(KaiYuan) Tổng Tài Quá Yêu Vợ
|
|
Hợp đồng anh đứng bên cửa sổ đằng sau bàn sách, đưa lưng về phía cửa. Nghe được tiếng cậu bước vào, cũng không quay đầu lại nhìn cậu, chỉ lạnh lùng nói một chữ "Ngồi". Cậu theo lời ngồi xuống, sau đó vẫn tiếp tục yên lặng, yên tĩnh làm cho tim cậu bắt đầu đập loạn chẳng theo quy luật nào cả. Không phải là anh ta nói muốn nói chuyện với cậu sao? Tại sao sau khi bảo cô ngồi xuống lại không nói lời nào? Anh quay người lại, phủi phủi khói trên tay, ánh mắt lợi hại đã giấu ở bên trong tròng kính. Anh đang đợi, đợi cô chủ động mở miệng nói điều kiện. Cậu mặc bộ âu phục này cực kỳ hợp, cảm giác rất thần tiên, tựa như thiên thần nhỏ nhảy múa dưới ánh trăng nhiều năm qua vẫn luôn khắc sâu trong đầu anh không thể nào quên được. Mà nàng tiên nhỏ này từ nay về sau chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. Anh không vội, người vội nên là cậu mới đúng, là cậu có chuyện muốn nhờ vả anh. Anh nhìn cậu cắn chặt môi dưới, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Mới như vậy đã ngồi không yên rồi sao? Thiếu kiên nhẫn như vậy làm sao nói chuyện với anh. Dù sao cũng mới 20, tuổi còn nhỏ. "Vương. . . . . . Anh không phải muốn nói chuyện với tôi sao?" Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, rốt cuộc cậu ngồi không yên nhẹ giọng mở miệng. Ba chữ Vương Tuấn Khải vẫn không mở miệng gọi được, vậy thì dứt khoát không gọi. "Cô muốn nói với tôi thế nào?" Anh đi tới, nhấn điếu thuốc xuống gạt tàn rồi ngồi xuống đối mặt với cô, vô cùng bình thản. "Hôm qua tôi đã đồng ý với anh rồi, công ty ba tôi khi nào có thể bắt đầu làm việc trở lại?" cậu nghĩ đến công ty của ba đã đóng cửa ngừng sản xuất mấy ngày rồi, còn không nhanh mở cửa thì công nhân đều đi hết. Mà cậu cũng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, phía mẹ và luật sư Bạch vẫn còn ở bệnh viện chờ tin tức của cô, từ chiều hôm qua đến giờ cô đã mất tích hơn 20 tiếng, nhất định mẹ rất lo lắng? "Chúng ta đăng ký xong tôi sẽ gọi thư ký lập tức mang hợp đồng mới chuyển qua công ty ba cậu." Cậu không phải muốn gả cho anh sao? Vậy anh sẽ làm như cô mong muốn, cưới cô. Anh chẳng những muốn kết hôn với cậu mà còn phải cử hành một hôn lễ long trọng, để cho mọi người đều biết cô chính là người vợ của Vương Tuấn Khải anh danh chính ngôn thuận cưới về. Nhưng trước khi có được danh phận chính thức anh chỉ có thể làm chuyện nắm chắc. "Trước không đi có được không?" Cậu hoảng sợ, nhanh như vậy cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. "Có thể, chỉ có điều. Chờ khi nào cậu đồng ý thì khi đó công ty ba cô mới mở lại." Anh cười lạnh. Muốn chơi với anh? Cậu bé, cậu còn quá non. "Anh ... ........." cậu không nghĩ tới anh ta lại đáng ghét như vậy. "Yêu cầu của tôi ở trên hợp đồng này. Cậu xem nếu đồng ý thì ký tên. Chúng ta lập tức đi đăng ký. Sau đó buổi chiều công ty ba cô có thể bắt đầu làm việc." Anh đem bản sao văn kiện hợp đồng kết hôn mà buổi sáng gọi thư ký đưa cho anh ném cho cậu. Cậu nhận lấy tờ giấy thật mỏng, điều kiện không nhiều lắm chỉ có điều mỗi điều đều làm cho người ta giật mình. Điều thứ nhất chính là phải đi đăng ký trước, công ty của ba có thể bắt đầu làm việc lại. Điều thứ hai muốn cô phân rõ giới tuyến với Sở Khương, không được tiếp tục qua lại. Điểm này không cần anh ta nói cô cũng sẽ làm được? Cậu cười khổ, cô đã không có tư cách nói thêm gì nữa rồi. Sau đó là nghĩa vụ vợ chồng sau khi kết hôn phải thực hiện, cũng đặc biệt chú thích không phải tình huống đặc biệt cô không thể từ chối anh. Điều đáng sợ nhất là khi không có sự cho phép của anh, cô không được phép tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào? Đây là điều kiện gì, hạn chế tự do thân thể? Còn buồn cười hơn nữa là người của cô, tim của cô chỉ có thể nhớ một người đàn ông là anh? Thân thể cô, cô không thể làm chủ rồi, nhưng còn tim? Anh ta muốn sao? Khi cô đồng ý lấy anh, tim của cô cũng đã không còn rồi. Nhưng điều kế tiếp là tiền chu cấp linh tinh cho cô, cậu không muốn nhìn nữa. Anh ta nói sao thì cứ vậy đi. Cậu không ý kiến, cầm bút trên bàn lên muốn ký tên, mới nhớ tới có một điều dường như anh ta đã quên thêm vào, chính là việc học của cô còn chưa hoàn thành, cậu không muốn bởi vì kết hôn mà bỏ dỡ. Nhưng anh ta sẽ đồng ý cho cậu tiếp tục đi học sao? Mặc kệ, hay là hỏi thử xem sao.
"Sao lại không ký?" Anh không bỏ sót một chút biểu cảm trên mặt cô. Mà anh không tin cậu sẽ không đề cập yêu cầu, nhưng anh chính là muốn cô chính miệng nói ra.
"Tôi có thể nói yêu cầu của tôi chứ?" Cậu nhìn thẳng anh, phát hiện thật ra vẻ mặt anh cũng không đáng sợ như ngày hôm qua ở phòng làm việc, từng giây từng phút muốn ăn sạch cậu một ngụm, thậm chí có thể nói lúc này anh ta rất dịu dàng. Vậy có phải là cậu có thể nêu ra nhiều hơn một vấn đề không? Người đàn ông này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn làm ảo thuật, cậu tốt hơn hết là đừng tiếp tục đi suy đoán tâm trạng của anh ta.
"Cậu nói đi!" Anh ngửa về sau, hai tay ôm ngực nhìn cậu. Anh cho cậu nói, nhưng không có nghĩa là anh sẽ đồng ý, phải xem tâm trạng của anh như thế nào. "Tôi muốn sau khi kết hôn vẫn có thể tiếp tục đi học. Được không?" cậu nhìn anh không trả lời cũng không phản đối, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm cậu một khắc cũng không rời, trong lòng khẩn trương. Cái yêu cầu này rất quá đáng sao? So với những điều kiện người thần đều phẫn nộ thì điều kiện của cô chẳng qua chỉ là một hạt cát sao?
"Còn nữa không?" Sở Mạnh không đáp, hỏi ngược lại, có gì muốn nói tốt nhất nói một lần rõ ràng, tránh cho về sau anh phải trả lời cô từng cái.
