Đừng Sợ, Anh Sẽ Bảo Vệ Em!
|
|
Đừng Sợ, Anh Sẽ Bảo Vệ Em!
By WooBangYi
Anh là một người hoàn mỹ từ trước đến giờ, ai ai cũng biết. Cậu là một người bí ẩn trước giờ chưa được ai biết đến. Anh vốn lạnh lùng, có phần tàn nhẫn nên ít người tiếp xúc. Hôm cậu đến cũng là lúc tản băng lạnh như anh tan chảy, chỉ là hai người họ không nhận ra điều đó. Giai cấp, địa vị, thân thế khác nhau có thể đưa họ đến với nhau?
|
Chap 1: Bằng hữu mới "Rầm, rầm, rầm" - tiếng sét kêu ngày càng dữ dội. Trên đường, ai ai cũng tấp nấp tìm chỗ trú ẩn. Thời tiết dạo này quả thật là kỳ lạ, muốn nắng thì nắng, muốn mưa thì mưa. Rõ ràng lúc nãy người ta vẫn còn đang than vãn vì sao nắng gay gắt thế, bây giờ thì mưa như bão lũ, muốn cuốn trôi hết tất cả mọi thứ trong lòng nó, quả thật rất khắc nghiệt.
Ai cũng tranh thủ chạy về nhà là thế nhưng ở tại một con phố nhỏ nào đó, có một chàng trai trẻ mắt dính đầy bùn đất, nằm lê lếch trên lề đường, không biết có chuyện gì xảy ra với cậu. Tay chân cậu đầy những vết thương, đầu tóc thì lại rối bù, không chỗ nào lành lặn, trông thê thảm vô cùng.
Trời đã lạnh, mưa lại to, thế mà cậu lại nằm ở ngoài đường chịu đựng với cái áo mỏng tanh như thế, quả thật khiến người ta không thể kiềm được lòng. Nhưng ở khu phố nhỏ thế này thì có ai cơ chứ? Cuộc sống hiện đại, mọi người đa phần đều biết được hôm nay sẽ có bão lớn nên đều ở nhà, ai mà gan đến nỗi ra đường chứ? Huống hồ gió lại lớn thế này, muốn bảo vệ mình còn khó, huống hồ còn giúp thêm người khác, không ai điên lại làm thế. Vì sao? Vì giúp cậu họ được lợi gì chứ? Một xã hội vô cảm...
Cậu cảm thấy vừa đau, vừa lạnh, vừa đói. Nhưng những thứ đó có là gì cơ chứ? Thứ mà cậu mong muốn ngay bây giờ chính là người thân của cậu, người mà cậu có thể sẽ không bao giờ được gặp lại một lần nữa. Cậu khóc thầm trong lòng, mong có người tới cứu cậu ngay bây giờ. Xấu cũng được, tốt cũng được, miễn là cậu còn tồn tại để đi tìm lại mẹ mình là tốt lắm rồi. Nhưng liệu đây có phải là ngày cuối cùng của cậu không? Cậu chẳng còn hy vọng gì nữa...
Nhưng ông trời quả nhiên còn có lương tâm, không phụ lòng cậu. Có một người nào đó, cậu cũng không nhìn rõ là ai vì những hạt mưa nặng trĩu cứ thi nhau rơi vào khuôn mặt mình, cậu chỉ biết người đó đang cầm một cây dù rất lớn và đang từng bước tiến về phía cậu. Người đó cúi xuống, lấy dù che cho cậu một cách ân cần. Khỏi cần nói cậu cũng có thể đoán ra đây chắc chắn là một nữ nhân. Dù độ ẩm ướt trong không khí rất cao nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng của cô gái.
- Cậu gì đó ơi, cậu bị sao thế? - Người con gái đó cất giọng nhẹ nhàng hỏi han cậu. - Sao lại nằm ở ngoài đường? Trời lạnh như vậy, cậu sẽ bị ốm mất.
Cậu nghe rõ mồn một những gì cô gái đó nói. Cậu thậm chí còn không tin vào tai mình. Trên đời này vẫn còn người tốt như thế sao? Cậu quả thật may mắn. Cậu nhanh chóng bắt lấy hy vọng cuối cùng của mình. Cậu thều thào đáp, rất khó nghe:
- Cứu... cứu...
Cô gái đó nghe được như vậy, chợt nhận ra được sự việc rất nghiêm trọng, nhanh chóng đỡ cậu lên, cuống cuồng bảo:
- Xin lỗi, xin lỗi cậu. Tôi không nhìn thấy cậu bị thương Tôi vô ý quá nhỉ? Để tôi dẫn cậu về và trị thương cho cậu. Cậu cố lên nhé.
- Cảm ơn...
Cậu cố gắng đáp dù cả người đều đang mệt lả. Cậu cảm thấy thật thổ thẹn với cô. Thân là nam nhi, lại để cho một cô gái dìu về đến nhà, cậu cảm thấy bản thân thật có lỗi. Cậu thề sau này nhất định sẽ báo đáp cô thật chu toàn.
Cô gái đó vừa đi vừa cười, cố gắng tạo không khí vui vẻ để cậu luôn ở trong tình trạng tỉnh táo, thầm nghĩ cậu thật may mắn vì gặp được cô. Dìu cậu về tới nhà của mình, cô đặt cậu ngồi vào cạnh cửa, vừa lấy chìa khóa vừa nói:
- Cậu nằm đây đợi chút, tôi đi lấy chìa khóa mở cửa cho cậu. Chịu khó tí nha!
Cậu khẽ gật đầu, lòng thầm cảm tạ trời đất vì gặp được một cô tốt bụng như thế. Người như cô trong xã hội này quả thật hiếm thấy. Vừa tốt bụng, vừa hiền lành, đúng là mẫu con gái để lấy làm vợ. Ai cưới được cô quả là hồng phúc cả đời.
Sau khi mở cửa xong, cô lại dìu cậu vào nhà. Nhà cô gái này rộng thật, mọi thứ thật hiện đại, chắc chắn là thiên kim đại tiểu thư chứ cũng không ít. Mà hình như có hơi u ám thì phải? Nếu không nói đây là nhà ở thì cậu cũng tưởng là nhà ma mất. Một cô gái như thế lại sống trong căn nhà này sao? Không phải cô không thiết kế lại ngôi nhà cho phù hợp mình chút chứ?
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà rồi dừng lại tại một cô gái. Trong nhà này còn có một cô gái nữa sao? Cậu chết chắc rồi. Một người con trai trong ngôi nhà với hai nữ nhân xinh đẹp thì còn ra thể thống gì chứ? Thế là còn đâu sự trong trắng của cậu? Cậu đã cố gắng giữ gìn nó suốt mười bảy năm trời, vậy mà hôm nay lại bị mất ở đây hay sao? Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ!
Cô gái mà cậu vừa nhìn thấy bước lại gần phía họ. Cô gái đó đảo mắt nhìn cậu một hồi, sau đó hỏi:
- Ai?
Ôi trời! Con gái gì mà lạnh giữ vậy thế chứ? Thế này muốn lấy được chồng cũng khó. Mà làm gì khó chịu như vậy chứ? Là cô gái đó tự cứu cậu chứ cậu có ăn hết của ông nội của cô đâu mà lại nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy chứ? Quả thật là oan ức a. Giờ cậu hiểu tại sao căn nhà lại thiết kế như thế rồi. Nhất định là theo phong cách như muốn hù ma dọa quỷ của cô gái như nữ hoàng băng giá này đây. Thật đáng sợ.
