[FanFic YunJae] Em Là Mèo Nhỏ Của Anh
|
|
Chương 3
Thời điểm Jaejoong tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà màu trắng. Đầu nhức như búa bổ, địa phương khó nói kia cũng rất đau, điều này làm cho cậu nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, theo bản năng xiết chặt nắm tay.
« Jung Yunho! » Cậu thét lên, bởi vì cậu biết bộ dáng cậu ngày hôm qua không thể tự đến nơi này được.
« Jung Yunho anh lăn ra đây cho tôi! »
Chỉ chốc lát, thân ảnh Yunho quả nhiên xuất hiện trước cửa phòng, nhưng chỉ im lặng nhìn cậu.
« Anh đêm qua…. Thật sự là…. TMD! » Jaejoong không thể đem từ kia nói ra, chỉ có thể oán hận hỏi : « Đây là đâu? »
« Cậu không biết sao? » Sáng nay thức dậy Yunho mới ý thức được việc mình làm tối hôm qua, thừa dịp say rượu mà cường bạo cậu hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, nhưng khi nghe đến câu hỏi của Jaejoong….
« Tôi vì sao lại biết?! Tên khốn này…….. »
Yunho tự giễu giật nhẹ khóe miệng. Anh còn chờ mong cái gì? Cậu thậm chí còn không nhớ rõ nơi hai người đã cùng ở với nhau lâu như thế. Có thể nói, kỉ niệm của bọn họ đều tồn tại trong từng góc phòng, từng nơi trong căn nhà này.
« Tôi đúng là khốn nạn thật nhưng sao so được với cậu! » Yunho lạnh lùng nói, trên thực tế tim anh so với thiên ngôn vạn ngữ còn lạnh như băng hơn.
« Tôi như thế nào anh dựa vào cái gì mà kết luận?! Bởi vì anh là bạn của Junsu chắc?? Nó còn chưa nói thì làm gì đến lượt anh đến đòi công bằng cho nó?! » Jaejoong thực sự không nghĩ Yunho sẽ bày ra bộ mặt này, khó khăn bước từ trên giường xuống, chính là chân lại mềm nhũn ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Toàn bộ quá trình Yunho đều nhìn thấy nhưng không làm gì hết.
Jaejoong sắc mặt trắng bệch. Cậu thực sự không chịu nổi mình lại bị mất mặt trước mặt anh như thế. Vì thế cường ngạnh đứng lên, đi đến trước mặt Yunho tặng anh một cái bạt tai, sau đó hung hăng đánh một đấm vào bụng anh.
« Đây là anh thiếu của tôi! »
Yunho cũng lập tức nổi giận lôi đình đứng lên, nắm chặt tay lại nhưng cuối cùng vẫn không ra tay nổi.
Vì cái gì vẫn luyến tiếc…… Vì cái gì cho dù bị đối đãi như vậy vẫn còn lưu luyến?…
« Kim Jaejoong……… » Yunho rít qua kẽ răng ba chữ « Tôi cho tới bây giờ cũng không thiếu cậu cái gì….. Đều là cậu thiếu tôi….. »
« Thúi lắm! »
« Cậu ít tỏ ra vô tội đi! Đừng làm như ngày hôm qua bị cường bạo, trên thực tế cậu không biết đã bị thượng bao nhiêu lần rồi…. » Yunho cảm thấy chính mình bị bức đến điên rồi, lời nói đả thương người thốt ra. Nhưng anh lập tức hối hận, bởi vì câu nói tàn nhẫn này đã đem hình ảnh vốn tốt đẹp bị nhúng chàm rồi. Mất đi kỉ niệm đó, anh so với Jaejoong càng đau đớn hơn.
« Mẹ nó! Tôi bị thượng hay không mắc gì đến anh?! Tôi dù có làm trai bao cũng không liên quan đến anh! » Sắc mặt Jaejoong trắng bệch, môi run run.
« Cái gì?….. Làm trai bao?…. » Yunho bắt được từ mấu chốt, sắc mặt so với Jaejoong còn khó coi hơn.
« Đã nói không liên quan đến anh rồi! » Jaejoong xoay người muốn đi lại bị Yunho bắt lấy cổ tay, lực cường đại giống như muốn bóp nát tay cậu.
« Đau! Buông ra!….. »
« Cậu nói rõ ràng cho tôi!!” Yunho hai mắt đỏ ngầu. biểu tình dữ tợn nhìn chằm chằm Jaejoong.
“Ha…..” Jaejoong giãy không ra ngược lại lộ ra chút suy yếu nhưng vẫn cười khiêu khích: “Anh cho là Kim đại thiếu gia có bao nhiêu sạch sẽ? Anh có biết trước khi hắn biến thành thiếu gia vì muốn em trai được đến trường mà phải làm trai bao không? Anh có biết vì miếng ăn mà hắn đã phải thấp hèn cầu xin gã đàn ông khác? Anh có biết hay không một mình một người lại phải nuôi thêm người nữa có bao nhiêu vất vả? Tôi rời bỏ nó có cái gì không đúng?! Trong khi tôi phải bỏ học thì nó được tận hưởng cuộc sống trường học tươi mát! Tôi vì tiền mà phải rên rỉ dưới thân thằng đàn ông khác thì nó không biết gì an an ổn ổn ngủ trên giường! Đúng vậy, tôi vì tiền mà từ bỏ hết thảy thì làm sao? Này chẳng lẽ không đúng?!” Jaejoong rống một hơi, hung hăng hất tay Yunho ra, bước khỏi cửa.
