Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngốc Nghếch Đáng Yêu
|
|
CHƯƠNG 109.
Về lịch sử bệnh tâm thần của nhà họ Bạch, chúng ta cần phải ngược dòng về cái lứa làm giàu hồi thời chiến tranh. Từ đời đó, nam giới nhà họ Bạch thường xuyên nằm viện hoặc chỉ ở trong nhà, không chuyên chú làm việc. May mà thượng đế mở một cửa sổ khác cho họ – những người đàn ông của gia tộc này đều vô cùng thông minh, hơn nữa kiếm tiền rất giỏi, huyết thống ưu tú còn khiến họ có vẻ ngoài anh tuấn. Những thứ đó đủ để đền bù khiếm khuyết của họ. Bạch lão gia tử lấy danh nghĩa gia chủ yêu cầu mọi người trong tộc phải tới nước J mừng năm mới. Bạch Ân còn đang chần chừ không biết đi hay không, ông chưa kịp nghĩ ra đáp án thì Trịnh Hòa đã vui vẻ nói: “Em phải về đón năm mới, sang năm gặp lại, bye bye.” Bach Ân bình tĩnh nhìn Trịnh Hòa hơn 10 phút. Cuối cùng, Trịnh Hòa trụ vững trước cơn áp suất thấp của Bạch tiên sinh, chột dạ đóng gói hành lý, hai người ăn một bữa cơm, làm tình cho đã, rồi hôm sau, cậu khoác bọc nhỏ, được thư ký của ông tiễn bước. Thôi vậy. Bạch Ân cất kỹ thiệp mời, bảo thư ký sắp xếp thời gian, về bằng tuyến đường thủy tư nhân của gia tộc.
|
CHƯƠNG 110.
Ở nhà họ Bạch, vị trí ‘gia chủ’ thực kỳ lạ. Đầu tiên, chuyện đấu đá gia tộc, dùng trăm phương nghìn kế để giành lấy chức ấy là không có. Bởi tài sản và lĩnh vực kinh doanh của gia tộc quá lớn. Hơn nữa, nhờ công ơn giáo dục, lứa nào của nhà họ Bạch cũng có tính tự lập, tự phụ cao, không thèm để ý số tài sản cha mẹ, cô dì chú bác để lại cho mình, ai cũng muốn tự mình gây dựng cơ nghiệp, không ai chịu kém cạnh ai. Vậy nên, đám người đầu óc không bình thường này đều không có thời gian suy nghĩ những thứ vô dụng, cũng không thấy ‘gia chủ’ thì có gì tốt đẹp. Chính vì không ai muốn làm, vậy nên vị trí đó đã để trống 5 năm. Bạch Ân làm đại biểu, ép mọi người tới nước A, nhốt 3 ngày mới cho mở miệng để mọi người cùng chọn một gia chủ – người này sẽ định cư ở nước A, tiếp nhận gia nghiệp. “Ông làm không?” “Không.” “Ông thì sao?” “Tôi cũng không, mới ra viện.” “Đúng rồi, bác sĩ tâm lý hiện tại của tôi không tệ, tôi đã bắt đầu làm việc được rồi đấy.” “Thật sao ? Giới thiệu cho tôi được không?” “Đương nhiên.” “Không nhiều lời, ” Bạch Ân dùng ngón tay, gõ gõ xuống mặt bàn: “Phải có một người làm gia chủ, hiện tại, ai rảnh.” Cả căn phòng im phăng phắc. Bạch Ân lại hỏi: “Công ty nhà ai hợp pháp ?” Vẫn không có người nói chuyện. Bạch Ân trầm tư một hồi: “Nhất quyết phải tìm ra một người, nếu có người tự nguyện đứng ra thì chút nữa chúng ta không cần khó xử. Nếu mấy người vẫn thế, thì làm theo quy củ: rút thăm đi.” Cái ‘quy củ’ này có từ đời cha của ông. Bạch lão gia tử xui xẻo rút phải lá thăm ghi chữ ‘gia chủ’. Vậy nên, từ đó về sau, ông không được đặt chân vào bất