[FanFic YunJae] Em Là Mèo Nhỏ Của Anh
|
|
Chương 29
Ngày hôm sau thời điểm Junsu rời giường còn hoài nghi sự việc phát sinh hôm qua có phải là giấc mộng hay không? Đến khi Yoochun cố ý chờ nó đến bệnh viện mới thôi.
« Hóa ra đây đúng là sự thật…. »
« Cái gì là thật? » Yoochun nhìn vẻ mặt mịt mờ của Junsu.
« Chính là chuyện xảy ra ngày hôm qua ah….. »
« Tuy rằng tôi cũng khó tin loại chuyện này nhưng chính xác nó đã xảy ra » Yoochun nở nụ cười « Đúng rồi, hôm nay sớm như vậy đã tới đón cậu là mang cậu đến gặp người kia! »
« Người nào? » Junsu ngây ngốc hỏi. Từ khi gặp lại Jaejoong đầu óc cậu vẫn mịt mờ không còn linh hoạt như trước nữa.
« Chính là người tôi nhắc tới hôm qua đó! » Yoochun bất đắc dĩ, nhịn xuống cảm giác muốn hung hăng xoa đầu tên nhóc này.
« Ah ~ » Junsu giật mình đáp.
Chỉ chốc lát, xe đã dừng ngay trước một khu nhà cao cấp. Yoochun không giải thích nhiều lôi kéo Junsu xuống xe, sau đó ấn chuông cửa trước một cái sân lớn. Tiếp đo nhìn lên máy quay giám thị phía trên.
« Vâng, xin hỏi là ai? » Thanh âm truyền đến có chút biếng nhác.
« Bớt giả ngu cho tao! Ngày hôm qua tao vừa gọi điện thông báo mà! »
« Thực xin lỗi! Buổi sáng hôm nay đi không cẩn thận bị đụng đầu dẫn đến mất trí nhớ rồi! »
« Họ Shim kia, mau mở cửa ra! » Yoochun có điên mới tin lời thằng nhóc này, bốc hỏa quát, mà Junsu thấy rất thú vị nhìn Yoochun hiếm khi bùng nổ như thế.
« Mua cho em một căn nhà toàn bánh kem! » Thanh âm lười biếng tiếp tục truyền ra.
« Được! » Yoochun lần này đáp rõ ràng, dù sao muốn tiền chỉ cần hướng Yunho đòi là được.
Cánh cửa bật mở, Yoochun lôi Junsu vẫn còn mơ mơ hồ hồ đi vào.
Bước vào phòng khách, một thiếu niên đã sớm chờ ở đó.
« Hây za ~ Ngày hôm qua anh gọi điện thoại em đã muốn hỏi, hyung tìm em làm gì? » Thiếu niên hỏi Yoochun, ánh mắt phát hiện Junsu đứng sau Yoochun « Ai đây? »
« Kim Junsu, bạn hyung! » Yoochun đáp, sau đó chuyển hướng nói với Junsu « Đây là Shim Changmin, đừng nhìn nó còn nhỏ mà coi thường, tên nhóc này lắm mưu nhiều kế lắm ah, tốt nhất không nên dây vào! »
« Gì chứ! Chỉ có mỗi hyung nói thế thôi! » Changmin kháng nghị.
« Anh tới là muốn cậu giúp một việc! » Yoochun không thèm để ý sự bất mãn của Changmin, trực tiếp nói chuyện chính.
« Em? Giúp hyung?! Ha ~ sắp có sóng thần hả? Anh chẳng phải chưa bao giờ tin mấy chuyện ma quỷ sao? » Changmin bày ra bộ dáng kinh ngạc.
« Anh không muốn tin…. Tóm lại cậu cứ theo anh tới nơi này là được »
Yoochun chở Junsu cùng Changmin vào bệnh viện. Lúc Changmin vừa vào phòng bệnh, nhìn thấy Jaejoong trên giường đã kinh hô một tiếng.
« Ah?! »
« Làm sao vậy? » Junsu thấy kì quái hỏi.
« Thiếu một thứ….. »
« Junsu vừa muốn hỏi tiếp thì Yunho đã mang theo Jaejoong đang ở dáng mèo vào. Changmin nhìn vật nhỏ trong ngực Yunho nhãn thần sáng lên :
« Hóa ra là ở đây ah….. »
« Có ý gì? » Yoochun hỏi.
« Em nói anh ta thiếu cái gì đó…. » Changmin chỉ chỉ Jaejoong trên giường rồi lại chỉ mèo nhỏ « …. Hóa ra nó ở đây! »
Vốn nhìn thiếu niên kia với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, Junsu giờ phút này đã hoàn toàn tin tưởng lập tức tiến lên nắm tay Changmin .
« Chuyện kia…. phải giải quyết như thế nào? »
« Em muốn mọi người kể mọi chuyện, hiện tại nói luôn đi ~ » Changmin không nhanh không chậm ngồi xuống nhìn mọi người xung quanh.
.
.
.
Changmin trầm ngâm. Chuyện cũ cũng đã kể xong, cùng với dự đoán của nhóc cũng không khác lắm. Yoochun vốn không tin mấy thể loại chuyện này mà cũng phải tin kia kìa.
Một giờ đồng hồ bất tri bất giác qua đi. Mèo nhỏ biến trở lại làm thành Jaejoong.
« Thật thú vị!…. Tuy nói trên lý thuyết là có thể, nhưng lần đầu em nhìn thấy trực diện chuyện này. Mọi người đã từng nghe nói đến ‘tam trọng thân’ chưa? »
« Là cái gì? » Yunho kì quái hỏi.
« Vậy mọi người ít nhất cũng từng nghe qua một số chuyện kì quái đi? Chính là…. ở cùng địa điểm, thời gian lại nhìn thấy một người giống hệt mình… hay đúng hơn là chính bản thân mình. Đây gọi là ‘tam trọng thân’ ».
« ‘Tam trọng thân’ nghĩa là trong cơ thể người tồn tại ba linh hồn. Có hai linh hồn nằm cố định bên trong thân thể, cái còn lại là tinh thần mà chúng ta vẫn gọi là tâm linh. Trên thực tế chỉ có hai linh hồn gắn chặt chẽ với cơ thể, thêm tâm linh kia là ba, gọi là ‘tam trọng thân’, cũng gọi là ‘tam thi’.
Thực tế thì cố định trong cơ thể người một cái cũng đủ rồi, ví dụ như ở thai sinh đôi là được người mẹ tách một linh hồn ra làm hai. Nếu là thai sinh đôi mỗi người chỉ có hai linh hồn, một là linh thể, một là tâm linh. Và cũng bởi vì đem một linh hồn chia cho cả hai người nên bình thường khi người kia gặp chuyện gì đó, người còn lại sẽ cảm nhận được ngay.
Còn có chuyện kì quái bản thân nhìn thấy chính mình, cũng là một kiểu của ‘tam trọng thân’. Có thể là do xảy ra một sự cố hay đả kích nào đó, tâm linh dẫn theo một trong hai linh hồn cố định khác cũng bị tách khỏi thân thể. Ở một vài tình huống thân thể mất đi ý thức tạo ra một thân thể khác, vì thế có thể nhìn thấy chính bản thân mình.
Hiện tại tình huống của Kim Jaejoong là gì? Vì bị tai nạn xe cộ làm cho tinh thần, hồn phách cùng thân thể bị tách rời, vừa vặn nhập vào thân thể một con mèo gần chết đã không còn hồn phách. Vì thực thể mất đi ý thức nên đồng thời tạo nên một thân thể mới, nhưng linh hồn của cậu lại nhập vào thân mèo cho nên mới có hiện tượng nửa người nửa mèo như thế. »
Changmin nói liền một mạch giải thích xong, cầm lấy cái chén ở trên bàn uống sạch.
« Huh? Thật rắc rối ah….. » Junsu càng nghe càng mơ đồ.