Yunho sững sờ hồi lâu không thể nhúc nhích, chậm rãi dựa vào tường trượt xuống đất.
Làm sao bây giờ?…. Nói như vậy, chúng ta trong lúc đó thật sự đã….. Anh không còn cách nào hận em, cũng không thể yêu em nữa….. Như vậy, thật sự hết rồi sao?……
.
.
.
Từ nhà Yunho chạy ra, Jaejoong đã lệ rơi đầy mặt. Vết thương cũ đã đóng vảy nay hung hăng bị cạy ra. Cậu không biết tại sao mình lại khóc?….Cậu vốn không muốn biến thành cái dạng này, thực sự không muốn…
Cậu hẳn là nên dịu dàng ngồi trước anh nói: Em không có quên anh, em luôn nhớ anh! Nếu anh không để ý đến đoạn quá khứ đen tối kia của em chúng ta sẽ lại cùng một chỗ được không?…
Nhưng mà cậu lại không thể thốt nên lời. Cậu có quá nhiều chuyện muốn lắm, cậu muốn trả thù gã đàn ông tàn ác lại chính là người cha ruột đã vứt bỏ cậu; cậu muốn trả thù giết chết ả đàn bà của gã dám dùng Junsu để uy hiếp cậu; tự tôn quá lớn không cho phép cậu dựa vào Yunho.
Lấy lại được trí nhớ cũng tốt, cậu muốn tự giải quyết, không muốn liên lụy đến người khác. Cậu không muốn sau khi Yunho biết những chuyện cậu đã làm qua thấy cậu dơ bẩn. Cậu không muốn đến lúc đó lại cầu xin anh đừng rời xa mình…Cậu cần dũng khí………
Nếu…. nếu cậu thành công phá đổ người đàn bà kia cùng lão già họ Kim kia sẽ cùng anh thẳng thắn với nhau. Cho dù anh có ghét bỏ cậu vẫn muốn ở bên cạnh anh.
Chính là hiện tại cậu lại lựa chọn phương pháp tồi tệ nhất nói đến quá khứ dơ bẩn của mình. Lần đầu tiên cậu thấy hận Junsu, nếu như không có nó….. nếu như lúc trước mình không làm thế…nếu…
Vốn cậu không nghĩ như vậy…
Nhưng chính những câu nói của Yunho mắng cậu tiện nhân, súc sinh, bị thượng không biết bao nhiêu lần… cứ như vậy làm cậu phát điên…..
Em yêu anh, Jung Yunho!!! Có phải hay không….có phải hay không cho đến tận bây giờ anh vẫn không hề tin tưởng em!!? Có phải anh luôn cho rằng em là người như vậy?!…… Anh khiến em rốt cuộc không thể từ bỏ, làm em hoàn toàn nghĩ vĩnh viễn muốn biến mất trước mặt anh……
Lòng tự tôn của em trong tình yêu đối với anh không đáng một đồng.
Là bởi vì em giấu diếm mà anh muốn dẫm đạp lên tự tôn của em sao?! Vẫn là bởi vì tại anh tàn nhẫn, không tin em mới khiến chúng ta chấm dứt thế này…
Là tại chúng ta…… Chúng ta tự tay chôn vùi tình yêu của chính mình…..
~o0o~
“Yoochun!” Junsu bừng tỉnh khỏi giấc mộng, theo bản năng gọi tên người nó muốn thấy nhất.
“Anh đây!” Yoochun lập tức từ bên ngoài tiến vào “Anh đi uống nước thôi…..” Yoochun đi đến bên giường, Junsu lập tức ôm lấy thắt lưng y.
“Em nghĩ…..”
Đúng vậy, Yoochun mấy ngày nay đều ngủ cùng Junsu. Đương nhiên y cái gì cũng không có làm, y không phải cầm thú nha…..
“Anh không đi!” Yoochun xoa xoa mái tóc mềm mại của nó “Nằm mơ sao? Thật sự là…. Cũng đâu phải trẻ con…..” Từ lúc y gặp Junsu đến giờ cậu luôn tỏ ra kiên cường, độc lập. Chính là gần đây Yoochun bắt đầu phát hiện kì thật không phải như vậy, lớp phòng bị của cậu sẽ hoàn toàn sụp đổ trước người cậu tin tưởng, yên tâm lộ ra vẻ yếu ớt của chính mình. Hơn nữa, bộ dáng này vô cùng đáng yêu ah……..
“Vâng…. Em mơ thấy Jaejoong hyung khóc. Anh ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng khóc trước mặt em….. Trước mặt em anh ấy luôn luôn rất kiên cường, chuyện gì cũng tự mình gánh vác……”
“Không cần nhắc lại nữa!” Yoochun nhíu mày.
“Em là mơ thấy thế……” Junsu thanh âm nho nhỏ nói, rất có ý tứ muốn làm nũng.
« Tốt rồi….. Ngủ đi! » Yoochun không còn cách nào khác, đỡ bả vai Junsu giúp nó nằm xuống, đắp canh lên.
« Yoochun, anh cũng ngủ đi ~ ôm rất ấm ~ cũng sẽ không gặp ác mộng! »
« Đươc …được rồi…… » Yoochun đáp, nhìn về phía vẻ mặt không hề phòng bị của Junsu thở dài……
Xem ra ngày y có thể ăn no còn xa lắm ah….
