Độc Gia Chuyên Sủng
|
|
229: Phát hiện
Thân thể Nam Cung Cửu hơi cứng lại, sau đó trong nháy mắt khôi phục bình thường, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt: “Xin hỏi có chuyện gì?”
Quỷ Thứ mặt mày hơi nhíu, nhìn khuôn mặt xa lạ phía trước, giọng điệu có chút đông cứng. “Tiểu quỷ, chớ giả bộ. Tôi biết là cậu.”
Biểu tình cyar Nam Cung Cửu vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. “Tiên sinh, chào ngài, hình như ngài nhận lầm người. Tôi là phục vụ ở đây, Kiệt Lan.”
“Tiểu quỷ, tôi biết là cậu.” Quỷ Thứ đột nhiên bắt được tay trái Nam Cung Cửu, kéo đến trước mặt Nam Cung Cửu. “Vết thương này là lúc làm nhiệm vụ ở Châu Phi cậu vì cứu tôi mà bị thương. Tôi nhớ rất rõ.” Bởi vì, y lặng lẽ đau lòng đã lâu……
Nam Cung Cửu thu hồi nụ cười trên mặt, đôi mắt lẳng lặng nhìn Quỷ Thứ, đáy mắt rõ ràng chợt lóe từng tia từng tia lạnh lẽo. Hắn không nghĩ tới, chính mình lại bị Quỷ Thứ nhận ra.
Nhìn dáng dấp Nam Cung Cửu, Quỷ Thứ biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, cười buông lỏng tay đang nắm chặt tay của hắn. “Tiểu quỷ, không cần sốt sắng. Ta sẽ không nói cho lão đại, ít nhất hiện tại sẽ không, ngươi mau chóng rời khỏi nơi này đi.”
Nam Cung Cửu nghi ngờ liếc mắt nhìn Quỷ Thứ, không biết trong lòng y đang suy nghĩ gì. Nếu như quả thật có tâm buông tha chính mình, y không nên có đến vạch trần mình, nếu như muốn bắt hắn, hiện đang tại sao còn nói những lời này? “Ngươi đang có ý đồ gì?”
“Bọn họ đến đây, ngươi trước tiên cứ làm việc đi, buổi tối ta thì sẽ đi tìm ngươi.” Quỷ Thứ đưa tay ra làm bộ như nhéo hai má Nam Cung Cửu một chút, sau đó cười phong lưu quay người rời đi.
Nam Cung Cửu nhìn bóng lưng Quỷ Thứ, đáy mắt hơi lấp loé. Qua vài giây, đem tâm tình khôi phục bình thường, đi tới quầy cầm lấy một chai rượu, đi về phía cô gái đang ngồi trên ghế sô pha. “Chuyện vừa rồi, rất xin lỗi.” Vừa nói Nam Cung Cửu vừa giúp cô gái rót rượu.
Cô gái liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu, sắc mặt hơi có vẻ ngượng ngùng “Vừa rồi nam nhân kia lôi kéo ngươi làm cái gì vậy? Hơn nữa, còn nắm mặt ngươi.” Ngữ khí câu sau nói tới có chút ghen tuông.
“Há, là một khách hàng.” Đem rượu đã rơt tốt đặt trước mặt cô gái. Nam Cung Cửu cười không sao cả trả lời một câu.
Nữ hài vừa nghe vậy liền có chút không vui. “Kiệt Lan, ngươi làm bạn trai ta đi, ta có thể cho ngươi tiền tự mình mở công ty cũng được, mở cửa tiệm cũng được, không nên ở chỗ này để người khác đùa giỡn.”
Nam Cung Cửu cười cười không nói gì, chỉ là bưng rượu lên đối cô gái nhíu mày “Thử xem, mùi vị này thích không?”
Nam Cung Cửu không biết là, sau khi Quỷ Thứ cùng đồng bạn của y rời khỏi quán bar, cũng nói đến đề tài đó. “Sao vậy? Ngươi xem trọng cậu bé kia?”
Quỷ Thứ cười cười sau đó gật gật đầu “Ừm. Thật là một cậu bé không tệ.” Nói xong, trên mặt hắn lộ ra vẻ háo sắc.
“Quỷ Thứ, cẩn thận Tư nghe thấy được, buổi tối lại trừng phạt ngươi.” Một nam tử trong đó vỗ vỗ vai Quỷ Thứ, cười đến ám muội.
Nghe được tên của Tư, mặt Quỷ Thứ nguyên bản còn vẻ mặt tươi cười, lập tức trở nên hơi cứng ngắc. Còn không chờ y nói chuyện, phía sau liền truyền tới một âm thanh “Mới vừa nghe được tên của ta, các ngươi nói cái gì vậy?” Tư từ trong bóng tối đi ra, một cách tự nhiên đi tới bên cạnh Quỷ Thứ.
“Không có gì, các ngươi có tra được tin tức gì sao?” Quỷ Thứ lấy lại tinh thần cười đến có chút hơi không tự nhiên.
“Không có.” Tư lắc lắc đầu, sau đó đưa tay ra vuốt vuốt tóc Quỷ Thứ “Còn chưa ăn cơm sao? Sao sắc mặt lại có chút không tốt lắm?”
“Ha ha” Quỷ Thứ cười khan hai tiếng. Đôi mắt tại bốn phía vội vã chuyển nhìn. Này vừa nhìn mới biết, mấy người đồng bạn của mình đã sớm bỏ của chạy lấy người. Trong đầu càng sốt sắng hơn. “Nghe ngươi nói chuyện, ta thực sự thâyd đói bụng, ngươi trước về tổng bộ đi. Ta ăn bữa ăn khuya liền trở về.” Nói xong, Quỷ Thứ vội vã đi mất.
Tư nhìn Quỷ Thứ rõ ràng là đang trốn tránh, thì coi như chẳng có chuyện gì hay là lộ ta biểu tình tức giận, chỉ là, hai tay cắm ở trong túi đáy mắt ngậm lấy cười khẽ, lẳng lặng nhìn. Thấy bóng dáng Quỷ Thứ biến mất trong màn đêm, hắn mới lại bắt đầu quay đầu lại chậm rãi bước đi. Con đường cùng Quỷ Thứ giống nhau như đúc.
Sau khi tan tầm, đã là mười hai giờ khuya. Trong lòng Nam Cung Cửu rõ ràng nhớ kỹ Quỷ Thứ vừa nãy nói gì, không quản thật hay giả hắn vẫn là nằm ở trên giường cũng không có ngủ. Một lát sau, thời gian ước chừng là nửa đêm một giờ, Nam Cung Cửu nhạy cảm phát hiện ra trong phòng nhiều hơn một người, hắn từ trên giường ngồi dậy, đón ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy Quỷ Thứ trong tay xách theo mấy hộp thức ăn nhanh, đang cười hì hì nhìn hắn. Thấy hắn tỉnh lại, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần. “Tỉnh rồi? Ta mua bữa ăn khuya, cùng ăn đi.” Nói rồi, Quỷ Thứ tự nhiên bắt đầu bày đồ ăn ra.
Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn động tác của Quỷ Thứ, cũng không nói lời nào. Trong đầu lại tại nghĩ thầm. Quỷ Thứ này rốt cuộc muốn làm gì?
“Làm sao còn chưa chịu rời giường, nhanh chóng xuống dưới, cơm nước còn nóng lắm, vừa vặn có thể ăn.” Quỷ Thứ liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu bên cạnh, hướng về phía hắn giơ giơ đũa lên. Nam Cung Cửu chần chờ một chút, đưa tay ra vén chăn lên, đi tới bên cạnh bàn, ánh mắt lẳng lặng nhìn dọc theo mặt Quỷ Thứ. “Ngươi muốn làm gì?”
“Cái gì làm gì?” Quỷ Thứ đem đũa đặt trước mặt Nam Cung Cửu, có chút kỳ quái hỏi một câu.
Nam Cung Cửu mím môi nhận lấy đũa, không nói gì thêm. Lẳng lặng ăn cơm nước trên bàn, bên tai vang trở lại thanh âm lải nhải của Quỷ Thứ. Một hồi nói y lúc thi hành nhiệm vụ nhìn thấy chuyện gì hay, một hồi nói cuộc sống của y, một hồi lại hỏi Nam Cung Cửu về lại quốc nội có tốt hay không, lung ta lung tung…… Nam Cung Cửu chỉ là gián tiếp trả lời, phần lớn thời gian cũng chỉ là lẳng lặng nghe, chầm chậm ưu nhã ăn cơm. Còn thật đừng nói, buổi tối hắn bởi vì nghĩ đến chuyện Quỷ Thứ, quên ăn cơm tối, bụng vừa vặn bị đói.
Nói ước chừng nửa giờ, Quỷ Thứ đột nhiên dừng âm thanh, ánh mắt y lộ ra ánh sáng vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Cửu. “Tiểu quỷ, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời được không?”
Đến rồi…… Nam Cung Cửu ở trong lòng hơi niệm một câu, hắn liền biết Quỷ Thứ khẳng định đang đánh ý định gì. Chỉ là, hắn đoán không ra Quỷ Thứ có thể có ý đồ gì…… “Vấn đề gì?” Nam Cung Cửu trên mặt bất động thanh sắc hỏi một câu, vẫn như trước chầm chậm ưu nhã ăn.
“Ngươi là Á Cửu, có đúng hay không!” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Quỷ Thứ là hết sức khẳng định. Con mắt của y lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu, dường như muốn đưa nó xem mặc một cái động nghiêm túc.(?)
Biểu tình trên mặt Nam Cung Cửu hơi sững sờ, sau đó gật gật đầu, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Chiếm được câu trả lời của Nam Cung Cửu, Quỷ Thứ cũng không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chẳng qua là cảm thấy chuyện đương nhiên, rất là bình tĩnh. An tĩnh một hồi qua đi, Quỷ Thứ liền nói một câu. “Ngươi có phải là đã biết tâm tư của lão đại đối với ngươi rồi không? Cho nên mới……”
“Ừm.” Nam Cung Cửu mơ hồ không rõ trả lời một câu. Hắn muốn biết Quỷ Thứ tới cùng là biết nhiều hay ít……
“Ngươi rõ ràng đã tránh thoát, tại sao còn phải quay về ‘X’. Tự chui đầu vào lưới!” Ngữ khí Quỷ Thứ có từng điểm từng điểm kích động, khẩn trương nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu buông đũa xuống, đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống bụng. Sau đó, biểu tình bình tĩnh nhìn Quỷ Thứ, thanh âm không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng mạnh mẽ. “Ta có nguyên nhân của chính mình.”
“Nhất định phải thế?” Cơ hồ là Nam Cung Cửu vừa dứt lời, Quỷ Thứ liền mở miệng hỏi.
Nam Cung Cửu trầm mặc gật gật đầu. Xem như là chấp nhận. Trong lòng lại có một loại cảm giác khác thường. Hóa ra, Quỷ Thứ cũng không biết sự tình hắn trùng sinh……
“Á Cửu, có chuyện gì mà ngươi nhất định phải trở lại ‘X ‘. Ngươi nếu cũng đã thành công thoát khỏi tầm mắt của lão đại, ngươi liền không nên trở về. Lão đại lợi hại thế nào ngươi cũng không phải không biết, nhiều năm như vậy lẽ nào ngươi còn không hiểu được?”
Nghe Quỷ Thứ nói, Nam Cung Cửu trầm mặc. Trong lòng nghĩ. Mình là ngay từ lúc vừa mới bắt đầu liền sai rồi phải không? Không nên trở lại nơi này, chỉ là, nếu như không làm sát thủ, hắn còn thật không biết mình có thể làm gì, chỉ có làm sát thủ, mới có thể trong thời gian ngắn nhất kiếm được nhiều tiền nhất. Có tiền, mới có thể quang minh chánh đại cùng Kỳ ở bên nhau, sẽ không sợ người nhà cản trở. Quan trọng nhất là, hắn căn bản không biết lão đại cư nhiên lại đối với hắn tồn tại ý nghĩ thế này. Nếu như biết, hắn dù có chết cũng sẽ không đến ‘X’. Chỉ là hiện tại hết thảy đều đã muộn……
“Á Cửu đi nhanh lên đi. Không lâu nữa sự tồn tại của ngươi cũng sẽ bị những người khác phát hiện. Á Cửu, ta có thể giúp đến cũng chỉ là lần này thôi.” Quỷ Thứ đứng lên vỗ vỗ vai Nam Cung Cửu. Tâm tình có chút trầm trọng có chút ngột ngạt…… Tiểu quỷ, hi vọng cuối cùng ngươi có thể đạt được hạnh phúc chân chính!
“Cảm ơn!” Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần đối Quỷ Thứ triển khai một nụ cười thật lòng. Đây là chuyện Quỷ Thứ bất chấp nguy hiểm tính mạng vì hắn làm, trong lòng hắn là thật rất cảm kích!
“Huynh đệ, có duyên gặp lại. Ta hi vọng lần sau có thể nhìn thấy người kia của ngươi!” Quỷ Thứ đối với Nam Cung Cửu cười cười, sau đó nhảy cửa sổ biến mất ở trong màn đêm.
Tại lúc Quỷ Thứ đi rồi, Nam Cung Cửu nhanh chóng thu thập một chút đồ vật, cũng lập tức ly khai nơi hắn đã ở hai tháng này.
Nam Cung Cửu đi rồi không tới nửa giờ, trong phòng của hắn liền xuất hiện năm người vội vã chạy tới. Trong đó có Tư cùng Quỷ Thứ……
“Là ngươi?” Tư nhìn Quỷ Thứ ở phía sau, lạnh giọng hỏi.
Tư liếc mắt nhìn Quỷ Thứ, trên gương mặt vẫn luôn ôn hòa cũng xuất hiện lửa giận. “Quỷ Thứ, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi có biết hay không lão đại ở trên người chúng ta cũng lắp đặt máy định vị.”
“Chuyện này……” Sắc mặt Quỷ Thứ trong nháy mắt trắng bệch. Có chút không thể tin nổi……
“Lão đại đối với Á Cửu là tình thế bắt buộc.” Tư thật sâu liếc mắt nhìn Quỷ Thứ. Sau đó, quay người rời đi.
Nam Cung Cửu mới vừa rời đi nơi dừng chân, đi không tới năm phút đồng hồ liền gặp một trận tập kích súng ống. Nam Cung Cửu lập tức ẩn nấp ở chỗ tối, trong lòng một trận lạnh lẽo. Bị phát hiện……
Gian phòng trên tầng cao nhất tổng bộ, đèn đuốc sáng choang, Tạ Hoài bưng ly rượu đứng ở phía trước cửa sổ, khóe miệng lộ ra một vệt mỉm cười. Hiện ra tâm tình vô cùng tốt.
“Có tin tức?” Tống Mộc Thanh nhìn hắn cười, đoán cũng không cần đoán có thể nghĩ đến, nhất định là có tin tức của Á Cửu.
“Ừm.” Tạ Hoài gật gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh. “Á Cửu càng ngày càng thông minh, biết trốn trong quán bar, loại địa phương hắn ghét nhất.”
“Chính là bởi vì ngươi hiểu rõ hắn, cho nên, mới không nghĩ tới chỗ này.” Tống Mộc Thanh quay người vì chính mình rót một chén trà, sau đó nằm ườn ra ghế salông, bóc một cái kẹo đặt ở trong miệng nhai.
“Ha ha…” Cũng không biết Tạ Hoài đang nghĩ đến cái gì hay là nghe Tống Mộc Thanh nói, nhất thời, cười đến một mặt đắc ý.
Tống Mộc Thanh nhìn vậy lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu đồ điên.
|
230: Trốn cùng truy
Nam Cung Cửu vừa trốn vào chỗ tối, thân thể còn chưa đứng vững, bên tai liền rõ ràng nghe được một ít tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nam Cung Cửu biết là người nào đến, hắn lập tức đem hô hấp của mình nén đến thấp nhất, thân thể tận lớn nhất khả năng nép vào chỗ tối. Hai lỗ tai dị thường cảnh giác lắng nghe hướng đi bốn phía. Nói không sốt sắng là giả, Nam Cung Cửu nắm chặt nắm đấm tay phải, đã hơi có mồ hôi từ mu bàn tay chảy ra, khớp ngón tay hơi trắng bệch, hiện ra đặc biệt cứng cáp mạnh mẽ.
