Nha! Có Bầu Rồi
|
|
CHƯƠNG 31 – MUỐN HÔN EM.
Tháng Năm 10, 2016 Lôi Nghị không có được như mong muốn, buổi tối trở về cũng không có sớm. cho nên nói cơm tối cũng không có tin tức. Hôm nay hai tiệc liên tiếp, đều là thoái thác không được, y không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai gọi điện thoại báo cho Cố Dương. Cố Dương an ủi ngược lại y, để cho y buổi tối đón xe về nhà, đừng lái xe. Bữa tiệc sao, tên như ý nghĩa, khẳng định lúc ăn uống linh đình sẽ có người anh tới tôi đi mà so chiêu. Sau khi uống rượu còn lái xe, thật nguy hiểm a! Lôi Nghị cúp điện thoại, ở buồng vệ sinh rửa mặt, vóc nước súc miệng, sau đó *** thần phấn chấn tiếp tục chiến đấu đợt thứ hai. Buổi chiều Cố Dương đã đem quần áo trẻ em đơn giản giặt sạch qua một lần phơi nắng ở sân thượng, ánh nắng mùa thu vẫn là rất ấm, phỏng chừng ngày mai là có thể khô. Cơm tối hắn chính mình làm, tuy rằng tay nghề thông thường, nhưng hắn không kén ăn, tốc độ làm cơm xào rau cũng không chậm, sau khi giải quyết bữa tối đợi Lôi Nghị một hồi, sau lại chợt nhớ tới bữa tiệc thứ hai của Lôi Nghị khẳng định chính là buổi tối, vui chơi giải trí, không biết lúc nào mới có thể trở về. Quên đi, chính mình tự ăn đi, ăn xong rồi hâm nóng ly sữa cho y là được. Cố Dương đem món xào của mình ăn thất thất bát bát, sau đó dọn rửa chén đũa, dọn dẹp xong ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, một bên xem một bên lột mấy hạt quả hạch ăn.(thất thất bát bát: dạng ăn lưng lửng, ăn tàm tạm, ăn được 7,8 phần/ 10 phần) Thời gian đã chỉ hướng chín giờ, Lôi Nghị còn chưa có trở về. Cố Dương thay đổi tư thế, tiếp tục nhàm chán mà xem TV. Sau lại thấy nằm trên ghế sô pha tương đối thoải mái, vì vậy liền nằm xuống. Mơ mơ màng màng ngủ gục, không biết qua bao lâu, Cố Dương mơ hồ nghe thấy được tiếng chìa khóa mở cửa, hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, suy nghĩ một chút mình chưa có đưa chìa khóa cho Lôi Nghị, như vậy tiếng mở cửa gần ngay bên cạnh là chuyện gì xảy ra? Cùm cụp một tiếng, cửa mở. Cố Dương đứng ở cạnh cửa, nhìn Lôi Nghị ở cửa đối diện đang cố gắng tra chìa khóa vào ổ khóa, có chút dở khóc dở cười. Nghe được tiếng mở cửa bên này của Cố Dương, Lôi Nghị sửng sốt một chút, sau đó có chút cứng ngắt chuyển động cái cổ, thấy Cố Dương thì y trợn to mắt: “Em… Còn chưa ngủ?!” “Chờ anh a.” Cố Dương cười cười, bỗng nhiên liền cau lại cặp mày: “Xem ra là bị người chuốc không ít rượu a! Trở về bằng cách nào?” “Nga, nghe lời em nói, đón xe trở về.” Lôi Nghị buông tha mở cửa nhà mình, ngược lại lung lay đến bên này của Cố Dương, vốn y nghĩ đã trễ thế này Cố Dương có thể đã ngủ rồi, y vẫn là quay về nhà mình ở một đêm đi, không nghĩ tới Cố Dương lại vẫn chưa ngủ, trong lòng Lôi Nghị có vài phần vui sướng. Cố Dương đưa tay nâng Lôi Nghị lung lay sắp ngã, đem y dìu vào cửa: “Ngày mai đem chìa khóa dự bị nơi này của tôi cho anh, đến lúc đó nếu tôi không có ở nhà, anh có thể tự do ra vào.” “Được.” Lôi Nghị đem một nửa trọng lượng thân thể của mình đặt ở trên người Cố Dương, cố ý lảo đảo để Cố Dương dìu vào cửa, ở nơi Cố Dương không nhìn thấy, khóe miệng y hơi nhếch lên, trong lòng vẫn là vô cùng vui sướng, thật tốt, chìa khóa nhà tự động nộp lên. Lôi Nghị mặc dù là có ý định để cho mình thoạt nhìn say bí tỉ, nhưng trên thực tế, y cũng đích thật là bị chuốc không ít rượu, hiện tại hướng trên ghế sô pha dựa vào một chút, nhất thời đầu váng mắt hoa, không muốn động. Cố Dương kéo cà-vạt của y ném qua một bên, sau đó một lần nữa hâm nóng sữa rót cho Lôi Nghị, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, hắn nhẹ nhàng vỗ tỉnh Lôi Nghị, thấp giọng hỏi: “Muốn tắm không?” Lôi Nghị lắc đầu, Cố Dương liền không có kiên trì, đem người đỡ đứng lên dìu đến phòng ngủ: “Vậy trực tiếp ngủ đi!” “Ừ…” Lôi Nghị ngoan ngoãn được Cố Dương an trí đến phòng ngủ, dính giường liền xoay người, phát ra một tiếng thở dài mệt mỏi. Cố Dương thấy y chỉ lo vùi đầu ngủ, không có ý tứ muốn ói, liền biết tửu lượng y hẳn là còn có thể chịu được, vì vậy tiến lên đem vớ của y cởi ra, sau đó cởi bỏ áo khoác quần ngoài, động tác thuần thục, trong đầu không khỏi nghĩ tới chuyện một đêm lúc đầu kia, Cố Dương nhịn không được cười cười. Hình như, ban đầu cũng là chính mình tương đối chủ động đi… Lôi Nghị bị hắn lăn qua lăn lại tỉnh, hơi mở hai mắt thấy Cố Dương, suy nghĩ cũng có chút ngưng trệ. “Khó chịu sao? Muốn ói sao?” Cố Dương lại gần y, thấp giọng hỏi. Lôi Nghị lắc đầu: “Không có việc gì, ngủ một giấc là được.” “Vậy là tốt rồi.” Cố Dương muốn đi rót nước cho Lôi Nghị, kết quả còn không có đứng lên đã bị Lôi Nghị kéo tay, tay kia của Cố Dương chống ở trên giường, hơi khiêu mi, “Làm sao vậy?” Lôi Nghị môi vẽ ra nụ cười: “Muốn hôn em.” Lúc Cố Dương kinh ngạc bị Lôi Nghị túm ngã xuống giường, đương nhiên Lôi Nghị lấy cánh tay che chở ở sau lưng của Cố Dương, cánh tay nâng đỡ không có làm cho Cố Dương có cảm giác bị ngã trên giường, ngược lại thì thuận thế nằm vật xuống. Lôi Nghị liền nhân cơ hội tiến tới, cướp lấy đôi môi Cố Dương. Mùi rượu nồng nặc mà cuốn tới, Cố Dương hơi cau mày lại, nhưng thật ra không có đẩy Lôi Nghị ra, trái lại đáp lại y vài cái. Lôi Nghị phảng phất như chiếm được cổ vũ, tiến quân thần tốc, hôn đến rất là nghiêm túc! Giường rất lớn, hai người ở phía trên làm chút gì, kỳ thực cũng dư dả, so với hôm qua ở trên sô pha thì thuận tiện hơn. Tay của Lôi Nghị che ở bụng Cố Dương, độ cong nhô lên làm y ngưng trệ động tác lần thứ hai, bất quá y lại không có buông Cố Dương ra, mà là đưa tay đặt ở bụng Cố Dương vuốt ve qua lại. Bé con trong bụng Cố Dương tựa hồ cảm ứng được cái gì, đá đá chân nhỏ, dù sao cũng đều làm Lôi Nghị và Cố Dương cứng ngắt một chút. Khí tức của Lôi Nghị có vài phần bất ổn: “Nó ngày hôm nay hình như rất sinh động…” “…Anh cũng rất sinh động.” Cố Dương trả lời một câu, nằm ở nơi đó nhẹ nhàng thở dốc. “Ha ha.” Lôi Nghị cười cười, không lại mượn rượu làm chuyện lưu manh nữa, ngược lại tiến đến bụng Cố Dương, nghiêng tai dán lên. Lần này bé con kia rất cho y mặt mũi, cách cái bụng Cố Dương đạp cha bé mấy đá. Hai người dùng tư thế hiện tại đợi một hồi, Lôi Nghị mới một lần nữa nằm lại giường, chuẩn bị ôm Cố Dương