Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy
|
|
44: Mùa đông thật khiến ngườ ta bất an
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt liền từ mùa hè sang đến mùa đông giá rét. Lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Hoàng Khả Khả nhìn lên bầu trời đầy hoa tuyết, có chút hồi hộp, giống như phản xạ có điều kiện mà nắm chặt lấy tay Diêu Phong ở phía sau.
Cảm giác được lòng bàn tay có chút mát mẻ của Diêu Phong, Hoàng Khả Khả yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Còn có thể nắm lấy, hắn nên vui mừng, Diêu Phong vẫn còn ở đó. Chỉ là tay Diêu Phong có chút lạnh lẽo, Hoàng Khả Khả dùng sức chà sát, lại đặt lên gần miệng mà hà hơi, rốt cuộc cũng ấm lên được một chút.
Diêu Phong nhìn Hoàng Khả Khả có chút an tâm mà khẽ cười không khỏi ngây ngẩn cả người. Hoàng Khả Khả không tính là người đẹp trai, dáng vẻ một mét tám mấy, gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng vẫn mang theo một chút non nớt giống trẻ con, lúc cười lên đều khiến lòng người ấm áp.
“Làm sao vậy?”
Hoàng Khả Khả ở trước mặt y phất phất tay, Diêu Phong lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nắm thật chặt tay Hoàng Khả Khả, nhìn về phía bầu trời không nói một lời. Qua một hồi lâu, Diêu Phong cảm giác vai phải hơi nặng, nhìn qua thì thấy Hoàng Khả Khả đang tựa đầu lên vai y. Rõ ràng một người cao lớn như vậy, nhưng lại cứ một mực giả bộ yếu đuối, Diêu Phong không nhịn được khẽ cười, đẩy đầu Hoàng Khả Khả một cái.
“Nặng chết mất.”
Hoàng Khả Khả không nghe, vẫn không nghe theo mà gối lên vai, Diêu Phong không cách nào bắt buộc được hắn không thể làm gì khác hơn là theo hắn. Hoàng Khả Khả đưa tay bao lấy tay y, hơi ấm truyền sang bàn tay của y, thẳng tới nội tâm của Diêu Phong. Rất nhiều năm trước, Diêu Phong thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới rằng cõi đời này vẫn sẽ có người đối tốt với y, đây chính là chuyện may mắn nhất trong của đời của y.
Trận tuyết rơi đầu tiên trời đều rất lạnh, đứng dưới trời cũng đã khá lâu, mấy vũng nước đọng lại dưới mặt đất mấy ngày trước đây cũng đã tan chảy, yên lặng biến mất trong màn đêm không một tiếng động.
Diêu Phong kéo Hoàng Khả Khả qua, đem bàn tay lạnh như băng của Hoàng Khả Khả luồn vào trong vạt áo của mình. Bàn tay lạnh ngắt của Hoàng Khả Khả được ủ ấm trên lồng ngực nóng rực, Diêu Phong ôm lấy Hoàng Khả Khả, chỉ sợ rằng sự ấm áp này một khắc sau sẽ biến mất. Y biết y sẽ không cùng Hoàng Khả Khả bên nhau cả đời, thế giới này không ủng hộ, người thân Hoàng Khả Khả cũng chưa chắc có thể tiếp nhận. Nhưng ít ra, khi Hoàng Khả Khả còn ở bên cạnh y, y phải cố gắng cảm thụ cảm giác ấm áp đến không dễ dàng này.
Diêu Phong choàng tay qua cổ Hoàng Khả Khả, ở trên môi Hoàng Khả Khả nhẹ nhàng sượt qua, “Hoàng Khả Khả, chúng ta làm đi…….”
Chữ cuối cùng kết thúc trong nụ hôn nồng cháy của Hoàng Khả Khả. Diêu Phong biết tiếp đó sẽ phát sinh cái gì, nhưng y sẽ không hối hận, cả đời này cũng sẽ không.
