Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngốc Nghếch Đáng Yêu
|
|
CHƯƠNG 210.
Trịnh Hòa núp sau sa lông, rụt cổ, nấu cháo điện thoại với Đào Tiệp. Đào Tiệp đang quay một bộ phim thần tượng, đóng vai nữ chính. Trước máy quay cô điềm tĩnh, đáng yêu, sau máy quay, cô thô lỗ chẳng khác gì đàn ông. Lúc này, cô đang than vãn với Trịnh Hòa những hành vi không thể nào chịu nổi của vị kim chủ trung niên không biết số bao nhiêu của mình. “Anh xem thế này có được không? Tối qua, chỉ vì tối nay tôi sẽ gọi điện cho ông ta mà dám cúp máy lúc tôi chưa nói xong! Tôi khó chịu lắm đấy. Gần năm mươi tuổi đầu rồi, không ga lăng lịch sự gì hết. Còn nữa này, có lần tôi đi chụp ngoại cảnh, cởi quần áo hơi nhiều một chút thôi, thế mà ông ta đòi nhiếp ảnh gia xóa hết số ảnh đã chụp.” Trịnh Hòa cảm thấy mấy hành động đó có sao đâu, ngược lại, cậu còn cảm thấy, người đàn ông đó thực thích Đào Tiệp, liền khuyên: “Có một số việc không thể hiểu hết nếu chỉ nhìn mặt ngoài, đúng không? Cô cứ tiếp xúc xem, khéo người đó thực ra lại rất tốt ấy chứ.” Đào Tiệp nói: “Tôi biết ông ta rất tốt với tôi, nhưng tôi không chịu nổi chuyện ông ta làm nũng với tôi! Làm nũng đó, tiểu Hòa Hòa, anh gặp một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi khóc lóc om sòm, lăn lộn chỉ để không cho anh đi chưa?” Trịnh Hòa quay đầu lại, yêu lặng nhìn Bạch tiên sinh đang nằm trên lưng Husky phơi nắng ở đại sảng bên kia, nói: “Rồi, thích lắm….” Đào Tiệp: “…” Đào Tiệp hỏi rất nghiêm túc: “Trịnh Hòa, anh là biến thái sao?” Trịnh Hòa suy nghĩ một chút, nói: “Không biết, nhưng tôi thấy mình rất bình thường, chắc là không phải.” Đào Tiệp nói: “Đa số biến thái đều không biết mình biến thái, tôi hỏi anh, anh và Bạch tiên sinh thế nào?” Trịnh Hòa che mặt: “Đừng hỏi .” Đào Tiệp lo lắng: “Sao thế? Chẳng nhẽ anh nhìn thấy thứ gì không nên xem, Bạch tiên sinh muốn giết người diệt khẩu?” Trịnh Hòa ngạc nhiên: “Cô nghĩ cái gì thế? Đóng phim đến độ tâm thần phân liệt? Hoang tưởng là dễ lão hóa đó nha.” Đào Tiệp tức giận nói: “Đừng cợt nhả với tôi, rốt cuộc hai người như thế nào, nói đi, tôi tham mưu cho, chứ ngốc như anh, khéo bị bán còn giúp người ta đếm tiền ấy chứ.” Trịnh Hòa xoay xoay mông, để mình tựa vào sa lông phía sau. Cậu không rõ vì sao Đào Tiệp lại có vẻ rất không thích Bạch tiên sinh, rõ ràng là nhờ cô, nên Trịnh Hòa mới biết ông mà. Cậu nói: “Ông ấy đối xử với tôi tốt lắm, cô cứ yên tâm 200% đi. Tôi cảm thấy ông ấy không đáng sợ như mọi người vẫn nói, mấy chuyện đó là bịa hết đúng không? Bạch tiên sinh dịu dàng lắm, cũng đáng tin cậy, còn….he he, rất trẻ con, đêm qua, tôi thuận miệng nói với ông ấy rằng, muốn được một người đánh thức bằng một nụ hôn vào buổi sáng, sau đó sáng nay, ông làm thế thật. Tôi vốn đã quên, lúc đó chỉ tiện miệng nói thôi, nào ngờ người ta vẫn nhớ. Vậy nên sáng nay ấy, thấy hạnh phúc lắm.” Đào Tiệp ‘hừ’ một tiếng: “Khoe tình tứ là chóng chết lắm đấy.” “Chuyện đó sao tính khoe tình tứ được, ” Trịnh Hòa không đồng tình, nói: “Còn nhiều việc khác tôi không nói với cô mà. Khí