Độc Gia Chuyên Sủng
|
|
234: Nồng đậm ấm áp cùng trầm mặc đối lập
Tạ Hoài nghe lời nói vô cùng kiên định của Khúc An, toàn bộ tâm tư lập tức dại ra. Qua vài giây sau, mới lấy lại tinh thần, lập tức tránh khỏi tay Khúc An, ánh mắt híp lại mang theo một tia u quang, lẳng lặng nhìn Khúc An gần trong gang tấc, qua một hồi lâu, mới cười ha ha “Lần đầu tiên có người dám nói với ta như vậy. Đáng tiếc, ta bây giờ đối với ngươi không có hứng thú.” Nói rồi, Tạ Hoài đẩy Khúc An ra, sải bước hướng về cửa phòng đi đến. Y thế nào cũng sẽ không thừa nhận, chính mình này là đang trốn tránh. Y nói không rõ được cảm giác trong nội tâm mình, chỉ cảm thấy khi nhìn Khúc An, trái tim của y, rất loạn rất loạn……
‘Ầm’ một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị hung hăng đóng lại, Khúc An đứng ở phía sau Tạ Hoài, ánh mắt như trước lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. Môi mỏng hé mở, từng chữ từng chữ, chữ chữ rõ ràng mềm nhẹ “Ta nói rồi, ta sẽ không lại để cho ngươi đi đâu hết!”
“Ngươi……” Tạ Hoài xoay người nhìn Khúc An, tay đặt ở hai bên, không tự chủ nắm chặt nắm đấm. Sắc mặt nhất thời cực kỳ âm trầm.
“Tạ Hoài, ban đầu là ngươi chữ chữ cam đoan. Ta mới từ bỏ gia đình cùng sự nghiệp của ta, cùng ngươi đi vào con đường không thể quay đầu lại này.” Khúc An cũng không sợ gương mặt âm trầm của Tạ Hoài, ánh mắt lẳng lặng nhìn y, vẫn như trước dùng giọng điệu không nhanh không chậm, chậm rãi nói.
“Ta xem ngươi bệnh cũng không nhẹ.” Tạ Hoài nghe Khúc An nói, cảm giác mình đầu có chút hơi đau. Hắn vẫn như cũ cố nén, làm bộ không có bất kỳ chuyện gì, khinh miệt liếc mắt nhìn Khúc An. Nội tâm nhưng là binh hoang mã loạn mê man.
“Ha ha……” Nghe Tạ Hoài nói, Khúc An nở nụ cười, anh cười rất đẹp, mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, đôi đồng tử đen kịt sáng lấp lánh, ướt át giống như vừa được gột rửa, quyến rũ vội hiện ra. Cũng không phải loại liêu nhân phong tình, mà là, nhìn một chút cũng cảm giác nội tâm một trận mỹ lệ.
Tạ Hoài theo bản năng không dám nhìn nụ cười của Khúc An, tầm mắt của y hơi rũ xuống, dừng ở trên mũi Khúc An. Bên tai lại vang lên từng trận cười khẽ của Khúc An, dường như là một cơn gió nhẹ trong trận chiến, thổi bay làm khắp nơi bừa bộn, thổi tan từng trận khói thuốc súng, lưu lại đều là đau xót không thể thổi đi. Nghe nghe, trong tâm Tạ Hoài nổi lên một trận cảm giác nóng nảy không nói ra được, y sờ môi, nửa ngày mới ói ra hai chữ “Đồ điên.” Dứt lời, liền chuẩn bị đưa tay ra mở cửa, lại phát hiện cửa này đã bị khóa chặt, làm sao cũng không mở ra được.
“Ta biết ngươi sẽ đến. Cho nên, ta từ rất sớm đã chuẩn bị.” Thanh âm Khúc An nhẹ nhàng, ánh mắt mang ý cười tủm tỉm nhìn Tạ Hoài. Nụ cười kia, đẹp đến kinh người.
Tạ Hoài phẫn nộ quay người, lại không đoán trước được, đập vào mắt là nụ cười khuynh thế của Khúc An, trong nháy mắt si ngốc sững sờ. Trong đầu có cái gì đó nhanh chóng thoáng hiện. Tạ Hoài trực giác chính mình nên rời đi nơi này, rời đi người trước mắt này, nhưng là, y bước không ra nổi hai chân của chính mình.
“Tạ Hoài, biết ta tìm ngươi đã bao lâu không?” Khúc An thu lại nụ cười của bản thân, ánh mắt điềm tĩnh thật giống như đang nhớ lại cái gì đó.
“Khúc An, chúng ta quen biết?” Cho đến lúc này, Tạ Hoài mới nhìn thẳng vào vấn đề này. Y hiện tại, đã không muốn chạy trốn nữa, y muốn biết y cùng người này đến cùng từng có quan hệ gì. Tại sao, sau khi gặp, chính mình lại biến đổi đến cổ quái như vậy.