ngủ, Cố Dương đẩy y ra: “Đèn phòng khách còn chưa có tắt.” “Tôi đi.” Lôi Nghị nhớ đến, Cố Dương kéo y, “Thôi, tôi đi cho.” Lôi Nghị cũng không có miễn cưỡng, Cố Dương đi đem bình giữ ấm và ly nước trong phòng khách cầm đến, sau đó mới tắt đèn phòng khách quay lại phòng ngủ. Lôi Nghị tự động nằm ở một bên giường lớn, khóe miệng mỉm cười mà nhìn Cố Dương. Bầu không khí hài hòa ấm áp như thế thật sự là quá tuyệt vời a! Căn bản cũng không có nghĩ lại trở lại như trước a! Cố Dương rót cho y ly nước đưa qua: “Lại, uống nước đi.” Lôi Nghị tự nhiên sẽ không từ chối, liền ngoan ngoãn hướng Cố Dương uống xong: “Em cũng đừng bận rộn, ngủ đi.” Cố Dương lên tiếng, đem nước để trên tủ đầu giường, tắt đèn phòng ngủ, tiện đà bò lên giường. Lôi Nghị vốn định dùng điện thoại di động chiếu sáng cho hắn, bất đắc dĩ sờ không tới điện thoại di động, trong lúc đó, Cố Dương đã lên đến, hắn biết ý đồ của Lôi Nghị, liền cười nói: “Tôi đều ở đây rất lâu rồi, nhắm hai mắt cũng có thể mò mẫm lên đến.” Lôi Nghị bèn cười, ngẫm lại cũng đúng, nhưng đây không phải là thời kỳ đặc thù sao, vạn nhất vấp một chút, rất không có lợi. Có kinh nghiệm đêm qua, Lôi Nghị tự động vỗ vỗ vai và ngực mình: “Đến đến đến, gối ôm thịt người cho em, gối ôm cho em…” Cố Dương bật cười, theo lời dựa đi qua, vẫn có mùi rượu sót lại truyền vào lỗ mũi, bất quá lúc trước bình thường hắn cũng uống rượu, cũng không có phiền mùi này. “Buổi sáng ngày mai tôi có thể bồi em.” Lôi Nghị lầm bầm một câu, nhắm hai mắt lại. Thực sự là mệt mỏi. Cố Dương liền ừ một tiếng, hạ giọng: “Ngủ đi…” Lôi Nghị nửa đêm tỉnh lại một lần, đi nhà vệ sinh một chuyến, quay lại Cố Dương cũng tỉnh, tiếp theo cũng đi nhà vệ sinh, sau đó trở về nhắc Lôi Nghị uống nước, Lôi Nghị liền lấy bình giữ ấm trên tủ đầu giường rót một ly nước, cũng may là ấm, không nóng, nếu không uống không trôi. Cố Dương có đôi khi cũng rất tỉ mỉ nha… Lôi Nghị âm thầm suy nghĩ. Sau đó hai người tiếp tục ngã đầu ngủ. Một đêm này trôi cũng thật nhanh. Sáng sớm Lôi Nghị tỉnh lại, cảm thấy đầu có chút đau, uống rượu liền dễ bị như vậy, người bên cạnh y đã rời giường, Lôi Nghị đè xuống mi tâm ngồi dậy, rất nhanh liền nghe phía ngoài phòng bếp truyền đến thanh âm xào rau. (mi tâm: vùng giữa 2 đầu chân mày) Khóe miệng cong lên một độ cung, Lôi Nghị nhẹ nhàng xuống giường. Đây là cảm giác gia đình sao… Vừa muốn đi đến phòng bếp tìm Cố Dương, nghe điện thoại di động trên bàn kêu, Lôi Nghị đi qua cầm đến, là điện thoại di động của Cố Dương, hiển thị gọi đến là — mẹ đại nhân. Lôi Nghị suy đoán có thể là muốn hỏi Cố Dương chuyện ngày nghĩ tết Trung thu và Quốc khánh đi, cho nên cũng không có trì hoãn, trực tiếp đưa qua cho Cố Dương. “Anh như thế nào tỉnh sớm như vậy?” Cố Dương kinh ngạc nhìn y, trước kia hắn buổi tối uống rượu sẽ trực tiếp ngủ thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau, hiện tại mới hơn bảy giờ, chẳng lẽ là mình xào rau động tĩnh quá lớn sao? “Điện thoại, mẹ đại nhân.” Lôi Nghị đưa điện thoại di động cho Cố Dương, ngược lại tiếp nhận chuyện nấu cơm. Cố Dương trợn to hai mắt, cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài hai bước, sau lại nghĩ tránh né Lôi Nghị hình như không tốt lắm, vì vậy bắt máy ngay cửa phòng bếp. “Mẹ…” “Dương Dương a, Trung thu con ngày nào về a? Năm nay mẹ làm rất nhiều bánh trung thu, hơn một trăm cái ni, con không phải cũng thích ăn sao, khi quay về cũng có thể mang nhiều chút trở về.” “Ách… Mẹ, năm nay con có thể không trở về được rồi, công ty mới bị một tập đoàn lớn thu mua, gần đây thật nhiều chuyện bận rộn, ngày nghỉ rút không ra khoảng trống đến, bất quá chờ qua giai đoạn này con sẽ tìm thời gian xin nghỉ, đến lúc đó lại về nhà thăm hai người.” Cố Dương tìm mượn cớ, trong lòng cũng có chút không thoải mái. “A… như vậy a, không có việc gì không có việc gì, con có việc bận trước, dù sao cách nhà gần, lúc nào trở về đều được, bất quá con cũng phải chú ý thân thể a, đừng chỉ lo bận rôn công tác…” mẹ Cố tuy rằng mất mác, nhưng vẫn là cảm thông cho con trai, ngược lại nói liên miên cằn nhằn bắt đầu nhắc nhở hắn ở bên ngoài một mình phải tự chăm sóc bản thân thật tốt các loại. Cố Dương dạ dạ mà đáp lời, lại nói chuyện một lúc lâu mới cúp điện thoại. Lôi Nghị thu hồi đường nhìn chằm chằm ở phía sau lưng Cố Dương, làm bộ như mình rất nghiêm túc nấu cơm. “Tôi cùng mẹ nói, ngày nghỉ này phải tăng ca, tạm thời không thể quay về.” Cố Dương cùng Lôi Nghị nói một tiếng, ngược lại đi ra phòng bếp. Lôi Nghị buông mắt, che giấu suy nghĩ trong con ngươi, đem cháo đổ ra, bưng đi ra ngoài. Y có thể cảm nhận được, Cố Dương là có chút không vui. Làm sao bây giờ ni? “
|
CHƯƠNG 32 – CHO ANH, THUỐC AN THẦN.
Tháng Năm 16, 2016 Cố Dương rất nhanh thì điều chỉnh tốt tâm tình, loại chuyện này, hắn lại không thể lo trước tính sau gi, chuyện đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp bổ cứu, mà bây giờ kế sách cũng chỉ có thể gạt người trong nhà trước. (bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi) Ngày nghỉ này còn dễ nói, thế nhưng thời điểm lễ mừng năm mới phải làm sao ni? Chờ một chút… Kỳ thực… Lễ mừng năm mới hình như cũng có thể lừa gạt để qua cửa, bởi vì ngày sinh dự tính là ở đầu tháng chạp, tĩnh dưỡng hơn hai mươi ngày mới đến sang năm, lúc ấy thân thể khôi phục không sai biệt lắm, hẳn là có thể trở về nhà mấy ngày rồi. Chính là để lại bé con kia hình như có chút luyến tiếc… Cố Dương ngồi ở trên ghế sô pha cắn cái muỗng đau khổ suy nghĩ sâu xa , Lôi Nghị bưng cơm nước lên dọn xong, không có hỏi Cố Dương chuyện điện thoại nhiều, ngược lại nhắc nhở hắn ăn quan trọng hơn. “Ba mẹ anh thật sự không phản đối chuyện anh thích đàn ông?” Cố Dương mở miệng trước, nghĩ cha mẹ của Lôi Nghị thực sự rất tân tiến. Tuy rằng hắn tự nhận là cha mẹ nhà mình cũng rất tân tiến, nhưng việc này hắn còn chưa có can đảm nói cùng người nhà, cũng may cha mẹ rất thương yêu hắn, cũng không thúc giục hắn kết hôn gì cả, tỉnh thoảng thúc giục một lần hắn tùy tiện lừa gạt vài câu cũng liền cho qua. Lần trước Lôi Nghị hình như là nói, y đã sớm cùng người nhà come out, nếu không phải vậy y dám cái gì cũng đều không có chuẩn bị liền dẫn hắn về ra mắt cha mẹ sao? Lôi