Giai Nhân Là Trộm
|
|
Chương 105: Thể diện "Ui !"
Hàn Vận sợ tới mức cả người run lên, ngón tay còn chưa thâm nhập, bởi vì khẩn trương rút ra, không khéo móng tay cào rách nơi nào đó không nói được.
"Hàn công tử, kỳ thật có thể không cần ủy khuất như vậy."
Lục Triển Tường đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hàn Vận, nhìn gương mặt đỏ ửng của đối phương.
Cũng may thân thể Hàn Vận đều ở trong nước, nếu không chỉ cần Lục Triển Tường cúi đầu nhìn vào trong thùng nước sẽ thấy không sót cái gì.
"Ngươi quan tâm làm gì, đi ra ngoài !"
Hàn Vận phẫn nộ dọa Lục Triển Tường dần dần thối lui, thân thể cũng tỉnh táo lại.
Lục Triển Tường chớp chớp mắt.
"Khụ khụ, ta tới nơi này là muốn nói cho công tử biết Hiên Viên Hủ đến. Nhưng hiện tại xem ra, công tử cũng không muốn biết tin tức của hắn."
Hắn cũng không tin Hàn Vận còn có thể tiếp tục bình tĩnh.
"Hủ đến !"
Quả nhiên, Hàn Vận đứng lên làm lộ ra nửa thân người trên.
Lục Triển Tường chậc chậc hai tiếng. Đúng là một thân hình xinh đẹp, trách không được Hiên Viên Hủ thần hồn điên đảo.
"Hắn ở nơi nào ?"
Hàn Vận vội la lên.
Lục Triển Tường chớp mắt.
"Ngay phía sau ta."
"A !"
Chợt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hiên Viên Hủ từ phía sau Lục Triển Tường đi ra, Hàn Vận cứng đờ người ra một chút, chợt nhớ cái gì lại ngồi vào trong nước.
"Vận Nhi, cuộc sống ở đây thật thư thái phải không?"
Hiên Viên Hủ cười như không cười nhìn Hàn Vận. Ở ngoài cửa có hai thị nữ tuyệt sắc, xem ra mấy ngày nay mình lo lắng đều là dư thừa.
"Khụ khụ, ta sẽ không quấy rầy, nơi này nhường lại cho các người, có chuyện gì có thể phái người tới tìm ta."
Lục Triển Tường tự động biến đi. Nói đùa à, hắn tuy rằng địa vị không thấp, nhưng kinh công không bằng Hàn Vận, cũng không phải đối thủ của Hiên Viên Hủ.
Hàn Vận xấu hổ, phẫn nộ nhìn về phía Hiên Viên Hủ. Ôi, Lục Triển Tường đáng chết, cũng không cho người ta một chút thời gian chuẩn bị. Không nghĩ gặp lại trong tình trạng chật vật như thế này.
"Vận Nhi còn chưa tắm xong?"
Hiên Viên Hủ đi đến bên cạnh, đưa tay vào trong nước.
"Nước cũng đã lạnh."
Hàn Vận cười ngốc nghếch.
"Tắm xong, tắm sạch rồi, có thể đi ra ngoài, làm ơn đem quần áo giúp ta được không?"
Hiên Viên Hủ tươi cười.
"Vận Nhi không phải mới vừa rồi nói với Lục Triển Tường muốn gặp ta sao? Gặp ta sao lại sợ?"
Hàn Vận nào dám nói sợ. Nếu nói như vậy còn không bị Ác ma này lột da rút gân, cả xương cốt cũng bị ăn luôn.
Run run rẩy rẩy đứng lên, Hàn Vận cầm lấy cái khăn để bên cạnh, nhanh chóng lau khô thân thể trước tầm mắt nóng rực của Hiên Viên Hủ.
"Quần áo."
Hàn Vận dùng khăn quấn quanh thắt lưng đi đến trước mặt Hiên Viên Hủ. Quần áo treo ở bình phong phía sau lưng Hiên Viên Hủ.
"Nơi này cũng không có người khác, Vận Nhi mặc làm gì."
Hiên Viên Hủ bước tới ôm lấy Hàn Vận, đem đến trên giường. Không cho Hàn Vận có cơ hội, Hiên Viên Hủ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn làm hắn vừa yêu vừa hận.
"Ô ô."
"Nhớ ta không?"
Thừa dịp Hàn Vận thở dốc, Hiên Viên Hủ vừa vỗ về hai mà đỏ bừng của Hàn Vận vừa hỏi.
"Nhớ."
Lại hôn lên môi đối phương, Hiên Viên Hủ cũng cởi quần áo của mình.
"Này, không tắm rửa sao?"
Hàn Vận nghiêng đầu qua một bên, hỏi.
"Không tắm."
"Hay..... Hủ đi tắm rửa đi, phía sau có nước."
Hàn Vận vội la lên. Từ Thần Quốc đến Hải Tâm Đại Lục cũng năm bảy ngày, Hiên Viên Hủ không có tắm rửa đã muốn ân ái. Hàn Vận không biết trên thuyền lớn có mang theo nước ngọt, Hiên Viên Hủ có thể tắm rửa mỗi ngày.
"Không cần, nước đã lạnh."
Hiên Viên Hủ vô lại nói.
"Ta phái người đi nấu."
"Không cần, ta không muốn."
Hiên Viên Hủ tà ác bắt lấy tiểu Vận Vận.
"Ôi ô, hỗn đản."
Hàn Vận khóc không ra nước mắt, lại không đành lòng cự tuyệt.
Ngay khi Hàn Vận buông tha phản kháng, dần dần chìm vào trầm luân, Hiên Viên Hủ đột nhiên dừng động tác.
"Làm sao vậy ?"
Thấy Hiên Viên Hủ vẫn không có tiếp tục động tác, Hàn Vận khó chịu uốn éo eo.
"Nơi này ai đã chạm qua?"
Hiên Viên Hủ nheo mắt, chỉ vào phía sau Hàn Vận, nơi đang đợi khai mở.
"Không, không có."
Hàn Vận chột dạ cười mỉa hai tiếng. Chẳng lẽ nói là thời điểm tự mình giải quyết móng tay không cẩn thận làm bị thương. Tuyệt đối không có khả năng !
Hiên Viên Hủ sao nhìn không ra Hàn Vận chột dạ. Điều này làm cho đáy lòng hắn chợt lạnh. Hay là trong khoảng thời gian hắn không ở bên cạnh, Vận Nhi có người khác?
"Thật sự không có người chạm vào?"
Hiên Viên Hủ quyết định cho Hàn Vận một cơ hội.
"Không có."
Hàn Vận mạnh miệng nói. Cái này quan hệ đến thể diện, tuyệt đối không thể mở miệng.
Hiên Viên Hủ nhắm mắt, mỉm cười.
"Được lắm."
Hàn Vận không biết vì sao có chút sợ hãi, ngay khi lo lắng có nên lui lại hay không Hiên Viên Hủ đã hành động.
Không có bất động tác chuẩn bị nào, Hiên Viên Hủ cứ như vậy xông vào.
"Á!"
Hàn Vận phát ra tiếng thét thống khổ chói tai. Toàn bộ thân thể giống như chìm vào nước, mồ hôi đổ ra, ngay cả tiểu Vận Vận cũng trở nên uể oải không hưng phấn.
Nơi hai người giao hợp chảy ra một ít máu tươi.