“Ừm. Quen.” Khúc An gật đầu cười, một nụ cười nhạt phi thường bình tĩnh, mang theo một loại ý tứ hàm xúc thanh nhàn không nói ra được. “Chúng ta quen biết đã lâu rồi.” Bên trong giọng điệu này không có chút quái lạ nào như vừa nãy, trở nên vô cùng bình thường.
“Bao lâu?” Tạ Hoài thuận miệng liền tiếp hỏi, trong lòng cũng rất là buồn bực, không thể, nếu quả thật là cực kỳ lâu, tại sao chính mình không có bất kỳ ấn tượng nào? Chỉ là, Khúc An cũng không giống như là đang nói dối, trong chuyện này hẳn là đã xảy ra vấn đề gì đoa?
“Ân, để ta nghĩ xem.” Khúc An khẽ cúi thấp đầu, tựa hồ là đang suy tư. Qua thật lâu mới ngẩng đầu lên, vẫn như trước cười tủm tỉm nhìn Tạ Hoài “Một nửa của thiên trường địa cửu.”
Nghe lời này, Tạ Hoài lập tức nhíu mặt mày. Tên này trả lời kiểu gì vậy? “Nói rõ ràng chút.”
“Bởi vì.” Khúc An tựa hồ biết Tạ Hoài sẽ hỏi, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần, nói hai chữ, sau đó dừng lại một chút, đôi mắt lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Tạ Hoài “Việc này, thật sự không có cách nào nói rõ ràng.”
Tạ Hoài nghe, chân mày nhíu chặt hơn. Đáy mắt chợt lóe âm trầm “Ta không rảnh nói đùa với ngươi.”
“Ta đang nói chuyện rất nghiêm túc.” Khúc An thẳng thẳng bờ vai của chính mình, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Tạ Hoài trầm mặc, sau đó, trực tiếp lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho thuộc hạ ở phía ngoài, đến đem cái cửa này phá ra. Cùng cái người điên này cùng nhau, y sẽ nổi điên.
“Cầu ngoại viện?” Khúc An đưa tay ra thừa dịp Tạ Hoài không chú ý, đưa điện thoại di động cướp vào trong tay, mạn bất kinh tâm thưởng thức.
“Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?” Tạ Hoài cũng không đi giựt lại điện thoại di động, chỉ là trầm giọng hỏi Khúc An.
“Không có gì, ta chỉ là muốn tìm ngươi, đến tiếp tục thiên trường địa cửu chúng ta chưa đi xong.” Khúc An cười đến mặt mày cong cong, nhếch miệng lên, gương mặt tái nhợt bị ánh đèn chiếu lên, đẹp đến có chút mộng ảo.
Tạ Hoài mím môi không nói gì, y hiện tại đã xác định người này chính là một người điên.
“Ngươi yên tâm. Sau khi xong, ta sẽ cùng ngươi một đao cắt đứt. Từ đây, lộ đường về cầu về cầu” Khúc An đưa điện thoại di động ném cho Tạ Hoài, cười quay người rời đi, trong con ngươi sáng ngời chợt lóe tia sáng lấm ta lấm tấm, trong đầu thoáng hiện. Những ngày kia bọn họ ở chung với nhau, nhiều khó khăn như vậy bọn họ đều dắt tay nhau đi qua, bọn họ, kiên trì lâu như vậy, rốt cục, bại bởi một cái địa cửu thiên trường…… Là tình yêu quá đẹp, mê mắt của anh, quên mất bọn họ vốn không có thiên trường địa cửu. Cũng được, ngươi trả lại ta 961 ngày, hai lần 961 gộp lại, có tính là một thiên trường địa cửu hay không?
Tạ Hoài đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Khúc An càng đi càng xa. Trong đầu vẫn ở chỗ cũ quanh quẩn lời của anh: Không có gì, ta chỉ là muốn tìm ngươi, đến tiếp tục thiên trường địa cửu chúng ta chưa đi xong……
……
“Tiểu Cửu, để em xem một chút thân thể của anh thế nào rồi.” Nam Cung Kỳ lập tức buông lỏng tay đang nắm chặt Nam Cung Cửu ra, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới thân thể của hắn. “Làm sao lại bị thương nặng như vậy?”
“Không có chuyện gì, hiện tại hết thảy đều đã là quá khứ.” Nam Cung Cửu nắm chặt tay Nam Cung Kỳ, đem anh ôm vào trong ngực “Kỳ, sau này sẽ không người nào có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ.”
“Tiểu Cửu, em, em còn chưa cùng người trong nhà nói chuyện.” Nam Cung Kỳ có chút chần chờ lên tiếng.