« Như vậy, không cần bám vào thân thể mèo, Jaejoong vẫn có thể tự tạo ra một thân thể khác nhưng thiếu linh hồn đúng không? » Yoochun hỏi rõ lại.
« Trên lý thuyết là như thế, bởi vì linh hồn gắn liền với thân thể có thể tự tạo ra một thân thể mới. Nhưng vì đó cũng không phải một thân thể thực cho nên không được ổn định cho lắm. Tuy rằng nói là ‘tam trọng thân’ có ba linh hồn, nhưng ba linh hồn này gắn bó với nhau cùng một chỗ. Thân thể đầy đủ linh hồn với thân thể thiếu linh hồn rất khác nhau, trên lý thuyết nghe thì hay, nhưng giải dụ chuyện một ô tô rơi xuống vực núi lại có một hành khách hoàn toàn không bị thương lại rất hy hữu….. »
« Như vậy…. có phải đem linh hồn từ trên thân thể mèo chuyển qua thân thể thực thì anh ấy có thể tỉnh lại? » Junsu vội hỏi.
« Vâng…… đúng thế! »
« Nhưng mà…. Tôi đã có một lần tự mình trở về ….. » Lúc này Jaejoong mới nói.
« Huh?? » Mọi người kinh ngạc.
« Chính là lần giận dỗi với Yunho, lúc sau không hiểu sao ý thức bị đưa đến chỗ này, khi đó tôi nghe thấy tiếng gọi của Junsu, muốn động đậy nhưng lại không thể. Nếu chỉ cần linh hồn trở lại cơ thể như trong lý thuyết thì vì sao khi đó tôi không tỉnh được? »
« Chuyện này….. Chẳng lẽ linh hồn vẫn chưa đủ? Anh còn thiếu cái gì đó sao? »
« Có ý gì? » Yoochun hỏi.
« Lúc biến thành mèo anh có cảm thấy mình thiếu thứ gì đó, ví dụ như cảm xúc hay một mặt nào đó của tinh thần không? » Changmin nhíu mày.
« Trí nhớ….. » Yunho nghiêm túc phun ra hai chữ.
« Đúng là thế, bởi vì mất trí nhớ nên linh hồn cũng không đầy đủ, do đó thân thể không tỉnh lại được….. Bởi vậy cho dù tôi nghĩ được cách đưa linh hồn anh ấy từ trên thể mèo về lại đây cũng vô ích »
« Không còn biện pháp nào khác sao? » Junsu lo lắng hỏi.
« Có! » Changmin đáp, đem ánh mắt nhìn về phía Jaejoong « Tôi có thể đổi linh hồn đang mất trí nhớ của anh về thời điểm chưa mất trí nhớ…. »
(theo ngu ý của Hye ta chuyện nó là thế này, mỗi người có 3 linh hồn, tạm gọi là A1 A2 và B, A1 A2 thì cố định trong cơ thể ah. Khi bị một tác động nào đó làm tách B ra khỏi cơ thế và kéo theo A2 đi cùng, lúc đó nó thân thể ban đầu mà bị mất ý thức sẽ tạo ra một thực thể khác, cũng chính là bản thân mình. Cơ mà cái này căn bản ta không tin =)) trên lý thuyết về hạt và vật chất thì không thể ah).
.
.
.
Spoiler chương 30
Yunho nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu « Quay trở lại thân thể của em thôi…. »
« Không! »
« Jaejoong, trở về đi! Anh sẽ một lần nữa khiến em phải yêu anh! »
« Không! Em không cần! » Jaejoong liều mạng lắc đầu « Em tình nguyện quên toàn bộ thế giới cũng không muốn quên anh! »
|
Chương 30 Shim Changmin giống như lúc xuất hiện nhanh như tên bắn đứng lên, mặc kệ người khác có tin hay không nhóc vẫn chỉ giải thích đến thế, cũng không thèm quan tâm có một vài người chỉ số thông minh có hạn vẫn chưa hiểu hết.
Nhưng là…. Câu nói sau cùng tất cả mọi người đều hiểu được.
Đơn giản mà nói, nếu đúng là có thể lấy lại được trí nhớ trước khi nhập vào mèo, Jaejoong có thể trở lại nguyên dạng trong thân thể thực.
« Không cần! » Jaejoong nói rõ ràng.
« Anh?? » Junsu kinh ngạc mở to mắt.
« Thực xin lỗi Junsu!…. Anh không thể quên anh ấy, cho nên anh không đồng ý! » Từ ‘anh ấy’ không nói nhưng ai cũng biết là ai.
« Vậy anh có thể quên em sao? Em và anh từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy không hơn được thời gian mấy tháng anh sống bên anh ta sao? » Junsu uất ức hét lên với Jaejoong, nó tuyệt đối không cách nào chấp nhận quyết định của Jaejoong.
« Junsu….. Không phải, em là em trai của anh. Cho dù anh không thể tỉnh lại nhưng em vẫn là em trai cùng huyết thống. Về sau chúng ta vẫn luôn luôn cạnh nhau. Nhưng nếu như anh quên Yunho… thì không thể được…. Em có thể hiểu không? » Lời khiển trách của Junsu như lưỡi đao hung hăng đâm vào tim cậu.
« Em không có cùng huyết thống với anh! » Junsu khóc, thanh âm có chút méo mó « Anh xem anh căn bản cái gì cũng không nhớ rõ. Em và anh chỉ là trẻ mồ côi cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện, không phải anh em cùng huyết thống, điểm chung giữa chúng ta cái gì cũng không có ah…. »
Đối với lời nói của Junsu, Jaejoong tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không đến mức ngạc nhiên quá.
« Nhưng em vẫn là em trai của anh. Dù có mất trí nhớ hay không em vẫn là em trai anh. Junsu, anh không thể chăm sóc em nữa, thật có lỗi!…. Nhưng mà….. anh tình nguyện vĩnh viễn nửa người nửa mèo như vậy cũng không muốn mất đi đoạn trí nhớ thời gian qua! » Mắt Jaejoong đã bắt đầu đỏ lên, cậu không phải không biết Junsu đã phải vì một người anh không cùng huyết thống mà làm việc rất nhiều, vì tiền thuốc men quá lớn mà tự làm khổ chính mình.
« Anh cần phải nghĩ kĩ ah! Nếu anh quyết định như vậy, chẳng những vĩnh viễn trong bộ dáng nửa người nửa mèo, hơn nữa cũng chính là mặc kệ thân thể thực của mình đấy! » Changmin chỉ vào thân thể đang được truyền dịch của Jaejoong trên giường « Thân thể này sẽ không dùng được nữa! »
« Không được!! » Junsu bỗng nhiên hô lớn, cổ họng khàn khàn vì khóc.
Yoochun không nhìn nổi nữa, một tay ôm lấy Junsu đang khóc rối tinh rối mù vào ngực.
« Anh~ Anh sao có thể quyết định như vậy?! Anh sao có thể đơn giản bỏ mặc cái thể xác quan trọng mà em vẫn cố gắng bảo vệ chứ? Thân thể kia đã sớm không phải của mình anh! Anh ~ thật ích kỉ ~ thật sự không nghĩ đến cảm nhận của em….. » Junsu lúc đầu còn giãy dụa trong lồng ngực Yoochun, nhưng sau đó chỉ có thể vô lực đem mặt chôn trong ngực áo y, cả người kiềm chế không được phát run.
