Dạy Bạn Cách Theo Đuổi Nam Thần
|
|
Chương 41 Khi tôi nói tin đính hôn cho cha mẹ, họ vô cùng kích động. Còn em gái tôi, không biết là do phụ nữ có thai đặc biệt đa sầu đa cảm hay thế nào, vậy mà em khóc, vừa nói “Trời ạ anh tôi sắp đính hôn”, vừa chảy nước mắt nhào vào ngực chồng, hại tôi phải dỗ thật lâu.
Dự tính một tháng nữa em sẽ sinh, cha mẹ tôi muốn ở nhà trông nom em, không có thời gian rảnh, mà bản thân tôi kỳ thực cũng không có ý định để họ tới. Đây chỉ là một hình thức, không cần quá nhiều người tham dự, chúng tôi thậm chí không định cử hành nghi thức long trọng. Tất cả giai đoạn chuẩn bị trước, cũng chỉ là cùng đi chọn một đôi nhẫn kiểu dáng không tồi, sau đó cùng nhau đeo lên.
Tôi cũng từng nghĩ tới hôn lễ của mình sẽ như thế nào, có hoa tươi hay không, cầu hôn thì cầu ở đâu, có chụp ảnh hay không, có hoa đồng (2) hay không? Nhưng khi ngày đó thực sự đến, bạn sẽ phát hiện tất cả đều không quan trọng, bởi vì quan trọng nhất là bạn đã đạt được. Bạn sắp có vị hôn phu, bạn sắp kết thúc cuộc sống độc thân dài đằng đẵng, cảm giác này vô cùng kỳ diệu!
Cơ mà cho dù đính hôn là chuyện riêng của hai người, tôi vẫn dùng phương thức trực quan nhất phát tán tin tức này ra ngoài.
Bình thường tôi không đăng gì đó trên mạng xã hội, thứ nhất là không biết đăng gì, thứ hai tôi không thích phơi bày cuộc sống riêng trên mạng, nhưng lần này là ngoại lệ. Tôi đăng nhập tất cả các tài khoản, sau đó đăng cùng một bức ảnh.
Bức ảnh đặc tả tay của tôi và Lam Sơn.
Kế tiếp trong vòng nửa giờ tôi nhận được vô số tin nhắn và điện thoại oanh tạc, dường như mọi người cũng không dám tin tôi đột nhiên đính hôn.
Còn nhớ người bạn mở câu lạc bộ của tôi không? Đầu tiên hắn gửi tới một loạt dấu chấm than, tiếp đó hỏi tôi: “Là đại soái ca siêu cay đó?”
Tôi trả lời hắn: “Đúng vậy.”
Hắn gửi một icon giơ ngón cái, thở dài nói: “Tao biết cay nữa mày cũng có cách thu phục.”
A, tạm coi là hắn đang khen ngợi đi.
Khi tôi trả lời từng thắc mắc và chúc phúc của mọi người, Lam Sơn sán đến: “Anh đăng gì đó?”
“Nói cho bạn bè biết anh đã đính hôn.”
Cậu nhìn mạng xã hội tôi đang mở, suy tư chốc lát xoay người yên lặng loay hoay với điện thoại của mình, chẳng bao lâu sau tôi nghe thấy tiếng chuông nhắc nhở vang lên điên cuồng từ điện thoại của cậu.
“Chuyện gì thế?”
“Em đăng lên giống anh.”
Tôi hơi hiếu kỳ cậu đăng như thế nào, cướp điện thoại của cậu mở ra xem. Vậy mà cậu có Weibo, fan còn không ít, cơ mà bài cậu đăng gần nhất cũng đã là chuyện năm ngoái, chính là chuyển phát về tin trường học tổ chức chạy đường dài công ích.
Cậu đăng cùng một bức ảnh với tôi, thêm mấy chữ đơn giản, hết sức có phong độ của cậu.
—— Đã đính hôn.
【 Ảnh 】
Số bình luận dưới bài Weibo này tăng lên rất nhanh, đa số đều đang kêu rên nam thần âm thầm đính hôn, còn có một số người yêu cầu đăng ảnh “vị hôn thê”, thậm chí suy đoán xem bối cảnh gia đình của “vị hôn thê”.
