Độc Gia Chuyên Sủng
|
|
224: Giám thị
Mang theo nghi vấn đầy bụng, Nam Cung Cửu đánh răng rửa mặt xong, liền ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng ăn. Trên bàn ăn hình chữ nhật đã bày đầy những món ăn sáng nóng hổi đang bốc hơi. Chân vừa mới bước vào phòng ăn, một trận mùi thơm nồng đậm nức mũi truyền đến, làm cho Nam Cung Cửu nguyên bản còn không thấy đói, bụng liền sôi ùng ục. Sờ sờ cái bụng đang làm ầm của mình một chút, Nam Cung Cửu vẫn như trước bước không nhanh không chậm đi về phía bàn ăn. Kéo ghế tựa ra một chút, người ngồi xuống trên ghế, lúc này mới cầm lấy cái muôi múc một chén cháo. Chầm chậm ưu nhã ăn. Không có Tạ Hoài ở đây, Nam Cung Cửu cảm giác bữa sáng này vô cùng mỹ vị.
Ăn bữa sáng xong, Nam Cung Cửu đi đến phòng khách, mở TV, cầm điều khiển từ xa ngồi xuống ghế sô pha. Lúc này Nam Cung Cửu mới phát hiện, trên mặt bàn nguyên bản còn trống rỗng, bày đầy các loại hoa quả cùng các loại đồ ăn vặt, ở bên trái bàn còn đặt một chén trà đã nguội. Vừa vặn miệng Nam Cung Cửu hơi khô, cầm lên uống một hớp, mùi vị rất tốt. So với hôm qua tựa hồ còn thơm hơn nhiều. Uống một hớp trà, Nam Cung Cửu thoải mái nằm ở trên ghế sô pha, đôi mắt mạn bất kinh tâm nhìn Tivi LCD cách đó không xa. Trong đầu vẫn đang suy nghĩ, hành động kỳ quái của Tạ Hoài sáng sớm hôm nay…..
Giữa lúc Nam Cung Cửu đang suy nghĩ, nghe được tiếng gõ cửa có chút nặng nề tiếng vang cũng không lớn, cho nên, gõ thật lâu, Nam Cung Cửu mới phản ứng lại. Có người đang gõ cửa, người hơi chần chờ một chút, liền đứng lên đi đến cửa phòng, mở cửa ra, một người hầu cười đối với hắn khe khẽ gật đầu. Sau đó, đi vào phòng ăn, nghiêm túc thu thập bữa sáng. Nam Cung Cửu liếc mắt một cái nhìn ngoài cửa, đáy mắt hơi trầm xuống. Quả nhiên…… Chỉ liếc mắt nhìn, Nam Cung Cửu liền quay người một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, thoải mái nằm, ánh mắt nhìn TV.
Trong lòng lại trăm chuyển ngàn hồi. Hai người ngoài cửa hắn nhận ra, là hai trong số những vệ sĩ riêng của Tạ Hoài. Tạ Hoài đi Tây Ban Nha tại sao không có đem toàn bộ vệ sĩ theo? Cần phải ở trên người hắn đánh đổi lớn như vậy sao? Trong lòng Nam Cung Cửu có chút nén giận, quả nhiên là hồ ly ngàn năm. Một chút xíu hi vọng nhỏ nhoi trong lòng hắn kia đều bị tiêu diệt……
“Tiên sinh, buổi trưa ngài muốn ăn cái gì?” Người hầu đã đem phòng ăn thu thập thỏa đáng đứng ở trước mặt Nam Cung Cửu, cười khẽ hỏi.
Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, hơi sửng sốt một chút. “Tùy tiện.” Hắn xem như là biết được, tên điên này chuẩn bị đem hắn nhốt ở chỗ này. Ngay cả cửa cũng không để cho hắn ra!
“Tiên sinh, còn có phân phó gì khác không?” Nghe thấy Nam Cung Cửu trả lời, người hầu cười liền hỏi một câu.
Nam Cung Cửu vừa định nói không có, khóe mắt lại nhìn thấy chén trà trống rỗng trên bàn. Lời nói bật thốt lên “Pha cho ta chén trà.” Không biết đây là trà gì, mùi vị thật là thơm, hiện tại trong miệng của hắn vẫn còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng.
“Vâng, xin chờ một chút.” Người hầu cầm lấy chén trà của Nam Cung Cửu tiến vào gian phòng cách vách. Không tới nửa phút, hắn liền bưng một chén trà mùi thơm ngát nức mũi vẫn còn lượn lờ nhiệt khí đặt trước mặt Nam Cung Cửu. Đặt trà xuống xong, người hầu cười đối với Nam Cung Cửu khẽ gật đầu, sau đó, đẩy cửa ra khỏi gian phòng.
Nghe phía sau vang lên tiếng đóng cửa, Nam Cung Cửu nhìn chén trà nóng trước mắt, ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn bốn phía một vòng, đột nhiên, trong đầu của hắn xuất hiện một câu nói. Chính mình thật giống một tù nhân ở trong một nhà tù xa hoa. Không có tự do……
Xem chương trình TV tẻ nhạt hai tiếng, Nam Cung Cửu thật sự là làm ổ không nổi nữa. Đứng lên, ở trên đất làm động tác đứng lên ngồi xuống. Làm hai trăm cái xong, Nam Cung Cửu liền luyện một chút quyền cước, mãi đến tận khi thân thể chảy đầy mồ hôi, có chút thở hổn hển, Nam Cung Cửu mới dừng lại động tác. Người liền lẳng lặng đứng ở giữa phòng khách, hô hấp có chút thô suyễn, ***g ngực phập phồng lớn vô cùng. Cởi áo khoác ra, Nam Cung Cửu chỉ mặc một cái áo phông, lúc này, mồ hôi theo cánh tay mạnh mẽ đanh thép của hắn chầm chậm chảy xuống. Dáng dấp này của Nam Cung Cửu, phối hợp với bề ngoài mười phần mười tuấn dật của hắn, rất có mùi vị nam nhân. Khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại mê hoặc dã tính cường hãn……
Tạ Hoài đem hình ảnh dừng lại, đáy mắt lộ ra thần sắc mê ly, đưa đầu đến sát màn hình, đưa tay ra, chậm rãi, từ từ, vuốt hai má cùng thân thể Nam Cung Cửu. Quá tuyệt vời, thân thể này quá hoàn mỹ rồi!
Nghỉ ngơi mấy phút sau, Nam Cung Cửu lúc này mới đi đến ghế sô pha, thả người hoàn toàn rơi lên ghế sô pha, đầu dựa vào gối, đôi mắt có chút thất thần nhìn giữa không trung. Đầu trống rỗng, hắn rõ ràng nghe được tiếng tim đập cường liệt của chính mình, thịch, thịch, thịch ở bên tai lặp đi lặp lại vang lên. Thật giống như, lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Kỳ, nhịp tim của chính mình so với bây giờ càng thêm kịch liệt, thật giống như một giây kia trái tim của chính mình dường như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Nam Cung Cửu cho tới bây giờ, thời gian đã trôi qua mười mấy năm, hắn vẫm như trước nhớ rõ tình cảnh lúc ấy.
“Cốc, cốc,……”
Nghe được tiếng gõ cửa trầm trầm, Nam Cung Cửu mới từ trong cảm giác trống rỗng dại ra này hoàn hồn, hắn đứng lên, đem cửa phòng mở ra. Nhìn thấy khay đồ trong tay người hầu bưng tản ra mỹ vị thức ăn, cười khẽ gật gật đầu, sau đó, hướng về phòng ăn đi đến. Lúc này, Nam Cung Cửu mới phản ứng lại đây. Thời gian bất tri bất giác đã đến 12 giờ. Ở trong lòng hơi buồn bực một chút, Nam Cung Cửu liền tiến vào phòng tắm, tắm qua bằng nước lạnh một cái, dùng khăn lông lau khô. Đi tới cạnh ghế sô pha lấy lên áo khoác của mình mặc vào, hướng về phòng ăn đi đến. Chờ lúc hắn đi vào, người hầu đã lui xuống. Nam Cung Cửu hơi dời ghế tựa ngồi xuống, cầm lấy đũa bưng bát lên, động tác tao nhã chậm rãi ăn bữa trưa.