cứ chỗ đánh bạc nào. Rút thăm hủy cả đời người nha. Bỗng nhiên có người nhanh trí nói: “Anh họ, hình như thiếu một người.” Bạch Ân nheo mắt lại, đảo qua, quả thực thiếu một. Vị quản gia tóc hoa râm, tác phong tao nhã, bưng một ly rượu đỏ, mặc bộ đồ dành cho các quý ông thời Trung cổ, đi tới, gương mặt nở một nụ cười lễ phép kiểu Anh: “Bạch Thần Mộ nhà tứ tiểu thư không tới, đã báo trước.” Mọi người xôn xao. “Không tới? Dám làm thế sao?” “Chúng ta đều bị nhốt 3 ngày, thuốc uống mỗi ngày của tôi còn được đưa đến tận nơi.” “Chậc chậc, mấy hôm trước nghe cậu ta nói một ít chuyện, thế này chắc không phải chuyện giả rồi.” “Không biết dì tứ dùng lý do gì.” “Không liên quan đến dì tứ, bà ấy không nắm quyền từ lâu rồi mà, tôi đoán, tự Bạch Thần Mộ có vấn đề.” Bạch Ân lại gõ gõ bàn: “Yên lặng.” Đợi mọi người đều ngậm miệng, ông mới quay đều nhìn về phía quản gia: “Thần Mộ sao thế, ốm nhẹ sao ?” “Có lẽ.” Quản gia lắc lắc chén rượu trên tay, hiển nhiên, tâm trí ông không ở nơi này. Ngón cái của Bạch Ân xoa xoa ngón giữa, cứ thế chừng 2 – 3 vòng, ông mỉm cười: “Thần Mộ không tới, thì chúng ta cùng bầu đi, ai đồng ý để cậu ấy làm gia chủ thì giơ tay.” Vụt vụt vụt —— Mọi người đồng loạt giơ tay, ánh mắt lóe sáng, nhìn Bạch Ân đầy khen ngợi. Bạch Ân quyết định rất dứt khoát: “Nếu Thần Mộ đã không ở đây, thì chúng ta ngầm thừa nhận cậu ấy là gia chủ đi.” Vậy nên, ở một bệnh viện xa thật xa, Bạch Thần Mộ đang lâm bệnh nặng, nằm trong phòng giám hộ, không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra, đã —– Bị chọn làm gia chủ.
|
CHƯƠNG 111.
Người đàn ông run rẩy quỳ trên tấm tatami, vừa cố gắng nén nước mắt vừa mặc lại quần áo cho chỉnh tề. Bên cạnh anh, một người đàn ông mang gương mặt âm nhu ngồi dựa bên cửa sổ gỗ, ánh chiều tà hắt từ sau lưng hắn, sự tương phản mãnh liệt khiến không ai nhìn rõ vẻ mặt hắn bấy giờ. Hắn chậm rãi lau khô vệt dịch thể bên miệng, nghiêng đầu nhìn Bạch Ân, hất hất mái tóc dài, nói: “Lâu rồi không gặp.” Bạch Ân gật đầu bình tĩnh. Thực ra, ông cũng không ngờ mình lại gặp gỡ Bạch Thần Mộ tình cờ như thế. Bạch Thần Mộ nâng chiếc chân đang đặt lên vai người đàn ông, người đó đang định đứng lên, ngay sau đó, Bạch Thần Mộ đạp thẳng một cước, khiến anh lăn quay sang một bên, đập vào chân bàn, xớt xát. Hắn như nhìn thấy thứ gì buồn cười lắm, đôi mắt yêu dã cong lên, miệng cười không ngừng. Bạch Ân thấy nhưng không nói gì, ông cầm lấy chiếc ghế bị người đàn ông va vào, đặt trước mặt Bạch Thần Mộ, ngồi xuống. Người đàn ông tóc đen nhìn Bạch Ân đầy cảm kích, sau đó, anh chạy ra ngoài. Bạch Thần Mộ vẫn chìm trong ánh hoàng hôn, hắn nhẹ nhàng che miệng, bờ mi cong cong như của vị mỹ nhân tuyệt thế nào bước ra từ bức tranh sơn thủy, cười vui vẻ. Bạch Ân không thể nào hiểu nổi niềm vui sướng