Nhưng rất nhanh có người phát hiện hai tay giao nhau trong ảnh có chỗ kỳ lạ, không có cảm giác mảnh dẻ của con gái, hoàn toàn là tay của hai người đàn ông, thế nên Weibo của cậu ấy toàn bộ nổ tung.
Trả điện thoại lại cho cậu, tôi cẩn thận hỏi: “Nếu bạn học, bạn bè của em biết em đính hôn với đàn ông thì thế nào?”
Tôi không sợ ánh mắt người xung quanh, vì tôi có cha mẹ và bạn bè rất tốt, trong vòng tròn xã giao của tôi cũng đã sớm không giao tập với những kẻ tùy ý chế giễu người khác, nhưng Lam Sơn không giống vậy, cậu còn là học sinh, tôi không muốn cậu bị coi là dị loại trong trường học.
Cơ mà, dường như cậu còn không sợ ánh mắt người xung quanh hơn cả tôi.
“Cho tới bây giờ em chưa từng có ý định giấu giếm.” Cậu kéo tay tôi qua, hôn một cái lên chiếc nhẫn trên tay: “Muốn đính hôn với ai, đều là chuyện của chính em, không liên quan đến người khác.”
Lời ngon tiếng ngọt của cậu khiến tôi không thể chống đỡ, cảm giác trái tim cũng sắp tan chảy, muốn để toàn bộ của bản thân vô thức chìm đắm trong đó.
Tôi rất vui vì tháng tám năm ngoái, tôi đã xuống tiệm cafe dưới lầu gọi một tách cafe, gặp cậu.
Luôn có cảm giác mình nhặt được bảo vật, thật quá may mắn!
Kì nghỉ đông này Lam Sơn sẽ chuyển đến ở cùng tôi, có cậu bên cạnh tôi sợ rằng không thể mỗi ngày đăng bài mới trong topic này, hơn nữa đã tới đây, tôi nghĩ tôi đã công đức viên mãn cũng không còn gì để đăng nữa.
Cảm ơn mọi người hơn hai tháng qua đã bầu bạn, sau này tôi có thể còn nói một chút về tình trạng gần đây, nhưng bình thường không có tin gì, chính là tin tức tốt nhất. : )
№1923☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:23:32
QAQ cái gì?! Kết thúc như này sao? Lầu chủ tôi còn muốn xem các bạn tú ân ái ngọt chết người nha!!
№1924☆☆☆ Líu ríu thương tâm ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:23:56
Dù là dùng điện thoại viết mấy chữ cũng được mà!!
№1925☆☆☆ Không muốn a ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:24:14
Không ai liếm bức ảnh kia của lầu chủ sao? Tay cũng thật là đẹp!! Mẹ nó, người soái tay mỹ còn có tiền, kẻ thù chung của loài người, may mà tự tiêu hóa không tranh giành con gái với tôi _(:зゝ∠)_
№1926☆☆☆ Ha ha ha ha ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:24:24
Lầu trên bạn quá ngây thơ rồi, còn có người soái tay mỹ lại có tiền T (tomboy) cướp của bạn nha!
№1927☆☆☆ Bổ đao ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:25:02
***
Tác giả: Câu chuyện tới đây thật ra có thể coi như kết thúc rồi, nhưng phần sau còn có chút ngọt ngào sau này… Cơ mà tối nay đột nhiên có cuộc hẹn, chỉ có thể đăng đến đây.
____
Chú thích:
(1) Mười tám sờ: Là điệu hát dân gian lưu truyền của người Hẹ, nhưng cũng có “Mười tám sờ” là lời nói bậy của Mân Nam, mặc dù cách hát khác nhau, nhưng nội dung lại khá tương đồng. Nhìn từ nội dung ca từ, “Mười tám sờ” miêu tả quá trình vuốt ve. Trong tiểu thuyết 《 Lộc đỉnh ký 》 của Kim Dung, Vi Tiểu Bảo thường xuyên hát “Mười tám sờ”.
(2) Hoa đồng: Những người cầm hoa đi phía sau cô dâu chú rể. Thường là những cô bé tầm 4-5 tuổi.
|
Chương 41 Khi tôi nói tin đính hôn cho cha mẹ, họ vô cùng kích động. Còn em gái tôi, không biết là do phụ nữ có thai đặc biệt đa sầu đa cảm hay thế nào, vậy mà em khóc, vừa nói “Trời ạ anh tôi sắp đính hôn”, vừa chảy nước mắt nhào vào ngực chồng, hại tôi phải dỗ thật lâu.
