Dạy Bạn Cách Theo Đuổi Nam Thần
|
|
Chương 30 Tôi không có chuyện gì, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng không cùng Lam Sơn đồng quy vu tận! Các bạn nghĩ đến tận đâu thế?
Chúng tôi đều rất ổn, chỉ là xảy ra một ít… bất ngờ mà thôi.
Ngày đó tôi định tìm Lam Sơn nói chuyện, thế nên mở điện thoại, mà một phút sau khi tôi mở máy Lam Sơn đã gọi điện tới. Tôi không biết đây là trùng hợp hay là cậu vẫn đang thử gọi cho tôi, trong nháy mắt đó tôi có chút hả giận, cũng có chút áy náy.
Tôi nhận cuộc gọi, nhưng trong đầu trống rỗng không biết nói gì, liền không lên tiếng.
Cậu gọi tên tôi, hô hấp nghe có phần dồn dập: “Là anh sao?”
Rõ ràng lời ngay bên miệng, cũng đã muốn tìm cậu nói chuyện hẳn hoi, nhưng thật sự đến giây phút đó, tôi lại vô cùng sợ trò chuyện với cậu.
Tôi sợ nghe được câu trả lời mình không muốn nghe, sợ mình thấy được chính là chân tướng, sợ cậu bỗng nhiên tỉnh táo mà tôi thì quá khó buông tay.
“Anh ở đâu? Có nhà không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục.
“Anh có…” Tôi vừa mở miệng, chuông cửa đã vang lên: “Em chờ chút, có người đến…”
Tôi đi tới phòng khách mở cửa, lúc nhìn thấy người bên ngoài thì ngơ ngác đứng đó.
Các bạn hẳn đã đoán được, tôi mở cửa, Lam Sơn liền đứng bên ngoài, sương lạnh bao bọc, mi mắt cũng lạnh lẽo.
Nhà trọ của tôi ở tầng năm, hình như cậu chạy tới, còn đang thở gấp, sắc mặt cũng khó coi.
Cậu ấy hỏi tôi: “Tại sao lúc nãy anh tắt điện thoại?”
Tôi đứng bên trong cửa, nhường sang một bên: “Em vào trước rồi hãy nói.”
Cậu trầm mặc đóng cửa vào nhà, lúc tôi định xoay người, cậu nắm lấy cổ tay tôi từ phía sau, sức lớn đến dọa người.
“Anh đi đâu?” Ánh mắt cậu cực kỳ tĩnh mịch, khiến người ta vừa nhìn đã như rơi vào hố đen vô tận.
Tôi không hề muốn nhường cậu cho người khác chút nào, cậu ấy là của tôi là của tôi! Gặp quỷ, tại sao cậu không thể chỉ thấy một mình tôi?
Tôi cố không mềm lòng, hỏi ngược lại: “Em thì đi đâu?”
Cậu sửng sốt một chút: “Em đã nói với anh tối nay em có hẹn với bạn học mà.”
“Bạn học nữ à?”
Cậu vì thái độ kỳ lạ của tôi mà nhíu mày: “Người em thấy ngoài cửa sổ quả nhiên là anh.”
Tôi biết cậu có thể nhìn thấy mình, vì vậy cũng không giấu giếm: “Là anh. Anh đã nhìn thấy, em và cô bé kia hai người một bàn, tại sao em phải lừa gạt anh ăn liên hoan với bạn học? Anh gửi tin nhắn gọi điện thoại em đều không trả lời, nếu em không muốn tiếp tục nữa có thể nói thẳng, anh sẽ không dây dưa không dứt, em không cần dùng loại biện pháp này…”
Còn không chờ tôi nói xong, cậu lại gần hôn lên môi tôi.
Đã quên đọc được ở đâu câu nói này, nói rằng phương pháp tốt nhất để một người im lặng chính là hôn người đó, không biết Lam Sơn có phải cũng là ý này hay không.
Tất cả bất an, sốt ruột, lo lắng dường như hoàn toàn bùng nổ, tôi nhắm mắt, đưa tay vòng qua lưng cậu, khiến hai cơ thể kề sát vào nhau.
Môi cậu mang ít khí lạnh ngoài phòng, đầu lưỡi lại như ngọn lửa, khuấy động đến mức tôi đâu khôi khí giáp (1), chỉ có thể thần phục dưới thân cậu.
“Còn có người khác.”
“Cái gì?” Tôi bị cậu hôn có chút choáng váng mất phương hướng, cũng không biết cậu đang nói gì.
“Còn có những người khác, lúc anh đi không phải có một đám người vừa vặn đi vào sao? Họ muốn làm mối cho em và cô gái đó, lúc ăn được một nửa liền kiếm cớ đi WC tập thể, căn bản ngay cả tên cô gái đó em cũng không biết, cũng không muốn biết.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu: “Vậy điện thoại của em?”
“Quên ở kí túc xá, lúc sau về em thấy anh không gọi nữa, gọi cho anh thì điện thoại đã tắt máy.”
Đây thật là một cảnh hiểu lầm khiến người ta dở khóc dở cười!
Tôi im lặng cười, vùi đầu vào cổ cậu, hóa ra tháo gỡ hiểu lầm là một chuyện dễ dàng như thế, vậy mà vừa nãy tôi còn tự làm khổ mình gì chứ?
Rảnh rỗi sinh nông nổi, quá ngu ngốc! Tình yêu quá mức lo được lo mất, tựa hồ khiến IQ của tôi cũng thấp xuống, tôi cần tin tưởng cậu ấy hơn.
Cậu vuốt ve mặt tôi: “Không thành vấn đề chứ?”
Tôi gật đầu, cười hôn môi cậu: “Không thành.”