Junsu chỉ trích cậu ích kỉ làm mặt Jaejoong trắng bệch, không cách nào phản bác. Nước mắt rất cuộc không cầm được rơi xuống, từng giọt từng giọt lăm trên má. Yunho chịu không nổi khi nhìn thấy nước mắt của Jaejoong, chỉ có thể nhẹ nhàng xoay cậu lại ôn lấy,
« Aishhh ~~~ » Changmin bất đắc dĩ thở dài. Nhóc như thế nào lại cảm thấy mình giống cái bóng đèn nhỉ?….. « Cái kia…. Kim Jaejoong, chờ đến khi anh nghĩ ổn rồi quyết định làm đi, không cần phải gấp gáp. Đến lúc đó thông qua Yoochun tìm em. Đừng quên ngàn tầng bánh kem của em. Đi trước đây! »
« Chờ một chút! » Jaejoong gọi Changmin lại « Không cần lo lắng nữa! Tôi sẽ không lựa chọn trở về! » Tuy rằng nước mắt vẫn rơi nhưng cậu vẫn kiên định nói.
Yoochun cảm giác được Junsu toàn thân cứng đờ, tiếp theo nó vùng ra thoát khỏi kiềm chế của y lao nhanh ra ngoài.
« Junsu! » Jaejoong cùng Yoochun vội vàng đuổi theo, chính là Yoochun lại ngăn cản Jaejoong lại.
« Anh vẫn là không nên đi, giao lại cho tôi…. » Yoochun nhìn Jaejoong cúi đầu nói.
« Vậy được rồi! Nhưng nếu anh thay đổi chủ ý có thể đến tìm em! » Changmin nói xong liền rời đi, vừa tới cửa lại như chợt nhớ ra gì đó liền nói :
« Đúng rồi, cái này cho anh, mang theo nó đi! Đến thời điểm nào đó sẽ có tác dụng rất lớn đó! » Changmin không biết móc ra từ đâu chuỗi hạt chân châu đưa cho Jaejoong, sau đó không quay đầu lại rời đi.
« Em không nên quyết định nhanh như vậy….. » Trong phòng lúc này chỉ có hai người, Yunho mới nói.
« Như vậy anh hy vọng em quên anh? »
« Đương nhiên không phải! Chỉ là…. Anh cảm thấy có lỗi với Junsu! »
« Không phải! Người có lỗi với nó là em….. » Jaejoong nói xong nước mắt lại chảy ra « …. Là em ích kỉ…. »
« Jaejoong….. » Yunho nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu « Quay trở lại thân thể của em thôi…. »
« Không! »
« Jaejoong, trở về đi! Anh sẽ một lần nữa khiến em phải yêu anh! »
« Không! Em không cần! » Jaejoong liều mạng lắc đầu « Em tình nguyện quên toàn bộ thế giới cũng không muốn quên anh! Đối với anh như vậy không công bằng…… »
« …… Jaejoong! »
« Anh không cần nói nữa! Em đã quyết định rồi! »
« Anh yêu em! » Yunho hung hăng ôm lây Jaejoong, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn nhập thân thể cậu vào thân thể anh vậy.
« Em cũng yêu anh! »
~o0o~
Những ngày sau đó Junsu vẫn như thường đến bệnh viện, ngẩn người ngồi bên giường nhìn Jaejoong. Yunho cùng Jaejoong không đến nữa. Nhưng cảm thấy thực sự lo lắng cho Junsu, Jaejoong vẫn thường gọi điện hỏi Yoochun về nó. Tất nhiên không cần cậu dặn dò, Yoochun cùng Junsu hiện tại có thể nói như hình với bóng.
Mà Jaejoong với Yunho cuộc sống vẫn tiếp diễn như trước đây. Bề ngoài hết thảy đều khôi phục bình thường, nhưng nhiều lúc nhìn Jaejoong thẫn thờ một chỗ khiến cho Yunho đau lòng không thôi.
Hôm nay Yunho không có đi làm.
Chuông cửa vang lên.
« Là tao! » Kim Heechul ~
« Đã lâu không gặp ah ~ » Heechul chào hỏi hai người trong phòng « Tao đến giới thiệu một người! » Nói xong Heechul tránh qua một bên, lộ ra người đừng phía sau diện mạo anh tuấn.
« Xin chào! Tôi là Han Kyung! » Chàng trai rất có lễ chào.
« Xin chào! Tôi là Jung Yunho, đây là Kim Jaejoong! »
Han Kyung hướng hai người gật đầu, Jaejoong cũng cúi chào đáp lễ. Tóm lại thì đây cũng chỉ là chào hỏi giao tiếp bình thường thôi.
« Đây là người đàn ông của tao! » Heechul vỗ vỗ lên ngực Han Kyung, đánh vỡ không khí nghiêm túc kia.
« Hả?! » Yunho kinh ngạc trợn trừng đôi mắt, Jaejoong cũng ngạc nhiên không khép nổi miệng.
« Làm cái gì thế? Hai người có thể yêu nhau, tôi sao không thể có người đàn ông của mình hả? » Heechul không để ý da mặt Han Kyung đã đỏ nhừ mà to mồm gào.
« Về sau coi mày có dám bắt nạt tao không? ~~ Ha ~~ Anh ấy chính là cảnh sát đấy! » Heechul đắc ý nói với Yunho. Vì chứng minh lời nói của mình không phải điêu còn nhanh như chớp với vào trong ngực áo Han Kyung lôi ra một cây súng lục.
« Công chúa đại nhân người không bắt nạt tôi đã phước lắm rồi, tôi như thế nào có thể bắt nạt người ah….. » Yunho nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Jaejoong lại phát hiện khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của cậu.
« Jaejoong? » Không phản ứng.
« Jaejoong? »
Jaejoong nhìn chằm chằm cây súng kia thì thào nói :
« Thật đáng sợ!…. Không cần!…. »
« Mau cất nó đi! » Yunho lập tức quát Heechul. Heechul cũng phát hiện ra Jaejoong có điểm không thích hợp, lập tức đem súng trả lại cho Han Kyung.
« Em xem đã không còn nữa! Không cần sợ!…. » Yunho nhẹ nhàng xoa xoa đầu Jaejoong. Qua một hồi lâu, Jaejoong mới hoàn hồn nhưng sắc mặt vẫn rất kém.
« Thực xin lỗi….. Tôi đi pha trà cho mọi người! » Jaejoong miễn cưỡng nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi phòng khách.
« Vợ mày có vấn đề gì ah?….. Súng lục thôi mà, sao lại sợ hãi như vậy? Thật rất mỏng manh ah!!! » Heechul không khách khí nói.
« Cái gì gọi là ‘súng lục mà thôi’? Làm gì có nhiều người thấy qua ah! Còn nữa, cậu ấy không mỏng manh như thế! Không được trông mặt mà bắt hình dong! »
« Không mỏng manh sao lại sợ như thế? Con trai không phải đều thích đồ vật như vậy sao? »
« ….. Không biết! » Yunho nhịn không được nhìn về phái phòng bếp, trong lòng loáng thoáng bất an.
.
.
Tiễn Han Kyung cùng Heechul, tâm trạng Yunho buông lỏng không ít. Lần trước gặp Heechul còn có bộ dáng suy sụp chịu đả kích mạnh, lần này lại là dáng vẻ ngập tràn hạnh phúc. Cái người tên Han Kyung kia tuy rằng nói không nhiều lắm nhưng lại là một người chính trực đáng tin cậy.
Yunho muốn coi Jaejoong thế nào lại phát hiện cậu đã nằm ngủ trên ghế salon rồi. Xem ra là quá mệt mỏi đây mà…. Hai người kia quả thực gây sức ép cho người khác ah.
Yunho nhẹ nhàng ôm lấy Jaejoong đặt lên giường. Jaejoong dù đang ngủ cũng cau mày…. Yunho nhẹ nhàng hôn lên vị trí giữa hai chân mày của cậu. Lúc này ánh mắt của anh đảo qua vòng tay trên cổ tay cậu.
Cái vòng này không phải màu trắng sao? Thế nào bây giờ lại chuyển màu hồng nhạt? Không lẽ anh nhớ nhầm?!
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Yunho lắc lắc đầu, đứng dậy tiếp tục đi làm việc còn dở.
