Quỷ Thoại Liên Thiên
|
|
PN3: Cầu thất hồn (Tam) Ra khỏi tiệm cơm, liền cảm thấy như gió nóng kéo đến. Nơi này ở xa trung tâm thành phố nên chỉ có mấy tiệm bán đồ linh tinh và cửa hàng tiện lợi. Mùa hè mây cuồn cuộn dày vô cùng, tạo thành đủ thứ hình dáng, giống một bộ tranh quỷ luôn thay đổi, từ đó có thể quan sát những ngụ ý trong đám âm u đó.
Bạch Dực nhìn đồng hồ, cũng không đi vội, anh hỏi tôi: "Em nghĩ đó là thứ gì?"
Tôi khoanh tay, mắt vẫn nhìn mây đen trên trời nói: "Không biết, anh nghĩ đó là gì?"
Bạch Dực nói: "Giờ đây có thể biết rõ hai điều. Một là cây cầu đó lúc đầu chẳng có vấn đề bỗng nhiên lại xảy ra chuyện như trên. Hai là chỉ buổi tối mới gặp chuyện không may."
Tôi đồng ý gật đầu, tiếp tục bổ sung: "Vì thế chúng ta đến đó bây giờ cũng vô cùng thích hợp. Cũng có thể biết được đêm đó, hai bé gái đã thấy được điều gì."
Bạch Dực không trả lời, anh giơ tay ngẩng đầu nhìn trời nói: "Hình như mưa rồi."
Anh vừa nói xong, tôi chưa kịp tiếp lời đã cảm thấy giọt mưa trong nháy mắt lớn dần. Nhưng khi quất vào mặt lại không hề có cảm giác, giống như tan biến vào hư không. Xung quanh tràn ngập mùi tanh hôi, ẩm ướt. Tôi và Bạch Dực đều không bung dù, cũng không muốn quay lại, nên mạo hiểm đội mưa chạy đi.
Mưa như muốn ngăn cản chúng tôi, bỗng nhiên nhiều thêm gấp mấy lần. Chẳng bao lâu, người của chúng tôi ướt đẫm, không còn chỗ nào khô cả. Vì trời mưa to nên đường càng trở nên mờ ảo, tôi thường phải liên tiếp lau nước mưa trên mặt nếu không sẽ chẳng tài nào thấy đường. Dọc đường, một người cũng không có, thỉnh thoảng còn thấy được sấm chớp ở xa xa.
Càng tiến về phía trước, đường càng khó đi, mãi đến khi chúng tôi đến được cuối đường, gần một chỗ rẽ mới thấy được cây cầu vượt kia. Trong đêm tối, nó trở nên mờ ảo khác thường, nếu Trình Doanh không nhắc đến nơi này có rất nhiều biển quảng cáo bị hư hỏng thì giữa làn mưa xối xả trong đêm tối như vậy thật khó phát hiện được. Thật giống như nó chẳng hề tồn tại trên thế gian này. Một tia chớp hiện lên, hình dáng của cây cầu theo đó ánh vào mắt chúng tôi.
Bạch Dực hạ giọng nói: "Đến rồi, nhất định là ở đây."
Lúc này anh còn nói gì đấy, nhưng mưa lớn quá, tôi không cách nào nghe rõ được, giọng của anh dường như bị mưa hòa tan đi.
Tôi quay lại nhìn anh nói lớn: "Nên làm gì bây giờ?"
Bạch Dực vuốt lớp tóc bị ướt mưa, cũng nói lớn lên: "Có hai cách, em muốn chọn cách nào?"
Tôi không chút do dự nói: "Cách nào an toàn! Em không muốn đem cái mạng nhỏ ra đùa."
Sau đó tôi theo anh đến dưới gầm cầu. Nơi đó trước kia có lẽ là một nhà để xe, nhưng giờ đã hoang tàn triệt để. Tấm nhựa đen vẫn còn che trên giá, nước mưa theo trần nhà chảy xuống, trong góc chất đầy mấy đồ dùng sinh hoạt đầy bụi, giữa đống vỏ dưa còn có một con chuột lớn màu xám tro đang động đậy.
Nơi này chắc đã lâu không được trông coi, là minh chứng cho góc chết của thành phố. Cầu vượt trên đầu chúng tôi cũng đã rất cũ kỹ. Mặt trên do kính và kim loại tạo thành, hơn hết bậc thang đặc biệt nhiều và vô cùng nhỏ hẹp.
Theo thiết kế mà nói, tự bản thân cầu đã có chút không hợp quy tắc, có lẽ lúc đầu xây dựng chỉ vì nó đẹp mà thôi.
Chúng tôi trú dưới gầm cầu, nước mưa không thể quất tới nơi đây. Bạch Dực nói: "Chúng ta xem thử cây cầu này rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nói xong anh lấy từ trong túi ra một gói giấy và cái bật lửa. Có lẽ do quá ẩm ướt nên phải đánh vài cái mới có được lửa. Anh đốt gói giấy, tôi liền ngửi được một mùi hương, hỏi: "Anh muốn chiêu quỷ? Gọi nó đến sao?"
Bạch Dực quả quyết: "Có lẽ thế, nếu chỉ là hiện tượng tự nhiên, thì đã không huyễn hoặc như vậy. Em cũng thấy đấy, phong thủy quanh đây cũng không quá quái dị. Nên anh cho rằng đã bị vài thứ quấy phá. Đành phải xem trước đã, cũng không còn cách nào khác!"
Chiêu hồn thuật là Trung Quốc đạo thuật, nội dung phi thường trọng yếu, nhưng anh vẫn có thể làm sống lại. Theo truyền thuyết dân gian, người có ba hồn bảy vía, sau khi chết hồn bay lên trời thành khí, còn phách nhập xuống đất thành quỷ. Vì thế chiêu quỷ được gọi là "Chiêu hồn thuật" Nói gắn gọn là nghi thức tìm về hồn phách bị thất lạc.
Chiêu hồn thuật thật ra chia làm hai loại. Một loại là bày trận để gọi, loại kia được tiến hành trong điều kiện hạn chế, thế nên nó rất thua kém so với loại chiêu hồn thuật thông thường. Nhưng dù là loại nào đều phải có điều kiện. Đầu tiên phải có môi giới, theo cây cầu này mà nói thì bản thân nó đã là môi giới. Thứ hai là phương hướng, đều là tọa bắc triều nam, nhìn về thái dương. Vị trí này là hướng chiêu quỷ tốt nhất, sau có Phật giáo dẫn nhập, thêm vào tọa đông hướng tây. Nhưng bất kể ở hướng nào đều có điểm cực kỳ quan trọng, chiêu hồn thuật chúng tôi sử dụng chính là loại cổ xưa, trọng yếu nhất là chú ngữ. Chú ngữ khác nhau thì tác dụng cũng khác nhau một trời một vực.
Bạch Dực trước tiên lấy thân mình làm môi giới, anh dùng phương pháp chiêu hồn bằng phù chú. Có trời mới biết tại sao anh lại mang theo loại bùa chú này, hoặc do muốn dùng tại nơi đứa bé vừa chết.
Trong túi ngoài bùa chú còn có nhan thơm. Là cô hồn dã quỷ loại nhan này có tác dụng với chúng cũng như tiền với người sống, nhưng nó chỉ cho phép môi giới tiếp xúc với dã quỷ còn lại dù có muốn cũng không thể tới gần. Như thế cũng rất giống với chi phiếu của con người, có mật mã là của mình, không có là của ngân hàng.
Nghi thức như vậy cần tối thiểu khoảng một giờ. Hai người chúng tôi ở ngay dưới cầu vượt chờ đợi trong tối tăm ẩm ướt. Trời mưa nên xung quanh đều được mước mưa dội rửa, Bạch Dực phải chật vật để giử cho nhan không tắt. Dưới gầm cầu tối tăm chỉ duy nhất chấm sáng, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe chạy anh qua mang đến ánh sáng trong nháy mắt.
Dần dần chấm lửa cũng tắt, trong bóng tối chỉ ngửi được một mùi nồng đậm, trộn lẫn trong đó là mùi cháy khét của hàng mã. Loại mùi này cũng không mấy xa lạ với nhiều người, đó là người sau khi chết đều phải đốt hàng mã để cúng tế. Tro tàn để lại một mùi kì quái, có người nói kia là mùi hương của cõi âm, nếu người đang sống mà có mùi này chắc chắn sẽ không thọ, còn nói động vật có khả năng cảm nhận được mùi này.
Qua chẳng bao lâu, mắt tôi dần quen với khung cảnh tối tăm, có thể thấy được loáng thoáng xung quanh. Bạch Dực đang ở bên cạnh, mặt anh quay về hướng nam, tay lần tràng hạt từ lúc nào. Anh không ngừng thì thầm niệm chú: "Tam thanh truyền bài lệnh, kim cang lưỡng diện bài, thiên lý câu hồn chứng, tốc quy bản tính lai...."
Tôi ở bên cạnh quan sát xung quanh, tiếng mưa đã nhanh hòa cùng tiếng niệm chú của Bạch Dực, giống như một loại âm thanh khác, loại âm thanh này dường như không phải xuất phát từ anh, cũng không phải từ nước mưa, mà đến từ chính bản thân cây cầu.
Tôi ngẩng đầu nhìn cầu, lúc này phía trên nó bắt đầu truyền đến tiếng bước chân, dường như ngay trên đỉnh đầu của tôi. Âm thanh rất chậm, bước đi như vậy, thật không tài nào tưởng tượng nổi tại sao nó lại nặng đến thế, cứ như bước một bước là dừng lại ba giây vậy.
Bạch Dực vẫn không dừng lại, trán anh chảy rất nhiều mồ hôi, tôi hiểu anh và cây cầu này đã lập thành môi giới. Bậc thang gần như trong suốt, nhìn kỹ sẽ thấy bóng lờ mờ chiếu trên đó. Tốc độ cùng nhịp điệu như vậy khiến tôi rất lo lắng, tựa như cái bóng bất cứ lúc nào cũng có thể xảy chân, ngã nhào xuống, giống đang ném tạ giữa không trung. Cũng khiến từ sâu trong lòng tôi mong cho quả tạ đang chơi vơi kia nhanh chóng rơi xuống.
