đeo lên cho Cố Dương, y rủ mắt nói: “Tôi biết nói bây giờ không quá thích hợp, bất quá sau này tôi khẳng định có cơ hội đeo lên cho em nhẫn kết hôn của chúng ta, cái này ni, coi như là vật đính ước của chúng ta trước như thế nào?” Cố Dương nhìn nhẫn không lớn không nhỏ vừa vặn đeo vào ngón giữa của hắn, biết Lôi Nghị đã làm công tác tính toán qua, trong lòng một mảnh ấm áp, trong miệng lại trêu nói: “Tôi còn tưởng rằng vật đính ước là nhóc con trong bụng ni…” Dĩ nhiên, nhóc con kia là người không phải vật. Nhưng cách nói của hắn cũng không sai, đứa nhỏ này đích xác có thể coi như là vật đính ước của bọn họ. Giữa lúc đối mặt, khoảng cách của hai người lại tựa hồ kéo gần lại không ít. Lôi Nghị nhìn chiếc nhẫn còn dư lại kia, cười khanh khách mà liếc mắt nhìn Cố Dương, Cố Dương ngầm hiểu, cầm nhẫn qua, sau đó nắm lên tay của Lôi Nghị từ bàn đối diện qua đến, đeo lên cho y. Lôi Nghị nhìn nhẫn trên ngón tay của hai người y cùng Cố Dương giao nhau trở nên sáng rực rỡ, nhịn không được cười nói: “Hiện tại em có thể yên tâm, tôi mang nhẫn không ai dám trêu chọc tôi rồi.” Cố Dương khoan dung thích thú nhìn y, không nói gì. “Thế nào? Không tin tôi a?” “Dĩ nhiên không phải, đùa anh a, tôi tin tưởng anh.” Cố Dương thu tay về, nhìn nhẫn hỏi: “Mua lúc nào? Không nhìn ra a…” Lôi Nghị chỉ là cười, Cố Dương lại nói: “Nhẫn tốn không ít tiền đi? Cho nên bữa cơm này tôi mời.” “Được!” Lôi Nghị không cùng hắn tranh giành, sảng khoái đáp. Mua đồ, ăn cơm, tặng nhẫn, Lôi Nghị cảm giác mình rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ. “Đợi một hồi tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, đồ vật tôi gửi về cho mẹ của chúng ta.” Lôi Nghị đề nghị . “Không có việc gì, tôi không mệt, cùng nhau đi.’ Vì vậy vợ chồng son cùng nhau gửi lễ vật mới về nhà, còn dư lại là chuẩn bị ngày trung thu mang đến nhà Lôi Nghị tặng lễ vật cho ba mẹ Lôi Nghị. Có Cố Dương, lúc này đây bọn họ mua cái gì đều rất thực dụng, cũng đều thu được chút bản lĩnh, thập phần tri kỷ. Lôi Nghị đã có thể nghĩ đến mẹ già chống thắt lưng trách mắng chính mình, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng vẻ mặt tươi cười khen Cố Dương…. Bất quá không sao, Cố Dương có thể làm cho mẹ thỏa mãn là tốt rồi, nói như thế nào đây cũng là quan hệ mẹ chồng nàng dâu a….. Hôm nay trung thu Cố Dương liền gọi điện thoại cho trong nhà, mẹ Cố nói bọn họ đã nhận được lễ vật, trong giọng nói lộ ra phấn khởi, con trai hiếu thuận săn sóc như vậy có thể không cao hứng sao? Nhưng vẫn có chút khẩu thị tâm phi mà nói, “Dương Dương con lần này như thế nào mà mua nhiều đồ như vậy a? Trong nhà cái gì cũng có, lần sau đừng tốn tiền bậy bạ a!” “Mẹ, mua đồ cho người cùng ba con là nên làm, làm sao có thể nói là xài tiền bậy bạ ni?” Cố Dương miệng cũng ngọt vô cùng, kỳ thực sở dĩ lễ vật lại nhiều như vậy, là bởi vì có một phần là Lôi Nghị mua. “Đứa nhỏ này….” Mẹ Cố tươi cười rạng rỡ, “Ba con thấy nhiều sách như vậy cũng rất vui vẻ, bây giờ còn đang xem, ta đi thử quần áo một chút, chính con cũng nhớ kỹ mua ít đồ cho mình a, ngày lễ ni, ăn ngon một chút.” “Đã biết.” Sau khi cúp điện thoại, Lôi Nghị đã thu dọn thỏa đáng, cầm lễ vật mình mua cho ba mẹ, cùng Cố Dương đi ra cửa. “Tôi làm sao đột nhiên có chút khẩn trương a….” Cố Dương ngồi ở phía sau, thở dài. “Có cái gì có thể khẩn trương, ngày đó không phải đều gặp mẹ rồi sao? Bà dạng gì em đều biết rồi, ba ba so với bà càng lắm điều. Bọn họ đều ngóng trông tôi mang e về nhà ni, em xem, lại điện thoại tới thúc giục…” Lôi