Đại Thúc Đừng Hòng Chạy
|
|
87: Cãi vã
Nhà họ Ngụy.
“Xin lỗi.”
Diệp Tâm Dư nghe lời đại lão phu nhân nhà họ Ngụy nói thì ngây người.
Bà liếc về phía Mạc Dương đứng bên cạnh nhếch mép chờ xem kịch vui, âm thầm nghiến răng, nhưng không nói gì.
Mọi chuyện ban đầu không có hắn, chỉ là vì bà bắt được Thiếu Kiệt chuẩn bị trốn ra ngoài chơi thì dạy bảo một trận mà thôi.
Mẹ dạy con là một chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng Diệp Tâm Dư là người chanh chua, lúc mắng mỏ cũng không quên nói ra mấy lời kiểu “Mày muốn cho thằng con hoang đó…”. Đã vậy lại còn rất đúng lúc, mấy lời nói không nên của Diệp Tâm Dư vừa lúc bị đại lão phu nhân nhà họ Ngụy và Mạc Dương từ trên tầng đi xuống nghe được.
“Cô nghe không hiểu hay là sao?”
Lời đại lão phu nhân nhà họ Ngụy tuy không tốt lành, nhưng ngữ điệu lại không quá cao.
Bà ngồi lên ghế sofa, ánh mắt rơi xuống mắt Diệp Tâm Dư: “Nói đi.”
“Bà nội.”
Thiếu Kiệt thấy mặt Diệp Tâm Dư lúc đỏ lúc xanh, nhíu mày, lớn tiếng: “Không phải chỉ là nói một câu khó nghe thôi sao? Dù sao mẹ cháu cũng là trưởng bối của tên nhóc thối này. Bà làm vậy, muốn mẹ cháu chịu làm sao nổi!”
Ba từ “tên nhóc thối” làm Mạc Dương nhíu mày.
Gã lườm Thiếu Kiệt, Thiếu Kiệt trừng lại gã. Mạc Dương xấu xa nhếch khóe môi, liếc về phía Diệp Tâm Dư.
“Xin lỗi!”
Bị đại lão phu nhân nhà họ Ngụy từng câu từng câu ép bức, trong lòng Diệp Tâm Dư khó chịu như bị lửa đốt.
Bà không muốn xin lỗi cũng không muốn đắc tối với đại lão phu nhân nhà họ Ngụy vốn nghĩ cứ đơ ra ở đó.
Thế nhưng chính cái nhìn như cố ý khiêu khích kia của Mạc Dương, lửa giận trong lòng bà lập tức bùng cháy, nói: “Đừng hòng!”
“Muốn con xin lỗi cậu ta, cậu ta ở đâu có cái cao quý đó! Chỉ là một đứa tùy tiện nhặt từ bên ngoài về…”
“Chát” một cái, lời ra tay xuống, Diệp Tâm Dư không ngờ đại lão phu nhân nhà họ Ngụy sẽ đột nhiên đứng dậy động tay với bà, lập tức sợ đến nhảy dựng.
Cũng may, một tát kia được Thiếu Kiệt từ trước đến nay phản xạ nhanh kéo tay Diệp Tâm Dư cản được, không có thành công chạm vào mặt bà.
“Nó không cao quý, cậu cao quý lắm!” Đại lão phu nhân nhà họ Ngụy trừng Thiếu Kiệt dám tới “làm càn” một cái, tức giận không thôi mắng Diệp Tâm Dư: “Đứa con cao quý giỏi giang của cô ở ngoài không phải cùng thượng một thằng đàn ông với nó sao!”
“Bà nói cái gì?”
Một giọng nói đột nhiên chen ngang, chỉ trong giây lát, làm mặt bốn người ở đó thoáng cái biến sắc.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người nói.
Lão gia nhà họ Ngụy bộ dạng tức giận cùng nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy và thư ký Hà Lượng đi xuống tầng.
“Mấy người vừa rồi nói cái gì? Hả?” Ông xuống phòng khách trừng đám người lúc trước còn cãi vã ầm ĩ lúc này lại câm như hến, rống: “Nói!”
“Không có gì…”
Ai nói trước người đấy chết, đại lão phu nhân nhà họ Ngụy cụp mắt ngay cả nhìn cũng không dám nhìn ông. Diệp Tâm Dư vừa mở miệng liền bị nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy dữ tợn trừng mắt.
Lão gia thấy phản ứng này của nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy, lập tức biết bà biết chuyện, giận dữ: “Người kia là ai?”
Nghe lão gia tử hỏi như vậy, trong mắt Mạc Dương xuất hiện một tia hoảng loạn.
Gã hy vọng nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy sẽ không nói ra tên Hướng Nam, nào ngờ bà lại trực tiếp: “Con trai cả nhà đã nhận nuôi Mạc Dương, tên là Hướng Nam.”
“Cái gì?” Máu nóng dâng trào, lão gia tử không tin, sau đó, trừng Mạc Dương và Thiếu Kiệt: “Hai đứa là đồng tính?!”
Mạc Dương nhíu mày, vừa mở miệng đã bị Thiếu Kiệt cướp lời: “Gì ạ, nam nữ thì có liên quan gì, chỉ là chơi đùa thôi ạ!”
“Chơi đùa?!”
Lời Thiếu Kiệt lập tức làm lão gia tử lớn tiếng, cũng làm sắc mặt Mạc Dương trở nên khó coi.
Cả người Mạc Dương ngập tràn sát khí trừng mặt Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt giống như khiêu khích mà nhướn mày, giả bộ vô tội nói: “Vì người kia rất dễ bị ức hiếp… Thế nên ba người Thường Triết thường xuyên trêu chọc anh ta, thêm cháu nữa thì có sao đâu.”
Mạc Dương nghe ra.
Thiếu Kiệt bảo bối bán đứng tất cả mọi người để chứng minh Hướng Nam vô tội.
Cái tên ngu ngốc này…
Lời Thiếu Kiệt thiếu chút nữa làm lão gia tử tức đến phụt máu. Ông giơ tay định tát cậu một cái, Thiếu Kiệt động tác nhanh chóng, lập tức trốn sau lưng bà. Lão gia tử thấy bà hai nhà mình bộ dạng bao che nhìn ông, đánh không được mà mắng cũng không nổi.
Lão gia tử không trút giận được thì quay ra chỉ Mạc Dương: “Cháu!”
Thiếu Kiệt tham chơi quá phận thì thôi đi.
Cả nhà đó là ân nhân của Mạc Dương, Mạc Dương…
“Cháu chưa từng ức hiếp Hướng Nam!” Mạc Dương trừng mắt, bộ dạng muốn ăn sạch Thiếu Kiệt vào bụng để trả thù.
Lão gia tử bắt gặp ánh mắt của gã, thấy lúc gã trừng Thiếu Kiệt lộ ra nét hung tàn như vậy, không khỏi ngẩn người.
Cuối cùng, Hà Lượng tiến lại nhắc ông bọn họ sắp muộn giờ. Lão gia tử lúc này mới hoàn hồn. Ông nhìn một chút, lớn tiếng nói với Mạc Dương và Thiếu Kiệt: “Tất cả lên tầng đóng cửa suy nghĩ cho ta!”
“Hai đứa ai dám trước khi ta về trốn ra khỏi cái nhà này, thì nó chống mắt lên mà xem!”
Lão gia tử mắng xong, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Dương một cái, đi ra ngoài.
Lên xe, ông nói với Hà Lượng: “Tìm vài người đến dạy dỗ tên kia!”
Hà Lượng ngồi ở ghế phó lái nghe vậy thì nhíu mày quay đầu: “Nhưng người ta vô tội mà ạ.”
Lão gia tử nghe vậy thì cau mày trợn mắt rống: “Không cần cậu nhắc nhở tôi cháu trai tôi khốn nạn đến mức nào!”