Ngưng Lộ bị dáng vẻ dễ bàn của anh hù sợ, cái này có cạm bẫy không đây? Người đàn ông trước mắt này căn bản không phải là Sở Mạnh mà cô biết! "Tôi cho cô cơ hội nói, cô một lần đem toàn bộ yêu cầu nói ra. Mười phút sau tôi chở cô về lấy chứng minh thư, sau đó chúng ta đi Cục Dân chính đăng ký. Nếu như cô không muốn nói, vậy chúng ta lập tức lên đường." Anh thấy cậu còn ngẩn người, làm bộ muốn đi.
"Chờ một chút!" cậu ngồi không yên, đứng lên, hai tay nắm chặt góc váy, đây là động tác khi cô căng thẳng sẽ có. anh nhìn cậu không nói lời nào.
"Trừ muốn đi học, tôi không muốn sau khi kết hôn phải sinh con quá sớm, còn có tôi muốn hôn lễ của chúng ta đơn giản một chút được chứ? Nếu như có thể, tốt nhất là đừng để cho ba mẹ tôi biết." Bây giờ không nói thì đợi tới bao giờ? cậu không nhận ra còn có cơ hội nào tốt hơn cho cậu
"Cậu có thể nói điều kiện nhưng có đồng ý hay không là ở tôi." Anh tới trước mặt cô nửa ngồi, hai tay đặt lên bả vai mảnh khảnh của cậu, cậu thậm chí có thể cảm giác được mỗi nhịp hô hấp của anh.
"Anh.... ...... ..." cậu nổi đóa, tên này làm sao vậy? Vậy chẳng thà đừng để cậu nói? Cho cậu một tia hy vọng rồi lại tự tay hủy diệt. Đang đùa với cậu sao? Nhưng cậu chẳng còn cách nào khác.
"Vương Nguyên ah, cậu phải biết, bây giờ là tôi quyết định. Chuyện đi học sau khi kết hôn có thể thương lượng. Về phần sinh con, quyền quyết định cũng ở tôi không phải ở cậu, tôi muốn cậu sinh thì cô phải sinh, tôi không muốn cậu sinh thì cậu nghĩ cũng không cần nghĩ. Về phần hôn lễ, tôi là con trai trưởng nhà họ Vương cũng là người phụ trách Vương Thị, không thể lén lút kết hôn. Tôi muốn tất cả mọi người đều biết, cậu là vợ của tôi! Cậu cứ chờ làm cậu dâu xinh đẹp của tôi là được."
Càng nghe sắc mặt cậu càng trắng, cậu cũng biết, anh sẽ không cho cậu được như ý nguyện. Vốn còn đang nghĩ người đàn ông như anh ta đối với một cậu cái gì cũng không hiểu như cậu sẽ không thật sự có tình cảm, chẳng qua là cảm thấy mới lạ mà thôi. Có lẽ sau khi kết hôn vài năm anh ta sẽ cảm thấy mệt mỏi, cậu còn có cơ hội rời đi. Cậu nhất định có cách làm cho anh ta chán cậu, nhất định. Cậu không cần đem cả cuộc đời của mình bán cho ác ma. Dù đã không còn duyên phận với Tuấn Hiển, cậu vẫn muốn rời khỏi anh ta, bắt đầu lại cuộc sống mới của cậu.
Anh nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt của cô. Hừ! Muốn lén lút kết hôn, không muốn có con? Hay là muốn nối lại duyên phận với Vương Tuấn Hiển? Xuống địa ngục mà chờ đi! Dù chết anh không không cho cậu được như ý nguyện, Vương Nguyên, đời này cô cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi. Tay trên vai cô dùng sức nắm chặt lại. (My: Tất nhiên, nhưng là ko thoát được khỏi anh là bb nhà tôi yêu anh ạ!!!)
"Không cần, đau quá!" Cậu cau mày.
"Nếu như không còn chuyện gì khác chúng ta phải lên đường. Không cần lộ ra bộ dạng bất mãn. Tôi cưới không phải là một cô gái không biết cười, .... ...." Hai tay Sở Mạnh đặt hai bên gò má cô kéo, kéo tới khi cậu cho là da mặt mình sắp rách ra. Dưới tình huống như thế, thì người phụ nữ nào còn có thể cười được.
Rốt cuộc, cậu nở một nụ cười miễn cưỡng cũng được cho là vui vẻ.
Ác ma tạm thời buông tha cho khuôn mặt cô, xoay người đi thẳng ra ngoài. Ngưng Lộ lại không dám ngừng lại một phút, theo sát phía sau anh. MỌI NGƯỜI VOTE MẠNH TAY XÍU Ạ!!
|
Tại sao lại là tôi Cô lên xe nhìn gò má lạnh lùng của anh, muốn nói lại thôi. Sẽ phải cùng một người đàn ông xa lạ kết hôn, bảo cô sao lại không căng thẳng chứ? Nhưng vì sao nhất định phải là cậu? Chẳng lẽ anh ta thích câu? (My: Tất nhiên hỏi ngu) Cậu không tin. Mặc dù cậu biết mình xinh đẹp (My: Bb tự tin ghê, ), nhưng chỉ có xinh đẹp thôi thì sao? Người đàn ông xuất chúng nổi bật như anh ta quen biết bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp chứ? Như cậu thì coi là cái gì? Sao lại buộc cậu đi tới bước này? Cậu còn có thể hối hận sao? cậu khinh bỉ bản thân, đã đi tới bước này cô còn nghĩ đến vấn đề này.
anh vừa lái xe, khóe mắt thỉnh thoảng thấy cậu đưa mắt nhìn anh, giống như là có điều gì muốn hỏi mà không dám lên tiếng vậy.
"Muốn nói cái gì thì nói đi." Anh chủ động mở miệng.
Thật sự có thể hỏi sao? anh có chút không tin anh sẽ dễ nói như vậy.
"Cho cô một cơ hội hỏi, không hỏi thì đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy." Sở Mạnh tập trung lái xe cũng không quay đầu nhìn cô, điều này làm Ngưng Lộ yên tâm không ít. ( My: đại ca ah, nếu anh không nhìn bb thì sao bít bb nhìn mình)
"Tại sao là tôi?" Cúi đầu hỏi. Không có người phụ nữ nào không quan tâm, biết rất rõ ràng anh ta muốn cậu không thể nào là thật sự thích cậu, nếu như chỉ vì quan tâm đến nhan sắc, anh ta không thể nào đồng ý cưới mình. Bên ngoài có biết bao nhiêu phụ nữ bất kể vóc dáng hay tướng mạo đều hơn cậu, cần gì nhất định phải là cô? Cho dù là cậu thật sự có chuyện cầu xin anh ta.
"Tại sao không thể là cậu?" Sở Mạnh cũng không trả lời thẳng vấn đề của cô. Có lẽ là vì lần đầu tiên nhìn thấy cậu, bóng dáng tự nhiên đó đã khắc sâu vào đầu anh, cũng có lẽ vì thân hình nhỏ bé yếu ớt và ánh mắt kiên quyết kia trong màn mưa đã hấp dẫn anh. Nhưng anh là người kiên cường, tự chủ, dù anh có thích cô thật, cô lại là người yêu của em trai anh sao anh tại sao không ra tay với cậu. Hết lần này tới lần khác cô là người yêu của Sở Khương, anh nhất định muốn cậu. Nhưng, cái lý do sâu xa đó có nhất định phải nói cho cô biết không? Có cần thiết không? Trong lòng anh như đang giằng co.