Nghị mở điện thoại loa ngoài, thanh âm mẹ Lôi liền truyền tới, “Con trai a, con cùng Dương Dương xuất phát chưa? Mấy giờ đến nhà a? Ta đều mua xong thức ăn rồi, đang làm ni, các con có thể đến trước buổi trưa a!” “Yên tâm đi, đã ở trên đường, còn có nửa tiếng đồng hồ đến.” Lôi Nghị trả lời. “Nga, vậy được. Đừng lái xe quá nhanh, có Cố Dương ở đấy, tối nay đến cũng không việc gì, chú ý an toàn.” Mẹ Lôi dặn dò. “Tuân mệnh!” Mẹ Lôi cười cười, cũng không có nói chuyện nhiều, hỏi hai câu liền cúp điện thoại để cho Lôi Nghị chuyên tâm lái xe. Lôi Nghị từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Cố Dương nói: “Thế nào? Nghe thấy rồi đi? Lão mẹ bà nhiệt tình không giảm, cho nên em cứ yên tâm đi, chỉ coi như là quay về nhà mình. Dầu gì còn có tôi đây, tôi khẳng định che chở em.” E rằng chỉ sợ, đến lúc đó ba mẹ đều che chở Cố Dương, y cái đứa con trai ruột này phải ném đi sang một bên. Bất quá như vậy cũng không tệ, chính là hình ảnh Lôi Nghị muốn thấy. Cố Dương hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, một lát sau liền dựa vào lưng ghế: “Đợi một chút tìm chỗ nào đỗ xe đi, tôi muốn đi WC….” Lôi Nghị cười ha ha: “Không đến mức đó đi? Khẩn trương đến muốn đi WC?” “Rõ ràng là anh sáng sớm rót cho tôi một cốc nước lớn, lại bắt tôi uống sữa tươi…” Cố Dương lườm y một cái, kiên quyết không thừa nhận là khẩn trương. “Tôi uống nước không thể so với em ít hơn, tôi như thế nào không muốn đi WC?” Lôi Nghị cười trêu chọc hắn. Cố Dương quả quyết sử dụng ra đòn sát thủ: “Đó là bởi vì con trai anh rất chiếm diện tích… Có bản lĩnh chuyển đến trong bụng anh thử xem, xem nước tiểu của anh dồn dập không!” Lôi Nghị: “……” Được rồi, vợ em thắng! (o()ツ)
|
CHƯƠNG 44 – CHỈ TUÂN THEO MỆNH LỆNH CỦA VỢ
Nhà họ Lôi luôn luôn sinh sống ở thành phố D, cho nên ở thành phố D có nhà có hộ khẩu, còn có đất. Không sai, chính là đất. Ba mẹ Lôi Nghị ở tại vùng ngoại thành thành phố D, ở là một biệt thự nhỏ ba tầng. Điều này làm cho Cố Dương kinh ngạc, bất quá thấy cư dân quanh đây đều là ở loại biệt thự nhỏ này, trong lòng Cố Dương âm thầm suy đoán, có phải hay không ở đây lưu hành loại nhà này? “Năm đó chủ thầu quy hoạch khu đất này rất đặc biệt, dù sao cũng là vùng ngoại thành, quanh đây còn có ruộng đất, nhà nhà cũng đều luyến tiếc bỏ đi ruộng đất, cho nên mới thành kết cấu như bây giờ. Bất quá tất cả mọi người ở đều thành thói quen, còn rất an tĩnh thoải mái, phong cảnh trái ngược với Thành phố D.” Lôi Nghị giải thích đơn giản cho Cố Dương, đậu xe vào trong sân. Cửa sân đã sớm mở ra, Cố Dương từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, phát hiện sân nhỏ được ngăn thành hai khối lớn, một khối được lót gạch quét nước sơn, để cho người và xe đi, một khối khác còn là đất đai nguyên thủy, bên trong trồng nhiều hoa cỏ, còn có chút trái cây rau cải, rất có chút cảnh ý nông thôn như vậy. Ngoại trừ biệt thự ở chính giữa, hai bên đông tây còn có căn phòng nhỏ bên ngoài và gara, nhìn như là tự mình tìm người thiết kế gia tăng thêm, đem không gian đều sử dụng hết. Xe Lôi Nghị mới vừa lái vào sân, ba Lôi mẹ Lôi liền nghe thấy được, song song từ trong nhà đi ra, mang trên mặt dáng tươi cười. Nhất là ba Lôi, ánh nhìn hăng hái lướt nhanh chỗ ngồi sau xe. Dáng dấp vị con dâu nam của ông ra sao a, thật muốn gặp a! Lôi Nghị xuống xe trước, chào hỏi cùng ba mẹ, sau đó mở cửa sau xe, dìu Cố Dương xuống xe. Cố Dương nhìn ba Lôi mẹ Lôi vây qua đây, thoáng rũ mắt cúi đầu kêu: “Chào ba ba, chào mẹ…” Dù sao đã sớm gọi mẹ một lần, lúc