Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngốc Nghếch Đáng Yêu
|
|
CHƯƠNG 124.
Bác sĩ riêng của Bạch Ân là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài rất ….bỉ ổi. Ông ta có kiểu đầu Địa Trung Hải bóng loáng, trọc lốc, cái bụng bia béo hơn đôi chân ít nhất năm lần, cùng với ánh mắt ti hí, cười một phát là không thấy mắt đâu. Có thể nói, các bộ phận trên gương mặt ông tập hợp hết mọi đặc điểm của nhân vật phản diện trong văn hóa nước C, nhưng điều khiến người ta cứng họng, đó là quyền uy của ông trong lĩnh vực bệnh thần kinh. “Hi, Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp!” Gã bác sĩ trung niên sờ quả đầu trụi lủi của mình, điệu bộ như làm đỏm. “Chào ông.” Bạch Ân đứng lên, khẽ gật đầu. Gã bác sĩ cười đến không thấy mắt đâu, ông hỏi: “Tôi đã nghe bọn họ trình bày trường hợp của ngài lúc trên máy bay. Giờ có thể cho tôi xem, trong khoảng thời gian này, ngài đã uống những loại thuốc nào, được chứ ?” Bạch Ân cụp mi, hỏi: “Thuốc của tôi chẳng phải ông kê đơn sao ?” Bác sĩ lắc đầu: “Ngài quên sao, trước lúc ngài tới nước J, tôi vừa lúc không ở thành phố H, vậy nên lúc ấy bên phòng khám kê đơn cho ngài.” “Tang Bắc, ” Bạch Ân nhẹ giọng gọi, chợt nhớ anh vừa mới nghỉ phép, chắc giờ đang trên đường tới sân bay liền đứng dậy, đi tới chiếc tủ cạnh đó, kéo nhẹ ra, đột nhiên, trong tủ quần áo rơi xuống một ngăn chứa nữa! Gã bác sĩ vô cùng kinh ngạc: “Làm thế mà cũng được thật à?”
|
CHƯƠNG 125.
Gã bác sĩ không đáng tin cho Bạch Ân một phương án trị liệu cũng không đáng tin nốt. Bạch Ân đỡ trán, nhìn phương án điều trị được in giấy A4, đặt chỉnh tề trên bàn. Ông thực không muốn đọc cái phương án đó. Cái gì mà được vạch ra dựa trên bệnh tình của ông, đa phần chỉ là chiến thuật tâm lý, cần ông phối hợp bla bla, nói trắng ra là, để Bạch Ân ở một nơi không có người, tìm ai đó tới hầu hạ, đừng để lúc ông phát bệnh khiến mình chết đói. Bạch Ân cảm thấy mình cần đổi y sĩ trưởng.
|
CHƯƠNG 126.
Trịnh Hòa chạy đến nước J, Bạch tiên sinh là người biết đến đầu tiên. Buồn cười là, Bạch Ân lại nghe được tin Trịnh Hòa xuống sân bay từ một cảnh sát xa lạ. “Cậu ấy sao thế?” Bạch tiên sinh hỏi. “Cậu Trịnh ngất xỉu trong phòng cảnh sát XX ở nước J, hiện đang trên đường tới bệnh viện XX.” Bạch Ân: “…” Ông không kìm lòng được, nhìn đồng hồ. Từ lúc Trịnh Hòa xuống máy bay đến giờ, chưa đầy 30 phút, sao đã từ sân bay chuyển tới phòng cảnh sát rồi còn tiếp tục đánh sang chiến trường bệnh viện?
|
CHƯƠNG 127.
Trần Minh kiên quyết phản đối Bạch Ân tới viện thăm Trịnh Hòa. Bạch Ân hừ lạnh. “Sao tôi phải nghe lời cậu? Tránh ra.” Sau đó, Bạch Ân bị ép uống một đống thuốc, bị hộ tống lên xe như gấu trúc được bảo vệ. Suốt dọc đường đi, sắc mặt Bạch Ân vẫn rất bình tĩnh, Trần Minh còn định khuyên tiếp thì bị Kiệt Tử kéo sang một xe khác. Đa phần thì, Bạch Ân là người luôn muốn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, ông không chấp nhận được việc người khác nghi ngờ suy nghĩ của mình, chứ nói chi là phản bác. Phòng bệnh của Trịnh Hòa ở lầu bốn, ông vừa bước tới cửa, cô y tá từ phía trong bước ra, thấy Bạch tiên sinh, sợ tới mức suýt hô lên. Bạch Ân ‘suỵt’ một tiếng, lách qua cô y tá, tới bên giường của Trịnh Hòa. Không hiểu vì sao, hàng lông mày của Trịnh Hòa nhăn lại, Bạch Ân vén sợi tóc thấm mồ hôi trên trán Trịnh Hòa sang một bên, ánh mắt thâm thúy. Bạch Ân muốn chất vấn Trịnh Hòa, sao lại tới nước J đúng lúc ông đang trong tình trạng thế này. Nhưng ông biết, Trịnh Hòa không nghĩ được đến thế, thậm chí, cậu ấy cũng không biết bệnh tình của mình. Cho dù vậy, trái tim Bạch Ân vẫn đập rộn ràng. Bạch Ân không biết vì sao tim mình lại đập nhanh thế, dồn dập như muốn vọt ra khỏi cổ họng, cảm giác này quá đỗi xa lạ đối với ông. Chẳng nhẽ…. Là giận ? Bạch Ân chẳng biết.
|
CHƯƠNG 128.
Từ lúc tỉnh lại, Bạch Ân vẫn cố làm ra vẻ bình thường, thực ra, đầu ông rất đau, dạ dày cũng quặn lại. Thế giới trong mắt ông thực nhỏ hẹp. Nhưng Bạch Ân biết, xung quanh ông trống rỗng. Tùy tay rút xuống một quyển sách đã từng đọc trên giá, Bạch Ân giở đến mục lục, nhìn tiêu đề và nhớ lại. Trí nhớ ông rất tốt, không đến nỗi nhìn qua là nhớ, nhưng chỉ cần từng đọc nó, ngẫm lại một lúc là mọi thứ sẽ hiện ra. Mọi người đều đứng ngoài cửa, nơi này chỉ có một Trịnh Hòa đang hôn mê. Rốt cục, Bạch Ân cũng được thả lỏng. Ông nhìn gương mặt Trịnh Hòa, thực ra, đối với cậu, ông cũng không để bụng lắm. Chỉ là một người làm bạn bên ông lúc cô đơn thôi, không đáng gì, nhưng lại cần một người như thế. Người đó có thể là Trịnh Hòa, cũng có thể là người khác, túm bừa bất cứ kẻ nào trên đường cũng được. Bạch Ân từng nghĩ, đợi thêm vài năm nữa, ông ngán cậu, hai người chia tay trong yên bình. Ông sẽ trải đường cho Trịnh Hòa, con đường đó sẽ tốt hơn cái cậu A Vinh trước kia rất nhiều. Bởi ông cảm giác được, Trịnh Hòa thực sự tốt với ông, tốt đến thái quá. Lần nào cũng thế, mỗi khi ông muốn có một nơi để dừng chân nghỉ ngơi, Trịnh Hòa sẽ xuất hiện. Là số phận, hay là….. ? Bạch Ân chợt nhớ tới tập phương án trị liệu trên bàn. Tìm ai bây giờ? Có thể tin tưởng Trịnh Hòa sao?
|