Chap 40 ( Hoàn ) Bệnh viện Cả cô dâu và anh của cô dâu đều nhập viện, tin tức này đương nhiên nhanh chóng bị lan truyền. Nhưng mọi người không ai còn để tâm đến đám phóng viên làm loạn nữa rồi, không khí trước phòng cấp cứu lúc này u ám lạnh lẽo đáng sợ, các anh và ông Seo chăm chăm nhìn vào cửa phòng cấp cứu của cậu. " Bụng.... bụng của em đau quá.... cứu đứa bé... phải cứu đứa bé... " những lời cậu nói trước khi ngất đi khiến các anh vừa tức giận vừa đau lòng cậu gần đây biểu hiện rõ như vậy sao họ lại không nhận ra chứ, càng nhớ đến bộ dạng đau đớn của cậu các anh càng tức giận Wen phu nhân. Cả Jun lúc này cũng chẳng nhìn đến Wen phu nhân chỉ lo lắng cho cậu. Cửa phòng cấp cứu mở ra, là phòng của Hye Jin các anh và ông Seo không quan tâm, bà Wen và bà Na Young lo lắng tiến đến hỏi. - Con gái tôi có sao không? - Bà Na Young nhìn bác sĩ hỏi. - Bệnh nhân phần đầu bị va chạm dẫn đến ngất đi, cô ấy hoàn toàn không có gì đáng ngại phu nhân yên tâm - Bác sĩ nói với bà. - Vậy cái thai vẫn ổn chứ bác sĩ? - Bà Wen gấp gáp hỏi. - Bệnh nhân không có thai - Bác sĩ ngạc nhiên nhìn Wen phu nhân nói. - Ông nói sao? - Jun nghe những lời này tức giận tiến đến lớn tiếng hỏi. - Tôi đã kiểm tra rồi, bệnh nhân không hề có thai, cũng không từng có dấu hiệu đã quan hệ - Bác sĩ nói rõ với mọi người. " Rầm " Jun tức giận đạp mạnh vào hàng ghế trước cửa phòng cấp cứu, cả bà Wen và bà Na Young đều không thể tin mình vừa nghe thấy gì. Cửa phòng cấp cứu của cậu cuối cùng cũng mở ra, Jun cùng mọi người gấp gáp chạy đến hỏi bác sĩ. - Em ấy thế nào? - Cậu ấy bị động thai, hiện tại đã không sao rồi, chúng tôi đã chuyển đưa bệnh nhân đến phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm cậu ấy - Nghe bác sĩ nói các anh thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy đến phòng bệnh của cậu. - Na Young em chăm sóc Hye Jin khi con bé khỏe lập tức đưa con bé về Anh đi - Ông Seo nhìn bà Na Young nói, xoay người đi đến phòng bệnh của Minghao. Các anh vào phòng bệnh nhìn cậu nằm ngủ trên giường, vẻ mặt vẫn còn tái nhợt, các anh đến bên giường bệnh của cậu, các anh hạnh phúc hôn lên mặt cậu, nghe bác sĩ nói cậu và con không sao tảng đá trong lòng họ mới có thể bỏ xuống. Cậu một lúc sau cũng tỉnh lại, mọi người vui mừng tiến đến bên giường bệnh cậu. - Hao Hao, đứa bé không sao cả, còn rất khỏe mạnh - Jun nhìn cậu nhỏ giọng nói, cậu mỉm cười khẽ gật đầu. - Hao Hao con có thai sao không nói với mọi người, con giấu như vậy có biết mọi người lo lắm không? - Ông Seo nhỏ giọng trách cậu nhưng trong lòng lo lắng rất nhiều.