Cơ thể của tôi bị cảm giác bức bách này ảnh hưởng, cảm thấy mặt đất trở nên vô cùng bất ổn, chỉ có thể ngẩn đầu nhìn bóng đen trên nền kính. Nó cách tôi một khoảng, nhìn không rõ đường nét. Sau vài phút vẫn đi chưa hết, tôi cảm thấy hình như nó chẳng hề chuyển động. Bạch Dực chắc cũng cảm thấy như vậy, anh nắm chặt tràng hạt trong tay, nhưng bất kể niệm chú thế nào cũng chẳng có quỷ hồn này tiến vào chỗ chúng tôi. Chỉ có cảm giác áp bức như khối sắt đè nặng lên người chúng tôi.
Lòng tôi càng lo lắng vô cùng, bắt đầu nghi ngờ suy đoán ban đầu. Hay chuyện không đơn giản như chúng tôi nghĩ, hoặc đã đốt sai thứ gì rồi. Bạch Dực để tràng hạt xuống, tôi nhìn anh ngờ vực, nói: "Có khi nào không phải quỷ?"
Bạch Dực nhìn tràng hạt trong tay, nói: "Cũng chưa chắc, nơi này tử khí rất nặng, nếu không phải quỷ thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi nói tiếp: "Anh có thấy cái bóng đó không... Chuyện này giải thích thế nào?"
Bạch Dực ngẩng đầu nhìn qua lớp kiếng hơi mờ của cầu thang. Bóng đen kia vẫn ở đó dường như còn đang run run. Nó ở cao cao trên đầu cầu, nếu muốn xác định hình dáng rõ ràng, chỉ còn cách bước lên đó. Nếu không, ngoài cảm giác bức bối này ra thì chẳng thể biết được gì.
Bạch Dực nói: "Anh lên đó xem, em ở chỗ này chờ anh."
Tôi nắm cánh tay anh, nói: "Không, muốn đi thì hai ta cùng đi. Một mình anh khiến em lo lắng."
Bạch Dực thấy tôi nhất quyết đi theo, thì ngoài thở dài ra cũng còn cách nào. Tôi mặc kệ Bạch Dực ngăn cản, tiếp tục ngờ vực nói: "Trên đó rốt cuộc đang đùa gì?"
Bạch Dực nói: "Không biết chắc, nhưng có thể tạm xác định, nó là nguyên nhân khiến hai đứa bé mất thăng bằng, thêm vào nó cũng không phải quỷ hồn...."
Tôi nhíu mày ngẩng đầu, bóng đen dường như hơi chuyển động về phía tôi. Tôi cũng không thể xác định kia có phải do mình tưởng tượng, hay là ảo giác quái dị gì khác, chỉ cảm thấy có chút giống với một loại trận pháp.
Tôi và Bạch Dực cùng lên cầu thang. Nhưng cả hai chúng tôi không hề bất cẩn giống hai đứa bé kia. Bạch Dực quét vào giày của chúng tôi một ít tàn tro vừa đốt lúc nãy. Bạch Dực nói thứ này không chỉ đơn giản là đuổi quỷ còn có tác dụng trừ tà. Tuy chúng tôi không có ngọc Trào Phong, nhưng cũng không phải không được trang bị.
Tôi và Bạch Dực cùng trao đổi bằng mắt. Tôi thầm niệm Kim Quang chú, mong cho có thể giảm bớt sát khí. Thật ra thiết kế của cây cầu này có rất nhiều khiếm khuyết. Người ta chỉ cần đẹp nên đã dùng một lượng lớn thủy tinh hữu cơ. Lúc thường cũng không tồi, nhưng khi trời đổ mưa, các bậc thang không có lực ma sát sẽ trơn như trượt băng. Thiếu an toàn như vậy đương nhiên có thể đoán được chổ này sẽ có tai nạn, tuy rằng thỉnh thoảng họ có để bảng: "Cẩn thận trơn trượt".
Đây là một cây cầu bằng kính. Nước mưa đổ xuống kính đương nhiên sẽ chảy nhanh, đi trên đó mọi người sẽ có cảm giác phấp phỏng, sợ bị ngã do trơn trượt, mỗi bước đi đều không ổn định. Thỉnh thoảng tôi lại ngẩng đầu nhìn phần cuối của cầu thang, nghĩ thầm người ta phải tốn bao nhiêu sức lực để có thể đi hết đoạn đường khổ sở này. Nhưng khi nhìn lại chỉ thấy cầu thang thật dài, đống đèn quảng cáo có vẻ lóa mắt khác thường, dường như chẳng thể nào đi hết được con đường này. Đột nhiên tôi lại xuất hiện ý muốn nằm xuống, chạm thân mình vào mặt đất, để cảm nhận được sự bình ổn. Bất quá lý trí nói cho tôi biết làm thế chỉ có ngã xuống. Tôi lại sực nhớ đến hai bé gái vừa kề cận sống chết lúc qua đây chắc cũng cảm nhận chẳng khác là mấy. Nó càng khiến tôi xác định đây là một cây cầu quái dị.
Tôi chú ý thấy Bạch Dực so với tôi còn khó khăn hơn. Anh ngoài chuyện đi, còn phải luôn cố gắng để duy trì kết giới thông linh với câu cầu này, nên anh giữ thăng bằng tệ hơn tôi ít ra khoảng ba lần. Thật khó hình dung tại sao đến giờ anh còn chưa ngất xỉu.
Qua một đoạn đường vô cùng gian nan, lúc chúng tôi đến được đầu bên kia thì chuyện lại xảy ra ngoài dự tính. Đầu kia cái gì cũng không có, chỉ mỗi cầu thang trắng mờ, trơn tuột gần giống như chiếc gương phản chiếu biển quảng cáo màu trắng lộn ngược, soi lại cầu loang loáng như băng, bên dưới giống một cái động không đáy đang lơ lửng giữa không trung.
Bỗng nhiên tôi cảm nhận rất mạnh mẽ cảm giác trong nháy mắt lúc mình mở cửa sổ ra khi đứa bé thứ nhất tử vong. Tôi như muốn ngã xuống khối băng màu trắng kia, lòng dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt. Tôi nghĩ mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhập vào chỗ hư không đó, người bắt đầu muốn nôn không gì kiềm được.
Trên mặt Bạch Dực đã không phân rõ đâu là mồ hôi đâu là nước mưa. Ánh mắt anh có chút rã rời, miệng vẫn thì thầm như cũ. Chúng tôi đang đối mặt với sợ hãi hư không. Tôi đã thật sự nghĩ bất kể quỷ quái gì anh cũng không hề sợ, đây chính là nổi sợ xuất phát từ sự vỡ vụn trong nội tâm sâu xa.
Bạch Dực cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, anh ngã nhào xuống đất, tôi gian nan đỡ lấy thân thể anh. Anh vẫn niệm chú như cũ, cố duy trì mối quan hệ với cây cầu này. Tim anh đập rất nhanh, tôi dìu anh, cảm thấy tim anh đập nhanh đến độ sắp nhảy ra khỏi ngực. Chúng tôi hô hấp vô cùng gấp gáp, Bạch Dực yếu ớt nhìn tôi nói: "Sai... sai ở đâu?"
|
PN3: Cầu thất hồn (Tứ) Tôi đỡ Bạch Dực, anh khó khăn giữ thăng bằng. Tôi biết anh rất khốn khổ, nhưng giờ đây chẳng thể bỏ dở giữa chừng. Chúng tôi đã đến rồi, nếu đột nhiên mất đi liên kết với cây cầu này, rất có thể chúng tôi sẽ có kết cuộc như bé gái vừa chết, còn Trình Doanh cũng vì thế mà xong đời.
Tôi chưa kịp nghĩ cách đã cảm thấy trên cầu có vật gì đang tiến đến. Tốc độ vô cùng chậm, nhưng có thể khiến người khác không thể thở nổi. Như sự kết hợp giữa cảm giác nặng nề và mất mát, khiến tôi hận mình không thể ngất ngay được.
Bạch Dực nắm tay tôi nói: "Thứ kia đang đến gần, dù thế nào cũng đừng để nó chạm vào!"
Tôi nuốt nước bọt chờ đợi. Dần dần chúng tôi nghe được tiếng bước chân. Âm thanh đó không hề có tiết tấu, lúc thì vội vã khi lại rất ung dung. Ngay lúc toàn bộ sự tập trung đều đặt về phía trước thì sau lưng tôi bỗng xuất hiện một người.
Nó nắm mắt cá chân, tôi phát hiện đó là một bà lão. Bà vô cùng đau đớn nằm úp xuống, đầu thủng một lỗ, mặt đều là máu đen. Máu bầm bếch vào tóc bạc che mất mặt bà khiến tôi không thể trông rõ hình dáng.
Bà ta đau đớn kêu: "Cứu tôi... đau quá, đỡ tôi với."
Tôi hoảng hốt lùi lại. Bà lão không nắm được chân tôi nhưng chưa từ bỏ ý định, cứ bò về phía chúng tôi. Tôi phát hiện bà lão này rất giống với lời kể của chủ quán. Toàn thân mặc đồ đỏ tươi, chỉ là không có dù mà thôi. Bị nước mưa xối vào, nhìn bà giống như đang chảy máu liên tục.
Bạch Dực và tôi cảnh giác nhìn. Bà ta như loài bò sát hướng về phía chúng tôi, miệng kêu đau thảm thiết, rên rỉ: "Cứu tôi với, đưa tôi đi bệnh viện đi, tôi không xong rồi... xin rủ lòng thương."
Tôi thấy bà không bò thì kêu, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chỉ là một bà lão thông thường, lỡ như gặp phải tai nạn chết người thật thì xong rồi. Tôi thử tiến lên vài bước, nhìn bà nói: "Bà ... bà bị thương à? Muốn con gọi giúp xe cấp cứu không? Trước tiên bà đừng động đậy, sẽ làm vết thương nặng thêm đấy."
