Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
|
|
20: Sau lớp mặt nạ (trung)
Quan hệ tay ba, một đao đoạn tuyệt.
Dưới sự hun đúc của Tinh Phi Ngân, trình độ đánh quái của Tội Lỗi Quá Xá tiến bộ rõ rệt, phần lớn thời gian có thể ngang với hệ chiến đấu. Đầu tiên, cậu ta dùng Thánh Quang Thuật lùa quái, sau đó giết chúng bằng Ngâm Xướng Thất Vọng, kỹ năng sử dụng vô cùng điêu luyện. Nhỡ bất cẩn kéo quái quá nhiều, Tội Lỗi Quá Xá thẳng chân co giò chạy đến núp sau lưng Tinh Phi Ngân tránh nạn, Tinh Phi Ngân không thể không ra tay.
Do Tội Lỗi Quá Xá bị bắt đi làm khiên thịt, một mình Quan Miên thong dong đi cuối, tâm trạng thoải mái vô cùng. Chim To Không Do Cha cùng Đăng Hỏa Hồi Mâu người trái người phải chắn trước mặt cậu, làm công tác thu dọn cuối cùng. Tuy bọn họ từ đầu đến cuối chưa từng thương lượng chiến lược nhưng lại phối hợp rất ăn ý. Đừng nói Quan Miên nãy giờ nhàn rỗi, cả Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng gần như không hề ra tay.
“Người ta sắp hết mana kìa!” Tội Lỗi Quá Xá ở đầu đàn la toáng lên.
Tinh Phi Ngân dửng dưng hỏi: “Vẻ vang lắm hả?”
Giọng Tội Lỗi Quá Xá lập tức nhỏ xuống, “Người ta chỉ báo cáo tí xíu thôi mà.”
Chẳng mấy chốc, Quan Miên nhìn thấy cậu ta bị đày xuống đuôi đoàn.
Tội Lỗi Quá Xá làm bộ lau mồ hôi, “Con người hoàn hảo quá cũng không nên.”
Quan Miên hỏi: “Sao tôi thấy tốc độ tiến lên nhanh hơn ban nãy rất nhiều?”
Sau khi Tội Lỗi Quá Xá rút về, Tinh Phi Ngân cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh đảm nhiệm trọng trách mở đường, Chim To Không Do Cha và Đăng Hòa Hồi Mâu yểm trợ hai bên. Tội Lỗi Quá Xá chắn trước Quan Miên, tiện thể bơm máu cho đồng đội.
Quan Miên nhìn cậu ta vừa uống MP vừa giúp những người khác tăng thêm trạng thái sắp hết hiệu lực, thắc mắc hỏi: “Chẳng phải cậu sắp hết mana ư?”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Ừ, sắp hết rồi, còn chừng hai, ba chục bình à.”
Quan Miên chú ý thấy Tinh Phi Ngân tranh thủ liếc về sau một cái.
Sáu bình nước mắt của nữ thần sinh mệnh nhanh chóng về tay.
Tinh Phi Ngân nói: “Qua đây. Đỡ quái.”
Sắc mặt Tội Lỗi Quá Xá lập tức suy sụp, hờn dỗi nhìn Tinh Phi Ngân: “Người ta mỏng manh yếu đuối lắm í.”
Tinh Phi Ngân nói: “Dorothy cũng không đô con.”
Tội Lỗi Quá Xá cả giận cãi: “Nhưng nó da thô thịt dày hơn người ta!”
Tinh Phi Ngân nói: “Da mặt cậu có thua kém ai đâu.”
Tội Lỗi Quá Xá đang định tiếp tục dùng dằng thì Minh Nguyệt Vô Ảnh đã lên tiếng: “Để em đánh.”
“Không cần, để anh.” Đăng Hỏa Hồi Mâu vẫn đứng ngoài xem kịch chợt chen lời.
“Cứ để em lên.” Tội Lỗi Quá Xá phất tay.
Minh Nguyệt Vô Ảnh không thèm để ý, tự mình xông lên phía trước.
Đăng Hỏa Hồi Mâu theo sát sau lưng.
Tội Lỗi Quá Xá trừng Tinh Phi Ngân, “Anh thấy chưa, anh thấy chưa.”
Tinh Phi Ngân thâm thúy nhìn cậu ta.
Tội Lỗi Quá Xá lắc đầu, kéo Quan Miên sang chỗ khác.
Nước mắt nữ thần vừa đổ xuống, vòng lửa tử thần mau chóng tắt ngúm, lộ ra ả Dorothy với bộ váy dài tím sậm điểm hoa hồng bó sát người. Ả đội chiếc mũ cùng màu, tấm khăn lụa che khuất nửa khuôn mặt, phong thái lẳng lơ quyến rũ mê người. Thế nhưng những người ở đây không phải lần đầu nhìn thấy ả, họ đều biết rõ chỉ cần ả vừa chết, da thịt trên người sẽ hoàn toàn biến mất, để lại một bộ xương khô đỏ lòm, cho nên không ai có ý định dùng dằng nương tay.
Dorothy lạnh lùng gườm bọn họ, đôi môi tím đen rú lên lời nguyền độc ác, “Xuống địa ngục đi, hỡi những kẻ xâm nhập!”
Trong nháy mắt, vô số lửa ma trơi đen sì ùn ùn kéo tới như ong vỡ tổ.
Quan Miên dính hai đám, cột máu tụt mất một nửa.
Tội Lỗi Quá Xá nhanh tay bơm máu cho cậu, tốc độ cùng hiệu suất so với lần trước chỉ hơn không kém.
Nhìn Minh Nguyệt Vô Ảnh phối hợp cùng Đăng Hỏa Hồi Mâu, Quan Miên mới biết thì ra bọn họ một là vong linh kỵ sĩ, một là vong linh pháp sư, hơn nữa đường lối bổ khuyết cho nhau vô cùng ăn ý.
Chim To Không Do Cha lại là thích khách. Anh ta ỷ vào tuyệt kỹ Súc Ảnh, thoắt ẩn thoắt hiện quanh Dorothy, thừa cơ chọt Lãnh Đao Tử.
Máu Dorothy ồ ạt thất thoát như lũ vỡ đê.
Bất thình lình, ả hét toáng lên, “Ta sẽ quay trở về! Ta không bao giờ chết!”
Rồi ngủm củ tỏi.
Cạnh thi thể hiện ra hàng đống vật phẩm.
Tội Lỗi Quá Xá thấy những người kia không hề nhúc nhích bèn xung phong nhặt đồ, sau đó phân phát từng thứ một, “A! Giày này thuộc tính hệ quang minh, em giữ nha. Gần đây em thiếu giày nhất. Ồ, vòng tay thuộc tính vong linh,”, cậu ta ngoái nhìn khe hở giữa Minh Nguyệt Vô Ảnh và Đăng Hỏa Hồi Mâu, “hai người ai lấy?”
Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: “Anh không cần.”
Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng lên tiếng: “Để giành cho công hội đi.”
“Ừ, được.” Tội Lỗi Quá Xá vờ lơ đễnh liếc cả hai, đầu hơi cúi xuống.
Tinh Phi Ngân đập cái bốp vào gáy cậu ta, “Thu xong hẵng chia.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Người ta còn chưa cho Mộng Xuân cái gì hết.”
Cảm thấy ánh mắt Tinh Phi Ngân phóng về phía mình như băng tiễn, Quan Miên thờ ơ nhún vai, “Tôi không có ý kiến.” Dù sao cũng là thân phận ăn chực, thưởng hay không đều chẳng hề gì.
Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên nhớ ra, “Có phải anh vẫn chưa gia nhập Tinh Nguyệt không?”
Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Lần trước mình thêm anh ấy vào rồi.”
Tội Lỗi Quá Xá giải thích: “Vì sự nghiệp gián điệp cao cả, bọn mình từng rút bang.”
Tinh Phi Ngân nói: “Sự nghiệp của cậu đã hủy hoại sự nghiệp của Công hội Đau Răng.” Sau khi Lòng Son Chiếu Sử Xanh tra rõ nguyên nhân hai người đứng cùng trận doanh với Đế Diệu, Công hội Đau Răng hứng mũi chịu sào, bị ép không thể không bỏ xứ ra đi, tha phương kiếm ăn ở thành phố khác.
Tội Lỗi Quá Xá xấu hổ vò đầu, “Sao người ta biết chuyện sẽ be bét đến thế chứ?” Cậu ta còn lôi kéo Quan Miên, “Không trách chúng mình được, đúng không anh?”
Quan Miên: “Ừm.”
Tội Lỗi Quá Xá đắc ý cười.
Quan Miên tiếp: “Là không liên quan tới tôi.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…” Ây da, thời buổi này tình cảm còn dễ nát hơn cả bánh phồng xốp.
