Đại Thúc Đừng Hòng Chạy
|
|
92: Kinh ngạc
Trình Nam đưa Lisa tới nhà xong lập tức quay về nhà mình.
Cậu đi qua phòng ăn định lên tầng, không ngờ nghe thấy tiếng bà chủ Hủy đang nói chuyện điện thoại trong phòng ăn.
Nghe thấy hai chữ “Hướng Nam”, cậu lập tức dựng lỗ tai, đứng lại đó.
“Đúng rồi, hình như nghe nói bị đuối nước, đã đưa đến bệnh viện. Dù sao thì bắt đầu từ chiều mai cô đến ở chỗ cửa hàng đồ trang sức số 168 phía Tây đường S làm là được rồi. Rồi, cứ vậy đi.”
Bà chủ Hủy gọi điện xong quay người lại thấy Trình Nam thì ngớ người.
Trình Nam nhìn chằm chằm cô, giận dữ hỏi: “Cô vẫn luôn biết anh ta ở đâu có phải không? Nói cái gì mà đuổi việc, cô vẫn luôn lừa cháu đúng không?”
Bà chủ Hủy định nói gì, thế nhưng sau khi nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới liền nhíu mày.
“Cháu vừa đi đâu?”
Quần áo Trình Nam ướt sũng.
Trên lớp vải thượng hàng đều là vệt nước.
Bà chủ Hủy không bỏ lỡ nét chột dạ chợt lóe lên trong mắt Trình Nam sau khi nghe cô hỏi vậy. Sau đó, Trình Nam tức giận lớn tiếng: “Không phải việc của cô!”
“Cháu vừa gặp Hướng Nam phải không?”
Bà chủ Hủy nhìn thái độ của cậu bắt đầu thấy nghi ngờ.
“Vừa rồi Cao Hách gọi điện bảo Hướng Nam bị đuối nước, cháu rốt cuộc đã làm gì anh ấy?”
“Cháu nói rồi! Không phải việc của cô!” Trình Nam rất hung tợn, cậu đưa tay chỉ thẳng vào bà chủ Hủy: “Cháu cảnh cáo cô, cô đừng có lấy cớ vì tốt cho cháu mà đi làm mấy chuyện vô vị đó nữa. Nếu không cho dù là cô, cũng đừng trách cháu tính sổ!”
Trình Nam nói xong thấy người hầu đi ra mở cửa, quay người lên tầng.
Phu nhân nhà họ Trình Ngô Tuệ Pháp vừa đi vào thấy bóng lưng vội vã của Trình Nam cùng bộ dạng giận dữ của bà chủ Hủy, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, nói nó mấy câu thôi.” Bà chủ Hủy che giấu tâm tình, liếc Ngô Tuệ Pháp hờ hững nói: “Chị cũng không phải không biết tính khí con trai chị.”
Trình Nam nổi tiếng tính khí nóng nảy, thế nên Ngô Tuệ Pháp nghe vậy thì cũng không quá để tâm.
Bà sai người vào cùng bà đem túi lớn túi nhỏ giày dép hàng hiệu cầm lên tầng, phát hiện bà chủ Hủy châm thuốc sắc mặt xanh xám, bộ dạng hậm hực, liền hỏi: “Bà cô của tôi, vừa rồi có phải Nam Nam chọc giận em không? Em nói với chị, chị lên dạy dỗ nó?”
“Thôi đi.” Bà chủ Hủy rít lấy một hơi thuốc, thở ra, từ chối: “Chị lên đấy niệm kinh với nó, sau này nó không hận chết em mới lạ.”
“Vậy thôi đi.” Ngô Tuệ Pháp vỗ vỗ cánh tay cô, nói: “Đứa nhỏ này tuy nói năng độc miệng, thế nhưng vô tâm, quan trọng nhất là em đừng để trong lòng, nhé.”
“Vâng.” Bà chủ Hủy liếc lên lầu một cái, gật đầu, bắt đầu có chút lo lắng cho Hướng Nam.
Lo lắng thì lo lắng, bà chủ Hủy quý nhân nhiều việc, sau đó mấy ngày đều bận rộn không dứt, cản bản không có thời gian đi thăm hỏi Hướng Nam.
Chờ đến lúc cô thoát được ra khỏi núi công việc, nhớ tới một nhân vật bị thương tên Hướng Nam, Hướng Nam đã nằm trong viện được hơn một tuần rồi.
Bà chủ Hủy hôm đó ban đầu nghĩ Hướng Nam sắp ra viện rồi, liền quay về thay một bộ đồ thoải mái hơn định đi thẳng đến bệnh viện. Không ngờ vừa ra đến trước cửa, chị Mã người hầu trong nhà vừa quay lại đột nhiên đưa cho cô một bao đồ chuyển phát nhanh nặc danh, lập tức khiến cô dừng bước.
“Ở đâu ra vậy?”
“Đặt trước cổng đại viện. Tôi với a Quyên đi mua thức ăn quay lại thấy ghi tên người nhận là cậu chủ nhà họ Trình nên liền mang nó vào.”
“Không ghi địa chỉ nhà ta, không có tên người gửi mà chị cũng dám nhận sao?”
Bà chủ Hủy vừa giận mắng vừa xé vỏ ngoài: “Nếu trong đó là bom thì sao?”
“Vậy cô còn bóc ra? Đưa cho tôi, tôi cầm ra cho a Hành (bảo vệ) bóc.”
Chị Mã vừa nói đến đây thì món đồ trong bọc đã lộ ra bộ mặt thật của nó.
Chị Mã vừa nhìn thấy là một chiếc đĩa DVD thông thường, liền không nói gì nữa, đi về phía nhà bếp.
Nhìn thấy bốn chữ “băng ghi sự thực” viết trên vỏ đĩa, bà chủ Hủy cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô quay vào trong phòng khách, cho đĩa vào trong đầu DVD rồi lấy điều khiển bật lên, vừa nhìn, hình ảnh xuất hiện trên màn hình liền khiến cô sững sờ.
Từ bị giữ lấy hai tay, chạy trốn, bị bắt được, bị ngược đãi, những đoạn phim ngắn được cắt nối từ băng camera giám sát hợp thành hình ảnh Hướng Nam bị Trình Nam cưỡng bức, bị ném vào trong hồ bơi của khách sạn rất thê thảm.
Trình Nam vì nổi điên mà trở nên tàn nhẫn khiến bà chủ Hủy không khỏi cảm thấy khó tin, hơn nữa còn thấy hãi hùng.
“Tứ tiểu thư?”
Bà chủ Hủy hoàn toàn đờ ra ở đó nghe thấy có người gọi cô từ trong phòng ăn, phản ứng đầu tiên chính là tắt TV đi.
Cô ổn định cảm xúc của mình, quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Tối nay cô có ăn cơm nhà không?”
“Có.”
“Dạ, được rồi.”
Chị Mã lại quay người đi vào trong nhà bếp.
Tống tiền sao?
Bà chủ Hủy không tìm thấy bất cứ một chữ nào khác trong cái bọc kia.
Cô suy nghĩ một chút, đứng lấy cầm lấy chiếc đĩa vừa ra khỏi đầu DVD, ra ngoài.
Bà chủ Hủy đi đến bệnh viện, đứng ở ngoài phòng bệnh tư nhân của Hướng Nam.
Cửa phòng Hướng Nam khép hờ, bà chủ Hủy nhìn vào chỉ thấy bên trong có mình Doanh Doanh và Hướng Nam.
Trong phòng đang bật phim.
Doanh Doanh bóc quýt cho Hướng Nam.
Đối với mùi quýt được đưa tới bên miệng, Hướng Nam hoi lùi lại.
Y ngại ngùng cười cười, đưa tay nhận lấy. Doanh Doanh không biết nói gì với Hướng Nam, khuôn mắt đầy vết bầm tím của y hiện lên chút xấu hổ. Doanh Doanh thấy y như vậy, vui vẻ bật cười.
