Ngươi Là Nương Tử Của Ta
|
|
CHƯƠNG 17: LỪA NGƯỜI KHÔNG THƯƠNG LƯỢNG
“Nguỵ Thiên Thanh ngươi có phải có gì bất mãn với ta không!” Tần Độc Tôn rời đi trước một bước, ba người Nguỵ Thiên Thanh cũng chậm rãi xuất phát đến Tiếu Ngạo sơn trang. Vì cái gì phải đi chậm? Đó chính là bởi, dọc đường đi Nguỵ Thiên Thanh một mực nghĩ đến chuyện trước kia, còn Tần Duy Ngã ước gì y đi càng chậm càng tốt, như vậy trong nhà mới có thể nghĩ ra đối sách ứng phó tốt nhất. Cho nên đến khi trời đã tối, ba người vẫn không thấy có hộ dân hay khách *** nào cả. Nguỵ Thiên Thanh im lặng không nói lời nào, Li Nhi buồn ngủ đã sớm thiếp đi, Tần Duy Ngã trong lòng bất ổn thấy vẻ mặt Nguỵ Thiên Thanh biến ảo không ngừng, càng ngày càng sợ hãi. “Nương tử nói cái gì?” “Ngươi cũng biết ta là nương tử của ngươi à? Ta nói ngươi, không có việc gì nghĩ lại chuyện trước kia làm chi? Chẳng lẽ nhớ ra chuyện quá khứ thì ngươi sẽ không phải là ngươi, ta sẽ không phải là ta nữa?” Tần Duy Ngã cân nhắc một hồi, quyết định tiên hạ thủ vi cường (ra tay đánh đòn phủ đầu), “Đúng! Trước kia ta quả thực có chút phong lưu, nhưng từ khi theo ngươi, không phải ta đã cố sức sửa đổi hay sao? Vì cớ gì ngươi luôn không tin ta? Vì người, ta nhịn đau chia cắt với gia đình, vì ngươi, ta từ bỏ tôn nghiêm nam nhi của chính mình…Chẳng lẽ những việc ta làm ấy còn chưa đủ sao? Ngươi lúc nào cũng muốn lấy chuyện trước kia làm tổn thương ta!! Hay là ngươi đã ghét bỏ ta rồi, cho nên mới đem chuyện trước kia làm cớ để bỏ ta?? Ô ô, số ta sao lại khổ như thế chứ!!” Nói xong nước mắt thương tâm liền chảy xuống, Tần Duy Ngã chạy đến gốc đại thụ bên cạnh, lớn tiếng gào khóc. “Nương tử…Ta đâu có ghét bỏ ngươi?” Nguỵ Thiên Thanh muốn ôm nương tử vào lòng trấn an, bất đắc dĩ tay còn đang ôm con, đành phải vươn một tay cầm tay nương tử, mười ngón đan xen. “Còn bảo không, nếu không phải ngươi chê ta, vậy sao cứ muốn nhớ lại chuyện trước kia. Hồi đó ngươi vì theo đuổi ta mà thường xuyên bị ta biến thành mặt xám mày tro, có lần còn bị trọng thương. Sau khi thành thân, ta cũng không an phận, luôn thừa dịp ngươi không có mặt để đi tìm mỹ nhân chơi bời, bị ngươi phát hiện còn nói nhũng lời ác độc. Vậy nên khi ngươi luận võ cũng Phi đệ mới không chuyên tâm, thiếu chút mất tính mạng. Ô — nhìn thấy ngươi không sức sống nằm trên giường, ta mới nhận ra mình đã sớm yêu ngươi, chỉ là vịt chết mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi. Ta rất hối hận, thầm nghĩ muốn cùng ngươi đi đến hoàng tuyền, kiếp sau tiếp tục bên nhau. May mà Phi đệ cứu được ngươi, nhưng ngươi lại mất trí nhớ…” “Sau ngẫm lại ta thấy cũng không tồi, mất trí nhớ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, vứt bỏ tất cả những kí ức không tốt kia đi, hạnh phúc sống hết một đời. Vậy mà hiện tại…Ngươi lại… Đừng nhớ lại chuyện trước kia…Nếu nhớ lại, ngươi nhất định sẽ hận ta, không bao giờ…cần ta nữa…Oa oa —” Vì sao ta lại tự bố trí mình vào vị trí không chịu nổi thế này? Vì sao ta lại phải cùng một tên nam nhân nói yêu a thương a chứ? Ta cũng muốn thú thê sinh tử, ta cũng muốn ôm mỹ nhân về nhà a! Ô ô ô ta hảo thảm!!! Tần Duy Ngã càng khóc dữ hơn, đến cuối cùng chỉ kém ruột gan đứt từng khúc. “Nương tử, vi phu sai rồi, ngươi đừng khóc. Ta…Ta không nghĩ là được, ngươi là thê tử của ta, trước kia là vậy! Hiện tại là vậy! Sau này cũng là vậy! Ta đã nhận định ngươi, liền quyết không thay đổi. Ngươi nói đúng, chuyện ngày xưa đã là mây khói, nghĩ lại làm chi. Vi phu thề, từ hôm nay, sẽ không bao giờ suy nghĩ miên man nữa. Nương tử, ngươi cũng chớ hoài nghi, tình cảm của vi phu dành cho ngươi có thiên địa chứng giám, cho nên thỉnh nương tử yên tâm, đừng khóc nữa.” Thì ra trước kia y và nương tử lại có nhiều khúc mắc rối rắm như vậy. Nếu thế, thà rằng không nhớ rõ, tiếp tục cùng nương tử và Li Nhi sống vui vẻ hết cuộc đời này. “Hả? Oa oa —” Không phải chứ, lý do thối nát vầy mà ngươi cũng tin? Tần Duy Ngã nghe y nói mà khóc càng thêm cay đắng. Lão tử không cần tình cảm của ngươi, không cần ngươi thề, lão tử muốn về nhà, lão tử muốn rất nhiều rất nhiều mỹ nhân! Bởi vì chuyện ầm ĩ vừa rồi mà ba người không đến được chốn qua đêm, đành phải ở trong rừng nhóm một đống lửa, chấp nhận ở tạm. Tần Duy Ngã khóc mệt lả, rất nhanh đã ngủ mất. Nguỵ Thiên Thanh đặt Li Nhi vào ngực hắn, cởi áo đắp lên người họ, còn y thì ngồi một bên, cẩn thận đánh giá thê tử đang say giấc. Thân là nam nhi lại như nữ nhân hầu hạ ta, hẳn là trước kia ngươi không cam lòng lắm phải không? Cho nên mới làm ra việc ngốc nghếch như vậy. Tuy ta không biết trước khi mất trí nhớ mình là người thế nào, nhưng có một chuyện ta rất rõ ràng. Ta nhất định là vô cùng yêu ngươi, cho nên mới không để ý đến suy nghĩ của ngươi, cường ngạnh giữ ngươi bên mình…Giờ chúng ta thật vất vả mới lưỡng tình tương duyệt, ta há có thể để chuyện quá khứ quẩn chân, tự rước thêm phiền não? Nhẹ vỗ về khuôn mặt trơn bóng non mịn của Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh cảm thấy cả đời mình chẳng cần truy cầu gì thêm nữa. “Có thê tử như ngươi, vi phu không cầu chi nữa.” Sáng hôm sau, Tần Duy Ngã tỉnh dậy. Chuyện đầu tiên hắn làm ngay sau khi mở mắt chính là xem xem Nguỵ Thiên Thanh có ở đây nữa không. “Nương tử, ngươi tỉnh rồi.” Nguỵ Thiên Thanh đang nướng màn thầu hôm qua mua, cầm màn thầu thổi thổi, rồi mới đưa cho Tần Duy Ngã, “Tranh thủ lúc còn nóng ăn đi.” “Nga.” Tần Duy Ngã thở phào một hơi, cầm màn thầu cắn một miếng to. Ưm, quá ngon! “Nương nương con cũng muốn.” Li Nhi không biết tỉnh dậy lúc nào, mơ hồ buồn ngủ nhìn màn thầu trong tay hắn. Không biết có phải đang nói mớ không? Tần Duy Ngã không xác định bóp bóp mặt nhỏ của nó. “A! Nương nương hư!” Uốn éo cái lưng, Li Nhi lăn một vòng đứng dậy. “Thế còn dính vào ta làm gì!” Tần Duy Ngã đưa màn thầu đã cắn hơn nửa cho nó, còn lòng dạ hẹp hòi nhéo nó một phen. “Đau!” Li Nhi bĩu môi, đáng thương hề hề trừng hắn. “Nương tử, ta có việc muốn hỏi ngươi.” Đột nhiên nhớ ra cái gì, Nguỵ Thiên Thanh nghiêm túc nói với Tần Duy Ngã. “Chuyện, chuyện gì?” Cơ thể Tần Duy Ngã lại bắt đầu cứng đờ. Sáng ra đã nghiêm túc như vậy, nhất định không phải chuyện tốt. “Tuy rằng đã đáp ứng ngươi không nhớ lại chuyện xưa, nhưng không thể đến tên nương tử cũng không biết được!” Tuy rằng cứ gọi là nương tử cũng không tồi. “À!” Sao giờ? Nói hay không? Tần Duy Ngã hơi hơi do dự. “Thế nào?” Làm phu thê trao đổi tính danh cho nhau hẳn là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn đi. “Tên của ta không dễ nghe đâu.” “Tên chỉ là một cái biệt hiệu thôi mà.” Nguỵ Thiên Thanh cười, y nhớ đệ đệ hắn tên là Tần Độc Tôn, là một cái tên rất có ý tứ. “Vậy…Được rồi, ta họ Tần.” Chỉ nói cái họ, Tần Duy Ngã đã không muốn nói tiếp. “Nương tử.” Nguỵ Thiên Thanh dở khóc dở cười. “Duy Ngã. Ta tên là Tần Duy Ngã.” Nói thì nói, miễn cho về sau chết lại thành quỷ vô danh. “Duy Ngã? Duy Ngã Độc Tôn?” Nguỵ Thiên Thanh hơi sửng sốt rồi phá lên cười. Cười đi cười đi, tốt nhất là cười chết ngươi luôn. Tần Duy Ngã giận đến nghiến răng, đều do lão nương, tự dưng cấp cho hắn một cái tên cổ quái cực điểm như thế làm chi, từ nhỏ đến lớn không biết đã bị bao nhiêu người chê cười rồi. “Ta còn có hai muội muội, tên là Tu Hoa Bế Nguyệt.” Dù sao khoảng hai, ba canh giờ nữa cũng gặp mặt, giờ cứ để y trực tiếp cười đủ đi. —————————————————————————- Duy Ngã Độc Tôn : Cả câu đầy đủ là : “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”, nghĩa là trên trời dưới đất, chỉ có ta là tôn quý nhất. Đây là câu nói của Đức Phật, và nó không mang ý nghĩa tự cao kiêu ngạo, nhưng mình nghi mẹ ảnh đặt tên thế với mục đích tự kỉ tự sướng lắm. Tu Hoa Bế Nguyệt : Đủ bộ xị là ‘Trầm ngư, lạc nhạn, tu hoa, bế nguyệt”, chỉ vẻ đẹp của người con gái khiến cá chìm sâu dưới nước, chim nhạn sa xuống nước, mặt trăng phải giấu mình, hoa phải xấu hổ. Câu trên tương ứng với sắc đẹp của tứ đại mỹ nhân Trung Hoa, tu hoa là Dương Quý Phi, bế nguyệt là Điêu Thuyền.
|
CHƯƠNG 18: NƯƠNG A!!
“Ta có thể hỏi một câu không?” Nhìn nương tử nhà mình đen mặt, Nguỵ Thiên Thanh không dám cười nữa, nhưng lòng hiếu kì vẫn thôi thúc y hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Cái gì!” “Tên của các ngươi là do cha ngươi đặt à?” Hình như vấn đề này hơi ngốc nghếch rồi. “Không phải. Là nương ta.” Cha ta mới không thèm đặt cho con cái mấy cái tên kì quặc này đâu! “Thì ra là nương ngươi..” Một nữ nhân phải thế nào mới có thể đặt cho con mình cái tên… bá đạo như vậy? Quá kì quái, thực sự quá kì quái. “Nói cho ngươi cũng không có gì, nương ta là nữ nhi của muội muội của sư phụ ta, từ nhỏ đã thích vũ đao lộng kiếm, nghe bà nói nguyện vọng lớn nhất của bà trước khi gặp cha ta, chính là trở thành ma nữ người gặp người sợ trong chốn võ lâm. Chỉ tiếc xuất sư bất lợi, vừa mới ra khỏi gia môn, bóng dáng giang hồ còn chưa thấy đâu đã gặp cha ta. Lúc ấy à, cha ta quả là thiện lương không chịu nổi, không chỉ võ công cao cường, còn là một người nổi bật trong thế hệ thanh niên bấy giờ, chẳng may giẫm phải con kiến cũng khổ sở hơn nữa ngày. Vì thế nương ta lập tức quyết định làm chuyện xấu đầu tiên của ma nữ — cải tạo cha ta thành một đại ma đầu gặp quỷ sát quỷ, gặp phật sát phật. Cứ như vậy quấn a quấn, bám a bám, cha ta chẳng chuyển biến gì, nương ta lại tự dâng mình bồi thường.” Dù sao cái gì không nên nói hắn đều nói gần hết trơn rồi, liền dứt khoát nói hết cho y nghe. “Đến khi thành thân rồi, bà vẫn muốn ra ngoài, lại phát hiện trong chốn giang hồ đã xuất hiện một Ma đao giết người không chớp mắt. Bà đem lý