này lại phân biệt bác gái bác trai chú dì cái gì cũng không có ý gì, trực tiếp gọi ba mẹ đi, chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhăn nhăn nhó nhó mới làm cho người ngại…. “Ha!” Ba Lôi vui vẻ, lần đầu nghe người ngoài không phải con trai của ông gọi ba ba, cảm giác cũng không tệ lắm, rất vui. Ông sảng khoái đáp, ánh mắt lướt qua bụng của Cố Dương, rất nhanh thu hồi, “Dương Dương phải không? Mẹ con quay về đều nói với ta, ở nhà coi như là trở về nhà mình a, cũng đừng khách khí.” Cố Dương ngẩng đầu lên hướng ba Lôi cười cười: “Người xem con giống như người khách khí sao? Con đều gọi ba mẹ rồi…” “Ừ ừ ừ, vẫn là Dương Dương sảng khoái, được rồi, đừng đứng, mau vào nhà đi!” Mẹ Lôi tiếp đón, một nhà bốn miệng còn có nhóc con chưa ra đời kia chính là một nhà năm miệng, vào nhà. Lôi Nghị từ trong cốp sau xe xách quà ra, nhìn Cố Dương bị ba mẹ một trái một phải một trước một sau che chở vào nhà, nhịn không được bĩu môi, quả nhiên a, y đứa con trai ruột này phải lui về ở tuyến hai rồi. Nhìn một chút, quà nhiều như vậy ni, chưa hề có ai thấy, cũng không ai giúp đỡ, chậc chậc chậc, y bắt đầu hoài nghi mình có phải được nhặt hay không… Sau khi Lôi Nghị vào cửa, Cố Dương đã bị ba mẹ kẹp ở giữa ngồi trên ghế sô pha, hai ông bà hỏi han ân cần, Cố Dương ứng phó coi như khéo, dù sao hắn cũng từng là người xã giao ở trên bàn rượu. Huống chi, đối mặt với thật tình chân thành của ba mẹ Lôi, so với đối mặt những hồ ly dùng mánh lới gian xảo nên dễ dàng thoải mái hơn nhiều, cho nên một chút cũng không khó ở chung. (nằm không cũng trúng đạn là sao, holy gian xảo lắm sao, hồi nào hồi nào, a) Lôi Nghị nhíu mày, dáng vẻ căng thẳng này đều dùng hết ở trên đường? Sau khi về đến nhà trái lại không khẩn trương? “Ba, mẹ, đây đều là quà Cố Dương chọn, hai người nhìn xem có thích không?” Lôi Nghị cầm hộp quà đặt trên bàn trà, mở miệng cười. Lời nói còn chưa xong, hai ông bà liền trăm miệng một lời nói: “Thích, đương nhiên thích!” ( -, -!!!) Ba mẹ hai người quá giả tạo đi? Còn chưa có xem đâu được không! “Dương Dương mua a, ai nha Dương Dương thật tri kỷ, vừa lúc ta thiếu một bộ khăn quàng nón và bao tay, thật hiểu chuyện.” Mẹ Lôi liếc mắt nhìn Lôi Nghị một cái, “So với người nào đó hàng năm xách mấy hộp bánh trung thu trở về tốt hơn nhiều!” Lôi Nghị: “….” Y vẫn là bình tĩnh mở quà cho ba đi. “Ai, lão Lôi, ông xem tôi mang nhìn có đẹp hay không?” Mẹ Lôi rất nhanh thì mang lên, trình độ chọn đồ của Cố Dương không tệ lắm, ngày đó hắn gặp qua mẹ Lôi, biết tính cách của bà là như thế nào, cho nên mua một bộ này cho mẹ Lôi thập phần hợp với tính tình bà, trong thời thượng mang theo vài phần chất phác, trong cao quý lại lộ ra vài phần đẹp đẽ. Tôn lên nước da của mẹ Lôi vẫn rất đẹp, quả thực không có khả năng khen ngợi thêm nữa. Ba Lôi gật đầu không ngừng: “Ừ, đẹp, bà xã, bà đi ra ngoài nhất định phải mang theo tôi, nếu không tôi sợ người khác đem bà cướp đi…” Cố Dương: “….” Lôi Nghị: “….” (Editor: “……. Onz”) “A, đây là quân cờ bạch ngọc đi? Thật không tệ a!” Ba Lôi vuốt bộ bàn cờ cùng con cờ yêu thích không buông tay, “Ta sau này có thể tìm lão Trương chơi cờ khoe khoang rồi, ha ha….” “Dương Dương làm sao lại biết mua đồ như vậy a, yêu chết rồi!” Mẹ Lôi nhéo nhéo khuôn mặt của Cố Dương, còn kém hôn một cái. Cố Dương có chút quẫn bách mà cười cười: “Thật ra còn là Lôi Nghị nhắc nhở con, nếu không con cũng không biết ba mẹ thích cái gì, nhất định sẽ tùy tiện mua ….” Ô uy, đứa nhỏ này, thực thành thật! Bọn họ đương nhiên biết lần