(KaiYuan) Tổng Tài Quá Yêu Vợ
|
|
(KaiYuan) Tổng Tài Quá Yêu Vợ
By Vuonghuyenmy
LÃNG MẠNG
Ngược tới cực điểm!!! HE, coa lẫn SM
|
(KaiYuan) Tổng tài quá yêu vợ
Văn Án Giới thiệu nhân vật Vương Nguyên ( cậu) 17 tuổi vô cùng xinh đẹp yêu kiều Vương Tuấn Khải ( anh) 21 tuổi tổng tài xuất sắc nhất châu Á Vương Tuấn Hiển ( nó) 18 tuổi em trai của anh Giới thiệu nội dung: Lần đầu tiên gặp mặt, cậu là người yêu của em trai anh, thế nhưng anh lại không kiểm soát được hành vi của mình mà thiếu chút nữa cưỡng bức cậu. Lần thứ hai gặp mặt, cậu vì công ty ba mình mà tìm đến anh, anh không để ý cấm kỵ yêu cầu cậu gả cho anh. Vì không để cho mình tan cửa nát nhà, Vương Nguyên lựa chọn gả cho Vương Tuấn Khải- anh trai của bạn trai mình. Bắt đầu từ đêm tân hôn, anh bắt đầu cướp đoạt cả thể xác lẫn tinh thần của cậu. Anh kiêu ngạo tuyên bố, chiếm được người của cậu cũng muốn chiếm được tim của cậu. Thế nhưng, anh không biết sao? Từ khi giây phút cậu đáp ứng gả cho anh, câu đã không còn trái tim rồi. Năm năm sau, em trai anh - Nó trở lại. Thế nhưng anh lại ký một tờ ly hôn, nói để cậu tự do. Tự do? Cậu còn có tự do sao? Sau khi anh cưỡng chiếm cả người cậu? Rõ ràng qua nhiều năm như vậy, nguyện vọng duy nhất của cậu là muốn rời khỏi anh. Tại sao đến một ngày, lại phát hiện tim của mình trĩu nặng như đã lạc mất rồi. !! Liệu mọi chuyện sẽ ra sao cùng đón đọc nhé?????
|
Chap 1 lần đầu gặp mặt Chap này đoạn đầu mang tính giới thiệu Nhưng đoạn có chút... Tự đọc nhé!! . Bắt đầu vào chuyênn. . . Đêm nay nhà họ Vương Thị đèn đuốc sáng trưng, khách khứa nối nhau vào không dứt, trên sân cỏ to lớn nhà họ Vương đậu đầy những chiếc xe xa hoa. Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con trai thứ hai nhà họ Vương- Vương Tuấn Hiển, để ăn mừng lễ trưởng thành của nó, ông Vương đặc biệt tổ chức buổi tiệc sinh nhật long trọng như thế cho nó. Khách được mời trừ bạn học, bạn bè bên ngoài của nó ra, dĩ nhiên không thể thiếu sự chúc mừng của các nhân vật nổi tiếng trên thương trường. Mà đêm nay Vương Nguyên được mời mặc âu phục trắng noãn, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cậu thoa một lớp phấn mỏng, làn da trời sinh đã trắng, dáng người xinh xắn tinh tế mê người, tóc dài tao nhã xõa ra phía sau, ở trên đầu một chiếc kẹp thủy tinh tinh xảo tạo thành một vòng tròn, nhìn thế nào cũng giống một thiên thần thất lạc chốn nhân gian. Cậu vốn là không muốn tới, mặc dù gia cảnh nhà họ Vương gia không tệ, nhưng mà từ nhỏ đến lớn cậu cũng không thích tham gia những trường hợp náo nhiệt như vậy. Mỗi lần ba mẹ tham gia tiệc tùng yêu cầu cậu đi theo, cậu luôn lấy lý do bận học bài mà từ chối. Lâu ngày, ba mẹ cũng hiểu cậu không thích những nơi như vậy cũng không miễn cưỡng cậu nữa. Mà ở trong giới thượng lưu, người biết tiểu thư nhà họ Vương gia cũng ít đi. Năm nay cậu mười bảy tuổi, vừa lên trung học năm hai (lớp 11). Tối nay đến nhà họ tham gia buổi tiệc này, hoàn toàn là bởi vì Vương Tuấn Hiển không ngừng yêu cầu. Không sai, nó là bạn trai của cậu, hai người từ năm nhất đã bắt đầu lén nói chuyện yêu đương, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng học tập, bọn họ chỉ nắm tay nhau đi dạo xem phim mà thôi. Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nó, từ một tháng trước nó cũng đã nói ngày đó sẽ chính thức giới thiệu cậu cho người nhà biết, Ban đầu cậu cũng không đồng ý, lại không chịu được Tuấn Hiển quấy rầy mà miễn cưỡng đồng ý. Sự thật chứng minh, cậu thật sự không thích hợp với những tình huống này, nhìn bên trong người chật như nêm, cậu chỉ cảm thấy xa lạ đến bất lực. Bời vì một người nó cũng không quen, mà bởi vì nó là chủ tiệc hôm nay, bận tối mày tối mặt, căn bản không có nhiều tâm tư đặt trên người yêu như cậu. Tránh xa khách mời, cậu một thân một mình đi tới vườn hoa ngồi ở một góc đình nghỉ mát, lát nữa nó muốn sau khi cắt bánh kem cậu cùng nó sẽ nhảy điệu nhảy đầu tiên, nhưng tiệc khiêu vũ còn chưa bắt đầu, cậu đã không muốn ở bên trong rồi. Nếu như sau này nó muốn cậu thường tham gia những trường hợp như thế này cậu phải làm sao đây? Dừng lại suy nghĩ lung tung của mình, Vương Nguyên ngẩng mặt lên để gió đêm mát mẻ từ từ thổi, bầu trời sao sáng ngời, cậu có chút xúc động cởi giày cao gót ra, chân trần nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng. Mặc dù nhảy không phải rất đẹp, nhưng mà ở trong ban đêm yên tĩnh cậu lại cảm thấy mình giống như hoa tiên tử dáng người duyên dáng lưu lạc nhân gian, không ngừng múa ... Say mê vào điệu nhảy cậu không biết, ở cột đá trên đình nghỉ mát có một người đàn ông cao lớn đứng đó, đang chăm chú nhìn cậu. Cậu ấy là ai? Tại lại một thân một mình ở đây? Để ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi của em trai, Vương Tuấn Khải từ chối xã giao về nhà. Vừa rồi luôn ở phòng khách ứng phó những bạn bè thương giới kia, xã giao như vậy làm cho anh thấy rất mệt mỏi, muốn đến vườn hoa nghỉ ngơi một chút, lại ngoài ý muốn gặp một tiên tử đang múa. Dáng vẻ đáng yêu với đôi chân trần trên mặt đất xoay tròn của cậu, làm cho tim anh lặng lẽ mở ra. (My : chết r. Nguyên nhi ơi!!))) "A!" Trên cỏ có một chỗ không bằng phẳng, khiến thân thể Vương Nguyên đang nhanh nhẹn nhảy múa nghiêng người, mắt thấy sẽ bị ngã trên mặt đất, một đôi bàn tay mạnh mẽ kịp thời ôm hông cậu. Cậu thấy khuôn mặt một người đàn ông tuấn mỹ mà trưởng thành, tóc chỉnh tề xếp gọn sau gáy, một đôi mắt đang nhìn cậu không chớp, Cậu nhìn lại, quên mất mình đang trong ngực một người đàn ông xa lạ. "Cậu bé, nhìn đã chưa?" Trong giọng nói mang theo trêu tức. Sau khi nhìn rõ gương mặt cậu, Vương Tuấn Khải đã biết, một cậu trai xinh đẹp như vậy đối với anh mà nói là có hơi nhỏ một chút, nhìn cậu thì cũng mười mấy tuổi mà thôi? Nhưng, vẻ đẹp đáng yêu của cậu không hiểu sao lại hấp dẫn anh hơn những mỹ nữ anh đã nhìn quen mắt.
My là giải phân cách ĐÁNG IU
. .
Anh là ai? Buông tôi ra." Cho đến hơi thở nam tính bức người của anh phả trên mặt, Cậu mới phát hiện ra mình cùng một người đàn ông xa lạ dựa vào rất gần, gần đến thân thể cậu cảm giác được thân thể cường tráng của anh ta đang gắt gao đè ép cậu. "Tôi không buông."
Vương Tuấn Khải thấy bộ dáng cậu đáng yêu không nhịn được muốn trêu chọc cậu. Bàn tay nâng cằm cậu lên, ép buộc cậu nhìn thẳng anh. (Á cua đao sở khanh oá!!!)