Dự tính một tháng nữa em sẽ sinh, cha mẹ tôi muốn ở nhà trông nom em, không có thời gian rảnh, mà bản thân tôi kỳ thực cũng không có ý định để họ tới. Đây chỉ là một hình thức, không cần quá nhiều người tham dự, chúng tôi thậm chí không định cử hành nghi thức long trọng. Tất cả giai đoạn chuẩn bị trước, cũng chỉ là cùng đi chọn một đôi nhẫn kiểu dáng không tồi, sau đó cùng nhau đeo lên.
Tôi cũng từng nghĩ tới hôn lễ của mình sẽ như thế nào, có hoa tươi hay không, cầu hôn thì cầu ở đâu, có chụp ảnh hay không, có hoa đồng (2) hay không? Nhưng khi ngày đó thực sự đến, bạn sẽ phát hiện tất cả đều không quan trọng, bởi vì quan trọng nhất là bạn đã đạt được. Bạn sắp có vị hôn phu, bạn sắp kết thúc cuộc sống độc thân dài đằng đẵng, cảm giác này vô cùng kỳ diệu!
Cơ mà cho dù đính hôn là chuyện riêng của hai người, tôi vẫn dùng phương thức trực quan nhất phát tán tin tức này ra ngoài.
Bình thường tôi không đăng gì đó trên mạng xã hội, thứ nhất là không biết đăng gì, thứ hai tôi không thích phơi bày cuộc sống riêng trên mạng, nhưng lần này là ngoại lệ. Tôi đăng nhập tất cả các tài khoản, sau đó đăng cùng một bức ảnh.
Bức ảnh đặc tả tay của tôi và Lam Sơn.
Kế tiếp trong vòng nửa giờ tôi nhận được vô số tin nhắn và điện thoại oanh tạc, dường như mọi người cũng không dám tin tôi đột nhiên đính hôn.
Còn nhớ người bạn mở câu lạc bộ của tôi không? Đầu tiên hắn gửi tới một loạt dấu chấm than, tiếp đó hỏi tôi: “Là đại soái ca siêu cay đó?”
Tôi trả lời hắn: “Đúng vậy.”
Hắn gửi một icon giơ ngón cái, thở dài nói: “Tao biết cay nữa mày cũng có cách thu phục.”
A, tạm coi là hắn đang khen ngợi đi.
Khi tôi trả lời từng thắc mắc và chúc phúc của mọi người, Lam Sơn sán đến: “Anh đăng gì đó?”
“Nói cho bạn bè biết anh đã đính hôn.”
Cậu nhìn mạng xã hội tôi đang mở, suy tư chốc lát xoay người yên lặng loay hoay với điện thoại của mình, chẳng bao lâu sau tôi nghe thấy tiếng chuông nhắc nhở vang lên điên cuồng từ điện thoại của cậu.
“Chuyện gì thế?”
“Em đăng lên giống anh.”
Tôi hơi hiếu kỳ cậu đăng như thế nào, cướp điện thoại của cậu mở ra xem. Vậy mà cậu có Weibo, fan còn không ít, cơ mà bài cậu đăng gần nhất cũng đã là chuyện năm ngoái, chính là chuyển phát về tin trường học tổ chức chạy đường dài công ích.
Cậu đăng cùng một bức ảnh với tôi, thêm mấy chữ đơn giản, hết sức có phong độ của cậu.
—— Đã đính hôn.
【 Ảnh 】
Số bình luận dưới bài Weibo này tăng lên rất nhanh, đa số đều đang kêu rên nam thần âm thầm đính hôn, còn có một số người yêu cầu đăng ảnh “vị hôn thê”, thậm chí suy đoán xem bối cảnh gia đình của “vị hôn thê”.
Nhưng rất nhanh có người phát hiện hai tay giao nhau trong ảnh có chỗ kỳ lạ, không có cảm giác mảnh dẻ của con gái, hoàn toàn là tay của hai người đàn ông, thế nên Weibo của cậu ấy toàn bộ nổ tung.