"Tôi chỉ cảm thấy phụ nữ bên ngoài rất nhiều, sự lựa chọn của anh không nhất định là tôi, hơn nữa kết hôn là chuyện cả đời." cậu cảm giác mình nói câu này đã là đã quá trễ, bởi vì bọn họ đã ký hợp đồng, còn đường lui sao?
"vương Nguyên, cô thật sự muốn biết sao?" Một tay thành thạo nhẹ nhàng chuyển động tay lái, xe lướt nhanh qua một khúc quanh đầu đường. Khóe miệng Sở Mạnh nở một nụ cười lạnh, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhanh đến khiến cậu không kịp phát hiện thì anh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Cô dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh, là hy vọng muốn biết? Được, chỉ cần cô tiếp nhận được, vậy anh không ngại nói cho cô biết. "Két" một tiếng, xe đang chạy nhanh như bay đột nhiên ngừng lại bên đường, khiến Ngưng Lộ cũng theo quán tính ngã về phía trước, cũng may có thắt dây an toàn bằng không cô sẽ bay ra ngoài mất. Tên này sao lại lái xe như vậy?
"Không phải muốn biết lý do sao? Ngẩng đầu nhìn tôi đi, tôi cho cô biết lý do." anh nhìn người con trai đó vẫn không dám ngẩng đầu, có can đảm hỏi không có can đảm nghe sao?
Sở Mạnh đưa tay nâng mặt cô lên, một đôi mắt hoảng sợ to như nai con nhìn thẳng anh, bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, sao có thể không làm cho người ta không động lòng chứ? Nhưng ngoài động lòng ra anh còn muốn cho người khác nếm thử mùi vị mất đi người yêu thương. Không biết khi nó biết anh hai mình sẽ cưới người con gái nó yêu nhất làm vợ sẽ có cảm giác gì? Ha ha ... ... Anh thật sự rất mong đợi.
"Ai bảo cậu là bạn gái của nó chứ? Nếu như không phải, có lẽ tôi cũng sẽ không muốn cưới cậu. Đáng đời, ai bảo cậu xui xẻo, sao lại để tôi đụng phải?" Giọng điệu của anh càng ngày càng lạnh, tay chế trụ cằm cô cũng tăng thêm sức.
"Anh ấy là em trai của anh mà!" cậu nhịn đau đem điều muốn hỏi nói ra. Đúng vậy, nó là em ruột của anh ta, sao anh ta có thể máu lạnh như vậy?
"Vương Nguyên, cậu hãy nghe cho kỹ, đây là một bí mật. Bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám đem chuyện này nói ra ngoài, tôi sẽ làm cho nhà họ Vương của cậu tất cả đều chết chung." Sắc mặt anh đã là vẻ mặt khát máu, mà cậu sau khi nghe anh ta nói như vậy trong lòng rét run, rốt cuộc anh ta có ý gì?
"Nó không phải em ruột của tôi, chúng tôi chẳng qua là vừa khéo có cùng một người cha mà thôi. Nhưng nó cũng không biết. Là mẹ nó hại chết mẹ tôi, biết rõ ba mẹ tôi yêu nhau lại vẫn cố ý quyến rũ ba tôi, cuối cùng ép mẹ tôi không thể không rời đi. Lý do của bà ta là gì? Bà ta mang thai con của ba tôi, nhưng bà ấy có nghĩ tới mẹ tôi cũng có thể mang thai? Đáng đời bà ta xui xẻo, con của mình lúc sinh ra thể chất không tốt đã chết yểu trên giường. Mà tôi cũng hại chết mẹ tôi, bà ấy lúc sinh tôi ra do mất máu quá nhiều. Vừa lúc hai sản phụ cùng một ngày sinh cùng một bệnh viện, một người lớn qua đời, một đứa bé mất đi, dì tôi ôm tôi đến trước mặt ba tôi nói cho ông ấy biết là tôi là con của ông ấy, trong tình trạng dối trên gạt dưới, tôi thành con trai trưởng của Vương Vân Thiên và Mộ Bội Vân. Bọn họ là chị em tốt cùng nhau lớn lên lại còn là bạn thân! Vì tranh giành một người đàn ông lại đối xử với bà như vậy? Cô nói tôi có nên làm cho Sở Khương cũng nếm thử một chút mùi vị mất đi người yêu không? Ửm?" Chuyện này là thật, là 15 năm trước cái người anh gọi là dì tới trường tìm anh, cũng đem nhật ký của mẹ cho anh đọc anh mới biết. Thì ra người phụ nữ mà anh mấy chục năm gọi là "Mẹ" cũng không phải là mẹ của anh? Đứa em trai suốt ngày vẫn theo phía sau gọi anh "anh hai, anh hai" thế nhưng lại không phải cùng một mẹ sinh ra? Bảo anh làm sao chịu nổi?
Mỗi một câu của anh đều nặng nề đập vào trong lòng cậu, cậu không cách nào tiêu hóa được những chuyện vừa nghe, cậu cũng không dám tin đó là sự thật! Trời ạ! Sao lại như vậy?
"Sợ sao? Cậu dám nói những lời này cho nó nghe, cô cứ đi nói! Xem nó sẽ có phản ứng như thế nào! mẹ của nó là người vô liêm sỉ như vây. Hahaha!" Anh buông cô ra, anh không hiểu tại sao mình lại đem bí mật giấu trong lòng mấy chục năm chưa từng nói cho bất kỳ ai kể hết cho cô nghe? Mà anh cũng tin chắc, cô không dám nói với Sở Khương? Nhìn cô sợ đến xanh cả mặt rồi.
Không để ý tới cậu đã bị dọa sợ nữa, anh lần nữa nổ máy xe gào rít mà đi.
Sau khi, đã làm xong giấy đang kí kết hôn. Cậu xin anh cho về nhà lấy chút đồ. Rồi anh đưa cậu đến cửa nhà, một mình ngồi chờ trên xe. Đã gần 10 phút, lấy cái gì mà lâu vậy? Sở Mạnh liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, cau mày. nó từ cửa hàng tiện lợi gần nhà Vương gia đi ra,( NGUYÊN NHÂN: là đó hôm đó trường học bên Mỹ của nó bất ngờ hủy viza của nên nó ko đi chuyện, chuyện này anh cũng biết nhưng không nói cho cậu) xa xa nhìn thấy một chiếc xe quen mắt dừng ở trước cửa nhà họ vương? Là xe của anh hai sao? Anh hai không thể nào đến đây chứ? nó xoa xoa đôi mắt mệt mỏi. Nhưng sáng sớm anh tới nhà bọn họ nhấn chuông vẫn không có người ra mở cửa. Cho đến hơn 9 giờ, cậu giúp việc làm theo giờ của nhà họ Vương mới đến mở cửa. Nhưng người giúp việc không nhận ra anh nên không cho anh vào, anh liên tục năn nỉ cô giúp việc giúp anh vào xem Nguyên nhi như thế nào, mấy phút sau cô ấy ra nói cậu không có ở nhà sau đó nhốt anh ngoài cửa.
nó lo lắng đến sắp nổi điên, làm sao cũng không tìm được cậu. Cách duy nhất chính là chờ đợi. Nhưng nó vừa đi không tới 10 phút thì trước cửa nhà họ Vương đã đậu một chiếc xe quen mắt.