tưởng của chính mình so sánh với hành vi của hắn, sau đó không thấy bà nói muốn làm ma nữ gì nữa. Ai Không nói làm ma nữ nữa, nhưng không có nghĩa là không nghĩ, từ lúc hoài thai ta, bà liền muốn bồi dưỡng chúng ta trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, giúp nàng hoàn thành giấc mộng. Duy Ngã Độc Tôn, Tiếu Ngạo Giang Hồ, đây là tên bà chuẩn bị để đặt cho con mình. Sau ta và tiểu đệ, nương ta lại sinh ra một đôi nữ nhi song sinh, cho nên mới đổi thành Tu Hoa Bế Nguyệt.” “Nương ngươi thật đúng là thú vị.” Nguỵ Thiên Thanh đột nhiên rất muốn gặp vị ‘Nhạc mẫu’ thú vị này. “Đa tạ khích lệ!” Tần Duy Ngã thối mặt, lườm y một cái. “Nương nương, di di (dì) bồi Li Nhi chơi.” Li Nhi nghe Tần Duy Ngã nói chuyện, liền nhớ đến Tu Hoa Bế Nguyệt. “Đợi đến khi về nhà, con muốn chơi thế nào cũng được.” Tần Duy Ngã điểm điểm cái mũi nho nhỏ của nó. “Di di di di!!” Li Nhi vui vẻ vỗ tay. “Ân, nương tử, người nhà ngươi chưa từng gặp ta sao?” “Trước kia gặp rồi, giờ chưa gặp.” Tần Duy Ngã nhướn mày, nói mơ hồ. “?” “Giờ ngươi dịch dung, gặp mặt bọn họ cũng không nhận ra a!” Tần Duy Ngã không muốn nói nữa, ôm Li Nhi đi nhanh hơn. Đúng ha, sao ta lại quên mất việc này! Khó trách hôm qua Tần Độc Tôn không nhận ra ta, nguyên lai là vì khuôn mặt này. Nguỵ Thiên Thanh bừng tỉnh đại ngộ. “Con a!!” Hai người một đường phi nước đại, đi qua một ngọn núi, một con sông, Tiếu Ngạo sơn trang liền hiện ngay trước mắt. Tần Duy Ngã hưng phấn đang muốn nhún người bay mấy cái mau chóng về nhà, chợt nghe phía trước truyền tới một thanh âm quen thuộc. “Con của ta a —!!” Phía trước hình như đang chạy tới chỗ mình, nhìn kỹ : Người vừa chạy tới vừa phất tay lia lịa kia không phải nương mình thì còn ai. “Nương!” Chuyền đứa nhỏ qua ngực Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã hai mắt rưng rưng nghênh đón. “Con a!” “Nương!” “Con a !!!” “Nương !!!!” Mẫu tử gần trong gang tấc đánh giá nhau một lúc xong, xông vào ôm chầm lấy nhau cùng khóc váng lên. “Khụ khụ khụ!!!” Vài tiếng ho khan không hợp thời điểm cắt ngang màn hội ngộ cảm động đất trời của cặp mẫu tử. “Tướng công, chàng không thấy người rơi lệ chính là người dũng cảm hả?” Nương của Tần Duy Ngã hắn, tự xưng là đệ nhất ma nữ trong giang hồ Đan Vô Ưu, có chút ai oán nhìn tướng công của mình. “Nàng muốn khóc lát vào nhà thì khóc, không thấy còn có một người đứng bên cạnh chờ sao?” Tần Dữ Hằng bị thê tử lườm nguýt chỉ chỉ Nguỵ Thiên Thanh và Li Nhi bên cạnh, ý bảo thê tử đừng quên nhân vật quan trọng. “A!!” Có mục tiêu mới, nhi tử lập tức bị vứt bỏ. Đan Vô Ưu vô hạn sùng bái chạy tới trước mặt Nguỵ Thiên Thanh, tươi vui hân hoan nhìn y. “Nhi tế à!! Con tới rồi!” Lời vừa nói ra, Tần Duy Ngã thiếu chút ngất xỉu. Nhi, nhi tế!!! Cái gì vậy? “Dạ…” Nguỵ Thiên Thanh bị nhìn đến run da đầu vạn phần xấu hổ gật đầu. Nhi tế? Đây là gọi ta đi? “Nương, nhi tế gì chứ, người không sao chứ?” Tần Độc Tôn đứng một góc vẫn bị xem nhẹ cảm thấy quá doạ người. “Con thì biết cái gì, tướng công của nữ nhi gọi là nữ tế (con rể), vậy tướng công của nhi tử đương nhiên gọi là nhi tế rồi!” Ai nha, quả không hổ là nhi tử của Đan Vô Ưu ta, không xuất môn thì thôi, vừa xuất môn liền lừa được một đại ma đầu danh xứng với thực về nhà. Quả là trò giỏi hơn thầy, hỗ mẫu không sinh ra khuyển tử!! Ha ha ha! “Nương…?” Tần Duy Ngã chớp mắt mấy cái, không thể tin vào hai mắt mình. Nữ nhân hai mắt hoa si đang vây quanh Nguỵ Thiên Thanh kia thực sự là nương của ta ư? Cha đâu? Cha ở nơi nào? Sao lại không quản bà. “Vô Ưu!!” Tần Dữ Hằng kéo nương tử lại. Thật là, hôm qua sau khi nhìn thư Tần Duy Ngã gửi về, nàng liền một mực ngây ngô cười, cũng không ngẫm lại người trước mặt đây là người thế nào, lỡ có làm gì không tốt sẽ gây nên hậu quả gì. Thật sự là khiến người ta phải đau đầu!! “Thiên Thanh à, đi đường mệt lắm đúng không, vẫn là vào trang rồi nói sau.” Tần Dữ Hằng gắt gao túm Đan Vô Ưu không để bà chạy đến chỗ Nguỵ Thiên Thanh, trên môi nở nụ cười cứng ngắc. “Vâng.” Nguỵ Thiên Thanh câu nệ đáp, đi đến bên người Tần Duy Ngã, kéo tay hắn, đi như bay. “Ai Nhi tế, chờ ta với!” Nhìn thấy thần tượng chạy mất, Đan Vô Ưu giãy khỏi tay Tần Dữ Hằng, đuổi theo sát. “Vô Ưu!” Tần Dữ Hằng tức giận ở đằng sau kêu to. “Cha! Con thấy người gặp phải kình địch rồi.” Tần Độc Tôn cười trộm. “Đông!” Tặng cho nhi tử đang vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ một cái búng thật mạnh, Tần Dữ hằng thở phì phì chạy đi. “Ôi! Đau quá. Cha thật là, đâu phải lỗi của ta.” Xoa xoa cái trán sưng đỏ của mình, Tần Độc Tôn không phục nói thầm, “Đại ca cũng vậy, lại đi trêu chọc một sát ***, sau này không biết sẽ thế nào! May mà ta đã thông tri để sư phụ tới, bằng không đến lúc đó toàn bộ chúng ta đều chết hết, không có ai đi nhặt xác.”