quản của tôi không được tốt lắm, hễ giao mùa là lại khó chịu, mấy hôm nay, tôi nhận ra, ở tủ đầu giường luôn đặt một ly nước. Tôi thấy kỳ, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, ho khó chịu quá, uống một hơi rồi ngủ được tiếp. Mấy hôm trước tôi có nhắc đến chuyện này với Bạch tiên sinh, cô biết ông ấy nói gì sao?” Trịnh Hòa hắng giọng một cái, giả cái giọng bình tĩnh, mượt mà, trầm ấm của Bạch Ân: “Chẳng phải cổ họng em khó chịu sao? Tôi tiện tay rót chén nước cho em thôi, uống đi, không có độc đâu.” Chỉ cần qua sóng điện thoại, Đào Tiệp cũng có thể thấy được bong bóng hồng bay phấp phới xung quanh Trịnh Hòa, sau đó, ‘bốp bốp’ mấy cái, bong bóng vỡ, thứ nước tởm lợm, sến súa, buồn ói bắn lên người cô, khiến cô nổi hết da gà da vịt.
|
CHƯƠNG 211.
Bạch Ân nằm trên mặt cỏ chợp mắt. Trên núi nhiều sương, Trịnh Hòa sợ chúng khiến áo Bạch Ân ướt nên trải một tấm bạt nhựa cho ông. Trịnh Hòa đi chân trần bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Ân, ôm Husky đang ngoáy đuôi vào lòng. Husky tỏ ra khó chịu “ẳng” một tiếng, nó nhấc mí mắt lên, thấy là Trịnh Hòa liền ngáp một cái rồi ngủ tiếp. “Gọi điện xong rồi?” Bạch Ân hỏi. “Vâng, ” Trịnh Hòa nói: “Tám linh *** thôi, em cũng chẳng hiểu sao lại có thể nói chuyện với Đào Tiệp hơn 20 phút, dùng dằng lâu thế đấy.” Sự thực là, Đào Tiệp than vãn, càu nhàu trong 3 phút đầu, 17 phút còn lại, Trịnh Hòa thao thao bất tuyệt rằng Bạch Ân tốt thế này lắm, tốt thế kia lắm, tốt đến độ trên thế giới này không ai tốt bằng, đời trước cậu phải cứu cả vũ trụ thì kiếp này mới gặp được ông. Chẳng khác gì fan cuồng cả. Đào Tiệp nghe mà ê cả răng. Cô kiên trì theo chân lý: không tin bất cứ lời nào của Trịnh Hòa, sau đó nghiêm túc cúp máy, còn tháo luôn pin ra. Trịnh Hòa bị cúp máy, gọi lại, thấy không liên lạc được mới lưu luyến buông điện thoại xuống, chạy tới chỗ Bạch tiên sinh để được an ủi. “Dù gì cũng là bạn em mà, bỏ qua được thì bỏ đi.” Bạch tiên sinh mỉm cười, ông nhớ rõ cái cô nghệ sĩ Đào Tiệp này, trước từng có qua lại với Vương Thư Hoa, dường như mạng lưới quan hệ rất phức tạp. Ông không thích loại phụ nữ đó lắm, trước đây, khi Tang Bắc đưa thông tin Trịnh Hòa có quen biết cô ta cho mình, từng hỏi: “Có cần phải nhắc nhở cậu Trịnh chút không?” Bạch Ân cảm thấy không cần thiết, ông không thích thay đổi Trịnh Hòa của hiện tại. May mà Đào Tiệp cũng biết điều, lúc xếp vai chính trong “Xuân Kiếp” cho Trịnh Hòa, ông cũng tiện tay cho cô vai nữ chính trong “Ve mùa hạ”. Coi như là quà đáp lễ cho việc có công tác hợp mình và em ấy. Trịnh Hòa cười, nằm bên cạnh Bạch Ân, Bạch Ân đưa tay ra ôm lấy cậu, hai người dính lấy nhau. Husky bị hai người đè lên, khó chịu chạy đi, ở bên cạnh kêu ‘ăng ăng ngoa ngoa ngoa’ không ngừng, sau đó, nó bị Bạch Ân kéo chân sau, ném vào trong hàng rào. Thấy hành động của Bạch Ân, Trịnh Hòa đột nhiên hỏi: “Bạch tiên sinh, em cảm thấy hình như ngài đỡ hơn nhiều.” “Thế sao?” Bạch Ân cười ha một tiếng, nụ cười rất giả. Ông chỉ là đang cố kiềm chế mình thôi. Dục vọng sắp bao phủ lấy ông rồi.