Càng đến gần lòng nó càng hoảng sợ, có phải là anh hai thật không? Đến lúc biển số xe quen thuộc đập vào mắt, nó xác định trăm phần trăm là xe anh hai, nhưng sao anh ấy lại ở đây?nó cầm chai nước đang muốn tới phía trước hỏi thì cửa Vương gia lại mở ra. Người ra đúng là cậu - người mà anh chờ cả buổi sáng. Cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, sắc mặt trông tốt hơn hôm qua nhiều, nhưng vừa rồi sao cô giúp việc lại gạt anh nói cậu không có ở nhà? Cũng may anh không tin mà rời đi, nếu không không gặp được cậu rồi. "Nguyên Nhi.... ..." Sở Khương vừa định lớn tiếng gọi cậu, lời còn trong cổ họng cậu lại giống như con bướm trắng bay về phía anh hai. Mắt thấy cậu sắp lên xe rời đi, Sở Khương chạy tới.
"Nguyên, em đã đi đâu? Anh rất lo cho em!" nó ném chai nước đang cầm trên tay, muốn lên xe ôm thật chặt cậu vào trong ngực. (My : Tuấn Hiển ơi, mày bb nhà tao rồi!!)
"Hiển? Sao anh lại ở đây?" cậu kinh ngạc vì nó bảo cậu là đã đi du học mà sao lại xuất hiện ở đay đến quên mất trên xe còn một người đàn ông đang chờ , chỉ đang đắm chìm trong niềm vui gặp mặt nó. Cậucòn đang suy nghĩ phải nói với anh chuyện này như thế nào thì anh đã tới. Sở Khương, Sở Khương của cô đã tới đây, cái ôm của anh sao mà ấm áp quen thuộc như vậy, nước mắt cậu lại chảy xuống.
"Nguyên Nhi ngoan, đừng khóc! Tụi mình đi tìm anh hai nói chuyện." Nó hoàn toàn quên mất anh hai mình lúc này đang an vị trong xe khi nhìn thấy đôi tiểu tình nhân ôm nhau, bàn tay đặt trên tay lái đã nắm chặt thành quyền, sắc mặt lại biến xanh. Cũng đã đồng ý kết hôn với anh, bây giờ còn ở trước mặt anh ôm nhau như vậy là có ý gì? Khiêu khích anh sao?
Anh xuống xe dùng sức đóng "rầm" cửa xe, ánh mắt u ám, không nhúc nhích nhìn bọn họ. "Anh hai? Sao anh lại ở đây? Tụi em đang muốn tìm anh nói chuyện đây." Tiếng đóng cửa xe quá lớn làm Sở Khương tạm thời buông cậu ra, tay vẫn còn vòng trên eo cô. Đập vào trong mắt anh cũng cực kỳ chướng mắt, hận không thể tách bọn họ ra.
|
Nước mắt của Vương Tuấn Hiển Mà cậu lại hốt hoảng đẩy tay nó ra, làm sao nó cũng không chịu buông ra. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn Anh, thật ra thì không cần nhìn cậu cũng có thể cảm giác được ánh mắt nổi giận của anh đang nhìn mình chằm chằm, hận không thể đem mình xé ra làm đôi?
"Sao anh lại ở chỗ này? Em hỏi cậu ấy đi?" Anh không đến gần bọn họ, anh đem vấn đề ném cho cậu. Khẩu khí lạnh lẽo khiến lòng cậu cả kinh. Anh ta sao có thể đem tất cả vấn đề ném cho cậu? Rõ ràng là anh ta ép cậu, bây giờ lại biến thành lỗi của cậu? Sao lại có người đáng ghét như vậy? Cậu phải làm sao mở miệng nói với nó cậu phải cùng người khác kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn lại là anh ruột của Hiển sao? Cậu không nói được, lại nghĩ đến những lời anh ta nói trên xe, sắc mặt cậu càng xanh hơn, đầu cũng cúi thấp hơn, chứng minh thư cầm trong tay cũng bị cô dùng sức bóp đến biến dạng.
"Nguyên nhi, sao thế? Em nói cho anh biết? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Nó bị giọng nói lạnh lùng của anh hai và sắc mặt tái nhợt bất an của cậu hù sợ, trong lòng anh mơ hồ có một đáp án, anh hai suốt đêm qua không về nhà có liên quan đến cậu. Mặc dù trước kia bởi vì công việc anh hai cũng thường không về nhà, nhưng sẽ trùng hợp như vậy sao? Nhà họ Vương xảy ra chuyện như vậy, cậu ngày hôm qua lại nhếch nhác đến thế? Anh không dám nghĩ, cũng không muốn tin tưởng kết quả sẽ như vậy. Anh hai là người anh sùng bái từ nhỏ đến lớn, khả năng học tập và làm việc lại càng tốt, không thể nào, không thể nào.... ........
"Tuấn Hiển, em.... ....." Lời nói của cậu bị nghẹn trong cổ họng làm sao cũng không thốt nên lời. Mà anh vẫn đứng nhìn cậu không nói lời nào, anh muốn cô tự nói ra. "Anh hai, có phải anh ép cậu ấy hay không?" Nó làm sao cũng nghĩ không ra, quay lại chất vấn anh hai mình.
"Anh ép cậu ấy cái gì? Em tự hỏi cậu ấy đi! Nguyên nhi ah, em tự trả lời xem anh có ép em không!" Giọng nói của anh càng thêm không kiên nhẫn, anh không muốn tiếp tục trì hoãn nữa.
"Nguyên nhi, em nói cho anh biết, có phải anh hai ép em hay không?" Tâm trạng nó đã rối loạn.
"Tuấn Hiển, xin lỗi, xin lỗi.... ..... Là em chủ động yêu cầu anh ấy kết hôn với em!" cậu dưới áp lực của Sở Mạnh Rồi lập tức đến cạnh anh nắm bàn tay lanh của anh.
"Kết hôn?" nó không tin những gì mình nghe. Dự tính xấu nhất của anh là anh hai cưỡng bức Nguyên nhi, nhưng bây giờ Nguyên Nhi nói gì? Muốn kết hôn với anh hai của anh? Lại còn chạy lại nắm tay. Làm sao có thể? Anh không tin, không tin Nguyên Nguyên mà nó yêurất nhiều thậm chí hơn cả tính mạng mình sẽ là người như vậy, cũng không tin anh hai sẽ giành người yêu với nó.
Nhưng mà, nếu không phải như vậy, cậu sao lại phải khóc thành thế này?
"Anh hai, nhất định là anh ép cậu ấy có đúng không? Tại sao lại đối với cậu ấy như vậy? Cậu ấy là vợ sắp cưới của em! Tụi em sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn! Sao anh có thể làm như vây?" nó sụp đổ, tay nắm vai lấy vai anh. Anh không tin chuyện sẽ như vậy. Sẽ không, cậu sẽ không vì chuyện trong nhà mà kết hôn với anh hai, bọn họ không tính là quen biết, làm sao có thể kết hôn? Bọn họ tranh chấp làm nhiều người qua đường ghé mắt nhìn. Anh không muốn có quá nhiều tranh chấp với em trai ở bên ngoài, anh dùng sức hất tay nó ra, Nó lui về phía sau mấy bước nó làm sao có thể là đối thủ của anh hai chứ? Muốn đánh căn bản là không đánh lại anh hai.