Nghe một hồi, Nam Cung Cửu xem như là nắm giữ một ít thông tin cơ bản, nếu như không có đoán sai, ở xung quanh chỉ có bốn người. Hơn nữa, nghe tiếng bước chân, trong đó phải có hai người là sát thủ ngân bài, hai người là sát thủ kim bài. Bởi vì có sự chênh lệch, cho nên Nam Cung Cửu hơi hơi vừa nghe có thể rõ ràng nghe ra. Có những tin tức này sau, Nam Cung Cửu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Bốn người, coi như bị phát hiện hắn cũng có thể thành công trốn tránh. Bất quá, tốt nhất là không cần bị phát hiện. Trong lòng âm thầm hướng về, Nam Cung Cửu đem cảm giác về sự tồn tại của chính mình rơi xuống thấp nhất, không hề có bất kỳ động tác nào.
“Không có tìm được người.” Qua khoảng chừng sau hai mươi phút, một thanh âm nhẹ nhàng tại cách đó không xa vang lên.
“Tiếp tục tìm, cần phải ở chu vi nơi này. Nó không thể trốn nhanh như vậy.” Âm thanh này rõ ràng là giọng điệu người bề trên, hẳn là kim bài. Nam Cung Cửu trong lòng suy nghĩ, bất quá không biết là ai. Thanh âm này hắn rất xa lạ, chưa từng nghe qua.
Thời gian lại qua nửa giờ sau, bên trong sự an tĩnh lại vang lên mấy âm thanh: “Vẫn không có.” “Phía ta bên này cũng không phát hiện.” “Ta bên này cũng thế, hắn sẽ không phải lặng lẽ đi xa rồi đi……”
Nghe cách đó không xa vang lên âm thanh khởi khởi lạc lạc, thần kinh Nam Cung Cửu căng thẳng, đem tâm tư chính mình có toàn bộ đặt trên người bọn họ, xem bọn họ có tính toán gì.
“Đi.” An tĩnh một lúc sau, phi thường quyết đoán mà nói một chữ. Sau đó, Nam Cung Cửu nghe được bên tai vang lên tiếng bước chân vội vã, âm thanh càng ngày càng mơ hồ cuối cùng biến mất không thấy. Nam Cung Cửu thả lỏng thân thể căng thẳng của mình, đứng ở trong bóng tối hơi hoạt động tay chân có chút cứng ngắc tê dại, sau đó, đeo ba lô bước chân vội vàng ly khai.
“Không hổ là sát thủ kỳ tài, cư nhiên có thể lẩn đi bí mật như vậy.” Nam Cung Cửu mới vừa đi không tới mười phút, từ phía sau vang lên một âm thanh mang theo trêu tức.
Bước chân Nam Cung Cửu vội vã bước đi, nhất thời ngừng lại. Đôi mắt cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, nội tâm nhấc lên một trận sóng lớn. “Là ai?” Tìm một hồi không có tìm được người, Nam Cung Cửu bình tĩnh mở miệng hỏi một câu. Hắn biết người này ở ngay gần.
“Á Cửu, là chính ngươi ngoan ngoãn theo chúng ta trở lại, hay là anh em mấy người chúng ta phải bắt ngươi trở lại?” Tại thời điểm âm thanh của Nam Cung Cửu vừa hạ xuống, từ nơi bóng tối đi ra ba người, mang theo mặt nạ khiến người không thấy rõ dung mạo của bọn họ.
“Là nhóm các ngươi!” Nhìn thấy ba người đi ra, trong lòng Nam Cung Cửu cả kinh. Lại là ba anh em bọn họ, nhóm sát thủ đứng đầu ‘X’. Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, nội tâm Nam Cung Cửu hiện lên một luồng trào phúng. Tạ Hoài này còn thật để mắt hắn, cư nhiên điều động lá vương bài này……
“Nếu đã biết danh hào ba anh em chúng ta, như vậy……” Nam nhân ở giữa kia, đôi mắt híp lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu.
Đôi mắt Nam Cung Cửu không dấu vết nhìn ba người đối diện, trong lòng đang suy đoán. Nếu đánh, hắn nhất định sẽ thua, hiện tại, chỉ có trốn chạy. Ba anh em này không thể so nhóm người của Tư vừa nãy, bọn họ nhưng là đã có mấy năm kinh nghiệm làm kim bài.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, là chuẩn bị uống rượu phạt rồi.” Thấy Nam Cung Cửu chậm chạp không có trả lời, nam nhân cũng biết ý định của hắn. Đáy mắt tối tăm lóe lên một tia hung ác, sau đó, thân thể lùi về sau một bước. Hai nam nhân bên cạnh lập tức lao về phía Nam Cung Cửu.
Đột nhiên bị tập kích, làm cho Nam Cung Cửu không thể không thu hồi tâm tư. Lập tức ra chiêu phản kích, hắn hai chân bất động, cả nửa người ngửa ra sau, tránh khỏi phi đao xẹt qua đỉnh đầu, ngay sau đó, chân phải khẽ dời về phía sau, thân thể lập tức xoay tròn 180 độ, né tránh nắm đấm của nam nhân bên cạnh. Thân thể còn chưa đứng vững, nam nhân vừa nói chuyện liền phát ra công kích. Dưới tình thế cấp bách, Nam Cung Cửu đành phải cúi người thấp xuống, sau đó nhanh chóng lăn một vòng trên đất, tránh thoát thế đánh của ba người. Còn chưa kịp quay người, đùi phải đột nhiên đau đớn một hồi. Trúng chiêu……
Trong lòng Nam Cung Cửu kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó, duỗi ra tay của chính mình, cùng nam nhân phía sau đánh nhau. Cũng vào lúc này, khóe mắt Nam Cung Cửu nhìn thấy, phi đao đang bay hướng về phía mình. Lúc này, cũng không biết là lấy được khí lực từ đâu. Nam Cung Cửu dựa vào hai tay tóm chặt lấy cánh tay của nam nhân, ngạnh sinh sinh đem hắn kéo tới trước mặt mình, đỡ được công kích của phi đao. Ngay sau đó Nam Cung Cửu đem nam nhân bị thương, ném về phía nam nhân trước mặt. Sau đó, cũng không quay đầu lại dùng hết khí lực lớn nhất của chính mình cấp tốc hướng về phía trước chạy đi. Nhất định phải chạy, Kỳ đang ở phía trước chờ mình!
“Tốc độ thật nhanh……” Nam nhân bị thương nhìn Nam Cung Cửu đã biến mất ở trong bóng tối, không nhịn được sợ hãi than một tiếng.
“Có tâm tình khen hắn, còn không bằng ngẫm lại chính ngươi.” Nam nhân vừa nói chuyện, nặng nề gõ một cái lên đầu nam nhân bị thương, âm thanh có chút tức giận. Cư nhiên lại để cho hắn chạy trốn, là chính mình quá sơ suất……
“Đại ca, tốc độ của hắn thật sự rất nhanh, thật sự nếu dưới tình huống không bị thương, có lẽ sẽ càng nhanh hơn. Vừa nãy, ta dùng lực rất lớn đá lên đùi phải của hắn.” Nam nhân bị gõ đầu mấy cái, gãi đầu vẫn như trước có chút ngạc nhiên nói.
“Đừng nói nữa, đi về trước đi. Thương thế của ngươi quan trọng.” Một nam nhân khác vẫn luôn không nói gì, đỡ nam nhân bị thương dậy, nhàn nhạt nói một câu. Sau đó, ba người dần dần biến mất ở trên đường phố.
Nam Cung Cửu chạy đến kiệt sức mới dừng bước lại, hắn hai tay vịn tường, hô hấp thô suyễn. Qua 3 phút, Nam Cung Cửu mới cảm giác hô hấp từ từ khôi phục. Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, bước chân có chút tập tễnh đi đến ngõ nhỏ cách đó không xa. Trốn vào nơi sâu xa bẩn nhất loạn nhất của ngõ. Đem người ẩn giấu ở sau mấy thứ đồ gia dụng nội thất cũ nát. Cúi đầu, nhìn chân của mình. Hoàn hảo, chỉ là có chút hơi sưng tím, không có gì quá đáng lo. Biết chân không có chuyện gì xong, tâm căng thẳng của Nam Cung Cửu cũng hơi buông lỏng. Liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, khóe miệng xuất hiện một nụ cười trào phúng nhàn nhạt. Thật sự là không nghĩ tới, Nam Cung Cửu hắn cư nhiên cũng sẽ có một ngày ngủ ở trong đống rác.