"Anh còn không buông, tôi sẽ la lên." Vương Nguyên bắt đầu có chút hoảng loạn, người đàn ông to gan này dám ở trên địa bàn của chủ nhân lớn lối như vậy. Nếu cậu gọi Tuấn Hiển ra, anh ta có sợ hay không? "Cậu dám, cậu cứ thử xem!" Anh cho cậu là một cậu bé nhát gan nhu nhược. Cho nên anh bắt nạt cậu. Anh chính là muốn nhìn dáng vẻ tức giận của cậu. Gương mặt cười như không cười của anh xem ra rất dọa người, đặc biệt là trong mắt anh có chút tự phụ, bảo cậu làm sao không tức giận, tại sao lại có thể có người đàn ông như thế? Quá ghê tởm! Cậu mở miệng đang muốn la, nhưng tên đàn ông đáng giận này càng cậy mạnh, không nói hai lời, ngón tay nắm cằm cậu, không cho cậu bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cúi người xuống, che lại đôi môi đỏ mọng của cậu. Ưm. . . . . ." Vương Nguyên không ngờ tới anh ta sẽ hành động như vậy, hoảng sợ quên đi phản kháng. Cho đến khi đầu lưỡi bá đạo hướng răng cậu dò xét, lúc cậu không chịu há miệng, bàn tay của anh ta ở bên eo cậu đi tới trước ngực, bao lại trọn khuôn ngực đầy đặn
. . . "Không được. . . . . ."
Chưa từng bị ai cợt nhả qua như thế, cậu quay mặt lên tiếng muốn ngăn lại sự vô lễ của hắn, lại bị anh ta bắt lấy cơ hội đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cậu.
"Bốp" một tiếng, tiếng bạt tai vang lên trong vườn hoa, đánh vỡ sự yên tĩnh ban đêm, nhưng cũng làm Vương Tuấn Khải chợt biến sắc, bắt cổ tay của cậu, sức quá mạnh khiến cậu đau đến nước mắt tuôn ra lại không dám nói một tiếng.
"Cậu biết tát đàn ông sẽ có hậu quả gì không?" Sắc mặt âm trầm kia khiến cậu sợ, quên mất mình mới vừa bị người khác khinh bạc. Mắt thấy môi hắn lại rơi xuống, Cậu hô to lên.
"Anh buông tôi ra. Tôi là người yêu của Vương Tuấn Hiển". Anh không thể làm như vậy!"
"Cậu ấy nói gì? Cậu là người yêu của em trai tôi? Nó chưa từng đề cập với người nhà chuyện có người yêu."
Cậu bé này là đem tên tuổi em trai ra hù dọa anh sao? Anh cũng không phải là người dễ bị hù dọa.
"Lần sau tìm lý do tốt hơn đi cậu bé. Tôi là anh hai của Tuấn Hiển, nó chưa bao giờ nói qua với tôi chuyện nó có người yêu."
Trong mắt cậu, Tuấn Khải nhìn ra được kinh ngạc cùng không thể tin.
Người đàn ông cợt nhã cậu nói hắn là anh hai của Tuấn Hiển? Anh ta chính là anh hai mà nó suốt ngày treo bên miệng sùng bái sao? Vương Nguyên lắc đầu không thể tin. Nhưng, mặt của anh ta với Tuấn Hiển nhìn sao cũng tương tự, sao lại như vậy được? Nhưng mà nét mặt cậu trong mắt Tuấn Khải lại là vì tưởng rằng anh vạch trần cậu, bất kể cậu tìm lý do gì, đêm nay anh nhất định muốn cậu. Ai bảo cậu đáng chết lại hấp dẫn anh, khiến anh muốn không chú ý cậu cũng không được.
|
Yên tâm tôi sẽ không xuống tay với cậu đâu Sau đó, Anh Xoay người một cái, rồi che cái miệng nhỏ của cậu lại, kéo cậu đang sửng sốt vào chỗ sâu trong vườn hoa, đem cậu chống đỡ trên thân cây, cuồng loạn nhào đầu về phía trước mà hôn, một bàn tay nam tính kéo xuống quần lót trắng của cậu ......"Không được không được . ." Vương Nguyên rất sợ hãi, người đàn ông này thật sự muốn cưỡng hiếp cậu, ai tới cứu cậu? . . "NGUYÊN NGUYÊN. . . . . . Em đang ở đâu?" Phía xa, truyền đến giọng nói lo lắng của Tuấn Hiển. Anh đang muốn kéo lễ phục của cẬU xuống phải dừng lại, cũng làm cho cậu có cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của anh, lảo đảo chạy về hướng phát ra tiếng. "Tuấn Hiển, đưa em về nhà. Đưa em về nhà." Vương Nguyên liền nhào vào lòng ngực quen thuộc của nó, nước mắt hốt hoảng làm ướt áo sơ mi bên trong lễ phục của anh. Trời ạ, nếu như trễ một chút, cậu sẽ bị người đàn ông kia cưỡng bức. Mà người muốn cưỡng bức cậu lại là anh trai của Tuấn Hiển. Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà mình, về nơi quen thuộc mới không thấy sợ hãi như vậy.