Cô gái vừa cứu cậu e ngại nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói "Ngại quá, tôi xin lỗi, bạn tôi thật không biết điều". Cậu cũng đáp lại cô bằng một cái gật đầu. Cô gái đó bèn tìm cách năn nỉ người con gái lạnh như băng trước mặt bằng giọng nũng nịu:
- Y Nguyệt à, người ta bị thương nên tao mới đem về. Mày đừng có giở bộ mặt đó được không? Mày sẽ dọa ma người ta đó.
- Rãnh rỗi!
Cô gái đó cười khẩy một cái, buông ra hai chữ lạnh ngắt rồi bỏ đi. Cái cô Nguyệt gì ấy xem ra là một phiên bản đối nghịch của cô gái đáng yêu kia nhỉ? Xem ra số cậu vẫn còn tốt chán khi không bị rơi vào tay cái cô khó ở đó mà rơi vào một cô thân thiện như vậy. Không hiểu sao hai người có thể sống chung một nhà được chứ? Nếu gặp cậu thì chắc chắn căn nhà này sẽ xảy ra chiến tranh mỗi ngày a.
Cô gái đó dẫn cậu lên phòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, sau đó bảo:
- Cậu đợi ở đây một lát, tôi đi lấy thuốc và thức ăn cho cậu. - Cô đắp chăn cho cậu một cách ân cần.
Bây giờ cậu mới thật sự cảm nhận được sự ấm áp, chu đáo của cô a. Không ngờ cô đối xử với một người không quen không biết lại ân cần như vậy. Nếu lấy được cô ấy chắc là phúc báo tu mười kiếp của cậu a. Ôi trời, cậu đang nghĩ cái gì vậy chứ? Nhiệm vụ của cậu đến đây là cố gắng hồi phục thật nhanh và tìm lại người thân của mình cơ mà. Cậu không thể để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng tới chính sự được.
Cậu đang mơ màng trong dòng suy nghĩ của mình thì có người nào mở cửa bước vào. Ủa? Sao nhanh vậy chứ? Việc chuẩn bị thuốc thôi cũng đã lâu rồi, lại còn chuẩn bị thức ăn nữa, sao có thể nhanh như vậy chứ?
Đúng như cậu dự đoán, không phải là cô gái cứu cậu, mà là cô gái tên Y Nguyệt khó sống kia. Vào phòng cũng không gõ cửa một cái, thật khó ưa. Dù cậu không phải là cái gì trong căn nhà này nhưng cô cũng nên tôn trọng cậu một chút chứ.
Vẫn thần thái đó, cô gái mạnh bạo mở cửa vào trong. Con gái gì mà kinh khiếp! Cậu thật chẳng có cảm tình nỗi. Dù cậu ở nhà này cũng phải nể cô một phần nhưng cậu thật sự không thể nào tỏ ra thân thiện với cô được. Cô gái đó lại phía cậu, hỏi:
- Tên?
Cậu bây giờ tức giận tới đỉnh điểm rồi! Hỏi gì mà cộc lốc thế? Thật là không tôn trọng người khác. Nếu cậu không bị thương thì cậu đã cãi lại rồi đấy. Nhưng mà dù sao cậu cũng cần lợi dụng họ để trị thương cho mình, cậu hiểu mình nên làm gì mới tốt, cố gắng nói vài chữ cũng không sao. Cô nói với cậu thế nào thì cậu đáp lại thế nấy thôi:
- Trương Hàn!
Cô gái đó cười nhẹ một cái. Cái nụ cười này hơi khó hiểu một tí. Cậu IQ cao ngất trời như vậy cũng không hiểu được con người này nghĩ gì. À quên, việc này cần EQ chứ không cần IQ. EQ của cậu thấp như thế, không hiểu cũng đúng thôi. Mà cô gái này dù có là chuyên gia tâm lý học cũng khó có thể đoán ra, huống hồ chi là cậu. Cậu cứ có cảm giác lành lạnh ở sóng lưng.
Cô gái đó cũng không nói gì thêm mà bỏ ra ngoài, thật là bất lịch sự. Chắc chắn là cô chiêu được gia đình cưng chiều nên mới hống hách như thế. Cậu khinh a.
Vừa mở cửa thì cái cô lạnh như "trăng" đó đã chạm mặt cái người vừa cứu cậu. Y Nguyệt bảo:
- Lạc, không tầm thường đâu!
Đó là câu nói dài nhất mà từ đầu tới giờ cậu được nghe. Cái gì mà không tầm thường chứ? Cậu nghe chẳng lọt nổi cái lỗ tai! Mà Lạc cái gì cơ? Ý nói cậu đi lạc hả? Lạc thì có gì không tầm thường chứ? Đúng là thần kinh! Cậu phải chịu đựng cái con người này bao lâu đây? Cậu điên mất.
- Không tầm thường gì cơ? - Cô gái đó nhăn mặt hỏi lại. - Y Nguyệt à, đừng có nói khó hiểu thế nữa được không? Não tao tiếp thu những gì mày nói hằng ngày muốn nổ tung rồi đây này.
- Cẩn thận! - Cô đáp ngắn gọn rồi rời đi. Lại cái quái gì nữa đây? Không hiểu sao cô gái đó có thể sống chung với cô Y Nguyệt này được.
Cô gái đó cũng không thèm để tâm làm gì. Đây là chuyện như cơm bữa rồi, không có gì phải thắc mắc. Cô bước về giường Trương Hàn, đặt đĩa thức ăn lên bàn, đưa chén thuốc cho cậu, bảo:
- Uống đi, rồi cậu có thể nói chuyện lại bình thường.
Trương Hàn vẫn nằm im như khúc gỗ, Nhan Vô Lạc hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thở dài rồi miễn cưỡng bảo:
- Chỉ một lần thôi đấy!
Cô cầm muỗng thuốc lên, kiên trì đút từng muỗng một cho cậu. Sau khi uống xong chén thuốc, cậu cảm thấy ổn hơn rất nhiều, cậu không cảm thấy đau ở cổ họng nữa. Đây là thuốc gì? Sao có thể khỏi ngay được chứ? Cậu cứ tưởng thuốc thì phải mấy ít nhất vài tiếng sau thì mới có hiệu nghiệm. Vậy đây là gì? Nhưng cậu chưa kịp suy nghĩ thì Nhan Vô Lạc mới lên tiếng hỏi:
- Cậu tên gì vậy?
Cái gì vậy trời? Giờ cậu mới hiểu sao hai người lại sống chung cùng một nhà rồi, hỏi y hệt nhau, chỉ có điều cô gái này hỏi lịch sự hơn cô khó ở kia nhiều. Chỉ cần lịch sự một chút thôi thì cũng có thể lấy được thiện cảm của người khác rồi, có đâu mà cô Nguyệt kia lại nói chuyện như muốn bị ăn đấm thế. Cậu trả lời tự nhiên hơn, không ngượng như lúc nãy:
- Tôi tên Trương Hàn!
- Tên chỉ có hai chữ à? - Nhan Vô Lạc thấy cái tên có gì đó hơi là lạ, bèn hỏi.