Cảnh giác nhìn chăm chú vào bốn phía, sau một tiếng Nam Cung Cửu chịu không nổi thân thể uể oải, chậm rãi nhắm lại con mắt của chính mình. Trong lòng âm thầm nghĩ, nơi này chắc là rất an toàn, tối hôm nay, hẳn là sẽ không gặp lại chuyện gì đi……
Cũng không biết mình ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, ánh nắnt đã chiếu đến trên người, có ánh mặt trời chiếu rọi mùi ở đống rác này càng thêm khó ngửi. Nam Cung Cửu cảnh giác quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, xác định không có nguy hiểm gì, lúc này mới động tác nhẹ nhàng từ bên trong đứng lên. Cúi đầu ngửi quần áo của mình một chút. Nội tâm tuôn ra một trận nôn mửa cảm giác. Thật thối…… Nhìn dáng dấp còn phải tìm một chỗ đơn giản thanh tẩy một chút……
Nội tâm Nam Cung Cửu còn chưa có ngix xong, khóe mắt liền nhìn thấy ba người từ đầu ngõ chậm rãi đến gần. Chính là ba anh em tối hôm qua, cho dù là ban ngày bọn họ vẫn như trước mang theo mặt nạ. “Á Cửu, không nghĩ tới ngươi lại có thể sẵn sàng ở đây qua đêm, thế nào? Cảm giác làm sao?” Nam tử ở giữa đáy mắt ngậm lấy cười, quan sát Nam Cung Cửu. Nhìn bộ dáng bẩn loạn của hắn, ý cười nơi đáy mắt càng phát ra rõ ràng. “Nhìn dáng vẻ của ngươi, còn giống như rất thích thú mà.”
Đôi mắt đen như mực chặt chẽ nhìn chăm chú vào ba người cách đó không xa. Nội tâm Nam Cung Cửu một trận mệt mỏi. Hiện tại trạng thái như thế này, hắn càng thêm không có phần thắng. Bọn họ làm sao sẽ tìm tới nơi này……?
“Còn đang suy nghĩ muốn trốn? Ngày hôm nay, nhưng không dễ như vậy!” Nam tử ở giữa nói xong, hai tay giơ lên. Ba người cùng nhau hướng về phía Nam Cung Cửu chạy tới.
Trận chiến này hoàn toàn là mang tính áp đảo rất đúng. Nam Cung Cửu không ăn gì, thân thể bắt đầu suy yếu. Bọn họ bên này tinh thần của ba người đều trong trạng thái tốt nhất. Hơn nữa, ba người liên thủ liền so với Nam Cung Cửu mạnh hơn gấp đôi. Cho nên vừa mới bắt đầu, đánh không tới năm phút đồng hồ, trên người Nam Cung Cửu liền bị thương. Cánh tay trái bị phi đao thương tổn, bụng chịu một quyền. Những vết thương nhỏ không thể đếm được, làm thân thể nguyên bản hư nhược càng thêm hết lực……
“Ta chịu thua!” Tại lúc hai tay bị một người trong đó bắt lấy, Nam Cung Cửu nhanh chóng mở miệng nói chuyện. Âm thanh rất là suy yếu, trên mặt hoàn toàn trắng bệch, mồ hôi chảy ròng. Xem bộ dạng là thân thể thật sự đã đến cực hạn.
“Lúc này mới ngoan, sớm nói ba chữ này. Chúng ta liền không cần phí thời gian như vậy.” Nam nhân vừa nói chuyện vừa vỗ vỗ Nam Cung Cửu mặt.
Nam Cung Cửu cúi thấp đầu xuống, tránh ra tay của nam nhân. Khẩn trương mím khóe miệng không tiếp tục nói nữa.
Nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống này của hắn, nam nhân cũng không nói thêm cái gì. Chỉ là, hướng về phía mình hai người anh em của mình nhìn nhau liếc mắt một cái. Sau đó, ba người bắt ép kéo Nam Cung Cửu ra đầu ngõ. Nhìn dáng dấp, là dự định trực tiếp giao cho tổng bộ đi.
“Chờ đã, chờ một chút.” Nam Cung Cửu đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Làm sao?” Nam nhân liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu, nhàn nhạt hỏi một câu.
“Có thể để cho ta tắm không? Còn có, ta rất đói.” Nam Cung Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như bầu trời mới vừa được gột rửa, trong suốt lẳng lặng nhìn nam nhân.
Nam nhân đột nhiên thất thần vài giây, lấy lại tinh thần, trong lòng mắng một tiếng. Thằng nhãi con cũng thật là yêu nghiệt. “Đi. Như vậy mùi thối trùng thiên đi gặp lão đại, cũng có chút không qua được.”
Nghe nam nhân nói, Nam Cung Cửu một lần nữa cúi thấp đầu xuống. Đáy mắt chợt lóe một tia sáng. Đây là cơ hội cuối cùng rồi!
Ba người mang theo Nam Cung Cửu tiến vào một nhà nghỉ ở phụ cận, mở ra một cái phòng. Vào phòng, ba người buông Nam Cung Cửu ra. Nam nhân vừa nói chuyện đứng ở trước mặt Nam Cung Cửu: “Á Cửu, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ xấu gì. Cơ hội chỉ có một lần.”
“Ta không biết.” Nam Cung Cửu nhìn nam nhân nhàn nhạt nói một câu. Sau đó đi vào buồng tắm.
“Đại ca, ngươi tin tưởng tiểu tử này?” Nam nhân tối hôm qua bị thương liếc mắt nhìn đại ca mình ngồi trên giường, trầm trầm hỏi một câu. Đại ca đây là thế nào? Làm sao sẽ đáp ứng yêu cầu này, rõ ràng bên trong có vấn đề.
“Cũng không thể thật sự để cho hắn như vậy đi gặp lão đại đi.” Nam nhân tức giận trả lời một câu. Tuyệt đối sẽ không thừa nhận, mình là bị “sắc đẹp” của nhãi con kia làm mờ mắt.
“Nhưng là……” Nam nhân bị thương rõ ràng còn có lời nói. Lại bị nam nhân kiq cắt đứt. “Ngươi nghe, bên trong có tiếng nước. Không có chuyện gì, đây là lầu hai. Lão nhị ngươi đi cửa sổ bên nhìn.”
“Được.” Nam nhân vẫn luôn không lên tiếng đứng ở cửa sổ, hai mắt lẳng lặng nhìn cửa sổ buồng tắm.
“Lão tam ngươi ở nơi này bảo vệ, ta đi ra cửa nhìn.” Nam nhân nói một câu, sau đó đứng lên đi tới cửa phòng tắm, nghiêng tai ở trên cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.
|
231: Trốn cùng tìm
Nam nhân vừa mới đứng ở cửa phòng tắm không tới mười giây, liền nghe thấy từ bên trong truyền ra một thanh âm: “Có thể giúp ta lấy một bộ quần áo không? Còn có thuốc khử trùng nữa.” Âm thanh rất lớn rất vang dội, hẳn là người bên trong đang dựa sát cánh cửa. Ba người bên trong phòng đều nghe được rõ rõ ràng ràng, ba anh em liếc mắt nhìn nhau. Nam nhân lớn nhất mở miệng trước: “Lão tam ngươi lập tức đi chuẩn bị.”
“Đại ca.” Lão tam rõ ràng không muốn. Đại ca ngày hôm nay đến cùng là thế nào? Tựa như trúng tà vậy……
“Nếu như không một lần nữa thay quần áo, hắn chính là chỉ tắm không, trên người vẫn như trước thối hoắc.” Nam nhân nhàn nhạt nói một câu.
“Lão tam, đi thôi.” Lão nhị đứng ở cửa sổ lên tiếng. Âm thanh nhẹ bỗng, có chút nhẹ đến mơ hồ.
Thấy hai người anh nhà mình đều lên tiếng, lão tam dù không muốn thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể quay người rời phòng đi mua quần áo. Lão tam đi rồi, tầm mắt lão nhị rơi vào trên thân nam nhân, ánh mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Hắn là người của lão đại.”