Đoàn người trước quay về Baute, sau gia nhập Quan Miên lần thứ hai.
Quan Miên dù lạnh lùng đến đâu cũng không thể cự tuyệt người ta dưới tình huống đối phương vừa dẫn mình đi ăn chực kinh nghiệm, cho nên đành thuận nước đẩy thuyền, treo lại danh xưng hội viên Công hội Tinh Nguyệt trên đầu, tiện thể tham quan tổng bộ vài vòng.
Mở công hội tốn rất nhiều tiền, song lợi ích thu về lại ít đến thảm thương. Hệ thống chẳng những không tặng trụ sở chính mà mỗi tháng còn thu thuế công hội dựa trên đầu người. Bởi lẽ, công hội trong Mộng Đại Lục chẳng nhiều nhặng là bao. Vô số công hội nay mở mai đóng, người đến kẻ đi như bèo nước gặp nhau.
Nhưng công hội đứng đầu như Tinh Nguyệt đương nhiên sẽ không bủn xỉn như vậy. Tuy hệ thống thành chiến vẫn chưa mở, bọn họ không thể công thành chiếm đất, nhưng Tinh Nguyệt đã mua không ít nhà cửa khắp các thành thị để làm căn cứ.
Quan Miên ngẩng đầu đánh giá tòa nhà năm lầu tọa lạc ngay trung tâm Baute trước mặt.
Tội Lỗi Quá Xá đứng cạnh cậu, mỉm cười nói: “Oách lắm đúng không? Phong cách lắm đúng không? Ha ha, vì bọn em là người thứ nhất mua nhà ở Baute nên hệ thống giảm cho tám phẩy năm phần trăm lận í.”
Quan Miên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Bốn trăm hai lăm ngàn kim tệ.” Đại khái khoe khoang đã sướng miệng, Tội Lội Quá Xá đáp ngay.
Quan Miên tiếp tục thắc mắc: “Giá gốc năm trăm ngàn?”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Anh là người đầu tiên vừa nghe xong đã đoán được giá gốc.”
Quan Miên: “Thói quen.”
Tội Lội Quá Xá không để ý: “Đi nào, chúng ta vào trong xem thử.”
Cả hai bắt gặp không ít game thủ đang ra ra vào vào.
Tội Lỗi Quá Xá giải thích: “Kia là nơi lãnh nhiệm vụ. Vốn là những hội viên cấp nguyên lão trở lên phân phối nhiệm vụ, nhưng hội trưởng dùng tiền mướn các người chơi khác thay thế nguyên lão, nên bọn em không cần luân phiên trực. Bên đây là nơi nộp quỹ, cũng là thuê nốt.”
Đăng Hỏa Hồi Mâu đang đi trước Tinh Phi Ngân đột nhiên lên tiếng: “Em làm không tệ.”
Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Anh ấy biết cái gì là tinh thần trách nhiệm.”
Đăng Hỏa Hồi Mâu vờ như không nghe.
Tinh Phi Ngân dẫn bọn họ vào phòng hội nghị.
Tội Lỗi Quá Xá đóng cửa, lấy hàng trong túi đồ ra phân chia.
Chim To Không Do Cha nói: “Không cần cho tôi. Dù sao cũng không hay chơi lắm. Nếu cần tôi sẽ đến công hội lấy dùng.”
Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Bây giờ công hội không cho tự ý lấy đồ như trước đây.”
Nét mặt Chim To Không Do Cha thoáng đổi, anh ta cảm thán: “Quả nhiên một triều thiên tử, một triều thần.”
Minh Nguyệt Vô Ảnh nói: “Công hội ngày càng phát triển, nhất định phải đi vào nề nếp, không thể cứ thích thì làm.”
Chim To Không Do Cha khoanh tay ngồi im, làm bộ không nhìn thấy đồ đạc Tội Lỗi Quá Xá đưa qua.
Tội Lỗi Quá Xá thu về, lôi những món khác ra chia.
Lúc chia đến phần Đăng Hỏa Hồi Mâu, anh ta cười nói: “Phần anh giao cho Minh Nguyệt hết đi.”
Tội Lỗi Quá Xá quẳng đống đồ không ai cần lên bàn, cười khẩy: “Giờ sao đây?”
Những người khác đều quay sang nhìn cậu ta, ai cũng ý tứ sâu xa.
Mặt Tội Lỗi Quá Xá hơi đỏ lên, ngúng nguẩy chạy qua ngồi cạnh Quan Miên, “Em không thèm lo nữa.”
Phòng hội nghị đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mãi một lúc sau.
Quan Miên thờ ơ nhắc nhở: “Cậu không mang số còn lại ra thì người ta chia bằng niềm tin và hy vọng à?”
|
21: Sau lớp mặt nạ (hạ)
Quan hệ tay ba, một đao chặt đứt.
“…”
Tội Lỗi Quá Xá dùng dằng, xìu xìu ển ển quẳng hết đống đồ mới bỏ vào túi ra ngoài.
Mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào mớ vật phẩm bị quẳng ra.
Tội Lỗi Quá Xá chọn một đôi giày, không thèm nhiều lời mà thay ngay tại chỗ, lấy chút kim tệ cho Quan Miên, sau đó im lặng ngồi xuống, tỏ vẻ ai muốn làm gì thì làm.
Tinh Phi Ngân cũng lấy vài kim tệ.
Chim To Không Do Cha nhìn Đăng Hỏa Hồi Mâu.
Đăng Hỏa Hồi Mâu nhìn Minh Nguyệt Vô Ảnh.
Minh Nguyệt Vô Ảnh đến trước đống đồ, huơ tay vơ hết vào bao, “Nếu không ai cần thì em sung nhập công quỹ.”
Đăng Hỏa Hồi Mâu cười nói: “Cũng tốt. Lâu lắm không về, cống hiến chút ít là việc nên làm.”
Tinh Phi Ngân nói: “Gần đây hội viên tinh anh biểu hiện xuất sắc càng lúc càng nhiều, mười hai vị trí nguyên lão đều đã có người.”
Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: “Nếu thiếu chỗ, anh có thể nhường lại.”
Chim To Không Do Cha nhảy dựng lên, “Sao thế được! Cậu là người sáng lập Công hội Tinh Nguyệt mà.”
Minh Nguyệt Vô Ảnh lạnh giọng nói: “Anh không phải Đăng Hỏa Hồi Mâu à?”
Đăng Hỏa Hồi Mâu cười cười, “Gạt con nít thôi.”
Mặt mày Tội Lỗi Quá Xá cau có, ngón tay dùng sức chọt Quan Miên.
Quan Miên nhíu mày, “Gì?”
“Trả đòn, trả đòn…” Tội Lỗi Quá Xá nhỏ giọng thôi miên cậu.
Quan Miên nhìn đối phương, không nói lời nào.
Ngón tay Tội Lỗi Quá Xá len lén chỉa về phía Đăng Hỏa Hồi Mâu.
Đăng Hỏa Hồi Mâu vừa khéo quay sang, nụ cười tươi rói khiến gương mặt bình thường của anh ta sáng sủa hẳn ra.
Quan Miên lên tiếng: “Tội Lỗi Quá Xá không phải là con nít.”
Tội Lỗi Quá Xá ưỡn ngực.
Đăng Hỏa Hồi Mâu ung dung đợi nửa câu sau.
“Hết.” Quan Miên ngậm miệng.
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
“Không còn chuyện gì thì em đi trước.” Minh Nguyệt Vô Ảnh nhanh nhẹn rút đội. Lúc cô mở cửa định ra ngoài, trước mặt đã bị một người cản đường.
“Xin hỏi, Thiều Tinh về rồi phải không?” Ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng như nước.
Quan Miên cảm thấy quen quen.
Bàn tay đặt nơi cửa của Minh Nguyệt Vô Ảnh nhất thời siết chặt, “Mời nhường đường.” Người bên ngoài tránh qua, Minh Nguyệt Vô Ảnh bỏ đi một nước, không thèm quay đầu lại. Người vốn bị cô che khuất giờ đây mới thấy rõ mặt mũi.
Tội Lỗi Quá Xá ngạc nhiên hỏi: “Thủy Lam Mộc Ngẫu?” Cậu ta bất giác nhìn sang Đăng Hỏa Hồi Mâu.
Thủy Lam Mộc Ngẫu nhìn Tinh Phi Ngân, sự kích động trên mặt khó lòng che giấu, “Anh ấy đâu?”
Tinh Phi Ngân nói với Đăng Hỏa Hồi Mâu: “Em gọi cô ấy đến. Em thấy anh nên nói rõ với cô ấy.”