Đôi mắt xinh đẹp của cậu lẳng lặng nhìn tôi, sau đó ánh mắt hạ xuống một tấc (=10 cm), tới chỗ cổ tôi, tôi giật mình một cái, nghĩ ra nơi đó có một vết cắn không quá nho nhã, lập tức lấy tay che lại.
“Được rồi, đến lượt em.”
Tôi nhạy bén cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi trong thời gian ngắn, giống như đột nhiên đông đặc lại, có loại cảm giác kinh hoàng như bị kẻ đi săn nhìn chằm chằm.
Lam Sơn không vội hỏi tôi, mà chậm rãi đi vào phòng khách.
Lúc cậu đi qua tôi, khóe mắt như mang lưỡi câu móc từ trái tim đến tận cổ họng rồi miệng tôi, rõ ràng giống như thường ngày, lại khiến tôi không tự chủ được co rúm lại.
Cậu đi tới trước sofa, cởi áo khoác và khăn quàng của mình vắt lên, sau đó ngồi xuống: “Đến đây.”
Chân tôi nghe theo lệnh cậu trong nháy mắt ngoan ngoãn tự động đi tới.
“Sau đó anh đi đâu?”
Các bạn có thể không tin, nhưng khi đó tôi thật sự căng thẳng đến đứng ngồi không yên, ngay cả da đầu cũng tê dại.
“Đi khắp nơi, giải sầu.”
“Dấu răng trên cổ anh là ai cắn?”
Giọng cậu vô cùng bình tĩnh, tôi căn bản không nhìn ra cậu có tức giận hay không.
“Người không quen…”
“Không quen tại sao lại cắn anh?”
“… Chắc bị điên.”
Lam Sơn cười nhạo một tiếng: “Vậy mùi nước hoa trên người anh là từ đâu tới?”
Trong lòng tôi mãnh liệt mắng chửi học đệ hại người hại mình, nhất định là lúc hắn nhào tới thì dính phải.
“Anh không biết.” Tôi không có chút sức nào, dáng vẻ có tật giật mình.
Cậu nhìn tôi, rất lâu không nói gì thêm, giống như đang nhìn kỹ, lại giống như đang sắp xếp từ ngữ. Ngay tại lúc tôi sắp không cách nào chịu đựng được phần yên tĩnh này, cậu đột nhiên lên tiếng.
“Kỳ thực em là người rất khó trị.”
“?”
“Em ghét trên người em yêu có dấu vết của người khác, em cũng không thích anh đối với ai cũng ra vẻ thành thạo, khắp nơi lưu tình, em thậm chí không thể dễ dàng tha thứ anh vẫn còn giữ liên lạc với nhóm tình cũ.”
“Anh không có…” Cái gì mà khắp nơi lưu tình, hơn nữa tại sao lại là “nhóm” tình cũ?
“Hắn còn chạm vào nơi nào của anh?”
“… Không có.”
“Bây giờ anh vẫn còn cơ hội.”
Tôi cau mày: “Cái gì?”
“Lúc này thấy được dục vọng chiếm hữu biến thái của em, nếu anh muốn dừng lại ở đây, thì kết thúc ở đây…”
Tôi không đợi cậu nói xong đã nhào tới, cậu ấy quá nhiều lời.
“Em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện trốn anh!” Tôi khẽ cắn môi dưới của cậu.
Chúng tôi quấn quýt một chỗ, từ trên sofa đến trên giường, sau đó chúng tôi liền… làm rất nhiều lần.
Cảm giác còn thật… kỳ diệu.
Các bạn nói đúng, một người luyện Pilates thì không cách nào áp đảo được một người luyện Plank…
Dù sao hết thảy đều rất tốt, mọi người không cần lo lắng. : )
№1298☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:32
A a a! Rốt cuộc cũng xuất hiện a a a a!!!
Lầu chủ cho là như vậy thì có thể đuổi chúng tôi đi? Quá ngây thơ rồi!
№1299☆☆☆ Hoa cũng cám ơn ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:32
Không mong chờ trước khi đi ngủ tôi xoát một cái, lầu chủ chúng tôi biết bạn da mặt mỏng, không bằng chúng ta chơi trò tôi hỏi bạn trả lời được không?
Nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua, bạn hiểu mà : )
№1300☆☆☆ Thủy thủ Mặt trăng ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:26:56
LSGJ! (Lầu trên good job!)
№1301☆☆☆ − − ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:27:27
Lầu chủ tới đây ~ nếu bạn không trả lời vấn đề của chúng tôi, sau này bạn có vấn đề gì chúng tôi cũng không đưa ra sáng kiến nha ~~
№1302☆☆☆ Ha ha ha ha ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:27:34
|
Chương 31 Các bạn thắng.
Cơ mà ngày mai tôi còn phải đi máy bay, cho nên không thể trả lời toàn bộ, liền chọn mấy câu mọi người hỏi nhiều nhất ha.
# Lầu chủ các bạn làm rồi? Bạn nằm dưới sao? Lam Sơn kỹ thuật giỏi không?
Nếu có ai chưa thành niên ở đây, xin đừng nhìn xuống dưới, nếu không tôi sẽ có cảm giác tội lỗi.
Không sai, chúng tôi đã làm, tôi nằm dưới, kỹ thuật của Lam Sơn rất tuyệt, tuyệt đến không ngờ.
# Các bạn có mấy loại tư thế? Lầu chủ bạn có khoái cảm không?
Lúc đầu cậu ấy chọn cách vào từ sau lưng nhẹ nhàng khá thường gặp, nhưng khi cậu ấy phát hiện dây chằng của tôi có thể điều khiển đủ loại tư thế, cậu ấy liền phát điên… Bạn có thể nghĩ rằng tất cả các loại tư thế chúng tôi đều thử.