Hà Lượng bị mắng, không vui giật giật khóe môi quay đầu lại kêu tài xế lái xe.
Lão gia tử giận dữ không nguôi nhìn về phía cửa, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Mạc Dương, giận dữ trong lòng liền biến thành buồn bực.
Đứa nhỏ này…
Không phải dẫn sói vào nhà chứ?
Nghĩ đến điểm này, ông híp mắt, lông mày nhíu lại. <
|
88: Ở lại
Hướng Nam buổi tối xuống xe ở trước ngõ vào khu nhà trọ của mình.
Y ngẩng đầu nhìn về phía phòng trọ của mình, phát hiện không có ánh đèn, quay người lại nói với Cao Hạo trong xe: “Vậy tạm biệt.”
“Được, tạm biệt.” Cao Hạo khẽ cười đáp lại.
Hướng Nam gật đầu với a Đông ngồi ở ghế phó lái quay lại vẫy tay với y, đóng cửa xe lại quay người đi vào trong ngõ nhỏ.
“Tiếp đây chúng ta có về không ạ?”
A Đông sau khi nhìn theo bóng lưng Hướng Nam thì hỏi Cao Hạo. Cao Hạo cho đến lúc không thấy bóng Hướng Nam đâu nữa, quay mặt lại đưa mắt nhìn về phía khung cửa xe bên cạnh hắn, nói: “Đi thôi.”
Hướng Nam đi đến trước cửa phòng trọ thì sờ sờ túi phát hiện không thấy chìa khóa của mình đâu nữa.
Không phải chứ? Lại làm rơi trong tiệm sao?”
Thật sơ ý không cẩn thận, Hướng Nam nhíu mày thở dài một hơi, quay người đi đến bên cạnh bồn hoa ở trên hành lang, lấy chiếc chìa khóa dự phòng từ dưới đáy chậu ra.
Chiếc chìa này kỳ thực là chiếc mà Thường Triết không chịu giao ra.
Ngày thường Thường Triết luôn sợ mình ra khỏi nhà sẽ không vào lại được nữa. Chiếc chìa khóa này y luôn cất giữ trong túi áo, phòng Hướng Nam như phòng trộm.
Thế nhưng không biết vì sao, sáng nay lúc ra cửa Thường Triết đột nhiên để chiếc chìa khóa này lại dưới chậu hoa. Lúc đó, Hướng Nam thậm chí còn cho rằng y không định quay lại nữa.
Giây phút Hướng Nam vặn chìa mở khóa đẩy cửa ra, đột nhiên bị người ta đẩy mạnh vào phòng.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Hướng Nam nhào về phía trước suýt nữa ngã cho rằng Thường Triết đúng lúc về tới lại lên cơn thần kinh gì, không ngờ, tức giận quay đầu lại nhìn, liền ngớ người.
Đèn được bật lên.
Mấy tên đàn ông cao lớn mặt mũi dữ tợn tay cầm gậy gộc “chen” vào nhà y, làm Hướng Nam có cảm giác gặp nguy theo bản năng lùi lại một bước.
“Hướng Nam?”
Đầu óc Hướng Nam đột nhiên có chút không linh hoạt.
Cũng chính lúc này, Hướng Nam bị đập đau.
Cả phòng khách bị người ta phá hoại trắng trợn. Đâu đâu cũng là bông vải, mảnh thủy tinh, mảnh gỗ, mảnh sứ vỡ.
Đối phương đông người, to khỏe, nắm đấm lớn. Một trận đánh này Hướng Nam thực sự không chịu nổi. Y bị đánh đến trước mắt tối sầm lại, không còn biết chuyện gì sau đó nữa.
Lúc Hướng Nam tỉnh lại phát hiện y đang nằm trên giường mình.
Rèm trong phòng được kéo kín. Y nghe thấy tiếng động bên ngoài liền biết phía ngoài có người liền cọ quậy định ngồi dậy, không ngờ động vào vết thương trên người.
Động tác của y lập tức cứng đờ lại.
“Thường Triết…” Eo Hướng Nam vừa động một cái liền đau, cảm giác giống như chỉ cần nhấc người lên một cái thì xương hông sẽ trật khớp làm y cứng đờ tại chỗ, di chuyển không được, nằm xuống không xong.
Không phải bị thương đến xương chứ?
Y có chút hoảng hốt, tăng âm lượng cầu cứu: “Thường Triết.”
Y thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, lại hơi lớn tiếng: “Thường Triết?”
Cửa phòng bật mở, Hướng Nam nhìn thấy người đi vào thì có chút ngạc nhiên.
“Cậu…”
“Anh làm rơi chìa khóa ở chỗ tôi.”
Cao Hạo tiến vào xuống xe lăn, hai tay đỡ Hướng Nam: “Bọn tôi quay lại đưa trả chìa khóa cho anh. A Đông đi lên rồi gọi điện báo tôi anh gặp chuyện.
Tay Hướng Nam bám lấy cánh tay Cao Hạo. Sức Cao Hạo rất lớn, hắn nhẹ nhàng dùng sức liền vững vàng đỡ Hướng Nam ngồi dựa vào thành giường.
Hắn ngồi xuống bên phải Hướng Nam, một tay chống ở bên sườn trái của y, áp lại gần y: “Anh có cảm thấy chỗ nào trên cơ thể đặc biệt đau không? Tôi với a Đông đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một lượt, được không?”
Kỳ thực trước khi Hướng Nam tỉnh lại Cao Hạo đã định làm vậy.
Có điều mấy kẻ bị bắt lại nói người chủ mưu giao phó bọn họ chỉ cần tùy tiện dạy dỗ một chút, không có dùng đến gậy gộc, chỉ dùng nắm tay, không dám đánh đến mức mất mạng.
Nếu đã là hạ thủ lưu tình, a Đông đề nghị có gì đợi Hướng Nam tỉnh lại xem thế nào rồi nói sau.
Hướng Nam nghe thấy hai chữ “bệnh viện” lập tức lắc đầu, y nói: “Tôi không sao.”
Tuy trên người rất đau, thế nhưng y vừa rồi tay chân đều cử động được, Hướng Nam không muốn đi bệnh viện.
“Thật sự không sao?”
Cao Hạo dựa vào quá gần.
Gần đến mức Hướng Nam có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể được hắn ôm vào lòng.
Hướng Nam hít vào ***g ngực tất cả đều là mùi hương của hắn, dần dần, gò má có chút ửng hồng nhàn nhạt.
“Tôi thật sự không sao…”
Hướng Nam khẽ quay mặt tránh nhìn vào ánh mắt gần sát của Cao Hạo. Hành động đưa tay sờ lên phía sau gáy Hướng Nam của Cao Hạo làm y hơi ngẩn người.
“Tôi nghe a Đông nói anh bị đánh vào đầu.”
“Thật sự không sao.”
Cao Hạo quá mức quan tâm rồi.
Sự thân thiết quá trớn khiến Hướng Nam cảm thấy không thoải mái.
Hướng Nam cầm tay hắn xuống, bị Cao Hạo nắm ngược trở lại, siết thật chặt đặt lên trên chân Hướng Nam. Cao Hạo hỏi: “Hướng Nam, anh gần đây có phải đắc tội với ai không?”
Ánh mắt Hướng Nam nhìn xuống, y lắc đầu: “Không có.”
Không có là giả.
Lần trước thiếu chút nữa bị người ta bắt đi, lần này lại bị đánh.
Lúc mấy người vừa rồi ra tay có nói vài lời cảnh cáo, kêu y nhìn thấy cậu chủ nhà họ Ngụy thì tránh xa ra một chút. Không phải nói, mấy người tối nay khẳng định là do nhà họ Ngụy phái tới.
Cậu chủ nhà họ Ngụy có hai người…
Là Mạc Dương hay là Thiếu Kiệt?