|
CHƯƠNG 212.
Ánh đèn mờ ảo. Đường cong tuyệt đẹp từ tấm lưng săn chắc của người đàn ông. Cậu thanh niên với mái tóc quăn nâu bị một bàn tay che kín miệng, đôi mắt ửng hồng, nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt cùng với bàn tay đang che miệng cậu. “Ưm…ưm…” Cậu muốn giãy dụa, nhưng hai tay đã bị còng lại, gắn chặt ở đầu giường, da sớt xát, xanh tím, còn có dấu vết như bị nhiễm trùng nhẹ. “Bảo bối, em nâng lên hơn một chút.” Người đàn ông đè trên người cậu có cơ thể săn chắc, ông ngăn mọi hành động của cậu lại, gẩy gẩy hạt đậu nâu nhỏ trên ngực cậu, cúi xuống, nhẹ nhàng cắn, mút. “Để tôi khiến em có thai, được không? Chỗ này sẽ có sữa để uống.” Người đàn ông nói. Cậu thanh niên không nói gì, ánh mắt lộ vẻ cầu xin. “Em thực đáng yêu.” Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt cong lên như gặp chuyện gì thú vị lắm. Ông sờ sờ bụng cậu, hỏi: “Tôi phải làm sao để em có thai đây? Nước C có câu ngạn ngữ: cần cù bù thông minh, có phải ông trời nghĩ tôi chưa đủ ‘cần cù’ không?” Người thanh niên bị sợ đến nín thở, bụng cậu hóp lại, người đàn ông nhận ra hành động đó của cậu, bàn tay chậm rãi đè xuống. Cậu đau quá, đá không ngừng, nhưng bởi người đàn ông ngồi trên người cậu, nơi duy nhất có thể cử động là hai chân, nước mắt không ngừng chảy ra, người đàn ông chậm rãi đưa tay, thất vọng nói: “Tôi không sờ thấy tử cung của em.” Nói xong, ông lấy KY ở bên cạnh, xoa cẩn thận lên tay, đặt chân của người thanh niên lên vai, tách mông ra, định chen vào. Cậu thanh niên bị dọa tới độ sắp điên rồi. Chút lương tâm còn sót lại nổi lên, ông buông lỏng bàn tay che miệng cậu ra. Cậu thanh niên cầu xin: “Đừng mà, em là nam, không có thứ đó.” “Em có.” Người đàn ông nói: “Em sẽ sinh con cho tôi, đợi tôi hết bệnh rồi, em ở nhà dạy dỗ con của chúng ta, em có thể cùng ăn trưa, xem TV với nó, trên TV có thể có bộ phim em tham gia, sau đó, đợi đến lúc tôi về nhà, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Ánh mắt cậu trở nên mê mang: “Tuy em cũng thấy tương lai đó rất tươi sáng….nhưng mà, em là đàn ông nha….” Người đàn ông thì thầm bên tai cậu: “Không sao, chỉ cần sinh cho tôi một đứa con, chúng ta có thể bên nhau mãi mãi.” “Bên nhau mãi mãi sao?” Cậu thanh niên dán môi mình vào môi ông. “Sẽ…chúng ta sẽ.”
|
CHƯƠNG 213.