Thủy Lam Mộc Ngẫu từ từ quay sang, ánh mắt cô nhìn Đăng Hỏa Hồi Mâu vô cùng tha thiết, dường như muốn tìm chút gì quen thuộc trên gương mặt xa lạ nọ.
Đăng Hỏa Hồi Mâu mỉm cười, “Lâu quá không gặp.”
Tạch.
Nước mắt Thủy Lam Mộc Ngẫu rơi xuống.
“Chúng ta tìm nơi yên tĩnh nói chuyện.” Nói xong, Đăng Hỏa Hồi Mâu đi trước dẫn đường.
Thủy Lam Mộc Ngẫu lẽo đẽo theo sau như cô vợ nhỏ.
Tội Lỗi Quá Xá thấp giọng làu bàu: “Rờ rờ.”
Quan Miên nghi hoặc nhìn cậu ta.
“Gọi tắt của rác rưởi.” Tội Lỗi Quá Xá thì thầm vào tai Quan Miên, “Đừng thấy Công hội Tinh Nguyệt và Công hội Đế Diệu ngày nay bình thường mà lầm, cả hai hội trưởng sáng lập đều là… Rờ ác rác sắc ‘RÁC’, rờ ươi rươi hỏi ‘RƯỞI’! Một bạc tình, một cuồng bạo lực, rờ rờ trứ danh bao xài luôn í!”
“Rờ rờ cậu nhắc hình như là anh tôi.” Tinh Phi Ngân lạnh lùng nhìn cậu ta. Đây là lần đầu tiên Tội Lỗi Quá Xá thấy ai kia dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn mình. Trước đây, dù Tinh Phi Ngân giận dữ hay nghiêm khắc tới đâu cũng chưa từng thể hiện sự lạnh lùng triệt để như hôm nay.
Tinh Phi Ngân xoay lưng bỏ đi, “Theo tôi qua đây.”
Tội Lỗi Quá Xá tủi thân dòm Quan Miên.
Quan Miên vỗ vai cậu ta, tốt bụng nhắc nhở: “Trong game cho phép cưỡng chế đăng xuất.”
Tội Lỗi Quá Xá lúc này mới xấu hổ theo đuôi ai kia.
Phòng hội nghị thoáng chốc chỉ còn Quan Miên cùng Chim To Không Do Cha bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi dẫn cậu luyện cấp?” Chim To Không Do Cha mở miệng thăm dò.
“Không cần.” Quan Miên đứng dậy, “Tôi định học kỹ năng.”
Hai lần càn phó bản Đồng Sinh Cộng Tử giúp cột kinh nghiệm của cậu nhích được sáu nấc, cộng thêm điểm cùng Nê Đại Vương và Phan Phan luyện cấp buổi chiều, tất thảy đã hơn tám vạch, có thể học vài kỹ năng.
Chim To Không Do Cha vốn chỉ thuận miệng hỏi chơi, nghe cậu từ chối cũng không miễn cưỡng.
Hai người gật đầu chào nhau rồi ai lo việc nấy.
Vừa ra khỏi công hội, Quan Miên lập tức nhìn thấy một tiểu tinh linh bay tới trước mặt mình.
Cậu mở ra xem, là của Phan Phan hỏi vị trí của cậu và muốn luyện cấp cùng hay không.
Tuy không thích lãng phí tiểu tinh linh, song những lúc nên lãng phí chỉ đành lãng phí. Quan Miên lấy tiểu tinh linh ra để hồi âm cảm ơn, đồng thời viện cớ có việc khác cần làm.
Thả tiểu tinh linh bay đi, Quan Miên đến Sở Quản lý chức nghiệp của hệ tín ngưỡng tìm thầy hướng dẫn.
Chơi Mộng Đại Lục rất tốn kém. Ngoài thời gian quý báu người chơi ngốn vào nó, tất cả vật phẩm bên trong đều đắt đỏ vô cùng, mỗi việc học kỹ năng đã đốt hết năm mươi kim tệ của Quan Miên.
Quan Miên cau mày.
Giả sử lúc trước không nhận ba trăm kim tệ của Thủy Lam Mộc Ngẫu, e rằng Quan Miên giờ đây phải xuống cấp tới mức lò dò xoay sở học phí.
Điểm kinh nghiệm của cậu đủ để học hai kỹ năng. Học phí nộp xong, bảng điều khiển hiện lên một chuỗi lựa chọn:
1. Hồi Huyết Thuật sơ cấp
Tác dụng: Khôi phục (tăng 500 điểm sinh lực cho đối tượng)
Thời gian hồi kỹ năng: Mười giây
Cự ly hữu hiệu: Mười mét
2. Ám Thuẫn sơ cấp
Tác dụng: Phòng ngự (giảm 900 điểm thương tổn)
Thời gian hồi kỹ năng: Hai mươi giây
3. Ám Tiễn sơ cấp
Tác dụng: Công kích (gây thương tổn từ 100 đến 150 điểm cho đối phương)
Thời gian hồi kỹ năng: Năm giây
4. Manh Nhãn Chú (Lời Nguyền Mù Mắt)
Tác dụng: Công kích (khiến cảnh vật chung quanh đối phương chìm vào bóng tối, duy trì mười giây)
Thời gian hồi kỹ năng: Ba mươi giây
Công kích nhất định phải học. Quan Miên phân vân giữa lựa chọn thứ ba và thứ tư, cuối cùng chọn số ba. Luận hiệu quả, bốn đương nhiên tốt hơn ba, nhưng trong tình huống tổ đội, cậu lại muốn tay làm hàm nhai. Về phần một và hai, cậu chọn một – Bơm máu là kỹ năng cơ bản của tế tự.
Học thành tài hai kỹ năng, tiền chỉ còn lại phân nửa.
Cậu nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ nghỉ ngơi. Quan Miên chuẩn bị logout thì nhìn thấy một huyết tinh linh bay tới trước mặt. Theo giá cả, huyết tinh linh đắt gấp năm lần tinh linh thường, tốn năm mươi kim tệ.
Tác phong vô cùng xa xỉ này…
Quan Miên mở thư ra xem, quả nhiên là Ám Hắc Đại Công.
“Sao không luyện cấp?”
Thư của Ám Hắc Đại Công lời ít ý nhiều.
Quan Miên vò thư vứt đi. Hệ thống mỗi phút sẽ thanh lý những đồ vật không ai cần rơi trên đất, cho nên người chơi hình thành thói quen bạ đâu vứt đấy.
Cậu kéo bảng khiển ra, đang định đăng xuất thì vai chợt bị một bàn tay chụp lấy.
“Hồi âm của tôi đâu?”
Quan Miên đáp: “Tôi nghèo lắm.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Hệ thống tặng miễn phí tiểu tinh linh.”
Quan Miên tiếp: “Số lượng có hạn.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Trước đây hình như tôi từng thấy đằng ấy dùng.”
Quan Miên hơi ngạc nhiên. Việc anh nhìn thấy cậu dùng tiểu tinh linh chứng tỏ anh đã đi theo cậu khá lâu.
Ám Hắc Đại Công khoanh tay, mỉm cười chờ cậu giải thích.
Quan Miên nói: “Họ dẫn tôi luyện cấp.”
“Nếu như đằng ấy đang nói về hội viên của Đế Diệu, vậy đó chính là mệnh lệnh của tôi.” Ám Hắc Đại Công như cười như không nhìn cậu.
Quan Miên nói: “Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng.”
“Thế à?” Ám Hắc Đại Công nói, “Đi.”
“Đi đâu.”
“Dẫn đằng ấy luyện cấp.”
Quan Miên cau mày đáp: “Không được. Đến giờ tôi đi ngủ.”
Ám Hắc Đại Công giận quá hóa cười, “Nếu tôi không nghe nhầm, đằng ấy đang từ chối tôi?”
Quan Miên mặt không đổi sắc liếc anh, thẳng tay nhấn nút đăng xuất trên bảng điều khiển.
Nhìn bóng dáng Quan Miên mờ dần, nụ cười của Ám Hắc Đại Công từ từ biến mất.
Hay lắm. Đây là lần thứ ba cậu lờ anh, cứ thế biến mất ngay trong tầm mắt của Ám Hắc Đại Công. Quá tam ba bận, anh sẽ không để cậu có hội tái diễn lần thứ tư.
Đêm đen tĩnh lặng như quyển sách khổng lồ nặng nề đè xuống cả thành phố.
Quan Miên tắm rửa xong xuôi, thò tay quẹt vài đường trên máy tính bảng.
“Tít.”
Màn hình đột nhiên sáng lên, “Nhận được một bưu phẩm lạ, tiếp tục tắt máy?”
Quan Miên đi tới cạnh bàn, tiện tay mở bưu phẩm ra xem.
