Giai Nhân Là Trộm
|
|
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (2) Tà Thiên Viêm một thân y bào đỏ chói, vừa lòng nhìn thân thể trần trụi trên giường.
Thân thể mềm mại trơn bóng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, làm Tà Thiên Viêm yêu thích không muốn buông tay, mặt hàng này thật sự là không tệ.
Lam Tuyết cảm giác thân thể của mình thực yếu ớt, đầu óc lại tỉnh táo, sự tiếp xúc trên mặt hết sức rõ ràng, làm trong lòng sợ hãi. Cố gắng muốn mở mắt, nhưng Lam Tuyết không có khí lực, lại phát hiện nội lực trong cơ thể bị đình trệ.
Trên mặt sự vuốt ve dần dần biến thành niết mạnh, đau quá làm Lam Tuyết khẽ nhíu mày, mí mắt cũng mở ra.
"Ngươi, ngươi là ai !?"
"Chậc chậc, đã tỉnh rồi. Như vậy cũng tốt, kế tiếp sẽ càng có lạc thú."
"Làm càn ! ngươi rốt cuộc là người phương nào !?"
Lam Tuyết giận dữ nói.
Tà Thiên Viêm di động tay từ hai má đến cổ Lam Tuyết, nơi có mạch máu đang nổi lên.
"Ngươi có thể gọi bổn tọa là Giáo chủ."
"Giáo chủ ? ngươi là Tà Thiên Viêm !?"
Lam Tuyết trợn to mắt kinh ngạc. Chẳng lẽ vị nam tử tà mị trước mắt chính là Giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm mà người trên giang hồ nghe danh thôi đã sợ mất mật sao? Người này một thân y bào màu đỏ như máu, diện mạo tinh tế sắc sảo như đao khắc, ánh mắt băng lãnh, hơi thở tàn bạo, nhếch khóe miệng càng mang theo một khí thế lạnh thấu xương.
"Bốp."
Tà Thiên Viêm vẻ mặt đầy sát khí quăng cho Lam Tuyết một cái tát.
" Tục danh của bổn tọa mà cũng dám gọi sao?"
Khuôn mặt của Lam Tuyết lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng cũng chảy ra máu. Tuy rằng không thể phản kháng, nhưng ánh mắt kiên định bất khuất.
"Mang móng vuốt mèo là không thể lưu."
Tà Thiên Viêm đột nhiên cười, mắt híp lại, một tay bắt cằm Lam Tuyết, dùng lực xiết chặt.
"Ôi..."
Lam Tuyết cảm thấy mặt đau vô cùng.
"Không biết trên thân thể xinh đẹp này mà lưu lại vết roi thì còn đẹp như thế?"
Tà Thiên Viêm vừa lòng nhìn vẻ mặt Lam Tuyết thống khổ.
"Không. Thả ta ra."
Lam Tuyết ra sức chống cự, nhưng ở trong mắt Tà Thiên Viêm chỉ như là mèo con cào cào. Thật thú vị !
Dục vọng dưới thân bị khơi mào, Tà Thiên Viêm cũng không ủy khuất chính mình. Tà Thiên Viêm cởi bỏ quần áo, trực tiếp chiếm đoạt thân thể non nớt của thiếu niên.
Lam Tuyết thất thanh kêu to, nhưng dù la như thế nào cũng đều không phản kháng được, chỉ có thể cam chịu.
Lần đầu tiên Tà Thiên Viêm cảm giác dục vọng cường liệt như thế, phần eo lưng vận động kịch liệt, lần lượt phát tiết.
Lam Tuyết cảm thấy chóng mặt, toàn thân như bị xé làm nhiều mảnh, rơi vào một thế giới tối tăm. Sự đau đớn trên người dần dần được thay thế bằng không có cảm giác, mà trong lòng lại càng thêm đau thấu xương. Trước đây dù bị đánh gần chết Lam Tuyết cũng chưa từng chảy một giọt lệ, nhưng lúc này nước mắt như vỡ đê không ngừng theo hốc mắt tràn ra.
Tà Thiên Viêm rốt cục vừa lòng phát tiết, thản nhiên nhìn thoáng qua thân thể bị dùng hỏng trên giường, hơi hơi nheo mắt.
"Người đâu, đưa hắn đi Thúy Trúc Viện."
"Dạ."
Sau khi tỉnh lại cảm giác của Lam Tuyết là toàn thân giống như bị đá đè nặng, đau đến không thể nhúc nhích.
"Công tử tỉnh rồi sao ? Uống miếng nước."
Lam Tuyết cảm thấy bên miệng hơi hơi lạnh. Nước từ mép chén, chảy dọc theo môi khô nứt vào miệng xuống yết hầu.
"Khụ khụ."
Bởi vì nằm ở trên giường nên khi uống nước khó tránh khỏi bị sặc.
"Công tử, nô tài không phải cố ý ."
Giọng hoảng sợ vang lên ở bên tai, Lam Tuyết khẽ nhíu mày.
"Ngươi đứng lên."
Giọng Lam Tuyết lúc này giống như cửa sắt bị rỉ sét, phát ra âm thanh dị thường khó nghe. Nếu không phải bởi vì người kia quỳ xuống đất, cũng sẽ không mở miệng.
"Tạ ơn công tử."
Uống nước xong, Lam Tuyết lại ngủ. Sau đó Lam Tuyết lại bị đói làm tỉnh.
"Công tử, tỉnh."
Thấy Lam Tuyết mở mắt, thiếu niên chạy nhanh qua.
"Ngươi là ai ?"
"Nô tài gọi là Tiểu Cửu, là người hầu ở Thúy Trúc Viện, tới hầu hạ công tử."
"Thúy Trúc Viện."
Lam Tuyết cảm thấy thân thể lạnh lẽo.
"Đúng vậy, công tử thật may mắn."
Tiểu Cửu ngoài cười nhưng trong lòng không cười, an ủi Lam Tuyết. Nơi này mọi người đều biết giáo chủ tàn bạo, ở tại chỗ này có bao nhiêu người có thể có kết cục tốt.
Lam Tuyết không lên tiếng, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi:
"Ta hôn mê mấy ngày ?"
"Đã năm ngày. Đúng rồi, công tử đói bụng rồi, nô tài đi chuẩn bị đồ ăn."
Tiểu Cửu nói một tiếng liền chạy đi.
Không bao lâu, Tiểu Cửu liền mang theo một mâm thức ăn tiến vào.
"Công tử có thể ngồi không?"
Lam Tuyết gật gật đầu, hắn không có yếu ớt như vậy.
Lam Tuyết chậm rãi ngồi dậy, đau đớn phía sau đang không ngừng nhắc nhở lúc trước gặp được thê thảm bao nhiêu.
"Công tử mau dùng đi, đều là mấy món dễ tiêu hóa."
Lam Tuyết chậm rãi ăn, không ăn thì sao chịu được, chẳng lẽ tự sát sao ? Nếu sự tình đã phát sinh, chỉ có thể lựa chọn nhận, oán trời trách đất chỉ càng thêm thống khổ thôi.
Tuổi Lam Tuyết tuy rằng không lớn, nhưng cũng đã hiểu chuyện. Minh chủ phái mình đến đây, trừ bỏ dùng loại thân phận này, còn có thể có phương pháp khác sao ? Có lẽ bởi vì Tà Thiên Viêm thích người nhỏ tuổi mà người ở Võ Lâm Minh phù hợp yêu cầu trừ mình ra cũng không có ai phù hợp, còn đệ tử tứ đại gia tộc là thiên chi kiêu tử sao có thể đi làm loại này nhiệm vụ?
Lam Tuyết cảm thấy chua xót. Một khi đã như vậy coi như là trả ơn cho Võ Lâm Minh đi, đợi cho Võ Lâm Minh không cần mình nữa khi đó sẽ được tự do.
Tiểu Cửu là một thiếu niên đơn thuần, tâm địa cũng rất lương thiện.
Trong nửa tháng Tà Thiên Viêm cũng không đặt chân đến đây, Lam Tuyết cảm thấy thực nhẹ nhàng. Nhưng Lam Tuyết còn chưa được may mắn bao lâu, Tà Thiên Viêm đột nhiên đã đến.
"Xem ra mèo hoang đã khôi phục thật sự mau."
"Tham kiến Giáo chủ."
Tiểu Cửu lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
Lam Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn về phía Tà Thiên Viêm.
Tiểu Cửu thấy công tử cùng giáo chủ phân cao thấp, vừa vội lại sợ, liều mạng kéo góc áo Lam Tuyết. Lam Tuyết lại cứng nhắc, không cử động!
Tà Thiên Viêm cười không kiêng nể gì, ánh mắt lạnh lùng có thể làm người ta phát run.
"Ngươi đi ra ngoài."
Tà Thiên Viêm ra lệnh cho Tiểu Cửu quỳ trên mặt đất.
Tiểu Cửu biểu tình lo lắng nhìn Lam Tuyết một cái, lên tiếng cáo lui liền rời khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa. Nhưng hắn không có đi quá xa, mà ngồi gần ở cửa đợi.
"Xem ra ngươi đã thích ứng với nơi này."
Tà Thiên Viêm nhìn lướt qua bàn cờ trên bàn.
Lam Tuyết không lên tiếng.
Tà Thiên Viêm nâng tay sờ sờ miệng mình.
"Dù mèo hoang, ở trong tay ta cũng sẽ biến thành mèo nhà ngoan ngoãn."