đó. Thực ra, Bạch Ân nghĩ rằng mình bình thường đa phần là do đám người so với ông càng bất bình thường này mà ra. Ví dụ như vị gia chủ này, tâm thần phân liệt cường độ thấp cùng với khuynh hướng bạo *** mạnh mẽ, nếu không có người gia sư vẫn luôn ở bên từ nhỏ, chắc chắn sẽ tự sát. Lưu ý thêm, người đàn ông tóc đen, vừa bị đánh và chạy ra ngoài, chính là vị gia sư ấy. Bạch Ân không hiểu, nếu đã thích người ta, sao phải đánh đập như thế. Nhưng là, chân lý là để nói với người. Bạch Ân cảm thấy, cả đám lợn trong gia tộc này không xứng để mình nói tiếng người. Vậy nên ông không đề cập gì tới chuyện khi nãy. Bạch Thần Mộ cười đủ rồi, mới nói: “Tôi cứ tưởng anh không đến, nghe Bạch Nhuận Trạch nói anh mới kiếm được một tình nhân rất vừa ý, chúc mừng.” Cái vẻ nho nhã đầy giả dối này, quả là học trò ưu tú của Bạch lão gia tử. Vẻ mặt Bạch Ân dịu đi, giọng điệu cũng tốt hơn: “Cám ơn, lâu lắm rồi không về, gần đây gia phụ mang bệnh nhẹ, nên anh về thăm.” Bạch Thần Mộ lại nói: “Anh đúng là có lòng, ừm….câu đó nói thế nào ấy nhỉ? Thôi, cũng không quan trọng lắm,” Bạch Thần Mộ nhún vai: “Thực xin lỗi, tiếng Trung của tôi không tốt lắm.” Bạch Ân cười cười, nói: “Tiếng Trung không giỏi cũng không sao, chỉ cần ít nói chuyện với Bạch Nhuận Trạch hơn là được.” Bạch Thần Mộ không hiểu. Bạch Ân nói: “Nước C có câu ngạn ngữ: gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, nghĩa là chỉ cần em bơ Bạch Nhuận Trạch đi, tiếng Trung sẽ giỏi lên.” Bạch Thần Mộ thán phục: “Ra là thế, anh họ đúng là uyên bác, văn hóa của nước C cũng thực thần kỳ, cổ nhân có thể đoán được mối quan hệ giữa tiếng Trung của Bạch Nhuận Trạch và tôi cơ đấy.” Bạch Ân nói: “Càng học càng tốt.” Bạch Nhuận Trạch đứng ngoài cửa, nghe hết từ đầu chí cuối. Cậu nén giận, dắt Evan đi. Cha! Cha xuyên tạc thành ngữ như thế, còn là đại trượng phu sao??
|
CHƯƠNG 112.
Mối quan hệ nảy lửa giữa Bạch Ân là Bạch lão gia tử là bản nâng cấp của Bạch Ân và Bạch Nhuận Trạch. Ít nhất, thấy Bạch Ân, Bạch Nhuận Trạch còn đứng lại, hừ lạnh một tiếng. Khi Bạch Ân và Bạch lão gia tử gặp nhau, cả hai đều ăn ý, làm ngơ đi qua, đến mắt cũng không chớp. Không bạo lực cũng không hợp tác. Người này dùng hành động để chứng minh, mình ghét người kia. Vấn đề là, dưới sự giáo dục gia đình họ Bạch, đa phần con cái đều ghét cha mình, không phải chỉ dừng lại ở ngứa mắt, mà là hận không thể lao lên đâm phập một dao cho chết. Đón năm mới tại căn nhà ở nước J, về tình về lý, Bạch Ân đều phải gặp Bạch lão gia tử một lần. Ông lạnh nhạt cùng người hầu đi vào phòng. Bạch lão gia tử đang cầm di động, hỏi Bạch Nhuận Trạch cách nhắn tin, hai người nghe tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt trầm xuống —— Ăn ý đến lạ. “Nhuận Trạch, con cũng ở đây nha, ” Bạch Ân xoay người bước đi: “Thế ta không làm phiền hai người, tạm biệt.” “Vô liêm sỉ!” Bạch lão gia tử gầm lên, di động đập cái ‘rầm’ xuống bàn: “Đứng lại đó cho ta!” Bạch Ân dừng bước, hỏi: “Ngài tìm tôi có việc?” “Không có việc, ta tìm làm gì?” Bạch lão gia tử nói. Bạch Ân gật đầu, khoanh tay nhìn hai ông cháu: “Có việc thì ngài mau nói đi.” Từ lúc thấy Bạch Ân bị Bạch lão gia tư răn dạy, Bạch Nhuận Trạch đã cười trộm, nghe đến đó, còn chen lời vào: “Cha, ngài với ông bao năm rồi mới gặp nhau, nên….” Bạch Ân thản nhiên nói: “Nghiệt súc, đây không có chỗ cho mày nói.” Bạch lão gia tử lửa giận ngùn ngụt: “Nghiệt súc! Mày mắng ai đó? Nó là cháu ta!” Bạch Ân nói: “Con ngài là nghiệt súc, con của nó đương nhiên cũng là nghiệt súc, ta đâu mắng sai.” Bạch lão gia tử giận tới độ mặt đỏ bừng: “Mày mới là nghiệt súc! Chỉ có mình mày là nghiệt súc !” Bạch Nhuận Trạch đứng cạnh ông nội, gật đầu lia lịa. Bạch Ân nhìn Bạch Nhuận Trạch, cười: “Thằng ngu, không được gật đầu.” Bạch Nhuận Trạch: “…..”
|
CHƯƠNG 113.
Lại một đêm không ngủ. Bạch Ân kéo tấm rèm ra, ngồi nghiêng bên cửa sổ, bàn chân trần dán lên sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo, ánh mắt nhìn bầu trời xanh thẳm. Đa số thời gian, ông đều cảm nhận được sự kích thích mà giá rét đem tới cho mình, không phải đau đớn, mà là một loại xúc cảm vô cùng mới mẻ. Tuy nhiên, sau khi trải qua trạng thái ấy, ông sẽ cảm, sốt hoặc mắc bệnh gì gì đó khác. Bạch Ân không phải kẻ trân trọng cuộc sống của mình, ông thực hưởng thụ cảm giác tự ngược đãi bản thân. Cuộc sống trong ngôi nhà này khiến ông khó chịu, ông không thích nơi này, nếu có thể, ông thà ngủ ngoài đường cái, hoặc tìm một chỗ trong công viên, còn hơn phải ở đây. Giám thị 24/24, những lời khen ngợi giả tạo, cùng với đám phụ nữ ăn bám đàn ông để thể hiện cuộc sống xa hoa của mình. Tất cả những điều đó đều khiến Bạch Ân chán ghét. Hơn nữa, lúc này ông cần thuốc, nhưng vì để Bạch lão gia tử không tìm được dấu vết, ông không thể không giấu bình thuốc đi. Tính ra thì, hôm nay đã là ngày ngừng thuốc thứ tám của ông. Một giác ngủ kéo dài 7 tiếng, đối với Bạch Ân quả là xa xỉ. Rõ ràng có tiếng ầm ĩ, rõ ràng có tiếng rất nhiều người nói chuyện bên tai, nhưng khi mở mắt, trong óc ông chỉ có những đoạn ngắn mơ hồ, ông chẳng thế nhớ được điều gì. Tang Bắc tới đón ông đúng vào 2h15 phút. Bạch Ân hơi quay đầu, bờ môi trắng bệch, Tang Bắc bình tĩnh dìu Bạch Ân lên xe, đưa tấm thảm đã chuẩn bị sẵn cho ông: “Mời.” “Cám ơn.” Bạch Ân không đưa tay ra, Tang Bắc tự động giũ thảm đắp lên người Bạch Ân. Bạch Ân nhìn hành động của Tang Bắc, mỉm cười: “Cậu biết không, vừa nãy, cậu rất giống Trịnh Hòa.” Tang Bắc có chút giật mình: “Ngài nói cậu nghệ sĩ đó sao ?” “Ừm, ” Bạch Ân bật di động lên, giở xem tin nhắn Trịnh Hòa gửi cho mình. Di động có