- Hye Jin và đứa bé có sao không? - cậu yếu ớt nhỏ giọng hỏi, lúc nhớ trước lúc mình ngất đi Hye Jin cũng gặp chuyện. - Con lo cho mình đi, Hye Jin không sao hết, giờ ba về cho người nấu chút canh cho con, nghỉ ngơi đi - Ông Seo xoa đầu cậu nói, giao cậu lại cho các anh chăm sóc. Cậu khó hiểu không biết tại sao ông Seo khi nhắc đến Hye Jin lại khó chịu. - Ba nói phải đó em lo cho mình đi à không là lo cho em và con của chúng ta, chuyện của Hye Jin em đừng quan tâm làm gì - Các anh cưng chiều hôn cậu , nói. - Hao Hao - Jeonghan, Jihoon cùng mọi người hay tin liền chạy đến bệnh viện. - Cậu có phải thích bệnh viện rồi phải không, lúc nào cũng để mình có chuyện vậy - Jeonghan nhìn cậu trách cứ. - Mình là người có phải cái máy đâu mà không bệnh chứ, bệnh thì phải vào bệnh viện - Cậu nhìn Jeonghan nói, mọi người ở lại trò chuyện với cậu được một lúc thì bị " đuổi " về, các anh muốn cậu được nghỉ ngơi mà tên Jeonghan thì cứ nói không ngừng, đành phải đuổi cậu ta về. Seungcheol đỡ cậu nằm xuống, đắp chăn cho cậu, nhưng cậu không ngủ lại cứ nhìn các anh chằm chằm. - Em có chỗ nào khó chịu sao? - Seokmin xoa đầu cậu hỏi, cậu lắc đầu. - Các anh không cần nghỉ ngơi sao? - Cậu nhìn các anh nói. - Bọn anh rất khỏe, em không cần lo, ngoan ngủ đi - Hansol cười nói, dịu dàng hôn lên trán cậu. Cậu ngoan ngoãn nghe lời anh nhắm mắt ngủ. Nửa đêm, cậu mở mắt nhìn về phía sopha nhìn thấy các anh ngủ gục, nhẹ mở chăn xuống giường, cậu mang chăn đến gần đắp cho các anh, thấy các anh vẫn còn ngủ mới thở phào. Cậu rời khỏi phòng bệnh, mọi người lúc sáng không ai nói cho cậu biết Hye Jin thế nào cả, cậu đến phòng Hye Jin tìm cô nhưng không thấy đâu, cậu lo lắng gọi điện nhưng không ai bắt máy, cậu đi khắp nơi tìm cô, Jisoo từ phòng làm việc đi ra bắt gặp cậu thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu lập tức đi theo. Sân thượng Hye Jin mặc bộ đồ bệnh nhân, nhìn vào khoảng không. " Anh không nhận mình thắng, nhưng em cố tranh giành thứ không thuộc về mình người đau khổ sẽ là em " " Kết hôn với người không yêu mình, Minghao cũng đã nói với cô cố giành thứ không thuộc về mình, đau khổ sau này cô tự chịu lấy " " Con vì tranh giành mà cái gì cũng có thể làm sao, sao lừa mọi người chỉ để được kết hôn với người vốn không yêu con, bây giờ con nhìn xem mình nhận được gì " Từng lời từng chữ mà Minghao, ông Seo và bà Na Young nói với cô đều đúng, cô bây giờ không nhận được gì hết, có cũng chỉ là sự ghét bỏ thôi. " Seo Hye Jin mày thua rồi, mày đã thua rồi, mày sống làm gì nữa chứ " - Hye Jin - Hye Jin xoay người lại nhìn Minghao. - Em có phải điên rồi không? - Chuyện của tôi không cần anh quản, mạng của tôi tôi tự mình quyết định - Hye Jin nhìn cậu nói.
- Em là em gái anh, anh có quyền quản, mạng không phải của em, mạng là của mẹ em cho em, em không có quyền quyết định - Minghao nói từng bước tiến về phía Hye Jin. Hye Jin nghe những lời này cảm thấy buồn cười. - Anh đừng làm vẻ tốt bụng nữa, anh muốn gặp tôi để nói tôi thua anh rồi chứ gì.... - Đủ rồi, là em cố chấp giành thứ không thuộc về mình, chuyện đến ngày hôm nay là do em tự hại mình thôi, trên đời này đâu chỉ có mình Wen Junhui em có nhất thiết phải làm những chuyện đáng sợ đó - Minghao tức giận ngắt lời cô ta. -Nhưng tôi chỉ yêu Jun thôi,anh nói tôi là em gái của anh vậy sao anh tranh giành đàn ông với em gái của mình. - Là Jun lựa chọn, anh không tranh với em, là tự em nghĩ vậy thôi - Cậu vừa nói vừa cố tiến gần Hye Jin, cậu sợ cô sẽ nghĩ quẩn. - Anh đừng qua đây - Hye Jin hét lên. - Hye Jin - Jun chọn anh, Jun chỉ chọn anh thôi..... - Hye Jin cứ lẩm bẩm mãi, chân thì cứ lùi về sau. - Em dừng lại đi - Cậu sợ hãi nói, bước nhanh về phía Hye Jin, điều cậu không ngờ cô ta không chỉ muốn tự tử còn muốn kéo theo cậu chết cùng. - Seo Minghao thứ tôi không có được anh cũng đừng hòng có - Hye Jin giữ chặt tay kéo cậu cùng nhảy xuống. - Hao Hao - Jisoo kịp thời chạy đến nhanh bắt lấy tay cậu, cơ thể cậu đang rất yếu không thể giữ được Hye Jin, cậu kinh hãi nhìn Hye Jin rơi xuống đất. Jisoo nhanh chóng kéo cậu lên, Jisoo lo lắng khi nhìn vẻ mặt tái nhợt hoảng sợ của cậu, nhanh đỡ cậu đứng dậy nhưng vừa đứng dậy cậu choáng váng ngất đi. - Hao Hao, Minghao - Jisoo bế cậu nhanh rời khỏi sân thượng. Các anh lúc này cũng đang chạy khắp nơi tìm cậu, họ chỉ vừa chợp mắt cậu đã chạy đi mất. - Hao Hao - Các anh nhìn thấy Jisoo từ cửa thoát hiểm bế cậu đi vào lo lắng chạy tới. - Em ấy bị làm sao vậy. - Bây giờ không phải là thời gian giải thích, để bác sĩ kiểm tra cho em ấy trước đã? - Jisoo nói với các anh, cậu nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Mọi người lo lắng chờ đợi, Jisoo nói lại sự việc lúc nãy trên sân thượng cho các anh nghe, các anh chỉ cho là cô ta bị vậy là đáng đời, chẳng may mảy để tâm. Một lúc sau Ông Seo và bà Na Young hay tin lập tức chạy tới.