Đến cuối cùng cổ họng tôi cũng không kêu ra tiếng, đến bây giờ còn khàn bạn nói xem tôi có khoái cảm không? : )
# Thể lực Lam Sơn có được không? Có phải thao đến mức lầu chủ bạn chịu không nổi hay không.
Một người tập PLANK có thể vượt quá mười phút, các bạn cảm thấy thể lực của cậu ấy như nào? Tôi cảm thấy mình sắp bị cậu ấy thao chết…
# Cầu lầu chủ phát lại quá trình gọi giường!
“Chờ chút, cái này không giống cái anh muốn!”
“Muốn em dừng lại?”
“… Không, được rồi. A, đừng nhanh như vậy… Chậm chút…”
“Thả lỏng.”
“Em… quá lớn… Không thể vào được đâu!”
“Vào được.”
“Đau quá… Chậm chút… Chậm thêm chút nữa… A a…”
“Thoải mái không?”
“Ừm… Em vừa đỉnh vào một nơi thật kỳ quái… Thử lại lần nữa?”
“Nơi này?”
“A a…”
Tôi thực sự đang nhớ lại.
Lúc cậu đi vào tôi cảm thấy vô cùng trướng, còn hơi đau, nhưng sau đó thì khá trôi chảy, có loại cảm giác tê dại. Mặc dù trong lòng rất thỏa mãn, nhưng thành thật mà nói khoái cảm rất ít, cơ mà từ khi cậu ấy tìm được tuyến tiền liệt của tôi… Wow a, tôi rốt cuộc hiểu được tại sao nhiều GAY thích nằm dưới như vậy.
Đó là mức độ càng sâu hơn, khoái cảm càng kích thích, so với đơn thuần đụng chạm cơ quan sinh dục mang tới khoái cảm trực tiếp hơn nhiều.
Mỗi khi cậu ấy đỉnh đến nơi đó của tôi, tôi sẽ phát ra tiếng kêu xấu hổ không thể kìm nén, hoàn toàn vô thức, muốn im miệng cũng không được.
Đơn giản như vậy có chút phạm quy, cậu ấy chỉ cần vừa nhanh vừa mạnh rút ra cắm vào nơi đó mấy cái, khi tôi có loại cảm giác sắp cao trào, sau đó cậu ấy sẽ giảm tốc độ, tiếp tục nhàn nhã hôn lưng tôi hoặc là đùa giỡn hạ thể. Chỉ một chiêu này, dưới tình huống ý thức không rõ không biết tôi đã nói bao nhiêu lời cầu xin tha thứ với cậu.
Tôi xin cậu dùng thêm chút lực, lại nhanh hơn một chút, khiến tôi bắn ra… Thật là mất mặt.
# Lầu chủ bạn có bị X bắn không? Không có bất kỳ đụng chạm gì là điều kiện tiên quyết?
Tôi phải xác định lại lần nữa, ở đây không có ai chưa thành niên chứ?!
Có… Là lần cậu ấy tiến vào từ phía trước.
Cảm giác vô cùng thần kỳ, theo lý thuyết cắm bắn hẳn không dễ làm đến như vậy, nhưng nó quả thật cứ xảy ra như thế.
Lần đó hẳn là cậu nhìn thấy dấu vết trên cổ tôi, đột nhiên đè eo tôi mãnh liệt va chạm, sức lực lớn đến mức nơi tôi và cậu liên kết phát ra một loại âm thanh ba ba nhớp nháp.
Mỗi lần cậu ấy va chạm đi vào, tôi sẽ cảm thấy tuyến tiền liệt truyền tới khoái cảm sâu sắc, khiến người ta căn bản không cách nào chịu nổi, quá mức kích thích đến mức khiến tôi cảm thấy có chút đáng sợ.
Tôi theo bản năng muốn khước từ cậu, lại bị cậu bắt được cổ tay giơ lên đỉnh đầu.
Thái dương cậu ấy có chút ướt mồ hôi, khóe mắt vì tình dục hơi đỏ lên, lời nói ra vừa ngang ngược vừa đáng yêu.
“Không cho phép đẩy em ra.”
Dục vọng khống chế lúc trên giường của cậu khiến tôi giật mình, phong cách cũng khá lớn gan và… tình sắc.
Tôi muốn nói với cậu không phải tôi muốn đẩy cậu ra, tôi quả thực không chịu nổi, cảm giác mình sắp không giữ được, nhưng lúc đó tôi căn bản không nói lên lời, cậu cúi đầu cắn một cái trên cổ tôi, chính là nơi học đệ từng cắn, sau đó càng thêm điên cuồng thao tôi, vừa đau vừa sướng.
Ấn tượng sau cùng khá mơ hồ, còn nhớ hình như theo cảm giác cao trào càng ngày càng gần, hai chân tôi siết chặt eo cậu, không muốn cậu rời khỏi tôi chút nào, khi cậu chuẩn xác đỉnh đến tuyến tiền liệt của tôi lần nữa tôi rốt cuộc cả người co rút bắn ra tinh dịch, tim đập như sắp nổ tung, rất lâu sau cơ thể tôi mới ngừng run rẩy khôi phục lại bình tĩnh.
# Lam Sơn có đam mê gì trên giường không?
Cậu ấy thích lấy thứ tôi bắn ra lau vào bắp đùi, hoặc là ngực tôi, cậu sẽ vô cùng sắc tình, vô cùng đòi mạng liếm sạch thứ đó, sau đó tôi sẽ lại cứng.
# Lầu chủ tiểu yêu tinh bạn có sướng phát khóc không? Có ôm Lam Sơn muốn nhiều hơn hay không? Che mặt (*/ω*)
Thật sự không có ai chưa thành niên ở đây chứ???
Không khóc, nhưng muốn khóc.
Cơ thể loài người thật sự vô cùng kỳ lạ, khoái cảm chất đống sẽ biến thành đau đớn, đau đớn đến tận cùng lại biến thành cực hạn vui sướng, vui sướng sau đó lại cảm thấy mệt mỏi.