Spoiler chương 31:
“…em không phải là em trai của anh! Vốn chúng ta cũng đâu cùng huyết thống?! Tiền thuốc men anh sẽ bồi thường gấp đôi cho em. Có lẽ em cho rằng anh rất tàn nhẫn?! Đó là điều em vẫn không biết, anh vốn là con người tàn nhẫn như thế. Anh sẽ bồi thường cho em. Nói đi, em muốn bao nhiêu tiền?”
Bốp~~~ Yoochun phẫn nộ đưa tay tát Jaejoong một cái.
Người này không phải Jaejoong của anh
“Tôi là Jung Yunho!” Yunho ôm hy vọng cuối cùng nói.
« Ồ ~ Tôi là Kim Jaejoong! Hân hạnh! » Jaejoong cũng không nhìn Yunho, trả lời lấy lệ.
Yunho cũng không thèm nói nữa, cuối cùng thoáng nhìn qua Jaejoong, một khắc cũng không quay đầu lại rời khỏi bệnh viện.
|
Chương 31
Lại là giấc mộng kia, chàng trai bị người khác đuổi giết kia vừa mới chạy đến đầu đường, thân thể đã bị đâm bay xa một đoạn, ngay lúc đó có một vầng sáng màu vàng nhạt mở ra hút lấy linh hồn đó. Chuyện xảy ra quá nhanh, vầng sáng biến mất, bóng tối lại bao trùm. Bừng tỉnh.
Jaejoong run rẩy ngồi dậy, Yunho bên cạnh đã ngủ say. Cổ tay có chút nóng lên, Jaejoong kinh ngạc nhìn vòng tay Changmin cho cậu đã biến thành màu đỏ. Cậu theo phản xạ tháo nó ra ném sang một bên. Nhưng ngay lúc đó Jaejoong cũng phát hiện…… Cậu cư nhiên vẫn còn trong dạng người.
Giống như sự việc từ trước khi mất trí nhớ hiện ra…..
« Yun ah…. » Jaejoong cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng cậu không phải là người yếu đuối, nhưng vào thời khắc này, cậu vẫn hy vọng người tên Jung Yunho này có thể dịu dàng an ủi cậu.
« Yunho? Yunho? » Jaejoong nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh.
« Umh….? » Thanh âm có chút biếng nhác chưa tỉnh ngủ, Yunho cố mở mí mắt nặng trĩu ra liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Jaejoong.
« ….. Hả…?? Mấy giờ rồi? Em sao vẫn có thể duy trì trong dáng người vậy? »
Jaejoong không muốn tự hỏi vấn đề không có đáp án này nữa, cậu chỉ biết giờ khắc cần cậu cần Yunho ôm ấp cỡ nào. Jaejoong không chần chờ đem môi mình bao trùm lên môi Yunho, cái lưỡi thẹn thùng nhưng kiên quyết tham lam mút môi anh. Đồng thời, thân thể cậu cũng đè lên, tay áp chặt eo anh.
« Jae….. joong? » Yunho cố nói giữa những nụ hôn cuồng nhiệt, bởi vì Jaejoong chưa bao giờ chủ động như thế. Người mình yêu thương sâu đậm chủ động dâng hiến, nếu anh không có phản ứng nào chắc chắn không còn là đàn ông bình thường nữa.
Yunho chắc chắn sẽ không để mất quyền chủ động quá lâu, đúng lúc đó Jaejoong cũng rời vào hoàn cảnh xấu hổ, không biết tiếp theo phải làm thế nào. Yunho cũng phát giác ra điểm này, không chút khách khí xoay người đem yêu tinh mê người này đặt dưới thân, đầu lưỡi cũng đảo khách thành chủ chui vào khoang miệng Jaejoong, ép lưỡi cậu cùng anh giao triền.
Tay Yunho cũng không nhàn rỗi điên cuồng công kích, chỉ chốc lát quần áo Jaejoong đã bị cởi sạch, rớt ngay bên giường.
« Là tại em khiêu khích trước….. » Yunho vừa nói vừa hôn lên điểm phấn hồng nhạy cảm trước ngực Jaejoong, đầu lưỡi đảo quanh một vòng lại một vòng. Đồng thời tay anh cũng dần dần lướt đến dục vọng đã bị kích thích đầy khao khát giữa hai chân Jaejoong, như có như không khiêu khích nó.
« Umh…. Ahhhh….. »Jaejoong chịu không nổi rên khẽ một tiếng, hai mắt mờ đi vì dục vọng.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng thời điểm Yunho tiến vào vẫn khiến Jaejoong đau đến run rẩy.
« Rất đau sao?…. Em có muốn dùng KY không? » Yunho nhìn bộ dáng khuôn mặt nhăn lại vì đau của bảo bối dưới mình, cố nén dục vọng hỏi.
« Không…..phải!!! » Jaejoong kiên trì khiến Yunho không biết phải làm sao. Đột nhiên Jaejoong tự đẩy thắt lưng khiến chính bản thân phát ra tiếng kêu đau đớn.
« Kim Jaejoong… em cố ý!…. Không được cử động nữa! Sẽ làm chính mình bị thương đó!….”
“Anh…. Không phải là đàn ông hả?…. Ahhhhh ~~~ Là đàn ông …… không được lề mề…. Ahhhhh ~~~!!!” Jaejoong thở phì phò vặn vẹo thân thể, cậu chính là muốn Yunho cầm thú hơn nữa ah. Quả nhiên, Yunho bắt đầu kịch liệt đưa đẩy khiến cậu có cảm giác cái đó của anh như chạm đến gan ruột mình vậy.
Yunho vừa cuồng dã đưa đẩy vừa dùng tay chơi đùa vỗ về dục vọng cương cứng của Jaejoong. Trước sau đồng thời bị kích thích cơ hồ khiến Jaejoong như phát cuồng. Cậu quên hết thảy ngại ngùng cùng rụt rè lớn tiếng thở dốc rồi rên rỉ. Yunho kịch liệt luận động làm cho cậu cơ hồ không nắm bắt nổi cái gì nữa, chỉ có thể dựa vào bờ vai vạm vỡ của anh, đong đưa theo tiết tấu nhanh chóng mặt kia.
Một đạo bạch quang hiện lên, hai người đồng thời đạt tới cao trào. Cùng lúc đó, Jaejoong vì quá mệt mà dần mất đi ý thức.
“Cậu…… không cam lòng hả? Không muốn chết một cách vô nghĩa như thế sao? Được rồi, tôi có thể giúp cậu.. Chỉ cần cậu mang theo em trai Kim Junsu vĩnh viễn rời khỏi đây, khiến cho Kim gia không thể tìm thấy hai người thì có thể không cần chết. Cậu cùng cái người được gọi là em trai của cậu kia sẽ không phải chết….. Chỉ cần cậu biến mất……..” Yunho, xin lỗi……. Em yêu anh…..
Jaejoong nhặt vòng tay đã chuyển màu đỏ sậm lên, bỗng nhiên tách một tiếng, vòng tay đứt, hạt châu rơi xuống vương vãi khắp nơi. “Yunho, dù thế nào anh cũng phải nhớ rõ…. Em yêu anh….” Jaejoong hôn nhẹ anh. Sau đó thân hình cậu biến mất dưới ánh sáng trăng bạc. . . .
Yunho sau khi tỉnh lại phát hiện linh hồn Jaejoong trong thân thể mèo đã biến mất, chỉ còn lại những hạt châu đỏ sậm vương lại trên đất. Anh ngay cả hoảng hốt cũng không kịp, vội chạy đến bệnh viện.
Búp bê xinh đẹp ốm yếu kia lẽ ra phải đang nằm truyền dịch trên giường bệnh hiện tại đã ngồi dậy, bên cạnh là Junsu đang vui sướng cùng Yoochun.