"Tiểu Hiển, anh không có thời gian giải thích với em nhiều như vậy. Nguyên Nhi, nếu như em cảm thấy là tôi ép cem, em có thể lựa chọn không lên xe đi theo tôi." Anh thấy Ngưng Lộ không ngừng khóc nức nở, bực bội mở cửa xe. Không muốn thì thôi, cần gì làm cho toàn thế giới đều cho rằng anh ức hiếp cậu? Đầu anh đau, cho dù mình có muốn cậu ấy thì có thể như thế nào? Cưỡng bức một người chàng trai tự nguyện thật không có ý nghĩa, thừa dịp bây giờ anh còn có thể buông tay thì cách xa anh một chút, đừng bao giờ gặp lại. Buông tay không được cũng phải buông.
"Vương đại ca, chờ tôi. em đi với anh, Tuấn Hiển, em xin lỗi!" Ngưng Lộ cúi thật thấp người xuống, kéo cửa xe ra lên xe. Nước mắt đọng lại ở khóe mắt, không muốn tiếp tục nhìn về phía cửa xe.
"Đã lên rồi thì không có cơ hội quay đầu lại đâu." anh khởi động xe, xe thể thao không tới hai giây đã nghênh ngang rời đi.
"Nguyên Nhi, quay lại đây! Quay lại đây!" Nó đuổi theo như điên, nhưng làm sao có thể đuổi kịp tốc độ của xe thể thao? Nó không muốn tin người mà anh yêu ngày hôm qua còn nằm trong ngực anh khóc nức nở hôm nay lại nói với anh muốn kết hôn với người khác. Anh không tin, không tin.... .......
Cây to ven đường, người đi đường, xe cộ lần lượt lướt qua trước mắt, tại sao phải như vây? Nguyên Nhi của nó! nó phải mất đi cô sao? Đau lòng đến không thở nổi, ông trời, tại sao lại muốn đối xử với nó như vậy?
Rõ ràng là trời quang mây tạnh, nhưng bầu trời của anh sao lại chỉ thấy một màu đen? Là trời mưa sao? Tại sao mắt của anh lại ướt?
"Tại sao? Tại sao?" Quả đấm nặng nề đánh vào thân cây ven đường, như gào thét sự tuyệt vọng của anh. Máu chảy ra, nó lại không cảm giác được sự đau đớn.
Chap này hơi ngắn do em bùn ngủ quá ạ. sr cả nhà, nhớ vote nhá!!!
|
Anh hai anh muốn mạng của em sao Nó về đến nhà, đem tất cả những thứ trong phòng có thể đập đều đập nát vẫn không thể hồi phục được nội tâm khổ sở. Anh không tin chỉ sau một đêm mà tất cả đều đã thay đổi. Một người là người nó nhiều năm thương yêu, nâng niu, che chở trong lòng bàn tay, một người là người anh hai nhìn anh từng bước một lớn lên, sao bọn họ có thể liên kết với nhau làm xáo trộn bầu trời của nó? Anh hai không biết sao? Nguyên nhi chính là sinh mạng của em, anh ấy sao có thể lấy đi sinh mạng của em trai mình chứ? (My: thích thì lấy thôi *mặt vô cảm*)
Không có Vương Nguyên tính mạng của anh sao có thể kéo dài? Nguyên Nhi, anh ở trên trời chờ em! Lưỡi dao bén nhọn cắt xuống, dòng máu đỏ tươi chảy xuống ra trải giường trắng noãn. Nó nhắm mắt lại, bên ngoài đã rối loạn không yên, tiếng gõ cửa, tiếng quát tháo trong lỗ tai nó càng ngày càng xa.
Thiên sứ, là thiên sứ đến đón nó sao?
Nhà họ Vương từ trên xuống dưới đã rối loạn không yên, người giúp việc không hiểu nhị thiếu gia bình thường luôn ôn tồn lễ độ như sao mặt lại đau khổ tự nhốt mình trong phòng. Bên trong không ngừng truyền đến tiếng ném đồ, lão gia và phu nhân lúc này đi ra ngoài đang trên đường chạy về. Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì! Tất cả mọi người đều cầu nguyện.
Khi ba mẹ Vương về đến nhà trong phòng đã không còn bất cứ tiếng động gì. Sau khi ở bên ngoài liên tục hét to tên con trai nhưng không có tiếng trả lời, bọn họ cũng bắt đầu lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Cửa bị khóa bên trong quá chắc làm thế nào cũng không mở ra được.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn "Xảy ra chuyện gì?" Mới từ chỗ đăng ký trở về, Anh kiên quyết kéo cậu về nhà họ Vương. Cậu không muốn cũng không dám phản kháng anh. Sẽ có một ngày phải đối mặt với chuyện này. Nhưng bọn họ mới vừa vào cửa nhà đã bị đám người giúp việc luống cuống vây thật chặt.
"Đại thiếu gia, ngài nhanh chút lên xem nhị thiếu gia đi. Cậu ấy đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu rồi. Bây giờ một chút tiếng động cũng không có, sợ là cậu ấy làm chuyện dại dột."
"Đúng vậy, mới vừa rồi tôi thấy lúc nhị thiếu gia về giống như rất đau khổ, sau đó trở về phòng đập đồ."
Đám người hầu loạn hết cả lên.
Họ nói gì, Tuấn Hiển nghĩ quẩn? cậu hoảng sợ, tay tự động giãy ra khỏi tay anh, thân thể mảnh khảnh chạy thật nhanh lên lầu. Ánh mắt anh lạnh lẽo theo sát đi lên.
"Hai bác, Tuấn Hiển đâu rồi? Anh ấy sao rồi? Sao rồi?" Cậu đã kinh hoảng đến quên đi sợ hãi, quên mất mình mới vừa trở thành vợ hợp pháp của anh, không có quyền quan tâm đến người đàn ông khác. Nhưng, người đó là Tuấn Hiển, là người con trai cùng cô trải qua biết bao nhiêu năm tháng, là người đàn ông đầu tiên mà cô yêu! Cô làm sao có thể thờ ơ đối mặt đây?
"Vương Nguyên, sao cậu lại tới đây?" Mẹ Vương thấy cậu vẻ mặt kinh ngạc, khẩu khí cũng cực kỳ bất mãn. Con trai hôm qua vì chuyện của nhà Vương gia mà về nhà ầm ĩ, bây giờ lại như vậy, nhất định có liên quan đến cô ta. Còn chưa gả vào cửa cũng đã đem nhà bọn họ làm thành gà chó không yên, nếu như gả vào thì biết ra sao nữa? Xem ra vẫn phải suy tính một chút mới được. (My: hết kịp rồi Lão thái thái người ta đã là con dâu trưởng của nhà ngươi rồi, còn suy tính cái gì nữa. )
"Dì, Tuấn Hiển đâu?" cậu vì nóng lòng mà bỏ sót vẻ mặt bất mãn trên mặt mẹ Vương, nắm tay bà.