Cho dù là ai cưỡng chế thể nghiệm quá trình này một đêm năm sáu lần cũng sẽ khóc không ra nước mắt!
# Lầu chủ bạn ấn tượng sâu sắc nhất là lần nào?
Lần cuối cùng…
Cậu đè tôi trên giường, bắt tôi gập đầu gối phải, gắng sức kéo chân tôi chừa ra không gian cho tính khí của cậu, có phần giống chữ “Bặc” (卜), tiếp đó chầm chậm tiến vào từ phía sau.
Tôi có thể cảm nhận được cậu đè trên người tôi, chồng lên nhau, hô hấp của cậu lướt qua tai tôi, cánh môi in sau cổ tôi, trên tóc, dịu dàng đến mức khiến cho lòng người cũng tan chảy.
# Lầu chủ các bạn bắn bên trong hay là mang bao?
Bỏ đi không nói cái khác, tính an toàn của hành động là vô cùng quan trọng, mang bao cũng là cần thiết. Dù tôi biết tôi rất sạch sẽ, cậu cũng rất sạch sẽ, nhưng vì tiện cho dọn dẹp, cũng vì ngày hôm sau tôi không bị đau bụng, chúng tôi vẫn dùng bao cao su, còn dùng hết không ít.
# Lam Sơn ở trên giường mãnh hay không mãnh? Ngọt hay không ngọt?!
Mãnh.
Tôi muốn nói cậu ấy thật là thiên phú dị bẩm, lớn lên đẹp mắt, dáng người hoàn mỹ, ngay cả kỹ thuật trên giường cũng không có kẽ hở, cậu ấy là Sweetheart của đời tôi. : )
Kết thúc ở đây ha, mọi người ngủ sớm nhé!
№1356☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:57:25
Mũi không ổn rồi! Muốn mặc sức phun máu mũi làm sao đây!!
№1357☆☆☆ = = ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:57:47
(ˉ﹃ˉ) Rất, rất có cảm giác…
№1358☆☆☆ Cứu mạng ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:57:49
Lầu chủ bạn thiêu không tình duyên của tôi chút đi, kính nhờ!
№1359☆☆☆ Thiêu thiêu thiêu thiêu thiêu thiêu ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:57:56
Lam Sơn hóa ra kìm nén lâu như vậy, thật muộn tao, thật đáng yêu ~n(*≧▽≦*)n
№1360☆☆☆ Yooooooo~ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-21 23:58:21
______
Chú thích:
(1) Đâu khôi khí giáp: Chạy ngay cả mũ sắt áo giáp cũng ném. Hình như chạy trốn chật vật sau bại trận.
|
Chương 32 Giáng sinh vui vẻ, các bạn nơi đó hẳn đã là ngày 25 rồi chứ?
Hai ngày này tôi lúc nào cũng bận rộn ăn uống, liên lạc cảm tình với đủ loại bạn bè người thân, mà họ không hề ngoại lệ cũng hỏi tôi chuyện liên quan đến Lam Sơn.
“Nghe nói sang năm hai người sẽ kết hôn?”
“Bao giờ thì dẫn cậu ấy về nhà?”
“Hai đứa sẽ nhận con nuôi chứ?”
BALABALA…
Tôi cũng không biết phải trả lời họ thế nào, những vấn đề này thật khiến người ta vừa lúng túng lại có chút mong đợi nho nhỏ.
“Anh có ảnh của bạn trai không?”
Em gái tôi là nha sĩ, năm trước đã kết hôn, tháng 5 năm nay vừa mang thai, đối với việc tôi không dẫn Lam Sơn về nhà, em có phần không hài lòng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của tôi, chỉ là mãnh liệt yêu cầu xem ảnh của Lam Sơn.
Em hỏi như vậy tôi mới phát hiện, tôi không có ảnh của Lam Sơn, chụp trộm cũng không có.
Người yêu sao có thể không có ảnh của nhau? Tôi chỉ suy nghĩ một phút liền quyết định gửi WeChat cho Lam Sơn, xin ảnh của cậu.
Tôi: Anh muốn ảnh của tiểu khả ái anh yêu nhất ~
Lam Sơn: Chờ chút.
Lam Sơn: 【 Ảnh 】
Nụ cười trên mặt tôi khi nhìn thấy Pharaoh và Charlie Chaplin thân thiết cuộn tròn thành một cục không thể khống chế mà cứng đờ.
Tôi: Không phải ảnh của Pharaoh và Charlie Chaplin! Anh muốn của em!
Lam Sơn: Em… Để làm gì?
Tôi: Để làm của riêng : )
Tôi chờ một lúc, trong lòng nghĩ cậu sẽ không gửi đến bức ảnh nào kỳ quái nữa chứ, WeChat liền hiển thị có tin nhắn mới.
Tôi mở ra xem, hô hấp cũng ngừng lại.
Đó là ảnh cục bộ, chụp phần bụng dưới của cậu, lộ ra cơ bụng gợi cảm và một chút bóng mờ màu đen mông lung, mà ngón tay cậu đang gảy mép quần lót, tựa như muốn kéo xuống.
Tôi nuốt nước miếng một cái với bức ảnh kia, có loại dục vọng muốn giơ điện thoại lên liếm.
Tôi từng hôn nơi đó. Vuốt ve mép quần lót của cậu, tôi suy nghĩ không tìm được giới hạn.
Tôi: Không muốn loại này, muốn mặt.
Mặc dù nói vậy, tôi vẫn lưu bức ảnh kia lại.
Cậu rất lâu không trả lời, mà đúng lúc này cha gọi tôi tới giúp ông treo đèn lên cây thông Noel, tôi liền đặt điện thoại trên sofa.