đầu tiên Cố Dương tới cửa nhất định sẽ hỏi Lôi Nghị sở thích của bọn họ, không nghĩ tới Cố Dương sẽ nói ra đến, còn đem công lao này tặng cho con trai nhà mình, hành động này làm cho ba mẹ Lôi càng vui vẻ hơn. Đứa nhỏ thành thật ai không thích a, đứa nhỏ thành thật lại không ngốc thì càng thích! “Đi nha, con cũng đừng nói tốt cho nhóc con kia, nó cho dù biết sở thích của chúng ta từ trước đến nay cũng không có từng mua đồ cho trong nhà thật tốt, đồ vật nó mua về trên cơ bản chúng ta đều để y nguyên trong kho không thay đổi ni, không tin a đợi lát nữa ăn cơm con có thể kêu nó dẫn con đi xem…” Mẹ Lôi càng nhìn Cố Dương càng thích, sau đó ghét bỏ con trai nhà mình các loại. Lôi Nghị lôi cái ghế đẩu ngồi bên này bàn trà, ngay cả ngồi sô pha cũng tiết kiệm. Y nhận mệnh mà thở dài: “Con chính là một người dư thừa có đúng hay không? Mẹ người bất công quá rõ ràng đi?” “Ta hài lòng, con có ý kiến a?” “Không có, nào dám a!” Lôi Nghị đứng dậy cởi áo khoác xuống, xắn tay áo: “Cơm làm xong chưa? Không sai biệt lắm chúng ta liền ăn đi, Đại Dương khẳng định đói bụng.” “Ừ, làm xong rồi, con đi bưng đi.” Mẹ Lôi đều là sớm chuẩn bị trước, làm xong cũng đều dùng ***g giữ ấm đậy lại ni, lúc này ăn là vừa vặn. Cố Dương muốn đi hỗ trợ, bị mẹ Lôi kéo lại: “Để cho hai cha con bọn họ làm đi, con nghỉ một lát.” Mẹ Lôi khi đang nói chuyện, đường nhìn rơi xuống trên ngón tay Cố Dương, một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa nhưng không mất đẳng cấp đeo vào trên ngón giữa của Cố Dương, mâu quang bà sáng ngời, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn. Thật tốt, nhóc con thúi Lôi Nghị kia không tính là rất đần, trẻ nhỏ dễ dạy, động tác thật mau nha! Lúc Lôi Nghị bưng hai mâm món ăn đi đến, mẹ Lôi cũng cố ý liếc nhìn ngón tay của Lôi Nghị, quả nhân thấy được một chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau như đúc, trong nháy mắt, nụ cười nơi khóe miệng bà càng sâu hơn. Bởi vì ngày lễ, ba Lôi khui hai bình rượu, người một nhà ngoại trừ Cố Dương không thể uống, ba người khác đều có thể uống, mẹ Lôi cũng uống nửa ly, sau đó mới bồi Cố Dương cùng uống nước trái cây. “Dương Dương, lời thừa thải không cần nói nhiều, ba ba cạn ly này!” Ba Lôi biết lúc này luôn nói chuyện đứa bé không tốt lắm, có vẻ nhà bọn họ giống như chỉ lo bé con mà không quan tâm người lớn, cho nên không nói gì, chỉ là dùng hành động bày tỏ cảm ơn của ông. Cố Dương lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa đứng lên, hắn vội hỏi: “Ba, đừng uống vội như vậy…” Nói, hướng Lôi Nghị nháy mắt, người già uống quá nhanh không tốt. Lôi Nghị thu được tín hiệu, đoạt lấy nửa ly rượu còn dư lại trong tay cha nói: “Ba, con thay người uống, người ăn chút đồ ăn đi.” Ba Lôi còn có chút không vừa lòng: “Con uống của con, đây là của ta con tranh cái gì mà tranh.” Mẹ Lôi nhìn ông một cái, gắp cho ông một đũa đồ ăn, ba Lôi lập tức không lên tiếng, trái lại cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn mà mẹ Lôi gắp cho ăn hết. Cố Dương thấy hành động qua lại của hai vị lão nhân, không nhịn được thấy vui vẻ, vội vàng cúi đầu xuống gắp thức ăn, khóe miệng cũng câu dẫn ra. Xem ra gia giáo nhà họ Lôi chính là chỉ tuân theo mệnh lệnh của vợ a! Không uổng công hắn khuất phục dưới người nào đó… Cố Dương liếc mắt Lôi Nghị một cái, vừa vặn Lôi Nghị đang nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu mang ý cười. Cố Dương cười trở lại, biểu tình mang theo yên bình ngay cả hắn cũng không phát hiện được. Bầu không khí ở nhà họ Lôi quả nhiên rất nhẹ nhàng, giống như Cố Dương trở về nhà mình, cùng ba mẹ Lôi ha ha tâm sự, lại trò chuyện hai tiếng đồng hồ. “Ngày hôm nay đừng về, trụ ở nhà hai ngày, dù sao nghỉ lễ ni. Đúng rồi, Quốc khánh các con có tính toán gì hay không?” Sau khi ăn xong, mẹ Lôi hỏi. “Tạm thời không có tính toán gì.” Cố Dương trả lời. Lôi Nghị lại nói: “Con muốn dẫn cậu ấy tìm một khu vực có phong cảnh an tĩnh một chút trôi qua ngày lễ.” “Lúc này người đang đông ni, khu vực có phong cảnh khẳng định nhiều người đi? Không thích hợp không thích hợp.” Mẹ Lôi lo lắng đến thân thể Cố Dương, lắc đầu phủ định nói. “Cho nên mới nói tìm một khu vực an tĩnh một chút nha, cũng không đi cái gì đặc biệt nổi danh, liền đi dạo tại Thành phố D, bất quá còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi hãy nói.” Lôi Nghị rất chính xác mở miệng, “Dĩ nhiên, con đều nghe Đại Dương, cậu ấy nói như thế nào liền như thế đó.” “Con cũng không có tính toán gì, chờ ngày ba tháng mười có thể người sẽ ít chút.” Cố Dương suy đoán nói, “Trước và sau ngày nghỉ hai ngày đều là thời kỳ cao điểm, thế nhưng ba ngày giữa còn tốt.” “Đây cũng là… Ta không quản các con, dù sao hai người các con quyết định, bất quá mặc kệ thế nào, Tiểu Nghị, con phải chăm sóc Dương Dương kỹ lưỡng, biết không?” Mẹ Lôi dặn dò. “Yên tâm đi, mẹ, con khẳng định sẽ chăm sóc cậu ấy cùng bé con thật tốt.” Lôi Nghị gật đầu. Xét thấy về phần này dạo gần đây Đại Lôi hết sức đáng tin, mẹ Lôi không nói gì thêm nữa, “Được rồi, không quấy rầy các con, sáng sớm thức dậy sớm rồi, ngủ trưa một lát đi.” “Dạ.” Lôi Nghị mang theo Cố Dương đi đến phòng của y, bởi vì trước đây Lôi Nghị sống ở nhà, cho nên trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp. Bất quá nói là trung thu về nhà ăn lễ, cho nên mẹ Lôi sớm đã thu dọn một chút cho Lôi Nghị, chăn đệm đều là mới, còn là màu sắc rất vui mừng, Cố Dương sau khi nhìn thấy, có chút dở khóc dở cười. Lôi Nghị cũng vậy, bất quá y ngược lại không sao cả, trong thâm tâm suy nghĩ, quả nhiên là mẹ ruột a, đây là muốn xem chỗ này là phòng cưới của bọn họ sao?
|
CHƯƠNG 45 – LẦN KIỂM TRA THỨ HAI
Đã không phải lần đầu cùng giường chung gối, hai người đều không có cái gì để ngại ngùng. Trong nhà Lôi Nghị cũng không thiếu quần áo, Cố Dương thay đồ ngủ của Lôi Nghị, cùng Lôi Nghị nằm trên cùng một cái giường. Lôi Nghị theo thường lệ ôm Cố Dương, để cho hắn có thể lấy tư thế ngủ càng thoải mái hơn. “Có loại cảm giác của đêm động phòng hoa chúc hay không?” Lôi Nghị hôn lên trán Cố Dương một cái, cười xấu xa nói. “….” “Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm thời gian bổ sung.” “… Anh muốn cứ việc nói thẳng.” Cố Dương vừa nói chuyện, nắm tay đưa vào quần ngủ của Lôi Nghị, “Như vậy có thể không?” (⊙o⊙ anh Cố hảo bạo a ⊙o⊙) Thân thể Lôi Nghị cứng đờ, sau đó cười nói: “Em thực sự đến?” “Lời vô ích.” Cố Dương lườm y một cái, bắt đầu hầu hạ người nào đó. Mặc dù là ở phòng của Lôi Nghị, nhưng dù sao cũng không phải là nhà mình, trong nhà cũng không chỉ là có hai người bọn họ, lại là ban ngày, cho nên, làm chuyện xấu vẫn có chút mặt đỏ tim đập, hơn nữa lén lút dè dặt, bầu không khí khiến cho rất hứng thú. “Được rồi, nhanh ngủ, tôi mệt rồi.” Cố Dương hầu hạ xong người nào đó, lau sạch tay, xoay người nhắm mắt, không để ý tới Lôi Nghị nữa. (ậu hẹ, H của chế mô, sao kéo rèm là sao thế này, H mô, 2 đứa làm chế mừng hụt vn, chế hận (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻) (cứ như mở nắp nồi thịt ra cho ngửi 1 cái rồi đóng nồi đem