"Nguyên Nguyên, sao vậy?" Nó kinh ngạc vì người yêu sợ hãi và hốt hoảng. Mới vừa rồi anh luôn ở bên trong tìm cậu nhưng không tìm được, cho đến một nữ hầu trong nhà nói hình như thấy cậu đi ra ngoài. Nhưng sau khi anh ra ngoài thì thấy cậu chật vật nhào vào lòng anh khóc không ngừng, còn muốn anh đưa về? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cậu bị người khác ức hiếp sao? Nơi này là nhà họ Vương, có ai dám ức hiếp cậu? "Tuấn Hiển, em muốn về nhà. Em không muốn ở đây nữa." Vương Nguyên không cách nào nói rõ, chỉ muốn nhanh nhanh đi khỏi chỗ này. "Chờ anh cắt xong bánh kem rồi về có được không?" Sắp phải cắt bánh kem, nó là chủ bữa tiệc, sao có thể rời đi. Nhưng bộ dáng này của cậu làm nó không yên lòng. "Tiểu Hiển, sắp phải cắt bánh kem rồi, vào đi!" Một giọng nam điềm tĩnh vang lên sau lưng bọn họ. Là anh hai Vương Tuấn Khải.
"Anh hai, sao anh lại ở đây?" Tuấn Hiển nhạy cảm cảm giác được Vương Nguyên trong ngực sau khi nghe được giọng anh hai lại run hơn. Nhưng, anh tin tưởng anh hai sẽ không làm chuyện tổn thương cậu. (My: tin lầm người rồi cha nội ơi, ...) "Mới vừa rồi cậu ấy bị một con mèo hoang dọa sợ, vừa đúng lúc anh đi qua." Giọng điệu Vương Tuấn Khải từ tốn, một chút cũng không giống người nói dối. Nhưng, thấy cậu dựa vào vào lòng em trai anh, ỷ lại như vậy, trong lòng không hiểu sao lại tức giận. "Nguyên Nguyên, không sao. Chỉ là một con mèo thôi mà!"
Nó trẻ người non dạ liền tin lời nói của người anh hai mà anh tôn kính nhất.
"Tuấn Hiển, xin lỗi. Em không thoải mái, muốn về nhà!" cậu không dám đưa mắt nhìn anh ta, người này thật sự xấu xa vô cũng, rõ ràng mới vừa rồi anh ta muốn ......... Bây giờ còn có thể nói láo thành như vậy? Nhưng, cậu không dám cũng không thể nói được. Cậu chỉ muốn cách anh ta thật xa. "Nguyên Nguyên, đợi thêm mấy phút nữa là được rồi. Anh sẽ đưa em về có được không?"
Nó thương tiếc vuốt khuôn mặt tái nhợt của cậu. Anh ở bên cạnh nhìn, trong lòng lại đố kị! Nghĩ đến vừa rồi thân thể nhỏ nhắn của cậu còn dán chặt trong lòng anh, cái miệng nhỏ ngọt ngào kia làm anh muốn nếm thêm lần nữa. Nhưng bây giờ cậu tránh anh như rắn rết, ngay cả nhìn anh một cái cũng không chịu, điều đó làm anh vô cùng tức giận. Người yêu của em trai? Anh vậy mà lại có suy nghĩ không nên có với người yêu của em trai. Vương Tuấn Khai, mày điên rồi. Đúng vậy, Anh cảm giác mình sắp điên rồi.