“Ta biết!” Nam nhân mong muốn vẫn là nhàn nhạt, chỉ là, nơi sâu xa trong đáy mắt chợt lóe một tia hoảng loạn không dễ phát giác.
Nghe nam nhân trả lời, lão nhị đem tầm mắt chuyển đến ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn sương trắng tràn ngập cửa sổ. Trên mặt một phần lạnh nhạt.
Lúc này nam nhân, cũng không có tâm tư gì khác. Đem người dựa vào ở trên tường, đôi mắt có chút ngốc lăng nhìn dưới mặt đất, bên tai rõ ràng vang lên tiếng nước ào ào, tâm tình càng ngày càng buồn bực.
“Quần áo tới chưa?”
“Đợi lát nữa.” Giọng nam nhân có chút đông cứng.
Lão nhị liếc mắt nhìn người đang khó dây vào, hơi lắc lắc đầu. Tầm mắt một lần nữa nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cửa bị đẩy ra, lão tam thở hổn hển cầm một cái túi đi tới trước mặt nam nhân: “Đại ca, này.”
Nam nhân lại không hề liếc mắt nhìn quần áo: “Ngươi trực tiếp đưa cho hắn là được.” Nói xong, hướng về phía giường đi đến.
Lão tam không biết đột nhiên đại ca là làm sao, giữa lúc hắn muốn mở miệng hỏi thời điểm, bên trong phòng tắm truyền ra một thanh âm: “Cầm quần áo vào cho ta đi.” Vừa dứt lời, lão tam liền nghe âm thanh cửa phòng tắm bị mở ra, sau đó, một cái tay duỗi ra đến bắt được quần áo trong ***g ngực hắn. Tiếp đó cửa liền bị đóng lại.
Bên trong phòng tắm, Nam Cung Cửu xem cái túi trong tay, trong đôi con ngươi đen như mực chợt lóe từng tia từng tia cười lạnh. Sau đó động tác nhanh chóng đem vết thương của chính mình khử trùng bôi một chút thuốc băng bó đơn giản, mặc quần áo vào, khẽ cúi thấp đầu đem cửa phòng mở ra. Ánh mắt khẽ nâng nhìn nam nhân trên giường: “Có thể đi rồi.” Vừa nãy hắn còn đang suy nghĩ làm sao trốn, hiện tại hắn biết. Ba người này thật giống như vừa cãi nhau, bộ dáng đều có chút không yên lòng.
“Đi thôi.” Nghe Nam Cung Cửu nói, nam nhân từ trên giường đứng lên, đối với hai người em của mình nói một câu. Sau đó, ba người hai bên trái phải một trước đem Nam Cung Cửu bao quanh bốn phía ra khỏi khách sạn.
Vừa ra khỏi khách sạn, Nam Cung Cửu liền mở miệng nói chuyện: “Có thể ăn bữa sáng trước không? Ta rất đói.” Tựa hồ là vì để chứng minh lời hắn nói, âm thanh Nam Cung Cửu lúc này cũng có chút mặt ủ mày chau suy yếu.
“Sao lại có nhiều yêu cầu như vậy. Chờ trở lại tổng bộ ngươi muốn ăn cái gì đều có.” Tâm tình nam nhân có chút buồn bực, giọng điệu mang theo khó chịu nồng đậm.
Nam Cung Cửu khẽ cúi thấp đầu, không nói lời nào. Cùng ba người bọn họ hướng về phố lớn đi đến. Khi đi ngang qua một quầy hàng bán bánh bao, Nam Cung Cửu dừng bước, ngẩng đầu nhìn mắt nam nhân phía trước: “Mua hai cái bánh bao cầm tay ăn được không? Ta rất đói.” Âm thanh bình bình đạm đạm, ánh mắt thanh thanh giản giản.
Nam nhân nhìn một chút, cũng không biết là làm sao, lời này liền bật thốt lên: “Được, lão tam ngươi đi. Tốc độ nhanh một chút.” Nói xong, quay người nhìn về phía cửa hàng bên cạnh.
Lão nhị nghe nam nhân dặn dò, đôi mắt lạnh nhạt chợt lóe một tia dị quang. Tựa hồ như đang hơi thở dài cái gì……
“Này, yêu cầu thật nhiều.” Lão tam không tình không nguyện đem bánh bao bỏ vào trong tay Nam Cung Cửu.
“Cảm ơn.” Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn lão tam nhàn nhạt trả lời một câu. Sau đó cúi đầu động tác không nhanh không chậm ăn bánh bao.
Đi không tới một phút, bốn người đến trên phố người đến người đi, nam nhân liếc mắt nhìn hai người em bên người, làm cho bọn họ cảnh giác một chút, mình thì là đưa tay ra chuẩn bị đón xe. Nhưng vào lúc này, Nam Cung Cửu vẫn luôn yên lặng không có bất luận động tác gì, lập tức đem lão tam bên cạnh đẩy lên trên người lão nhị. Người nhanh chóng hướng về chiếc xe moto đang dừng gần đó chạy đi, đem người trên moto đẩy xuống, chính mình ngồi lên, như một cơn gió biến mất ở đường phố xe tới xe đi.
Chủ nhân của chiếc xe vừa vặn đang dừng mua bữa sáng, vừa đem chìa khóa xe xuyên vào, hắn còn chưa có phản ứng lại, chính mình liền ngã xuống đất, moto bên người đã sớm không còn bóng. Sửng sốt nửa ngày, chủ nhân lập tức bắt đầu hol: “Bắt kẻ trộm a, bắt kẻ trộm a, bắt kẻ trộm……”
Nam nhân vừa gọi được xe, đang chuẩn bị quay người, liền nghe có người hô bắt kẻ trộm, trong lòng nhất thời cảm thấy không ổn, cấp tốc quay đầu, liền thấy hai người em của mình đang chuẩn bị đứng lên, mà bốn phía sớm đã không còn bóng dáng của Nam Cung Cửu. Nội tâm nam nhân nhất thời thăng lên một luồng lửa giận trước nay chưa có……
Nam Cung Cửu cưỡi moto chạy một khoảng cách, liền lập tức ném xe đi, chính mình trốn vào trong một nhà dân.
“Chạy trốn?” Thanh âm Tạ Hoài bình tĩnh lạ kỳ, ánh mắt của y nhàn nhạt đảo qua ba anh em đang quỳ trên mặt đất, trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì. Nhưng là Tống Mộc Thanh đứng ở bên cạnh y lại biết, ba anh em này ngày hôm nay sợ là chạy trời không khỏi nắng.
“Vâng. Xin chủ nhân trách phạt.” Nam nhân trầm giọng đáp.
Tạ Hoài nhẹ nhàng chuyển động nhẫn đeo trên ngón tay, khóe miệng hiện lên một vệt cười khẽ, nhạt nói một câu: “Đừng nóng vội……” Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, tựa hồ giống như quan hệ tình nhân vành tai và tóc mai chạm vào nhau.”Phạt là khẳng định. Nói một chút chuyện đã xảy ra đi.”
Nghe âm thanh quái gở này của Tạ Hoài, Tống Mộc Thanh đứng ở một bên ngạnh sinh sinh run lên một cái. Trong lòng yên lặng vì ba người này mặc niệm……
“Chuyện là như vầy……” Nam nhân đem chuyện đã trải qua nói vô cùng tỉ mỉ. Hắn không dám có chút che giấu nào, nếu không anh em ba người hôm nay sợ rằng phải mất mạng nơi này. Đương nhiên, một chút tiểu tâm tư của hắn, hắn là sẽ không nói ra.
Ròng rã nghe mười phút, trên mặt Tạ Hoài vẫn luôn duy trì nụ cười như có như không. Chờ nam nhân nói xong, Tạ Hoài trầm mặc 3 phút mới mạn bất kinh tâm mở miệng: “Ta rất hiếu kì……” Nói đến một nửa, người đi tới trước mặt nam nhân, ngồi xổm người xuống đưa tay ra đem cằm của hắn xiết chặt lấy, cưỡng chế giơ đầu của hắn lên, đôi mắt ngậm lấy nụ cười nhạt nhòa. “Ngươi tại sao lại đáp ứng yêu cầu của hắn? Ta nghĩ, sai lầm rõ ràng như thế ngươi hẳn là sẽ không phạm mới đúng!”