“Không sao, chờ tôi chữa khỏi vết thương, chúng ta cùng trở lại. Sau đó, nói rõ với người thân, nếu như bọn họ không tiếp thụ được, Kỳ cũng không cần sợ, tôi có rất nhiều tiền, đầy đủ cho chúng ta đi một nơi khác sống một cuộc sống nhàn nhã.” Nam Cung Cửu nhìn tay nắm chặt của hai người, trong lòng tràn đầy toàn bộ đều là ngọt ngào. Thời khắc này, cảm giác tất cả khổ cực đều đáng giá.
“Tiền của anh……” Nam Cung Kỳ ngước mắt nhìn Nam Cung Cửu, khắp khuôn mặt là nghi ngờ, Tiểu Cửu, thật giống có rất nhiều chuyện……
“Em đừng nóng giận, tôi chậm rãi nói cho em biết.” Nam Cung Cửu đối Nam Cung Kỳ cười cười. Sau đó, chậm rãi nói ra tất cả mọi chuyện của bản thân ở nước Pháp. Đương nhiên, hắn cũng không nói gì mình là trùng sinh, hắn sợ rằng, Kỳ còn chưa có tiếp thu được…… Cái này nguy hiểm, hắn không thể đánh cược. Hắn cũng không đánh cuộc được……
Thời gian trôi qua một tiếng, Nam Cung Cửu mới dần dần kể xong. Nam Cung Kỳ đã sớm bị khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, đầy đủ ngốc trệ một phút mới tỉnh táo lại, đôi môi run rẩy, lại nói không ra bất kỳ cái gì, chỉ có nước mắt từ khóe mắt lách tách rơi xuống. Cảm giác trong lòng không có cách nào dùng lời nói để diễn tả……
“Hết thảy đều đã trôi qua, Kỳ, hiện tại chúng ta rốt cục có thể ở cùng một chỗ.” Nam Cung Cửu cúi đầu, hôn lên khóe mắt Nam Cung Kỳ. Mặn mặn, mang chút ấm áp. Nhưng là hắn rất vui vẻ.
“Tiểu Cửu.” Nam Cung Kỳ chớp chớp con mắt của chính mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu, đáy mắt lập loè ánh sáng kiên định “Đời này, em sẽ tận hết khả năng làm cho anh hạnh phúc!” Anh vì em làm nhiều như vậy, điều duy nhất em có thể làm chính là cho anh tất cả hạnh phúc cùng vui sướng.
Nam Cung Cửu nghe lời nói này, cảm giác con mắt của chính mình có chút toả nhiệt. Tim trướng trướng tất cả đều là cảm giác ấm áp, tâm tư vào đúng lúc này dại ra, đầu óc lặp lại quanh quẩn âm thanh của Nam Cung Kỳ. Đời này, em sẽ tận hết khả năng làm cho anh hạnh phúc!
Đợi lâu như vậy, hắn rốt cục chờ được rồi. Thật lâu Nam Cung Cửu mới hoàn hồn, thầm nhủ trong lòng. Đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ gần trong gang tấc, âm thanh có chút nghẹn lại. “Được!”
PS: 3c sau là lời tác giả và Hoài × Ân. nhưng tui chỉ làm Hoài × Ân thôi nhá. lời tác giả các nàng tự hiểu nhiaaaaa
|
235: Bảo bảo ký 1
Quý Hào chết, con trai của hắn được Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hai người anh trai cùng cha khác mẹ nuôi nấng, Quý phụ đặt tên là Quý Hạo Thiên.
Thời điểm Quý Hạo Thiên đến ở trong nhà Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, đã một tuổi rưỡi gần hai tuổi. Quý phụ nói muốn Quý Tiêu Dương hảo hảo giáo dục Quý Hạo Thiên, chờ Quý Hạo Thiên có thể công ty quản lý, hai người bọn họ mới có thể hoàn toàn buông tay đi qua du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã sinh hoạt.
Thời điểm nhìn thấy Quý Hạo Thiên xinh đẹp giống như một búp bê tinh xảo, đôi mắt Quý Thần Quang toả sáng, vui mừng ôm lấy Quý Hạo Thiên, ở trên gương mặt béo ị của nó hung hăng hôn một cái.
Quý Tiêu Dương ở một bên nhìn lông mày hơi nhíu lại, ý vị thâm trường hô một câu “Thần Thần……” Âm thanh ôn nhu mà kéo dài.
Nghe vậy, Quý Thần Quang bất thình lình cảm giác trên lưng có điểm điểm lạnh cả người, trong lòng mơ hồ biết tiếng gọi này này của anh hai đại biểu cái gì, ngẩng đầu đối Quý Tiêu Dương nở nụ cười “Anh hai.” Thanh âm mềm mại nhu nhu có chút ý lấy lòng, không dấu vết đem Tiểu Hạo Thiên một lần nữa bỏ vào trong xe trẻ em.