Bà lão như ngây dại không màn đến tôi, vẫn kêu lên như cũ: "Cứu tôi với, mặc kệ tôi, tôi sẽ không để các người chịu trách nhiệm. Chỉ cần đưa tôi vào bệnh viện, không cần các người tốn tiền. Bồ Tát sẽ phù hộ cho tôi!"
Tôi cảm thấy bà ta không phải là người sống. Tôi còn đang do dự không biết có nên bỏ lại bà ta, vắt chân lên cổ mà chạy thì không ngờ bà lão bỗng im bặt ngã nhào trên mặt đất, không động đậy nữa. Tôi dừng lại, lòng nghi ngờ, quay sang nhìn Bạch Dực nói: "Bà ta ... sẽ không chết chứ?" Nói xong lại muốn xác định tình trạng của bà ta nên bước đến gần.
Bạch Dực không nói gì, ngay lúc tôi còn cách một chút thì bà lão bỗng nhảy nẫy lên như điện giật. Tôi sợ đến té ngồi trên đất, Bạch Dực vội kéo tôi lại. Ánh mắt của bà lão tràn đầy căm hờn. Bà ta không nói gì chỉ tát vào mồm phát ra tiếng bốp bốp. Sao đó là nhảy dọc theo đường đi, hơn hết rõ ràng là hướng thẳng vào chúng tôi.
Tôi vừa khó hiểu vừa kinh khiếp. Chúng tôi đã ở đường cùng, Bạch Dực lấy từ trong túi ra một bó nhan đưa về phía bà lão. Nhưng bà ta không bị ảnh hưởng chút nào, cũng ngoài dự liệu là không tấn công chúng tôi. Bà ta nhảy qua chúng tôi, hướng về phía đầu cầu bên kia. Lúc này tôi mới nhận thấy nơi phát ra cảm giác áp bức dường như vẫn đang ở phía trước. Nhưng nó không đến gần chỉ thu hút bà lão như trên.
Bạch Dực nói: "Bà lão đó không phải là quỷ hồn, nếu đúng thì lúc nãy đã phản ứng rồi."
Tôi nói: "Kỳ quái, bà ta có thực thể, cứ như người thật. Lúc nãy em còn nghĩ là một bà lão vừa bị ngã."
Bạch Dực lắc đầu lặng yên, anh cũng không tìm ra đáp án. Ngay lúc chúng tôi đang bực bội thì cảm thấy phía sau vang lên tiếng ồn ào huyên náo, chẳng biết từ lúc nào dưới cầu đã đứng rất nhiều người. Bọn họ đều đang đi lên cầu, trong đó không ngờ còn có bé gái vừa chết vào ban ngày. Nó đi ở phía trước thật quái dị, tôi bỗng nhận ra tư thế đó giống được dìu lên. Đột nhiên nhớ đến lời của Trình Doanh, nó đã dìu bé gái kia lên cầu. Lúc này cơ bé kia lại đang dùng tư thế khó nhọc đó đến gần chúng tôi. Nó bỗng nhìn thấy tôi, quay đầu đưa mắt một lần nữa hướng về tôi. Ánh mắt mang theo oán hận, tôi liền phát hiện những người này trong mắt đều ngập tràn oán hận và sợ hãi.
Tôi thấy nhiều người quái dị như vậy kéo đến, thì nắm lấy Bạch Dực nói: "Đi bên nào? Hay nhảy xuống?"
Bạch Dực nói: "Bọn họ chắc đã bị đầu bên đó thu hút, đừng động đậy. Nhiều như thế kéo chúng ta xuống dưới rất dễ dàng. Hơn hết chúng ta vốn không thể nào nhảy xuống được."
Tôi rất không cam lòng, nói: "Thế thì... về lại đầu bên này."
Anh nói: "Không được, anh không biết nơi này rốt cuộc đang có thứ gì. Nếu không chúng ta đã không rơi vào chuyện tồi tệ như thế này! Cố gắng giử vững khoảng cách trước, tranh thủ thời gian, nhanh"
Tôi muốn cãi lại, nhưng vốn chẳng có thời gian. Mấy thứ kia thoạt nhìn thì vô cùng từ tốn nhưng không hề chậm chút nào. Lúc chúng tôi do dự nó đã đến gần. Tôi kéo Bạch Dực, nói: "Thế này đi, giữ khoảng cách với thứ quỷ này, lần sau còn làm thí nghiệm chiêu hồn, dù có thuê thì ông đây cũng không bao giờ tin vào kết quả khốn kiếp này nữa!"
Bạch Dực muốn nói gì đó nhưng không có thời gian. Tôi định giúp vì hiện giờ anh đang mất thăng bằng nghiêm trọng. Nhưng anh xua tay nói: "Đừng chạm vào anh, tập trung qua cầu, mỗi bước đi đều phải giữ vững. Đừng để sợ hãi ảnh hưởng."
Anh vỗ vai tôi nói: "Sau khi xuống dưới, anh sẽ giải thích với em."
Tôi gian nan gật đầu, nhắm mắt lại, cố gắng không để ánh sáng quỷ dị ảnh hưởng. Tự nhắc mình hiện tại chỉ là cầu thang bình thường, chỉ cần bước xuống bình thường là tốt rồi. Nhưng tiếng bước chân của người chết sau lưng khiến lòng tôi sợ hãi dị thường.
Tôi phấp phỏng lo sợ, nhưng nó vẫn trơn tuột như trước, mỗi bước đều phát ra tiếng cót két. Âm thanh này khó nghe chết đi được, xem ra tôi thật thiếu năng lực tự mình thôi miên, nếu không tôi cũng đã khiến cho nguy hiểm giảm bớt đôi chút. Tôi vẫn vô cùng gian khó, cảm thấy bước chân rất nặng, vì trời mưa to, giầy của tôi ướt đẫm, mỗi bước đi cứ như đang dẫm vào một đầm lầy. Giày thể thao chứa đầy nước càng thêm nặng, chân như đeo chì bước đi rất khó khăn. Tôi nghĩ phải chăng hai bé gái đã trải nghiệm đúng cảm giác này, một đứa trong đó hiện giờ còn đang ở phía sau nhìn chằm chằm vào tôi.
Bỗng Bạch Dực vỗ vai tôi, nói: "Đừng nghĩ nhiều, chưa đến lúc, chú tâm đi xuống."
Tôi nhìn Bạch Dực, mắt anh bị nước chảy xuống che khuất, không nhìn ra cảm xúc, nhưng giọng nói thật trấn định, tiếp thêm cho tôi không ít sức lực. Tôi nắm lấy tay anh, lau nước mưa trên mặt, đáp: "Đi, cùng nhau đi...."
Bạch Dực ừ một tiếng, nắm lấy cánh tay tôi, hai chúng tôi cùng dìu nhau đi về đầu kia của cầu. Đường đi xuống càng lúc càng khó khăn. Gối tôi cứng đờ gần như không thể chuyển động, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngã. Trong vô thức tôi muốn vịn vào lan can cạnh đó, nhưng tay bị Bạch Dực nắm ngay lấy, anh nói không có gì bảo tôi ngẩng đầu lên. Chúng tôi phát hiện trước mặt không ngờ lại có một cây cầu khác! Một cây cầu vượt giống cầu này như đúc, bà lão kia cứ như vậy nhảy thẳng vào, tiếp theo chúng tôi không thấy bóng bà đâu nữa. Sắc mặt Bạch Dực nghiêm trọng, chỉ vào chỗ sâu nhất, nói: "Em xem!"
Chúng tôi phát hiện thấy cây cầu kỳ quái bên cạnh có rất nhiều bóng người, nhưng không thể nhìn rõ được. Đột nhiên tôi cảm thấy có âm thanh truyền đến từ đó, là tiếng sáo, nhưng vô cùng trầm lắng, như muốn nhanh chóng hút chúng tôi vào.
Bạch Dực kéo tôi, hai chúng tôi chỉ có thể bán quỵ trên đất. Mà mấy thứ kia ở phía sau bắt đầu bò hỗn loạn.
Bạch Dực ghé sát vào tôi nói: "Anh biết rồi! Thì ra là vậy, âm thanh này thu hút hồn phách đang tụ tập. Dù thế nào cũng đừng bị hút vào, nếu không thật không biết sẽ đến đâu. Bây giờ phải lập tức...."
Anh nói chưa xong thì đã ôm đầu, thậm chí còn nôn rất nhiều. Tôi biết anh phải chịu quá nhiều áp lực, không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh, nên nắm chặt tay anh, nhìn về phía trước, cắn răng tập trung tinh thần, dù bây giờ có nghĩ ra cách gì đi nữa, cũng không còn cơ hội thực hiện.
Ngay lúc tôi còn đang lo lắng thì bỗng dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt, cả người tôi lảo đảo. Sẽ phải ngã xuống, tôi không muốn hại Bạch Dực, liền cố sức buông tay anh ra. Thân thể tôi thoáng chốc mất đi sự thăng bằng, cảm thấy Bạch Dực nắm được vai mình nhưng lực hút như vậy vốn không thể kéo tôi lên. Tôi nhắm mắt, cảm thấy thân mình nghiêng hẳn đi, trực tiếp nhập thẳng vào cây cầu xa lạ kia. Trong nháy mắt khi ấy, ngay đường giữa cầu hiện lên bà lão kia. Vẫn rất đáng sợ như trước, bà đẩy mạnh tôi một cái, khiến tôi cảm thấy như mình bị lộn nhào trong không trung.
Sau đó, lúc mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình vẫn ở dưới gầm cầu như trước. Mưa dường như nhỏ đi nhiều, vẫn tí tách rơi trên cầu. Bạch Dực ở cạnh tôi, tay phải anh khoát lên vai tôi. Anh chầm chậm buông tay, tôi nhìn thấy tay anh bị thương, chảy máu rất nhiều.