Bạch Ân kéo tấm rèm. Nương ánh trăng, ông đổ nước thuốc ra, cẩn thận tẩm vào bông, lau lên cổ Trịnh Hòa. Trịnh Hòa ngủ say sưa, khóe miệng có vết nứt, cậu muốn há miệng thở mà lại đau chết người. Bạch Ân vội khép miệng cậu lại, nhẹ nhàng bôi thuốc giảm đau, rồi mới buông tay. Ông kéo chiếc chăn phủ trên người Trịnh Hòa xuống, dưới ánh trăng, ông lờ mờ thấy một vài viết thương nhỏ cùng với vệt xanh tím như bị ngược đãi, ông cố gắng nhớ kỹ hình ảnh này, rồi mới bôi thuốc. Ông thở rất khẽ, sợ sẽ đánh thức người mình muốn bảo vệ này. Ông cứ ngỡ đây là một giấc mộng. Trong mộng, ông và Trịnh Hòa ăn cơm trưa, sau đó, hai người cùng nhau vui cười như mọi ngày, sau đó, ông nói ông mệt, Trịnh Hòa dìu ông lên lầu, ông lại chụp khăn tẩm thuốc mê lên mặt cậu. Ông cởi sạch quần áo của cậu, cột cậu vào giường, lấy điện thoại di dộng, chụp những tấm ảnh kinh khủng. Ông ôm cậu, lặp đi lặp lại câu: “Tôi yêu em”. Trịnh Hòa tỉnh, tuy cậu thực sợ hãi nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, làm dịu lại người đàn ông đang không khống chế được cảm xúc trước mặt mình. Sau đó, Bạch Ân bắt đầu thương tổn Trịnh Hòa như phát điên, điên cuồng khát cầu cậu, điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình trên thân thể cậu. Ông cứ ngỡ đó là một giấc mộng đẹp, nhưng sau khi tỉnh lại, nhìn Trịnh Hòa như hấp hối nằm cạnh mình, mộng đẹp vỡ tan, hiện thực còn đáng sợ hơn cả ác mộng. Bạch Ân cũng không biết mình để Trịnh Hòa đi vào lòng mình từ bao giờ, ông vốn chỉ coi cậu là bạn giường, cô đơn quá lâu khiến ông cần một người bên cạnh, chính Trịnh Hòa đã khiến khái niệm ‘ai cũng được’ trở nên độc nhất vô nhị. Ông nghĩ, khi mình hết bệnh rồi, sẽ chấm dứt mối quan hệ này, đầu tư cho Trịnh Hòa, giúp cậu tìm được một đoàn làm phim tốt, dốc toàn lực để giúp người thanh niên đã cứu vớt mình một lần đó. Nhưng giờ, ông lại làm hại cậu. Trịnh Hòa tốt như thế, ở bên cạnh ông, sớm muộn rồi sẽ xảy ra chuyện, việc hôm nay chỉ là một sự cảnh cáo mà thôi. Phải buông tay thôi.
|
CHƯƠNG 214.
Tóm lại, dù Bạch Ân có rối rắm vụ mình làm tổn thương Trịnh Hòa đến đâu, thì hiện giờ, việc duy nhất ông có thể làm đó là đợi Trịnh Hòa tỉnh lại, sau đó — “Bảo bối, em tỉnh rồi thì mở mắt ra, được không?” Bạch Ân thì thầm bên tai Trịnh Hòa. “Hừ.” Trịnh Hòa lên mặt, xoay lưng về phía ông. “Tôi sai rồi mà, thực xin lỗi, em đừng giận nữa nhé? Tôi bôi thuốc cho em.” Bạch Ân nói. Trịnh Hòa ngồi dậy, chìa hai cánh tay cho Bạch Ân nhìn, cương quyết nói: “Ông biết mình sai chỗ nào sao?” Bạch Ân đau lòng sờ sờ vết thương trên cổ tay Trịnh Hòa, giọng điệu rất nghiêm trọng: “Tôi khiến em bị thương.” “Không phải chuyện đó!” Trịnh Hòa nói: “Em từng tìm hiểu trên mạng rồi, người ta lúc chơi….” mặt cậu đỏ bừng: “Chơi mấy trò tình – thú này sẽ dùng khăn hoặc còng nhựa, như thế sẽ không