- Sao thằng bé lại bị ngất? / Hye Jin đâu rồi - Cả ông Seo và bà Na Young đều lo lắng. - Bác Seo, Hye Jin tự tử muốn kéo theo Hao Hao chết cùng, Jisoo kịp thời cứu được Hao Hao, còn Hye Jin vết thương quá nặng đã chết rồi - Wonwoo nhìn hai người nói. - Na Young - Ông Seo đỡ lấy vợ mình, dù chuyện Hye Jin làm là sai nhưng cô cũng là con gái ông. Các anh và ông Seo ngồi bên giường bệnh của cậu, Mingyu nhìn cậu nghiêm giọng nói. - Hao Hao, bác sĩ nói sức khỏe em yếu nếu em còn chạy lung tung nữa sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng - Cậu im lặng không dám nói gì, các anh nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cậu có chút buồn cười. - Em ngủ đi - Wonwoo đắp chăn lại cho cậu nói, thấy cậu ngoan ngoãn ngủ rồi nhưng các anh vẫn không chịu rời mắt khỏi cậu. Cả đêm ở bên cạnh cậu.
Ngày hôm sau Cậu ngồi trên giường bệnh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu tối qua cũng nhìn thấy cũng biết được Hye Jin đã mất, bọn họ giao cậu cho Jeonghsn và Jihoon chăm sóc, còn các anh dù không muốn cũng phải đến giúp ông Seo một tay lo chuyện của Hye Jin. - Hao Hao cậu đừng suy nghĩ đến chuyện hôm qua nữa, tin thần không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó - Jeonghan và Jihoon thấy cậu ngẩn người lo lắng lên tiếng. - Mình biết rồi, không suy nghĩ nữa vậy hai cậu mau trả lại cuốn album cho mình đi, mình sẽ xem album để không phải suy nghĩ nữa - Cậu mỉm cười nhìn hai người bạn của mình nói. - Đây của cậu - Jeonghan đem cuốn album đến cho cậu. Cậu mỉm cười nhận lấy, cuốn truyện này cuối cùng cũng đến hồi kết rồi.
~~~~~ END ~~~~~ Bộ này đến đây là hoàn, cảm ơn mọi người vì thời gian qua đã ủng hộ cho mình. Chúng ta vẫn còn 1 ngoại truyện nữa, mọi người nhớ chờ nhé :> 10/06/19
|
Ngoại Truyện 3 năm sau - Papa sao tấm này lại không có bọn con ạ? - Giọng nói non nớt đáng yêu vang lên, các anh vào nhà mỉm cười khi nghe tiếng con mình thắc mắc. Hình ảnh cậu ôm hai đứa trẻ đáng yêu trong lòng, cùng chúng xem cuốn album hình cưới của cậu và các anh, mang lại cảm giác ấm áp. - Cheolgyu, Woonon - Ba - Hai đứa nhóc nghe các anh gọi lập tức trèo xuống khỏi người cậu, chạy về phía các anh. - Hai đứa chậm thôi - Cậu lo lắng lên tiếng, các anh đương nhiên không để hai cục cưng của mình chạy như vậy, lập tức tiến đến bế hai bé lên. - Bảo bối xem hình cưới sao? - Wonwoo tiến đến ôm cậu dịu dàng lên tiếng. - Hai cục cưng của các anh vẫn còn thắc mắc a - Cậu vẻ mặt bất lực nhìn anh nói. Wonwoo bật cười hôn lên mặt cậu, chỉ mới hôn má thôi mà hai đứa nhóc đã làm loạn rồi. - Appa Wonwoo không được hôn papa của con~~~ - Papa của con không cho appa Wonwoo hôn~~~ Cả hai nhanh trèo xuống, chạy đến ôm cậu chặt cứng tách cậu ra khỏi Wonwoo, các anh buồn cười nhìn hai đứa con của mình. " Ding.... dong.... " - Người tình không bao giờ cưới của em lại đến nữa rồi - Seokmin nhìn cậu cười nói, đi ra mở cửa cho Jeonghan. - Cục cưng sắp có người cướp papa của 2 đứa, 2 đứa biết phải làm gì rồi chứ - Các anh thì thầm