Hạ thân bị bàn tay ấm áp của Hoàng Khả Khả bao lấy, Diêu Phong thoải mái hừ nhẹ một tiếng, từng trận từng trận khoái cảm kéo đến khiến y mơ màng, cuối cùng xuất ra trong tay Hoàng Khả Khả.
Hoàng Khả Khả ngẩng đầu lên hỏi lại y một lần nữa, “Sẽ hối hận không?”
Y tránh đi tầm mắt hừng hực của Hoàng Khả Khả, chậm rãi lắc đầu.
“A……”
Diêu Phong vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị kĩ càng, một ngón tay của Hoàng Khả Khả dựa vào dịch thể bôi trơn trượt vào, Hoàng Khả Khả giống như động viên mà hôn lấy gò má của y.
“Tôi sợ quá chậm em sẽ đau.” (Ú: đổi xưng hô nha:3)
Chỉ là lời giải thích nhưng lại khiến Diêu Phong nóng bừng hai má.
“Được rồi….. Im đi……”
Ngón tay của Hoàng Khả Khả chậm rãi chuyển động bên trong, Diêu Phong cảm giác sợ đến mức nín cả thở. Có dịch thể bôi trơn, ngón tay Hoàng Khả Khả vô cùng dễ dàng ở bên trong đâm đâm, Diêu Phong đến đứng cũng run rẩy. Rõ ràng là sợ muốn chết nhưng vẫn nhắm mắt muốn làm đến cùng.
Dần dần từ sợ sệt chuyển sang thả lỏng, Diêu Phong phối hợp để Hoàng Khả Khả có thể nhanh chóng hoàn thành việc khuếch trương, đem chân Diêu Phong nâng lên đặt trên eo của mình.
|
45: “Nói em muốn”
“Ôm lấy eo tôi.”
Mỗi một câu của Hoàng Khả Khả đều vô cùng ngắn gọn, khiến Diêu Phong vô cùng xấu hổ nhưng vẫn nghe theo.
Y không dám nhìn Hoàng Khả Khả, có chút xuất phát từ xấu hổ, còn có chút…. Sợ…. Y cũng không biết chính mình sợ điều gì.
Hoàng Khả Khả xoa eo của y, mang theo thanh âm khàn khàn mê hoặc.
“Thả lỏng một chút”
Diêu Phong đột nhiên phát hiện, bản thân sau khi nghe được thanh âm của Hoàng Khả Khả, lại đáng thẹn mà cứng lên rồi. Hoàng Khả Khả phì cười, mặt Diêu Phong trong nháy mắt đỏ bừng, xoay đầu lại căm tức nhìn hắn.
“Ai cho phép cậu cười! Không cho cười!”
Vẫn là một bộ dáng hung ác, lại tôn lên khuôn mặt đang đỏ ứng, cảm giác có chút ý tứ hờn dỗi. Hoàng Khả Khả lập tức không kìm nén được nữa, giơ một chân Diêu Phong lên một phát đâm vào.
“A…..”
Có lẽ có chút dau, Diêu Phong kinh ngạc thốt ra tiếng, hạ thể bên dưới tương giao với nhau còn mang theo chút dinh dính. Diêu Phong gắt gao ôm lấy cổ Hoàng Khả Khả, hạ thân một trận co rút kịch liệt, Hoàng Khả Khả thế mà lại không thể kìm nén mà bắn ra. Cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng bắn ra, Diêu Phong cũng mang theo ý tứ trêu đùa mà cắn lấy lỗ tai Hoàng Khả Khả.
“Hai giây đã bắn….. Xem ra cậu không được rồi!”
HOàng Khả Khả thẹn quá thành giận, ở trên cổ Diêu Phong mạnh mẽ cắn một cái.
Mà đồ vật ở bên trong vừa mới bắn xong lại dần dần thức tỉnh, Diêu Phong có chút không dám tin mà nhìn Hoàng Khả Khả, nhưng lại nhận được một nụ cười xấu xa của Hoàng Khả Khả.
“Diêu Phong của tôi gợi cảm như vậy, tôi làm sao có khả năng không được chứ? Chờ chút nữa tôi sẽ để em cẩn thận cảm nhận bên dưới của tôi có được hay không.”