"Em tự về được rồi. Thật xin lỗi, Tuấn Hiển." cậu dương như cảm giác được ánh mắt sắc bén từ một người đàn ông khác, người đàn ông kiêu ngạo như vậy làm cho cậu muốn tránh anh càng xa càng tốt. "Nhưng anh không yên tâm." Nó trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Buổi tiệc hôm nay là ba vì anh mà tổ chức, mình chưa cắt xong bánh kem đã chạy lấy người, ông nhất định sẽ tức giận, nhưng Nguyên như vậy lại làm cho anh không thể yên tâm. . Tôi là giải phân đáng yêu . . "Tiểu Hiển, đã đến giờ rồi, đi vào nhanh một chút, lát nữa ba tìm không được em sợ là sẽ tức giận. Về phần cậu ấy, anh giúp em đưa về." Những lời Anh nói rất có lý, khiến nó không tìm được lý do phản bác. Mà anh là anh hai của nó, người anh mà anh vẫn luôn sùng bái, cho nên, anh nên tin tưởng anh hai mới đúng. "Nguyên Nguyên, để anh hai đưa em về trước được không?" Nó nhẹ giọng nói với người yêu, nhưng sau khi cậu nghe anh nói những lời này xong thì càng thêm dùng sức nắm chặt tay anh. Thân thể cũng khẽ run. "Không cần, Không sao đâu, anh hai là người nhà, sẽ không xúc phạm đến em. Anh thật sự là không đi được." "Vậy em tự ...về được ...rồi." Cậu run rẩy nói "Không được, đã trễ vậy rồi để em về một mình không an toàn, anh không yên tâm.Vậy anh bảo tài xế đưa em về có được không?" "Nhưng thôi tài xế đưa làm sao yên tâm bằng anh hai. Nguyên Nguyên, anh hai anh mặc dù luôn nghiêm mặt, nhưng anh ấy không xấu." Vợ chồng son vẫn còn đang tranh chấp, Anh không biết từ lúc nào đã lái xe tới. "Lên xe, tôi đưa cậu về." Khẩu khí anh cực kỳ lạnh nhát. Đúng vậy, anh nên lạnh nhạt. Dù mình động lòng như thế nào cô ấy vẫn là người yêu của em trai mình. "Được rồi, Nguyên Nguyên. Để anh hai đưa em về đi! Anh đi vào cắt bánh kem trước." Từ bức tường thủy tinh trong suốt, nó đã thấy người giúp việc đẩy bánh kem khổng lồ đi ra. Anh phải lập tức đi vào. Sau khi nói dứt lời, nó buông thân thể cậu ra rồi nhanh chóng rời đi. Đúng vậy, nó tin tưởng anh hai mình. "Tôi nói lại lần nữa, lên xe!" Thấy sợ hãi trong mắt cậu, cơn giận trong lòng Vương Tuấn Khải càng không thể hạ xuống được, anh đáng sợ như vậy sao? (My:Đúng z mờ, Có ai phản đối đâu)) . "Tôi không muốn ngồi xe của anh!" Ban đêm vắng vẻ khiến nỗi sợ hãi của cậu đối với anh càng tăng thêm. Xoay người đi lướt qua xe anh, cậu mới không muốn tới gần anh ta thêm một bước, thà đi bộ về còn hơn. "Tôi bảo cậu lên xe! Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy với cậu nữa. Cậu là người yêu của Tiểu Hiển không phải sao? Tôi sẽ không có hứng thú đối với trẻ vị thành niên, bằng vóc người cứng nhắc của cậu tôi cũng nhìn thấy chướng mắt. Mới vừa rồi chỉ là dọa cậu một chút thôi! Thật không nghĩ tới em trai tôi sẽ thích loại người cứng nhắc, lại nhát gan như chuột như cậu." Anh xuống xe, sãi bước đi về phía cậu, kéo tay cậu, nói lời trái lương tâm. Nếu như nhất định phải nói như vậy cậu mới bằng lòng để anh đưa cậu về. "Anh ......." Cậu bị lời nói của anh làm cho tức giận, muốn giơ tay lên tát vào khuôn mặt tuấn tú nhưng lại nói lời cay nghiệt giống ác quỷ như anh. Dọa cậu một chút? Thiếu chút nữa cưỡng bức cậu lại nói chỉ dọa cậu một chút mà thôi sao? Nếu như lúc nãy không phải nó đi ra, anh ta nhất định sẽ không dừng tay? Anh ta sao có thể nói những lời như vậy, người này tính cách sao lại tầm thường đến thế chứ? Tuấn Hiển sao lại có loại anh hai như vậy? "Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, đừng mơ tưởng động thủ với đàn ông."
Giơ lên bàn tay bị anh nắm chặt, bàn tay mảnh khảnh đã có chút bầm tím. Có thể nghĩ dùng sức bao nhiêu, một cậu trai yếu đuối , vai không thể gánh, tay không thể xách, làm sao thắng được anh? Một người đàn ông lớn hơn cậu đã là người trưởng thành. Cậu vừa sợ hãi lại vừa không tình nguyện, cuối cùng cũng chỉ có thể bị anh dùng sức nhét vào trong xe, chạy như điên mà đi. Chẳng mấy chốc đã đến nhà cậu.