Hòm thư của cậu luôn thiết lập chế độ chặn quảng cáo, bưu kiện có thể vượt qua tường lửa nếu không phải của chính phủ thì chính là từ vài thằng bạn trong sổ địa chỉ nghèo nàn.
Hòm thư nhanh chóng mở ra.
Nét mặt Quan Miên thoáng chốc cứng đờ, hai mắt sáng bừng.
Dòng đầu tiên của bưu phẩm:
“Người gửi: A Trụ.”
|
22: Này những chuyện tám (thượng)
Nên nói hay chăng, nên nghe hay chăng.
“Hey, A Miên.
Bức thư này tao hẹn giờ cho hệ thống gửi, mày nhìn thấy nó chứng minh tao không lỡ hẹn à nha. Chúng ta chưa thể gặp mặt, cũng có nghĩa là tao đang gặp phiền phức lớn. Nhưng mày không cần lo lắng cho tao, tao sẽ có cách, ông trời không tuyệt đường người mà.
Mày tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng cố thăm dò tăm tích của tao để tránh bị bám đuôi. Đợi tao thoát khỏi bọn họ, tao nhất định đến tìm mày.
Đúng rồi, tiện thể nói luôn, tao đã được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng khi mày đánh người trước cửa cơ quan chính quyền, tao không thể không nói… Bảnh quá cưng ơi! Mày không hổ là người bảnh trai thứ hai trên thế giới, sau tao. Ha ha ha ha…”
Xem xong thư, đôi mày Quan Miên dính lại với nhau, thoạt nhìn như khó lòng giãn ra được nữa.
Mặc dù giọng điệu trong thư của Kim Vũ Trụ cố tỏ vẻ thoải mái, nhưng Quan Miên quen biết hắn bấy lâu, cậu hiểu quá rõ thế nào là vờ thoải mái, thế nào là thoải mái thật sự. Mấy chữ “ha ha ha ha” gượng gạo kia tuyệt đối là làm bộ ung dung.
Ngón tay cậu quẹt lung tung trên màn hình, hy vọng tìm ra chút tin tức ẩn giấu trong thư.
Bưu phẩm gửi đi lúc nào cũng hiển thị địa chỉ người gửi, đây là quy định của Bộ luật Internet, nhưng trong một số tình huống đặc biệt, ví như tình huống của họ, Kim Vũ Trụ đã xóa mất địa chỉ gửi.
Quan Miên biết, bằng vào năng lực của Kim Vũ Trụ, hắn có thể xóa sạch dấu vết trên vi tính dễ như chơi, nhưng cậu vẫn kiên trì tìm kiếm.
Mãi đến khi kim giờ chỉ đúng số mười hai, Quan Miên mới miễn cưỡng bỏ cuộc.
Hậu quả của việc thức khuya rất nghiêm trọng. Sáng hôm sau cậu dậy muộn, đương nhiên giờ lên Mộng Đại Lục làm khổ sai cũng trễ theo.
Bản Chất Minh Mẫn vô cùng kinh ngạc, “Đây là lần đầu thấy cậu tới trễ.”
Quan Miên gật đầu. Mười hai giờ mới lên giường khiến chất lượng giấc ngủ của cậu bị ảnh hưởng đáng kể, dù số tiếng không đổi, nhưng Quan Miên vẫn thấy choáng đầu hoa mắt.
Bản Chất Minh Mẫn vỗ vai Quan Miên, “Cậu không sao chứ?” Sắc mặt của nhân vật trong thế giới ảo chỉ thay đổi theo lượng máu, bất luận thể trạng sức khỏe người chơi có tệ đến đâu, một khi vào game thì mặt mũi vẫn luôn hồng hào tươi tắn.
Quan Miên nói: “Mệt.” Cậu vừa tính nhẩm vừa bổ vào đá.
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Cần xin nghỉ một ngày không?”
Quan Miên lắc đầu.
Nếu bây giờ để cậu nghỉ ngơi, cậu nhất định lại nghĩ đến chuyện Kim Vũ Trụ. Thay vì lẩn quẩn trong lòng, chi bằng tìm việc để vùi đầu vào, phân tán sự chú ý.
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Vậy thôi.”
Quan Miên nói: “Bảng cửu chương anh học đến đâu rồi?”
“Thuộc làu từ đời tám hoánh.” Thấy đối phương nhìn mình, Bản Chất Minh Mẫn bất mãn nói, “Nè nè, ánh mắt cậu là sao hả?”
“Khen ngợi.” Quan Miên đáp.
Bản Chất Minh Mẫn hỏi lại: “Thuộc bảng cửu chương rất đáng khen ư?”
“Chín chín nhân chín bằng bao nhiêu?” Quan Miên bất ngờ hỏi.
Bản Chất Minh Mẫn ngây người, “Bảng cửu chương có à?”
Quan Miên đáp: “Bảng cửu chương chín chín là bảng giá trị của chín mươi chín và các thừa số khác, chứ anh học cái gì?”
Bản Chất Minh Mẫn không hé răng. Bởi vì anh ta phát hiện, trả lời “bảng cửu chương” thật sự quá mất mặt.
Quan Miên nói: “Tám trăm chín mốt.”
Bản Chất Minh Mẫn làu bàu, “Cậu hỏi số nhỏ chút không được sao?”
“Hai?”
Bản Chất Minh Mẫn cúi đầu nhẩm tính. Càng muốn tính ra, đầu óc anh ta càng rối mù.
Quan Miên cắt ngang, “Đọc ngược số hồi nãy lại.”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Một trăm chín tám?”
Quan Miên nói: “Đúng.”
Bản Chất Minh Mẫn: “…” Tại sao trả lời đúng còn thấy nhục nhã hơn nhỉ?
Kết thúc công việc, Quan Miên rời mạng ăn cơm, sau đó lại nhịn không được phải đánh một giấc ngủ bù.
Lúc cậu trở về với thân phận người chơi để vào game đã hơn ba rưỡi chiều.
Quan Miên vừa đặt chân tới trước cổng thành Baute, năm con tinh linh theo đoàn liền sà vào ngực cậu.
Tội Lỗi Quá Xá: “Đến đây mau, em cần dỗ dành khẩn cấp.”
Tội Lỗi Quá Xá: “Mau đến làm hốc cây cho em xả, em nghẹn chết mất.”
Tội Lỗi Quá Xá: “Còn chưa tới?”
Tội Lỗi Quá Xá: “Đừng nói gặp chuyện không may rồi nha? Nghe đồn gần đây sóng to gió lớn, nếu anh còn trên đời thì hãy lấy ‘chít’ làm tín hiệu báo bình an.”
Tội Lỗi Quá Xá: “Bị cuốn đi thiệt hả? Thôi được, em sẽ đóng thư vào chai, nhờ dòng nước cuốn tới cho anh.”
Quan Miên lắc đầu, rút tiểu tinh linh ra hồi âm: “Ở đâu?”
Tội Lỗi Quá Xá nhanh chóng gửi tọa độ đến – Nơi cậu ta đang đứng chỉ cách chỗ Quan Miên một con đường.
Nếu dùng hai chữ để miêu tả vị trí hiện tại của Tội Lỗi Quá Xá thì chính là: Bí mật.
Đến góc đường, Quan Miên nhìn thấy một cái lều làm bằng gỗ mục và rơm rạ. Tội Lỗi Quá Xá rúc dưới lều, vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn vài phần bực dọc, trông vô cùng thú vị.
Quan Miên ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta, “Gặp rắc rối?”
Tội Lỗi Quá Xá lại càng hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn Quan Miên cả nửa buổi trời mới lên tiếng: “Sao anh đi đứng chẳng phát ra tiếng động?”
Quan Miên trả lời: “Bởi tôi không mang cao gót.”
Tội Lỗi Quá Xá nhích qua, gọi cậu: “Rúc vô anh, rúc vô.”
Quan Miên ngồi yên, không hề động đậy.
Tội Lỗi Quá Xá bất mãn hỏi: “Sao không vào?”
Quan Miên đáp: “Không muốn bị xem là đồng lõa của cậu.”
“Là sao?”
Quan Miên nói: “Bộ dạng cậu như mới gây họa xong.”
Tội Lỗi Quá Xá hờn dỗi nói: “Yên tâm, trước mắt còn chưa đâu. Em chỉ muốn tám nhảm với anh và nhận được chút tình người thôi.”
Quan Miên cau mày, “Mắc chi lại nói với tôi?” Cậu chẳng hứng thú gì với mấy chuyện bà tám.
Tội Lỗi Quá Xá nghiêm túc nói: “Điểm này em đã nghiên cứu rất lâu. Thứ nhất, anh không phải là người lắm mồm.”
Quan Miên nhướng mày.
