Điểm Dừng Chân Ở Quá Khứ
|
|
Chương 33 : Tàn tro Sau khi để Cảnh Uy ngồi lại với Hạ Minh, Cảnh Du cũng theo thói quen chạy xe một vòng rồi mới quay về nhà. Ngồi nhà này từ lâu hắn muốn có cậu bên cạnh, nhưng nay lại phải trông chờ vào cái gọi là định mệnh. Trông chờ vào niềm tin hắn đặt nơi cậu. Cũng cố gắng nương tựa cái quá khứ ấm áp kia mà cố gắng....
Cảnh Du nằm dài trên chiếc giường... suy nghĩ một hồi lầu cuối cùng cũng quyết định lấy lá thư ở dưới gối lên nhìn qua rồi chậm rãi đọc từng dòng chữ trong đó...
"Hoàng Cảnh Du,
Mấy năm nay anh vẫn sống tốt chứ.? Ngày gặp lại anh, thật sự tôi đã tin vào cái gọi là định mệnh. Ba năm trôi qua liệu có bao giờ anh thôi tìm lý do tôi rời xa hay không.? Có bao giờ anh thôi hận tôi ngày đó cứ như vậy mà buông bỏ hay không.? Ba năm đó, tôi sống rất tốt, có công việc, có bạn bè.. Tôi từng nghĩ không biết anh sẽ thế nào trong ngần ấy thời gian đó, nhưng thật tốt anh của bây giờ đã thành công và đạt được thứ mình mong muốn rồi. Câu chuyện ba năm trước là tôi tự nguyện, ba năm sau trốn chạy khỏi anh cũng là tôi tự nguyện... Xin lỗi anh, vì dù bao nhiêu năm trôi qua tôi cũng là một Hứa Ngụy Châu hèn nhát trong tình yêu của chúng ta.
Tôi biết mình là kẻ chập niệm quá khứ. Cố rũ bỏ để đón nhận cũng không thể. Nên nếu không thể gượng ép được cũng đừng cố gắng. Hoàng Cảnh Du anh cũng hãy thôi đừng tìm kiếm lý do năm ấy nữa. Hãy cho bản thân anh một cơ hội với ai đó phù hợp với anh..Đừng trông đợi cái cũ...hương vị của tình yêu theo năm tháng cũng sẽ thay đổi mà thôi. Bối cảnh câu chuyện này như thói quen của chúng ta vậy. Xoay một vòng cả hai lại chọn tách cà phê có hai hương vị mình từng ghét. Hãy nhìn chúng ta của bây giờ đi, không có đối phương vẫn sống tốt còn gì.?
Tôi biết anh sẽ đọc bức thư này vào buổi tối. Đó là trực giác của tôi nên đừng hỏi vì sao.. Vì vậy...
Chúc anh ngủ ngon."
Cảnh Du im lặng..từ lúc nào mà hắn lại thẩn thờ như vậy, từ bao giờ mà hắn lại ghét cái sức chịu đựng của cậu như vậy chứ. Không một lời giải thích, cứ vậy mà bắt hắn quên đi.
Mông lung trong những dòng suy nghĩ, hắn nhấm mắt thầm nguyền rủa cái tên Hứa Ngụy Châu kia..
"Em chúc ngủ ngon làm gì? để anh mơ thấy em hả.. Hứa Ngụy Châu là tự em không muốn hiểu chứ không phải là không hiểu. Liệu có thể nào Hoàng Cảnh Du anh sẽ khiến cho em thay đổi suy nghĩ và chấp nhận quay về cùng anh bước tiếp ở hiện tại, cùng anh đối mặt với tương lại, cùng anh vui vẻ, cùng anh đau lòng hay không.? Hứa Ngụy Châu anh sẽ mặt dày lần nữa khiến em hiểu được. Đợi anh"
#EmVẫnỔnChứ #MậpMậpMập (cover) #2CáiBánhBao
|
Chương 34: Đi tìm nhau "Làm sao đây, Ngụy Châu anh về nước rồi hả?. Sao lại về sớm như vậy chứ?"..