. //////////// Rồi gian cứ thế trôi qua thật bình yên và áp với trong suốt 3 sau cái ngày đáng sợ đó. . . . . ///////// 3 năm sau!!!! . . . Cùng đón đọc chap tiếp. Chap sau sẽ có biến nặng. PP #My
|
Chap 3 Ác mộng trong 1 tuần 3 năm sau Vương Nguyên đang nằm ôm gối ngủ trên giường bất nhận được một cuộc thoại. Không ai khác đó là Tuấn Hiển Cậu liền tỉnh ngủ nghe máy
"Alo, em đây Sao Anh gọi sớm vậy?? "
Giọng nó nghe rất buồn :
" 1 tuần nữa anh phải đi du học rồi . Ba anh ép anh. Nếu không thì ba sẽ từ mặt anh. Anh xin lỗi Nguyên Nguyên. Có thể chờ anh 5 năm được không??? Chỉ 5 năm thôi. 5 năm nữa anh sẽ chở về bên em chúng ta sẽ làm một lễ cưới thật lớn nha! Nguyên Nguyên anh yêu em, thật sự yêu em rất rất nhiều"
Vương Nguyên ngồi trên cố gắng kìm nước mắt lại. Và cố gắng bình tĩnh để nói:
"Hảo!!! 5 năm thì năm em sẽ chờ anh. Anh đi bình an nhé. Em yêu anh Tuấn Hiển. Ah mà em có chuyện này muốn nói trong một tuần sắp tới em rất bận không thê nào ra sân tạm biệt anh được. Em...xin lỗi" Tuấn hiển giọng buồn nói
" anh biết Nguyên Nguyên của anh là tốt nhất, vậy anh càng phải tiếp tục cố gắng học tập để nhanh chóng chở về với em! Cảm ơn em vì đã hiểu cho anh!Tạm biệt em"
Ngay sau khi dập điện thoại lập tức nước mắt úa ra. Không có điểm dừngCứ như vậy cho đến ngày Tuấn Hiển vừa đi du học.
Bỗng nhiên cậu nhận được một xét từ cha mẹ công ty đang đứng trước bờ vực phá sản vì nợ nần quá nhiều. Toàn bộ tài sản đều đã bị thế chấp hết. Công ty tâm huyết của cậu đang bị giao bán. Không chỉ họ còn để lại cho một nó nợ là 200 triệu nhân dân tệ phải có trong 2 tuần. Tận 200 triệu trong 2 tuần cậu biết kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy. Lúc đó nước mắt cứ rơi ra thật sự cậu rất hoảng loạn lạc sao bây giờ. Nhưng khi cậu tự chấn an được bản thân ba mẹ cậu liền nói cho cậu bây giờ chỉ có một duy nhất có thể giúp gia đình cậu đó chính là Vương Tuấn Khải- người đàn ông mà cậu rất sợ . Tuấn Hiển đã đi nước ngoài rồi. Thôi vì ba mẹ vì công ty phải cố gắng
. Cậu lập tức chạy đến tập đoàn Vương Thị nơi anh làm việc . . /////
Cậu đứng trước nơi này là tòa cao ốc đầy khí thế, màu đen chủ đạo phối hợp với thủy tinh màu trắng bạc, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời biểu lộ khí thế bức người cũng giống như người kia. Cậu liên tưởng đến anh, khí thế của anh cũng giống như tòa cao ốc này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, phía trên cửa chính có mấy chữ màu vàng thật to: CAO ỐC TẬP ĐOÀN VƯƠNG THỊ, làm chói mắt cậu. Nếu như có thể không vào, cậu sẽ lựa chọn lập tức quay đầu đi. Nhưng câụ không thể. Nếu như cậu nhát gan như vậy, ngay cả thử cũng không dám, vậy ba mẹ cậu, chuyện gì sẽ xảy ra nữa cậu cũng không dám bảo đảm, công ty là tâm huyết cả đời của ba mẹ, cậu không thể để cho ba mẹ mất hết tất cả. Gia đình cậu không thể bởi vì cậu nhát gan mà phải tan nát. Cậu thở một hơi thật dài, sãi bước đi vào. "Cậu à, xin hỏi cậu có chuyện gì?" Nhân viên tiếp tân thấy một mỹ nam đi vào, tiến lên lễ phép hỏi. Một chàng trai trẻ tuổi, xem ra không giống những nhân viên hay đến công ty? Nhân