Tà Thiên Viêm đột nhiên rút ra một cái roi màu đỏ. Một tiếng xé gió vang lên, sau đó là một âm thanh va chạm vào da thịt.
"Á...!"
Lam Tuyết đột nhiên kêu to ra tiếng, trên cánh tay xuất hiện vết roi phá da có thể thấy máu chảy ra...
Tà Thiên Viêm liếm liếm môi, roi trong tay chuyển động liên tục. Vừa lòng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng lúc trước hiện tại lại thống khổ trên mặt đất, mà hắn càng thống khổ mình lại càng khoái hoạt !
|
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (3) Máu dính trên làn da trắng ngần như những đóa hồng mai diễm lệ nở trong tuyết.
Cây roi của Tà Thiên Viêm dừng lại khi mùi máu tanh lan tràn trong không khí. Hắn vừa lòng khẽ ngửi ngửi.
"Khóc cho ta, khóc đi!"
Tà Thiên Viêm lớn tiếng ra lệnh.
Lam Tuyết cắn môi, quật cường không cho nước mắt chảy xuống, phẫn hận trừng mắt nhìn Ác ma.
Tà Thiên Viêm càng ngày càng hưng phấn, hiển nhiên biểu hiện quật cường của Lam Tuyết rất vừa ý hắn.
Lam Tuyết người đầy máu té trên mặt đất không ngừng run rẩy, dần dần chìm vào mê man. Tà Thiên Viêm biết đây là biểu hiện đạt tới cực hạn.
Roi trong tay vứt trên mặt đất, Tà Thiên Viêm ngồi xổm xuống nhìn Lam Tuyết.
"Chịu thua, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
"Nằm mơ !"
Hai chữ này làm dấy lên bạo khí của Tà Thiên Viêm.
Tà Thiên Viêm cười giận dữ.
"Tốt, tốt lắm!"
Nói xong ở ngay tại chỗ Tà Thiên Viêm đem Lam Tuyết đặt dưới thân, tàn bạo dùng lực xé quần áo Lam Tuyết thành mảnh vụn.
"Không !"
Lam Tuyết hoảng sợ mở to hai mắt. Không bao giờ muốn nếm trải bị cường bạo lần nữa.
"Ngươi cũng biết sợ sao?"
Giống như tìm được trò chơi, Tà Thiên Viêm cười càng thêm tùy ý.
Ngón tay chạm vào vết thương ở trên người Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm chậc chậc thành tiếng.
"Bộ dáng thật xinh đẹp."
Nhìn Tà Thiên Viêm đem máu dính trên ngón tay đưa vào trong miệng. Lam Tuyết nắm chặt hai nắm đấm. Vì sao, vì sao mình lại rơi vào tay kẻ biến thái này! Nước mắt rốt cục chảy xuống.
Tà Thiên Viêm vừa lòng nhìn bộ dáng Lam Tuyết khóc. Quả thật là mỹ nhân, khi rơi lệ cũng tuyệt đẹp, cái dạng này càng khiến hắn muốn ức hiếp thêm mà thôi.
Hắn dùng nước bọt của mình làm ướt ngón tay, rồi dùng ngón tay thân nhập vào vị trí kia. Tà Thiên Viêm cong khóe miệng. Quả nhiên sau khi nghỉ ngơi nửa tháng, nơi này đã trở lại như lúc ban đầu.
Lam Tuyết đã tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Thống khổ kêu rên, thở dốc thoả mãn vang vọng, còn có mùi máu tanh lan tràn khắp phòng.
Như là muốn tự bảo vệ Lam Tuyết tiến vào trạng thái vô thức, chỉ có như vậy hắn mới không cảm thấy thống khổ. Không phải hắn yếu đuối, mà thật sự không thể thừa nhận.
Tà Thiên Viêm cử động eo lưng vài lần, có chút thiếu hứng thú nên rời khỏi.
"Người đâu."
"Dạ, Giáo chủ."
Tiểu Cửu lập tức tiến vào.
"Mời đại phu, chăm sóc hắn cho tốt, ta không hy vọng lần sau lại mất hứng mà về."
Nói xong Tà Thiên Viêm liền rời đi.
"Dạ."
Tiểu Cửu cung kính lĩnh lệnh. Cho đến khi Tà Thiên Viêm rời khỏi, Tiểu Cửu mới dám ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tuyết. Khi nhìn thấy Lam Tuyết mình đầy thương tích, nước mắt của Tiểu Cửu chợt chảy ra.
"Công tử."
Lam Tuyết không cách nào đáp lại. Dù chìm vào hôn mê vẫn nhíu mày.
Không biết qua bao lần, Lam Tuyết rốt cục có một ít ý thức. Chỉ cảm thấy có người đụng chạm vào thân thể mình.
"Công tử đừng cử động, nếu không chịu bôi thuốc sau này sẽ càng thống khổ."
Một giọng nói già nua vang lên ở bên tai Lam Tuyết.
Sau khi bôi thuốc xong, lại dặn dò Tiểu Cửu vài câu, đại phu mới rời đi.
Lam Tuyết giống như không có sinh mệnh không khác gì con rối gỗ, tùy Tiểu Cửu muốn làm gì thì làm.
"Công tử đã mê man bảy ngày, có muốn vận động một chút hay không."
Tiểu Cửu nói chuyện thật nhỏ nhẹ, tay thì xoa bóp chân cho Lam Tuyết.
Lam Tuyết lắc lắc đầu.
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình trong chốc lát."
Tiểu Cửu thở dài một tiếng, đem chăn đắp kín cho Lam Tuyết, sau đó im lặng rời khỏi.
Thật sự là châm chọc, vốn tưởng rằng chỉ cần cố gắng là có thể nắm giữ vận mệnh của mình, không nghĩ tới sẽ không chịu nổi đả kích này. Nghĩ lại nếu mình không thể thật sự thoát đi, mình sẽ làm Tà Thiên Viêm hối hận vì đã đối với mình như vậy!
Ngày hôm sau, Lam Tuyết chủ động yêu cầu đi ra ngoài tản bộ. Bởi vì trên người có thương tích, Lam Tuyết chỉ có thể ở trong sân đi dạo.
Theo như Tiểu Cửu nói Thúy Trúc Viện rất lớn, bên trong không có một trăm cũng có tám mươi nam sủng. Chỉ là cách một thời gian sẽ thay đổi một nhóm mới, một số là bị Tà Thiên Viêm chơi đùa đến chết, một ít còn lại là bị Tà Thiên Viêm mất đi hứng thú. Đa số không ai có thể sống mà đi ra ngoài. Điều này làm Lam Tuyết càng thêm chán ghét Tà Thiên Viêm.
"Người mới sao."
Ngay khi Lam Tuyết đi đến hoa viên, hướng đối diện xuất hiện một người.
Lam Tuyết nhìn về phía người tới, ước chừng mười ba mười bốn tuổi. Ánh mắt hết sức có thần, gương mặt rất khả ái.
"Xin chào."
Lam Tuyết gật đầu, thản nhiên nói.
"Thần công tử."
Tiểu Cửu hướng người tới hành lễ.
"Là Tiểu Cửu à, Tiểu Tứ nói ngươi được phái đi hầu hạ công tử mới tới, đúng là thật à."
Lam Tuyết nhìn về thiếu niên trước mặt, thì ra cũng là công tử nơi này. Tà Thiên Viêm thật đúng là làm bậy, có thể đem những đứa trẻ đơn thuần tới nơi hại cho tàn tạ.
"Ta là Trần Thần, ở bên cạnh, về sau có chuyện gì có thể tới tìm ta, mọi người đều là đồng mệnh tương liên, không cần khách khí."
"Đa tạ."
Lam Tuyết gật gật đầu.
Trần Thần không nói cái gì nữa, nói lời tạm biệt với Lam Tuyết xong liền phất tay rời khỏi.
"Công tử đừng thân cận với hắn quá."
Tiểu Cửu thấy Trần Thần rời khỏi xong liền nhỏ giọng nói với Lam Tuyết.
Lam Tuyết khó hiểu.
"Vì sao ?"
Tiểu Cửu khẽ nhíu mày, nhìn nhìn bốn phía, mới thấp giọng nói:
"Vị Thần công tử này tuyệt đối không đơn giản, có thể thoải mái ở bên cạnh giáo chủ sao là nhân vật đơn giản được."
Trần Thần có thể được giáo chủ ưu ái sao là thiếu niên đơn thuần được.
Lam Tuyết gật đầu. Nhưng trong lòng đang nghĩ ngược lại.
Tà Thiên Viêm mỗi ngày đều trở về Thúy Trúc Viện qua đêm, bởi vậy muốn thu tin tức cũng không khó khăn. Võ Lâm Minh lại có phương thức liên lạc đặc thù, nhưng không rời khỏi nơi này được sao có thể đem tin tức nhắn ra ngoài. Mấy ngày nay Lam Tuyết đã có ý niệm muốn phá hủy ma giáo. Lam Tuyết tuyệt đối sẽ làm Tà Thiên Viêm hối hận.
Một tháng sau, Tà Thiên Viêm lại đi đến chỗ Lam Tuyết. Lúc này đây Lam Tuyết không có kháng cự Tà Thiên Viêm nữa. Bởi vì hắn từ chỗ Trần Thần biết được càng đấu tranh phản kháng, Tà Thiên Viêm lại càng có hứng thú. Cho nên lúc này đây, Lam Tuyết sẽ không tự chui đầu vào rọ.
"Bây giờ sao ngoan như vậy?"