Vật lớn nóng bỏng kia chậm rãi chuyển động, tại vách thịt mềm mại không ngừng ma sát, Hoàng Khả Khả chậm rãi thử thăm dò, đâm đâm vào nơi sâu nhất của Diêu Phong. Diêu Phong đột nhiên che miệng lại, bất ngờ kẹp chặt lấy eo của Hoàng Khả Khả, phần eo không ngừng run rẩy. Hoàng Khả Khả một mực nhẫn nhịn, không nhanh không chậm đâm đâm điểm nhạy cảm của Diêu Phong, trước sau không cho Diêu Phong tận hứng.
Hắn cười xấu xa nhìn Diêu Phong nói: “Em cầu xin tôi đi! Nói em muốn, cầu xin tôi tôi liền cho em.” (Ú: sao lúc nào cũng có cậu thôi này hết vậy nhỉ)
Khoái cảm truyền đến, Diêu Phong lần đầu tiên trải nghiệm được cái gì gọi là sung sướng, nhưng một mực không được tận hứng, còn muốn Hoàng Khả Khả tiến vào sâu hơn, mãnh liệt hơn. Diêu Phong trừng mắt nhìn Hoàng Khả Khả, không chịu lên tiếng. Cầu xin Hoàng Khả Khả cái gì chứ, căn bản là không thể.
Oán giận mà cắn lên vai Hoàng Khả Khả, khó chịu đến bật khóc.
Hoàng Khả Khả vuốt má Diêu Phong an ủi, y vẫn không chịu nhả ra.
“Nói em muốn.”
Diêu Phong căm tức nhìn hắn, mạnh mẽ buông ra một từ. “Lăn…..”
Hoàng Khả Khả lần đầu tiên nghe thấy từ miệng Diêu Phong phát ra không chút uy lực, đặc biệt là mặt y còn đỏ ửng, nhìn dáng vẻ mắt ngấn nước của y, khiến hắn…..
Đột nhiên dùng sức đỉnh lên, Hoàng Khả Khả hài lòng khi nghe tiếng kinh hô của Diêu Phong, mang theo một chút đau đớn nhưng như vậy mới có thể lôi kéo người ta phạm tội. Eo của Hoàng Khả Khả không ngừng chuyển động kịch liệt, mỗi một lần đều đâm đến nơi sâu nhất, khiến Diêu Phong phát ra càng nhiều thanh âm động tình. Hoàng Khả Khả nắm chặt lấy mặt của Diêu Phong, khiến y quay mặt về phía mình.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng vẻ mặt hoàn toàn khác, trước đây luôn là nghiêm túc hoặc vô cùng lạnh lùng. Mày bây giờ ở dưới cơ thể của mình, lộ ra vẻ mặt lôi kéo người ta phạm tội. Không thể không nói, Diêu Phong như vậy, càng thêm gợi cảm. Hoàng Khả Khả rất vui mừng, Diêu Phong cuối cùng cũng là của mình, chỉ có mình mới có thể khiến y lộ ra vẻ mặt như vậy.
Nâng cằm Diêu Phong lên, Hoàng Khả Khả cúi đầu nhẹ nhàng hôn lấy Diêu Phong, hắn đem toàn bộ sức lực đâm thật sâu vào bên trong, tinh dịch tràn đầy bên trong Diêu Phong, mà Diêu Phong trong nháy mắt cũng đạt đến cao trào, tận tình phát tiết đi ra.
|
46: Hoàng Khả Khả, tôi yêu cậu
Diêu Phong quả thực không còn mặt mũi nào mà nhìn Hoàng Khả Khả nữa. Y dĩ nhiên lại thật sự cùng Hoàng Khả Khả làm chuyện xấu hổ kia, hơn nữa cũng không có chống cự như mình tưởng tượng, mà trái lại còn rất hưởng thụ….. Y có thể nói chuyện đó với Hoàng Khả Khả sao? Có đánh chết y cũng không nói, dứt khoát là mất mạng. Cái cảm giác mà Hoàng Khả Khả giúp y xử lý sau đó, chỉ hồi tưởng lại thôi cũng khiến toàn thân nổi da gà.