Nửa giờ sau, Nam Cung Cửu dùng hết món ăn, liền đứng lên, hướng về phòng khách đi đến, cầm lấy cốc uống trà rót một chén trà xanh, nhàm chán ngồi ở trên ghế sô pha, nhàm chán xem ti vi. Trong thời gian nhàm chán này, Nam Cung Cửu bất tri bất giác ngủ mất, ngủ một giấc tỉnh, nhìn đồng hồ, đã đến bốn giờ chiều. Nam Cung Cửu đứng lên, hơi hoạt động thân thể một chút, sau đó, lại bắt đầu một vòng luyện tập quyền cước mới. Sau một tiếng, Nam Cung Cửu dùng khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, đem cửa phòng mở ra. Người hầu bưng thức ăn thơm ngát đối với hắn cười khẽ gật gật đầu, sau đó hướng về phòng ăn đi đến.
Một cái buổi chiều lại bị hắn lãng phí…… Nam Cung Cửu cầm khăn mặt tiến vào buồng tắm, khóe mắt chợt lóe một tia cười châm chọc. Rửa mặt bằng nước lạnh, cầm lấy áo khoác, ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi mười mấy phút, Nam Cung Cửu mới đứng lên hướng về phòng ăn đi đến. Mới vừa ăn xong bữa tối, bên trong phòng liền vang lên tiếng gõ cửa trầm trầm, Nam Cung Cửu đứng lên, đem cửa phòng mở ra. Lúc này đi vào là hai người hầu, một người trong tay nâng một ít quần áo hưu nhàn thoải mái, một người hướng về phòng ăn đi đến, thu dọn bàn aen.
Lúc này, Nam Cung Cửu mới chú ý tới, hai người đứng ở ngoài cửa đã thay. Hai người này hắn hoàn toàn xa lạ. Bất quá, hắn vẫn như trước cảm giác được một loại khí áp rất cường đại. Hai người kia cùng những vệ sĩ kia của Tạ Hoài sợ là không phân cao thấp, không biết hơn nửa đêm có thể hay không cũng có người canh…… Nam Cung Cửu quay người hướng về ghế sô pha đi đến, ở trong lòng âm thầm nghĩ. Buổi tối thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì đã ngủ trưa hai giờ, cho nên, đến nửa đêm 12 giờ, Nam Cung Cửu vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Nam Cung Cửu bhàm chán liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng hơi chần chờ một chút, sau đó, bước không nhanh không chậm, hướng về cửa phòng đi đến, đem cửa phòng mở ra. Trong nháy mắt đó, trong lòng Nam Cung Cửu là xác thực dâng lên một luồng hi vọng. Nhưng là, trong chớp mắt cửa phòng mở ra, Nam Cung Cửu cảm thấy hai đạo ánh mắt lạnh lùng hướng về hắn quét tới. “Chủ nhân có lệnh, không cho phép ra ngoài!” Âm thanh kiên cường lạnh lẽo cứng rắn. Nam Cung Cửu đóng cửa lại, một lần nữa làm ổ trên ghế sô pha. Trong lòng thăng lên một luồng cảm giác mất mát……
“Hắn còn đang hy vọng xa vời đào tẩu.” Ánh mắt Tạ Hoài từ trên màn hình dời đi, bưng lên một ly rượu đỏ, đối nam nhân bên cạnh nói.
“Hắn là nam nhân!” Nam nhân bên cạnh liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu trên màn hình, trầm mặc mấy phút, nhàn nhạt lên tiếng. Là nam nhân, ai cũng không muốn bị áp!
Nghe lời này, Tạ Hoài nở nụ cười, hắn hơi lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, đôi mắt đột nhiên bắn ra một loại tàn nhẫn của sói.
“Ngươi không cảm thấy, ngươi bức quá chặc?” Nam nhân bên cạnh nhìn Tạ Hoài mạn bất kinh tâm nói một câu.
Tạ Hoài đem rượu đỏ trong ly uống cạn, đem cái chén không đặt sang một bên, ánh mắt một lần nữa đặt lên trên màn hình. Cách nửa ngày mới trả lời một câu “Ta chờ lâu lắm rồi.”
Nam Cung Cửu ở trên ghế sô pha nằm một hồi, mới đứng lên cầm áo khoác của mình tiến vào phòng ngủ, đặt ở đầu giường là quần áo lúc chạng vạng người hầu mang vào. Nam Cung Cửu tiện tay cầm một bộ, liền tiến vào buồng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, Nam Cung Cửu dùng khăn mặt lau tóc, đứng ở bên cửa sổ, nhìn đường phố đèn đuốc huy hoàng. Trong lòng có chút dị dạng. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm…… Ngày hôm nay ban ngày hắn tình cờ xuất hiện cái cảm giác này, nhưng là, vừa rồi lúc hắn tắm rửa, cái cảm giác này càng phát ra cường liệt.
Là ảo giác của hắn sao?…… Đứng ở bên cửa sổ để gió đêm thổi mái tóc ẩm ướt của hắn, trong lòng Nam Cung Cửu âm thầm nghĩ. Hắn đứng trước cửa sổ lâu như vậy, cái cảm giác này lại biến mất. Suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra nguyên nhân là gì, Nam Cung Cửu đóng lại cửa sổ, chui vào trong chăn. Hiện tại thời gian là một giờ sáng. Chẳng trách có chút buồn ngủ. Nhắm mắt lại Nam Cung Cửu trầm trầm lâm vào mộng đẹp.
“Hắn nhận ra được.” Nam nhân đứng ở bên cạnh Tạ Hoài nói với Tạ Hoài một câu. Thanh âm có từng tia từng tia trêu chọc.
“Ta biết.” Ánh mắt Tạ Hoài nhìn thụy nhan của Nam Cung Cửu. Nhàn nhạt trả lời một câu.
|
225: Chấp niệm chiến đấu
Một tuần chớp mắt liền qua, sáng sớm hôm nay, thời điểm Nam Cung Cửu mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tạ Hoài, đáy mắt lộ ra ánh sáng dìu dịu, nháy cũng không nháy mắt lấy một cái nhìn hắn. Lẳng lặng mang theo một loại thâm tình khiến người ta lầm tưởng. Sửng sốt nửa giây, Nam Cung Cửu mới lấy lại tinh thần, thân thể ngạnh sinh sinh run lên một cái. Không biết tại sao, nhìn thấy dáng dấp kia của Tạ Hoài, hắn cảm thấy trong tâm mình cuồn cuộn một loại buồn nôn nói không nên lời.
“Á Cửu, tỉnh rồi!” Tạ Hoài làm bộ như không có chuyện gì cười cùng Nam Cung Cửu chào hỏi.
Nam Cung Cửu rũ xuống đầu, vén chăn lên, trực tiếp lướt qua Tạ Hoài, tiến vào buồng tắm. Đáy mắt Tạ Hoài mang theo ý cười, đứng lên rập khuôn từng bước theo phía sau Nam Cung Cửu, thân thể dựa trên mặt tường, bộ dạng mười phần mười xấu xa, ánh mắt nhìnbóng lưng Nam Cung Cửu “Á Cửu, ta từ Tây Ban Nha mang theo một thứ tốt đã trở lại.” Thời điểm nói lời này, trên mặt Tạ Hoài chợt lóe một tia cười ngoạn vị ý. “Ngươi khẳng định không đoán ra được là cái gì.”
Nam Cung Cửu phảng phất giống như không nghe thấy Tạ Hoài nói gì, vẫn như trước đánh răng của mình, nhổ bọt ra, uống một hớp nước, tiếp tục đánh răng.