“Ừm. Lại đây.” Quý Tiêu Dương đối Quý Thần Quang giơ giơ tay lên.
Quý Thần Quang hơi hơi chần chờ một chút, sau đó, mài mài xẹt xẹt ngồi xuống bên người Quý Tiêu Dương “Anh hai.” Lập tức cười tươi như hoa, ở trên miệng Quý Tiêu Dương hôn một cái.
“Mẹ…… Nha……” Không chờ Quý Tiêu Dương nói chuyện, Tiểu Hạo Thiên bị bỏ quên ở một bên không cam lòng vẫy vẫy đôi tay nhỏ bụ bẫm, thịt đô đô muốn nói lại thôi, mồm miệng ngọng nghịu nói không rõ. Theo động tác nói chuyện, khóe miệng không khống chế được chảy ra nước dãi sáng lấp lánh.
Quý Tiêu Dương hai tay ôm chặt lấy Quý Thần Quang, khóe mắt liếc Tiểu Hạo Thiên một cái, đáy mắt chợt lóe ý cười giảo hoạt, cúi đầu ở trên môi Quý Thần Quang hung hăng hôn một cái “Sau này không cho loạn hôn người khác.”
“Ừm. Sẽ không.” Quý Thần Quang gật đầu như gà con mổ thóc. Cậu biết mà……
“Mẹ…… Nha, mẹ nha……” Không người nào để ý đến Tiểu Hạo Thiên, thân thể mập mạp của Tiểu Hạo Thiên động càng thêm lợi hại, trực tiếp làm cho xe trẻ em chuyển động, phương hướng chính là hai anh em Quý gia đang ngồi trên ghế salông.
Tiểu Hạo Thiên này không thể so Quý Thần Quang, thời điểm sinh ra đã là một mập oa oa nặng tám cân, được Quý phụ Quý mẫu mang theo nuôi hơn một năm, dùng cái gì cũng đều là tốt nhất, sủng sắp lên đến trời rồi. Lúc này mới một tuổi không tới hai tuổi, nhìn lại như ba, bốn tuổi, lực lượng này càng là lớn lạ kỳ, toàn bộ chính là một tiểu ma đầu tái thế. Quý phụ cùng Quý mẫu hai người bởi vì cháu trai nhỏ này quá nghịch ngợm, thật sự là chịu không nổi, lúc này mới đem Tiểu Hạo Thiên đưa đến nhà Quý Tiêu Dương, để cho hai anh em bọn họ đi chịu dằn vặt.
(): 1 cân của TQ bằng 0,5kg
Vào lúc này, Tiểu Hạo Thiên thừa dịp Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương hôn hôn cắn cắn không biết chán, trong nháy mắt liền đem xe đẩy đến cạnh ghế sa lon. Sau đó, Tiểu Hạo Thiên thông minh ở trong xe vừa đạp vừa bò vừa bắt, ra một thân mồ hôi cuối cùng cũng lật tới trên ghế salông. Nhìn hai người anh vẫn ở chỗ cũ hôn đến khó chia lìa, Tiểu Hạo Thiên ánh mắt sáng lóng lánh lóe lên lóe lên, nhấc lên cái mông mập của bản thân, miệng với hàm răng không chỉnh tề nứt ra, nước dãi theo khóe miệng một đường chảy dài xuống.
“Mẹ…… Nha, mẹ mẹ……” Rốt cục bò đến, Tiểu Hạo Thiên ngoác miệng ra, mục tiêu đối chính là hai anh em Quý gia đang hôn môi, thân thể hung hăng nhào đến.
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hai người đang hôn đến cao hứng, tà hỏa đã oanh oanh liệt liệt dấy lên, Quý Tiêu Dương tay cũng không thành thật bắt đầu hành động, hai người đều đắm chìm trong sự tốt đẹp này, căn bản liền quên mất tiểu ma đầu vừa được Quý phụ đưa tới. Lúc trước bọn họ thỉnh thoảng lại ở trên ghế salông này trình diễn một màn đông cung sống. Lúc này đang chuẩn bị động tác kế tiếp, một đôi môi mềm mại mang theo mùi sữa thơm, ngạnh sinh sinh nhào vào ngang giữa bọn họ……
Việc này vừa xảy ra, cái gì tà hỏa đều tắt. Quý Thần Quang đỏ mặt cúi đầu không nói, Quý Tiêu Dương đầy mặt âm trầm đem Tiểu Hạo Thiên đang ở giữa bọn hắn đặt sang một bên, đôi mắt hung tợn nhìn nó.