Y rõ ràng không có…
Vì sao…
Nhìn vẻ mặt bất lực cùng bất đắc dĩ của Hướng Nam, Cao Hạo nắm lấy tay y khẽ siết chặt.
Cao Hạo nhẹ giọng hỏi: “Tối nay tôi ở lại đây với anh, được không?”
Hướng Nam nghe vậy liền đưa mắt nhìn lên.
“Vì sao?”
Bản thân cũng không phải bị người ta đánh thành tàn phế, cũng không phải không thể cử động.
Hướng Nam là một người đàn ông, cũng không đến mức cần Cao Hạo ở lại an ủi tinh thần chứ?
Cao Hạo cảm thấy Hướng Nam định rút bàn tay đang nằm trong tay y ra, bóp chặt lại, nói: “Tôi ở lại với anh, được không?”
“Không tiện.” Hướng Nam nói: “Thường Triết lúc nào cũng có thể quay về đây.”
Ý Hướng Nam là mỗi lần Cao Hạo ở một mình với y đều thích xuống khỏi xe lăn. Nếu như Cao Hạo tùy tiện đi lại trong phòng, Thường Triết lại đúng lúc quay về bắt gặp…
Ý của Hướng Nam bị Cao Hạo hiểu nhầm sang hướng khác.
Cao Hạo cho rằng Hướng Nam sợ Thường Triết quay về thấy hắn ở đây sẽ ghen tuông.
“Nếu tối nay cậu ta không về thì sao?”
Không về?
Vậy cũng không cần…
“Nếu cậu ta tối không về, đám người kia lại đến thì sao?”
Tia hoảng sợ hiện lên trong mắt Hướng Nam.
Hướng Nam không biết thư ký Hà vì thương cảm mà chỉ kêu người tùy tiện dạy dỗ y một chút. Trong nhận thức của y, y cảm thấy đám người kia rất có khả năng sẽ quay lại.
Cao Hạo thấy y sợ liền nhẹ nhàng dỗ: “Tôi ở lại đây với anh, chờ đến khi nào Thường Triết về tôi sẽ rời đi, được không?”
Hướng Nam nghe vậy đưa mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Cao Hạo. Lúc này đây, Hướng Nam bị sự chân thành dịu dàng như nước trong mắt hắn làm cho mê hoặc.
Y không phải người không biết thời thế. Cao Hạo đã suy nghĩ cho y đến vậy, y còn có thể nói gì?
Hướng Nam gật đầu.
Cao Hạo thấy Hướng Nam đồng ý, khẽ mỉm cười.
Hắn vỗ vỗ tay y, ngồi lên xe lăn ra khỏi phòng.
Hắn ra đến phòng khách, a Đông thấy hắn đi ra liền đứng dậy khỏi sofa cầm theo áo khoác. Cao Hạo thấy y đi ra ngoài cửa, nói: “Tối nay tôi không về.”
A Đông nghe thấy vậy thì nhíu mày, lập tức quay lại, để áo khoác lại xuống sofa.
Cao Hạo thấy y lại đi về phía sofa rồi ngồi xuống, hỏi y: “Cái đó cậu có mang theo không?”
A Đông quay đầu lại nhìn vào mắt Cao Hạo, đầu mày lập tức nhíu lại.
“Anh muốn làm gì?” Y nhắc nhở Cao Hạo: “Thường Triết lúc nào cũng có thể quay trở lại.”
“Cậu ra xe đợi tôi. Nếu cậu ta quay lại, cậu liền gọi điện báo tôi.”
Cao Hạo nói rồi đưa tay về phía a Đông. A Đông ban đầu còn có chút do dự, nhưng thấy Cao Hạo kiên quyết như vậy, y chỉ đành thỏa hiệp lấy túi đựng thuốc viên nhỏ từ trong túi áo khoác ra để vào tay Cao Hạo. <
|
89: Hoảng hốt
Lúc Cao Hạo quay trở lại phòng trên tay có thêm một cốc nước.
Đây dường như là thói quen của Cao Hạo, luôn thích rót nước cho Hướng Nam, thế nên Hướng Nam đang kiểm tra thương tích của mình không nghi ngờ gì hắn, rất quen thuộc mà đưa tay nhận lấy, sau đó uống vào.
Khuy cài trên áo sơ mi của Hướng Nam mở ra. Ánh mắt Cao Hạo rơi xuống làn da màu mật lúc Hướng Nam ngẩng cổ lộ ra.
Ánh mắt dịu dàng dọc theo đường xương quai xanh đi xuống dần trở nên thâm trầm, Cao Hạo nói: “Trong nhà có dầu gió dùng lúc bị thương không?”
“Có, ở trong ngăn kéo kia.”
Hướng Nam đặt cốc nước còn lại một nửa xuống bên cạnh, chỉ ngăn kéo tủ bên cạnh giường. Cao Hạo đi xuống khỏi xe lăn, lại tìm lấy lọ dầu gió ra.
Hắn xốc chăn lên trực tiếp ngồi lên giường.
Hướng Nam thấy hắn ngồi lại gần, tay sờ ra sau eo mình, không khỏi nhíu mày.
“Cậu định làm gì?”
“Anh vừa rồi không phải suýt chút nữa không ngồi lên được sao? Tôi xoa bóp giúp anh.” Cao Hạo đưa mắt, dịu dàng cười: “Anh cho rằng tôi định làm gì?”
Lời Cao Hạo làm Hướng Nam cảm thấy mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, y khó xử giải thích: “Không phải, tôi không có ý gì khác.”
Cao Hạo nghe vậy lại cười.
“Tôi biết.” Hắn áp sát lại gần Hướng Nam: “Quay người qua, cởi áo ra.”
Hướng Nam không muốn làm phiền Cao Hạo, thế nhưng Cao Hạo không để y kịp nói gì, trực tiếp đổ dầu ra tay xoa nóng, ở đó chờ đợi. Hướng Nam thấy hắn như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành quay lưng lại, cởi áo sơ mi ra.
Cơ thể Hướng Nam rắn chắc mềm dẻo, da dẻ cũng trơn bóng.
Tay Cao Hạo dựa vào độ trơn của dầu mà xoa nắn phía thắt lưng đằng sau của Hướng Nam. Làn da màu mật nhàn nhạt vì dầu thuốc cùng việc xoa bóp lặp đi lặp lại lộ ra màu hồng sáng bóng.
Cao Hạo lại gần y: “Cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Dược tính bắt đầu phát huy tác dụng, phần sau eo Hướng Nam bắt đầu nóng lên. Hướng Nam vốn vì sự đụng chạm của Cao Hạo mà cả người căng cứng đã dần dần thả lỏng.
Hướng Nam được hắn xoa bóp một lúc, không biết là do kỹ thuật mát xa của Cao Hạo quá tốt, hay vì bản thân có phần mệt mỏi, Hướng Nam bắt đầu cảm thấy gà gật.
Mí mắt y trĩu xuống, cố kìm nén, dần dần dựa vào đầu giường. Cao Hạo thấy người y đang từ từ nhũn ra, dựa lại gần y, đặt cằm lên vai y, nhẹ giọng: “Buồn ngủ sao?”
“Uhm.”
Thực ra nói là buồn ngủ, không bằng nói cảm giác giống như say rượu.
Hướng Nam cảm thấy đầu óc váng vất, chân tay vô lực.
Y đã không cảm nhận được cơn đau do cử động cơ thể mang lại nữa.
Y cảm thấy người mình bay bay, tâm trí thì tán loạn.
Hướng Nam không biết sao mình lại như vậy. Y cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhỏ giọng nói: “Thường Triết sao còn chưa về…”
Lời nói này rất nhỏ. Nếu không phải vì dựa lại rất gần, Cao Hạo căn bản sẽ không nghe thấy.
Động tác xoa bóp tay Hướng Nam của Cao Hạo dừng lại.