Tà Thiên Viêm nằm ở trên giường, một tay ôm eo Lam Tuyết, cười như không cười nói.
"Nếu đấu tranh vô dụng, cần gì tốn nhiều khí lực, hay là giáo chủ thích Lam Tuyết phản kháng."
Lam Tuyết cúi đầu nói.
Tà Thiên Viêm mỉm cười.
Hắn không có ý đồ thay đổi tính cách những người này, bởi vì như vậy sẽ rất nhàm chán. Nhưng mèo hoang thật sự ngoan sao?
Thật hay giả đều không sao cả, Tà Thiên Viêm tự nhận không có bất luận kẻ nào có thể thoát khỏi tay hắn!
Lần này Tà Thiên Viêm cũng không có sử dụng bạo lực, mà là ôn nhu ôm Lam Tuyết làm một lần liền rời khỏi.
Ngay khi Lam Tuyết nghĩ Tà Thiên Viêm sẽ mất đi hứng thú với mình, thì ngày thứ hai có bốn gã áo xanh xông vào.
"Theo lệnh giáo chủ mời Lam công tử dọn khỏi nơi này."
"Đi đâu ?"
"Lam Viện."
Lam Tuyết cũng không hỏi nhiều, cùng Tiểu Cửu dọn đồ đạc đi theo mấy người kia.
Ngay khi Lam Tuyết rời khỏi, ở viện bên cạnh có một ánh mắt âm độc như rắn nhìn theo.
|
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (4+5+6) Lam Viện rộng rãi xa hoa hơn chỗ Lam Tuyết ở lúc trước không biết bao nhiêu lần.
"Lam công tử, giáo chủ phân phó, về sau nơi này chính là chỗ ở của công tử."
Đập vào mắt là màn che lụa mỏng trắng như tuyết, phía sau như ẩn như hiện một cái giường cực lớn. Ánh mắt Lam Tuyết tối sầm lại, có chút tự giễu khi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra. Đổi hoàn cảnh để tăng kích thích sao? Lam Tuyết không thích nơi này, chỉ cần còn đang ở trong Thúy Trúc Viện thì đều giống nhau, đều làm hắn thấy ghê tởm.
Lam Tuyết yên ổn ở ba ngày, Trần Thần mang theo Tiểu Tứ đến bái phỏng.
"Lam Tuyết."
Trần Thần vui vẻ hướng Lam Tuyết chạy tới.
Nét mặt Lam Tuyết dần dần nhu hòa. Kỳ thật Trần Thần lớn hơn hắn hai tuổi, lại giống như trẻ nhỏ, thường thường quấn quít lấy hắn.
"Sao ngươi lại tới đây, vào ngồi."
Lam Tuyết mỉm cười nghênh nói.
"Hì hì, không phải do ta nhớ ngươi sao ?!"
"Nơi này thật khá."
"Tiểu Tứ, không được vô lễ."
Trần Thần răn dạy một tiếng, lập tức cười thần bí.
"Lam Tuyết xem ta mang cái gì đến đây."
Nói xong, lấy ra một bao giấy.
"Bánh hoa quế !"
Trần Thần cười hắc hắc.
"Biết ngươi thích ăn, hôm nay Tiểu Tứ đi ra ngoài, ta nói hắn mua cho ngươi."
Lam Tuyết lập tức tiếp nhận, chân thành nói cảm tạ.
"Trần Thần, cám ơn."
Trần Thần lắc đầu.
"Việc nhỏ không đáng cảm tạ đâu, ngươi ăn nhanh đi, ta còn phải đi về."
"Đi nhanh vậy sao?"
Lam Tuyết sửng sốt.
Trần thần cười khẽ cười.
"Ta sẽ đến nữa."
Lam Tuyết tự mình tiễn Trần Thần về xong. Trở lại phòng, Lam Tuyết cầm lấy bánh hoa quế trên bàn không nghĩ gì ăn vào miệng.
Ngay khi Lam Tuyết sắp ăn hết Tiểu Cửu đã trở lại.
"Công tử ăn cái gì vậy, sắp tới cơm trưa rồi."
"Bánh hoa quế, ngươi ăn không?"
Lam Tuyết có chút ngượng ngùng đem miếng bánh cuối cùng đưa ra.
Tiểu Cửu lắc đầu. Hắn cũng không thích ăn đồ ngọt, so với mấy thứ này, hắn càng thích ăn màn thầu dưa muối.
"Công tử, bánh này chỗ nào đến?"
Tiểu Cửu nghi hoặc hỏi. Nếu hắn không có mang đến thì có ai ở Thúy Trúc Viện mang điểm tâm tới chỗ này.
"Là Trần Thần đưa tới."
Sắc mặt Tiểu Cửu chợt biến đổi, giọng đột nhiên trở nên sắc bén lên.
"Công tử sao có thể ăn món hắn đưa cho, ai biết hắn trước đó đã bỏ gì vào trong?"
Lam Tuyết khẽ nhíu mày.
"Tiểu Cửu !"
Lam Tuyết thật sự có chút tức giận.
Ngay khi Tiểu Cửu còn muốn nói cái gì đó, Lam Tuyết đột nhiên cảm giác có chút choáng váng.
"Công tử làm sao vậy ?"
"Đầu của ta có chút choáng."
"Nô tài lập tức đi tìm đại phu, công tử chờ ta trở lại."
Tiểu Cửu cẩn thận đem Lam Tuyết dìu đến tràng kỉ ngồi, vội vàng chạy đi. Lam Tuyết gật đầu, lại phát hiện thân thể trở nên yếu đuối vô lực.
Đợi Tiểu Cửu rời đi, đột nhiên có hai gã áo xám tiến vào. Lam Tuyết híp mắt nhìn về phía hai người kia.
"Ngươi chính là Lam công tử sao?"
"Các ngươi là ai, ai cho các ngươi vào !"
"Ta phi, bây giờ còn tự cao tự đại, trong chốc lát nữa cho ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ."
Người áo xám dâm tà cười.
Lam Tuyết hoảng sợ nhìn hai gã áo xám trước mặt, đang cởi quần áo của mình.
"Dừng tay ! các ngươi là hỗn đản !"
Lam Tuyết nổi giận quát, nhưng cơ thể vô lực, thậm chí khi hai người kia vuốt ve, thân thể theo bản năng có phản ứng.
Người áo xám tham lam nhìn thân thể xinh đẹp của Lam Tuyết.
"Không hổ là nam sủng mà giáo chủ yêu thích, quả nhiên là một bảo vật."
"Cút ngay !"
Lam Tuyết phát hiện tuy rằng thân thể có phản ứng, nhưng trong lòng cũng kháng cự. So với Tà Thiên Viêm, hai người này làm hắn cảm thấy ghê tởm. Nếu như bị hai người làm nhục thì hắn tình nguyện đi chết !
"Hắc hắc, cái miệng nhỏ nhắn không nghe lời, hay là dùng cách khác đi."
Một trong hai người áo xám quần, đem vật dơ bẩn trong khố ra đưa tới trước miệng Lam Tuyết.
Lam Tuyết mím môi nhưng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
"Đừng lằng nhằng, trong chốc lát Tiểu Cửu sẽ trở lại, chúng ta làm nhanh đi."
Một người áo xám dùng lực tách hai chân Lam Tuyết ra, muốn đem thứ xấu xí giữa hai chân hắn trực tiếp xâm nhập vào thân thể Lam Tuyết.
"Không... !"
Hai mắt Lam Tuyết đỏ au. Muốn kháng cự nhưng không có lực.
Ngay khi người áo xám đè đùi Lam Tuyết, chuẩn bị tiến vào, nháy mắt đột nhiên cảm giác cổ chợt lạnh, máu tràn ngập hai mắt, không còn tri giác.
Một tên khác sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, nhìn vạt áo màu đỏ trước mắt không có gió vẫn bay.
"Giáo...... giáo ......"
Còn chưa nói hết đã đi theo tên áo xám kia.
Lam Tuyết há to miệng, nhìn người như hung thần ác quỷ trước mắt. Đúng là Giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm.
Tà Thiên Viêm híp mắt nhìn về phía Lam Tuyết một thân chật vật, vốn đang tức giận lại hóa thành hư ảo.
"Thu dọn."
Tà Thiên Viêm quay đầu hướng Tiểu Cửu phân phó.
"Dạ."
Tiểu Cửu lập tức lĩnh lệnh, kéo hai thi thể ra nhưng không dùng chút sức nào.
"Khóc cái gì ?"
Tà Thiên Viêm ngồi xuống, đem Lam Tuyết ôm vào trong ngực.
Lam Tuyết cắn chặt môi dưới, hắn cũng không biết vì sao lại khóc. Lúc bị hai tên kia ức hiếp chỉ nghĩ tới chết, cũng không có nghĩ tới khóc. Không biết vì sao khoảnh khắc thấy Tà Thiên Viêm, sợ hãi cùng ủy khuất trong lòng dâng lên, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Có bị thương hay không?"
Tà Thiên Viêm từ trên nhìn xuống, đánh giá Lam Tuyết một lần. Trừ vết bầm trên đùi cũng không có bị bất cứ tổn thương nào.
Lam Tuyết lắc đầu, cảm xúc dần dần khôi phục ổn định, biểu tình trên mặt cũng dần dần khôi phục lạnh lùng.
Tà Thiên Viêm khẽ nhíu mày. Hắn không thích nhìn thấy Lam Tuyết như vậy, giống như hắn là cái gì dơ bẩn một loài tiết nọc độc mà Lam Tuyết không dám đụng tới.