~o0o~
Thời điểm Jaejoong trở lại Kim gia đã là sau nửa đêm.
Cậu nhất định phải làm được. Cậu muốn những người này phải trả giá vì đã hủy hoại cuộc đời cậu, làm cậu mất đi tình yêu!
Chính là, về Yunho, cứ như vậy đi……….
Kim Jaejoong vẫn là nên giả bộ mất trí nhớ. Cho dù nói cậu ích kỉ cũng không sao, cậu muốn đem đoạn thời gian vui vẻ thuần khiết cùng anh cất giấu đi, không bao giờ để cho bất luận kẻ nào gây ô nhiễm….. vĩnh viễn về sau khi nhớ lại vẫn không phai mờ. Hy vọng thời điểm nhìn lại còn có thể cười vui vẻ….. Vì thế cứ như vậy đi, mãi cho đến khi cậu chết.
Cậu muốn làm cho Yunho nhớ rõ, Kim Jaejoong mà anh yêu là con người sạch sẽ thuần khiết. Cùng bộ dạng Kim Jaejoong dơ bẩn hiện tại của cậu không phải một người.
.
.
.
Spoiler chương 4
…Khát vọng tiền bạc đến thế đã nhanh chóng mất đi rồi. Chính là lần này nếu mất đi là sẽ mất tất cả, đã không thể sống nương tựa cùng em trai, cũng không còn người yêu em đến tận xương tận tủy là Jung Yunho nữa rồi……
|
Chương 4
« Quản lý, làm ơn kí tên lên đây! » Một người phụ nữ xinh đẹp đi vào phòng,
« Được! » Jaejoong lãnh đạm trả lời. Chính là cô ả này lại không có ý muốn đi ra, ngược lại còn khóa cửa lại, bày ra tư thái khiêu gợi ngồi lên bàn làm việc của Jaejoong.
Jaejoong lúc này mới nâng mắt lên nhìn nàng không khỏi nhíu mày.
« Còn có việc gì sao? »
« Quản lý không muốn tiếp tục chuyện đêm hôm đó sao? Còn nữa, ngày đó anh không bị kẻ điên kia làm gì chứ? ~ Lúc ấy quả thực làm cho người ta sợ muốn chết mà ~~~ » Ả cố lấy giọng thanh thanh nũng nịu nói, còn dùng những móng tay sơn đỏ chót của mình xoa nhẹ bộ ngực.
« Hừ….. » Jaejoong nở nụ cười tự giễu. Ngày đó cậu bị anh làm đâu có đơn giản…
Nhưng mà ả đàn bà này lại cố ý cười nhạo quả là sai lầm rồi.
« Phải không?….. Tôi đây an tâm! » Nói xong cậu đứng lên tiến sát lại gần người trước mặt, một tay đặt lên vai nàng, đôi môi tô son đỏ chói của nàng hơi chu lên.
Jaejoong khéo léo tránh ra. Dù sao lúc trước tiếp cận nàng đều chỉ là vì phần tư liệu bên tổng công ty. Hiện tại tư liệu đã tới tay cậu dĩ nhiên không cần phải dây dưa cùng ả nữa.
“Em không sợ chủ tịch phát hiện hả?” Jaejoong cười trào phúng. Lão già kia bình thường thông minh như hồ ly nhưng lại có một nhược điểm trí mạng _ _ háo sắc. Bằng không cũng sẽ không lòi ra đứa con hoang như cậu. Nữ nhân này trước mắt chính là tình nhân được lão sủng ái nhất, bất quá cùng với nàng cũng rất mệt đi, bằng không lão già kia cũng không đến mức tin tưởng giao tài liệu mật trong vài năm qua cho cậu quản, cho nên cũng tiết kiệm được cho cậu không ít thời gian.
“Không cần sợ đâu ~”
“Nhưng mà anh sợ!”
“Cái gì?” Ả kinh ngạc đề cao âm lượng.
“Anh sợ, cho nên không được…. Vì để cuộc sống sau này của chúng ta tốt đẹp hơn em phải nhẫn nại một chút. Em cũng không muốn để lão già kia hoài nghi chứ?”
“……Vâng” Nàng trầm ngâm gật đầu.
“Cho nên hiện tại chúng ta phải giả bộ quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới, không thể để cho lão có một chút hoài nghi, hủy hoại công việc của chúng ta…..”
“Jaejoong, em hiểu rồi!” Trong mắt ả có chút cảm động “Em sẽ nhẫn nại, anh yên tâm đi….. Vì tương lai của chúng ta!”
Jaejoong tươi cười.
“Tôi đây ra ngoài trước quản lý!”Nói xong ả vội bước ra ngoài.
Jaejoong nhẹ nhàng thở ra, có chút suy sụp ngã vào ghế. Còn một chút nữa thôi….. Nhịn một chút nữa lập tức sẽ thành công, lập tức sẽ được giải thoát rồi….. Rất nhanh cậu sẽ không phải sống trong bẩn thỉu cùng dối trá nữa….
~o0o~
Yunho giống như người điên vùi đầu vào công tác, trừ bỏ công việc anh cái gì cũng không muốn nghĩ nữa. Anh cũng không muốn về nhà, đem con mèo nhỏ không còn linh hồn của Jaejoong cho Heechul nuôi.