làm rách da, nhưng đến mấy kiến thức căn bản đó ông cũng không biết, sao ông không học chứ?” “Tôi sai rồi mà, bảo bối, thực xin lỗi, lần sau tôi không thế nữa.” Nếu còn có lần sau. Ánh mắt Bạch Ân đầy đau thương, ông cầm chặt tay Trịnh Hòa trong tay mình, hôn lên, không ngừng nỉ non: “Thực xin lỗi….” “Được rồi, ông không cố ý mà, em cũng không sao, ” Trịnh Hòa vỗ vỗ đầu Bạch Ân: “Ông thấy thế nào? Đầu còn đau không?” “Tôi không sao, em không cần lại…” Bạch Ân không nói được nữa. “Lại gì?” Trịnh Hòa hỏi. Lại tốt với tôi như thế. Bạch Ân muốn nói ra, nhưng không thể phát thành lời. Trịnh Hòa duỗi lưng, đứng dậy mở cửa sổ, nói: “Không khí trên núi thích thật đấy, buổi tối còn thấy được sao.” Bạch Ân nói: “Đúng thế, tối hôm trước còn có sao băng.” Trịnh Hòa nhíu mày, hỏi: “Sao băng? Sao em không thấy? “Lúc đó em đang ngủ.” Trịnh Hòa đi lại gần Bạch Ân, lấy hộp thuốc ngủ ở tủ đầu giường ra, đếm tỉ mỉ từng viên, từng viên một, bỗng dưng, cậu nổi giận: “Nói cho em biết, mấy hôm rồi ông không ngủ?” Bạch Ân ngẩn ra, ánh mắt bất giác liếc sang chỗ khác, lý do vốn viện cớ sẳn bỗng trở nên gượng gạo: “Mấy hôm nay tôi ngủ ngon, không cần thuốc.” “Đừng lừa em!” Trịnh Hòa nói: “Vậy sao ông biết tối đến có sao băng? Bạch tiên sinh, xin ông đấy, nói thật với em đi, được không?” Bạch Ân day day huyệt Thái Dương, mấy hôm nay, ông thường mơ tới một số thứ chính ông cũng không muốn nghĩ tới, điều này khiến ông khủng hoảng, sợ không cẩn thận, khi mình tĩnh lại, giấc mơ sẽ thành hiện thực — giống như tối qua. “Đừng nói về chuyện này nữa, được không.” Bạch Ân xoay mặt đi, mãi lâu sau, ông mới cố gắng khiến giọng nói của mình nghe có vẻ không run rẩy: “Chút nữa….tôi bảo Tang Bắc đưa em xuống núi.” Trịnh Hòa quỳ gối bên giường, nhìn Bạch Ân hỏi: “Ông muốn mua gì? Viết danh sách ra cho em.” “Tôi không muốn mua đồ.” Bạch Ân không rõ, sao Trịnh Hòa lại nói thế. “Không mua đồ, ông bảo em xuống núi làm gì? Chuyện khác có thể bảo người khác làm mà.” Trịnh Hòa không hài lòng: “Giờ ông có thể ở một mình sao, ông phải quan tâm tới bản thân hơn chứ, đừng để em lo lắng.” Bạch Ân cười khổ: “Ý của tôi là, em có thể đi được rồi.” “Em đi làm gì? Ông hết bệnh rồi sao mà dám nói thế.” Trịnh Hòa giơ cánh tay của mình lên, vênh váo tự đắc nói: “Chứng cứ đây.” “Bảo bối, ” Bạch Ân khiến Trịnh Hòa nhìn thẳng vào mình, nói: “Tôi đang nói với em một chuyện rất quan trọng, em không thể ở bên cạnh tôi nữa, tôi cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.” Trịnh Hòa thực khinh bỉ câu nói đó của Bạch Ân: “Giờ mới muốn tốt cho em, lúc trước còn mặt dày đòi bao dưỡng em làm gì? Lúc ấy em đã có việc chính thức rồi đó.” “Nhưng giờ tôi….” Trịnh Hòa che miệng Bạch Ân lại, nhìn thẳng vào mắt ông, gằn từng tiếng: “Giờ muốn buông tay, không có cửa đâu! Bạch Ân, ông nhớ kỹ cho em!”
|