"Sao không giải thích?"
Tà Thiên Viêm lạnh lùng hỏi. Nếu không có Tiểu Cửu đúng lúc bẩm báo, sợ là hiện tại đã không thể vãn hồi cục diện.
Lam Tuyết không lên tiếng, hắn không biết nên nói cái gì. Bánh hoa quế, còn có gương mặt xinh đẹp hay tươi cười của Trần Thần không ngừng xuất hiện ở trước mắt hắn.
Tà Thiên Viêm nắm cằm Lam Tuyết.
"Nói cho bổn tọa nghe."
Lam Tuyết nhưng không có tâm tình tiếp tục ngụy trang, đem cảm xúc chán ghét biểu hiện ở trên mặt.
"Tốt lắm. Xem ra mấy ngày nay không có giáo huấn ngươi, nên đã quên rồi!"
Nói xong Tà Thiên Viêm bỗng nhiên đứng lên toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ! Cả người Lam Tuyết run lên, nhưng vẫn quật cường không quay đầu không trở về.
"Được lắm, được lắm!"
Tà Thiên Viêm nói hai chữ liên tục có thể thấy được là hắn kích động.
Roi da lại vung lên vù vù, Tà Thiên Viêm lạnh lùng nhìn thiếu niên cuộn mình ở trên tràng kỉ.
Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tà Thiên Viêm. Hôm nay dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra một tiếng !
"Bộp!"
Tiếng roi quất vào da thịt vang lên.
Lam Tuyết cắn chặt môi dưới, biểu tình trên mặt không thay đổi. Nếu không phải thấy máu tươi chảy ra, Tà Thiên Viêm hoài nghi roi này thất bại.
Liên tiếp đánh một trận, Lam Tuyết thật sự không có nói ra một tiếng, cho dù là kêu rên cũng không có.
Tà Thiên Viêm nhìn máu nhiễm đỏ nệm lót, tính tình thô bạo dần dần ổn định.
"Chỉ cần ngươi chịu thua, bổn tọa liền dừng tay."
Lam Tuyết cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc.
"Có phải Giáo chủ mỏi tay rồi không?"
Nhớ tới bản thân bị Võ Lâm Minh vứt bỏ, bị giáo chủ ma giáo lăng nhục, Lam Tuyết cảm thấy đau đớn trên người này thì đáng là cái gì!
Tà Thiên Viêm nhíu mày đem roi để lại bên hông.
Tà Thiên Viêm kéo Lam Tuyết dậy, trực tiếp đem Lam Tuyết kéo tới phòng tắm, một tay túm lấy thiếu niên nhấn vào thùng tắm. Nước trong suốt lập tức chuyển sang màu hồng. Vết thương trên người đụng nước càng thống khổ. Tà Thiên Viêm đứng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt thống khổ của Lam Tuyết.
"Thế nào, còn sức chống đỡ sao ?"
Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng, tuy rằng lúc này chật vật không chịu nổi, cốt khí cũng không suy giảm.
Vuốt ve chỗ vết roi trước ngực Lam Tuyết, ngón cái cùng ngón giữa kéo rộng vết rách của da thịt, dùng ngón trỏ đâm vào miệng vết thương.
"Ui.. !"
Lam Tuyết rốt cục nhịn không được hô đau.
"Ngươi là Ác ma biến thái !"
"Ha ha !"
Tà Thiên Viêm cười to.
"Nói rất hay, bổn tọa hôm nay cho ngươi biết rõ cái gì mới là Ác ma biến thái thật sự!"
Nói xong hắn đem Lam Tuyết đặt trên vách, tách hai chân thon dài ra, mở đai lưng xả vạt áo của mình, đem hung khí thâm nhập vào cơ thể Lam Tuyết.
"Á... !"
Lam Tuyết thống khổ kêu to. Có máu cùng nước bôi trơn, cử động của Tà Thiên Viêm càng dễ dàng.
Đau ! xé rách ! Thống khổ! Lam Tuyết nhắm mắt lại, giả chết.
Một canh giờ trôi qua, Lam Tuyết lại cảm giác qua cả đời.
"Cầu ta, hãy cầu xin ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Tà Thiên Viêm cũng cảm giác Lam Tuyết suy yếu, nhưng nếu hắn dễ dàng buông tha, vậy sau này mèo nhỏ càng khó phục tùng.
"Cầu....cầu xin...."
Lam Tuyết suy yếu nỉ non.
Tà Thiên Viêm rốt cục dừng động tác, không chờ phát tiết liền rút khỏi bên trong thân thể Lam Tuyết. Hắn biết nếu tiếp tục làm sợ là người này sẽ hương tiêu ngọc nát.
Thân thể Lam Tuyết vô lực trượt xuống, nếu không có Tà Thiên Viêm chống đỡ, sợ là đã ngã bị thương. Tà Thiên Viêm khẽ nhíu mày, ôm Lam Tuyết khỏi phòng tắm.
Lam Tuyết mở to đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng nhìn hư không.
"Đại phu !"
Tà Thiên Viêm hướng về phía cửa hét lớn một tiếng.
"Không có mệnh lệnh của ta, không cho ngươi chết !"
Tà Thiên Viêm nghiêm túc nói.
Chết cũng không thể sao? Lam Tuyết tự cười chế giễu.
"Thế nào ?"
Thấy đại phu đi ra, Tà Thiên Viêm dò hỏi.
"Thưa giáo chủ, Lam công tử mất máu quá nhiều, miệng vết bị nhiễm trùng, không có một tháng sợ là không thể khỏi hẳn."
Tà Thiên Viêm gật gật đầu.
"Chữa khỏi cho hắn."
"Dạ."
"Tiểu Cửu, đem chuyện hôm nay nói lại lần nữa, bổn tọa muốn biết."
Tà Thiên Viêm ngồi ở trên ghế, thản nhiên nói với Tiểu Cửu.
"Thưa giáo chủ, hôm nay......"
Tiểu Cửu đem chuyện hôm nay hắn nghe được và nhìn thấy, toàn bộ nói ra. Tà Thiên Viêm chỉ gõ gõ mặt bàn, bình tĩnh nghe.
"Đem phần bánh còn lại ra đây."
Tiểu Cửu lập tức đem phần còn lại của bánh quế hoa lấy ra, trình lên Tà Thiên Viêm. Tà Thiên Viêm có chút đăm chiêu tiếp nhận.
"Được rồi chăm sóc hắn, có chuyện gì bẩm báo."
Tà Thiên Viêm chậm rãi rời khỏi Lam Viện.
Trong phòng nghị sự của Tổng đàn Ma giáo, Tà Thiên Viêm ngồi ở ghế chủ vị phía trên, phía dưới là hai nam tử. Một người vẻ mặt lạnh lùng khí độ bất phàm, một người có một đôi mắt hồ ly câu hồn đoạt phách, xinh đẹp vạn phần.
"Dịch Tâm, chuyện này giao cho ngươi đi làm, còn nữa xem gần đây Võ Lâm Minh đang dự định làm gì."
Hữu hộ pháp Ma giáo Khúc Dịch Tâm đứng dậy lĩnh lệnh, cầm lấy bánh hoa quế trên bàn .
"Huyễn Không, việc chèn ép Võ Lâm Minh cứ tiếp tục, không cần có điều gì cố kỵ."
"Dạ !"
Úy Huyễn Không lạnh lùng đứng dậy nói. Người này là Tả hộ pháp Ma giáo, mà người giang hồ gọi là ' sát thần mặt lạnh '.
Ba ngày sau.
Ở một nơi trong Thúy Trúc Viện, Trần Thần nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.
"Còn có cái gì muốn nói sao ?"
"Giáo chủ, nể tình Trần Thần hầu hạ ngài lâu như vậy mà thương tình, cầu ngài đừng thương tổn người nhà của ta."
Trần Thần mặt đã như tờ giấy trắng, nhưng hắn không hối hận vì những chuyện đã làm với Lam Tuyết. Hắn chỉ hận những kẻ đó đã thất bại, không hủy hoại được Lam Tuyết.
"Cùng bổn tọa nói điều kiện, ngươi còn chưa đủ tư cách !"
Tà Thiên Viêm hừ lạnh một tiếng.
"Dịch Tâm, giao cho ngươi xử lý ."
"Dạ giáo chủ."
Trần Thần nhìn Tà Thiên Viêm rời đi, rốt cục tuyệt vọng ngã xuống đất.
Khúc Dịch Tâm bĩu môi, không có nửa phần thương tình.
"Người đâu, đem vị Thần công tử kéo ra ngoài phạt trượng."
Lại qua nửa tháng.
Khúc Dịch Tâm ôm một chồng văn kiện, vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa tiến vào phòng nghị sự của Tổng đàn ma giáo.
Khúc dịch tâm ngượng ngùng cúi đầu, đều do hắn quá hưng phấn, cho nên quên hôm nay đúng là ngày thảo luận đánh chiếm căn cứ địa phía Đông của Võ Lâm Minh.
"Giáo chủ, thuộc hạ sai rồi."
"Hừ, nếu không có chuyện quan trọng, ngươi đã phải trực tiếp đi Hình đường lĩnh phạt rồi."
"Dạ."
Khúc Dịch Tâm tìm được đường sống, cũng không dám chần chờ, trực tiếp đem tư liệu điều tra giao đến cho Tà Thiên Viêm.