Hiên Viên Hủ sửng sốt, không nghĩ tới sẽ đổ máu. Lại nhìn sắc mặt Hàn Vận trắng bệch, Hiên Viên Hủ cảm thấy cả kinh, hắn không phải đã quyết định không bao giờ tổn thương Vận Nhi nữa sao.
"Thực xin lỗi."
Mạnh mẽ ôm lấy Hàn Vận, đầu chôn ở bên gáy Hàn Vận, đau lòng nói.
"Không có việc gì."
Hàn Vận lắc lắc đầu. Tuy rằng rất đau, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, nhưng Hàn Vận không trách Hiên Viên Hủ. Muốn trách thì trách bản thân không có nói rõ ràng, vừa rồi giấu giếm nên Hủ bị thương tâm mới có hành động như vậy.
Hiên Viên Hủ không ngừng hôn môi hôn trán cùng hai má Hàn Vận, thử phân tán lực chú ý của Hàn Vận nhằm giảm bớt thống khổ. Hắn chậm rãi trầm tĩnh lại, đem hung khí ác ôn kia rút ra.
"Ui..."
Mặc dù có máu bôi trơn nhưng chỗ bị xé rách chạm vào vẫn rất đau.
"Vận Nhi, thực xin lỗi."
Nhìn máu còn dính trên hung khí, hốc mắt Hiên Viên Hủ ửng đỏ. Vì sao hắn luôn tổn thương Vận Nhi.
"Không có sao."
Hàn Vận chủ động ôm lấy Hiên Viên Hủ, khẽ hôn lên mặt hắn.
Hiên Viên Hủ dần dần tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy đi lấy thuốc cầm máu.
Hàn Vận rất phối hợp để Hiên Viên Hủ bôi thuốc.
"Vết thương đó là tự ta làm."
Giọng Hàn Vận đột nhiên buồn buồn.
"Ừ?!"
Hiên Viên Hủ tùy ý ừ một tiếng, lập tức động tác dừng lại.
"Cái gì ?"
Hàn Vận xấu hổ đến mặt đỏ bừng, loại sự tình này còn muốn nói lần thứ hai, tên hỗn đản này rất đáng giận mà!
Thấy Hàn Vận không hề lên tiếng. Hiên Viên Hủ mềm mỏng dụ dỗ:
"Vận Nhi vừa rồi nói cái gì, lặp lại lần nữa đi."
Nơi mẫn cảm trên cơ thể Hàn Vận, không chỗ nào là Hiên Viên Hủ không biết. Rất nhanh ngọn lửa dục vọng đã dập tắt một lần nữa được đốt lên.
"Không cần sờ nữa, ta nói."
Hàn Vận thở hồng hộc nói.
"Nơi đó là tự ta làm cho mình bị thương."
Hàn Vận nói một lần nữa.
"Vận Nhi nói gì?"
Hiên Viên Hủ có chút không thể tin được.
"Là vậy đó."
Lúc này Hàn Vận hận không ngất xỉu đi! Ôi mặt mũi còn đâu, thể diện cũng thành mây khói!
"Vận Nhi, bảo bối của ta, thật sự là rất khả ái nha."
Hiên Viên Hủ nhịn không được ôm lấy Hàn Vận, còn ác ôn đưa cái vật nào đó đến chỗ vừa mới bôi thuốc.
"Ui, tên hỗn đản này, nếu không bởi vì ai kia, ta... ta nghẹn khuất như vậy sao? Nên sớm tìm tám mười thiếu nam thiếu nữ thỏa mãn."
Hàn Vận oán hận nói. Hỗn đản có để ý ta đang bị thương không?
"Ha ha, bảo bối của ta, bằng không để phu quân thỏa mãn nha?"
Hiên Viên Hủ trêu chọc.
"Hay là để ta đến thỏa mãn Hủ đi."
Hàn Vận vùng dậy áp đảo Hiên Viên Hủ.
"Hả? Vận Nhi có tính toán này sao?"
Hiên Viên Hủ nằm thẳng trên giường không hề sợ hãi.
"Như thế nào? Không tin sao?"
Hàn Vận phẫn nộ. Ta bị coi thường sao.
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
"Tin, chỉ là chỗ này của Vận Nhi không cần an ủi sao?"
Nơi nào đó bị Hiên Viên Hủ kìm giữ lại nổi lên phản ứng, vẻ mặt Hàn Vận cầu xin. Đúng là nhất định phải bị áp sao?
Hiên Viên Hủ tách hai chân Hàn Vận ra, kiềm chế dục hỏa làm công tác chuẩn bị. Hắn liếm liếm môi, đôi tay chế trụ eo Hàn Vận, thừa dịp người dưới thân thất thần thâm nhập vào. Đâm sâu đến Hàn Vận nhịn không được rên rỉ.
"Sâu, quá sâu...... Không, a a a......"
Hiên Viên Hủ cong lưng, đem hung khí đâm vào càng sâu, đầu lưỡi liếm láp khóe môi của Vận Nhi, phần eo rắn chắc đong đưa với tốc độ tăng lên, thọc vào rút ra không ngừng phát ra tiếng phụt phụt đầy dâm dục.
"Ta làm Vận Nhi thoải mái không? Hả?"
Hàn Vận bị Hiên Viên Hủ làm đến da đầu tê dại, hai chân cũng ngăn không được mà run lên.
"Làm rất thoải mái! Ô a...... Chậm, chậm một chút ......"
Khoái cảm giống như thủy triều tăng vọt làm Hàn Vận sợ hãi. Vật trong thân thể càng thọc càng sâu, cứ ra vào liên tục. Hàn Vận rên rỉ, trên thế giới này chỉ có Hiên Viên Hủ có khả năng mang đến vui thích như thế.
|
Chương 106: Cây sinh mệnh "Hủ, có chuẩn bị thuyền lớn cho ta không?"
Hàn Vận nằm gối đầu lên vai Hiên Viên Hủ, nghịch ngợm nhéo cơ ngực của hắn.
Hiên Viên Hủ cười.
"Không chuẩn bị dám đến sao?"
Sợ là đến đây cũng sẽ bị đuổi đi, người tham tiền này chuyện gì làm không được.
"Hắc hắc, số báu vật này ta nhất định lấy được rồi."
Hàn Vận tự tin cười, có số báu vật này thì có thể không cần phấn đấu hai mươi năm.
Hiên Viên Hủ lại nghĩ khác, tuy rằng tiền tài quan trọng, nhưng tế lễ kia càng đáng quan tâm hơn.
"Tế lễ là làm chuyện gì?"
Mặc dù ở trên đường đi nghe trưởng lão nói một ít, nhưng cụ thể lại không có nói rõ trình tự tế lễ.
Hàn Vận ngáp một cái nói.
"Tế lễ chính là tế lễ."
Kỳ thật Hàn Vận cũng không rõ ràng, nhưng mặc kệ là chuyện gì xảy ra, chỉ cần không mất mạng thì cái gì cũng không sao cả.
"Nói rõ ràng xem."
Hiên Viên Hủ thần sắc ngưng trọng. Xem ra Vận Nhi cũng không biết tế lễ là làm gì. Nếu nguy hiểm đến tính mạng thì dù có nhiều tiền cũng không thể dùng.
"Thôi, ngủ trước, ngày mai gọi Lục Triển Tường tới hỏi chẳng phải sẽ biết sao."