“Lắm mồm và độc mồm là hai khái niệm khác nhau.” Tội Lỗi Quá Xá nói tiếp, “Thứ nhì, chuyện em muốn tám rất nhiều người biết, hoàn toàn không có giá trị chém gió. Thứ ba, anh không thân với Tinh Phi Ngân lắm. Thứ tư, vẫn là anh không thân với Tinh Phi Ngân.”
Quan Miên nói: “Cậu tính nói xấu Tinh Phi Ngân?”
Tội Lỗi Quá Xá căm giận nói: “Có thứ để nói xấu anh í thì tốt quá! Em nhất định sẽ chiếu cáo thiên hạ!”
Quan Miên nói: “Thế chắc là về Đăng Hỏa Hồi Mâu.” Cục diện hôm qua cậu cũng chứng kiến từ đầu đến cuối.
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Không sai! Em sẽ cho anh biết ổng là người thối nát tởm lợm đến nhường nào! Anh quen Thủy Lam Mộc Ngẫu đúng không? Anh có biết chị ấy bị rất nhiều người gọi là ‘kẻ thứ ba’ không? Ý nghĩa của ‘kẻ thứ ba’ anh rõ chứ?”
Quan Miên đáp: “Có thể tóm lược phần giải thích khái niệm.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Nhưng Thủy Lam Mộc Ngẫu vô tội! Rõ ràng Phồn Tinh Hữu Độ đã có hôn ước với Minh Nguyệt, nhưng ổng lại đi trêu ghẹo Thủy Lam Mộc Ngẫu. Mà ổng cũng chẳng trêu ghẹo cho đàng hoàng, chưa tới một tuần đã đá người ta, hại chị ấy đỏ mắt mong nhớ, rốt cuộc đuổi theo vào game. Chính ra ổng cũng giỏi lắm, vừa cùng Minh Nguyệt thành lập công hội, vừa nhờ người khác dẫn Thủy Lam Mộc Ngẫu luyện cấp. Đợi người ta cực khổ cày lên level cao, ổng liền phủi mông bỏ đi, quẳng lại cho chị ấy chức phân hội trưởng Macey quèn. Ổng hại Thủy Lam Mộc Ngẫu ngày ngày như hòn vọng phu, bên ngoài còn bị đồn là kẻ thứ ba. Đậu xanh rau má, thứ rờ rờ!”
Quan Miên tay chống cằm, miệng nói: “Cậu đóng vai nào trong toàn bộ câu chuyện?”
Tội Lỗi Quá Xá ngẩn người hỏi lại: “Vai? Vai gì?”
“Thủy Lam Mộc Ngẫu, Phồn Tinh Hữu Độ, Minh Nguyệt Vô Ảnh, liên quan gì tới cậu?”
Tội Lỗi Quá Xá căm phẫn trào dâng, “Anh không cảm thấy hành vi của ổng đáng bị người đời xỉ vả ư?”
Quan Miên lắc đầu.
Tội Lỗi Quá Xá lửa giận ngút trời, “Còn là anh em không?!”
Quan Miên nghi hoặc hỏi: “Làm anh em hồi nào?”
Tội Lỗi Quá Xá tức tối đấm… ngực.
Quan Miên nói: “Đều là đàn ông, tôi cho rằng anh ta làm không tệ.”
Động tác đấm ngực của Tội Lỗi Quá Xá ngừng lại, vẻ mặt em-không-tin mà nhìn cậu.
Quan Miên tiếp: “Chia rất công bằng.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Đậu má! Ổng từng nghĩ cho cảm nhận của Minh Nguyệt chưa?! Có hay không? Có hay không?”
Quan Miên thản nhiên nói: “Chẳng phải có cậu đang nghĩ rồi sao?”
Tội Lội Quá Xá nghẹn họng.
“Cậu thích Minh Nguyệt Vô Ảnh.” Quan Miên dùng câu khẳng định.
“Ai nói?” Tội Lội Quá Xá miệng hùm gan sứa cãi cùn.
Quan Miên tiếp: “Nhưng cô ta không thích cậu.”
Sắc mặt Tội Lỗi Quá Xá thoạt đỏ thoạt trắng.
Quan Miên vỗ lưng cậu ta, “Cần góp ý hữu nghị không?”
Tội Lỗi Quá Xá nhỏ tiếng thở dài, mặt mày làm bộ đây-ứ-cần, nhưng hai tai lại vểnh thẳng lên.
“Theo đuổi, hoặc buông tay.” Quan Miên nói, “Sòng phẳng, dứt khoát mới là đàn ông.”
Tội Lỗi Quá Xá rụt vai, thì thầm nói: “Anh cũng nói người ta không thích em.”
Quan Miên nói: “Trước hết cậu có thể cho cô ta biết cậu thích cô ta.”
Tội Lỗi Quá Xá im lặng, mắt dán vào mặt đất. Dường như cậu đang phân tích đề nghị của Quan Miên, nhưng lại nhanh chóng thở dài, “Em sắp nhập học rồi. Sau này thời gian online sẽ ít hơn hiện tại nhiều.”
Quan Miên hỏi: “Giáp ất bính đinh, trường cậu thuộc loại nào?”
Trường học phân chia thành bốn loại, dựa theo chế độ kỳ nghỉ giáp, ất, bính, đinh do chính phủ đặt ra. Trước đây, học sinh sinh viên cùng nhau nghỉ hè khiến các địa điểm du lịch đông đến nghẹt thở, gián tiếp gây ra bao nhiêu họa ngầm. Bởi lẽ, sau nhiều phen thảo luận, chính phủ quyết định phân chia trường học thành bốn loại: Giáp nghỉ tháng một, tháng năm, tháng chín ất nghỉ tháng hai, tháng sáu, tháng mười bính nghỉ tháng ba, tháng bảy, tháng mười một đinh nghỉ tháng tư, tháng tám và tháng mười hai.
Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ trả lời: “Giáp, tháng sau nhập học.”
Quan Miên nói: “Tôi nghe nói tín chỉ có thể đổi thành thời gian chơi game?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Ừ, học sinh kỳ nghỉ chơi game được giảm nửa giá, nhập học phải thi lấy tín chỉ để đổi. Mười tín chỉ một giờ…” Cậu ta gãi đầu, nói tiếp: “Khác gì cấm game luôn đâu.”
Quan Miên hỏi: “Tinh Phi Ngân và Minh Nguyệt Vô Ảnh thì sao?”
Tội Lỗi Quá Xá trả lời: “Hội trưởng giống em. Minh Nguyệt loại bính, nhưng thành tích cô ấy rất tốt.”
Quan Miên nói: “Lúc bọn họ không online, Công hội Tinh Nguyệt hoạt động thế nào?”
Tội Lỗi Quá Xá giải thích: “Mỗi công hội có hai phó hội trưởng, ở công hội chúng ta thì một trong hai ghế là luân phiên. Trong trường hợp cả Tinh Phi Ngân cùng Minh Nguyệt đều vắng mặt, vị trí phó hội trưởng kia sẽ chọn trong mười nguyên lão. Thường là Vô Song và Thanh Sam… Lịch nghỉ của em trùng với hội trưởng nên chưa được chọn nắm quyền bao giờ.”
Quan Miên nói: “Đây là bí quyết giúp Tinh Nguyệt vững mạnh đến ngày nay.”
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Chế độ thay phiên ấy à?”
Quan Miên đáp: “Chế độ chọn người.”
“…”
Tội Lỗi Quá Xá nhìn cậu. Là ảo giác chăng? Sao cậu ta cứ thấy hình như lời nói của đối phương có ẩn ý nhỉ?
Quan Miên đứng dậy. Chỗ hay trong thế giới ảo chính là, dù bạn có ngồi bao lâu cũng không bị tê chân.
Tội Lỗi Quá Xá tự dưng bật lên theo, cậu ta kiên định nhìn Quan Miên: “Em đã quyết định.”
Quan Miên cau mày. Cậu có dự cảm không lành.
“Em phải bồi dưỡng anh thành nguyên lão! Bọn em còn hai chỗ trống.” Tội Lỗi Quá Xá gắng sức nháy mắt với Quan Miên, ra vẻ em rất xem trọng anh, tiền đồ của anh xán lạn vô cùng.
Quan Miên khoanh tay, hỏi lại: “Làm sao bồi dưỡng?”
Tội Lỗi Quá Xá hiên ngang trả lời: “Em dẫn anh đi luyện cấp!”
“Năm ngày tăng được mấy cấp?”
“Hơ, bốn cấp? Được rồi, cứ cho là ba… hoặc hai đi.”
“Nguyên lão cấp 32?”
Tội Lỗi Quá Xá buồn bã hỏi: “Anh hăng hái lên tí xíu thì chết à?”
Quan Miên nói: “Nếu cậu dùng mỹ nhân kế với Tinh Phi Ngân, may ra tôi sẽ còn lên chức nhanh hơn.”