“Anh rất mong cậu ta quay về?”
“Phải…”
Thực ra Hướng Nam cảm thấy mình phải đi ngủ rồi, để Cao Hạo là khách ngồi không ở đây chờ Thường Triết về thì không hay.
Y quay lưng về phía Cao Hạo, hoàn toàn không biết, trong mắt hắn đã hiện lên tia bất mãn.
Y cảm thấy tay Cao Hạo không chuyển động nữa, cho rằng đã bôi xong thuốc, liền đưa tay chống lên thành giường định đổi sang tư thế ngồi khác cho thoải mái. Không ngờ, Cao Hạo đột nhiên đưa bàn tay đang đặt sau eo y vòng lên trước, ấn y áp vào người hắn.
Lưng Hướng Nam bỗng nhiên dán lên vòm ngực Cao Hạo.
Y có chút ngạc nhiên quay đầu, má thiếu chút nữa chạm vào môi Cao Hạo đang tựa cằm trên vai y.
“Cao…” Bộ dạng Hướng Nam đã không còn chút tinh thần nào.
Ánh mắt mơ màng nhìn vào hai mắt Cao Hạo, nhưng dần mất đi tiêu cự.
Cao Hạo thấy y như vậy, khóe miệng nhếch lên cười vì ý xấu đã đạt được.
Hắn kề bên tai Hướng Nam, nhỏ giọng: “Hướng Nam.”
Hướng Nam đã không thể trả lời nữa.
Y người mềm nhũn vô lực hoàn toàn lịm đi trên người Cao Hạo.
Cao Hạo hôn lên vành tai y, một tay cởi nút áo trước ngực y, một tay đi xuống dưới bụng y.
Hướng Nam được đặt nằm lên giường.
Quần áo trên người hoàn toàn bị lột bỏ.
Cao Hạo biết Thường Triết bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện ngậm lấy môi Hướng Nam, dưới tình huống không có tiền hí chuẩn bị trước mà vội vàng tách hai chân Hướng Nam ra đẩy mình tiến vào.
Giây phút tiến vào đó, Cao Hạo dường như bị Hướng Nam hòa tan thở ra một hơi thoải mái.
Thân dưới vô cùng khó chịu, ***g ngực Hướng Nam kịch liệt phập phồng, thế nhưng vì tác dụng thuốc, y chỉ giãy dụa trong cơn ác mộng, dù thế nào cũng không tỉnh lại.
Nhìn Hướng Nam hai mắt nhắm chặt, trán nhăn lại, Cao Hạo cúi người vươn cổ mút lấy cằm Hướng Nam, một tay sờ đến chỗ thân dưới của Hướng Nam.
Cảm thấy thứ yếu ớt của Hướng Nam dưới sự xoa nắn của hắn dần dần có sinh khí, cánh môi xinh đẹp của Cao Hạo hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Thực đáng tiếc. Một chút cảm giác thành tựu cũng không có…”
Hắn kề bên tai Hướng Nam hít lấy mùi cơ thể Hướng Nam liếm lên vành tai y, tỉ tê: “Nếu lúc này anh còn tỉnh táo, như vậy tốt biết bao…”
Lúc Hướng Nam tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Trong phòng ngập tràn mùi dầu thuốc nồng đậm.
Hướng Nam cảm thấy nhiệt độ bên cạnh người, quay đầu sang nhìn, lúc này mới phát hiện Cao Hạo kê gối nằm trên giường.
Cao Hạo ôn hòa chìm trong giấc ngủ.
Khuôn mặt hắn lúc ngủ thực yên bình.
Cặp mắt nhu tình như nước bị mí mắt đóng chặt che mất, chiếc áo sơ mi thẳng thớm ngày thường bị vứt lung tung trên nền đất.
Cao Hạo để lộ ra vòm ngực rắn chắn dựa vào bộ dạng nhã nhặn của hắn căn bản nhìn không ra so với hắn lúc bình thường hoàn toàn không giống nhau.
Không những gợi cảm chói mắt, hơn nữa còn rất có cảm giác xâm lược.
Hướng Nam chỉ đơn thuần nhìn ngắm đã cảm thấy đỏ bừng mặt.
Hướng Nam trong lòng mắng mình có suy nghĩ kỳ quái xấu xa với Cao Hạo.
Cao Hạo đột nhiên chuyển người, dọa Hướng Nam nhảy dựng.
Hướng Nam lập tức quay người kéo chăn giả bộ ngủ, không ngờ hành động sau khi tỉnh lại của Cao Hạo làm y ngẩn người.
Cao Hạo luồn tay vào trong chăn.
Vì để ngày hôm sau Hướng Nam có thể cử động được, hôm qua sau khi làm xong “việc” hắn cầm dầu gió xoa bóp chân tay, khắp cơ thể đầy vết thương của Hướng Nam cả một đêm.
Hắn cho rằng Hướng Nam còn đang ngủ, không hề phòng bị vươn tay ôm eo Hướng Nam kéo y vào lòng.
Cảm thấy cả người Hướng Nam sau khi tựa lại gần người hắn thì đông cứng lại, Cao Hạo dù đang rất mệt cũng lập tức nhận ra Hướng Nam đang giả vở ngủ.
Cặp mắt vốn nhắm của Cao Hạo mở ra.
Hắn khẽ nhướn cổ nhìn đôi tai đỏ bừng của Hướng Nam, mỉm cười.
Hắn không có thả ra, ngược lại ôm Hướng Nam thêm chặt.
Hắn vùi đầu vào sau lưng Hướng Nam, ngửi lấy mùi hương cơ thể Hướng Nam, giống như nói mớ mà khẽ gọi: “Lena…”
Cao Hạo là đang cố ý.
Hướng Nam nghe vậy liền lập tức cho rằng Cao Hạo ngủ mê nhầm y với người khác.
Theo đó, cơ thể vốn căng cứng của Hướng Nam cũng dần thả lỏng.
Hướng Nam liền để mặc cho hắn ôm, chờ đến khi hắn hoàn toàn không có phản ứng gì, mới kéo tay hắn ra, ngồi dậy khỏi giường.
Bị người ta đánh một trận cho dù được chăm sóc tận tình cả đêm cũng chưa chắc có thể hoàn toàn không sao.
Hướng Nam ngồi lên, vừa khó chịu vừa mệt mỏi.
Thắt lưng y không sao thẳng lên được.
Chỉ cần để thẳng lên một chút liền cảm thấy đau.
Thế nên y chỉ đành hơi còng người, giống như một ông lão.
Hướng Nam nghe thấy tiếng động bên ngoài, cho rằng là a Đông, liền đi ra.
Y ra đến phòng khách nhìn thấy Thường Triết đi vào nhà, liền ngẩn người.
Nghĩ đến Cao Hạo bình thường giả bộ bị liệt lúc này đang nằm ngủ thoải mái trong phòng, tim Hướng Nam liền giật thót.
Y lén lùi lại hai bước, tay vòng ra sau lưng, khẽ kéo lại cánh cửa lúc đi ra khép hờ đóng lại.
|
90: Bắt gặp
“Có chuyện gì vậy?”
Hướng Nam và Thường Triết gần như đồng thanh nói.
TV bị đập nát, bàn trà vỡ tan cùng chiếc gối ôm bị xé thành nhiều mảnh, Thường Triết quét mắt nhìn đồng đồ hỗn độn vứt bốn phía, có chút kinh ngạc hỏi: “Tôi mới đi có một ngày… đã có cướp tới thăm?!”
“Đại thúc anh có sao không?”
Hướng Nam thấy Thường Triết tiến lại, căng thẳng lùi về sau một bước. Thường Triết ngửi thấy mùi dầu gió rất nồng trên người y liền nhíu mày giữ lấy Hướng Nam: “Anh bị thương sao?”
“Tôi…vẫn ổn.”