“Tao nuôi cũng được…..” Lúc ấy Heechul nâng ánh mắt lên nhìn anh «…….Nhưng mày cũng không cần bọ dạng thừa sống thiếu chết lao đầu vào làm việc như thế?! Mày xem …. thành dạng quỷ gì rồi! »
« Cám ơn nhiều!….. » Yunho không có tâm tình trả lời vấn đề của Heechul, ném mèo nhỏ lại rồi xoay người bước đi.
« Người đẹp đi với người khác rồi hả? » Nghe thấy phán đoán của Heechul, Yunho dừng cước bộ, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Không muốn để ý, không muốn biết, không muốn nghe, không muốn hỏi….. Vì thế sau khi đần độn trải qua nửa tháng, Yunho mới nghe thấy tin tức liên quan đến Jaejoong :
« Nghe nói Kim thị sắp phá sản rồi? » Nhân viên công ty nói chuyện phiếm.
« Đúng vậy, nghe nói có vấn đề gì đó, nhưng lại có tin đồn văn kiện cơ mật của công ty bị lộ…. »
Yunho không muốn nghe nữa quay trở về phòng làm việc của mình, phân phó thư kí Jeong tìm một ít tài liệu. Nhìn qua tài liệu về công vụ gần đây của Kim thị Yunho nhanh chóng phân tích…..
Đúng vậy….. Không đầy hai tháng, Kim thị nhất định phá sản…
Jaejoong, em khát vọng tiền bạc đến thế đã nhanh chóng mất đi rồi. Chính là lần này nếu mất đi là sẽ mất tất cả, đã không thể sống nương tựa cùng em trai, cũng không còn người yêu em đến tận xương tận tủy là Jung Yunho nữa rồi……
Yunho không biết mình thống khổ vì cái gì, không phải đã muốn quyết định sao?….. Cậu hết thảy đều không còn quan hệ gì với mình nữa…..
Yunho nắm chặt tay…..
« Chết tiệt!! » Anh cầm điện thoại nội bộ lên : « Thư kí Jeong! Nối máy đến văn phòng chủ tịch! »
« Làm sao vậy? » Thanh âm già cả truyền đến.
« Cha, con nghĩ muốn nhờ cha một chuyện! » Yunho mở miệng.
« ……Yunho ah, công ty này sớm muộn gì cũng là của con, gia đình này con làm chủ. Con muốn làm gì thì cứ làm đi! »
« ………. Cha không muốn hỏi con sẽ làm gì sao? »
« Không hỏi cha cũng biết, thu mua Kim thị đúng không? » Thanh âm ông có chút bất đắc dĩ « Tâm tư con cha còn không hiểu chắc….. Con dù sao cũng là do cha sinh ra….. »
« Cha….. thực sự cảm ơn cha…… » Yunho nói, cảm tạ trời anh đã có một người cha tuyệt vời như thế. Cho đến nay tuy rằng nói chuyện không nhiều lắm nhưng không thể nghi ngờ cha là người hiểu rõ anh nhất.
Vì thế Yunho nhanh chóng triển khai kế hoạch thu mua Kim thị. Trên thực tế việc Yunho mua Kim thị là hoàn toàn không có lợi. Ngành chủ đạo của công ty anh khác hoàn toàn so với Kim thị, vì thế thu mua nó về sau sẽ gây ra một số vấn đề chứ đừng nói đến lỗ lãi. Nếu cố chấp muốn nói lời hay ý đẹp cho việc thu mua Kim thị thì cũng chỉ là mở rộng quy mô mà thôi.
Bởi vậy rất nhiều người không hiểu nổi hành động này của Yunho.
Mà Jaejoong đối với việc làm của Yunho hoàn toàn không biết, bởi vì thời điểm Kim thị bị cú đập mạnh sắp ngã như thế cậu đã biến mất.
Vì thế trong thời gian một tháng Yunho bận rộn thu mua Kim thị, hơn nữa về sau muốn đem Kim thị cho Jaejoong quản lý thì mới phát hiện cậu đã mất tích.
Anh không biết Jaejoong sao lại biến mất, có lẽ là vì vô lực xoay chuyển cục diện đã tuyệt vọng đi. Yunho bỗng cảm thấy mình thật hồ đồ, vốn không muốn quản, chính là vì cậu mà lấy cớ mua Kim thị, cũng muốn để cậu quản lý….. Kết quả thì sao?….. Anh ngay cả người cũng không giữ lại được. Ngẫm lại cho đến bây giờ Jung Yunho anh chưa từng thành công giam giữ Kim Jaejoong bên mình…. Yunho quăng người lên ghế salon, dùng tay che khuất ánh mắt chua xót, chính là lại che không được nước mắt rơi.
.
.
.
.
Một tháng sau……
« Tổng giám đốc Jung, có điện thoại tìm ngài, nói chắc chắn phải gặp ngài? » Thanh âm Thư kí Jeong truyền đến.
« Ai? »
« Anh ta tên Shim Changmin! »
« …. Nối máy đi! » Tuy rằng đã quá trễ Yunho vẫn muốn biết chân tướng.
« Nghe nói cậu tìm tôi?! »
« Vâng….. đúng vậy! »
« Có chuyện gì muốn hỏi sao? »
« Đúng! »
« Mèo nhỏ nhà anh xảy ra chuyện gì? »
« Cậu ta làm sao còn là mèo nhỏ nữa….. » Yunho tự giễu nói.