- Chắc tên cô bình thường à? Cô tên gì! - Trương Hàn đáp lại một cách đanh đá. Đó là tính khí của cậu, rất khó bỏ. Dù không có ý xấu nhưng lúc nào mở miệng ra cậu cũng như muốn gây lộn với người ta.
- Cậu không biết tên tôi mà cũng nói. - Cô gái đó bật cười, không chút gì tức giận, đáp. - Tôi cứu cậu cậu không cảm tạ thì thôi, lại còn có thái độ đó nữa? Tôi tên là Nhan Vô Lạc.
- Nhan Vô Lạc... - Cậu ngẫm nghĩ cái tên một hồi, sau đó phán một câu khiến cô xanh rờn. - Có nghĩa là không vui hả? Sao xấu vậy? Đổi tên khác đi!
- Cậu điên à? Tên bộ muốn đổi là đổi hay sao? - Nhan Vô Lạc không cần uống nước cũng muốn sặc trước câu trả lời của cậu, quát. Dù cô hiền nhưng cũng không phải hạng dễ dàng, ai muốn nói gì thì nói. Tên của cha mẹ đặt cho cô cơ mà.
- Được, mặt cô tròn như vậy, gọi là màn thầu nhé? - Mặc kệ cô lên tiếng từ chối, cậu tỉnh bơ đặt một cái biệt danh mà cậu cho rằng rất hợp với cô. "Màn thầu", món ăn ưa thích của cậu.
Nhan Vô Lạc như đứng hình trước câu nói của cậu. Vừa vừa phải phải thôi chứ, dù gì thì cô cũng là con gái mà, có cần phải chà đạp nhan sắc của người ta như vậy không chứ? Hết Y Nguyệt rồi đến cậu, có ai thảm như cô không?
|
Chap 3: Cuộc thi tỉ thí Y Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Diệp Linh Trúc, sau đó hỏi:
- Hắn đâu?
- Không thấy. - Linh Trúc ngao ngán lắc đầu. - Sau buổi học hắn có hẹn với thằng bạn chí cốt của mình đi đâu đó. Tao đuổi theo không kịp, bây giờ vẫn chưa về.
- Thiệt là tức chết đi được! - Vô Lạc bức xúc đập bàn. - Cái thứ không giữ là như vậy đi làm đàn bà quách đi cho xong! Làm nam nhi chỉ tổ tăng thêm sự sỉ nhục!
- Biết làm sao được? Hắn đâu có xem ai ra gì. - Cô bình thản, hớp một ngụm trà, sau đó cảm thán. - Trà thơm thật đấy!
- Hắn nghĩ hắn là ai chứ. - Vô Lạc giận dữ thốt lên. - Chỉ được cái nhà giàu, học giỏi, võ công cao, cái mặt coi như cũng có chút giá trị đi, vậy mà cũng làm phách.
- Toàn những điểm mày không có. - Y Nguyệt cười cho có lệ. Con người này vẫn nhạt nhẽo như xưa.
- Thì coi như bảng xếp hạng nữ mày đứng nhất, còn hắn thì đứng nhất ở bảng xếp hạng nam. Mày cũng cỡ dạng hắn thôi chứ gì mà sợ? - Cô đánh trống lãng.
- Nó không phải sợ. Mà là sợ đánh chết chồng tương lai mình đó! - Linh Trúc đáp giúp Y Nguyệt sau đó bật cười.
Y Nguyệt vừa nghe thấy đã cảm thấy tức giận. Cô đập bàn một cái thật lớn, trông đáng sợ vô cũng, quát:
- Tao không có quan hệ gì với hắn.
Hai người họ im phăng phắc. Họ chỉ là nghe người khác nói thôi mà. Mà cũng lạ thiệt, cô với hắn nhìn chẳng hợp chút nào, thế mà trường cứ đồn rần rần lên là cô và hắn đang hẹn hò. Cô chỉ vì cái tin đó mà muốn đánh sập hết cái trường này, cũng may do có Linh Trúc cản lại vì cổ phiếu trường này phần nào cũng là do cô mua mà. Nếu cái trường này mà bị sập chắc nước mắt cô chảy thành sông luôn mất.
Linh Trúc chu chu mỏ, chớp chớp mắt năn nỉ Y Nguyệt nhằm cứu vãn lại tình hình:
- Tụi tao chỉ giỡn tí thôi. Nếu mày không thích thì cho tao xin lỗi. Lần sau sẽ không nói thế nữa. Đừng giận nha!
Liễu Y Nguyệt chỉ gật đầu, sau đó không nói gì thêm. Chợt, có một người đạp cửa bước vào. Theo như cái tác phong này thì bọn họ chắc chắn là của thằng bạn thân Mục Thiếu Khiêm - Trung Đại Hàn rồi.
Vô Lạc đứng dậy, quát thẳng vào mặt y:
- Làm gì? Một thằng đàn ông vô phòng của đám con gái ư? Muốn giở trò đồi bại gì? Tụi tui không có dễ dãi như vậy đâu nha!
Trung Đại Hàn đứng đơ ra như thể vừa mới chết lâm sàn. Cô đang nói cái gì thế này? Đúng là trí tưởng tưởng phong phú mà! Y chỉ định vào xin lỗi vì chậm trễ thôi, rồi định mời bọn họ đi ăn tạ tội, đợi tuần sau rồi xử lí, ai ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy chứ.
Trong lúc Đại Hàn đang đứng yên thất thần không biết nên đáp trả cái miệng của Vô Lạc thế nào thì Mục Thiếu Khiêm - nhân vật chính của sự việc này bước vào, chống tay vào thành cửa, hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt bảo:
- Đúng là con gái không ra gì.
Vô Lạc giận tím mặt đến nỗi không nói nên lời. Y Nguyệt bèn đứng dậy giúp bạn mình. Hai người này khắc khẩu với nhau mà, người ta gọi là oan gia ngõ hẹp quả là không sai.
- Mắc mớ cậu? Trễ quá rồi đấy. - Cô cười nhếch mép, nhìn thẳng vào mắt anh một cách vô hồn.
- Định mời đi ăn! - Thiếu Khiêm xem đây là chuyện thường tình nên không có vẻ gì là tức giận. Anh chỉ đáp lại ngắn gọn.
Hai con người kia nghe chữ đi ăn thì mắt sáng lấp lánh, họ cũng đói quá rồi. Ngồi đợi nãy giờ uống được có mấy tách trà chứ đâu có bỏ được thứ gì vô bụng đâu cơ chứ. Được ăn chùa, ai mà không thích?
Linh Trúc và Vô Lạc mừng thì có mừng thật, nhưng ai biết được Y Nguyệt có đồng ý hay không chứ. Bụng dạ của tên Thiếu Khiêm thì họ không lo ngại gì hết rồi, hắn chắc chắn không giở trò tiểu nhân. Hắn là một người mà từ trước đến giờ mà họ cảm nhận là có thể chơi được, không như một số thành phần khác, bằng mặt mà không bằng lòng.
Y Nguyệt nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống anh của bọn họ thì cũng tội, bèn gật đầu đồng ý. Anh cười một cái thật lạnh, sau đó dẫn bọn họ đến căng tin ăn cơm.