Thực ra không hề ổn.
Thắt lưng Hướng Nam rất đau.
Từ lúc y mới tỉnh dậy không cảm thấy được cho đến bây giờ, tình hình càng ngày càng tệ.
Nhưng lúc này Hướng Nam không để tâm đến vấn đề này.
Hướng Nam sợ, sợ Thường Triết đẩy mở cánh cửa sau lưng y đi vào phòng, vậy bí mật của Cao Hạo…
“Đại thúc, anh đang lo lắng cái gì?”
“Hả?” Hướng Nam ngẩn người.
Biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?
Hướng Nam giật giật khóe miệng: “Có gì để lo lắng… Tôi… Tôi bị đau thắt lưng.”
Rõ ràng đang lo lắng.
Thường Triết nghi ngờ nhìn y.
Cuối cùng, y đỡ Hướng Nam: “Đau thắt lưng thì vào phòng nằm đi.”
“Không muốn.” Thường Triết nói rồi định đẩy cửa. Hướng Nam hoảng hốt lập tức chuyển vị trí cản y lại.
Hướng Nam nắm lấy tay y: “Tôi ngủ đến cả người cứng đơ rồi. Càng ngủ càng đau, cậu đỡ tôi ra sofa ngồi đi…”
Hướng Nam thấy Thường Triết nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng, lập tức kéo y: “Được không?”
Thường Triết không nói gì. Y theo ý muốn của Hướng Nam mà đỡ Hướng Nam đến chỗ ghế sofa vương đầy những mảnh bông vụn trong gối ôm. Hướng Nam ngồi xuống xong cũng kéo Thường Triết lại, bảo y ngồi cùng. Thường Triết thấy Hướng Nam hiếm khi được như vậy, lại gần y hỏi: “Đại thúc, hôm nay anh làm sao vậy?”
Hướng Nam lắc đầu, trong lòng hy vọng Cao Hạo lúc tỉnh dậy nhất định phải ngồi xe lăn đi ra, nói: “Bảo cậu ngồi với tôi một lúc, cậu không bằng lòng sao?”
“Bằng lòng chứ.”
Hướng Nam ngoan ngoãn ngồi trong lòng y như thế này, đó là niềm mong ước của sói con Thường.
Thế nhưng Hướng Nam đột nhiên như vậy, sói con Thường ngửi thấy mùi bất bình thường.
“Đại thúc.” Tay y đặt lên người Hướng Nam: “Tối qua xảy ra chuyện gì?”
“Bị người ta đánh.” Giọng Hướng Nam rất nhỏ, nhỏ đến mức giống như nói chỉ để bản thân nghe thấy.
Thường Triết nghe vậy, ngoài kinh ngạc còn có phần nhiều là tức giận.
“Ai?”
Hướng Nam không nói.
Hướng Nam cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hướng Nam không mong đợi người khác báo thù hộ y. Y không dám đánh giá cao bản thân, không dám nói bản thân đáng để người khách đi tính nợ, đi báo thù, đi nâng cao giá trị bản thân hộ y.
Hướng Nam cảm thấy bàn tay đặt ở thắt lưng y của Thường Triết siết chặt lại, đưa mắt nhìn về phía sói con Thường. Cuối cùng, y đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi Thưởng Triết: “Sao cậu vào được?”
Đúng rồi.
Hướng Nam nhớ rằng lúc Thường Triết ra ngoài giao lại chìa khóa rồi.
“Đánh chìa mới. Lúc trước tôi sợ Hướng Nam tịch thu chìa khóa của tôi, nên lúc cầm được lập tức kêu người đánh cho tôi 810 chiếc chìa khác.”
810 chiếc?!
Thảo nào trước lúc đi lại phóng khoáng, trực tiếp, chủ động để lại chìa khóa như vậy.
Hướng Nam: Hãn
“Đại thúc, thắt lưng anh không phải rất đau sao?”
Hướng Nam gật đầu.
“Đại thúc, tôi đưa anh đi bệnh viện được không?”
Hướng Nam lắc đầu.
“Vậy tôi giúp anh bôi dầu.”
Thường Triết nói rồi thả Hướng Nam ra đứng lên. Tim Hướng Nam giật thót, túm lấy tay y: “Cậu định đi đâu?”
“Vào phòng lấy dầu gió.”
Thường Triết nhớ lúc trước có thấy lọ dầu gió trong ngăn kéo tủ.
“Không cần.” Hướng Nam giữ chặt lấy y, từ chối: “Tối qua tôi đã bôi rồi.”
“Tối qua bôi thì liên quan gì đến ngày hôm nay?”
Lời Thường Triết làm Hướng Nam đờ ra, sau đó, Hướng Nam nói: “Cái đó… Vì không có tác dụng gì, nên tôi không muốn bôi nữa đi?”
“Đại thúc, anh đang gạt tôi cái gì sao?”
“Hả?!”
Thường Triết nói vậy làm Hướng Nam ngớ người.
Hướng Nam không phải người giỏi nói dối. Y cảm thấy lý do mình đưa ra rất hợp tình hợp lý, thế nhưng nhìn cặp mắt xanh lam nhìn chằm chằm y của Thường Triết dần trở nên lạnh lẽo, Hướng Nam theo bản năng liếc về phía phòng, trong ánh mắt có phần hoảng loạn.
“Không có…”
Không có?
Nói dối kém đến mức này, biểu hiện rõ ràng đến mức đáng chết như thế vẫn còn dám ở đó cãi chày cãi cối?
Thường Triết hất tay Hướng Nam ra đi về phía phòng ngủ.
Hướng Nam vội vàng chạy theo sau định giải thích, bị Thường Triết tức giận dùng sức đẩy sang một bên.
Hướng Nam lảo đào về phía trước, quay đầu lại nhìn thấy Thường Triết đã mở cửa đi vào, trong lòng căng thẳng vội theo cùng. Không ngờ, thứ nhìn thấy trước mắt, làm Thường Triết đằng đằng sát đi bắt gian cùng y đang hoang mang không biết tiếp theo nên làm thế nào cùng ngẩn người.
“Anh Hạo?”
Cao Hạo dường như bị bọn họ xông vào làm cho tỉnh giấc, bộ dạng buồn ngủ nhìn bọn họ.
Thường Triết ngẩn người, vì y không ngờ đối tượng bắt gian lại là Cao Hạo.
Còn Hướng Nam ngẩn người là vì Cao Hạo không biết tỉnh dậy từ lúc nào, đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên xe lăn.
Những điều trước mắt, giống như Cao Hạo ngủ gật trên xe lăn, Hướng Nam vì không muốn Thường Triết đi vào đánh thức hắn nên mới ngăn cản y.
Lúc này đây, Thường Triết cho rằng mình đã nghi oan cho người tốt Hướng Nam.
“A Triết về rồi à.”
“Vâng.”
Cao Hạo có vẻ chưa thực sự tỉnh táo.
Hắn xoa xoa huyệt vị dưới phần lông mày, xem thời gian, hỏi: “A Đông đâu?”
“Lúc em vào không thấy anh ta.”
“À… Có thể đi mua đồ ăn sáng rồi.”
Cao Hạo điều khiển xe lăn đi đến trước mặt Thường Triết: “Tối qua có mấy người đến đây làm loạn. Hướng Nam bị thương, bọn anh đuổi mấy kẻ đó đi rồi sợ bọn chúng sẽ quay lại, thế nên ở đây cùng Hướng Nam chờ em về, không ngờ lại chờ cả một đêm.”
Cao Hạo nói rồi bật cười “ha ha”, hỏi Thường Triết: “Tối qua đi đâu chơi vậy?”
Sao lại hỏi vậy chứ?
Thường Triết sợ Hướng Nam hiểu lầm, nhíu mày, liếc về phía Hướng Nam đang nhìn mình một cái, nói: “Không có.”