"Nhóc, sao em lại lo sợ.? Chuyện gì, nói mau lên"
"Em..em..em xin lỗi anh.. Em đưa địa chỉ bên đấy của anh cho anh Cảnh Du. Anh ấy đã bay từ hôm qua rồi."
"Cái gì?. Con nhóc này..em chết chắc rồi."
"Anh ơi..."
Lời còn chưa nói xong người đó đã chủ động cúp máy để mặt Hạ Minh lơ ngơ với chiếc điện thoại trên tay. Thôi rồi, kỳ này là tiêu cô rồi. Cố gọi lại nhưng đầu dây bên kia luôn trong tình trạng báo bận..Bất đắc dĩ lắm, cô mới gọi cho Trác Nghiêm kể hết sự tình, ai dè hai người bọn họ đang ở cạnh nhau, chưa kể hết Ngụy Châu đã lấy điện thoại cúp máy. ....
Trác Nghiêm cười lớn trước hành động của Ngụy Châu, anh suy nghĩ một lúc, xoay xoay chiếc cốc nước trên bàn, chậm rãi nói "Em nên gọi Cảnh Du về đi. Hơn một năm nay anh thấy cậu ta rất cố gắng để có cớ qua Hàn gặp em như một sự tình cờ. Nay có dịp sang thì em lại về".
"Cứ để hắn đi du lịch đi. Coi như nghỉ phép vậy"
Tối hôm đó, Hạ Minh đến nhà Ngụy Châu , vừa thấy người anh trước mặt, cô đã phải nghe tiếng càu nhàu không thương tiếc của Ngụy Châu
"Rõ ràng là anh nói không để hắn ta biết mà Hạ Minh, sao nay nhóc lại theo phe cái tên Cảnh Du đó. Không nói rõ đừng hòng vô nhà. Hơn một năm coi bộ em tài giỏi hơn rồi."
"...."
"Em không cố ý đâu, tại anh ấy năn nỉ quá. Với lại em chỉ đưa địa chỉ thôi. Muốn gặp hay không còn tùy thuộc vào anh mà..Em chỉ muốn giúp hai người thôi"
"Giúp hai người.?"
Ngụy Châu xoay bước định vào nhà đã bị Hạ Minh đu bám chạy theo.. Miệng cứ liên tục xin lỗi, hứa hẹn đủ điều. Mặc cho người nào đó cảm thấy phiền ra sao Hạ Minh vẫn không khỏi buông tha. ...
Nói về cái tên Cảnh Du kia từ khi đặt chân xuống Hàn Quốc hắn cứ tâm niệm là sẽ gặp được cậu, kể lại toàn bộ câu chuyện hắn biết được và buộc cậu thừa nhận rằng cậu vẫn còn yêu hắn. Đang loay hoay lấy hành lý, hắn nhận được tin nhắn của Hạ Minh, nội dung làm tâm tình hắn đang trên mây đột nhiên rơi vào bế tắc "Anh ơi, Ngụy Châu của anh về nước rồi."
Thôi xong rồi, đến chủ động như vậy còn không thể gặp, tại sao lại cứ thích đùa với hắn như vậy. Cảnh Du hậm hực, cuối cùng cũng lê bước trở về khách sạn, vì ngày mai hắn có buổi hội thảo cho nên phải nghĩ ngơi để mọi chuyện diễn ra tốt đẹp....Chỉ cần ngày mai thôi, sau khi buổi hội thảo kết thúc hắn sẽ lập tức bay về gặp cậu.. gặp người hắn yêu nhất. ..
Hứa Ngụy Châu em hãy đợi anh, Hoàng Cảnh Du này sẽ là người tạo nên định mệnh gặp em một lần nữa. Sẽ biến đau thương năm đó thành hạnh phúc viên mãn thuộc về em, về chúng ta ở hiện tại lẫn tương lai.
-
#GặpEmĐúngLúc #LuânTang #MêMụi
|
Chương 35 Ngày hắn trở về nước cũng là ngày mà Ngụy Châu cậu suy nghĩ gần như rõ ràng câu chuyện của hai người bọn họ.. Nếu có thể cho qua, ắt hẳn nên ngừng chập niệm quá khứ, nhưng cậu vẫn luôn cho rằng chuyện năm đó nếu hắn tường tận biết rõ có hay không sẽ hận cậu... Cứ ép buộc bản thân mạnh mẽ nhưng Ngụy Châu lại càng không biết đứng trước Cảnh Du cậu luôn yếu đuối, lại càng không biết hắn đã yêu cậu nhiều hơn khi tự Cảnh Du nghe rõ toàn bộ tình tiết câu chuyện lúc trước...