__________________
Tại nhà, Trương Hàn đang lục tung hết cả ngôi nhà để tìm xem có cái gì hay ho không. Thật là chán a! Nguyên căn nhà gì mà u ám, trông có vẻ rộng lớn như thế nhưng lại không có gì vui hết, đúng là nhạt nhẽo. Chán nản bước đi, cậu chợt dừng lại ở căn phòng của mình, thầm nghĩ đây là phòng của cậu mà, có gì vui không nhỉ? Nãy giờ vẫn chưa vô thử. Hy vọng là có gì đó thú vị
Cậu mở cửa ra, hình như cậu nghe lỏm được hôm qua thì đây là phòng của Y Nguyệt thì phải. Cô ấy tính tình kỳ lạ như vậy, hóa ra căn phòng cũng bình thường như bao người khác, lại có mùi nước hoa thoang thoảng nữa chứ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình "vong"!
Cậu nhìn xung quanh, sau đó dừng lại ở một cuốn mini album. Cái cô này cũng có chụp hình nữa à? Còn có nguyên một quyển album, thật khiến cho người ta phải ngạc nhiên a.
Lỡ nhìn thấy rồi, nếu cậu không xem qua thì thật có lỗi với nó. Thế là cậu "tiện" tay mở luôn cuốn album đó ra. Ủa? Sao cái cuốn này ngộ vậy nhỉ? Nó giống như nhật ký vậy a. Định chết rồi để lại cho con cháu nghiên cứu hay gì nhỉ? Trước giờ cậu rất ghét viết nhật ký vì có viết thì sẽ có người biết. Dù nó lưu giữ kỷ niệm thật nhưng cậu không muốn người khác biết được chuyện của mình. Cậu tin mình sẽ không lú lẩn đến nỗi quên chuyện của mình đâu.
Cậu nhìn sơ qua trang đầu. Chắc là hồi còn nhỏ với cha mẹ thì phải. Ưm... Hồi nhỏ dễ thương bấy nhiêu bây giờ dễ sợ bấy nhiêu. Giống như con hổ, lúc sơ khai thì như một chú mèo nhỏ, khi lớn lại hóa thành chúa tể rừng xanh. Cuộc đời quả thật không thể bói trước được điều gì.
Đảo mắt một hồi, cậu bắt gặp dòng chữ nhỏ nhiều màu được viết hết sức cẩn trọng dưới bức hình. Cậu cầm bức hình lên và đọc thầm trong bụng.
Hôm nay là ngày 7/7, là ngày con ra đời. Con cảm thấy thật may mắn khi được sinh ra trong gia đình của ba mẹ.
Trương Hàn trong đầu lại hiện lên một từ "Sến"! Nếu là người khác thì cậu đã lập tức bỏ không thèm xem nữa, nhưng đây là ai? Là Y Nguyệt. Cậu muốn tìm hiểu cận kẽ hơn cơ. Cậu phải xem tiếp mới được mặc dù hành động này không mấy là lịch sự. Mà cứ mặc kệ đi, cậu cần gì phải nể con người đó chứ. Cô ta cũng đâu có tôn trọng cậu.
Rồi cậu lật từng trang, từng trang... nói chung thì sau tất cả cậu tổng hợp được là cô này làm trong Hắc bang, do giữ kín thân phận nên ít ai biết. Lúc vào nhà, cậu thấy chỉ có hai người con gái sống cùng thì đã thấy có gì đó không thỏa đáng. Hóa ra là có dính dáng đến hắc đạo. Thật đáng sợ a. Nhưng cậu đây chả sợ vì những người làm trong hắc đạo trong cuộc sống thường nhật sẽ không có biểu hiện gì. Thế nên cô chắc chắn sẽ không dám làm gì cậu.
Còn nữa, ba mẹ cô mất từ khi cô còn bé xíu, thế là cô lạnh như tản băng luôn. Rồi mấy cái hình cô chụp chung với một nam nhân nào đó, theo cậu nghĩ là bạn trai cô. Hình như mất tích cũng được hai năm rồi thì phải? Tảng băng đã lạnh vốn càng lạnh hơn. Cậu cũng không trách cô được. Nhưng ít ra cô vẫn còn sướng chán. Cha mẹ mất hết, không ai cấm cản. Còn cậu? Muốn làm cái gì cũng phải thông qua cha mẹ, vả lại họ cũng đâu có quan tâm gì cậu chứ, chủ muốn tỏ ra mình khó khăn để cậu không thể làm được việc mình muốn thôi. Không biết bây giờ họ có nhớ cậu hay không. Hay là vui vẻ vì mất đi một vật cản phiền phức...
Cậu nằm dài xuống giường, nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt rơi, rồi hai giọt... Cậu khóc. Cậu giận cha mẹ mình vì không quan tâm cậu, vì đối xử tệ bạc với cậu, vì coi cậu như một đứa con ghẻ suốt ngày hành hạ cậu. Cậu muốn như những đứa trẻ khác. Cậu muốn được có tuổi thơ. Cậu muốn được cha cõng trên lưng, cậu muốn được nghe mẹ kể chuyện, cậu muốn nhiều thứ lắm... nhưng có lẽ nó quá là cao sang đối với cậu... Cha mẹ cậu đối xử với cậu còn tệ hơn cả người ngoài chỉ vì một chuyện cậu không có quyền quyết định.
Cậu nằm sấp xuống, hai tay đặt lên mắt, khóc đến ướt gối, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.
________________________________
Mục Thiếu Khiêm gấp một miếng thịt to đùng bỏ vào miệng một cách gọn hơ, nói như muốn ăn đám:
- Xin lỗi vì chậm trễ, bận một số việc.
- Nói chuyện kiểu gì thế? - Vô Lạc tức giận, trừng mắt nhìn anh. - Đã làm sai, còn ăn nói kiểu đó ư?
- Không phải cô Trăng của mấy người còn đáng sợ hơn sao? - Đại Hàn lên tiếng phản biện giúp Thiếu Khiêm.
- Ăn nói kiểu gì thế? - Vô Lạc mất bình tĩnh đập bàn rồi đứng dậy. - Đừng có xúc phạm tên do cha mẹ người ta đặt ra như thế! Tôi đã động đến cậu đâu?
Liễu Y Nguyệt kéo vạt áo của Nhan Vô Lạc với ý bảo cô ngồi xuống. Hôm nay chắc trời có bão lớn quá, bình thường cô đâu có chịu đựng như vậy. Thế là mọi người đều thắc mắc nhìn cô.
Y Nguyệt thấy được ánh mắt khó hiểu của mọi người đang nhìn mình nên có chút chột dạ. Cô bèn hỏi một cách ngắn gọn với giọng hơi mỉa mai:
- Sao lại thất hứa?
- Xem thông báo trường.
- Việc gì?
- Thi!
- Rõ ra!
- Đọc đi! - Anh đưa tờ quảng cáo cho cô.
Hai con người này quả thật khiến cho người ta phải sợ mà! Kiệm lời đến thế là cùng. Không hiểu sao người ta có thể ghép hai người này thành một cặp cơ chứ? Nếu về chung một nhà chẳng lẽ căm hết à? Bọn họ ngồi nghe thôi mà cũng đã thấy rợn người rồi.
Y Nguyệt đọc xong thể loại cuộc thi liền đưa sang cho Vô Lạc và Linh Trúc tham khảo.
Vô Lạc và Linh Trúc đọc xong đầu óc choáng váng. Đây chẳng phải toàn là sở trường của Mục Thiếu Khiêm hay sao? Nếu như vậy thì xác xuất chiến thắng của họ rất thấp a.