"Khởi bẩm giáo chủ, vài lần hành động trước bị thất bại là vì tổng đàn có gian tế."
"Biết gian tế là cao thủ phương nào không?"
Hắn tin tưởng năng lực làm việc của Khúc Dịch Tâm
"Thưa giáo chủ, đây là người bình thường."
"Người này lớn mật, dám phản bội bản giáo !"
Tà Thiên Viêm cầm hai tờ giấy trong tay đồng thời đánh mạnh trên mặt bàn.
Khúc Dịch Tâm lắc đầu.
"Cũng không phải, cũng không phải là người phản bội bản giáo, mà người này căn bản chính là do Võ Lâm Minh phái tới. Người này là Lam Tuyết ở Thúy Trúc Viện, Lam công tử."
Tà Thiên Viêm sửng sốt.
"Tin tức chuẩn xác không?"
Tà Thiên Viêm theo bản năng mở miệng hỏi, lập tức liền có chút hối hận. Chứng cớ trước mắt, huống chi Khúc Dịch Tâm làm việc sẽ không sai sót.
Khúc Dịch Tâm cũng hơi hơi sửng sốt.
"Tuyệt đối chuẩn xác."
Lập tức đem tư liệu về Lam Tuyết bày ra trước mặt Tà Thiên Viêm.
Tà Thiên Viêm càng xem càng kinh hãi. Nghĩ đến Lam Tuyết, hắn không khỏi phẫn hận, rõ ràng chính là kỷ nam còn giả vờ ngây thơ sợ sệt.
"Chuyện này không cần nói ra ngoài, bổn tọa sẽ tự thân giải quyết."
Khúc Dịch Tâm tự giác lui về phía sau một bước, rùng mình một cái, xem ra Tiểu Tuyết sẽ thảm.
"Huyễn Không tiếp tục nói kế hoạch vừa rồi."
Tà Thiên Viêm rất nhanh khôi phục tốt tâm tình, đem tâm tư hoàn toàn đặt ở việc chèn ép Võ Lâm Minh.
Đại chiến thắng lợi, Tà Thiên Viêm bài tiệc rượu chúc mừng. Qua ba tuần rượu, Tà Thiên Viêm được dìu đến Thúy Trúc Viện.
"Đi Lam viện."
Tà Thiên Viêm lảo đảo phân phó.
Cách đó không xa Khúc Dịch Tâm lỗ tai vừa động, ra vẻ mỏi mệt nói:
"Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta trở về nghỉ ngơi , chờ ngươi tìm được Phượng Tiêu Tương lại đến khoe khoang với ta."
Úy Huyễn Không sắc mặt lạnh lùng, hừ một tiếng liền xoay người rời đi. Mắt hồ ly đảo một vòng, Khúc Dịch Tâm lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đi theo phía sau Tà Thiên Viêm.
Lặng lẽ đi theo Tà Thiên Viêm vào Lam Viện, Khúc Dịch Tâm quan sát một chút, xoay người nhảy lên phía trên xà nhà, phải ẩn mình cho kĩ càng miễn cho bị phát hiện thì nguy.
Đẩy người hầu dìu mình ra Tà Thiên Viêm tiến vào trong phòng, Tiểu Cửu quỳ xuống thỉnh an.
"Tham kiến giáo chủ."
Lam Tuyết nghe được Tiểu Cửu thỉnh an, liền làm theo. Lúc này đây tuyệt đối không thể cùng Tà Thiên Viêm đối nghịch, nếu không chịu thiệt chỉ có thể là chính mình.
Tà Thiên Viêm cười châm chọc. Quyết định thay đổi sách lược sao?
Rút roi da bên hông ra, vung lên quật ở trên người Lam Tuyết. Lam Tuyết trừ bỏ chịu đựng vẫn là chịu đựng. Cho đến khi Tà Thiên Viêm cảm thấy mỏi tay, mới ném roi đi, kéo Lam Tuyết ném lên trên giường. Không có bất cứ thương tiếc nào, Tà Thiên Viêm điên cuồng tàn sát bừa bãi thân thể Lam Tuyết.
Từ đó về sau, Tà Thiên Viêm thường xuyên đến Lam Viện, đem Lam Tuyết tra tấn đến động dậy không được mới thôi. Cũng bởi vì vậy tin tức truyền về cho Võ Lâm Minh cũng trở nên gián đoạn.
Cứ như vậy trôi qua ba năm, ngay khi Lam Tuyết sắp bị Võ Lâm Minh quên đi thì đột nhiên nhận được một mệnh lệnh, cũng nhờ đó mà gặp được đại ca Hàn Vận.
|
PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (7+8+9) Trở lại Võ Lâm Minh một lần nữa, Lam Tuyết có một loại cảm giác nói không nên lời. Hàn đại ca giúp hắn thoát khỏi kiềm chế của Võ Lâm Minh. Hắn giờ đây thật sự tự do, chỉ là không biết vì sao tâm trạng lại trống rỗng.
Chỉ chớp mắt, Đại Hội Võ Lâm sẽ bắt đầu, hắn đã sớm chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng có chút luyến tiếc chia tay Hàn đại ca quá sớm. Bởi vậy quyết định sau khi Đại Hội Võ Lâm chấm dứt sẽ rời đi.
Thông qua Đại Hội Võ Lâm đã chọn được Minh chủ mới, đột nhiên xảy ra biến cố lớn.
"Báo ! khởi bẩm Minh chủ, ma giáo đánh vào Võ Lâm Minh."
Tư Đồ Thiên trọng thương, quần hùng võ lâm trúng độc, không có ai ngoại lệ.
Sau đó không lâu, một thân ảnh màu đỏ quen thuộc xuất hiện. Gương mặt tuấn lãng mang theo tà khí cùng sát khí ngập trời. Lam Tuyết cảm thấy run lên, là Tà Thiên Viêm. Hắn đã đến đây!
Người hạ độc là Công Tôn Tồn của Công Tôn gia, hiển nhiên Công Tôn Tồn làm phản.
Đại chiến lại một lần nữa triển khai, ngay khi Lam Tuyết không biết làm sao đã có người kéo hắn.
"Hàn đại ca ?"
Lam Tuyết kinh hô.
"Có thể đứng lên không ? Theo ta đi."
Hàn Vận vội la lên.
Khi hai người lẫn vào trong đám đông, đột nhiên trước mắt Lam Tuyết xuất hiện một luồng sáng, đúng là Hiên Viên Hủ đánh về phía Tà Thiên Viêm.
"Phụt"
Kiếm xuyên thấu lồng ngực Lam Tuyết. Lam Tuyết lăng lăng nhìn Tà Thiên Viêm trước mắt. Hắn không biết vì sao mình không muốn Tà Thiên Viêm chết.
Lợi kiếm xuyên thấu ngực Lam Tuyết.
Tà Thiên Viêm cũng không có phản ứng kịp. Cho đến khi nhìn thấy máu thấm đỏ vạt áo Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm mới đưa tay ra tiếp được thân thể Lam Tuyết.
"Ngươi, vì cái gì ?"
Tà Thiên Viêm ôm lấy thiếu niên một thân đầy máu.
Lam Tuyết ánh mắt mê mang, giọng không rõ ràng.
"Không biết, chỉ thấy ngài có nguy hiểm, thân thể phản ứng trước đầu óc."
Hắn cũng không biết vì sao làm như vậy, chỉ là không muốn nhìn thấy Tà Thiên Viêm chết.
"Tiểu Tuyết !"
Hàn Vận cũng bất chấp bại lộ, đẩy đám người vọt tới bên cạnh Lam Tuyết.
"Hàn đại ca, thực xin lỗi, ta không có nghe huynh nói."
"Ngu ngốc, nói chuyện này để làm gì, mau cầm máu."
Hàn Vận xé vạt áo, lại không thể nào xuống tay, bởi vì kiếm của Hiên Viên Hủ còn cắm ở trên người Lam Tuyết.
"Hủ, cứu Tiểu Tuyết."
Hàn Vận khẩn cầu nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ nhíu nhíu mày, cuối cùng ai thán một tiếng, đem kiếm rút ra rất nhanh.
"Ôi..."
Lam Tuyết thống khổ ngẩng cổ.
Hàn Vận lập tức lấy tay che miệng vết thương đang không ngừng phun máu, đem mảnh vải dùng sức đè chặt miệng vết thương.
Tà Thiên Viêm sau khi lấy lại tinh thần, lập tức nhét vào miệng Lam Tuyết một viên đan dược, nhưng lúc này Lam Tuyết đã không còn sức lực để nuốt. Tà Thiên Viêm đem đan dược đưa vào trong miệng mình, lập tức áp môi lên môi Lam Tuyết.
Khi yết hầu Lam Tuyết hầu hoạt động lên xuống, Tà Thiên Viêm mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ta muốn mang hắn đi."
Tà Thiên Viêm đột nhiên nhìn về phía Hàn Vận nói.
"Nếu để ta biết ngươi lại ức hiếp Tiểu Tuyết, ta nhất định sẽ đến đưa hắn đi."
Tà Thiên Viêm gật đầu.
Giáo chủ ma giáo rời đi, tả hữu hộ pháp cùng giáo chúng rất nhanh cũng rút lui.
"Cố gắng chịu đựng một chút."
Tà Thiên Viêm dùng giọng ra lệnh nói.
Lam Tuyết cười nhẹ, nhìn Tà Thiên Viêm vì mình mà sốt ruột cảm thấy thật ấm áp.