Có những việc Cảnh Du hắn hiểu, người trong lòng mình yêu nhất dù có đối xử như thế nào với mình đến cuối cùng vẫn không thể hận mà lại càng yêu hơn, càng khó quên hơn.. Câu chuyện của quá khứ buộc hai người bọn họ tách biệt, xuất hiện thêm một chút hiểu lầm, đem đi một chút niềm tin, tổn thương một vết nơi con tim nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ làm giảm đi tình yêu kia.. hắn cho rằng cứ nhắm mắt quên, trốn tránh thực tại là sẽ ổn..nhưng có một điều hắn không ngờ chỉ cần bản thân còn yêu tự khắc trong vô thức sẽ muốn quay lại bên cạnh nhau...
Nếu năm đó chứng kiến Hoàng Cảnh Du tổn thương thế nào, tiều tụy làm sao... vứt bỏ bản thân mình đến nhường nào tất cả cũng chỉ là để cá cược cho đoạn tình yêu này.. Lần đầu em trai hắn nhìn thấy người anh trai kia rơi lệ có lẽ là khoảnh khắc chứng tỏ Cảnh Du sắp rơi vào tuyệt vọng đến mức không thể thoát ra rồi.. Nhưng Cảnh Du chỉ làm đau bản thân ba ngày liên tiếp như thế rồi lại trở thành hắn của ngày trước khi gặp Ngụy Châu, hắn cũng chọn cách như cậu là trốn tránh...đi đến một nơi xa và tập cánh chấp nhận.. Trái ngược với hắn, năm đó Ngụy Châu tinh thần tự nhiên bất ổn, từ giây phút làm thương tổn người mình yêu, chứng kiến cảnh người ta vì tìm mình mà suýt gặp tai nạn, còn lặng lẽ nhìn lên bầu trời đếm từng giây chiếc máy bay kia sẽ cất cánh sau cùng cũng vẫn là ở nơi tối nhất không thể nhìn thấy hắn.. Ngụy Châu lúc đó rốt cuộc ngày nào cũng phải đi điều trị tâm lý, ồn ào cùng nội tâm sống một đoạn khó khăn..cậu vẫn là như vậy, vẫn khó tiếp xúc, vẫn mặc mọi thứ tồn tại và trải qua nó bình dị cho đến khi hắn xuất hiện.. Mọi điều cậu gắng gượng xây nên cũng vì ngày gặp lại đó mà vụn vỡ...thuốc điều trị tâm lý cũng bắt đầu có mặt trở lại trong cuộc sống của cậu....Vậy mà đối diện hắn cậu vẫn luôn lạnh lùng...
Về đến nơi, hắn lập tức gọi cho cậu.. Hi vọng nghe được tiếng nói của cậu.. lạnh nhạt cũng được, ấm áp cũng được..tất thảy chỉ cần là cậu, hắn đều nguyện cam tâm... Nhưng hình như điện thoại không ai nghe máy.. Gọi rất nhiều cũng là sự im lặng..gọi Hạ Minh thì nhóc ấy bảo là không biết.. Cứ vậy mà hắn ngây ngốc gọi đi gọi lại số Ngụy Châu, điện thoại vẫn là chuông mà chỉ có người nhận là cố tình không nhấc máy.. Định gọi thêm một lần nữa, hắn nhận được một tin nhắn đến, gắn gọn một câu hỏi nhưng đủ làm tâm tình hắn phát điên..."Hoàng Cảnh Du có hay không anh vẫn còn yêu Hứa Ngụy Châu tôi?". Là tin nhắn từ số Ngụy Châu là người hắn yêu nhất, không cần suy nghĩ đáp lại một chữ "Còn" rồi phóng như bay ra khỏi cửa, chạy một đoạn thật xa rồi dừng ngay quán rượu thân thuộc...