nhiều thông tin quan trọng nên Bạch Ân không cầm nó tới nhà họ Bạch, mà để Tang Bắc giữ. Ông chỉ có thể trả lời những tin hắn của Trịnh Hòa vào khoảng thời gian ‘thư giãn’ này. Đang nhớ tới cậu, bỗng nhiên, màn hình lóe sáng, dòng chữ “Trịnh đại nhân gọi, nhận cuộc gọi hay không?” hiện lên. Bạch Ân ngừng một chút, gương mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, bấm nút “Nhận cuộc gọi” “Bạch tiên sinh, ngài đang làm gì thế ?” Giọng nói vui vẻ của Trịnh Hòa vang lên, Bạch Ân khẽ thở dài, bỗng nhiên, ông cảm thấy như mình đã ở lại nước J những mấy đời dù thực chất, ông mới tới 1 tuần mà thôi. “Tôi đang nói chuyện với em.” Giọng nói của Bạch Ân mang theo ý cười “Thế ngài đoán xem, em đang làm gì?” Trịnh Hòa không nhận ra sự biến chuyển trong thái độ của ông. “Ừm…” Bạch Ân suy nghĩ một lát, hỏi: “Em đang ăn gì?” “A, ” Trịnh Hòa nhét một miếng lê vào miệng, nhưng vẫn nói dối: “Ngài đoán sai rồi.” “Sao có thể?” Bạch Ân cười nói: “Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng ‘crốp, crốp’ từ đầu bên kia, chẳng nhẽ bên cạnh em có một con chuột đang ăn vụng?” Trịnh Hòa không biết nên xạo thế nào, cuối cùng, cậu giả bộ thực ngạc nhiên: “Bạch tiên sinh, ngài quả nhiên liệu sự như thần! Quá giỏi! Bên cạnh em đúng là có một con chuột! To lắm nha, very big!” “A?” Bạch Ân nhẹ nhàng hỏi: “Thế em hỏi hộ tôi: tên nó có phải Trịnh Hòa hay không?” Mặt cậu đỏ bừng. Hai người nói chuyện hồi lâu, đều là những chủ đề linh ***, lặt vặt. Trịnh Hòa cũng giỏi, Bạch Ân vốn đang cảm thấy khó chịu, thế mà đến lúc cúp máy, ý cười trên môi ông vẫn còn đọng lại. Lúc sắp kết thúc cuộc gọi, Trịnh Hòa oán Bạch Ân ‘sao không chủ động gọi điện, tiền điện thoại rất đắt’ gì gì đó. Tuy Bạch Ân biết phí điện thoại sẽ khác khi có khoảng cách quốc gia, nhưng khác bao nhiêu thì ông không biết, còn tưởng đó là số tiền to lắm. Ông bảo Tang Bắc chuyển một số tiền lớn cho Trịnh Hòa, Tang Bắc lấy laptop ra, gõ số liệu, hỏi: “Số tiền đó được dùng làm gì?” Bạch Ân nói: “Tiền điện thoại.” Tang Bắc: “…” Tang Bắc hít sâu nhiều lần, nói: “Ngài muốn gọi điện 24/24 suốt 2 năm sao?” Bạch Ân hỏi “Ý cậu là sao?” Tang Bắc nói: “Khoản tiền ngài vừa yêu cầu, đủ để Trịnh Hòa gọi cho ngài từ bất cứ xó xỉnh nào trên thế giới.” Bạch Ân nghe xong, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “A.” Trong nháy mắt vừa rồi, Tang Bắc tự sự muốn dùng cái laptop của mình đập vào mặt ông. Không, như thế máy tính sẽ hỏng, anh cần sao chép dữ liệu đã. Thế thì có cần xin một hộp đĩa CD riêng cho mình không? Nhưng số chi của hiện tại đã lớn hơn quý trước một chút, hẳn là nên tiết kiệm một chút. Tiết kiệm thế nào bây giờ? Tang Bắc với kỹ năng bắt trật nội dung chính bẩm sinh, lại nghĩ linh *** đi chỗ khác, mải chạy mãi, chạy mãi trên con đường bụi mù.
|