Lúc mở mắt ra, chuyện đầu tiên anh làm là dùng máu đó vẽ lên cánh tay mình một ký hiệu, đồng thời cũng để lại trên người tôi một cái. Anh mệt mỏi ngồi bệch dưới gầm cầu, tôi cũng ngồi xuống, mặc kệ đất có bị ướt hay không.
Hai chúng tôi thở hổn hển, kéo dài hơn mười phút, tôi lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, thấy nói cũng bị ướt sủng, đành chán nản nhét vào lại. Bạch Dực vẫn vô cùng mỏi mệt như trước, anh nhắm mắt hồi lâu mới mở ra, nói: "Em biết đó là cái gì không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cây cầu kia, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Không biết, nhưng cảm thấy nó giống như tụ tập không mấy tốt đẹp."
Bạch Dực lấy bao thuốc lúc nãy từ túi của tôi, phải tốn rất nhiều sức mới đốt được. Anh rít một hơi thật sâu, giũ giũ chỗ quần áo bị dính nước bẩn, nói: "Đúng vậy, cây cầu này được làm từ kính, tác dụng lớn nhất của kính là phản xạ, hiệu quả giống như gương soi vậy. Đó chính là chỗ hư ảo của nó. Vì thế nên rất nhiều người đi trên cầu này cảm thấy như loạng choạng sắp té, tất cả đều do nó phản xạ thành. Từ đó cây cầu bắt đầu ảnh hưởng đến người đi đường. Người đi càng nhiều càng xảy ra chuyện xấu nghiêm trọng. Nếu anh đoán không sai hẳn đã có rất nhiều người đã chết trên cầu này, trong đó có bà lão được ông chủ tiệm ăn kể lại. Cũng có thể còn nhiều người khác, nói chung họ trước khi chết đều vô cùng sợ hãi. Người thường sẽ không thể nào chịu nổi cảm giác áp bức do mất thăng bằng, bọn họ sẽ sinh ra ý muốn ngã xuống, sau đó họ sẽ thật sự chết. Tiếp theo cây cầu hư ảo này bắt đầu hấp thu những năng lượng đó, hóa thành thực thể. Theo kỳ môn độn giáp đó là một thế trận vây hãm."
Tôi cầm lấy điếu thuốc của Bạch Dực, mạnh mẽ rít một hơi: "Như thế thì giải thích ra sao khi ban ngày không hề xảy ra chuyện gì cả? Nếu thật sự nguy hiểm, sao không phải ai qua đó cũng đều phải chết?"
Bạch Dực nắm hai tay lại nói: "Không đâu, ban ngày hiện tượng phản xạ này sẽ không có kết quả. Lúc nãy anh đã dùng dẫn hồn thuật đưa linh hồn của chúng ta lên cầu. Em không thấy biển quảng cáo đó sao? Ngọn đèn màu trắng của nó khiến cho sự phản chiếu càng thêm hiệu quả, thêm một điểm quan trọng nữa là mưa xối xả. Nước mưa sẽ làm mặt kính càng trơn trượt, cũng trở thành một vật phản xạ ánh sáng."
Tôi dừng hút thuốc, nói: "Đó là lý do tại sao giày của hai đứa bé lại bị ẩm ướt như vậy? Thế thì đứa nào đã... thật khéo? Kia rõ ràng là Kính Sát Đoạn Hồn trận trong phong thủy, sao có thể xuất hiện ở thành phố lớn được nhỉ?"
Bạch Dực nhìn ánh đèn xe phía trước nói: "Không biết, nhưng có thể khẳng định một chút, đó là cây cầu này tự bản thân nó không thể nào hình thành phản chiếu. Nhưng, mưa xối xả, ánh sáng cùng với sự sợ hãi được tích lũy lâu ngày, đã biến thành Cầu Thất Hồn với bản chất đúng theo tên của nó."
Tôi đưa cho anh điếu thuốc, cười gượng nói: "Cầu thất hồn trong mưa thất hồn?"
Bạch Dực suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ừ... Chẳng biết nó vô tình hình thành hay do người ta rắp tâm tạo nên. Nhưng anh nghĩ cây cầu này tồn tại một hắc động, nó thu hút những gì trái tự nhiên, từ đó củng cố chính mình. Đối với người nó không có bất cứ khác biệt gì. Như bà lão lúc nãy, thật ra đã chết từ lâu, nhưng do hiệu ứng phản chiếu của kính, chỉ cần mưa to trong đêm sẽ xuất hiện lại lần nữa, bất quá bà ta không có hồn phách."
Tôi trầm mặc trong chốc lát, nghĩ thầm Bạch Dực nói có chút không đúng. Vì tôi còn nhớ rất rõ ràng là giây phút quyết định đó bà lão đã đẩy tôi. Nếu là ảnh chiếu không có linh hồn thì tại sao bà làm như vậy. Có thể ở giây phút sinh tử tôi đã xuất hiện khát khao được cứu giúp trong bất lực và tuyệt vọng? Có lẽ bà vẫn giữ lại tâm tình chờ mong được cứu giúp nhưng không ai cứu bà cả. Bà không hy vọng tôi lại rơi vào thảm kịch như mình. Dù sao có vài việc chúng ta không thể lựa chọn lại lần nữa.
Tóm lại tôi thấy gương mặt đáng sợ kia không phải là dung mạo của bà, mà nó xuất phát từ ánh mắt, tuyệt vọng gần như hận thù, nhưng ẩn sau đó là sự lương thiện. Cuối cùng bà vẫn chọn cứu người, nói cách khác bà cũng không thể hận mọi người. Đó chắc chắn không phải là ác quỷ, bà ta ngay lúc đó là kết hợp giữa sự tuyệt vọng của ác quỷ cùng với lương thiện của con người.
Tôi muốn đến thăm đứa bé đang nằm trong bệnh viện, hỏi: "Còn Trình Doanh phải làm sao đây?"
Bạch Dực nói: "Nó đã qua một kiếp, chắc sẽ từ từ hồi phục. Anh sẽ nghĩ cách, ít ra giờ đây anh cũng biết nguyên nhân. Do sợ hãi tụ lại thành sát khí, chỉ cần sát khí, đương nhiên sẽ có cách loại trừ."
Tôi hỏi: "Cách gì?"
Anh nhìn cây cầu nói: "Khối ngọc đó có thể bảo vệ nó. Nhưng muốn thoát khỏi tình trạng thất thần chỉ còn cách thông qua một cái gương, lợi dụng sự phản chiếu của gương làm thành mắt kính. Như vậy nó sẽ từ từ khá lên, thậm chí khả năng giữ thăng bằng so với người thường còn tốt hơn. Có thể lúc đầu sẽ rất khó thích nghi, nhưng chỉ cần nó thành thạo, tự nhiên sẽ có kết quả. Bất quá khối ngọc đó sẽ không đến tay em được rồi. Bởi Trình Doanh phải đeo nó cả đời. Cũng có thể nó sẽ trở thành người thuận tay trái, vì giữ thói quen nhìn ảnh phản chiếu qua gương, giống như là đang sinh hoạt trong gương vậy."
Tôi nghe xong nghĩ như thế thật rất thảm. Bất quá chẳng còn cách nào dễ chịu hơn, Bạch Dực hiểu suy nghĩ của tôi, anh bất đắc dĩ nói: "Chí ít vẫn hơn Diệp Linh. Nó may mắn hơn rất nhiều, có khối ngọc, có cách để sống sót. Chẳng có gì đáng để oán hận cả."
Tôi tuy không hoàn toàn tán đồng nhưng vẫn tiếp thu. Anh vỗ vai cho tôi chút thời gian để nghĩ thông.
Tôi vuốt đầu gượng cười, nói: "Ha ha, dù gì lần này cũng coi như đã giúp rồi, còn nhặt được đơn hàng này, không lỗ vốn nha."
Bạch Dực cũng cười theo tôi. Càng cười càng cảm thấy khôi hài, hai người đàn ông yếu đến độ không thể bước đi, chỉ có thể trốn dưới gầm cầu hút cả đống thuốc, kể ra thật vô cùng mất mặt.
Đợi hút xong thuốc, Bạch Dực phủi phủi nước bẩn trên người đứng dậy. Tôi hỏi tại sao anh bị thương ở tay. Anh cười nói lúc nãy chúng tôi không hề bước tới, mà do anh lợi dụng sự phản tác dụng của chiêu hồn thuật, để linh hồn xuất ra. Do đó, lúc nãy anh muốn cứu tôi nhưng không thể làm được, vì thế mới bị mép kính làm bị thương, liền nhanh trí định dùng máu làm thành huyết phù. Không ngờ hồn phách của chúng tôi lại sớm trở về, khi anh trở lại cũng đồng thời phát hiện tay mình đã có vết thương khó hiểu. Còn tôi nếu không phải bị đẩy ra thì linh hồn nhất định đã bị hút vào cầu, có lẽ cả đời tôi sẽ trở thành người thực vật, hoặc sẽ luôn thất thần.
Nghĩ đến đây tôi liền đổ mồ hôi lạnh, lại rút ra một điếu thuốc tự trấn an. Tôi bỗng nhớ đến lúc Bạch Dực không cho tôi chạm vào lan can, điều này khiến tôi vô cùng nghi ngờ.
Bạch Dực giải thích: "Chúng ta thật sự không liên hệ gì với cây cầu này cả. Nói cách khác, chúng ta không hề bước qua nó. Vì thế chúng ta đã không bị mất thăng bằng. Nhưng nếu chúng ta chạm vào thứ gì đó trên cầu, rất có khả năng chúng ta sẽ gặp phải tình cảnh giống như hai đứa bé. Lúc ấy chẳng có khối ngọc thứ hai đến cứu mạng chúng ta đâu."
Tôi đùa: "Thật ra lúc nãy chúng ta là hai con quỷ đi lạc?"
Anh cũng mỉm cười gật đầu, tôi nhìn ra ngoài gầm cầu, nói: "Mưa tạnh rồi, chúng ta đi thôi."