Ai biết, Tiểu Hạo Thiên căn bản cũng không sợ, ánh mắt này nó ở trên người Quý phụ đã thấy nhiều, đã luyện thành kim cương bất hoại thân, trái lại vỗ tay bốp bốp, không có sợ hãi cười đến như cái thằng nhóc ngốc. “Ha ha……”
Nghe tiếng cười vang thanh thúy này, Quý Tiêu Dương chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, gương mặt càng thêm lạnh lẽo, vẫn như cũ phát hiện, hắn càng nghiêm túc nhãi con này càng cười lớn. Chuyện càng làm cho người ta tức giận đến thổ huyết là thằng nhãi này cư nhiên bò a bò, trực tiếp chổng mông về phía Quý Tiêu Dương, mặt hắn càng ngày càng hắc trầm.
Quý Thần Quang lập tức nhịn không được, phốc một tiếng bật cười. Một giây sau, cậu cảm giác được mình bị theo dõi……
|
236: Bảo bảo ký 2
Buổi tối, đêm yên tĩnh càng sâu trăng tròn treo cao, cửa sổ thủy tinh nhẹ mở ra một cái khe nhỏ, rèm cửa sổ bị gió đêm phiên phiên vén lên, hào quang màu xanh sáng ngời của ánh trăng, lộ ra rèm cửa sổ màu lam nhạt, tái chiếu vào trong nhà thời điểm, nhiều hơn vài phần kiều diễm cùng ám muội.
Trên giường lớn màu xanh nhạt xa hoa, Quý Tiêu Dương ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang trên mặt cười, theo thời gian trôi qua càng ngày càng cứng ngắc, thân thể vì không dám nhúc nhích mơ hồ có mấy cảm giác phần tê dại “Anh hai ”
“Thần Thần……” Rất là bất đắc dĩthở dài. Nửa đêm ngủ hảo hảo, tiểu tử thúi sát vách kia, cư nhiên khóc kinh thiên địa quỷ khiếp thần sầu, kinh sợ tản đi một phòng ấm áp cùng mộng đẹp.
Quý Thần Quang bất đắc dĩ đành phải vuốt mặt, hướng về sát vách đi đến. Quý Tiêu Dương bởi vì chuyện ban ngày, đối với Tiểu Hạo Thiên hận đến nghiến răng. Bởi vậy, liền ở tại trong phòng ngủ chờ Quý Thần Quang, nhưng mà, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, nửa tiếng đã qua, Quý Thần Quang vẫn chưa về……
Chờ đến không nhịn được Quý Tiêu Dương đành phải sang sát vách nhìn. Một màn này thực là nhìn không nổi, tiểu tử thúi Tiểu Hạo Thiên này, cư nhiên đang ăn đậu hủ non của Thần Thần nhà hắn……
Trong cơn tức giận, Quý Tiêu Dương trực tiếp đem Tiểu Hạo Thiên ném lên trên giường, ôm Quý Thần Quang trở về gian phòng của mình. Nói cũng kỳ quái, Tiểu Hạo Thiên không khóc nháo, trái lại cười ha hả cắn ngón tay cái của mình, nhìn hai người rời đi.
“Nó chỉ là trẻ con.” Thấy Quý Tiêu Dương nói chuyện, Quý Thần Quang liền biết nguy cơ đã được giải trừ, vòng vo nằm ở trong ngực của hắn.
“Ngày mai ta đi tìm bảo mẫu đến.” Vuốt mặt Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ đột kích, Quý Thần Quang ngáp một cái gật gật đầu “Được. Nhanh chóng tìm đi, tốt nhất tìm một người cường hãn một chút.” Nghĩ đến các loại hành vi của Tiểu Hạo Thiên, Quý Thần Quang liền đau đầu. Lúc này mới ngày đầu tiên, ăn một bữa cơm hai người liền đuổi theo nó đến một tiếng, trong lúc nó quăng vỡ hai cái bát một cái muôi, nát một cái gạt tàn thuốc một cái cốc. Còn có, uống vô số lần nước, tha vô số lần mà…… Vân vân, phiền toái đếm không hết.
Lúc trước, hai người bọn họ vì thế giới hai người của mình, cho nên mới không có thuê người giúp việc, mà gian nhà không phải quá lớn, chính bọn họ cũng có thể quét tước, lại nói hai người đều có chút khiết phích, không muốn người xa lạ ra ra vào vào. Cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp đang yên đang lành, từ lúc này Tiểu Hạo Thiên vừa đến, liền toàn bộ không còn. Thật không biết, ông bà nội nuôi đứa nhỏ này thế nào, làm sao mà lại vô pháp vô thiên như vậy.