« Ý gì vậy? » Changmin kì quái hỏi.
« Cậu ta chẳng những đã về với thân thể chính mình mà còn quên hết tất cả mọi người! » Yunho nói : « Cậu rõ ràng đã đáp ứng Jaejoong không đưa cậu ấy trở lại sao? »
« Tuyệt đối không có khả năng! » Changmin phản bác.
« Nhưng cậu ấy chính là đã trở về được rồi! »
« Jaejoong trở về là chuyện bình thường, chẳng qua cho dù có trở về Jaejoong chắc chắn sẽ không quên mọi người! » Changmin kiên định chắc chắn.
« Nhưng sự thật là cậu ta đã quên. Jaejoong không có lý do nào gạt tôi!” Yunho cảm thấy không thể khống chế nổi cảm xúc bản thân nữa.
« Anh đang ở đâu? Em đến chỗ anh….. Điện thoại giải thích rất phiền. Đúng rồi, kêu những người khác đến, em trai của anh ấy đó…. » Changmin bình tĩnh đáp, cùng Yunho hẹn địa điểm.
Nửa giờ sau Changmin xuất hiện trong phòng làm việc cá nhân của Yunho, Junsu cùng Yoochun cũng tới. Yoochun bày ra bộ mặt khó chịu, Junsu bên cạnh cầm tay y.
« Lần cuối cùng….. Anh ấy dù sao cũng là người anh cùng em lớn lên, Yoochun anh không cần như vậy….. »
« Cậu vừa mới chắc chắn như thế là có ý gì? » Yunho thấy Changmin bước vào vội vàng hỏi.
« Còn nhớ rõ vòng tay kia không? »
« Nhớ rõ….. » Yunho nhíu mày « ….. Hơn nữa tôi cảm thấy rất lạ là người đeo đồ vật này nọ cũng có thể khiến nó chuyển màu….. »
« Đó chính là vấn đề. Cái vòng tay kia là do em hạ phong ấn, phong ấn này có tác dụng…. Nếu không thể khôi phục toàn bộ trí nhớ thì sẽ không quay về thân thể chính mình được. Em không phải đã từng nói qua sao? Muốn dùng trí nhớ hiện tại đổi lấy trí nhớ trong quá khứ, như vậy nếu trí nhớ trong quá khứ khôi phục trí nhớ hiện tại cũng sẽ không mất đi. Hay nói cách khác, phong ấn này có tác dụng : nếu trí nhớ trong quá khứ được khôi phục, chỉ cần chính người đó đồng ý là có thể chở về ; nếu như không có hồi phục như vậy tuyệt đối sẽ không thể quay về! »
« Như vậy thời điểm Jaejoong hyung trở lại không hề mất trí nhớ? » Junsu hỏi.
« Đúng vậy, bởi vì trí nhớ trong quá khứ khôi phục Jaejoong mới có thể quay về. Nếu khôi phục trí nhớ như vậy cũng không tất yếu thay đổi. Bởi vậy nếu anh ấy trở về, chứng tỏ anh ấy cái gì cũng đều nhớ rõ, trí nhớ của anh ta rất đầy đủ. » Changmin giải thích, nghĩ thầm vì cái gì mỗi lần mình gặp bọn họ vì cái gì đều phải nói nhiều như thế.
« Vậy cậu ấy tại sao lại giả bộ như không biết chúng ta! »
« Này…. Anh đến hỏi đi, sao tôi biết được. Vòng tay kia là dấu hiệu nhận biết có khôi phục trí nhớ hay không, màu sắc càng hồng nói lên trí nhớ khôi phục càng nhiều, hẳn là có chuyện cho nên mới nhanh như vậy khôi phục trí nhớ. Thế mà em còn nghĩ phải đến một năm sau, quả nhiên đạo hạnh chưa đủ……. » Changmin lắc lắc đầu.
« Sai……. Tôi cảm thấy cậu đúng là yêu tinh ngàn năm rồi…. » Yoochun châm chọc.
Yunho hoàn toàn không còn tâm trạng đi trêu chọc người khác nữa rồi, đầu óc anh nhanh nhạy phân tích. Súng lục của Han Kyung khiến cho Jaejoong bị kích động rất lớn, hơn nữa tối hôm đó Jaejoong có điểm khác khác, cậu chưa từng chủ động như thế, nói như vậy….. thời điểm đó Jaejoong đã khôi phục trí nhớ đúng không?
« Cho dù anh ấy có nhớ rõ nhưng anh ấy vẫn đuổi tôi đi….. Anh ấy vì cái gì mà phải làm vậy? Tại sao lại phải làm bộ như cái gì cũng không nhớ? » Junsu nghe Changmin nói chẳng những không thấy dễ chịu ngược lại còn có cảm giác khổ sở hơn.
« Cậu ta nhớ mọi chuyện nên mới quay trở về làm thân phận thiếu gia của cậu ta, còn lấy cái cớ mất trí nhớ quăng Yunho sang một bên không phải sao?…… » Yoochun có chút khó chịu nói, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Yunho : « …. Như vậy xem ra cậu ta căn bản không có yêu anh….. bằng không sao có thể dễ dàng dứt bỏ như thế? »
Một trận đau đớn bất chợt đánh mạnh vào tim Yunho……
« Tôi muốn đi tìm cậu ấy…. » Yunho thì thầm.