“…”
|
23: Này những chuyện tám (trung)
Nói và không nói, thích nghe hay chăng.
Buôn hết dưa lê về nhân phẩm tệ hại không giới hạn của Phồn Tinh, Tội Lỗi Quá Xá cảm thấy cả người nhẹ nhõm, khí thế bừng bừng dẫn Quan Miên đi luyện cấp.
Quan Miên nói: “Tôi muốn kiếm tiền.”
Tội Lỗi Quá Xá cau mày hỏi: “Anh định về làm khổ sai?”
Quan Miên đáp: “Làm khổ sai, nhưng không phải ở chế độ công việc.”
Tội Lỗi Quá Xá bừng tỉnh, “Anh muốn kiếm kim tệ?”
Quan Miên gật đầu. Loại hành vi bóc lột Thủy Lam Mộc Ngẫu chỉ có thể thực hiện một lần xem như kiếm chút tiền bất nghĩa lận lưng, còn nếu muốn tồn tại trong thế giới ảo tiêu tiền như nước này, tìm nghề nghiệp ổn định vẫn là lựa chọn sáng suốt.
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Công việc làm thợ mỏ, game cũng làm thợ mỏ, cả đời anh quả thật toàn đá với đá.”
Quan Miên nói: “Chiều dài đường đời của tôi khác với cậu.”
Tội Lỗi Quá Xá ngẩn người.
“Với cậu là ‘cả đời’, còn tôi chỉ một phần tư đời thôi.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá hỏi, “Việc này cần thiết phải so đo đến thế cơ à?”
Quan Miên đáp: “Bởi con người ai cũng so đo việc này nên mới mọc lên nhiều bệnh viện như vậy.”
Tội Lỗi Quá Xá ngẩng đầu suy ngẫm rồi nói: “Em quay về với chuyện chính được không?”
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tha hồ làm hết những việc mình thích.” Quan Miên từ tốn nói tiếp, “Vì đường đời cậu quá ngắn ngủi.”
“…”
Tội Lỗi Quá Xá trực tiếp kéo cậu về chỗ nguyên lão giao nhiệm vụ ở tổng bộ của Tinh Nguyệt.
“Nhận nhiệm vụ đi.” Tội Lỗi Quá Xá đẩy Quan Miên lên trước.
Nguyên lão giao cho cậu một bảng liệt kê dài ngoằng, song rất nhiều cái hạn chế level, với cấp của Quan Miên, nhiệm vụ làm được chẳng còn bao nhiêu.
Tội Lỗi Quá Xá đứng cạnh chỉ vẽ, “Cái này hợp với anh nè!”
Quan Miên nói: “Làm tay sai của lừa đảo?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Tin em đi, đây là một việc xấu đạt tiêu chuẩn.”
Quan Miên hỏi: “Thế còn việc xấu nào không đạt chuẩn?”
Tội Lỗi Quá Xá chẳng thèm suy nghĩ mà trỏ ngay vào nhiệm vụ bên dưới cái mình vừa đề nghị.
Quan Miên chưa đọc đã đánh dấu chọn, sau đó trả lại cho nguyên lão.
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
Quan Miên: “…”
Nguyên lão nhiệm vụ hoàn tất thủ tục, yêu cầu Quan Miên đặt cọc mười kim rồi giao cho cậu chiếc ghim cài áo đính hồng ngọc lấp lánh.
Tội Lỗi Quá Xá nhìn Quan Miên, thở dài nói: “Không nghe lời người lớn là thiệt thòi trước mắt nha cưng.”
Quan Miên hỏi: “Ghim cài áo này đáng bao tiền?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Ba mươi kim.”
Quan Miên lại hỏi: “Nãy tôi nộp nhiêu kim?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Mười.”
Quan Miên: “Tôi chịu thiệt?” Trước đây Quan Miên tưởng Tội Lỗi Quá Xá chỉ kém Số học, nhưng giờ đây cậu chuyển sang nghi ngờ đầu óc đối phương có vấn đề.
Tội Lội Quá Xá nói: “Nếu anh nuốt luôn chiếc ghim kia, nhân phẩm của anh sẽ tụt thẳng xuống âm một trăm, mười ngày không được vào game. Anh cân nhắc cho kỹ à nha.”
Trị số nhân phẩm với Quan Miên mà nói luôn là vết thương hở miệng, không lúc nào không âm ỉ đau nhức. Cậu hỏi: “Điểm nhân phẩm có tăng được không?”
Tội Lội Quá Xá đáp: “Đương nhiên. Làm việc tốt sẽ tăng ngay và luôn.”
Quan Miên hỏi tiếp: “Những việc tốt như thế nào?”
Tội Lỗi Quá Xá trả lời: “Như dắt người già qua đường í.”
Quan Miên vặn lại: “Thế chẳng phải trước khi làm việc tốt, tôi cần dựng đèn giao thông trong Mộng Đại Lục ư?”
Tội Lỗi Quá Xá hắng giọng một tiếng, nói: “Em chỉ đang ví dụ. Trên cơ bản, Mộng Đại Lục có rất nhiều nhiệm vụ người tốt việc tốt để kiếm điểm nhân phẩm, nhưng chúng vừa không cho nhiều kinh nghiệm, vừa hao kim tệ, nhân phẩm đổi được lại chẳng bõ bèn. Bởi mới bảo chúng là những nhiệm vụ lỗ vốn nhất, anh nhớ phải suy xét thiệt hơn. Hơn nữa mấy thứ nhân phẩm này nọ vô dụng thí mồ, cùng lắm tăng thêm chút xác suất trúng đòn bạo kích, thật sự chẳng có lợi gì.”
Quan Miên hỏi: “Cậu cảm thấy tỷ lệ đánh trúng và bạo kích không quan trọng?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Chưa hẳn là không thực dụng, có điều quá khó nắm chắc. Hoặc nói thế này, lúc trời không cho anh đánh trúng, dù xác suất của anh đạt tới chín chín phần trăm thì hụt vẫn hoàn hụt. Lúc trời cho anh trúng, chỉ cần không chấm một phần trăm cũng đủ ăn rồi.”
Quan Miên nói: “Cậu hơi bị xem thường xác suất.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “So với xác suất, em khoái trăm phần trăm khả năng hơn.”
Quan Miên nói: “Trăm phầm trăm không gọi là khả năng, là khẳng định.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Kiếp trước chắc chắn anh là giáo viên Ngữ văn.”
Quan Miên nói: “Ít ra không phải giáo viên của cậu.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá dòm trái ngó phải, làm bộ không để ý mấy lời của Quan Miên, cậu ta chuyển chủ đề, “Nghe đồn anh vừa nhận một nhiệm vụ.”
Quan Miên hỏi: “Tôi chưa nói ra, cậu nghe ai đồn?”
Tội Lỗi Quá Xá phớt lờ, tiếp tục tự biên tự diễn, “Em còn nghe đồn, nhiệm vụ ấy hình như là làm người giơ bảng cho sàn đấu giá?”
Quan Miên xoay lưng bỏ đi.
Tội Lỗi Quá Xá lập tức theo sau, “Anh đi đâu vậy?”
“Đi làm người giơ bảng trong truyền thuyết.” Quan Miên đáp.
Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Anh biết thế nào là người giơ bảng không?”
Quan Miên trả lời: “Chẳng mấy chốc sẽ biết thôi.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Người giơ bảng chính là người phụ trách giơ bảng giá đấu cho bên mua. Nhưng anh đừng tưởng giơ bảng giá là việc dễ dàng, sai một lần sẽ bị trừ tiền ngay. Hai lần làm sai là trừ hết tiền cọc, ba lần là điểm cống hiến bang hội bay thẳng xuống âm.”
Quan Miên dừng bước, quay lại nhìn cậu ta: “Điểm cống hiến bang hội của cậu vì vậy nên âm chứ gì?”
Tội Lỗi Quá Xá ngưỡng cổ ngắm trời, tiu nghỉu nói: “Đó là một sự tích thê lương nhưng không kém phần mỹ lệ.”
Quan Miên đã đi thật xa.
Sàn đấu giá của Mộng Đại Lục chỉ cung cấp sàn đấu và thu phí sàn, không ăn phần trăm hoa hồng. Nhưng đôi khi, mua vé vào phòng chẳng khác mua xổ số là bao, vì sàn đấu giá khác với rạp chiếu phim, nó không quảng cáo phim sắp chiếu là phim gì. Để vào sàn, người bán cùng người mua đều phải mua vé trước, cũng có nghĩa là người mua thi thoảng sẽ trắng tay ra vào vài lần, không mua được thứ mình thích, còn người bán thì ế ẩm cả ngày.
Bởi lẽ, đây là một chuyện rất thử thách nhân phẩm và vận may.