Y Nguyệt vẫn thần thái đó, nhàn nhạt hỏi:
- Muốn chơi thế nào?
- Năm người chúng ta sẽ tham gia. Ai được quán quân thì coi như thắng. Còn không được quán quân thì so xem ai giải cao hơn!
- Tầm thường! - Y Nguyệt lắc đầu, kèm theo một nụ cười khó hiểu. - Nếu vậy chẳng phải không công bằng cho các người sao?
- Vậy ý cô thế nào? - Đại Hàn không thể nhịn được vẻ kiêu ngạo bấy giờ của Y Nguyệt, liền lên tiếng hỏi giúp Thiếu Khiêm.
- Tôi sẽ tìm một người khác tham gia với tôi. Hai người một đội, tôi và một người được mời tới sẽ về một đội. Cộng hạng của hai người lại, ai cộng lại lớn hơn thì thua, dám không?
- Được. - Thiếu Khiếm không chần chừ gì mà đồng ý ngay. - Vậy người thua sẽ phải nghe lời người thắng đến hết năm học này. Quyết định vậy đi.
|
Chap 4: Trương Hàn sẽ được chọn? Sau khi những tiết học buổi chiều kết thúc cũng là lúc họ ra về. Vừa đi, Linh Trúc không thể nào thôi thắc mắc liệu Y Nguyệt sẽ mời ai và sao cô lại tin tưởng người đó như vậy. Y Nguyệt trước giờ đều hành xử một mình, chuyện này quả có chút kỳ lạ.
Linh Trúc hết chịu nổi, từ hãy tới giờ cô cũng không chịu mở miệng nói một câu dù cô là người cần phải giải thích. Như đạt tới giới hạn, Linh Trúc chạy lên trước chặn hai người họ lại, hỏi:
- Hai người rốt cuộc có coi tôi ra gì hay không vậy? Mau trả lời đi chứ, thật là người đó là ai?
Vô Lạc tính tình vốn hiền lành, liền cuống cuồng giải thích đó không phải là lỗi của mình. Cô bảo:
- Đó là chuyện của Y Nguyệt, tao cũng đâu biết đâu. - Cô quay sang Y Nguyệt hỏi. - Y Nguyệt, mày rốt cuộc nhờ ai?
- Vẫn đang suy nghĩ.
Hai người kia nghe được câu đó liền chết lâm sàng tại chỗ. Cái gì cơ? Tuần sau là đăng ký rồi đó! Nếu bây giờ chưa biết ai thì làm sao mà thi được? Cô còn đáp như đúng rồi nữa. Mà người có thể thắng được Trung Đại Hàn cũng là một kỳ tích rồi, huống hồ còn đối đầu với Mục Thiếu Khiêm nữa chứ. Muốn tìm người cũng phải chọn lọc kỹ càng, tìm hiểu rõ thân thế nữa. Hơn hết, người trong trường thì chẳng ai đời nào đi giúp họ vì chính bọn người đó cũng tham gia, sẽ là đối thủ tương lai của họ. Người ngoài thì lại càng không thể. Không ai ngu gì mà chui đầu vào rọ., nếu có thì cũng đã nhập học trường từ lâu rồi. Bây giờ phải làm sao đây?
Nhan Vô Lạc đặt tay lên trán mình, đau khổ than vãn:
- Ông trời ơi ông trời! Con đã làm gì sai mà có một đứa bạn chơi ngu như vậy chứ? Tự đặt quy định rồi tự làm khó mình. Ông nói đi, một đứa học sinh ngoan hiền nết na thùy mị như con sao lại có thể sống chung với lửa như thế chứ?
- Cút ra khỏi nhà! - Y Nguyệt trừng mắt nhìn Vô Lạc.
- Nhà tao mà - Vô Lạc bức xúc lên tiếng.
- Nói lại! - Giọng cô nhẹ như tênh như vẫn đủ khiến Vô Lạc lo sợ.
- Ừ thì nhà tao cũng như nhà của mày thôi. - Vô Lạc cười khổ. Coi như cô xui nên mới có người bạn như Y Nguyệt đi.
- Biết điều đấy. Về nhà rồi tính.
Sau đó Y Nguyệt và Vô Lạc đi một hướng, còn Linh Trúc thì đi hướng khác. Về tới nhà, Y Nguyệt theo thói quen liền vào phòng mình, quên mất Trương Hàn đang ở đó. Cô mở cửa phòng bước vào thì đã nhìn thấy Trương Hàn nằm dài trên giường mình, trông thê thảm vô cùng. Cô ngao ngán lắc đầu một cái, sau đó đặt cặp lên bàn. Cô cố tình đặt thật mạnh để đánh thức con người kia dậy. Cô không muốn người khác làm bẩn giường mình đâu.
Trương Hàn nghe thấy tiếng động lạ liền bật dậy theo phản xạ tự nhiên. Cô quay sang nhìn cậu, thấy cái gối thân yêu của mình ướt đẫm, cộng thêm cái tướng ngủ khó hiểu ban nãy của cậu thì cô có thể khẳng định là cậu vừa mới khóc.
Cô cảm thấy hơi khó hiểu. Đau quá nên khóc, hay là nhớ nhà? Hay sợ bị cô ăn hiếp mà khóc nhỉ? Quan tâm bên trong chứ ngoài miệng cô cũng hỏi với một giọng lạnh lùng như bình thường:
- Khóc? - Cô vừa soạn tập vừa hỏi.
Trương Hàn bị nói trúng tim đen có hơi bất ngờ. Vả lại cái người lạnh như băng này cũng hiểu tâm trạng người khác và biết quan tâm hay sao? Mặc dù câu hỏi có hơi chút lạnh lùng nhưng không sao, như vậy không phải tốt hơn trước à? Nhưng mà cậu là con trai, không muốn bị người ta gọi là mít ướt đâu. Cậu nhanh chóng phủ nhận:
- Làm gì có!
- Ghèn kìa! - Cô khinh bỉ đáp.
- Sao cơ? - Cậu ngạc nhiên, liền lấy tay quẹt lên mắt mình rồi ngây thơ hỏi. - Hết chưa?
Liễu Y Nguyệt nhìn chằm chằm Trương Hàn. Trương Hàn hình như hiểu được chuyện gì vưad xảy ra. Chết rồi. Cậu bị gì mà tự nhiên lại đi hỏi một người lạnh như băng vậy thế chứ? Bây giờ lại nhìn cậu chằm chằm như thế, chắc là cậu sắp chết rồi. Đừng dọa cậu như thế, cậu bị yếu tim đấy.
Trương Hàn cảm thấy có một luồn khí lạnh chạy trong người. Tay chân cậu bủn rủn hết cả lên. Liễu Y Nguyệt bật cười một cái khiến cậu ngỡ ngàng. Là khinh bỉ ư? Không đúng, nhìn rất vui mà. Sao lạ vậy? Hôm nay uống nhầm thuốc hay sao?
- Sao lại đứng đơ ra đó chứ? - Y Nguyệt thấy cậu đứng đơ ra như trời trồng, liền không khỏi thắc mắc. - Tôi lạ lắm à?
- Tại... tại hàn khí của cô truyền qua đây hết rồi... nên tôi có chút... - Cậu lấp bấp, không biết nên nói thế nào. Cậu đang bị sốc văn hóa a. Có phải cái người mà hôm qua cậu gặp không thế?