Nghị gật đầu: “Ừ, tôi đã sớm cùng cha mẹ nói qua, ban đầu cũng là không có tiếp nhận, sau lại thấy tôi thực sự không thay đổi được, cũng không giải quyết được gì. Kỳ thực làm cha mẹ, cơ bản đều là cùng một tâm tư, chỉ cần con mình sống an ổn hạnh phúc, bọn họ cũng không có yêu cầu gì khác.” Lôi Nghị không có gạt Cố Dương, nhân cơ hội này cùng hắn nói một ít về chuyện gia đình của mình cũng không tệ, coi như sớm để cho hắn tìm hiểu cha mẹ chồng một chút. “Nga, yêu cầu duy nhất là muốn tôi tìm một người mang thai hộ đứa bé, nếu không về già rất bi thảm. Bất quá bây giờ tốt rồi, chúng ta có con của mình, tôi nghĩ ba mẹ khẳng định so với tôi còn vui mừng hơn.” Lôi Nghị nói đến đây, nghiêm nghị nhìn Cố Dương, trịnh trọng nói cám ơn, “Cảm ơn em lưu bé lại, cám ơn em… tiếp nhận tôi.” Cố Dương bị y nhìn có chút ngượng ngùng, buông mắt nói: “Bé con là của hai chúng ta, cho nên, không cần thiết cảm ơn tôi.” “Không, vẫn là phải cảm ơn em, hai ngày nay nhìn em thật cực khổ, sau này còn có thể cực khổ hơn, bất quá em yên tâm, tôi nhất định chăm sóc em cùng bé con thật tốt.” Lôi Nghị cam đoan, sau đó lại bổ sung một câu: “Còn có một chuyện, tôi nghĩ em hiện tại cần phải biết.” Y dùng giọng điệu nghiêm túc trịnh trọng như vậy nói, Cố Dương còn có chút không quen, nhưng vẫn là ngước mắt nhìn về phía Lôi Nghị, tiếp tục yên lặng. “Em phải hiểu được một điểm — Tôi theo đuổi em kỳ thực không phải là bởi vì bé con, mà là nghĩ em người này cũng không tệ lắm, rất thích hợp với tôi, cho nên mới theo đuổi em, sau đó lại biết em có bé con càng thêm khẳng định đây chính là duyên phận của hai chúng ta. Em không nên cảm thấy tôi là bởi vì bé con mới cùng một chỗ với em, đừng có gánh nặng, được không?” Lôi Nghị nói năng có chút lộn xộn, nhưng ý tứ y biểu đạt rõ ràng, Cố Dương cũng nghe rõ. “Tôi hiểu rồi.” Cố Dương hơi có chút khẩn trương hướng Lôi Nghị cười cười, biểu thị đã hiểu rõ. Lúc ban đầu hắn xin từ chức ở phòng làm việc của Lôi Nghị, Lôi Nghị cũng đã nói muốn cùng hắn kết giao, khi đó Lôi Nghị còn chưa biết chuyện bé con, cho nên hắn khẳng định không phải là bởi vì bé con mới muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, về phần chuyện sau này ra sao… Cố Dương suy nghĩ một chút, nghĩ biểu hiện của Lôi Nghị cũng không có gì đáng trách, huống chi sau khi ở chung cảm thấy rất phù hợp khẩu vị của mình, như vậy, dự tính ban đầu là cái gì, liền không quan trọng nữa. Dù sao hắn là dự định tiếp tục kết giao, phát triển xem. Bằng không cũng sẽ không để cho y vào ở trong nhà mình. Còn đưa chìa khóa cho y. Nga, nói đến chìa khóa, Cố Dương nhớ tới, chính mình còn chưa có đưa cho Lôi Nghị ni. “Cho anh, chìa khóa.” Cố Dương lấy ra một cái chìa khóa dự phòng đưa cho Lôi Nghị, “Thuốc an thần.” Lôi Nghị bật cười, cảm thấy trái tim nhất thời thật kiên định, quả nhiên chìa khóa này là một viên thuốc an thần. Cố Dương cho y thuốc an thần. Sau khi hai người ở chung ba ngày bước đầu cũng hài hòa, liền nghênh đón một bước tiến thứ hai tín nhiệm lẫn nhau, hiện tượng này thật tốt. — Nếu như Cố Dương là người lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li nghi ngờ cái này nghi ngờ cái kia, chắc chắn sẽ không tin tưởng Lôi Nghị là thật tâm cùng hắn kết giao, nói không chừng lại thầm nghĩ đến, Lôi Nghị là vì muốn cướp đoạt bé con mới làm bộ cùng hắn ở chung một chỗ, chờ lúc bé con ra đời Lôi Nghị sẽ đem con mang đi, rời khỏi hắn, vứt bỏ hắn. — Nếu như Lôi Nghị là người không chịu trách nhiệm chỉ lo chính mình thoải mái xong liền xoay người ra đi, khẳng định cũng sẽ không để ý tới Cố Dương, nói không chừng cũng sẽ khinh thường, hắn mang thai thì thế nào, nếu đêm đó hắn đã cùng chính mình qua đêm, ai biết hắn có thể hay không cũng cùng người khác qua đêm, cho nên, đứa nhỏ này là của ai còn chưa có khẳng định ni, y mới lười phụ trách. Ở trên đều là giả thiết, vẫn tốt, hai người đều không phải là loại người như thế, ngược lại một phóng khoáng thẳng thắn thừa nhận thần kinh thô, một rộng lượng săn sóc bằng lòng phụ trách, tính cách của hai người như vậy, đi dạo một vòng hơn nửa năm sau, rốt cuộc đã cùng nhau chung bước. Mặc dù bây giờ thời gian bọn họ ở chung với nhau cũng không lâu, cũng không có hoàn toàn hiểu đối phương, nhưng hai người đều khẳng định ở trong lòng người kia là bạn đời mà mình muốn tìm kiếm, quá trình gặp gỡ chung đụng làm cho cả hai cũng đều đắn đo đúng mực, như vậy mới có thể tiến triển lâu dài. “Cho tôi chút thời gian.” Cố Dương không đầu không đuôi đột nhiên nói một câu như vậy. Lôi Nghị sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ mà gật đầu: “Được, việc này không vội, chờ hai chúng ta ổn định, khi nào nhận giấy chứng nhận kết hôn lại chậm rãi giải quyết cũng không muộn.” “…” Cố Dương lần đầu nghĩ, vị Tổng tài đại nhân này da mặt thật là dày nha! “Yên tâm, tôi sẽ cùng em giải quyết khó khăn, mẹ vợ đại nhân và cha vợ đại nhân thấy tôi cùng bé con của chúng ta nhất định sẽ rất thích, đến lúc đó tuyệt đối không làm khó dễ cho em. Tôi sẽ dùng bản lĩnh toàn thân để lấy lòng bọn họ.” Lôi Nghị từng có kinh nghiệm come out, cho nên bắt đầu an ủi Cố Dương đến thập phần tự tin. “Tạm thời vẫn là đừng để cho bọn họ biết, tôi còn chưa nghĩ ra nói như thế nào với họ. Bất quá, tôi chắc chắn sẽ không để cho anh làm tình nhân bí mật.” Cố Dương cũng có trách nhiệm mà mở miệng. Lôi Nghị gật đầu biểu thị đã hiểu: “…Hiện tại liền thuận theo tự nhiên đi!” “Được.” Cố Dương không phải là chưa nghĩ qua, chịu đựng gần nửa năm nữa là qua năm nay, thời điểm lễ mừng năm mới trực tiếp mang theo Lôi Nghị và bé con về nhà, cha mẹ chắc chắn sẽ không nói cái gì, chỉ sợ kích thích bọn họ quá lớn, vạn nhất có chút di chứng gì, vậy cái được không bù được cái mất rồi. Vẫn là phải tiến hành theo thứ tự mới được. Ngô… Đem bé con đến mềm hóa thái độ của họ… Thật ra cũng là một chủ ý rất tốt…. “Lúc trước anh come out, ba anh có đánh anh không?” Cố Dương đột nhiên lại hỏi một câu. Lôi Nghị: “…” “Đánh?” Cố Dương đoán không ra biểu tình kia của Lôi Nghị là có ý gì, dựa vào trí tưởng tượng của mình mà suy đoán, dù sao chẳng qua cũng chỉ là hai cái đáp án mà thôi. — Đánh. Hoặc là không đánh.
|
CHƯƠNG 33 – LÀM SAO SINH?