Nhưng dù là vậy, sàn đấu giá ngày ngày vẫn đông như trẩy hội.
Quan Miên nhờ mang ghim cài áo chuyên dụng cho người giơ bảng nên không cần mua vé vào sàn, trực tiếp truyền tống đến đường dành riêng cho nhân viên. Con đường này hình chữ nhật, hai bên có điểm truyền tống, một ra một vào.
Đi cùng cậu là hai người chơi cũng mang ghim cài chuyên dụng.
Màn hình lớn ven đường chợt sáng lên, bắt đầu giải thích quy tắc:
Mỗi người giơ bảng phụ trách một người mua, phân chia theo điểm tích lũy của người mua trong sàn.
Trước khi đấu giá, người chơi được quyền thương lượng giá cả cùng người giơ bảng của mình, sau đó người giơ bảng sẽ thay mặt người chơi rao giá, người chơi không được nhúng tay vào. Nếu đấu giá thành công, lấy hiệu của giá trần và giá đấu chia mười sẽ là điểm của người giơ bảng. Đủ mười điểm là hoàn thành nhiệm vụ.
Ngoài ra, giả sử giá đấu cao hơn giá trần, phần thiệt sẽ do người giơ bảng bù vào. Nếu không đủ tiền trả thì bị trừ điểm cống hiến bang hội (sau khi rút bang cũ, gia nhập bang mới cũng vẫn bị trừ).
Quan Miên đã sơ sơ đoán ra nguyên nhân điểm cống hiến bang của Tội Lỗi Quá Xá lại âm thảm hại như vậy. Quả nhiên do tính toán không khéo.
Màn hình giải thích quy tắc xong xuôi, người giơ bảng bị truyền tống vào sàn.
“Ủa? Là anh.”
Quan Miên chưa kịp quan sát cảnh vật chung quanh đã nghe bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc. Cậu quay sang, nhìn thấy Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cũng đang nhìn cậu chằm chằm. Ngồi cùng bàn với cậu ta còn có Lòng Son Chiếu Sử Xanh.
“Anh là người giơ bảng?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta dựa vào ghế, hai chân bắt chéo, nói: “Anh được không đó? Chớ để cuối cùng lại rơi vào cảnh điểm cống hiến bang nha. Bạn nhỏ ơi, cưng có biết cống hiến bang bị âm là nghiêm trọng lắm không, trong lúc cống hiến dưới không, nhân phẩm cũng chỉ có thể lẩn quẩn tại mức không mà thôi, làm bao nhiêu chuyện tốt cũng vô ích. Hơn nữa nếu muốn kéo lại điểm cống hiến, công sức bỏ ra còn tốn gấp mười. Anh suy nghĩ cho kỹ đi, bây giờ rút lui vẫn còn kịp đấy.”
Quan Miên nói: “Cảm ơn cuộc chia sẻ kinh nghiệm của cậu, tôi sẽ chú ý.”
Nụ cười của Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhạt dần, cậu ta xoay sang nói chuyện với Lòng Son Chiếu Sử Xanh: “Sao hắn đáng ghét quá nhỉ?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Anh thấy vẫn ok mà.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Đúng là yêu ai yêu cả đường đi!”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh cau mày: “Anh có ý đó với cậu hồi nào vậy ta?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Không phải anh có ý với em, là với Đại Công. Ha ha, đừng nói anh không biết chuyện Đại Công âm thầm tìm người dẫn Mộng Xuân Không Tỉnh luyện cấp nhé.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh từ tốn nói: “Có chuyện đó à?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta liếc Quan Miên, cười gian ác, “Nghe đồn có í.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Chốc nữa anh qua bên thực chiến tìm nó, cậu cùng đi với anh, sẵn tiện làm nhân chứng cho anh.”
Nụ cười sáng chói của Giang Sơn Thở Dốc vì ta cứng ngắc, “Uầy, mấy thứ ‘nghe đồn’ tám, chín chục phần trăm là không đáng tin, không đáng tin đâu anh!”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, cuộc đấu giá bắt đầu.
Màn hình hiện lên chín món đồ.
Món thứ nhất là một mẩu đồng tầm thường.
Người tham gia đều biết hàng đưa ra theo thứ tự giá cả từ thấp tới cao. Vật ra mắt đầu tiên chính là thứ rẻ tiền nhất nên chỉ dùng để hâm nóng bầu không khí.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhập giá một ngân tệ vào bảng hệ thống điều khiển, sau đó quay sang nói với Quan Miên: “Phải giúp tôi lấy về!”
Quan Miên nhắm mắt làm ngơ.
Giá mẩu quặng đồng được công bố: Ba ngân tệ.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đắc ý cười.
Quan Miên chẳng thèm động đậy.
Cuối cùng quặng đồng rơi vào tay người mua bàn số một.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Mộng Xuân nè, anh như vậy đâu có được. Cả giá cũng không chịu ra.”
Quan Miên thản nhiên nói: “Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai, không đúng ư?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thoáng sửng sốt, sau đó lập tức thấu hiểu suy nghĩ của đối phương, mặt mày biến sắc, “Ý anh là, anh định đứng trơ ra đấy cho tới kết thúc?”
Quan Miên nhìn cậu ta, nhại lại giọng điệu ban nãy của ai kia, “Điểm cống hiến bang bị âm là nghiêm trọng lắm đấy.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta: “…” Cậu ta nhìn vào món hàng thứ hai, đột nhiên vỗ bàn nói, “Tôi phải đổi người.” Thà cho cậu ta một NPC hét thẳng giá trần còn hơn cục đất bên cạnh hiện nay!
Quan Miên nói: “Xem tuồng phải trật tự.”
Ai nói cậu ta đến xem tuồng? Rõ ràng cậu ta đến vung tiền để rước một ả hát tuồng về mà!
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta quay sang định kéo đồng minh, nào ngờ lại phát hiện Lòng Son Chiếu Sử Xanh đã ngủ gật từ đời tám hoánh.
|
24: Này những chuyện tám (hạ)
Nói và không nói, nên nghe hay chăng.
Hàng đấu giá cứ thế mà đội nón ra đi từng món, từng món một.
Tuy mỗi lần Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đều gợi ý với Quan Miên những cái giá khá hợp lý, nhưng Quan Miên từ đầu đến cuối đều chỉ thừ mặt đứng đó, cả tay cũng chẳng thèm cử động.
Mắt thấy sắp đến món hàng thứ hai từ dưới đếm lên – Trân châu tím dùng khảm vào trang bị để tăng tốc độ, mông Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta bắt đầu nhấp nhỏm không yên. Cậu ta dùng chân đá khẽ tên Lòng Son Chiếu Sử Xanh đang ngủ như chết bên cạnh.
Hai mắt Lòng Son Chiếu Sử Xanh hé ra một cái khe.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hỏi: “Chẳng phải anh cần trân châu tím hả? Sắp tới rồi kìa!”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh còn chưa tỉnh ngủ, mặt mày mơ màng nhìn cậu ta.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cố gắng nháy mắt.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh im lặng nhìn cậu, sau đó trở mình và… ngủ tiếp.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta: “…” Nếu bây giờ trong tay có sẵn cái gối, cậu ta nhất định sẽ không do dự đập cho đối phương ngủm luôn.
Rốt cuộc trân châu tím cũng lên sàn.
NPC giới thiệu đơn giản, dành thời gian còn lại cho người mua và người giơ bảng thảo luận giá cả.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cắn răng nói: “Năm mươi kim, phải ôm về cho bằng được!”
Quan Miên nói: “Nếu nhất định cần chơi thêm một lượt mới kiếm đủ điểm, tôi không ngại cùng vị khách sau hoàn thành nhiệm vụ.”
Đây là uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta buồn bực, mắc chi mình lại thảm hại đến nỗi bị gà mờ cấp ba mấy đè đầu cưỡi cổ ấy nhỉ?
Đếm ngược bắt đầu. Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta khẽ cắn môi, hậm hực gõ vào tám mươi kim – Con số vượt ngoài sức tưởng tượng của chính bản thân cậu ta.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hạ giọng nói với Quan Miên: “Đừng trả quá năm mươi kim.”
Nâng giá trần là hành vi được hệ thống ngầm cho phép.
Nói cách khác, nếu người mua và người giơ bảng quen nhau, người mua có thể đẩy giá trần lên cao để giúp người giơ bảng sớm hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao nâng giá trần cũng không ảnh hưởng tới giá chốt cuối cùng, lại giúp được người giơ bảng tích lũy nhiều điểm hơn.
Việc duy nhất người mua cần làm là thương lượng trước với người giơ bảng, tránh đấu đến giá trần mà chỉ dừng ở mức giá ngầm hai người đặt ra.