Trong nháy mắt anh đẩy cửa vào, tất cả mọi người đều nhìn anh. Jaejoong vừa mới tỉnh lại sắc mặt vẫn còn tái nhợt mở miệng nói một câu mơ hồ:
“Junsu! Người này là ai vậy?”
.
.
Hôm nay Junsu vẫn như mọi ngày đến bệnh viện từ sớm. Ngay thời điểm nó vừa bước vào phòng bệnh, Jaejoong không hiểu sao đã tỉnh lại, còn ngồi dậy được nữa khiến nó nhìn thân thể Jaejoong đến ngẩn người.
“Yuu.. Yoochun? Đây…là ảo giác của tôi sao?” Junsu run run chỉ tay về phía Jaejoong.
“Phải mà hình như cũng không phải…..” Hiển nhiên là Yoochun cũng vô cùng khiếp sợ.
“Anh??”
“Junsu ah, em làm sao vậy? Anh giống như đã ngủ thật lâu ah?” Jaejoong nở nụ cười. Yoochun có chút mờ mịt nhìn xung quanh.
Quá kinh ngạc cùng khiếp sợ, Junsu vội chạy đi tìm bác sĩ đến xemJaejoong đã hoàn toàn thanh tỉnh. Sau khi bác sĩ khám xong, Junsu lại tiếp tục ngồi bên giường, nhìn chằm chằm Jaejoong:
“Anh….. Anh đã ngủ ba tháng rồi, anh không nhớ sao?”
“Cái gì? Làm sao có thể?”
“Anh còn nhớ rõ chuyện của chúng ta trước đây không?” Junsu thử hỏi.
“Đương nhiên nhớ rõ rồi!”
“Kia…. Chuyện gì đã xảy ra trong ba tháng này ah?”
“Huh? Không phải anh đã hôn mê ba tháng sao?….. Sao có thể nhớ rõ chuyện gì?….” Jaejoong kì quái hỏi lại.
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị một lực mạnh mở lớn, Yunho vọt tiến vào. Jaejoong nhìn Yunho một lúc lâu, sau đó quay qua hỏi Junsu:
“Junsu, người này là ai vậy?”
“Anh….. Anh thực sự không nhớ rõ anh ấy sao?”
Jaejoong cẩn thận đánh giá Yunho.
“Hoàn toàn không có chút ấn tượng….. Còn nữa, người bạn đứng cạnh em từ nãy đến giờ anh cũng không biết” Jaejoong lại quay qua nhìn Yoochun.
“Anh, anh ấy là,,,,” Junsu vừa định giới thiệu đã bị Jaejoong cướp lời.
“Quên đi!”
“Huh?”
“Anh không cần phải….. biết những người này. Junsu, em biết không? Kì thật anh là người thừa kế của tập đoàn Kim thị. Rất khó tin đúng không? Anh là kết quả phong lưu của ông chủ Kim năm đó, cũng chính là con trai thứ hai của ông ta. Lúc trước bọn họ căn bản không thừa nhận anh là đứa con Kim gia nên mới đưa anh vào cô nhi viện. Nhưng đến khi đứa con độc nhất của ông ta cùng người vợ hợp pháp bị bệnh nan y mà chết, lúc đó Kim gia mới nhớ đến anh!”
“Anh?” Junsu bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt vô cùng xa lạ. Khuôn mặt sắc bén mang một chút mỉa mai này rốt cuộc là ai ah?…
“…. Vì thế ông chủ Kim muốn đón anh trở về thừa kế sản nghiệp. Nhưng vợ của ông ta không đồng ý, thậm chí muốn tìm người đuổi giết anh, ngay cả xã hội đen cũng dùng đến. Cần gì chứ…. Anh chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi lại khiến họ có thể lao công khổ tứ như thế, súng lục không giết chết nhưng anh lại bị xe tải đâm.”
“Anh?…. Anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ!”
“Hiện tại anh đã tỉnh tất nhiên sẽ không ngồi đây chờ chết. Junsu…” Jaejoong lúc này mới đưa ánh mắt nhìn đến Junsu cơ hồ như sắp khóc đến nơi “…. Anh muốn trở về làm người thừa kế. Bọn họ sẽ phải trả giá vì muốn giết chết anh! Nhưng là…. Bọn họ có điều kiện, anh phải đoạn tuyệt quan hệ với em!!!”
“…” Junsu không nói được gì, chỉ có thể hướng đôi mắt trong suốt khẩn cầu nhìn Jaejoong.
“…. Vì thế, em không phải là em trai của anh! Vốn chúng ta cũng đâu cùng huyết thống?! Tiền thuốc men anh sẽ bồi thường gấp đôi cho em. Từ giờ trở đi em cùng anh sẽ không còn quan hệ gì nữa. Bởi vậy, anh cũng không quan tâm bạn bè của em là ai!”
“Kim Jaejoong!!!” Yoochun không nhịn được nữa thét lớn tên con người tàn nhẫn kia, cảm giác trong nháy mắt tay Junsu trở nên lạnh lẽo.
“Anh, anh gạt em đúng không?….” Junsu cứng ngắc nhếch cười, nước mắt đã muốn tuôn ra như vỡ đê.
“Anh đã không còn là anh trai em, có lẽ em cho rằng anh rất tàn nhẫn?! Đó là điều em vẫn không biết, anh vốn là con người tàn nhẫn như thế, không cách nào thay đổi được. Junsu…. Thực xin lỗi…. Chính là anh sẽ bồi thường cho em. Nói đi, em muốn bao nhiêu tiền?” Bốp~~~ Yoochun phẫn nộ đưa tay tát Jaejoong một cái.
“Cậu làm gì vậy?” Cái tát này cuối cùng cũng khiến Yunho có phản ứng, anh kích động kéo tay Yoochun.
“Mẹ nó Kim Jaejoong, mày không phải là người! Con mẹ nhà nó thời điểm mày mất trí nhớ vẫn còn tốt hơn hiện tại!….” Yoochun hất tay Yunho ra, không chần chừ kéo Junsu bỏ ra ngoài “Đi! Không cần vì loại người này mà phải rơi nước mắt!” Nói xong kéo Junsu ra khỏi phòng bệnh.
Jaejoong không nói câu nào nhìn bọn họ rời đi, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng tới Yunho.
“Vị tiên sinh này, có thể cho tôi mượn điện thoại không?”
Yunho nhìn Jaejoong một lúc lâu, sau đó đưa cậu di động của mình.
“Cám ơn!” Jaejoong nhíu mày.
Người này không phải Jaejoong của anh. Không phải Jaejoong luôn cười thẹn thùng vì bị một chút đùa giỡn, không phải người anh muốn….
“Này? Ông già, đến đón tôi đến nhà ông đi. Tôi đồng ý làm người thừa kế…. Ông không cần đến xem, chỉ cần phái người tới là được rồi. Cứ như vậy đi! Tôi cúp máy đây!” Jaejoong tắt máy, trả lại cho Yunho.
“Tôi là Jung Yunho!” Yunho ôm hy vọng cuối cùng nói.
« Ồ ~ Tôi là Kim Jaejoong! Hân hạnh! » Jaejoong cũng không nhìn Yunho , trả lời lấy lệ.
Yunho cũng không thèm nói nữa, cuối cùng thoáng nhìn qua Jaejoong, một khắc cũng không quay đầu lại rời khỏi bệnh viện. Chuyện anh muốn làm nhất hiện tại là tìm Shim Changmin đem sự tình hỏi cho rõ ràng.
~~~~~ Hoàn quyển 1 ~~~~~
Thế là xong quyển 1 rồi *uốn éo vặn vẹo*
.
.
.
Spoile Chương 1 Quyển 2 :
“Junsu? Junsu? Junsu?” Yoochun không ngừng gọi tên nó, chính là Junsu không nghe đến, y vươn tay nghĩ muốn ép cậu nhìn y, chợt phát hiện tay trái Junsu đã nắm chặt đến bật máu.