Y giữ cái tấm thân xử nam này ròng rã 28 năm…. Không nghĩ tới vất vả lắm mới quyết định phá thân mà kết quả đối tượng cũng là nam. Diêu Phong có chút khóc không ra nước mắt. Phía sau còn có chút căng đau, Hoàng Khả Khả vẫn cứ kéo quần y xuống thoa thuốc, phút cuối cùng còn chưa đã ngứa mà còn vỗ vỗ mông của y.
“Hôm nay cảm thấy rất tốt.”
Diêu Phong hận không thể xé nát cái bản mặt cười híp mắt giả nhân giả nghĩa kia của Hoàng Khả Khả, vẫn luôn nghĩ hắn là một con cẩu trung thành, kết quả lại là một con sói xám lớn xác xấu xa.
“Ok! Lần sau đổi cậu ở phía dưới.”
Hoàng Khả Khả hất cằm, phun ra hai chữ “Nằm mơ.”
Sau đó lập tức xốc chăn lên, chui vào thuận thế đem Diêu Phong kéo vào trong lồng ngực. Bên ngoài tuyết rơi ngày càng nhiều dưới ánh sáng của đèn đường có thể nhìn thấy rất rõ, Hoàng Khả Khả nhìn ra ngoài có chút hoảng hốt. Hắn cả đời này đều không thể quên được, Nghiêu Phong quỳ ở dưới tuyết nguyên cả một ngày khẩn cầu hắn tha thứ, đứng dưới tuyết lớn đợi hắn trở về, kết quả chỉ chờ được một cái lướt qua, không hề nhìn lấy y dù một cái liếc mắt. Nghiêu Phong kỳ thực cũng không có làm gì sai, rõ ràng là y không hề làm gì sai, nhưng lại không chịu đem sự thật nói ra. Sư phụ hắn vẫn luôn luôn đặt hắn ở vị trí đầu tiên trong lòng, với lại thương thế của hắn lại hại đến Nghiêu Phong, vậy mà cứ như vậy không để ý tình cũ……..
Đó là đợt tuyết lớn nhất từ trước đến nay, Nghiêu Phong tự sát bên cầu trong cái lạnh giá thấu xương của đêm tuyết, tựa hồ còn đang chờ nhìn thấy hắn một lần cuối. Mỗi khi hồi tưởng lại, khuôn mặt trắng xám không có chút sinh khí của Nghiêu Phong tựa hồ như hiện lên trước mặt hắn, khiến hắn đau đến thấu tim gan.
Hoàng Khả Khả dùng sức ôm chặt lấy Diêu Phong, tựa hồ muốn khảm sâu vào cơ thể mình.
“Em sẽ không rời bỏ tôi, sẽ không cần tôi chứ?”
Diêu Phong hôn nhẹ lên môi hắn, hứa chắc chắn.
“Nếu cậu không rời đi, tôi sẽ không từ bỏ, nếu như cậu muốn, tôi sẽ nắm chặt lấy tay cậu đi đến hết quãng đời này.”
Hoàng Khả Khả đưa ngón út ra, nở nụ cười an tâm.
“Nào, ngoéo tay, không cho phép gạt tôi.”
Diêu Phong cảm thấy Hoàng Khả Khả như vậy quá mức trẻ con nhưng vẫn vươn ngón út ra, sau đó ôm lấy Hoàng Khả Khả.
“Được, ngoéo tay.”
Nụ cười sủng nịnh này khiến ánh mắt Hoàng Khả Khả trầm xuống, hắn xin thề sẽ ở cùng với Diêu Phong cả đời, tiếc nuối đời trước, đời này nhất định phải cố gắng bồi thường. Hắn rất muốn biết Nghiêu Phong đời trước đến tột cùng có yêu hắn hay không, đối với hắn thân thiết đến tột cùng là vì trách nhiệm hay là vì yêu? Nhưng hắn biết hắn đời này cũng không thể nhận được đáp án, bởi vì Diêu Phong đã không còn nhớ gì hết. Hoàng Khả Khả nắm chặt tay Diêu Phong, mười ngón liên kết, khớp chặt với nhau.