“Á Cửu, ta còn mua cho ngươi một ít quần áo, ta nghĩ ngươi khẳng định sẽ thích.” Đợi một hồi không thấy Nam Cung Cửu trả lời, Tạ Hoài cũng không tức giận. Tựa hồ đã sớm đoán được Nam Cung Cửu sẽ là bộ dáng này đối với hắn. Vẫn như trước mang theo ý cười nói. Nếu như chỉ là nghe thấy thanh âm nói chuyện của Tạ Hoài mà không nhìn cảnh tượng trong phòng, người không biết còn tưởng rằng hai người rất là ân ái.
Nam Cung Cửu đem bàn chải đánh răng bỏ vào bên cạnh, mở khóa vòi nước, bắt đầu rửa mặt. Rửa mặt xong, hắn trực tiếp lướt qua Tạ Hoài, bắt đầu thay quần áo.
Đôi mắt Tạ Hoài vẫn luôn đi theo đảo quanh Nam Cung Cửu, lúc này nhìn Nam Cung Cửu trần truồng, đang chuẩn bị mặc quần áo, trong đầu đột nhiên nhớ lại, mấy ngày trước ở trên màn hình thấy Nam Cung Cửu. Lời nói không tự chủ liền bật thốt lên.”Á Cửu, vóc người của ngươi đẹp quá!”
Nam Cung Cửu trầm mặc mà nhanh chóng đổi lại quần áo. Hoàn toàn coi Tạ Hoài như người trong suốt.
“Đặc biệt là lúc vừa vận động xong.” Đáy mắt Tạ Hoài mang theo thần sắc si mê, có chút thất thần nói. Trong đầu tự động dần hiện ra thân thể chảy đầy mồ hôi sau khi vận động xong của Nam Cung Cửu, chỉ là nhìn, y liền cảm thấy hưng phấn đến nỗi miệng khô lưỡi khô……
Nghe Tạ Hoài nói, động tác mặc quần của Nam Cung Cửu hơi dừng lại một chút, sau đó, động tác càng thêm nhanh nhẹn đem quần mặc vào, người trực tiếp đi tớii trước mặt Tạ Hoà, một đôi con ngươi đen lẳng lặng nhìn Tạ Hoài “Ngươi giám thị ta!” Lời nói này là khẳng định, trong giọng nói lộ ra trầm trầm lạnh lùng, biểu tình Nam Cung Cửu cũng vô cùng bình tĩnh.
Tạ Hoài hơi sững sờ, tâm tư mê ly nhanh chóng xoay người lại, trên mặt thật nhanh chợt lóe một tia thần sắc không tự nhiên. Sau đó, cười đến một mặt đắc ý “Thật không hổ là người ta nhìn trúng.”
“Tạ Hoài!” Ngữ khí Nam Cung Cửu bình tĩnh dị thường, âm thanh không thấp không cao, đáy mắt lóe ánh sáng u ám “Ngươi xem ta là cái gì?”
Tạ Hoài không nghĩ tới Nam Cung Cửu sẽ hỏi lời này, nụ cười đắc ý trên mặt hơi thu liễm, sau đó, vẻ mặt thành thật nhìn Nam Cung Cửu “Đương nhiên là người yêu!” Nói xong, Tạ Hoài hơi nhíu nhíu mày “Á Cửu không tin?”
Nam Cung Cửu nghe Tạ Hoài nói, nhìn vẻ mặt của y, đột nhiên, trong lòng sôi trào cảm giác buồn nôn. Hắn trầm mặc mười mấy giây, ổn định tâm tình có chút muốn bùng nổ của mình “Là tù nhân đi.”
“Làm sao có khả năng.” Cơ hồ là Nam Cung Cửu vừa dứt lời, Tạ Hoài liền mở miệng nói chuyện. Biểu tình thật giống như nghe được một chuyện cười lớn. “Á Cửu, ngươi làm sao lại có loại ý nghĩ này?”
“Ngươi nói xem.” Nam Cung Cửu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tạ Hoài, sau đó, quay người không chậm trễ chút nào ra khỏi phòng ngủ. Tạ Hoài nhìn bóng lưng Nam Cung Cửu, nhanh chóng đuổi theo. “Á Cửu, ngươi đang tức giận?” Sinh khí chính là đại biểu quan tâm? Tạ Hoài ở trong đầu nghĩ thầm, trên mặt không tránh khỏi lộ ra vẻ cao hứng.
Nam Cung Cửu không hề trả lời, hắn không nhanh không chậm đi đến phòng ăn.
“Đây không phải là giám thị, Á Cửu ngươi phải hiểu.” Không nghe được Nam Cung Cửu trả lời, bước chân Tạ Hoài tăng nhanh hơn, chắn trước mặt Nam Cung Cửu. “Đó là ta đang nhớ ngươi, bảy ngày không thấy được mặt của ngươi, ta sẽ nổi điên.”
Nam Cung Cửu chỉ cảm thấy một trận buồn nôn không nói ra được. Hắn nhìn cũng không muốn nhìn thấy nam nhân trước mắt. Y sẽ nổi điên? Trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây! Nghe giọng y nói chuyện liền biết lời này có mấy phần độ chân thực……
“Á Cửu, ngươi không tin ta? Ta sẽ thương tâm.” Tạ Hoài che ngực, gương mặt ai oán. Đáng tiếc Nam Cung Cửu không nhìn thấy, hắn nhìn thẳng không nhìn Tạ Hoài trước mặt, lướt qua y hướng về phòng ăn đi đến. Tạ Hoài nhìn bóng lưng Nam Cung Cửu, khóe miệng câu ra một vệt cười hứng thú. Á Cửu thật thú vị!
Ăn sáng xong, Nam Cung Cửu cầm lấy cốc tự mình rót một chén trà. Tại thời điểm rót trà, tâm tư Nam Cung Cửu có chút xuất thần. Không biết Tạ Hoài sẽ chọn luận võ vào lúc nào……
“Á Cửu, giúp ta rót một chén trà.” Tạ Hoài ngồi ở trên ghế sô pha, đối với bóng lưng Nam Cung Cửu hô một câu. Lời này, nói tới cây ngay không sợ chết đứng.
Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, hơi sửng sốt một chút, sau đó, từ bên cạnh lấy ra một cái cốc, rót một chén trà, hai tay bưng hai chén trà, một chén đặt trước mặt Tạ Hoài, một chén thì tự mình bưng, Nam Cung Cửu cũng không hề ngồi xuống, mà là bưng trà ở trên cao nhìn xuống Tạ Hoài ngồi ở trên ghế sô pha “Chúng ta lúc nào luận võ?” Lời nói này đến quá mức bình tĩnh, bất quá, tâm tình chập chờn đáy mắt vẫn là để Tạ Hoài mắt sắc nhìn thấy. “Như thế nào, không thể chờ đợi được nữa?”
“Không có ai lại thích bị giam trong một cái ***g.” Nam Cung Cửu ngồi vào một bên trên ghế sô pha, nhàn nhạt trả lời một câu.
Nghe Nam Cung Cửu nói, Tạ Hoài nở nụ cười mạn bất kinh tâm trả lời một câu “Ngươi làm chủ đi!”
“Vậy thì hiện tại đi.” Tạ Hoài vừa dứt lời, Nam Cung Cửu liền để chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng Tạ Hoài nhàn nhạt nói một câu.
“Nguyện phụng bồi!” Tạ Hoài đứng lên, đối với Nam Cung Cửu cười đến một mặt ôn hòa.
Hai người đồng thời đi tới giữa phòng khách, nơi này có một khoảng trống lớn. Ánh mắt Nam Cung Cửu nhìn Tạ Hoài đối diện vẫn như trước cười thoải mái, cơ thể hơi căng thẳng. Đem tính cảnh giác tăng đến trạng thái tốt nhất. Trận chiến này, hắn nhất định phải thắng!