Nháo qua một đoạn thời gian, sau cùng Hứa Ngụy Châu cậu và Hoàng Cảnh Du hắn cũng nhận ra, yêu càng sâu càng khó buông bỏ
|
Chương 36 Cảnh Du chạy rất vội đến gốc quán quen đó, lướt mắt tìm kiếm hình ảnh quen thuộc nhưng lại không thấy đâu..hắn thầm nghĩ chẳng lẽ mình lại đoán sai..Ngụy Châu thật sự không ở đây...Vừa định quay bước đi, có một cánh tay đặt lên vai hắn, không nhanh không chậm nói với hắn
"Tìm tôi sao?"
Cảnh Du vẫn bất động im lặng nhìn người trước mặt, không nghĩ rằng giây phút hắn cảm thấy một chút định mệnh gặp nhau cũng không có thì cậu lại cứ như thế mà đến bên cạnh hắn, cho hắn một chút hi vọng, một chút yêu thương..
"Sao không nói chuyện..Bị ngơ rồi sao?"
Vẫn là cậu trai trẻ kia nói và vẫn là anh chàng nào đấy lặng thinh. Cảnh Du nắm lấy tay người con trai kia, mỉm cười rất tươi, nụ cười của khoảng thời gian trước hình như quay trở lại rồi. Không để người kia kịp phản ứng, hắn đã kéo cậu vào bàn, gọi món và tiếp tục im lặng nhìn ai đó. Hắn chỉ sợ chớp mắt một cái con người trước mặt sẽ bay đi mất, nụ cười ấm áp cũng sẽ hóa lạnh nhạt rồi Ngụy Châu của hắn lại bỏ rơi hắn trong cơn mơ này thì biết làm sao..
Đối với Ngụy Châu cậu hiểu những việc đã qua làm Cảnh Du bận tâm như thế nào. Có thể thấy giây phút cậu nhận được tin nhắn hồi đáp của hắn thập phần biết được sẽ rất nhanh thôi hắn sẽ ở đây. Ngụy Châu chưa bao giờ dám đặt cược vào đoạn tình yêu này nhưng mãi cho đến khi rời đi cậu mới hiểu Cảnh Du thật tâm chưa bao giờ từ bỏ. Xoay chiếc nhẫn trên tay, chậm rãi quan sát lần nữa kẻ ngơ ngơ trước mắt, cũng là tự cậu lên tiếng trước..
"Muốn kể anh nghe một vài chuyện cũ"
"Được".
Cảnh Du rất nhanh đáp ứng lời đề nghị, mắt vẫn một điểm quan sát là Hứa Ngụy Châu cậu.. Ngụy Châu liền mỉm cười, cứ như vậy mà thanh âm ấm áp từ từ kể lại câu chuyện tình yêu của một đôi nào đấy, rõ ràng là về hai người bọn họ
" Câu chuyện cách đây ba năm dù đã qua rồi, nhưng nghĩ cho kỹ cũng là nên một lần nói hết. Năm đó thật sự xin lỗi, cứ như vậy mà để anh chịu tổn thương, cứ như vậy mà để anh một mình vượt qua khó khăn. Tôi không chắc..."
Lời chưa kịp nói hết, tay cậu đã bị tay hắn nắm chặt, rất nhanh chặn đứng điều cậu muốn nói "Nhưng em cũng không phải sống vui vẻ gì. Anh biết" .. Không đợi cậu trả lời, Cảnh Du từ tốn xiết chặt thêm đôi bàn tay ấy, lặng lẽ quan sát sự bất ngờ từ cậu, chậm rãi nói tiếp
"Để anh kể cho em nghe một câu chuyện..Có một kẻ kia rất ngốc. Cậu ta vì muốn bảo vệ người mình yêu mà đồng ý làm theo tất cả những điều kiện vô lý của một cô gái..À là người yêu cũ của người yêu cậu ta..Cậu ta cũng không tìm hiểu xem là sự thật như thế nào mà chỉ lẳng lặng chấp nhận mọi thứ..kể cả việc rời xa người cậu ta yêu nhất. Rồi cậu ta cứ như vậy mà đau khổ, mà tự trách và trải qua căn bệnh trầm cảm lại còn phải điều trị tâm lý trong suốt ngần ấy năm vậy mà khi gặp lại người yêu của mình cậu ta cứ luôn tỏ ra lãnh đạm, không dám đối mặt. Đã vậy còn chọn cách rời đi một lần nữa vì cái trách nhiệm nào đó. Em thấy cậu ta có ngốc không?"