|
CHƯƠNG 19: ĐÁNG THƯƠNG THIÊN HẠ TẤM LÒNG CHA MẸ
“Ta nói nhi tế à!!” Trong Tiếu Ngạo sơn trang, Đan Vô Ưu híp mắt, vui vẻ đảo quanh Nguỵ Thiên Thanh. Nguỵ Thiên Thanh và Tần Duy Ngã giờ đã dùng dược cao tẩy lớp dịch dung trên mặt, khôi phục tướng mạo vốn có. “Ừm, người vẫn là gọi ta Thiên Thanh tốt hơn.” Nhi tế… cách xưng hô này thật đúng là quái dị! “Hả? Con không thích à? Không sao! Thiên Thanh thì Thiên Thanh.” Gọi thế nào không phải chỉ là xưng hô ngoài miệng thôi sao, có thể ở gần Kiếm đế tiền nhiệm, đại ma đầu giết người không chớp mắt năm đó như vậy, đây là phúc phận bà tu mấy đời mới có được a!! “Nghe Duy Ngã nói con chuẩn bị đưa nó đi du ngoạn một phen?” “Vâng, trước đó nương tử *** thần vẫn luôn không được tốt, ta tính dẫn hắn ra ngoài giải khuây.” Nguỵ Thiên Thanh không dám giấu diếm gì với mẫu thân của nương tử. “Nga, là thế sao?” Tinh thần không tốt? Ta thấy tiểu tử này trông không tồi a? Cả người béo thêm một vòng. Đan Vô Ưu hoài nghi nhìn cao nhìn thấp nhi tử của mình. Tiểu tử thối, ở cùng một nhân vật vĩ đại như vậy mà còn không biết đủ, đổi lại nếu mà là ta nắm đó, nhất định sẽ mặt dày mày dạn bám theo y, khi ngủ cũng có thể cười tỉnh. “Nương! Ánh mắt của người là có ý gì?” Rốt cuộc ai mới là con của người hả? Nhi tử của người ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, *** thần kém là chuyện hết sức bình thường, nếu cho người ngày ngày ở cùng một tên tuỳ thời có thể giết người, *** thần của người cũng sẽ thất thường thôi. “Hừ! Có thể gả cho Thiên Thanh là do con mệnh tốt, con cần phải hảo hảo quý trọng!!” Đan Vô Ưu vươn tay nhéo lỗ tai Tần Duy Ngã. “Ai nha nha!” Tần Duy Ngã đau kêu oai oái. Làm cái gì vậy? Cho dù là diễn trò cũng không cần nghiêm túc đến vậy chứ! “Nãi nãi xấu, khi dễ nương!!” Li Nhi thấy mẫu thân đau sắp chảy nước mắt, chạy nhanh tới hỗ trợ. “Ôi tiểu tâm can của ta, nãi nãi sao có thể là người xấu được, nãi nãi thương con còn không kịp!” Đan Vô Ưu rốt cuộc buông cái tai đáng thương của Tần Duy Ngã ra. Bà như cảnh cáo liếc Tần Duy Ngã một cái, xoay người ôm Li Nhi. “Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh đau lòng vạn phần thổi vành tai bị nhéo đỏ bừng của Tần Duy Ngã. Nếu là người khác, y đã sớm chém một kiếm tiễn kẻ đó quy tiên, nhưng cố tình đối phương lại là nương của nương tử….Ai! “Nãi nãi nhéo tai nương nương!” Li Nhi kiên quyết bảo vệ mẫu thân nhà mình. “Đó là vì nương con không ngoan, không nghe nãi nãi nói. Lúc con không nghe lời, không phải nương con cũng nhéo mặt con đó thôi?” Đúng nga, mẫu thân thường xuyên nhéo mặt người ta, đau thiệt là đau. Li Nhi nghĩ nghĩ, gật đầu, chấp nhận lý do này. “Nương, con chạy một ngày đường mệt muốn chết, xin người rủ lòng thương xót, để con nghỉ ngơi chút đi.” Đáng giận, rõ ràng là để đối phó Nguỵ Thiên Thanh cho nên mới về nhà, sao lại như làm phản toàn bộ thế này? “Con mệt? Con cho ta mắt mờ hả? Đi đường rõ ràng là Thiên Thanh mang con đi, con có chia ra tí sức lực nào sao?” Đan Vô Ưu mày liễu dựng thẳng, chỉ vào mũi nhi tử mắng xối xả, “Lão nương ta đã sớm nói với ngươi, hảo hảo học võ hảo hảo học võ, thế mà ngươi vẫn không vâng lời, cả ngày không làm việc đoàng hoàng thì thôi, giờ gả cho người ta rồi, cũng không biết tương phu giáo tử (Giúp chồng dạy con) ! Cả ngày chỉ nghĩ đông nghĩ tây. Ngươi không thấy mình làm Thiên Thanh thất vọng hả!” “Vô Ưu!!” Tần Dữ Hằng không nghe nổi nữa, “Duy Ngã nói đúng, nàng trước cho bọn nó nghỉ ngơi đi, còn nhiều thời gian, không nhất thiết phải vội vã như vậy.” “Lại còn nói người khác, mấy câu này không phải để hình dung nương là chuẩn xác nhất à.” Tần Duy Ngã không dám nói lớn, lẩm bẩm thì thầm. “Ngươi nói cái gì?! Có gan thì lặp lại lần nữa xem!! Giỏi lắm, ta làm nương tân tân khổ khổ nuôi ngươi lớn, giờ xuất giá có chỗ dựa vững chắc rồi, không thèm nhận ta là nương phỏng!” Đan Vô Ưu tức đến xanh lè mặt, bà buông Li Nhi xuống, nghiến răng nghiến lợi trừng Tần Duy Ngã, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên dùng khổ hình gì để trừng phạt thằng con hỗn đản này. Oa!! Tần Duy Ngã sợ hãi, nhanh như chớp trốn sau lưng Nguỵ Thiên Thanh. “Ừm…Nương! Nương tử không cố ý chọc giận người, người chớ vì hắn mà tức giận.” Nguỵ Thiên Thanh đương nhiên không thể nhìn nương tử của mình chịu uỷ khuất, nhưng từ trước tới nay y chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, không biết nên khuyên giải ra sao. “Hừ!! Ta…Gì? Con mới bảo ta là gì?” Đan Vô Ưu đang muốn chửi ầm lên đột nhiên nhận ra, vừa rồi hình như bà nghe được y gọi ‘Nương’? “Dạ, nương! Người là mẫu thân của nương tử, tất nhiên cũng là mẫu thân của Thiên Thanh rồi. ” Tuy rằng cảm thấy có gì là lạ, song theo tình theo lễ y đều nên gọi bà một tiếng ‘Nương’. “Ô ô — tướng công, chàng có nghe thấy không, y gọi thiếp là nương, gọi thiếp là nương đó!! Thiếp cảm động quá! Ô ô ô!” Đan Vô Ưu kích động bổ nhào vào ngực Tần Dữ Hằng, lớn tiếng khóc. Không