“Chỉ là có chút việc phải về nhà một chuyến.” Thường Triết cúi người vỗ lên vai Cao Hạo: “Anh Hạo, tối qua cảm ơn anh.”
“Khách khí làm gì.”
Cao Hạo dịu dàng cười, nhìn về phía Hướng Nam: “Hướng Nam không phải cũng là bạn anh sao?”
Hướng Nam nghe vậy thì khẽ mỉm cười.
Nụ cười này, chỉ là một lời đáp đơn giản cảm ơn Cao Hạo của Hướng Nam.
Thế nhưng nụ cười này, làm Thường Triết cảm thấy mình bị gạt bỏ ra khỏi thế giới của hai người.
Điều đó làm trong lòng Thường Triết có chút đố kỵ, màu xanh lam trong đôi mắt cũng vì thế mà sẫm lại.
Ngay lúc Thường Triết định nói chuyện phá vỡ bầu không khí giữa hai người, Hướng Nam đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa từ ngoài truyền vào.
Hướng Nam quay người đi ra. A Đông xách hai túi đồ mua ngoài nhìn thấy Hướng Nam, liền nhấc túi trắng trong tay lên nói: “Đồ ăn sáng.”
A Đông nhìn thấy Thường Triết.
Y nhoẻn miệng cười: “Về rồi sao?”
“Cậu nghe kể chưa? Chuyện tối qua.” A Đông định để đồ ăn sáng lên bàn nước, nhưng chiếc bàn đã bị hỏng. Y nhìn trái nhìn phải, đành để đồ mua được lên tủ kê TV.
Sau đó y đưa tay ra, đưa chiếc chìa khóa lúc nãy cầm ra ngoài cho Hướng Nam, hỏi Hướng Nam: “Anh dậy rồi sao?”
“Dậy rồi.” Cao Hạo điều khiển xe lăn đi ra, nói với a Đông: “Chúng ta nên đi thôi.”
“Sao vội vậy?” Hướng Nam giữ hắn lại: “Không phải mua đồ ăn sáng rồi sao? Ít nhất cũng ăn rồi hẵng đi.”
“Đúng đó.” Trải qua một màn vữa nãy, Thường Triết không thật lòng muốn giữ hắn lại.
Có điều theo phép, Thường Triết vẫn nói phụ họa theo lời Hướng Nam.
“Không cần.” Cao Hạo nhìn Thường Triết một cái, nói với Hướng Nam: “Mười giờ tôi còn có buổi họp, bây giờ về phòng làm việc tắm rửa thay đồ là vừa kịp.”
“Vậy em tiễn anh.”
Thường Triết tiến lên, Cao Hạo cười nhạt.
Cao Hạo lắc đầu, nói với cậu: “Nếu em không ngại…” Hắn nhìn Hướng Nam: “Anh muốn Hướng Nam tiễn.”
Hướng Nam đương nhiên đồng ý, vừa nghe liền lập tức gật đầu chấp nhận.
Thường Triết không muốn, nhưng theo phép lịch sự, y không biểu hiện ra ngoài.
Lúc Hướng Nam cùng Cao Hạo ra cửa Thường Triết định đi theo, nhưng lại bị a Đông cản trở, rất khách khí mà khuyên quay về.
Thường Triết cuối cùng không kiên trì theo sau nữa, vì như vậy cho thấy mình quá nhỏ nhen, quá mất mặt.
Cao Hạo được a Đông và Hướng Nam giúp đỡ đi xuống tầng ngồi lên xe.
Hướng Nam cảm ơn Cao Hạo đang ló đầu từ trong xe ra: “Tối qua thật sự…”
“Không cần nói mấy lời khách sáo. Khách khí như vậy, tôi không muốn nghe.” Cao Hạo dịu dàng cười, nắm lấy bàn tay đặt ở bên cửa sổ xe của Hướng Nam: “Vậy, chúng ta nói lời tạm biệt nhỉ?”
“Uhm.” Nếu Cao Hạo đã nói vậy thì Hướng Nam còn có thể nói gì.
Hướng Nam mỉm cười, gật đầu.
Mắt nhìn Hướng Nam quay người rời đi, a Đông lập tức vui vẻ nói: “Cũng may chưa xảy ra chuyện gì.”
Cao Hạo nhìn Hướng Nam ngay một xa, khóe miệng dần cong lên, cười nhẹ: “Có cậu kịp thời gọi điện cho tôi, có thể có chuyện gì.”
“Anh đừng luôn chắc chắn như vậy.” A Đông quay đầu lại: “Phải biết rằng, hổ cũng có lúc ngủ gật.”
“Cái đó…” Cao Hạo thu ánh mắt lại, nhìn về phía a Đông, khẽ nói: “Phải đợi đến lúc cậu thực sự ngủ gật hẵng nói.”
Hướng Nam còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Thường Triết gọi điện thoại.
“Đúng, không sai, tìm ba đến năm người như vậy đi. Tôi tự mình sắp xếp, quan trọng nhất là phải nhanh.”
Thường Triết quay lại thấy Hướng Nam đã về đến, nói với người bên kia: “Trưa, nhớ kỹ.”
“Được.”
Thường Triết thấy Hướng Nam đỡ thắt lưng đi vào phòng, nói vào điện thoại: “Dập máy đây.”
Hướng Nam vừa nằm lên giường thì sói con Thường đã nhào tới.
Hướng Nam cho rằng y định làm cái gì, hoảng sợ vùng vẫy, thiếu chút nữa là ngã xuống giường.
Cả người cứng đờ, giãy giụa không được, Hướng Nam hỏi y: “Cậu muốn làm gì?”
“Anh từ lúc nào đối tốt với anh Hạo như vậy?”
Rất tốt sao?
Hướng Nam cầm bàn tay đang luồn vào trong áo mình của y ra, đưa tay chắn trước ngực y định đẩy y ra. Thắt lưng không có sức, Hướng Nam chỉ đành từ bỏ, thành thực nói: “Tất nhiên phải tốt rồi. Ít nhất cậu ta là người tốt, sẽ không luôn chỉ muốn làm chuyện này như cậu.”
Một tia phiền muộn hiện lên trong mắt Thường Triết, thế nhưng rất nhanh, y cợt nhả nói: “Cái đó, nghĩ đến cũng không có tác dụng gì. Anh ấy bị liệt, lại không thể dùng.”
Đấy là cậu nghĩ vậy.
Trong lòng Hướng Nam thầm nghĩ, thấy môi Hướng Nam dán lên cằm mình, hoảng hốt nói: “Cậu đừng có làm loạn, thắt lưng tôi còn rất đau.”
“Vậy tôi xoa bóp giúp anh.”
Sói con Thường đứng dậy cầm lọ dầu gió chẳng còn lại là bao lên: “Anh đau chỗ nào, tôi xoa giúp anh.”
“Không cần.”
Hướng Nam quá rõ mặt gần như không có chút định lực nào của Thường Triết. Nếu thật sự cho y xoa bóp, xoa qua nắn lại, nhất định sẽ biến thành có chuyện.
“Đáng ghét. Đại thúc như vậy là không đúng rồi. Đại thúc sao có thể dè chừng Triết Triết như vậy chứ ”
Thường Triết bị Hướng Nam từ chối cười thực nham hiểm, thế nhưng nụ cười trên khuôn mặt đẹp đẽ ngoài chút âm hiểm còn có phần đáng yêu.
Hướng Nam thấy vậy, thất thần một lúc, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nói: “Trong lòng cậu không thoải mái có phải không?”
Y sớm nên nghĩ đến.
Thường Triết vừa rồi rất muốn theo y đi tiễn người.
Sói con Thường cũng biết so đo với một người căn bản không thể làm chuyện đó, như vậy có chút giống như đang cố tình gây sự. Thế nhưng biết phải làm sao, y luôn cảm thấy giữa Cao Hạo và đại thúc của y luôn có một chút “gì đó” rất đáng nghi.