« Anh còn muốn tìm cậu ta làm gì? » Yoochun lạnh lùng nói, y vẫn ghi hận Jaejoong làm tổn thương Junsu.
« Mặc kệ như thế nào anh vẫn phải tìm cậu ấy….. Chỉ có nghe chính miệng Jaejoong nói không yêu hyung mới có thể dập tắt mọi hy vọng của anh, bằng không hyung vẫn sẽ rơi trong tuyệt vọng cùng cậu ấy dây dưa không rõ…. Anh sẽ bị cậu ấy tra tấn đến chết mất! » Yunho nói với Yoochun cũng như tự nhủ với chính mình, máu trong người anh sôi sục như muốn xuyên thấu qua trái tim bị tổn thương, càng ngăn càng đau đớn….
Muốn tìm cậu, muốn chất vấn cậu vì sao lại làm thế, vừa muốn hung hăng hôn lại vừa muốn đập vỡ vụn cậu…… muốn cậu chết cùng anh.
…….
.
.
.
Spoiler chương 5:
« Jung Yunho! Tại sao anh lại ở chỗ này?! »
« Tới tìm em! »
|
Chương Kết Thúc
« Đừng có cho là em trở về là đã tha thứ cho anh! » Đại ca Jaejoong bày ra vẻ khó chịu ngồi trên xe Yunho nói.
« Vâng……. Kim đại nhân! »
« Em chỉ là trở về xem Junsu thế nào thôi! » Jaejoong trừng mắt nhìn Yunho rõ ràng là không có thành ý.
« Biết biết! »
« Cái kia….. Anh giải thích với Junsu và Yoochun như thế nào…..? Nói em bị bọn họ uy hiếp là sẽ đả thương Junsu nên mới…… » Jaejoong có chút sợ hãi ánh mắt trách cứ của Yoochun.
« Tất nhiên anh sẽ nói thế ah…. Dĩ nhiên phải bảo vệ danh dự của vợ yêu đại nhân rồi!~ » Yunho trả lời.
« Umh….. » Jaejoong nhẹ nhàng thở ra « Chờ một chút, vợ yêu đại nhân là ai?! »
« Em ah ~ » Yunho bày ra bộ mặt đương nhiên trả lời. Nhưng Jaejoong nghe vậy lại trầm mặc.
« ….. Em đã nói rồi, em thực sự không phải…. »
« Đều giống nhau! »
« Không giống! »
« Giống! »
« Không giống! »
« Anh nói giống nhau là giống nhau! Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là người sạch sẽ cùng thuần khiết! »
« …… Đừng có nói lời ngon ngọt! »
« Anh yêu em! » Yunho nói : « Em có yêu anh không? »
« …… Vô nghĩa! »
« Em yêu anh không? » Yunho hỏi lại lần nữa.
« ……… Có, em yêu anh! »
End
|
Ngoại Truyện 1
“JaeJoong ah……anh đói!!!” Thanh âm vô lực của YunHo truyền đến.
“Tự mình giải quyết đi!” JaeJoong vẫn không nhúc nhích ngồi trên giường đọc sách.
“JaeJoong ah…… Anh muốn ăn đồ ăn em nấu!” YunHo cố ý làm nũng.
“Ai thèm quan tâm anh, tự mình làm đi!”
“JaeJoong ah…..”
“Jung YunHo, anh mà nói thêm câu nào nữa tôi sẽ đi luôn đấy!” JaeJoong tức giận.
“…….” Quả nhiên YunHo câm bặt.
Aish ~~ phải làm sao đây?……. JaeJoong tuy quay trở về ở bên cạnh anh nhưng rõ ràng vẫn chưa chịu tha thứ cho anh mà. Tuy rằng ngày đó JaeJoong thừa nhận vẫn còn yêu anh nhưng thái độ sau này rõ ràng thể hiện cậu đang giận dỗi. Anh cố sống cố chết mang được JaeJoong trở về nhưng cậu lại không chủ động nói chuyện, cũng không nấu cơm cho anh ăn nữa.
Lại một lúc sau, YunHo phát hiện mình không thể tập trung đọc tài liệu được, liền lò dò tới giường của JaeJoong ngồi xổm xuống.
“JaeJoong ah………”
“……..”
“Em muốn nói gì hãy nói đi……Anh sắp phát điên lên rồi…….Em nói ra đi, trút giận hết lên anh đi, anh có thể sửa……….”
JaeJoong nhìn bộ dáng tội nghiệp của YunHo. Thật ra cậu chỉ là mất hứng thôi, nghĩ đến việc anh đã đính hôn nên cậu mới quyết tâm trốn cả đời, thậm chí còn chạy đến vùng quê hẻo lánh, thế nhưng khi nghe anh nói câu “Anh yêu em” lại mềm lòng theo anhtrở về.
Không cam lòng……Đúng là không cam lòng mà, nghĩ lại việc Jung YunHo gây cho cậu biết bao tổn thương như thế, nhưng chỉ cần nói một câu “Anh yêu em” là giai quyết xong mọi chuyện.
Hơn nữa, cho dù ngoài miệng anh nói không để ý đến quá khứ của cậu, nhưng ai biết về sau anh có thể lại lôi chuyện đó ra đả kích cậu hay không? Cậu thừa nhận đến lúc ấy cậu sẽ không chịu nổi.