Hiên Viên Hủ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
"Thật không biết nên làm gì?"
"Rau trộn."
Hàn Vận phun ra một câu, liền rụt đầu nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Hiên Viên Hủ cười khổ, nhéo nhéo cặp mông tròn xoe.
"Tiểu Trư này."
Hàn Vận bất mãn vặn người, đã phát hiện hung khí mới yên tĩnh không lâu lại một lần nữa đứng lên.
"Dã thú, đừng tới !"
Hàn Vận đột nhiên mở to hai mắt, lại đến sẽ chết mất.
"Ngủ."
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ đầu Hàn Vận, ảo não vì thân thể có phản ứng. Rõ ràng đã làm ba lượt lại không chút thỏa mãn.
Hàn Vận thấy Hiên Viên Hủ không có ý ép buộc mình, nên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút bất mãn. Chẳng lẽ mình không có mị lực sao?
Hàn Vận nheo mắt, cố ý dùng đầu gối đụng chạm hung khí kia, cho đến khi nó lớn thêm một vòng mới dừng khiêu khích.
"Vận Nhi, đừng đốt lửa."
Hàn Vận cười hắc hắc.
"Hay là Hủ không được, như vậy để ta đến."
Hiên Viên Hủ nhìn Hàn Vận với vẻ nghi hoặc nói:
"Được không đó?"
Hàn Vận bị châm lửa giận.
"Dám nói ta không được !"
Mạnh mẽ bò lên trên người Hiên Viên Hủ, chỗ vết thương nào đó bị cử động mạnh khiến Hàn Vận đau nhe răng trợn mắt.
Hiên Viên Hủ bất đắc dĩ cười.
"Được rồi, ngủ đi."
Cố ép buộc dục vọng xuống. Nếu không Vận Nhi cũng đừng nghĩ xuống giường.
Bị coi khinh như thế, Hàn Vận nhe răng cắn lên cổ Hiên Viên Hủ một cái.
"Vận Nhi, không có sức sao?"
Hiên Viên Hủ không để ý nói.
Hàn Vận nức nở hai tiếng. Quả thật không có một chút khí lực, cắn không giống cắn, giống cạp cạp hơn. Hàn Vận buồn bực xoay người, đưa lưng về phía Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ đành phải dùng nội lực áp chế dục vọng của mình, ôm lấy đại thúc tham tiền của hắn dần dần đi vào giấc ngủ.
Giữa trưa, rốt cuộc hai người ngủ say trong nhà gỗ nhỏ cũng có động tĩnh.
"Người đâu chuẩn bị nước tắm."
Giọng Hiên Viên Hủ vang lên ở ngoài phòng, nhưng trong phòng lại không nghe một tiếng.
Hai thị nữ ngoài cửa biết đối phương chỉ dùng nội lực nhắn mệnh lệnh, nên không có lên tiếng trả lời, mà lẳng lặng đi chuẩn bị.
"Vận Nhi dậy đi, ngủ hai ngày rồi."
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ khuôn mặt Hàn Vận.
"Không, để ta ngủ một chút nữa đi."
Hàn Vận hoàn toàn không có ý rời giường.
"Đừng ngủ, dậy tắm rửa ăn cơm, để đói bụng sẽ không tốt."
Hiên Viên Hủ tiếp tục nói.
"Đừng như vậy, đợi mọi thứ chuẩn bị xong ta sẽ dậy."
Hàn Vận vẫn như trước không có mở mắt.
Đúng lúc này cửa mở, bọn thị nữ đem đồ dùng tắm rửa và nước ấm vào.
"Nước đã chuẩn bị xong."
Đợi hai thị nữ rời khỏi, Hiên Viên Hủ ôm Hàn Vận đến phòng tắm.
"Gạt người."
Hàn Vận ở trong lòng Hiên Viên Hủ lại không có nghe tiếng bọn thị nữ kia.
Cho đến khi thân thể chìm trong nước, Hàn Vận rốt cuộc mở to hai mắt.
"Phát ngốc cái gì, tách chân ra một chút."
Hàn Vận đem chân tách ra, tùy ý Hiên Viên Hủ tẩy rửa cho mình, dù sao nên nhìn cũng đã nhìn, cũng chạm qua không ít lần.
"Xong rồi."
Tắm rửa cho Hàn Vận và mình xong, Hiên Viên Hủ ôm Hàn Vận ra.
Khi hai người mặc quần áo xong, bọn thị nữ cũng đã chuẩn bị xong bàn ăn.
"Hai vị công tử mời dùng."
Hiên Viên Hủ nhìn nhìn thức ăn trên bàn, đúng là được chuẩn bị kỹ lưỡng. Hai người đã hai ngày chưa ăn cơm, đồ ăn phần lớn là món dễ tiêu hóa.
Hàn Vận cầm lấy bát đũa, há to miệng bỏ thức ăn vào. Ngủ cũng không thấy đói bụng, lúc này thật đúng là giống quỷ đói.
So với Hàn Vận, động tác ăn cơm của Hiên Viên Hủ rất nhã nhặn, thỉnh thoảng còn chia thức ăn cho Hàn Vận. Đợi Hàn Vận ăn xong, Hiên Viên Hủ ăn hết phần còn thừa lại.
"Ta muốn gặp Lục Triển Tường."
Hiên Viên Hủ nói với bọn thị nữ.
"Dạ, nô tỳ lập tức đi thông báo cho tộc trưởng."
Một trong số thị nữ hành lễ rồi rời đi.
"Gấp cái gì, dù sao đã đồng ý rồi, hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa."
So với Hiên Viên Hủ lo lắng, Hàn Vận có vẻ không để ý.
"Nếu nguy hiểm, ta sẽ không cho Vận Nhi đi làm cái gọi là tế lễ kia."
Hiên Viên Hủ buông bát đũa, nói. Bây giờ đối với hắn, sinh mệnh của Vận Nhi là quan trọng hơn hết thảy.
Hàn Vận mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
"Hủ yên tâm, Lục Triển Tường đã nói là không có nguy hiểm nhiều, nếu vậy ta cũng sẽ không đồng ý."
Hiên Viên Hủ nhướng mày.
"Nói như vậy, vẫn có nguy hiểm?"
Hàn Vận không lưu tâm.
"Muốn phú quý phải mạo hiểm, không làm việc sao nhận được thù lao."
"Thật là....., ai da...."
Hiên Viên Hủ không biết còn có thể nói cái gì.
Từ chỗ cây đại thụ đến nhà gỗ nhỏ cũng không xa, Hiên Viên Hủ buông bát đũa không lâu Lục Triển Tường đã tới.
"Hai vị rốt cuộc đã chịu dậy?"
Lục Triển Tường hiên ngang tiến vào.
"Thế nào, ganh tị sao?"
Hàn Vận như người không có xương tựa vào Hiên Viên Hủ, đắc ý nói. Hàn Vận đã nghe nói trên Hải Tâm Đại Lục mỗi tộc trưởng cả đời chỉ có thể có một bạn đời, hơn nữa phải được cây đại thụ chấp nhận. Cho nên đến nay Lục Triển Tường vẫn cô đơn một mình.
"Là ngưỡng mộ."
Lục Triển Tường không cần mời tự ngồi xuống.
" Vương gia tìm ta đến có chuyện gì ? Công tác chuẩn bị đã sắp xong, mấy ngày này Hàn công tử tốt nhất là theo sự phân phó của ta. Đợi sau khi tế lễ lại triền miên cũng không muộn."