Ra quyền! Thân thể Nam Cung Cửu hướng về trước động một bước, ngay sau đó nhảy một cái, người liền đứng ở phía sau Tạ Hoài, tay phải không chậm trễ chút nào đánh về phía sau gáy Tạ Hoài. Tạ Hoài đem đùi phải làm như điểm tựa, chống đỡ lấy thân thể xoay tròn một góc 180 độ, tránh thoát công kích của Nam Cung Cửu, tiếp đó hai tay y cùng chuyển động, hướng về phía Nam Cung Cửu bắt lấy. Đôi mắt nhìn động tác của Tạ Hoài, chân phải Nam Cung Cửu dời về phía sau nửa bước, thân thể ngửa ra sau, nhìn hai tay gần trong gang tấc, hắn cấp tốc khom lưng, thân thể đổ về phía trước, duỗi ra chân trái quét tới chân Tạ Hoài.
Hai tay Tạ Hoài lập tức thay đổi phương hướng, hướng xuống dưới, hai chân dùng sức tung người nhảy, cả người trực tiếp lướt qua đầu Nam Cung Cửu, thân thể ở sau người hắn lăn một vòng, sau đó, cấp tốc đứng lên, phủi phủi quần áo, nhìn về phía trước Nam Cung Cửu “Á Cửu, không tồi!”
Nam Cung Cửu đứng lên, mặt hướng Tạ Hoài. Đôi mắt đen như mực càng thêm đen bóng. Y cũng không có xuất toàn lực……
Vỗ chân! Nam Cung Cửu lần thứ hai công kích. Nhưng mỗi lần đều bị Tạ Hoài nhìn như xảo diệu hóa giải. Dần dần, Nam Cung Cửu ra tay có chút gấp gáp. Hắn làm sao có khả năng nhìn cách mình ra tay?…… Càng đánh nội tâm Nam Cung Cửu càng thêm nguội lạnh.
“Á Cửu.” Tạ Hoài vẫn như trước cười thoải mái, đáy mắt thần sắc, thấy thế nào cũng đều cảm thấy giống như hồ ly mười phần mười. Rất giảo hoạt rất nham hiểm. “Ta nghĩ ngươi quên một chuyện.”
Động tác Nam Cung Cửu hơi dừng lại một chút, đôi mắt đen như mực nhìn về phía Tạ Hoài. Nghe Tạ Hoài nói, nội tâm Nam Cung Cửu không tự chủ trồi lên một ít bất an thật nhỏ……
“Ngươi là từ ‘X’ mà ra.” Tạ Hoài nhìn đôi mắt Nam Cung Cửu, nhẹ nhàng chậm rãi từng chữ từng chữ nói ra.
Có trong nháy mắt như vậy, Nam Cung Cửu cảm giác trong đầu của chính mình như là đang thả yên hỏa. Năm màu rực rỡ qua đi trống rỗng…… Hắn cư nhiên quên chuyện quan trọng như vậy. Không quản, hắn kiếp trước hay là hắn kiếp này. Hắn đều là từ ‘X’ mà ra…… Chuyện huấn luyện của tất cả sát thủ trong ‘X’ đều là do Tạ Hoài chủ trì…… Chẳng trách Tạ Hoài lại rõ ràng cách hắn ra chiêu như vậy……
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nam Cung Cửu, Tạ Hoài cười một mặt diễn ngược.
“Còn đánh không?” Qua nửa phút sau, Tạ Hoài đi tới trước mặt Nam Cung Cửu, rất hứng thú hỏi một câu.
Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, đem cảm xúc hỗn loạn trong nội tâm toàn bộ cưỡng ép đè xuống, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. Đáy mắt bắn ra một đạo ánh sáng niềm tin tuyệt đối. Hắn trầm giọng nói một chữ “Đánh!” Hắn, tuyệt đối không thể từ bỏ! Kỳ của hắn, còn đang ở nước C xa xôi chờ hắn……
|
226: Đánh!
Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, đem cảm xúc hỗn loạn trong nội tâm toàn bộ cưỡng ép đè xuống, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. Đáy mắt bắn ra một đạo ánh sáng niềm tin tuyệt đối. Hắn trầm giọng nói một chữ “Đánh!” Hắn, tuyệt đối không thể từ bỏ! Kỳ của hắn, còn đang ở nước C xa xôi chờ hắn……
“Á Cửu.” Nghe Nam Cung Cửu không chậm trễ chút nào trả lời, Tạ Hoài thu hồi ý cười nơi đáy mắt, đôi mắt mang theo chút nghiêm túc. “Ngươi đánh không lại ta.”
“Đến chết mới thôi!” Nam Cung Cửu hai mắt tỉnh táo dị thường nhìn thẳng vào Tạ Hoài. Từng chữ từng chữ rõ ràng nóng rực, mang theo một luồng khí tức nóng người. Đó là —— chấp niệm!
Tạ Hoài nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Nở nụ cười tròn một phút, Tạ Hoài mới dừng lại tiếng cười “Được.”
Mỗi một lần ra chiêu, Tạ Hoài đều có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng là, Tạ Hoài mỗi lần công kích, Nam Cung Cửu lại chỉ có thể vô cùng chật vật né tránh. Dần dần, Nam Cung Cửu chỉ có thể bị động phòng thủ, hắn không có cách nào tiếp tục ra tay công kích Tạ Hoài. Theo thời gian chậm rãi trôi qua, mồ hôi trên mặt Nam Cung Cửu càng chảy càng nhiều, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, trên mặt đã xuất hiện vẻ mệt mỏi nhàn nhạt. Trái lại Tạ Hoài, ngoại trừ hô hấp có chút rối loạn, trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười nhẹ, đáy mắt thậm chí mang theo thần sắc chế giễu nhè nhẹ, nhìn Nam Cung Cửu.
“Á Cửu, nhận thua đi.” Tay trái Tạ Hoài dùng sức bắt lấy vai phải Nam Cung Cửu, làm tay phải của hắn mất đi sức mạnh.
Nam Cung Cửu hơi nhíu mày, ánh mắt quét nhìn bốn phía, tìm kiếm kẽ hở của Tạ Hoài. Thừa dịp y nói chuyện thả lỏng, tay trái Nam Cung Cửu uốn lượn, cánh tay khửu tay hướng về tay trái Tạ Hoài tàn nhẫn mà đánh tới. Cũng trong lúc đó, hắn còn không quên dùng chân của mình đi công kích Tạ Hoài. Tuy rằng Nam Cung Cửu không lên tiếng, cũng không có giương mắt nhìn Tạ Hoài, thế nhưng, hắn lại dùng hành động của chính mình vô cùng khẳng định nói cho y biết. Hắn là tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tạ Hoài vì Nam Cung Cửu đánh mạnh, chỉ có thể bất đắc dĩ buông vai Nam Cung Cửu ra, thân thể của y lùi về sau hai bước, nhìn Nam Cung Cửu mồ hôi đầm đìa, đáy mắt chợt lóe một tia ám quang hơi trầm xuống. “Á Cửu, ngươi đánh không lại ta!” Lần này, thanh âm so với vừa rồi lạnh lẽo hơn nhiều. Kiên trì của y đã sắp dùng hết, tuy rằng rất không muốn thương tổn Nam Cung Cửu, thế nhưng, nếu như hắn vẫn còn u mê không tỉnh như vậy, y liền thật sự muốn bắt đầu hạ công phu thật. “Ta là lão đại của ‘X’, kế hoạch huấn luyện các ngươi đều là do ta lập, nhược điểm trong công phu cùng điểm trí mạng, ta đều nhất nhất rõ ràng.”
Tạ Hoài nói xong, Nam Cung Cửu khẽ cúi thấp đầu, cũng không nói lời nào. Trong phòng khách lâm vào bầu không khí phi thường vi diệu quái lạ. Tạ Hoài nhìn tình thế này, cho là Nam Cung Cửu đang suy nghĩ lời y nói, đáy mắt y mang theo mỉm cười lẳng lặng đứng ở một bên, không nói gì. Nhưng là, thời gian qua sau ba phút, Nam Cung Cửu đột nhiên ngẩng đầu, hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, đôi con ngươi đen như mực, lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. “Đánh!”