Nghe Tạ Hoài chậm rãi nói, thân thể của nam nhân bắt đầu run rẩy.
“Chủ nhân, là Á Cửu hắn……” Lão tam bên cạnh nhìn đại ca mình chịu tội, tâm có chút bất bình.
“Ta có bảo ngươi nói sao?” Tạ Hoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão tam một cái.
Cái nhìn âm hàn kia làm lão tam cảm thấy như đang ở trong sông băng, ngay cả tâm tư đều phảng phất bị đống băng.
Tống Mộc Thanh nhìn, trong lòng thở dài một hơi. Người này, ai……
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người cho là Tạ Hoài muốn nổi trận lôi đình, bất ngờ, Tạ Hoài lại buông lỏng ra tay đang nắm chặt cằm nam nhân. “Được rồi, các ngươi đi xuống đi, tiếp tục lục soát cho ta.”
“Vâng. Chủ nhân!” Ba người từ bên trong sững sờ lập tức hồi thần, cùng nhau trả lời một câu. Sau đó nhanh chóng đẩy cửa ra khỏi gian phòng.
“Tại sao?” Sau khi ba người lui ra, Tống Mộc Thanh có chút kỳ quái hỏi. Trong ấn tượng của hắn, Tạ Hoài không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
“Cái gì tại sao?” Tạ Hoài cười yếu ớt liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh.
Nhìn dáng dấp kia Tống Mộc Thanh liền biết Tạ Hoài là không muốn nói cho hắn biết. Hắn cũng phi thường không muốn hỏi cái đề tài này nữa……
……
Ở trong khoảng thời gian sau đó, Nam Cung Cửu trải qua vô cùng gian nan, không biết tại sao mỗi lần trốn đến một chỗ, không đến một ngày cũng sẽ bị phát hiện ra. Nhiều lần như vậy, Nam Cung Cửu mơ hồ đoán được, trung gian khẳng định là có vấn đề. Lúc này, cách thời điểm bọn họ cá cược, chỉ còn lại không tới một tuần. Ngày đó Nam Cung liền kéo một thân trọng thương, lại một lần nữa gặp một nhóm sát thủ ‘X ‘, tại lúc hốt hoảng chạy trốn, hắn vô tình chui vào sân bay. Trốn đến một cái chỗ tối, lúc này mới tránh được một kiếp.
Nam Cung Cửu trốn thoát, nhìn bầu trời xanh biếc. Ở trong lòng vì chính mình tiếp sức cố lên! Còn có bốn ngày, chỉ còn bốn ngày. Kỳ, chờ tôi…. Chờ tôi…… Trong lòng khẽ niệm, Nam Cung Cửu lâm vào hôn mê……
Tổng bộ, Tạ Hoài nhìn điểm xanh trên màn hình. Đáy mắt nồng đậm ý cười: “Hắn đã hôn mê ở sân bay. Được, trận du hí này liền đến đây là kết thúc đi. Hai người các ngươi đi đem Á Cửu trở về cho ta.”
“Ta sát, Tạ Hoài ngươi thật độc!” Tống Mộc Thanh nhìn màn hình, nhàn nhạt nói một câu. Á Cửu đáng thương……
Tạ Hoài không thèm để ý chút nào cười cười: “Không làm như vậy, làm sao có thể thu phục Á Cửu.”
Sau mười phút.
“Người không thấy?” Tạ Hoài đang cùng Tống Mộc Thanh ở trên ghế sa lon nhàn nhã tự tại uống rượu đỏ, đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm của thuộc hạ. Sửng sốt nửa giây, Tạ Hoài nhanh chóng đứng lên hướng về máy vi tính chạy đi. Quả nhiên, trên màn hình trống rỗng……
“Chết tiệt, tìm cho ta!”
|
232: Được cứu trợ
Sau khi Nam Cung Cửu tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy mình đang ở trong một gian phòng thuần trắng rất sạch sẽ. Chỉ liếc mắt một cái, tâm Nam Cung Cửu liền nguội lạnh. Lẽ nào, mình bị Tạ Hoài bắt về? Nghĩ tới đây, Nam Cung Cửu liền không cam lòng. Hắn đưa tay ra, vén chăn lên liền muốn xuống dưới. Đúng lúc này, cửa phòng vẫn luôn đóng chặt được mở ra. Một nam nhân rất đẹp đi tới, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nhòa “Tiểu Cửu, cậu rốt cục cũng tỉnh rồi.” Âm thanh cùng bề ngoài của anh ta rất là không phù hợp, mang theo giọng khàn khàn tối tăm. Nghe thanh âm đoa có thể gây nên từng tia từng tia khó chịu trong tâm.
“Anh là?” Nam Cung Cửu nhìn người có chút quen mắt, hơi hí mắt ra, cẩn thận hồi tưởng. Hắn rất xác định mình đã từng gặp nam nhân này.
“Anh là Khúc An. Bất quá, chúng ta rất lâu rồi không gặp.” Khúc An đem cháo trong tay đặt lên trên bàn, nhìn Nam Cung Cửu “Cậu đây là chuẩn bị đi đâu vậy? Thương thế của cậu rất nặng, tạm thời không thể xuống giường.”
“Là anh cứu tôi sao?” Nam Cung Cửu không đáp mà hỏi lại. (đoạn này thực ra nhưng tui thấy quá khó hiểu nên tự động thêm vào)
“Không phải. Là Tinh Cửu cứu cậu.” Khúc An đỡ Nam Cung Cửu lên trên giường, giúp hắn đắp kín chăn “Có chuyện gì, ngươi trực tiếp nói cho anh biết, anh gọi người giúp cậu đi làm.”
“Cảm ơn.” Nghe tên của Tinh Cửu, Nam Cung Cửu hoàn toàn buông lỏng. Là Tinh Cửu cứu mình, như vậy, Tiêu Dương chắc chắn đã nhận được tin tức. Như vậy…… Kỳ……
“Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy?” Nghĩ đi nghĩ lại Nam Cung Cửu đột nhiên nghĩ tới cá cược với Tạ Hoài, nhanh hỏi một câu.
Khúc An mặc dù có chút khó hiểu khi Nam Cung Cửu hỏi vậy, nhưng vẫn là nhìn đồng hồ đeo tay một chút “Hôm nay là 25.”
Nghe lời này, Nam Cung Cửu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đen như mực lóe sáng lấp lánh. Ngày 25, ba tháng đã qua! Thật tốt……
“Cậu ăn trước chút cháo đi, cậu đã hôn mê ròng rã năm ngày.” Khúc An đem cháo trên bàn đưa đến trước mặt Nam Cung Cửu.
“Được.” Nam Cung Cửu đưa tay ra chuẩn bị đi đón cháo lại bị Khúc An ngăn lại.
“Tay cậu hiện tại không thể động. Cậu phải chú ý.” Khúc An múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu không quen người khác đút cho hắn ăn, nhưng là, đôi mắt nhìn cánh tay cắm đầy dây rợ, hơi do dự một chút, chỉ có thể hé miệng.
Ăn một bát cháo xong, Khúc An lấy ra giấy ăn giúp Nam Cung Cửu lau lau khoé miệng “Còn đói không?”
“Ừm.” Đối với động tác thân mật của Khúc An, Nam Cung Cửu có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không thể ra sức. Chỉ có thể tận lực ăn nhiều cơm, để khí lực mau khôi phục.
“Vậy cậu đợi lát nữa, anh lập tức lại đi lấy một bát.” Khúc An không nghĩ tới Nam Cung Cửu lại đột nhiên tỉnh lại, cho nên, cũng chỉ bưng một bát cháo.
“Phiền anh.” Nam Cung Cửu tuy rằng mặt không hề cảm xúc, đáy mắt lại lóe sáng lấp lánh. Ngữ khí cũng mang chút chút ấm áp.
Khúc An nghe cười cười. “Từ trước cậu chính là tính tình lạnh lùng khốc khốc, không nghĩ tới lớn rồi cũng giống vậy.”