Ngụy Châu cứ thế mà thẫn thờ. Rất lâu sao mới có thể bình tĩnh hỏi hắn làm sao biết được. Cảnh Du đơn giản là im lặng, sau đó lại gọi chủ quán ra trả hết phí của ngày hôm này.. Cứ nhứ vậy mà nắm tay Ngụy Châu dẫn cậu đến con đường ấy..Con đường của tình yêu bọn họ..
Đứng ở gốc cây cũ, nơi những chiếc đèn gần như bị nuốt trọn ánh sáng, hắn vẫn đứng ở đây, tay nắm lấy tay cậu ấm áp mà hạnh phúc. Ngụy Châu cảm thấy bất lực vỗ vỗ vai hắn, hỏi
"Nói xem, làm sao anh biết?"
Môi không tự chủ mà chạm lấy nhau, quyến luyến hương vị nhau Ngọt ngào, sâu đậm mà nhẹ nhàng. Hắn cứ như vậy mà hưởng thụ đôi môi của cậu.. Thời gian qua hắn chưa bao giờ ngừng nhớ, ngừng yêu cậu. Nụ hôn này chứng tỏ, chỉ cần là chuyện của Ngụy Châu, tự khắc con tim Cảnh Du sẽ không hoài nghi mà vẫn tiến về phía cậu. Ngụy Châu cũng quyết định buông bỏ tâm tình, ôm chặt lấy hắn, đáp trả nụ hôn..
Hôm này, vẫn ở lối cũ đó, vẫn hai con người đó.. Họ vẫn ở cạnh nhau..vẫn yêu nhau.
|
Chương 37 Là khởi đầu cho sự mãnh liệt nồng nàn của những con người yêu nhau. Chỉ muốn dính lấy nhau để bù đắp cho khoảng thời gian ngày nhớ đêm mong của đôi tình nhân từng xa cách...
Cứ như vậy mà hai người bọn họ không ngừng hôn nhau, ôm nhau dưới cơn mưa kia. Mưa rất to, gió cũng rất mạnh nhưng tình yêu của Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu lại thật ấm áp, xé tan cái buốt giá cơn mưa... Cũng không biết như thế nào mà về được đến nhà và cũng không biết như thế nào mà từng lớp áo trên người bọn họ cũng từ từ không còn... ( )
Cảnh Du nheo mắt nhìn con người trước mặt, lúc này Ngụy Châu của hắn trông không khác gì quả cà chua.. Sự kích thích ấy một lần nữa lấn át những tia lý trí trong hắn. Rất nhanh hắn áp chế cậu ngã xuống giường, cứ vậy mà hôn môi mà lần tìm từng xúc cảm. Nhìn Ngụy Châu đang nhắm nghiền mắt nhưng lại không có ý định chối từ, hắn hạnh phúc đến nổi chỉ hận không thể nuốt cậu vào bụng, giữ giữ khư khư bên cạnh..
"Anh đợi lâu lắm rồi"..
Lúc Cảnh Du gục đầu rồi thì thầm vào tai Ngụy Châu lời nói đậm tình này cũng không làm cậu mở mắt. Thật ra cũng ngần ấy năm chưa một lần cậu nghĩ hai người họ lại bên cạnh đã vậy còn đi đến giai đoạn này, trong lòng không tránh khỏi lo lắng. Mặc dù, trước đây có trải qua cùng nhau, nhưng cảm giác có rồi lại mất thật khiến người ta lo lắng..
Ngụy Châu chủ động ôm hắn, nắm bắt thời cơ cái tên kia không chú ý, đánh một cái thật mạnh lên lưng hắn, mắt nhìn chầm chầm sau đó nhã ra từng chữ
"Đồ biến thái"
Chỉ một câu này đủ để lấy hết phần lí trí còn lại của Cảnh Du. Hắn im lặng, hắn cưới và cuối cùng là cắn lên vị trí mẫn cảm nhất của cậu.. Khiến căn phòng tràn đầy hương vị tình yêu
"Az..anh không nhẹ chút được sao?"