Tường Ưng Thành cách Huyết Mạn Thành tuy rằng không xa, nhưng cũng không gần.
Lam Tuyết được Tà Thiên Viêm thật cẩn thận ôm vào trong ngực, nên dù xe ngựa xóc nảy, cũng không ảnh hưởng chút nào.
"Giáo chủ."
Lam Tuyết suy yếu gọi.
"Ta ở đây."
Tà Thiên Viêm gắt gao nắm tay Lam Tuyết, giống như nếu buông lỏng ra sẽ mất đi vậy.
"Ta....hình như thích ngài rồi."
Gương mặt Lam Tuyết tái nhợt nổi lên một chút đỏ ửng, có lẽ bởi vì sắp chết mới nói ra lời này. Ba năm sống chung, tuy rằng chịu thống khổ không ít, nhưng cũng quen có người này bên cạnh.
"Chỉ cần Tiểu Tuyết khỏe lại, chúng ta có thể sống cùng nhau."
Tà Thiên Viêm nói như tuyên thệ, nhìn thấy đối phương như ngọn đèn trước gió, tâm hắn vỡ vụn.
"Ta chịu đựng không được."
Lam Tuyết híp mắt, vẻ mặt càng lúc càng tái nhợt.
"Lam Tuyết !"
Tà Thiên Viêm lo lắng kêu to, tay ôm Lam Tuyết không tự giác run rẩy.
"Giáo chủ, Lam công tử chỉ là mất máu quá nhiều mà ngất đi."
Đại phu đi theo vội la lên.
Tà Thiên Viêm miễn cưỡng bình tỉnh lại, nhưng trong mắt vẫn thống khổ vạn phần. Một kiếm kia hẳn là hướng trên người hắn, nhưng Lam Tuyết lại...... Điều này khiến cho hắn sao không vội.
Nhìn Lam Tuyết bất tỉnh nằm ở trong lòng, Tà Thiên Viêm chỉ có hối hận. Có lẽ hắn đã sớm thích thiếu niên này, chỉ bởi vì cái gọi là tự phụ nên cố ý xem nhẹ. Khi Lam Tuyết rời khỏi hắn liền biết tình cảm đối với Lam Tuyết không đơn giản chỉ là đối với một nam sủng.
Hắn yêu thương Lam Tuyết, có lẽ từ lúc thấy thiếu niên này lần đầu tiên liền yêu thương. Nếu không vì sao khi biết Lam Tuyết là gian tế của Võ Lâm Minh gửi đến hắn không nỡ tâm lấy tính mạng của Lam Tuyết.
"Tiểu Tuyết nhất định phải kiên trì."
Một giọt lệ buồn bã rơi ở trên đôi mắt nhắm chặt của Lam Tuyết.
Xe ngựa chạy rất nhanh vào tổng đàn ma giáo, dọc theo đường đi Tà Thiên Viêm một tấc cũng không rời Lam Tuyết.
Tất cả các đại phu đều được đưa tới tẩm cung của Tà Thiên Viêm. Trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng rống giận dữ của Tà Thiên Viêm.
Ngoài phòng Khúc Dịch Tâm cùng Úy Huyễn Không vẻ mặt u ám.
"Hồ ly, ngươi sớm biết rằng giáo chủ thích Lam Tuyết có phải hay không ?"
Khúc Dịch Tâm thở dài một tiếng.
"Khi đó thân phận Lam Tuyết quá đặc biệt, đổi lại ngươi là ta, ngươi có nói cho giáo chủ biết không?"
Úy Huyễn Không im lặng. Đúng vậy, Lam Tuyết là người của Võ Lâm Minh, nếu giáo chủ sớm yêu Lam Tuyết, như vậy không chừng vạn kiếp bất phục.
Bảy ngày sau, Lam Tuyết rốt cục tỉnh lại, đập vào mắt là dung nhan suy sút mỏi mệt của Tà Thiên Viêm.
"Giáo chủ."
Tà Thiên Viêm nhìn chằm chằm Lam Tuyết, giống như chỉ cần nháy mắt, người trước mắt sẽ biến mất nhất vậy.
"Ta ở đây."
Tà Thiên Viêm nắm tay Lam Tuyết có chút phát run.
Khóe miệng cong lên, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác ngọt ngào.
"Khát..."
Lam Tuyết vươn lưỡi, liếm liếm môi khô.
Tà Thiên Viêm lập tức đứng dậy đi lấy một ly nước ấm.
"Uống chậm một chút."
Lam Tuyết cố gượng dậy, Tà Thiên Viêm thật cẩn thận đem chén nước đưa tới bên môi đối phương.
Uống nước ấm, Lam Tuyết giống như một con cá lên bờ, rốt cục trở về được trong nước.
"Còn muốn uống không?"
Lam Tuyết lắc đầu. Tâm tình thả lỏng, ngực lại đau nhức, Lam Tuyết không khỏi hơi hơi nhăn mày lại.
Tà Thiên Viêm nhẹ vỗ vỗ trán Lam Tuyết.
"Đau sao?"
Lam Tuyết mỉm cười lắc đầu.
"Không đau."
Chỉ nghe đến hai chữ này, Tà Thiên Viêm không có yên tâm, ngược lại cảm thấy ngực phát đau. Lam Tuyết sao lại không đau, một kiếm kia là đâm thủng ngực mà!
"Nghỉ ngơi đi, ta nói đại phu đổi thuốc."
Tà Thiên Viêm nghiêng đầu đi, tuy rằng tình cảm đối với Lam Tuyết đã xác định, nhưng nghĩ đến những thương tổn trong quá khứ, vị giáo chủ luôn luôn làm việc tùy ý lại khó có thể đối mặt với người thiếu niên suy nhược này.
Lam Tuyết vẫn chưa phát giác Tà Thiên Viêm có dị thường, ngoan ngoãn gật gật đầu, lại ngủ một lần nữa.
Tà Thiên Viêm thở dài một tiếng.
"Về sau ta sẽ đối xử tốt với Tiểu Tuyết."
Đáng tiếc Lam Tuyết đã ngủ say không có nghe thấy.
Đảo mắt qua mấy tháng, thân thể Lam Tuyết đã gần bình phục hoàn toàn. Tuy rằng chưa thể khỏe mạnh, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận sẽ không ảnh hưởng về sau.
"Lam công tử."
Tiểu Cửu vui vẻ chạy đến trước mặt Lam Tuyết.
Lam Tuyết vẫn ở tẩm cung của Tà Thiên Viêm, cũng không phải là hắn không muốn về Lam Viện, mà là Tà Thiên Viêm không đồng ý.
"Chậm một chút, vì sao vui vẻ như vậy?"
"Giáo chủ đã trở lại!"
Tiểu Cửu kích động nói.
Lam Tuyết khó hiểu. Tà Thiên Viêm trở về thì trở về, Tiểu Cửu sao vui thành cái dạng này?
Tiểu Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dậm chân một cái.
"Công tử gặp giáo chủ sẽ biết."
Tiểu Cửu vừa nói xong, Tà Thiên Viêm cầm một thùng gỗ chậm rãi tiến vào.
"Tiểu Tuyết."
Tà Thiên Viêm vẻ mặt đắc ý xuất hiện ở trước mặt Lam Tuyết.
Lam Tuyết không có nhìn Tà Thiên Viêm, mà là nhìn về phía thùng gỗ trong tay hắn. Trong khoảng thời gian này, Tà Thiên Viêm mỗi lần ra ngoài về đều sẽ mang về một ít quà cho Lam Tuyết, có món ăn, có đồ chơi, bây giờ lại có thứ gì tốt.
Tà Thiên Viêm đặt thùng gỗ xuống, tiến lên hai bước, nâng cằm Lam Tuyết lên, hôn lên cái miệng nhỏ một cái.
"Đoán xem lần này ta mang về cái gì?"
Tà Thiên Viêm có chút đắc ý vênh váo nói.
Lam Tuyết bĩu môi.
"Bánh hoa quế?"
"Đoán lại."
Lam Tuyết thật sự thực hoài nghi người nam tử tươi cười trước mắt có thật là giáo chủ ma giáo lãnh huyết không?
"Bảo kiếm?"
Lam Tuyết trả lời, trong lòng lại nổi lên một chút chua xót. Từ sau khi bị thương, thân mình không còn như xưa, võ công cũng đã bị phế không thể dùng được.
Nhìn thấy trên mặt Lam Tuyết lộ vẻ đau đớn, Tà Thiên Viêm cũng không dây dưa, ngồi xổm xuống mở thùng gỗ ra.
"Đây là cái gì ?"
Lam Tuyết hiếu kì nhìn về phía những vật nhỏ nhỏ bằng kim loại trong thùng gỗ. Có ngân châm, có phi tiêu, còn có cung tiễn gì đó.
"Đây đều là ám khí."
Tà Thiên Viêm đem một ngân châm đặt ở trong lòng bàn tay Lam Tuyết.
"Ám khí?"
Lam Tuyết nhìn ngân châm trong lòng bàn tay. Ngân châm mảnh như sợi tóc, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ở một đầu ngân châm có dính gì đó.
" Ám khí có độc!"
"Tuyết Nhi thích không?"
Tà Thiên Viêm đổi xưng hô rất nhanh, lúc trước vẫn là 'Tiểu Tuyết' hiện tại liền đổi thành 'Tuyết Nhi' .
Lam Tuyết gật đầu. Không thể tiếp tục luyện võ, nay có ám khí như có lại hy vọng.
"Ta có thể chứ ?"