Nói tóm lại, cậu không thể cứ như vậy mà tha thứ cho anh được! Ít ra cũng phải trừng phạt anh một chút.
“JaeJoong……Cho dù anh không ăn cơm nhưng chẳng lẽ em không định ăn sao?…..” YunHo tiếp tục nói.
Nhìn JaeJoong nửa ngày vẫn không thèm nói câu nào, YunHo lại ủ rũ chậm rãi đi ra ngoài.
JaeJoong nhìn theo bóng dáng YunHo, nháy mắt cảm thấy hơi mềm lòng nhưng vẫn không thèm nói gì. Chốc lát sau trong bếp truyền tới những tiếng binh bốp lạch cạch, cùng tiếng nước chảy, JaeJoong đoán được anh đang làm cái gì. Ở cùng một chỗ lâu như vậy nhưng YunHo trừ lần cậu ốm ra ngoài mua cháo ra, chưa từng thấy anh nấu cơm bao giờ nên cậu có chút tò mò.
Chốc lát sau, thanh âm ngừng lại. JaeJoong nhịn không được ngó ra thăm dò. Nhìn thấy YunHo đi về hướng cậu ngồi, cậu lại bắt đầu giả vờ giả vịt cầm lấy cuốn sách.
“JaeJoong ah…..” Lại là giọng nói ủy khuất của YunHo “….đau…..”
YunHo nói xong liền giơ ngón tay trỏ của mình lên. Trên đó chảy đầy máu, đầu ngón trỏ còn có một vết cắt sâu hoắm, máu từ đó không ngừng chảy ra, uốn lượn chạy dọc xuống.
JaeJoong mặt trắng bệch vội vàng ôm lấy tay anh.
“Anh đang làm gì thế hả?? Trời ạ, chảy nhiều máu quá…..Làm sao bây giờ……” JaeJoong luống cuống chân tay, gấp đến độ nước mắt chảy ra. Cậu vội vàng mở ngăn tủ tìm thuốc cùng bông băng bịt kín miệng vết thương lại.
“Chảy nhiều máu quá…..làm sao bây giờ…… Hay là gọi HeeChul đến!”
“JaeJoong ah…..” Lúc này YunHo mới nhìn mặt JaeJoong nói “Sao em lại khóc thế? Chỉ là vết cắt thôi mà…..”
“Ai thèm khóc?!” JaeJoong theo bản năng nâng tay lên xoa má, lại chạm đến những giọt nước ấm nóng đang chảy dài. YunHo một tay ôm JaeJoong vào ngực, cưng chiều nghiêng qua nghiêng lại.
“Đừng cử động, miệng vết thương vẫn chưa xử lý xong…..” JaeJoong giãy giụa.
“Kệ nó, không chết được đâu….. JaeJoong ah, tha thứ cho anh được không?”
“Băng bó trước đã!”
“Em hứa tha thứ cho anh, anh băng lại ngay!”
“Được rồi được rồi, em tha thứ cho anh, mau thả em ra…..”
“Nấu cơm cho anh!”
“Được…..”
“Muốn nói gì cứ nói với anh!”
“Uhm……”
“Phải luôn yêu anh!”
“Uhm…..” Nước mắt JaeJoong càng chảy nhiều hơn.
Quên đi, cậu xác định cả đời này nằm trong tay tên này rồi, trốn cũng trốn không thoát. Như thế này cũng tốt, vĩnh viễn nắm tay nhau ở cùng một chỗ…..
“Ngoan, anh cũng yêu em!!!” YunHo ấn môi lên trán JaeJoong.
JaeJoong giúp YunHo băng bó kín miệng vết thương rồi đứng dậy rời đi.
“Vợ à, em định làm gì thế?” YunHo khẩn trương
“Đi nấu cơm…..” Thở dài.
YunHo kéo JaeJoong lại, ngay lập tức dùng môi mình phủ lên đôi môi hoa đào của cậu, đây rõ ràng là nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn đầy nhục dục mà.
“Làm….làm gì thế?….” JaeJoong bị anh hôn đến mức hai mắt long lanh mơ màng, thở hổn hển.
“Vợ à, còn hơn cả ăn cơm, anh muốn ăn em…..”
“Lưu manh!”
“Vợ ơi…..xin em đấy, từ lúc trở về đến giờ em vẫn giận dỗi với anh, mỗi ngày chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, anh cũng không phải là thần thánh……”
“Jung YunHo! Tay anh đang làm gì thế?? Em không muốn…… Chết tiệt! Buông ra……Ahhhh……Ahhhhh~~~~~~”
Vì thế những tiếng chửi kịch liệt đã chuyển thành những tiếng thở dốc hổn hển. Chúng ta phải đóng cửa lại che đi cảnh xuân kiều diễm kia thôi, phi lễ chớ nhìn đúng không.
~~~~
Phiên ngoại 2
“La la là lá la là ~~~” JunSu tâm trạng cực tốt ngồi trong bồn nước vừa tắm vừa hát. Tắm rửa sạch sẽ xong cậu cũng không thèm mặc quần áo mà nghênh ngang bước ra ngoài.
YooChun tất nhiên biết tại sao cậu lại cao hứng như thế, nhưng y vẫn còn suy nghĩ về việc bản thân phán đoán sai con người JaeJoong, đúng là quá mất mặt với một thám tử như y….. Vì thế phiền muộn đang định quay sang bảo tên nhóc kia đừng hát nữa thì ngay lập tức máu mũi suýt không khống chế được mà chảy ra.