Lại nói chuyện tối qua đi.
Hướng Nam gặp chuyện, bọn họ ở đây cùng Hướng Nam chờ y (Thường Triết) quay về. Hướng Nam chờ y cả một đêm, ngốc đến mức không nghĩ ra cách gọi điện cho y. Hai người bọn họ cùng chờ, nhẽ nào cũng không nhớ ra có thể gọi điện kêu y về sao?
“Phải, có thể nói vậy đi. Hướng Nam giỏi hiểu ý người như vậy…” Thường Triết chống hai tay với ha đầu gối nâng mình lên, từ trên cao nhìn xuống: “Vậy nhanh dâng bản thân lên đi, chứng minh anh thuộc về tôi.”
Chỉ là tính tình cậu chủ nhỏ lại xuất hiện mà thôi (tính tình cậu chủ nhỏ: ý chí tính cách hay soi mói)
Hướng Nam lười trả lời y, chuyển chủ đề, trực tiếp nói: “Tôi đau thắt lưng, hôm nay không nấu cơm.”
“Không phải chứ?”
Khuôn mặt vui vẻ của Thường Triết lập tức vỡ vụn.
Thế nhưng, rất nhanh….
“Cùng đúng. Anh bây giờ thế này, muốn tôi đi ra mua đồ, sau đó về đây nấu nướng lăn qua lăn lại một trận, hình như không được thực tế.” Thường Triết đề nghị: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Nhưng tôi đau thắt lưng…”
“Chỉ cần ra khỏi cửa đi xuống tầna, sau đó ngồi xe đi đến nhà hàng, quãng đường rất ngắn mà.”
Sói con Thường hăng hái: “Nếu đại thúc không đi nổi thì tôi có thể xoa bóp cho anh, vẫn không được nữa thì tôi kiếm cho anh một cái xe lăn là được”
Nói gì vậy!
Hướng Nam bất mãn lườm y, bị y hôn “chụt” một cái.
“Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao? Ngồi ở đó là có đồ ăn rồi, ít nhất không cần anh nhọc công.” Sói con Thường xem ra thật sự rất muốn ra ngoài ăn cùng đại thúc.
Y thấy đại thúc hoàn toàn không để ý đến y, rất nghiêm túc không chấp nhận sự cự tuyệt mà híp mắt lại, bắn ra tia điện đe dọa: “Hay là bây giờ đại thúc đã no rồi, chuẩn bị buổi trưa tận tâm năm đây hầu hạ tôi?”
“Đừng có làm loạn.” Hướng Nam thấy y cởi áo mình, lập tức hất bàn tay định quay lại đột kích của y, đứng thẳng dậy: “Cậu đừng làm loạn nữa, tôi không muốn làm, cậu đừng làm loạn nữa! Tôi đi là được.”
Thỏa hiệp chỉ vì thắt lưng Hướng Nam đau đến mức nằm cũng thấy khó chịu.
Sói con Thường nếu thực sự bị đói sẽ trở nên ngang ngược.
Không phải chỉ là một bữa cơm ăn hay không cũng được sao?
Có cần phải biến mình thành cống phẩm hiến tế không?
Hướng Nam thấy Thường Triết uy hiếp mình, lập tức: “Tôi đi, tôi đi, tôi đâu cũng đi!”
“Như vậy không phải tốt sao?”
Hướng Nam luôn cảm thấy mình thỏa hiệp là đúng.
Ít nhất không cần chịu Thường Triết không có lòng thương cảm giày vò.
Thế nhưng rất nhanh, Hướng Nam phát hiện sự thỏa hiệp của mình không hẳn là đúng.
Bởi vì, y hối hận rồi.
Ngoài ý muốn, Hướng Nam và Thường Triết ở nhà hàng cơm Tây trong khách sạn bắt gặp Trình Nam.
Giây phút lúc nhìn thấy Trình Nam phát hiện ra đại thúc hai mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, không chỉ đại thúc, ngay cả Thường Triết cũng bắt đầu hối hận bản thân ngứa da hay sao mà lại nhất định muốn cùng đại thúc ra ngoài ăn.
|
91: Tàn độc
Thực ra không chỉ có Trình Nam, còn có cả Cao Hách.
So với phản ứng lúc thấy Hướng Nam của Trình Nam, lúc Cao Hách nhìn thấy Hướng Nam sắc mặt không thay đổi gì nhiều.
Hắn chỉ thản nhiên liếc Hướng Nam một cái, ánh mắt rơi về phía Thường Triết,
“Trùng hợp vậy?”
“Phải nha, thực trùng hợp.”
Thường Triết đứng trước bàn nở nụ cười làm chung quanh bừng sáng.
Hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, cặp mắt xanh lam của y rơi về phía cô gái xinh đẹp ngồi giữa Cao Hách và Trình Nam.
Khóe môi y khẽ cong lên, vươn tay ra về phía người đẹp.
“Thường Triết.”
“Lisa Hu.”
Người đẹp rất phòng khoáng đưa tay ra với Thường Triết. Thường Triết khẽ mỉm cười, nhìn về phía hai tên đẹp trai ngồi cạnh cô một cái, hỏi cô: “Em có thể cho anh biết, em là bạn gái ai không?”
Người đẹp theo phép cười đáp lại một cái. Cô không vội trả lời, mà đưa mắt nhìn về phía Trình Nam.
Trình Nam đang nhìn chằm chằm Hướng Nam đứng sau lưng Trình Nam, hoàn toàn không để ý đến cô.
Cân nhắc trong lòng một lúc, cô liền trả lời Thường Triết: “Em tối nay đến đây với thân phận bạn con gái của Trình Nam.”
Chỉ là bạn con gái, không phải bạn gái.
Lisa biết quy tắc vui đùa của đám công tử con nhà giàu giới thượng lưu.
Cậu không nói phải, bản thân ngàn vạn lần không nên tự đề cao bản thân, nếu không, đối phương cảm thấy phản cảm, sau đó có thể đối với ai cô cũng không là gì cả.
“À ”
Thường Triết đáp lời, Cao Hách đưa mắt lên nhìn: “À cái gì? Ngồi xuống đi.”
Ngồi xuống?
Thường Triết nhìn Trình Nam vẻ mắt không tốt lành, sau đó lại liếc Hướng Nam bộ dạng bất an.
Tay Thường Triết vỗ lên lưng Hướng Nam.
“Thôi không. Tôi cũng không muốn làm bóng đèn, cậu bảo…” Thường Triết liếc Trình Nam: “Có phải không.”
Trình Nam bị y khiêu khích, lập tức trừng mắt với Thường Triết.
Hướng Nam bị Trình Nam dọa sợ, lùi về sau. Thường Triết ôm chặt lấy y, rất lịch lãm vẫy tay tạm biệt Lisa, đưa Hướng Nam rời đi.
Sau khi Thường Triết đi rồi, Lisa quay đầu nói với Trình Nam: “Người bạn nay của anh thật thú vị.”
“Thú vị thì em đi theo cậu ta đi.”
Lisa nghe thấy thì nhíu mày, nói: “Em không có ý như vậy.”
Lisa là người thông minh, sao có thể không nhìn ra từ sau khi đại thúc xuất hiện tâm tình Trình Nam liền trở nên không tốt.
Chính vì như vậy, cho dù Trình Nam nói năng độc miệng, Lisa cũng không thật sự để tâm.
Ánh mắt Lisa theo đường nhìn của Cao Hách mà nhìn về phía Hướng Nam.
Thấy Thường Triết ga-lăng kéo ghế ra cho Hướng Nam, Lisa có chút hiểu kỳ, hỏi Cao Hách: “Vừa rồi anh Thường không có giới thiệu, vị tiên sinh kia là …”
“Người yêu của cậu ta.”