- Tôi biết cậu vừa làm chuyện tội lỗi với tôi. - Cô cười nhẹ, ngồi xuống cạnh cậu một cách tự nhiên. - Nhưng tôi cần cậu giúp một việc, được không?
Trương Hàn có chút bất ngờ. Cô biết cậu vừa làm chuyện tội lỗi hay sao? Lại còn tươi cười với cậu như vậy nữa. Có khi nào hôm nay là tận thế hay không? Cô thật biết cách dọa người khác.
Thấy cậu lâu quá không trả lời, cô đánh vào đùi cậu một cái khiến cậu vô thức la lên một tiếng đầy căm phẫn:
- A! Đau đấy! Tôi đang bị thương mà! Có bị... - Cậu định mắng cô nhưng cảm thấy đối tượng này hơi khó nuốt nên rút lại lời định nói mà cười trừ một cái.
Cô cũng cảm thấy hơi nóng rồi. Nếu không phải cô cần người thì cô cần thân thiện với cậu vậy sao? Thế nhưng cô cũng cố gắng nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo, hỏi lại
- Cậu có đồng ý hay không?
Trương Hàn thấy điệu bộ của Y Nguyệt có chút hơi gượng gạo thì cũng có thể đoán được một phần. Chắc hẳn có chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này chắc chắn phải rất là quan trọng nên cô mới nhường cậu một tí chứ cũng không phải tốt lành gì. Làm cậu cứ tưởng...
- Là chuyện gì? Có khó lắm không? - Cậu e dè hỏi.
- Không khó. Chỉ cần cậu dưỡng thương cho tốt rồi ngày mai lên trường học với tôi là được rồi.
Trương Hàn tươi cười. Ôi trời! Tưởng gì chứ chuyện này dễ ợt! Cậu có thể làm được mà! Cậu nhanh chóng đồng ý:
- Tất nhiên là được rồi!
- Không phải đơn giản như đâu. Trường tôi là trường Kiếm Nhân, nội quy rất phức tạp. Người như cậu có thể vào được không?
- Đương nhiên là được rồi. Chỉ là một ngôi trường bình thường thôi mà, có gì đâu chứ?
- Vậy thì tốt. Thế cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi dẫn cậu lên trường.
Cô cười nhẹ một cái rồi ra ngoài. Cậu nhìn bộ dạng bây giờ của cô không nhịn được mà cười một cái. Con người đó khi thân thiện cũng được phết nhỉ? Chỉ có điều là chỉ vì muốn nhờ cậu một việc chứ cũng không phải tốt lành gì. Có khi nào nhờ cậu xong thì đá cậu qua một bên không? Nếu như vậy thì cậu sẽ khó mà sống sót qua ngày. Thôi kệ, trong lúc này sống được bao lâu thì sống, nếu không có màn thầu thì cậu đã chết từ lâu rồi.
Nhắc mới nhớ, tự nhiên cậu nhớ màn thầu chết đi được. Hôm qua còn quan tâm tới cậu, hôm nay sao không thấy mặt mũi đâu hết mà lại thay bằng cái cô Y Nguyệt mà cậu không thích lắm. Mà kể cũng tội, cậu cũng không phải là người thích chấp nhặt gì, chỉ tại tính cậu hay nóng nảy, nhất thời khó mà kiềm chế được nên khi giao tiếp với người khác nó cũng trở thành một bức tường vô hình lớn cản trở cậu quan hệ với người khác. Cậu đã cố gắng sửa chữa như vẫn là bất lực. Cậu thật sự cần một người giúp cậu thay đổi bản tính trẻ con của mình.
Đột nhiên cái bụng cậu kêu lên cồn cào. Đói chết đi được. Cậu đã bỏ qua bữa cơm rồi đó. Bây giờ cũng khoảng 5 giờ rồi. Sao quay sang hỏi vài cậu rồi bỏ đi luôn mà không cho cậu ăn vậy chứ? Thiệt là quá đáng mà. Cậu đói đói đói đói lắm rồi a. Cô có biết nếu không cho cậu ăn cậu sẽ điên lên không vậy?
Cậu đang hát khúc ca đói bụng của mình thì Vô Lạc mang một bát cháo lớn kèm với một chén thuốc vào. Cậu vừa nhìn thấy Vô Lạc thì lòng vui như vừa lấy được chồng, à không, là vợ chứ. Cậu tươi cười, giơ tay lên chào Vô Lạc. Vô Lạc cũng cười đáp lại. Đúng là trẻ con thật.
Cô đặt mâm thức ăn xuống bàn, sau đó hỏi:
- Có chuyện gì mà vui vậy?
- Gặp cô thì vui thôi! - Cậu cười ngốc.
- Cậu bị thương đến nỗi ảnh hưởng tới não bộ à? Mau ăn đi! - Cô ký đầu cậu một cái.
- Gì chứ? Tôi đang bị thương đó! Cô thật quá đáng! - Cậu ôm đầu, ủy khuất lên tiếng.
- Uống đi! - Cô bĩu môi, đưa chén thuốc cho cậu. Thả thính cô á? Xin lỗi, cô đây miễn nhiễm với thính. - Lúc nãy Y Nguyệt nói gì?
Trương Hàn ngoan ngoãn uống một hơi hết cả chén thuốc, sau đó nói với giọng hờn trách:
- Sao cô lại nói chuyện với tôi như vậy chớ? Nay hai người bị đổi tính cách rồi hả? Không vui tí nào!
Vô Lạc hết cách rồi, cái kiểu trẻ con như thế này cô không chịu nổi đâu. Cô đặc biệt rất thích con nít a. Nhìn cái mặt kìa, trông có khác gì em bé không? Cô chỉ muốn nựng một cái mà thôi. Mà cậu cùng tuổi với cô, làm vậy có kỳ quá không nhỉ? Thôi bỏ đi!
- Vậy lúc nãy Y Nguyệt nói gì với cậu vậy, cậu dễ thương? - Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nói với giọng thật ngọt ngào để chiều ý cậu.
- Gì mà dễ thương chứ? - Cậu nhăn mặt. - Là đẹp trai. Đẹp trai a.
Vô Lạc như bị đóng đá sau câu nói đó của cậu. Người gì đâu mà tự luyến kinh khủng vậy nhỉ? Đẹp thì có đẹp thật nhưng đâu có đẹp theo kiểu đẹp trai kia chứ. Thật là hết nói nổi.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Vô Lạc tính vốn dĩ là chúa tò mò mà, cô cũng thuận theo ý cậu, kiên nhẫn hỏi lại:
- Cậu đẹp trai à, cậu có thể nói cho tôi biết lúc nãy Y Nguyệt nói cái gì hay không vậy?
- Được chứ! - Cậu cười lớn. - Cô ấy bảo ngày mai cho tôi đăng ký vào học!
- Cái gì? - Cô ngạc nhiên hét lên.
- Làm gì mà la gì thế? - Trương Hàn bị cô hét đến giật hết cả mình, quát. - Tôi không có bị điếc đâu! Cô có phải con gái hay không vậy?
- Cậu đúng là đồ đanh đá! - Cô bĩu môi. - Nhưng mà nó bảo vậy thật à? Cậu đang bị thương mà, làm sao đi học được?