“Diêu Phong, em yêu tôi không?”
Hoàng Khả Khả đột nhiên hỏi vậy khiến Diêu Phong nhất thời không biết nên nói như thế nào, hắn sợ lời đã nói ra, có một ngày sẽ bị lấy ra chế nhạo. Hoàng Khả Khả nhìn y do dự, không chờ y trả lời liền đưa tay lên che miệng y lại, lẩm bẩm nói: “Em đừng nói ra, mặc kệ em có yêu tôi hay không, cũng không muốn nói ra. Em chỉ cần biết rằng…… Tôi yêu em là đủ rồi.”
Cho đến giờ phút này Diêu Phong mới phát hiện, thì là Hoàng Khả Khả cũng bất an như y, muốn biết đáp án của đối phương nhưng rồi lại sợ đáp án ấy không phải như ý nghĩ của mình. Y nhận lấy quá nhiều lừa dối cùng thương tổn, chính vì điều đó khiến y không dám dễ dàng cho phép mình hứa bất kì điều gì, không dám chân chính thổ lộ tiếng lòng. Nhưng mà, đã bị lừa dối cùng thương tổn nhiều như vậy, vậy thì thêm nhiều hơn nữa thì có làm sao?
Cứ coi như một ngày nào đó thật sự sẽ bị lấy ra chế nhạo, y cùng Hoàng Khả Khả đã làm chuyện đó với nhau, không phải là có thể cùng đem nhau ra giễu cợt ư, thêm một cái có làm sao? Ngược lại đã quen rồi.
Diêu Phong choàng hai tay ôm lấy cổ Hoàng Khả Khả, hôn khẽ lên môi Hoàng Khả Khả.
“Tôi yêu cậu….. Hoàng Khả Khả, tôi yêu cậu……” (Ú: tôi hơi bị ám ảnh cách xưng hộ tuổi tác nên không thể nào để tiểu Phong xưng em gọi anh với tiểu Khả được, mn thông cảm)
Y biết câu nói này một khi đã nói ra thì cả đời này cũng đều không thể thu hồi lại, mặc dù giao cả trái tim. Y cam tâm tình nguyện, dù cho bị thương tích khắp người đi chăng nữa cũng tuyệt không hối hận.
Hoàng Khả Khả không thể kìm nén được nước mắt nữa, cảm xúc vỡ òa ôm lấy Diêu Phong khóc như một đưa trẻ. Hắn không cần lại phải vướng mắt tình cảm của Nghiêu Phong kiếp trước đối với hắn, hắn chỉ cần biết rằng, Diêu Phong đời này rất yêu rất yêu hắn, vậy là được rồi……
Hắn sẽ cho Diêu Phong mọi thứ tốt nhất trên đời này, sẽ làm cho Diêu Phong có cảm giác an toàn khi đi cùng hắn, sẽ không để cho bất luận người nào làm thương tổn y….. Hắn xin thề!
|
47: Hàn độc tái phát
Trời tựa hồ càng ngày càng lạnh, mọi thứ Hoàng Khả Khả làm đều cảm thấy lực bất tòng tâm, nhiều lần làm đổ mấy món tráng miệng ngon lành mà Diêu Phong làm, may mà khách hàng không có trách tội, trái lại còn quan tâm tới sức khỏe của hắn. Vừa đến mùa đông, căn bệnh đi theo hắn từ khi mới sinh ra cực kỳ dễ phát tác, chỉ có Hoàng Khả Khả biết, đó là hàn độc của đời trước. Không biết đây là trừng phạt cái gì, đời này dĩ nhiên cũng thừa hưởng. Diêu Phong biết thân thể Hoàng Khả Khả khác thường liền đuổi Hoàng Khả Khả đi lên lầu nghỉ ngơi, sớm treo bảng nghỉ bán, đợi cho những vị khách trong cửa hàng đi hết liền đóng cửa.