Nghe lời này, nụ cười trên mặt Tạ Hoài nhất thời cứng ngắc, y ngẩn người một hồi, mới hoàn hồn nhìn về phía Nam Cung Cửu. Lúc này, đáy mắt hoàn toàn đã không còn thần sắc trêu chọc. “Ngươi chắc chắn chứ?” Âm thanh lộ ra một trận cảm giác nặng nề nghẹt thở. Lúc này, nội tâm của hắn đã có căm tức nhè nhẹ. Á Cửu, lặp đi lặp lại nhiều lần không coi y ra gì, y hữu tâm cho hắn dễ chịu, hắn lại không cảm kích.
Nam Cung Cửu hăng hái gật đầu. Muốn hắn từ bỏ, hắn không làm nổi! Trừ phi, Tạ Hoài thả hắn đi, nhưng nhất định là không thể nào!
“Á Cửu, ta đã cho ngươi quá nhiều cơ hội rồi.” Nhìn ra tâm ý kiên định của Nam Cung Cửu, tâm Tạ Hoài có một loại cảm giác than thở không nói ra được. Giọng nói chuyện mang theo bất đắc dĩ nhè nhẹ.
Nam Cung Cửu hé miệng không nói lời nào. Hắn có sự kiên trì của chính mình. Kỳ của hắn còn đang chờ hắn, đây là ước định của bọn họ. Trừ phi hắn chết, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ ước định này. Này không chỉ là vấn đề về thành tín, mà còn là tình yêu sâu đậm của hắn đối với Kỳ!
Bầu không khí nên trong phòng khách càng ngày càng ngột ngạt, Tạ Hoài liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu. Thân thể của y như gió, tựa hồ mang theo tàn ảnh, hướng về Nam Cung Cửu hăng hái mà đi. Quay mắt về phía cánh tay thế tới hung mãnh, dưới tình thế cấp bách, Nam Cung Cửu chỉ có thể đem người ngửa ra sau, không nghĩ tới, tránh thoát cánh tay trước mặt, nhưng không có chú ý tới chân dưới chân. ‘Ầm’ một tiếng nặng nề vang lên, thân thể Nam Cung Cửu đột nhiên ngã xuống đất.
Tốc độ thật nhanh…… Trong lòng Nam Cung Cửu khiếp sợ không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung. Đây chính là thực lực chân chính của lão đại ‘X’ sao? Thật mạnh mẽ! Tay giữ chặt lấy ngực đau nhức vì ngã, Nam Cung Cửu giẫy giụa đứng lên, trong lòng mặc dù rất kinh ngạc về thân thủ của Tạ Hoài, trong mắt lại vẫn như cũ thiêu đốt hùng hùng chiến ý. Không buông tha! Đến chết cũng sẽ không bỏ qua!
Nhìn thấy Nam Cung Cửu đứng lên, sắc mặt Tạ Hoài có chút âm trầm. Vẫn là không nhận thua sao? Trong lòng hừ lạnh một tiếng. Y lập tức phát ra công kích, Nam Cung Cửu có chút khó khăn tránh thoát, thế nhưng, chiêu thứ ba Nam Cung Cửu lại không kịp. Thân thể lần thứ hai bị Tạ Hoài đánh ngã xuống đất. Tạ Hoài mắt lạnh nhìn Nam Cung Cửu ngã trên mặt đất. Không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn. Y ngược lại muốn xem xem, hắn lúc nào mới có thể mở miệng chịu thua.
Này hoàn toàn chính là trận chiến mang tính áp đảo, Nam Cung Cửu lần nữa bị Tạ Hoài dễ dàng đánh ngã. Căn bản không thể dùng bất kỳ sức lực nào để chống đỡ lại…… Lần thứ ba bị Tạ Hoài đánh ngã xuống đất, khóe miệng Nam Cung Cửu đã chảy ra từng tia từng tia huyết dịch. Đôi mắt đen như mực của hắn hơi lóe lên. Quá mạnh, thân thủ của Tạ Hoài kết hợp công phu quyền cước của tất cả mọi người, nghênh ngang tránh ngắn. Chẳng trách, hết thảy công kích của mình đều sẽ bị hắn dễ dàng hóa giải……
“Còn đánh không?” Nhìn vết máu ở khóe miệng Nam Cung Cửu, Tạ Hoài lạnh lùng hỏi một câu. Nội tâm đã có chút hơi ẩn chếch.(?)
Nam Cung Cửu nằm trên đất, hô hấp thô suyễn, đợi đến lúc ***g ngực của mình hết cảm giác đau. Hắn mới giẫy giụa đứng lên, thân thể vẫn có chút lay động, hai mắt lại như vừa mới bắt đầu, vẫn như trước thiêu đốt sáng quắc chiến ý. Hắn duỗi ra ống tay áo lau khô vết máu nơi khóe miệng. “Đánh!”
“Ngu xuẩn mất khôn!” Lúc đầu Tạ Hoài vốn có chút hơi đau lòng. Khi nghe đến lời nói giống như lúc bắt đầu của Nam Cung Cửu, lập tức bị phẫn nộ vùi lấp. Lên tiếng so với vừa nãy càng thêm độc ác càng thêm cấp tốc.
‘Ầm’……
Thân thể Nam Cung Cửu tàn nhẫn mà bị huyền không ngã xuống đất. Trên sàn nhà trắng noãn, theo thân thể ngã xuống đất của Nam Cung Cửu xuất hiện bao nhiêu huyết hoa đỏ tươi. Lúc này, trên mặt Nam Cung Cửu, không chỉ có lưu đầy mồ hôi, mà còn mang theo một ít sưng tấy cùng vết tím xanh, khóe miệng đã có chút nứt ra. Hắn hô hấp càng thêm trầm trọng, ngón tay hơi hơi trắng bệch, năm ngón tay khẽ nhúc nhích tựa hồ là muốn nắm chặt nắm đấm, nhưng liên tục động mấy lần, mới hơi tụ lại.
“Còn đánh không?”
Nghe Tạ Hoài hỏi, cơ thể Nam Cung Cửu hơi vùng vẫy một hồi, muốn đứng lên. Nhưng là, bởi lực ở hai chân đã yếu, nỗ lực một hồi lâu, thân thể của hắn mới lảo đà lảo đảo chậm rãi đứng thẳng. Tuy rằng, thân thể mang theo rất nhiều thương tổn, trên mặt cũng bị thương nghiêm trọng, khóe miệng đang chảy máu, nhưng hai mắt Nam Cung Cửu vẫn như cũ lấp lánh hữu thần, mang theo kiên định cùng chấp nhất giống như lúc bắt đầu, hắn hơi giật giật đôi môi. Âm thanh có chút bé nhỏ “Đánh!”
Nghe cái chữ này, Tạ Hoài tức giận đến lập tức liền hướng về cằm Nam Cung Cửu tàn nhẫn mà vung tới một quyền.
Cú đấm này lực đạo phi thường mạnh, Nam Cung Cửu còn chưa đứng vững thân thể đã bị Tạ Hoài đấm bay đến giữa không trung, một ngụm máu từ khóe miệng của hắn phun ra tung toé, rơi xuống sàn nhà đã che kín những vết máu lấm ta lấm tấm, trong nháy mắt huyết dịch rơi xuống sàn nhà, thân thể Nam Cung Cửu lần thứ hai từ giữa không trung ngã xuống đất. Chưa khép lại miệng, lần thứ hai tuôn ra một ngụm máu.
“Còn đánh không?” Tạ Hoài bước trên đoạn đường đầy chất lỏng màu đỏ, ở trên cao nhìn xuống Nam Cung Cửu dưới chân.
Đôi môi Nam Cung Cửu khẽ nhúc nhích, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, chính là đưa tới một trận ho kịch liệt, ho ra tất cả đều là máu. Hắn giẫy giụa thân thể, muốn đứng lên, lại phát hiện mình đã không còn bất luận khí lực gì. Có thể coi là như vậy, Nam Cung Cửu vẫn như cũ nhấc lên đầu mình, đôi mắt đen như mực, vẫn như trước mang theo ánh sáng nóng rực lấp lánh hữu thần. Hắn nhếch miệng, dù chưa nói ra lời. Thế nhưng, Tạ Hoài đã thấy rõ, lời hắn nói là vẫn là cùng một chữ “Đánh!”