đi, hận TT^TT) Lôi Nghị ở bên cạnh chưa thỏa mãn thở dài, một lúc lâu sau bình thường lại mới xoay người qua, quay về phía sau lưng của Cố Dương, nhếch miệng nở nụ cười, sau đó, chậm rãi duỗi tay, đem Cố Dương ôm vào trong lòng. Lễ trung thu trôi qua ở nhà ba mẹ Lôi, buổi tối mọi người cùng nhau ngồi ở trong sân ngắm trăng, Lôi Nghị cùng ba ba chơi cờ, Cố Dương cùng mẹ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng chỉ huy hai người đánh cờ một chút, trôi qua rất là thoải mái. Ba ngày liên tiếp đều ở nhà, đến ngày thứ hai lễ Quốc khánh, Lôi Nghị mới lên tiếng cùng Cố Dương trở về. Ba mẹ Lôi tuy rằng luyến tiếc, nhưng cũng biết thanh niên bọn họ có quyết định của mình, cho nên sẽ không ở lâu, để cho bọn họ mang theo không ít thức ăn đồ dùng, khiến Cố Dương càng thêm bất đắc dĩ là, ba mẹ Lôi cũng mua thật nhiều quần áo và đồ chơi trẻ em, lại đưa thêm cho Cố Dương đồ ăn bồi bổ thân thể, Cố Dương nhìn về phía Lôi Nghị mà xin giúp đỡ. “Mẹ, quần áo giày dép đồ chơi cho trẻ em vân vân trước để trong nhà đi, chỗ của chúng con nhỏ, chứa không được, hơn nữa đứa bé còn mấy tháng nữa sinh ra, hiện tại cầm máy thứ này quá sớm rồi. Mẹ yên tâm, sau này khẳng định có rất nhiều chỗ cần mẹ phí tâm, cho nên hiện tại bây giờ, mẹ cùng ba trước chuẩn bị làm ông bà nội thật tốt là được.” “Được rồi, vậy đồ đạc trước tiên để trong nhà, đến lúc đó lại nói. Hai người các con cũng phải chú ý sức khỏe, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho chúng ta, biết không? Còn có a, con tìm bác sĩ đáng tin không? Thực sự không được mẹ lại tìm một người…” “Yên tâm đi, là bạn thân của con, tuyệt đối đáng tin, chuyên môn cũng rất khá, con khẳng định chăm sóc Đại Dương thật tốt.” Lôi Nghị nghiêm túc nói. “Ừ, vậy đi đi, trên đường chú ý an toàn. Lúc rãnh rỗi trở về ăn bữa cơm, nha, quên đi, Dương Dương ngồi xe không thoải mái, lúc rãnh rỗi ta với ba con đi qua gặp các con là được rồi.” Mẹ Lôi lo lắng đến sau này bụng Cố Dương càng lớn đi đứng bất tiện, ngồi xe cũng nguy hiểm, cho nên mới có một câu này. “Cũng được, chúng con đi, ba, mẹ.” “Được. Trên đường cẩn thận, bye bye.” Lôi Nghị và Cố Dương rời khỏi nhà ba mẹ, trực tiếp lái xe trở về nhà Cố Dương. Cố Dương ngã xuống giường, thở phào một cái thật dài. Vô luận như thế nào, vẫn là ở ổ nhỏ của chính mình thoải mái nhất, dễ chịu nhất. Bất quá ba mẹ Lôi Nghị cũng không tệ là được rồi. “Còn hai ngày có muốn đi ra ngoài chơi hay không?” Lôi Nghị một bên thu dọn đồ đạc mang từ trong nhà về một bên hỏi. Cố Dương lắc đầu: “Lười di chuyển, vẫn là nghỉ ngơi ở nhà đi.” “Cũng được, tôi làm đồ ăn ngon cho em, vừa lúc thừa dịp mấy ngày nay rãnh rỗi, làm mấy món cho em bồi bổ thân thể.” “Kỳ thực làm mấy món bình thường là được rồi, tôi không kén chọn.” “Tôi biết, bất quá nếu đã có tay nghề này đương nhiên là muốn xuất ra để cho em hưởng thụ thật tốt rồi!” Kỳ nghỉ dài hạn tuy rằng dài, nhưng là thoáng một cái đã qua. Cố Dương cảm giác mấy ngày nay mình bị Lôi Nghị vỗ béo không ít, bụng lại lớn thêm một vòng. Đương nhiên cũng có thể là ảo giác, bởi vì bé con cũng đang lớn lên. Sau khi trải qua chuyện gặp cha mẹ, tình cảm của hai người càng ngày càng tăng. Mỗi sáng sớm Lôi Nghị đều làm bữa sáng bữa trưa cho Cố Dương, còn lại cơm tối là Cố Dương chuẩn bị, buổi tối mỗi ngày Lôi Nghị tan ca về đến nhà thấy Cố Dương đang bận bịu ở trong phòng bếp đều cảm thấy rất đau lòng. Y cũng không kén ăn, Cố Dương làm cơm với y mà nói chính là bữa cơm tình yêu, cao hứng còn không kịp, có cái gì để soi