thể nào! Chẳng lẽ Nguỵ Thiên Thanh là đứa con trước kia nương đã vứt bỏ? Cơ mà sao không nghe cha nương nhắc qua chuyện này? Không đúng, nếu y là hài tử Tần gia, ta đây với y không phải là — loạn luân?!!! Huyết sắc trên mặt Tần Duy Ngã chớp mắt rút sạch. “Tốt lắm tốt lắm, Duy Ngã, con và Thiên Thanh đưa Li Nhi đi xuống nghỉ ngơi đi, bao giờ dùng cơm ta sẽ bảo Độc Tôn gọi các con.” Thật sự là không có biện pháp với nương tử, Tần Dữ Hằng đành bảo Tần Duy Ngã và Nguỵ Thiên Thanh mau chạy đi. “Vậy nhạc phụ đại nhân, Thiên Thanh xin được cáo lui.” Nguỵ Thiên Thanh vừa nghe lập tức vui sướng kéo một lớn một nhỏ chạy vội đi. Ai! Khó trách nương tử không nhắc đến chuyện trong nhà, cuộc sống ở chung của họ chỉ có đúng một chữ — mệt a!! “Thôi, mọi người đi xa rồi, nàng đừng khóc nữa.” Tần Dữ Hằng đẩy thê tử ra, tức giận ngồi một bên. “Người ta cao hứng không được à! Nhớ năm đó thiếp vì chàng mà buông tha lý tưởng suốt đời. Vốn tưởng rằng sinh hai nhi tử, sẽ có một đứa thay thiếp hoàn thành giấc mộng, ai biết được rõ ràng đã đưa cho bọn nó bản đồ để đến núi Cửu Âm bái Bạch cốt đạo nhân làm sư phụ, bọn nó thế mà dám làm phản chạy đi Vân Lư bái đại bá của thiếp làm sư phụ! Còn làm cái gì mà hiệp y cứu người…Người ta, người ta rõ ràng chính là muốn bọn nó trở thành kẻ đứng đầu hắc đạo, thành ma đầu trong ma đầu!!!!” Đan Vô Ưu càng nghĩ càng thương tâm, người trượt xuống, ngồi bệt dưới đất không chịu dậy. “Nói hưu nói vượn, làm hiệp nghĩa có gì không tốt! Nàng đừng nhắc tới cái lý tưởng kia của nàng nữa, cũng không sợ người ta chê cười.” Tần Dữ Hằng không dám nói cho bà biết, năm đó là ông trộm đổi bản đồ bà đưa cho hai nhi tử, nếu bị bà biết được, chỉ sợ ông không chết cũng mất một tầng da. “Chê cười?!! Ai dám chê cười thiếp! Hiệp nghĩa có cái gì hay, làm hết chuyện tốt, còn không phải lạc vào con đường bị người khác đuổi giết! Năm đó nếu cha thiếp xấu xa một chút, ích kỉ một chút, sao có thể hại bản thân chết thảm, ngay cả xương cốt cũng không tìm được…” Đan Vô Ưu giận đỏ mắt, đứng bật dậy mắng chửi, “Ai hại ông? Hả!!! Không phải chính là bọn người tự cho là đúng, miệng đầy hiếu nghĩa sao!!” “Vô Ưu…Là vi phu không tốt, vi phu đáng đánh! Nàng đừng buồn bực, nàng thích làm gì thì làm cái đó, vi phu không bao giờ nói nàng nữa!” Tần Dữ Hằng biết mình lỡ lời, nhất thời gợi đến chuyện thương tâm của nương tử. Ông ảo não tự vả miệng mình một cái, tiến lên ôm thê tử trấn an. Trời của ta ơi, đây rốt cuộc là sao? Tần Độc Tôn núp ngoài cửa nghe lén song thân nói chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu. Cha lần nào cũng thua nương cả, sau này có trò hay để xem rồi!
|
CHƯƠNG 20: CHÁN GHÉT! KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY!
Ra khỏi đại sảnh, Nguỵ Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm. “Nương tử, phòng của chúng ta ở đâu?” Y nhìn trái nhìn phải, thực sự là không có ấn tượng gì hết. Tần Duy Ngã còn đang ngẩn người, nào có nghe thấy y nói gì. “Cha cha, Li Nhi biết! Li Nhi biết!” Li Nhi hưng phấn chỉ về bên trái, hai chân nhỏ khua khoắng đòi xuống dưới đất tự đi. Thấy Tần Duy Ngã vẫn chưa hoàn hồn, Nguỵ Thiên Thanh đành thả Li Nhi xuống, để nó dẫn đường. Nương làm sao vậy? Vì cớ gì lại kích động như thế? Mình đã viết rõ chuyện của Nguỵ Thiên Thanh trong thư rồi mà? Vì cớ gì nương chẳng những không sợ hãi mà còn giống như gặp được thần tượng? Do bà diễn quá giỏi hay đó chính là biểu lộ chân thật? Vì cớ gì mình lại có cảm giác bị bán đi? Cứ tưởng về nhà, được cha nương giúp sức là có thể thoát khỏi dây dưa của Nguỵ Thiên Thanh, nhưng vì cớ gì mình một chút cũng không thoải mái, ngược lại cảm giác như tương lai là một mảnh mù mịt đen tối? Trời ơi! Đến tột cùng là chuyện gì thế này? Nguỵ Thiên Thanh gọi ‘nương tử’ rất nhiều lần, Tần Duy Ngã vẫn không có động tĩnh. Không còn cách nào, y nâng mặt hắn lên, bắt đầu triển khai tiếp xúc khoảng cách gần. “Ưm!” Tần Duy Ngã đang đắm chìm trong suy nghĩ đột nhiên thấy khó thở, hắn hé miệng muốn hít một hơi, lại bị một vật ấm nóng nhân cơ hội chen vào. Ngươi cái tên sắc ma đáng chết này! Trời còn sáng trưng ngươi muốn làm gì hả?! Tần Duy Ngã quơ quơ tay, muốn đẩy Nguỵ Thiên Thanh đang dán vào người mình ra. Nguỵ Thiên Thanh đêm qua mải suy nghĩ, không cùng nương tử tương thân tương ái, vốn chỉ định hôn hắn một cái để gọi hắn thôi. Ai biết được càng hôn càng mạnh, càng hôn càng muốn tiếp tục. Tim y đập dồn dập, máu cũng chảy nhanh hơn, một cỗ khô nóng từ tiểu phúc dâng lên, kêu gào đòi phát tiết. “Ngươi, ngươi điên à! Li Nhi còn đang ở đây đó!” Tần Duy Ngã cảm giác được hạ thân y vừa nóng vừa cứng, xấu hổ giận dữ kéo mạnh đầu y ra, gầm nhẹ. “Không sao đâu, Li Nhi mới được Độc Tôn bế đi chơi rồi. Nương tử, dù sao thời gian còn sớm, ngươi để ta ôm một lần đi!” Tuy là hỏi, nhưng tay chân đã vội vàng giúp Tần Duy Ngã tháo thắt lưng. “Ngươi, ngươi, ngươi!! Ta vừa về nhà, ngươi, ngươi đã phát