Phóng khách trên lầu đã được làm ấm, Hoàng Khả Khả nằm ở giữa phòng, Diêu Phong lúc bước vào phòng còn cảm thấy nóng giữa mùa đông lạnh giá này. Thật sự là giống y hệt thời tiết mùa hè, những thứ có thể sưởi ấm trong phòng đều được Hoàng Khả Khả đem ra dùng hết nhưng vẫn trốn trong chăn run cầm cập.
Nhìn thấy Diêu Phong đi đến, Hoàng Khả Khả mới run rẩy ló đầu ra ngoài, muốn để Diêu Phong không lo lắng.
“Ta….. Ta không….. Không có chuyện gì….. Một……. Một hồi…… là khỏe thôi…… thôi……”
Làm sao có khả năng không có chuyện gì? Hàn độc phát tác không chỉ là cảm giác lạnh lẽo, mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng vô cùng dằn vặt khó chịu, đau nhức khiến người ta sống không bằng chết. (Ú: song tu nhiều vào đi mấy đứa, như hai bạn Vũ x Lăng ấy:v:v)
Diêu Phong nhìn dáng vẻ cố gắng mỉm cười mạnh mẽ của Hoàng Khả Khả mà đau lòng không thôi, tình trạng Hoàng Khả Khả như vậy, lẽ nào từng ấy năm nay vẫn luôn cố chịu một mình sao?
Diêu Phong không dám nghĩ tới cái khác, lấy con dao cắt một đường vào lòng bàn tay của mình, dán về phía môi Hoàng Khả Khả. Hoàng Khả Khả căn bản không có cách nào khống chế được khát vọng của bản thân đối với máu của Diêu Phong, cầm lấy tay của Diêu Phong không ngừng mút, tựa như chỉ có dòng máu tươi này mới có thể khiến dằn vặt trên cơ thể hắn vơi đi. Nhiều năm tự mình gắng gượng áp chế như vậy, mà bây giờ đối mặt với việc Diêu Phong chủ động cho hắn “ăn” như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng không thể khống chế được chính mình.
“Đừng sợ, sẽ ổn thôi.”
Diêu Phong vòng tay qua lưng Hoàng Khả Khả, tựa như động viên mà vuốt vuốt đầu Hoàng Khả Khả. Mãi cho đến khi Hoàng Khả Khả ngừng uống máu, mệt mỏi ngủ thiếp đi, y mới lấy ra hộp thuốc băng bó vết thương. Lập tức như nghĩ đến điều gì, cầm lấy cốc, để mặc máu trong lòng bàn tay không ngừng chảy xuống ly, đợi cho đến khi có chút choáng váng vì mất khá nhiều máu mới vội vã đem vết thương băng lại, rồi đem cốc nhét vào tủ lạnh.
Diêu Phong lau đi mồ hôi lạnh trên trán của Hoàng Khả Khả, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
“Trên cõi đời này không có ai gây thương tổn được ta, ngoại trừ ta và con…….”
Tình cảm của y đối với Hoàng Khả Khả là yêu. Đối với việc sống chết của người khác y không màng để ý, nhưng chỉ cần sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Kha bị thương liền lòng rối như tơ vò; không một ai có thể thương tổn y, ngoại trừ người mà y quan tâm nhất Hoàng Phủ Kha. Y đem Hoàng Phủ Kha đặt ở vị trí đầu tiên trong lòng, nhưng đã quên chính mình chưa từng đem bất kì người ngoài nào để ở trong lòng, hắn buộc Hoàng Phủ Kha vào một loại trách nhiệm mà quy tội, nhưng vẫn nghĩ về tương lai thành hôn rồi sinh con của Hoàng Phủ Kha sau này, thế là lại tự tìm rượu giải sầu……
Y không có cách nào có thể xác định được tình cảm của bản thân đối với Hoàng Phủ Kha, y là sư phụ của Hoàng Phủ Kha, y không thể làm hại một đời của Hoàng Phủ Kha. Y không có thể đi yêu cầu Hoàng Phủ Kha yêu y, bởi vì y là nam nhân, y không cách nào có thể sinh con cho Hoàng Phủ Kha…….