Bà chủ Hủy đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt hai người trong phòng lập tức bị thu hút mà nhìn qua.
Doanh Doanh thấy bà chủ Hủy đầu tiên kêu “Ồ” một tiếng, sau đó: “Chị Hủy, chị đến thăm bệnh sao không mang theo gì cả?”
“Muốn thứ gì?”
“Mấy món đồ bổ kiểu tổ yến thì không dám đòi chị, táo chuối chị cũng nên mang đến hai túi chứ?”
“Được, mai chị cầm hai túi đến tiệm hỏi thăm em.”
“Ề Chị cầm đến thì em cũng nhận ” Bà chủ Hủy trêu như vậy, Doanh Doanh cũng không để ý. Cô ngược lại rất vui vẻ, mắt lập tức liền cong lên: “Nói phải giữ lời nha ”
Bà chủ Hủy cười nhìn cô một cái rồi ngồi xuống bên giường.
Cô hỏi Hướng Nam: “Anh thấy thế nào?”
“Không sao.”
Không sao là nói dối.
Sắc mắt Hướng Nam trắng bệch.
Trong sắc trắng nhợt đó còn lẫn với những vết bầm tím và đóng vẩy, có những vết đã tan bớt lộ ra màu xanh nhạt, còn có những vết bầm nặng màu tím đen. Khóe môi, sống mũi, viền mắt, trán, còn có hai cánh tay lộ ra khỏi tay áo, không nơi nào may mắn thoát được.
Ánh mắt bà chủ Hủy trầm xuống.
“Hướng Nam, xin lỗi.”
Giây phút này, Hướng Nam ngẩn người.
Khuôn mặt trắng bệch càng thêm phần nhợt nhạt.
Y nhìn Doanh Doanh bộ dạng không hiểu chuyện gì, cực lực bảo vệ chút tự tôn còn lại của y, gượng cười: “Sao đột nhiên lại xin lỗi, kỳ quái…”
Hướng Nam đang giả ngốc.
Y biết bà chủ Hủy hẳn đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng Hướng Nam hoảng hốt. Y rất sợ, rất sợ bà chủ Hủy nói ra điều gì đó trước mặt Doanh Doanh, sau đó Doanh Doanh được y coi như bạn không biết sẽ đối xử với y như thế nào.
“Không có gì. Ý tôi là bảo anh bị thương nặng đến vậy, thế nhưng tôi là bà chủ mà lúc này mới tới thăm anh.”
Bà chủ Hủy nói rồi nhìn về phía Doanh Doanh: “Hôm nay em không phải đi làm sao?”
“Không cần ạ.” Doanh Doanh nghe cô nói vậy thì cảm thấy kỳ quái: “Không phải là vừa giao ca mới tới đây sao?”
“Dù vậy cũng nên về nhà ngủ đi, chị có chút chuyện muốn nói với Hướng Nam.”
“Như vậy sao, nên nói sớm, làm gì mà hỏi người ta có phải đi làm hay không…” Doanh Doanh cầm lấy chiếc túi đặt ở lưng ghế mình, nói với Hướng Nam: “Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, chờ em rảnh lại qua thăm anh.”
“Được.”
Hướng Nam gật đầu.
Tiễn Doanh Doanh rời đi xong, bà chủ Hủy nói với Hướng Nam: “Hướng Nam, tôi cho anh xem thứ này.”
Bà chủ Hủy lấy chiếc đĩa trong túi ra, sau đó đổi với đĩa phim đang chiếu.
Hướng Nam nhìn thấy những hình ảnh từ camera quan sát thì đờ đẫn.
Ký ức khủng bố mấy ngày nay Thường Triết và Cao Hách dùng trăm phương ngàn kế để xóa mờ lại một lần nữa hiện lên. Hai tay siết chặt ga giường, hai môi run run, bộ dạng giống như sắp bật khóc.
Bà chủ Hủy quan sát phản ứng của y, nhỏ giọng: “Hướng Nam, anh cảm thấy người gửi cái này có thể là ai?”
Hướng Nam nghe bà chủ Hủy hỏi vậy, hàng mi dài khẽ run lên.
Y không rõ bà chủ Hủy hỏi vậy là có ý gì, y nhìn vào mắt cô, miệng mở nửa ngày, mới thốt được ra: “… Không phải tôi…”
Ngón tay Hướng Nam trắng bệch. Bàn tay nắm quá chặt, đầu mũi kim tiêm truyền dịch gắn trên tay trái có dấu hiệu rút máu ngược.
“Tôi không có ý đó.” Bà chủ Hủy thấy y như vậy, vội an ủi giữ y bình tĩnh.
Cô mở ngón tay Hướng Nam ra, nhẹ giọng: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm, anh còn nhớ hôm đó ở khách sạn có gặp phải ai, nhìn qua có vẻ giống dạng người muốn tính kế mà lấy được cái này không?”
Hướng Nam nhắm mắt, cắn môi, lắc đầu, cả người run lẩy bẩy.
Bà chủ Hủy thấy y hoảng sợ như vậy, có chút áy náy. Cuối cùng, cô nói: “Tôi biết Trình Nam thực khốn nạn, thế nhưng anh cũng biết, tính cách nó vốn là như vậy.”
“Sau này có việc gì cần anh cứ đến tìm tôi đi. Là nhà họ Trình chúng tôi thiếu nợ anh, có thể giúp anh sẽ nhất định giúp đỡ.”
Cứ như vậy sao?
Bồi thường tổn thất sao?
Hướng Nam mong rằng sau này không nhìn thấy Trình Nam nữa, có thể không?
Hướng Nam không nhìn cô, cũng không nói gì.
Vì y biết, bà chủ Hủy chỉ nói mấy lời khách khí sau khi chuyện đã xảy ra.
Việc làm của Trình Nam bà chủ Hủy cũng đã thấy (qua video), hiện tại Hướng Nam không có phản ứng gì với cô. Qua một lúc, cô cũng không biết nên làm gì.
Bà chủ Hủy chỉ đành khẽ thở dài, đứng dậy cầm đĩa phim rời đi.
Tối đến Hướng Nam nhận được điện thoại của Thường Triết, nói là cha về, tìm y có việc, có thể rất muộn mới tới được.
Vì Hướng Nam bắt đầu từ lúc được cứu tỉnh có ý thức liền không ngừng gặp ác mộng.
Cao Hách và Thường Triết biết trong lòng Hướng Nam bị ám ảnh, hơn một tuần nay, tối nào cũng thay phiên nhau đến ở cùng y.
Tối nay vốn đến lượt Thường Triết, thế nhưng Thường Triết lại có việc, Hướng Nam không muốn y chạy tới chạy lui, liền khuyên y, nói mình ở một mình thực ra cũng không sao, kêu y tối nay không cần tới.
Hướng Nam nằm một mình trên giường xem TV cả tối, buồn chán vô cùng, bắt đầu thiu thiu buồn ngủ.
Y mơ mơ màng màng, cảm thấy không còn tiếng TV nữa.
Y cho rằng Thường Triết nói không đến nhưng lại tới, liền rất tư nhiên nghiêng người nằm ngủ.
Hướng Nam là theo thói quen.
Y ngủ đến mơ màng, cũng không nhìn xem là ai, rất tự nhiên để chừa chỗ sau lưng ra.
Cảm thấy phần chăn phía sau được nhấc lên, một khuôn ngực ấm áp áp lại gần lưng y, Hướng Nam bị ôm vào trong lòng người vừa tới. Y mơ mơ hồ hồ chuyển người, giọng rất nhỏ, nói: “….. Hôm nay bà chủ Hủy tới…”
“Có người lấy đi đoạn phim từ camera giám sát của khách sạn hôm đó… Còn sao ra một bản gửi cho cô ấy…”
“Tôi xem rồi…” Hướng Nam cảm thấy bàn tay đặt trên eo y siết chặt lại. Hướng Nam biết, đó là sợ y sau khi xem xong lại không ngừng nghĩ đến mấy chuyện kia. Tay Hướng Nam luồn vào trong chăn vỗ nhẹ lên bàn tay vuốt một đường từ bụng y lên ngực y, mười ngón đan vào nhau.