điên cái gì!!” Tần Duy Ngã che che bên trên, bên dưới bị lột, che che bên dưới, bên trên liền bị chiếm đóng. Không quá mấy cái, cả người hắn chỉ còn độc mỗi nội y. “Ngươi…Con mợ…mợ…A!” Địa phương yếu ớt bị bàn tay thô to xoa nắn lên xuống, Tần Duy Ngã tựa vào người Nguỵ Thiên Thanh, nói không thành lời. “Nương tử, một chút là xong thôi, vi phu cam đoan chỉ một chút thôi.” Nguỵ Thiên Thanh hô hấp ngày càng nặng nề, miệng thì trấn an, hai mắt lại lộ rõ vẻ tính toán. Ta thao tổ tông ngươi!! Lão tử còn đang phiền muộn đây! Ở bên ngoài chưa nói thì thôi, dù sao ngươi cũng không bị ai quản, nhưng ở đây không giống, đây là nhà của ta, cha ta nương ta đệ đệ ta đều ở đây a!!! Nếu để bọn họ biết ta bị ngươi đặt dưới thân làm như vậy như vậy…A, ta đây cần gì gặp người nữa, trực tiếp đi chết quách cho xong!! “Ta…Ưm giết…Ngươi…Hỗn…Đản!” Tần Duy Ngã muốn chửi ‘Ta giết ngươi cái tên hỗn đản này’, đáng tiếc cảm giác mất hồn ở hạ thân quá mạnh mẽ, hắn căn bản không cách nào nói rõ ràng. “Nương tử, nhỏ giọng một chút, ta sẽ xong ngay thôi.” Nguỵ Thiên Thanh một mặt di chuyển tay phải, một mặt tháo dây lưng của mình. Xong cái rắm! Ngươi cút khỏi người ta ngay! Tần Duy Ngã sắp khóc tới nơi, lo lắng cha mẹ hoặc đệ đệ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, giờ này hắn mẫn cảm khác thường, khoái cảm đạt được nhờ tay Nguỵ Thiên Thanh so với ngày thường cũng tăng lên mấy chục lần. “Ta….A….” Thao nương ngươi, ngươi mau lên, muốn ta mệt nằm bò ra mới dừng tay hả!!! Trời ơi, cha người nhất định phải trông chừng nương cho chắc, đừng để bà đến đây, nếu không…nếu không nhi tử của người có chết cũng không lấy lại được trong sạch!! “Nương tử…Thoải mái quá.” Nguỵ Thiên Thanh áp Tần Duy Ngã lên tường, nâng một chân hắn lên rồi cấp tốc tiến vào, hậu đình nương tử lập tức bao chặt lấy y, thoải mái như tới nơi tiên cảnh. Đau quá, ngươi cái tên đáng chém ngàn đao này! Vội như thế làm gì, ngươi vội đi đầu thai hả! Tần Duy Ngã đau đến ứa mồ hôi lạnh. “Nương tử! Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh đưa đẩy thắt lưng cường kiện với tốc độ cực cao, toàn thân đều đắm chìm trong vận động hắc hưu. “Ưm, ưm…” Đáng giận! Thế này thì ta chạy về nhà làm gì? Đúng là tự đi chịu tội mà! Vùi cái trán đẫm mồ hôi vào vai Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh khẽ day cắn da thịt nõn nà. Đột nhiên! Y sửng sốt, ngừng tất cả động tác. “Ngươi lại…phát điên gì thế? Còn không…Mau lên!” Vừa rồi bảo dừng y không dừng, giờ đang cao hứng y lại dừng. Tần Duy Ngã khó nhịn vặn vẹo thân mình, hậu đình co rút từng trận. “A! Nương tử!” Nguỵ Thiên Thanh vốn còn định nói gì đó sao chống lại được khiêu khích trắng trợn của Tần Duy Ngã, y khó xử nhíu mày, cắn răng tiếp tục tiến lên! “A…Ưm…” Tiếng rên rỉ kiều mĩ dưới sự tiến công của Nguỵ Thiên Thanh lại tiếp tục vang lên. “Nương! Người ở đây làm gì thế?” Tần Độc Tôn vừa cùng Li Nhi chơi một trận vui vẻ, thừa dịp Tần lão cha đưa Li Nhi vào trù phòng ăn ít điểm tâm, hắn chuẩn bị đến phòng Tần Duy Ngã cẩn thận quan sát thiên hạ đệ nhất kiếm nổi danh trong truyền thuyết một phen, nào ngờ vừa mới đến cửa biệt viện của Tần Duy Ngã, đã thấy nương mình như kẻ trộm nhoài người về phía trước, dựng thẳng lỗ tai không biết đang nghe ngóng cái gì. “Suỵt!” Sợ thanh âm nhi tử ảnh hưởng đến bà xem diễn, bà duỗi tay kéo Tần Độc Tôn vào ngực, che miệng hắn. Cha con đâu? Đan Vô Ưu dùng khẩu hình hỏi nhi tử. Đưa Li Nhi đến trù phòng rồi ạ. Tần Độc Tôn không biết bà làm cái quỷ gì, chỉ có thể làm theo bà. Ha hả! Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Đan Vô Ưu cao hứng thiếu chút nhảy dựng lên, sau ngẫm lại thấy không thể gây ra động tĩnh quá lớn, đành kiềm chề nén vui sướng xuống. Nương, người đang làm gì vậy? Tần Độc Tôn nhìn dáng vẻ bà, mạc danh kì diệu. Cho dù muốn thám thính xem bọn họ nói gì, tìm một cơ hội trực tiếp hỏi đại ca không phải được rồi sao, cần chi dùng cách lén lút này? Nếu công lực của Nguỵ Thiên Thanh khôi phục đúng như lời đại ca nói, nương làm vậy chẳng phải đánh rắng động cỏ ư? Đan Vô ưu còn đang dùng toàn bộ *** thần đi nghe động tĩnh trong phòng, đâu có tâm tình để ý hắn. Nương! Tần Độc Tôn đang định hỏi cho rõ, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt tai hồng. “A….