Y nhớ lại từ lúc nào ư?
Từ lúc hàn độc trong người Hoàng Khả Khả từ từ tái phát.
Hoàng Khả Khả tình nguyện tự mình mang trên lưng kí ức của kiếp trước, một mình chịu đựng dày vò từ hàn độc này, cũng không muốn để y lo lắng. Bản thân y sao có thể nhìn hắn chịu đựng dày vò ngày qua ngày?
Qúa khứ chung quy cũng đã trôi qua, y không cần thiết chấp nhất ân oán kiếp trước, huống chi y chưa từng oán hận Hoàng Khả Khả. Tình nghĩa thầy trò của bọn họ đã từng ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng mà y trước khi chết, người muốn đi gặp nhất lại chính là Hoàng Phủ Kha. Y yêu Hoàng Phủ Kha, chỉ là y vẫn không dám thừa nhận
|
Chương 48: “Anh không liều mạng thì mấy người bọn em hít gió hết à”
Hoàng Khả Khả vẫn chưa nói với Diêu Phong về chuyện hàn độc, lần đầu tiên hàn độc phát tác hắn đã tổn thương Diêu Phong rồi, không nghĩ tới lần thứ hai phát tác dĩ nhiên lại một lần nữa…… Hắn thực sự không biết nên làm sao để đối mặt với Diêu Phong. Hắn không nói, Diêu Phong liền cũng làm bộ không biết, chỉ là bên trong đồ ăn có thêm chút máu của mình, lấy việc này để ức chế hàn độc của Hoàng Khả Khả.
Đối với y mà nói, chuyện tình đời trước cũng đã trôi qua, y thực sự không cần thiết lại đi xoắn quýt, hiện tại chỉ cần Hoàng Khả Khả còn đang bên cạnh y thì y đã rất thỏa mãn rồi.
Cửa tiệm đồ ngọt đã hai ngày không mở cửa, cũng gần đến Tết nên khách hàng đến cũng thưa dần, Diêu Phong dứt khoát tạm ngưng bán luôn. Hàn độc của Hoàng Khả Khả sau khi bị ức chế cũng không có tái phát, Diêu Phong dẫn theo Hoàng Khả Khả đi mua chút hàng Tết, tốt xấu gì đi chăng nữa, ăn Tết cũng không thể ủy khuất Hoàng Khả Khả.
Hoàng Khả Khả không muốn về nhà, cũng căn bản không dám về nhà, một là sợ về đến gặp phải mẫu thân đại nhân thì thế nào cũng bị giáo huấn, hai là sợ mấy người thân thích giới thiệu đối tượng cho hắn. Lúc mới đầu hắn cảm thấy vô cùng oan ức, rõ ràng anh hai của hắn tuổi cũng tính là một sấp rồi, điều kiện lại tốt như vậy, nói cách nào thì việc giới thiệu đối tượng hẹn hò cũng không đến phiên hắn mới đúng. Mãi cho đến tận một ngày, hắn tận mắt chứng kiến anh hai của hắn dùng khuôn mặt lạnh băng như xác chết hù sợ người có khả năng trở thành chị dâu của hắn khóc thét. Một khắc đó Hoàng Khả Khả mới biết, anh hai hắn đời này cưới vợ nhất định là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhà bọn họ đoán chừng là trúng phải nguyền rủa gì rồi, đời đời chỉ sinh nam không sinh nữ, thế hệ này cũng không ngạc nhiên chút nào khi đẻ ra ba thằng con trai. Hoàng Khả Khả hiện tại đang cố gắng nghĩ làm sao cùng ông ngoại thẳng thắn một lời, anh hai hắn khẳng định không ý kiến, dù sao chuyện gì anh ấy cũng không thèm quan tâm. Phiền toái nhất chính là ông ngoại bà mẹ của hắn, một lời không hợp là sẽ khóc, cái khác vạn nhất bị chọc tức đến chết….. Hoàng Khả Khả ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ.