“Tôi không sao… Chỉ là… bà chủ Hủy nói có thể là tống tiền…”
Hướng Nam vốn còn định nói một vài chuyện liên quan tới đoạn phim kia. Y nghĩ Thường Triết có thể nghĩ được cách để tra ra, thế nhưng người ôm y từ đăng sau hoàn toàn không nói gì cũng không có phản ứng gì với lời y nói, hơi thở còn càng ngày càng đều đặn. Hướng Nam nghĩ Thường Triết quá mệt mỏi, cũng không nói tiếp nữa, chỉ lầm bầm một câu “Làm sao đây”, điều chỉnh tư thế ngủ, chậm rãi, cũng dần dần tiến vào giấc mộng.”
Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuất hiện, Hướng Nam theo thói quen mà tỉnh giấc.
Y thả lỏng bàn tay đã nắm cả một đêm ra dụi dụi mắt, ngồi dậy.
Y quay đầu lại nhìn, nhìn rõ người nằm bên cạnh là ai, hai mắt liền trợn tròn.
Thấy người kia cử động, có vẻ như sắp tỉnh dậy, y hoảng hốt lùi lại, bên cạnh là khoảng không trống rỗng, thiếu chút nữa ngã từ mép giường xuống. <
|
93: Âm hồn
Phản ứng quá lớn của Hướng Nam đánh thức người kia.
Trình Nam tỉnh lại có phần mơ màng, thấy Hướng Nam bộ dạng kinh hoàng nhìn cậu, đầu óc không ngộ ra được cái gì, vươn tay sờ lên chân y định ôm lấy y ngủ tiếp.
Thế nhưng Hướng Nam không cho cậu cơ hội.
Hướng Nam giống như gặp quỷ mà hất tay cậu ra, chạy thẳng xuống giường trốn vào trong phòng về sinh. Trình Nam bị tiếng đóng cửa “RẦM” của y chấn động, bắt đầu có chút tỉnh táo.
Hướng Nam ở trong đó đã bắt đầu run rẩy.
Y không ngừng hối hận, hối hận vì sao mình vừa rồi lại chạy vào trong nhà vệ sinh mà không trực tiếp chạy ra ngoài. Trong này không có thiết bị gì để y kêu cứu, nếu Trình Nam phá cửa bắt người thì phải làm sao?
Hướng Nam ở đó hoảng sợ chờ đợi một lúc lâu, không nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài, bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quái.
Đi rồi?
Y muốn ra xem thử, không ngờ, tay vừa sờ lên tay nắm cửa, đột nhiên có người gõ mạnh vào cửa.
Y hoảng hốt lùi lại, đột nhiên, ngây người.
Cửa mở ra rồi.
Cao Hách thấy mặt y đầy nét hoảng sợ, cảm thấy y có chút không bình thường, hỏi y: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi…” Hướng Nam đi ra liếc về phía giường, giường đệm rất bừa bộn, thế nhưng không có ai trên đó.
Y nhíu mày.
“Cậu vừa rồi đi vào có thấy không?”
“Thấy gì?”
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Cao Hách, Hướng Nam miệng mở ra lại khép vào.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hướng Nam lắc đầu: “Không có gì, tôi ngủ đến hồ đồ rồi…”
Hướng Nam rửa ráy đi ra, chỗ Trình Nam vốn nằm đã bị chiếm mất.
Hướng Nam biết việc đưa đồ ăn vào sáng sớm là cực hình khổ sai với Cao Hách, cũng không dám làm phiền hắn, nhẹ chân nhẹ tay, đi ra đuôi giường, lấy đồ ăn trong bình giữ ấm ra.
Y gần đây không thể ăn đồ rắn.
Ngoại trừ đường gluco được truyền trong bệnh viện, phải dựa vào hai người Thường Triết và Cao Hách thay phiên nhau mang mấy món cháo bột vào cho y ăn.
Mấy món đó không có mùi vị, ăn nhiều rất buồn nôn. Có lẽ Cao Hách thấy y hai ngày nay có xu hướng ăn ít đi, nên hôm nay đổi cháo bột thành sữa đậu nành ngọt có thêm bột ngũ cốc xay nát.
Hướng Nam nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, lông mày liền giãn ra.
Cao Hách bảo bối đắp chăn nằm sau lưng giống như cảm nhận được sự vui thích của y, ló đầu ra khỏi chăn, hỏi: “Thích sao?”
“Ừm.”
“Vậy uống nhanh đi, uống xong lại ngủ với tôi.”
Cái gì mà uống xong lại ngủ với…
Hướng Nam quay đầu khẽ lườm hắn một cái, không để ý tới hắn.
Hướng Nam ngồi ở đuôi giường, kéo chiếc bàn di động trên giường lại, nhìn lượng đồ trong bình, hỏi: “Nhiều thế này?”
“Ăn ít một thành nhiều bữa… Món này dễ đói.”
Cao Hách bảo bối nói rồi, bên trong chiếc chăn bắt đầu nhúc nhích.
Chiếc chăn dày bị hắn làm cho cuộn phồng lên. Hướng Nam nhấc góc chăn lên định xem hắn đang làm gì, đột nhiên, chỗ vốn nên là chân lại có đầu Cao Hách chui ra. Hướng Nam giật mình, hỏi: “Cậu định làm gì?”
“Đánh lén.”
Cao Hách bảo bối là đến để bắt người.
Đây là phòng bệnh, tuy là phòng bệnh tư nhân đơn cao cấp, thế nhưng một mình hắn nằm trên giường, trong lòng lạnh lẽo rất bất an.
Hắn rất buồn ngủ, nhưng lại ngủ không được sâu, trong lòng bực bội, định bắt Hướng Nam lại ngủ cùng hắn.
Hắn ngồi dậy tựa vào lưng Hướng Nam: “Nhanh uống.”
Hướng Nam lắc đầu: “Còn rất nóng.”
Hướng Nam bê trên tay là thành phẩm mới xay mới đun lập tức đưa tới, nghiêm túc mà nói vừa nấu xong đã cho vào bình giữ ấm chưa được đến nửa tiếng, đương nhiên là nóng.
“Vậy không cần chờ nữa, lát nữa hẵng uống, được không?”
Cao Hách bảo bối đã buồn ngủ đến không chịu nổi vùi mặt vào cổ Hướng Nam làm nũng.
Hàng lông mi thực dài chớp động chạm vào cấn cổ màu mật của Hướng Nam. Hướng Nam muốn trốn, lại bị tay Cao Hách giữ lại. Sống mũi cao cao của Cao Hách bảo bối không ngừng cọ vào phần gáy mẫn cảm của Hướng Nam. Sau đó, bàn tay xấu xa còn sờ xuống phần thân dưới của y.
Hướng Nam phản ứng mạnh mẽ mà đẩy hắn ra.
Đôi mắt xinh đẹp lập tức trầm xuống, thế nhưng đưa mắt lên nhìn Hướng Nam dám cả gan cự tuyệt hắn, Cao Hách bảo bối liền ngây người.
Mặt Hướng Nam trắng bệch.
Môi y mím chắt, trong mắt lộ rõ nét hoảng sợ.
“Anh làm sao vậy?”
Cao Hách vỗ vỗ lưng y, phát hiện cả người y đều run rẩy. Cao Hách lại gần định ôm y, không ngờ y lại không có kháng cự.
Cao Hách bảo bối có phần không hiểu, hỏi: “Vừa rồi anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hướng Nam giống như đang cố sức đè xuống cảm xúc hoảng sợ của mình, lắc đầu phủ nhận, sau đó, đổi chủ đề, nói: “Cậu không phải còn buồn ngủ sao?”