"Cái tế lễ kia rốt cuộc là làm chuyện gì?"
Lục Triển Tường nâng chung trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm nước trà.
"Chuyện này phải bắt đầu từ khi Hải Tâm Đại Lục mới bị phát hiện."
Ngàn năm trước, Hải Tâm Đại Lục vốn là một hòn đảo đơn độc. Trên đảo có một cây sinh mệnh, cũng chính là cây đại thụ kỳ dị ở trung tâm Hải Tâm Đại Lục kia.
Mọi người đều biết cây sinh mệnh thần kỳ, nghe nói ăn lá của cây sinh mệnh là có thể giữ tuổi trẻ, ăn một lá cây sinh mệnh từ dáng vẻ năm mươi tuổi khôi phục còn dưới ba mươi tuổi. Cứ như vậy, mọi người từ bốn phương tám hướng bắt đầu tìm đến đảo này.
Đảo vốn không lớn nên không chứa được nhiều người, mà người đến lại nối tiếp không dứt.
Con người vốn tham lam. Thứ tốt ai cũng muốn lấy làm của riêng. Lúc ấy có một vị quốc vương tìm đến, hắn phong tỏa cả đảo, lập nên những bậc thang, từ đó về sau đem cây sinh mệnh làm của riêng.
Tuy rằng đảo bị phong tỏa, nhưng ý định muốn đến chỗ cây sinh mệnh của mọi người lại chưa bao giờ dứt. Cứ như vậy một năm qua năm, đảo không ngừng bị gây rối, cây sinh mệnh cũng dần dần điêu linh do bị mọi người tham lam tàn phá.
Một trăm qua đi, cây sinh mệnh rốt cuộc khô kiệt.
Mà vị quốc vương kia cũng không muốn chết, vì thế hắn mời Vu sư tới hạ chú để khôi phục cây sinh mệnh. Cây sinh mệnh không héo rũ, đồng thời cũng không sinh trưởng.
Vị quốc vương có hành vi nghịch thiên, rốt cục khiến cho trời nổi giận, toàn bộ đảo bị sét đánh trong một ngày. Số người có mặt trên đảo chết vô số. Quốc vương may mắn đến chỗ cây sinh mệnh nên không chết, còn Vu sư kia dám nghịch thiên sửa mệnh đã bị sét bổ trúng hóa thành tro bụi.
Quốc vương biết sai thì đã muộn, hối hận cũng vô dụng. Khi đó toàn bộ trên đảo còn không tới một trăm người. Quốc vương đem tiểu hoàng tử phó thác cho một thị vệ, rồi dùng thân thể mình để dâng lên cho cây sinh mệnh, trở thành bộ hài cốt đầu tiên trên cây. Nhờ đó sự phẫn nộ cũng biến mất, mà những người trên đảo may mắn còn sống cũng là những người thân tín của quốc vương, thề vĩnh không rời khỏi đảo.
Từ đó về sau đảo lại bị phong bế, cũng không có người ngoài dám lên đảo. Thời gian trôi qua đảo bắt đầu di động, người ngoài muốn lên đảo cũng không có khả năng.
Cây sinh mệnh đã biến thành cây tử vong. Truyền thuyết nói chỉ có Dương Chi sứ giả với đôi mắt đỏ mới có khả năng cởi bỏ chú ngữ làm cây sinh mệnh khôi phục.
|
Chương 107: Nguyệt Thanh Xà Lục Triển Tường nói xong, Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ đều đã trầm mặc.
"Ngươi nói Vận Nhi chính là Dương Chi sứ giả kia sao?"
Hiên Viên Hủ trầm giọng hỏi. Nếu trước đây hắn nhất định sẽ nói Lục Triển Tường là đang nói bậy, nhưng hiện tại hắn tin, bởi vì Vận Nhi quả thật không phải người thế giới này.
Lục Triển Tường gật đầu.
"Tộc của ta mỗi một đời tộc trưởng đều đi tìm người có đôi mắt đỏ, mà trừ đôi mắt đỏ còn phải có một đặc điểm khác, chính là có thể nhìn ra ảo cảnh, điểm này cũng đã được chứng thật."
"Nói nhiều như vậy làm cái gì, thử qua chẳng phải sẽ biết hay sao."
Lục Triển Tường mỉm cười.
"Hàn công tử nói rất đúng. Yên tâm, tế lễ cây sinh mệnh sẽ không có nguy hiểm quá lớn đối với Hàn công tử đâu. Chỉ cần dùng ít máu tươi của Dương Chi sứ giả tưới lên thân cây. Về phần bao nhiêu.... tuy rằng ta không biết nhưng tuyệt đối sẽ không quá giới hạn có thể. Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, ta sẽ lập tức dừng tế lễ." Hiên Viên Hủ thở phào nhẹ nhõm.
"Vận Nhi tự quyết định?"
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đại khái năm ngày sau có thể tiến hành. Trong khoảng thời gian này Hàn công tử nhất định phải giữ sức khỏe cho tốt, như vậy cam đoan tế lễ sẽ thuận lợi hoàn thành."
Hàn Vận cười cười.
"Yên tâm đi, tuy rằng võ công ta không cao nhưng thân thể cũng coi như khỏe mạnh."
Nếu không khỏe sớm đã bị dã thú Hiên Viên Hủ này làm cho chết.
"Được rồi, không có việc gì ta đi trước, chỗ cây sinh mệnh còn cần ta đến giám sát."
Lục Triển Tường đứng dậy đi ra. Trình tự tế lễ quyết định tồn vong của Hải Tâm Đại Lục.
Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ đứng dậy đưa tiễn.
Đợi Lục Triển Tường rời khỏi, Hiên Viên Hủ ôm lấy Hàn Vận từ phía sau, tham lam ngửi mùi hương của trên người đối phương.
"Làm sao vậy ?"
Hàn Vận hỏi, trạng thái của Hủ thực dị thường.
"Ta không muốn cho Vận Nhi đi làm cái tế lễ kia."
Hiên Viên Hủ rầu rĩ nói. Tuy rằng Lục Triển Tường cam đoan không ảnh hưởng tính mạng Hàn Vận, nhưng những cái khác thì sao, dù sao cần bao nhiêu máu không ai biết.
Hàn Vận cười trìu mến.
"Yên tâm, ta có chừng mực ."
Hàn Vận còn luyến tiếc dã thú này sao chết được.
"Bảo bối, cứng lên rồi."
Tay Hiên Viên Hủ đưa đến trước người Hàn Vận, trêu đùa thổi khí ở bên tai Hàn Vận.
"Hỗn đản, không sờ mó thì nó cứng lên được sao?"
Hàn Vận nổi giận nói. Không biết vì sao bị Hiên Viên Hủ cầm giữ thì tiểu Vận Vận lại cứng lên, ai da, sa đọa rồi.
"Ta thích làm cho nó cứng lên."
Hiên Viên Hủ cười vô lại. Hắn thích thấy Vận Nhi vì hắn mà động tình.
"Ta cũng vậy."
Hàn Vận nheo mắt, tiểu Hủ đâm vào eo cũng rất thích.
"Ha ha."
Hiên Viên Hủ buông Hàn Vận ra. Vì năm ngày sau là tế lễ Vận Nhi phải bảo trì thể lực, lại bị ép buộc sẽ không xong.