Tháng Năm 16, 2016 Biểu tình của Cố Dương quá mức nhiều chuyện, Lôi Nghị đột nhiên nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, chỉ là cười khanh khách nói: “Có cơ hội, em có thể tự mình đi hỏi ông ấy.” “…” Cho nên nhất định là bị đánh rồi đi? Trong lòng Cố Dương yên lặng nói bổ sung, cho nên người này mới không có muốn nói. Hai người ăn xong bữa sáng, Lôi Nghị cảm thấy tốt hơn nhiều, đầu không còn đau như vậy nữa, liền chuẩn bị dọn dẹp căn nhà một chút, kết quả nhìn quanh một vòng phát hiện, bố trí trong nhà Cố Dương đã thay đổi. Thoạt nhìn là cố ý thu dọn qua, không gian trống so với trước lớn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng sạch sẽ chỉnh tề hơn rất nhiều. “Em thu dọn qua rồi?” Lôi Nghị tâm tình thật tốt. “Ừ, anh cũng có thể đem giày của anh lấy tới mấy đôi, chỗ khoảng trống kia thuộc về anh.” Cố Dương cười nói: “Nga, còn có tủ quần áo, cũng trống ra không ít chỗ.” Lôi Nghị cười tiến lên khẽ hôn Cố Dương: “Được.” “Anh ngày hôm nay không cần đến công ty sao?” Nụ hôn qua đi, Cố Dương hỏi y. “Buổi sáng không cần, xế chiều đi một chút là được rồi.” “Nga… Hiện tại Lăng Tiêu là nguyên phó tổng công ty chúng ta?” Cố Dương hỏi thăm nói. “Ừ, chắc là vậy, việc này tôi không có quản lý, Thiểu Trạch có thể giải quyết.” Lôi Nghị thật ra cũng không có gạt Cố Dương, tiếp tục nói bổ sung, “Cấp dưới trước kia của em Đường Phi chắc là tiếp nhận chức vị vốn có của em.” Cố Dương khẽ thở dài một cái, việc này hả, nói tiếc nuối, cũng rất tiếc nuốt, thật vất vả phấn đấu lâu như vậy có thể đạt được chức tổng giám, kết quả… Lôi Nghị tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ cái gì, rất có điểm không chịu trách nhiệm mà mở miệng: “Chờ bé con sinh ra, nếu em muốn quay lại, tôi có thể an bài chức vị rất cao cho em.” Không sai! Tổng tài đại nhân chính là có thể tùy hứng như thế! Nhất định phải cho vợ tiếp nhận một vị trí đặc biệt khác, khốc suất cuồng bá duệ có được hông! (aka cực đẹp trai, điên cuồng, bá đạo làm chủ mọi chuyện – hình tượng kinh điển vỡi :v) Cố Dương có chút bất đắc dĩ nhìn y, Lôi Nghị nhún vai: “Năng lực của em rõ như ban ngày, mọi người sẽ không có ý kiến gì rồi, cho dù có, cũng tạm thời mặc kệ họ. Tôi tin tưởng đến lúc đó em nhất định có thể sử dụng thực lực mà chặn miệng bọn họ.” Cố Dương: “…” “Đương nhiên, tôi càng muốn để cho em ở nhà tĩnh dưỡng thân thể thật tốt. Chuyện kiếm tiền nuôi gia đình giao cho tôi là tốt rồi!” Lôi Nghị tiếp tục nói bổ sung. Cố Dương liếc xéo y một cái, Lôi Nghị cười cười: “Được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của em, em muốn như thế nào liền như thế đó. Chuyện bé con không cần quan tâm, mẹ rất là thích trẻ con, để cho bà ấy trông bé con tuyệt đối không thành vấn đề!” Nói bóng gió chính là nếu như Cố Dương muốn đi làm trở lại, vậy liền đem đứa bé cho người già coi, nếu như hắn luyến tiếc đứa nhỏ, vậy ở nhà trông bé con, y phụ trách nuôi sống gia đình. Dù sao vô luận như thế nào, y đều nghe Cố Dương. Hai loại lựa chọn này với hắn mà nói, không khác biệt. Nên nói đều bị Lôi Nghị nói hết, Cố Dương cũng không biết nói cái gì. Hắn đương nhiên không muốn luôn luôn ở nhà, nhưng nếu đến lúc đó luyến tiếc bé con, có thể thực sự phải ở nhà đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa. Ừ… Bây giờ nghĩ còn quá sớm, đến lúc đó rồi hãy nói. Suy nghĩ một chút, Cố Dương đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. Cũng chính là… Đứa bé này hắn phải làm sao sinh? Không biết là từ … nơi nào… đi ra đây… Lôi Nghị nhận thấy được sắc mặt Cố Dương đột nhiên biến đổi, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Bé con đá em?” “Không…” Cố Dương vẻ mặt đưa đám, nhìn chằm chằm Lôi Nghị một hồi lâu, làm Lôi Nghị thấy cũng sợ hãi cả người, mới nói, “Anh có thể giúp tôi gọi điện thoại cho Trình Minh không?” Hắn phải được tư vấn một chút vấn đề này mới được. Trình Minh? “Được, em muốn hỏi cậu ta kết quả xét nghiệm máu phải không? Cậu ta nói, có kết quả sẽ gọi điện thoại cho tôi.” “Không phải, tôi là có vấn đề khác muốn hỏi cậu ta…” Cố Dương thở dài, nhìn bộ dáng ung dung tự tại của Lôi Nghị, đột nhiên có chút khó chịu, trong lòng nói anh thì tốt rồi không cần sinh chỉ phụ trách gieo giống. Chính mình cũng như người quái dị, còn phải phụ trách sinh con, cuộc sống thực sự là… Gian nan a! “Vấn đề gì?” Lôi Nghị hiếu kỳ. “…” Cố Dương không muốn nói. “Rốt cuộc vấn đề gì a? Nói cho tôi biết, không chừng tôi có thể giúp em giải đáp.” Người nào đó ân cần thiện lương dụ dỗ nói. “Chính là… Đứa bé này phải làm sao sinh ra…” Cố Dương như không thèm đếm xỉa mở miệng, mà mặt thì đã đỏ trước đó rồi. “Nên sinh thế nào thì sinh thế đó thôi!” Lôi Nghị thuận miệng trả lời, chờ lúc y tỉnh ngộ lại đột nhiên cũng có vài phần xấu hổ, ách, cái này, nam và nữ không giống nhau, quả thực… vấn đề đứa bé làm sao sinh này, là một vấn đề! “Không có việc gì, đến lúc đó có thể sinh mổ.” Thấy sắc mặt Cố Dương càng lúc càng không dễ nhìn, Lôi Nghị vội vàng an ủi. Sinh mổ đích thật là một lựa chọn tốt, chỉ sợ đến lúc đó sinh mổ cũng không được, dù sao, cái bộ phận bí ẩn này của hắn cùng phụ nữ không giống nhau… “Cho nên tôi muốn hỏi Trình Minh một chút, dưới loại tình huống này, phải làm sao.” Cố Dương vuốt ve bụng, có chút phiền não mà mở miệng. Lôi Nghị cầm lấy điện thoại di động qua, bắt đầu tìm số điện thoại di động của Trình Minh: “Tôi lập tức hỏi! Em đừng lo lắng a, trẻ con mới vừa ra đời kỳ thực không lớn, nói không chừng không có phiền phức như vậy, cứ thả lỏng trong lòng ha… Tôi lập túc hỏi cậu ta một chút….” Chính mình thì đi tìm số điện thoại di động, Trình Minh lại gọi tới cho y. Lôi Nghị vô cùng kinh ngạc trợn to hai mắt, vội vàng nhận điện thoại. Hẳn là…. Kết quả xét nghiệm máu có rồi đi? Quả nhiên, Trình Minh mở miệng liền nói: “Kết quả xét nghiệm trên cơ bản bình thường, không có vấn đề gì lớn lao, chính là hơi có chút thiếu máu, rất nhỏ, sau này ăn cơm cần chú ý, bổ sung vitamin B11, điều dưỡng thật tốt là được rồi. Nếu như không chú ý giai đoạn phát triển sau này sẽ rất nghiêm trọng, cung cấp máu không đủ cho thai nhi dễ dẫn đến thai nhi không đầy đủ dinh dưỡng và thiếu dưỡng khí, cũng dễ khiến cho sinh non, cho nên, trong khoảng thời gian này phải bổ sung thật tốt.” Lôi Nghị nghe rất nghiêm túc, thường thường ừ một tiếng, Cố Dương theo dõi y, chỉ chỉ bụng của mình, ý bảo y đừng quên hỏi vấn đề bọn họ vừa thảo luận. “Thịt bò, gan, lòng đỏ trứng, các loại cá đều chứa nhiều chất sắt, rau chân vịt, tảo, cà, rong biển cũng có thể, bình thường không có việc gì cũng có thể uống nước đường đỏ.” Trình Minh đại khái nói chút món ăn có bao hàm chất sắt và món ăn bổ sung máu, cũng bảo Lôi Nghị không có việc gì thì tra tư liệu một chút, học tập thêm toàn diện một chút mà tới chăm sóc dựng phu. “Được, tôi biết rồi, cảm ơn a.” Lôi Nghị chứng tỏ mình biết rồi, sau đó hỏi: “Tôi còn có một vấn đề muốn tư vấn một chút.” “Ừ? vấn đề gì?” “Em ấy… Đến lúc đó làm sao sinh? Sinh mổ hay là…” Lúc Lôi Nghị hỏi cái vấn đề này cũng có chút quẫn bách, bất quá vì vợ và bé con nhà mình, vẫn là hỏi rõ ràng tương đối tốt. Đầu dây bên kia Trình Minh cũng sửng sốt một chút: “… Tháng sau khi các anh tới kiểm tra, tôi sẽ kiểm tra tỉ mỉ kết cấu bộ phận đó của anh ấy. Anh cũng biết vị này nhà anh là tình huống đặc biệt, tôi cũng là lần đầu thấy. Trên cơ bản… Theo lý luận mà nói, thuận theo tự nhiên là tốt nhất, nếu như thực sự không được, vậy chúng ta sinh mổ cũng có thể.” “Được, tháng sau lại nói.” Lôi Nghị sau khi cúp điện thoại thì lặp lại một chút lời nói của Trình Minh cho Cố Dương, Cố Dương trầm mặc. Hồi lâu, mới hung hăng trừng mắt liếc Lôi Nghị một cái. Đầu sỏ gây chuyện chính là cái tên này! Bất quá, một đêm trước kia, hình như là chính mình càng chủ động, ôi chao…….. Cố Dương thở dài, vỗ về bụng dựa lưng ở trên ghế sô pha, quên đi, cứ như vậy đi, đi một bước tính một bước, nếu như ông trời đã làm cho một người đàn ông như hắn mang thai, vấn đề sinh hạ… nhất định cũng có thể giải quyết! Lôi Nghị ngồi ở bên cạnh hắn, cũng chìa tay đến trên bụng dưới của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, thâm tình chân thành nói: “Đừng lo lắng, vô luận là phương thức gì, tôi đều sẽ bồi ở bên cạnh em.”
|
CHƯƠNG 34 – TÔI MUỐN TẮM, TÔI MUỐN TẮM.