Nam Cung Cửu khẽ giương lên khóe miệng, không nói gì. Đôi mắt chỉ là lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Không biết lúc nào Kỳ mới tới tìm hắn, bất quá, cần phải dùng không mất bao nhiêu thời gian. Lần này, em ấy rất lo lắng đi……
Khúc An đi không bao lâu, liền bưng một bát nóng hổi cháo vào phòng, ngồi vào vị trí vừa nãy, dùng cái muôi khuấy đều cháo, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cửu ngậm lấy ý cười “Đợi lát nữa, bây giờ còn có chút nóng.”
Nam Cung Cửu gật gật đầu, vẫn không có nói chuyện.
Một lát sau, thấy cháo đã bớt nóng, Khúc An cho ăn Nam Cung Cửu ăn cháo xong. Sau đó cười có chút trêu chọc nói “Có phải là đang nghĩ đến Kỳ?”
Nam Cung Cửu hơi sững sờ, cũng không phủ định khe khẽ gật đầu, nhếch đôi môi khẽ nhúc nhích “Rất nhớ.”
“Bọn họ rất nhanh sẽ tới, cậu nghỉ ngơi thật tốt đừng suy nghĩ vớ vẩn. Đúng rồi, người truy kích cậu có phải tên là Tạ Hoài không?” Khúc An một bên thu thập bát một bên hỏi Nam Cung Cửu.
“Đúng. Anh cũng biết?” Nam Cung Cửu hơi kinh ngạc. Theo lí, tên của lão đại “X”, người bình thường là sẽ không biết. Khúc An làm sao lại rõ ràng như thế? Anh ta cũng không phải sát thủ……
Nghe Nam Cung Cửu nói, tay Khúc An đang thu thập bát bỗng nhiên hơi dừng một chút “Ừm.” Chỉ là nhàn nhạt một cái giọng mũi, cách một hồi, bát đũa thu thập xong, Khúc An mới một lần nữa nói chuyện “Y làm sao lại truy sát cậu?”
Nam Cung Cửu sờ môi, ánh mắt lẳng lặng nhìn chiếc chăn thuần trắng. Một hồi lâu mới mở miệng “Bởi vì một vụ cá cược.”
Thấy Nam Cung Cửu như vậy, Khúc An cũng biết là hắn không muốn nói đến chuyện này. Liền thu hồi tâm tư hỗn loạn của mình, khóe miệng vẫn như trước mỉm cười “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Đều tốt. Có lợi cho thân thể khôi phục là được.” Nam Cung Cửu ngẩng đầu nhìn Khúc An nhàn nhạt nói. Hắn nhất định phải nhanh chóng khôi phục thân thể, nếu không, chờ lúc nào Kỳ tới, sez càng thêm đau lòng. Hắn không hy vọng nhìn thấy dáng dấp không vui của Kỳ.
“Được. Cậu nghỉ ngơi thật tốt. Anh sẽ trở lại thăm cậu sau.” Khúc An gật gật đầu, đứng lên ra khỏi gian phòng.
Nam Cung Cửu trầm mặc nhìn bóng lưng Khúc An. Hắn làm sao cảm giác, Khúc An hình như đang đau khổ……???
Lúc ăn cơm tối, nhìn sắc mặt Khúc An, Nam Cung Cửu càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng. Sắc mặt Khúc An so sánh với lúc trưa tái nhợt hơn nhiều, cả người hiện ra rất là tiều tụy. “Hiện tại cảm giác thế nào?” Khúc An như không có chuyện gì xảy ra cười cười, tuy rằng nụ cười rất ôn hòa, nhưng là thế nào cũng không che giấu được sầu muộn nhàn nhạt giữa chân mày.
“Tốt lắm rồi.” Nam Cung Cửu thu hồi tầm mắt đánh giá, nhàn nhạt nói một câu. Chẳng lẽ, Tạ Hoài cùng Khúc An có cái gì qua lại? Hắn nhớ tới buổi trưa cảm xúc của Khúc An thay đổi chính là bắt đầu từ lúc nói tới Tạ Hoài.
“Như vậy cũng tốt, câuh mấy ngày nay chỉ có thể ăn chút cháo.” Khúc An một bên khuấy đều cháo trong chén một bên nhàn nhạt nói.
Nam Cung Cửu nhìn Khúc An nghiêm túc quấy cháo. Không nghĩ tới, sau khi lớn lên Khúc An lại xinh đẹp như vậy, tinh xảo mà rõ nét.
“Trên mặt anh nở hoa à?” Khúc An ngẩng đầu mắt phượng hơi nhíu, hiển lộ hết sự quyến rũ, trong đó còn có thêm mấy phần tà khí không nói ra được, trêu đùa nói một câu.
Khí chất trên người nam nhân này thật nhiều. Khi thì nho nhã như thư sinh, khi thì tà khí phong lưu, khi thì lại hung hăng như vương giả. “Có thể ăn chưa?” Không để ý tới Khúc An, Nam Cung Cửu nhìn cháo nhàn nhạt hỏi một câu.
“Ừm.” Khúc An thu hồi biểu tình, đem bát bưng đến gần Nam Cung Cửu, cẩn thận cho ăn hắn.
Ăn cháo xong, Khúc An bồi tiếp Nam Cung Cửu nói một hồi, liền ra khỏi gian phòng. Nam Cung Cửu nhắm mắt lại lung ta lung tung suy nghĩ một lúc, sau đó, hôn hôn trầm trầm liền ngủ say.
……
“Được người cứu đi?” Tạ Hoài nghe thủ hạ đưa tin rất là tức giận. Trình Giảo Kim giữa đường xuất hiện này rốt cuộc là ai? “Lập tức truy tra cho ta.” Chỉ còn hai ngày cuối cùng, y không thể để cho cái kế hoạch này thất bại.
Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài tức giận, ở một bên nói nói mát “Người anh em à, cảnh tượng này vẫn là rất hợp với một câu nói: Người tính không bằng trời tính.”
Tạ Hoài mặt âm trầm liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh. “Câm mồm.” Nghiến răng nghiến lợi nói một câu. Sau đó, rót cho mình một ly rượu. Người ngồi ở trên ghế salông. Một lát sau Tạ Hoài lại lần nữa mở miệng “Tra cho ta tra tới cùng là ai.”
“Ngươi không phải đã phân phó người phía dưới sao?” Tống Mộc Thanh uống một hớp trong chén trà, nhàn nhạt nói.
“Tống Mộc Thanh.” Tạ Hoài nhìn Tống Mộc Thanh, chữ chữ cắn chặt.
“Được, được, ta điều tra còn không được à? Kỳ thực, người anh em à, ta nói thật lòng, ta cảm thấy Á Cửu này cũng không thích hợp với ngươi.” Vì bạn tốt của mình suy nghĩ, Tống Mộc Thanh mới mở miệng, nếu không hắn mới lười đùa trước họng súng.
“Có thích hợp hay không. Ta chính mình rõ ràng.” Tạ Hoài trầm mặc hồi lâu, lạnh nhạt nói một câu.
Thấy như vậy Tống Mộc Thanh cũng không tiện hỏi nhiều, đặt chén trà xuống đứng lên “Được, ta tra một chút đi.” Sau đó, ra khỏi gian phòng.
Sau ba ngày, Tống Mộc Thanh xuất hiện ở gian phòng, ngồi xuống đối diện Tạ Hoài, cầm trong tay tư liệu ném tới trước mặt hắn “Này, tin tức ngươi muốn.”
Tạ Hoài nhanh đưa tay ra, đem tư liệu cầm ở trong tay, cẩn thận nhìn. Khi thấy một tấm hình trong tài liệu. Cả người y đều cứng ngắc……
“Làm sao vậy?” Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài, rất là kỳ quái hỏi một câu.
“Thật quen thuộc……” Ánh mắt Tạ Hoài nhìn chòng chọc vào bức ảnh, trong miệng nỉ non ba chữ.
“Cái gì thật quen thuộc?” Tống Mộc Thanh nghiêng thân thể, nhìn người trong tư liệu. “Làm sao ngươi biết mỹ nhân này? Vậy thì thật là tốt, có cơ hội giới thiệu cho ta.”
“Là hắn……” Tạ Hoài lại như là không nghe thấy Tống Mộc Thanh. Cầm tư liệu tay có chút hơi run.
“Có ý gì?” Tống Mộc Thanh cảm giác được sự tình thật giống có chút quỷ dị, này không đúng a……
“Người trong giấc mộng của ta là hắn.” Cách thật lâu, Tạ Hoài mới giơ lên mắt nhìn Tống Mộc Thanh, có chút kích động nói.