Hàn Vận bĩu môi, kéo tay Hiên Viên Hủ.
"Đi, mang Hủ tới một chỗ."
Hiên Viên Hủ theo Hàn Vận rời khỏi nhà gỗ. Hiên Viên Hủ không hỏi Hàn Vận đi chỗ nào, bởi vì dù là nơi nào hắn cũng sẽ đi cùng đối phương.
"Tới đó."
Hàn Vận chỉ vào cánh rừng tùng phía trước.
"Nơi này rất đẹp."
Hiên Viên Hủ tán thưởng, trên đảo rất nhiều chủng loại cây cỏ, đa số hắn chưa bao giờ gặp qua.
"Chỗ đẹp còn ở phía sau."
Hàn Vận cười thần bí, giảo hoạt giống một tiểu hồ ly.
"Hả ?"
Hiên Viên Hủ cũng thấy hưng phấn.
Hai người đi qua những cây tùng đến chỗ có rất nhiều bụi hoa, từ trung tâm truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
"Đây là....?"
Hiên Viên Hủ nhìn về phía trung tâm đã thấy một hồ nước nhỏ.
"Ha ha, không tệ chứ. Nơi này là ta mới phát hiện."
Hàn Vận đắc ý nói. Lục Triển Tường đã nói qua là hồ nước nóng này có tác dụng tăng cường sức khỏe.
"Vận Nhi là muốn....?"
Hiên Viên Hủ cười tà mị, ý gì không cần nói cũng biết.
"Nghĩ cái gì đâu không!"
Hàn Vận tức giận nói.
"Không phải võ công của Hủ vẫn trì trệ không tiến, ngâm nước này không chừng sẽ có đột phá."
Hàn Vận đã thử qua, rất hiệu quả, tuyệt đối còn hơn linh đan diệu dược.
Hiên Viên Hủ cười nhu hòa. Không hề nghĩ tới lời mình nói lúc trước Vận Nhi đều nhớ rõ.
"Cùng nhau ngâm."
Hiên Viên Hủ ôm eo Hàn Vận. Vận Nhi luôn luôn là người hắn yêu nhất.
"Được."
Trung tâm đảo là nơi cấm kỵ, cho nên nơi này trừ vài người đặc biệt, không có bất luận kẻ nào có thể bước vào. Hai người cũng không sợ bị người ta nhìn thấy, thoải mái cởi quần áo, bước vào hồ nước nóng.
Nước ấm, sương mù mang theo mùi hoa thoang thoảng, tươi mát dễ chịu.
Hàn Vận khoanh tay tựa vào bờ hồ, thoải mái hít thở. Không khỏi cảm thán nói: Đây mới là sống!
"Xì xào xì xào."
Trên bờ phát ra âm thanh như gió thổi.
Hiên Viên Hủ bơi tới bên bờ, nhìn chỗ bọn họ để quần áo, phát hiện một con rắn màu xanh.
"Hủ muốn làm gì?"
Thấy Hiên Viên Hủ trần trụi lên bờ, Hàn Vận có một loại dự cảm không tốt.
"Con rắn này thực đẹp."
Hiên Viên Hủ chỉ vào con rắn nhỏ nằm trên quần áo bọn họ.
Hàn Vận dùng sức lắc đầu, cũng không cảm thấy nó đẹp chỗ nào. Đối với loại bò sát này Hàn Vận không thích, hơn nữa ở phía sau núi của Hủ Vương phủ bị Tiểu Hoa truy đuổi lại càng thêm chán ghét loại động vật này.
Hiên Viên Hủ ngồi xổm bên cạnh con rắn nhỏ, lộ ra ánh mắt trìu mến, đưa tay về phía con rắn kia.
Con rắn cũng nhìn Hiên Viên Hủ, cảm giác được đối phương không có ác ý, chậm rãi bò qua.
Hiên Viên Hủ xòe bàn tay ra, có lẽ con rắn cảm nhận được trên người Hiên Viên Hủ có một mùi quen thuộc, bởi vậy không có e ngại bò lên lòng bàn tay của Hiên Viên Hủ.
Con rắn cũng không lớn, cỡ ngón tay, chiều dài cũng khoảng một thước.
Hiên Viên Hủ mang con rắn trở lại hồ nước.
"Hiên Viên Hủ, tránh ta xa một chút."
Hàn Vận quát lên.
"Vận Nhi biết đây là rắn gì không?"
Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận có chút sợ hãi, liền dừng lại cách Hàn Vận khoảng một thước.
"Ta làm sao biết."
Hàn Vận liếc Hiên Viên một cái.
Hiên Viên Hủ cẩn thận giảng giải:
"Rắn này tên là Nguyệt Thanh Xà, rất ít xuất hiện vào ban ngày. Rắn này không độc, hơn nữa trên thân thể có một loại chất lỏng có thể chữa bệnh ngoài da, và làm da căng mịn."
"Hủ muốn làm gì?"
Thân mình Hàn Vận run lên. Tên hỗn đản này sẽ không phải muốn đem con rắn đó để lên người ta chứ, chết cũng không chịu!
"Ha ha, Vận Nhi đừng sợ, rắn này rất hiền, sẽ không tấn công con người."
Hiên Viên Hủ lại nói.
"Ở Hiên Viên Quốc loại rắn này bị bắt giết quá nhiều đến tuyệt chủng, không hề nghĩ đến sẽ gặp được ở chỗ này."
"Hừ, nếu thích thì tự mình nuôi, đừng đưa nó cho ta."
Hàn Vận hừ lạnh một tiếng. Khi nhìn ta, tên hỗn đản này cũng không có kích động như vậy. Chẳng lẽ ta còn không bằng một con rắn nhỏ?
"Không thể được."
Vẻ mặt Hiên Viên Hủ nghiêm túc, mắt nhíu lại, cười ác liệt.
"Vận Nhi sẽ thích nó."
"Á... !"
Đang ở trong hồ nước, khinh công rõ ràng thi triển không thuận lợi, nhưng tránh né Hiên Viên Hủ thì Hàn Vận vẫn có thể làm được.
Hai người chơi đuổi bắt trong nước, một người vẻ mặt hoảng sợ, người còn lại thì thích thú.
"Vận Nhi, trốn cái gì !"
"Không trốn mới là lạ."
Hàn Vận lè lưỡi ra với Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ bật cười, bước một bước dài tới bên cạnh Hàn Vận, dùng một tay giữ chặt cánh tay đối phương.
"Á... ! buông ra...."
Hàn Vận lập tức đứng lên, làm bọt nước văng khắp nơi.
"Hắc hắc, Vận Nhi đi theo ta."
Một tay cầm con rắn, một tay giữ Hàn Vận, vẻ mặt Hiên Viên Hủ không có ý tốt.
|
Chương 108: Tế lễ "Hủ... Hủ..... muốn..... làm gì !"
Hàn Vận biết rõ còn cố hỏi.
"Tuy rằng làn da Vận Nhi không tệ, nhưng dùng Nguyệt Thanh Xà bảo dưỡng sẽ càng đẹp hơn."
"Không cần, lấy xa một chút đi!"
Hàn Vận dùng cả tứ chi chiến đấu.
"Vận Nhi đừng sợ, đây chỉ là một con rắn nhỏ, cũng không cắn người."
Hiên Viên Hủ không chỉ không có đem rắn ra xa, ngược lại càng tiếp cận thân thể Hàn Vận.