Tháng Năm 16, 2016 Trước ngày nghỉ hai lễ trung thu và Quốc khánh một đoạn thời gian, Lôi Nghị bề bộn quá nhiều việc, mỗi ngày đi sớm về trễ. Nhưng trên cơ bản, mỗi sáng sớm y đều sẽ phụ trách làm tốt bữa sáng và bữa trưa cho Cố Dương, bữa sáng hai người cùng nhau ăn, bữa trưa Cố Dương chính mình tự ăn, mà bữa tối, lại là Cố Dương làm, nếu như buổi tối Lôi Nghị không có tiệc, trở về nhà cùng Cố Dương ăn. Cố Dương vẫn có một chút vô cùng ghét bỏ tài nấu nướng của mình, Lôi Nghị thì ngược lại, một chút cũng không kén chọn, còn an ủi Cố Dương: “Em vất vả như vậy còn phụ trách nấu cơm cho tôi, đã tốt lắm rồi, tôi rất thỏa mãn. Hơn nữa em làm cơm cũng không tệ a, tương đối phù hợp khẩu vị của tôi. Cho nên nói hai ta là trời sinh một đôi. Thỏa đáng.” Cố Dương cũng không nói gì thêm nữa, muốn ở chung với nhau, nhất định phải nhân nhượng nhau mới có thể lâu dài. Lôi Nghị nhân nhượng hắn ngu ngốc chuyện bếp núc, còn hắn thì… Lôi Nghị có đôi khi cũng không thể về nhà ăn cơm, nửa đêm say khướt mới trở về, Cố Dương phải chăm sóc y, đây cũng là một mặt nhân nhượng của Cố Dương cho Lôi Nghị. Buổi tối ba ngày trước hai dịp lễ, Lôi Nghị lại uống say không còn biết gì, Cố Dương nhận được điện thoại, thực sự lo lắng, tự mình lái xe đi ra ngoài đem người đón trở về. Lúc chờ thang máy, Lôi Nghị hơi chút thanh tỉnh một chút, ghé vào đầu vai Cố Dương, một tay đang nắm mặt Cố Dương híp mắt tỉ mỉ quan sát nửa ngày, mới say khướt nói: “Đại Dương… Là em sao Đại Dương?” Đại Dương? Cố Dương nghe xong tiếng xưng hô này có chút muốn cười, bởi vì hắn nhớ cái tên mình lưu ở trong điện thoại “Đại Lôi”. Được rồi, hai người bọn họ thực sự là tuyệt phối. Ngay cả đặt tên cũng thần giao cách cảm như thế. “Ừ, là tôi, Đại Lôi.” Khóe miệng Cố Dương vẽ ra một độ cung, cười đến rất rực rỡ, “Anh rốt cục nhận ra tôi rồi a.” “A… Đại Dương, em đi đón tôi bằng gì?” Lôi Nghị trợn to hai mắt, tựa hồ nghĩ tới tốt nhất không nên để cho Cố Dương lái xe, vẻ mặt của y cũng chậm rãi trở nên ngưng trọng. “Không phải là anh gọi điện thoại cho tôi sao? Nói anh say như chết không có xe taxi nào sẵn lòng chở anh.” Cố Dương cố ý trêu chọc y, “Cho nên anh mới gọi điện thoại cho tôi, ầm ĩ ồn ào muốn tôi đi đón anh.” Trên thực tế, là Cố Dương tự mình lo lắng, mới lái xe đi đón y. “A? Là vậy sao?” Lôi Nghị có chút không nhớ ra, y khẩn trương nói, “Em lái xe không có sao chứ?” Cố Dương cười nói: “Không có việc gì, này không phải là đều trở về nhà rồi sao?” “Nga.” Lôi Nghị nhìn thang máy mở trước mắt, bừng tỉnh đại ngộ mà ồ một tiếng. “Đi thôi.” Cố Dương đỡ y tiến vào thang máy, Lôi Nghị lại có chút mê mang trừng mắt, tựa ở trên người Cố Dương không muốn động. “Khó chịu.” Lôi Nghị lầm bầm một câu. “Lại chịu đựng chút, lập tức đến nhà, về nhà có trà giải rượu cho anh uống.” Cố Dương nhìn chằm chằm con số trên thang máy đang thay đổi, thấp giọng dụ dỗ nói. “Em đút tôi sao?” Lôi Nghị nghiêm túc hỏi. “Ừ, tôi đút anh.” Cố Dương giống như đang dỗ trẻ con, thuận theo lời của y dụ dỗ nói. “Em thật tốt.” Lôi Nghị khen. Cố Dương quay đầu nhìn Lôi Nghị một chút, y khép hờ mắt lại, sắc mặt hồng nhuận, tư duy và năng lực phản ứng đều so với ngày thường chậm hơn một chút, mà nói đùa cũng còn rất tốt nha, không có nghĩ tới tên này lúc triệt để uống say sẽ là như thế này. Lúc trước Lôi Nghị cũng có mấy lần uống rượu về nhà, nhưng mấy lần đó suy nghĩ và thần trí của y cũng còn coi như rõ ràng, nhiều nhất là mệt mỏi, lần này ngược lại rất khiến người ta ngoài ý muốn. Phỏng chừng thực sự uống rất nhiều rượu. “Ngày hôm nay như thế nào uống nhiều như vậy?” Tiếng thang máy vang lên, bọn họ đến tầng 16, Cố Dương liền đỡ Lôi Nghị đi ra, quẹo đi vào hướng hành lang. “Quảng cáo thương nghiệp rất khó chơi… Để cầm được hạng mục này, không thể không, liều mạng một lần, lập tức tới ngày nghỉ rồi… Không làm được coi như mất toi công…” Lôi Nghị cố gắng phát âm rõ ràng mà cùng Cố Dương giải thích. Cố Dương gật đầu biểu thị đã hiểu, khi mở cửa để cho Lôi Nghị dựa vào tường đợi, kết quả mở xong cửa nhìn lại, Lôi Nghị đang trượt theo chân tường ngồi dưới đất, Cố Dương bất đắc dĩ lại cũng có chút yêu thương. Này phải say thành cái dạng gì…. Hắn cố sức mà đem người nâng đứng lên chuẩn bị vào cửa, ném tới trên ghế sô pha, sau đó mới đóng cửa lại. “Đại Dương.” Lôi Nghị gương mặt khổ qua, cay mày nói, “Tôi muốn ói.” “Chờ chút… Tôi tìm cho anh….” Cố Dương xoay người tìm đồ đựng gì đó có thể để cho Lôi Nghị ói vào. Lôi Nghị hơi biến sắc mặt, giùng giằng đứng dậy, Cố Dương vội vàng đỡ y, đi nhanh vài bước, đem y đưa đến phòng vệ sinh, Lôi Nghị cũng không để ý hình tượng, quỳ gối bên cạnh bồn cầu ọe ọe ói ra. Cố Dương đỡ thắt lưng đứng ở cửa phòng vệ sinh dây dưa một hồi, lăn qua lăn lại một trận này, hắn cũng đủ mệt. Thể trọng của người say rượu thật là nặng, Lôi Nghị so với hắn lại cao hơn, đem y từ trên xe dìu xuống cho tới nhà, thật sự là không dễ dàng a không dễ dàng! Bất quá nhìn người nào đó rõ ràng mệt mỏi, Cố Dương cũng không có câu oán hận gì. Bởi vì hắn nghĩ tới chính mình năm đó, lúc chưa có luyện ra được tửu lượng, hắn cũng như Lôi Nghị vậy ôm chầm bồn cầu phun ra lại ói, lúc ấy dạ dày đều đau muốn rút gân… Cố Dương hâm nóng sữa trước, chờ Lôi Nghị ói không còn nhiều lắm liền rót hết cho y, sau đó suy nghĩ có nên làm trà tỉnh rượu cho y uống hay không, trà đối với dạ dày hình như cũng không tốt lắm. Lôi Nghị đem cà-vạt của mình kéo ra, vẫn là choáng váng, trên người đều là mùi rượu, khó chịu các loại, y muốn tắm rửa. Cũng không thể mỗi lần say rượu trở về cũng không tắm đi, bẩn thỉu… Tiếp tục như vậy nữa phỏng chừng Đại Dương sẽ đem y đá xuống giường. Cố Dương đổi nước nóng, thay thế trà giải rượu, dù sao cũng đã trễ thế này, vẫn là uống nước đi, ngủ một giấc, nếu như ngày mai còn không tỉnh rượu, vậy ngày mai lại uống trà tỉnh rượu. Lúc Cố Dương quay đầu đang chuẩn bị để cho Lôi Nghị uống nước, phát hiện Lôi Nghị tự cởi quần áo của chính mình treo rất có thứ tự, lúc này chỉ còn lại một chiếc