“Nhanh mặc quần áo vào đi!” Tên nhóc được có ý thức được nguy cơ không hả??? Sao cứ thích chỉ mặc độc một cái quần lót, lồ lộ toàn bộ làn da trắng ngần đập vào mắt y thế?
Ai ngờ nhãi con kia vẫn không biết sống chết, giống như không nghe thấy y nói mà đặt mông ngồi xuống cạnh y.
“YooChun ah ~ Em đã nói anh của em nhất định là có nỗi khổ mà ~ Anh ấy muốn bảo vệ em mới làm thế! Ha ha ~” JunSu ngây ngô cười.
Lúc này trong khoang mũi YooChun tràn ngập mùi hương tỏa ra từ JunSu. Cậu cứ không mặc gì mà ngồi sát cạnh y thế này đúng là loại tra tấn vô cùng tàn khốc.
“YooChun….? Sao anh không thèm để ý đến em thế hả?” JunSu kì quái nghiêng đầu, nhìn chằm chằm sắc mặt đang vô cùng không tốt của YooChun….. biểu tình lúc này của cậu…..thuần khiết đến kì cục…..
Kim JunSu, đây chính là do em tự tìm đến đấy!
YooChun hung hăng đè cậu xuống mà hôn. JunSu bị y đẩy lên giường, thân thể bị y đè ép không khoảng cách.
“Yoo…..YooChun?!” JunSu hốt hoảng kêu lên. Thanh âm hoảng sợ của cậu khiến YooChun bừng tỉnh, y đẩy mạnh cậu ra, ngồi bật dậy.
JunSu bị một chuỗi hành động của y làm cho hồ đồ. Vừa mới nhiệt tình hôn cậu như thế, sao giờ đã lạnh lùng rồi?!
“Anh đi tắm!” YooChun cứng ngắc nói.
“……. YooChun không muốn em sao?”
“Em nói cái gì?!”
“Em hỏi anh chẳng lẽ không muốn em sao?!” JunSu hỏi lại một lần nữa, thanh âm run rẩy.
“Tất nhiên muốn, đương nhiên anh muốn em! Nhưng anh sợ làm em bị thương…..”
“Em không sợ…..Nếu đó là YooChun……” JunSu nhỏ giọng.
“Em thích anh không?” YooChun hỏi. Anh cho em đường sống cuối cùng đấy Kim JunSu.
“Không thích!” JunSu trả lời, nhìn sắc mặt trở nên âm trầm xám đen của y mới bật cười nói tiếp: “Em yêu anh….. Em thích anh ở bên em, chỉ cần anh không đuổi em đi, em sẽ vĩnh viễn nguyện ý ở cùng anh….”
YooChun không còn chần chờ gì nữa, lập tức giữ lấy khuôn mặt đỏ ửng như tôm luộc của JunSu, kế tiếp tất nhiên là một màn sinh hương kiều diễm…… ==||| (mọi người tha thứ cho ta ~ ta thích dùng phương thức nhàn hạ thế này để viết H đấy ~)
“JunSu ah….” YooChun đè lên tấm lưng trần trụi của JunSu mà hôn “Em thích anh nhiều hơn hay anh trai của em nhiều hơn?”
“Hai chuyện này không thể mang ra so sánh…” JunSu có chút buồn ngủ lười biếng trả lời.
“Vì sao? Được rồi, đổi vấn đề khác, nếu anh và anh trai em cùng rơi xuống nước, mà hai người đều không biết bơi, em lại chỉ có thể cứu một người thì em sẽ cứu ai?”
“Cái câu hỏi đáng ghét gì vậy?….”
“Ngoan, Su su, trả lời anh đi……”
“…..Cứu anh trai em trước!”
“Cái gì?!!”
“Sau đó em sẽ nhảy xuống nước cùng chết với anh!!…… Như thế được chưa!?”
“Kim JunSu……”
“Huh?….”
“Em phải chịu trách nhiệm……Em sao có thể càng lúc càng khiến anh yêu em thế này?…..”
~~~~~~~~
~~~~~~~~
Thế này là hoàn toàn kết thúc rồi nha ~ mọi người tha ta đi, ta không thể viết thêm được nữa đâu T^T cái kết này quá viên mãn rồi ~
Đúng thế không?
ChangMin không cần hỏi, cậu ta vẫn tiếp tục cuộc sống đại thiếu gia nhàn rỗi suốt ngày dở chứng chạy loạn du lịch đó đây.
Tập đoàn Kim gia YunHo đã bàn giao lại cho JunSu cùng JaeJoong quản lý.
HyunAh cũng đã sớm buông tha cho YunHo, bởi vì không biết trong tình huống nào mà bà chị ấy quen và thích người yêu của HeeChul…… chính là cái người đối với ai cũng dịu dàng HanKyung ấy. Kết quả là bị HanKyung cự tuyệt rõ ràng. (điều đó là tất nhiên, đã có HeeChul rồi sao hắn còn dám trèo tường ?!!)
Cuối cùng, câu chuyện kết thúc viên mãn. Cám ơn mọi người đã kiên trì cùng ta đi hết quá trình! Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa!!!
(Ta RP, ta tự PIA đây……..)
|