"Ui ui...., Hiên Viên Hủ nếu dám bắt nó để trên người của ta, hai chúng ta đoạn tuyệt!"
Lời nói độc địa, nhưng vẻ mặt hoảng sợ muốn khóc, nào có chút tàn nhẫn.
Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày, tuy rằng hắn biết Hàn Vận không thích rắn, nhưng không có nghĩ đến lại sợ hãi như vậy. Kế hoạch tiếp theo càng không thể thi hành.
"Thật sự không cần ?"
Hiên Viên có chút thất vọng dò hỏi.
"Không cần, đem nó ra xa đi!"
Hàn Vận vẻ mặt kháng cự.
Hiên Viên Hủ thở dài một tiếng. Hắn phát hiện từ lúc quen biết Hàn Vận tới nay, hắn thở dài càng ngày càng nhiều. Hắn thật sự không có biện pháp với vị đại thúc này.
"Quên đi."
Hiên Viên Hủ vẻ mặt uể oải buông Hàn Vận ra. Nhìn Nguyệt Thanh Xà trong tay, hắn cũng không muốn thả đi. Không bằng đem về nuôi trước, đợi Vận Nhi không còn sợ sẽ lấy ra dùng. Hiên Viên Hủ bơi tới bên bờ, cẩn thận lấy túi nhỏ đeo bên mình cho con rắn vào trong.
Hàn Vận khẽ nhíu mày.
"Giữ nó làm cái gì ?"
Hiên Viên Hủ trợn mắt nói dối.
"Đem về làm bạn với Tiểu Hoa."
Hàn Vận tuy rằng không quá tin, nhưng cũng không nghi ngờ.
"Ngâm lâu quá làn da cũng bị nhăn nheo, ta lên bờ đây, ngày mai lại đến."
Hàn Vận bơi tới bên bờ. Hiên Viên Hủ gật đầu.
Hai người mặc quần áo vào, cùng bước chậm rãi đi trở về nhà gỗ.
Đảo mắt một cái đã qua năm ngày, tế lễ đã chuẩn bị xong.
Qua mấy ngày ngâm mình trong hồ nước nóng, Hiên Viên Hủ cảm thấy đình trệ nhiều năm có đột phá, võ công hắn hiện tại tăng vọt.
"Hàn công tử, có thể xuất phát chưa?"
Lục Triển Tường tự mình đi đón Hàn Vận đến cây sinh mệnh.
"Được rồi."
Hàn Vận phủi phủi quần áo không hề có nếp nhăn nào, cùng Hiên Viên Hủ rời khỏi nhà gỗ.
Lục Triển Tường mặc một thân y bào màu đen, eo đeo đại đao, không giống như là đi tế lễ mà giống đi đánh giặc.
Bên hông Hiên Viên Hủ cũng có một thanh trường kiếm.
Đây là lần đầu tiên Hiên Viên Hủ nhìn thấy cây sinh mệnh, nhưng hắn cảm giác cây này thật rất quái dị, so với tên gọi 'sinh mệnh', gọi là 'Tử vong' càng thích hợp hơn.
"Đây là......"
Hàn Vận nhìn bốn phía. So với lúc vừa bước chân lên đảo, hiện tại số người đông hơn rất nhiều lần. Có già có trẻ có nam có nữ, hình như là toàn bộ dân chúng Hải Tâm Đại Lục đều đến đông đủ.
"Cho mời Dương Chi sứ giả."
Một người trưởng lão râu tóc bạc trắng đứng ở dưới tàng cây, cất cao giọng hô.
Lục Triển Tường nhìn Hàn Vận mỉm cười. Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ đứng ở trung tâm.
Lục Triển Tường làm ra tư thế mời, Hàn Vận tiến lên một bước.
Dưới cây cổ thụ đặt một tế đàn, chính giữa tế đàn bị khoét một lỗ, đáy nối với một ống dẫn đưa thẳng vào rễ cây.
Ở đây có bảy vị trưởng lão, tính cả người vừa nói chuyện kia là đúng tám người.
"Cây sinh mệnh, sinh mệnh lúc đầu, thần linh trên đảo xin ban cho tộc của chúng con cơ hội chuộc lỗi......"
Bài văn tế dài dòng đọc lên nước miếng bay tứ tung. Hàn Vận nghe đến đầu cháng váng não căng trướng, thân lung lay sắp đổ, bài tế văn rốt cục tiến vào kết thúc.
"Tế lễ bắt đầu, cho mời Dương Chi sứ giả cứu sống lại cây sinh mệnh ! mọi người quỳ !"
Các trưởng lão dẫn đầu quỳ rạp xuống đất.
Lục Triển Tường kéo ống tay áo Hàn Vận, ý bảo có thể bắt đầu.
Hàn Vận giờ này mới phản ứng, mới nhớ đến Dương Chi sứ giả chính là mình.
"Khụ khụ."
Hàn Vận ho nhẹ hai tiếng, đi đến trước tế đàn.
Lục Triển Tường nửa quỳ bên cạnh Hàn Vận, về phần Hiên Viên Hủ cũng không phải người Hải Tâm Đại Lục bởi vậy không cần giữ lễ tiết.
Cầm lấy chủy thủ trên tế đàn, Hàn Vận vén ống tay áo lên, đem chủy thủ nhẹ nhàng cắt cổ tay một chút, máu chảy ra. Đưa cổ tay đến trung tâm tế đàn, máu đỏ tươi chảy ròng xuống ống dẫn đưa đến rễ cây.
Hiên Viên Hủ đứng ở bên cạnh Hàn Vận, nhìn thấy máu không ngừng chảy ra, trong lòng rầu rĩ khó chịu. Nhưng đây là Vận Nhi lựa chọn, hắn sẽ không ngăn cản, chỉ biết yên lặng chờ.
Khi máu tiếp xúc với rễ cây, cây đại thụ vốn yên tĩnh đột nhiên run run hai cái.
Ảo cảnh bắt đầu như ẩn như hiện. Những hài cốt lờ mờ xuất hiện trên các nhánh cây.
"Ô."
Hiên Viên Hủ lạnh người. Tuy rằng có nghe nói cây sinh mệnh quỷ dị, nhưng khi thật sự nhìn thấy cũng không khỏi chấn động.
Máu chảy ra càng nhiều sắc mặt Hàn Vận bắt đầu trở nên trắng bệch. Cây sinh mệnh càng run rẩy kịch liệt hơn. Một trận lay động đi qua, nhánh cây bắt nhú ra mấy chồi non màu xanh. Hàn Vận mỉm cười, xem ra máu có tác dụng.
Nét mặt của những người quỳ gối dưới tàng cây cũng thay đổi, rạng rỡ hơn.
Lục Triển Tường lại khẽ nhíu mày. Hắn nghĩ cứu cây sinh mệnh sẽ không đơn giản như vậy. Không phải nói cây chết thì những người trên đảo này cũng sẽ chết mà linh hồn không thể siêu thoát sao.
Ngay khi Hàn Vận cùng mọi người mừng rỡ như điên, trời đang nắng bắt đầu bị mây đen bao trùm.
Lục Triển Tường lập tức đứng dậy, cầm đao bảo hộ ở bên cạnh Hàn Vận.
Nhìn thấy động tác của Lục Triển Tường, Hiên Viên Hủ cũng rút kiếm ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía cây sinh mệnh.