Nụ cười của Hướng Nam thực cứng nhắc, nhìn bình giữ ấm một cái, nói: “Tôi nằm với cậu một lúc, đồ ăn sáng lát nữa tôi ăn tiếp….”
“Không vội.” Trong đôi con ngươi xinh đẹp rất tĩnh lặng, hàng lông mi dài như tấm màn che nửa, lẳng lặng phản chiếu lại bóng hình Hướng Nam.
Cao Hách thật sự nhìn ra Hướng Nam có chút không bình thường.
Hắn quay người xuống giường gọi điện cho Thường Triết. Rất nhanh, Thường Triết liền đưa một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng trắng tới.
Người phụ nữ đó ở trong phòng nói chuyện riêng với Hướng Nam một lúc rất lâu.
Cao Hách và Thường Triết ở ngoài chờ đợi, thực vất vả chờ đến lúc người phụ nữ kia đi ra. Thường Triết tiến lên, hỏi: “Thế nào?”
“Không sao, chỉ là có chút lo lắng với hoảng sợ.” Người phụ nữ kia khẽ cười, nói: “Còn về tình trạng lúc trước Cao Hách có nói, tôi nghĩ phản ứng lúc ban đầu của anh ấy là hành vi tự bảo vệ, sau đó nhận ra người bên cạnh không nguy hiểm nên mới đột nhiên thay đổi thái độ. Tôi lại kê cho anh ấy đơn thuốc đã uống lúc trước, để anh ấy ngủ được ngon giấc. Quan trọng nhất là mấy cậu phải chăm đến bầu bạn với anh ấy, tránh để anh ấy suy nghĩ quá nhiều như vậy.”
“Thế nhưng lúc trước anh ấy đã ổn rồi, không có vấn đề gì, sao có thể đột nhiên lại như vậy?” Thường Triết chất vấn Cao Hách: “Cậu nói thật cho tôi biết, ngoài mấy cái cậu vừa nói ra, cậu có làm gì nữa không?”
“Tôi chỉ sờ anh ấy một chút đã suýt bị đẩy xuống giường, cậu cảm thấy anh ấy còn có thể để tôi làm gì?”
Giọng điệu hai người không được tốt, người phụ nữ kia thấy không khí không ổn, vẫy vẫy tay, thu hút sự chú ý của hai người, nói: “Không cần ở đó nghi ngờ. Tôi vừa rồi nói chuyện với anh ấy, sự thay đổi trong tâm trạng của anh ấy rất có thể có liên quan đến chuyện xảy ra hôm qua.”
“Hôm qua?” Hôm qua vốn nên là Thường Triết đến ở với Hướng Nam, thế nhưng y không qua.
Cao Hách liếc y một cái, hỏi cô: “Có chuyện gì?”
“Anh ấy nói hôm qua dì Hủy đến hình như cho anh ấy xem thứ gì đó, sau đó sáng nay anh ấy nhìn thấy Trình Nam…”
Nghe thấy hai chữ “Trình Nam”, sắc mặt Thường Triết liền trầm xuống, Cao Hách tỏ vẻ nghi ngờ, không quá tin tưởng: “Không thể nào, Trình Nam lúc này không có trong nước.”
“Tôi cũng không rõ. Anh ấy nói lúc anh ấy tỉnh dậy thì nhìn thấy. Tôi cũng không dám khẳng định là anh ấy thực sự nhìn thấy, hay là nằm mơ mơ thấy…” Người phụ nữ kia nói hết lời, nghe thấy có một y tá tới nhắc nhở, cô nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai Thường Triết, cười cười với Cao Hách: “Tiếp đây tôi còn phải đi thăm mấy người bệnh nữa. Hai cậu vào trò chuyện với anh ấy. Có chuyện gì thì call tôi, tôi đi trước đây, OK?”
Cô cũng đã bảo đang vội rồi, không OK cũng phải OK.
Hai người vào lại trong phòng, thấy Hướng Nam bộ dạng bình tĩnh uống sữa đầu nành đã chuyển từ nóng sang ấm, nhìn nhau một cái, chia ra ngồi xuống hai bên giường.
“Đại thúc, anh nói sáng nay anh nhìn thấy ai cơ?”
Hướng Nam chớp chớp mắt, quay ra nhìn Thường Triết, có chút do dự, nhỏ giọng: “Trình Nam…”
Thực ra Hướng Nam đã không còn chắc chắn như lúc nãy nữa.
Vì vừa rồi bác sĩ nói với y, có thể y xem xong thứ bà chủ Hủy đưa, chịu ảnh hưởng quá lớn, ngủ lơ mơ, xuất hiện ảo giác.
“Trình Nam hiện tại không ở trong nước.”
Lời Cao Hách làm Hướng Nam hơi ngẩn ra.
“Không ở?”
“Phải.” Cao Hách gật đầu: “Cậu ta cùng Lisa đi du lịch châu Âu rồi.”
Lời Cao Hách lập tức làm cả người Hướng Nam thả lỏng.
Không có người khiến y hoảng sợ, không có sự bạo lực khiến y sợ hãi, được hai con sói con dỗ dành như bảo bối, tiếp theo ngày hôm đó, Hướng Nam như gạt bỏ được mây đen trong lòng, vui vẻ, thoải mái.
Có điều, chút vui vẻ và thoải mái này chỉ duy chì đến 9 giờ tối, trước khi hai con sói con đều có điện thoại gọi di.
Hướng Nam đại thúc không ngờ tới, tối vẫn như trước không có Cao Hách hay Thường Triết ở cùng, lúc y uống thuốc xem phim, cả người mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Trình Nam nghe nói đang ở nước ngoài vui chơi cùng bạn gái lại giống như âm hồn, một lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh của y.
|
94: Bắt đi
Trình Nam vừa đến liền tắt TV đi.
Trong phòng chỉ còn ánh đèn đầu giường, bỗng chốc trở nên yên tĩnh, bóng người cao lớn của Trình Nam dừng lại bên giường, áp lực khủng bố càng thêm rõ rệt.
“Tránh… ra…”
Thứ thuốc Hướng Nam ăn vào bắt đầu có tác dụng, tay chân vô lực, cả người mê man.
Y muốn giãy giụa, muốn kêu gào, muốn chạy trốn, thế nhưng, y không thể có phản ứng gì.
Y không mệt, nhưng mí mắt y nặng trĩu, cử động trở nên thực khó khăn.
Trình Nam xốc chăn lên ngồi lên giường, nhìn Hướng Nam phản ứng quá chậm chạp, nhíu mày, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Cậu giữ cằm Hướng Nam ép y nhìn về phía mình, hai mắt hoảng sợ của Hướng Nam đang mờ dần. Tim Trình Nam thắt lại, vội vàng đưa Hướng Nam ra nhà vệ sinh để móc họng.
Dịch axit từ dạ dày trào lên đốt cháy thực quản, cổ họng Hướng Nam bị Trình Nam thô bạo làm bị thương. Y bị ép uống rất nhiều nước, Trình Nam vừa đổ nước vừa mắng y, mắng y nói người khác cho y uống thuốc ngu y cũng dám uống mắng y là heo, là đồ đần.
Hướng Nam “cố sức” cùng cậu “đấu tranh” một lúc rất lâu, không địch lại được cậu, bị cậu giày vò thực lâu, thực vất vả mới hổn hển thở được, nghe cậu ở đó “dạy dỗ”, nằm trong lòng cậu thiếp đi.
Ngày hôm sau Thường Triết và Cao Hách vừa đến, Hướng Nam liền nói với họ rằng lại thấy Trình Nam.
Hai người không tin.
Hưởng Nam ngẩng cái cổ khản đặc bị thương, nước mắt lưng tròng, trán nhăn chặt, ở đó không ngừng khoa chân múa tay. Hai người thấy y làm ầm lên như vậy, hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng, Thường Triết nói với Cao Hách: “Vậy tối nay tôi ở lại xem thế nào.”
Ngủ lại một đêm, di động Thường Triết dường như bị người ta đánh bom.