Dù có tức giận như thế nào, đánh là không thể đánh, hơn nữa, cho dù đánh đứa nhỏ này cũng không sợ, một bộ ăn chắc hai anh em Quý gia không dám nặng tay. Liền ngay cả đối mặt với gương mặt lạnh lẽo giống như Tu La của Quý Tiêu Dương, đứa nhỏ này vẫn như trước cười vui mừng……
Nghe Quý Thần Quang nói, Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút chuyện của Tiểu Hạo Thiên ngày hôm nay. Đột nhiên cảm giác, huyệt thái dương rất đau rất đau……
Nguyệt dần thiên về, nửa đêm, cả nhà đều ngủ say, trong thiên địa xem như là hoàn toàn an tĩnh.
Trên giường lớn màu xanh nhạt xa hoa, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang hai người ngủ rất quen. Cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng vang lên một tiếng động nhỏ, đón nguyệt quang mông lung, có thể nhìn thấy một đứa nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh, người nhanh nhẹn bò về phía giường lớn.
Đứa nhỏ mặc một thân áo ngủ bằng bông khả ái, trên sàn nhà trơn bóng, không phát ra nửa điểm tiếng vang nào. Không tới một phút, đứa nhỏ này liền bò đến trước giường, đỡ bên giường run rẩy đứng lên, thân thể nhỏ bé vừa vặn cao bằng giường, hai mắt sáng lấp lánh vội vã nhìn hai người đang ngủ trên giường, khóe miệng nứt ra một nụ cười, nhìn rất là quái lạ, cười đến quá hả hê nước dãi không khống chế được theo khóe miệng chảy xuống.
Đứa nhỏ nhìn một hồi, đôi mắt mới chuyển nhìn bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dừng trên tủ thấp nhỏ ở một bên, con mắt hiện ra càng thêm sáng, bò a bò leo lên tủ, sau đó, động tác run rẩy bò a bò, lập tức liền vượt lên giường lớn……
“Ha ha ha……” Tiếng cười trẻ con thanh linh, ban ngày nghe thì như là một bài ca khúc, thế nhưng, buổi tối……
|
237: Bảo bảo ký 3
Trải qua chuyện kinh dị nửa đêm hôm qua, Quý Thần Quang lần đầu tiên hối hận, chính mình không có chuyện gì đi mua tủ thấp như vậy làm cái gì, làm cho cả đêm người ngã ngựa đổ…… Cố tình thằng nhãi kia còn cười đến muốn ăn đòn như vậy.
“Buồn ngủ chết mất……” Vùi ở trong ***g ngực Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang ngáp một cái lau khóe mắt ẩm ướt.
“Ngủ một lát đi, anh lập tức ra ngoài ngoài tìm một bảo mẫu cường hãn đến.” Quý Tiêu Dương đau lòng hôn một cái lên mắt Quý Thần Quang. Ánh mắt hung ác trừng, hung thủ đêm hôm qua, Tiểu Hạo Thiên lúc này đang ở trong nôi, ngủ đến phi thường sung sướng, tiểu bàn miệng đô a đô, thỉnh thoảng phun hai cái bong bóng nhỏ, tay cùng chân như ngó sen, thỉnh thoảng loạn vẫy vẫy.
Quý Tiêu Dương thật sự rất muốn đem thằng nhóc này làm tỉnh lại, cũng làm cho nó nếm thử tư vị rất buồn ngủ lại không thể ngủ. Thế nhưng, ngẫm lại cảnh tượng vừa nãy, hắn sững sờ rùng mình một cái. Quả thực là ác mộng……
“Mau đi đi, mau đi đi.” Quý Thần Quang cố nén cơn buồn ngủ, đối Quý Tiêu Dương đề ý, nâng hai tay mười vạn phần đồng ý. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hạo Thiên thì cực kỳ yêu thích, đã nhấn chìm tại trong sự tích ‘huy hoàng’ một ngày một đêm qua.
“Ừm. Em nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh trở lại nấu cơm cho em. Trong phòng bếp còn có một chút điểm tâm ngọt cùng bánh ngọt, đói bụng thì ăn.” Quý Tiêu Dương âm thanh ôn nhu phân phó một ít chuyện, nắm lấy áo khoác vội vã ra khỏi nhà.
Hơn một giờ chiều, Quý Tiêu Dương mới trở lại, đi theo phía sau là một vị bác gái ‘lưng hùm vai gấu’……
“Vào đi.” Quý Tiêu Dương đối với bác gái phía sau có chút rút tay rút chân, nhàn nhạt nói một câu.
Quý Thần Quang đang bưng bánh ngọt từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Quý Tiêu Dương trên mặt lộ ra một nụ cười sáng ngời “Trở về.” Ánh mắt nhìn về bác gái phía sau lưng. Phi thường hài lòng!
“Xin hỏi tên của bác là gì?” Quý Thần Quang đem bánh ngọt đặt trên bàn kính, tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn hỏi bác gái.