Trả điện thoại lại cho cậu, tôi cẩn thận hỏi: “Nếu bạn học, bạn bè của em biết em đính hôn với đàn ông thì thế nào?”
Tôi không sợ ánh mắt người xung quanh, vì tôi có cha mẹ và bạn bè rất tốt, trong vòng tròn xã giao của tôi cũng đã sớm không giao tập với những kẻ tùy ý chế giễu người khác, nhưng Lam Sơn không giống vậy, cậu còn là học sinh, tôi không muốn cậu bị coi là dị loại trong trường học.
Cơ mà, dường như cậu còn không sợ ánh mắt người xung quanh hơn cả tôi.
“Cho tới bây giờ em chưa từng có ý định giấu giếm.” Cậu kéo tay tôi qua, hôn một cái lên chiếc nhẫn trên tay: “Muốn đính hôn với ai, đều là chuyện của chính em, không liên quan đến người khác.”
Lời ngon tiếng ngọt của cậu khiến tôi không thể chống đỡ, cảm giác trái tim cũng sắp tan chảy, muốn để toàn bộ của bản thân vô thức chìm đắm trong đó.
Tôi rất vui vì tháng tám năm ngoái, tôi đã xuống tiệm cafe dưới lầu gọi một tách cafe, gặp cậu.
Luôn có cảm giác mình nhặt được bảo vật, thật quá may mắn!
Kì nghỉ đông này Lam Sơn sẽ chuyển đến ở cùng tôi, có cậu bên cạnh tôi sợ rằng không thể mỗi ngày đăng bài mới trong topic này, hơn nữa đã tới đây, tôi nghĩ tôi đã công đức viên mãn cũng không còn gì để đăng nữa.
Cảm ơn mọi người hơn hai tháng qua đã bầu bạn, sau này tôi có thể còn nói một chút về tình trạng gần đây, nhưng bình thường không có tin gì, chính là tin tức tốt nhất. : )
№1923☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:23:32
QAQ cái gì?! Kết thúc như này sao? Lầu chủ tôi còn muốn xem các bạn tú ân ái ngọt chết người nha!!
№1924☆☆☆ Líu ríu thương tâm ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:23:56
Dù là dùng điện thoại viết mấy chữ cũng được mà!!
№1925☆☆☆ Không muốn a ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:24:14
Không ai liếm bức ảnh kia của lầu chủ sao? Tay cũng thật là đẹp!! Mẹ nó, người soái tay mỹ còn có tiền, kẻ thù chung của loài người, may mà tự tiêu hóa không tranh giành con gái với tôi _(:зゝ∠)_
№1926☆☆☆ Ha ha ha ha ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:24:24
Lầu trên bạn quá ngây thơ rồi, còn có người soái tay mỹ lại có tiền T (tomboy) cướp của bạn nha!
№1927☆☆☆ Bổ đao ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-9 21:25:02
***
Tác giả: Câu chuyện tới đây thật ra có thể coi như kết thúc rồi, nhưng phần sau còn có chút ngọt ngào sau này… Cơ mà tối nay đột nhiên có cuộc hẹn, chỉ có thể đăng đến đây.
____
Chú thích:
(1) Mười tám sờ: Là điệu hát dân gian lưu truyền của người Hẹ, nhưng cũng có “Mười tám sờ” là lời nói bậy của Mân Nam, mặc dù cách hát khác nhau, nhưng nội dung lại khá tương đồng. Nhìn từ nội dung ca từ, “Mười tám sờ” miêu tả quá trình vuốt ve. Trong tiểu thuyết 《 Lộc đỉnh ký 》 của Kim Dung, Vi Tiểu Bảo thường xuyên hát “Mười tám sờ”.
(2) Hoa đồng: Những người cầm hoa đi phía sau cô dâu chú rể. Thường là những cô bé tầm 4-5 tuổi.
|
Chương 42 Mọi người đã lâu không gặp. : )
Lam Sơn đi rồi, hôm qua tôi tiễn cậu ấy vào cửa an ninh.
Hai tháng này, là hai tháng vui vẻ ngọt ngào nhất trong đời tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tự nguyện cùng một người dính lấy nhau 24 giờ mà không thấy phiền chán.