Nghe lời này, Tống Mộc Thanh tại chỗ liền muốn cười. Nhưng là, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tạ Hoài, hắn liền không cười nổi. “Người anh em à, ngươi có phải là……” Còn chưa chờ hắn nói xong, Tạ Hoài lại đứng lên cầm tư liệu vội vội vàng vàng ra khỏi gian phòng.
|
C233: Gặp lại -
Một buổi sáng, Khúc An bưng đồ ăn sáng đi đến phòng bệnh, lại phát hiện trên giường không có ai, đôi mắt nhìn bốn phía. Tại trước cửa sổ phát hiện bóng dáng Nam Cung Cửu “Sao lại xuống giường?” Đem đồ ăn sáng đặt lên bàn, Khúc An hướng về phía Nam Cung Cửu đi đến.
“Nằm quá lâu, có chút không thoải mái.” Nam Cung Cửu quay đầu, nhìn Khúc An nhàn nhạt nói, sau đó, hướng về giường bệnh đi đến.
“Thân thể có chỗ nào khó chịu hay không?” Khúc An dừng bước lại, nhìn bóng lưng Nam Cung Cửu, mềm nhẹ hỏi.
“Đều tốt vô cùng.” Một lần nữa ngồi về tới trên giường, Nam Cung Cửu nhàn nhạt nói. Ánh mắt nhìn đồ ăn trên mặt bàn. “Là cho tôi sao?”
“Đương nhiên.” Khúc An gật đầu cười, hướng về bàn đi đến. “Thử xem có thích không? Anh vốn là muốn làm chút gì đó cho cậu nếm thử.”
“Cháo này rất ngon. Nếu có trứng muối với thịt nạc thì còn ngon hơn.” Nam Cung Cửu ung dung thong thả ăn cháo, âm thanh mang chút hoài niệm, ngay cả giọng điệu cũng đều trở nên ôn hòa hơn.
Khúc An nghe lẳng lặng nở nụ cười, trên gương mặt tinh xảo tất cả đều là thương cảm nhàn nhạt không nói nên lời “Nghe nói tài nấu nướng của Kỳ vô cùng tốt, chắc là, cháo này cậu ấy từng nấu cho cậu ăn đi.”
“Ừm. Bất quá, rất lâu không được ăn.” Ngữ khí mang theo một loại thẫn thờ không nói ra được, mơ hồ mang theo ít vui sướng.
“Rất nhanh liền có thể ăn rồi.” Khúc An nghe vậy liền nói tiếp. Dừng lại một chút, lại nói “Khoảng chừng ngày mai sẽ có thể tới.”
“Ta nghĩ, ngày mai sợ là vẫn không thể đến.” Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Hoài dựa vào trên tường, đáy mắt ngậm lấy ý cười ý tứ hàm xúc không rõ.
Nghe thanh âm này, thân thể buông lỏng của Nam Cung Cửu lập tức căng thẳng, đôi mắt đen như mực cảnh giác nhìn Tạ Hoài, trong đôi mắt có lửa giận rõ ràng. “Ngươi đến đây làm cái gì? Tạ Hoài, đừng quên giữa chúng ta cá cược, ta đã thắng.”
Tạ Hoài nhìn Nam Cung Cửu cười cười “Á Cửu, làm người không thể quá ngây thơ.” Nói rồi bước chân chậm rãi hướng về phòng bệnh đi tới.
Từ lúc Tạ Hoài xuất hiện, cả người Khúc An liền rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác. Ánh mắt của anh lăng lăng nhìn nam nhân càng ngày càng đến gần. Đôi môi khẽ mấp máy, thật lâu mới phát ra hai tiếng “Tạ, Hoài……”
Nam Cung Cửu nghe bên tai truyền tới thanh âm rất nhỏ, giọng điệu này rõ ràng rất là kỳ quái, hắn nhìn thẳng tầm mắt Tạ Hoài, rơi vào trên người Khúc An bên cạnh. Này vừa nhìn, còn thật sự sợ hết hồn. Trên mặt Khúc An một mảnh tái nhợt, trên trán có chút mồ hôi. “Khúc An, anh không sao chứ?” Trực giác của Nam Cung Cửu cho biết giữa Khúc An cùng Tạ Hoài khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, việc này nhìn thật giống như không đơn giản……
Đôi mắt Tạ Hoài từ lúc tiến vào phòng bệnh, liền trực tiếp nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu. Lúc này phát hiện ánh mắt của hắn dời đi, cũng theo ánh mắt của hắn hướng về bên đó nhìn. Chỉ liếc mắt một cái, biểu tình mạn bất kinh tâm của Tạ Hoài liền lập tức trở nên dại ra, bước chân chậm rãi cũng dừng lại, cả người cứng ngắc nhìn Khúc An cách đó không xa. Trong đầu, chợt lóe vô số hình ảnh trong giấc mộng……
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, đều ngơ ngác nhìn đối phương, ai cũng không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu tình gì. Cách nửa ngày, Tạ Hoài mới cứng ngắc nói hai chữ “Là ngươi……”
Nam Cung Cửu ở giữa Tạ Hoài cùng Khúc An, qua lại đánh giá. Hai người này, làm sao càng nhìn càng cảm giác thật giống như…… Nghĩ nghĩ, mày rậm của Nam Cung Cửu nhíu chặt.
“Tiểu Cửu.” Ngay tại thời điểm Nam Cung Cửu nhướn lông mày thăm dò, tuqf cửa vang lên một thanh âm. Nhu nhu, mang theo ấm áp như trong trí nhớ.
Nam Cung Cửu không thể tin nhìn về phía ngoài cửa “Kỳ……” Sửng sốt nửa giây, Nam Cung Cửu cấp tốc hoàn hồn, vén chăn lên chân trần hướng về phía Nam Cung Kỳ chạy đi. “Kỳ!”
“Tiểu Cửu, em nhớ anh! Rất nhớ, rất nhớ……” Nam Cung Kỳ ôm chặt lấy Nam Cung Cửu, khóe mắt mang theo hơi ướt át. Âm thanh có chút run run.
Đột nhiên xuất hiện một màn này, làm thức tỉnh Tạ Hoài. Tạ Hoài liếc mắt nhìn Khúc An, sau đó lập tức quay đầu chuẩn bị hướng về phía Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ đi đến. Đúng lúc này, Khúc An vẫn luôn an tĩnh lập tức có động tác, đem người chắn trước mặt Tạ Hoài, mắt phượng xinh đẹp bình tĩnh nhìn hắn “Ta nghĩ, chúng ta nên nói chuyện.”
“Tránh ra.” Tuy rằng, cảm giác nam nhân trước mắt này làm cho y vô cùng quen thuộc. Nhưng là, nhìn người đang ở ngay trước mặt y cùng người khác ôm ấp, càng làm cho Tạ Hoài tức giận.
“Tạ Hoài. Ta là Khúc An.” Khúc An không chút nào sợ giọng điệu phẫn nộ của Tạ Hoài, chỉ là lẳng lặng nói.
“Bọn họ……” Nam Cung Kỳ nhìn Khúc An cùng Tạ Hoài, hơi kinh ngạc.
“Không có chuyện gì, chúng ta rời khỏi nơi này trước, lưu lại không gian cho hai người bọn họ.” Nam Cung Cửu nắm tay Nam Cung Kỳ, hướng về bên trái đi đến.
“Á Cửu, ngươi…… Ngươi tránh ra cho ta.” Nhìn Nam Cung Cửu nắm tay Nam Cung Kỳ biến mất ở cửa, Tạ Hoài lên cơn giận dữ, đưa tay chuẩn bị đẩy Khúc An ra. Lại nhìn thấy Khúc An vẫn như trước lẳng lặng nhìn y…… Trong nháy mắt đó, Tạ Hoài cảm giác mình trúng tà. Hắn cư nhiên, không nỡ……
“Tạ Hoài, tìm ngươi lâu như vậy rồi. Ta sẽ không lại để cho ngươi đi đâu nữa.” Khúc An duỗi cánh tay trắng nõn gầy gò ra, nắm thật chặt bàn tay cứng ngắc ở giữa không trung của Tạ Hoài.
|