“Junsu! Cậu điên rồi?!” Yoochun lôi cổ tay nó, dung toàn lực muốn mở bàn tay vẫn đang nắm chặt đến nổi gân xanh kia. “Buông tay!! Junsu! Không cần như vậy!” Yoochun nhìn máu vẫn đang chảy ra mà luống cuống.
Yoochun mất rất nhiều công sức mới mở được bàn tay Junsu, móng tay đã cắm sâu để lại vết trong lòng bàn tay, chính là nó lại không có cảm giác đau, một chút cũng không thấy.
Yeah! JaeSu có hơi hướm brother complex =)
|
Em Là Mèo Nhỏ Của Anh II – Chương 1 Chương 1
« Này? Park Yoochun! Cho hyung số điện thoại cùng địa chỉ của Changmin » Việc thứ nhất mà Yunho làm là gọi điện thoại cho Yoochun.
Nói thông tin về Changmin cho Yunho xong, Yoochun còn nạt.
« Nói cho anh biết, từ nay về sau, chuyện của Kim Jaejoong không còn quan hệ gì với em cùng Junsu nữa, không cần vì vấn đề của anh ta mà tìm bọn em nữa! »
Nói xong liền bực tức cúp điện thoại.
Kì thật Yoochun chỉ muốn giải tỏa thôi, Yunho trong lòng cũng đã thấy đủ phiền rồi. Anh cưỡng chế cảm giác phiền muộn trong lòng lại, gọi đến số điện thoại nhà Changmin.
« Vâng? Xin hỏi tìm ai? » Giọng một người đàn ông trung niên vang lên.
« Xin hỏi đây có phải nhà của Shim Changmin không? »
« Ah ~ thực xin lỗi! Thiếu gia đã đi du lịch rồi! »
« Đi du lịch?! » Yunho không còn lời nào để nói « Vậy…. Cậu ậy còn phương thức liên lạc nào khác không? Ví dụ như di động?! »
« Thực xin lỗi tiên sinh, lúc thiếu gia đi du lịch đều chỉ mang theo tiền, cho đến khi trở về đều không liên lạc được…. Trừ phi thiếu gia chủ động gọi về, bằng không chúng tôi cũng không thể tìm thấy cậu ấy! »
« Cái gì?! Mọi người không lo lắng sao?! » Biết không thể tìm thấy Changmin, Yunho không khỏi bất an.
« Tính tình thiếu gia chính là thế, chúng tôi cũng không có biện pháp. Thực xin lỗi!!!…. » Thanh âm vẫn rất lễ độ.
« Vậy làm phiền ông chờ đến khi cậu ta gọi về nhà báo lại có người tên Jung Yunho có việc gấp cần gặp, điện thoại của tôi là ************* Cám ơn! » Yunho cúp điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy thực mờ mịt. Cái loại cảm giác này giống như đứa nhỏ bị bỏ lại nơi xa lạ, rất muốn khóc lại không khóc nổi, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
~o0o~
Yoochun nhìn về phía Junsu đang ngồi trên ghế lái phụ, không biết nên nói gì. Y vẫn tự nhận có thể ‘chém gió thành bão’ nhưng mỗi lần gặp Junsu hoàn toàn không thể nói lưu loát nổi.
« Junsu…. »
« Yoochun, tôi nghĩ nên trở lại bệnh viện! »
« Không được! » Yoochun quả quyết cự tuyệt.
« Tôi cảm thấy anh ấy hẳn là có nỗi khổ riêng……. Nhất định là thế! » Junsu có chút cầu khẩn nhìn về phía Yoochun, ánh mắt kia không giống là xin y cho nó trở lại bệnh viện mà giống như là muốn Yoochun có suy nghĩ giống nó.
« Junsu……. » Yoochun mở miệng muốn nói gì đó, lúc này di động của Junsu vang lên.
« Anh xem….. tôi đã nói nhất định như thế mà…. Anh ấy vẫn là anh trai của tôi! » Junsu nhìn số người gọi đến nhịn không được lộ ra tươi cười, vội nghe máy.
« Anh, em….. »
« Junsu hả? Tôi nghĩ nên nói trước với cậu, tôi nhớ tôi vẫn còn ít hành lý chỗ cậu, tôi bỏ nó. Cái nào có thể dùng cậu cứ giữ lấy mà dùng, còn không vứt đi cũng được! » Thanh âm bình tĩnh của Jaejoong truyền ra, tựa hồ không coi việc đoạn tuyệt tình anh em này là chuyện gì lớn lắm.
« Anh…… » Junsu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
« Junsu ah! Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây? Tôi đã không còn là anh trai của cậu nữa, cho nên không cần gọi tôi như thế. Không đúng, tôi cho tới bây giờ cũng không phải là anh trai của cậu! » Thanh âm Jaejoong có chút bất đắc dĩ.
« Anh có đúng là Jaejoong không?…. Anh đang gạt em đúng không?….. »
« ….. » Jaejoong trầm mặc thở dài.
“Cậu từ nhỏ chính là như thế, luôn thiện lương nghĩ cho người khác, mỗi lần gặp chuyện rắc rối đều là tôi thay cậu giải quyết. Cậu còn thường xuyên thương cảm đem về đủ loại chó mèo, cũng không thèm quan tâm tôi có ghét động vật bẩn thỉu được nhặt ngoài đường hay không? Nói thật, trước kia bởi vì chỉ có chúng ta sống nương tựa vào nhau tôi còn có thể chịu đựng, kì thật tôi cảm thấy vô cùng giả dối, hơn nữa còn rất phiền. Tôi vừa nhìn vẻ mặt bé ngoan làm nũng của cậu đã thấy khó chịu. Tôi cũng không tin từ nhỏ bị vứt bỏ ở cô nhi viện lại có thể thiện lương đến thế, ít nhất thì tôi không làm được, cho nên hiện tại tôi muốn quay trở lại vị trí của chính mình”. Jaejoong dừng một chút kiên định nói: “Tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào ngăn cản con đường của tôi, đặc biệt là cậu, Kim Junsu!” Jaejoong nói xong liền cúp điện thoại.
Junsu ngơ ngác nhìn điện thoại đã cắt lien lạc, nước mắt cũng không giữ được nữa.
“Junsu….. làm sao vậy?” Yoochun không nghe được lời nói của Jaejoong khẩn trương hỏi, nhưng Junsu không trả lời.
“Junsu? Junsu? Junsu?” Yoochun không ngừng gọi tên nó, chính là Junsu không nghe đến, y vươn tay nghĩ muốn ép cậu nhìn y, chợt phát hiện tay trái Junsu đã nắm chặt đến bật máu.
“Junsu! Cậu điên rồi?!” Yoochun lôi cổ tay nó, dung toàn lực muốn mở bàn tay vẫn đang nắm chặt đến nổi gân xanh kia. “Buông tay!! Junsu! Không cần như vậy!” Yoochun nhìn máu vẫn đang chảy ra mà luống cuống.
Yoochun mất rất nhiều công sức mới mở được bàn tay Junsu, móng tay đã cắm sâu để lại vết trong lòng bàn tay, chính là nó lại không có cảm giác đau, một chút cũng không thấy.
Yoochun cầm cổ tay nó, máu vẫn đang chảy. Y dung lực gắt gao ôm nó vào lồng ngực.
“Làm ơn….. không cần phải làm vậy!!!”
“Park Yoochun…..” Junsu dựa vào Yoochun, đem cằm đặt lên vai y “Anh thích tôi đúng không?”
Yoochun có chút sửng sốt nhưng lập tức đáp:
“Đúng!!”
“Vậy đừng rời khỏi tôi, vô luận ai rời khỏi tôi, ai chán ghét tôi thì anh cũng đừng bỏ tôi…..” Thanh âm Junsu có chút run rẩy.