‘Ầm’…… ‘Tạp sát!’……
Trong phòng khách an tĩnh, liên tục vang lên hai thanh âm. Thân thể Nam Cung Cửu bị Tạ Hoài một cước đá đập vào mặt tường, tiếp lần thứ hai rơi xuống đất.
“Còn đánh không?” Tạ Hoài cất bước đến trước mặt Nam Cung Cửu. Mặt không thay đổi hỏi đồng dạng một câu.
Lúc này Nam Cung Cửu đã mơ hồ. Cái gì cũng nghe không rõ ràng, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn đôi giày da trước mặt. Nghĩ cũng biết Tạ Hoài đang nói cái gì. Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng Nam Cung Kỳ. Anh nói: Cửu, em ở chỗ này chờ anh……
“Đánh……” Một chữ chưa dứt, Nam Cung Cửu rốt cục không chống cự nổi thân thể thương tổn, té xỉu trên đất.
Tạ Hoài ngồi xổm người xuống, nhìn Nam Cung Cửu một thân đầy máu. Thật lâu không nói được gì……
|
227: Một cơ hội
Qua nửa ngày sau, Tạ Hoài cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại, âm thanh hết sức lạnh lẽo cứng rắn “Đến tầng cao nhất.”
Không đến 3 phút, một nam tử mặc quần áo thường màu trắng, đẩy cửa đi vào, ngửi thấy mùi máu tanh bên trong phòng khách, lông mày hơi nhếch lên, hơi kinh ngạc “Làm sao? Ngươi mạnh hơn?”
“Đem hắn mang về hảo hảo trị liệu.” Tạ Hoài nói với nam tử một câu, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Nam tử nhìn Nam Cung Cửu trên đất, trong miệng phát ra âm thanh chép miệng sách sách sách, cũng không biết đến cùng là có ý gì. Hắn ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết thương của Nam Cung Cửu một hồi, nửa ngày mới mang theo diễn ngữ nói một câu “Thực sự là thảm.” Nói xong, liền đứng lên, ra khỏi gian phòng, sau đó hai nam nhân mặc âu phục tiến vào đem Nam Cung Cửu dìu ra ngoài, ngay sau đó là hai người hầu đi vào dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên sàn.
“Ngươi cũng quá độc ác!” Nam nhân tựa hồ không sợ Tạ Hoài mặt lạnh, dùng giọng điệu trêu tức nói một câu.
Tạ Hoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam nhân. Lạnh lùng ói ra hai chữ “Đi ra ngoài.” Âm thanh không cao không thấp, không nhẹ không nặng, lại lộ ra khí tức áp bức nồng đậm.
Nam nhân liếc mắt nhìn Tạ Hoài, không nói gì quay người rời khỏi phòng. Chờ nam nhân đi rồi, Tạ Hoài từ trong người lấy ra thuốc lá, châm lửa, hung hăng hút một hơi, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu không nói gì……
Ngày thứ hai, Tạ Hoài ăn bữa sáng xong, liếc mắt nhìn nam nhân đang ăn ở bên cạnh “Hắn thế nào rồi?”
“Không chết được.” Nam nhân mạn bất kinh tâm trả lời một câu, tiếp tục ưu nhã ăn bữa sáng.
Tạ Hoài nhìn bộ dáng hời hợt này của nam nhân, trong lòng có chút nén giận. “Tống Mộc Thanh!” Giọng nói chuyện mang theo nghiến răng nghiến lợi nghiêm trọng.
Tống Mộc Thanh dừng động tác ăn cơm, ánh mắt trêi chọc nhìn Tạ Hoài “Lo lắng như vậy. Chính ngươi tự đi xem đi? Đường này đi như thế nào, cũng không cần ta nói đi.”
Nghe Tống Mộc Thanh nói, Tạ Hoài đứng lên, trực tiếp ly khai phòng ăn. Tống Mộc Thanh nhìn bạn tốt của mình, khóe miệng kéo ra một nụ cười không rõ, sau đó, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Đến ngày thứ ba, Tạ Hoài vẫn là không nhịn được, sau khi ăn xong cơm tối, đi tới phòng bệnh của Nam Cung Cửu, hắn vẫn còn đang hôn mê ở bên trong, trên người cắm rất nhiều dây rợ. Tạ Hoài cũng không có vào phòng, chỉ là lẳng lặng đứng ở ngoài phòng nhìn.
“Làm sao không đi vào?” Tống Mộc Thanh lột một cái kẹo bỏ vào trong miệng của mình, đối Tạ Hoài hỏi một câu.
Tạ Hoài yên lặng mà nhìn Nam Cung Cửu, không hề trả lời. Kỳ thực, chính y cũng không biết tại sao không đi vào, trong lòng cảm giác làm sao cũng nói không rõ được. Chỉ là, cảm thấy đến bước chân của chính mình trở nên nặng nề, làm sao cũng không bước được vào ngưỡng cửa này……
Thấy Tạ Hoài không hề trả lời, Tống Mộc Thanh cười cười. “Hối hận rồi?”
Nghe Tống Mộc Thanh hỏi, Tạ Hoài thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt trả lời một câu. “Không biết.” Nói xong, liền quay người ly khai phòng bệnh.
Tống Mộc Thanh nhìn bóng lưng Tạ Hoài dần dần đi xa, lại nhìn một chút Nam Cung Cửu bên trong phòng bệnh. Lắc đầu cười, dường như nỉ non nói một câu “Từ xưa chỉ có yêu là phiền nhất.”
Đến ngày thứ tám, Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài đứng ở bên ngoài phòng bệnh, có chút đau lòng “Ta nói. Ngươi thật đau lòng, làm sao không vào xem xem? Cứ đứng ở chỗ này thì có tác dụng mẹ gì.” Bởi vì tức giận, Tống Mộc Thanh không nhịn được xổ ra một câu thô tục.
Tạ Hoài lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu, trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi Tống Mộc Thanh đều cho rằng Tạ Hoài sẽ không trả lời câu hỏi của hắn. Lại không nghĩ rằng, Tạ Hoài mở miệng nói chuyện “Ta có phải đã sai rồi hay không?”
“Cái gì?” Tống Mộc Thanh trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại được, thuận miệng hỏi một câu. Sau khi hỏi xong, hắn liền rõ ràng Tạ Hoài nói là có ý gì, hắn có chút hoảng sợ đưa tay ra, sờ sờ trán Tạ Hoài “Không phát sốt a, làm sao liền bắt đầu nói lời điên khùng rồi đó.”
“Ta đang hỏi rất nghiêm túc.” Tạ Hoài đẩy tay Tống Mộc Thanh ra, nhìn con mắt của hắn nhàn nhạt nói.
Tống Mộc Thanh cảm thấy bạn tốt nghiêm túc, cũng thu hồi thái độ bất cần, từ trong túi lấy một viên kẹo bỏ vào miệng “Làm sao lại đột nhiên nghĩ như vậy?” Này cũng không giống tính cách của Tạ Hoài……
Tạ Hoài trầm mặc một hồi, tựa hồ đang chần chờ.”Ta mơ một giấc mơ……”
“Sau đó thì sao?” Tống Mộc Thanh thật tò mò, là giấc mộng gì lại có thể làm Tạ Hoài sinh ra ý nghĩ như thế.
Nhưng là, Tạ Hoài thật giống như không muốn nói thêm nữa, y liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh, sau đó, ánh mắt rơi vào trên người Nam Cung Cửu. Thật lâu không nói gì, Tống Mộc Thanh sốt ruột, đẩy Tạ Hoài một cái “Nói a!”