viên lễ tân quan sát cậu từ trên xuống dưới. "Tôi tới tìm Vương Tuấn Khải." cậu bị cô ta nhìn chằm chằm có chút thẹn, là trên mặt cô dính gì dơ hay là quần áo ăn mặc không chỉnh tề? "Xin hỏi cậu có hẹn trước không?" Giọng điệu thật lớn, mới mở miệng đã nói muốn tìm tổng giám đốc mới nhậm chức của bọn họ. Có điều, nhìn bộ dạng của cậu ấy không giống như những người có mưu tính? "Không có, nhưng tôi thật sự có chuyện rất quan trọng tìm anh ấy. Làm phiền cô giúp tôi thông báo một tiếng được không?" Cậu sợ không gặp được anh liền khẩn cầu. Bất kể như thế nào hôm nay cậu phải nói chuyện trực tiếp với anh. "Thật ngại quá, không có hẹn trước, tổng giám đốc của chúng tôi không tiếp. Nếu như cậu thật sự có chuyện, phiền cậu đến phía bên ngoài ghi danh trước, thư ký sắp xếp xong sẽ thông báo cho cậu." Nhân viên tiếp tân cũng không dám cho người ta đi loạn lên, nếu người nào cũng nói có việc gấp, vậy phòng làm việc của tổng giám đốc không phải giống chợ bán thức ăn rồi sao? Người ngoài còn tưởng rằng Vương Thị của bọn họ người nào cũng có thể tùy tiện ra vào. Đến lúc đó một nhân viên tiếp tân nho nhỏ như cô cũng không còn cơm để ăn. Mặc dù cô rất muốn giúp chàng trai thoạt nhìn không có ác ý này nhưng cô thật sự không có cách nào.
"Van xin cô giúp tôi gọi điện thoại lên được không? Nói là một chàng trai họ Vương có chuyện quan trọng nói với anh ấy, cô thử xem có được không?"
Cậu nghe được là không thể gặp anh, trong lòng gấp đến dộ như kiến bò trên chảo. Chuyện của công ty không thể kéo dài được.
"Cậu vương, cậu đừng làm khó tôi được không?" Nhân viên tiếp tân thấy bộ dáng cậu khó xử như thế, không đành lòng nhìn bộ dạng này của cậu nhưng cấp trên trách tội xuống cậu thì làm sao? Người tốt khó làm mà!
"Nếu không cô giúp tôi gọi điện thoại, tôi nói với anh ấy có được không?"
cậu đã không còn cách nào, thì ra muốn gặp anh ta cũng không phải chuyện dễ như vậy.
"Tôi ......."
Nhân viên tiếp tân không nói gì.
"Hay là như vậy, cô nói với anh ấy là người yêu của Tuấn Hiển muốn gặp anh ấy được không? "
Tuấn Hiển là em trai anh ấy, anh ấy nhất định sẽ gặp tôi. Van xin cô giúp tôi một lần được không?"
Cậu rốt cục nhớ tới cái điều kiện có lợi nhất này, bất kể như thế nào vẫn là đem Tuấn Hiển kéo vào. "Người yêu của nhị thiếu gia?" Sau khi nhân viên tiếp tân nghe, gọi cũng không được mà không gọi cũng không xong, ai có thể chứng minh cậu trai này sẽ không nói dối? Nhưng mà ngộ nhỡ không thông báo, đến lúc đó người chịu tội vẫn là nhân viên tiếp tân như cô, thôi chết thì chết luôn! Nhân viên tiếp tân nhắm mắt bấm điện thoại cho cấp trên. "Thư ký Phương, dưới lầu có một chàng trai họ Vương yêu cầu gặp tổng giám đốc. Làm phiền chị thông báo được không?" Nghe điện thoại là thư ký của tổng giám đốc - thư ký Phương.
"Điền Mật, đây là ngày đầu tiên cô đi làm sao, không biết quy tắc sao? Tổng giám đốc nói muốn gặp là có thể gặp sao? Bảo cậu ấy đi đi."
Thư ký Phương tức giận muốn cúp điện thoại.
"Thư ký Phương xin chờ một chút. Cậu Vương này nói cậu ấy là ngưoif yêu của nhị thiếu gia, muốn tìm tổng giám đốc cho nên tôi không dám tự quyết."