Ngay lúc tôi bị những ngọn đèn màu nhỏ bé khiến choáng váng mất phương hướng, khu sofa đột nhiên òa lên tiếng kêu của phái nữ không cùng độ tuổi.
Em gái la lên với tôi: “Anh trai, BF của anh lớn lên thật soái, dáng người cũng thật đẹp! Trời ơi con trai em sau này cũng soái như vậy thì tốt!”
Biểu chất nữ (cháu gái đằng ngoại) của tôi cũng hưng phấn khoa tay múa chân: “Biểu di phu (chồng của chị em đằng ngoại của mẹ) là người mẫu ạ? A a a, mặt chú ấy đẹp quá!”
“Đúng là rất đẹp.” Ngay cả mẹ tôi cũng tham gia náo nhiệt.
Tôi cả kinh, nghĩ ra có thể vừa nãy mình không khóa màn hình, vội vàng mấy bước xông tới đoạt lại điện thoại của tôi trong tay họ, trong tiếng cười đùa bất an cúi đầu nhìn màn hình.
May mà không phải là ảnh bị hạn chế, lúc nãy tôi toát cả mồ hôi lạnh, nếu để họ nhìn thấy bức ảnh trần trụi Lam Sơn gửi cho tôi, họ có thể dùng chuyện này làm đề tài nói cả đời.
Phòng khách của tôi có một chiếc gương dài cực lớn, trong ảnh Lam Sơn ngồi trên thảm đối diện với gương, hai chân xếp chồng tự nhiên, trên đầu gối mở một cuốn sách, xung quanh còn có một số thứ khác, Pharaoh thì lười biếng nằm trên sofa phía sau cậu, ảnh chụp đúng lúc nó đang há miệng ngáp.
Mà Lam Sơn thậm chí còn không nhìn vào ống kính, tầm mắt cậu rơi xuống trang sách, lộ ra gần nửa khuôn mặt anh tuấn, tôi cũng có thể tưởng tượng được cậu ấy tùy ỳ như nào đưa điện thoại về phía gương, luận điệu “Ảnh gửi anh đừng làm phiền em muốn đọc sách”.
Tôi không có cách nào gây khó dễ cho cậu, dạo này cậu ấy đang ôn thi, chỉ cần có thời gian là mở tài liệu ôn tập, tôi cũng hơi ghen, chúng chiếm quá nhiều thời gian của Lam Sơn.
“Cậu ấy chỉ là một sinh viên bình thường, sau này mọi người thấy cậu ấy đừng quấy rầy quá kinh ngạc như vậy, cậu ấy biết sẽ sợ.” Tôi cất điện thoại, bắt đầu giáo dục nữ quyến nhà mình.
Em gái tôi ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha, biểu cảm của anh thật là buồn nôn.” Em học dáng vẻ của tôi, thêm mắm thêm muối: “Cậu ấy biết sẽ sợ, đám nữ nhân điên này, đừng dọa hỏng tiểu bảo bối của tôi ~”
Biểu chất nữ bị em chọc cười ha ha, tiếng cười của bé lại thêm cô tôi và cả biểu tỷ (chị họ đằng ngoại) lẫn chồng của em gái tôi, sau khi biết nguyên nhân hậu quả, họ nhất trí yêu cầu cũng muốn xem ảnh.
“A! Tướng mạo này nhìn đã biết chính là kiểu em thích!” Đây là biểu tỷ của tôi.
“Có bức nào chính diện rõ ràng hơn không, đứa nhỏ này lớn lên thật dễ nhìn.” Đây là cô tôi.
Chồng của em gái tôi len lén chen tới ý vị thâm trường cười một tiếng: “Sinh viên nha, nghe nói anh vì theo đuổi cậu ấy mà thuê cậu ấy làm trợ lý đặc biệt của mình?”
Tôi vừa nghe em rể nói như vậy là biết chắc chắn y nghe Giám đốc Marketing của tôi nói, miệng của họ Vệ đừng rộng như thế chứ! Thân bằng hảo hữu của tôi chẳng lẽ hắn đều đã thông báo một lần? Hắn nói như vậy cứ như Lam Sơn là tiểu mật (1) của tôi không bằng, còn là tiểu mật mang loại tiền tố “Sinh viên” thanh thuần cấm kỵ ngon miệng! Dù đây là sự thật, nhưng tôi vẫn có chút ngứa răng.
Tôi nói với em rể: “Cận thủy lâu thai (2) dễ làm việc.”
Y hiểu vừa cười vừa vỗ mạnh một cái lên lưng tôi. Đến khi họ không để ý đến tôi nữa, tôi len lén đi tới bên cửa sổ gửi tin nhắn cho Lam Sơn.
Tôi: Người nhà anh nói em rất soái.
Lam Sơn: Cám ơn.
Tôi: Em muốn hình của anh không?
Lam Sơn: Em có rồi.
Tôi hơi kinh ngạc, không nhớ mình cho cậu ảnh lúc nào.
Lam Sơn: Lúc anh ngủ thì chụp trộm.
Cậu gửi tới một bức ảnh, tôi nhìn một cái là biết cậu chụp lúc nào.
Tôi nửa nằm trên giường, lộ ra sống lưng và nửa gương mặt, tóc hơi rối, trên người tràn đầy vết hôn, nhìn một cái là biết dáng vẻ… vừa làm.
Tôi: Chẳng lẽ em không chụp những lúc khác?
Lam Sơn: Không, không có cái khác.
Mặc dù rất cao hứng cậu ấy có ảnh của tôi, nhưng là loại này vẫn sẽ có chút ngượng ngùng nha. : )
Lam Sơn: Bên anh tuyết rơi chưa?
Tôi: Rơi rồi, còn rất lớn.
Tôi gửi một bức ảnh em gái chụp lúc tôi xúc tuyết trước cửa nhà.