Gió thổi làm lá cây lay động vang lên tiếng, những hài cốt treo trên cây bắt đầu rời khỏi cành cây. Những hài cốt đó đứng ở dưới tàng cây thật quỷ dị, giống như người bảo vệ cây cổ thụ.
Đột nhiên, mấy bộ xương kia cử động khung xương, phát ra âm thanh lộp cộp.
"Đánh!"
Lục Triển Tường đột nhiên quát to một tiếng.
Ngay khi chúng tấn công Hàn Vận, Hiên Viên Hủ cùng Lục Triển Tường đồng thời che ở trước người Hàn Vận.
"Đây là chuyện gì !"
Hiên Viên Hủ nổi giận nói.
"Oán niệm, đó là oán niệm của cây sinh mệnh, chỉ khi cây hoàn toàn sống lại mấy hài cốt đó mới có thể khôi phục bình thường !"
Lục Triển Tường vung đại đao bổ xuống đầu bộ xương trước mặt, tuy rằng bộ xương này chính là tổ tông của hắn.
"Cộp"
Đại đao chỉ lưu lại một cái dấu mờ nhạt trên hộp sọ.
"Đáng chết !"
Hiên Viên Hủ nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Hàn Vận, hiển nhiên hiện tại không thể dừng lại, nếu không không chỉ có những người này chết, mà hắn cùng Vận Nhi cũng chạy không khỏi!
Lục Triển Tường lập tức quát:
"Tám vị trưởng lão !"
Những vị trưởng lão đều rút vũ khí tùy thân mang theo ra, bắt đầu chống lại nhóm hài cốt đang tấn công.
Hiên Viên Hủ rút kiếm ngăn cản, mặc dù không thể chiến thắng, nhưng có thể tranh thủ một ít thời gian.
Lại một hài cốt tấn công tới, xem ra thi thể này chết gần đây nên trên người còn có nhiều chỗ thịt thối.
Hiên Viên Hủ nhìn Hàn Vận mất máu quá nhiều hình như muốn không xong, vạn phần lo lắng, lại nhìn thi thể ghê tởm này. Đột nhiên Hiên Viên Hủ phát hiện nó còn trái tim, tuy rằng trái tim đã không còn đập. Linh quang chợt lóe lên, Hiên Viên Hủ rút kiếm tiến lên, từ phòng ngự biến thành tấn công, mũi kiếm đâm thẳng chỗ trái tim thi thể.
"Xì."
Thi thể cuồng loạn lui ra sau, tuy rằng không cam lòng vẫn còn vặn vẹo thế nhưng đã yếu đi.
Hiên Viên Hủ nhíu mắt lại, đem nội lực tập trung vào kiếm, rút kiếm ra, chém bay đầu thi thể.
Thi thể bất động.
"Đầu, chém đầu bọn họ!"
Hiên Viên Hủ hét lớn một tiếng.
Tám vị trưởng lão cùng Lục Triển Tường lập tức tấn công, dùng vũ khí hướng tới cổ mấy hài cốt đánh vào.
Hiên Viên Hủ đỡ lấy thân thể Hàn Vận lung lay sắp đổ.
"Thế nào ?"
Hiên Viên Hủ lo lắng nói.
"Không có việc gì."
Hàn Vận suy yếu nói.
Hiên Viên Hủ lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh Hàn Vận.
"Nếu Vận Nhi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ta sẽ khiến người trên đảo này chôn cùng, sau đó ta cũng theo Vận Nhi."
Hàn Vận chấn động, cảm thấy lòng mình thật ấm áp.
"Yên tâm, ta sẽ không để mình có việc đâu."
Có được người yêu mình như vậy còn cầu cái gì, sao có thể bỏ đi trước được.
|
Chương 109: Tác dụng phụ của lá sinh mệnh Thời gian trôi qua chậm chạp.
Hàn Vận há to miệng thở hổn hển, cảm giác thân thể của mình dần dần rét run, cũng sắp chìm vào mê muội.
"Khốn nạn! Cây sinh mệnh đáng chết này, ngươi nếu không sống lại bổn đại gia liền nhổ gốc ngươi lên!"
Hàn Vận tức giận nói. Nó nghĩ máu mình là nước không cần tiền mua sao?
Hàn Vận cảm giác thân thể sắp tới cực hạn, phẫn nộ càng ngày càng rõ ràng.
"Ta cho ngươi một phút cuối cùng, thật sự nếu không sống lại, lão tử liền thưởng ngươi vài giọt tinh dịch !"
Mặc kệ cây sinh mệnh có thể nghe hiểu hay không, Hàn Vận vẫn cố uy hiếp.
Hàn Vận nói xong, nhánh cây lại rung vài cái, tốc độ hấp thu máu bắt đầu tăng nhanh.
Khi Hàn Vận bắt đầu thu hồi tay, một luồng sáng hiện lên ở trong đầu Hàn Vận.
"Cám ơn ngươi, Dương Chi sứ giả."
Một giọng nói già nua, vang vọng ở trong đầu Hàn Vận.
Chỉ thấy lúc này cành lá của cây sinh mệnh thay đổi trở nên sum sê. Khi giọt máu cuối cùng được hấp thu, tế đàn bị hất ra rất xa.
"Bộp bộp"
Những bộ xương mất đi sinh khí chống đỡ, ngả xuống đất.
"Cây sinh mệnh sống lại rồi!"
Lục Triển Tường kích động rơi lệ. Sứ mệnh nghìn năm qua rốt cục đã hoàn thành.
Các trưởng lão cùng dân chúng không ngừng hô.
"Thành công, thành công rồi."
Hiên Viên Hủ chỉ tập trung vào Hàn Vận, hắn sẽ không để ý cái gì khác.
Lục Triển Tường lấy lại cảm xúc xong, đi đến bên cạnh Hàn Vận.
"Hàn công tử, đại ân này ta không thể dùng lời nào cảm tạ hết được, những gì ta đã hứa tuyệt đối sẽ thực hiện."
Hàn Vận suy yếu tựa vào Hiên Viên Hủ, nghe được Lục Triển Tường nói như vậy lộ ra nụ cười. Dù sao sự cố gắng không có uổng phí.
Lục Triển Tường ngẩng mặt huyên thuyên nói gì đó. Sau đó cây sinh mệnh rung vài cái vài chiếc lá xanh nhạt rơi xuống.
Lục Triển Tường thật cẩn thận tiếp nhận, hành lễ với cây sinh mệnh, rồi đem một lá đưa cho Hàn Vận.
"Hàn công tử, lá này có thể giúp công tử khôi phục máu cùng thể lực đã tiêu hao."
Hàn Vận sắc mặt có chút khó coi. Ăn lá cây sao?
Hiên Viên Hủ đưa tay tiếp nhận lá, trước sự kinh ngạc của mọi người hắn cho lá vào trong miệng nhai.
Khi mấy người kia sắp nổi giận, Hiên Viên Hủ giữ lấy đầu Hàn Vận, kề môi mình vào môi Hàn Vận, đem chất dịch trong miệng đưa vào trong miệng đối phương.
"Ôi...."
Hàn Vận nức nở. Hương vị lá cũng không có kém, thực tươi mát. Nhưng hành động của Hiên Viên Hủ quá mức thân mật, làm Hàn Vận có chút ngượng ngùng. Dù sao nơi này có hơn một ngàn con mắt đang nhìn.
Đem chất lỏng truyền qua xong, Hiên Viên Hủ cắn đầu lưỡi Hàn Vận một cái.