Thế nhưng, Hướng Nam lúc này không có vấn đề gì cả.
Sau đó Cao Hách cũng thử, cũng không thấy có gì.
Ba lần bốn lượt.
Chỉ cần tối nào hai người không tới, đến hôm sau Hướng Nam sẽ làm loạn lên với bọn họ.
Hai người phải đi xã giao nhiều, Hướng Nam lại không hiểu chuyện, bọn họ không chịu được phiền nhiễu này liền trở nên mất bình tĩnh. Nhịn một thời gian, Thường Triết là người bùng nổ trước tiên.
“Đủ rồi!” Khoảng thời gian này y nhiều việc, áp lực lớn, Hướng Nam lại làm phiền, y nóng tính vô cùng, chỉ vào Hướng Nam lớn tiếng: “Tôi nói anh thật sự để thằng cha thối tha kia dọa thành ngốc rồi sao? Từ sáng đến tối cứ ở đó lầm bà lầm lầm, anh điên…”
Đột nhiên có người gõ cửa hai cái, Thường Triết ngừng lời, trừng Hướng Nam một cái, gọi về phía cửa: “Ai?”
Người mở cửa là a Đông, người đi vào là Cao Hạo.
Thường Triết nhìn thấy Cao Hạo, ngẩn người.
“Anh Hạo?”
“Tối qua vừa xuống máy bay liền nghe nói Hướng Nam nhập viện, thế nên hôm nay qua thăm.” Cao Hạo vừa rồi ở trước cửa nghe thấy rõ những lời mắng bên trong của Thường Triết. Hắn liếc Thường Triết một cái, mỉm cười, hỏi Hướng Nam: “Hai người vừa rồi làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thường Triết giành trước trả lời, nhìn Cao Hạo, nhíu mày.
Y không rõ Cao Hạo vì sao luôn như vậy.
Hứng thú với chuyện của Hướng Nam đến vậy.
Mức độ việc gì cũng quan tâm này, sớm đã vượt quá thái độ dành cho bạn bè thông thường rồi.
Y ngồi xuống bên cạnh Hướng Nam, hàm ý sâu xa nói với Cao Hạo: “Anh Hạo, việc ở đây em lo được, anh thực quá có lòng rồi.”
Lời Thường Triết làm Cao Hạo nhướn mày.
Sau đó, Cao Hạo khẽ cười nói: “Bạn bè mà, quan tâm một chút, không nên sao?”
Thường Triết nghe vậy thì khẽ “ha” một tiếng.
Hướng Nam ngồi bên cạnh y nghe ra được sự mỉa mai của y, rất bất an nhìn về phía y. Cũng không rõ Thường Triết đang nghĩ cái gì, không có tức giận, đột nhiên kéo tay Hướng Nam, ở ngay trước mặt Cao Hạo hôn “chụt” một cái lên mu bàn tay Hướng Nam.
Hướng Nam không biết vì sao Thường Triết lại đột nhiên làm vậy.
Tim y giật thót, không rút tay lại được, rất xấu hổ nhìn Cao Hạo, vội vàng nói: “Cậu đừng để ý.”
“Để ý? Sao có thể? Anh Hạo là người nhà. Hơn nữa, tôi chỉ hôn anh, cũng không cắn anh, có gì kỳ lạ?” Thường Triết quan sát phản ứng của Cao Hạo rất không vui với hành động đặc biệt giải thích cho Cao Hạo của Hướng Nam.
Thường Triết không biểu hiện ra ngoài, giống như khoe khoang mà lại gần Hướng Nam ôm y vào lòng, nói với Cao Hạo: “Phải ha.”
Cao Hạo chỉ nhẹ cười, không đáp lại lời y. Hướng Nam thấy hành vi của Thường Triết trước mặt khách càng ngày càng quá mức, âm thầm đấu tranh không được, cảm thấy rất thất lễ, nhíu mày định nói. Không ngờ, chuông di động Thường Triết vang lên.
Thường Triết lập tức cầm điện thoại đi ra ngoài.
Hướng Nam thấy y đi ra xa về phía cửa sổ, lập tức quay đầu lại nói với Cao Hạo: “Chuyện vừa rồi, anh dù sao cũng đừng để tâm.”
Lời Hướng Nam làm Cao Hạo bật cười, hắn nói: “Hôn một cái mà thôi. Nó bình thường cùng những người khác trước mặt bọn tôi cũng là như vậy. Bọn tôi đã sớm quen rồi.”
Một câu nói “vô tâm” của Cao Hạo không phải nghi ngờ chính là lời tố cáo rất lớn về nhân phẩm của Thường Triết.
Hướng Nam nghe vậy thì cau mày, mắt lại liếc về phía Thường Triết.
Thường Triết đứng ở chỗ cửa sổ một lúc, quay lại thấy hai người kia đều đang nhìn y, hỏi: “Sao vậy?”
Hướng Nam thu mắt về cũng không trả lời y. Cao Hạo hỏi: “Có việc sao?”
“Dạ, em phải đi rồi.” Thường Triết liếc Cao Hạo một cái, thấy sắc mặt Hướng Nam không tốt, nhéo cằm y đầy ám muội trêu y: “Tối nay có cần tôi qua với anh không?”
Thường Triết hỏi vậy là cố ý.
Hướng Nam gần đây luôn làm loạn, sợ hãi muốn chết. Y hỏi vậy, Hướng Nam khẳng định sẽ nói cần. (Người không rõ tình huống (Cao Hạo) sẽ cho rằng Hướng Nam đang làm nũng)
Thế nhưng…
Hướng Nam lắc đầu.
Một tia cảm xúc phức tạp lóe lên trong đôi mắt xanh lam.
Thường Triết bảo bối có phần tức giận, bỏ tay xuống, nhìn Cao Hạo một cái, giọng điệu có chút không tốt, nói với Hướng Nam: “Tùy anh.”
Thường Triết đi rồi.
Cửa bị đập “rầm” một cái.
Hướng Nam bị tiếng cửa dọa run lên, làm Cao Hạo bật cười, có chút không biết nên làm thế nào.
Cuối cùng, y tìm loạn lấy một chủ đề, hỏi: “Thời gian trước cậu đi xa sao?”
Cao Hạo gật đầu, nhẹ giọng: “Nhớ tôi sao?”
Hả?
Hướng Nam trước tiên ngây người, sau đó thành thực gật đầu.
Hướng Nam không có ý gì khác.
Bạn bè mà, có chút nhớ là chuyện bình thường. Thế nhưng không biết vì sao, một cái gật đầu này của Hướng Nam, tâm tình Cao Hạo dường như vui lên rất nhiều, cười đến thực đẹp.
Hướng Nam nhìn đến có chút ngây ngẩn.
Cao Hạo nghiêng người về trước, nắm lấy tay Hướng Nam: “Anh nhập viện vì bị bệnh gì vậy?”
“Hả?” Hướng Nam giật mình hoàn hồn, lắc đầu: “Không phải bị bệnh.”
Hướng Nam cụp mặt, có chút do dự: “Là do đuối nước…”
“Ở lâu như vậy… chỉ do đuối nước?”
Hướng Nam nâng mắt lên thấy Cao Hạo nhíu mày, giống như có phần không tin, lập tức thêm vào: “Còn có chút căng thẳng quá độ.”
“Căng thẳng quá độ?”
Cao Hạo cảm thấy càng thêm kỳ lạ.
“Là chứng sợ nước sao?”
“Không phải…” Hướng Nam giật giật khóe môi, cứng ngắc nói: “Bọn họ bảo… tôi bị ảo giác…”
Vì cảm xúc mấy ngày liền quá chân thực, Hướng Nam không tin Trình Nam xuất hiện lúc đó là ảo giác.
Thế nhưng, không bắt được người, Cao Hách và Thường Triết còn bị y làm cho phát bực. Lúc trước Cao Hách không ngừng nhấn mạnh rằng Trình Nam không ở trong nước, Thường Triết lúc này lại không chịu nổi mà mắng y té tát. Hướng Nam tự mình suy nghĩ, cảm thấy thực oan ức.