“Là một nam nhân. Là một nam nhân cố chấp giống như Á Cửu.” Qua nửa ngày, Tạ Hoài mới bắt đầu nói chuyện. “Ta đang suy nghĩ. Người Á Cửu thích có phải là một nam nhân. Ta đang nghĩ, mình có nên cho Á Cửu một cơ hội……”
Tống Mộc Thanh nghe, trầm mặc tới 3 phút, mới hiểu được lời Tạ Hoài nói là có ý gì. “Một nam nhân? Một cái gì nam? Ta làm sao không biết?”
“Là chuyện phát sinh tại thành phố Y. Đoạn thời gian ta mất tích đó.” Tạ Hoài nhàn nhạt nói, sau đó, quay người rời đi. Y nghĩ, hay là y nên cho Á Cửu một cơ hội.
“Làm sao liền đi, còn chưa nói rõ ràng mà.” Tống Mộc Thanh đuổi theo bước chân Tạ Hoài.
Đến ngày thứ mười, Nam Cung Cửu rốt cục tỉnh lại. Kỳ thực, tại ngày thứ tư, ý thức của hắn liền mơ mơ hồ hồ có thể biết một ít chuyện bên ngoài. Mở mắt ra, Nam Cung Cửu nhìn hoàn cảnh chung quanh, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Tống Mộc Thanh trong miệng ngậm kẹo, ngồi xuống bên giường Nam Cung Cửu.
“Quản lý!” Nam Cung Cửu nhìn người nói chuyện, chính là quản lý luôn thông báo nhiệm vụ cho họ. Trong lòng có chút hơi kinh ngạc.
“Ừm. Tỉnh là tốt rồi, ta dặn dò bọn họ nấu chút cháo cho ngươi. Đều đã mười ngày không ăn cái gì rồi.” Nói với Nam Cung Cửu xong, Tống Mộc Thanh liền đứng đứng dậy rời khỏi phòng. Kỳ thực, sở dĩ hắn vội vã rời đi như vậy, là bởi vì Tạ Hoài có lời muốn nói với Nam Cung Cửu, hắn không tiện ở bên trong. Bất quá, coi như không ở hiện trường, hắn cũng có thể đoán ra là chuyện gì.
“Tỉnh rồi.” Tạ Hoài ngồi xuống nơi Tống Mộc Thanh vừa ngồi. Nhìn mặt Nam Cung Cửu vẫn cứ có chút tái nhợt, nhàn nhạt nói một câu.
Nam Cung Cửu lúc này mới phát hiện Tạ Hoài cũng ở trong phòng bệnh, hắn lẳng lặng mà liếc mắt nhìn Tạ Hoài, sau đó, nhắm lại đôi mắt của chính mình. Ý tứ hết sức rõ ràng.
“Ta có thể cho ngươi một cơ hội. Mà vẻn vẹn cũng chỉ có duy nhất một cơ hội.” Tạ Hoài ngược lại cũng không thèm để ý đến thái độ của Nam Cung Cửu, trầm mặc vài giây, bình tĩnh lên tiếng.
“Hả?” Nam Cung Cửu ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tạ Hoài một cái.
“Chờ thương thế của ngươi dưỡng cho tốt, ta cho ngươi rời đi. Một tuần lễ sau, ta sẽ phái người tìm ngươi, tránh thoát ba tháng, ta liền bỏ qua cho ngươi. Nếu như, bị ta bắt được, ngươi nhất định phải lưu lại bên cạnh ta, được không?” Tạ Hoài lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu. Y khẳng định Á Cửu sẽ đáp ứng, bởi vì, hắn là khát vọng rời khỏi y như thế.
Quả nhiên, Nam Cung Cửu sau thời gian ngắn ngủi dừng lại, liền gật đầu “Được!” Đáy mắt lập loè một loại tia sáng chói mắt Tạ Hoài chưa từng thấy qua.
“Ừm. Hảo hảo dưỡng thương.” Cảm giác ở lại đây cũng không có việc gì, Tạ Hoài để lại một câu nói, liền rời khỏi phòng. Vừa nãy ánh sáng nơi đáy mắt Á Cửu, làm cho y thật quen thuộc……
“Nói ra rồi?” Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài có chút thất thần hỏi một câu.
“Ừ” Tạ Hoài gật gật đầu.
“Không nỡ?” Nhìn dáng dấp Tạ Hoài có mang chút hồn vía lên mây, Tống Mộc Thanh nhíu mày kiếm hỏi một câu.
Tạ Hoài không nói gì, lẳng lặng liếc mắt nhìn phòng bệnh của Nam Cung Cửu, sau đó, quay người rời đi.
|
228: Trốn
Sau một tháng tĩnh dưỡng, thân thể Nam Cung Cửu hoàn toàn khôi phục. Vào ngày xuất viện, Nam Cung Cửu liền một mình ly khai tổng bộ. Ngựa không ngừng vó (nhanh chóng) từ trong ngân hàng lấy một khoản tiền ra, sau đó, mua một chút lương khô cùng một chút đồ dùng cần thiết, liền về căn phòng dưới tầng hầm trước kia. Bên trong vẫn như trước khi hắn rời đi, chỉ có điều, tất cả đồ đạc đều nhiều hơn một tầng bụi dày, Nam Cung Cửu đem vải trắng xốc lên, trên giường lớn màu xanh nhạt, vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu.
Nam Cung Cửu đem ba lô bỏ lên trên giường, sau đó, ánh mắt lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Tâm tư chuyển động liên tục. Ba tháng tới này hắn nên vượt qua thế nào đây. Đây là cơ hội duy nhất của hắn, nhất định phải hảo hảo nắm chắc! Đêm đó cho đến lúc bình minh, Nam Cung Cửu đều không có chợp mắt, hắn luôn luôn suy nghĩ nên dùng phương pháp gì để né tránh sự truy bắt của Tạ Hoài. Đợi đến khi chân trời lộ ra bạch bụng, Nam Cung Cửu rốt cục có một kế hoạch tốt.
Có kế hoạch, gương mặt của Nam Cung Cửu cả đêm căng thẳng cũng biến thành nhu hòa mấy phần, hắn trực tiếp đứng lên, mang theo ba lô ra khỏi tầng hầm, hướng về khách sạn đối diện đi đến. Đặt một phòng, tắm xong, hắn ở trong phòng ăn sáng. Ngủ đủ, đợi đến chín giờ, hắn liền đeo ba lô rời khỏi khách sạn, tại cửa hàng bán quần áo sát vách mua một bộ quần áo thể thao, trực tiếp đem cái ba lô dùng để đựng quần áo ném vào thùng rác ở một con phố khác, mặc bộ quần áo thể thao mới mua, ngăn một chiếc xe lại, tùy ý nói tên một địa điểm.
Sau khi xuống xe, Nam Cung Cửu tiến vào siêu thị, địa phương người đến người đi, hắn tâm tình tốt tùy ý nhìn đám người qua lại. Nếu không lại mua một bộ quần áo phong cách hiphop, thay đổi quần áo thường trên người, kể cả ba lô cũng ném vào trong thùng rác. Thời điểm ra khỏi siêu thị Nam Cung Cửu đã đại đại thay đổi dáng dấp, màu tóc là màu vàng chói lọi, ngũ quan trên mặt sâu hơn, ngay cả tròng mắt cũng biến thành màu xanh biếc giống như bảo thạch, toàn bộ chính là một bộ lưu manh nước ngoài.
Hắn đứng ở ven đường cản lại một chiếc xe, nói tên một quán rượu. Sau mười lăm phút, Nam Cung Cửu đứng trước cửa một quán bar tên là ‘Bóng đêm’, bất quá, lúc này quán bar cũng không có mở cửa. Hắn từ cửa nhỏ bên cạnh đi vào. Đầy đủ qua sau ba tiếng, Nam Cung Cửu mới một lần nữa đi ra. Bên người nhiều hơn hai người, một nam một nữ tuổi cũng không lớn, nhìn qua mười tám mười chín tuổi. Ba người vừa nói vừa cười hướng về phía trước đi tới. Tiến vào một cái quán ăn, gọi một chút cơm nước, sau đó, ba người liền như không có chuyện gì xảy ra trò chuyện.
Bảy ngày nhanh chóng qua.