"Ui.. !"
Hàn Vận căm tức. Hiên Viên Hủ đúng là đại hỗn đản.
Lục Triển Tường ở một bên mỉm cười, hắn chưa từng nghĩ tới Hiên Viên Hủ lại nhai nuốt. Dù sao tình cảm hai người này sâu đậm như vậy không thể chỉ vì cái lá sinh mệnh mà có thể phá hư.
Nếu lúc trước tổ tiên có thể sáng suốt, thì cũng sẽ không có nghìn năm bi kịch này.
Nhìn lướt qua mọi người, Hiên Viên Hủ nói với Lục Triển Tường.
"Ta mang Vận Nhi trở về nghỉ ngơi."
"Được, ta sẽ phân phó người trên đảo không đi quấy rầy các người."
Lục Triển Tường mỉm cười.
Hiên Viên Hủ gật đầu, ôm lấy Hàn Vận, xoay người rời khỏi nơi này, đi về phía nhà gỗ.
Hàn Vận có chút không được tự nhiên uốn éo thân mình.
"Vận Nhi......"
Hiên Viên Hủ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cử động của Hàn Vận.
Lúc này khuôn mặt Hàn Vận đỏ au như muốn xuất huyết.
"Ta... ta cũng không biết sao lại thế này."
Hàn Vận vẻ mặt đau khổ nói. Thân nhiệt đang không ngừng lên cao.
Bước chân của Hiên Viên Hủ bắt đầu nhanh hơn, thậm chí dùng đến khinh công. Hắn cũng không muốn người khác thấy bộ dạng này của Vận Nhi.
"A, ư...."
Thân thể càng phát ra khó nhịn, máu giống như sôi trào, phía dưới căng trướng phát đau.
Nhớ tới vừa rồi mình đã uy hiếp cây sinh mệnh, Hàn Vận không khỏi hoài nghi đây là do cây sinh mệnh trả thù.
"Hủ, nóng."
Hiên Viên Hủ đá văng cửa nhà gỗ, để Hàn Vận trên giường, sau đó quay đầu lại đi khóa cửa.
"Vận Nhi, làm sao thế ?"
Hiên Viên lo lắng hỏi.
Hàn Vận khó chịu vặn vẹo thân mình.
"Nóng... Hủ..... cho ta."
Hiên Viên Hủ bắt mạch cho Hàn Vận. Tuy rằng hắn không phải đại phu, nhưng tốt xấu vẫn có thể chẩn đoán mạch.
Thấy mạch Hàn Vận không có gì bất thường, một bộ dáng dục hỏa đốt người. Hiên Viên Hủ buồn bực, nên giải quyết hay là phải hạ nhiệt.
Chậm rãi cởi bỏ áo quần Hàn Vận, sự đụng chạm của Hiên Viên Hủ như đốt thêm lửa trên người Hàn Vận. Theo bản năng Hàn Vận phát ra một tiếng rên rỉ, đem thân thể đưa đến trong tay đối phương.
"Vận Nhi bộ dáng hiện tại thật đẹp nha."
Hiên Viên Hủ vẻ mặt mê muội nói.
"Hỗn đản, nhanh hành động đi."
Hàn Vận cảm thấy thân thể của mình như sắp nổ tung, mà tên hỗn đản này còn có tâm trêu đùa.
Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày.
"Bảo bối, miệng lưỡi vẫn không nghe lời như vậy."
"Hiên Viên Hủ nói nhiều quá, nếu không được ta đổi người khác."
Hiên Viên Hủ sắc mặt tối tăm. Tuy rằng hắn không thể thật sự làm gì Hàn Vận, nhưng giáo huấn một chút vẫn có thể.
Hiên Viên Hủ cởi quần áo ra, nằm trên giường.
"Vận Nhi, muốn thoải mái thì tự mình lên."
Vẻ mặt Hiên Viên Hủ không có ý tốt. Khó có được Vận Nhi chủ động, hắn đương nhiên muốn hưởng thụ một chút.
Hàn Vận đã biết người kia là một đại hỗn đản, nhưng mà dục vọng nếu không phát tiết sẽ điên mất.
"Đáng chết !"
Hàn Vận nhìn thoáng qua chỗ kia của Hiên Viên Hủ không hề phản ứng.
Hiên Viên Hủ nheo mắt, ác liệt vỗ vỗ mông Hàn Vận.
"Vận Nhi, dùng cái miệng nhỏ nhắn làm tỉnh nó đi."
Đầu Hàn Vận nóng lên, nhìn vật mềm nhũn nằm ở trong đám cỏ, rốt cục nhắm mắt ngậm lấy.
Hiên Viên Hủ thoải mái rầm rì ra tiếng. Đúng là yêu tinh, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho huynh đệ mềm nhũn của hắn có tinh thần đứng lên.
Chỉ đáng tiếc, Hiên Viên Hủ còn chưa có kịp hưởng thụ, bả vai đột nhiên bị đè nặng, sau đó gương mặt Hàn Vận liền xuất hiện trước mắt hắn.
Hàn Vận khóa ngồi ở trên người Hiên Viên Hủ, nhếch miệng cười. Hiên Viên Hủ trợn mắt há hốc mồm. Vận Nhi không có làm bất cứ sự chuẩn bị nào đã ngồi lên.
"A !"
Hai người đồng thời kêu lên.
Hàn Vận cảm giác chỗ nào đó ở phía sau bị xé rách, truyền đến một trận đau đớn. Hiên Viên Hủ cũng cảm giác tiểu huynh đệ bị đè lên phát đau.
Chuyển động eo, Hàn Vận hút một hơi, thân thể nhấp nhô phập phồng lên xuống. Đau đớn dần dần bị khoái cảm thay thế, hai người không biết mỏi mệt làm việc trên giường.
"Buông ra !"
Ngay tại Hàn Vận tới giới hạn, đột nhiên bị một bàn tay ngăn chặn.
"Vận Nhi, cùng nhau."
Hiên Viên Hủ một tay giữ tiểu Vận Vận, cử động eo lưng rất nhanh.
"A, ui... !"
Hàn Vận cảm giác một dòng nước nóng hổi tràn vào trong cơ thể, cùng lúc với luồng nhiệt đó phía trước cũng được giải phóng.
Sóng tình qua đi Hàn Vận vô lực nằm ở trên người Hiên Viên Hủ, bộ dáng giả chết.
"Tẩy rửa một chút"
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ khuôn mặt mệt mỏi của Hàn Vận, lúc này thân thể cả hai người đều dính tinh dịch.
"Không cần, mệt rồi."
Hàn Vận híp mắt, hưởng thụ dư vị sau cao trào.
"Nếu sinh bệnh, ngày mai sẽ không thể lên thuyền."
Hiên Viên Hủ biết cái gì có thể đả động vị đại thúc tham tiền này.
Quả nhiên, Hàn Vận ngồi dậy, bất chấp thân thể suy yếu, ra lệnh:
"Ôm ta đi tắm."
Hiên Viên Hủ đã sớm nhận mệnh, ôm lấy Vận Nhi của hắn đi vào phòng tắm.
Cẩn thận tẩy rửa sạch sẽ cho người đã muốn mê man, Hiên Viên Hủ cảm thấy thật thỏa mãn, chuyện ở nơi này rốt cục đã giải quyết xong, cũng đã đến lúc phải trở về.
|