mói. Cuộc sống của vợ chồng son cứ như vậy đi vào quỹ đạo, từng bước một mà tiến tới. Ngày nghỉ qua đi, Lâm Mục rốt cuộc có thời gian đến xem Cố Dương, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, *** thần thư thái, thân thể mập mạp, cũng yên lòng. “Chi nhánh đã đối phó xong, tiếp theo tôi không có chuyện gì có thể làm, chuẩn bị đi ra ngoài du lịch một đoạn thời gian, cậu sống cho tốt đó. Yên tâm, tôi tranh thủ trước khi bé con kia sinh ra trở về gấp.” Lâm Mục nghĩ cậu có thể lui về tuyến thứ hai rồi. — Cố Dương có Lôi Nghị chăm sóc, hơn nữa được chăm sóc không tệ. Cậu chân thành chúc phúc là tốt rồi. “Ừ, cậu thả lỏng thật tốt, cũng nhanh chóng tìm người bạn quyết định đi tiếp đi.” Cố Dương khuyên nhủ. Lâm Mục không yên lòng lên tiếng, thấy Cố Dương đang trịnh trọng nhìn mình, vội vàng hướng hắn cười cười: “Được, tôi đã biết, bất quá muốn tìm người có trình độ cùng với vị nhà cậu cũng không dễ tìm. Tôi sẽ nỗ lực, được chưa?” “Đừng chỉ nói ngoài miệng, cũng cần phải hành động.” “Biết rồi, cậu như thế nào trở nên dài dòng như vậy…” Lâm Mục không có nán lại ăn, thế giới hai người cậu không muốn quấy rầy nhiều hơn. Sinh hoạt ngày ngày trôi qua, rất nhanh, đã đến lúc Cố Dương lại kiểm tra thân thể lần thứ hai. Lôi Nghị cùng Trình Minh hẹn xong, sáng sớm phải đi rồi, lần này Cố Dương không có ăn sáng, lúc rút máu xét nghiệm Lôi Nghị mới tranh thủ thời gian cho hắn ăn vài thứ. Bé con quả nhiên lại lớn lên không ít, kỳ thực chỉ đơn thuần nhìn bụng Cố Dương cũng có thể nhìn ra, so với lúc trước hắn tới to hơn một vòng. Theo như lời Trình Minh, mấy tháng sau cùng chính là thời kỳ thai nhi lớn lên nhanh chóng. Lượng cơm Cố Dương ăn cũng nhiều hơn so với lúc trước không ít, thân hình thoạt nhìn nặng nề hơn chút. Lúc từ trên ghế nằm ngồi dậy nếu như không có Lôi Nghị dìu hắn, trong chốc lát hắn thật là không đứng lên nổi. Trình Minh trêu chọc nói: “Xem ra lão đại bồi bổ cho anh không ít thịt a!” “Đúng vậy, anh ấy mỗi ngày biến đổi đa dạng món ngon làm cho tôi ăn, muốn không mập cũng khó.” Cố Dương bất đắc dĩ cười nói, trong biểu tình lại lộ ra thỏa mãn. Lôi Nghị có thể mỗi ngày kiên trì như vậy, cũng thật không dễ dàng, gần đây ngay cả cơm tối y cũng không để cho mình làm, sợ mệt mỏi. Cố Dương rủ mắt nhìn cái bụng tròn vo của chính mình, có chút nhớ nhung vóc dáng đẹp đẽ của chính mình trước kia. Quên đi, bây giờ muốn cũng không có dùng được, chờ bé con sinh ra, sang năm chính mình lại đặt ra kế hoạch tập thể hình đi! Chỉ còn không đến ba tháng, nhanh thôi…. “Ai nói em béo a? Không mập, một chút cũng không mập.” Lôi Nghị phủ thêm áo khoác cho Cố Dương, gần đây khí trời từ từ chuyển lạnh, y lại phải mua thêm một chút quần áo nữa cho Cố Dương mới được. Lần trước mua đều là mặc lúc lạnh hơn, bây giờ mùa này quần áo của Cố Dương đã không thể mặc được bao nhiêu, không có biện pháp, bé con lớn lên quá nhanh. “Tôi đều nặng hơn mười cân thịt còn không béo a?” Cố Dương thở dài, ngược lại không quá quấn quýt cái này, hắn cũng biết căn bản là bé con đang lớn lên, hắn chỉ là nhân tiện thêm chút thịt. (Cân: từ dùng nói đến trọng lượng của TQ, 1 cân 0,5 kg ) “Mới mười cân tính cái gì, không có chuyện gì, tình huống bây giờ của em đặc thù, vẫn là mập một chút mới tốt.” Lôi Nghị cười nói. “Đương nhiên cũng đừng quá mập a, đến lúc đó sinh con chịu khổ.” Trình Minh chen vào một câu, tắt đi thiết bị, cầm tờ báo cáo kiểm tra có thể lấy được trong ngày hôm nay in ra đưa cho Lôi Nghị, “Bình thường đừng luôn để cho anh ấy không vận