"Chuyện nhà chúng tôi không cần người ngoài như cậu lo, cậu đi đi!" Mẹ Vương trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, bà không muốn nhìn thấy cô nữa. Người hại con trai bà mất đi lý trí.
"Cô ấy không phải là người ngoài, là vợ hợp pháp của con." Một âm thanh lạnh lùng chen vào. Là anh tới.
"Tuấn Khải, con biết mình đang nói gì không?" Một cơn sóng đang ngầm dâng lên, mẹ Vương không thể nào lập tức chấp nhận được. Tuần trước rõ ràng còn là người yêu của con trai út, hôm nay lại biến thành vợ con trai trưởng? Là chuyện xảy ra quá nhanh, hay là bà già rồi, khả năng tiếp nhận quá kém?
"Tuấn Khải ah, chuyện gì xảy ra?" Ba Vương cũng vì nghe được tin tức mà kinh hãi.
Người nhà họ Vương bởi vì tin tức quá đột ngột này mà tạm thời quên chuyện con trai út tự giam mình trong phòng.
"Chút nữa con sẽ nói với hai người. Con xem em con xảy ra chuyện gì trước." Tỉnh táo đi đến bên cửa, mấy người giúp việc vây phía ngoài tự động tránh ra. Anh nắm lấy tay cầm mở cửa cũng không phản ứng, tông cửa cũng không được, biện pháp duy nhất là leo vào từ ban công. Cũng may chỉ là lầu hai cách mặt đất cũng không quá cao.
Anh gọi người tìm thang tới, anh đứng vừa đúng đụng tới ban công, trèo lên, đập vỡ cửa kính thủy tinh. Trong phòng lộn xộn, mà người nằm trên drap giường lộn xộn không phải chính là nó sao? Trên giường một mảnh đỏ tươi như kim châm vào mắt anh. Anh không để ý đến âm thanh nháo nhào bên ngoài, tỉnh táo kiểm tra hơi thở, vẫn còn hơi thở yếu ớt. Dùng sức xe một góc drap giường cột chặt, cách này làm cho máu không thể tiếp tục chảy, sao đó mới cầm điện thoại gọi xe cứu thương.
Mẹ Vương thấy con lớn ôm con út, cả người toàn là máu ra ngoài, mắt hoa lên ngất đi. Mọi người luống cuống mang mẹ Vương cùng xuống lầu.
Chẳng mấy chốc trên hành lang rộng rãi của lầu hai chỉ còn mình Cậu, đầu cậu rất đau, tâm trạng cũng rất đau khổ. Tuấn Hiển sao lại khờ dại như vậy, không biết quý trọng tính mạng của mình?
"Nguyên Nhi, đời này anh chỉ yêu một mình em, chỉ đối tốt với mình em. Em là người anh thích nhất, tính mạng của anh.... ...." Dưới ánh trăng, nó - một người thanh niên mắt thanh mày tú, ánh mắt tình cảm nhìn về một người, nó rơi lệ nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Vẫn giống như ngày hôm qua, ngực của nó quen thuộc như vậy, sao chẳng bao lâu lại là huyết lệ gặp nhau? Thật là đau, cực kỳ đau. Ông trời sao lại muốn trêu cợt cô như vậy? Thân thể cậu tựa vào vách tường mềm nhũn ra. "Thiếu phu nhân, có sao không?" Một người nữ giúp việc phụng mệnh lệnh của đại thiếu gia lên xem cậu. Cậu không hiểu người trước mặt cô phải gọi thiếu phu nhân không phải là bạn gái của nhị thiếu gia sao? Tại sao đại thiếu gia lại nói cô ấy là vợ hợp pháp của cậu ấy? Nhưng tò mò thì tò mò, chuyện này không phải một người có thân phận người ăn kẻ ở như cô có thể hỏi. Dù sao chủ nhân căn dặn chuyện gì thì cứ làm theo, gọi là thiếu phu nhân chắc là không sai, vẫn là người nhà họ Vương.
Cách xưng hô xa lạ của người giúp việc khiến đầu óc cậu do dự một chút, sau đó nắm thật chặt tay của người giúp việc vội vàng hỏi:
"Sở Khương đâu? Sở Khương đâu?"
"Nhị thiếu gia đã được đưa tới bệnh viện, thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Thiếu phu nhân không ngừng gọi tên nhị thiếu gia, rốt cuộc là vợ của ai?
"Bệnh viện, bệnh viện, tôi muốn tới bệnh viện, tôi muốn đến xem Tuấn Hiển." cậu nhanh chóng đứng dậy, thoáng qua người giúp việc vươn tay, chạy thẳng xuống lầu. Vương Tuấn Hiển, anh ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, bằng không, cả đời này em không cách nào sống yên ổn, Cậu tự mình cầu nguyện.
Sau khi cậu thuê xe đến bệnh viện, không tìm được nó trong phòng cấp cứu, sau đó hỏi thăm mới biết nóđã được chuyển lên phòng Vip ở tầng cao nhất. Nhưng không có sự đồng ý của người nhà thì không lên được. Cho nên chỉ có thể ở dưới lầu đợi. Nhưng đã được đưa vào phòng bệnh chắc là đã không sao. Ngưng Lộ ngồi trên ghế sofa ở khu nội trú ở dưới sảnh chờ thang máy xuống, đợi mấy tiếng cũng không có xuống. Cô rất mệt, đầu rất choáng váng nhưng không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ vì trong lúc nhắm mắt mà bỏ lỡ người từ phía trên xuống.
"Nguyên Nhi, từ hôm qua đến giờ con chạy đi đâu? Điện thoại cũng không gọi được. Con biết mẹ sốt ruột thế nào không?" Đàm Lệ Hoa từ một thang máy khác đi ra, đang muốn về nhà đem cháo gà hầm cách thủy người giúp việc hầm xong lấy tới, khi đi tới lối ra thang máy thấy con gái sắc mặt không tốt nằm co ro trên sofa.
"Mẹ, xin lỗi. Con..... Ba đâu? Có khá hơn chút nào không?" cậu nhìn thấy mẹ trong lòng cực kỳ áy náy. Đều do chuyện xảy ra quá nhanh quá nhiều làm đầu cậu muốn nổ tung. Thế nhưng lại quên gọi điện thoại cho mẹ.
"Trưa hôm nay, luật sư Bạch đã gọi điện tới cho mẹ nói Sở Thành đã đồng ý giúp chúng ta, đồng thời cũng phải tiến hành chỉnh sửa, về phía tiền bạc sẽ do Sở Thành ứng trước, sau này sẽ trừ vào đơn đặt hàng. Cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn này rồi. Con, không sao. Công ty không sao, ba cũng không có chuyện gì. Con muốn lên với ba hay cùng mẹ về nhà?" Đàm Lệ Hoa đau lòng vuốt tóc con trai. Mấy ngày nay đã làm con gái đi theo vất vả rồi. Luật sư Bạch cũng không nhắc với mẹ chuyện cô đi tìm Sở Thành nói chuyện, nhưng chuyện mình đã đăng ký kết hôn với anh vẫn phải nói cho bọn họ biết, nên nói sao đây? Trong lòng cậu cực kỳ buồn bực.