- Không phải cô ấy bảo kê tôi sao? - Cậu tỉnh bơ hỏi lại.
- Nó bảo kê cậu? - Cô trợn tròn mắt nhìn cậu. - Trời sập!
- Vậy sao cô ta bảo tôi đi học? Cô ta đáng lẽ phải có trách nhiệm với tôi chứ? - Cậu lo sợ nhìn cô. Đừng nói cô ta đưa cậu vào trường rồi sẽ để cậu trôi sông lạc chợ nhé?
- Cậu nghĩ nó là hạng người nào mà lại đi bảo kê cậu chứ? - Cô cười khẩy, thể hiện rõ sự khinh bỉ. - Đồ ngốc!
- Ừm, cũng đúng ha. - Cậu gãi đầu, hơi ngập ngừng, sau đó đề nghị - Vậy cô bảo kê tôi được không?
|
Chap 5: Mục Thiếu Khiêm là ai? Vô Lạc có chút hơi bất ngờ trước lời đề nghị của cậu. Sau đó nghĩ lại thấy nó cũng có một phần hợp lí. Dù gì thì ở đây cậu cũng thân với cô nhất, cô cũng là người cứu câu một mạng, việc bảo kê cậu chắc cũng không có gì quá lạ nhỉ? Vả lại trước giờ cô đều đứng sau Y Nguyệt, hôm nay có người nhờ vả cô, cô ngại gì mà từ chối chứ? Vô Lạc gật đầu một cái, sau đó bảo:
- Ừm. Vậy cậu ở đây ăn đi. Tôi đi chuẩn bị đồ đạc cho cậu!
- Cảm ơn nhé. - Cậu cười tít mắt. - Vậy khoảng khi nào xong?
Vô Lạc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó bảo:
- Có lẽ khoảng một tiếng nếu Y Nguyệt chịu giúp.
- Một tiếng à? - Cậu trợn tròn mắt nhìn cô. - Ôi trời ạ! Không phải lâu thế chứ? Tôi chuẩn bị lâu nhất cũng khoảng 30 phút, huống hồ chi đến tận hai người. Có cần tôi giúp không?
- Chuyện không như cậu nghĩ đâu. - Vô Lạc từ tốn giải thích. - Trường chúng tôi không đơn giản. Nó không giống những trường khác. Muốn vào thì dễ nhưng muốn ra thì khó. Phải thể hiện mình thật tốt, nếu như không thì dễ bị người ta ăn hiếp. Cũng may cậu có chúng tôi, nếu không thì khó có thể sống trong ngôi trường này.
- Kể rõ tí được không? - Cậu gãi đầu. - Không hiểu lắm.
- Mai tôi sẽ giải thích rõ hơn. - Cô mất kiên nhẫn đáp. Bây giờ cậu mau ăn đi, kẻo nguội bây giờ!
Trương Hàn gật đầu âm ừ cho qua, sau đó bưng dĩa đồ ăn đặt lên đùi của mình và bắt đầu sự nghiệp ăn uống của mình. Vô Lạc bước ra ngoài với một vẻ ngao ngán. Không biết cậu sẽ đối phó ra sao đây. Nếu như cậu không bị thương thì việc bảo vệ cậu cũng đã khó rồi, huống hồ chi cậu đang bị thương thế này chứ. Còn nữa, Y Nguyệt không dễ dàng gì mà xuống nước cầu xin người ta như thế đâu. Chắc chắn là cô có ý định muốn cho cậu tham gia cuộc thi đó rồi. Nếu như vậy thì cậu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Cô phải nghĩ cách giúp cậu mới được.
Vô Lạc vừa đi, vừa lẩn quẩn với đống suy nghĩ của mình mà đụng phải Y Nguyệt lúc nào không hay. Y Nguyệt thấy sắc mặt của Vô Lạc không tốt, bèn hỏi:
- Sao vậy? - Cô trở lại tâm trạng như lúc trước sau vai diễn xuất thần của mình.
Vô Lạc có chút hơi bực tức, nhưng cô nào dám thể hiện rõ thái độ của mình trước tảng băng vĩ đại này chứ. Cô chỉ khẽ trách móc:
- Sao mày lại mạo hiểm vậy chứ? Có biết nguy hiểm lắm không hả?
- Biết. - Cô thản nhiên đáp. - Nhưng liên quan gì tao? Nếu không nhờ chúng ta thì câu ta đã mất mạng từ lâu rồi. Tao vẫn cảm nhận cậu ta có gì đó đặc biệt. Cậu ta chắc chắn sẽ có thể giúp tao thắng cuộc.
- Mày có bằng chứng gì mà nói vậy chứ?
- Cần gì bằng chứng?
Vô Lạc biết mình không đấu võ miệng bằng Y Nguyệt nên tạm thời rút lui. Cô lắc lắc tay Y Nguyệt năm nỉ:
- Nhưng mà mày biết không, cậu ấy đang bị thương đó, nếu đến trường thì việc mất mạng là dễ như chơi. Nhưng tao biết chắc chắn là mày sẽ nhờ cậu ta tham gia cuộc thi đúng không? Mặc dù không biết thực lực cậu ta thế nào nhưng tao chắc chắn ngoài cậu ta ra không ai giúp mày đâu. Mà nếu như cậu ta mất mạng rồi thì...
- Nội dung chính! - Y Nguyệt ngắt ngang lời của Vô Lạc, cô ghét nhất là dài dòng.
- Không cần nữa, tao bảo kê là được rồi. Chuẩn bị giúp cậu ấy đi!
Y Nguyệt dù không muốn đồng ý. Sau đó hai người họ cùng nhau đi chuẩn bị những thứ cần thiết cho cậu. Căn nhà vừa mới đông vui, bây giờ lại trở nên vắng vẻ, chỉ còn mình cậu.
____________________________
Nhà Mục Thiếu Khiêm.
Quả không thật hổ danh là căn nhà giàu có nhất vùng. Ở đây cảnh vật rất sinh động, cây cỏ, hoa lá đầy nhà, đối lập hoàn toàn với căn nhà mà cậu đang ở. Chỉ cần nhìn sơ qua thôi thì cũng đủ biết để xây được căn nhà này phải tốn kém biết bao nhiêu rồi. Còn nữa, căn nhà rộng như vậy mà cũng chỉ có mỗi Thiếu Khiêm và thằng bạn chí cốt của mình ở, thật uổng phí.
Cha mẹ anh từ khi anh học cấp hai đã ly dị với nhau. Mẹ anh hiện tại đang sống tại Mỹ, còn cha của anh thì từng làm việc ở Nhật. Hai người như mặt trời và mặt trăng, không bao giờ chịu gặp mặt nhau. Mà có gặp mặt nhau thì cũng lảng đi. Điều này đã khiến cho anh cảm thấy stress rất nặng, cũng may là có thằng bạn thân của mình, nếu không chắc có lẽ giờ này anh đang được mấy cô áo trắng chăm sóc rồi.
Giờ đây, khi nhắc đến gia đình mình, anh cứ vờ như không quen biết. Số tiền được chuyển qua ngân hàng của anh đều do cha mẹ anh gửi, nhưng anh cứ coi nó như là của một người lú lẫn gửi nhầm, chứ cũng không thèm coi nó là số tiền của một người hảo tâm nào gửi.