động, đi bộ ở phòng khách một chút, hoặc là xuống lầu mua đồ ăn a mua hoa quả vân vân đi tản bộ một chút đối thân thể tốt.” “Có nghe thấy không?” Cố Dương nhìn Lôi Nghị một chút, nở nụ cười. Đã nói hắn nấu cơm không có chuyện gì, Lôi Nghị lại không đồng ý, chỉ sợ hắn mệt mỏi, bữa cơm tối cũng ôm vào người. “Vậy em liền ở phòng khách đi bộ là được, làm cơm vẫn là để tôi đi, em như thế này lỡ đụng chạm cũng không phải là chuyện nhỏ.” Lôi Nghị kiên quyết. Dù sao gần đây y về nhà thấy Cố Dương ưỡn bụng lớn bận rộn ở phòng bếp liền một trận đau lòng, thân thể khom lưng cúi xuống hết sức vụng về, hiện tại cũng còn tốt, chỉ sợ hai tháng sau sẽ càng khó nấu. “Nếu lão đại đã kiên quyết, anh liền thỉnh thoảng làm một chút đi, thích hợp vận động là được.” Trình Minh nhìn hai người này ở trước mặt mình tú ân ái cũng rất hâm mộ. Ánh mắt xẹt qua tay của hai người, Trình Minh giống như phát hiện điều gì thú vị cười nói: “Ô, nhẫn đều đeo lên rồi a! Lão đại anh khi nào thì mời uống rượu mừng a? Bao lì xì tôi cũng đều chuẩn bị xong rồi.” “Không quên được phần của cậu, yên tâm đi, chờ khi đứa nhỏ sinh ra lớn hơn chút, tôi sẽ bổ sung đủ hôn lễ.” Lôi Nghị theo lời phải nói. Cố Dương bên cạnh a một tiếng: “Còn phải bổ sung hôn lễ? Không cần đi…” Đều là vợ chồng già rồi… khụ khụ, hơn nữa khi đó con đều sinh ra rồi… “Làm sao không cần? Nhất định phải cần a!” Trình Minh ồn ào nói, “Cố Dương anh yên tâm, lão đại có biện pháp cùng anh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.” “Được rồi, tùy anh ấy đi, tôi toàn lực phối hợp là được.” Cố Dương cười đứng lên, “Có thể đi được chưa? Xế chiều hôm nay không phải anh còn có một cái hợp tác thương nghiệp phải gặp sao?” Lôi Nghị gật đầu, nhìn về phía Trình Minh, Trình Minh nói: “Quy tắc cũ, khi xét nghiệm máu hoàn tất tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.” “Đây không phải là đường về nhà…” Cố Dương ngửa mặt dựa vào ghế ngồi phía sau, kinh ngạc nói, “Đi đâu a?” “Sáng sớm em không có ăn cái gì, trước tiên tôi đưa em đi ăn cơm, sau đó sẽ đưa em về nhà.” Lôi Nghị săn sóc nói. “Không có việc gì, sau khi rút máu xong không phải đã uống sữa tươi ăn bánh mì rồi sao?” “Đó chỉ là lót dạ mà thôi, bây giờ em khẳng định đói bụng rồi. Tôi đều nghe bụng em kêu.” “…Tôi còn nhịn được.” Cố Dương nhìn đồng hồ, “Chờ tôi ăn cơm xong anh đưa tôi về nhà lại đi công ty, sẽ không kịp đi? Nếu không như thế này tôi đón xe về nhà đi.” “Không có việc gì, tới kịp. Chuyện gì cũng không có quan trọng bằng em. Gặp hợp tác thương mại có thể lùi lại nha!” Bây giờ Lôi Nghị nói lời ngon tiếng ngọt nói tới càng ngày càng trôi chảy. “Vậy được rồi, đi tới phía trước quẹo vào cửa tiệm cay Tứ Xuyên không xa kia đi, lần trước ăn qua một lần, mùi vị cũng không tệ lắm.” Cố Dương cười lựa một tiệm ăn coi như gần nhà, như vậy có thể tiết kiệm chút thời gian cho Lôi Nghị. “Được.” Lôi Nghị quả nhiên là vô cùng có khí chất trầm tĩnh, bồi Cố Dương cùng nhau ăn cơm xong, đưa hắn về nhà, mới lại đi vòng về công ty. Cố Dương ở chỗ cửa sổ phòng ngủ nhìn chằm chằm lúc chiếc xe quen thuộc dưới lầu kia rời đi, mới cười thu hồi ánh mắt, bắt đầu ở trong phòng đi bộ. Hiện tại hơn bảy tháng rồi, đi bộ còn tốt, hơi có chút lao lực mà thôi, thế nhưng tám chín tháng hay thậm chí là thời gian sinh dự kiến phỏng chừng sẽ càng lao lực đi… Cố Dương tự mình buồn chán vẽ ra trong đầu một chút dáng người hơn hai tháng sau, ngẩn tò te một hồi, *** thần rất nhanh liền phấn chấn, kiên trì chính là thắng lợi, sắp được giải thoát rồi!
|