“…..Được!!”
Yoochun vừa dứt lời, Junsu mặt đẫm nước mắt không để ý đến bàn tay đầy máu của mình ôm lấy bả vai y, giống như đứa nhỏ khóc ầm lên càng khóc càng lớn, thật giống như đem mọi tổn thương trong lòng bùng phát ra.
~o0o~
“Lão gia, Kim thiếu gia đến rồi!”
“Để nó vào đi!” Một người đàn ông thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm ngồi giữa thư phòng xa hoa.
Chỉ chốc lát, Jaejoong tiến vào.
“Rốt cuộc cũng trở lại?”
“Ah!” Jaejoong trào phúng một tiếng “Ông lầm ah? Tôi vẫn luôn muốn trở về, chẳng qua có người cản trở mà thôi!”
“Cản trở? Cản trở được cậu lâu như thế cũng thật lợi hại!”
“Không có cách nào khác, tai nạn xe cộ phải nằm trên giường ba tháng” Jaejoong tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Thật sao?” Người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ đáp, giống như trước mặt không phải là con ruột của anh vậy “Mặc kệ như thế nào, trở về là được rồi!”
Đang nói chuyện ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào của người phụ nữ có vấn đề về thần kinh.
“Nó là chó hoang do con tiện nhân kia sinh ra ah!” Cửa phòng bị mở ra với lực mạnh, một người đàn bà biểu tình vặn vẹo chạy vào thét lớn: “Nó không có tư cách vào nhà này!! Con tôi mới chết không bao lâu, các người liền vội vàng tìm loại chó hoang này về tiếp nhận vị trí của con tôi hả?!!”
Jaejoong nhìn về phía người đàn bà đang không ngừng mắng chửi cười nhạt, sau đó tặng bà ta một cái tát vang dội.
“Bà nói mẹ tôi là tiện nhân không có vấn đề gì, người vứt bỏ tôi không có quan hệ gì với tôi…Nhưng mà bà không nên sai người đuổi giết tôi, hại tôi lãng phí thời gian nằm trên giường bệnh tới ba tháng nha!”
“Mày dám đánh tao?!” Bà ta mắt đỏ ngầu, giương nanh múa vuốt nổi điên lên, lại bị bảo vệ kéo đi ra ngoài.
“Các ngươi buông ra!! Tôi chính là nữ chủ nhân của cái nhà này!”
Jaejoong nhếch môi, nhìn bà ta cười khẩy:
“Đúng vậy, bà đúng là nữ chủ nhân ở đây, tuy nhiên, sẽ không còn lâu nữa đâu……”
“…….. Cậu rất giống tôi!” Người đàn ông nói.
“Tôi cũng không lấy đấy làm điều đáng vinh dự!” Jaejoong có chút khinh thường nói.
Người đàn ông kia cũng không quá để ý nhún nhún vai:
“Từ nay về sau cậu là thiếu gia duy nhất của Kim gia. Muốn có gì sẽ có thứ đó. Cậu chỉ cần học cách quản lý công ty cho tốt là được!”
“Nghe ra tôi rất có lời đây!”
“Không nhất định là thế!” Ông ta cười cười, sau đó hướng ngoài cửa gọi lớn: “Quản gia, mang thiếu gia về phòng đi, thuận tiện giúp nó làm quen nơi này một chút”.
Chỉ chốc lát sau, vị quản gia đã đứng tuổi đi đến, nhìn thoáng qua Jaejoong ánh mắt thâm sâu, sau đó cúi đầu đưa tay ra.
“Thiếu gia, mời!”
Jaejoong đứng dậy theo quản gia ra ngoài. Ngay từ đầu cậu không hề coi người đàn ông kia là cha, càng không thể kêu gã là một tiếng ‘cha’. Mà ông ta cũng đâu coi cậu là con. Cậu Kim Jaejoong cũng chỉ là người cùng huyết thống với gã thôi.
Hay nói cách khác, họ chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Spoiler chương 2:
Chương sau có rất nhiều khúc ta muốn xì poi nhá
Giấc mơ của KJJ về quãng thời gian còn là Tiểu Hoa
Lời khuyên của cha Yunho và tuyệt vọng của anh
_ _ Nếu vĩnh viễn không trở lại vậy lại đoạt một lần nữa đi. Lời nói của cha lại vang lên trong đầu anh.
« Không!! Cái gì mà cố tìm trở về chứ?! Tìm về một tiện nhân thì có lợi ích gì đây?! » Yunho nói xong đem Jaejoong đặt trên nền cỏ…
Umh, như đã thấy ở trên *chỉ chỉ đoạn sau khúc “đặt trên nền cỏ”*, có màn r*pe giữa thanh thiên dù ko phải bạch nhật
Quyển 2 chính là tiểu ngược ah *thở dài*
|
Chương 2
Yunho không còn lòng dạ nào mà công tác nữa. Tuy rằng mỗi ngày anh đều an vị trong phòng làm việc từ sáng sớm nhưng lại cầm tài liệu trong tay ngẩn người. Cha anh có vẻ cũng biết tim anh không còn yên ổn như trước, nhưng lại không có biện pháp nào có thể đem hồn phách lôi lại thân thể anh nữa.
“Yunho!”
“Cha!” Yunho nhìn đến vị chủ tịch đáng kính nhà anh tiến vào phòng.
“Con gần đây làm sao vậy?”
“Không có gì……” Chuyện này anh làm thế nào nói rõ ràng đây?…….
“Aisshhhh~~~” Ông thở dài “Ngày hôm qua, ở một bữa tiệc trong giới ta nhìn thấy con trai của Kim tài phiệt, chính là cậu nhóc kia…..nhìn thực quen mắt……”
“Cha….!” Yunho nhíu mày.
“Con biến thành cái dạng này có phải hay không đã đánh mất người quan trọng nào đó hay không? Cha luôn luôn nghĩ….. nếu đúng là thế vì sao không tìm về?!” Ông bình tĩnh mở miệng.
“Cha không hiểu…… Nếu…..tìm nhưng người đó không chịu trở lại? Không, thực tế người đó vĩnh viễn sẽ không trở lại…..” Lời nói vừa thốt ra ngực lại ứ lên một trận đau đớn. Tuy rằng anh chưa từng có ý nghĩ buông tha tất cả nhưng thật sự đối với tình trạng thúc thủ vô sách này anh cũng bó tay không biện pháp.
“Nếu vĩnh viễn không trở lại vậy cố thử một lần nữa đi. Đây mới là việc đàn ông đáng phải làm chứ không phải tinh thần sa sút giống như con hiện tại”.
“Cha……”
“Đây là thiệp mời đến tiệc rượu nhà lão Kim ngày mai. Lão cáo già kia xem chừng muốn nhân cơ hội này giới thiệu người thừa kế mới trước thương giới đây. Cậu nhóc kia là người con đánh mất sao?” Lão nhân gia nghiêm túc nhìn Yunho, ánh mắt đã chắc chắn khẳng định điều bản thân nói là đúng.
“Vâng!”
“Vậy một lần nữa đoạt lại đi!” Nói xong ném thiệp mời tới trước mặt Yunho.
“…..Cám ơn cha!…” Yunho đáp, cầm tờ thiếp mời mỏng manh nhưng lại vô cùng quan trọng kia lên.
~o0o~
_ _ Mày gọi tao phải không? Là muốn tao nuôi mày sao?
_ _ Nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, bằng không mày đừng hòng nghĩ sẽ được ở lại nhà tao!
_ _ Mày rốt cuộc muốn ăn cái gì?…. Tao cũng không hy vọng mày chết đói trong nhà tao.
_ _ Jaejoong lúc cậu tới có thấy Tiểu Hoa đâu không? Gần đây nó càng ngày càng giống thú hoang, phải đem nó nhốt trong phòng cẩn thận dạy giỗ mới được…
_ _ Chúng ta kết giao đi!