“Giá sàn mười kim, bắt đầu.”
“Hai mươi kim.”
“Hai lăm kim.”
“Hai sáu kim.”
“…”
Giá chính thức của trân châu tím là hai mươi kim, nhưng các viên bán ở cửa hàng đều +2 cho tốc độ, chỉ dùng với mục đích “có còn hơn không”. Các trân châu tím do game thủ nhặt được khi làm nhiệm vụ thì khác, thuộc tính xấp xỉ +8, số lượng có hạn, bởi vậy rất mang tính cạnh tranh.
Tiếng đấu giá liên tiếp vang lên.
Chỉ có bàn của Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vẫn bảo trì im lặng.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta sốt ruột nhìn Quan Miên, nóng lòng đến độ muốn đá cho ai kia phải bật ra tiếng kêu.
Quan Miên tuy không cử động nhưng ánh mắt chưa hề rời khỏi hai bàn khách đang ra quyết liệt ra giá.
Nhắc mới thấy khéo, lần này tổng cộng có ba game thủ đóng vai người giơ bảng, và khách mua họ phụ trách đều hứng thú với trân châu tím. Ngoài cái giá hai mươi lượng do NPC đóng người giơ bảng nêu ra lúc đầu, về sau hoàn toàn là đại chiến giữa hai người chơi đại diện cho khách mua.
Người chơi làm nhiệm vụ đương nhiên linh hoạt hơn NPC rất nhiều, sẽ không hô ngay giá trần mà từ từ đẩy giá lên.
“Bốn mươi tám kim…”
Một trong hai người giơ bảng đã rao đến con số này.
“Năm mươi kim lẻ một ngân!”
Vãn tuồng.
Hai người giơ bảng cùng kinh ngạc quay sang Quan Miên. Người kia từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, thế mà cuối cùng lại tung ra chiêu hiểm làm chủ thế cuộc.
Những người mua ngồi cạnh người giơ bảng âm thầm thương lượng gì đó với hai gã, nhưng bị người giơ bảng nhất quyết phản đối. Đương nhiên rồi, bọn họ muốn giật giây cho người giơ bảng tiếp tục ra giá, song năm mươi kim lẻ một ngân đã vượt quá giá trần của cả hai phe, nói cách khác, nếu tiếp tục hét giá và giành được hàng về, phần chênh lệch giữa giá đấu thành công và giá trần sẽ trừ vào tiền cọc của người giơ bảng, chưa kể thiếu tiền còn trừ vào điểm cống hiến bang. Hơn nữa trong trường hợp khách cùng người giơ bảng không hề quen biết, việc này chắc chắn là mạo hiểm quá lớn – Mặc kệ khách mua bây giờ hứa hẹn bao nhiêu điều kiện hấp dẫn, sau khi rời sàn cũng rất có khả năng thất hứa. Bởi vậy hầu hết người giơ bảng không bao giờ chấp nhận nguy cơ cao đến thế.
Nhìn số tiền hụt đi, trân châu tím tới tay, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vô cùng hài lòng.
“Sao anh biết giá trần của họ là năm chục kim?” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thắc mắc hỏi.
Quan Miên trả lời: “Quan sát cùng phán đoán. Lúc họ ra giá, một thích hét số chẵn, một thích thêm số lẻ vào giá của đối phương. Trước ba mươi kim, bọn họ kêu giá rất nhanh, sau bốn mươi kim thì chậm hơn nhiều, rõ ràng đang tính toán mức giá gần với giá trần đối thủ đặt ra nhất. Khi đấu tới bốn mươi tám kim, tôi thấy người kêu giá chẵn dường như định hô năm mươi kim, đối thủ nọ cũng nhìn thấy, nhưng họ chẳng nao núng chút nào. Đây chứng minh giá trần của họ cao hơn, cho nên tôi đoán họ đặt năm mươi kim lẻ một ngân. Đương nhiên những suy đoán này không có căn cứ vững chắc, đa phần dựa vào cảm giác và vận may.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Nghe choáng hết cả đầu. Tôi chỉ hiểu một điều, anh đoán được giá trần của bọn họ nên mới đợi đến phút chót rồi tung chiêu hiểm, giải quyết gọn ghẽ?” Hại cậu ta suýt lên cơn đau tim.
Quan Miên nói: “Suy đoán của tôi không chắc chắn, đợi càng về cuối mới càng chính xác, còn giảm được ra cậu phải trả đến mức tối thiểu. Vả lại giá trần cậu ra khá dễ hành động.” Thành tựu lớn nhất của người giơ bảng chính là giành rao trước giá trần của đối phương, dùng ngay giá đó để thu hàng về tay.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta trừng mắt nhìn Quan Miên, “Thế nhỡ bọn họ tiếp tục hét giá thì anh cũng theo đến tám mươi kim hả?”
Quan Miên thản nhiên, “Sao lại không? Tôi có thiệt hại gì đâu?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thầm biết ơn hai người giơ bảng kia đã dừng tay kịp thời. Trân châu tím tuy rất quý, nhưng tuyệt đối không đáng tám mươi kim tệ.
Vật đấu cuối cùng là một cây pháp trượng.
Tuy Quan Miên phải dùng pháp trượng, nhưng vẫn chưa cần đến loại cao cấp như vậy, cho nên nhóm của cậu lại thản nhiên ngồi xem hai người giơ bảng kia lăn xả vào nhau. Có điều lần này một trong hai nhóm đặt giá trần khá cao, chẳng cần tốn quá nhiều công phu đã giành được hàng mình cần.
Đấu giá kết thúc.
Đúng lúc Lòng Son Chiếu Sử Xanh cũng ngủ dậy.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta lấy trân châu tím ra khoe, sau đó hỏi: “Giờ mình đi đâu anh?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: “Thực chiến.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta còn đang hớn hở lập tức rùng mình ớn lạnh, “Em mới nhớ ra mình đã hẹn với mẹ đi siêu thị sắm đồ.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Lý do đáng yêu đến đâu dùng cả trăm lần cũng biến thành đáng ghét.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Em nói thật í.”
Quan Miên đột nhiên chen lời: “Dẫn tôi theo được không?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta và Lòng Son Chiếu Sử Xanh cùng kinh ngạc nhìn cậu.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta mừng như chết đuối vớt được cọc, “Quá được! Tôi nhường suất của mình cho anh.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Cậu từng chơi thực chiến ư?”
Quan Miên đáp: “Tôi gặp gỡ Đại Công bên thực chiến.”
Câu này của cậu có thể hiểu theo khá nhiều tầng nghĩa.
Chẳng biết Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nghĩ đến nghĩa nào, nhưng ít ra Lòng Son Chiếu Sử Xanh cũng đã gật đầu đồng ý.
Lúc Quan Miên cùng họ rời khỏi sàn đấu giá, cậu phát hiện hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn nhận được tin nhắn của Tội Lỗi Quá Xá, bảo tạm thời có chuyện phải về tổng bộ, lần sau rảnh sẽ đến ngắm Quan Miên biểu diễn.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh tưởng cậu bận chuyện bèn nói: “Đại Công đang đánh tinh chiến bên thực chiến, có thời gian thì ghé qua.”
Quan Miên cũng muốn trả nhiệm vụ trước, cậu tạm biệt hai người, một mình quay về tổng bộ Tinh Nguyệt.
Bất ngờ thay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không những được thưởng kim tệ, kinh nghiệm và cống hiến bang, cậu còn được tặng thêm một điểm nhân phẩm, nguyên nhân là đoán trúng giá trần của người chơi khác trong sàn đấu giá.
Thì ra có thể kiếm điểm nhân phẩm như vậy.
Sau khi Quan Miên ý thức ra tầm quan trọng của điểm nhân phẩm, cậu rất muốn cải thiện tình hình của mình, nhưng hướng dẫn của Tội Lỗi Quá Xá lại quá mơ hồ, hại cậu mãi không biết xoay sở ra sao, nào ngờ giờ đây con đường sáng lại thình lình mở ra trước mắt.
“Mộng Xuân!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
Tội Lỗi Quá Xá tung tăng đến đối diện cậu hỏi chuyện: “Hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
“Hoàn thành rồi.”
Tội Lỗi Quá Xá phật ý nói: “Sao anh không hỏi lý do em đột nhiên quay lại?”
“Cậu thích kể thì kể.” Quan Miên chẳng mấy hứng thú.
Vậy mà Tội Lỗi Quá Xá lại thành thật trả lời: “Ừ, em muốn kể lắm í. Em về họp. ID Thủy Lam Mộc Ngẫu tự sát, rút khỏi game. Cái ghế phân hội trưởng Macey giờ bỏ trống, anh thấy hứng thú không?”
Quan Miên thẳng thắn trả lời: “Không.”
|