“Ảo giác?”
“Thực ra… không phải…” Hướng Nam đem chuyện nói ra.
Đương nhiên, y lược bỏ một phần lớn nội dung không muốn nhắc tới.
Y chỉ nói y đắc tội Trình Nam, thế nên bị dạy dỗ một trận, gặp chuyện ngoài ý muốn, sau khi vào bệnh viện chỉ cần không có mấy người Thường Triết, buổi tối Trình Nam đều tới tìm y.
Cao Hạo nghe chuyện, thấy vẻ kinh hãi khó giấu trên mặt Hướng Nam, dò đoán xem chuyện gì có thể đã xảy ra giữa Hướng Nam và Trình Nam.
Thế nhưng Hướng Nam không chịu nói, hắn đương nhiên không ngốc tới mức truy hỏi đến tận cùng.
Hắn im lặng một lúc, nói với Hướng Nam: “Hướng Nam… Tối qua tôi đi ăn với với Trình Hủy. Cô ấy nói Trình Nam ra nước ngoài du lịch, hôm qua mới trở về.”
Hướng Nam nghe vậy, đờ người.
“Vậy… Vậy ý là tôi thật sự điên rồi?”
Hướng Nam hai mắt ngấn lệ, mày nhíu chặt, bất lực, bất an, có chút kích động.
Cao Hạo thấy y như vậy, nắm chặt lấy tay y, dịu dàng trấn an: “Sao có thể nói vậy? Tôi không có ý này, anh biết mà.”
Ánh mắt Cao Hạo dịu dàng như nước, nhìn đến mức Hướng Nam có phần ngượng ngùng.
Hướng Nam chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.
Cao Hạo kéo y lại gần, để y quay lại nhìn vào mặt mình.
Cao Hạo dịu giọng: “Nói có bệnh gì đó, là do anh bị nhốt ở đây quá lâu nên mới suy nghĩ lung tung đi? Tôi thấy tinh thần anh chịu áp lực quá lớn, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo, cho khuây khỏa…”
Cao Hạo siết chặt tay y, kéo y về phía mình, nhẹ nhàng: “Coi như bầu bạn với tôi, được không?”
“Cho khuây khỏa?”
“Phải, cho khuây khỏa… Sau đó tất cả sẽ tốt hơn.”
Sự dịu dàng của Cao Hạo mê hoặc Hướng Nam. Hướng Nam cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, tim đập rộn ràng không ngừng.
Hướng Nam cho rằng Cao Hạo định cùng mình đi dạo, trò chuyện ở vườn hoa trong bệnh viện. Nào ngờ ra khỏi bệnh viện, Hướng Nam bị Cao Hạo vừa khuyên vừa dỗ lên xe.
Hướng Nam trong lòng thấp thỏm đi theo hắn, mơ mờ hồ hồ bị đưa đến trung tâm thành phố.
|
95: Cố ý
“Chỗ này…”
Hướng Nam theo Cao Hạo đến một chỗ trên đường lớn thì xuống xe, đi vào trong một cửa tiệm gắn kính đen rất lớn.
Nhân viên trong tiệm sau khi bọn họ tiến vào liền treo biển “CLOSED” ngoài cửa. Hướng Nam đi vào sâu trong tiệm, là cửa hàng trang phục cho nam giới cực lớn, đến một vị khách khác cũng không có. Hướng Nam quay đầu lại, hỏi: “Cậu muốn mua quần áo sao?”
“Không phải tôi, là anh.” Cao Hạo nhẹ cười, đưa tay vẫy cửa hàng trưởng, nói với Hướng Nam: “Đồ chỗ này, anh thấy hợp mắt bộ nào thì kêu cô ấy lấy cho anh thử. Thay bộ đồ bệnh nhân trên người anh ra rồi chúng ta lại tiếp tục hành trình của chúng ta.”
Hướng Nam quan sát người mình một lượt.
Cũng phải, có ai lại muốn cùng một người mặc đồ bệnh nhân ra đường đi dạo.
Thế nhưng…
“Chúng ta có thể đổi cửa tiệm khác không?”
“Sao vậy? Anh không thích sao?”
Cao Hạo hỏi, nhìn Hướng Nam cau mày không nói gì, liền điểu khiển xe lăn đi đến trước mặt y, kéo y lại, nhỏ giọng: “Sao thế?”
“Rất đắt.” Hướng Nam phun ra hai chữ, mắt đảo nhìn xung quanh.
Cả người y đến một xu tiền cũng không có. Nếu muốn đổi bộ quần áo bệnh nhân, không cần nói, tiền đó khẳng định phải để Cao Hạo bù trước.
Quần áo ở đây căn bản không cần xem mác giá liền biết đắt đến kinh người.
Quần áo thôi mà, mặc được là được, đổ tiền bạc vào, y làm không được, càng cảm thấy không cần thiết.
Y nắm lấy cánh tay Cao Hạo, nhỏ giọng: “Chúng ta đổi sang chỗ khác được không?”
Cao Hạo nghe vậy thì mỉm cười.
Hắn nói: “Không đắt. Tôi tặng anh.”
Hướng Nam nghe Cao Hạo nói vậy, không nói gì nữa.
Y đứng thẳng nhìn những bộ đồ xung quanh một lượt, quay người, đi về phía cửa.
Cao Hạo thấy y định rời đi, vội vàng điều khiển xe lăn ngăn lại phía trước y,
Cao Hạo thấy Hướng Nam có phần không vui, định nói gì, sau đó, quay đầu lại phất phất tay với cửa hàng trưởng đứng đó không xa. Cửa hàng trưởng nhận ám hiệu quay người tránh ra ngoài. Cao Hạo nắm lấy tay Hướng Nam, nói với y: “Hướng Nam, tôi không có ý ném tiền vào anh.”
Hướng Nam không nói gì.
Cao Hạo nhíu mày, định mở miệng, a Đông đúng lúc này đẩy cửa đi vào.
A Đông cầm phong thư có bìa thư cầu kỳ trên tay vẫy vẫy với Cao Hạo. Mày Cao Hạo giãn ra, nâng tầm mắt lên nói với Hướng Nam: “Ở đây chọn quần áo trước, là vì thật sự sẽ cần đến.”
Sau đấy Hướng Nam được Cao Hạo đưa đi tham gia một buổi đấu giá.
Thấy xung quanh đều là những người có tiếng tăm, Hướng Nam cuối cùng cũng rõ, vì sao Cao Hạo lại bảo rằng ăn mặc sang trọng là cần thiết.
“Thực ra nếu cậu không rảnh thì không cần đi cùng tôi.”
Cách ăn mặc bản thân không thích, môi trường không quen thuộc, Hướng Nam không ngờ trong lịch trình của Cao Hạo lại có một mục này cố sức muốn thể hiện tốt một chút ở trước mặt người khác, thế nhưng sự mất tự nhiên của y ảnh hưởng đến cách y biểu hiện.
Cao Hạo đang xem cuốn sổ giới thiệu rồi cẩn thận nghiên cứu một chiếc đồng hồ quả quýt tinh xảo được trưng bày trước mặt nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn y. Hắn dịu dàng cười đáp: “Sao có thể, tôi rất rảnh mà.”
“Vậy…”
Vậy vì sao chúng ta lại tới đây?
Hướng Nam không hỏi thành lời.
Vì Hướng Nam nghĩ, so với công việc bận rộn hàng ngày, có lẽ Cao Hạo cho rằng việc tham gia hoạt động như này là rất thoải mái, nên mới đưa y tới đây.
Hướng Nam thấy Cao Hạo dường như rất hứng thú với sản phẩm trước mặt, y không quấy rầy, cũng không nói gì nữa. Y thựa sự thấy có chút buổi tẻ, nên lật mở quyển sổ giới thiệu trên tay xem một chút.