"Sao vậy? Nếu không khỏe thì cùng mẹ về nhà nghỉ ngơi đi! Trong khoảng thời gian này con đã xin nghỉ học rất nhiều, sẽ ảnh hưởng đến việc học. Nghỉ ngơi cho tốt ngày mai đi học đi. Ba ở đây có mẹ là được rồi." Đàm Lệ Hoa thấy con không mở miệng cho là nó chỉ mệt mỏi. Cậu cúi đầu muốn theo mẹ rời đi, cửa thang máy sau lưng "Đing" một tiếng mở ra. Ngưng Lộ quay đầu lại, là Tuấn Khải. Anh ta xuống vậy chứng minh Tuấn Hiển không sao ư? Thân thể nhẹ nhàng linh hoạt chủ động chạy đến bên cạnh anh, vội vàng hỏi: "Tuấn Hiển đâu?"
"Nguyên Nhi, con làm gì thế? Cậu Vương?" Đàm Lệ Hoa không hiểu con gái sao lại đột nhiên chạy về phía sau, xoay người lại theo thấy con lôi kéo một người đàn ông cao lớn, đẹp trai nhưng cực kì lạnh lùng. Khi nhìn kỹ lại, người đàn ông đó không phải là tổng giám đốc mới nhậm chức của Vương Thị - Vương Tuấn Khải sao? Mặc dù chưa từng chính thức gặp mặt nhưng trên tin tức chắc chắn là có. Con mình và anh ta quen biết sao? "Vẫn chưa chết!" Anh từ trong mắt cậu thấy được một sự lo lắng rất sâu, lòng anh cũng không vui lên nổi. Vợ của mình ở trước mặt mình quan tâm một người đàn ông khác như vậy ai mà chịu được chứ? Dù người đàn ông đó là em trai anh cũng vậy, cho nên giọng nói của anh rất gay gắt.
"Vậy thì tốt!" Ngưng Lộ rốt cuộc cảm giác được anh không vui, cúi đầu buông ra cánh tay níu lấy tay anh.
"Cậu Vương, cậu và con tôi quen biết sao?" Đàm Lệ Hoa cười đi lên phía trước chào hỏi. Nói đùa, nếu như con gái bà kết thân với Sở Mạnh nhánh cây cao như vậy thì ngày nhà họ Vương bọn họ lên như diều gặp gió không còn xa. Bà nhìn qua vô số người rồi, động tác con gái nắm lấy tay cậu ta dĩ nhiên không thể qua được mắt bà, xem ra Vương thị đột nhiên khôi phục đơn đặt hàng, tiếp tục hợp tác với bọn họ cùng con gá bà chắc chắn có liên quan với nhau. "Mẹ, chúng con....." cậu ngập ngừng muốn đem chuyện bọn họ kết hôn nói ra.
"Không cần khách sáo như vậy, tôi và Nguyên Nhi hôm nay đã đăng ký kết hôn rồi. Chuyện hôn lễ tôi đã gọi chuyên gia xử lý, đến lúc đó xin mời ông bà đến tham dự." Anh sao lại không nhìn ra vẻ mặt vui thích của Đàm Lệ Hoa, hừ, nếu như không phải nể tình bà có một đứa con có thể hấp dẫn được anh, cho dù ông trời có tới anh cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với Quan gia. Rõ ràng đã cưới con của người ta, anh còn xưng ba mẹ vợ tương lai là ông bà , thật là quá đáng. Nhưng Đàm Lệ Hoa quá mức vui mừng lại bỏ quên sơ hở trong lời nói của anh. Trời ạ, hôm nay kích thích thật sự quá lớn, bà không thể tiếp thu nổi! Nhưng cậu bên cạnh lại nghe được rất rõ ràng, anh gọi ba mẹ cô như vậy? Chẳng lẽ anh không biết sau khi kết hôn ba mẹ cô và anh cũng phải gọi ba mẹ như nhau sao? Hay là anh ta có tính toán khác? Bất kể anh ta có dự định gì, anh ta như vậy cũng là bất kính với ba mẹ cậu. cậu không dám hỏi nhưng trong lòng nặng nề không dứt.
"Vậy chúng tôi........ cũng nên chuẩn bị ...." Lời nói của Đàm Lệ Hoa không mạch lạc. "Nếu không còn chuyện gì tôi đi trước." anh không muốn tiếp tục nán lại, tay tự nhiên vòng lên vai cậu, kéo cậu ra ngoài. Cậu đã là vợ anh đương nhiên là phải cùng anh về.
"Tôi muốn về nhà một chuyến trước được không? Dọn dẹp hành lý một chút." cậu cắn môi. Cô vẫn sợ, không dám cứ như vậy đi theo anh trở về, cho nên viện cớ.
Anh dừng lại bước chân không nói gì, chỉ là đôi mắt chuyển qua dò xét cậu. Cậu căng thẳng, cậu sợ hãi làm anh phiền lòng, đều đã là người của anh lại còn sợ anh như vậy! Nhưng cậu làm sao cũng không thể chạy thoát đâu, không bằng để cho cậu thở đi! Chuyện gì cũng không thể ép quá chặt.
"Tùy em!" Anh buông cô ra sãi bước rời đi. "Ngưng Lộ, sao con lại quen biết Vương Tuấn Khải? Sao lại chưa bao giờ đề cập với ba mẹ chuyện này? Hơn nữa các con nói đã đăng ký rồi?" Đàm Lệ Hoa nhìn bóng lưng rời đi vẫn không dám tin tưởng mình. "Mẹ, con không muốn nói nữa. Con mệt rồi muốn về nhà." cậu cảm giác nếu như mẹ còn tiếp tục ép hỏi nữa mình sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Mẹ, mẹ biết không? Con vốn là muốn dẫn một người khác cũng là đàn ông của nhà họ Vương về cho mẹ xem, nhưng không có cơ hội, cũng không còn cơ hội nữa rồi. Mặc dù anh ấy không có năng lực bằng anh, nhưng trong cảm nhận của cô anh lại từng là một vị thần luôn ngự trị trong lòng cô. Vương Tuấn Hiển, tạm biệt! Anh phải sống thật tốt. Nhất đinh sẽ có một cô gái tốt hơn em thay em yêu anh. Bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời của cô đã thay đổi. Thân thể của cô đã không thể tự làm chủ, nhưng còn trái tim? Còn có trái tim sao? Ngưng Lộ biết, lòng của mình đã không còn chỗ nào để có thể ổn định rồi.
Ngưng Lộ cùng mẹ nắm tay nhau đi ra khỏi bệnh viện, trăng trong như nước.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, thật sự rất đẹp. Đẹp đến khiến người nằm trên giường không cách nào ngủ.
Anh nằm trên chiếc giường còn vương mùi hương nhàn nhạt của cơ thể cậu làm thế nào cũng không ngủ được, đứng dậy mặc vào chiếc áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, mở một bình rượu một mình thưởng thức. Cả phòng nồng nặc mùi rượu lại không che dấu được tâm trạng cô đơn, phiền não và bất an của anh. Hôm nay anh chính thức kết hôn nhưng cô dâu vẫn cách xa anh như vậy, bất kể là người hay tim.