Đại Hàn ngồi bệch xuống ghế sofa như thể đây là nhà của mình. Thiếu Khiêm rót nước mà không cần nhìn, mắt vẫn không rời quyển sách. Anh đặt mạnh ly nước xuống bàn như dằn mặt khiến mặt Đại Hàn đen lại, bức xúc lên tiếng:
- Này, dù gì tao cũng là khách của mày mà, có cần phải có thái độ như vậy không?
- Uống đi. - Thiếu Khiêm không quan tâm đến thằng bạn mình nói gì, mắt chỉ dán vào cuốn sách đang cầm trên tay.
- Mày đang nghĩ gì à? - Đại Hàn trố mắt nhìn Thiếu Khiêm. - Cầm sách ngược kìa.
- Chỉ là thắc mắc chút chuyện. - Anh gấp sách lại, đăm chiêu suy nghĩ.
- Y Nguyệt hả? Có gì mà thắc mắc chứ? - Đại Hàn biết tỏng anh suy nghĩ chuyện gì, liền hỏi.
- Không hiểu sao cô ấy lại chọn người khác mà không chọn hai người bạn của mình. Hai người đó cũng không phải hạng tầm thường, còn có thể tìm người tốt hơn được sao?
Đại Hàn liến thoắng nói như một nhà bác học kiến thức tuyên thâm uyên bác. Gì chứ thuyết trình là sở trường của y.
- Tao nghĩ người cổ định cho vào sẽ lợi hại lắm! Mày nghĩ đi, cổ ngông thì có ngông thật nhưng cũng đâu có đến nỗi nói chuyện mà không có suy nghĩ vậy chứ. Chắc chắn là có ẩn tình gì trong đó. Không chừng cô ta đang âm mưu một một chuyện gì đó rất lớn. Tao nghĩ chúng ta tốt nhất nên đề phòng đi.
Mục Thiếu Khiêm cảm thấy những gì Đại Hàn vừa nói có chút gì đó không hợp lý, liền phản bác:
- Không đâu. Nếu thật sự là nhân tài thì đã vào trường mình từ lâu rồi. Còn nếu như lợi hại nhưng không phải mafia, có ý định chuyển đổi trường thì cũng không dại gì chọn trường mình. Vả lại tố chất của Linh Trúc và Vô Lạc cũng rất cao, khó ai có thể có đủ trình độ thay thế.
- Nếu mày bảo như vậy thì mày nói là Y Nguyệt vớ vẩn nói bừa à? Cổ là hạng người nào chứ? - Y có hơi bức xúc. Nếu nói như anh thì chẳng phải không có nhân tài xuất chúng nào hay sao? Nếu vậy thì cái địa cậu này chỉ do một người cai quản đến hết đời, không có người lên thay sao? Vô lý!
- Không biết, chỉ biết Y Nguyệt khó ở! - Thiếu Khiêm cuối cùng cũng bỏ cuộc. Nghĩ về cô gái kỳ lạ đó chỉ khiến anh mệt mỏi. Anh bèn chuyển đề tài.
- Khó ở? - Y bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ, - Trước mặt người ta thì cô này cô nọ. Về nhà thì Y Nguyệt này Y Nguyệt nó. Tao biết tỏng mày quá rồi mà!
Thiếu Khiêm không nói gì. Anh đúng ra là cũng có tình cảm với cô thật, nhưng để gọi là tình yêu thì có hơi quá hay không? Nếu có thì anh cũng chỉ coi cô như một đứa em gái cứng đầu không bao giờ chịu phục tùng anh thôi. Còn để làm người yêu thì có hơi quá...
Thấy Thiếu Khiêm lâu quá không phản hồi gì. Đại Hàn nghĩ là mình nói đúng tim đen của Thiếu Khiêm nên được nước lấn tới:
- Sao hả? Cứng miệng rồi nói không được à?
- Giữ mồm mép cho cẩn thận vào. - Anh lạnh giọng cảnh cáo.
Đại Hàn không nói gì thêm. Nếu dám nói thêm một lời nào nữa thì y sẽ chết chắc đó. Con người đó nhìn đơn giản như vậy như thật ra rất đáng sợ. Có lẽ kiếp trước cậu ta giai nhập "spy kids" nên mới kinh khủng như thế.
Thiếu Khiêm uống một ngụm trà, bắt chân chữ ngũ, sau đó bảo:
- Mày nghĩ tao nên làm gì?
Đại Hàn nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, rồi đưa ra một kết luận không thể quan trọng hơn:
- Không biết!
Thiếu Khiêm cười cười, nhìn Trung Đại Hàn, sau đó nhanh chóng đổi thái độ, quát:
- Điên à?
- Tao không biết thiệt chứ bộ. - Đại Hàn nhìn Thiếu Khiêm bằng ánh mắt cún con, sau đó thảo mai với anh vài câu. - Mày nghĩ xem đi, đây là năm đầu tiên tổ chức cuộc thi này, ai mà biết nó ra sao chứ? Vả lại tao thấy mày giỏi như siêu nhân rồi, cần gì mà phải ôn tập!
- Tao thấy mày nói cũng đúng. Hay vầy đi, giờ mày theo dõi coi ba người đó định giở trò gì. Người tài năng siêu việt như tao không làm mấy chuyện lặt vặt đó đâu! - Anh tự luyến một hồi, sau đó đưa ra quyết định khiến y sởn hết cả da gà.
Đại Hàn như bị đóng băng, định mở miệng nói đôi lời nhưng bị câu nói đó của anh làm cho cứng cả họng, bây giờ cũng chưa đóng lại được, trông khó coi vô cùng.
Anh thấy y hơi là lạ. Anh nói có gì sai hay sao nhỉ? Anh còn cảm thấy nó hơi ít đó chứ. Đáng lẽ anh phải là một người mà không phải là người mà là cái thứ gì từ đâu đến chứ không phải trên trái đất cơ. Trên đời này làm gì có người vừa đẹp trai, vừa học giỏi, vừa đánh võ hay, vừa tính tình tốt như anh cơ chứ? Cho y theo dõi người khác đã là một ân huệ quá lớn rồi, vậy mà còn có thái độ đó nữa chứ? Đúng là không biết điều!
- Làm gì thế? Khinh bỉ hả?
- Không. Không có đâu. - Đại Hàn liên tục xua tay phủ nhận. - Mày biết đó, người tệ như tao sao đủ khả năng theo dõi họ chứ? Nếu có thì cũng theo dõi họ làm gì? Tụi mình hiểu bọn họ quá rồi còn gì? Người cần theo dõi là người họ mời tới.
- Mày nói cũng không sai. - Thiếu Khiêm gật gù, tỏ vẻ đồng ý. - Vậy quyết định ngày mai đi! Nếu ngày mai cậu ta không đăng ký sẽ bị truất quyền thi đấu! Chúng ta sẽ cản cậu ta!
- Bằng cách nào? Chẳng lẽ phải phá vòng vây bảo vệ của 3 cô gái đó sao? Mày định đánh nhau với con gái chắc? Còn nữa, biết đâu chừng hắn cũng là cao thủ. - Y thắc mắc. Muốn động thủ với họ cũng không phải đơn giản đâu.
- Mày nghĩ Mục Thiếu Khiêm tao là ai chứ? - Anh cười lạnh. - Tao sẽ khiến Y Nguyệt tâm phục khẩu phục.
|