"Em là nói ai biến thái?"
"Nhẹ một chút...Đau....ừm..Là nói anh đó Hoàng Cảnh Du"
"Được lắm Hứa Ngụy Châu em gan lắm. Để anh cho em biết biến thái là như thế nào"
Lời vừa dứt cũng là lúc cả giọng nói của Ngụy Châu cũng bị nuốt trọn bởi cái hôn sâu của Cảnh Du...Môi của hắn vẫn dính chặt lấy môi cậu, nhưng tay của hắn lại không an phận mà trượt xuống dưới của cậu, chơi đùa đến khi âm sắc của Ngụy Châu không khống chế được mà gọi tên mình lúc đó hắn mới thỏa mãn mà buông tha cậu. Ngụy Châu nương theo vai hắn mà ngồi dậy cắn lên xương quai xanh, tiếp đó là mút lấy từng đường gân ở cổ của cái tên kia để hắn cảm thụ tình yêu này, để hắn biết cậu yêu hắn đến nhường nào. Cảnh Du cũng vì sự chủ động này mà tâm động đậy như cơn sóng dữ hắn cắn nhẹ nhàng lên điểm nổi bật nơi ngực trái cậu sau đó hôn lên nó rất khẽ khàng nhưng cũng làm Ngụy Châu không thể thoát khỏi sự khoái cảm này, tay cậu bấu chặt lấy lưng Cảnh Du như là khẳng định cậu không thể nữa rồi.. Nhưng Cảnh Du hắn lại cho rằng đó mới chính là giây phút cao trào nhất hắn có được, hắn cứ tiếp tục ra vào cơ thể cậu.. Ngụy Châu mất đi sự kiểm soát, cậu xoa xoa tóc hắn rên rỉ
"Um...Hoàng Cảnh Du, chậm lại"
"Gọi bằng anh nào"
"....."
"Em yêu, gọi bằng anh"
"....Um...Hoàng Cảnh Du muốn ra."
"Gọi bằng anh yêu, Cảnh Du anh sẽ cho em ra"
Ngập ngừng hồi lâu, lòng thầm mắng cái kẻ biến thái trước mặt kia. Nhưng Ngụy Châu vẫn là không thể chịu được nữa đành mất mặt mà nhìn hắn, dõng dạc nói
" Anh yêu, em muốn"
Tâm tình hắn chỉ vì câu nói đó mà rất nhanh giúp Ngụy Châu bình yên qua cơn mà còn mất đi lí trí tăng tốc độ rất nhanh khiến Ngụy Châu bất lực sụp đổ. Khi hai mắt chạm lấy nhau Ngụy Châu phát hiện Cảnh Du cười rất đẹp, đẹp đến mức hại cậu không thể ngừng nhìn vào nó và sau cùng là chủ động đặt lên đó một nụ hôn rất sâu.
Cơn cuồng ái qua đi. Cảnh Du giúp Ngụy Châu tẩy rửa, rồi lại bế cậu trở lại đặt lên giường. Quan sát con người kia, cứ nhắm mắt ngủ an nhiên như thế thật tuyệt vời. Hắn lây lây làm cậu tỉnh giấc, cứ vậy mà ngây ngốc nhìn nhau. Không kìm nén được tâm tư, hắn nhẹ nhàng hỏi cậu
"Yêu anh không"
"Yêu"
Ngụy Châu cứ kiên định mà trả lời hắn sau đó là nhích lại gần hơn, tiếp tục là rúc hẳn vào người Cảnh Du, tay đặt lên eo, còn cọ cọ vào người hắn vài cái, cảm nhận hơi ấm từ lòng ngực của người kia sau đó an tâm thả lòng bản thân mà chìm vào giấc mộng đẹp. Cảnh Du đương nhiên là vui không tả được, đặt nụ hôn lên trán người thương, ôm họ vào lòng cùng nhau hạnh phúc.
Chỉ mong từ hôm nay cứ như vậy mà cùng nhau bắt đầu lại.
|