Lam Sơn: Bên em thời tiết rất đẹp, không có tuyết rơi, nhưng có thể thấy rất nhiều sao.
Giống như có thần giao cách cảm, khiến tôi đột nhiên cảm thấy có thể cậu đang nhớ tôi.
Tôi mở voice, hỏi cậu: “Em có nhớ anh không?”
Cũng không lâu lắm cậu đã trả lời tôi, chỉ có một chữ, lại khiến tôi cảm thấy rất ấm áp, so với lò sưởi trong tường của mùa đông còn ấm áp hơn.
Cậu nói: “Có.”
Làm sao đây, mới rời xa cậu, tôi đã bắt đầu muốn trở về bên cậu.
№1430☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:10
Giáng sinh vui vẻ! A a, trong lòng ấm áp thật hạnh phúc ~ Lầu chủ có thể thị tấn (video) với Lam Sơn mỗi ngày nha, mặc dù lệch múi giờ không ổn lắm = =
№1431☆☆☆ Thủy thủy dung dung ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:10
Điện, điện thoại PLAY? Σ( ° △ °|||)︴
№1432☆☆☆ Tôi cũng muốn ảnh ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:37
Thị, thị tấn làm tình? Σ( ° △ °|||)︴
№1433☆☆☆ Giáng sinh vui vẻ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:56
2333 Lầu trên đủ rồi, để lầu chủ tiểu yêu tinh nghỉ ngơi chút đi!
№1434☆☆☆ _(:зゝ∠)_ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:55:15
|
Chương 32 Giáng sinh vui vẻ, các bạn nơi đó hẳn đã là ngày 25 rồi chứ?
Hai ngày này tôi lúc nào cũng bận rộn ăn uống, liên lạc cảm tình với đủ loại bạn bè người thân, mà họ không hề ngoại lệ cũng hỏi tôi chuyện liên quan đến Lam Sơn.
“Nghe nói sang năm hai người sẽ kết hôn?”
“Bao giờ thì dẫn cậu ấy về nhà?”
“Hai đứa sẽ nhận con nuôi chứ?”
BALABALA…
Tôi cũng không biết phải trả lời họ thế nào, những vấn đề này thật khiến người ta vừa lúng túng lại có chút mong đợi nho nhỏ.
“Anh có ảnh của bạn trai không?”
Em gái tôi là nha sĩ, năm trước đã kết hôn, tháng 5 năm nay vừa mang thai, đối với việc tôi không dẫn Lam Sơn về nhà, em có phần không hài lòng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của tôi, chỉ là mãnh liệt yêu cầu xem ảnh của Lam Sơn.
Em hỏi như vậy tôi mới phát hiện, tôi không có ảnh của Lam Sơn, chụp trộm cũng không có.
Người yêu sao có thể không có ảnh của nhau? Tôi chỉ suy nghĩ một phút liền quyết định gửi WeChat cho Lam Sơn, xin ảnh của cậu.
Tôi: Anh muốn ảnh của tiểu khả ái anh yêu nhất ~
Lam Sơn: Chờ chút.
Lam Sơn: 【 Ảnh 】
Nụ cười trên mặt tôi khi nhìn thấy Pharaoh và Charlie Chaplin thân thiết cuộn tròn thành một cục không thể khống chế mà cứng đờ.
Tôi: Không phải ảnh của Pharaoh và Charlie Chaplin! Anh muốn của em!
Lam Sơn: Em… Để làm gì?
Tôi: Để làm của riêng : )
Tôi chờ một lúc, trong lòng nghĩ cậu sẽ không gửi đến bức ảnh nào kỳ quái nữa chứ, WeChat liền hiển thị có tin nhắn mới.
Tôi mở ra xem, hô hấp cũng ngừng lại.
Đó là ảnh cục bộ, chụp phần bụng dưới của cậu, lộ ra cơ bụng gợi cảm và một chút bóng mờ màu đen mông lung, mà ngón tay cậu đang gảy mép quần lót, tựa như muốn kéo xuống.
Tôi nuốt nước miếng một cái với bức ảnh kia, có loại dục vọng muốn giơ điện thoại lên liếm.
Tôi từng hôn nơi đó. Vuốt ve mép quần lót của cậu, tôi suy nghĩ không tìm được giới hạn.
Tôi: Không muốn loại này, muốn mặt.
Mặc dù nói vậy, tôi vẫn lưu bức ảnh kia lại.
Cậu rất lâu không trả lời, mà đúng lúc này cha gọi tôi tới giúp ông treo đèn lên cây thông Noel, tôi liền đặt điện thoại trên sofa.
Ngay lúc tôi bị những ngọn đèn màu nhỏ bé khiến choáng váng mất phương hướng, khu sofa đột nhiên òa lên tiếng kêu của phái nữ không cùng độ tuổi.
Em gái la lên với tôi: “Anh trai, BF của anh lớn lên thật soái, dáng người cũng thật đẹp! Trời ơi con trai em sau này cũng soái như vậy thì tốt!”
Biểu chất nữ (cháu gái đằng ngoại) của tôi cũng hưng phấn khoa tay múa chân: “Biểu di phu (chồng của chị em đằng ngoại của mẹ) là người mẫu ạ? A a a, mặt chú ấy đẹp quá!”
“Đúng là rất đẹp.” Ngay cả mẹ tôi cũng tham gia náo nhiệt.
Tôi cả kinh, nghĩ ra có thể vừa nãy mình không khóa màn hình, vội vàng mấy bước xông tới đoạt lại điện thoại của tôi trong tay họ, trong tiếng cười đùa bất an cúi đầu nhìn màn hình.
May mà không phải là ảnh bị hạn chế, lúc nãy tôi toát cả mồ hôi lạnh, nếu để họ nhìn thấy bức ảnh trần trụi Lam Sơn gửi cho tôi, họ có thể dùng chuyện này làm đề tài nói cả đời.