Giọng Lam Tuyết có chút rung.
Tà Thiên Viêm đem ngân châm cho vào hộp gỗ, rồi kéo Lam Tuyết ôm vào trong ngực.
"Đương nhiên , chỉ cần Tuyết Nhi của ta thích."
"Giáo chủ, cám ơn ngài."
"Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tên ta, hay kêu Viêm cũng được."
Tà Thiên Viêm ra vẻ hung ác nói.
"Viêm."
Thân mình Tà Thiên Viên run lên, mỗi một lần Lam Tuyết gọi tên của hắn, tâm của hắn sẽ rung động.
"Hôm nay buổi tối có thể chứ ?"
Tà Thiên Viêm sớm khẩn cấp, nếu không phải thân thể Tuyết Nhi không tốt, hắn đã sớm hóa thành sói.
Lam Tuyết đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.
"Hú..."
Tà Thiên Viêm rống một tiếng, thân thể nháy mắt có phản ứng.
"A... trời còn chưa có tối đâu !"
Lam Tuyết cảm giác thân thể bị nhấc lên, lập tức sợ hãi kêu ra tiếng.
"Lập tức tối liền đen."
Tà Thiên Viêm cười dâm tà.
Nháy mắt hai người đã vào phòng, bỏ lại Tiểu Cửu đứng chớp chớp mắt. Sau đó hắn đi thu dọn thùng gỗ chứa ám khí mà giáo chủ thật vất vả mới tìm thấy, nếu không khi công tử nhớ tới lại không biết tìm thế nào.
Trên giường lớn, Tà Thiên Viêm như ác lang chụp mồi, hung hăng hôn khắp người Lam Tuyết. Nụ hôn vừa bá đạo cũng mang theo một chút ôn nhu.
"Ô."
Lam Tuyết nức nở ra tiếng.
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta."
Môi Tà Thiên Viêm từng chút một dời xuống phía dưới. Hai người đã trần trụi, trên giường cũng hỗn độn, trong phòng tràn ngập hơi thở dâm mĩ.
"Viêm, chậm một chút."
Lam Tuyết khó chịu vặn vẹo thân thể.
Tà Thiên Viêm thật sự thả chậm động tác. Lúc này đây hắn không chỉ có muốn cho chính mình vui thích, đồng thời cũng muốn cho Lam Tuyết hưởng thụ khoái hoạt chưa từng có.
Lam Tuyết ngưỡng cổ, há to miệng thở. Tay đối phương chạm đến nơi nào nơi đó đều như bị đốt cháy.
"A ư...."
"Tuyết Nhi."
Tà Thiên Viêm nhìn Lam Tuyết động tình nói.
"Ta yêu Tuyết Nhi ."
Thân thể Lam Tuyết dần dần thả lỏng. Công tác chuẩn bị thật kỹ càng, động tác thật ôn nhu khiến cho Lam Tuyết chủ động ôm cổ đối phương, đem thân thể của chính mình giao cho đối phương.
Tà Thiên Viêm gầm nhẹ một tiếng, từ từ tiến vào nơi đáng yêu kia. Lam Tuyết vẫn chưa cảm giác được bất cứ đau đớn nào, còn có cảm giác thân thể muốn được lắp đầy, thỏa mãn thở ra tiếng.
"Mau một chút."
Lam Tuyết đỏ mặt cầu hoan.
"Tuân mệnh."
Tà Thiên Viêm cong khóe môi, dùng sức tiến vào thật sâu, rồi chuyển động eo lưng thật nhanh.
Sau một hồi ra vào nhịp nhàng, hai người đồng thời phóng thích, cả hai cùng thỏa mãn, như vậy mới chính là ân ái thật sự.
"Tuyết Nhi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta được không ?"
Tà Thiên Viêm ôn nhu hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của Lam Tuyết.
"Chỉ cần Viêm không có chán ghét ta, ta sẽ không đi đâu cả."
"Không có ngày như vậy đâu."
Lam Tuyết nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười hạnh phúc.
Nam nhân phần dưới chính là động vật rất dễ dàng xúc động, tuy kiềm chế nhưng hắn cũng làm Lam Tuyết mệt đến nỗi ngủ cả ngày kế tiếp. Sáng hôm sau nhìn dấu vết ân ái còn lưu lại, Tà Thiên Viêm cảm thấy rất mỹ mãn, xúc động dâng lên nhưng hắn cũng không có tiếp tục làm cầm thú, dù sao ngày tháng còn rất dài, rất dài.
Từ ngày đó, Tà Thiên Viêm đem toàn bộ công tử ở Thúy Trúc Viện giải tán. Thúy Trúc Viện bị san bằng lập thành một hoa viên.
Lam Tuyết bị hành động của Tà Thiên Viêm làm cảm động thế cho nên số lần Lam công tử chủ động càng ngày càng nhiều. Tà Thiên Viêm rất hối hận, biết như vậy, hắn nên sớm đem Thúy Trúc Viện san bằng.
"Tuyết Nhi...."
Tà Thiên Viêm dạy Lam Tuyết sử dụng ám khí xong, lại một lần nữa phát tình.
"Đừng, ta muốn đi tắm, trong chốc lát còn phải cùng Tiểu Cửu đi dạo Huyết Mạn Thành."
Lam Tuyết vô tình cự tuyệt.
"Tuyết Nhi nhẫn tâm để nó khó chịu như thế sao?"
Tà Thiên Viêm vô sỉ nhìn về phía hạ thân.
"A... !"
Lam Tuyết phẫn nộ, người kia trừ bỏ mỗi ngày lo lắng cái đó, thì không nghĩ cái khác sao?
"Không được, đừng phiền ta."
Lam Tuyết gở bỏ móng vuốt của Tà Thiên Viêm ra, đi thẳng, cũng không quay đầu lại.
"Thật là hỗ láo!"
Tà Thiên Viêm giận dỗi nói, quả nhiên chiều chuộng quá hóa hư, hiện tại thật sự là khóc không ra nước mắt.
"Ta có nhu nhược hay không còn chưa biết sao?"
Lam Tuyết thè lưỡi, tiêu sái rời đi.
Tà Thiên Viêm tức giận đánh một chưởng lên núi giả. Tiểu bảo bối đã lớn thật rồi, mấy ngày hôm trước cự tuyệt còn uyển chuyển, hiện tại không chỉ có cự tuyệt còn dám tranh luận! Xem ra không cho giáo huấn là không được !
"Công tử, cứ như vậy mà đi được không ?"
Tiểu Cửu đi cùng Lam Tuyết mà trong lòng còn sợ hãi.
"Hừ, có cái gì không được."
Lam Tuyết lắc đầu.
"Chúng ta đi."
Đi từ giữa giờ Ngọ đến tối muộn, Lam Tuyết mới cùng Tiểu Cửu trở lại tổng đàn ma giáo.
"Giáo chủ đâu?"
Lam Tuyết trở lại tổng đàn, không có phát hiện bóng dáng của Tà Thiên Viêm. Khúc Dịch Tâm mỉm cười nói.
"Giáo chủ đi vào trong thành, Tiểu Tuyết không gặp sao?"
Lam Tuyết khẽ nhíu mày, hiện tại trời đã tối rồi, Tà Thiên Viêm đi làm cái gì?
"Cám ơn Khúc đại ca cho biết, Tiểu Cửu, chúng ta đi tìm giáo chủ."
"Dạ."
Khi Tiểu Cửu và Lam Tuyết vừa xoay người đi ra ngoài.
"A, đúng rồi, giáo chủ nói đi Xuân cái gì Các đó."
Khúc Dịch Tâm có 'lòng tốt' nhắc nhở.
"Cám ơn Khúc đại ca."
Lam Tuyết trong lòng suy nghĩ ở Huyết Mạn Thành có chỗ nào tên 'Xuân', Xuân Mãn Các khách điếm hay Xuân Ý tửu lâu.
"Tiểu Cửu, ngươi nói nơi này còn có chỗ nào mang chữ Xuân không?"
"Nô tài không biết."
Tiểu Cửu vừa nói xong, lại nghĩ đến chỗ kia, nếu vậy thì hỏng rồi. Nếu để công tử phát hiện giáo chủ đi cái chỗ đó thì có thể sẽ phiền to lắm.
Lam Tuyết nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Cửu.
"Ngươi thật sự không biết ?"
Tiểu Cửu căng thẳng muốn chết.
"Hừ, ngươi không biết ta đi hỏi người khác."
Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi vào một quán sắp thu dọn, Lam Tuyết lễ phép dò hỏi:
"Cụ ông, xin hỏi nơi này có chỗ nào gọi là Xuân cái gì Các không ạ?"
Cụ ông khẽ nhíu mày.
"Công tử, Huyết Mạn Thành chỉ có hai chỗ như vậy, là khách điếm Xuân Mãn Các cùng Xuân Dạ Các, không biết công tử muốn đi nơi nào?"
"Xuân Dạ Các là cái gì?"
Lam Tuyết cũng nhíu mày.
"Là quan quán nổi danh trong thành."
Hai mắt Lam Tuyết nhíu lại.
"Xin hỏi cụ ông, Xuân Dạ Các đi như thế nào?"
"Từ nơi này đi theo hướng tây, chỗ trước cửa có hai đèn lồng đỏ thẫm chính là Xuân Dạ Các."
"Đa tạ đã cho biết."
Lam Tuyết có chút xấu hổ nói lời cảm tạ, lập tức bước nhanh rời đi.