Lúc chúng tôi ra khỏi gầm cầu, tôi quay lại nhìn ảnh phản chiếu trong biển quảng cáo. Trên cầu vẫn còn rất nhiều bóng, cứ liên tục run run. Bọn họ chuyển động chầm chậm xuôi theo thân cầu leo lên đầu bên kia. Tôi muốn nhìn kỹ, nhưng mưa đã tạnh hẳn, lúc này nhìn lại cầu một lần nữa thì đã trống không, một bóng người cũng không có, cứ như trận mưa này tan biến không còn tăm hơi.
Tôi nhìn Bạch Dực, anh hỏi sao thế, tôi nhìn lại cầu rồi đáp: "Thật mong cây cầu bị phá nhanh một chút."
Bạch Dực ngẩng đầu nhìn cầu, tôi biết anh không thấy những quái ảnh đó. Tôi vỗ vai, giục anh nhanh chóng rời đi, lòng thầm nghĩ ở đầu khác của cầu này có khi nào là một thế giới mà chúng tôi không biết. Tôi có cảm giác đầu kia của cầu là một thông đạo, có thể là thông đến địa ngục, hoặc đến nơi nào đó mà chúng tôi không biết. Ở đấy có những linh hồn bị ngã do mất thăng bằng, có linh hồn không được cứu giúp nên trở thành linh hồn bất hạnh. Bất quá, nếu chúng tôi không qua đó, thì đã mất đi cơ hội biết được chân tướng sự thật....
Cầu thất hồn_Hoàn
|
PN4: Đao Đăng (Nhất) Quỷ thoại liên thiên (Phiên ngoại) Tác giả: Chưa biết (?) Thể loại: Đam mỹ kinh dị Chuyển ngữ: Hữu Tử Mình mong các bạn đọc sẽ không ngại bỏ ra một vài giây bình chọn cho mỗi chương truyện. Phiên ngoại này mình chưa có thời gian edit nên nếu ai đọc thấy lỗi thì cmt hộ mình để mình sửa nhé ^^ Chúc các bạn đọc chuyện vui vẻ! Một lần nữa, đây có thể không phải là phiên ngoại do tác giả viết. - Đi qua đường nắng khí hậu vô cùng khô nóng. Thông thường trời lúc này sẽ sinh ra ảo giác, ngoài trong xanh ra còn có chút mây dày đặc, cũng cách xa mặt đất hơn. Lúc ngủ trưa tôi nằm mơ, thấy mình ở một nơi rất gần trời, gió rất lớn, nhưng xung quanh lặng yên như mộ địa. Qua thật lâu tôi loáng thoáng nghe được tiếng chuông gió, tiếp theo là tiếng chim vỗ cánh. Âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng khó nghe. Có người đang gấp gáp gì đó, lại có giọng ngâm vịnh nho nhỏ, cuối cùng đột ngột xuất hiện một gương mặt già nua trước mắt. Nó không có tóc, giống một mặt nạ quái vật bằng sáp, đau đớn kéo ngoạc mồm như đang gọi. Thứ kinh tởm đó rơi vào người tôi, sau đó tôi cảm thấy thân thể mình bị lay mạnh mẽ.... "An tử, An tử, dậy mau." Tôi vuốt mặt, phía trước là gương mặt được phóng đại của Lục tử, vị trí của cậu trùng với gương mặt của ông lão trong mơ, khiến tôi có chút trì độn. Tôi ngơ ngác hỏi: "Mấy giờ rồi?" Lục Tử đưa cho tôi một chén thức ăn nói: "Gần sáu giờ rưỡi rồi, ăn xong thì về đi. Hôm nay cứ như vậy thôi." Bạch Dực hỏi: "Em nằm mơ à?" Tôi xoa cằm nói: "Đúng vậy, kỳ quái lắm, nhưng tỉnh lại thì không nhớ rõ nữa. Cảm thấy rất gần trời, cứ như đang giữa không trung." Bạch Dực cởi áo khoác, nói tiếp: "Chắc do mệt mỏi quá, tối nay ngủ sớm một chút." Tôi thở dài một hơi, nói: "Lớn tuổi rồi, dạo này chơi game không còn hợp với một trạch nam già cả như em nữa." Bạch Dực cười gằng nói: "Đêm qua em còn nói mình đang lúc cường tráng, chơi thể nào mà thành đờ đẫn thế." Tôi không giận, tươi cười nói: "Đến khi nào anh mới thôi tạt nước lạnh vào em?" Bạch Dực cầm đũa nói: "Em đừng cho anh cơ hội là được." Tôi nghẹn lời, Lục Tử hắng giọng nói: "Được rồi, hỏi hai người một chuyện, các người biết lý giải phong tục Tây Tạng không?" Tôi liếc nhìn Lục tử, trả lời lấy lệ: "Không rõ lắm." Lục Tử thấy tôi và Bạch Dực không muốn nói chuyện, thì bắt đầu mồm miệng liếng thoắng. Tôi thật nghe chẳng lọt tai liền hỏi thẳng: "Rốt cuộc là cậu bày trò gì?" Lục Tử cười phá lên, cậu ta cười như vậy thì chắc chắn không có chuyện gì tốt cả. Quả nhiên cậu ta như đặc vụ nhích mông đến gần tôi nói: "Là vầy, mình có một người bạn thân, cậu ta làm cho công ty du lịch Tây Tạng." Lục Tử lấy từ trong đống tài liệu ra một quyển sách nhỏ và vài tờ giấy quảng cáo. Cậu ta nói: "Người anh em à, dạo này làm ăn ế ẩm, chẳng béo bở gì. Mình muốn làm dịch vụ, du lịch Tây Tạng gần đây rất phổ biến, có điều cũng không giống tour nội địa. Nó thích hợp với lượng du khách thích đong đo cân đếm. Đầu tư một chút, bọn họ đối với phong tục Tây Tạng đều rất có hứng thú. Tiền nhanh tới lắm." Lục Tử đưa sách cho tôi, cậu do dự một chút, cuối cùng thì dày mặt nhét mấy tờ quảng cáo vào tay Bạch Dực. Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi đẩy trở lại. Cậu ta thấy vậy đành xấu hổ nhìn tôi nói: "Nhưng muốn đầu tư cũng cần phải khảo sát thực địa. Hợp tác cùng mình còn có ông chủ của người bạn hướng dẫn viên kia. Nên mình thấy chúng ta cũng cần đi công tác, khảo sát một chuyến." Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, kiểu du lịch này phiêu lưu quá lớn, nên phải cần người đích thân trải nghiệm. Tôi hỏi: "Thông thường đều do cậu lo liệu cho khách mà, lần này sao lại dính dáng đến mình?" Lục Tử uống sạch chén canh nói: "Đâu chỉ mình cậu, không thấy còn 2 vé nữa sao, còn cho cả Bạch Dực nữa, ha ha" Tôi vừa nghe nhắc đến Bạch Dực cũng muốn đi. Lại nghĩ việc này nhất định có ẩn tình. Chỉ nghe Bạch Dực lạnh lùng nói một cậu: "Tôi không rảnh." Lục Tử lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương, nói: ""Bạn thân mến à, đừng như vậy, coi như lệ phí cùng nhau du lịch đi." Bạch Dực nói: "Vậy chúc cậu đi chơi vui vẻ. An Tung, đã không còn sớm nữa, chúng ta về." Lục Tử thấy thế, liền nhanh chóng kéo tay của tôi, quay sang Bạch Dực nói: "Anh Bạch! Anh nghe em nói.... Lần này có chút chuyện khó nói nho nhỏ ạ." Bạch Dực cười ha hả vài tiếng, quay lại nhìn tôi, thấy tôi rất khó xử, đang phân vân không biết có đi không. Lục Tử than vắn thở dài, nói: "Thật ra là thế này, mình có một người bạn lâu năm ở Tây Tạng tên là Daiwa. Cậu ấy làm du lịch, có dạo mình đi công tác gặp lại, nói với cậu ấy muốn giao dịch với du lịch Tây Tạng. Cậu ấy nói có quen một người, tên là SonamWangdui. Dân bản xứ đều gọi ông ta là Sowang, có thể giúp mình tìm tư liệu, hơn hết còn làm hướng dẫn viên. Đó là người Tạng, giờ đang ở Lhasa, chẳng biết làm gì nhưng nguồn vốn rất mạnh. Chúng ta không cần đầu tư nhiều cũng có thể hợp tác rất tốt." Lục Tử lại lấy ra một xấp tài liệu nói: "Cậu biết rồi đấy, con người của mình khi làm việc luôn thích nghiên cứu tư liệu về giá trị của đối phương hơn. Vì thế mình đã nhờ người thân tính đặc biệt thăm dò người này. Ở gần Sana'a mình có rất nhiều bạn bè. Bọn họ xác nhận quả thật có người như vậy, hơn hết còn rất nổi tiếng, rất giàu có, cũng hơi đứng tuổi rồi nhưng chưa lập gia đình. Nói chung là một thân một mình như không muốn giao du với bất kỳ kẻ nào. Nghe đồn hắn rất nát rượu, thích nhất là uống rượu ngon, là một người rất đặc biệt." Tôi nói: "Như thế không phải cũng rất bình thường sao?" Lục Tử nói: "Nghe qua thì rất bình thường, nhưng người cạnh hắn thì không thường đâu. Sau này mình được biết hắn đã kết hôn với ba người phụ nữ, hai trong số đó đã chết, người thứ ba chạy trốn, có người nói chị ta cũng điên rồi. Sau đó thì con của hắn đã chết từ mấy năm trước. Tối kỳ quái là người dân nơi đó lời đồn rất cổ quái, nói người khác tuyệt không thể nào dùng tiền của hắn. Đến Lạt Ma cũng không muốn hắn bố thí, nếu không sẽ gặp chuyện không may. Có người còn kể hắn đã lập ra khế ước gì đó với ác quỷ. Tuy vậy nhưng hắn có rất nhiều tiền, hơn hết