Phòng khách của tôi có một chiếc gương dài cực lớn, trong ảnh Lam Sơn ngồi trên thảm đối diện với gương, hai chân xếp chồng tự nhiên, trên đầu gối mở một cuốn sách, xung quanh còn có một số thứ khác, Pharaoh thì lười biếng nằm trên sofa phía sau cậu, ảnh chụp đúng lúc nó đang há miệng ngáp.
Mà Lam Sơn thậm chí còn không nhìn vào ống kính, tầm mắt cậu rơi xuống trang sách, lộ ra gần nửa khuôn mặt anh tuấn, tôi cũng có thể tưởng tượng được cậu ấy tùy ỳ như nào đưa điện thoại về phía gương, luận điệu “Ảnh gửi anh đừng làm phiền em muốn đọc sách”.
Tôi không có cách nào gây khó dễ cho cậu, dạo này cậu ấy đang ôn thi, chỉ cần có thời gian là mở tài liệu ôn tập, tôi cũng hơi ghen, chúng chiếm quá nhiều thời gian của Lam Sơn.
“Cậu ấy chỉ là một sinh viên bình thường, sau này mọi người thấy cậu ấy đừng quấy rầy quá kinh ngạc như vậy, cậu ấy biết sẽ sợ.” Tôi cất điện thoại, bắt đầu giáo dục nữ quyến nhà mình.
Em gái tôi ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha, biểu cảm của anh thật là buồn nôn.” Em học dáng vẻ của tôi, thêm mắm thêm muối: “Cậu ấy biết sẽ sợ, đám nữ nhân điên này, đừng dọa hỏng tiểu bảo bối của tôi ~”
Biểu chất nữ bị em chọc cười ha ha, tiếng cười của bé lại thêm cô tôi và cả biểu tỷ (chị họ đằng ngoại) lẫn chồng của em gái tôi, sau khi biết nguyên nhân hậu quả, họ nhất trí yêu cầu cũng muốn xem ảnh.
“A! Tướng mạo này nhìn đã biết chính là kiểu em thích!” Đây là biểu tỷ của tôi.
“Có bức nào chính diện rõ ràng hơn không, đứa nhỏ này lớn lên thật dễ nhìn.” Đây là cô tôi.
Chồng của em gái tôi len lén chen tới ý vị thâm trường cười một tiếng: “Sinh viên nha, nghe nói anh vì theo đuổi cậu ấy mà thuê cậu ấy làm trợ lý đặc biệt của mình?”
Tôi vừa nghe em rể nói như vậy là biết chắc chắn y nghe Giám đốc Marketing của tôi nói, miệng của họ Vệ đừng rộng như thế chứ! Thân bằng hảo hữu của tôi chẳng lẽ hắn đều đã thông báo một lần? Hắn nói như vậy cứ như Lam Sơn là tiểu mật (1) của tôi không bằng, còn là tiểu mật mang loại tiền tố “Sinh viên” thanh thuần cấm kỵ ngon miệng! Dù đây là sự thật, nhưng tôi vẫn có chút ngứa răng.
Tôi nói với em rể: “Cận thủy lâu thai (2) dễ làm việc.”
Y hiểu vừa cười vừa vỗ mạnh một cái lên lưng tôi. Đến khi họ không để ý đến tôi nữa, tôi len lén đi tới bên cửa sổ gửi tin nhắn cho Lam Sơn.
Tôi: Người nhà anh nói em rất soái.
Lam Sơn: Cám ơn.
Tôi: Em muốn hình của anh không?
Lam Sơn: Em có rồi.
Tôi hơi kinh ngạc, không nhớ mình cho cậu ảnh lúc nào.
Lam Sơn: Lúc anh ngủ thì chụp trộm.
Cậu gửi tới một bức ảnh, tôi nhìn một cái là biết cậu chụp lúc nào.
Tôi nửa nằm trên giường, lộ ra sống lưng và nửa gương mặt, tóc hơi rối, trên người tràn đầy vết hôn, nhìn một cái là biết dáng vẻ… vừa làm.
Tôi: Chẳng lẽ em không chụp những lúc khác?
Lam Sơn: Không, không có cái khác.
Mặc dù rất cao hứng cậu ấy có ảnh của tôi, nhưng là loại này vẫn sẽ có chút ngượng ngùng nha. : )
Lam Sơn: Bên anh tuyết rơi chưa?
Tôi: Rơi rồi, còn rất lớn.
Tôi gửi một bức ảnh em gái chụp lúc tôi xúc tuyết trước cửa nhà.
Lam Sơn: Bên em thời tiết rất đẹp, không có tuyết rơi, nhưng có thể thấy rất nhiều sao.
Giống như có thần giao cách cảm, khiến tôi đột nhiên cảm thấy có thể cậu đang nhớ tôi.
Tôi mở voice, hỏi cậu: “Em có nhớ anh không?”
Cũng không lâu lắm cậu đã trả lời tôi, chỉ có một chữ, lại khiến tôi cảm thấy rất ấm áp, so với lò sưởi trong tường của mùa đông còn ấm áp hơn.
Cậu nói: “Có.”
Làm sao đây, mới rời xa cậu, tôi đã bắt đầu muốn trở về bên cậu.