Ưm…” Hả? Đây, đây là sao? Tần Độc Tôn nháy mắt lâm vào trạng thái si ngốc, lắp bắp nửa ngày mới phun ra được hai từ, “Trời ơi!” Hắn thường xuyên bị Tần Duy Ngã đưa đến thanh lâu uống rượu, sao có thể không hiểu thanh âm này đại biểu cho cái gì. Nhưng mà trong phòng ngoại trừ Nguỵ Thiên Thanh cũng chỉ có đại ca…Hơn nữa, tuy thanh âm có hơi thay đổi, nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng đây là từ miệng Tần Duy Ngã phát ra. Ông trời ơi, trong thư đại ca chỉ nói Nguỵ Thiên Thanh nhầm tưởng hắn là nương tử của y, cũng không nói bọn họ…Là nhầm tưởng kiểu này a!!! Hơn nữa nghe thanh âm đại ca còn ẩn ẩn chút hưởng thụ, đâu thấy có vẻ sống không bằng chết giống trong thư hắn viết?? Tần Độc Tôn hồ đồ, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Một già một trẻ cứ thế ghé vào cửa biệt viện, không e dè thu hết tiếng rên rỉ khoái hoạt của Tần Duy Ngã vào tai. Khác biệt là, Tần Độc Tôn chịu đại đả kích, không thể lý giải nổi còn Đan Vô Ưu thì vẻ mặt gian tà sắc lang , hận không thể vọt tới hiện trường xem trực tiếp. “Vô Ưu! Vô Ưu!!!” Tần Dữ Hằng bế Li Nhi trở về đại sảnh không thấy bóng dáng thê tử đâu, sợ thê tử lại chạy đi tìm Nguỵ Thiên Thanh, liền vội vàng chạy tới đây. Không xong! Đan Vô Ưu dựa vào giác quan thứ sáu đã rèn luyện suốt bao năm qua, cảm giác được nguy hiểm cận kề. Bà dựng lỗ tai, mơ hồ nghe được tiếng trượng phu gọi. Tuy rằng rất muốn ở đây thoả mãn sự quan tâm của bản thân, nhưng để tránh khỏi vận mệnh bi thảm bị trượng phu cấm túc, bà vẫn là quyết định nhịn đau rời đi. Hê hê Dù sao người còn ở đây, sợ gì không xem được! Đan Vô Ưu nhẹ tay nhẹ chân lôi kéo nhi tử si ngốc, tự nhận thần không biết quỷ không hay rời khỏi biệt viện. “Hô!” Nguỵ Thiên Thanh biết người đã rời đi, rốt cuộc thở phào một hơi. Y xoay Tần Duy Ngã đã sớm ý loạn tình mê đổi thành một tư thế khác, yên tâm lớn mật đưa hắn lên chín tầng mây. “Tướng công, chàng quay lại rồi à?” Đan Vô Ưu ngăn Tần Dữ Hằng ở đường mòn cách biệt viện một đoạn, cười đến là ôn nhu hiền thục. “Nàng đi đâu thế!” Tần Dữ Hằng sao không biết Đan Vô Ưu suy nghĩ gì, nhưng chuyện của Nguỵ Thiên Thanh rất nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt, sẽ khiến thế gian lại một lần nữa đối mặt với huyết vũ *** phong, mà Tiếu Ngạo sơn trang nho nhỏ của ông sẽ là nơi bị gạt bỏ đầu tiên. Tuy ông đã sớm đuổi hết tôi tớ trong trang đi, nhưng mệnh của bọn họ là mệnh, của mình với thê nhi cũng là mệnh a, không thể không phòng được! Không thể không phòng được! “Đâu có, thiếp chỉ đi dạo cùng Tôn Nhi thôi mà.” Đan Vô Ưu thấy tướng công có vẻ không tin, vội vàng lôi Tần Độc Tôn ra. Đan Vô Ưu nhắc tới Tần Độc Tôn, Tần Dữ Hằng mới chú ý đến sự khác thường của hắn. “Nó làm sao vậy? Tự dưng lại si ngốc ngơ ngẩn như thế.” “Ha hả Không có gì, chắc là vừa rồi bị đập đầu, còn chưa tỉnh táo!” Đan Vô Ưu trộm nhéo Tần Độc Tôn một cái. “Ô!” Tần Độc Tôn ăn đau kêu lên. “Được rồi, hồi hồn hồi hồn!!” Đan Vô Ưu cao hứng vỗ vỗ đầu nhi tử, “Đáng thương quá, đầu nổi cục u rồi này, đi! Nương thoa dược cho con!” Nói xong bà cũng không để tầm ánh mắt kì quái của Tần Dữ Hằng, kéo Tần Độc Tôn bỏ đi. “Li Nhi muốn nương nương.” Li Nhi đi theo gia gia cữu cữu chơi nửa ngày thấy hơi hơi nhớ nương rồi. “Ai nha, bảo bối à. Nãi nãi đột nhiên nhớ ra hôm trước mới mua cho con đồ chơi, còn để trong phòng của nãi nãi đó, đi nào, nãi nãi bế con đi xem.” Đan Vô Ưu hoảng sợ, nhanh chóng chạy về chỗ Tần Dữ Hằng, bế Li Nhi, tay kéo tướng công, chạy như mất mạng tới nơi. Ô! Đại ca, xem ra là nương sẽ không giúp huynh đâu, tự huynh cầu phúc cho mình đi. Tần Độc Tôn mắt rưng rưng liếc biệt viện của Tần Duy Ngã, cắn chặt răng, cuối cùng đành phẫn hận quay đầu rời đi.
|
CHƯƠNG 21: TẤT CẢ ĐỀU ĐÃ BIẾT
Đến lúc ăn cơm, Tần Duy Ngã được Nguỵ Thiên Thanh nửa dìu nửa đỡ đi ra. “Duy Ngã, con sao vậy?” Tần Dữ Hằng nhìn hắn sắc mặt xanh xanh trắng trắng, có vẻ rất thống khổ. “Con…” Tần Duy Ngã hận không thể kiếm cái động chui vào. Nguỵ Thiên Thanh chết tiệt, bảo y tiết chế, y không nghe, hại hắn xương sống thắt lưng đau muốn chết, nếu bị người nhà nhìn ra, hắn biết sống thế nào đây. “Nhạc phụ, lúc xuất môn nương tử không cẩn thận trượt chân ngã, cho nên bị trẹo lưng.” Nguỵ Thiên Thanh tiếp lời, giải thích. “Vậy ngươi…” Tần Dữ Hằng còn định hỏi tiếp. “Ai nha! Tướng công, Thiên Thanh khó lắm mới về nhà, chàng dài dòng không để yên làm chi! Ăn cơm ăn cơm!” Đan Vô Ưu trừng tướng công một cái, lập tức tươi cười đầy mặt liên tục gắp thức ăn cho Nguỵ Thiên Thanh. “Đa tạ nương!” Tần Duy Ngã không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt song thân, hắn điên cuồng và cơm trắng ăn. Ngoài ra còn có một người hành động không khách gì hắn, chính là Tần Độc Tôn đang không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với đại ca của mình. “Nương tử! Ngươi đừng chỉ lo ăn cơm, nào! Ăn cái đùi gà này đi!” Nguỵ Thiên Thanh biết hắn xấu hổ, đành phải thay hắn gắp nhiều thức ăn bỏ vào bát cho hắn. “Cha cha, nhạc phụ là gì?” Đối với cách xưng hô mới lạ này, Li Nhi thấy rất tò mò. “Li Nhi ngoan, nhạc phụ là cách cha con gọi cha của nương con đó.” Đan Vô Ưu xoa mặt nó, hảo tâm giải thích nghi hoặc cho nó. Nói tới đây ngoại trừ Tần Duy Ngã và Li Nhi, tất cả mọi người đều phản ứng, Nguỵ Thiên Thanh gọi Tần Dữ Hằng là nhạc phụ, nhưng lại gọi Đan Vô Ưu là nương. “Ha ha ha, Thiên Thanh vốn là một nửa nhi tử của ta, gọi nhạc phụ nhạc mẫu làm chi, xa lạ lắm. Từ hôm nay trở đi, cứ gọi cha nương là được. A! Ăn cơm ăn cơm!” Đan Vô Ưu hớn hở nói, mau chóng quẳng sai lầm nho nhỏ này vào quá