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Lisa.
Ngay sau đó, cô cười nhẹ, tỏ vẻ không tin.
Thường Triết người nay cô lúc trước tuy chưa từng gặp mặt, thế nhưng tên tuổi y trong vòng xã giao lại như sấm bên tai.
Nổi tiếng đa tình, nối tiếng háo nữ sắc, quan trọng nhất, y tuyệt đối là thành viên cấp cao của Hiệp hội ngoại hình. Hướng Nam vừa không phải nữ, hơn nữa ngoài bộ dạng già cả không đẹp lại còn không biết cách ăn mặc. (thành viên cấp cao của Hiệp hội ngoại hình – “骨灰级的外貌协会成员”: “骨灰级” – cấp tro tàn, cấp rất cao “外貌协会成员” – thành viên Hiệp hội ngoại hình, chỉ những người chỉ quan tâm đến ngoại hình bên ngoài của người khác.)
“Là sự thật.” Cao Hách cầm ly rượu lên lắc lắc trước mắt mình. Hắn gửi hương rượu chát nhẹ do ly rượu vang được lắc đều tỏa ra, nói với Lisa: “Bọn họ ở cùng nhau, rất lâu rồi.”
Lời Cao Hách làm Trình Nam đờ người.
Đôi mắt vốn tràn đầy sự khinh bỉ và ghét bỏ lập tức xuất hiện thêm một tầng tức giận.
Mấy lời khó nghe trong giây phút Trình Nam định mở miệng nói ra liền nuốt xuống.
Trình Nam cầm di động lên nhìn, nhận cú điện thoại đứng lên đi ra ngoài.
Người gọi đến là mẹ Trình Nam, vẫn lải nhải dong dài như bình thường. Trình Nam tâm trạng không tốt, ở đó trả lời qua loa câu được câu không.
Cậu nhàm chán đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Hướng Nam từ phòng ăn bước ra đi về phía nhà vệ sinh, ánh mắt liền trầm xuống, nói dối có việc với người bên kia đầu điện thoại, ngắt máy theo sau Hướng Nam.
Hướng Nam hoàn toàn không biết Trình Nam theo phía sau y.
Y vào đến nhà vệ sinh, thấy người đang lau vệt nước ở trước bồn rửa tay cười với y, liền theo phép cười đáp lại.
Hướng Nam đi vệ sinh xong bước ra, người lao công dọn vệ sinh không thấy đâu nữa.
Trình Nam đứng ở chỗ bồn rửa tay, đang lạnh lùng nhìn y qua gương.
Hướng Nam bắt gặp ánh mắt đầy ý công kích của Trình Nam qua gương, trong lòng có cảm giác xúc động muốn đạp cửa xông ra.
Hướng Nam đi về phía bồn rửa tay.
Y căn bản không dám nhìn cậu.
Y vội vàng rửa tay, lấy giấy lau rồi định đi ra, không ngờ Trình Nam bên cạnh đột nhiên lấy người chắn đường y.
Hướng Nam hoảng hốt lùi về sau, đưa mắt nhìn vào mắt Trình Nam, sau đó cụp mí mắt lại, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Trình Nam nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Sao? Sợ ư?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không chạm vào anh.” Tay Trình Nam lướt qua người Hướng Nam rút lấy vài tờ giấy lau tay, đầy khinh miệt là nhìn y từ trên xuống dưới, thực ghét bỏ nói: “Vừa nhìn, liền biết anh “làm” việc quá độ rồi.”
Có ngốc đến mấy cũng có thể nghe ra ý mỉa mai trong lời Trình Nam, Hướng Nam ngẩng đầu lên, nhíu mày.
Hướng Nam biết cậu hiểu nhầm.
Hướng Nam muốn giải thích với cậu, thắt lưng mình đau là do bị người ta đánh, không phải bẩn thỉu buông thả như cậu nghĩ. Thế nhưng Hướng Nam thấy Trình Nam trước giờ luôn chủ quan, có nói cũng không tin, miệng Hướng Nam mở ra rồi lại khép lại.
Hướng Nam không muốn cãi vã với cậu, rất có ý kiến liếc cậu một cái, lướt qua người cậu đi ra ngoài.
Chính cái nhìn đó làm Trình Nam trong lòng vốn có lửa giận lập tức giống như bị châm ngòi pháo nổ. Cậu chuyển người nắm lấy cánh tay Hướng Nam kéo y lại, đẩy y đập lưng vào khối lập thể bằng sứ treo trang trí trên vách tường. Những đường hoa văn chỗ lồi chỗ lõm đập vào cột sống lưng của Hướng Nam, lập tức, Hướng Nam đau đến mức suýt chút nữa tê liệt nằm vật ra xuống đất.
“Trừng tôi? Ông CMN trừng tôi? Ông có cái gì hay ho chứ! Ông CMN chẳng qua là thứ *** đãng ngày ngày dạng chân cho Thường Triết!”
Trình Nam kéo lấy Hướng Nam đang giãy giụa đến trước mặt, hung tợn nói: “Ông đừng cho rằng quyến rũ được Thường Triết rồi thì ông đây không dám chạm vào ông! Tôi bây giờ xử lý ông, tôi xem cậu ta sẽ coi ông thành cái gì!”
Thường Triết ngồi đó đợi Hướng Nam rất lâu.
Chờ đến lúc các món ăn đều lên hết, Hướng Nam vẫn chưa đi ra, Thường Triết cảm thấy có chút kỳ quái.
Y xem giờ, nhìn về phía bàn của đám người Cao Hách, Trình Nam cũng không ở đó. Cao Hách đang cùng Lisa nói chuyện thấy Thường Triết nhìn về phía bọn họ, liền nâng ly rượu trong tay hướng về phía y.
Thường Triết khẽ cười với hắn, ra hiệu với bồi bàn bên cạnh.
Y nói thầm vài câu vào tai vị bồi bàn đang cúi xuống. Bồi bàn gật đầu, rời đi.
Lisa nhận được điện thoại.
Cô bắt máy nghe người bên kia nói, có chút bất ngờ, nhìn Cao Hách, nói: “Vậy bạn anh thì phải làm sao?”
Cao Hách nghe vậy ánh mắt lập tức chuyển từ phía ly rượu sang mặt Lisa. Lisa xin lỗi mà cười cười với hắn, “à” một tiếng vào điện thoại, dập máy nói với Cao Hách: “Trình Nam bảo anh ấy có việc phải đi trước. Anh ấy đi lấy xe rồi, muốn em đi qua chỗ anh ấy.”
“Được.” Đối với hành động đột xuất này của Trình Nam, trong lòng Cao Hách thấy có chút kỳ lạ, thế nhưng không hỏi nhiều cũng không giữ cô lại.
Cao Hách nhẹ cười: “Rất vui được làm quen với em.”
“Em cũng vậy.” Lisa xấu hổ cười, cầm ví đứng lên dời đi.
Lisa vừa đi, Cao Hạo liền kêu thanh toán cho bàn của hắn.
Có điều hắn không rời đi, mà ngồi xuống trước mặt Thường Triết.
Thường Triết thấy hắn đột nhiên lại đây thì thấy có chút kỳ quái.
Nhìn về phía chiếc bàn kia một cái, Thường Triết hói: “Tráng Nam đâu?”
“Nói có chuyện, cùng Lisa đi rồi.”
Cao Hách kêu người lấy thực đơn cho hắn.
Lúc vừa vẫy tay, vừa hay bồi bàn lúc trước Thường Triết gọi đi tìm Hướng Nam quay lại.”
“Anh Thường.”
Thường Triết liếc ra sau y, không thấy có người theo, hỏi y: “Người đâu?”
“Cái đó…” Trong mắt người bồi bàn hiện lên tia do dự cùng kiêng dè, y nói: “Người bạn đó của anh… gặp chuyện rồi.” <
|