Nặng nề để cái ly trong tay xuống, anh nghĩ đến cái gì đó rồi bước nhanh đi về phòng, mở ra tủ treo quần áo đem quần áo chỉnh tề ném trên giường, cởi áo ngủ xuống. Không tới hai phút anh đã ăn mặc chỉnh tề đã cầm chìa khóa xe lên.
|
Đếm thăm nghĩa trang "Rầm rầm rầm. . . . . ." Xe thể thao đắt giá lập tức chạy nhanh trên con đường rộng rãi. Trong đêm khuya yên tĩnh trừ tiếng gió vù vù, thỉnh thoảng ngoại trừ ở phía đối diện có một hai chiếc xe chạy qua thì vô cùng vắng lặng. Hai bên đường những hàng cây với những chiếc cành non vươn cao, từng hàng sồi xanh thoáng cái đã trôi qua trước mắt.
"Két" một tiếng, chiếc xe đang bay như tên bắn dừng lại ở chân núi khu vực ngoại thành. Dưới ánh trăng, những cây bách trên núi theo gió đêm nhẹ nhàng đung đưa. Xe vẫn không tắt máy, đèn xe lúc sáng lúc tối chiếu lên tấm bia đá dưới chân núi "Đồi Thạch Hổ". Không sai, đồi Thạch Hổ là một nghĩa trang công cộng.
Anh xuống xe, cũng không đi tới mà tựa vào bên cạnh xe châm một điếu thuốc. Làn khói nhẹ nhàng quấn quanh làm cho ánh đèn không có tắt chiếu rọi ra khuôn mặt trầm tĩnh của anh.
Một ánh đèn pin chiếu tới, ngay sau đó tiếng chân nhanh chóng bước tới. "Cậu Vương? Sao trễ như vậy rồi còn đến?" Người đến là nhân viên bảo vệ nghĩa địa ông Hạ, khi đi tuần phát hiện có một chiếc xe dừng dưới chân núi đã mười mấy phút mà vẫn không lái đi cho là đã gặp phải rắc rối gì nên đi xuống xem thử. Kết quả lại là cậu Vương. Cậu Vương là người rất rộng rãi, mỗi lần đến đều cho ông không ít tiền, tỉ mỉ dặn dò thường xuyên giúp anh ta dâng hương, không để cỏ dại mọc.
Ông Hạ làm việc ở nghĩa trang này cũng đã hai mươi mấy năm rồi, Vị thanh niên họ Vương này đại khái khoảng mười hai, mười ba năm trước tới nơi này bái tế. Anh ta tế bái chính là một cô gái còn trẻ tuổi, cô gái đã chết đó, cũng rất kỳ quái, không có ai đến thăm cô ấy, trừ cậu Vương ra căn bản chưa từng thấy người khác. Mà cậu Sở này thường đến vào buổi tối nhưng cũng không khuya giống như hôm nay.
"Ông Hạ......." Anh đưa cho ông ấy một điếu thuốc. Bởi vì hai người đã xem như tương đối quen thuộc, ông Hạ cũng không khách sáo mà nhận lấy.
"Có muốn đi lên thăm một chút không? Tôi đi qua giúp cậu đốt đèn?" Ông hỏi thăm. Người ban đêm đến nghĩa trang thường có thói quen đốt đèn trước rồi mới bái tế.
"Đi thôi!" Nếu đã đến rồi vậy thì lên đi! Dù sao trở về cũng không ngủ được, Anh đi trước.
Nghĩa trang vào đêm khuya, vô cùng tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Ông rọi ánh đèn vàng đi phía trước, theo thềm đá bằng phẳng leo lên trên, hai bên thềm đá là nơi yên nghĩ cuối cùng của nhưng người đã khuất, âm u lạnh lẽo không ánh sáng. Ánh đèn không bao giờ nơi thành thị xa xôi kia ở đây đã mất đi tác dụng.
Dưới ánh trăng là bầu trời bao la, là bầu trời vắng lặng, những hàng cây bách lâu năm cao lớn lẳng lặng đứng nghiêm, bảo vệ nơi yên nghỉ cuối cùng của loài người. Ở nơi mà đối với người thường vừa nhắc tới đã cảm thấy sợ hãi này nhưng trong mắt Sở Mạnh vẫn là vẻ yên tĩnh. Leo lên thêm hai mươi phút nữa cuối cùng đã đến nơi an nghĩ của cô gái đó, dưới tàng cây xanh biếc yên tĩnh vắng lặng.
"Cậu Vương, tôi đi xuống trước." Ông Trương đem ngọn đèn nhỏ để xuống đất rồi đứng dậy. Cậu Sở tới đây vẫn không thích người khác ở lại.
Anh ngồi chồm hổm xuống, dưới ánh đèn lờ mờ ngưng mắt nhìn tấm ảnh trên bia mộ. Đó là một cô gái ước chừng hơn hai mươi tuổi, trên gương mặt thiếu nữ có một nụ cười mỉm, đẹp nhất chính là hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt, cô như vĩnh viễn ngừng lại ở thời gian tươi đẹp nhất. Mà trên tấm bia đá kia chẳng qua là khắc đơn giản ba chữ "Tiêu Tĩnh Vân", không có những ghi chép bình thường như năm tháng tuổi tác.
Anh dựa vào bia mộ ngồi xuống, châm một điếu thuốc. Quay đầu lại nhìn nụ cười nhẹ trên gương mặt, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ.
"Hôm nay con kết hôn, mẹ nên mừng cho con mới đúng. Hôn lễ đang được chuẩn bị, ngày kết hôn được định vào tuần sau. Con hi vọng là càng nhanh càng tốt, để lâu sợ phát sinh rắc rối." Anh lẳng lặng nói nhỏ.
"Nhưng mà, mẹ biết không? Cô ấy là bạn gái của em trai, con lại không kiềm được xúc động mà muốn có được cậu ấy. Không cần biết phải làm bao nhiêu chuyện hèn hạ cũng muốn có được cậu ấy. Cậu ấy dù có đơn giản, tốt đẹp cỡ nào thì trong mắt con vẫn cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Con biết rõ cô ấy không yêu con, thậm chí là căm hận con, nhưng vậy thì sao? Con không quan tâm. Mẹ có phải cảm thấy con rất quá đáng không? Sẽ không, sao lại quá đáng chứ? So với những gì người ta đối xử với mẹ thì như vậy đã là quá nhân từ rồi......."
Dưới ánh trăng trong vắt lạnh lùng, Tuấn Khải duỗi chân, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa. Mặc cho gió lạnh thổi qua mặt mình, phiền não trong lòng rốt cuộc ở một không gian yên tĩnh như vậy rốt cuộc bình thản trở lại.
Dù trốn tránh thế nào, dù có không muốn ra sao cậu vẫn phải đón nhận hôn lễ của cậu và Tuấn Khải.
Mấy ngày nay, anh cũng không yêu cầu cậu dọn đến chỗ anh ở, mà cậu cũng vui vì được ở nhà, có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó. Bởi vì chuyện công ty đã được giải quyết cộng thêm đứa con duy nhất chuẩn bị xuất giá, sức khỏe Vương Minh Quyền khôi phục rất nhanh, đã có thể tham gia hôn lễ. Mà cậu, khi biết nó đã không sao cũng không hề đi thăm nó, cũng không dám hỏi thăm. Có một số thứ có lẽ kiếp này định trước phải bỏ lỡ, nhưng trái tim vẫn rất đau!
|