Bác gái nhìn gian nhà tráng lệ này, trong lòng liền khiếp đảm, sàn nhà sạch sẽ có thể rõ ràng soi sáng ra dáng dấp của nàng, thân thể hơi loan hai tay để ở trước ngực, dáng dấp hận không thể tiến vào hầm ngầm.
“Bác gái, ngài chớ sốt sắng, trước ngồi đi, cháu pha chén trà cho ngài.” Quý Thần Quang tận lực để cho mình nói chuyện mềm nhẹ tự nhiên một chút. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, vị bác gái này có thể làm được công việc này hay không?
“Tôi, tôi, tôi đứng, không có chuyện gì……” Âm thanh nói lắp mang theo nồng đậm căng thẳng.
Quý Thần Quang liếc mắt nhìn Quý Tiêu Dương, rõ ràng đang hỏi hắn. Này là từ đâu tìm tới? Làm sao mà lại rụt rè như vậy?
“Uống chén trà đi, ngài nhà ở đâu? Trông hài tử có thành thục không? Đặc biệt là loại kia rất……” Dừng lại một chút, Quý Thần Quang là không biết phải hình dung hành động Tiểu Hạo Thiên như thế nào. Cuối cùng, đành phải dùng nghịch ngợm thay thế. “Hài tử rất nghịch ngợm.”
“Cái này không thành vấn đề, nhà ta có ba đứa nhỏ, đều rất nghịch ngợm, trẻ con mà, khi còn bé chính là đều như vậy.” Đại khái là nói nàng rất chuyên nghiệp, bác gái lúc này nói chuyện ngược lại rất là sảng khoái lưu loát.
Nghe lời này, Quý Thần Quang xem như là yên tâm. “Tốt lắm, ngài trước tiên thử trông ba ngày xem sao? Còn chưa hỏi tên của ngài?”
“Ta, ta, nhân gia cũng gọi ta Lý Thẩm Tử.”
Giữa lúc Quý Thần Quang cùng Lý Thẩm Tử nói hăng say, Tiểu Hạo Thiên đang ngủ say tỉnh rồi……
Lý Thẩm Tử thấy Quý Thần Quang không có hành động, liền suy đoán đây là đang thử thách nàng. Vì vậy, đứng lên động tác thuần thục đem Tiểu Hạo Thiên ôm vào trong ***g ngực, duỗi ra liền chuẩn bị đi mò xem tã của nó có ẩm ướt.
Tiểu Hạo Thiên dừng gào khóc, đôi mắt vội vã nhìn bác gái xa lạ này, khi cảm giác được bàn tay thô ráp đang sờ PP non nớt của nó, miệng nứt ra, cười rất vui vẻ, nước tiểu một giọt không lọt toàn bộ bắn vào người Lý Thẩm Tử.
“Chuyện này…… Thật không tiện a.” Quý Thần Quang nghe tiếng cười của Tiểu Hạo Thiên, đối Lý Thẩm Tử đỏ mặt áy náy nói.
Lý Thẩm Tử ngược lại là không có để ý “Không có chuyện gì, trẻ con đều như vậy.” Nói, liền đem Tiểu Hạo Thiên một lần nữa bỏ vào trong nôi, cầm y phục của chính mình, cười cười nhìn Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang mang nàng tiến vào phòng rửa tay.
Sau đó Tiểu Hạo Thiên rất ngoan, mãi đến tận lúc Quý Tiêu Dương làm cơm nước xong, đến lúc ăn cơm……
Cháo đổ xuống người Lý Thẩm Tử, nước đổ xuống người Lý Thẩm Tử, sữa bò đổ xuống người Lý Thẩm Tử……
Đứa nhỏ này, mỗi lần làm một chuyện xấu xa, liền cười đặc biệt vui vẻ.
Hai anh em Quý gia đều xin lỗi nhìn Lý Thẩm Tử. Mắt lộ ra hung quang trừng Tiểu Hạo Thiên đang ngồi tự chơi đến vui vẻ ở trên ghế sa lon……
Sau cùng cuối cùng, Lý Thẩm Tử không có quần áo để thay đổi, cũng rõ ràng trình độ nghịch ngợm của đứa bé này, uyển chuyển nói nàng đảm nhiệm không được công việc này.
Hai anh em Quý gia bất đắc dĩ cầm năm trăm đồng đưa cho Lý Thẩm Tử.
|
238: Bảo bảo ký 4
Bảo mẫu mới đến không tới một ngày liền đi, Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương trừng Quý Hạo Thiên vẫn như trước ở trên ghế sa lon tự chơi tự đùa rất là vui vẻ.
“Thực sự là đau đầu ……” Hai người đồng thời xoa huyệt thái dương thở dài.
“Ha ha” Tiểu Hạo Thiên trên ghế salông vui vẻ cười như đứa ngốc.