"Công tử thật sự muốn đi sao ?"
Tiểu Cửu cực lực giữ lại.
"Đừng ngăn cản, đi theo ta."
Ngân châm từ tay áo xuất ra lòng bàn tay. Lam Tuyết nguy hiểm nheo mắt lại. Tiểu Cửu ai thán, hắn biết mình sẽ có ngày không tốt.
"Tà Thiên Viêm đâu?"
Lam Tuyết vừa tiến vào liền rống to hét lớn.
"Ôi, đây là công tử nhà ai, mà lớn giọng vậy."
Một tú bà trang diễm lòe loẹt phe phẩy quạt đi tới.
"Ta hỏi ngươi Tà Thiên Viêm đâu !"
Lam Tuyết không nói nhiều, ngân châm trong tay nháy mắt ở trên cổ tú bà kia.
"Lầu hai...., giáo chủ ở lầu hai...."
Tú bà sợ tới mức run rẩy.
Lam Tuyết không nói hai lời, mang theo Tiểu Cửu đi lên lầu hai.
"Rầm"
Một cước đá văng cửa phòng, đập vào mắt là Tà Thiên Viêm áo mở rộng, đang ôm một tiểu quan xinh đẹp tùy ý trêu đùa.
"Tà Thiên Viêm!"
Lam Tuyết hét lớn, bước vào trước mặt Tà Thiên Viêm, kéo tiểu quan trong lòng hắn ném đến ngoài cửa.
Tiểu Cửu sợ tới mức lập tức lui ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại, cầu nguyện trong lòng.
"Là Tuyết Nhi à, sao lại tới đây ?"
Tà Thiên Viêm lười biếng ngồi trên giường, không nhanh không chậm mở miệng nói.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Lam Tuyết tức giận đến nghiến răng.
"Ta dĩ nhiên là tốt rồi."
Tà Thiên Viêm thản nhiên nói.
Lam Tuyết hít hít mũi, hốc mắt dần dần phiếm hồng, cắn môi, bi thống nói:
"Chán ghét ta rồi sao?"
Nhìn thấy Lam Tuyết cái dạng này, Tà Thiên Viêm càng vui vẻ. Xem ra Tuyết Nhi rốt cục biết tầm quan trọng của mình.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục làm bộ làm tịch, thoáng một cái, sắc mặt Lam Tuyết trắng bệch. Điều này làm Tà Thiên Viêm sợ hãi, không giả bộ nữa, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Lam Tuyết.
"Tuyết Nhi!"
Lam Tuyết lui về phía sau một bước, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, hét lớn:
"Không cần lại đây !"
Một giọt lệ ở xuất hiện trên khuôn mặt trắng bệch của Lam Tuyết, nhìn động lòng người nói không nên lời.
"Không phải, ta chỉ là......"
Tà Thiên Viêm còn chưa nói xong, Lam Tuyết đã lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
"Tuyết Nhi !"
Tà Thiên Viêm lập tức đỡ lấy Lam Tuyết.
"Thực xin lỗi, là ta tự mình đa tình ."
Lam Tuyết nở nụ cười chua xót, lập tức đẩy Tà Thiên Viêm ra, chậm rãi lui về phía sau.
"Không phải, ta......"
Tà Thiên Viêm vội la lên.
Lam Tuyết cũng không nghe Tà Thiên Viêm giải thích, lao ra khỏi phòng.
"Công tử !"
Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Cửu kêu to.
Tà Thiên Viêm lập tức kéo vạt áo lại, đuổi theo rất nhanh.
"Lam Tuyết đâu?"
"Công tử lao ra ngoài."
Tiểu Cửu chỉ hướng cửa.
Tà Thiên Viêm lập tức buông Tiểu Cửu ra, sử dụng khinh công rời khỏi Xuân Dạ Các.
Lam Tuyết điên cuồng chạy như điên ở trên đường cái, nước mắt đã làm hai mắt mờ đi, gió đêm lạnh buốt đánh vào mặt sinh ra đau đớn.
Viêm không cần mình. Trong lòng Lam Tuyết tràn đầy những lời này, chân bước càng hỗn độn.
"Bịch!"
Lam Tuyết té ngã trên nền đá, hai tay bị cạnh đá nhọn cắt rách da, máu tươi chảy ra.
"Ui..."
Lam Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, lấy tay lau nước mắt trên mặt.
Tà Thiên Viêm đuổi theo tới, vừa lúc nhìn thấy mặt Lam Tuyết dính máu ngồi dưới đất. Hắn gấp đến độ hơi thở cũng loạn, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
"Tuyết Nhi !"
Nhào tới ôm lấy Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm đau lòng vạn phần.
"Nơi nào bị thương ?"
"Không cần quan tâm, đi Xuân Dạ Các đi !"
Lam Tuyết dùng lực đấu tranh với ôm ấp của Tà Thiên Viêm.
"Ta sai rồi. Ta sai thật rồi. Ta chỉ muốn cho Tuyết Nhi ghen mà thôi. Tuyết Nhi, mau nói cho ta biết nơi nào bị thương ?"
Tà Thiên Viêm nâng khuôn mặt nhỏ bị bẩn của Lam Tuyết lên.
"Ghen ? Ai mà thèm ăn dấm chua!"
"Đúng, đúng, đúng. Tuyết Nhi bị đau lắm sao?"
"Tất cả đều đau."
Lam Tuyết ô ô khóc. Kỳ thật trừ bàn tay, cũng không có bị thương chỗ khác, mà bàn tay cũng chỉ là trầy da mà thôi.
"Chúng ta lập tức về nhà."
Tà Thiên Viêm ôm lấy Lam Tuyết, sử dụng khinh công nhanh chóng trở lại tổng đàn ma giáo, cũng đem tất cả đại phu đến.
"Ta không cần bọn họ xem !"
Nhìn thấy một đám đại phu vây quanh, Lam Tuyết lắc đầu từ chối.
"Tuyết Nhi ngoan, không xem sao được."
"Vậy đáp ứng ta một chuyện. Trừ ta ra về sau không bao giờ được thích những người khác, không được ôm ấp người khác, dù là liếc mắt một cái cũng không được."
Lam Tuyết nhân cơ hội nói điều kiện.
"Được, ta đều đáp ứng hết, xem vết thương đi."
"Đây chính là Viêm nói, ta cũng không có ép buộc, nếu đổi ý ta sẽ không sống yên ổn!"
"Sao......"
Tà Thiên Viêm sao dám đem an toàn của Lam Tuyết ra đùa.
"Không đồng ý?"
Nói tới đây, hốc mắt Lam Tuyết lại đỏ.
"Ta đồng ý, ta đồng ý ."
Tà Thiên Viêm vẻ mặt chua xót, hắn không hy vọng đem Tuyết Nhi ra thề mà thôi.
"Hừ, thành ý không nhiều lắm."
Lam Tuyết nằm lên trên giường, rất giống một tiểu hổ kiêu ngạo.
Tà Thiên Viêm dùng ánh mắt ra hiệu, nhóm đại phu lập tức xông tới. Trải qua kiểm tra, xử lý bàn tay đơn giản, băng bó một chút, thân thể không có một chút vấn đề.
"Thưa giáo chủ, xin yên tâm. Mấy ngày nay đừng cho hai tay Lam công tử chạm vào nước, ba ngày sau vết thương sẽ khỏi hẳn."
Lão đại phu lau mồ hôi trên trán.
"Được rồi, đều đi xuống đi."
Tà Thiên Viêm hiện tại nếu không biết Lam Tuyết là giả vờ giả vịt, hắn liền sống uổng phí mấy năm nay.
Đợi mọi người đều rời khỏi, phòng chỉ còn Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm.
"Được rồi, hiện tại còn biết học cách tổn thương mình sao?"
Tà Thiên Viêm lộ vẻ hung ác nói. Nhớ lúc trước đem Lam Tuyết đánh đến thương nhỏ thương lớn một đống, hắn cũng không có lo lắng. Hiện tại đối phương chỉ là trầy da nhỏ xíu, hắn liền hốt hoảng. Quả nhiên là quan tâm sẽ bị loạn.
"Hừ, nếu Viêm lại đi chỗ đó, tiếp theo chính là chân bị thương,"
Tà Thiên Viêm tức giận, lại không phát tiết được, đánh trừng phạt không được, mắng không thể. Hắn thật bó tay với vị công tử lớn mật này.
"Ai da sẽ không có đâu, tay còn đau hay không ?"
Tà Thiên Viêm đặt bàn tay bị băng bó của Lam Tuyết vào bàn tay mình, nhìn băng vải hắn liền đau lòng.
"Không đau ."
"Ta đi tắm, ngủ đi nếu không trời sẽ sáng."
Tà Thiên Viêm thở dài một tiếng, trên người hắn còn mùi son phấn làm hắn khó chịu. Trên người Tiểu Tuyết cho tới bây giờ đều không có mấy mùi tục khí này. Quả nhiên hiện tại hắn chỉ có thể chấp nhận Lam Tuyết, chỗ thị phi là không thể. Hôm nay rốt cuộc là ai bị giáo huấn đây?
"Dạ."
Lam Tuyết ngoan ngoãn chui vào trong ổ chăn, mệt mỏi nên nhanh chóng ngủ say.
Nhìn dung nhan Lam Tuyết ngủ, Tà Thiên Viêm thấy thật thỏa mãn. Hy vọng những ngày hạnh phúc này sẽ vĩnh viễn liên tục cho đến hết đời.
--HẾT
|