với hai đứa nhỏ. - Hôm nay cậu cũng biết lịch sự bấm chuông sao? - Seokmin chắn trước cửa nhìn Jeonghan nói, nhưng rồi tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy Jisoo đi cùng Jeonghan, gật gù hiểu ra vấn đề. - Hao Hao - Jeonghan đẩy Seokmin qua một đi vào nhà. - Bác sĩ Hong cậu chấm được chỗ nào của cậu ta vậy - Seokmin thấy Jeonghan vào rồi nhỏ giọng hỏi Jisoo. - Đã yêu rồi thì dù xấu cũng thành tốt, Jeonghan cũng rất đáng yêu mà có vài phần giống Hao Hao. - Đừng đem cậu ta so sánh với vợ của bọn tôi - Seokmin lập tức phản bác. - Vào nhà thôi - Seokmin bá vai Jisoo đi vào trong. Chưa thấy hình đã nghe tiếng, cậu không cần nhìn thì cũng biết là ai rồi, bình thường Jeonghan sẽ lập tức ôm chằm cậu nhưng lần này cậu gặp phải vật cản rồi. - Không cho chú ôm papa của Cheolgyu~~~ - Papa chỉ có các appa, Cheolgyu và Woonon được ôm thôi. Hai đứa nhóc đứng chắn trước cậu, còn dang tay ra như kiểu bảo vệ, miệng nhỏ xinh xắn chu lên nhìn Jeonghan nói, Jeonghan bị vướng hai đứa nhóc đương nhiên chẳng ôm cậu được. - Giỏi lắm cục cưng - Các anh tán thưởng. - Ai nói Hao Hao là của của hai đứa, chú nói cho hai đứa biết papa của hai đứa sắp có cục cưng nữa rồi, hai đứa sắp bị cho ra rìa rồi. - JEONGHAN - Cậu không kịp ngăn thì Jeonghan đã tiết lộ ra mất rồi, các anh nhìn cậu chằm chằm. - Chết mình quên mất, dù sao ngày mai là kỉ niệm ngày cưới của cậu thì cậu cũng sẽ nói với họ thôi, mình thông báo sớm một chút - Jeonghan cười cười nói với cậu, nhanh chạy đến chỗ Jisoo lấy anh làm bia đỡ, Jisoo lắc đầu ngán ngẩm anh đúng là không nên nói chuyện này cho Jeonghan biết. - Bảo bối lời của Jeonghan nói là thật sao, em có thai? - Các anh lập tức tiến đến chỗ cậu mừng rỡ hỏi, cậu nhìn các anh gật đầu, nhận được đáp án các anh ôm cậu vào lòng yêu thương hôn cậu. - Nè nè ở đây có trẻ em đó - Jeonghan lên tiếng. - Papa có em bé sẽ không thương Woonon nữa sao? - Papa sẽ thương em bé hơn Cheolgyu ạ? Hai đứa bé mắt ươn ướt nhìn cậu nói, cậu lập tức ôm hai đứa bé vào lòng dỗ dành. - Papa thương Cheolgyu và Woonon đừng khóc~~~ - Cậu đau lòng lau nước mắt cho hai đứa nhỏ. - Chú Jeonghan nói papa có cục cưng papa sẽ không thương Cheolgyu và Woonon nữa - Hai đứa trẻ ủy khuất khóc lớn hơn. - Chú Jeonghan chỉ nói đùa thôi, ngoan - Cậu nói, trừng mắt nhìn Jeonghan, hai đứa trẻ vẫn tiếp tục khóc. Cậu nhìn về phía các anh. - Cheolgyu Woonon ngoan nào - Các anh đi đến giúp cậu dỗ dành hai đứa nhỏ, Wonwoo Seokmin Hansol ôm đứa bé gái, Seungcheol Mingyu Jun ôm đứa bé trai. - Tại cậu đó sao lại nói với bọn trẻ như vậy - Cậu nhìn Jeonghan nói. - Mình không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng vậy nha, mà hai đứa nhỏ của cậu giống các ba nó quá đi, tính chiếm hữu cao dễ sợ - Jeonghan nói. - Cậu thật là - Cậu hết biết nói sao, nhìn về phía các anh và con của mình và cả đứa bé trong bụng, cậu mỉm cười hài lòng khi đã giúp câu chuyên của Seo Minghao có một kết thúc hoàn hảo.
__________ HẾT __________ https://youtu.be/pxTL3o9tJTo 12/06/19
|