quần lót. Cố Dương trợn to hai mắt: “Anh muốn làm gì?” “Ngô… Tắm… Trên người thật là thúi… Đại Dương sẽ ghét bỏ tôi…” Lôi Nghị mơ mơ màng màng nói, lung lay lắc lắc chuẩn bị đi phòng vệ sinh lần thứ hai. Cố Dương dở khóc dở cười, buông ly nước, đuổi theo, đem người đỡ lấy: “Không có việc gì, tôi không ngại, anh vẫn là uống nước xong ngoan ngoãn ngủ đi.” Lôi Nghị lắc đầu, kiên trì nói: “Tôi muốn tắm… Tôi muốn tắm!” Cố Dương thấy không lay chuyển được y, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp nói: “Được được được, tắm, tắm, anh chờ một chút, tôi dìu anh đi vào.” Khi đến cửa phòng vệ sinh, Cố Dương lại có chút lo lắng, người này đứng còn không vững, tắm như thế nào a… Nếu là bồn tắm lớn thì tốt rồi, thiết bị lắp đặt ở căn nhà mình thuê này cũng không phải trang bị hoàn mỹ, cho nên chỉ có vòi sen, không có bồn tắm lớn. “Tắm!” Lôi Nghị lại lầm bầm một câu, tựa hồ là đang nhắc nhở Cố Dương. Cố Dương vội vã phụ họa: “Được được được, lập tức tắm, lập tức tắm.” “Ừ…” Lôi Nghị tựa trên đầu vai Cố Dương, làm nũng nói: “Đại Dương giúp tôi tắm…” “….” Cố Dương thật muốn đem cái tên thích vui đùa ầm ĩ này tống ra cửa! Ngoan ngoãn ngủ tốt bao nhiêu, lần này sao lại đáng ghét như thế! Aiz…. Thế nhưng lại không thể thực sự đá ra cửa được, vẫn là phải quản. “Nếu không đến nhà anh tắm?” Cố Dương đề nghị. Lôi Nghị gật đầu, liền đi ra ngoài, đi được phân nửa bắt đầu tìm chìa khóa: “Ơ? Chìa khóa nhà tôi đâu?” “Anh mấy ngày trước đưa tôi, đã quên rồi?” Cố Dương đi tìm chìa khóa, Lôi Nghị lại dừng lại, kéo hắn, “Không được, em không thể đi qua nhà tôi, bên kia mới trùng tu, đối với thân thể không tốt.” “Được rồi, vậy tắm ở trong này.” “Đại Dương giúp tôi tắm!” Lôi Nghị lần thứ hai cường điệu. “Được rồi, tôi giúp anh tắm, anh đừng lộn xộn.” Cố Dương nghĩ, dù sao đều lăn qua lăn lại nửa đêm, cũng không kém một chút này, tắm liền tắm đi, cũng may lúc trước Lôi Nghị đã đem đệm chống trơn mua ở cửa hàng lót lên sàn phòng tắm, hắn cũng không để ý gì, cùng người kia tắm rửa rồi ngủ. Bởi vì Lôi Nghị đã cởi đến gần như là sạch trơn, Cố Dương không kịp ra bên ngoài cởi quần áo của mình, không thể làm gì khác hơn là theo Lôi Nghị đi vào chung trước, đóng cửa lại, mở vòi sen tắm cho Lôi Nghị. Lôi Nghị hơi dựa vào tường, thế nhưng chân vẫn có chút mềm, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là để cho y vịn cánh tay của mình. Lôi Nghị híp mắt, hưởng thụ mà hừ một tiếng, sau đó lại không biết là lúc xối nước thư thái hay là hơi chút thanh tỉnh, bắt đầu trợn tròn mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Cố Dương, thập phần nghiêm túc xem Cố Dương tắm cho y. Lúc Cố Dương nhìn qua, Lôi Nghị khôi phục trạng thái nheo mắt hỗn độn ngay lập tức. “Cúi đầu, nhắm mắt.” Cố Dương phân phó nói. Lôi Nghị nghe lời, Cố Dương đem vòi sen đưa cho Lôi Nghị : “Cầm.” Lôi Nghị liền nhận lấy, sau đó Cố Dương bóp dầu gội ra bàn tay xoa một chút, chìa tay xoa ở trên tóc Lôi Nghị. “Lại thấp một chút.” Cố Dương giơ cánh tay có dấu hiệu mệt mỏi, mà nếu nhón chân lại sợ đứng không vững, cho nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục sai bảo Lôi Nghị. Lôi Nghị ngoan ngoãn cúi đầu, hưởng thụ động tác Cố Dương xoa bóp da đầu cho y, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra bộ dáng tươi cười như có như không. Giờ khắc này, Lôi Nghị chắc là đã thanh tỉnh rồi đi…. Sớm biết rằng có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy, mấy lần say rượu trước cũng nên kiên trì tắm nha! (mịa mất nết :v) Lôi Nghị âm thầm nghĩ, ánh mắt đảo qua cái bụng hở ra của Cố Dương, trong nháy mắt liền thanh tỉnh vài phần. Bởi vì phải lo lắng Lôi Nghị, cho nên Cố Dương chưa kịp cởi quần áo trên người mình, tắm vòi sen nhất định cũng đem hắn xối ướt, mà lúc bị nước xối toàn thân, quần áo liền dính sát ở trên người, như thế bụng của hắn có vẻ đặc biệt lớn. Đặc biệt là từ góc độ mà Lôi Nghị nhìn thấy. Y cách Cố Dương rất gần, vừa cúi đầu, đường nhìn có thể thấy là bụng nhô ra của Cố Dương. — Đại Dương nhà y bây giờ còn mang thai ni, đã sắp sáu tháng rồi! — Để cho một dựng phu mang thai hầu hạ mình tắm rửa, còn vọng tưởng chiếm tiện nghi, hình như là có chút quá không đạo đức… Trong lúc có hai con người bé bé đang giằng co trong lòng Lôi Nghị mơ hồ lại thanh tỉnh, thanh tỉnh lại mơ hồ, cuối cùng vẫn là chìa tay đem quần áo của Cố Dương kéo mở: “Tắm không thể mặc quần áo!” Cố Dương: “…” Được, tất cả đều nghe anh, anh là đại gia! Lôi Nghị nỗ lực thuyết phục chính mình, như vậy là vì để tránh cho Cố Dương mặc quần áo ướt, đừng lại bị cảm, không bằng cũng cùng y trực tiếp tắm rửa ni. Lôi Nghị thuận tiện còn ăn một chút đậu hũ, Cố Dương cũng nhắm một mắt mở một mắt, hắn thầm nghĩ nhanh một chút đem người kia giải quyết sau đó ném y đi ngủ! Lần sau phải lập ba điều quy ước với Lôi Nghị, nếu như còn dám uống say như vậy về nhà, sẽ không cho phép y lên giường! Lôi Nghị thật ra thì vẫn còn biết điều, Cố Dương gội đầu cho y xong, tắm xong, y sẽ không lại quấn quít lấy Cố Dương làm ầm ĩ nữa, thời điểm Cố Dương hắt hơi một cái, Lôi Nghị lại càng ngoan hơn, thúc giục nói được rồi được rồi không tắm nữa, miễn cho Cố Dương bị hắn làm liên lụy cảm mạo, vậy liền quá sai lầm rồi. Cố Dương xoa xoa mũi, cũng đơn giản tắm cho mình một chút, nhưng thật ra không có gội đầu, bởi vì sau bữa cơm chiều hắn đúng là đã tắm qua, bây giờ là bất đắc dĩ tắm lần thứ hai, nếu như lại gội đầu, như thế còn phải sấy tóc, tối nay cũng đừng nghĩ đến việc ngủ nữa. Rốt cuộc giải quyết xong Lôi Nghị, Cố Dương lau khô người cho y, dìu đến bên giường, tìm cái thảm bọc lại, sau đó chính mình cũng vội vàng lau khô người, mặt khác tìm bộ quần áo ngủ sạch sẽ mặc, Lôi Nghị tuy rằng đầu váng mắt hoa, nhưng y vẫn kiên trì chính mình tự sấy tóc, không có để cho Cố Dương động thủ. “Nhanh ngủ đi, hôm nay cực khổ em rồi.” Lôi Nghị cũng sấy một ít nước còn sót lại cho Cố Dương, lúc thu dọn thỏa đáng, hai người mới ôm nhau ngã xuống giường, vù vù ngủ say.
|
CHƯƠNG 35 – PHÁT SỐT.