không ai dám chạm vào tiền của hắn...." Tôi cười ha ha nói: "Thế cũng đâu có gì, hay do người kia tên là SonamWangdui sợ người khác ham tiền của mình nên đã tung tin đồn như thế. Người không may đương nhiên vận khí theo thời gian cũng không may. Họa phúc liền kề mà." Lục Tử lắc đầu nói: "Mình cũng không biết, nhưng thiết nghĩ nếu hai người các cậu cùng đến, như vậy mình yên tâm rồi. Mình sợ khi ấy... gặp phải rắc rối gì đó." Bạch Dực không nhịn được chen vào, anh vạch trần những toan tính của Lục tử: "Thằng ranh kia, cậu muốn lợi dụng hắn nhưng lại sợ phạm phải chuyện không may? Đúng không? An Tung, chúng ta đi, buổi tối anh còn có việc." Nói xong liền đi thẳng ra ngoài. Tôi chỉ kịp cầm theo áo khoác rồi rời khỏi tiệm. Lục Tử thấy thế kêu lên: "An tử nói thêm vào chút đi, thì thầm bên gối, anh ấy nhất định sẽ nghe lời cậu. Vố hời đấy!" Mặt tôi đen lại, giơ ngón giữa lên, đồng thời cũng vớ lấy mấy tờ quảng cáo trên bàn, đối mặt với chuyện được du lịch miễn phí chỉ có ba chữ hơi động lòng. Con người vốn là một sinh vật như vậy mà. Về nhà, Bạch Dực quả đúng là có chuyện bận. Tôi cầm mấy tờ quảng cáo đi tới đi lui nhìn qua vài lượt. Phong cảnh của Tây Tạng trong đó thật đáng để đầu nhớ mãi. Bạch Dực thấy tôi rất thích chuyến du lịch này, thì im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Em thật sự muốn đi?" Tôi ngượng ngùng nói: "Không đâu, vả lại em cũng không muốn dây vào phiền phức." Mặt Bạch Dực lộ ra vẻ xem thường nói: "Cậu ta dây vào phiền phức còn ít sao?" Tôi cười to nói: "Chiêu bài của Lục Tử đã bị đập bỏ rồi. Có điều lần này chính cậu ta cũng không chắc được, nên mới nói là đi khảo sát. Nếu thế, chúng ta cũng nhân dịp này mà đi một chuyến. Không phải anh có nghĩ phép năm sao, được đi chơi còn không hài lòng?" Bạch Dực tàn nhẫn nói: "Cũng được, nhưng anh biết, Lục Tử lần nào tìm anh đều chẳng phải chuyện tốt gì. Đáng ghét nhất là thằng ranh kia cứ hay dùng em khống chế anh." Tôi xấu hổ vờ hắng giọng nói: "Nói cũng không sai, nhưng khó có dịp nào như lần này. Anh thật không muốn đi?" Bạch Dực ra vẻ không quan tâm nói: "Lúc anh bằng tuổi em đã đi qua rất nhiều nơi. Tây Tạng không phải là chưa đi. Tiểu đồng chí, em dùng thứ khác dụ dỗ anh còn có ích hơn đấy." Nói xong liền nhích lại gần tôi. Tôi nghe miệng lưỡi của anh thật giống một lão sắc quỷ liền buồn nôn nói: "Vậy đại gia của tiểu đồng chí, sao anh không nói ngày trước đã tham gia Vạn Lý Trường Chinh. Đường Tăng đi thỉnh kinh anh cũng theo. Bỏ đi, nói một câu, cuối cùng là có đi hay không, em cũng không muốn rước lấy phiền phức, cùng lắm thì coi như lãng phí một cơ hội lừa đảo đi." Bạch Dực suy nghĩ rất lâu nói: "Muốn đi cũng được, nhưng không được dây vào phiền phức, đừng làm anh lo lắng." Tôi khua tay nói: "OK, anh yên tâm, em không làm chuyện ngốc nghếch đâu. Nếu vậy ngày mai em sẽ báo cho cậu ta biết. Anh cũng chuẩn bị đi." Bạch Dực bất đắc dĩ nói: "Cứ như vậy, em bảo Lục tử báo thời gian đi cho anh sớm một chút, anh còn phải xin nghỉ." Quả nhiên, khi tôi nói Bạch Dực đã đồng ý, cậu ta cực kỳ vui vẻ, vừa nói vừa cười, vừa gọi điện thoại đặt vé máy bay, cứ như sợ chúng tôi sẽ đổi ý. --
|
PN4: Đao Đăng (Nhị) Hành trình đi Tây Tạng còn phải cò kè thêm bớt. Bất quá chúng tôi đã đoán sai một việc, đó là lúc đáp may bay tốc hành, ba chúng tôi đều say độ cao nghiêm trọng. Lục tử bị nặng nhất, cậu ta choáng váng dữ dội. Chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải tìm khách sạn ở lại rồi nhanh chóng mua thuốc chống say độ cao cho cậu ta. Uống vào một lúc mới hồi phục đôi chút, sắc mặt vì thế cũng bớt đi vài phần xấu xí. Chúng tôi chưa kịp sắp xếp ổn thỏa thì đã có người gõ cửa phòng. Bước vào là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu café, da đỏ thâm như khoai lang. Anh ta cầm một túi hồ sơ, nhìn thoáng qua như chủ của một xí nghiệp gia đình ở nông thôn. Lục Tử thấy anh ta liền đứng lên nói: "Bạn thân, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi." Người đàn ông kia lập tức nhếch mép cười, lúc cười mặt nhăn lại như một bông hoa cúc. Anh ta nói tiếng phổ thông rất lưu loát: "Thương huynh đệ, đã lâu không gặp." Lục Tử ôm túi dưỡng khí nói với chúng tôi: "Cậu ta là người bạn mình đã kể là muốn cùng nhau làm ăn. Daiwa bọn họ là cố vấn tôi dẫn theo." Người thương nhân tên Daiwa kia nhìn thoáng qua tôi và Bạch Dực, nói: "À, chào các anh. Thương huynh đệ, tôi phải nói cho cậu một chuyện lớn. Sowang không muốn hợp tác cùng cậu. Lần này phiền phức đây." Lục Tử a hết nửa ngày hỏi: "Đang làm trò gì thế?" Daiwa muốn nói lại thôi, lại nhìn thoáng qua chúng tôi. Lục tử bảo: "Nói đi!" Daiwa nói: "Chuyện có chút bất ngờ. Sowang không chịu gặp tôi, có người đồn hắn đang dần sống kiểu thiên táng. Hắn muốn làm một thiên tán sư." Lục Tử ôm đầu nói: "Đó cũng không quan trọng, chỉ là việc làm thêm thôi." Daiwa cười gượng nói: "Không, cậu không biết, chỗ chúng tôi gọi thiên táng sư là 'Đao Đăng' , tuy rất kính trọng bọn họ, nhưng dù sao cũng là giao du với người chết. Bọn tôi sẽ không chủ động tiếp cận những người như vậy. Để làm hướng dẫn viên du lịch thật vô cùng không thích hợp." Tôi nghe liền hiểu ngay ý của anh ta, cũng giống như chúng tôi vẫn hay kiêng kỵ những người làm quan tài hay mai táng vậy thôi. Lục Tử lặng yên hít một hơi dưỡng khí, cậu ta gõ bàn nói: "Hắn ta làm chuyện này cũng sống rất tốt mà! Chúng ta vẫn có thể hợp tác. Mình vốn định tìm người có văn hóa mới lạ như vậy. Như thế chắc chắn sẽ có sức hút rất lớn. Nghe một Thiên Tán sư làm hướng dẫn viên thật quá sức hấp dẫn." Daiwa vội vã lắc đầu nói: "Không được đâu, Đao Đăng là một nghề công đức. Bọn mình không được phép. Mình không muốn sau khi chết đến đại bàng đầu trắng cũng không thèm rỉa một cái." Tôi nhanh nhảu nói: "Vậy coi như xong rồi, mình thấy chúng ta nên tìm cách hướng dẫn khác thì hơn." Lục Tử xụ mặt, nói: "Nếu vậy chúng ta cứ đến gặp Sowang kia trước, xem thử hắn chịu nghe đề xuất của mình không." Daiwa ngờ vực hỏi: "Thương huynh đệ, tại sao anh bỗng muốn làm chuyện này thế?" Lục Tử hắng giọng: "Tôi làm ăn không muốn bỏ ngang nửa chừng. Nếu không kiên nhẫn sẽ mất rất nhiều cơ hội." Daiwa nghe xong thì gật đầu tán đồng nói: "Thương huynh đệ quả nhiên kiến thức bất phàm, tuổi còn trẻ mà đã có tinh thần như vậy. Được rồi, tôi hỏi thăm giúp cậu, các cậu chờ tin của tôi." Lục Tử để túi dướng khí xuống, đưa Daiwa ra ngoài, khi trở vào vẻ mặt cậu ta không còn bình tĩnh như trước nữa. Cậu ta than thở nói: "Là gì thế, bỗng nhiên mặc kệ. Mình nghĩ hẳn phải có người giới thiệu. Tiền vốn không lưu thông được thì sao?" Tôi cười khẩy nói: "Còn giả vờ, Daiwa còn cho cậu là thương nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn nữa kia." Bạch Dực cũng nói: "Nếu vậy thôi cứ rút lui là được." Lục Tử cắn môi nói: "Thám thính trước đã...." Tôi và Bạch Dực không có suy nghĩ như Lục tử, chỉ đơn thuần là đi chơi. Vốn muốn dạo quanh Lhasa từ lâu, nên nghĩ thầm chờ khi Lục Tử hết hy vọng thì có thể thảnh thơi vui vẻ tìm mấy con đường, đi dạo một chút. Đến chợ Pargor, uống trà bơ, ăn lưỡi bò hấp. Dọc đường Bạch Dực còn giới thiệu cho tôi nghe vài nét đặc sắc của dân tộc Tạng. Buổi chiều chúng tôi về lại khách