"Người yêu của nhị thiếu gia sao lại tới công ty tìm tổng giám đốc? Ah mà cũng nhị thiếu gia đã đi du học rồi"
Thư ký Phương dù sao cũng là người từng trải qua những việc hệ trọng, chuyện gì nên hỏi vẫn nên hỏi.
Anh ngồi phía sau bàn làm việc rộng rãi, trước mặt là một đống công văn xếp chồng lên nhau đợi phê duyệt. Vừa trở về tiếp nhận Vương Thị, công việc đương nhiên nhiều hơn một chút, cộng thêm buổi sáng mới vừa mở hội nghị kéo dài mấy tiếng khiến anh ngay cả thời gian thở cũng không có. Nhưng anh thích bận rộn và thách thức như vậy. Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên làm cho anh nhướng mày, chuyện gì xảy ra? Không phải là đã dặn buổi chiều anh không tiếp bất kỳ điện thoại của ai sao? Đám thư ký này có phải muốn về nhà tự ăn mình không? Chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong. Điện thoại vẫn vang, anh đè xuống nội tuyến, giọng điệu rất lạnh:
"Thư ký Phương, tốt nhất là có chuyện động trời."
"Tổng giám đốc, dưới lầu có cậu họ Vương yêu cầu gặp ngài. . . . . ." Trán thư ký Phương bắt đầu đổ mồ hôi, cũng biết là kết quả sẽ như vậy. Cô cũng sắp bị Điền Mật không có đầu óc ở bộ phận lễ tân hại chết rồi. "Không gặp!"
Vương? Có liên quan tới nhà họ Vương không? Chuyện của nhà họ Vương cho dù là ông trời tới cũng vô ích. Anh xoa hai bên huyệt thái dương.
"Nhưng cậu ấy nói là người yêu của nhị thiếu gia."
Thư ký Phương trước khi Anh cúp điện thoại cuối cùng cũng truyền đạt lại lời cuối rồi thở dài một hơi. "Người yêu của Tiểu Hiển?"
Anh nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cảm giác thân thể mềm mại nhỏ nhắn đó dính sát vào thân thể anh, làm anh mỗi lần nghĩ tới toàn thân đều kích động. Nhưng cậu không phải là người anh có thể đụng. Bọn họ không phải là quyết định muốn đính hôn sao? Liên quan gì đến người anh hai như anh chứ?
"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? Muốn gặp không?"
Thư ký Phương ở đầu kia điện thoại ngay cả kêu hai tiếng không thấy có đáp lại, tổng giám đốc sẽ không giận điên lên muốn bóp chết cô chứ?
"Để cậu ấy lên đây!" Anh rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, sau khi ra lệnh trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi nhận được sự đồng ý, cậu trực tiếp đi thang máy lên tầng 28. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp khách đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Vào đi."
Cô nhân viên gõ nhẹ hai cái sau đó bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp. Âm thanh đó khiến tim cậu thình thịch nhảy loạn, thật sự là anh ta sao?
"Cậu Vương, xin mời."
Cô nhân viên lễ phép lui xuống. Cậu ở cửa ra vào hít thật sâu một hơi mới hạ quyết tâm đẩy cánh cửa dày cộm nặng nề kia ra. Cửa mở ra thì không cách nào quay đầu lại.
Anh để cây viết trong tay xuống, bình tĩnh nhìn cậu trai đẩy cửa vào. Vẫn là khuôn mặt tròn không giống như người bình thường trong trí nhớ, thân thể mảnh mai kia khiến anh cho là cậu thường không được ăn no. Cậu đứng ở trước cửa không dám nhìn thẳng anh. Nhưng ánh mắt lợi hại của anh như muốn đem toàn bộ quần áo trên người cậu lột ra làm lòng cậu bất an. Sao anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu?
"Cậu tính đứng ở cửa nói chuyện với tôi sao?"
Nếu như anh ta không mở miệng trước, cậu có biến thành hóa thạch đứng ở cửa hay không? Anh nghĩ, cậu ấy sẽ......
"Vương đại ca ........"
Cậu bước về phía trước mấy bước, nhỏ giọng mở miệng, cậu gọi anh như vậy thích hợp không? Là cậu có việc cầu người, tư thế sao có thể cao ngạo được chứ.
"Khóa cửa lại."
Trong giọng nói của anh nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có anh hiểu một tiếng "Vương đại ca" kia của cậu đã làm cho lòng anh chìm xuống đáy. Anh chỉ là "Vương đại ca" nhưng anh lại không muốn làm Vương đại ca của cậu, anh chỉ muốn làm người đàn ông của cậu mà thôi.
|