Tháng Năm 16, 2016 Cố Dương một đêm này mệt đến cơ hồ không thể nào xoay người, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại cảm thấy đau lưng mỏi eo, người bên cạnh nóng hầm hập, ngược lại ôm rất thoải mái. Cố Dương khó khăn trở mình, nhất thời trời đất xoay chuyển, đầu choáng váng vô cùng. Mũi có chút không thở được, hô hấp không thông, Cố Dương mơ màng nhắm mắt lại, âm thầm nghĩ đến, chẳng lẽ chính mình bị cảm đi? Thế nào như con gà bệnh vậy… Đêm nay Lôi Nghị ngủ thập phần an ổn, cũng thập phần ngay thẳng — lúc Cố Dương tắm xong cho y cái gì cũng chưa mặc cho y cứ thế vứt xuống giường — cho nên mới cảm thấy y nóng hầm hập ấm áp. Theo nghiên cứu cho thấy, người không mặc gì cả dưới trạng thái đang ngủ, thân nhiệt tản ra nhiệt lượng nhanh hơn, cũng càng thoải mái. Quả nhiên không giả. Thân người bên cạnh tựa hồ xoay người, đồng hồ sinh học của Lôi Nghị làm y tỉnh lại, ôm ôm Cố Dương, này vừa ôm mới nhận thấy được không thích hợp, thân thể Cố Dương cũng thật là nóng! Đây là có chuyện gì?! Lôi Nghị triệt để tỉnh táo lại, lấy tay thử đặt lên trán Cố Dương một chút, quả nhiên có chút nóng. “Cố Dương, tỉnh tỉnh, có phải là rất khó chịu hay không a?” Lôi Nghị vội vã đứng lên, đánh thức Cố Dương, hô hấp Cố Dương đích xác có vài phần gấp gáp, mặt cũng mang theo chút sắc hồng dấu hiệu bị bệnh , rốt cuộc là sốt lúc nào, như thế nào mà chính mình một chút cảm giác cũng không có?! Cố Dương bị y gọi tỉnh, nỗ lực tròn mắt nhìn Lôi Nghị một hồi, lại khó khăn nhắm mắt lại, mệt mỏi quá a, thật mệt a, hắn buồn ngủ! “Ngoan, đừng ngủ, trước đứng dậy có được hay không? Tôi mang em đi bệnh viện.” Dựng phu nóng rần lên không phải là một việc nhỏ a, phải mau chóng để cho Trình Minh khám cho Cố Dương mới được. “Không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Cố Dương vừa dứt lời lại ho khan hai tiếng. “Không được, em xem em đều ho khan rồi, còn nóng rần lên, bệnh nặng hơn đối với em đối với bé con đều không tốt, chúng ta phải để cho Trình Minh khám.” Lôi Nghị không để ý tới mặc quần áo cho mình, tìm quần áo Cố Dương mặc vào cho hắn trước, sau đó mới tìm quần áo của mình mặc. Cố Dương vừa nằm xuống, ôm chăn bất động. “Uy, Trình Minh, hắn phát sốt rồi, làm sao bây giờ?” Lôi Nghị trực tiếp gọi một cuộc điện thoại: “Còn có chút ho khan, tôi mang hắn đi đến chỗ cậu như thế nào?” “Đang yên lành, như thế nào phát sốt? Nhiệt độ bao nhiêu? Lúc nào phát sốt? Trước đó có dấu hiệu cảm mạo hay không?” Trình Minh còn chưa tỉnh ngủ ni, nhận được điện thoại của Cố Dương cậu ta cũng có chút mơ hồ, bất quá vẫn là rời giường đi đến bên cửa sổ hóng gió, nỗ lực để cho mình thanh tỉnh một chút. “Tôi còn chưa đo nhiệt độ bao nhiêu, chắc là nửa đêm sốt, ngày hôm qua tôi say quá, quấn lấy em ấy để cho em ấy giúp tôi tắm, kết quả… Sau đó, tôi lại ngủ như chết không có nhận thấy được, em ấy chắc là bị cảm lạnh mới vậy.” Lúc Lôi Nghị nói lời này cũng thập phần áy náy, đáng tiếc chuyện đã xảy ra, việc cấp bách chính là mau làm cho Cố Dương hạ sốt trước đi. Bên đầu dây kia Trình Minh vừa thông suốt trách mắng: “Lôi Nghị a Lôi Nghị, tôi không phải đã nói anh rồi sao, anh như thế nào uống rượu uống đến điên rồi a, không phải tửu lượng của anh luôn luôn rất tốt sao? Thành thật nói đi, anh nhất định là mượn rượu đùa giỡn lưu chứ gì?” “…Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, cậu liền nói bây giờ làm sao đi! Em ấy bây giờ không phải là không thể sử dụng thuốc a….” Lôi Nghị ảo não nói. “Ừ, tốt nhất là không nên dùng thuốc, anh đo thân nhiệt cho anh ấy trước đi, nhìn xem sốt đến bao nhiêu độ rồi.” Trình Minh hướng dẫn từ xa chỉ huy nói: “Nếu như không có quá sốt lại đắp chăn cho anh ấy ra mồ hôi, nếu ho khan thì mua tuyết lê Tứ Xuyên chưng với đường phèn cho anh ấy ăn… Quên đi, vẫn là tôi đến một chuyến đi!” “Được được được, cậu đến một chuyến là tốt nhất, tôi đo nhiệt độ cơ thể cho em ấy trước đã.” Lôi Nghị luống cuống tay chân cúp điện thoại bắt đầu tìm nhiệt kế. Lúc này Cố Dương đã thanh tỉnh không ít, chỉ vào bàn học nói: “Nhiệt kế ở ngăn kéo tầng thứ ba.” Vừa nói hắn vừa đưa tay che ở trên trán đo nhiệt độ cho mình, không có cảm giác gì. Thể chất hắn luôn luôn tốt, như thế nào lại phát sốt? Lôi Nghị theo lời tìm được nhiệt kế, lấy ra lắc lắc, sau đó đưa cho Cố Dương, Cố Dương kẹp dưới nách, ngồi ở trên giường nhìn Lôi Nghị. Lôi Nghị có chút chột dạ, áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ngày hôm qua tôi… Không nên uống nhiều rượu như vậy…” Cố Dương thấy Lôi Nghị một bộ dáng dè dặt cẩn thận như vậy, không khỏi có chút buồn cười, vừa lúc hắn cũng muốn cùng họ Lôi nào đó lập ba điều quy ước ni, hiện tại chính là thời cơ tốt a! Vì vậy Cố Dương lặng lẽ nói: “Biết thì tốt rồi, lần sau không được viện lý do này nữa…” “Tuyệt không tái phạm tuyệt không tái phạm!” Lôi Nghị không ngừng vội vàng đáp, “Trình Minh nói cậu ta qua đây một chuyến, em còn có chỗ nào không thoải mái? Nhất định phải nói ra a!” “Ừ, không có chuyện gì, phỏng chừng chính là bị cảm. Anh đem người ta ở xa tìm đến không tốt lắm đâu?” Cố Dương ho khan hai tiếng, thanh âm có chút khàn khàn. “Không có việc gì không có việc gì, cậu ta cách không xa, hơn nữa lại là anh em, gọi cậu ta chạy đến một chút thật rất bình thường, em đừng quan tâm cái này.” Lôi Nghị nhìn thời gian, đoán chừng không sai biệt lắm, để Cố Dương lấy nhiệt kế ra. Ba mươi tám độ. Quả nhiên là phát sốt. Lôi Nghị một dạng đau lòng không gì sánh được, Cố Dương thật ra cũng không có gì: “Tôi muốn uống nước.” “Nga nga, được, tôi lập tức rót nước.” Lôi Nghị rót đem đến cho hắn, Cố Dương dặn dò: “Anh cũng uống nhiều nước chút đi, tối qua say như vậy, hôm nay phỏng chừng cũng khó chịu đi?” “Không có việc gì, không có việc gì.” Lôi Nghị nhếch miệng cười, “Tôi chịu được.” Cố Dương nâng mắt nhìn y, Lôi Nghị bị hắn nhìn, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: “Được, tôi cũng uống nước.” Hai mươi phút sau, Trình Minh tới. “Ba mươi tám độ, không biết hiện tại bao nhiêu độ.” Lôi Nghị nói tình huống Cố Dương cho Trình Minh, “Còn ho khan, nghẹt mũi, choáng váng đầu…” Trình Minh gật đầu, lại đo nhiệt độ thêm một lần nữa cho Cố Dương, vẫn là ba mươi tám độ. Ngược lại anh ta mang dụng cụ đến rất đầy đủ, vừa đo nhiệt độ cơ thể vừa nghe phổi cho Cố Dương, đo nhịp tim của thai nhi, Trình Minh không quên thừa dịp quan sát ổ nhỏ này của hai người. Giường trẻ em cũng mua riìu, đủ tích cực a! Tuy rằng phòng ở cũng không phải rất lớn, nhưng bố trí hợp lý, thoạt nhìn rất ấm áp. Xem ra lão đại đã thành công dọn vào rồi! Bất quá cũng đúng, nếu như không thành công chính mình cũng phải khinh bỉ y! Nhà hai người dĩ nhiên cách gần như vậy! Quả nhiên, gần quan được ban lộc a! “Thế