Quý Tiêu Dương nhìn, trong lòng hoảng loạn. Bây giờ là thế đạo gì, Tiêu Dương hắn đường đường, cư nhiên bị một đứa bé làm cho không có biện pháp chút nào……
“Nếu không, gọi Kỳ tới nhà chúng ta được?” Quý Thần Quang ngẩng đầu lên nhìn về phía Quý Tiêu Dương, nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
“Được. Chủ ý này không tồi.” Quý Tiêu Dương chỉ cảm thấy sáng mắt lên, tiền đồ xán lạn a. Kỳ ôn nhu khẳng định có biện pháp đối phó với tiểu ma đầu này.
Suy nghĩ không bằng hành động, Quý Tiêu Dương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, ấn số Nam Cung Kỳ, nói cho anh biết chuyện này.
Nam Cung Kỳ tiếp đến điện thoại xong, không chút suy nghĩ liền đáp ứng, nói lập tức cùng Nam Cung Cửu lại đây.
“Lần này, rốt cục có thể rời tay.” Quý Thần Quang vòng vo nằm ởtrong ***g ngực Quý Tiêu Dương.
“Ông bà nội dạy thế nào mà đem Hạo Thiên thành cái dạng này.” Nhìn trần nhà, Quý Tiêu Dương hơi có chút tức giận nói.
“Nha nha nha……”
An tĩnh không tới hai phút đồng hồ, anh em Quý gia còn ngồi chưa nóng, Tiểu Hạo Thiên trong nôi lôi kéo cổ họng bắt đầu khóc.
“Hô, này tiểu ma đầu lại làm sao.” Quý Tiêu Dương đứng lên đem Tiểu Hạo Thiên ôm vào trong ***g ngực. Tiếng khóc này thực sự quá có lực xuyên thấu, làm cho hắn không thể không nhấc tay đầu hàng.
“Sẽ không phải là đói bụng đi.” Quý Thần Quang nhìn một chút Tiểu Hạo Thiên khóc thở không ra hơi, có chút không xác định nói.
Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có khả năng, liền đối với Quý Thần Quang nói “Vừa pha sữa bò đặt ở trong phòng bếp trực tiếp đem ra đi.”
“Được.” Quý Thần Quang bước nhanh hướng về nhà bếp đi đến, đem bình sữa cầm trong tay, đi tới phòng khách đưa cho Quý Tiêu Dương.
Lúc Quý Tiêu Dương vừa muốn uy, chuông cửa vang lên, Quý Thần Quang mặt lộ vẻ vui mừng nhanh chóng mở cửa ra, quả nhiên là Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu “Hai người mau vào đây đi.”
“Đây chính là Tiểu Hạo Thiên.” Nam Cung Kỳ vào phòng, đi tới trước ghế sa lon, nhìn Tiểu Hạo Thiên đang ngoan ngoãn uống sữa bò trong ***g ngực Quý Tiêu Dương, cười nói tiếp “Nhìn rất ngoan ngoãn.”
Quý Thần Quang đem trà đặt lên bàn kính, bất đắc dĩ nói “Đợi lát nữa anh sẽ biết.”
Ăn no xong, Tiểu Hạo Thiên đánh một cái ợ, đôi mắt to vội vã chuyển, nhìn thấy Nam Cung Kỳ ôn nhu, miệng nhỏ nứt ra một nụ cười được kêu là ngoan ngoãn.
“Tiểu Hạo Thiên, để thúc thúc ôm một cái được không?” Đối với đôi mắt Tiểu Hạo Thiên, Nam Cung Kỳ âm thanh ôn nhu.
Ai biết Tiểu Hạo Thiên mặt xoay một cái, không để ý tới Nam Cung Kỳ, mà là hướng về Nam Cung Cửu ở một bên đưa đôi tay nhỏ bụ bẫm ra “A, a a……”
Nam Cung Cửu sửng sốt một chút, có chút không ứng phó kịp, nhìn về phía Tiểu Hạo Thiên đang a a, không biết nên làm gì.
“Tiểu Hạo Thiên cho cậu ôm đây, mau ôm đi.” Quý Tiêu Dương đem Tiểu Hạo Thiên đang ở trong ***g ngực của hắn loạn xoay bỏ vào trong lòng Nam Cung Cửu. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có một người thích là tốt rồi.
Không ngờ, Tiểu Hạo Thiên vừa tới trong ***g ngực Nam Cung Cửu, hắn còn không có ôm vững vàng, đôi tay nhỏ bụ bẫm của tên tiểu tử này liền tự động ôm lấy cổ của hắn, một giây sau, cái miệng tràn đầy sữa gặm lên đôi môi của Nam Cung Cửu……
Quạ quạ quạ……
Một đám quạ bay qua đỉnh đầu mọi người……
|