Tầng cao nhất tổng bộ, Tạ Hoài lấy điện thoại di động dặn dò thủ hạ đi tìm Nam Cung Cửu.
“Ngươi ngược lại là rất nóng ruột. Động tác nhanh như vậy?” Tống Mộc Thanh vòng vo nằm trên ghế sa lông, trong miệng nhai kẹo cao su, cà lơ phất phơ hỏi Tạ Hoài.
Tạ Hoài để điện thoại di động xuống, sau đó bưng trà bên cạnh lên, uống một hớp, ánh mắt nhìn Tống Mộc Thanh. “Sự tình muốn ngươi điều tra tra thế nào rồi?”
“Ngươi nói chuyện Kỷ Nguyên?” Tống Mộc Thanh nhổ kẹo vào trong thùng rác, ngồi thẳng người lên, bưng trà trên mặt bàn uống một hớp, nhàn nhạt hỏi.
“Ừm.” Tạ Hoài trả lời một câu. Ngồi xuống ghế salông, đem cốc uống trà đặt lên mặt bàn, đôi mắt lẳng lặng nhìn Tống Mộc Thanh, mong đợi câu sau của hắn.
“Cũng chỉ là một chút việc như vậy. Nhìn đau đầu, tự ngươi xem đi. Kỳ thực, Quý Tiêu Dương này ngược lại là oan uổng” Tống Mộc Thanh đem tư liệu ném tới trước mặt Tạ Hoài, cười đến một mặt trêu tức.
Tạ Hoài cầm lấy tư liệu cẩn thận xem, càng xem càng nhíu mày chặt hơn. Năm phút sau, hắn thả tư liệu xuống, nhìn Tống Mộc Thanh đột nhiên mà nói một câu “Ngược lại thật sự là rất oan uổng.”
“Mà ngươi điều tra kỷ nguyên làm gì?” Tống Mộc Thanh có chút ngạc nhiên hỏi một câu. Tạ Hoài chưa bao giờ điều tra tư liệu người bị hại, lần này làm sao lại ngoại lệ.
Tạ Hoài liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh, đáy mắt xuất hiện tia tiếu ý. “Hiếu kỳ mà thôi.”
Nghĩ cũng biết bạn tốt của mình là đang nói dối. Bất quá, y không muốn nói, hắn cũng lười hỏi. “Đúng rồi, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?” Hướng về phía Tạ Hoài hơi nhíu nhíu mày, Tống Mộc Thanh cười cân nhắc. “Huynh đệ ngươi chiêu này dùng đến không tệ.”
“Cái gì?” Tạ Hoài hơi nghi hoặc một chút. Mộc Thanh này làm sao mag đột nhiên cười đến nham hiểm như thế.
“Ngươi cũng đừng có giả bộ, ý đồ kia của ngươi ta đã sớm biết.” Tống Mộc Thanh tiện tay xé một túi đồ ăn vặt ra, phi thường vui sướng ăn.
Bên này Tạ Hoài nhìn Tống Mộc Thanh nhưng là đầu óc mơ hồ. “Tâm tư gì ngươi biết? Mà ta lại không biết?”
“Nhá, liền là cố ý nói cái gì ba tháng ước hẹn, kỳ thực ngươi trong bóng tối đã cho người theo dõi hành tung của Á Cửu đi.” Tống Mộc Thanh dừng động tác ăn, hướng về phía Tạ Hoài cười ý vị thâm trường.
Nghe lời này, Tạ Hoài cũng không biết nên phản ứng ra sao. Sửng sốt một hồi mới vươn tay vỗ đầu Tống Mộc Thanh một cái “Ta là người như vậy sao?”
Tống Mộc Thanh liếc mắt nhìn Tạ Hoài. Nghiêm túc gật gật đầu. Cuối cùng hắn còn thêm vào một câu “Giống vô cùng.”
Tạ Hoài nghe xong, lập tức cho Tống Mộc Thanh một đấm. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Á Cửu sẽ không phải cũng cho là như thế đi?……
Bên này, nhận được mệnh lệnh của Tạ Hoài xong, tất cả mọi người lập tức điều động, triển khai điều tra nghiêm mật. Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua…… Một tháng trôi qua. Lại vẫn không có tra được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Nam Cung Cửu.
“Hóa ra, ngươi thật không có cho người theo dõi hắn.” Nhìn Tạ Hoài nghe thủ hạ báo cáo, mặt càng ngày càng âm trầm, Tống Mộc Thanh không sợ chết cảm thán một câu.
Tạ Hoài đưa điện thoại di động ném tới trên ghế salông, mặt âm trầm rót cho mình một ly rượu. Ánh mắt của hắn có chút thất thần nhìn rượu đỏ trong ly. Trốn ở chỗ nào?……
Nam Cung Cửu nằm ở trên giường nhìn lịch trên tay, hôm nay là ngày thứ ba mươi tám. Còn có năm mươi tám ngày nữa mình liền có thể đi trở về gặp Kỳ rồi! Nam Cung Cửu, mày phải kiên trì lên, không thể để lộ ra bất kỳ dấu vết gì! Đem lịch bỏ sang một bên, Nam Cung Cửu nhìn gian nhà đen kịt. Trong đầu nghĩ tới tất cả đều là dáng dấp cùng lời đã từng nói của Nam Cung Kỳ. Kỳ, Kỳ, Kỳ, chờ tôi! Năm mươi tám ngày……
“Cái gì? Vẫn là không có tin tức gì? Một đám rác rưởi!” Nghe báo cáo của thủ hạ, Tạ Hoài một mặt mù mịt. Đã hai tháng, lại vẫn không có bất kỳ tin tức nào……
“Còn một tháng nữa. Đừng nóng vội, ta nghĩ, ngươi nên phân phó người đang nước biên giới Pháp điều tra đi. Trung Quốc có câu ngạn ngữ: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Tống Mộc Thanh vẫn như trước một bộ nhàn nhã ăn kẹo, uống nước chè xanh.
Nghe Tống Mộc Thanh nói, Tạ Hoài trầm mặc mấy phút, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, càng nghĩ càng cảm thấy bạn tốt của mình nói có đạo lý. Cuối cùng đối thủ hạ ra lệnh tập trung điều tra ở biên giới nước Pháp.
Nam Cung Cửu cơ thể hơi cứng ngắc, nội tâm một trận căng thẳng. Vừa rồi hắn nhìn thấy sát thủ ngân bài, lẽ nào bọn họ tra được đầu mối gì sao?……
“Kiệt Lan, ngươi phát ngốc cái gì?” Cô gái bên cạnh có chút bất mãn đẩy Nam Cung Cửu một cái.
Nam Cung Cửu lập tức hồi thần, ổn định tâm tình của mình. Đối với cô gái xin lỗi nở nụ cười, tiếp tục vì nàng rót rượu. Chính mình muốn trấn định, chỉ còn dư lại hai mươi bảy ngày. Kiên trì hai mươi bảy ngày nữa là được rồi. Bọn họ hẳn là sẽ không tra được, có lẽ chỉ là trùng hợp đi ngang qua……
Ngay tại lúc Nam Cung Cửu loạn tưởng, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một đạo tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn. Thân thể vừa buông lỏng của hắn, lại một lần nữa hơi căng thẳng. Ngay cả động tác rót rượu đều có chút run run, làm rượu không cẩn thận hất lên trên người cô gái bên cạnh.
“Kiệt Lan, ngươi đang làm gì?” Nữ hài tùy cơ mặt mày nhíu chặt.
“Xin lỗi. Ta giúp ngươi lau khô.” Nam Cung Cửu thả rượu trong tay xuống, đưa qua giấy ăn giúp cô gái lau rượu trên y phục. Đôi mắt đen như mực ngậm lấy cười nhạt ý nhìn cô gái. Cô gái bị hắn nhìn chuyên chú như vậy, cũng không tiện tức giận nữa.
“Á Cửu, quả nhiên là ngươi!” Giữa lúc Nam Cung Cửu đứng lên chuẩn bị đi lấy rượu, bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc.
|