Rất nhanh, rất nhiều người bước ra đón khách rồi đưa mọi người đến một chỗ khác. Hướng Nam đi theo Cao Hạo vào cùng rồi ngồi xuống. Người trên bục đấu giá đang ở đó nói một đống lời khách sáo, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
“Anh vừa rồi có thấy thứ gì mình thích không?”
Cao Hạo nghiêng người về phía Hướng Nam ngồi cạnh hắn nhỏ giọng hỏi. Hướng Nam hơi ngẩn ra, lắc đầu: “Không có.”
Thích hay không thì cũng có thể làm gì?
Cũng không thể mang về nhà.
Hơn nữa, mấy thứ gọi là tác phẩm nghệ thuật cổ xưa, Hướng Nam hoàn toàn không xem hiểu.
Trong suy nghĩ của Hướng Nam, mấy thứ kia đều là đồ cũ, bỏ ra một đống tiền mua về để trưng bày, không bằng lấy xấp tiền đó về trang trí còn đẹp mắt hơn, thật sự.
Hướng Nam cảm thấy buồn chán, không chú ý chuyện xung quanh, giở giở cuốn sổ giới thiệu tùy tiện xem, ngay cả Cao Hạo bên cạnh không ngừng giơ tay y cũng không để ý.
Xem đến trang châu báu hoàng gia, một chuỗi vòng cổ đá quý trị giá xa xỉ lọt vào tầm mắt, Hướng Nam nghe thấy người điều khiển buổi đấu giá đúng lúc đang cực lực giới thiệu món đồ này liền ngẩng đầu lên, muốn xem đồ thực, không ngờ nhìn thấy người mẫu đứng trên sân khấu đấu giá tạo dáng cao quý trưng bày chiếc vòng cổ thì y liền ngây người.
Lisa?!
“Thích sao?”
“Hả?” Bất ngờ xen lẫn bối rối, Hướng Nam quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Cao Hạo.
Sau đó, y nhìn thứ đeo trên cổ Lisa một cái, lắc đầu: “Đó là đồ trang sức dành cho nữ giới, vô dụng với tôi.”
“Ý tôi không phải chuỗi vòng cổ đó.” Cao Hạo khẽ cười, tay hắn đặt lên lưng Hướng Nam: “Ý tôi là…”
Hắn đưa ánh mắt nhìn ra xa, đường nhìn dừng lại ở chỗ Lisa, nhỏ giọng: “Cô gái kia.”
Sao có thể.
Hướng Nam nhíu mày.
Y lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Khóe miệng Cao Hạo cong lên, hắn lại gần Hướng Nam: “Người đó, là tình nhân mới gần đây của Trình Nam.”
Tình nhân mới…
Chuyện này trước khi nhập viện Hướng Nam đã biết.
Nhớ lại lần gặp mặt ở nhà hàng, Lisa đã từng nói cô là bạn gái của Trình Nam.
Hướng Nam giật giật khóe miệng cười gượng, không nói mình biết cũng không tỏ vẻ như không biết gì. Hướng Nam nghe người điều khiển trên sân khẩu hăng hái chỉ tay về phía hàng ghế khán giả gọi mức giá. Y thấy mức giá người đó báo lên thực vô cùng lớn, hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, liền đờ người.
Y nhìn thấy Trình Nam.
Có điều Trình Nam không để ý tới y.
Trình Nam giống như rất hứng thú với chuỗi vòng đeo trên cổ Lisa, không ngừng giơ tay tranh giá với người ta, hết lần này tới lần khác.
Cậu giống như phát hiện ra có người đang nhìn cậu, chuyển mắt qua, suýt nữa bắt gặp ánh mắt Hướng Nam.
Hướng Nam bị sự sắc bén của cậu dọa sợ, vội vàng quay đầu lại trước khi cậu kịp nhìn thấy mình. Hành động rất rõ ràng, lập tức lôi kéo sự chú ý vốn đặt trên sân khấu của Cao Hạo. Cao Hạo hỏi y: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì,” Mặt đại thúc trắng bệch, hai môi y khẽ run. Y nắm lấy tay Cao Hạo, hỏi: “Khi nào chúng ta có thể rời đi?”
“Còn một lúc nữa. Buổi đấu giá mới bắt đầu chưa được bao lâu.”
Cao Hạo sớm đã biết Trình Nam ngồi ở đó.
Hắn hôm nay cố ý đưa Hướng Nam tới đây.
Hướng Nam nói mình lúc nào cũng nhìn thấy Trình Nam, còn hoảng sợ như vậy.
Hắn muốn xem thử phản ứng của Trình Nam khi thấy Hướng Nam.
Trình Nam lướt mắt qua chỗ y ngồi dường như không nhận ra sự tồn tại của Hướng Nam. Cậu tiếp tục báo giá, bộ dạng giống như nhất định phải có được chiếc vòng kia. Cao Hạo cười nhẹ, ra hiệu với a Đông. A Đông đưa bảng số lên, mức giá báo ra lập tức khiến cả hội trường xao động. Tất cả mọi người kể cả Trình Nam đều lập tức nhìn về phía y. <
|
96: Kinh ngạc
Lúc Trình Nam nhìn thấy Hướng Nam không có phản ứng gì đặc biệt.
Ánh mắt cậu lạnh lùng, nét mặt khi nhìn Hướng Nam giống như đang nhìn một người xa lạ hoàn toàn không quen biết.
Cao Hạo bắt gặp ánh nhìn của Trình Nam, gật đầu với cậu, coi như chào hỏi.
Trình Nam hơi nhếch khóe miệng lên với hắn, giơ bảng số trong tay, tiếp tục nâng giá.
“Sao vậy? Anh sợ sao?” Cao Hạo nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hướng Nam, nhỏ giọng: “Anh xem, cậu ta không còn nhìn anh nữa rồi.”
Dưới sự thuyết phục của Cao Hạo, Hướng Nam quay ra nhìn về phía Trình Nam. Quả thực, Trình Nam lúc này thật sự quá khác so với người động tay động chân xuất hiện vào đêm trong phòng bệnh của y. Cậu chỉ ngồi ngay đó, Trình Nam của lúc này thậm chí ngay cả liếc cũng không thèm liếc y.
Như vậy những gì nhìn thấy mấy đêm nay thật sự chỉ là ảo giác?
Hướng Nam vì câu “Điên rồi” lúc trước của Thường Triết mà có chút bất an, thế nhưng không hiểu sao, y lại cảm thấy có phần yên lòng.
Nhìn thái độ lúc này của Trình Nam đối với y…
Hướng Nam lại nhìn về phía Trình Nam.
Y xác định Trình Nam thật sự hoàn toàn không để tâm đến y, trong lòng dần không còn căng thẳng như lúc trước.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Cao Hạo để y ra ngoài cửa chờ trước. Hướng Nam thấy hắn dường như phải bàn bạc chuyện gì đó với người khác, nên nghe theo lời mà một mình đi ra khỏi hội trường.
Hướng Nam vừa ra khỏi phòng đấu giá, Lisa đứng cách đó không xa liền nhận ra y.
Cô định bước tới chào y một tiếng, không ngờ, một cô gái chạy nhanh từ trong phòng hội trường đi ra, kéo Lisa lại sang một bên.
“Cậu giỏi thật đó, lọt vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Trình. Lúc trước tặng xe hơi tặng biệt thự còn chưa đủ, vừa đi du lịch châu Âu trở về được một ngày đã lại tiêu tám con số để mua một món đồ trang sức về cho cậu. Thật là hâm mộ muốn chết ”
Đại thúc nghe thấy bốn chữ “du lịch châu Âu”, tai liền dựng lên.
Lisa nghe cô gái kia nói vậy, khóe miệng cong lên lộ ra chút bất đắc dĩ.
“Có gì để mà hâm mộ chứ.” Lisa đáp: “Món trang sức đó chẳng qua chỉ là chút bồi thường nho nhỏ của anh ấy mà thôi.”