_ _ Biến trở lại cho tôi! Lập tức! Kim Jaejoong!!
_ _ Đừng đi! Anh cần em.
_ _ Anh cũng không phải biến thái! Sao lại coi em thành thú cưng được!!
_ _ Chỉ có hai điều kiện em phải đáp ứng anh…. Thứ nhất, không được tùy tiện rời khỏi anh……. Thứ hai, em phải nhớ kĩ…..
Anh yêu em.
Jaejoong giật mình mở mắt, mồ hôi đầm đìa trên trán. Cậu không nhớ rõ mình mơ cái gì, chính là giấc mộng này lại khiến trái tim cậu đau đớn không thôi, đầu ong ong đau nhức. Jaejoong cuộn người trong chăn, không ngăn nổi bản thân run rẩy, ngực truyền đến trận co rút đau đớn thậm chí làm cho cậu không thể ôm lấy tay mình.
“Đau…….” Không khí như bị hút cạn, Jaejoong không ngừng thở hổn hển, giống như bệnh nhân hen suyễn.
Cậu không hề kiên cường, nhưng cậu không thể nhận thua, cậu muốn mọi người biết Kim Jaejoong không phải ai cũng có thể để người khác đè đầu cưỡi cổ.
Cậu hung hăng hít sâu một hơi, ngăn chặn nỗi buồn đau kia, lại một đêm mất ngủ.
~o0o~
Yunho đi tới vũ hội tập đoàn Kim gia, quả nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy thân ảnh đêm nào cũng quấy nhiễu giấc mộng của anh.
“Tổng giám đốc Jung tới rồi ah?!” Lão Kim tiến lên chào, phía sau đương nhiên là Jaejoong “Tôi xin giới thiệu chút, đây là con trai bảo bối đã thất lạc nhiều năm của tôi Kim Jaejoong! Nó còn chưa hiểu việc, về sau xin nhờ Jung thiếu gia chiếu cố đến nó nhiều hơn!”
“Khách khí rồi!” Yunho cười giữ lễ, ánh mắt không rời Jaejoong.
“Là anh?!” Jaejoong bỗng nhiên có chút kinh ngạc nói.
Sự kinh ngạc của cậu khiến cho anh dấy lên hy vọng.
“Anh không nhớ rõ tôi ah? Thời điểm trong bệnh viện đó!? Tôi còn mượn điện thoại di động của anh mà!” Jaejoong cười nói.
“Ah ~ Như vậy ah…. Hình như đúng là có chuyện như thế….” Tâm Yunho lập tức chùng xuống đáy cốc.
“Chúng ta thật có duyên mà…. Anh là bạn của Kim Junsu sao? Sớm biết lúc đó là Jung thiếu gia ta nên nói chuyện nhiều một chút mới đúng!” Jaejoong vừa dứt lời, phía sau đã truyền đến tiếng gọi của Kim lão.
“Ah, chủ tịch ông ấy gọi tôi! Xin lỗi không tiếp được!…..” Jaejoong hơi hơi vuốt cằm, cứ như vậy rời khỏi tầm mắt của Yunho.
Thực tế trong cả thời gian diễn ra vũ hội Yunho chỉ chăm chăm nhìn Jaejoong như muốn xác nhận gì đó. Vô luận là giơ tay nhấc chân đều như là chàng trai xa lạ, tựa hồ như thật sự đã không còn là mèo nhỏ của anh nữa.
Yunho nhìn Jaejoong trêu đùa cùng với một cô nàng, khó chịu nhíu mày, cầm ly rượu uống cạn đứng lên.
Sau đó Jaejoong ôm eo cô gái kia bước ra ngoài.
Không cần đuổi theo, người kia đã không còn là Kim Jaejoong anh thương nhớ nữa rồi…..
_ _ Nếu vĩnh viễn không trở lại vậy lại đoạt một lần nữa đi. Lời nói của cha lại vang lên trong đầu anh.
Yunho sửng sốt một chút, đặt chén rượu xuống vội đuổi theo.
Hơi lạnh ban đếm làm anh tỉnh cơn say, nhưng bóng dáng cậu vẫn không thấy đâu.
Có phải hay không anh lại bỏ lỡ rồi……..
Đang lúc Yunho tuyệt vọng, bụi cỏ gần đó truyền đến thanh âm vô cùng ái muội. Anh nửa tin nửa ngờ tới gần, lại thấy được cảnh tượng khiến chính bản thân sợ hãi.
Yunho trong men say hỗn độn tức giận bạo phát. Anh cảm thấy bản thân không còn năng lực khống chế nữa rồi.
“Kim Jaejoong!!” Anh ác độc kéo mạnh ả đàn bà nằm trên người Jaejoong ra, giáng cho cậu một cái bạt tai.
Jaejoong sững sờ một chút, cũng không thèm lau vệt máu ở khóe miệng, một lúc lâu sau mới hỏi:
“Cô ta là đàn bà của anh?” Nói xong chỉ cô nàng trên mặt đất đã sợ đến ngây người.
« Cậu chết đi! » Yunho mắng.
Jaejoong nghe vậy cũng hung hăng đấm Yunho một cú.
« Vậy anh con mẹ nó dựa vào cái gì đánh tôi!! Điên à!!? »
Cô ả kia tuy sợ nhưng vẫn cố sửa soạn lại quần áo hỗn độn, lập tức chạy mất, không dám quay trở lại vũ hội luôn.
«Cậu nói tôi dựa vào cái gì đánh cậu ả?! Cậu… súc sinh không còn tính người!! Yêu tiền phát điên ngay cả người nhà cũng có thể bỏ hả!? » Yunho bắt lấy bả vai cậu quát.
« Anh dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?! Anh thì biết cái quái gì?! » Jaejoong mặt trắng bệch.
« Muốn tìm đàn bà đúng không?! Nghĩ muốn phát tiết đúng không?! Bụng đói ăn quàng đúng không? Được, tôi giúp cậu!! » Yunho nói xong ép môi xuống môi Jaejoong, miệng không ngừng mắng : « Tiện nhân….. Cậu sao không giết tôi luôn đi! Tiện nhân…… »
Jaejoong bị hơi thở nồng mùi rượu của Yunho dọa sợ, không ngừng ngọ nguậy thoát khỏi người đàn ông đang điên cuồng trên người mình.
« Anh là biến thái sao?! Buông!!! »
« Không!! Cái gì mà cố tìm trở về?! Tìm về một tiện nhân thì có lợi ích gì đây?! » Yunho nói xong đem Jaejoong đặt trên nền cỏ, kéo quần cậu xuống, không chuẩn bị mà trực tiếp khô ráo tiến vào thân thể cậu.
« Ahhhh~~~~!!! » Jaejoong ngửa đầu kêu thảm thiết. Đau đớn kia cơ hồ muốn giết cậu mà, nước mắt rơi. Cậu không có khả năng ngăn sự cuồng dã của anh, chỉ có thể thuận theo tiết tấu đưa đẩy của anh thôi.
« Mẹ nó…. Đau ah! Đồ khốn! Biến thái……….. » Jaejoong lập tức rơi vào màn đem đen tối.
Yunho phát tiết xong ngơ ngác nhìn Jaejoong trong lồng ngực bị anh tra tấn đến kiệt sức. Anh không tin nổi bản thân lại làm việc này.
Jaejoong không còn phản kháng, sức mặc anh ôm, lông mi thật dài, đôi môi bị anh bạo hôn mà sưng đỏ. Yunho bỗng nhiên gắt gao đem Jaejoong ôm chặt vào lòng…
Muốn ăn luôn cậu vào bụng, khiến cậu vĩnh viễn không thể rời khỏi anh……
« Kim Jaejoong….. Em như thế nào có thể đối xử với anh như vậy? Chết tiệt Kim Jaejoong……. Jaejoong của anh…….. »
|