nào?” Lôi Nghị thấy Trình Minh không nói lời nào, trong lòng có chút sốt ruột. “Cũng tốt, tạm thời em nói cho anh biết phương pháp dùng để hạ sốt cho anh ấy trước đi! Hạ sốt rồi, những thứ bệnh trạng khác lại dùng thức ăn chữa bệnh thì tốt rồi.” Có những lời này của Trình Minh, Lôi Nghị mới yên lòng. Cố Dương tự mình cũng hiểu được phương pháp trị liệu cảm mạo nóng sốt, tình huống của hắn hiên tại đặc thù, tốt nhất không nên dùng thuốc, cho nên khi Lôi Nghị đem quần áo hắn cởi ra nhét vào trong chăn, lúc đắp hai tầng chăn cũng không nói gì, khó chịu liền ngủ. Ngày hôm qua Lôi Nghị say không còn biết gì, sáng sớm hôm nay lại vội vàng, *** thần cũng có chút không tốt, nhẹ tay nhẹ chân từ phòng ngủ đi ra ngoài, đóng kỹ cửa phòng, cùng Trình Minh ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi. “Cảm ơn a!” Lôi Nghị hữu khí vô lực nói. “Khách khí… Lão đại, hiệu suất của anh không sai a! Nhanh như vậy liền đánh vào nội bộ!” Trình Minh trêu chọc một câu, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm. Lôi Nghị cười cười, xoa huyệt thái dương, giọng nói mang theo kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên, đứa nhỏ đều lớn như vậy rồi, không hiệu suất chút chờ bị đuổi à?” Nếu như cho tới bây giờ Cố Dương không cần y, y vẫn sẽ không gấp gáp làm cái gì, nếu chờ người ta sinh hạ đứa nhỏ rồi, mới bất thình lình xuất hiện, ưỡn ngực nghiêm mặt nói cái gì chăm sóc em cùng đứa nhỏ, đó mới là ngu ngốc ni. Lúc ấy người ta mới không cần ngươi! Cho nên nói, mọi việc phải sớm làm a! Cũng may y không có bỏ lỡ. Nếu không nắm lấy thời cơ, chẳng lẽ muốn chờ sau này hối hận? “Chú Lôi bọn họ biết chuyện này không?” Trình Minh xoay cái bật lửa, không dám hút thuốc, mà quá nghiện, thuận miệng hỏi. “Còn chưa có nói cho họ biết, chờ quan hệ của tôi cùng Cố Dương lại ổn định chút đi.” Lôi Nghị nhớ tới việc này cũng có chút đau đầu. Ngược lại không phải là buồn lo nhà cha mẹ mình, mà là lo Cố Dương bên này. Xem chừng biểu hiện của Cố Dương, sợ rằng ngay cả cha mẹ vợ của mình cũng không biết chuyện Cố Dương thích đàn ông ni, càng miễn bàn đột nhiên dư ra một cháu ngoại… Ách, có lẽ nói cháu trai? Dù sao cũng không khác gì lắm… “Tôi thấy hai người các anh rất ổn định a, lúc này mới vài ngày a, anh đã ra được phòng khách vào được phòng ngủ, một bộ dáng nghiễm nhiên tự cho mình là chủ nhân rồi.” Trình Minh cười nói. Lôi Nghị lườm cậu ta một cái: “Không biết dùng thành ngữ cũng đừng dùng loạn.” Câu đó là dùng như thế sao? Bất quá thật là rất nhiều người đều sẽ dùng sai…. Mà thôi…. Y quấn quýt một câu nói làm cái gì, hiện tại đang thảo luận câu chuyện của y và Cố Dương… “Cậu cũng nói rồi đó, lúc này mới vài ngày a, nền tảng quá kém. Cảm tình chính là muốn bồi dưỡng thật tốt mới có thể. tôi muốn mối quan hệ lâu dài, không thể phát triển quá nhanh, miễn cho đến lúc đó khéo quá hóa vụng, vậy cái được không đủ bù được cái mất rồi.” Lôi Nghị phân tích nói. Trình Minh nhún nhún vai, cũng không nói thêm gì nữa: “Anh tốt nhất nỗ lực lên đi, tôi thấy tính cách anh ấy không tệ, vừa vặn xứng với anh.” Lôi Nghị cho cậu ta một ánh mắt “Còn cần cậu nói.” “Nga, ngày đó đã quên nói cho các anh biết, đứa bé là bé trai.” Trình Minh cười nói. Dù sao đối với bọn Lôi Nghị mà nói, có thể có đứa nhỏ đã là một chuyện rất xa xỉ rồi, về phần đứa nhỏ này là trai hay gái, đối với bọn họ đều rất trân quý, cho nên cũng liền không có gì đáng để giấu diếm hay không. Lôi Nghị nghe vậy mặt mày thay đổi trong nháy mắt lộ ra bộ dáng tươi cười vui vẻ” “Thực sự? Thật tốt quá!” Y đương nhiên sẽ không kén chọn trai gái, chỉ cần là kết *** tình yêu của y cùng Cố Dương vô luận trai giá đều tốt. Bất quá a, nếu là con trai tốt hơn, đến lúc đó ba người đàn ông cùng sống chung với nhau, nhất định rất nhiều vui vẻ! ” Không có chuyện gì tôi đi trước, còn phải đến bệnh viện.” Trình Minh nhìn thời gian, chuẩn bị rời khỏi, “Buổi trưa đo nhiệt độ lại cho anh ấy, hạ thì không sao, ho khan và nghẹt mũi dùng thức ăn chữa bệnh là được. Nếu như buổi trưa anh ấy còn sốt, vậy anh lại điện thoại cho tôi.” Lôi Nghị gật đầu: “Được, cậu đi đi, tôi sẽ không tiễn cậu.” “Ừ.” Trình Minh khoát khoát tay, dụng cụ chữa bệnh anh mang tới cũng không có cầm đi, để lại nơi này, đề phòng bất cứ tình huống nào. Tiễn Trình Minh đi, Lôi Nghị cũng có choáng váng đầu như căng ra, y tự mình uống hai ly nước lớn, sau đó rốt một ly cho Cố Dương, đẩy cửa phòng ngủ ra nhìn tình huống của Cố Dương. Hiệu quả đắp hai cái chăn quả nhiên không sai, trên trán Cố Dương hiện một tầng mồ hôi *** mịn, sắc mặt tuy rằng vẫn còn đỏ bừng, nhưng hô hấp bình thường một chút, Lôi Nghị đem ly nước đặt trên tủ đầu giường, bò lên giường, đem cả chăn lẫn người đồng thời ôm qua đến, ôn nhu đem người đánh thức, sau đó uy hắn uống nước. Cố Dương ngủ không lâu, nhưng cả người đều nóng, cổ họng cũng phát khô, nước Lôi Nghị đưa tới thật đúng lúc. Sau khi Cố Dương uống một ly nước cảm giác hơi tốt hơn chút, Lôi Nghị liền đỡ hắn nằm xuống, dịch dịch chăn cho hắn, để cho hắn ngủ tiếp. Cố Dương nhíu lại mi: “Nóng quá, có thể bỏ đi một tầng chăn không?” “Không được, chờ em hạ sốt lại nói.” Lôi Nghị bá đạo mà từ chối. Cố Dương không thể làm gì khác hơn là giật giật chân, đem chăn làm cho lỏng lẻo chút, hắn cũng sắp bị quấn thành bánh ú rồi! Hơn nữa trên bụng bị đè lên, thực sự là ngay cả thở đều lao lực a! Chú thích: • Cái chỗ ra phòng khách vào phòng ngủ ý, câu gốc là đăng đường nhập thất, một câu thành ngữ của TQ, nghĩa đen là vào phòng khách đến phòng ngủ. Thời xưa ng ta xây nhà bước vào là phòng khách trước, sau đó đi ra gian sau mới là phòng ngủ, câu này ý chỉ việc gì đó phải theo thứ tự trước sau, đi từ ngoài vào trong, ví dụ như việc học phải học căn bản rồi mới vào sâu chuyên môn, hoặc là sự nghiệp thăng tiến thì cũng từ cấp nhỏ trước rồi mới thăng lên cấp cao hơn. Nghĩa chính là vậy nhưng người ta thường dùng nhầm theo kiểu của ông Minh là vô đc phòng khác nhà người ta rồi tiếp theo là chui vào phòng ngủ ý, hơi hơi mờ ám tí • Tuyết lê chưng đường phèn là một bài thuốc Đông y trị ho, nhìn ngon muốn chớt luôn á. • Bánh ú: Bánh ú ở đây là bánh truyền thống trong dịp Tết Đoan ngọ của TQ, hình dáng bên ngoài và ý nghĩa thì cũng giống bánh ú (bánh tro) của mình, có điều nhân bên trong là nhân mặn và hơi giống bánh chưng của mình. Phần bánh là gạo nếp, nhân thì có thịt heo được ướp mặn rồi áp chảo, lạp xưởng nè, trứng muối nè, đậu phộng nè. Bạn nào thích làm thì tìm gg với từ khóa là bánh zongzi nha. Tui thèm quớ TT^TT. Bánh này người ta có thể gói theo hai kiểu, một là hình kim tự tháp như hình bên trái, hai là dài dài như bánh tét nhỏ của mình á, giống hình bên phải á. Cố Dương chắc là bị quấn theo kiểu 2
|