№1430☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:10
Giáng sinh vui vẻ! A a, trong lòng ấm áp thật hạnh phúc ~ Lầu chủ có thể thị tấn (video) với Lam Sơn mỗi ngày nha, mặc dù lệch múi giờ không ổn lắm = =
№1431☆☆☆ Thủy thủy dung dung ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:10
Điện, điện thoại PLAY? Σ( ° △ °|||)︴
№1432☆☆☆ Tôi cũng muốn ảnh ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:37
Thị, thị tấn làm tình? Σ( ° △ °|||)︴
№1433☆☆☆ Giáng sinh vui vẻ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:54:56
2333 Lầu trên đủ rồi, để lầu chủ tiểu yêu tinh nghỉ ngơi chút đi!
№1434☆☆☆ _(:зゝ∠)_ ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-25 00:55:15
|
Chương 33 Thật vất vả rảnh được một ngày, tôi cố ý chọn hôm nay đi thăm hỏi một vị giáo sư hồi đại học của mình. Vợ của bà đã qua đời vào mùa xuân năm nay, mà khi đó tôi ở trong nước không có cách nào tham gia tang lễ của người ấy, vì vậy muốn mượn dịp về nhà lần này đến thăm giáo sư một chút, bày tỏ niềm thương tiếc.
Tôi nghĩ hẳn các bạn cũng chú ý đến, giáo sư và vợ của bà, đều là phái nữ. Khi đó chuyện của họ rất nổi tiếng trong trường học, từ lúc 17 tuổi đã tương thức (quen biết) đến tương luyến (yêu mến), tương bạn (làm bạn) nửa thế kỷ, tình yêu khiến người ta cảm thấy kính nể.
Mà thời đại học của tôi, cũng được giáo sư giúp đỡ không ít, bà và vợ của bà đều rất thích tôi, đến bây giờ chúng tôi vẫn giữ liên lạc.
Giáo sư thay đổi rất nhiều, không tới một năm, bà gầy đến đáng sợ.
Tôi hỏi bà có phải vì tưởng niệm ái nhân, bà lắc đầu với tôi: “Không phải tưởng niệm, mà là cô độc.”
Họ không có con, nuôi thú cưng cũng đã sớm chết trước chủ nhân, một khi một trong hai người qua đời, cả nhà trống trải như phần mộ.
Cô độc giống như một đại dương màu đen, mà giáo sư chính là một chiếc thuyền buồm trên biển, bất cứ khi nào cũng có thể lật nghiêng. Tôi rất lo cho bà.
“Cô có thể lại tìm người ở bên…” Khi tôi nhìn vào đôi mắt hiền từ mà kiên nghị của bà, tôi dần dần không nói nổi.
Tôi không có cách nào khuyên bà lại tìm một người yêu, đến với cuộc sống mới, hoặc là quên đi người đã không còn trên cõi đời này, bởi vì như vậy chắc chắn không phải là điều bà mong muốn.
“Rất nhiều người nói với cô như vậy, nhưng chuyện này đối với ai cũng sẽ không công bằng, không ai có thể thay thế ái nhân của cô. Hơn nữa cô cũng già rồi, không muốn bắt đầu lại cuộc sống mới gì đó, cô cảm thấy cô bây giờ cũng rất ổn, cô không muốn thay đổi.”
Tôi ý thức được bà biết mình muốn cuộc sống như thế nào, cũng không cố khuyên bà lần nữa, mà nói chuyện của Lam Sơn với bà. Bà vô cùng cao hứng vì tôi tìm được chân mệnh thiên tử, còn bảo tôi cho bà xem ảnh, tôi đáp ứng sang năm sẽ dẫn Lam Sơn đến gặp bà.
“Cậu ấy với con đúng là xứng đôi!” Bà đeo kính lão, giơ điện thoại ra xa.
Tôi giơ hai tay hai chân đồng ý với bà: “Con cũng cảm thấy như vậy.”
Sau khi rời khỏi nhà giáo sư, tâm trạng không hiểu sao có chút nặng nề, tôi lập tức gửi tin nhắn cho Lam Sơn. Bên cậu là buổi sáng, hơn nữa tôi nhớ cậu đang có tiết học.
Tôi: Anh yêu em.
Lam Sơn: ?
Tôi: Lúc này em hẳn phải trả lời “Em cũng yêu anh”.
Lam Sơn: Em cũng yêu anh.
Trời ạ, cậu ấy thật là đáng yêu! Nếu chúng tôi kết hôn, nhất định sẽ là một đôi hạnh phúc nhất trên thế gian này!
№1528☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:37:18
Âm dương có thể ngăn cách những người yêu nhau, nhưng không cách nào ngăn cách được tình ý của họ dành cho nhau.
№1529☆☆☆ = = ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:37:43
Mọi người phải quý trọng người yêu mình và người mình yêu ~
№1530☆☆☆ Nhớ dịch của bạn ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:37:52
Lập tức gửi “Anh yêu em” cho cơ hữu!
№1531☆☆☆ Mắt cá chết của Ngân Tang (3) ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:37:59
Giáng sinh vừa mới gửi tin nhắn “Em yêu anh” cho chồng, ổng trả lời tôi: “Muốn gì cứ mua đi, không cần khách sáo như thế.” Cmn! : )
№1532☆☆☆ Ném trứng ☆☆☆ Đăng vào 2013-12-28 22:38:35
****
Tác giả: Hôm nay bận như sắp bay lên, tâm quá mệt mỏi, viết mấy chương ấm áp ~
Thật ra đối với tiểu Lam tự, tôi còn có một não động, đại khái phía sau sẽ viết : )
(Não động là từ sinh ra từ não bổ. Não động càng lớn bổ càng nhiều. Não bổ là tự tưởng tượng trong đầu.)
_____
Chú thích:
(1) Tiểu mật: Tình nhân. Từ ngữ của Bắc Kinh lưu hành ra cả nước từ những năm 90. Sau đó phổ biến rộng rãi là nữ giới có quan hệ mập mờ với phái nam, mấy năm gần đây có lúc dùng từ này để gọi nữ thư ký.
(2) Cận thủy lâu thai: Chỗ nào gần có cơ hội thu hoạch được phải ưu tiên.
(3) Mắt cá chết của Ngân Tang:
|