khứ. “Cha, nương.” Nguỵ Thiên Thanh là người thông minh, lập tức sửa lại. “Hảo hảo, ăn đi ăn đi.” Nếu Nguỵ Thiên Thanh có thể cứ tiếp tục như bây giờ, bình an sống nốt quãng đời còn lại, đừng nói gọi là cha, kể cả y có gọi thẳng ông là Tần Dữ Hằng ông cũng chấp nhận. Thiên tân vạn khổ ăn xong bữa cơm đoàn viên, Tần Duy Ngã không nói hai lời, trở về phòng nghỉ ngơi. Li Nhi cũng muốn đi theo mẫu thân, nhưng sắc trời còn sớm, để nó đi theo Tần Duy Ngã thì hắn cũng không chơi cùng nó nổi, cho nên Nguỵ Thiên Thanh liền dụ Li Nhi ra phố chơi. Người Tần gia mỉm cười nhìn hai phụ tử rồi đi xong, lập tức Đan Vô Ưu vứt Tần Độc Tôn lại, kéo tướng công chạy đến phòng Tần Duy Ngã, hỏi rõ sự tình hắn đã trải qua. “Cái gì? Con nói Âm đế và sư phụ con liên thủ sao…” Tần Dữ Hằng không tin nổi. “Nhâm Dữ Phi nói với con như thế. Nếu người muốn hỏi gì thì đến hỏi sư phụ con ấy.” Tần Duy Ngã khó chịu nói. Hắn vốn định về phòng ngủ một giấc, để cái thắt lưng chịu đủ tàn phá của mình nghỉ ngơi, ai ngờ mông vừa đặt lên mép giường, chân còn chưa kịp nhấc lên, song thân hắn đã tới. Tần Duy Ngã lại không thể để hai người nhận ra mình không khoẻ, bất đắc dĩ phải cố chống đỡ. “Chuyện gay go rồi đây.” Chỉ đối phó với mình Nguỵ Thiên Thanh ông đã nát cả não, nếu thêm cả Âm đế, sẽ còn phức tạp đến độ nào. “Có gì mà gay go. Giờ Thiên Thanh đã thành người thân của chúng ta rồi, miễn không đi kích thích y, hẳn là không có cái gì nguy hiểm. Về phần Âm đế, dựa theo thái độ của hắn ta thấy, hắn cũng không hi vọng Thiên Thanh khôi phục trí nhớ, nhìn Thiên Thanh nhớ thê thành cuồng thì biết, y là người rất nặng tình cảm, chỉ cần chúng ta đối xử thật tốt với y, để y có tình cảm với chúng ta, y tuyệt không làm gì chúng ta đâu.” Đan Vô Ưu vỗ vai tướng công, trấn an. “Thiên Thanh Thiên Thanh! Y cho nương ăn mê dược rồi hả?” Tần Duy Ngã bốc hoả, miệng bắt đầu oán giận Đan Vô Ưu. Đan Vô Ưu lập tức trở mặt, bà nhéo tai nhi tử, hung tợn nói, “Ngươi cái tên hỗn trướng này, ngươi nghĩ ta làm thế là vì ai? Giờ ngươi là người của Thiên Thanh, chuyện không nên làm hai đứa cũng làm đủ rồi, ta không đối tốt với y thì còn làm gì được nữa! Ngươi nghe cho ta, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, dù sao ta đã nhận định y là người nhà chúng ta rồi, ngươi dùng sắc dụ cũng được, lừa gạt cũng được, giữ chặt người cho ta, nếu để y trốn thoát, lão nương ta sẽ chém ngươi đầu tiên!!” “Cái, cái, cái gì mà….không nên làm, làm cơ?” Tần Duy Ngã nghe Đan Vô Ưu nói, sợ đến nói không thành lời. “Đúng! Nương tử, nàng nói gì thế?” Tần Dữ Hằng cũng không hiểu. “Nhi tử của chàng đã cùng Thiên Thanh làm cái đó đó rồi!!” Đan Vô Ưu nghĩ sớm hay muộn tướng công cũng biết, liền nói luôn cho ông. “Gì…gì chứ?” Tần Duy Ngã bắt đầu muốn chết, “Nương, người đừng, đừng nói bậy!” “Ta nói bậy?!! Lúc ta và Độc Tôn đi tìm con, con với Thiên Thanh làm gì trong phòng?” Buông tai con ra, Đan Vô Ưu hai tay chống nạnh, khẩu khí ‘ta đã sớm biết rồi’. “…” Tần Duy Ngã không phản bác nổi, hắn cắn môi, vừa thẹn vừa giận chỉ muốn đập đầu vô tường. “Vô Ưu…nàng mới nói gì?” Tần Dữ Hằng không chấp nổi sự thực này. “Tướng công, thiếp nói nhi tử chàng đã sớm là người của Thiên Thanh rồi. Chàng không thấy người ta gọi ‘nương tử nương tử’ thân thiết thế à!Nếu chưa làm cái đó đó, người ta việc gì phải nâng niu yêu thương cái tên đại nam nhân quắt queo như nó chứ!” “Con, con…” Tần Dữ Hằng cuối cùng đã hiểu ám chỉ của Đan Vô Ưu, ông chỉ vào Tần Duy Ngã, không biết phải nói gì. “Tướng công, Duy Ngã cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải như vậy, nó chỉ sợ sẽ chẳng thể quay về nhà, không gặp được chúng ta. Chàng coi nó như nữ nhi là được rồi.” Đan Vô Ưu đóng vai ác xong, bắt đầu chuyển qua làm người tốt, “Lại nói, nó và Thiên Thanh rất xứng đôi, hơn nữa còn có Li Nhi, không phải thành một nhà ba người hoàn chỉnh sao! Chàng đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt làm chi.” Để ý thì sao chứ, có để ý cũng đâu thay đổi được sự thực. Tần Dữ Hằng nhìn vẻ mặt đỏ bừng không biết làm sao của Tần Duy Ngã, thở dài một hơi, ngậm ngùi chấp nhận. “Y đối với con có tốt không?” Tần Dữ Hằng cảm giác mình đột nhiên già đi mười tuổi, nói chuyện cũng không còn sức nữa rồi. “…Tốt lắm ạ.” Tần Duy Ngã giờ này không nghĩ xấu nghĩ bậy cho Nguỵ Thiên Thanh như mọi khi, ngoan ngoãn nói sự thực cho lão cha. “…Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Con nghỉ đi, ta và nương con đi trước.” Tần Dữ Hằng gật đầu, kéo Đan Vô Ưu rời đi. “Ô —” Tần Duy Ngã ngã ra đằng sau, vùi đầu vào chăn đệm, dùng sức gào rú. Trời xanh ơi, Tần Duy Ngã ta rốt cuộc là đã gây nên tội gì mà người lại chỉnh ta như vậy!! Tưởng tượng đến cảnh điên long đảo phượng trong phòng sáng nay đều bị mẫu thân và tiểu đệ nghe được, hắn chỉ muốn chết quách cho xong. Nhưng mà, nếu hắn chết, không phải Nguỵ Thiên Thanh sẽ lại nổi điên sao? Ô ô! Số hắn đúng là khổ quá mà!!
|