sạn, Lục tử mặt đầy lo lắng nói: "Cuối cùng các cậu cũng đã về. Sao mình gọi điện mãi mà không nghe?" Tôi bỗng nhớ đến là mình đã đưa điện thoại cho Bạch Dực, liền liếc nhìn anh một chút. Anh làm vẻ như mình chẳng biết gì nhìn chúng tôi. Tôi thành thật nói: "Chắc không gọi được. Sao thế?" Lục tử nói: "Đi, Chúng ta đến gặp Sowang, hắn đã đồng ý tiếp rồi." Tôi và Bạch Dực cùng nhìn nhau, Lục tử nói: "Dường như tâm trạng hắn không ổn định." Nói xong ba người chúng tôi liền chuẩn bị lên đường. Lộ trình vô cùng xa, là ở huyện Biru của địa khu Nagqu, giữa núi Ghangla và Nyainqêntanglha thuộc phía bắc Tây Tạng, trong lòng cao nguyên Thanh Tạng. Xuất phát từ Lhasa vào buổi chiều, chúng tôi phải đi hết hai ngày rưỡi mới đến nơi. Daiwa dẫn đường cho chúng tôi, anh ta là người Tạng, rất quen thuộc với tuyến đường này. Cũng chỉ có anh ta và Bạch Dực là còn khỏe mạnh, dọc đường thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Nhìn lại tôi và Lục Tử thì chẳng còn chút sức lực nào nữa. Daiwa nhìn các dãi núi xung quanh, anh ta nói: "Lúc trước tôi cũng là dân chăn nuôi, sau thì kinh doanh. Đôi lúc nghĩ lại luôn cảm thấy xấu hổ, không thể sống cả đời ở núi cao cũng là một cái tội." Bạch Dực nói: "Rất nhiều người cũng rời khỏi đại sơn, nhưng sau cuối vẫn muốn quay về." Daiwa nhìn Bạch Dực, đưa ra hàm răng trắng tươi nói: "Thương huynh đệ nói quả không sai, nhị vị đúng là nhân vật rất lợi hại. Ngày trước cũng có một vị Đạt Ma nói với tôi câu đó, không ngờ Bạch huynh đệ tuổi còn trẻ đã có thể nói được như như vậy." Bạch Dực nhìn Lục Tử nói: "Thằng ranh kia nói gì về chúng tôi?" Daiwa vừa mở miệng thì Lục tử đã vội vã chen vào: "Tôi nói hai người đấy, không mệt sao, còn sức thì giữ lại đi." Bạch Dực lạnh lùng nhìn Lục tử khiến cậu ta rất khó chịu, nói: "Vậy thì, Daiwa, cậu nói về người tên Sowang này đi." Mặt Daiwa thoáng trầm xuống, cậu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Các người có tin vào quả báo không?" Tôi và Bạch Dực cùng lúc mở miệng: "Tin" Lục Tử nhìn chúng tôi, miễn cưỡng nói: "Tôi cũng... tin." Daiwa hơi gật đầu nói: "Hắn không cho phép tôi kể với người khác. Hắn vốn đã đồng ý hợp tác với các người. Nhưng không biết vì sao lại làm Đao Đăng. Tôi không thể nói cho các người biết được, nếu không sẽ gặp quả báo." Tôi thấy sắc mặt của Bạch Dực bắt đầu có chút biến đổi kỳ lạ. Tự tôi cũng bắt đầu cảm thấy hình như càng lúc càng phức tạp. Lục tử thấy chúng tôi đều trầm mặc liền có ý kéo câu chuyện sang hướng khác. Càng kéo càng tốn sức, cuối cùng cũng từ từ nhắm hai mắt lại, đắp áo khoác giả vờ ngủ.
|
PN4: Đao Đăng (Tam) Cuối cùng chúng tôi cũng đi qua những dãy núi, đợi đến nơi cũng là lúc chạng vạng tối. Ánh dương vàng vỡ vụn chiếu vào vách đại sơn có vẻ trang nghiêm đặc biệt. Đó là cực hạn của tĩnh lặng, là sự yên tĩnh hư vô sâu thẳm trong tâm hồn. Chúng tôi trọ tại một nhà khách do người địa phương mở. Nơi này rất đơn sơ, trong phòng vô cùng tối, chẳng hiểu sao họ lại không mở đèn. Chúng tôi sắp xếp ổn thỏa, uống một cốc trà bơ mới cảm thấy ấm áp đôi chút. Lục tử cầm cốc trà đưa lên mũi ngửi, nói: "Mẹ nó, xa kinh thật, gặp mặt quả chẳng dễ dàng gì." Daiwa uống cạn cốc trà nói: "Chúng ta đợi một chút rồi gặp hắn ngay. Hắn đang đợi đấy." Thế là chúng tôi ăn vài cái bánh dày[1] rồi đến chỗ của Sowang. Hắn ở nơi rất hẻo lánh phải mất một lúc lâu mới tìm được. Nhà của Sowang nhìn vô cùng khác biệt, so với không gian quanh đó có vẽ vượt trội hơn hẳn. Rèm cửa bằng thảm lông cừu thượng hạng, còn có màn chắn gió bằng da dê dày. Nhưng xà nhà ở đây khiến tôi khó chịu. Tóm lại tôi không muốn làm trụ nhân[2] cho căn nhà này. Xung quanh không có hàng xóm, đó chỉ là một căn nhà lẻ loi, được vây lại bởi tường đất, phía sau là đại sơn màu xanh xám, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy ngôi nhà này vậy. Ống khói phả ra khói đen, hòa lẫn trong đó là mùi của bánh bột nếp, nhưng khi ngửi kỹ còn có một mùi tanh khác lạ. Tôi phát hiện khung cửa đều là dầu, nơi nơi dường như đều được bôi một lớp dầu đặc. Chúng tôi gõ cửa, tiếp theo là bước vào nhà theo nghi thức của dân tộc Tạng. Bên trong rất bừa bãi, trên tường còn đang treo một bức Tangka[3], đồ đạt được đặt tùy tiện gần đó, xung quanh tỏa ra mùi ẩm mốc khó chịu. Khác với tưởng tượng của chúng tôi, Sowang là một người đàn ông rất gầy, da cũng rất đen. Hắn mặc Tạng bào màu lam, ngồi ở góc phòng, ánh mắt vô cùng u ám. Ánh nhìn khiến người khác cảm thấy không chỉ đơn giản đang nhìn mình mà là đang nhìn vào thứ gì đó ở phía sau. Hắn đưa rượu cho chúng tôi ý bảo uống đi. Không khăn Hada niềm nở, chẳng có trà bơ ngọt ngào, đến một cốc nước nóng cũng không chuẩn bị. Như vậy thật không giống với đạo đãi khách của Tây Tạng. Daiwa ghé sát vào chúng tôi nói: "Hắn là thế đó, chưa bao giờ chuẩn bị thứ gì cho người khác, cho chúng ta vào nhà đã rất tốt rồi. Có vài người muốn gặp cũng chỉ có thể đến chùa chờ hắn thôi." Daiwa ngồi xếp bằng lên giường đất trước, sau đó đến chúng tôi. Tiếng Trung của Sowang rất cứng nhắc, thỉnh thoảng lại xen vào tiếng địa phương nên cần Daiwa phiên dịch. Lục Tử rất cẩn thận, nói rất hợp lý. Ý tứ đơn giản là mong muốn Sowang làm hướng dẫn du lịch cho chúng tôi, tốt nhất là có thể thuyết minh chi tiết về tục thiên táng, đương nhiên sẽ cho hắn một phần rất hời. Nhưng Sowang vừa nghe dính đến tiền thì sắc mặt vô cùng xấu xí. Tôi thầm nghĩ hỏng rồi, hẳn vị này chính là một tín đồ khổ hạnh, hắn đang cho rằng chúng tôi bàn chuyện tiền bạc dung tục với mình. Sowang uống một ngụm rượu, lớn tiếng nói: "Tôi không muốn làm hướng dẫn viên du lịch gì đó, các người cũng đừng nói chuyện tiền bạc. Tôi không thiếu tiền, không cần các người đến trông." Tôi nhìn người đàn ông trung niên gầy gò này rất lâu. Hắn mặc Tạng bào hảo hạng, cổ đeo vài dây trang sức bằng vàng cùng Phật châu quý giá. Lúc này Sowang chuyển động thân thể, đống châu bảo này liền phát ra âm thanh leng keng, nhưng trên người hắn lại phả ra một mùi rất khác thường. Tôi không khỏi kịt mũi, mùi này không chỉ là thối thông thường, nó khiến tôi liên tưởng đến mùi của tử vong. Hắn bỗng hớp một ngụm rượu, nói: "Nghe nói cậu vẫn luôn thăm dò tin tức của tôi." Lục tử cũng không giấu giếm, thành thật nói: "Đúng vậy, tôi muốn...." Sowang lạnh lùng cười một tiếng, cắt ngang lời Lục tử: "Đừng thăm dò nữa, chẳng ít gì." Nói xong hắn nhìn thoáng qua Daiwa, dường như những lời này là nói với anh ấy. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chim. Sowang không nói chuyện với chúng tôi nữa mà lập tức đứng lên, lảo đảo đi ra cửa, tiếp theo lấy vài thứ từ bình sứ cạnh đó ném ra ngoài, sau mới về lại giường đất. Hắn xoa xoa tay vào y phục, tôi phát hiện tay hắn có vài vết máu. Nhưng hắn lại làm như chẳng có gì tiếp tục uống rượu, nhai đùi dê trong chậu, sau đó cứ lặng yên nhìn Bạch Dực và tôi nói: "Các người không giống cậu ta, là người đã chết rồi. Thân thể các người không có mùi của người sống." Mặt Bạch Dực vẫn không biến sắc nhìn lại, thản nhiên nói: "Thân thể ngài cũng có mùi không thuộc về người." Sowang hơi giật mình, hắn cười khùn khục, tiếp theo là mở rộng miệng cười đến gập cả lưng. Nói: "Thật có ý, đúng vậy. Tôi không phải là một người sống." Nói xong hắn ghé sát vào chúng tôi, mở to miệng, nói gằng từng chữ một: "Ta là một ác quỷ!" Thấy chúng tôi đều hoảng hốt, hắn lại bắt đầu cười, lại không ngừng uống rượu, mãi đến khi say mèm. Tôi cảm thấy hắn quá mức khác thường, như một gã điên. Tôi nhìn Lục tử, ý hỏi hướng dẫn viên như vậy cậu cũng dám thuê? Mặt Lục tử quả nhiên xấu hổ, cậu ta thật không ngờ chuyện diễn biến như thế. Mắt Daiwa cũng hiện lên khó xử, nhưng Bạch Dực vẫn nhìn chằm chằm vào Sowang. Sowang nói: "Các người không giúp được ta. Y giận lắm, giận đến độ ngày nào cũng thổi sáo ở đó. Y mang dáng vẻ già nua, ha ha, dáng vẻ già nua." Nói xong hắn nhìn ra cửa huýt sáo. Chúng tôi cũng dõi theo, bên ngoài, trừ gió ra thì chẳng có gì cả, nhưng chúng tôi như đang nghe được tiếng người thì thầm trong mơ hồ. Sowang chửi mắng một lúc lại thì thầm van xin sợ sệch. Hắn lẩm bẩm nên chúng tôi nghe lúc được lúc mất. Sau đó hắn đột ngột đứng lên như thấy được thứ gì sau lưng chúng tôi. Hắn ném lên vai tôi một khúc xương, tôi giật mình nhảy dựng lên, bỗng cảm thấy có thứ gì vừa rơi từ vai mình xuống, nhìn lại là một chiếc lông chim. Sowang lạnh lùng nói: "Các người đi được rồi, đừng dò hỏi chuyện của tôi. Tôi không cần các người giúp đỡ." Nói xong liền xoay người lại, đưa thẳng lưng về phía chúng tôi. Tự hắn niệm kinh một mình, tay bắt đầu cầm Mani[4], cũng không nói với chúng tôi câu nào nữa. Lúc này Bạch Dực liền đứng lên, anh nói: "Chúng ta đi thôi." Tôi kéo Lục tử, cậu ta lắc đầu bất đắc dĩ. Daiwa nói với Sowang vài câu tiếng Tạng. Rốt cuộc hắn cũng ngừng một chút, cuối cùng thì miễn cưỡng gật đầu, Daiwa thở dài rồi theo chúng rời khỏi. Lục Tử nói: "Hết cách rồi, đành phải chuyển hướng du lịch thôi. Đầu óc người này không được bình thường. Daiwa, không phải cậu nói hắn rất ít khi giao du với người khác sao?" Daiwa nói: "Đúng thế, rất ít, hơn hết người đến lại càng ít. Nếu không thì ai cũng có thể gặp được rồi." Bạch Dực nhìn bóng lưng trong phòng nói: "Các cậu không phát hiện nơi này rất cổ quái à?" Tôi hỏi: "Nói vậy là sao?" Bạch Dực nói: "Căn nhà này không có cửa sổ, cứ như một cái hộp bằng đá." Nghe anh nói xong tôi bắt đầu nhận ra, ngôi nhà này quả nhiên được xây bằng đá, phong tỏa như nhà tù. Thảo nào tôi cảm thấy nó không giống các ngôi nhà bình thường khác. Bạch Dực nói tiếp: "Hơn hết, hắn không chịu giao tiếp nhiều với chúng ta hay bất kể ai khác. Các cậu có chú ý không, hắn không hề nhìn đến mặt chúng ta, ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào phía sau. Hắn như nhìn thấy gì sau lưng chúng ra, sau cùng dường như nhận ra được thứ gì đó ở sau An Tung...." Bạch Dực vừa dứt lời, chúng tôi lại nghe được tiếng chim kêu rất thê lương như muốn ngăn cản. Trời Tây Tạng tối rất nhanh, xung quanh giờ đã tối đen, ngoài ánh sáng của đèn pin trên tay Daiwa thì không còn chút sáng nào nữa. Chúng tôi quay đầu nhìn lại ngôi nhà của Sowang, phát hiện người đàn ông kia đã đứng ngay cửa nhìn chúng tôi từ lúc nào. Thấy chúng tôi quay đầu, hắn liền trốn nhanh vào nhà, tiếp theo chúng tôi nghe được tiếng cười đầy quái dị vang ra từ đó. Âm thanh kia không giống của Sowang mà khàn như tiếng chim kêu. Tôi lo lắng nhìn xung quanh, chỗ xương bị ném trúng ở vai lúc nãy bắt đầu đau nhức. Bạch Dực phát hiện tôi khác lạ thì nói: "Rời khỏi đây trước đã." Lục tử nói: "Aiz, được, người này mà làm hướng dẫn viên chắc gặp chuyện xui xẻo, chúng tôi đi thôi." Nói xong liền giục Daiwa dẫn đường nhanh một chút. Anh ta lo lắng nói: "Chúng ta nên đi nhanh lên. Buổi tối không nên ở chỗ này lâu." Bạch Dực vỗ vai tôi, tôi cùng mọi người trở về. Nhưng lưng tôi có gì đó rất ngứa, tôi lại lôi từ cổ của mình ra một cái lông chim. Nó phả ra một mùi hôi thối thật khó ngửi. Tôi linh cảm mãnh liệt, trong căn nhà trống đó đang có thứ gì, còn Sowang lại rất muốn kể với chúng tôi, nhưng lại không dám nói ra. Thứ đó đang giám sát hắn. Và Daiwa nhất định biết gì đó.... Về lại nhà nghĩ, chúng tôi ăn uống qua loa rồi đi ngủ. Nửa đêm trời nổi gió, khí hậu phía bắc Tây Tạng rất ác nghiệt, cuồng phong rét buốt, giữa đêm rít gào như sói tru. Gió lớn đến nổi tôi không nghe được bất cứ âm thanh nào khác. Trong phòng rất lạnh, nhà nào giữa phòng cũng có một cái bếp. Nghe nói mấy chỗ rẻ mạt thì đến bếp cũng không có, sáng sớm rời giường liền cảm thấy cả người như phủ thêm một lớp sương móc. Qua không biết bao lâu, tôi lại nghe được giữa tiếng gió nhàm chán là tiếng sáo. Tuy rất nhỏ, nhưng lại mơ hồ truyền đến, cứ như đang vẫy gọi thứ gì đó. Gió lớn trên cao nhiên lại xuất hiện tiếng sáo quỷ dị, tôi lắng tai, phát hiện âm thanh kia càng lúc càng gần, hơn nữa cũng càng rõ hơn. Nó cất lên nghe như tiếng chim kêu. Tôi trở mình, chẳng thể ngủ lại được. Cảm thấy phía sau rất ngứa nên gãi vài cái, nghĩ thầm chắc do vài ngày chưa tắm, da có chút dị ứng. Tôi cố không nhớ đến chuyện xảy ra trong nhà của Sowang mà gắng sức phân biệt tiếng sáo trong gió, nhưng dù thế nào cũng không tài nào nắm bắt được. Nó là một tổ hợp âm thanh nhỏ khẽ hòa lẫn cùng gió. Tiếp theo lại cảm thấy như có thứ gì đang gõ vào cửa sổ. Nhưng nơi chúng tôi ở là lầu ba. Tôi tự trấn an đó là tiếng gió thổi, ép mình ngủ tiếp, thật chẳng muốn vì ngủ không ngon mà dẫn đến mất sức đề kháng. Bị cảm ở Tây Tạng cũng có thể chết người. Đột nhiên nghe rầm một tiếng, cửa sổ bị thứ gì đó đập vỡ. Thần kinh tôi vốn đã rất căng thẳng, liền nhanh chóng từ giường bật dậy. Từ cửa sổ bay vào một cái bóng thật lớn, nó bay quanh trần nhà, phát ra tiếng kêu kinh khủng. Bạch Dực đã ngồi cạnh tôi, chúng tôi nhìn chằm chằm lên trên, gió lớn thẳng thừng sộc thẳng vào phòng, nhiệt độ không khí thoáng chốc hạ xuống. Bạch Dực khoác cho tôi cái áo choàng, nói: "Xảy ra chuyện gì?" Tôi lắc đầu nói: "Không biết. Kính vỡ. Có thứ gì bay vọt vào." Bạch Dực mở đèn, trên đất đều mảnh kính vỡ, nhưng tiếng đập vẫn còn. Cửa sổ đã như thế sao vẫn còn tiếng đập? Chẳng lẽ không phải chim? Chúng tôi cảm thấy đã có thứ gì vào phòng, nhưng bên trong chẳng có gì cả. Mặt tôi bị gió lạnh thổi cho đau buốt. Tóc của Bạch Dực đã bị gió làm rối tung. Mắt anh điềm nhiên lạnh lùng thâu tóm động tĩnh trong bóng đêm. Ngoại trừ cuồng phong bên ngoài thì không hề có thứ gì xông vào phòng chúng tôi. Tiếp theo là sự bất an không ngừng dâng lên. Tôi khẽ hỏi: "Anh có nghe tiếng sáo không?" Bạch Dực gật đầu. Anh không hề lơ là cảnh giác phút nào. Trong phòng có thứ gì đó vụt qua, nó có mùi như Sowang. Nhưng lúc này Lục tử lại chạy ào vào, nói: "Lão Bạch, An tử, các người mau đến đây. Daiwa điên rồi!"
[1] Nguyên văn tiếng Trung là 糍粑 là loại bánh bên ngoài là bột bên trong là nhân mặn hoặc ngọt, thường được viên lại tròn tròn rồi hấp lên. Ở chỗ của bạn Hữu gọi là bánh ít trần, còn từ toàn dân là gì thì bạn Hữu không biết. Tra từ điển thì nói là bánh dày, nên để tạm, có ai biết nó gọi là gì thì chỉ bạn Hữu với [2] Những căn nhà (hay lâu đài) lớn ngày xưa thường có hủ tục chôn người vào cột, hoặc dưới cột gọi là 'Trụ nhân' để làm linh hồn bảo trợ cho nơi đó. [3] Là tranh vẽ (hay thêu) hình Phật có thể cuốn lại được thường được treo ở tu viện hay thờ ở gia đình [4] Nguyên văn tiếng Trung 转经筒 là dụng cụ cầu nguyện của người Tây Tạng
|