Cho dù là lúc làm việc, hay là sau khi tan làm, chúng tôi vẫn luôn bầu bạn với nhau.
Có người sẽ cảm thấy như vậy quá mức áp lực, sẽ rất nhanh chán nhau, nhưng tôi vô cùng hưởng thụ. Cảm giác đó quá tốt đẹp. Trong lòng thỏa mãn, lại không có một chút tình cảm dư thừa, tôi nghĩ đây chính là hạnh phúc. Nó sẽ khiến bạn cho dù ngoài phòng là mưa to gió lớn cũng cảm thấy mình đang ở trên thảm cỏ xanh được ánh mặt trời chiếu rọi; sẽ khiến bạn vì một chuyện nhỏ không đáng kể đã có thể cười ngây ngô thật lâu từ tận đáy lòng; sẽ khiến trái tim bạn mềm mại chưa từng có.
Nhưng hai tháng đúng là quá ngắn, ngắn đến mức tôi còn chưa kịp hiểu rõ thì đã kết thúc.
Một ngày trước khi Lam Sơn đi, tôi giúp cậu sắp xếp hành lý, những y phục này hai tháng trước mới đến nhà tôi, thậm chí vừa mới bắt đầu quen thuộc với tủ quần áo của tôi, hiện tại chúng lại phải rời đi, nghĩ như vậy, đột nhiên lại cảm thấy xót xa trong lòng.
Cho dù có nói với bản thân rằng cậu ấy chỉ rời đi sáu tháng, chỉ 183 ngày, còn chưa ly biệt, nỗi buồn chia ly đã bao phủ quanh tôi.
Tôi chưa từng biểu hiện trước mặt Lam Sơn rằng tôi không nỡ, vì tôi biết chỉ cần cậu cảm thấy không thể thiếu, nhất định sẽ không chần chừ chút nào mà dừng chân ở bên tôi. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn thấy, cậu ấy cần đi con đường cậu ấy muốn đi, tôi không hy vọng trở thành gánh nặng của bất cứ ai.
Mặt khác, từ khi biết tôi đính hôn chớp nhoáng, Giám đốc Marketing càng thêm không vừa mắt với nhân phẩm của tôi, hắn cảm thấy tôi dụ dỗ sinh viên “ngây thơ” Lam Sơn, khiến cậu mơ mơ hồ hồ bước vào phần mộ hôn nhân. Cơ mà sau khi hắn biết Lam Sơn phải rời xa tôi nửa năm đi làm tình nguyện viên cho một tổ chức hắn chưa từng nghe tên, đột nhiên lại cảm thấy kính nể tôi.
“Nói thật, là tao thì không thể hạ được quyết tâm, chúng mày đang yêu nhau thắm thiết, làm sao có thể chịu được xa cách nửa năm?”
Tôi nhún vai, không sao cả nói: “Có thể voice, video nha, chỉ cần giữ liên lạc thường xuyên, trái tim bọn tao vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
Vẻ mặt hắn là biểu cảm khinh bỉ: “Trái tim ở cùng một chỗ có ích gì, quan trọng là thể xác kìa!”
Hắn thật đúng là nông cạn trước sau như một.
Tôi nghiêm mặt nói: “Yêu một người, chờ đợi cũng sẽ biến thành một chuyện vô cùng tốt đẹp.”
Hắn sững sờ nhìn tôi, tiếp theo nhíu mày: “Đừng nói với tao mấy thứ như Chicken Soup (1), mày chỉ cần trả lời tao một vấn đề.”
“Cậu ấy đi, mày khó chịu không?”
Tôi an tĩnh cảm thụ trong chốc lát, sắp có nửa năm không ai cùng tôi đi xem phim, không ai cùng tôi đi siêu thị, không ai cùng tôi đến cửa hàng thú cưng, cũng không còn ai cùng tôi chạy buổi tối…
“Khó chịu.” Tôi thành thật trả lời.
Cảm giác rất hỏng bét.
Hắn nhếch miệng thành một nụ cười, hết sức trào phúng: “Tự làm tự chịu!”
Tôi cũng hiểu được tôi tự làm tự chịu, nhưng hắn có thể nói chuyện bớt thiếu đánh hơn không?
Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, tôi quyết định nửa năm này phát triển thật tốt công việc kinh doanh của công ty, bắt hắn phải tăng ca cùng tôi. : )
№2163☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:32:12
Líu lo líu lo, không uổng công tôi mỗi ngày lên nhìn một cái, Lam Sơn đi rồi, thật ngược QAQ
№2164☆☆☆ Hạnh phúc phát khóc ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:32:46
Nửa năm rất nhanh nha, chúng tôi cùng nhau bồi bạn ~~
№2165☆☆☆ Ôm một cái ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:33:21
Biến nhớ nhung thành động lực, nỗ lực trở thành Mã Vân (2) thứ hai đi!
№2166☆☆☆ ( ﹁ ﹁ ) ☆☆☆ Đăng vào 2014-3-1 22:33:45
|
Chương 43 Hôm nay tắm cho Charlie Chaplin, không có Lam Sơn ở bên cạnh, nó chạy loạn khắp nhà, hoàn toàn không thể bắt được. Lúc Lam Sơn ở đây nó ngoan ngoãn đáng yêu, Lam Sơn không có ở đây liền biến thành dáng vẻ tiểu ma vương. Nó cũng không thèm nghĩ xem rốt cuộc là ai cho nó ăn cho nó ở giúp nó xúc phân cùng nó chơi đùa?
Tôi tố cáo Charlie Chaplin đáng ghét với Lam Sơn, chẳng bao lâu sau cậu ấy gửi tới một đoạn voice, để tôi phát đi phát lại bằng loa trong nhà.
“Charlie Chaplin, tới đây.”
Dù chỉ nghe thấy giọng nói, nhưng tiểu gia hỏa không có lương tâm đó vậy mà lại thật sự chậm chạp chạy ra từ kẽ hở của đồ dùng trong nhà, bị tôi một phát bắt được.
Ngay cả Pharaoh vốn đang ngủ ngon lành ở một bên cũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này phát ra tiếng kêu nũng nịu, tôi lập tức cảm nhận được sự ghen tức chưa từng có.
“Chúng nó đều yêu em.” Tôi có chút tủi thân WeChat cho Lam Sơn, tiện thể kèm theo bức ảnh Charlie Chaplin sau khi bị tôi bắt được không thể động đậy.
“Anh cũng yêu em.” Cậu mỉm cười, nhanh nhẹn trả lời tôi.
Tôi hoàn toàn không thể phản bác, tôi bị cậu công hãm, bị cậu ăn sạch, từ cái nhìn đầu tiên.
“Đúng vậy, anh cũng yêu em, không ai có thể không yêu em.”
Đó là số mệnh, tôi tin tưởng không chút nghi ngờ.
№2295☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-4-13 20:14:32
233333 Lầu chủ tôi cũng có thể não bổ ra icon khi bạn gửi WeChat “Chúng nó đều yêu em” cho Lam Sơn! Chính là icon “sắp khóc” trong WeChat 23333
|
Chương 44 Có lẽ do mấy ngày nay lúc lạnh lúc nóng, tôi hơi sốt, cơ mà tôi không nói cho Lam Sơn, tôi không muốn cậu ấy phải lo lắng.
Bây giờ họ đang ở phía bên kia địa cầu, nghiên cứu một đầm lầy. Lam Sơn nói nơi đó rất đẹp, còn chụp ảnh cho tôi xem. Tôi chỉ muốn nói tôi không chút hứng thú với bức ảnh xanh mướt đó, tôi chỉ muốn xem ảnh của cậu, khỏa thân.
Tôi quá nhớ nhiệt độ cơ thể cậu.
№2357☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ 2014-4-30 22:17:02
Lầu chủ nghỉ ngơi cho khỏe, uống nhiều nước ~
№2358☆☆☆ Bầu trời bao la rất xa ☆☆☆ Đăng vào 2014-4-30 22:17:35
Nếu Lam Sơn ở đây, ra cả người mồ hôi là tốt rồi
№2359☆☆☆ Máu mũi Stalker ☆☆☆ Đăng vào 2014-4-30 22:17:59
Đau lòng lầu chủ tiểu yêu tinh QAQ
№2360☆☆☆ Đau đau bay ☆☆☆ Đăng vào 2014-4-30 22:18:02
|