“Bồi thường?” Cô gái kia nghe vậy thì chớp chớp mắt hỏi: “Bồi thường cái gì?”
Nói sao đây?
Nhẽ nào bảo rằng Trình Nam cùng cô ra ngoài du lịch chưa được mấy ngày liền vỗ mông bỏ cô một mình ở nước ngoài sao?
Nhẽ nào cô muốn nói cho bạn cô biết, vì để Trình Nam cảm thấy cô khác những người con gái lúc trước, sau khi hờn dỗi một trận, lập tức gửi trả tấm thẻ không hạn mức được Trình Nam kêu người của khách sạn đưa đến tận tay cô lại, hơn nữa còn tỏ vẻ rất phóng khoáng, cố ý đi chơi đủ số ngày mới quay lại sao?
Sau khi cô trở về lập tức “tình cờ gặp mặt” Trình Nam ở một nhà hàng.
Còn cố ý tỏ vẻ cao giá từ chối lời mời của cậu, sau đó còn cự tuyệt cậu đưa cô về.
Tiếp đó hứng thú đối với cô của Trình Nam giống như được cô nhóm lại một lần nữa.
Trình Nam gọi điện xin lỗi cô, còn nói muốn bồi thường cho cô.
Những điều đó cô đều khó mà nói ra, cũng không thể tùy tiện kể. Vừa nghĩ đến quá trình gian khổ của mình, Lisa thở dài, rút gọn hết mức, chỉ nói với cô gái kia: “Không có gì.”
Lisa vừa dứt lời, Trình Nam liền lái chiếc xe mui trần xanh nhạt đi tới.
Hướng Nam thấy Trình Nam lái xe dừng trước mặt mình, lập tức thấy căng thẳng.
Nên chào một tiếng không? Hay nên chạy trốn?
“Lên xe.” Một câu thản nhiên của Trình Nam làm Hướng Nam ngẩn người.
Lisa đứng bên vẫy tay chào cô gái kia, sau đó bước lên xe Trình Nam.
Thấy Lisa lên xe, hai người nghênh ngang rời đi, tim Hướng Nam vốn nhảy vọt lên tận cổ họng lập tức hạ xuống. Giây phút này, Hướng Nam vừa rồi căng thẳng như vậy thực là ngu ngốc.
“Hướng Nam?”
“Hả?” Hướng Nam nghe tiếng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Cao Hạo. Cao Hạo khẽ cười với y, nắm lấy tay y: “Vừa rồi để anh đợi lâu.”
“Không có.” Cao Hạo luôn dịu dàng như vậy, khách sao như vậy với y. Hướng Nam mỉm cười với hắn, hỏi: “Tiếp đây chúng ta còn đi đâu nữa không?”
Hướng Nam không biết, nụ cười của mình đã lọt vào kính xe Trình Nam.
Hai mắt Trình Nam trầm xuống, Lisa thấy sắc mặt cậu không ổn, liền hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không liên quan tới em.”
Lisa nghe vậy thì nhíu mày.
Cô rất không vui, thế nhưng cô biết bản thân không nên so đo.
Không muốn tiếp tục làm mất mặt bản thân, cô quay đầu nhìn ra ngoài, không nói lời nào.
Cao Hạo sau đó đưa Hướng Nam đi câu cá, còn cùng y đi mua thức ăn, rồi cùng Hướng Nam về phòng trọ của y “chơi” nấu ăn.
Hướng Nam từ sau lần cùng Thường Triết đi ra ngoài thì không có đặt chân trở về khu nhà trọ. Đột nhiên quay lại đây, Hướng Nam phát hiện trong phòng trọ thay đổi rất nhiều.
Đồ vật bị vỡ hỏng đều đã được đổi mới.
Ghế sofa dài bằng nhung đỏ, tủ rượu đen sáng loáng, TV màn hình lớn, bàn nước lập thể lạ mắt, thiết bị đầu đĩa kèm thu phát sóng, bộ loa cao cấp, rèm cửa thêu hoa. Một gian phòng khách nho nhỏ lại được sắp đặt giống như phòng giải trí cho gia đình.
Hướng Nam nhìn mà ngẩn ngơ.
“Chúng ta… không đi nhầm chỗ chứ?”
Hướng Nam nhìn chiếc chìa khóa trên tay mình, nhìn bồn hoa để chìa hóa dự phòng bên ngoài.
Không sai.
Vậy…
“Cái này…”
“Hẳn là Trình Nam cho người làm.” Cao Hạo điều khiển xe lăn vào trong đi một vòng, nhướn mày: “Chất lượng không tồi.”
Hướng Nam từ chối cho ý kiến, cầm đống nguyên liệu vừa mua mang vào phòng bếp.
Lúc y đi ra, a Đông đã rời khỏi rồi.
Tất cả màn che trong nhà đều bị kéo lại, Cao Hạo xuống khỏi xe lăn ngồi lên ghế sofa, ngẩng đầu hỏi Hướng Nam: “Chúng ta bây giờ bắt đầu phải không?”
Hướng Nam lắc đầu, nhướn mày hỏi: “Sau cậu lại đứng lên rồi?”
Hướng Nam không rõ.
Nếu đã là bí mật, vì sao mỗi lần Cao Hạo ở cùng y đều không tự giác mà rời khỏi xe lăn.
Y vừa rồi thấy trong thùng rác có phần mì ăn liền chưa ăn xong đã đổ đi, y đoán Thường Triết trong khoảng thời gian y nhập viện vẫn ở chỗ này. Y khuyên Cao Hạo: “Cậu ngồi lại lên xe lăn đi. Nhỡ Thường Triết quay về bắt gặp thì nguy.”
Hướng Nam nói xong liền đi vào phòng ngủ.
Đẩy cửa bước vào, Hướng Nam bị những thứ thấy được trước mắt làm cho đờ người.
Chiếc giường trong phòng đã được đổi.
Tất cả đồ dùng bài trí đều bị thay đổi vị trí.
Chiếc giường lớn 1m8 chiếm quá nửa cản phòng, thêm vào đó là chiếc bàn máy tính 1m5. Nơi vốn chật chội lại càng bị thu hẹp. Hướng Nam tìm được chỗ đặt chân thì cố gắng đi tới trước tủ quần áo, nhìn quanh một vòng, cảm giác xa lạ vô cùng, khiến y cảm thấy mình đã hoàn toàn bị chiếm mất chỗ ở rồi, rất buồn bực.
“Sao không bàn bạc trước gì với tôi…”
Hướng Nam cởi bộ quần áo không quen thuộc trên người xuống.
Y mở tủ ra, tìm một bộ đồ thoải mái thay vào.
Y quay người lại, thấy Cao Hạo đang đứng trước cửa phòng thì ngẩn người.
“Làm sao vậy?”
Cao Hạo đứng ở cửa thưởng thức toàn bộ quá trình thay đồ của Hướng Nam bắt gặp ánh mắt y liền nói.
Hướng Nam lắc đầu.
Cả hai đều là đàn ông, nhẽ nào kêu Hướng Nam chất vấn Cao Hạo vì sao lại đứng trước cửa nhìn y thay đồ sao?
“Chúng ta…”
Hướng Nam vừa lên tiếng, điện thoại cố định ngoài phòng khách đã reo vang.
Cao Hạo đứng ở cửa đi ra ngoài, không lâu sau, hắn liền gọi vào: “Hướng Nam, điện thoại của anh.”
Hướng Nam nằm viện khá lâu rồi.
Căn bản không ngờ có người sẽ gọi điên đến đây tìm y vào lúc này.
Y vội vàng đi ra ngoài, không ngờ chân đá phải bàn máy tính. Y đau đớn vỗ lên bàn, trúng vào con chuột. Màn hình máy tính vốn tối đen đột nhiên dần có hình ảnh hiện lên. Hướng Nam ngồi xuống đuôi giường, nhìn bàn chân đá phải bàn, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh dừng lại trên màn hình thủy tinh, trong giây lát mắt trợn tròn, cả người đông cứng.
|