Hắn không dám cứ như vậy đường đột đem quan hệ của hắn với Diêu Phong nói thẳng ra, hắn sợ vạn nhất trong nhà náo loạn lên, theo tính cách của Diêu Phong nhất định là sẽ yêu cầu rời bỏ y. Bọn họ thật vất vả mới đến được với nhau, hắn sao có thể buông tay, làm sao mà chịu buông tay được chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui hay là cứ trước tiên nói thẳng với anh hai, miễn cho đến lúc khai báo lại không ai giúp hắn đỡ lời. Lúc gọi điện tới giống như cũ không ai bắt máy, Hoàng Khả Khả đợi phỏng chừng hơn nửa tiếng, mới đợi được Hoàng Thịnh Trạch trả lời điện thoại.
“Anh đã sớm biết rồi.”
Hoàng Khả Khả sợ đến ngây người, suýt chút nữa cho rằng Hoàng Thịnh Trạch có năng lực tiên tri. Hoàng Thịnh Trạch tựa hồ biết được trong đầu hắn có những suy nghĩ viễn vông kia liền vội vã đánh gãy hắn.
“Em lần trước bảo với anh Kiều Nhiên là đồng tính luyến ái.”
Hoàng Khả Khả lúc này mới phát hiện ra anh hai hắn thông minh tài trí không phải là chuyện đồn thổi, năng lực phản ứng quá thực quá lợi hại. Hắn chỉ nói một câu Kiêu Nhiên là đồng tính luyến ai, anh hai liền có thể đoán ra người hắn yêu là đàn ông.
“Vậy……. Việc này…….”
Hoàng Khả Khả nhất thời không biết phải nói sao để Hoàng Thịnh Trạch nói giúp chuyện của hắn.
“Được rồi, anh biết em muốn nói cái gì. Ông ngoại cùng mẹ bên kia cứ để anh trước tiên ngăn chặn thật tốt đã, chỉ cần nhà chúng ta không tuyệt hậu, bọn họ nhất định sẽ không ép buộc em.”
Thanh âm của Hoàng Thịnh Trạch có chút khàn, giống như là bị bệnh, Hoàng Khả Khả không nhịn được hỏi thăm y.
“Anh bị bệnh hả? Anh đừng có mà gồng mình liều mạng như thế, không tốt cho cơ thể đâu.”
Hoàng Thịnh Trạch trầm mặc một lát, Hoàng Khả Khả tựa hồ nghe thấy tiếng cười khẽ ở đầu dây bên kia: “Anh không liều mạng thì mấy người bọn em hít gió hết à.”
Hoàng Khả Khả căn bản không chấp nhận được lời này, hắn thừa nhận mình thể giúp được gì cho Hoàng Thịnh Trạch, còn mỗi ngày làm phiền y nhiều chuyện. Hoàng Khả Khả biết chỉ cẩn hắn chịu mở miệng, Hoàng Thịnh Trạch coi như là lột một lớp da cũng phải giúp hắn đem sự tình giải quyết xong. Chỉ là hắn không nghĩ tới sau đó Hoàng Thịnh Trạch vì hắn và Diêu Phong, dĩ nhiên thật sự…….
Hoàng Thịnh Trạch thường cúp máy rất nhanh, lần nay cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây.”
Hoàng Khả Khả “Ừ” một tiếng, sau một tiếng tút tút của điện thoại, thanh âm của Hoàng Thịnh Trạch cứ thế biến mất. Hắn biết chuyện tình của hắn và Diêu Phong không cần lo lắng, ông ngoại sẽ không tức giận đến chết, mẹ hắn cũng sẽ không ở trước mặt hắn khóc đến chết đi sống lại. Chỉ là…… Hoàng Khả Khả rất để tâm đến việc Hoàng Thịnh Trạch mỗi lần giúp hắn thì sẽ dùng cách gì.
Hoàng Khả Khả cầm chặt tay Diêu Phong, đẩy xe đẩy.
“Đi thôi! Tôi mua thanh long, kiwi và bưởi cho em.”
|